Chương 4. Những Ý Nghĩ Vô Nghĩa Trong Đầu Bạn

Chương 4. Những Ý Nghĩ Vô Nghĩa Trong Đầu Bạn

Price:

Read more

Thiền Osho by Hành Trình Vô Ngã

Sách Osho

(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)

Yêu – Osho

Phần II. Tình Yêu Là Cơn Gió Mát Lành






Con người không ngừng đấu tranh để giành quyền kiểm soát. Tình yêu không thể nở hoa trong một bầu không khí như thế. Người đàn ông đấu tranh vì đủ kiểu tham vọng. Còn người phụ nữ đấu tranh với người đàn ông bởi vì cô ấy lo sợ – “Anh ta vắng nhà cả ngày. Ai biết được liệu anh ta có cặp bồ với những phụ nữ khác hay không.” Cô ấy ghen tuông, nghi ngờ; cô ấy muốn chắc chắn rằng mình vẫn kiểm soát được chồng. Do đó, khi ở nhà, người chồng chiến đấu với vợ, còn khi ở bên ngoài, anh ta chiến đấu với thế giới. Theo bạn, liệu bông hoa tình yêu có thể nở ở đâu?

OSHO


Đừng nghĩ rằng tình yêu là bất biến, và như thế sẽ khiến cho đời sống tình yêu của bạn ngày càng đẹp hơn – bởi vì bạn biết rằng hôm nay bạn bên nhau, nhưng ngày mai bạn có thể sẽ phải chia xa.

Tình yêu giống như một làn gió mát lành bay đến nhà bạn, lấp đầy nơi đó bằng hương thơm và sự tươi mới, lưu lại trong khả năng có thể và sau đó ra đi. Bạn không nên tìm cách đóng các cánh cửa, nếu không thì làn gió thơm mát đó sẽ bốc mùi hôi thối.

Trong cuộc sống, mọi thứ luôn thay đổi, và đó chính là vẻ đẹp của nó; nó cho bạn ngày càng nhiều trải nghiệm, ngày càng nhiều sự tỉnh thức, ngày càng nhiều cơ hội để trưởng thành.

Đôi Lời Với Độc Giả

Phần này của cuốn sách sẽ được viết dưới dạng tường thuật câu chuyện của một vài đôi đang yêu trong nỗ lực giải quyết những rắc rối trong mối quan hệ của họ. Chúng tôi chỉ muốn độc giả hiểu được bối cảnh đặc biệt mà nội dung này được tạo ra.

Đối với những ai chưa biết về Osho, điều quan trọng đầu tiên cần hiểu là tất cả các cuốn sách của Osho không phải được viết ra mà được tạo ra từ những bản ghi chép lại các buổi nói chuyện của ông ấy. Mỗi sáng và tối, ông ấy sẽ gặp gỡ các thành viên của cộng đồng Osho và cả các vị khách viếng thăm. Câu hỏi đã được các thành viên trong cộng đồng trình lên trước, và Osho sẽ chọn ra một vài trong số đó để trả lời.

Câu chuyện của Latifa và Dhyan Om, của Neelam và Kamal, và các đôi khác được nhắc đến trong phần này sẽ là nội dung xuyên suốt những trang tiếp theo được viết dưới dạng hỏi đáp. Họ đều là thành viên trong nhóm tình nguyện cùng chung sống và đóng góp vào hoạt động của Osho International Meditation Resort tại Pune, Ấn Độ. Xét theo nhiều phương diện, cộng đồng sống quanh Osho lúc sinh thời giống như một thị trấn nhỏ, nơi hầu hết mọi người đều biết nhau, trò chuyện cùng nhau và chịu ảnh hưởng của nhau.

Những câu trả lời trong phần hỏi đáp này được bổ sung thêm một số nội dung thu thập từ các buổi nói chuyện khác của Osho nhưng có liên quan đến những vấn đề được đặt ra trong câu hỏi.

 

Chương 4. Những Ý Nghĩ Vô Nghĩa Trong Đầu Bạn

Tình yêu là tôn giáo duy nhất, là điều bí ẩn duy nhất phải được sống, được trải nghiệm, được hiểu. Khi hiểu được tình yêu, bạn sẽ hiểu được tất cả các nhà hiền triết và nhà thần bí của thế giới. Việc này không có gì là khó, nó đơn giản như nhịp tim hay nhịp thở của bạn vậy. Nó đến cùng với bạn, không phải do xã hội trao cho bạn. Và đây là điểm tôi muốn phấn mạnh: tình yêu đến với bạn từ lúc chào đời – dĩ nhiên là giống như nhiều thứ lúc đó, nó vẫn chưa phát triển.

Xã hội tận dụng khoảng cách này. Tình yêu của đứa trẻ cần thời gian để phát triển; trong khi đó, xã hội cứ mãi áp đặt lên tâm trí đứa trẻ những ý nghĩ về tình yêu không thật. Vào thời điểm khi bạn sẵn sàng để khám phá thế giới tình yêu, tâm trí của bạn chứa quá nhiều thứ rác rưởi về tình yêu đến mức không còn nhiều hy vọng để bạn có thể tìm thấy tình yêu đích thực và từ bỏ tình yêu giả mạo kia.

Chẳng hạn như, mọi đứa trẻ đều được dạy bảo theo ngàn lẻ một cách rằng tình yêu là vĩnh cửu: một khi yêu ai, bạn sẽ yêu người đó mãi mãi. Rằng nếu bạn yêu một người và về sau cảm thấy không còn yêu nữa, điều đó có nghĩa là bạn chưa từng yêu người kia. Đây là một ý nghĩ rất nguy hiểm. Nó cho bạn ý nghĩ về một tình yêu lâu bền, không thay đổi, nhưng trong cuộc sống, không có gì là mãi mãi… những bông hoa nở vào buổi sáng và khi chiều xuống chúng sẽ héo úa.

Cuộc sống là một chuỗi những thay đổi không ngừng; mọi thứ đều thay đổi, chuyển động. Không có gì là không thay đổi, không có gì là mãi mãi. Bạn đã bị nhồi nhét ý nghĩ về tình yêu vĩnh cửu, thứ sẽ hủy hoại cả cuộc đời bạn. Bạn sẽ kỳ vọng về một tình yêu lâu bền từ người phụ nữ tội nghiệp, và người phụ nữ cũng sẽ kỳ vọng một tình yêu mãi mãi từ bạn.

Tình yêu trở thành thứ yếu, sự lâu bền trở thành mối quan tâm hàng đầu. Tình yêu là một đóa hoa mỏng manh mà bạn không thể nào ép nó sống mãi. Bạn có thể sở hữu hoa nhựa; đó là thứ mọi người đang có – hôn nhân, gia đình, con cái, họ hàng, mọi thứ đều bằng nhựa, đều giả tạo.

Tình yêu thật sự cũng bất định như cuộc sống. Bạn không thể nói rằng bạn sẽ ở đây ngày mai. Bạn thậm chí không thể nói rằng bạn sẽ tồn tại vào giây phút tiếp theo. Cuộc sống của bạn không ngừng thay đổi – từ tuổi thơ đến tuổi trẻ, đến trung niên, đến tuổi già, cái chết, nó cứ không ngừng thay đổi. Một tình yêu thật sự cũng sẽ thay đổi.

Có khả năng là nếu bạn được giác ngộ, tình yêu của bạn sẽ vượt qua khỏi các quy luật thông thường của cuộc sống. Tình yêu đó không thay đổi, cũng không bất biến, nó chỉ đơn giản là nó thôi. Sẽ không còn câu hỏi về cách yêu – bạn đã trở thành tình yêu, do đó bất cứ điều gì bạn làm cũng là tình yêu. Điều này không giới hạn trong phạm vi những thứ được gọi là yêu, mà bất cứ việc gì bạn làm, tình yêu của bạn cũng sẽ bắt đầu tuôn chảy trong đó. Nhưng trước khi được giác ngộ, tình yêu của bạn sẽ giống như mọi thứ khác; nó sẽ thay đổi.

Nếu bạn hiểu rằng tình yêu sẽ thay đổi, rằng một lúc nào đó người yêu của bạn có thể sẽ quan tâm đến người khác, và bạn sẽ phải hiểu biết, phải yêu thương, quan tâm và cho phép cô ấy đi theo cảm nhận của mình… đây chính là cơ hội để bạn chứng tỏ với người yêu rằng bạn yêu cô ấy. Bạn yêu cô ấy, ngay cả khi cô ấy sắp yêu người khác, điều đó thật chẳng hợp lý. Cùng với sự hiểu biết, tình yêu của bạn có khả năng sẽ trở thành mối quan hệ trọn đời, nhưng hãy nhớ rằng nó không bất biến. Tình yêu đó sẽ có những thăng trầm, sẽ có những thay đổi.

Điều này rất dễ hiểu. Khi bạn bắt đầu yêu, bạn còn quá trẻ, không có kinh nghiệm; làm sao tình yêu của bạn vẫn không thay đổi khi bạn đã trưởng thành? Tình yêu của bạn cũng phải đạt đến mức độ trưởng thành nhất định. Và khi bạn già đi, tình yêu của bạn sẽ mang một hương vị khác. Tình yêu sẽ không ngừng thay đổi, và đôi khi tình yêu cần có cơ hội để thay đổi. Trong một xã hội lành mạnh, tình yêu dễ có được cơ hội đó, nhưng mối quan hệ của bạn với ai đó sẽ không bị phá vỡ.

Tuy nhiên, có khả năng là bạn phải thay đổi người tình nhiều lần trong đời. Điều đó không có gì là tổn hại. Trên thực tế, bằng việc thay đổi người tình nhiều lần, cuộc sống của bạn sẽ phong phú, và nếu cả thế giới làm theo những gì tôi nói với bạn về tình yêu, cả thế giới cũng sẽ trở nên phong phú.

Nhưng một ý nghĩ sai lầm đã hủy hoại hết mọi khả năng. Khoảnh khắc người tình của bạn nhìn ngắm người khác – chỉ nhìn nhưng ánh mắt của anh ta thể hiện sự quyến luyến, và bạn phát điên lên. Bạn phải hiểu rằng nếu người đàn ông không còn quan tâm đến phụ nữ trên phố, đến những nữ diễn viên xinh đẹp trong các bộ phim… Đó chính là điều bạn muốn, bạn muốn anh ta không quan tâm đến ai khác ngoài bạn. Nhưng bạn không hiểu được tâm lý của con người. Nếu không quan tâm đến những phụ nữ trên phố, những nữ diễn viên trong phim, vậy sao anh ta lại quan tâm đến bạn? Việc anh ta quan tâm đến phụ nữ là bằng chứng đảm bảo rằng anh ta quan tâm đến bạn, rằng vẫn còn cơ hội cho tình yêu của bạn được duy trì.

Nhưng chúng ta toàn làm những điều trái ngược. Đàn ông tìm cách để người phụ nữ của họ không quan tâm đến ai khác ngoài họ; họ phải là tâm điểm chú ý duy nhất, sự quan tâm duy nhất của người phụ nữ. Còn phụ nữ cũng đang làm điều tương tự, và cả hai đang khiến cho đôi bên phải phát điên lên. Việc chỉ tập trung vào một người chắc chắn sẽ khiến bạn điên loạn. Để sống một cuộc sống nhẹ nhàng hơn, tươi vui hơn, bạn cần phải linh hoạt. Bạn phải nhớ rằng tự do là giá trị cao nhất và nếu tình yêu không mang đến cho bạn tự do, đó không phải là tình yêu.

Tự do là một tiêu chí – bất cứ điều gì cho bạn tự do đều đúng, và bất cứ điều gì phá hủy sự tự do của bạn đều sai. Nếu bạn có thể ghi nhớ được tiêu chí nhỏ này, cuộc sống của bạn sẽ dần ổn định theo đúng hướng, về mọi thứ – các mối quan hệ, thiền, sự sáng tạo, bất cứ điều gì.

Hãy từ bỏ những quan niệm cũ, những quan niệm xấu xí. Chẳng hạn như, tại Ấn Độ, hàng triệu phụ nữ đã chết do bị thiêu sống trên giàn thiêu cùng với người chồng quá cố của họ. Điều đó cho thấy tư tưởng chiếm hữu của người chồng lớn đến mức anh ta không chỉ muốn sở hữu người phụ nữ lúc còn sống, mà còn lo sợ điều sẽ xảy ra khi anh ta chết! Khi đó, anh ta sẽ không thể làm được gì, do đó tốt hơn hết là mang người vợ theo.

Và bạn có thể thấy điều này chỉ áp dụng cho phụ nữ – suốt hàng ngàn năm chưa có người đàn ông nào nhảy vào giàn thiêu chết cùng vợ. Điều đó có nghĩa là gì? Có phải chỉ phụ nữ yêu đàn ông, còn đàn ông không yêu phụ nữ? Có phải phụ nữ không có cuộc sống của riêng mình? Chỉ có cuộc sống của người chồng mới là cuộc sống của người vợ – khi người chồng chết, người vợ cũng phải chết theo.

Những ý nghĩ vô nghĩa đó đã nằm trong đầu bạn. Bạn phải không ngừng dọn dẹp – bất cứ khi nào nhìn thấy những thứ vô nghĩa trong đầu mình, hãy dọn dẹp chúng, ném chúng đi. Nếu dọn dẹp sạch sẽ tâm trí của mình, bạn sẽ tìm được giải pháp cho mọi vấn đề phát sinh trong đời.

Thời gian gần đây, tôi nhận ra rằng tôi thậm chí không thể gặp gỡ đàn ông, chứ nói gì đến yêu họ. Tôi đã tiếp nhận cơn giận dữ của mẹ tôi đối với đàn ông. Khi có một người nói yêu tôi, tôi bỏ chạy, điều đó càng khiến người ấy theo đuổi tôi hơn nữa. Tôi đang chơi một trò chơi quá xấu xí. Hãy giúp tôi từ bỏ “trò bẩn” này của mình, để tôi có thể gặp gỡ những người đàn ông, để biết được vẻ đẹp, những món quà và tình yêu của họ.

Nếu thật sự muốn từ bỏ “rác bẩn” này, bạn phải nhận biết rằng mẹ của bạn đang ở trong đống rác đó, và nó sẽ khiến bạn đau lòng. Bạn đã bị mẹ bạn đầu độc. Có đến ٩٠% vấn đề rắc rối bắt nguồn từ người mẹ, bởi vì đứa con lớn lên trong bụng mẹ. Ngay từ khi còn ở trong bụng mẹ, đứa bé đã bị ảnh hưởng bởi tâm trạng và cảm xúc của người mẹ. Nếu người mẹ luôn giận dữ, buồn bã, chán chường – người mẹ không muốn có đứa bé này nhưng người chồng đã thúc ép, người mẹ phải sinh con ngoài ý muốn, tất cả những điều này sẽ ảnh hưởng đến sự hình thành nền tảng cơ bản trong tâm trí của đứa trẻ. Đứa trẻ đang trong quá trình hình thành, nó không chỉ bị ảnh hưởng bởi máu thịt của người mẹ, mà còn chịu tác động bởi tâm lý của người sinh ra mình.

Do đó, khi mang thai, người mẹ phải hết sức thận trọng bởi vì một cuộc sống mới đang được hình thành bên trong cơ thể mình. Mọi thứ cô ấy làm – tranh cãi với chồng, bất hòa với hàng xóm, hoặc chán nản vì bất cứ nguyên nhân nào – đều sẽ gây ảnh hưởng bất lợi đến tâm trí của đứa trẻ. Ngay cả trước khi chào đời, đứa bé đã mang định kiến.

Không chỉ có mẹ của bạn mới giận dữ với đàn ông. Phần lớn phụ nữ đều giận dữ với chồng của họ. Điều này cũng tương tự với những người chồng; hầu hết đều giận dữ với vợ của mình. Nhưng cơn giận của người cha không ảnh hưởng nhiều đến đứa trẻ, bởi vì đứa trẻ phát triển dưới bóng của người mẹ, không phải dưới bóng của người cha. Người cha vẫn là một vị khách viếng thăm tình cờ. Vào buổi sáng, người cha hôn đứa trẻ, xoa đầu nó rồi đi làm. Khi chiều xuống, ông ấy trở về nhà, nói vài câu với đứa trẻ; còn lại, suốt cả ngày dài, đứa trẻ học hỏi mọi thứ từ người mẹ.

Đó là lý do vì sao hầu hết mọi ngôn ngữ đều được gọi là “tiếng mẹ đẻ”, bởi vì người cha không có cơ hội nói chuyện với đứa trẻ khi người mẹ hiện diện! Người mẹ nói, còn người cha lắng nghe – đứa trẻ học ngôn ngữ từ người mẹ. Và đứa trẻ không chỉ học ngôn ngữ mà còn học mọi thái độ của người mẹ.

Nhưng cuộc sống mà chúng ta đã sống cho đến nay chủ yếu diễn ra dưới sự quản lý của nam giới. Đó là một xã hội do đàn ông tạo ra và suốt hàng bao thế kỷ, nó không có chỗ cho phụ nữ. Đó là lý do khiến tôi thấy thật lạ khi phụ nữ không thông cảm cho nhau. Tâm trí của họ lại bị ước định theo cách thông cảm với nam giới.

Đôi khi, điều này cũng xảy ra, giống như đã xảy ra với người vừa đặt câu hỏi, rằng tận sâu trong lòng mình, người phụ nữ vẫn mang những cảm xúc của người mẹ. Người mẹ căm ghét đàn ông – và tôi nghĩ không có lý do gì để người con gái lại không làm điều tương tự. Đó là lẽ tự nhiên, nhưng nó sẽ không giúp ích cho xã hội loài người và cũng không tạo ra một tương lai tốt đẹp hơn.

Quá khứ là quá khứ. Bạn nên bắt đầu nhìn vào đàn ông bằng đôi mắt tươi mới – và đặc biệt tại nơi này, nơi toàn bộ nỗ lực của bạn là hãy phơi bày tình trạng ước định đó, để giải thoát bạn khỏi trạng thái bị thôi miên. Tất cả những rác rưởi mà bạn đang mang vác phải bị loại bỏ; bạn phải rũ bỏ, trở nên sáng suốt đến mức hiểu rõ và có được cái nhìn thấu suốt của riêng mình. Những người phụ nữ vào thời của mẹ bạn thường không được học hành nhiều. Còn bạn thì độc lập về tài chính, và cũng thông minh như bất cứ người đàn ông nào khác. Bạn không cần phải tức giận với đàn ông. Nếu mẹ bạn tức giận… có lẽ vì bà ấy không được học hành nhiều, có lẽ vì bà ấy không độc lập về tài chính. Bà ấy muốn tung cánh bay lên bầu trời rộng mở nhưng bị giam hãm, còn bạn thì không.

Đây là một trong những lý do vì sao tôi không thể giao tiếp với đại đa số người dân tại Ấn Độ – bởi vì đàn ông sẽ không sẵn lòng lắng nghe tôi nói, nó đi ngược lại với quyền lực chi phối của họ. Và cả phụ nữ cũng không hiểu tôi – họ không có học thức. Cho dù có hiểu được, họ cũng không đủ độc lập về tài chính; họ không thể chống lại xã hội do nam giới tạo ra. Ở hầu hết các nơi trên khắp Ấn Độ, không có phong trào gọi là giải phóng phụ nữ, thậm chí không ai nói về nó. Không người phụ nữ nào dám nghĩ rằng sẽ có cơ hội cho tự do. Họ mất hết hy vọng.

Nhưng tình huống của bạn lại khác. Bạn đến từ một đất nước nơi phụ nữ được đi học, được giáo dục, và việc có học thức giúp bạn độc lập về tài chính. Bạn không cần phải trở thành người nội trợ. Bạn không cần phải kết hôn. Bạn có thể sống với người mình yêu thương mà không cần đến hôn nhân. Phụ nữ phải chiến đấu vì điều đó. Phụ nữ phải biến hôn nhân thành một việc rất riêng tư mà không ai có quyền can thiệp.

Bạn sống trong một không gian hoàn toàn khác với hoàn cảnh của mẹ bạn. Lúc này, việc mang vác cơn giận và định kiến của người mẹ là ngu ngốc. Chỉ cần tha thứ và quên người mẹ đi, bởi vì nếu cứ mang vác định kiến và sự giận dữ đối với đàn ông, bạn sẽ không bao giờ cảm thấy trọn vẹn – bởi vì một người, dù là nam hay nữ, không có năng lực yêu sẽ không thấy trọn vẹn, sẽ mãi chán chường.

Và cứ thế, nó sẽ tạo ra một cái vòng luẩn quẩn. Cơn giận của bạn ngăn cản bạn đến với tình yêu, bởi vì tình yêu đồng nghĩa với việc từ bỏ cơn giận đối với đàn ông và di chuyển về phía cực hoàn toàn đối lập – thay vì giận dữ, hãy yêu thương; thay vì căm ghét, hãy yêu thương. Bạn cần có lòng can đảm để thực hiện bước nhảy lượng tử. Bạn cứ ở trong cái vòng luẩn quẩn bởi vì cơn giận của bạn ước định rằng bạn không thể yêu đàn ông, và bởi vì không thể yêu đàn ông nên bạn càng trở nên thất vọng, và sự thất vọng đó khiến bạn càng giận dữ hơn – đây chính là cái vòng luẩn quẩn. Cơn giận tạo ra sự thất vọng; sự thất vọng khiến bạn càng giận dữ hơn, bạo lực hơn, càng chống lại đàn ông hơn. Việc đó làm tăng thêm sự giận dữ, và chu kỳ cứ thế đi sâu hơn.

Việc thoát khỏi nó ngày càng trở nên gần như không thể thực hiện. Bạn phải bắt đầu từ đầu. Việc đầu tiên là phải nỗ lực và hiểu rằng mẹ của bạn sống trong một hoàn cảnh khác. Tình huống của bạn là hoàn toàn khác, và việc mang vác người mẹ trong tâm trí của bạn chẳng hợp lý chút nào. Bạn phải sống cuộc sống của bạn; bạn không phải sống cuộc sống của mẹ bạn. Bà ấy đã chịu đựng; vậy sao lúc này bạn lại muốn gây thêm đau khổ cho thế giới? Sao bạn lại muốn trở thành vật hy sinh?

Hãy thể hiện lòng trắc ẩn đối với mẹ của bạn – tôi không nói rằng bạn hãy nổi giận với bà ấy vì bị bà ấy làm tổn thương. Điều đó sẽ lại khiến bạn giận dữ, lúc này chỉ là cơn giận được chuyển từ đàn ông sang người mẹ. Không, bạn cần phải từ bỏ hoàn toàn cơn giận của mình. Người mẹ cần lòng trắc ẩn của bạn; hẳn mẹ bạn đã đau khổ, và điều đó khiến bà ấy giận dữ. Nhưng bạn không phải chịu đựng. Bạn có thể đặt cơn giận của mình qua một bên và có cái nhìn mới mẻ về đàn ông. Nếu tổ tiên của họ đã gây đau khổ cho phụ nữ, họ cũng không thể nào thay đổi được điều đó. Những gì đã xảy ra, cứ để nó xảy ra. Lúc này, có thể tận đáy lòng họ cũng cảm thấy có lỗi về những gì đàn ông đã gây ra cho phụ nữ.

Tôi đang nỗ lực tạo cơ hội cho sự xuất hiện của một giống người mới – những người không bị vấy bẩn bởi quá khứ, những người cắt đứt với quá khứ. Đó là một việc khó khăn, nó gần giống như đập đầu vào tường. Nhưng tôi đã quyết đập đến cùng. Tôi tin tưởng ở cái đầu của mình! Bức tường đó đã cũ, đã lâu đời. Nó có thể khiến bạn đau nhưng một ngày nào đó nó phải đổ; đã đến lúc nó phải kết thúc. Nó đã sống quá vòng đời của mình.

Do đó, hãy thiền nhiều hơn, và tỉnh thức khi tiếng nói của mẹ bạn bắt đầu trò chuyện với tâm trí của bạn. Dần dần, hãy ru ngủ tiếng nói đó. Đừng lắng nghe nó; nó sẽ làm hỏng cả cuộc đời bạn. Bạn phải học cách yêu thương. Và khi được yêu, người đàn ông sẽ trở nên lịch sự hơn, tử tế hơn, hành xử như một quý ông hơn. Người đó sẽ đánh mất các góc khuất của mình và trở nên ôn hòa hơn. Nhờ tình yêu, người phụ nữ bắt đầu bung nở, bằng không thì cô ấy vẫn chỉ là một chồi non khép kín. Chỉ trong tình yêu, khi mặt trời tình yêu bừng sáng, cô ấy mới bung nở những cánh hoa của mình. Chỉ trong tình yêu, ánh mắt của cô ấy mới có một chiều sâu khác, một đền thiêng khác; khuôn mặt của cô ấy bắt đầu rạng rỡ niềm vui. Nhờ tình yêu, cô ấy biến đổi sâu sắc; cô ấy trưởng thành.

Do đó, hãy thoát khỏi ước định mà mẹ của bạn vô thức trao cho bạn. Bạn đã vô thức chấp nhận nó. Để thoát khỏi nó, bạn phải nhận thức về nó. Đó là sự khởi đầu mà bạn cần có. Đó là sự khởi đầu của tâm thức – chỉ là những bước đi đầu tiên. Bạn còn phải đi rất xa để thay đổi hoàn toàn tâm trí của mình, để trở nên tươi mới, bản năng, cởi mở và chấp nhận rủi ro.

Bởi vì sự ước định đó mà bạn đã tham gia vào trò chơi xấu xí, đó là bất cứ khi nào có người mang tình yêu đến cho bạn, bạn lại bỏ chạy – lẽ tự nhiên là điều đó càng khiến anh ta theo đuổi bạn. Bạn thích thú khi anh ta theo đuổi bạn. Mọi phụ nữ đều thích như thế. Nó thật xấu xí, và bạn không nhận biết được những hàm ý sâu xa của nó. Nó có nghĩa bạn là con mồi, người đàn ông là thợ săn và anh ta đang theo đuổi con mồi. Một cách vô thức, bạn cho phép người đàn ông đó thể hiện uy quyền đối với bạn.

Bạn luôn tuân theo truyền thống mặc định rằng trong tình yêu, đàn ông phải là người khởi xướng, chứ không phải phụ nữ; nó không đúng với sự nhu mì của người phụ nữ. Đây chính là những ý nghĩ mục nát. Nếu bạn yêu một ai đó, sao phải chờ đợi? Tôi biết nhiều phụ nữ đã đợi chờ hàng năm bởi vì họ muốn người đàn ông phải chủ động trước. Nhưng họ đã đem lòng yêu những người không bao giờ chủ động.

Có một phụ nữ ở Bombay rất yêu J. Krishnamurti. Bà ấy không kết hôn, cả đời chờ đợi để J. Krishnamurti chủ động mở lời trước. Bà ấy là một trong những phụ nữ đẹp nhất nhưng J. Krishnamurti đã quá hạnh phúc với chính mình, ông ấy không cần ai khác để trở nên hoàn thiện. Rõ ràng là ông ấy không bao giờ chủ động. Và dĩ nhiên người phụ nữ kia, xuất phát từ những định kiến ngàn năm, cũng không chủ động – vì nó đi ngược lại với truyền thống của phụ nữ.

Thật sự là chẳng có lý do gì để người phụ nữ phải chờ đàn ông chủ động. Nếu cảm thấy có tình cảm với ai đó, người phụ nữ nên chủ động và không nên cảm thấy bẽ mặt vì anh ta chưa sẵn sàng. Đây là cách tạo ra sự bình đẳng.

Chính những điều nhỏ bé này sẽ giúp giải phóng phụ nữ. Nhưng phụ nữ luôn tìm cách trở thành “trò chơi.” Cô ấy hấp dẫn đàn ông, làm mọi cách để thu hút sự chú ý của anh ta bằng sắc đẹp, bằng trang phục, bằng nước hoa, bằng kiểu tóc, bằng trang điểm, bằng tất cả những gì cô ấy có thể nghĩ ra. Người phụ nữ hấp dẫn người đàn ông, và một khi người đàn ông đó bị hấp dẫn, cô ấy bắt đầu bỏ chạy, nhưng cũng không chạy thật nhanh. Cô ấy cứ vừa chạy vừa nhìn lại để xem liệu gã đó có đuổi theo hay không. Nếu thấy anh ta bị bỏ xa, cô ấy sẽ đợi. Khi anh ta đến gần, cô ấy lại bắt đầu chạy.

Điều này thật ngu ngốc; tình yêu phải trong sáng. Bạn yêu ai đó, bạn bày tỏ tình yêu của mình và nói với đối phương: “Anh không cần phải nói ‘Có’. Câu trả lời ‘Không’ của anh được tôn trọng tuyệt đối. Đây chỉ là tình cảm từ phía em. Anh không cần miễn cưỡng đồng ý, bởi vì câu trả lời đồng ý đó thật nguy hiểm chừng nào anh chưa cảm nhận được tình yêu dành cho em. Chỉ khi đó, cuộc sống của chúng ta mới trọn vẹn.”

Một người nam và người nữ đang yêu có thể dễ dàng đi vào thiền tịnh. Thiền tịnh và tình yêu là hai hiện tượng khắng khít với nhau đến mức nếu bạn đi vào thiền, nguồn năng lượng tình yêu của bạn sẽ bắt đầu tuôn tràn. Nếu bạn thật sự yêu một người mà người đó cũng yêu bạn, năng lượng thiền trong bạn sẽ bắt đầu phát triển; chúng là những trải nghiệm được kết nối một cách sâu sắc. Chính vì thế, tôi thích cả hai.

Tôi đã nghe ngài nói về cái tôi và, bằng sự tỉnh thức, con người có thể nhận thấy rằng nó không tồn tại. Nhưng tôi nhận ra rằng mình chưa bao giờ chú trọng nhiều đến sự tỉnh thức. Ngài có thể chỉ cho tôi, một người phụ nữ Đức đang yêu, cách trở nên tỉnh thức hơn?

Latifa, tự thân tình yêu vốn đã đủ nếu tình yêu của bạn không phải là tình yêu theo bản năng sinh học. Nếu nó không thuộc về cái tôi, nếu nó không phải là hành trình của sức mạnh để giành quyền kiểm soát – nếu tình yêu của bạn chỉ là niềm vui thuần túy, vui trong sự hiện diện của người khác không vì bất cứ lý do nào, một niềm vui thuần khiết – sự tỉnh thức sẽ đi theo tình yêu này như chiếc bóng. Bạn không cần phải lo lắng về sự tỉnh thức.

Chỉ có hai cách – hoặc bạn trở nên tỉnh thức, hoặc tình yêu sẽ theo bạn như chiếc bóng; hoặc bạn trở nên đầy yêu thương đến mức sự tỉnh thức tự xuất hiện. Chúng là hai mặt của cùng một đồng xu. Bạn không thể lo lắng về mặt còn lại, chỉ cần giữ một mặt và mặt kia không thể thoát được! Mặt kia phải xuất hiện.

Với những người không biết yêu, trái tim của họ đã trở thành đá. Quá trình trưởng thành của họ, văn hóa của họ, xã hội của họ đã giết chết chính năng lực yêu đó – bởi vì ở nhiều nơi, xã hội không được vận hành bằng tình yêu, mà bằng sự xảo quyệt. Để thành công trong xã hội này, bạn không cần tình yêu, bạn cần một trái tim cứng rắn và một cái đầu sắc sảo. Trên thực tế, bạn không cần cả trái tim.

Trong xã hội này, những người có trái tim sẽ bị nghiền nát, bị bóc lột, bị chèn ép. Thế giới này được vận hành bởi những kẻ xảo trá, tinh ranh, nhẫn tâm và độc ác. Do đó, cả xã hội cũng được vận hành theo cách mà mỗi đứa trẻ bắt đầu đánh mất trái tim của mình, và năng lượng của nó bắt đầu di chuyển hướng đến cái đầu. Trái tim bị lờ đi.

Tôi từng được nghe một giai thoại của người Tây Tạng rằng từ đầu, trái tim nằm ngay chính giữa cơ thể. Nhưng bởi vì không ngừng bị đẩy qua một bên, để nhường lối cho thứ khác, nên trái tim không còn ở giữa cơ thể như trước nữa. Lúc này, “anh bạn” tội nghiệp đó đứng đợi ở ven đường: “Nếu ngày nào đó bạn cần đến tôi, tôi luôn ở đây,” nhưng trái tim không nhận được dưỡng chất, không được khuyến khích. Thay vào đó, nó đón nhận đủ mọi kiểu buộc tội.

Nếu bạn làm một việc và nói: “Tôi làm bởi vì tôi cảm thấy thích làm,” mọi người sẽ cười lớn: “Cảm thấy ư? Cậu mất trí rồi sao? Hãy cho biết lý do vì sao cậu làm điều đó. Cảm thấy không phải là lý do.”

Ngay cả khi phải lòng ai đó, bạn vẫn phải tìm ra lý do vì sao bạn phải lòng – bởi vì người phụ nữ đó có cái mũi đẹp, có đôi mắt sâu, có thân hình cân đối. Đây không phải là lý do. Bạn chưa bao giờ đưa tất cả những lý do này lên bàn cân, rồi thấy rằng người phụ nữ đó dường như xứng đáng để bạn phải lòng: “Phải lòng người phụ nữ này, chính xác là phải lòng với độ cao của chiếc mũi, độ vừa của mái tóc, màu da, số đo hình thể. Bạn còn muốn gì nữa?”

Nhưng đây không phải là cách để yêu, mà là để thỏa mãn đám người ngu ngốc quanh bạn rằng bạn không phải là đứa ngốc, rằng bạn đã tính toán mọi thứ rồi mới ra quyết định yêu. Bước đi đó nghe thật thỏa đáng, hợp lý, logic. Không ai lắng nghe trái tim cả. Và tâm trí lại quá ồn ào, không ngừng huyên thuyên – ồn ào đến mức cho dù đôi lúc trái tim có nói gì, bạn cũng không bao giờ nghe thấy. Tiếng nói của nó không thể đến được với bạn. Phiên chợ trong đầu bạn huyên náo đến mức không có chỗ cho trái tim. Dần dần, trái tim ngừng nói. Để không bị lờ đi hết lần này đến lần khác, nó rơi vào im lặng.

Cái đầu nắm toàn quyền điều hành buổi trình diễn; bằng không, chúng ta đã sống trong một thế giới hoàn toàn khác – nhiều yêu thương, ít hận thù, ít chiến tranh, không có vũ khí hạt nhân. Trái tim sẽ không bao giờ hỗ trợ cho bất kỳ công nghệ hủy diệt nào được phát triển. Trái tim sẽ không bao giờ phục vụ cho cái chết. Nó là sự sống, nó thổn thức vì sự sống, nó đập vì sự sống.

Bởi vì toàn bộ những ước định này trong xã hội mà phương pháp tỉnh thức cần phải được lựa chọn, bởi vì sự tỉnh thức dường như là thứ rất logic và hợp lý. Nhưng nếu biết yêu, bạn không cần phải đi một quãng đường dài gian khó một cách không cần thiết. Tình yêu là con đường ngắn nhất, con đường tự nhiên nhất – dễ dàng đến mức một đứa trẻ cũng có thể đi được. Yêu không cần được đào tạo. Bạn được sinh ra với phẩm chất đó, nếu nó không bị những kẻ khác làm biến đổi.

Nhưng tình yêu phải thuần khiết. Tình yêu không thể không trong sáng. Bạn sẽ bất ngờ khi biết rằng từ “love” (tiếng Anh) có gốc gác không đẹp đẽ chút nào từ tiếng Sanskrit. Nó bắt nguồn từ chữ “lobh,” có nghĩa là lòng tham. Xét trong phạm vi tình yêu bình thường, nó chính là một kiểu tham lam.

Đó là lý do vì sao có người yêu tiền, yêu nhà cửa, lại có người yêu thứ này, thứ khác. Ngay cả nếu họ yêu một người đàn bà hay một người đàn ông, đó chỉ là lòng tham của họ; họ muốn sở hữu những gì xinh đẹp. Đó là hành trình của quyền lực. Chính vì điều này, bạn sẽ thấy những người yêu nhau không ngừng tranh cãi vì những điều nhỏ nhặt đến mức cả hai đều cảm thấy xấu hổ.

“Vì những thứ này mà chúng ta cứ mãi tranh cãi!.” Trong những khoảnh khắc tĩnh lặng, khi còn một mình, họ sẽ tự hỏi: “Liệu có phải mình đã bị ma ám? Chỉ vì một việc nhỏ nhặt thế ư, thật là vô nghĩa!.” Nhưng vấn đề không phải ở việc nhỏ nhặt, mà là ở việc ai là người nắm quyền, ai có khả năng chi phối hơn, tiếng nói của ai có giá trị hơn.

Tình yêu không thể tồn tại trong những hoàn cảnh như thế. Tôi có nghe một câu chuyện… Có một câu chuyện nhỏ về Akbar, một trong những hoàng đế vĩ đại của Ấn Độ. Ông ấy rất quan tâm đến những người tài giỏi. Và từ khắp mọi miền của đất nước, ông ấy chiêu mộ được chín người, những con người tài năng thiên bẩm, được ví như là “chín viên ngọc của cung điện Akbar.”

Một ngày kia, khi đang đàm đạo cùng các quan trong triều, hoàng đế nói: “Đêm qua ta trò chuyện cùng hoàng hậu. Nàng quả quyết rằng mỗi người chồng đều phải sợ vợ. Ta đã rất cố gắng, nhưng nàng nói ‘Thiếp biết nhiều gia đình, nhưng thiếp chưa bao giờ thấy người chồng nào không sợ vợ.’ Các khanh nghĩ sao về điều này?”

Một vị quan có tên là Birbal đáp: “Có lẽ hoàng hậu nói đúng, bởi vì bệ hạ đã chứng minh điều đó. Chính bệ hạ là một người chồng sợ vợ; bằng không, hẳn bệ hạ đã phạt hoàng hậu vì điều đó, hoặc bằng cách này hay cách khác chứng tỏ rằng bệ hạ là chồng và là người có quyền ở đây.”

Akbar đáp: “Ta không thể làm vậy bởi vì ta phải sống với nàng ấy. Thật dễ khi khuyên người khác đánh vợ anh ta. Ngươi có thể đánh vợ của mình được không?”

Birbal đáp: “Thưa không, thần không thể. Thần chỉ đơn giản chấp nhận rằng thần là một người sợ vợ, và hoàng hậu đã nói đúng.”

Nhưng Akbar nói: “Cần phải chứng minh bằng cách nào đó. Chắc chắn ở kinh thành phải có ít nhất một người không sợ vợ. Không có luật lệ nào trên thế giới này mà không có ngoại lệ – và đây cũng đâu phải là nguyên tắc khoa học.”

Hoàng đế nói với Birbal: “Ngươi hãy mang hai con ngựa Ả Rập xinh đẹp này – một đen, một trắng – đi khắp kinh thành. Nếu tìm thấy người không sợ vợ, hãy bảo anh ta chọn con ngựa nào mà anh ta muốn, xem như là món quà ta tặng anh ta.”

Vào thời đó, ngựa rất có giá trị, và đây là những con ngựa đẹp nhất. Birbal đáp: “Cũng vô ích thôi, nhưng nếu bệ hạ muốn, thần sẽ đi.”

Birbal đi khắp nơi và chỉ tìm thấy những người sợ vợ. Thật dễ nhận ra điều đó! Birbal chỉ cần gọi một cặp vợ chồng ra trước cửa nhà và hỏi người chồng: “Ngươi có sợ vợ không?”

Người đàn ông sẽ nhìn vợ và đáp: “Đúng ra ngài nên hỏi khi tôi ở một mình. Thật chẳng đúng, điều này lại gây thêm rắc rối không cần thiết. Tôi sẽ không hủy hoại cuộc đời mình chỉ vì một con ngựa. Ngài hãy mang chúng đi, tôi không muốn con nào cả!”

Nhưng ngay sau đó, Birbal nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trước nhà, bên cạnh là hai người đang xoa bóp cho anh ta. Anh ta là nhà vô địch môn đô vật, một người rất khỏe mạnh. Birbal thầm nghĩ: “Có lẽ là người này… Anh ta có thể giết chết bất cứ ai mà không cần đến vũ khí. Nếu anh ta chỉ cần nắm cổ bạn, bạn sẽ chết ngay lập tức!”

Birbal lên tiếng: “Ta có thể hỏi ông một câu không?”

Người đàn ông đứng lên nói: “Câu hỏi ư? Câu hỏi gì?”

Birbal nói: “Ông có sợ vợ không?”

Người đàn ông đáp: “Trước tiên, hãy bắt tay chào đã.”

Anh ta bóp chặt tay của Birbal và nói: “Tôi sẽ không buông tay ông ra cho đến khi ông ràn rụa nước mắt. Sao ông dám hỏi một câu như thế?”

Birbal đau gần chết, bản thân Birbal là một người khỏe mạnh nhưng cũng thấy đau đến phát khóc: “Hãy buông tay ta ra! Ông không phải là người sợ vợ! Rõ ràng ta đã đến nhầm chỗ. Nhưng vợ ông đâu?”

Người đàn ông chỉ tay đáp: “Nhìn kìa, cô ấy đấy, người đang nấu bữa sáng cho tôi.” Trong nhà, một người phụ nữ rất nhỏ bé đang chuẩn bị bữa sáng.

Người phụ nữ quá nhỏ bé, còn người đàn ông này to lớn đến mức Birbal nghĩ rằng ông ấy không thể nào sợ vợ. Anh ta có thể giết chết người phụ nữ kia! Do đó, Birbal nói: “Giờ thì không cần tìm hiểu thêm. Ông có thể chọn một trong hai con ngựa này, đây là phần thưởng vua ban cho người không sợ vợ.”

Ngay lúc đó, người phụ nữ cất tiếng: “Đừng chọn con đen! Hãy chọn con màu trắng. Nếu không, tôi sẽ cho ông nếm mùi địa ngục!”

Người chồng đáp: “Không, không, ta sẽ chọn con màu trắng. Nàng đừng nói gì hết.” Và Birbal nói: “Ngươi không có cả con trắng lẫn con đen. Tất cả đã kết thúc. Ngươi đã thua cuộc. Ngay cả ngươi cũng sợ vợ.”

Con người không ngừng đấu tranh để giành quyền kiểm soát. Tình yêu không thể nở hoa trong một bầu không khí như thế. Người đàn ông đấu tranh vì đủ kiểu tham vọng. Còn người phụ nữ đấu tranh với người đàn ông bởi vì cô ấy lo sợ – “Anh ta vắng nhà cả ngày. Ai biết được liệu anh ta có cặp bồ với những phụ nữ khác hay không.” Cô ấy ghen tuông, nghi ngờ; cô ấy muốn chắc chắn rằng mình vẫn kiểm soát được chồng. Do đó, khi ở nhà, người chồng chiến đấu với vợ, còn khi ở bên ngoài, anh ta chiến đấu với thế giới. Theo bạn, liệu bông hoa tình yêu có thể nở ở đâu?

Latifa, đóa hoa tình yêu chỉ có thể bung nở khi không có cái tôi, khi không có nỗ lực giành quyền kiểm soát, khi bạn khiêm nhường, khi bạn không tìm cách trở thành ai đó mà sẵn sàng không là ai cả. Khi đó, sự tỉnh thức mới xuất hiện, và đây là cách đẹp nhất, trong sáng nhất – một con đường tràn ngập những bông hoa, một con đường dẫn qua những hồ nước, con sông, những rừng cây tuyệt đẹp.

Nếu bạn có thể trở nên chân thành, hãy quên hết mọi điều về sự tỉnh thức; nó sẽ tự đến. Mỗi bước đi của tình yêu sẽ mang đến sự tỉnh thức của riêng nó. Tình yêu này sẽ không được gọi là “rơi” vào tình yêu, mà là trưởng thành trong tình yêu.

Làm sao một người phụ nữ đang yêu mà vẫn tập trung vào chính mình và giữ được cá tính của riêng mình?

Câu hỏi này chứa đựng nhiều hàm ý.

Đầu tiên, bạn không hiểu tập trung có nghĩa là gì. Thứ hai, bạn cũng không có trải nghiệm về hiện tượng của tình yêu. Tôi có thể tự tin nói điều này bởi vì câu hỏi của bạn đã cung cấp đủ bằng chứng chứng minh cho những gì tôi nói.

Tình yêu và sự tập trung là một hiện tượng, chứ không phải hai hiện tượng. Nếu đã hiểu tình yêu, bạn không thể làm gì khác ngoài việc tập trung vào chính mình. Tình yêu có nghĩa là trở nên thoải mái với sự hiện hữu. Nó có thể diễn ra thông qua một người yêu, có thể thông qua một người bạn, hay có thể trực tiếp từ bình minh, hoàng hôn. Chính trải nghiệm tình yêu đó sẽ khiến bạn tập trung. Đây chính là toàn bộ triết lý của những người mộ đạo suốt hàng bao đời. Tình yêu là bộ môn khoa học của họ, sự tập trung là kết quả.

Có những người xem lý lẽ và lập luận logic là thứ vượt trội. Trái tim của họ chưa phát triển. Nhưng có những người, trái tim họ bung nở; và lúc này, lý lẽ, tính hợp lý chỉ có vai trò hỗ trợ cho trái tim. Con người chịu đau khổ là do anh ta nỗ lực làm điều không thể. Anh ta tìm cách buộc trái tim phải phục vụ cho tâm trí, một điều không thể xảy ra. Đây chính là sự hỗn loạn, là rắc rối của bạn. Nó không phải là tình yêu, nó chỉ là một cái nhìn thoáng qua, là một chút nếm trải nhưng không trở thành dưỡng chất.

Ngược lại, nó sẽ trở thành một trạng thái bệnh lý, bởi khoảnh khắc này bạn hưng phấn và mọi thứ thật phi thường, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, mọi thứ trở nên tăm tối, bạn không thể tin được rằng đã từng có điều gì đó quan trọng trong cuộc sống của bạn. Tất cả những khoảnh khắc tình yêu này dường như đã xuất hiện trong giấc mơ, hoặc có lẽ bạn đã tưởng tượng ra chúng. Và những khoảnh khắc tăm tối này hòa quyện cùng với những khoảnh khắc tươi đẹp.

Đây là phép biện chứng của tâm trí con người. Nó hoạt động thông qua các cực đối lập. Bạn yêu một người đàn ông và bạn sẽ yêu người đó vì những lý do hoàn toàn sai lầm. Bạn yêu người đàn ông hay người phụ nữ vì bạn đang mang trong mình hình ảnh của người khác. Chàng trai có được hình ảnh đó từ người mẹ, còn cô gái có được hình ảnh đó từ người cha. Tất cả những người yêu đều tìm kiếm hình ảnh của cha mình, mẹ mình.

Về mặt tâm lý học, hành trình bất tận để tìm kiếm moksha, sự tự do tối thượng, sự giác ngộ, có thể được hiểu một cách cơ bản rằng con người đã biết được trạng thái đẹp nhất, yên bình nhất trước khi chào đời. Giờ đây, nếu điều gì đó lớn lao không xảy ra trong đời mình, không được tiếp cận với sự thiêng liêng, anh ta sẽ mãi đau khổ. Bởi vì trong vô thức, mỗi khoảnh khắc đều có sự phán xét.

Đứa trẻ biết rằng nó đã sống trong chín tháng… và hãy nhớ, đối với một đứa trẻ sống trong bụng mẹ, chín tháng gần giống như vĩnh hằng bởi vì nó không biết cách đếm, nó không có đồng hồ. Nó không biết sẽ có khoảnh khắc tiếp theo, do đó mỗi khoảnh khắc đều là bất ngờ. Không lo lắng, không căng thẳng về thức ăn, quần áo, về chỗ ở, nó hoàn toàn thoải mái, dễ chịu và tập trung. Không có gì khiến nó xao lãng, thiếu tập trung. Thậm chí chẳng có ai ở đó để chào.

Trải nghiệm chín tháng tập trung này, với niềm vui bất tận, sự yên bình, sự cô đơn này… không có ai khác ở đó; bạn là thế giới, bạn là tổng thể. Không có gì bị bỏ lỡ, mọi thứ đều được đáp ứng một cách tự nhiên mà không cần nỗ lực từ phía bạn. Nhưng cuộc sống chờ đón bạn theo cách hoàn toàn khác – đối lập và đầy tính cạnh tranh. Nhiều người sẽ là kẻ thù của bạn, bởi vì họ đều ở trong cùng một khu chợ; họ là kẻ thù của bạn bởi vì họ đều có cùng những khát khao, tham vọng. Bạn sẽ phải xung đột với hàng triệu người.

Chính bởi sự tương phản nội tâm này mà tất cả các nền văn hóa trên thế giới đã tạo ra một hệ thống quy ước giao tiếp, nghi lễ, tính hình thức, và họ không ngừng nhấn mạnh với đứa trẻ: “Bạn phải kính trọng cha của mình.”

Xuyên suốt toàn bộ lịch sử, tất cả các nền văn hóa trên khắp thế giới, họ cứ mãi nói với đứa trẻ: “Con phải kính trọng cha mình.” Người ta nghi ngờ rằng nếu bỏ mặc, đứa trẻ sẽ không kính trọng cha của nó. Trên thực tế, đứa trẻ sẽ căm ghét. Mọi bé gái sẽ ghét mẹ của nó. Bởi vì thật khó sống trong một xã hội nơi tất cả những vết thương của bạn đều bị phơi bày và mọi người đều đi lại với những vết thương hở miệng. Thế là một đặc tính, một phẩm hạnh, một phong cách sống nào đó được chọn ra để che đậy nó, và chỉ trưng ra những gì đối lập, rằng bạn yêu mẹ của bạn, rằng bạn yêu và kính trọng cha của bạn. Nhưng tận sâu trong lòng thì hoàn toàn ngược lại.

Bạn đã bị xã hội phân chia thành hai phần. Phần giả được tôn kính bởi vì nó được xã hội tạo ra. Phần thật bị chối bỏ bởi vì nó đến từ tự nhiên – điều vượt quá khả năng kiểm soát của mọi xã hội, mọi nền văn hóa. Mỗi đứa trẻ đều được dạy bảo bằng những lời nói dối, phải được lập trình theo cách mà nó sẽ có ích cho xã hội, sẽ là một nô lệ dễ bảo.

Tất cả các xã hội đều đang biến đứa trẻ trở thành người yếu đuối. Đứa trẻ không thể lên tiếng, không thể đặt câu hỏi về bất cứ điều gì. Cuộc sống của đứa trẻ không còn là của chính nó. Đứa trẻ yêu, nhưng tình yêu của nó là giả. Ngay từ đầu, đứa trẻ được dạy bảo phải yêu mẹ của mình “bởi vì bà ấy là mẹ của con.”

Điều tôi muốn nhấn mạnh ở đây là người mẹ cần phải yêu thương, còn đứa trẻ không cần được dạy bảo phải yêu ai – đó phải là tình yêu tự nguyện. Đúng vậy, người mẹ, người cha, gia đình có thể tạo ra một môi trường mà không cần nói gì; toàn bộ năng lượng đó có thể tạo ra, có thể châm ngòi cho các nguồn năng lượng yêu thương của bạn.

Đừng bao giờ nói với ai rằng tình yêu là nghĩa vụ. Không phải như vậy. Nghĩa vụ là một kiểu thay thế giả cho tình yêu. Khi bạn không biết yêu, xã hội sẽ tiếp tục tạo ra nghĩa vụ. Chúng có vẻ giống như tình yêu nhưng chẳng có gì yêu thương bên trong đó; ngược lại, đó chỉ là quy cách xã hội. Và bạn trở nên quen thuộc với các quy cách xã hội đến mức hoàn toàn quên rằng có nhiều thứ đang chờ đợi xảy ra trong cuộc đời bạn, nhưng bạn quá bận lòng đến mức không tạo không gian cho chúng xảy ra, bạn không cho phép tình yêu bung nở trong bạn. Chính vì lẽ đó mà bạn không biết rằng sự tập trung và tình yêu là một.

Trong văn học Ấn Độ không có bi kịch. Trong suốt những năm học đại học, tôi hỏi các giáo sư: “Vì sao không có bi kịch trong văn học Ấn Độ?” Nhưng không một giáo sư nào có thể đưa ra lời giải thích có ý nghĩa. Họ chỉ nhún vai nói: “Cậu thật lạ; cậu tìm đâu ra những câu hỏi như thế… Tôi đã giảng dạy ở đây ba mươi năm nhưng chưa ai hỏi như cậu.”

Tôi nói: “Em nghĩ có vẻ dễ nhận thấy là vấn đề này bắt nguồn từ văn hóa.” Ở tất cả các quốc gia, trừ Ấn Độ, luôn có bi kịch – những cuốn tiểu thuyết, những câu chuyện đẹp – nhưng ở Ấn Độ, bạn sẽ không thấy chúng. Và nguyên nhân bởi vì Ấn Độ là vùng đất cổ xưa hơn so với các vùng đất khác. Nó học được nhiều điều từ trải nghiệm và một trong những bài học đó là những điều không nên tồn tại thì không nên nói ra, cho nên mới không có bi kịch.

Logic của họ cũng dễ hiểu. Nếu con người cảm thấy rằng cuộc sống nơi đâu cũng vui vẻ, có khả năng là người đó sẽ tiếp tục ru ngủ chính mình. Anh ta có thể sẽ không bao giờ nói cho ai biết về những rắc rối của bản thân – bởi vì anh ta nghĩ rằng không ai gặp rắc rối; sao phải trở thành trò cười trong mắt người khác chứ? Hẳn bản thân mình mới là người có vấn đề, do đó chỉ nên im lặng. Chẳng ích gì khi phơi bày bản thân với một xã hội tàn khốc, nơi người ta sẽ cười vào mặt bạn và chỉ ra rằng bạn chỉ là kẻ ngốc, rằng bạn không biết cách sống.

Nhưng điều đó không đơn giản. Nó không nằm ở việc chỉ biết cách sống. Việc đầu tiên là bạn phải từ bỏ tất cả những gì là giả bên trong bạn. Cái giả đến từ bên ngoài. Và khi tất cả những gì là giả đã bị rũ bỏ và bạn hoàn toàn trần trụi trước sự hiện hữu, cái thật sẽ bắt đầu phát triển trong bạn. Đây là tình huống phải được hoàn thiện để cái thật phát triển, bung nở và đưa bạn đến với ý nghĩa tối thượng, chân lý tối thượng của cuộc sống.

Hãy nhớ, bạn có thể bắt đầu từ việc tập trung – và khoảnh khắc khi tập trung, bạn sẽ thấy tình yêu bao la đang tuôn tràn – hoặc bạn có thể bắt đầu từ tình yêu. Và khoảnh khắc khi tình yêu của bạn không có sự ghen tuông, không có các ước định, mà chỉ là sự chia sẻ vũ điệu của trái tim, bạn sẽ trải nghiệm được sự tập trung.

Chúng là hai mặt của một đồng xu. Sự tập trung là phương pháp trí tuệ hơn, khoa học hơn. Tình yêu có một khởi nguồn khác ở bên trong bạn, đó là trái tim của bạn. Nó thi vị hơn, mỹ vị hơn, nó nhạy cảm hơn, mềm mại nữ tính hơn, nó đẹp đẽ hơn. Và nó dễ dàng hơn sự tập trung. Do đó, hãy từ bỏ tất cả những ý nghĩ giả dối về tình yêu. Hãy để điều gì đó có thật phát triển trong bạn, rồi sự tập trung sẽ đến, sự giác ngộ sẽ đến.

Nhưng nếu bạn thấy quá khó để bắt đầu với tình yêu, cũng đừng cảm thấy tuyệt vọng. Bạn có thể chuyển qua sự tập trung. Bạn có thể gọi đó là thiền, bạn có thể gọi đó là tỉnh thức. Nhưng trong mỗi trường hợp, kết quả cuối cùng vẫn giống nhau: bạn tập trung và tràn ngập tình yêu.

Xem Tiếp Chương 5Quay Về Mục Lục



0 Đánh giá

Ads Belove Post