Chương 7. Con đường Không con đường

Chương 7. Con đường Không con đường

Price:

Read more

Chương 7. Con đường Không con đường


Tiếng hát Mahamudra vẫn tiếp tục:
Chuyển hóa tính nhị nguyên;
Là quan kiến của hoàng gia,
Chinh phục những giải trí;
Là thực hành của hoàng gia.
Con đường của:
“Không thực hành”,
Là con đường của tất cả chư Phật.
Những ai theo con đường này,
Chắc chắn sẽ đạt đến trạng thái Phật.
Thế giới này thì quá phù du,
Không một thực thể tồn tại.
Nó như những bóng ma và như giấc mộng,
Thế nên,
Hãy từ khước và rời khỏi gia đình.
Cắt bỏ những quan hệ của thèm muốn và hận thù,
Để thiền định nơi rừng sâu núi thẳm.
Không một chút cố gắng,
Và luôn giữ thư giãn trong trạng thái tự nhiên.
Anh sẽ đạt rất gần đến Mahamudra,
Và đạt đến cái.”Không đạt đến.”
Có hai con đường:
Con đường của những chiến sĩ và con đường của những vì vua - Con đường hoàng gia. Con đường đầu tiên là con đường của Yoga còn con đường thứ hai là: Con đường Mật tông. Trước tiên, cần hiểu thế nào là con đường của những chiến sĩ, sau đó mới có thể hiểu những gì Tilopa muốn nói về con đường của hoàng gia.
Người chiến sĩ phải tranh đấu từng giây phút và trong từng bước một. Họ cần phải tàn bạo. Phải dùng đến bạo lực để hủy diệt hay chinh phục kẻ thù . Vì thế Yoga cố tạo ra sự xung đột bên trong bạn. Nó định nghĩa thật chính xác sự phân biệt giữa những gì sai và đúng. Giữa những gì tốt và xấu. Giữa những gì thuộc về Thượng đế và những gì thuộc về quỷ dữ.
Thế nên, hầu như tất cả tất cả tôn giáo. Ngoại trừ Mật tông, đều theo con đường của Yoga. Chúng chia chẻ sự thật và gây ra xung đột nội tại. Vì nhờ sự xung đột họ mới tiến bộ trên con đường tự khống chế mình và người khác.
Ví dụ: Khi đã có sự hận thù bên trong. Với con đường của các chiến sĩ. Bạn hủy diệt tất cả với lòng hận thù này. Lòng giận dữ, thèm muốn, tính dục. Cũng như hàng triệu sự việc trong bạn. Với con đường của các chiến sĩ, bạn sẽ hủy diệt tất cả những gì xấu xa và tiêu cực để phát triển tất cả những gì tích cực và công bình.
Lòng hận thù cần phải hủy diệt và tình thương cần được phát triển. Tâm sân si cần phải hủy diệt để lòng từ phải phát sinh. Tính dục cần phải ra đi để cho Brahmacharya - Tính độc thân thuần khiết thay thế. Vì thế Yoga chẻ bạn ra làm hai phần nhờ vào thanh gươm Đúng và Sai. Những gì đúng cần phải chiến thắng những gì được xem là sai trái.
Bạn sẽ làm gì khi cơn giận hiện diện? Và Yoga gợi ý bạn thế nào? Nó gợi ý bạn phải cố tạo ra thái độ nhân từ và tạo ra sự đối kháng. Thật tự nhiên. Như thế bạn sẽ vận hành như Robot. Thế nên, người ta còn gọi nó là con đường của những người lính phục vụ cho chiến tranh.
Trên toàn thế giới, trong suốt chặng đường lịch sử. Người lính phải mang nặng cuộc sống như một Robot. Vì họ cần được huấn luyện để tạo thành những quán tính mới. Những quán tính mới này hoàn toàn vượt ra ngoài sự rõ biết và chúng không đòi hỏi bất cứ sự chú ý nào. Vì chúng có thể tự hiện hữu không cần đến bạn. Cho nên, bạn đã được trang bị những quán tính và tất cả mọi người cũng thế.
Bạn có thể quan sát điều này một cách dễ dàng. Thử quan sát một người rút bao thuốc lá từ trong túi. Có thể họ không rõ biết về những gì mình đang làm. Đơn giản họ chỉ để tay vào túi như Robot. Khi cảm nhận có chút căng thẳng nào đó ở bên trong. Lập tức họ đưa tay vào túi lấy thuốc bắt đầu hút rồi vứt bỏ tàn. Có thể họ thực hiện từng động tác một cách rất rõ nét. Nhưng họ không hề rõ biết về những gì mình đang làm.
Đây là một cuốc sống của người một máy mà người lính được rèn luyện. Họ chỉ cần thực hiện những gì người ta ra lệnh mà không cần rõ biết. Khi được lệnh quay phải tự động phải thực hành không cần biết vì sao. Vì  nếu còn suy nghĩ. Có nghĩa là phản kháng lại mệnh lệnh. Và sự việc phản kháng như thế sẽ chẳng còn cuộc chiến nào được thể hiện tiếp tục trên thế giới.
Người lính tuyệt đối không cần suy nghĩ. Chỉ cần rõ biết mệnh lệnh. Thế thôi. Sự rõ biết được giảm thiểu ở mức độ tối là: Lệnh được ban ra. Một cách máy móc họ lập tức chấp hành. Không phải là sự kiện quay trái được lệnh quay. Họ chỉ cần nghe lệnh và tự động quay trái thế thôi.
Không phải họ quay. Chỉ vì bị nhồi nhét cho đến khi trở thành phản xạ. Giống như tắt hay mở đèn: Ánh sáng không hề suy nghĩ để biết cần mở hay tắt. Bạn chỉ cần nhấn nút và ánh sáng bật cháy. Vì thế khi bạn nói:.”Bên trái, quay !” Thế là nút được bấm và họ tự động quay trái.
William James kể: Ngày nọ, ông đang ngồi trong một bar rượu. Có người lính về hưu đã hơn hai mươi năm đi ngang qua với một mâm đầy trứng. Đột nhiên William James la thật to:.”Nghiêm !”
Ông lão đáng thương lập tức đứng lại buông tay đứng nghiêm là mâm trứng rơi vỡ nát. Ông ta rất giận chạy đến nói:.”Trò đùa này là thế nào?” William James trả lời:.”Ông không cần nghe lời. Vì tất cả mọi người đều có quyền hô: Nghiêm! Ông không cần miễn cưỡng vâng lời. Ai bắt ông vâng lời? Ông chỉ cần làm việc mình đang làm.”Ông nói:.”Thật sự không thể. Nó hoàn toàn tự động. Tuy hơn hai mươi năm không còn trong quân đội. Nhưng quán tính đã  quá sâu đậm.”
Như thế, cuối cùng những năm tập huấn đã phát sinh những phản xạ có điều kiện. Thuật ngữ.”Phản xạ có điều kiện ” thật rất phù hợp và vấn đề này được nhà tâm lý học người Nga - Pavlov phát kiến. Ông nhấn mạnh rằng:
Bạn chỉ cần phản xạ. Vì khi có người đặt vật gì vào đôi mắt. Bạn không cần suy nghĩ hay nheo mắt. Đơn giản đôi mắt bạn tự đóng lại. Một con ruồi đang lao vào mắt. Mắt bạn tự đóng. Không cần phải suy nghĩ. Đây là phản xạ có điều kiện và nó tự xảy ra.
Quả thật đơn giản. Điều này được thể hiện bằng quán tính của bạn. Nó nằm sẵn trong máu, trong xương bạn. Điều này tự xảy ra, thật đơn giản. Không cần tác động cho nó xuất hiện. Vì thế người lính được rèn luyện để biến thành người máy. Họ cần sống với những phản xạ có điều kiện để có thể tồn tại trong cuộc chiến.
Yoga cũng tương tự. Khi bạn giận dữ. Hành giả Yoga nói:.”Đừng nên giận. Phải vun trồng lòng từ. Từ từ, năng lượng bạn sẽ chuyển động theo quán tính của lòng từ. Nếu cố kiên nhẫn trong suốt thời gian dài. Cơn giận hoàn toàn biến mất và bạn cảm nhận được lòng từ.”
Nhưng dù nói như thế nào đi nữa, bạn cũng đã chết. Chắc chắn một điều là bạn không còn tồn tại. Vì bạn đã trở thành người máy.. Bạn không còn là một con người. Có thể bạn cảm nhận được lòng từ. Nhưng không phải bạn có lòng từ. Vì bạn chỉ vun trồng quán tính về lòng từ.
Bạn có thể vun trồng quán tính tốt cũng như xấu. Một người có thể duy trì thói quen hút thuốc và người khác với thói quen không hút thuốc. Một người có thể phát triển thói quen không ăn trường chay. Trong khi người khác phát triển thói quen ăn trường chay. Cả hai đều vun trồng một sự việc. Chúng hoàn toàn tương đồng vì mỗi người chỉ sống xuyên qua thói quen của chính mình.
Đừng cố gắng tạo thành quán tính. Chúng ta chỉ nên chuyển hóa để những thuộc tính sẵn có của chính mình thức dậy. Điểm này cần được xem xét tường tận. Vì rất dễ dàng vun trồng một thói quen tốt. Nhưng rất khó để trở thành một người tốt. Nhưng dù sao đi nữa, điều này rất dễ thuyết phục bạn chọn lựa để tuân theo.
Đặc biệt ở Nga ngày nay đang phát triển phương pháp trị liệu đặt nền trên phản xạ có điều kiện.  Họ cho rằng: Con người không thể buông bỏ thói quen của mình. Ví dụ người hút thuốc suốt hai chục năm. Làm sao có thể hy vọng họ ngưng hút? Có thể, bạn sẽ cố gắng giải thích hút thuốc thì rất tai hại.
Bác sĩ có thể nói cho họ biết rằng: Họ đang ở trong một tình huống rất nguy hiểm: Có thể phát triển căn bệnh ung thư. Nhưng vì đã quen suốt hai mươi năm. Bây giờ điều này đã in sâu vào tâm thức và thấm dần vào những tế bào sâu kín nhất của thân vật lý và đã trở thành thành phần của tập quán. Nếu thật sự muốn ngưng hút quả thật khó khăn. Đây không phải là vấn đề phải giải quyết. Vì sau hai mươi năm không gián đoạn. Cho nên hầu như không thể ngưng hút. Vậy phải làm sao?
Ở Nga, họ nói rằng: Không cần thiết làm bất cứ điều gì hay giải thích gì cả. Họ chỉ cần dùng một liệu pháp trị liệu. Khi người hút bắt đầu hút. Lập tức họ nhận lãnh một dòng điện. Cú sốc của sự đau đớn do dòng điện gây ra trong hành động hút thuốc từ từ trở thành sự tương tác đồng thời.
Trong suốt bảy ngày. Thói quen sẽ chấm dứt. Thậm chí nếu được thuyết phục hút thuốc. Họ sẽ run lên. Ngay giây phút cầm lấy điếu thuốc. Toàn thân họ bắt đầu run lên như bị dòng điện giật bắn người lên. Do đó họ sẽ nói rằng: Từ giây phút này không bao giờ hút nữa. Họ đã chặt bỏ thói quen bằng một phương thức gây sốc.
Nhưng chúng ta không thể trở thành một vị Phật với phương thức tạo sốc phản vệ để thanh toán những thói quen xưa củ. Khi tất cả những thói quen có thể được biến đổi với liệu pháp trị liệu gây sốc. Như thế sẽ trở thành một vị Phật hay một người tỉnh thức chăng? Vì kể từ nay không còn những thói quen xấu nữa?
Không. Vì họ không còn là con người - họ chỉ trở thành một bộ phận. Họ còn sợ hãi rất nhiều sự việc. Chính họ không thể thực hiện được gì cả vì đã đón nhận những thói quen mới trong niềm sợ hãi.
Đây là ý nghĩa thật sự của.”Địa ngục.”Tất cả mọi tôn giáo đã sử dụng nó như một trị liệu gây sốc. Địa ngục không đâu cả. Thật ra cũng không có.”Thiên đàng.”Đây chỉ là những mẹo vặt thuộc về quan niệm của tâm lý trị liệu.
Họ miêu tả địa ngục thật kinh khủng. Đến nổi đứa trẻ có thể sợ hãi từ lúc thật nhỏ. Chỉ cần đọc từ.”Địa ngục.”Nỗi sợ hãi lập tức xuất hiện. Nó bắt đầu run sợ và hoảng loạn. Đây chỉ là một trong những mẹo vặt để cảnh báo những thói quen xấu. Như thế.”Thiên đàng ” cũng chỉ là một mẹo vặt để làm cho người khác thích nghi với những thói quen tốt.
Chúng ta được hứa hẹn sẽ có rất nhiều khoái cảm, hạnh phúc, cái đẹp. Với những viễn ảnh quá đẹp thiên đàng. Nếu bạn theo những mô hình tốt. Bạn phải theo tất cả những gì mà xã hội xem là tốt. Thực sự .”Thiên đàng ” chỉ hiện diện để giúp bạn đi về sự tích cực và Địa ngục chỉ hiện diện để ngăn bạn đi vào con đường xấu.
Mật tông là tôn giáo duy nhất không sử dụng phương pháp phản xạ có điều kiện. Mật tông chủ trương bạn nên tự phát triển thành người hoàn toàn tỉnh thức không có những động cơ tác động để trở thành máy móc .
Vì vậy, nếu bạn hiểu Mật tông. Bạn phải hiểu: Tuy những thói quen thì rất xấu. Nhưng thật sự  không có những thói quen xấu. Cũng không có thói quen tốt. Vì thế mỗi người cần rõ biết để không trang bị cho mình những thói quen. Bạn chỉ cần sống đơn giản ngay giây phút hiện tại đầy rõ biết, và tuyệt đối nói không với những thói quen.
Nếu có thể sống không có những thói quen. Đây chính là con đường hoàng gia. Tại sao gọi là hoàng gia? Vì người lính cần phải tuân lệnh. Nhưng vua thì không. Nhà vua thì ở quá cao. Ông ra lệnh nhưng không nhận lệnh từ ai.
Vua không bao giờ ra trận. Chỉ những người lính mới ra trận. Một vị vua không phải là một chiến binh. Nhà vua sống trong cuộc sống thư giãn nhất. Người lính cần tuân thủ. Nhà vua sống trong cách thư giãn nhất và không có ai trên ông cả. Đây chỉ là lối nói ẩn dụ.
Mật tông nói:
Thật sự không có ai ở trên bạn.
Thế thì bạn cần phải theo lệnh ai. Bạn cần đón nhận những mô hình sống từ ai và ai là người bạn cần bắt chước? Không cần theo ai cả. Hãy sống thư giãn, tự nhiên với dòng đời và chỉ cần thể hiện một việc duy nhất là: Hãy rõ biết.
Khi tranh đấu, bạn có thể vun trồng những thói quen tốt. Nhưng đó là những thói quen không tự nhiên. Nhiều người nói: Thói quen là bản chất thứ hai. Rất có thể. Nhưng hãy nhớ từ.”thứ hai.” Như thế điều này không tự nhiên. Có thể nó gần như tự nhiên. Nhưng không phải là tự nhiên.
Đâu là sự khác biệt giữa lòng từ thật sự và lòng từ vun trồng? Lòng từ chân thật là câu trả lời có tình huống và phản hồi. Lòng từ thật sự lúc nào cũng tươi mát. Có cái gì đó đang xảy ra và làm trái tim bạn rung động. Đứa trẻ bị té và bạn chạy tới để giúp trẻ đứng dậy. Điều này là sự phản hồi.  Còn lòng từ sai. Lòng từ được vun trồng là sự phản ứng có điều kiện.
Cả hai từ này cực kỳ ý nghĩa:.”Phản hồi ” và.”Phản ứng.”Phản hồi là sống với tình huống. Phản ứng là thói quen do tích lũy. Vì trong quá khứ bạn được rèn luyện giúp đỡ khi có ai té ngã. Bạn chỉ đơn giản giúp họ. Nhưng không đặt hết trái tim vào hành động.
Có ai đó đang bị chìm trên sông và bạn chạy đến để giúp người. Chỉ vì người ta đã dạy bạn phản ứng theo cách này. Bạn đã được rèn luyện về thói quen giúp đỡ người khác khi lâm nạn. Nhưng chính bản thân của bạn không tham dự vào.
Bạn hoàn toàn đứng bên ngoài. Trái tim bạn không được đặt vào và bạn không thể phản hồi. Bạn đã không phản hồi với người khác bằng trái tim. Người này đang chìm trên sông và bạn không phản hồi ngay giây phút này mà bạn chỉ tuân thủ theo những nguyên tắc được lập trình sẵn .
Theo những nguyên tắc thì rất dễ chịu: Bạn chỉ cần giúp người. Chỉ cần phục vụ người và gọi đó là có lòng từ! Bạn đã có một lý tưởng qua những nguyên tắc bạn phản ứng khi có điều kiện (Phản xạ có điều kiện). Hành động của bạn chỉ đến từ quá khứ. Nhưng quá khứ đã chết.
Chỉ khi hoàn cảnh tạo cho bạn hành động và bạn phản hồi trong sự đầy rõ biết. Trong điều kiện này, sẽ cái gì đó rất tuyệt vời xuất hiện trong bạn. Nếu phản ứng theo những nguyên tắc hay sơ đồ củ của những thói quen. Bạn không rút ra gì được cả. Bạn chỉ rút ra một chút bản ngã. Đây thật sự không phải là lợi ích lớn.
Bạn có thể tự khoe khoang: Tôi đã cứu sống một người bị đắm sông. Bạn có thể đến chợ và la to:.”Hãy nhìn đây, tôi đã cứu một mạng người !” Bạn có thể rút ra một chút bản ngã vì đã làm việc tốt. Nhưng không phải là sự lợi ích lớn.
Bạn tự đánh mất cơ hội vàng để được hồn nhiên. Sự hồn nhiên trong lòng từ. Nếu bạn biết phản hồi trong hoàn cảnh. Chắc chắn sẽ có cái gì đó được nẩy sinh trong bạn. Một sự khai hoa nở nhụy. Bạn cảm nhận có sự yên lặng nào đó. Sự tỉnh lặng trong hỉ lạc hay niềm nội hỉ lớn lao.
Mỗi khi có sự phản hồi. Bạn cảm nhận đang được phát triển từ bên trong. Nhưng khi có phản ứng. Bạn như người đã chết. Vì bạn chỉ biết ứng xử như một xác chết. Bạn hành động như một người máy.
Phản ứng thì xấu và phản hồi lại rất tuyệt vời. Phản ứng lúc nào cũng manh mún. Vì không đến từ.”Tổng Thể.”Sự phản hồi luôn đến từ.”Tổng Thể.”Khi bạn lao xuống sông cứu người. Có nghĩa.”Tổng thể ” nhảy xuống sông. Bạn không cần suy nghĩ. Vì đây là tổng thể cho phép điều này được xảy ra.
Nếu cuộc sống trở thành chuỗi dài phản hồi và hồn nhiên. Chắc chắn một ngày nào đó bạn trở lại trạng thái Phật. Nếu cuộc sống đã là một  một chuỗi thuộc về phản ứng với những thói quen vô vị. Bạn có thể giống như một vị Phật. Nhưng không thể là một vị Phật.
Bề ngoài, bạn có thể giống như một vị Phật. Nhưng bên trong chỉ là một xác chết. Những thói quen (quán tính) đã giết chết sự sống. Vì những thói quen hoàn toàn đối nghịch với cuộc sống.
Mỗi ngày, bạn có thói quen thức dậy sớm và bạn ngồi dậy vào năm giờ. Tôi đã thấy nhiều người làm thế ở Ấn độ từ nhiều thế kỷ ở quốc gia này. Nó đã được Brahmamuhurt giảng dạy:.”Giây phút trước khi mặt trời mọc là giây phút thích hợp nhất và thiêng liêng nhất.”Điều này hoàn toàn chính xác.
Dù vậy bạn không thể tạo cho mình riêng một quán tính. Vì sự thiêng liêng chỉ hiện hữu trong tính phản hồi đầy sống động. Nhiều người đã cố thức dậy vào năm giờ. Nhưng không thể thế nhận thấy trên khuôn mặt họ sự huy hoàng nào tỏa ra. Vì cố thức dậy sớm là do phản ứng.
Toàn thể thiên nhiên được đánh thức quanh bạn. Toàn thể trái đất đang chờ đợi mặt trời. Những ngôi sao biến mất và tất cả sự việc trở thành rõ biết hơn! Mặt đất đang còn ngủ thiếp. Cây cối cũng còn trong giấc ngủ. Trong khi những con chim đang sẵn sàng cất cánh. Tất cả được chuẩn bị. Một ngày mới bắt đầu, một sự vinh danh đầy mới mẻ.
Nếu ở đây là sự phản hồi. Bạn sẽ thức dậy như con chim đang hót líu lo với điệu luân vũ sẽ linh hoạt dưới đôi chân. Nó không phải là quán tính vì không phải do bạn gắng gượng ngồi dậy. Cũng không phải vì điều này được viết trong Kinh điển và không phải vì bạn là nhà sùng mộ Ấn giáo nên cần thức dậy sáng sớm.
Nếu tạo thành quán tính. Bạn sẽ không nghe tiếng chim hót. Vì chúng không bao giờ hiện diện trong Kinh điển. Bạn sẽ không thấy mặt trời mọc. Vì đây không phải là một tiêu chí. Vì bạn chỉ tuân theo một kỷ luật đã chết.
Bạn có thể nổi cáu hay đối kháng. Vì đêm trước thức quá khuya và cảm thấy lừ đừ khi tỉnh dậy. Như thế sẽ cảm thấy khoẻ hơn nếu bạn được ngủ được nhiều hơn. Vì bạn chưa sẵn sàng. Bạn đã quá mệt mỏi. Hay trong giấc ngủ chập chờn, bạn rơi vào nhiều cơn mộng mị. Thế nên thân xác bạn đang trong trạng thái bơ phờ và chỉ muốn ngủ thêm.  Nhưng kinh điển hoàn toàn chống lại điều này và người ta đã rèn luyện bạn từ tuổi ấn thơ...
Suốt thời niên thiếu. Ông nội tôi thường dậy sớm nên đánh thức tôi vào khoảng ba giờ sáng. Tôi lại không thể dậy sớm. Ông kéo tôi ra khỏi giường trong khi tôi càu nhàu bên trong. Không thể làm gì khác hơn. Thế là trong khi tôi vẫn còn lim dim nhưng vẫn phải đi dạo cùng ông.
Ông đã hủy diệt tất cả cái đẹp của buổi sớm mai trong tôi. Vì thế tôi không thể tha thứ cho ông. Tôi nhớ mãi điều ông đã phá hủy tất cả và những năm trôi qua. Vì đã không ngừng kéo tôi  ra khỏi giấc ngủ. Ông cho rằng mình làm tốt, vì nghĩ đang giúp tôi tạo ra một lối sống mới! Nhưng đây không phải là phương pháp tốt.
Khi đang lim dim... thì ông kéo tôi ra khỏi giường. Con đường lúc nào cũng tuyệt vời và buổi sáng cũng vậy. Nhưng ông nhẫn tâm hủy tất cả cái đẹp. Vì thế tôi ghê tởm ông. Đây không phải là phương pháp tốt. Khi tôi còn đang lim dim, ông đã kéo tôi ra khỏi giường.
Con đường rất tuyệt vời và buổi sáng cũng như vậy. Chỉ vì ông đã hủy diệt tất cả cái đẹp và về phần tôi thì ghê tởm ông. Cho đến nhiều năm sau. Trong những buổi đi dạo vào buổi sáng tôi vẫn còn bị ám ảnh bởi ông. Nói cách khác. Kỷ niệm của ông lúc nào cũng đi với tôi. Ngay cả khi chết ông vẫn còn tiếp tục theo đuổi với những buổi ban mai.
Nếu điều này trở thành miển cưỡng. Nếu cố tạo thành thói quen. Buổi sáng không còn đẹp nữa và bạn không thể nào cảm nhận được niềm vui. Vì thế, theo tôi. Tốt hơn nên tiếp tục ngủ trong sự hồn nhiên! Chắc chắn, bạn không thể thành công trong việc thức sớm để đi dạo. Nhưng không có gì để xấu hỗ và bạn không phạm bất cứ tội lỗi nào.
Giấc ngủ rất tuyệt vời khi bạn cảm thấy mệt mõi. Tuyệt vời hơn bất cứ buổi sáng nào và cũng tuyệt vời như bất cứ buổi hoàng hôn nào. Vì giấc ngủ thuộc về đấng tối cao cũng như mặt trời. Vì thế, nếu bạn muốn nghỉ ngơi suốt ngày cũng tốt!
Đây là những gì Mật tông nói:
Con đường của hoàng gia.
Vì thế hãy ứng xử như một vị vua. Không phải như một chiến sĩ. Không có ai ở trên bạn để bắt buộc và ra lệnh. Thật sự không cần một lối sống như thế. Vì đây là con đường của hoàng gia. Bạn cần sống trong từng giây phút trong thực tại và vừa thưởng thức. Vì tính hồn nhiên mới thực sự là con đường.
Và tại sao lại lo nghĩ đến ngày mai? Ngay trong giây phút hiện tại cũng quá đủ. Hãy sống với nó! Sống một cách thật trọn vẹn. Hãy phản hồi nhưng đừng bao giờ phản ứng. Không có bất cứ một quán tính nào được xem là công thức để cho bạn áp dụng.
Tôi không khuyên bạn sống trong sự hỗn độn. Dù vậy bạn đừng bao giờ sống theo quán tính. Duy chỉ sống trong sự hồn nhiên và thanh thản. Một lối sống mới sẽ được thành hình trong bạn. Nên nhớ, điều này không phải là sự bó buộc.
Nếu mỗi ngày bạn đều thưởng thức ánh sáng ban mai. Chính vì vui thú, bạn tự thức dậy sớm không phải do quán tính. Như thế bạn sẽ thức dậy mỗi buổi sáng một cách hồn nhiên và tự do suốt cả cuộc đời. Nhưng phải nhớ điều này không phải là do quán tính.
Bạn không cố tình thức dậy sớm và tất cả đều xảy ra tự nhiên. Thật tuyệt vời, bạn hoàn toàn khoan khoái. Vì bạn thích điều này. Nếu điều này được thực hiện trong sự yêu thương. Nó không phải là một lối sống. Không thuộc về thói quen hay trong điều kiện áp đặt hoặc cái gì đó như là sự rèn luyện thiếu sức sống.
Càng ít quán tính bạn càng sống động. Không một quán tính chi phối bạn hoàn toàn sống động. Những thói quen lúc nào cũng bao phủ bạn trong lớp vỏ thụ động. Như thế bạn trở thành tù nhân như hạt mầm nằm trong lớp vỏ cứng bao quanh. Vậy hãy tự do một cách uyển chuyển và sống động .
Yoga dạy bạn vun trồng sự đối nghịch với tất cả những gì xấu. Tranh đấu với cái xấu và đặt sự chú ý vào điều tốt. Tính bạo động sẽ xuất hiện trong bạn. Vì thế, hãy loại trừ nó để trở về trạng thái bất bạo động. Hãy vun trồng tính bất bạo động. Luôn thực hiện những điều ngược lại sự gượng ép cố tạo thành tính cách riêng của bạn. Vì điều này chỉ là con đường của một chiến sĩ trong giáo huấn nhỏ.
Mật tông là đại giáo huấn - Giáo huấn tối thượng. Mật tông đã nói gì với bạn? Nó nói:.”Đừng tạo ra bất cứ xung đột nào trong bạn.”Vì thế hãy đón nhận và từ sự đón nhận sẽ  phát sinh chuyển hóa. Không phải đón nhận chiến thắng mà là đón nhận sự chuyển hóa.
Trong Yoga. Phải có chiến thắng. Với Mật tông không có gì cả. Vì Mật tông chỉ có sự chuyển hóa. Bạn không cần bất bạo động để đối kháng với bạo động. Đơn giản là vượt ra ngoài cả hai. Có thể nói: Đơn giản bạn trở thành một nhân chứng .
Ngày nọ, tôi ngồi ở tiệm bán thịt. Đây là một người rất tốt và tôi thường đến viếng thăm . Đêm đến, ông đóng cửa tiệm khi có một người vào hỏi mua một con gà mái. Tôi hiểu được hoàn cảnh. Vì vài phút trước đó ông vừa nói tôi là đã bán sạch hàng trong ngày và chỉ còn vỏn vẹn một con gà mái.
Ông rất vui và ra sau tiệm bắt gà mang lên bàn nói:.”Con này giá năm đồng.”Người mua nói:.”Tốt, nhưng tiệc đãi  cho nhiều người. Con gà này hình như quá nhỏ. Tôi muốn một con lớn hơn.”Tôi biết ông không còn con nào khác và con này là con cuối cùng.
Nhưng người bán thịt vẫn đồng ý lấy lại. Rồi ra sau tiệm một chút trở lại mang con gà để lên bàn. Cũng là con gà hồi nảy và nói:.”Con này giá bảy đồng.”Người kia nói:.”Tôi lấy cả hai con.”Ngay giây phút này, người bán thịt cảm thấy bối rối hoàn toàn. Như thế, có nghĩa Mật tông mang cái.”Tổng Thể” của cuộc sống vào trong sự bối rối này.
Mật tông nói:
“Tôi lấy cả hai.”
Nhưng chúng lại không phải là hai. Vì thù hận không gì khác hơn là khía cạnh khác của tình thương. Sự giận dữ cũng không khác gì hơn khía cạnh khác của lòng từ. Bạo lực cũng không gì khác hơn bộ mặt khác của tính không bạo lực.
Mật tông nói:
“Bạn biết không, tôi lấy cả hai. Có nghĩa tôi chấp nhận cả hai.”
Đột nhiên, qua sự chấp nhận này sự chuyển hóa xuất hiện. Vì sự thật không thể có hai (bất nhị). Bạo lực và không bạo lực chưa hề là hai. Giận dữ và lòng từ cũng không phải  là hai. Tình thương và hận thù cũng thế.
Vì thế tuy biết nó. Có thể quan sát nó. Nhưng bạn hoàn toàn thiếu rõ biết khi không nhận ra sự kiện này. Tình thương của bạn tức khắc biến đổi thành lòng thù hận trong khoảng một giây. Nhưng làm sao điều này có thể là hai? Không cần đến một giây. Bây giờ bạn yêu thương. ngay giây phút sau đó bạn hận thù cùng một đối tượng.  Buổi sáng bạn yêu thương. Vào buổi chiều bạn lại hận và ngay buổi tối cùng ngày bạn trở lại thương yêu chỉ cùng một đối tượng. Trò chơi tình yêu và hận này thật sự không bao giờ ngừng nghĩ.
Tình thương và hận thù không phải là những thuật ngữ chính xác. Thương, hận, giận, ghét, lòng từ cũng cùng một hiện tượng. Chúng chưa bao giờ là hai vế. Vì thế tình yêu có thể trở thành thù hận và thù hận vẫn có thể trở thành tình thương. Giận dữ có thể trở thành lòng từ và lòng từ vẫn có thể trở thành giận dữ.
Mật tông nói:
Sự chia chẻ phát xuất từ tâm thức;
Và cũng từ đây khởi đầu cho sự tranh đấu.
Trước tiên, bạn tạo sự chia chẻ. Bạn lên án một khía cạnh và thưởng thức khía cạnh đối xứng. Trước tiên bạn tạo ra sự chia chẻ. Sau đó tạo ra xung đột. Cuối cùng bạn có vấn đề và tiếp tục sẽ có rất nhiều vấn đề. Một hành giả Yoga luôn ở trong những vấn đề. Vì dù làm gì đi nữa, sự chiến thắng không thể kết thúc vấn đề mà chỉ có thể giải quyết tạm thời.
Bạn có thể dồn nén cơn giận và hành động với lòng từ. Nhưng cần biết rằng: Bạn đã dồn nén trong vô thức và cho dù nó ở đâu và trong bất cứ giây phút nào. Với một chút xíu trong vô thức. Nó sẽ lên sôi sục và xuất hiện lên  mặt. Thế là bạn tiếp tục không ngừng dồn nén. Thật sự khủng hoảng khi không ngừng dồn nén sự tiêu cực. Như thế suốt cuộc đời bạn được xem như đã hư hỏng.
Như thế, cho đến khi nào bạn thưởng thức cái tối cao? Bạn không có không gian và thời gian. Vì phải tranh đấu với cơn giận, lòng tham, tính dục, ganh tỵ và hàng ngàn sự việc. Hàng ngàn kẻ thù đang hiện diện. Vì thế bạn không ngừng canh chừng. Cho nên bạn không thể nào được thư giãn. Vì làm sao có thể thư giãn và tự nhiên trong những mớ hỗn độn này? Bạn sẽ luôn bị căng thẳng và rơi vào sự trầm uất. Vì lúc nào bạn cũng sẵn sàng tự gây hấn và sống trong sợ hãi.
Những hành giả Yoga có cùng nỗi sợ hãi về giấc ngủ. Vì họ không thể canh chừng trong khi ngủ. Tất cả những gì được dồn nén sẽ nổi lên mặt nước trong khi ngủ. Tuy họ có thể đạt đến sự đơn độc khi thức. Nhưng trong những giấc mộng họ lại không thể.
Những người đàn bà tuyệt vời vẫn đến và đi trong không gian nội tâm của họ. Hành giả không thể làm được gì cả. Những người phụ nữ tuyệt vời không đến từ thiên đàng được viết trong những truyện cổ tích Ấn  độ. Vì Thượng đế đã gởi họ đến. Tại sao Thượng đế lại chú ý đến họ?
Tại sao thượng đế lại chú ý đến những hành giả đáng thương và không làm hại bất kỳ ai. Họ chỉ yên lặng ngồi trong rặng Hy mã lạp sơn với đôi mắt nhắm và tự gây hấn với những vấn đề riêng của mình. Thế thì tại sao Thượng đế lại chú ý đến họ? Tại sao ngài lại gởi đến hắn những Apsara. Những người phụ nữ đẹp để giải trí trên con đường? Tại sao lại như vậy?
Không ai làm như thế cả. Thật sự không ai có thể làm xuất hiện bất cứ người đẹp nào. Duy chỉ hành giả tự tạo cho mình những cơn mộng. Tất cả những gì bạn dồn nén sẽ được tái hiện lên bề mặt bằng những giấc mộng. Những giấc mộng này là những phần hành giả đã từ khước. Những giấc mộng của bạn chính là sự thể hiện lại những giấc mộng bạn dồn nén khi thức.
Như thế, dù bạn yêu thương người phụ nữ khi thức hay trong mộng. cũng không gì khác biệt. Thật sự không có bất cứ sự khác biệt nhỏ nào. Vì vấn đề không phải là có phụ nữ thực sự hay không. Vấn đề là ở ngay chính bạn.
Cho dù bạn thương yêu một hình ảnh trong mộng hay một phụ nữ có thật. Vẫn không có bất cứ sự khác biệt nào. Không thể có. Vì một phụ nữ có thật cũng là hình ảnh của nội tâm. Bạn không bao giờ quen người phụ nữ có thật, bạn chỉ quen biết những hình ảnh từ bên trong.
Tôi đang ở đây. Làm sao bạn có thể biết tôi thật sự ở đây? Có thể đó chỉ là giấc mơ và bạn đang mơ thấy tôi đang ở đây. Đâu là sự khác biệt giữa sự kiện mơ thấy tôi đang ở đây và nhận ra tôi thật sự đang ở đây?
Làm sao bạn có thể phân biệt? Bằng tiêu chuẩn nào? Vì sự kiện tôi đang ở đây hay không không gì khác biệt. Vì lúc nào bạn cũng thấy tôi bằng tâm thức bạn. Trong cả hai trường hợp: Mộng và thực. Đôi mắt bạn đón nhận những tia sáng và tâm thức bạn diễn dịch:.”Có ai đó đang hiện diện.”Bạn không thể thấy con người hiện diện thực sự. Chính vì điều này mà người Ấn nói rằng: Thế giới này là Maya hay Ảo tưởng.
Tilopa nói:
“Cuộc đời quả thật phù du.”
Ma quái và ảo hóa. Tất cả hoàn toàn giống như một giấc mộng. Tại sao? Vì giữa mộng và thực không có bất cứ khác biệt nhỏ nào. Với cả hai bạn đều bị giam trong tâm thức. Bạn chỉ thấy những hình ảnh. Chưa bao giờ bạn thấy bất cứ sự hiện thực nào. Không thể. Vì hiện thực không thể thấy khi bạn đã là sự hiện thực.
Bạn là một hiện tượng giống như một bóng ma. Với một bóng hình ảo hóa làm sao bạn có thể thấy là hiện thực? Bóng không thể thấy bóng. Bạn không thể thấy hiện thực khi bạn đã buông bỏ tâm thức. Qua tâm thức được buông bỏ. Tất cả sự việc đã trở thành vô hiện thực.
Tâm thức lúc nào cũng phóng chiếu, sáng tạo, tô màu, diễn dịch. Tất cả sự việc hoàn toàn trở thành sự sai lầm. Từ sự nhấn mạnh. Nhấn mạnh không ngừng trong phương cách hiện hữu vô tâm thức.
Mật tông nói:
Đừng gây hấn.
Nếu bạn gây hấn.
Sự gây hấn của bạn vẫn tiếp tục trong nhiều kiếp nữa;
và không rút ra được lợi ích gì.
Vì ngay từ lúc khởi đầu, bạn đã đứng  ngoài lề. Ngay nơi bạn từng thấy rằng hai mà nay đã trở thành một. Khi thiếu bước đầu tiên. Bạn không thể đạt đến đích. Chuyến du hành của bạn chỉ là sự tiếp nối những sai lầm. Vì thế bước đầu tiên cần phải được thực hiện đàng hoàng. Nếu không bạn không bao giờ đạt đến đích. Như vậy, cái gì là đúng?
Mật tông nói:
Cần nhìn một thành hai.
Một trong cái vô số.
Nếu có thể nhìn cái một trong tính nhị nguyên. Như vậy sự chuyển hóa đã bắt đầu; và đây chính là con đường của hoàng gia (Cái nhìn tổng thể). Bây giờ hãy thử hiểu những gì trong kinh nói:
Chuyển hoá tính nhị nguyên;
Là cái nhìn của hoàng gia.
Chuyển hóa không phải là sự chiến thắng. Từ này thật sự rất đẹp. Nhưng thế nào là chuyển hóa? Hãy thữ nghĩ đến hình ảnh đứa trẻ đang đừa giỡn với những món đồ chơi. Nếu bảo bỏ những món đồ chơi. Chắc chắn nó sẽ nổi giận. Ngay cả khi lên giường, nó cũng mang theo những món đồ chơi và bà mẹ chỉ rút chúng ra khi trẻ đã ngủ thiếp.
Đến sáng, lập tức nó muốn biết những món đồ chơi để ở đâu để và ai đã mang cất chúng. Vì ngay cả khi mộng, nó cũng mơ thấy đồ chơi. Đột ngột, vào một ngày nào đó. Nó quên mất những đồ chơi của mình. Thế là, chúng bị lãng quên trong một góc phòng. Rồi chúng bị lấy mất hay vứt bỏ đi. Đứa trẻ cũng không quan tâm.
Sự việc gì đã xảy ra? Vì nó đã được chuyển hóa và đã trưởng thành. Những điều này không phải là gây hấn hay chiến thắng. Nó không bao giờ tranh đấu với niềm ham muốn những món món đồ chơi.
Không, tất cả xảy ra rất đột ngột. Vào một ngày nào đó, đối với nó tất cả trở thành quá trẻ con. Vì nó không còn là một đứa trẻ. Bổng dưng, nó hiểu những món đồ chơi chỉ là món đồ chơi. Chúng không phải là cuộc sống hiện thực và nó đã sẵn sàng cho cuộc sống hiện thực nên quay lưng với đồ chơi. Từ đó không còn mơ mộng về chúng nữa.
Không bao giờ nghĩ đến chúng nữa. Nếu thấy một đứa trẻ khác đang chơi. Nó sẽ bật cười. Nó cười như người đầy hiểu biết. Một nụ cười của nhà hiền triết và nói:.”Đây là một đứa trẻ còn nhỏ đang vui đùa.”Vì nó đã được chuyển hóa.
Sự chuyển hóa là hiện tượng đầy hồn nhiên. Nó không thể có được do vun trồng. Đơn giản bạn chỉ chín mùi hơn. Đơn giản bạn thấy sự vô lý của sự việc riêng biệt và chuyển hóa.
Một thanh niên trẻ mang đầy phật ý đến gặp tôi. Anh ta có một người vợ xinh đẹp nhưng mũi lại quá dài. Với tâm trạng đầy bực bội nói:.”Phải làm sao bây giờ?.”Cô ta đã qua cuộc giải phẩu và mũi trở thành xấu hơn. Thật ra, không có gì sai sót khi bạn thử cải tiến sự việc gì đã tròn trịa. Điều này càng trở thành xấu hơn và chỉ làm tăng thêm sự bối rối.
Anh ta quá bối rối và hỏi cần phải làm gì. Tôi nói về những món đồ chơi và bảo với anh :.”Một ngày nào đó anh sẽ được chuyển hóa. Vì điều này quá ấu trỉ. Tại sao anh lại bị lỗ mũi của vợ anh ám ảnh? ” .
Lỗ mũi chỉ là một bộ phận nhỏ và vợ anh thì thật đẹp. Đây là một người thật đẹp. Tại sao anh lại khiến cô buồn vì chiếc lỗ mũi? Anh đã làm cho cô ta quá nhạy cảm về chiếc mũi của mình. Lỗ mũi đã trở thành vấn đề và biến thành trọng tâm của cuộc sống.
Đối với tất cả mọi vấn đề cũng tương tự! Đừng nghĩ: Vấn đề của bạn rất quan trọng. Tất cả những vấn đề khác đều cũng như thế. Tất cả những vấn đề đều là  do tính trẻ con và tính ấu trỉ tạo ra. Chúng phát sinh từ sự chưa trưởng thành.
Anh ta thật sự quan tâm đến chiếc mũi. Nên không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô vợ. Anh ta đau khổ khi nhìn thấy chiếc mũi. Bạn không thể thoát khỏi những sự việc một cách dễ dàng. Nếu không nhìn khuôn mặt mà chỉ nhìn cái mũi. Do đó bạn chỉ nghĩ đến chiếc mũi. Ngay cả khi né tránh vấn đề. Vấn đề vẫn hiện diện. Vì bạn bị ám ảnh.
Tôi khuyên người này thiền định về chiếc mũi của vợ mình. Anh ta nói :.”Làm thế nào có thể làm được? Vì tôi không thể nhìn nó mà.”Tôi tiếp tục giải thích thêm: .”Điều này sẽ giúp anh. Đơn giản hãy thiền định về cái mũi. Trước đây, nhiều người có thói quen thiền định khi nhìn vào chóp mũi. Vậy tại sao anh không thể thiền định về chóp mũi vợ anh? Rất tuyệt vời ! Hãy thử xem !.”Một hôm, bổng dưng,anh chạy đến và nói:.”Tôi thật ngốc!. Đột nhiên, tôi chuyến hóa tất cả sự điên cuồng về vấn đề của mình. Bây giờ không còn là vấn đề nữa”
Nhưng phải hiểu: Đây không phải là sự chiến thắng. Vì không có kẻ thù nào để chiến thắng. Bạn không có kẻ thù. Đây chỉ là những gì Mật tông đã nói.Toàn thể cuộc đời yêu thương bạn thật đậm đà. Thế nên không có ai để loại trừ. Không ai để chiến thắng. Không ai là kẻ thù hay là đối thủ. Toàn thể cuộc sống yêu thương bạn và tình thương được chảy khắp nơi.
Đồng thời, thật sự trong bạn không có kẻ thù. Những kẻ thù vô hình được những thầy tu dựng nên. Họ đã tạo ra một chiến trường và biến bạn thành những chiến sĩ. Họ nói:.”Hãy chiến đấu với điều này. Vì nó thật xấu xa. Hãy chiến đấu với điều kia. Vì nó thật xấu xa !” Họ đã tạo ra thật nhiều kẻ thù khiến bạn bị bao quanh bởi quá nhiều kẻ thù và đánh mất quan hệ với cái đẹp vĩ đại trong cuộc sống.
Tôi nói thẳng với bạn:.”Sự giận dữ không phải là kẻ thù. Lòng tham không phải là kẻ thù. Ngay cả lòng từ và sự bất bạo động cũng không phải là bạn” Nếu giử quan niệm bạn hay thù. Có nghĩa bạn vẫn sống trong tính nhị nguyên. Đơn giản chỉ nhìn tổng thể bản thể của mình. Bạn sẽ khám phá chúng chỉ là một.
Khi kẻ thù chính là bạn và bạn cũng là kẻ thù. Nhị nguyên không còn tồn tại. Vì trong sự yêu thương không có bạn hay thù. Đột nhiên có sự chuyển hóa. Đột nhiên có sự tỉnh thức. Và tôi cũng đã từng nói với bạn: Điều này hoàn toàn đột ngột. Vì khi gây hấn, bạn phải thực hiện từng bước một. Thật sự không phải là gây hấn mà đây là con đường của những vị vua. Con đường của hoàng gia.
Tilopa nói:
Chuyển hóa tính nhị nguyên là con đường hoàng gia...
Chuyển hóa tính nhị nguyên!
Đơn giản hãy quan sát;
Bạn sẽ nhận ra thật sự không có tính nhị nguyên.
Bồ đề đạt ma viếng Trung quốc. Ông là một trong những viên ngọc hiếm hoi chưa từng được khám phá. Vua đến gặp ông và nói:.”Đôi khi tôi rất lúng túng. Đôi khi có thật nhiều căng thẳng và lo âu trong tôi” Bồ đề đạt ma nhìn vua và nói:.”Hãy đến vào sớm mai vào lúc bốn giờ và mang theo tất cả những lo âu, hồi hộp, những bối rối với ông. Hãy nhớ, đừng đến một mình mà mang tất cả chúng đến!”
Vua nhìn Bồ đề đạt ma với bề ngoài cực kỳ đặc biệt. Ông có thể làm hoảng sợ bất cứ ai đếp gặp gở và vua nói:.”Ngài nói gì? Ngài muốn nói gì?” Bồ đề đạt ma nói:.”Nếu ông không mang tất cả những thứ này đến. Làm sao tôi có thể mang lại trật tự? Vậy hãy mang tất cả đến và tôi sẽ sắp lại trật tự”
Vua suy nghĩ:.”Có thể tốt hơn là không nên đi vào lúc bốn giờ sáng. Vì trời còn tối và người này hình như hơi điên. Với thanh gậy lớn trong tay, hắn có thể gây thương tích cho mình. Và hắn muốn gì khi nói: Sắp xếp tất cả lại cho trật tự?” Vua trằn trọc suốt đêm vì bị những ám ảnh không tốt về Bồ đề đạt ma.
Ông cảm thấy sẽ tốt hơn nếu đi vào buổi sáng. Vì ai biết hắn có thể làm cái gì đó. Cuối cùng vua vẫn đi đến với dáng vóc chần chừ, thiểu não.Bồ đề đạt ma đang ngồi trước đền với thanh gậy lớn trong tay và hình như kinh khủng hơn trong bóng đêm. Ông nói với vua:.”Cuối cùng, ông cũng đã đến! Đâu là những bạn đồng hành mà ông đã nói?”
Vua giải thích:.”Lời ngài nói thật tối nghĩa. Những thứ tôi suy nghĩ không phải là những món đồ vật có thể mang đến . Chúng hoàn toàn nằm ở bên trong” Bồ đề đạt ma đáp:.”Đồng ý. Cho dù bên trong hay bên ngoài. Tất cả cũng chỉ là những món đồ vật. Vậy hãy ngồi xuống, nhắm mắt lại và cố tìm chúng bên trong. Hãy nắm bắt chúng, nhìn thẳng vào cây gậy này và thông báo cho tôi hay lập tức. Tôi sẽ sắp xếp chúng về chính vị trí củ !”
Vua buộc lòng nhắm mắt. Vì thật ra không thể làm gì khác hơn. Ông nhắm mắt trong sự kinh hãi và nhìn vào bên trong để quan sát. Đột nhiên càng nhìn vào bên trong ông càng rõ biết. Vì thật sự không có gì cả. Không lo âu, hồi hộp và bối rối. Thế là đức vua rơi vào cơn thiền định sâu thẳm.
Nhiều giờ trôi qua, mặt trời đã lên cao và trên gương mặt ngài hiện ra sự yên lặng tuyệt vời và thâm diệu. Bồ đề đạt ma nói với vua:.”Hãy mở mắt. Như thế cũng quá đủ! Những bạn đồng hành của ông đâu? Ông đã bắt được chúng chưa?”
Đức vua mĩm miệng cười, cúi đầu về trước chạm vào chân Bồ đề đạt ma và nói:.”Thật sự ngài đã đặt chúng vào đúng vị trí. Tôi không thể tìm thấy chúng và bây giờ tôi biết là thế nào. Thật ra, chúng không bao giờ hiện diện. Chúng hiện diện vì tôi tôi chưa từng đi vào chính mình và chưa từng tìm hiểu về chúng có thật hay không. Chúng hiện diện khi tôi không hiện diện trong tôi. Bây giờ, tôi biết ngài đã thực hiện một phép lạ”
Đây là những gì xảy ra - Sự chuyển hóa. Chuyển hóa không phải để giải quyết vấn đề mà chỉ nhìn ra nguồn gốc thật của vấn đề. Thông thường thì bạn tạo ra một vấn đề. Rồi đi tìm kiếm đáp án để giải quyết. Trước tiên bạn tạo ra câu hỏi. Rồi chạy quanh quẩn khắp nơi để tìm câu trả lời.
Đây là kết quả trải nghiệm của chính tôi:
Nếu bạn quan sát câu hỏi;
Câu hỏi sẽ biến mất.
Vì thế không cần thiết để trả lời.
Đây chính là sự chuyển hóa. Nó không phải là giải pháp. Vì thật sự không có bất cứ vấn đề nào để giải quyết. Bạn không có bất cứ vấn đề nào. Hãy đơn giản nhìn thẳng vào bên trong và sẽ tự sáng tỏ. Như vậy tại sao cần tìm một giải pháp?
Mỗi người đều như thế. Mọi người sinh ra đã là vua. Không gì thiếu cả, nên không cần phải làm gì cho tốt hơn. Trong cuộc sống, có rất nhiều người cố cải thiện bạn vì muốn tiêu diệt bạn. Đây mới là những người thật sự gieo khủng hoảng cho bạn.
Thật sự có rất nhiều người như những con mèo rình chuột. Họ chờ bạn đến gần. Tức khắc nhảy chổm lên để thử cải thiện bạn. Rất nhiều người muốn cải thiện bạn. Chính vì điều này mà thế giới trở thành hỗn độn. Vì có quá nhiều người cố tình thực hiện cải thiện thế giới.
Thế nên đừng cho phép bất kỳ một ai cải thiện mình. Vì bạn đã hoàn thiện. Bạn không chỉ là Alpha mà đã là Oméga... Bạn đã đầy đủ và hoàn hảo. Ngay cả khi cảm nhận mình chưa hoàn thiện.
Mật tông nói:
Sự bất hoàn thiện lại là con đường hoàn thiện.
Không cần thiết phải lo âu về vấn đề này. Điều này có thể hơi kỳ lạ khi nói sự bất hoàn thiện cũng là sự hoàn thiện. Sự thực bạn không có gì để thiếu cả. Sự thật, bạn hình như chưa hoàn thiện. Không phải không hoàn thiện. Chỉ vì bạn chính là sự hoàn thiện đang phát triển.
Điều này hơi mơ hồ và quá vô lý. Vì chúng ta quen nghĩ rằng: Sự hoàn thiện không thể phát triển. Vì lầm lẫn hoàn thiện là cái gì đó đã đến tột cùng của phát triển. Dù vậy một sự hoàn thiện nào đó như thế hoàn toàn giống như cái chết. Thực vậy, nếu nó không thể phát triển tiếp tục sự hoàn thiện này đã chết.
Vì thế Thượng đế không ngừng phát triển. Không phải theo chiều hướng Thượng đế hoàn toàn hoàn thiện và không còn gì để tiến hóa. Ngài vẫn không ngừng liên tục phát triển để liên tục hoàn thiện và không thiếu gì cả.
Ngài lúc nào cũng đi từ sự hoàn thiện này đến hoàn thiện khác. Vì sự phát triển lúc nào cũng liên tục. Thượng đế là sự tiến hóa của vũ trụ. Chứ không phải từ bất hoàn thiện đi đến hoàn thiện mà chính từ hoàn thiện để đến hoàn thiện hơn và ngày càng hoàn thiện hơn nữa.
Khi sự hoàn thiện không hướng về tương lai. Có nghĩa nó đã chết. Tất cả mọi hoàn thiện đều rộng mở về tương lai. Có nghĩa tiếp tục đang nẩy nở, phát triển và liên tục tiến hóa. Có thể nói: Nó giống như sự bất hoàn thiện hay chưa hoàn thiện.
Vì vậy tôi muốn nói với bạn điều này:.”Hãy khởi đầu từ bất hoàn thiện. Vì bạn đang tiến hóa” Vì cuộc đời cũng đang tiến hóa.  Đừng cố hoàn thiện. Nếu không bạn sẽ ngừng trưởng thành và như thế bạn sẽ như một tượng Phật. Tuy thật bền vững nhưng đã chết.
Với quá trình này, sự hoàn thiện sẽ tiếp tục phát triển. Bạn sẽ cảm nhận nó trong sự bất hoàn thiện. Hãy để nó hiện hữu như nó là... Hãy cho phép nó hiện hữu như nó là... Đây chính là con đường của hoàng gia.
Chuyển hóa tính nhị nguyên là quan kiến của hoàng gia.
Chinh phục những lơ đãng là sự  thực hành của hoàng gia.
Những sự giải trí thì lúc nào hiện diện. Bạn sẽ đánh mất sự rõ biết và còn hơn thế nữa. Bạn thiền định, bạn ngồi để thiền định. Tư tưởng xuất hiện làm bạn quên mình đang làm gì. Bạn chạy theo tư tưởng. Có nghĩa bạn bị tư tưởng kéo đi.
Mật tông nói:
Chỉ có một việc để chinh phục,
Đó là sự không quan tâm hay chú ý đến tư tưởng.
Thế thì bạn phải làm gì? Bạn chỉ có một việc để làm:.”Khi tư tưởng đến hãy giữ mình như là một nhân chứng.”Hãy nhìn, quan sát và cho phép nó vượt qua bản ngã của bạn. Đừng bám vào nó với bất cứ giá nào. Có nghĩa không thuận cũng không chống trả.
Có thể là tư tưởng xấu như giết ai đó. Nhưng đừng từ khước cũng đừng nói:.”Đây là tư tưởng xấu.”Ngay giây phút bạn tuyên bố một sự việc về tư tưởng. Đó chính là lúc bạn bám vào và bạn bị nó làm cho mình lơ đãng. Như thế tư tưởng này sẽ dẫn bạn đến những sự việc khác biệt. Có nghĩa từ tư tưởng này đi đến tư tưởng khác.
Một tư tưởng đẹp dấy lên. Ví như tư tưởng nhân từ chẳng hạn cũng đừng nói:.”Ồ, thật đẹp! Tôi là một vị thánh lớn. Vì vừa đến với tôi một tư tưởng rất đẹp đến nổi tôi muốn cứu vớt toàn thể thế giới. Có nghĩa, tôi muốn giải thoát mọi người.”
Đừng nên nói như thế. Cho dù bạn có tư tưởng tốt hay xấu. Xin hãy giữ như một nhân chứng. Dù ban đầu, bạn thường rơi vào sự lơ đãng. Như vậy phải làm sao? Nếu bị mất tập trung hay lơ đãng. Cũng đừng quá lo âu. Nếu không sự lo âu sẽ trở thành mối ám ảnh.
Cứ lơ đãng! Bạn sẽ lơ đãng suốt trong vài phút. Bổng nhiên sẽ nhớ lại:.”Mình lơ đãng.”Thật hoàn hảo và bây giờ hãy quay trở lại. Đừng cảm thấy thất vọng cũng đừng nói:.”Thật xấu hổ vì đã quá lơ đãng.”Nếu không bạn sẽ tạo ra thêm lần nữa tính nhị nguyên: Thiện và Ác. Nếu lơ đãng. Đồng ý. Cứ chấp nhận và sau đó quay trở lại. Ngay trong sự lơ đãng bạn cũng đừng tạo ra xung đột.
Chính đây là những gì mà Krisnamurti không ngừng nói. Ông đã sử dụng quan niệm rất nghịch lý về vấn đề này. Ông nói:.”Nếu bạn không chú ý, hãy thận trọng sự không chú ý thật hoàn hảo. Bổng dưng rõ biết bạn không chú ý. Bạn rõ biết về nó và trở về với mình”
Nếu Krisnamurti không được hiểu. Chỉ vì ông theo con đường hoàng gia. Nếu là hành giả Yoga. Ông sẽ được hiểu một cách dễ dàng. Chính vì điều này ông đã không ngừng nói là: Không có phương pháp trên con đường hoàng gia. Quả thật không có phương pháp.
Ông không ngừng lặp lại: Thật sự không có kỹ thuật trên con đường hoàng gia. Quả thật không có bất cứ kỹ thuật nào. Ông không ngừng nói những bản văn chỉ là sự hỗ trợ trên con đường của hoàng gia . Thật sự không có bản văn.
Bạn đang lo ra? Ngay giây phút bạn nhận ra. Ngay giây phút việc này xảy ra với bạn. Hãy quay trở lại. Thế thôi. Đừng gây ra bấy cứ xung đột nào. Đừng nói: Cái này là xấu. Đừng cảm thấy thất vọng hay trầm uất. Vì bạn vẫn còn đang lo ra. Thật sự không có gì xấu về điều này. Thế nên, bạn hãy thưởng thức nó.
Nếu bạn biết thưởng thức sự lơ đãng. Nó sẽ xảy ra ít hơn. Mọi việc tốt đẹp hơn sẽ đến khi bạn không còn lo ra nữa. Nhưng đây chưa phải là sự chiến thắng. Bạn chỉ dồn nén những khuynh hướng về sự lơ đãng trong vô thức sâu thẳm. Không. Hãy để chúng hiện hữu. Vì chúng cũng tốt thôi.
Đây là tinh thần Mật tông:
Tất cả sự việc đều tốt và thiêng liêng.
Ngay cả sự lơ đãng. Theo phương hướng nào đó điều này thì cần thiết. Bạn có thể không rõ biết về lý do về sự cần thiết. Nhưng dù sao nó thật sự cần thiết. Nếu bạn có thể cảm thấy hài lòng với tất cả những gì xảy đến. Như thế bạn đang theo con đường hoàng gia. Nếu bắt đầu gây hấn với bất cứ điều gì. Có nghĩa bạn trợt khỏi con đường hoàng gia để trở thành một người lính hay một chiến sĩ.
Hiểu tính nhị nguyên là con đường của hoàng gia,
Chính phục những lo ra là thực hành của hoàng gia.
Con đường không thực hành,
Là con đường của tất cả những chư Phật.
Không có gì riêng biệt để thực hành. Vì thực hành sẽ tạo ra những thói quen. Chỉ cần rõ biết hơn. K hông cần rèn luyện thêm bất cứ điều gì cả. Sự tuyệt vời xảy ra qua những gì thật hồn nhiên không phải qua những gì được thực hành.
Bạn có thể thực hành tình yêu. Bạn có thể tham gia những lớp đào tạo. Ở Hoa kỳ, người ta nghĩ đến việc  tạo những lớp học về tình yêu. Vì nhiều người đã quên mất phương cách yêu thương. Thật là kỳ lạ. Trong khi những con chim, muôn thú, cây cối. Không yêu cầu ai dạy gì ai cả và chúng cũng không theo bất cứ học viện nào, Nhưng chúng vẫn tràn ngập yêu thương.
Cách đây vài ngày. Một thanh niên viết cho tôi một lá thư. Anh ta nói rằng:.”Tôi hiểu rõ. Nhưng làm sao yêu thương? Làm sao phản ứng? Làm sao tiếp cận một phụ nữ?.”Điều này có vẻ kỳ cục. Như vậy chúng ta hoàn toàn mất đi tính tự nhiên va sự thư giãn.
Ngay cả tình yêu cũng không thể nếu được đào tạo. Nếu bạn theo một lớp đào tạo. Bạn sẽ trở thành khó thương, vì tất cả những gì bạn thực hiện sẽ xuất phát từ lớp đào tạo. Điều này sẽ không thật mà chỉ là một vai diễn.
Cuộc đời tình ái những nam nữ diễn viên luôn thất bại trong tình yêu. Tại sao? Vấn đề là họ quá quen thuộc với những vai diễn. Cho nên trái tim họ không thể tham gia. Họ chỉ làm những cử chỉ vô hồn. Trong khi âu yếm. Nhưng nụ hôn lại không hiện diện. Chỉ những đôi môi va chạm nhau. Tuy đôi môi họ gặp nhau. Nhưng con đường năng lượng bên trong không hề hòa hợp.
Nếu những đôi môi lạnh và khép kín. Năng lượng không tuôn chảy trong họ. Tức thì nụ hôn trở thành việc xấu xa. Không lành mạnh. Nếu năng lượng bên trong không hiện diện. Như vậy nụ hôn không còn đẹp nữa.
Bạn có thể âu yếm một người đàn ông hay đàn bà. Nhưng chỉ có xương và thịt gặp nhau. Vì thân chạm vào nhau. Nhưng năng lượng bên trong không chuyển động. Như thế chỉ thực hiện những cử chỉ trống rỗng. Bạn có thể làm tình; bạn có thể thực hiện những cử chỉ yêu thương. Nhưng chỉ giống như việc tập thể dục chứ không phải là tình yêu.
Hãy nhớ: Thói quen giết chết cuộc sống. Cuộc sống chỉ rung động khi không có thói quen. Nó tỏa khắp mọi phương hướng không theo một mô hình nào định sẵn. Không một kỷ luật nào gò bó. Như thế có nghĩa: Nó có một trật tự riêng. Một kỷ luật riêng hay tiếng nói riêng biệt.
Con đường không thực hành,
Là con đường những chư Phật.
Những ai theo con đường này,
Chắc chắn sẽ đạt đến trạng thái Phật.
Vậy phải làm sao? Nếu con đường là con đường không-thực hành. Vậy thì là cái gì? Có nghĩa: Hãy sống hồn nhiên và thật đơn giản. Đâu là những nỗi lo sợ của bạn? Tại sao bạn lại kinh hoàng khi sống tự nhiên? Đương nhiên, những nguy hiểm có thể xuất hiện. Những rủi ro vẫn hiện hữu. Nhưng cũng tốt thôi!
Cuộc sống thì không như đường sắt với những toa xe đang chạy và chạy mãi trên cùng một con đường. Cuộc sống như một dòng sông: Nó tự tạo ra con đường cho mình. Một dòng sông có nghĩa: Không phải là con kinh đào.
Đây không phải những gì cần thiết. Một con kinh đào thì liên quan gì đến một cuộc sống đầy những thói quen? Nguy hiểm thì lúc nào cũng hiện hữu. Nhưng sự nguy hiểm lớn nhất chính là cuộc sống gắn liền với những thói quen. Chỉ những người chết mới không thể nhận ra những gì nguy hiểm.
Vì thế nhiều người trở thành vô vị. Những ngôi nhà họ sống những nấm mồ. Bạn đã quá lo lắng về sự an toàn. Những sự chú ý thái quá cũng rất tai hại. Vì cuộc sống thì không chắc chắn và đáng tin cậy.
Như thế, chúng ta không thể làm gì cả. Không một ai có thể làm cho nó chắc chắn. Tất cả những an toàn thì hoàn toàn hư ảo. Tất cả những sự an toàn đều là những gì mình tưởng tượng ra. Người phụ nữ thương bạn hôm nay. Nhưng còn ngày mai. Ai là người có thể biết? Làm sao bạn có thể chắc chắn về ngày mai?
Để cho người phụ nữ này vẫn là vợ bạn sau này. Có thể bạn cần đi đến nhà tòa thị chính để chính thức làm hôn thú. Có thể nàng lúc nào cũng vẫn là vợ bạn do sự kết nối chính thức như th ế. Nhưng tình yêu vẫn có thể không còn nữa. Vì tình yêu không bao giờ biết đến luật lệ.
Khi tình yêu không còn nữa. Người chồng vẫn là người chồng. Vợ vẫn là vợ. Nhưng giữa họ cái chết đã hình thành. Vì nhân danh an toàn. Chúng ta tạo ra một đám cưới. Nhân danh sự an toàn. Chúng ta đã tạo ra xã hội. Vì sự an toàn này, chúng ta lúc nào cũng tiến trên con đường đã vạch sẵn.
Cuộc sống thì bất khuất. Tình yêu thì bất khuất. Thượng đế hoàn toàn bất khuất. Ông không bao giờ đi vào nhà bạn. Vì ngôi nhà bạn quá nhỏ. Bạn sẽ không bao giờ gặp ngài trên con đường mình vạch sẵn. Vì ngài lúc nào cũng bất khuất.
Bạn hãy nhớ. Mật tông nói cuộc sống thì bất khuất. Cần phải sống với tất cả những hiểm nguy. Với tất cả những rủi ro. Điều này thì hoàn toàn tuyệt vời. Vì như thế những chuyến phiêu lưu sẽ xuất hiện.
Đừng để cuộc sống bạn biến thành một cuộc sống cứng ngắt. Hãy cho phép nó chảy theo dòng. Hãy đón nhận tất cả và chuyển hóa tính nhị nguyên trong sự đón nhận và cho phép cuộc sống chảy theo dòng.
Bạn sẽ nhận ra, mình chắc chắn sẽ đạt đến tỉnh thức. Tôi không nói.”chắc chắn ” để làm bạn yên tâm. Vì đây là một sự kiện. Và chính vì thế nên tôi nói thế. Không phải nói chắc chắn cho bạn yên tâm. Nhưng sự thật là: Những ai biết bất khuất thì sẽ được thành tựu.
Cuộc đời này thật phù du,
Không thực thể như những bóng ma và giấc mộng.
Từ khước điều này và rời khỏi gia đình,
Cắt đứt mối quan hệ của lòng tham và hận thù,
Và thiền định trong rừng núi.
Nếu không cố gắng,
Và vẫn thư giãn trong trạng thái tự nhiên.
Bạn sẽ đạt sớm Mahamudra,
Chắc chắn bạn sẽ đạt đến cái chưa chạm đến.
Đoạn kinh này cần được thấu hiểu kỷ càng. Vì có thể nó dẫn đến sự hiểu lầm. Bạn rất có thể hiểu lầm toàn diện về Sutra của Tilopa. Vì tất cả những ai đã bắt đầu đọc nó thường không hiểu sát ý.
Kinh nói:
“Thế giới này thì phù du.”
Thế giới này cùng bản chất với giấc mộng. Không có bất cứ khác biệt nào giữa thế giới thực hay mộng. Dù trong khi đi bộ hay trong giấc ngủ. Bạn vẫn sống trong chính vũ trụ mộng mơ của chính mình.
Hãy nhớ rằng: Không chỉ có một thế giới duy nhất. Trong cuộc sống có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu thế giới. Và mỗi người đều sống trong thế giới riêng của chính mình. Đôi khi thế giới chúng ta gặp nhau, va chạm vào nhau. Đôi khi nó cũng hòa vào nhau. Nhưng dù vậy, chúng ta vẫn bị giam hãm trong chính thế giới riêng của mỗi người.
Cuộc sống thì phù du;
Do chính tâm thức tạo ra.
Không thực thể;
Như những bóng ma và giấc mộng.
Các nhà vật lý cũng khẳng định điều này: Thật sự không có những thực thể. Danh từ vật chất đã hoàn toàn biến mất trong ngữ vựng vật lý trong khoảng chừng ba mươi đến bốn năm nay.
Cách đây sáu mươi năm hay bảy mươi năm Nietzsche đã tuyên bố thẳng thừng rằng:.”Thượng đế đã chết.”Ông nói điều này để nhấn mạnh về sự kiện duy chỉ vật chất hiện hữu. Hai mươi lăm năm sau cái chết của Nietsche (vào năm 1900). Những nhà vật lý bắt đầu hiểu rằng: Chúng ta không biết gì cả về Thượng đế. Nhưng chắc chắn là vật chất không thể tồn tại.
Bao quanh chúng ta chỉ là chất liệu. Tất cả chỉ là những dao động. Những dao động chồng chéo gây ra ảo tưởng vật chất hiện hữu. Như khi xem một cuộn phim: Không có gì trên màn ảnh. Duy chỉ những dòng điện ánh sáng chồng chéo lên nhau và tạo ra ảo giác. Ngày nay, có loại phim ba chiều và chúng tạo ra ảo giác hoàn toàn về ba chiều đang chuyển động.
Toàn thế giới giống như một cuốn phimđang  phóng chiếu trên màn ảnh. Đây chính là hiện tượng điện từ. Chỉ bạn là có thật. Chỉ có nhân chứng là thật và tất cả phần còn lại đều là mộng.
Trạng thái Phật chỉ có thể xuất hiện. Khi bạn đã chuyển hóa tất cả những giấc mộng và không còn gì để xem cả. Chỉ còn lại quan sát viên đang ngồi yên lặng. Nếu bạn trải nghiệm toàn thể được như thế. Có nghĩa bạn đang sống trong trạng thái Phật hay sự thật đang chuyển động.
Thế giới này thật phù du,
Không thực thể;
Tất cả như những bóng ma hay giấc mộng.
Hãy từ khước điều này và rời khỏi gia đình...
Ý  nghĩa: “Từ khước điều này và rời khỏi gia đình” đã bị hiểu sai. Lý do mọi người đã cho mình là những người từ khước và họ nghĩ rằng Tilopa chỉ nói những gì họ đã tin. Nhưng Tilopa không nói gì như thế. Vì như vậy sẽ đối nghịch hoàn toàn với chiều hướng của ông.
Nếu họ giống như những giấc mộng. Thế thì tại sao lại từ khước? Bạn có thể từ khước hiện thực. Nhưng bạn không thể từ khước những giấc mộng. Quả thật vô nghĩa. Bạn có thể từ khước thế giới vật chất. Nhưng bạn không thể từ khước một thế giới ảo tưởng.
Buổi sáng, nếu bạn leo lên nóc nhà bạn để nói với những người xung quanh:.”Tôi đã từ khước những giấc mộng tối qua. Tôi đã mơ rất nhiều lần. Nhưng tôi đã từ khước chúng.”Mọi ngừi sẽ bật cười và nghĩ rằng bạn điên. Vì không ai cần từ khước những giấc mộng. Khi tỉnh dậy, thật tự nhiên và chẳng cần lưu tâm đến. Không cần phải hét toáng lên là mình cần từ khước những giấc mộng.
Buổi sáng khi thiền sư tỉnh dậy và hỏi một trong những đồ đệ của mình:.”Tôi mơ tối qua. Anh có thể đoán dùm có nghĩa gì?.”Đồ đề đáp:.”Xin chờ một chút! Hãy để con hầu thầy một chén trà.”
Người thầy dùng tách trà rồi hỏi: “Bây giờ anh nghĩ thế nào về giấc mộng?” Đồ đệ đáp: “Hãy quên nó, vì mộng là mộng không cần thiết để đoán. Một tách trà đủ để đoán rồi. Vì thầy tỉnh dậy !” Người thầy nói: “Thật chính xác, hoàn toàn chính xác! Nếu anh đã đón mộng tôi sẽ đuổi anh ra khỏi tu viện. Vì chỉ có những kẻ điên mới đoán mộng. Anh đã phản ứng đúng. Nếu không anh đã bị đuổi đi.”
Khi bạn mơ, bạn cần một tách trà ngon, và rồi hãy quên nó. Nếu Freud, Jung và Adler hiểu ẩn dụ này. họ sẽ cảm thấy rất bối rối. Vì họ đã phí cả cuộc đời để giải mộng cho người khác. Một giấc mộng chỉ cần được chuyển hóa. Đơn giản khi biết đây là mộng. Bạn chuyển hóa và điều này chính là sự từ khước.
Tilopa bị hiểu lầm, vì trong thế giới nhiều người nó quá nhiều về từ khước và lên án cuộc đời. Vì thế họ nghĩ rằng Tilopa bảo từ bỏ cuộc đời. Không. Ông không nói như thế. Ông chỉ nói:.”Biết rằng cuộc đời thì quá phù du; và chính sự rõ biết này đã là từ khước.”Khi ông nói:.”Từ khước điều này.”Có nghĩa ông nói: “Hãy nhớ rằng đây chỉ là một giấc mộng.”
Rời khỏi gia đình anh… Người ta đã tin hiểu những gì ông nói: “Hãy rời bỏ gia đình. Rời bỏ quan hệ cha, mẹ, con cái anh.”Không. Ông không nói điều này. Ông nói từ khước quan hệ chằng chịt bên trong với những người khác.
Bạn không cần nghĩ người nào là vợ bạn. Sự kiện người này là.”của anh ” chỉ là bóng ma hay là một giấc mộng. Bạn không cần nói: “Đứa trẻ này là con tôi.” Vì từ xác định “của tôi” cũng là một giấc mộng. Nó không phải là “của bạn,” và không ai có thể là “của bạn.”
Thế nên hãy từ khước nhận định ai đó là của bạn. Ai đó là chồng, vợ, con cái, bạn bè, kẻ thù. Hãy từ khước tất cả những thái độ này. Đừng thiết lập quan hệ trong cái.”của tôi,”.”của anh.”Hãy từ bỏ những từ này.
Bổng dưng, nếu buông bỏ những từ này trong tư tưởng. Có nghĩa bạn đã từ khước gia đình và không ai thuộc về bạn. Điều này không nói rằng:.”Bạn chạy trốn hay bỏ rơi vợ con hoặc gia đình.”Vì lẩn trốn đồng nghĩa bạn nghĩ tất cả đều có thực thể tồn tại miên viễn. Sự kiện bạn ra đi chứng minh rằng tất cả luôn luôn thuộc về bạn. Nếu không tại sao bạn lại rời bỏ họ?
Đây là câu chuyện về một Sannyasin - Người từ khước Ấn độ - Swami Ramteerth trở về Mỹ. Ông từng sống trong rặng Hy mã lạp sơn. Khi vợ ông đến thăm và cuộc viếng thăm này làm ông bối rối một chút.
Học trò ông - Sardar Poorn Singh, tâm thức rất linh hoạt ngồi kế bên ông. Hắn quan sát và cảm nhận sự bối rối của thầy mình. Khi vợ ông ra về. Ramthern lập tức quăng những bộ đồ màu cam. Poorn Singh hỏi:.”Điều gì đã xảy ra? Tôi quan sát thấy thầy hơi bối rối. Tôi đã cảm nhận thầy không phải là chính mình.”
Thầy đáp:.”Vì lý do này mà tôi quăng đi những chiếc áo. Tôi đã từng gặp nhiều phụ nữ mà không bao giờ bối rối. Người phụ nữ này không có gì đặc biệt. Ngoại trừ bà là vợ tôi. Người vợ không phải là vấn đề. Không người phụ nữ nào khác làm tôi bối rối. Tôi đã lặn lội khắp nơi. Nhưng vợ tôi đến. Một người đàn bà như tất cả những người phụ nữ khác. Đột nhiên tôi bối rối.”Từ đó ông không mặc bộ đồ cam nữa. Ông nói:.”Tôi không xứng đáng mặc nó.”
Tilopa không hề nói với bạn: Phải từ khước vợ con và gia đình mình. Không. Ông nói từ khước những quan hệ hay buông bỏ chúng. Đây là cái gì đó có liên quan đến bạn. Điều này không liên quan đến vợ bạn. Nếu bà tiếp tục xem bạn như chồng. Đó đây là vấn đề của bà không phải là của bạn. Nếu con bạn tiếp tục xem bạn như cha mình. Đây là vấn đề của nó. Đây là một đứa trẻ và nó cần được trưởng thành. Tôi nói điều này riêng với bạn:.”Tilopa nhấn mạnh từ khước những giấc mộng bên trong và những quan hệ ở thế giới bên trong bạn.”
Và thiền định trong rừng núi.
Ở đây, ông không nói ra đi vào núi sâu rừng thẳm. Tuy điều này được diển dịch như thế. Thế là nhiều người đã từ bỏ vợ và con cái để vào núi. Hoàn toàn sai lầm. Những gì Tilopa nói thì rất sâu sắc. Không chút gì là hời hợt. vì bạn có thể ra đi vào núi hay vẫn ở ngay tại giữa chợ. Vấn đề ở đây là tại tâm thức của bạn.
Có một câu chuyện:
Một người rời khỏi vợ con và gia đình để đến với Tilopa nhập môn và muốn trở thành môn đồ ông. Tilopa đang trong ngôi đền ngoài thành phố. Người đàn ông đến nơi. Khi đi vào, ông chỉ một mình và không có ai khác hơn ngoài Tilopa.
Tilopa nói:.”Anh đã đến thật tốt. Nhưng sao lại đi cùng với một đám động?.”Người đàn ông nhìn quanh mình không có ai cả. Tilopa nói:.”Đừng nhìn ra sau mà hãy nhìn vào trong. Đám đông đang hiện diện trong anh !”
Người đàn ông nhắm mắt lại và đám đông hiện diện. Vợ ông luôn đang khóc, những người con thật buồn và khóc nức nở. Họ lúc nào cũng hiện diện. Họ đi theo ông. Những người bạn, gia đình, nhiều người khác cũng hiện diện.
Tilopa nói:.”Hãy đi ra ngoài, hãy rời khỏi đám đông. Tôi có thể vở lòng cho ông. Nhưng không khai hóa những đám đông.”Không, Tilopa không hề khuyên bạn từ khước cuộc đời  và đi vào rừng sâu núi thẳm.
Ông không hồ đồ. Ông không diễn tả điều này. Vì đây là một người đã tỉnh thức. Những gì ông muốn nói là: Nếu bạn từ khước những giấc mộng. Những bám chấp. Những mối quan hệ chằng chịt trong gia đình. Nếu bạn từ khước những gì tồn đọng trong tâm thức. Như thế có nghĩa bạn đang ở trong rừng núi.
Có thể bạn đang ở giữa chợ Nhưng chợ cũng biến mất. Có thể bạn cảm thấy đang ở trong rừng núi. Có thể bạn cảm thấy đang ở nhà, tất cả cũng không hề tồn tại. Bổng dưng bạn đã ở trong rừng sâu núi thẳm.
Bổng dưng bạn đơn độc. Chỉ còn bạn và không một ai khác. Bạn có thể ở giữa đám đông và hoàn toàn đơn độc. Bạn có thể đơn độc trong đám đông. Bạn có thể ở trong và ngoài cuộc đời. Bạn có thể ở trong cuộc đời mà vẫn thuộc về rừng núi.
Đây là hiện tượng thuộc về bên trong. Rừng và núi hiện hữu trong chính bạn và Tilopa không thể nói gì về rừng núi bên ngoài. Vì chúng chỉ là những hiện tượng mà hiện tượng thì như giấc mộng. Hy mã lạp sơn cũng là một giấc mộng như giữa chợ Poona. Vì Hy mã lạp sơn là hiện tượng ở bên ngoài cũng như giữa chợ. Tất cả hiện tượng đều là mộng.
Bạn cần đi sâu vào bên trong. Đây chính là nơi của hiện thực. Bạn cần đi sâu hơn nữa vào bản thể mình. Như thế cũng giống như chiếm lĩnh ngọn Hy mã lạp sơn. Bạn đạt đến những khu rừng thật sự của bản thể. Những đỉnh núi và thung lũng của bản thể. Những chiều cao và chiều sâu  bản thể. Tilopa muốn nói như thế.
Không một chút cố gắng,
Anh cứ thư giãn trong trạng thái tự nhiên...
Đây chính là điều mà ông muốn diễn tả. Ông khuyến khích sự tự nhiên và thư giãn. Trốn khỏi vợ và con cái thì không tự nhiên và thư giãn chút nào. Một người rời khỏi vợ con, bạn bè và cuộc đời thì lúc nào cũng căng thẳng. Họ không thể thư giãn. Vì sự cố gắng từ khước cũng đã tạo ra sự căng thẳng.
Tự nhiên có nghĩa:
Hiện diện một ccáh rõ biết nơi bạn đang là...
Tự nhiên có nghĩa:
Dù đang  ở đâu;
Hãy hiện diện nơi bạn ở.
Nếu bạn là người chồng. Cũng tốt. Nếu bạn là người  vợ thì cũng tuyệt vời. nếu bạn là người mẹ cũng tốt. Chính xác là cần phải như thế. Hãy chấp nhận nơi bạn đang ở. Chấp nhận tất cả những gì bạn là và tất cả những gì xảy ra. Như thế cbạn có thể thư giãn và tự nhiên. Bằng không thì không thể.
Những người được gọi là tu sĩ. Những Sadhou. Những con người chạy trốn khỏi cuộc đời. Thật ra họ là những kẻ nhát gan nên ngồi trốn trong tu viện. Chắc chắn họ không thể thư giãn và tự nhiên. Họ quá bực bội. Vì đã làm cái gì đó không theo tự nhiên. Đồng nghĩa họ đi ngược dòng những sự việc trong tự nhiên.
Thật ra phong cách sống này cũng có thể tự nhiên với vài người nào đó. Cũng như tôi không nói với bạn phải cố ở giữa chợ. Như thế bạn sẽ đi vào đối cực khác và bạn đang thực hiện một sự việc rất là vô nghĩa.
Vài người có thể tự nhiên sống trong một tu viện một cách tuyệt đối. Như thể họ sinh ra để sống trong tu viện. Với những người khác có thể hoàn toàn tự nhiên sống trong núi rừng. Như thế họ sinh ra để sống trên núi. Điều cần nhớ là: Bất cứ nới nào có bạn có thể thư giãn một cách  tự nhiên.
Nếu tự nhiên được ở giữa chợ thì thật tuyệt vời. Chợ thật tối cao. Nếu cảm thấy thư giãn và tự nhiên ở rặng Hy mã lạp sơn. Thật tuyệt vời. không có gì xấu cả. Hãy nhớ điều duy nhất: Hãy thư giãn một cách tự nhiên. Đừng căng thẳng và đừng cố tạo ra sự căng thẳng bên trong bản thể. Hãy thư giãn toàn diện.
Bạn sẽ đạt đến gần đây Mahamudra...
Khi giữ thư giãn và tự nhiên;
Bạn đạt đến đỉnh cao nhất của hỉ lạc trong cuộc đời.
Bạn đạt đến cái không đạt đến.
Bạn sẽ đạt đến như không thể đạt đến. Tại sao? Tại sao lại nói điều không thể đạt đến? Vì không thể biến nó thành mục đích. Điều không thể đạt đến bằng tâm thức bám vào kết quả định sẵn. Với tâm thức lúc nào cũng hướng về sự thành công. Không thể đạt đến sự tối cao.

Nhiều người ở đây có cùng dạng tâm thức hướng về sự thành công. Vì thế lúc nào họ cũng căng thẳng. Vì thực hiện mục đích hướng về cái gì đó không thể là một. Điều này đã xảy ra cho bạn! Cho nên bạn không thể đạt đến nó.
Bạn không thể nắm bắt nó. Tự nó sẽ đến với bạn. Bạn không thể thụ động thư giãn và tự nhiên chờ đến giây phút thích hợp. Vì tất cả sự việc đều có thời gian của nó. Điều này sẽ xảy ra ở giây phút phải xảy đến. Tại sao lại vội vã? Nếu hấp tấp. Bạn sẽ rơi vào bực bội. Vì bạn không ngừng chờ đợi trong từng giây phút.
Chính vì thế mà Tilopa nói:
Và bạn đạt đến cái không thể đạt đến.
Đây không phải là một mục đích. Bạn không thể tạo ra một hồng tâm khi muốn đạt đến nó. Bạn không thể đạt đến như một chiếc tên lao vào hồng tâm. Khi tâm thức được định hướng về một mục tiêu. Chính là tâm thức hoàn toàn căng thẳng.
Điều này sẽ xảy đến một cách đột ngột. Khi bạn đã sẵn sàng. Không bao giờ bạn nghe đượcc những bước chân đến gần. Điều này lúc nào cũng xảy đến một cách đột ngột. Bạn cũng không rõ biết về cách tiếp cận này. Điều này tự nó khai hoa. Thế là bổng dưng bạn nhận ra mình cũng đã khai hoa và tràn ngập mùi hương vũ trụ.

Ads Belove Post