Read more
Chết đã xảy ra rồi. Dù bạn có đối diện
với nó hay không, dù bạn có nhìn vào nó hay không, nó đã có đó rồi.
Nó cũng hệt như việc thở vậy. Khi một
đứa trẻ được sinh ra, nó hít vào, nó thở vào lần đầu tiên. Đó là bắt đầu của
sống. Và khi một ngày nào đó tới nó trở nên già cả, chết đi, nó sẽ thở ra.
Chết bao giờ cũng xảy ra với thở ra và
sinh với hít vào. Nhưng thở ra và hít vào đang xảy ra liên tục: với mỗi lần hít
vào bạn được sinh ra, với mỗi lần thở ra bạn chết đi.
Cho nên điều đầu tiên phải hiểu là ở
chỗ chết không ở đâu đó trong tương lai đang chờ đợi bạn, như nó bao giờ cũng
được hình dung. Nó là một phần của sống, nó là quá trình đang tiếp diễn - không
trong tương lai; ở đây, bây giờ. Sống và chết là hai khía cạnh của sự tồn tại,
đồng thời xảy ra với nhau.
Thông thường, bạn đã được dạy nghĩ về
chết như chống lại sống. Chết không chống lại sống. Sống không thể có nếu không
có chết, chết là chính nền tảng mà trên đó sống tồn tại. Chết và sống giống như
hai cánh: chim không thể bay được với một cánh, và sống không thể có mà thiếu
chết. Cho nên điều đầu tiên là hiểu rõ ràng chúng ta ngụ ý chết là gì.
Chết là quá trình tuyệt đối cần thiết
cho sống hiện hữu. Nó không phải là kẻ thù, nó là bầu bạn, và nó không có ở nơi
nào đó trong tương lai, nó là ở đây, bây giờ. Nó không định xảy ra, nó bao giờ
cũng đang xảy ra. Vì bạn đã ở đây nên nó có với bạn. Với mỗi lần thở ra thì nó
xảy ra - cái chết nhỏ bé, cái chết tí hon - nhưng bởi vì sợ mà chúng ta đã đẩy
nó vào tương lai.
Tâm trí bao giờ cũng cố gắng tránh
những điều nó không thể hiểu được, và chết là một trong những bí ẩn không được
hiểu rõ nhất. Chỉ có ba bí ẩn: sống, chết và yêu. Và cả ba điều này đều vượt ra
ngoài tâm trí.
Cho nên tâm trí coi sống là được cho
không; thế thì chẳng cần truy tìm - đó là cách thức lẩn tránh. Bạn chưa hề
nghĩ, bạn chưa hề thiền về sống; bạn đơn giản chấp nhận nó, coi nó như được cho
không. Nó là bí ẩn cực kì. Bạn đang sống động, nhưng đừng nghĩ rằng bạn đã biết
sống.
Với chết, tâm trí chơi trò khác: nó trì
hoãn chết - bởi vì chấp nhận nó ở đây và bây giờ sẽ là lo nghĩ thường xuyên.
Cho nên tâm trí đẩy nó đi đâu đó trong tương lai, thế thì chẳng vội gì: “Khi
nào nó tới, chúng ta sẽ thấy.”
Và với yêu, tâm trí đã tạo ra cái thay
thế vốn không phải là yêu: đôi khi bạn gọi sở hữu của mình là yêu, đôi khi bạn
gọi gắn bó của mình là yêu, đôi khi bạn gọi chi phối của mình là yêu. Những
điều này đều là trò chơi bản ngã, yêu chẳng liên can gì tới chúng cả. Trong
thực tế, bởi vì những trò chơi này mà yêu là không thể được.
Giữa sống và chết, giữa hai bờ của sống
và chết, dòng sông yêu tuôn chảy. Và điều đó là có thể chỉ đối với những người
không coi cuộc sống là được cho không, người đi sâu vào trong phẩm chất của
việc sống động và trở thành sự tồn tại, chân thực.
Và tình yêu là dành cho người chấp nhận
cái chết ở đây và bây giờ và không trì hoãn nó. Thế thì giữa hai điều này một
hiện tượng đẹp nảy sinh - dòng sông tình yêu.
Sống và chết giống như hai bờ. Khả năng
có đó cho dòng sông yêu tuôn chảy, nhưng nó chỉ là khả năng thôi. Bạn sẽ phải
cụ thể hoá nó. Sống và chết có đó; nhưng tình yêu phải được cụ thể hoá - đó là
mục đích của việc là con người. Chừng nào mà tình yêu còn chưa được cụ thể hoá,
bạn đã bị lỡ - bạn đã lỡ toàn bộ vấn đề về sự hiện hữu.
Chết đã xảy ra rồi - cho nên đừng đẩy
nó vào tương lai. Nếu bạn không đẩy nó vào tương lai, không có vấn đề về việc
bảo vệ bản thân bạn; nếu nó đã xảy ra - và nó bao giờ cũng đã xảy ra rồi - thế
thì không có vấn đề về việc bảo vệ bản thân bạn chống lại chết. Chết không giết
bạn, nó vẫn đang xảy ra trong khi bạn vẫn còn sống. Nó vẫn đang xảy ra ngay bây
giờ và sống không bị phá huỷ bởi nó. Trong thực tế, bởi vì nó mà sống tự làm
mới bản thân mình vào từng khoảnh khắc; lá úa rụng xuống, chúng có thể nhường
chỗ cho lá mới nhú ra, hoa cũ biến mất, hoa mới xuất hiện. Cánh cửa này đóng
lại, cánh cửa khác mở ra. Từng khoảnh khắc bạn chết đi và từng khoảnh khắc lại
có phục sinh.
Có lần một nhà truyền giáo Ki tô giáo
tới tôi và người đó hỏi, “Thầy có tin vào phục sinh của Jesus Christ không?”
Tôi bảo người đó rằng không cần phải đi
xa thế. Từng khoảnh khắc mọi người đều phục sinh. Nhưng người đó không thể hiểu
được. Điều đó là khó cho những người có quá nhiều vấn đề trong ý thức hệ của
mình.
Người đó nói, “Nhưng thầy có tin rằng
ông ấy bị đóng đinh không? Điều này có phải chỉ là huyền thoại thôi không, hay
nó là thực tại? Thầy nghĩ gì?”
Tôi lại nói với người đó rằng mọi người
đều bị đóng đinh vào mọi khoảnh khắc. Đó là toàn bộ ý nghĩa của việc đóng đinh
Jesus và phục sinh của ông ấy. Liệu đấy là sự kiện lịch sử hay không cũng chẳng
thành vấn đề chút nào. Nó đơn giản không liên quan tới việc nghĩ liệu điều đó
có xảy ra hay không - nó đang xảy ra.
Mỗi khoảnh khắc quá khứ bị đóng đinh,
lá úa biến mất. Và mỗi khoảnh khắc hiện hữu mới lại nảy sinh trong bạn, phục
sinh. Nó là phép màu thường xuyên.
Điều thứ hai cần hiểu về chết là ở chỗ
chết là điều chắc chắn duy nhất. Mọi thứ khác đều không chắc chắn: nó có thể
xảy ra, nó có thể không xảy ra. Chết là chắc chắn, vì trong việc sinh ra, một
nửa của nó đã xảy ra rồi, cho nên đầu kia phải ở đâu đó, cực kia phải ở đâu đó
trong bóng tối. Bạn vẫn còn chưa đi qua nó bởi vì bạn sợ, bạn không đi vào
trong bóng tối. Nhưng nó là chắc chắn! Với việc sinh, cái chết đã trở thành
điều chắc chắn.
Một khi chắc chắn này xuyên thấu vào
hiểu biết của bạn, bạn được thảnh thơi. Bất kì khi nào một cái gì đó tuyệt đối
chắc chắn, thế thì chẳng còn lo nghĩ nữa. Lo nghĩ nảy sinh từ cái bất định.
Quan sát xem: một người sắp chết và
người đó lo nghĩ. Khoảnh khắc cái chết trở thành chắc chắn và bác sĩ nói, “Bây
giờ anh không thể được cứu nữa,” người đó bị choáng. Rùng mình lan suốt con
người người đó, nhưng thế rồi mọi sự lắng đọng lại, và ngay lập tức tất cả mọi
lo nghĩ biến mất. Nếu người này được phép biết rằng người đó sắp chết và cái
chết là chắc chắn, với cái chắc chắn đó, an bình, im lặng tới với người đó.
Mọi người sắp chết đều có quyền biết
điều đó. Các bác sĩ che giấu nó nhiều lần, bằng việc nghĩ, “Tại sao phải làm
rối loạn làm gì?” Nhưng cái bất định mới gây rối loạn; cái chắc chắn chẳng bao
giờ gây rối loạn. Lơ lửng ở giữa, hiện hữu này trong tình trạng lấp lửng, tự
hỏi liệu người ta sẽ sống hay chết - đây là nguyên nhân gốc rễ cho mọi lo nghĩ.
Một khi đã chắc chắn rằng bạn sắp chết thế thì chẳng có gì mà làm cả. Thế thì
người ta đơn giản chấp nhận nó, và trong chấp nhận đó... là bình lặng, là yên
tĩnh. Cho nên nếu người này được phép biết rằng mình sắp chết, trong khoảnh
khắc chết người đó trở nên an bình.
Ở phương Đông chúng ta đã thực hành
điều đó từ hàng nghìn năm nay. Mà không chỉ có thế, ở nhiều nước như Tây Tạng
các kĩ thuật đặc biệt còn được phát triển để giúp cho người chết. Họ gọi điều
đó là bardo thodol. Khi một người sắp chết, bạn bè, họ hàng
và người thân sẽ tụ tập quanh người đó để nêu cho người đó điều tuyệt đối chắc
chắn rằng người đó sắp chết, và để giúp người đó thảnh thơi. Bởi vì nếu bạn có
thể chết trong thảnh thơi toàn bộ, phẩm chất của chết thay đổi. Sinh thành mới
của bạn ở đâu đó sẽ có phẩm chất cao hơn, bởi vì phẩm chất của sinh do chết
quyết định. Và thế rồi, đến lượt nó, sinh sẽ quyết định phẩm chất của cái chết
khác. Đó là cách thức người ta đi lên cao mãi, người ta tiến hoá. Và bất kì khi
nào một người trở thành tuyệt đối chắc chắn về cái chết, một ngọn lửa phát sinh
trên khuôn mặt người đó - bạn có thể thấy nó. Trong thực tế, phép màu xảy ra:
người đó trở thành sống động như người đó chưa hề như vậy trước đó.
Có một câu ngạn ngữ Ấn Độ nói rằng
trước khi ngọn lửa tắt đi, nó trở nên cực kì mạnh mẽ. Chỉ trong một khoảnh
khắc, nó bừng sáng tới độ toàn bộ.
Tôi đã đọc một giai thoại nhỏ:
Ngày xưa có hai con sâu nhỏ. Con thứ
nhất lười nhác và không biết lo xa, bao giờ cũng nằm bẹp trên giường dậy rất
muộn. Con kia bao giờ cũng dậy sớm, đi làm. Con chim dậy sớm bắt lấy con sâu
dậy sớm. Thế rồi một người đánh cá với chiếc đèn nhấp nháy tới, và bắt lấy con
sâu dậy muộn.
Bài học đạo đức: Bạn không thể thắng
được.
Chết là chắc chắn. Nó đã xảy ra, đó là
lí do tại sao nó chắc chắn; nó đã xảy ra rồi, đó là lí do tại sao nó chắc chắn.
Cho nên tại sao đợi cho tới khoảnh khắc khi bạn chết trên giường? Tại sao không
làm cho nó là chắc chắn ngay bây giờ?
Quan sát đi. Nếu tôi nói chết là chắc
chắn, bạn không thể cảm thấy sợ hãi biến mất bên trong bạn sao? Bạn không thể
cảm thấy chính cái ý tưởng này - và nó chỉ là một ý tưởng ngay bây giờ, không
phải là kinh nghiệm của bạn - chỉ là một ý tưởng rằng cái chết là chắc chắn và
bạn thanh thản và yên bình. Nếu bạn có thể kinh nghiệm nó - và bạn có thể đấy,
bởi vì nó là sự kiện. Tôi không đang nói lí thuyết đâu, tôi không buôn bán lí
thuyết - đây là sự kiện đơn giản. Mở mắt ra và quan sát nó. Và đừng cố gắng
tránh nó, không có cách nào để tránh nó cả. Trong tránh né, bạn bị lỡ. Chấp
nhận nó, nắm lấy nó. Và sống với ý thức rằng từng khoảnh khắc bạn đều chết đi
và từng khoảnh khắc bạn lại sinh ra. Cho phép điều đó xảy ra. Đừng níu bám lấy
quá khứ - nó không còn nữa, nó đã mất rồi.
Tại sao mang những thứ chết thế? Tại
sao bị nặng gánh với những xác chết? Vứt chúng đi, và bạn sẽ cảm thấy vô trọng
lượng, bạn sẽ cảm thấy không nặng gánh.
Và một khi bạn vứt bỏ quá khứ, tương
lai cũng bị vứt bỏ theo cách riêng của nó, bởi vì tương lai không là gì ngoài
phóng chiếu của quá khứ. Trong quá khứ bạn đã có những hoan lạc nào đó, bây giờ
tâm trí phóng chiếu cùng những hoan lạc đó vào tương lai. Trong quá khứ bạn có
đau khổ nào đó, bây giờ tâm trí phóng chiếu một tương lai trong đó đau khổ
không được phép xảy ra. Đó chính là tương lai của bạn là gì - tương lai của bạn
còn có thể là cái gì khác nữa? Hoan lạc bạn đã tận hưởng trong quá khứ, được
phóng chiếu, khổ bị loại bỏ. Tương lai của bạn nhiều mầu sắc hơn và là quá khứ
đã được sửa đổi, tô vẽ, cải tiến, nhưng nó là quá khứ. Một khi quá khứ bị vứt
bỏ, bỗng nhiên tương lai cũng bị vứt bỏ - và thế thì bạn được bỏ lại ở đây và
bây giờ; bạn trong sự tồn tại, bạn là sự tồn tại, và điều đó là cách duy nhất
để hiện hữu. Tất cả các cái khác chỉ là né tránh cuộc sống. Và bạn càng né
tránh cuộc sống, bạn lại càng trở nên sợ chết.
Một người thực sự sống thì không sợ
chết theo bất kì cách nào. Nếu bạn đang sống đúng, bạn sẽ được kết thúc với cái
chết, bạn đã quá biết ơn, được hoàn thành. Nhưng nếu bạn không sống, thế thì lo
nghĩ thường xuyên tiếp tục, “Mình vẫn còn chưa sống mà cái chết tới. Và cái
chết sẽ chấm dứt tất cả và với cái chết sẽ không có tương lai nữa.” Cho nên
người ta trở thành e dè, sợ hãi, và cố gắng tránh cái chết.
Trong khi cố gắng điều đó, trong né
tránh chết, người ta bỏ lỡ sống. Quên né tránh đó đi. Sống cuộc sống. Trong
sống cuộc sống, cái chết bị tránh xa. Trong sống cuộc sống, bạn trở thành được
thoả mãn đến mức nếu chính khoảnh khắc này cái chết tới và tương lai dừng lại,
bạn sẽ sẵn sàng. Bạn sẽ sẵn sàng một cách hạnh phúc. Bạn đã sống cuộc sống của
mình, bạn đã sung sướng trong sự tồn tại, bạn có thể mở hội nó, bạn được mãn
nguyện. Không phàn nàn, không càu nhàu; bạn không có ác cảm nào. Bạn đón chào
cái chết. Và chừng nào bạn chưa thể đón chào cái chết, một điều là chắc chắn -
bạn đã không sống.
Tôi đã từng nghe một giai thoại:
Hai nhà quí tộc Hungari rơi vào một
cuộc cãi lộn chí tử. Nhưng vì cả hai đều lo âu không dám liều mạng bằng gươm
hay súng, nên một cuộc tranh chấp không đổ máu đã được quyết định thực hiện.
Mỗi người đều phải nói ra một con số, và người đưa ra số cao hơn sẽ được phân
xử là người thắng.
Giây phút tất nhiên trong tay, và điều
kích động cùng nỗi hồi hộp đều lên cực điểm khi hai nhà quí tộc, ngồi đối diện
tại hai đầu bàn dài, cúi mình vào công việc nghĩ một số cao hơn. Bên bị thách
thức có đặc quyền đi trước đưa ra con số dù lâu và gian khó. Các mạch máu thái
dương người đó nổi hằn lên và mồ hôi toát ra đầy trán.
“Ba,” cuối cùng người đó nói.
Người đua tranh kia nói ngay, “Được,
điều đó hơn tôi rồi.”
Khi bạn sợ chết thậm chí số ba cũng là
số tối thượng. Khi bạn sợ chết, bạn tìm cớ để tiếp tục sống. Dù cuộc sống của
bạn có ý nghĩa gì hay không, người ta đơn giản đi tìm cái cái cớ để kéo dài nó.
Tại phương Tây bây giờ, có trào lưu kéo
dài cuộc sống. Điều đó đơn giản chỉ ra rằng ở đâu đó cuộc sống đang bị lỡ. Bất
ki khi nào một quốc gia hay một nền văn hoá bắt đầu nghĩ về cách kéo dài cuộc
sống, điều đó đơn giản chỉ ra một việc, rằng cuộc sống vẫn chưa được sống. Nếu
bạn sống cuộc sống, thế thì cho dù chỉ một khoảnh khắc cũng đủ. Một khoảnh khắc
có thể bằng với vĩnh hằng. Vấn đề không phải ở chiều dài, vấn đề là ở chiều
sâu; vấn đề không phải ở số lượng, nó là vấn đề chất lượng.
Nghĩ xem: bạn muốn như một khoảnh khắc
của cuộc sống Phật hay bạn muốn hàng nghìn năm cuộc sống của riêng mình? Thế
thì bạn sẽ có khả năng hiểu điều tôi ngụ ý về phẩm chất, sự mãnh liệt, chiều
sâu. Trong một khoảnh khắc của hoàn thành là có thể, bạn có thể ra hoa và nở
hoa: nhưng bạn không thể nở hoa trong một nghìn năm, và bạn có thể vẫn còn bị
che giấu trong hạt mầm.
Đây là khác biệt giữa thái độ khoa học
hướng tới cuộc sống và thái độ tôn giáo. Thái độ khoa học quan tâm tới việc kéo
dài - cách thức kéo dài cuộc sống. Nó không quan tâm tới ý nghĩa. Cho nên bạn
có thể thấy người già trong bệnh viện, đặc biệt là ở phương Tây, chỉ treo ở đó.
Họ muốn chết nhưng nền văn hoá sẽ không cho phép. Họ đã phát ngán với việc
sống; họ đơn giản sống vô vị - không ý nghĩa gì, không nghĩa lí gì, không thơ
ca; mọi thứ đều đã biến mất, và họ là gánh nặng cho chính mình. Họ đang yêu cầu
được chết không đau đớn nhưng xã hội không cho phép điều đó. Xã hội sợ chết đến
mức nó không cho phép thậm chí với cả những người đã sẵn sàng chết.
Chính từ ‘chết’ là một từ kiêng kị, còn
kiêng kị hơn cả dục. Dục đã dần dần trở nên gần như được chấp nhận. Bây giờ
chết cũng cần tới một Freud để làm cho nó được chấp nhận, để cho nó không còn
là điều cấm kị nữa và mọi người có thể nói về nó và mọi người có thể chia sẻ
kinh nghiệm của họ về nó. Và thế thì không cần phải che giấu nó và không có nhu
cầu phải buộc mọi người sống ngược với bản thân mình. Trong bệnh viện, ở nhà
dưỡng lão, mọi người đơn giản sống lơ lửng bởi vì xã hội, vì văn hoá, luật pháp
sẽ không cho phép họ chết. Và nếu họ yêu cầu rằng họ nên được cho phép chết,
điều đó có vẻ như họ đang yêu cầu được tự tử. Họ không yêu cầu tự tử. Trong
thực tế, họ đã trở thành những cái xác chết; họ là người tự tử sống và họ đang
yêu cầu được gạt bỏ nó. Bởi vì sống lâu không có ý nghĩa. Bạn sống bao lâu
không phải là vấn đề! Bạn sống sâu sắc như thế nào, bạn sống mãnh liệt như thế
nào, bạn sống toàn bộ như thế nào, phẩm chất...
Khoa học quan tâm tới số lượng; tôn
giáo quan tâm tới chất lượng. Tôn giáo quan tâm tới nghệ thuật của cách sống
cuộc sống và cách chết cuộc sống. Bẩy năm, bẩy mươi năm hay bẩy trăm năm - điều
đó có gì khác biệt? Bạn sẽ lặp đi lặp lại mãi cùng cái vòng luẩn quẩn ấy. Bạn
sẽ đơn giản ngày càng chán hơn.
Cho nên thay đổi sự tập trung của con
người bạn đi. Học cách sống từng khoảnh khắc và học cách chết từng khoảnh khắc,
bởi vì cả hai đi đôi với nhau. Nếu bạn biết cách chết từng khoảnh khắc, bạn sẽ
có thể sống từng khoảnh khắc - tươi tắn, trẻ trung, trong trắng. Chết đi quá
khứ. Đừng cho phép nó can thiệp vào hiện tại của bạn. Khoảnh khắc mà bạn đã đi
ra khỏi nó, để nó không còn có đó nữa. Nó không còn có đó; nó đi vào trong kí
ức của bạn, nó chỉ còn là nhớ lại. Để việc nhớ này cũng được thả ra. Không nên
cho phép treo lơ lửng về mặt tâm lí này.
Tôi không nói rằng bạn phải quên đi mọi
điều bạn biết. Tôi không nói rằng tất cả kí ức đều xấu. Nó có ích lợi kĩ thuật.
Bạn phải biết cách lái xe, bạn phải biết nhà mình ở đâu, bạn phải nhận ra vợ
con mình. Nhưng những điều đó không phải là treo lơ lửng về mặt tâm lí. Khi bạn
về nhà tất nhiên bạn nhận ra rằng đây là vợ bạn. Đây là trí nhớ thực sự - có
ích, nâng cao cuộc sống, làm thuận tiện cho nó. Nhưng nếu bạn về nhà và bạn
nhìn vợ với tất cả những kinh nghiệm quá khứ với cô ấy, thế thì đó là treo lơ
lửng về tâm lí. Hôm qua cô ấy giận... bây giờ lần nữa bạn nhìn với kí ức đó len
vào giữa; mắt bạn bị che phủ bởi kí ức đó. Hôm kia cô ấy buồn rầu và cáu kỉnh -
bây giờ nếu bạn nhìn qua tất cả những ấn tượng tâm lí này, thế thì bạn đang
không nhìn vào người phụ nữ này, người đang đứng trước bạn ngay bây giờ. Bạn
đang nhìn vào ai đó không có đó, bạn đang thấy ai đó không tồn tại. Bạn đang
nhìn vào bóng ma - cô ấy không phải là vợ bạn. Và cô ấy cũng có thể nhìn vào
bạn theo cùng cách đó.
Cho nên ma gặp nhau, và các thực tại
vẫn còn tách biệt: ma lấy nhau, còn thực tại li dị. Thế thì hai con ma này sẽ
làm tình, hai con ma này sẽ đánh nhau, cãi nhau, và làm cả nghìn lẻ một thứ,
còn các thực tại sẽ ở xa, rất xa xôi. Sẽ không có tiếp xúc; các thực tại sẽ
không có mối nối nào. Và thế thì không thể có trao đổi, không thể có đối thoại.
Chỉ các thực tại mới có thể yêu. Ma chỉ có thể làm những cử chỉ bất lực, những
chuyển động, nhưng không có cuộc sống trong chúng.
Vứt quá khứ từng khoảnh khắc đi. Nhớ
vứt bỏ nó. Giống như bạn lau nhà mỗi sáng, mọi khoảnh khắc lau sạch ngôi nhà
bên trong của mình khỏi quá khứ. Tất cả các kí ức tâm lí đều phải bị loại bỏ.
Chỉ giữ lại những điều thực sự và tâm trí bạn sẽ rất, rất sạch sẽ và trong
trẻo.
Đừng đi trước bản thân mình vào trong
tương lai bởi vì điều đó không có khả năng làm được. Tương lai vẫn còn chưa
biết; đó là cái đẹp của nó, đó là cái hùng vĩ, cái huy hoàng của nó. Nếu nó trở
nên được biết tới, nó sẽ thành vô ích bởi vì thế thì toàn bộ phấn chấn và toàn
bộ ngạc nhiên sẽ bị mất.
Đừng mong đợi điều gì trong tương lai.
Đừng làm biến chất nó. Bởi vì tất cả những mong đợi của bạn, nếu được đáp ứng,
thế nữa sẽ làm cho bạn khổ... bởi vì nó là mong đợi của bạn và nó đã được đáp
ứng. Bạn sẽ không hạnh phúc về nó. Hạnh phúc là có thể chỉ thông qua ngạc
nhiên, hạnh phúc là có thể chỉ khi cái gì đó xảy ra mà bạn chưa bao giờ mong
đợi, khi cái gì đó chiếm giữ hoàn toàn không nhận biết của bạn. Nếu mong đợi
của bạn được đáp ứng một trăm phần trăm, bạn sẽ sống dường như là bạn đang
trong quá khứ, không trong tương lai. Bạn về nhà và bạn mong đợi vợ mình nói
điều gì đó và cô ấy làm, rồi bạn mong đợi con bạn đối xử theo cách nào đó và
đứa trẻ làm như vậy. Nghĩ mà xem - bạn sẽ thường xuyên thấy chán. Chẳng có gì
xảy ra cả. Mọi thứ sẽ chỉ là lặp lại, dường như bạn thấy cái gì đó mà bạn đã
thấy trước đây, nghe cái gì đó mà bạn đã nghe trước đây. Liên tục như thế bạn sẽ
thấy rằng đấy là lặp lại cái gì đó và lặp lại chẳng bao giờ có thể thoả mãn cả.
Cái mới, cái lạ, cái nguyên bản là cần thiết.
Cho nên nếu mong đợi của bạn được đáp
ứng, bạn sẽ vẫn còn hoàn toàn không được đáp ứng. Và nếu mong đợi của bạn không
được đáp ứng thế thì bạn cảm thấy thất vọng. Thế thì bạn thường xuyên cảm thấy
dường như bạn đề nghị và Thượng đế có ý riêng, bạn cảm thấy rằng Thượng đế là
kẻ thù, bạn cảm thấy dường như mọi người đều chống lại bạn và mọi người đều làm
việc chống lại bạn. Mong đợi của bạn chẳng bao giờ được đáp ứng, bạn cảm thấy
thất vọng.
Thiền về mong đợi đó đi: nếu chúng được
đáp ứng, bạn sẽ cảm thấy chán, nếu chúng không được đáp ứng bạn sẽ cảm thấy
mình bị lừa, dường như âm mưu đang diễn ra để chống lại bạn, dường như toàn bộ
sự tồn tại đang mưu đồ chống lại bạn. Bạn sẽ cảm thấy bị khai thác, bạn sẽ cảm
thấy bị bác bỏ, bạn sẽ không thể nào cảm thấy như ở nhà. Và toàn bộ vấn đề nảy
sinh bởi vì bạn mong đợi.
Đừng đi trước tương lai. Loại bỏ các
mong đợi.
Một khi bạn loại bỏ mong đợi, bạn đã
học được cách sống. Thế thì mọi điều xảy ra đều đáp ứng cho bạn - dù nó là bất
kì cái gì. Với điều này bạn chẳng bao giờ cảm thấy thất vọng bởi vì ngay chỗ
đầu tiên bạn không hề mong đợi, cho nên thất vọng là điều không thể có. Thất
vọng là cái bóng của mong đợi. Với mong đợi bị loại bỏ, thất vọng cũng bị loại
bỏ theo cách riêng của nó.
Bạn không thể làm tôi thất vọng được,
vì tôi chẳng bao giờ mong đợi điều gì. Dù bạn làm bất kì cái gì, tôi sẽ nói
“Tốt.” Tôi bao giờ cũng nói “Tốt,” ngoại trừ có đôi lần khi tôi nói “Rất tốt!”
Một khi mong đợi không có đó, bạn được
tự do - để đi vào trong cái chưa biết và chấp nhận cái chưa biết, bất kì cái gì
nó đem lại, và chấp nhận nó với lòng biết ơn sâu sắc. Phàn nàn biến mất, càu
nhàu biến mất. Dù bất kì tình huống nào, bạn bao giờ cũng cảm thấy chấp nhận,
như ở nhà. Không ai chống lại bạn; sự tồn tại không phải là âm mưu chống lại
bạn. Nó là nhà của bạn.
Điều thứ hai: thế thì mọi thứ xảy ra
không mong đợi trước được, mọi thứ trở thành mới. Nó đem tươi mát cho cuộc sống
của bạn; làn gió mát liên tục thổi qua và nó không cho phép bụi bặm tụ lên bạn.
Cửa ra vào và cửa sổ của bạn đều mở: ánh sáng mặt trời chiếu vào, gió thoảng
kéo vào, hương thơm của hoa đưa vào - và mọi thứ đều không mong đợi được. Bạn
chưa bao giờ yêu cầu về nó, mà sự tồn tại cứ mưa rào lên bạn. Người ta
cảm thấy sự sùng kính hiện hữu.
Mệnh đề ‘Thượng đế hiện hữu’, không
phải là một mệnh đề; nó là tuyên bố của ai đó, người đã sống một cách không
mong đợi, không bất kì mong đợi nào, người đã sống trong ngạc nhiên. Thượng đế
không phải là một giả thiết logic; đấy là lời tán thưởng về niềm vui. Nó cũng
giống như, “A ha!” Và nó không có nghĩa điều gì nữa, nó đơn giản nghĩa là, “A
ha!”... đẹp thế, kì diệu thế, mới thế, lạ thế, và bên ngoài bất kì cái gì mà
bạn có thể đã mơ. Vâng, cuộc sống còn phiêu lưu hơn bất kì cuộc phiêu lưu nào
mà bạn có thể tưởng tượng ra. Và cuộc sống là thai nghén, bao giờ cũng thai
nghén cái chưa biết.
Một khi bạn mong đợi, mọi thứ bị phá
huỷ. Loại bỏ quá khứ; đó là cách chết đi từng khoảnh khắc. Đừng bao giờ lập kế
hoạch cho tương lai; đó là cách cho phép cuộc sống tuôn chảy qua bạn. Và thế
thì bạn vẫn còn trong trạng thái không đông đặc, tuôn chảy. Đây là điều tôi gọi
cho sannyasin - không quá khứ, không tương lai, chỉ tại khoảnh khắc này sống
động, sống động mãnh liệt, ngọn lửa bùng cháy từ cả hai đầu, bó đuốc bùng cháy
từ cả hai đầu. Và điều này chính là buông bỏ là gì.
Quay về Danh mục câu hỏi
0 Đánh giá