Read more
(Đọc hoặc download miễn phí hàng trăm quyển sách của Osho tại đây)
Dũng Cảm – Osho
Vui Sống Hiểm Nguy
Sáng Suốt Về Cách Sống Mới
Lời Nói Đầu Và Mục Lục
Lời nói đầu
Đừng gọi nó là không chắc chắn – Hãy gọi nó là bất ngờ.
Đừng gọi nó là không an ninh – Hãy gọi nó là tự do.
Tôi không ở đây để
cho bạn giáo điều. Giáo điều làm cho người ta chắc chắn. Tôi không ở đây để cho
bạn bất kì lời hứa nào về tương lai - bất kì lời hứa nào về tương lai cũng đều
làm cho người ta được chắc chắn. Tôi ở đây đơn giản để làm cho bạn tỉnh táo và
nhận biết - tức là, ở đây và bây giờ, với tất cả những cái không an ninh mà cuộc
sống là vậy, với tất cả những cái không chắc chắn mà cuộc sống là vậy, với tất
cả những nguy hiểm mà cuộc sống là vậy.
Tôi biết bạn tới đây
để tìm sự chắc chắn nào đó, tín điều nào đó, 'giáo' nào đó, chỗ nào đó để thuộc
vào, ai đó để dựa vào. Bạn tới đây từ nỗi sợ của mình. Bạn đang tìm một loại cầm
tù nào đó - để cho bạn có thể sống mà không có nhận biết nào.
Tôi muốn làm cho bạn
không an ninh hơn, không chắc chắn hơn - bởi vì đó là cách cuộc sống hiện hữu,
đó là cách Thượng đế hiện hữu. Khi có nhiều không an ninh hơn và nhiều nguy hiểm
hơn, cách duy nhất để đáp ứng với nó là bằng nhận biết.
Có hai khả năng. Hoặc
bạn nhắm mắt và trở nên giáo điều, trở thành người Ki tô giáo hay người Hindu
giáo hay người Mô ha mét giáo... thế thì bạn trở thành giống như con đà điểu.
Điều đó không làm thay đổi cuộc sống, nó đơn giản là việc nhắm mắt lại. Nó đơn
giản làm cho bạn ngu xuẩn, nó đơn giản làm cho bạn không thông minh. Trong cái
không thông minh của mình bạn cảm thấy an toàn - tất cả mọi kẻ ngốc đều cảm thấy
an toàn. Thực tế, chỉ kẻ ngốc mới cảm thấy an toàn. Người thực sự sống bao giờ
cũng cảm thấy không an ninh. An ninh nào có thể có đó?
Cuộc sống không phải
là quá trình máy móc, nó không thể chắc chắn được. Nó là bí ẩn không thể tiên
đoán được. Không ai biết cái gì sẽ xảy ra vào khoảnh khắc tiếp. Thậm chí cả Thượng
đế mà bạn vẫn cho rằng đang ở đâu đó trên tầng trời thứ bẩy, cả ngài cũng chẳng
biết - nếu như ngài có đó - thậm chí cả ngài cũng chẳng biết cái gì sẽ xảy
ra!... bởi vì nếu ngài biết cái gì sẽ xảy ra thì cuộc sống chỉ là hư huyễn, thế
thì mọi thứ đều được viết sẵn trước đó rồi, thế thì mọi thứ đều đã mang định mệnh
trước đó rồi. Làm sao ngài có thể biết được điều gì sẽ xảy ra tiếp, nếu như
tương lai để mở? Nếu Thượng đế mà biết điều gì sẽ xảy ra vào khoảnh khắc tiếp
thì cuộc sống chỉ là một quá trình chết, máy móc. Thế thì không có tự do, và
làm sao cuộc sống có thể tồn tại được mà không có tự do? Thế thì không có khả
năng nào để trưởng thành, hay không trưởng thành. Nếu mọi thứ đều đã được định
mệnh sẵn thì không có niềm vinh quang nào, không có điều cao thượng nào cả. Thế
thì bạn chỉ là người máy.
Không - chẳng cái gì an ninh cả. Đó là thông điệp của tôi. Chẳng
cái gì có thể an ninh được, bởi vì cuộc sống an ninh sẽ còn tồi tệ hơn cái chết.
Chẳng cái gì chắc chắn cả. Cuộc sống đầy những không chắc chắn, đầy những bất
ngờ - đó là cái đẹp của nó! Bạn không bao giờ đi tới một khoảnh khắc mà bạn có
thể nói, "Bây giờ tôi chắc chắn." Khi bạn nói bạn chắc chắn, bạn đơn
giản tuyên bố cái chết của mình; bạn đã tự tử rồi.
Cuộc sống cứ chuyển động
với cả nghìn lẻ một cái không chắc chắn. Đó là tự do của nó. Đừng gọi nó là
không an ninh.
Tôi có thể hiểu được
tại sao tâm trí lại gọi tự do là "không an ninh"... Bạn đã sống trong
tù vài tháng hay vài năm chưa? Nếu bạn đã sống trong tù vài năm, khi ngày trả tự
do tới, tù nhân bắt đầu cảm thất không chắc chắn về tương lai. Mọi thứ đều chắc
chắn ở trong tù; mọi thứ đều là thường lệ chết. Thức ăn của người đó được cung
cấp, sự bảo vệ được thực hiện cho người đó; không có nỗi sợ rằng người đó sẽ bị
đói ngày hôm sau và không có thức ăn - chẳng có cái gì giống vậy cả, mọi thứ đều
chắc chắn. Bây giờ, bỗng nhiên, sau nhiều năm viên coi tù tới và nói với người
đó, "Bây giờ anh sẽ được thả ra." Người đó bắt đầu run rẩy. Bên ngoài
bức tường nhà tù, lại sẽ có những điều không chắc chắn; người đó sẽ lại phải
tìm, kiếm; người đó sẽ phải sống trong tự do.
Tự do tạo ra sợ hãi.
Mọi người nói về tự do nhưng họ sợ. Và con người còn chưa phải là con người nếu
người đó sợ tự do. Tôi cho bạn tự do, tôi không cho bạn an ninh. Tôi cho bạn hiểu
biết, tôi không cho bạn tri thức. Tri thức sẽ làm cho bạn chắc chắn. Nếu tôi có
thể cho bạn công thức, công thức lập sẵn, rằng có Thượng đế và có Thánh Thần
thiêng liêng và có đứa con duy nhất, Jesus; có địa ngục và cõi trời, và đây là
những hành động tốt và đây là những hành động xấu; phạm tội lỗi và bạn sẽ ở
trong địa ngục, làm điều tôi gọi là đức hạnh và bạn sẽ trong cõi trời - chấm hết!
- thế thì bạn chắc chắn. Đó là lí do tại sao biết bao nhiêu người đã chọn là
người Ki tô giáo, là người Hindu giáo, là người Mô ha mét giáo, là người Jaina
giáo - họ không muốn tự do, họ muốn các công thức cố định.
Một người sắp chết -
đột ngột, trong một tai nạn trên đường phố. Chẳng ai biết rằng người đó là người
Do Thái, cho nên một linh mục được mời tới, một linh mục Cơ đốc giáo. Ông ấy
nghiêng mình sát người này - và người này thì sắp chết, trong quằn quại cuối
cùng của cái chết - và linh mục này nói, "Con có tin vào Ba ngôi Thượng đế
Cha, Thánh Thần và Jesus con không?"
Người này mở mắt ra
và nói, "Trông đây, tôi đang sắp chết - còn ông ta lại nói điều khó hiểu!"
Khi cái chết gõ cửa
nhà bạn, tất cả mọi chắc chắn của bạn sẽ đơn giản là điều khó hiểu và ngu xuẩn.
Đừng níu bám vào bất kì chắc chắn nào. Cuộc sống là không chắc chắn - chính bản
chất của nó là không chắc chắn. Và người thông minh bao giờ cũng vẫn còn không
chắc chắn.
Chính tính sẵn sàng để
vẫn còn trong không chắc chắn này mới là dũng cảm. Chính tính sẵn sàng để vẫn
còn trong không chắc chắn này mới là tin cậy. Người thông minh là người vẫn còn
tỉnh táo với bất kì tình huống nào - và đáp ứng lại nó bằng toàn thể tim mình.
Không phải người đó biết điều gì sẽ xảy ra; không phải người đó biết, “Làm cái
này và cái kia sẽ xảy ra.” Cuộc sống không phải là khoa học; nó không phải là
dây chuyền nguyên nhân và hậu quả. Đun nóng nước tới một trăm độ và nó bốc hơi
- đó là điều chắc chắn. Nhưng trong cuộc sống thực, chẳng cái gì chắc chắn giống
thế cả.
Từng cá nhân đều là tự
do, tự do không được biết tới. Điều đó là không thể nào tiên đoán được, điều đó
là không thể nào trông đợi được. Người ta phải sống trong nhận biết và trong hiểu
biết.
Bạn tới tôi để tìm kiếm
tri thức; bạn muốn đặt ra công thức để bạn có thể níu bám lấy chúng. Tôi không
cho bạn công thức nào. Thực tế, nếu bạn có công thức nào, tôi lấy chúng đi
luôn! Dần dần, tôi phá huỷ sự chắc chắn của bạn; dần dần, tôi làm cho bạn ngày
một do dự hơn; dần dần, tôi làm cho bạn ngày một không an ninh hơn. Đó là điều
duy nhất phải được làm. Đó là điều duy nhất mà thầy cần làm! - để lại bạn trong
tự do toàn bộ. Trong tự do toàn bộ, với tất cả mọi khả năng để mở, không cái gì
cố định... bạn sẽ phải nhận biết, không cái gì khác là có thể.
Đây là điều tôi gọi
là hiểu biết. Nếu bạn hiểu, không an ninh là phần bản chất của cuộc sống - và
cũng tốt nó là vậy, bởi vì nó làm cho cuộc sống tự do, nó làm cho cuộc sống là
sự bất ngờ liên tục. Người ta chẳng bao giờ biết điều gì sẽ xảy ra. Nó giữ cho
bạn liên tục trong bất ngờ. Đừng gọi nó không chắc chắn - gọi nó là bất ngờ. Đừng
gọi nó là không an ninh - gọi nó là tự do.
Bạn không thể chân thật nếu bạn không dũng cảm.
Bạn không thể đáng yêu nếu bạn không dũng cảm.
Bạn không thể đáng tin nếu bạn không dũng cảm.
Bạn không thể truy tìm vào thực tại nếu bạn không dũng cảm.
Do đó dũng cảm tới trước và rồi mọi thứ khác theo sau.
OSHO
Mục Lục
Chương 2. Khi cái mới gõ cửa, mở cửa ra!
Không phải quan hệ, mà trạng thái của sự hiện hữu
Không dễ không khó, chỉ tự nhiên
Chương 4. Đưa bản thân bạn ra khỏi đám đông
Dù bạn làm bất kì cáigì, cuộc sống vẫn là điều bí ẩn
Cuộc sống bao giờ cũng trong hoang dã
Dũng cảm tối thượng: vô thuỷ vô chung
Các kĩ thuật Thiền và
lời đáp cho các câu hỏi
Thiền về nỗi sợ cái trống rỗng
Thiền làm tan biến hình mẫu cũ về sợ hãi
Và câu hỏi cuối cùng: Sợ Thượng đế
Hết
Xem Tiếp Chương 2 – Quay Về Mục Lục