Read more
Nhất Hạnh Tăng Thân by Vô Ngã
Sách Thiền Sư Thích Nhất Hạnh
Đọc và download hàng trăm quyển sách của Thầy tại đây.
Không Sinh Không Diệt Đừng Sợ Hãi
Chương 6. Địa Chỉ Của Hạnh Phúc
Mục Lục Chương 6
An Trú Trong Bản Môn
Buông Bỏ Buồn Phiền
Tập Khí Chạy Đuổi
Buông Bỏ Hành Lý
Chúng Ta Chạy Theo Cái Gì?
Bắt Đầu Lại
Nếu
bạn muốn biết Thượng Đế, chư Bụt và tất cả các vĩ nhân sống ở đâu thì tôi có thể
chỉ cho bạn. Đây là địa chỉ: “Bây giờ và ở đây.” Có đủ thứ bạn muốn biết, kể cả
khu bưu chính (zip code).
Nếu
bạn có thể thở vào thở ra và bước đi với tinh thần “đã về - đã tới - bây giờ - ở
đây” thì bạn sẽ thấy mình vững chãi và tự do hơn ngay lập tức. Bạn đã đứng vững
được trong hiện tại, ngay tại địa chỉ chính thức của bạn. Không có gì thúc đẩy
khiến bạn phải chạy hoặc sợ hãi.
Bạn
được giải phóng khỏi những lo âu quá khứ. Bạn cũng sẽ không còn bị bế tắc, nghĩ
tới những gì chưa xảy ra và những gì bạn không kiểm soát được. Bạn được tự do,
không còn mặc cảm phạm lỗi thời quá khứ và cũng không lo lắng về tương lai nữa.
Chỉ
khi có tự do người ta mới có hạnh phúc. Số lượng hạnh phúc bạn có tùy thuộc vào
số lượng tự do mà bạn có trong tâm. Đây không phải là tự do chính trị. Tự do là
sự vượt thoát khỏi những tiếc nuối, sợ hãi, lo âu và buồn phiền. “Đã về, đã tới,
bây giờ, ở đây.”
“Vững
chãi, thảnh thơi” là những gì bạn cảm thấy, bạn trở thành, khi bạn tới được chỗ
“bây giờ và ở đây.” Bạn không chỉ nói với mình như thế mà bạn sẽ thấy, sẽ cảm
nhận được như thế. Làm vậy, bạn được bình an. Bạn sẽ chứng ngộ được Niết bàn,
nước Chúa hoặc bất kỳ từ ngữ nào bạn muốn gọi nó. Ngay cả khi không âu lo, bạn
cũng không thể có hạnh phúc nếu bạn không vững chải, thảnh thơi. Nuôi dưỡng sự
vững chãi và thảnh thơi là món quà quý nhất chúng ta có thể tự cho mình.
An Trú Trong Bản Môn
“Tôi
về an trú trong bản môn.” Bản môn là nền tảng của con người, là căn nguyên của
chúng sinh. Bản môn, chân như hay Thượng đế, thần linh, không chia cách gì với
chúng ta. Chúng ta luôn luôn ở trong đó. Bản môn không phải là một nơi nào cao
tít mù khơi. Nhưng chúng ta phải về được căn nhà mình thì mới có thể an trú, mới
sống được trong đó.
Giống
như sóng và nước. Nếu nhìn một ngọn sóng ta sẽ thấy nó có khởi đầu và có chấm dứt.
Ngọn sóng có thể cao hay thấp, nó có thể giống hay khác các ngọn sóng kia.
Nhưng sóng luôn luôn được làm bằng nước. Nước là nền tảng của sóng. Sóng là
sóng nhưng cũng là nước. Sóng có thể có bắt đầu, có kết thúc, có lớn, có nhỏ.
Nhưng nước thì không có bắt đầu hay chấm dứt, không lên không xuống, không này
không kia. Khi sóng nhận ra được chuyện này thì nó hết sợ hãi về chuyện khởi đầu,
kết thúc, lên xuống, này kia.
Trong
thế giới hiện tượng, chúng ta có thời gian và không gian, và những cặp đối đãi:
đúng-sai; già-trẻ; nhơ-sạch. Chúng ta mong sự khởi đầu và sợ sự chấm dứt. Nhưng
trong bình diện tuyệt đối không có những thứ đó, không có khởi đầu hay chấm dứt,
không trước cũng không sau. Bình diện tuyệt đối là nền tảng của thế giới hiện
tượng. Đó là nguồn gốc, là cỗi rễ liên tục của chúng sinh. Đó là Niết Bàn, là
nước Chúa.
Nền
tảng căn bản là Niết bàn, là bản thể tuyệt đối. Bạn cũng có thể được gọi là Thượng
Đế hay là Vương quốc của Thượng Đế, là nước Chúa. Đó là nước. Bạn là sóng, đồng
thời bạn cũng là nước. Bạn có bình diện tương đối và bạn cũng có bản thể tuyệt
đối. Nếu chúng ta hiểu rằng bản chất thực sự của ta là vô sinh, bất diệt, không
đến không đi, thì sự sợ hãi trong ta sẽ ra đi và những đau khổ sẽ biến mất.
Một
con sóng không cần chết mới trở thành nước được. Nó chính là nước, ngay bây giờ
và ở đây. Chúng ta cũng không cần chết mới được vô nước Chúa. Nước Chúa chính
là nền tảng bây giờ và ở đây của ta. Sự thực tập sâu sắc nhất của ta là làm sao
nhìn thấy và tiếp xúc được với bình diện tuyệt đối trong ta mỗi ngày, với bản thể không sinh không diệt. Chỉ có sự thực
tập đó mới giúp được ta hết hẳn lo sợ và đau khổ. Thay vì nói: “An trú trong bản
môn,” bạn có lẽ sẽ thích hơn câu: “An trú trong nước Chúa” hay “An trú trong Tịnh
độ.”
Buông Bỏ Buồn Phiền
Giả
thử có người chở bạn bằng máy bay phản lực tới nước Chúa hay Đất Tịnh của Phật.
Khi tới đó, bạn sẽ đi đứng ra sao? Tới một nơi đẹp đẽ như thế, bạn có sẽ đi với
các áp lực, chạy và lo lắng như bạn thường làm hay không? Hay bạn sẽ thưởng thức
từng giây phút khi được ở Thiên đàng? Tại nước Chúa hay Tịnh Độ, người ta được
tự do và biết hưởng cuộc sống từng giây phút. Vậy nên họ không đi đứng như
chúng ta.
Tịnh
độ không phải là nơi nào khác. Nó ngay tại đây, trong lúc này. Nó ở trong từng
tế bào của ta. Khi chúng ta trốn chạy hiện tại, ta phá hủy vương quốc của Thượng
đế. Nhưng nếu ta biết cách buông xả được những năng lượng của tập khí chạy
nhanh, thì ta sẽ có hòa bình và tự do, và ta có thể bước đi như Bụt ở cõi tịnh
độ vậy.
Hành lý ta mang theo sẽ quyết định cho ta được sống trong bình diện nào. Nếu bạn mang theo nhiều buồn phiền, sợ hãi và tham đắm, thì bạn đi tới đâu cũng chỉ gặp thế giới đau khổ như địa ngục mà thôi. Nếu bạn mang theo lòng từ bi, hiểu biết và thanh thản, thì đi đâu bạn cũng sẽ gặp được thế giới của Chân như, vương quốc của Thượng đế.
Người
biết tu tập đi tới đâu, họ cũng biết chân họ được tiếp xúc với nước Chúa. Không
có ngày nào tôi không bước trên vương quốc của Thượng đế. Vì tôi thực tập từ bi
và buông xả, chân tôi đi tới đâu cũng tiếp xúc được với vương quốc của Thượng đế,
với bình diện tuyệt đối của mọi sự vật.
“Đã
về, đã tới (nhà).” Nhà của sóng là nước. Nó ngay đó. Sóng không cần đi hàng
ngàn hải lý để trở về nhà nó. Bài kệ trên rất giản dị và rất mạnh. Tôi mong bạn
nhớ lấy bài kệ nhỏ đó để thực tập nhiều lần mỗi ngày. Như thế bạn sẽ tiếp xúc
được với bản thể chân như và luôn luôn nhớ tới căn nhà thật sự của bạn.
Tập Khí Chạy Đuổi
Chúng
ta chạy đuổi ban ngày và chạy cả trong giấc ngủ. Chúng ta không biết cách ngừng
lại. Chúng ta trước tiên thực tập để biết ngừng, sau đó là buông thư, bình tâm
và định tâm lại. Khi ta có thể làm như vậy là ta trở về được bây giờ và ở đây.
Và chúng ta sẽ vững chãi. Khi đã vững chãi, chúng ta có thể nhìn ra chung
quanh. Ta có thể nhìn sâu vào lúc này, nhìn sâu vào bản chất của mình và khám phá
ra bản thể chân như. Nhìn sâu ta sẽ thấy dù ta là sóng nhưng ta cũng là nước.
Nhưng nếu ta không học để dừng lại được thì ta không thể định tâm và nhìn sâu.
Chúng ta sẽ không buông bỏ được sợ hãi vì ta không đủ mạnh, không đủ vững chãi
để nhìn ra chân lý không đến không đi.
Muốn
thắng các tập khí của mình là chuyện rất khó khăn. Tiến sĩ Ambedkar nguyên nghị
viên của quốc hội Ấn Độ, xưa thuộc giới bần cùng (Untouchable). Ông tranh đấu
cho quyền lợi của giới này. Ông cảm thấy rất rõ rằng Phật giáo là niềm hy vọng
để giúp cho giới bần cùng được an toàn và giữ được phẩm giá. Đạo Bụt không tin
vào sự phân chia giai cấp người Ấn cùng khổ tới để thọ Tam quy Ngũ giới với tiến
sĩ Ambedkar. Tôi đã tới Ấn Độ để ủng hộ và giúp đỡ cộng đồng này. Chúng tôi nói
pháp thoại và hướng dẫn những ngày thực tập chánh niệm.
Hãy
tưởng tượng bạn lớn lên trong giai cấp bần cùng đó. Tưởng tượng mọi người chung
quanh ai cũng bạc đãi bạn và bạn luôn lo sợ cho mạng sống của mình. Tưởng tượng
bạn luôn luôn phải chiều long những người ở giai cấp cao hơn để được sống bình
an. Bạn sẽ sống ra sao? Bạn có thảnh thơi và sống trong hiện tại được chăng?
Hay là bạn lo lắng thường trực về tương lai. Tập khí lo lắng là thứ rất mạnh.
Người
tổ chức chuyến đi Ấn Độ cho tôi cũng từ giai cấp cùng khổ. Anh ta sống ở New
Delhi với vợ và ba con. Anh ta rất muốn làm cho chuyến đi của tôi thoải mái và
thành công. Một buổi sáng chúng tôi ngồi trên xe buýt để đi tới một cộng đồng ở
địa phương khác. Tôi thích thú ngắm cảnh qua khung cửa chỗ tôi ngồi. Khi quay lại
nhìn anh bạn kia, tôi thấy anh rất căng thẳng. Tôi nói: “Anh bạn ơi, tôi biết anh
rất muốn làm cho chuyến đi của tôi thoải mái và vui vẻ. Nhưng bạn biết không?
Tôi đang hài lòng lắm ngay lúc này. Xin đừng lo âu nữa, hãy ngồi dựa lưng vô
cho thoải mái.” Anh ta trả lời “dạ!” và có vẻ thoải mái hơn một chút. Rồi tôi lại
quay ra cửa sổ, thực tập thở vào thở ra và thưởng thức những hàng cây cọ trong
nắng sớm.
Tôi
nghĩ tới những chiếc lá bối (lá cọ) ghi lại kinh điển của Bụt từ thời xa xưa.
Lá bối dài và hẹp. Người ta dùng một mũi nhọn để ghi trên lá những lời dạy của
Bụt. Họ giữ được hơn ngàn năm những bản kinh bằng lá đó. Tôi nhớ ở xứ Nepal người
ta tìm ra được những bản kinh trên lá bối đã viết từ một ngàn năm trăm năm trước.
Rồi tâm tôi lại hướng về anh bạn trẻ. Có lẽ chỉ hai phút sau, tôi quay lại và
thấy anh ta lại trở nên cứng ngắc và căng thẳng rồi. Anh khó mà thảnh thơi được
dù chỉ trong ít phút.
Là
một người thuộc giai cấp cùng khổ, cả đời anh phải tranh đấu để sống. Bây giờ
dù anh có một căn hộ xinh xắn tại ngay New Delhi và có việc làm tốt, tập khí
luôn luôn tranh đấu của anh vẫn còn rất mạnh. Qua nhiều thế hệ, những người thuộc
giai cấp bần cùng (untouchable) đó đã phải phấn đấu ngày đêm để sống còn. Tập
khí từ bao đời đó được truyền tới anh. Muốn chuyển hóa nó không phải là chuyện
dễ. Anh ta cần thời gian và cần được huấn luyện. Với sự hỗ trợ của bạn cùng tu
tập, trong vài tháng hay vài năm anh có thể chuyển hoá tập khí tranh đấu và
căng thẳng đó được. Ai cũng có thể làm như vậy. Bạn có thể làm cho bạn thoải
mái và thảnh thơi.
Nếu
bạn muốn chuyển hóa tập khí chạy đuổi và căng thẳng, bạn cần nhận diện chúng
ngay mỗi khi chúng ló đầu ra. Thở và mỉm cười, bạn nói: “Tập khí thân mến của
ta ơi, ta biết em ở đó rồi!” Khi đó bạn sẽ được tự do. Bạn có thể tự nhắc nhở,
tự huấn luyện mình. Bạn không thể có người bạn tâm linh nào suốt hai mươi bốn
giờ mỗi ngày để nhắc nhở bạn. Tôi đã nhắc anh bạn kia và chỉ có hiệu quả được
hai phút thôi. Anh ta phải tự làm. Ai cũng phải tự làm lấy. Bạn phải là người bạn
của chính mình và sống trong môi trường nào mà có thể giúp được bạn.
Tập
khí chạy rất mạnh trong chúng ta. Nó có thể đã được truyền qua nhiều thế hệ mới
tới chúng ta. Nhưng bạn không cần trao truyền nó lại sau này. Bạn cần nói được
với con cháu rằng bạn đã được bước đi trong vương quốc của Thượng đế. Bạn sẽ muốn
nói với chúng như vậy, như tôi đã nói với các bạn tôi, rằng không ngày nào tôi
không đi trong đó. Nếu bạn có thể làm như vậy, cuộc đời bạn sẽ là niềm hứng khởi
cho nhiều người. Có lẽ bạn và con bạn sẽ luôn luôn được cùng bước đi trong Tịnh
độ.
Buông Bỏ Hành Lý
Ý
muốn được đi trên đất tịnh hoài sẽ giúp ta buông bỏ được những chuyện ngăn cản
không cho ta sống với hiện tại. Nó cũng sẽ giúp ta học được tánh xả bỏ những gì
làm ta âu lo, để trở thành con số không. Khi nghĩ tới số không, ta thường nghĩ
tới hư vô, không có gì cả. Ta nhìn thấy phía tiêu cực của nó. Nhưng số không
cũng có thể rất tích cực. Nếu bạn mang một món nợ phải trả, đó là số âm. Khi trả
hết rồi thì tổng kết là zéro. Thật là kỳ diệu vì nay bạn được tự do rồi.
Trong
thời Bụt tại thế, có một vị tăng tên là Baddhiya. Trước khi đi tu ông đã là một
vị đứng đầu một tỉnh lỵ trong vương quốc Sakka, nơi Bụt ra đời. Sau khi giác ngộ,
Bụt đã trở về quê hương để thăm gia đình. Nhiều người trẻ nhìn thấy hạnh phúc
và thảnh thơi của Bụt, nên xin đi theo Ngài. Họ cũng muốn được tự do. Trong
nhóm người đó có Baddhiya. Trong ba tháng đầu tại tu viện, ông tu tập rất tiến
bộ, nên nhìn sâu được nhiều điều. Một đêm khi thực tập trong rừng, ông mở miệng
la lên: “Ôi hạnh phúc! Hạnh phúc của tôi!”
Khi
làm tỉnh trưởng, Baddhiya đã ngủ trong những căn phòng đẹp đẽ, có nhiều lính
canh gác. Ông ăn nhiều thứ mắc tiền và có nhiều người hầu hạ. Ngày nay ông ngồi
dưới gốc cây, không có gì ngoài cái bát để khất thực và bộ áo nhà sư. Một tăng
sĩ khác ngồi gần Baddhiya nghe tiếng ông, lại tưởng ông này đang tiếc địa vị
quyền thế và cuộc sống làm tỉnh trưởng ngày trước. Sớm hôm sau, vị tăng đó tới
nói với Bụt những gì đã nghe. Bụt cho mời Baddhiya tới và trước tất cả tăng
đoàn Bụt nói: “Này sư em Baddhiya, có phải đêm qua khi ngồi thiền Thầy đã nói
câu ‘Ôi hạnh phúc! Hạnh phúc của tôi!’ phải thế không?” Baddhiya trả lời: “Dạ thưa
Thế Tôn, đúng vậy.” Bụt hỏi: “Vì sao vậy? Thầy tiếc nuối điều gì chăng?”
Baddhiya trả lời: “Trong khi ngồi thiền, con nhớ lại thời còn làm tỉnh trưởng,
có bao nhiêu người hầu và người bảo vệ. Con luôn luôn thao thức vì sợ hãi. Con
sợ người ta lấy cắp mất của cải, con sợ bị ám sát. Ngày nay ngồi thiền dưới gốc
cây, con cảm thấy tự do quá. Bây giờ con không có gì để mất nữa, con hưởng được
an lạc từng giây phút và cảm thấy chưa bao giờ sung sướng như bây giờ. Vì vậy
mà con thốt lên “Ôi hạnh phúc! Hạnh phúc của tôi! Thưa Thế Tôn, nếu chuyện đó
làm phiền tăng thân thì con xin sám hối.” Tới khi đó mọi người trong tăng đoàn
mới biết những lời nói của Baddhiya là để diễn tả hạnh phúc thật sự của ông.
Xin
hãy lấy tờ giấy và cái bút. Tới một gốc cây ngồi xuống, hay ngồi ở bàn giấy của
bạn, viết một danh sách tất cả những thứ làm cho bạn hạnh phúc ngay bây giờ và ở
đây: đám mây trên trời, hoa trong vườn, trẻ nhỏ đang chơi đùa, sự việc bạn được
gặp pháp môn thực tập tỉnh thức, người thương của bạn đang ngồi phòng kế bên và
cặp mắt còn tốt của bạn. Danh sách dài vô tận. Bạn có đủ để có hạnh phúc ngay bây
giờ. Bạn có đủ để buông bỏ được các ý niệm tới-lui, trên-dưới, sống-chết. Hãy
nuôi dưỡng bạn bằng những điều mầu nhiệm mà đời sống cống hiến bạn. Hãy nuôi dưỡng
bạn ngay lúc này. Hãy đi vào vương quốc của Thượng đế.
Chúng Ta Chạy Theo Cái Gì?
Nếu
chúng ta không có mặt thật sự và không sống cho chính ta hay cho người thân của
ta thì chúng ta đang ở đâu? Chúng ta chạy, chạy đuổi, chạy theo, ngay cả khi ta
ngủ nghỉ. Chúng ta chạy chỉ vì sợ mất những gì mà chúng ta đuổi theo kia. Thực
tập phục sinh có thể giúp bạn.
Khi
bạn trở về với chánh niệm hay tỉnh thức, khi năng lượng chánh niệm có mặt trong
bạn, thì năng lượng Thánh linh có mặt. Thánh linh làm nên đời sống. Chúng ta thực
tập để có mặt Thánh linh. Sống từng giây phút hiện tại với Thánh linh không phải
là điều gì trừu tượng. Khi ăn cơm, ăn loại ngũ cốc trộn trái cây và hạt dẻ
(Muesli) hay ăn đậu hũ, hãy ăn sao cho Thánh linh có mặt trong bạn. Khi đi, hãy
làm sao cho Thánh linh đi với bạn.
Xin
đừng chỉ thực tập theo hình thức. Mỗi lần đi thiền hành là một lần mới. Đi làm
sao để bạn được mỗi bước chân nuôi dưỡng bạn. Mỗi bữa ăn là một bữa ăn mới, để
bạn được nuôi dưỡng bằng năng lượng Thánh linh hay năng lượng chánh niệm. Mỗi
buổi thiền tọa cũng là một thời ngồi thiền mới mẻ.
Hãy
ngồi cách nào để con người mới trong bạn biểu hiện ra được. Hãy thực tập với
các bạn. Tăng thân đủ thông minh và bén nhạy để không bị mắc vào thói quen, và
không còn đầu óc sáng tạo. Nhiều người trong chúng ta rất thông minh và có óc
sáng tạo. Chúng ta nên dùng các khả năng đó để giữ cho sự thực tập sống động và
đổi mới thường xuyên. Chúng ta có thể thực tập phép thiền quán này của đạo Bụt
dù bạn là người Thiên chúa giáo, Hồi giáo, Ấn độ giáo hay Do thái giáo. Theo
tôn giáo nào hay không có tôn giáo đều không phải là vấn đề.
Thực
tập không phải là chỉ bắt chước về hình thức. Thực tập là phải dùng trí thông
minh và tài khéo léo để nuôi dưỡng và chuyển hóa những con người chung quanh
ta.
Bắt Đầu Lại
Khi
bạn ăn bánh mì hay bánh bơ nướng (croissant) buổi sáng, hãy ăn cách nào để cái
bánh trở thành đời sống. Hãy ăn như ăn bánh Thánh. Cảm thấy mình đang sống và
đang tiếp xúc với tất cả vũ trụ. Nếu cái bánh là cơ thể chúa Jesus thì nó cũng
là cơ thể của vũ trụ. Ta có thể nói: “Chiếc bánh này gồm tất cả vũ trụ.” Ăn với
chánh niệm cho phép ta nhận diện được chiếc bánh như một phần của vũ trụ. Ăn
như thế, bạn trở thành một con người mới. Hãy cho phép con người mới đó của bạn
biểu hiện ra. Bạn có thể thực tập một mình hay với các anh chị em để giúp họ
làm mới con người họ trong mỗi giây phút thực tập.
Khi
chúng ta mới bắt đầu thực tập, ta có cái sơ tâm. Sơ tâm là một cái tâm rất đẹp.
Bạn có hứng khởi muốn thực tập, muốn chuyển hóa tự thân, muốn có hòa bình an lạc.
Niềm an vui đó sẽ lây sang người khác. Hãy làm bó đuốc và đem ngọn lửa của bạn
châm cho các bó đuốc khác. Thực tập như thế, bạn sẽ giúp cho hòa bình và an lạc
trên thế giới lớn lên.
Mỗi
người chúng ta nên thực tập phục sinh. Khi thành công ta sẽ giúp được người
chung quanh. Đây là sự tu tập thực sự của một con người sinh động. Những gì
chúng ta làm hàng ngày như đi, ngồi, ăn hay quét nhà, đều có mục tiêu làm cho
chúng ta thực sự sống lại. Sống thực sự từng giờ từng phút, bạn tự đánh thức
mình và sẽ đánh thức cả thế giới.
Tỉnh
thức là bản chất của giáo pháp và thực tập. Bụt (Bud) có nghĩa là tỉnh thức.
Người tỉnh thức là Buddha. Buddha (Bụt) là người dạy chúng ta giáo pháp và phép
thực tập tỉnh thức. Mỗi chúng ta có thể chuyển hóa, biến mình thành một ngọn
đèn, để giúp cho toàn thế giới thức tỉnh.
Xem Tiếp Chương 7 –
Quay Về Mục Lục
0 Đánh giá