Read more
Câu hỏi thứ nhất:
Thưa Thầy kính yêu,
Tôi là người vô giáo dục. Tôi có thể vẫn trở
thành người chứng ngộ được chứ?
John, có nhiều khả năng cho bạn
hơn là cho người có giáo dục đấy. Giáo dục vẫn tồn tại trên thế giới này không
phải là giáo dục đúng đâu. Giáo dục đúng sẽ giúp chứng ngộ tiến lên bởi vì nó
làm cho bạn có tính thiền hơn, im lặng hơn, nhận biết hơn, nhìn vào trong hơn.
Giáo dục đang tồn tại trên thế
giới làm cho bạn tham vọng hơn, nhìn ra ngoài, bản ngã hơn, bề ngoài hơn. Nó
cho bạn mọi loại giá trị sai. Nó là một loại đầu độc. Nó không giúp bạn theo bất
kì cách nào là bản thân mình. Nó có tính phá huỷ. Nó giúp bạn là ai đó khác, và
đó là chính nền tảng huỷ diệt. Nó là việc đầu độc, nhưng chậm chạp tới mức bạn
không bao giờ trở nên nhận biết.
Nó bắt đầu từ ngày bạn được
sinh ra và nó cứ diễn ra từ từ, từ từ phá huỷ bạn, sao lãng bạn khỏi bản tính của
mình.
Đến lúc bạn ra khỏi đại học bạn
không còn là sinh linh tự nhiên nữa. Bạn là nhân tạo, tuỳ tiện. Đại học giống
như xưởng máy, dây chuyền lắp ráp, nơi con người bị phá huỷ và máy được tạo ra,
nơi con người bị thu lại thành máy.
Chứng ngộ nghĩa là khám phá ra
bản thể bạn. Nó chẳng liên quan gì tới giáo dục. Thực tế, những người có giáo dục
sẽ phải trở nên vô giáo dục, theo một nghĩa nào đó. Những người thông tháo sẽ
phải thôi là thông thái. Họ sẽ phải trở thành như trẻ con lần nữa, hồn nhiên, để
mắt họ có thể đầy ngỡ ngàng, ngạc nhiên, để họ lại có thể nhìn cái đẹp vô cùng
của sự tồn tại, niềm vui vĩnh hằng, lễ hội đang bao quanh bạn. Nhưng người
thông thái là tuyệt đối vô nhận biết bởi vì người đó nghĩ người đó biết rồi; đó
là rào cản của người đó.
Bạn càng biết nhiều, bạn càng
ít ngạc nhiên bởi bất kì cái gì. Bạn càng biết nhiều, bạn càng ít ngỡ ngàng. Và
Thượng đế chỉ dành cho những người có ngỡ ngàng toàn bộ, người biết tới kinh
nghiệm về việc hiện hữu trong kính nể; người có thể nhảy múa với gió và mặt trời
và mưa; những người mà khi thấy hoa hồng, cũng bị cái đẹp của nó đập vào mạnh tới
mức họ trở nên mất tiếng, tới mức trong một khoảnh khắc tâm trí họ dừng vận
hành. Chỉ những người đó mới có thể biết tới Thượng đế. Chỉ vài người đó mới có
thể trở nên chứng ngộ.
John, bạn may mắn đấy. Tất
nhiên, nếu bạn có giáo dục bạn sẽ có khả năng kiếm nhiều tiền hơn - nhưng không
nhiều thiền hơn. Bạn sẽ có khả năng có nhiều quyền lực chính trị hơn bởi vì bạn
sẽ tinh ranh hơn, láu cá hơn - nhưng không sáng suốt trong bản thể riêng của
mình. Bạn có thể có khả năng sở hữu nhiều thứ, nhưng cái đó sẽ chỉ là lừa dối.
Thực tế, đồ vật sẽ sở hữu bạn bởi vì bạn sẽ không là người chủ riêng của mình.
Sở hữu bản thể riêng của mình còn tốt hơn là sở hữu toàn thế giới. Là vị phật -
kẻ ăn xin - còn tốt hơn là Alexander Đại đế, bởi vì vị phật sống cuộc sống trọn
vẹn và chết cái chết trọn vẹn, còn Alexander Đại đế sống cuộc sống trống rỗng,
hổng hoác, bằng cách nào đó tống vào trong nó trong nỗ lực tự thuyết phục mình
rằng mình không trống rỗng, và thế rồi chết đi hoàn toàn trống rỗng.
Khi ông ấy chết, ông ấy nói với
các tướng lĩnh của mình, "Để hai tay ta thò ra ngoài quan tài."
"Sao vậy?" họ hỏi, bởi
vì đó không phải là cách mang xác chết đi.
Ông ấy nói, "Điều đó có thể
không theo tục lệ, nhưng ta muốn hai tay ta thò ra khỏi quan tài để mọi người
có thể thấy rằng ta chết đi với bàn tay trống rỗng."
Đó là cách thân thể ông ấy được
mang đi. Hàng triệu người đã tụ tập lại để xem, và mọi người đều tự hỏi,
"Sao tay ông ấy lại thò ra?" Và, dần dần, dần dần tin đồn đi khắp rằng
Alexander muốn mọi người được biết rằng ông ấy ra đi với bàn tay trống rỗng. Cuộc
sống của ông ấy đã hoàn toàn vô tích sự.
John, không cần lo nghĩ về giáo
dục, tri thức. Trong thế giới bên trong, giáo dục bình thường không được cần tới
- cái gì đó khác mới được cần, giáo dục thực.
Từ 'education - giáo dục' là
hay. Nó nghĩa là "rút ra cái gì đó ": rút ra cái ở bên trong bạn. Thực
tế, chúng ta không nên dùng nó cho giáo dục thông thường. Thật là sai mà dùng một
từ hay như 'giáo dục' cho hệ thống mục ruỗng các trường phổ thông, cao đẳng và
đại học. Nó không phải là giáo dục theo đúng nghĩa từ này, bởi vì thay vì rút
ra cái ở bên trong bạn, nó ép buộc mọi thứ từ bên ngoài lên bạn. Nó là áp đặt.
Giáo dục thực giống như kéo nước
từ giếng lên, không đổ cái gì vào trong giếng. Giáo dục thực kéo từ bản thể bạn
ra để cho sự chói sáng bên trong của bạn bắt đầu thấm qua thân thể bạn, qua
hành vi của bạn.
Tôi nhớ tới một câu chuyện hay.
Nó thực sự đã xảy ra, nó không chỉ là chuyện.
Stosh, một dân nhập cư mới, xuống
tàu tại đảo Ellis và đặt đích cho mình tìm việc. Đi hỏi từng nhà nhưng chẳng được
may mắn, mãi cho tới khi anh ấy rung chuông một nhà thổ. Một bà thông cảm và sử
dụng anh ta để lau dọn tầng hầm. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian kỉ
lục, Stosh hỏi việc thêm, và bà này gợi ý rằng anh ta trở thành người quản gia
mãi mãi.
Khi Stosh giải thích rằng anh
ta không biết đọc không biết viết, bà này trả cho anh ta mười xu và bảo anh ta
đi với lời chúc tốt nhất của bà ấy.
Với mười xu Stosh mua hai quả
táo ở chợ. Anh ta ăn một quả và bán quả kia ở trung tâm thị trấn được mười xu.
Anh ta trở ra chợ và mua hai quả táo nữa mà anh ta bán lại được mỗi quả mười
xu. Tăng dần trong kinh doanh theo cách này cuối cùng anh ta trở thành người chủ
của một toa xe quả nhỏ, thế rồi nhiều toa xe, thế rồi một cửa hiệu quả nhỏ, thế
rồi một siêu thị, và chung cuộc một chuỗi các siêu thị.
Khi nhiều chuỗi cửa hàng thực
phẩm quốc gia khổng lồ đề nghị mua của anh ta, anh ta đã chấp nhận đấu thầu cao
nhất - bẩy triệu rưởi đô la. Hợp đồng được soạn thảo và vị điều hành công ti
cùng Stosh, được bao quanh bởi một số lớn các luật sư, gặp nhau ở văn phòng
công ti lộng lẫy trên chóp một trong những toà nhà chọc trời danh giá nhất của
Manhattan. Bản hợp đồng được xem qua, các cái đầu gật lia lịa và cuối cùng vị
quan chức điều hành kí vào đường chấm chấm bên mình. Thế rồi Stosh cầm lấy chiếc
bút máy vàng và cần cù viết nguệch ngoạc 'X' của ông ấy vào cuối trang.
Viên quan chức điều hành công
ti nhảy lên từ ghế ngồi của mình và kêu to, "Trời đất, ông này! Ông muốn
nói ông đã cóp nhặt kinh doanh này trị giá bẩy triệu rưởi đô la mà không biết đọc
viết sao?"
"Quỉ sứ!" Stosh cười
hô hố dứt khoát. "Nếu Stosh có thể đọc hay viết, Stosh sẽ vẫn là người quản
gia trong nhà thổ thôi!"
Câu hỏi thứ hai:
Thưa Thầy kính yêu, Tốt máy móc là gì?
Gina Goyt, không có gì giống
như tốt máy móc cả. Tốt không thể máy móc được và bất kì cái gì máy móc cũng
không thể tốt. Nó là thuật ngữ mâu thuẫn. Tốt chỉ có thể là có ý thức, phi máy
móc; và cái ác chỉ có thể là vô ý thức, máy móc.
Nhưng tôi hiểu câu hỏi của bạn.
Nó có liên quan, bởi vì trong hàng thế kỉ cái gì đó giống như tốt máy móc đã được
dạy cho mọi người bởi vì nó dễ dàng. Mọi người đều máy móc. Đem tốt thực tới
các kiếp sống của họ, đức hạnh thực, bạn sẽ phải biến đổi vô ý thức của họ
thành có ý thức, bạn sẽ phải đổi bóng tối của họ thành ánh sáng. Đó là nỗ lực
gian nan, và xã hội, hơn thế, không quan tâm chút nào tới nó cả. Thực tế, nó sợ
điều đó bởi vì bất kì khi nào người tốt thực đã xảy ra trên thế giới, người đó
đều tạo ra rắc rối cho xã hội.
Một Jesus, một Lão Tử, một Phật,
một Kabir, đây là những người nổi dậy vĩ đại nhất bởi lẽ đơn giản là họ có ý thức
tới mức họ có thể thấy được qua toàn thể trò chơi ngu xuẩn điều chúng ta vẫn
chơi. Họ có thể thấy qua các kiếp sống của chúng ta, họ có thể thấy qua lừa dối
của chúng ta. Không thể nào lừa được họ và không thể nào khai thác được họ và
không thể nào bắt họ làm nô lệ. Không chỉ là không thể bắt họ làm nô lệ, mà họ
còn tạo ra phong trào có ý thức lớn trên thế giới. Họ đã tạo ra dây chuyền, họ
lẩy cò dây chuyền. Nhiều, nhiều người đã trở nên chứng ngộ qua nỗ lực của họ. Nỗ
lực của họ bị coi là phản xã hội. Đó là lí do tại sao Jesus đã bị đóng đinh.
Bạn có thể tìm đâu ra một người
tốt hơn Jesus? Tội của ông ấy là gì? Tội của ông ấy là ở chỗ ông ấy thực sự tốt.
Nếu ông ấy đã từng chỉ tốt một cách máy móc thì đã không có rắc rối rồi. Có nhiều
giáo sĩ tốt một cách máy móc. Xã hội không sợ người máy móc; họ là quản lí được.
Họ phụ thuộc vào xã hội. Họ bao giờ cũng sống với tập thể, họ bao giờ cũng theo
đám đông. Đám đông rất hạnh phúc với những người này. Và dễ dàng tạo ra tốt máy
móc bởi vì, ngay chỗ đầu tiên, mọi người máy móc rồi. Bạn chỉ thay thế ý tưởng
ác của họ bằng ý tưởng tốt, không thay đổi chút nào bản thể họ.
Chẳng hạn, địa ngục được tạo ra
- ý tưởng về địa ngục - để tạo ra tốt máy móc. Mọi người sợ, mọi người sống
trong sợ hãi; các tu sĩ trở nên nhận biết về điều đó ngay lúc bắt đầu của nhân
loại, rằng điều đó có thể được khai thác: làm cho họ sợ hơn. Tu sĩ mô tả địa ngục
chi tiết tới mức, họ đã tạo ra sợ hãi trong mọi người nhiều tới mức mọi người
trở nên bị ước định - từ sợ hãi.
Đó là cùng một kiểu ước định có
thể được thực hiện bây giờ theo cách dễ dàng hơn bởi vì chúng ta có nhiều công nghệ
phát triển. Không cần dạy cho hai mươi nhăm năm ý tưởng về địa ngục; rồi một
người trở thành tốt máy móc. Bây giờ bạn có thể hỏi Pavlov, Skinner và những
nhà hành vi khác: họ sẽ dạy bạn phương pháp nào đó. Chỉ sốc điện cũng có tác dụng.
Ai đó hút thuốc và bạn không muốn
người đó hút thuốc - cho người đó cú sốc điện. Bất kì khi nào người đó hút thuốc
cho người đó cú sốc điện. Trong vòng ba ngày người đó sẽ bỏ hút thuốc bởi vì
khoảnh khắc người đó lấy điếu thuốc ra trong tay người đó sẽ bắt đầu run bắn. Người
đó sẽ trở nên sợ nhiều tới mức bây giờ sốc đang tới. Đó là cách họ dạy cho chuột,
họ dạy cho khỉ và tinh tinh. Và đó là cách họ cố gắng dạy cho con người.
Người tôn giáo đã tạo ra địa ngục,
chính khách tạo ra nhà tù - chỉ để hành hạ mọi người. Nếu bạn hành hạ họ đủ, mọi
người trở nên quen. Pavlov gọi điều đó là "phản xạ có điều kiện." Ông
ấy đã làm việc cả đời với chó; ông ấy ước định chó.
Nếu bạn mang thức ăn tới trước
chó, tất nhiên, điều đó ảnh hưởng tới nước bọt của nó. Nó bắt đầu tiết nước bọt,
lưỡi nó bắt đầu thè ra, nước bọt bắt đầu nhỏ giọt. Thấy thức ăn ngon, điều đó
là tự nhiên. Nhưng nếu bạn rung chuông điều đó không xảy ra. Không có mối nối
giữa chuông và tuyến nước bọt, nhưng Pavlov đã làm một điều: bất kì khi nào ông
ấy đem thức ăn cho chó ông ấy đều rung chuông. Bất kì khi nào ông ấy rung
chuông ông ấy đều cho chó thức ăn. Chuông và thức ăn trở nên được liên kết, móc
nối, móc với nhau. Sau mười lăm ngày ông ấy chỉ rung chuông và chó bắt đầu chảy
nước dãi và lưỡi chúng thè ra. Bây giờ, không có mối nối tự nhiên giữa chuông
và lưỡi, nhưng một mối nối mới đã được tạo ra.
Pavlov trở thành người sáng lập
của tâm lí học cộng sản. Đó là cách ở nước Nga xô viết, ở Trung Quốc và ở các
nước cộng sản khác, mọi người được ước định. Họ không nghĩ rằng con người khác
gì với chó; có thể phát triển hơn, chút ít phức tạp hơn, nhưng vẫn là chó.
Skinner tiếp tục công việc trên
chuột và cứ tìm cách ước định chuột, và ông ấy nói cùng điều đó áp dụng được
cho người. Bạn cứ tạo ra sợ và thế thì họ sẽ không làm điều nào đó; và bạn tạo
ra tham lam.... Và đó là lí do tại sao thiên đường, cõi trời đã được tạo ra.
Đây là những chiến lược đơn giản để chi phối mọi người. Tạo ra sợ hãi với điều
bạn muốn mọi người không làm và tạo ra ý tưởng về thưởng cho điều bạn muốn họ
làm - và bạn đã tạo ra hành vi máy móc. Họ sẽ không làm điều xấu và họ sẽ làm
điều tốt.
Nhưng đây là loại tốt gì? Nó là
việc khai thác của xã hội, của nhà thờ, của quốc gia - của những quyền lợi được
đầu tư. Nó đã không thay đổi bản thể con người.
Nó đã không làm con người nhận
biết hơn, tỉnh táo hơn, vui vẻ hơn, lễ hội hơn. Nó đã không cho con người bất
kì mùi vị nào của phúc lạc. Nó đã không mở ra bất kì cửa sổ nào cho con người,
từ đó con người có thể có thoáng nhìn chút ít về Thượng đế. Tôi không gọi nó là
lòng tốt, đức hạnh. Ý tưởng của tôi về đức hạnh là ở chỗ nó phải là sản phẩm phụ
của tâm thức. Bạn phải trở nên ý thức tới mức bạn không thể làm cái sai được -
không phải bởi vì bạn bị ước định mà bởi vì bạn có thể thấy nó sai.
Chẳng hạn, tôi được sinh ra
trong gia đình Jaina. Bây giờ, người Jaina là người ăn chay khổ hạnh nhất trên
thế giới. Trong nhà tôi ngay cả cà chua cũng không được phép bởi vì mầu đỏ của
chúng nhắc bạn về thịt và máu. Ngay cả cà chua đáng thương, hồn nhiên thế! Trong
thời thơ ấu của tôi, chính ý tưởng về ai đó ăn thịt là đủ làm tôi ốm. Trong gia
đình tôi không có khả năng nào để ăn ban đêm. Người Jaina không ăn vào ban đêm.
Ai muốn chịu ở địa ngục chỉ vì ăn trong đêm?
Khi tôi mười tám tuổi, lần đầu
tiên tôi ăn trong đêm. Điều đó đi ngược toàn thể bối cảnh của tôi, nhưng tôi phải
ăn bởi vì chúng tôi đã đi dã ngoại và tất cả những đứa con trai khác đều là người
Hindu. Cả ngày họ không quan tâm tới việc chuẩn bị thức ăn, và tôi thậm chí
không biết cách chuẩn bị trà! Cho nên tôi phải phụ thuộc vào họ. Tôi bảo họ nhiều
lần, nhưng họ không quan tâm. Họ quan tâm tới việc thám hiểm núi chúng tôi đã
đi tới, pháo đài, một pháo đài rất cổ đại, và những bức tượng và có nhiều thứ
khác.
Cả ngày mệt mỏi và đến tối chúng
tôi mệt lử. Thế rồi họ bắt đầu nấu thức ăn. Thức ăn đã sẵn sàng lúc buổi đêm. Mệt
mỏi, đói... và thức ăn ngon họ đã chuẩn bị... và mùi thơm! Và tôi là người duy
nhất chịu khổ thế! Tôi không thể ăn được bởi vì chỉ lưỡng lự có một đêm và bạn
chịu đoạ địa ngục vĩnh viễn. Nhưng tôi lưỡng lự - cũng là tự nhiên. Trên bề mặt
tôi giữ bình tĩnh và thản nhiên như tôi vẫn giả định vậy, nhưng họ đã thuyết phục
tôi - và sâu bên dưới tôi sẵn sàng được thuyết phục. Thực tế, tôi đã hi vọng rằng
họ sẽ có khả năng thuyết phục được tôi! Cuối cùng họ đã thuyết phục tôi và tôi
đã ăn. Nhưng tôi chưa bao giờ chịu khổ nhiều thế. Cả đêm tôi nôn và mửa. Không
ai khác nôn, không ai khác ốm. Đó chỉ là ước định của tôi.
Bây giờ, loại ăn chay này không
phải là tốt. Nó không bắt nguồn từ ý thức của bạn - nó là máy móc.
Tốt máy móc không phải là tốt
thực; nó chỉ là mẽ ngoài. Thông minh được cần tới để là tốt, nhận biết được cần
tới để là tốt.
Một người Ba lan không cạo râu
và có mùi say bị bắt vì say ở chỗ công cộng, và bây giờ anh ta đứng trước quan
toà.
"Thưa ngài," anh ta
bào chữa, "Tôi thành thực không có ý định uống cả phần tư lít vốt ca ngay
một lúc."
"Thế thì sao anh đã làm điều
đó?" quan toà hỏi. "Tôi đánh mất chiếc nút."
Một nhà thầu làm việc cho chính
phủ Mĩ ở Việt Nam đệ trình hoá đơn lợp mái nhà. Quan chức chính phủ chưng hửng
vì tổng số tiền hai mươi nghìn đô la, phần lớn trong đó là tiền thuốc được tính
vào việc này. Một trung uý được phái tới bệnh viện để điều tra.
Đây là giải thích của nhà thầu:
"Lúc bắt đầu việc tôi đã gắn một ròng rọc vào cạnh của mái và luồn một dây
thừng qua nó. Một đầu này tôi buộc vào cái thùng lớn; đầu kia tôi buộc vào cái
cọc trên đất. Rồi tôi chất đầy nửa thùng ngói, tháo dây thừng ra, kéo cái thùng
lên tới mái, buộc lại dây thừng vào cọc, trèo lên thang, dỡ ngói ra để trên
mái, hạ thùng xuống, trèo xuống thang, và lặp lại quá trình này nhiều lần cho tới
khi tất cả ngói đều được đưa lên mái.
"Gần tối công việc được
hoàn thành và tôi bắt đầu cho các viên ngói không dùng vào thùng. Tôi đã ước lượng
quá số các viên ngói cần dùng và do vậy thừa đầy một thùng phụ. Tôi trèo xuống
thang và tháo móc dây thừng.
"Thế rồi tôi nhận ra lỗi lầm
của mình. Cái thùng, đầy ngói, nặng hơn tôi và bắt đầu tụt xuống. Bị choáng,
tôi quên mất không bỏ tay - tôi bay tít lên! Đến nửa đường, cái thùng và tôi đụng
nhau, làm gẫy hông phải tôi. Tôi tiếp tục đi lên, gẫy vài ngón tay và một bàn
tay khi tôi đập vào cạnh mái. Trong khi đó chiếc thùng chạm đất, lật nghiêng và
đổ toé loe gần hết ngói. Cái thùng, bây giờ nhẹ hơn tôi, đi lên. Tôi đi xuống.
Đến nửa đường chúng tôi lại đụng nhau - lần này xương sườn tôi bị nghiến. Khi
tôi chạm đất chân trái tôi bị gẫy.
"Đó là lúc tôi còn sự hiện
diện của tâm trí để bỏ tay khỏi dây thừng. Vài giây sau chiếc thùng tiếp đất
lên đầu tôi làm cho tôi chấn thương não!"
Thông minh hơn được cần tới, nhận
biết hơn được cần tới, và thế thì cuộc sống trở thành tốt tự nhiên, tốt tự phát.
Câu hỏi thứ ba:
Thưa Thầy kính yêu,
Tôi là người đồng dục. Tôi cảm thấy bị áp bức
và bị tác động khủng khiếp bởi vết nhơ đồng dục. Dường như tôi sai khi tới đây
để tìm cách lại gần hơn với bản thân mình và đồng thời không có đủ dũng cảm để
biểu lộ bản thân mình theo cách tôi đang vậy. Thế rồi tôi muốn từ bỏ và trở về
nhà để cho tôi không phải nghĩ về nó thêm nữa. Tôi có thể làm gì?
Hein Steff, không có gì sai
trong đồng dục cả. Bạn không cần cảm thấy mặc cảm về nó. Người ta chắc chắn phải
đi ra ngoài dục, nhưng điều đó áp dụng được cho cả người dị dục cũng như áp dụng
được cho người đồng dục. Dị dục hay đồng dục chỉ là kiểu cách của cùng một điều
ngu xuẩn! Bạn không cần cảm thấy mặc cảm.
Thực tế, nhìn vào dân số thế giới,
đồng dục nên được hỗ trợ. Ít nhất thì bạn sẽ không làm tăng dân số thế giới, bạn
sẽ không thêm tải cho trái đất. Nó đã tải quá nhiều rồi. Đồng dục nên được coi
là có giá trị, được kính trọng - nó là vui đùa thuần tuý! Dị dục là nguy hiểm.
Và cái gì sai? Nếu hai người tận hưởng thân thể của nhau, chẳng có gì sai. Nó
nên là mối quan tâm của họ; không là việc của ai khác để can thiệp vào.
Nhưng xã hội liên tục can thiệp
vào mọi thứ; nó không để bất kì ai ở chỗ riêng tư nào. Nó đi vào trong giường
ngủ của bạn nữa. Xã hội của bạn không phải là xã hội tự do. Nó nói về tự do và
dân chủ và tất cả những cái mục nát đó, nhưng nó là nô lệ thuần tuý. Nó là nhà
tù lớn. Và các tu sĩ và cái gọi là Thượng đế của bạn toàn là Toms Dò la. Họ tất
cả đều đang nhìn vào cuộc sống riêng tư của bạn, điều bạn đang làm. Điều đó
đáng phải không là việc của ai cả.
Cái gì sai trong việc yêu đàn
ông hay đàn bà? Hai đàn ông có thể yêu nhau, hai đàn bà có thể yêu nhau. Tình
yêu có giá trị trong bản thân nó. Và vui đùa không nên bị kết án. Cuộc sống đã
nặng gánh thế rồi, đã là việc kéo lê thế, chán thế. Ít nhất để cái gì đó trong
cuộc sống để mọi người có thể cảm thấy ít bị chán hơn.
Ở đây bạn không cảm thấy sợ biểu
lộ bản thân mình theo cách bạn đang vậy. Toàn thể cách tiếp cận của tôi là để
giúp bạn là cách bạn đang là bởi vì đó là cách duy nhất giúp bạn siêu việt lên
trên nó. Cảm thấy mặc cảm và bạn sẽ vẫn còn như cũ. Mặc cảm chưa bao giờ biến đổi
bất kì ai.
Và đồng dục là hiện tượng hồn
nhiên thế. Sao nó lại đều muốn có nhiều người hơn bởi vì con số nghĩa là quyền
lực.... Cho phép đồng dục là nguy hiểm; nó phải bị kết án, tuyệt đối kết án,
nhiều tới mức trong vài nước nó là tội lỗi lớn nhất.
Chẳng hạn, ở một nước của
Ayatollah Khomeiniac, Iran, nó là một trong những tội lỗi lớn nhất. Bạn có thể
bị cầm tù chung thân hay bạn có thể thậm chí bị tử hình, chỉ vì là đồng dục. Điều
đó dường như tuyệt đối ngớ ngẩn, lố bịch, nhưng trong quá khứ đã có lí do nào
đó trong nó. Mọi xã hội đều muốn mạnh hơn. Đó là cuộc đấu tranh thường xuyên -
cuộc đấu tranh giữa các nhóm, đấu tranh giữa các bộ lạc, đấu tranh giữa các thị
tộc - nhân tố quyết định là số người của bạn, bạn có bao nhiêu người. Nếu mọi
người trở thành đồng dục, thế thì dân số sẽ giảm; do đó điều đó phải bị kết án
là tội lớn nhất.
Điều đó có thể có nghĩa nào đó
nếu bạn nghĩ về quá khứ, nhưng trong hiện tại nó tuyệt đối vô nghĩa. Thực tế,
toàn thể tình huống đã trở thành chính điều đối lập: bây giờ dị dục là nguy hiểm;
số người ít hơn là được cần tới. Nếu nhân loại cứ phát triển theo cách này, thế
thì chúng ta không thể hỗ trợ được cho nhân loại, chúng ta không thể sống lâu
hơn được. Đến cuối thế kỉ này dân số sẽ nhiều tới mức, nghèo đói sẽ nhiều tới mức
dường như không có cách nào ngoại trừ cuộc chiến thế giới thứ ba, điều sẽ giết
chết gần hết mọi người - để cho vài người có thể bắt đầu lại toàn thể câu chuyện.
Tôi đã nghe một câu chuyện, câu
chuyện thế kỉ hai mươi mốt đấy:
Chiến tranh thế giới thứ ba đã
xảy ra, và một con khỉ đang ngồi trên tảng đá tắm nắng. Một con khỉ cái tới với
quả táo và đưa quả táo cho con khỉ này. Và con khỉ này nói, "Trời đất,
chúng ta lại bắt đầu nó lần nữa à?"
Đồng dục bị kết án bởi vì có mọi
khả năng là nếu nó không bị kết án thì nhiều người hơn sẽ quay sang nó. Xu hướng
bên trong là có đó trong mọi người. Thực tế, người chống lại nó... người đó
càng chống lại nó, người đó càng có nhiều xu hướng đó. Sâu bên dưới, vô ý thức,
người đó biết nó ở đó. Để kìm nén nó người đó phải rất chống lại nó; người đó cảm
thấy kinh tởm bởi chính ý tưởng này.
Nhưng không ai bảo người đó trở
thành đồng dục. Nếu người khác cảm thấy bị hấp dẫn, thế thì đấy không phải là
việc của bạn để can thiệp hay để kết án họ. Đó là tự do của họ, và họ không làm
hại ai cả. Đó là trò chơi vô hại - ngu xuẩn, chắc chắn, nhưng không phải là tội.
Nhưng khi có liên quan tới ngu xuẩn mọi dục đều ngu xuẩn, bởi lẽ đơn giản là nó
là thôi thúc sinh học và bạn không phải là người chủ của nó, bạn là nạn nhân.
Và bạn không cần quá lo nghĩ về
nó, Hein, bởi vì đồng dục có nguồn gốc rất đẹp: nó bắt nguồn từ trong các tu viện.
Nó là cái gì đó tôn giáo! Những người đồng dục đầu tiên đều là các sư và ni -
Ki tô giáo, Phật giáo, Jaina giáo; tất cả các tôn giáo lớn đều đóng góp phần của
họ cho nó. Điều đó nhất định là như vậy bởi vì có các tu viện trong sự tồn tại
ngay cả bây giờ mà không đàn bà nào được vào.
Trong tu viện Cơ đốc giáo ở
châu Âu, Mount Athos, trong một nghìn năm không đàn bà nào đã vào; thậm chí
không bé gái sáu tháng nào đã được cho vào. Loại người gì đang sống ở đó? Bé
gái sáu tháng và họ sợ ngay cả điều đó! Họ có thể làm gì? Nhưng kìm nén dục tạo
ra sợ, cho nên toàn thể tu viện này đầy đàn ông; và đồng dục là sản phẩm phụ tự
nhiên nếu chỉ con trai ở cùng nhau hay chỉ con gái ở cùng nhau.
Người tôn giáo đã đóng góp lớn.
Các nhà giáo dục đã đóng góp lớn, bởi vì con trai phải được giáo dục tách biệt.
Chúng phải thường trú trong các kí túc xá đặc biệt dành cho chúng và con gái phải
ở tách xa trong các kí túc xá khác, trong các trường khác. Nếu bạn để quá nhiều
con gái ở cùng nhau chúng nhất định trở thành đồng dục nữ, bởi vì khi thôi thúc
dục chiếm quyền sở hữu chúng và chúng không thể tìm được con trai, thì bất kì
cái gì cũng là tốt hơn không có gì.
Trong vườn bách thú mọi con vật
đều biến thành đồng dục - chỉ trong vườn thú, nhớ lấy. Trong trạng thái hoang
dã chúng không trở thành đồng dục. Không có nhu cầu - con cái có sẵn. Nhưng
trong chuồng thú, nếu con cái không có sẵn, chúng trở thành đồng dục. Vườn thú
đáng để nghiên cứu. Tôi hay nghiên cứu vườn thú vì vườn thú cho bạn nhiều chỉ dẫn
về xã hội con người. Xã hội con người là vườn thú lớn bởi vì mọi thứ đã trở
thành phi tự nhiên thế.
Tới vườn thú và ngắm các con vật
và bạn sẽ có khả năng thấy nhiều điều. Chúng trở thành đồng dục; chúng chưa bao
giờ trở thành đồng dục trong trạng thái hoang dã của chúng. Chúng bị buộc trở
thành đồng dục. Chúng phát cuồng, chúng trở thành không lành mạnh, điên. Trong
trạng thái hoang dã chúng chưa bao giờ trở nên phát cuồng. Không con vật nào đã
bao giờ trở nên điên trong trạng thái hoang dã của nó; nó vẫn còn lành mạnh.
Nhưng lành mạnh của nó cần tự do chút ít.
Sư tử có lãnh thổ lớn trong trạng
thái hoang dại, hàng dặm lãnh thổ, và nó là vua của toàn thể lãnh thổ. Trong vườn
thú nó ở trong cái chuồng nhỏ. Nếu bạn đi tới vườn thú bạn sẽ thấy sư tử đi lên
đi xuống trong chuồng, lên và xuống, lên và xuống, cả ngày. Điều đó có thể làm
cho bất kì ai cũng phát điên. Nó cần tự do, nó cần lãnh thổ nào đó. Trong một
chỗ nhỏ thế nó bị dồn vào quá chật. Nó trở nên giận dữ, phát rồ, bạo hành.
Nhiều bệnh chưa bao giờ xảy ra ở
chỗ hoang dã. Chẳng hạn, không con vật nào bị bệnh lao hay ung thư, nhưng trong
vườn thú các con vật lại bị lao và ung thư. Kì lạ! Ở chỗ hoang dã không có tiện
nghi thuốc men cho chúng còn trong vườn thú mọi loại tiện nghi thuốc men đều có
sẵn. Bác sĩ có đó để chăm sóc chúng, những bác sĩ lớn, làm điều gì đó lớn lao!
Điều chúng không thể chăm sóc được cho chính bản thân chúng - ung thư, lao -
các bác sĩ giúp chúng. Con vật trở thành nạn nhân của ốm bệnh mà chúng chưa bao
giờ biết trước đây.
Xã hội con người đã từng bị ép
buộc nhiều thế để sống trong hoàn cảnh phi tự nhiên - và tu viện là một trong
những hoàn cảnh phi tự nhiên nhất. Nó là vườn thú, vườn thú tôn giáo! Đồng dục
được sinh ra ở đó, cho nên bạn không cần cảm thấy rất tồi tệ về nó. Bạn là người
tôn giáo rồi! Và bạn có dòng truyền thừa đồng dục lớn lao....
Nếu bạn tìm những người đồng dục
bạn sẽ ngạc nhiên. Nhiều nhà thơ, nhiều tác giả, nhiều hoạ sĩ, nhiều nhạc sĩ,
nhiều vũ công, nhiều người vĩ đại, nhiều người sáng tạo, đều là đồng dục. Nhiều
người được giải thưởng Nobel đã là người đồng dục.
Và đừng lo nghĩ về chứng ngộ nữa,
bởi vì ít nhất một người đồng dục tôi biết đã trở nên chứng ngộ - Socrates; ông
ấy là người đồng dục. Và có hoài nghi về Jesus. Tôi không thể chứng minh được
điều đó, chúng chỉ là hoài nghi - bởi vì ông ấy bao giờ cũng đi với con trai.
Mười hai tông đồ đó... ai biết được? Nhưng nếu ông ấy là vậy, cũng chẳng có gì
sai trong nó. Socrates chắc chắn là đồng dục. Plato đồng dục, Aristotle đồng dục.
Người Hi Lạp là người vĩ đại!
Một cô gái Mĩ đi lấy một người
Hi Lạp. Người mẹ lo nghĩ nhiều lắm. Bà ấy nói, "Đợi đã! Nếu con có thể
tránh được cuộc hôn nhân này...."
Cô gái đó phát điên. Cô ấy nói,
"Không. Anh ấy trông đẹp trai thế, giống như thượng đế Hi Lạp!"
Người mẹ nói, "Mẹ biết,
nhưng sau chỉ vài ngày thôi con sẽ biết anh ấy chẳng là gì ngoài một người Hi Lạp
phải gió! Và một điều nữa," người mẹ nói, "nếu con lấy người này thì
nhớ một điều: đừng bao giờ quay lưng con về phía anh ta, đừng bao giờ! Bất kì
cái gì xảy ra cứ ngủ nằm thẳng lưng cả đêm!"
Cô gái lấy chồng. Cô ấy khăng
khăng, và chẳng mấy chốc cô ấy thấy bà mẹ là phải: thượng đế Hi Lạp chẳng là gì
ngoài người Hi Lạp phải gió! Và cô ấy cũng phân vân bởi vì anh ấy bao giờ cũng
cố bảo cô ấy, "Sao em không quay người?" - nhưng cô ấy không quay, cô
ấy cũng bướng!
Sau sáu tháng tất cả mọi nỗ lực
đều thất bại. Người Hi Lạp nói, "Nghe đây. Nếu em không quay người em sẽ
không bao giờ có con đâu."
Thế rồi cô gái phải quay vì cô ấy
muốn có con.
Người Hi Lạp giở thủ đoạn
logic.
Người Hi Lạp đã từng là đồng dục
trong hàng thế kỉ. Tất cả những người vĩ đại của họ đều đã từng là đồng dục.
Cho nên bạn không cần lo nghĩ - bạn có lịch sử lớn đằng sau mình! Walt Whitman
là người đồng dục - một trong những nhà thơ vĩ đại nhất của mọi thời đại.
Dường như có cái gì đó trong
tính đồng dục làm cho mọi người sáng tạo, hay người đồng dục mang tính sáng tạo.
Có cái gì đó trong nó và tôi có thể thấy vấn đề này. Khi bạn dừng tạo ra trẻ
con, tính sáng tạo của bạn lấy điểm rẽ mới, chiều hướng mới. Bạn sáng tạo thơ
ca, bạn sáng tạo tranh vẽ.
Và những người đã từng kết án đồng
dục trong nhiều thời đại cũng kết án nó vì một lí do nữa. Khi có liên quan tới
quan hệ đàn ông/đàn bà, mối quan hệ này bao giờ cũng treo trên đá, bởi vì đàn
ông không thể hiểu được tâm trí đàn bà, đàn bà không thể hiểu được tâm trí đàn
ông. Họ là các cực cách nhau. Đó là sự hấp dẫn của họ, nhưng đó cũng là xung đột
của họ, xung đột thường xuyên. Nếu đồng dục mà được phép, được chấp nhận, nỗi sợ
là nhiều người sẽ lắng đọng trong nó bởi vì đàn ông có thể hiểu đàn ông khác dễ
dàng hơn - họ có cùng tâm trí. Và đàn bà có thể hiểu lẫn nhau dễ dàng hơn - họ
có cùng tâm trí.
Đó là lí do tại sao người đồng
dục được gọi là người "gay- hớn hở". Họ thực sự hớn hở! Người dị dục
trông buồn thế. Bất kì khi nào bạn thấy một đôi bạn lập tức biết liệu họ có lấy
nhau hay không: nếu họ buồn họ đã lấy nhau, nếu họ trông đờ đẫn và chết, họ đã
lấy nhau.
Hôn nhân giết chết mọi niềm vui
bởi lí do đơn giản là nó tạo ra nhiều xung đột thế. Do đó mọi xã hội đều kết án
đồng dục, bởi lẽ đơn giản là nếu nó không bị kết án, điều gì sẽ xảy ra cho sinh
sản? Trong quá khứ nó có nghĩa nào đó, nhưng bây giờ nó không có nghĩa.
Bây giờ thời đại đã tới khi đồng
dục có thể được phép, nên được chấp nhận như lối ra tự nhiên của năng lượng dục
của bạn. Tôi không chống lại nó, tôi không ủng hộ nó. Tôi đơn giản nói rằng nếu
bạn phải sống dục của bạn, bạn có thể chọn kiểu cách của mình, bạn được tự do
chọn kiểu cách của mình. Nếu bạn quyết định ngu, ít nhất bạn sẽ được cho tự do
để chọn loại ngu bạn muốn! Tôi cho bạn tự do toàn bộ.
Nỗ lực của tôi ở đây là để giúp
bạn vượt ra ngoài nó, cho nên nếu bạn là đồng dục bạn phải vượt ra ngoài đồng dục,
nếu bạn là dị dục bạn phải vượt ra ngoài dị dục. Và có những người khác người
không là cả hai, người thủ dâm, tự dục. Họ phải vượt ra ngoài thủ dâm của mình.
Con người phải siêu việt lên trên dục, dù bất kì loại dục nào, bởi vì chừng nào
bạn còn chưa vượt ra ngoài sinh học của mình bạn sẽ không bao giờ biết linh hồn
của mình. Nhưng trong khi đó - trước khi bạn vượt ra ngoài - tự do của bạn được
là bất kì cái gì bạn muốn là.
Bạn nói, "Tôi là người đồng
dục. Tôi cảm thấy bị áp bức khủng khiếp và bị tác động bởi vết nhơ đồng dục."
Không cần "bị áp bức khủng
khiếp." Bạn phải chấp nhận kết án của mọi người. Sâu bên dưới bạn cũng chống
lại điều đó; bằng không thì sao cảm thấy bị áp bức? Nếu mọi người chống lại, cứ
để họ chống lại! Bạn không cần tuyên bố với mọi người rằng bạn là người đồng dục.
Bạn không cần đi với lá cờ nói rằng bạn là người đồng dục! Bạn có thể vẫn còn
là người đồng dục. Tất nhiên, bạn không thể che giấu nó bởi vì kiểu cách dục của
bạn làm thay đổi ngôn ngữ thân thể bạn. Cách người đồng dục bước đi là hoàn
toàn khác với người dị dục; cách người đó nói là hoàn toàn khác. Và người đó
trông hớn hở thế, hạnh phúc thế!
Cho nên bạn sẽ phải vẫn còn
chút ít kém hạnh phúc, có vậy thôi. Đừng trông hạnh phúc thế, và bước đi có ý
thức nhiều hơn một chút, có vậy thôi. Đừng cảm thấy bị áp bức và đừng cảm thấy
bị tác động bởi vết nhơ đồng dục. Điều đó tất cả đều vô nghĩa!
Và bạn nói, "Dường như tôi
sai khi tới đây để tìm cách lại gần hơn với bản thân mình và đồng thời không có
đủ dũng cảm để biểu lộ bản thân mình theo cách tôi đang vậy."
Bạn đang nói tới dũng cảm nào vậy?
Ở đây không có vấn đề dũng cảm. Nếu bạn là đồng dục thì bạn là đồng dục! Ở đây
không cần dũng cảm để khai báo điều đó. Ở đây bạn có thể viết lên áo sơ mi của
mình, "Tôi là người đồng dục." Chẳng ai sẽ để ý tới điều đó. Mọi người
sẽ nói, "Vậy thì sao?"
Đây là một thế giới hoàn toàn
khác. Ở đây chúng tôi chấp nhận đủ mọi loại người: lành mạnh, không lành mạnh,
điên khùng - chúng tôi không có phản đối. Chừng nào bạn còn chưa bắt đầu làm hại
người khác chúng tôi nào khác; không cần. Sao đi ba hoa về điều đó? Chấp nhận
nó một cách im lặng, thảnh thơi trong nó.
Nhưng bạn muốn nói nó bởi vì nó
đang sôi lên bên trong bạn. Đừng lo nghĩ điều người khác nói. Cứ nhìn vào bên
trong bản thân bạn, điều bạn đang nói với đồng dục riêng của mình. Bạn không
thoải mái với nó. Xã hội đã làm biến chất bạn, ô uế bạn. Xã hội đã cho bạn các
ý tưởng. Nó đã tạo ra một lương tâm nào đó trong bạn và lương tâm đó đang cắn rứt,
liên tục cảm thấy đau.
Bây giờ bạn nói, "Thế rồi
tôi muốn từ bỏ và trở về nhà để cho tôi không phải nghĩ về nó thêm nữa."
Chỉ bằng việc trở về nhà bạn sẽ
không gạt bỏ được nó. Bạn cũng sẽ không gạt bỏ được đồng dục, không gạt bỏ được
vết nhơ này hay cảm giác bị áp bức này. Bạn sẽ phải vứt bỏ lương tâm của mình,
cái đã được xã hội tạo ra trong bạn. Bạn sẽ phải hiểu bản thân mình và lau sạch
bản thân mình khỏi mọi ý tưởng bị người khác áp đặt; chỉ thế thì bạn mới có khả
năng thảnh thơi.
Bạn hỏi tôi, "Tôi có thể
làm gì?"
Hein, đừng làm ra vấn đề từ nó.
Chẳng cái gì phải được làm về nó cả. Tôi không thảo luận các vấn đề cá nhân.
Toàn thể cách tiếp cận của tôi là ở chỗ có hàng triệu bệnh tật, nhưng chỉ có một
cách chữa, và cách chữa đó là thiền.
Bạn thiền - người đồng dục, người
dị dục, người tự với đam mê hơn. Nếu nó sai nó sẽ đơn giản vứt bỏ, giống như lá
khô rụng khỏi cây.
Cho nên tôi không thể gợi ý
phương pháp nào cả bởi vì với tôi tất cả các vấn đề đều nảy sinh bởi vì chúng
ta đã trở thành tâm trí và chúng ta đã quên mất rằng sâu bên dưới có không gian
bên trong chúng ta mà có thể gọi là vô trí. Đi vào không gian đó, vô trí, sẽ
cho bạn cảnh quan, cảnh nhìn, sự sáng tỏ.
Thiền đi. Ngồi im lặng quan sát
ý nghĩ của bạn - đồng dục, dị dục, dù chúng là bất kì cái gì, cũng không thành
vấn đề. Bạn quan sát, bạn trở thành nhân chứng. Dần dần, dần dần một khoảng
cách sẽ được tạo ra giữa bạn và ý nghĩ của bạn. Và một ngày nào đó bỗng nhiên
có việc nhận ra rằng bạn không phải là tâm trí. Và ngày đó cuộc cách mạng đã xảy
ra bên trong bạn. Sau ngày đó bạn sẽ không bao giờ như cũ nữa. Siêu việt đã xảy
ra. Sau đó, bất kì cái gì bạn làm cũng đều đúng; thế thì bạn không thể làm cái
sai được. Và trước điều đó, bất kì cái gì bạn làm cũng sai.
Cho nên khi tôi nói tôi không
có gì chống lại đồng dục tôi không hỗ trợ nó, nhớ lấy. Tôi không nói, "là
đồng dục đi." Tôi cũng không có gì chống lại dị dục, nhưng tôi không hỗ trợ
cho dị dục. Tôi không ủng hộ cái gì. Đây tất cả đều là trò chơi tâm trí - và bạn
phải vượt ra ngoài tất cả mọi trò chơi.
Tâm trí bạn do xã hội tạo ra.
Bobby mười lăm tuổi chạy ra khỏi
nhà hát nơi nó vừa xem một phim khiêu dâm.
Người quản lí dừng nó lại.
"Sao cháu chạy vội vàng thế?"
"Mẹ cháu bảo cháu,"
Bobby nói, "rằng nếu cháu nhìn vào cái gì xấu cháu sẽ hoá đá - và cháu đã
bắt đầu rồi!"
Hai thành viên của câu lạc bộ
Người thám hiểm của London đang thảo luận về một người bạn chung qua những cốc
rượu và sô đa lớn.
"Này, tôi chết mất,"
anh bạn già thứ nhất nói. "Ông nói Parkhurst đã đi châu Phi và cưới một
con khỉ hình người à?"
"Hẳn thế, ông già
ơi."
Có khoảng dừng một lúc và thành
viên câu lạc bộ thứ nhất hỏi bằng giọng dè dặt, "Con khỉ cái hình người chứ,
chắc tự nhiên vậy?"
"Tất nhiên rồi," lời
đáp đưa tới. "Không có gì đáng ngờ về lão Parkhurst cả."
Tâm trí vận hành như tác nhân của
xã hội bên trong bạn.
Đi ra ngoài tâm trí là đi ra
ngoài xã hội.
Đi ra ngoài tâm trí là đi ra
ngoài toàn thể lịch sử.
Đi ra ngoài tâm trí và đi ra
ngoài quá khứ.
Đi ra ngoài tâm trí là đi vào
trong Thượng đế.
Và thế thì bất kì cái gì xảy ra
cũng đều tốt, đều đức hạnh.
Câu hỏi thứ tư:
Thưa Thầy kính yêu,
Phương Tây dường như bị ám ảnh với dục. Mọi
người bị chất đầy bởi vô hạn kĩ thuật và ảnh khiêu dâm. Tại sao, trong mọi thời
đại, vẫn có những người bị mắc kẹt và không thể nào đi vào trong kinh nghiệm mật
tông về dục, về tình yêu và về cuộc sống?
Prem Karin, vấn đề không phải
là phương Tây hay phương Đông. Cả hai đều bị ám ảnh bởi dục - tất nhiên, theo
các cách khác nhau. Phương Tây mê đắm, phương Đông kìm nén, nhưng ám ảnh là một.
Và vấn đề có ý nghĩa là: Tại sao phương Tây lại mê đắm thế? Chính hai nghìn năm
của Ki tô giáo và phương pháp kìm nén của nó đã đem tới sự mê đắm này.
Phương Đông kìm nén; chẳng
chóng thì chầy, nó sẽ trở nên mê đắm. Tâm trí con người di chuyển như con lắc,
từ phải sang trái, từ trái sang phải. Và nhớ lấy, trong khi con lắc đang di
chuyển sang phải nó thu lấy đà để đi sang trái, và ngược lại. Nó có vẻ như đi
sang trái, nhưng nó đang thu lấy đà, năng lượng để đi sang phải. Khi xã hội bị
kìm nén nó thu lấy đà để trở thành mê đắm, và khi xã hội mê đắm nó đang thu lấy
đà để trở thành kìm nén.
Nên một điều kì lạ nhất định xảy
ra, và thực tế, nó hàng nghìn người đã trở nên quan tâm tới nó. Và có nhiều
giáo phái nảy sinh mà tất cả đều đồng ý ở một điểm: rằng dục phải bị kìm nén.
Nhân danh yoga, nhân danh Thiền, nhân danh Ki tô giáo, nhiều giáo phái đang nảy
sinh mà lại kìm nén. Phương Tây sẽ sớm trở nên kìm nén.
Và ở phương Đông, số tạp chí
khiêu dâm đang tăng lên mọi ngày; phim khiêu dâm đang tới ngày một nhiều hơn.
Phương Đông có chậm hơn chút ít trong mọi thứ, có lười hơn chút ít trong mọi thứ,
cho nên nó cần lâu hơn chút ít. Phương Tây đi với tốc độ. Nhưng phương Đông
đang trở thành phương Tây và phương Tây đang trở thành phương Đông, và đó là một
trong những vấn đề lớn. Nếu điều này xảy ra, thế thì khổ sở vẫn còn như cũ. Con
lắc lại di chuyển và bạn lại sẽ cứ làm cùng mọi điều.
Điều này đã xảy ra nhiều lần
trong quá khứ. Xã hội kìm nén trở thành mê đắm chẳng chóng thì chầy. Khi kìm
nén đi tới một điểm bạn không thể kìm nén nó được nữa thì nó bùng nổ: mọi người
cáu tiết. Hay khi xã hội đã rất mê đắm nó bắt đầu thấy cái vô tích sự của điều
đó, sự phí hoài cực kì năng lượng. Và nó không cho mãn nguyện; thay vì thế nó
làm cho người ta cảm thấy ngày một thất vọng hơn. Thế thì người ta bắt đầu nghĩ
tới brahmacharya - vô dục. Có thể những hiền nhân cổ đại là đúng!
Ở phương Đông điều đó cũng xảy
ra nhiều lần. Tôn giáo của người Hindu, lúc ban đầu, là rất mê đắm; nó không phải
là tôn giáo kìm nén. Các nhà tiên tri Hindu là người có gia đình. Họ không chỉ
có gia đình, họ được phép có vài đàn bà khác là vợ lẽ của họ. Họ được phép thậm
chí mua đàn bà - bởi vì vào những ngày đó ở Ấn Độ, đàn ông và đàn bà bị bán tại
chợ cũng như bất kì món hàng nào.
Cẩn thận với tất cả những người
cứ nói về Thời đại Vàng của Ấn Độ. Chưa bao giờ có thời đại vàng nào cả. Ngay cả
trong những ngày của Rama... Người Hindu nói rất nhiều về Ramarajya - vương quốc
của Rama được coi là đỉnh cao nhất. Mọi người bị bán như món hàng ở bãi chợ, và
đặc biệt đàn bà bị bán chỉ là tài sản; bất kì ai cũng có thể bán, bất kì ai
cũng có thể mua. Mọi người hay cho họ như món quà. Vị khách tới nhà bạn và người
đó thích một trong những người đàn bà. Ngay cả cái gọi là thánh nhân cũng thường
có nhiều đàn bà; họ tất cả đều mê đắm. Mọi câu chuyện về những ngày đó, ngay cả
về các thần, cũng rất mê đắm.
Bạn phải đã thấy các ngôi đền
Shiva - đền dành riêng cho thần Shiva. Tượng không là gì ngoài biểu tượng dương
vật. Nếu bạn nhìn, nếu bạn quan sát chăm chú, bạn sẽ ngạc nhiên: nó có cả cơ
quan sinh dục đàn ông và đàn bà trong nó. Nó mô tả nghĩa của đàn ông và đàn bà.
Câu chuyện là thế này:
Một hôm Vishnu và Brahma tới gặp
Shiva... đây là tam thể Hindu: Brahma, Vishnu, Shiva. Brahma là thần sáng tạo,
Vishnu là thần duy trì và Shiva là thần phá huỷ. Cả ba đều được cần để giữ cho
thế giới vận hành. Một người tạo ra, một người duy trì, một người phá huỷ; thế
rồi lại một người tạo ra, người khác duy trì và người thứ ba phá huỷ. Cho nên
nó vẫn còn trong luồng chảy.
Brahma và Vishnu tới gặp Shiva.
Khi điều đó xảy ra, lính gác đang ngủ say, cho nên họ vào mà không xin phép gì,
và Shiva đang làm tình với vợ, Parvati. Ông ấy đam mê thế trong việc đó, say thế!
- ông ấy có thể đã uống ma tuý nào đó, bởi vì ông ấy được mọi người hoàn toàn
biết rõ là đã dùng ma tuý. Cần sa và dầu gai và thuốc phiện tất cả đều được ông
ấy dùng.
Ông ấy tiếp tục làm tình và hai
thần kia đứng đó xem. Những thần lớn lao! Họ thậm chí không thể nói,
"Chúng tôi xin lỗi," và đi ra. Họ phải tận hưởng cảnh đó - ảnh khiêu
dâm sống! Sáu giờ liên tục, làm tình, và hai thần này đứng đó trong sáu giờ
xem. Một cuốn phim xanh dài! - và chẳng có gì khác, chỉ toàn làm tình! Không có
sự vụ gì khác, không cái gì khác... chỉ Shiva làm tình với vợ. Nhưng họ rất giận.
Khi Shiva được kết thúc họ bảo
ông ấy, "Chúng tôi đã đợi ông suốt sáu giờ và ông thậm chí đã không thèm để
ý gì tới chúng tôi. Chúng tôi rất giận và chúng tôi nguyền rủa ông rằng ông sẽ
được người đời nhớ mãi mãi và mãi mãi bởi bộ phận dục của ông."
Đó là lí do tại sao trong đền
Shiva bạn thấy biểu tượng dương vật: Shiva được nhớ tới bởi bộ phận dục của ông
ta.
Bây giờ, những người Hindu này
phải đã rất mê đắm. Thần của họ nữa, cũng rất mê đắm. Nhưng thế rồi tới phản ứng,
con lắc chuyển đi. Phật giáo và Jaina giáo nổi dậy chống lại mê đắm này và họ
đã tạo ra thế giới rất kìm nén, đạo đức kìm nén.
Ấn Độ vẫn sống dưới ảnh hưởng
đó, nhưng nó đang chuyển dần dần, dần dần hướng tới mê đắm. Phương tây đang ảnh
hưởng nó - phim phương Tây, tiểu thuyết phương Tây đang ảnh hưởng nó. Phương
Tây bị ảnh hưởng bởi Phật, bởi Zen, bởi Patanjali, bởi yoga, bởi thiền, và
phương Đông bị ảnh hưởng bởi Playboy! Mọi người đang đọc Playboy, giấu nó dưới
cuốn Gita của họ!
Prem Karin, bạn hỏi,
"Phương Tây dường như bị ám ảnh với dục."
Điều đó không chỉ đúng về
phương Tây. Cả nhân loại, mãi cho tới giờ, đã vẫn còn bị ám ảnh với dục, và nó
sẽ vẫn còn như vậy chừng nào chúng ta còn chưa thay đổi toàn thể động thái. Mãi
cho tới giờ động thái đã từng là kìm nén/mê đắm, mê đắm/kìm nén, cứ chuyển giữa
hai điều này. Chúng ta phải dừng đích xác ở giữa. Bạn đã bao giờ thử dừng con lắc
đồng hồ ở giữa không? Điều gì xảy ra? Đồng hồ dừng lại. Thời gian dừng lại.
Đó là nỗ lực của tôi ở đây. Tôi
không muốn bạn mê đắm và tôi không muốn bạn kìm nén. Tôi muốn bạn được cân bằng,
ở chính giữa. Chính ở chính giữa mà siêu việt là có thể, và chính ở chính giữa
mà chúng ta có thể tạo ra nhân loại, cái không phải là phương Đông không là
phương Tây. Và điều được cần vô cùng, cần khẩn thiết, là con người tới trên
trái đất không là người phương Đông không là người phương Tây: một loại người mới
với cảnh nhìn mới, tự do khỏi mọi tù túng của quá khứ.
Bạn hỏi, "Tại sao, trong mọi
thời đại, vẫn có những người bị mắc kẹt và không thể nào đi vào trong kinh nghiệm
mật tông về dục, về tình yêu và về cuộc sống?"
Kinh nghiệm mật tông nghĩa là
không kìm nén không mê đắm. Kinh nghiệm mật tông là có thể chỉ nếu bạn đi sâu
vào trong thiền, bằng không thì không thể. Khi bạn trở nên rất, rất tĩnh lặng,
im lặng, nhận biết, tỉnh táo, chỉ thế thì mới có khả năng là bạn sẽ biết cái gì
đó của Mật tông. Bằng không, Mật tông cũng có thể trở thành cái cớ cho mê đắm -
cái tên mới, tên tôn giáo. Và bạn có thể đi vào trong mê đắm nhân danh Mật
tông. Các tên sẽ không làm thay đổi gì mấy; bản thể bạn cần thay đổi.
Zelda, ngựa vằn Do Thái, đang
bước theo làn đường quê, chỗ nào đó ở vùng hoang vu của Pennsylvania. Chẳng mấy
chốc nó đi tới một bầy cừu.
"U-hu, xin hỏi tôi có thể
nói với các bạn được không?" nó gọi.
Một trong những con cừu tới
hàng rào. "Chị định nói gì?"
"Tôi đại diện cho Hiệp hội
ngựa vằn Hadassah Nam Phi. Anh là cừu Do Thái à?"
"Ôi vâng, chúng tôi tất cả
đều là Do Thái ở đây." "Thế này, tôi đang làm chuyến đi tìm sự kiện.
Ngựa vằn chúng tôi quan tâm tới việc học cách con vật Do Thái ở Mĩ kiếm sống.
Anh cảm phiền nói cho tôi biết anh đang làm loại việc gì?"
"Tôi làm gì à?" con cừu
này kêu lên. "Đó là loại câu hỏi gì vậy? Tôi cho len, còn gì khác nữa? Mọi
năm họ xén lông và mùa sau họ lại làm cùng điều đó. Có gì khác ở Nam Phi
không?"
"Ồ không, nó cũng hệt vậy.
Thế này, tôi phải chạy đi đây. Ta-ta, và cám ơn lòng tốt của anh."
Zelda tiếp tục sứ mệnh đi tìm sự
kiện cho tới khi nó gặp một con bò cái.
"Tôi xin lỗi, thưa bà, tôi
là từ Hiệp hội ngựa vằn Hadassah Nam Phi. Tôi đang phỏng vấn các con vật nội địa
Do Thái-Mĩ. Xin bà vui lòng mô tả về công việc của bà?"
"Thật là vui mừng,"
con bò lẩm bẩm. "Tôi được người ăn kiêng hàng ngày sử dụng, bản thân tôi
là người chính thống, tất nhiên. Công việc của tôi, chị hỏi à? Thế này, tôi là
giống Guernsey thuần chủng, và tôi cho sữa loại A. Tôi sống đó trong cái chuồng
trắng xinh kia. Rất tiếc tôi không thể mời chị vào được, nhưng chúng tôi không
mong đợi bạn đồng hành và chỗ này là đống lộn xộn."
"Điều đó hoàn toàn phải
thôi. Cám ơn chị cho thông tin. Chị giúp ích nhiều nhất đấy. Taaạm-biệt."
Một thời gian ngắn sau, Zelda
thấy một chú ngựa giống trên đồng cỏ, và không có nhầm lẫn gì về tính Do Thái của
nó. Nó tình cờ thấy cô ngựa vằn ngay khoảnh khắc đó. Nó xông ra hàng rào, trượt
tới chỗ dừng cách bốn bước và đừng lù lù trước ngựa vằn với cái mũi phận phồng.
"Và anh làm cái gì thế,
thưa anh?" ngựa vằn hỏi một cách bẽn lẽn.
"Em yêu, em cứ tụt cái bộ
áo ngủ làm cảnh kia ra đi," nó nói, "và anh sẽ chỉ cho em điều anh
làm!"
Toàn thể nhân loại đang chịu đựng
ám ảnh, hoặc qua mê đắm hoặc qua kìm nén. Toàn thể nhân loại quan tâm tới dục
hai mươi bốn giờ một ngày.
Các nhà tâm lí đã phát hiện ra
rằng mọi đàn ông đều nghĩ tới đàn bà ít nhất một lần trong ba phút, và mọi đàn
bà đều nghĩ tới đàn ông ít nhất một lần trong sáu phút. Điều đó có thể gây ra đủ
vấn đề - sự khác biệt này; điều đó có thể là toàn thể rắc rối giữa đàn ông và
đàn bà.
Dục Mật tông không phải là dục
chút nào; nó là thiền. Thiền phải lan toả khắp cuộc sống của bạn. Bất kì điều
gì bạn làm, làm một cách có tính thiền. Bước đi có tính thiền, ăn có tính thiền.
Nếu bạn làm tình, làm tình có tính thiền. Thiền phải trở thành cuộc sống của bạn
hai mươi tư giờ một ngày; chỉ thế thì mới có biến đổi. Thế thì bạn vượt ra
ngoài dục, bạn vượt ra ngoài thân thể, bạn vượt ra ngoài tâm trí. Và lần đầu
tiên bạn trở nên nhận biết về tính thượng đế, về cực lạc, về phúc lạc, về chân
lí, về giải thoát.
Câu hỏi cuối cùng:
Thưa Thầy kính yêu,
Tại sao người Ấn Độ là người kiêu hãnh thế?
Paul, Trời biết! Họ chẳng có lí
do nào để thế cả. Tôi cũng ngạc nhiên. Chẳng có gì - nhưng bản ngã níu bám lấy
bất kì cái gì hay nó bịa ra cái gì đó. Ấn Độ cứ bịa ra quá khứ đẹp. Nó là bịa đặt,
thuần bịa đặt. Nó chưa bao giờ có đó, nó chưa bao giờ tồn tại.
Vâng, đã từng có những người
như Krishna và Mahavira và Phật, nhưng họ không phải là người Ấn Độ chút nào.
Jesus không phải là người Do Thái và Lão Tử không phải là người Trung Quốc. Những
người này là người phổ quát; không ai có thể giành họ được. Toàn thể trái đất
thuộc về họ; họ là di sản kế thừa chung của chúng ta, cho nên bạn không thể ba
hoa về họ được.
Nhưng mọi nước đều phải bịa ra
cái gì đó để cảm thấy thoải mái. Cũng như cá nhân cần bản ngã, các nước cần bản
ngã, giống nòi cần bản ngã, tôn giáo cần bản ngã. Và ngườiẤn Độ có bản ngã cực
kì lớn. Họ nghĩ họ là người tâm linh nhất trên trái đất, và đó chỉ là chuyện
phù phiếm! Chính ý tưởng này là phi tâm linh.
Có tính tâm linh nghĩa là khiêm
tốn. Có tính tâm linh nghĩa là là không ai cả. Có tính tâm linh nghĩa là không
thuộc vào nước nào, quốc gia nào. Có tính tâm linh nghĩa là không là người
Hindu, không là người Mô ha mét giáo, không là người Ki tô giáo. Nhưng thậm chí
tâm linh đang được dùng như một cái giá đỡ.
Điều đó xảy ra mọi ngày: vài
người Ấn Độ tới, thỉnh thoảng thôi, những người không hiểu tôi... bởi vì không
thể hiểu được tôi nếu bạn tới một lần như khách thăm chỉ nhìn quanh. Bạn không
thể hiểu được tôi nếu bạn tới như khách du lịch. Người Ấn Độ tới, nhưng họ tới
chỉ như khách thăm.
Và vài người Ấn Độ đã trở nên bị
cuốn hút trong công xã của tôi, người đã trở thành sannyasins, tôi không tính họ
là người Ấn Độ nữa. Họ đã trở thành phổ quát. Đó là tình huynh đệ phổ quát.
Nhưng khi những người Ấn Độ mới
tới họ là người Ấn Độ, rất nhiều tính Ấn Độ. Và họ mang bản ngã làm sao! Khi
tôi đi qua Phòng Phật với tay chắp lại, đầu cúi xuống phía họ trong tình yêu,
trong lời cầu nguyện, trong lời chào, họ thậm chí không đáp ứng. Họ ngồi như
đá. Thậm chí họ không thể bày tỏ một cử chỉ chính thức. Họ trông xuẩn thế, ngu
thế, và tôi cảm thấy tiếc thế! Làm sao giúp họ được? Những người này dường như ở
ngoài sự giúp đỡ, ngoài cách tiếp cận. Và họ nhìn toàn thể đại dương các
sannyasins đang chắp tay cúi đầu một cách vui sướng, đáp lại trong tình yêu,
giao cảm, nhưng họ không thể làm được điều đó. Họ chỉ ngồi đó như tảng đá chết.
Kì lạ... nhưng không kì lạ thế bởi vì sâu bên dưới họ nghĩ họ đã biết. Sâu bên
dưới họ nghĩ họ là người kế thừa vĩ đại của truyền thống tâm linh. Họ biết Veda
và Gita và Upanishad.
Tôi quan sát họ, tôi quan sát
tính tâm linh của họ. Họ không nhìn tôi - họ nhìn vào xe Rolls Royce của tôi!
Đó là lí do tại sao tôi đã yêu cầu thư kí của tôi đem tới một xe Rolls Royce:
ít nhất với người Ấn Độ phải có cái gì đó để nhìn! Họ quan tâm nhiều tới chiếc
xe hơn - và họ là người tâm linh, không phải duy vật! Khi họ tới đạo tràng này,
câu hỏi đầu tiên họ hỏi người hướng dẫn ở đây là, "Xe Rolls đâu rồi?"
Họ không quan tâm tới việc nhìn thiền, họ không quan tâm tới việc nhìn vũ công
Sufi, họ không quan tâm tới việc nhìn Vipassana, họ không quan tâm tới cái gì.
"Xe Rolls đâu rồi?" Toàn thể tâm trí của họ đều duy vật, nhưng họ cứ
giả vờ có tính tâm linh. Và bạn bao giờ cũng có thể bịa ra cái gì đó này khác.
Nước này nghèo cho nên họ không
thể ba hoa về giầu có được. Nước này vô giáo dục, họ không thể ba hoa về giáo dục
được. Nước này lạc hậu về công nghệ, họ không thể ba hoa về công nghệ được. Cho
nên họ xông vào cái gì đó vô hình: tính tâm linh. Bạn bao giờ cũng có thể ba
hoa về tính tâm linh. Chẳng ai có thể bác bỏ được nó. Tất nhiên, bạn không thể
chứng minh được nó, nhưng một điều tốt về tính tâm linh là ở chỗ nó không thể bị
bác bỏ. Cho nên bạn có thể cứ nói về tính tâm linh của mình - điều chả tồn tại ở
đâu cả, điều chưa bao giờ tồn tại.
Các cá nhân đã từng là con người
tâm linh, xã hội chưa bao giờ thế. Chúng ta vẫn phải đợi cái ngày vĩ đại đó khi
sẽ có nhiều cá nhân thức tỉnh tới mức xã hội sẽ bắt đầu có mầu sắc tâm linh.
Mãi cho tới giờ, điều đó đã không xảy ra. Cho tới nay nó đã không xảy ra; nó chỉ
là hi vọng. Nhưng mọi tôn giáo đều tin rằng họ có tính tôn giáo. Chỉ tin vào ý
tưởng nào đó cho bạn cảm giác giả tạo về việc có tính tôn giáo. Và bất kì khi
nào bạn bắt gặp một người tôn giáo thực bạn đều co lại, bạn trở nên sợ hãi.
Do đó họ chống lại tôi - họ nhất
định chống lại tôi. Tôi làm tan tành tất cả cấu trúc của họ. Tôi làm tan tành
toàn thể hình mẫu bản ngã của họ. Tôi đang cố gắng đem họ xuống đất, về thực tại
- và điều đó gây đau.
Ấn Độ chưa bao giờ chống lại bất
kì ai như Ấn Độ chống lại tôi, bởi lẽ đơn giản là không ai đã bao giờ làm tan
tành bản ngã của họ. Tôi đang làm mọi nỗ lực để làm tan tành bản ngã của họ bởi
vì đó là hi vọng duy nhất. Nếu Ấn Độ mất bản ngã của nó, có khả năng của tái
sinh. Nước này có thể được tái sinh. Nó có tiềm năng lớn. Nó có cùng tiềm năng
như khi bạn không dùng cánh đồng trong nhiều, nhiều năm, bạn không trồng bất kì
mùa màng nào, và cánh đồng trở thành ngày một tiềm năng hơn mọi năm.
Trong hàng thế kỉ Ấn Độ đã
không phát triển bất kì sáng tạo nào. Nó đã trở thành nước tiềm năng nhất trên
thế giới. Nếu nó bùng nổ trong sáng tạo nó thực sự sẽ là cái gì đó lớn lao, cái
gì đó có hậu quả lớn lao cho toàn trái đất. Nhưng trước khi điều đó có thể xảy
ra cái vỏ của hạt mầm phải bị đập ra, phải bị vỡ ra.
Tôi sẽ bị kết án, phê phán, bác
bỏ; điều đó nhất định là định mệnh của tôi. Nhưng tôi là niềm hi vọng duy nhất.
Nếu tôi thành công trong việc giúp đỡ vài người Ấn Độ thông minh thoát ra khỏi
bản ngã đóng kín của họ vào trong chỗ rộng mở, điều đó sẽ giúp đỡ không chỉ Ấn
Độ mà toàn thế giới. Nó sẽ là đóng góp lớn lao cho sự trưởng thành của tâm thức.
Điều đó là có thể, và các bạn tất
cả ở đây là để giúp cho điều đó xảy ra.
Đủ cho hôm nay.