Read more
Câu hỏi thứ nhất:
Thưa Thầy kính yêu,
Ramakrishna ở trong thân thể qua việc biểu
lộ mối quan tâm tới thức ăn. Bây giờ thầy nói cho tôi sự thực đi - có phải chuyện
đùa giữ thầy ở đây không?
Anand Masta, vâng, theo một
cách nào đó điều đó là đúng. Tôn giáo trong hàng thế kỉ đã thiếu nhiều thứ. Một
trong những điều quan trọng nhất của tất cả chúng là tiếng cười; tôn giáo đã từng
quá nghiêm chỉnh. Tính nghiêm chỉnh là một loại bệnh tật: nó là ung thư của
linh hồn. Nó rất huỷ diệt, nó là tự tử. Do đó, nếu bạn không thấy tôn giáo nở
hoa trên trái đất - mặc dầu có ba trăm tôn giáo, hàng triệu nhà thờ, đền chùa,
giáo đường, dầu vậy thế gian vẫn cứ thiếu tâm thức tôn giáo - lí do đơn giản là
ở chỗ nghiêm chỉnh đã giết chết tôn giáo.
Nghiêm chỉnh có xu hướng trở
thành buồn bã. Bạn không thể nghiêm chỉnh mà không buồn; chúng là hai mặt của
cùng một đồng tiền. Và bạn có thể nghiêm chỉnh và buồn chỉ nếu bạn đã bỏ lỡ gốc
rễ của mình trong cuộc sống và sự tồn tại. Chỉ người bệnh hoạn mới nghiêm chỉnh;
người mạnh khoẻ, người toàn thể sẽ không bao giờ nghiêm chỉnh, không thể nghiêm
chỉnh được.
Chính một trong những xui xẻo
không may nhất trong lịch sử nhân loại là tôn giáo đã trở nên được liên kết với
nghiêm chỉnh. Liên kết đó phải bị phá huỷ, phá huỷ một cách không thương tiếc.
Tôn giáo phải được tự do khỏi cầm tù của nghiêm chỉnh. Chỉ thế thì nó mới mạnh
khoẻ, chỉ thế thì nó mới có khả năng ca hát và nhảy múa và hân hoan. Tôn giáo
nghiêm chỉnh bao giờ cũng được bắt rễ trong ý tưởng rằng có cái gì đó sai trong
cuộc sống, cái gì đó về căn bản sai trong cuộc sống, cứ dường như cuộc sống là
sự trừng phạt.
Cuộc sống là món quà của Thượng
đế, không phải là trừng phạt. Và không có gì sai trong cuộc sống. Nếu cái gì đó
sai nó phải ở trong bạn. Bạn không biết nghệ thuật sống, bạn không có khả năng
đi vào chiều sâu và vào bí ẩn của cuộc sống. Bạn phải là kẻ hèn nhát; do đó bạn
níu bám vào bờ này, vào cái đã biết, vào cái quen thuộc. Và cuộc sống bao giờ
cũng đi vào cái không biết. Cuộc sống là cuộc phiêu lưu và bạn là kẻ hèn nhát,
do đó bạn nhanh chóng đi theo đoàn toán. Cuộc sống đi theo cách thức phiêu lưu
còn bạn níu bám vào an ninh của mình. Níu bám vào an ninh của mình bạn trở
thành chết, và khi bạn trở thành chết, cuộc sống dường như là điều lê lết, đờ đẫn.
Thực tế, bạn đã mất tiếp xúc với cuộc sống.
Cũng dường như nếu bạn nhổ một
bụi hồng ra khỏi đất - chẳng mấy chốc nó sẽ bắt đầu chết, nó sẽ mất mầu xanh,
hoa hồng của nó sẽ héo đi. Không cái gì sai với bụi hồng, không cái gì sai với
đất, chỉ mỗi việc bạn đã ngắt chúng ra. Bụi hồng cần chất nuôi dưỡng, thế thì
nó có thể nở hoa thành hàng nghìn bông hoa, nó có thể có mọi mầu xanh của thế
giới và mọi mầu đỏ và mọi mầu vàng. Con người cũng là bụi hồng. Con người cần mảnh
đất riêng của mình, con người cần rễ trong sự tồn tại.
Khi bạn được sinh ra, bạn được
sinh chỉ với tiềm năng tồn tại, sống sót, không với nghệ thuật làm cho cuộc sống
thành vui vẻ, phúc lạc, lễ hội. Nghệ thuật đó phải được học. Với tôi, tôn giáo
là chính nghệ thuật đó, nghệ thuật tối thượng: nghệ thuật biến đổi cái thấp hơn
thành cái cao hơn. Tôn giáo với tôi là giả kim thuật. Nó là quá trình biến đổi
tiềm năng thành thực tại. Con người đã sống ở mức tối thiểu; do đó con người
trông đờ đẫn thế. Con người có thể sống ở mức tối đa và thế thì sẽ có chói sáng
lớn lao và toả sáng lớn lao và thế thì sẽ có việc nở hoa lớn lao.
Tiếng cười quí giá như lời cầu
nguyện hay thậm chí còn quí giá hơn lời cầu nguyện, bởi vì người không thể cười
được thì cũng không thể cầu nguyện được. Lời cầu nguyện không tới từ trái tim
vui vẻ là đã chết rồi. Nó không thể đạt tới Thượng đế được, nó không thể rời bỏ
được đất, nó không có cánh. Nó giống như tảng đá: nó sẽ rơi lại vào đất, nó
không thể bay trong bầu trời được.
Tôn giáo đã sống mà không có tiếng
cười, đó là lí do tại sao tôn giáo đã là cái xác. Và bạn đang tôn thờ những cái
xác trong nhà thờ của mình và trong đền chùa của mình, bạn đã trở thành người
tôn thờ cái chết. Thay vì tôn thờ cuộc sống bạn đã tôn thờ cái chết.
Cách tiếp cận của tôi là hoàn
toàn khác - tôi đem tới cho bạn tầm nhìn mới. Tôn giáo chống lại tiếng cười, chống
lại tình yêu, chống lại hân hoan, chống lại lễ hội. Người tôn giáo, cái gọi là
người tôn giáo, kết án mọi thứ của thế giới này; người đó sống bằng cả nghìn lẻ
một kết án. Người đó sống trong sợ hãi, trong run rẩy. Người đó không sống, người
đó chỉ sống dật dờ, vô vị.
Cái gọi là thánh nhân và
mahatma của bạn không phải là người thực, họ không có can đảm để là thực, họ là
rởm. Nhưng bạn đã tôn thờ họ lâu thế, và bạn vẫn cứ tôn thờ họ. Và lí do bạn
tôn thờ họ là vì họ chết thế, bởi vì họ nghiêm chỉnh thế, bởi vì họ xấu thế, bởi
vì toàn thể cách tiếp cận của họ tới cuộc sống là phủ định thế. Họ là phản cuộc
sống, phản tình yêu, phản tiếng cười - làm sao họ có thể vì Thượng đế được? Chỉ
qua tình yêu và tiếng cười và vui vẻ vô cùng trong cuộc sống mà bạn bắt đầu cảm
thấy sự hiện diện của cái gì đó ở cõi bên kia.
Khi cuộc sống trở thành cuộc
phiêu lưu, điệu vũ của cực lạc, chỉ thế thì bạn mới đi ra bên ngoài giới hạn của
thân thể và tâm trí và soải cánh lên cao tới vô hạn.
Vâng, Masta, bạn có thể nói tôi
sống theo tiếng cười của bạn. Tôi hân hoan thấy bạn nhảy múa, hát và cười. Tôi
hân hoan thấy bạn trong tình yêu sâu sắc.
Tôi hân hoan thấy bạn vứt bỏ
rác rưởi của nhiều thế kỉ, cái mục nát, những mê tín ngu xuẩn của hàng thế kỉ.
Tôi hân hoan thấy bạn thoái ra khỏi cái cũ, trở thành cái mới được sinh ra.
Tất cả các tôn giáo đều được
sinh ra từ hàng nghìn năm trước; mọi thứ đã thay đổi. Các tôn giáo đó không khớp
chút nào nữa, chúng không liên quan, hoàn cảnh của chúng đã biến mất. Nhưng
chúng cứ ngồi trên đầu bạn, nặng như núi, và chúng không cho phép bạn di chuyển.
Thực tế, các tôn giáo càng cũ, bạn nghĩ chúng càng quí giá. Nó không phải vậy:
tôn giáo càng cũ, nó càng không liên quan.
Tôn giáo phải mới như bản thân
cuộc sống. Tôn giáo phải mới mọi ngày, từng khoảnh khắc. Và đó là cách người
tôn giáo sống: người đó cứ chết đi mọi khoảnh khắc cho quá khứ, người đó được
sinh ra mới mọi khoảnh khắc. Người đó đi cùng cuộc sống. Người đó không có níu
bám vào Veda và không níu bám vào Kinh Thánh và không níu bám vào Koran. Người
đó có thể đọc chúng như văn học hay, nhưng người đó không níu bám lấy chúng. Những
người níu bám lấy chúng là ngu xuẩn bởi vì cái gì đó có thể có liên quan với
hai nghìn năm trước, nhưng nó không còn có nghĩa nữa. Và bạn biết điều đó hoàn
toàn rõ, nhưng bạn không có đủ dũng cảm để thoát ra khỏi khuôn mẫu cũ.
Tất cả những quyền lợi được đầu
tư đều chống lại việc bạn thoát ra khỏi hình mẫu cũ. Tất cả các quyền lợi được
đầu tư đều muốn bạn vẫn còn được cam kết với quá khứ bởi vì thế thì bạn có thể
bị khai thác dễ dàng hơn. Nếu bạn không cam kết với quá khứ các tu sĩ sẽ biến mất,
bởi vì họ đại diện cho quá khứ. Ai sẽ chú ý tới giáo hoàng hay tới
shankaracharya? Họ sẽ trở thành trò cười! Thực tế họ buồn cười, hoàn toàn lố bịch.
Mọi ý tưởng của họ đều lạc hậu tới mức bạn cứ phải tha thứ cho họ chỉ bởi vì việc
nói họ lạc hậu có phần mạo hiểm. Nó là mạo hiểm bởi vì bạn có thể đánh mất cái
gì đó trong kinh doanh của bạn, trong đầu tư của bạn. Bạn có thể bắt đầu rời khỏi
xã hội. Bạn sợ việc là cá nhân, bạn muốn là một phần của đám đông.
Và toàn thể mục đích của tôn
giáo là làm cho bạn thành cá nhân. Tôn giáo đánh mất mọi nghĩa khi nó bắt đầu
làm bạn, buộc bạn, thực tế trở thành một phần của đám đông. Người Ki tô giáo,
người Hindu giáo, người Mô ha mét giáo, Phật tử - đây là những đám đông. Bạn đã
không chọn là người Ki tô giáo; ngẫu nhiên mà bạn được sinh ra là người Ki tô
giáo hay người Do Thái hay người Hindu. Làm sao tôn giáo có thể ngẫu nhiên được?
Một hiện tượng quan trọng thế được quyết định bởi ngẫu nhiên của việc sinh sao?
Bạn phải tỉnh táo có ý thức để chọn con đường của mình tới Thượng đế. Bạn đã
không chọn con đường của mình, bạn thậm chí đã không chọn Thượng đế. Bạn đã bị
ép buộc chọn lựa, và bạn đã cho phép tất cả những điều này xảy ra. Nó là tù
túng! Việc là người Ki tô giáo của bạn là tù túng.
Những người tụ tập quanh Christ
đều là người Ki tô giáo thực, chỉ những người Ki tô giáo, bởi vì họ đã chọn. Họ
đã đi ngược lại đám đông, họ đã mạo hiểm cuộc sống của mình, họ đã đi vào nguy
hiểm. Họ được sinh ra là người Do Thái. Họ chắc sẽ thoải mái hơn, họ chắc đã sống
thuận tiện hơn nếu họ không theo Jesus. Theo Jesus là nguy hiểm. Bản thân Jesus
đã chứng tỏ là nguy hiểm, ông ấy đã bị đóng đinh.
Các đệ tử của ông ấy đều thành
nạn nhân theo mọi cách có thể. Những người đó là người thực, người đích thực.
Là người Ki tô giáo bây giờ nghĩa là không là cái gì.
Những người đã tụ tập quanh Phật
Gautama đều là các Phật tử thực. Họ là người tôn giáo, bởi vì đi ngược lại toàn
thể đám đông người Hindu, đi ngược lại toàn thể hình mẫu của xã hội và đi theo
một người rất nổi dậy, ở cùng người đó, là chấp nhận cuộc sống không an ninh. Họ
là những người tìm kiếm chính cống, đích thực. Nhưng người được sinh ra là Phật
tử đã không mạo hiểm cái gì; đó chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà người đó được
sinh ra là Phật tử.
Nếu bạn đã được người Mô ha mét
giáo nhận làm con khi bạn còn là đứa trẻ nhỏ, bạn sẽ là người Mô ha mét giáo; nếu
bạn đã được người Do Thái nhận làm con bạn sẽ là người Do Thái. Và bạn sẽ không
bao giờ biết mình là ai bởi việc sinh của bạn, bởi vì không ai được sinh ra là
người Ki tô giáo hay là Phật tử hay là người Hindu - mọi người được sinh ra đều
tự do. Thượng đế cho bạn tự do chọn lựa.
Nhưng xã hội không muốn bạn tự
do. Quốc gia cũng không muốn mà nhà thờ, mà các quyền lợi được đầu tư cũng
không muốn bạn được tự do. Họ muốn làm què quặt bạn và làm tê liệt bạn, họ muốn
phá huỷ thông minh của bạn. Họ không muốn bạn rất hạnh phúc nữa bởi vì người hạnh
phúc có thể là nguy hiểm. Người khổ là tốt, người khổ bao giờ cũng là kiểm soát
được, người khổ bao giờ cũng sẵn sàng trở thành nô lệ. Họ khổ thế, họ bao giờ
cũng tìm kiếm ai đó có thể cho họ sự ủng hộ, người có thể làm cho cuộc sống của
họ dễ dàng hơn một chút. Người hạnh phúc trở nên độc lập; người đó càng hạnh
phúc, càng độc lập hơn.
Một Jesus hay một Phật hay một
Krishna hay một Khổng Tử, đây là những người phúc lạc nhất mà thế gian đã từng
biết tới. Họ là người hoàn toàn độc lập. Họ không bận tâm chút nào tới điều người
khác nói; họ không bận tâm về ý kiến của mọi người bởi lẽ đơn giản là họ không
phụ thuộc vào bất kì ai khác. Phúc lạc của họ là bên trong.
Xã hội không muốn bạn thực sự
phúc lạc. Nó muốn bạn buồn và ốm yếu; nó muốn bạn bệnh hoạn, thần kinh. Chỉ xã
hội thần kinh mới có thể bị chi phối bởi tu sĩ và chính khách. Chỉ người đã mất
mọi thông minh mới có thể bị dẫn đi bởi những kẻ ngốc như Adolf Hitler và
Benito Mussolini. Những người có thông minh không thể bị lãnh đạo bởi những người
như vậy. Những người này là không lành mạnh! Trong một thế giới tốt hơn, sẽ
không có khả năng nào của các Adolf Hitlers. Khoảnh khắc có ai đó giống như thế
người đó sẽ bị đưa vào nhà thương điên: người đó phải được điều trị, người đó
điên. Nhưng ngay bây giờ những người điên này đã trở nên rất có ảnh hưởng.
Chính cái điên khùng của họ làm họ thành mạnh. Họ điên tới mức những người
không điên thế bắt đầu theo họ. Họ có vẻ như người lãnh đạo.
Và mọi người khác nhau chỉ ở mức
độ. Ai đó điên hơn bạn và bạn có chút ít kém điên hơn người đó; tất nhiên, người
điên hơn bạn sẽ là người lãnh đạo của bạn. Người đó sẽ bướng bỉnh hơn, giáo điều
hơn, người đó sẽ có vẻ quyết tâm hơn, người đó sẽ dường như có nhiều sức mạnh ý
chí hơn, người đó sẽ có ảnh hưởng thôi miên nào đó, nhưng điều đó là có thể chỉ
nếu bạn đã đánh mất tất cả thông minh của mình.
Nỗ lực của tôi ở đây là để cho
trao lại cho bạn cái thực sự là của bạn. Tôi không muốn bạn trở thành một phần
của bất kì tôn giáo nào. Tôi đơn giản muốn bạn có tính tôn giáo - không người
Ki tô giáo, không người Hindu, không người Mô ha mét giáo - chỉ tính tôn giáo.
Điều đó là đủ! Không cần chọn học thuyết đặc biệt. Tôn giáo chẳng liên quan gì
tới học thuyết, nó có tính tồn tại nhiều hơn.
Và chừng nào bạn còn chưa yêu
cuộc sống bạn sẽ không có khả năng yêu Thượng đế. Nếu ngài là đấng sáng tạo bạn
phải yêu sự sáng tạo của ngài để yêu ngài. Ghét sự sáng tạo của ngài và bày tỏ
tình yêu với đấng sáng tạo là ngớ ngẩn. Kết án sự sáng tạo và ca ngợi đấng sáng
tạo là hoàn toàn ngu xuẩn, phi logic, không thông minh. Nếu bạn yêu âm nhạc, chỉ
thế thì bạn mới yêu nhạc sĩ, hay ngược lại. Và sự tồn tại này đẹp thế!
Ngoại trừ trong con người, bạn
sẽ không tìm thấy nỗi buồn ở bất kì đâu. Cây không buồn và con vật không buồn
và các vì sao không buồn, ngay cả tảng đá cũng không buồn, chỉ mỗi con người -
bởi vì chỉ con người mới bị thao túng, khai thác, bị làm sao lãng khỏi trung
tâm của mình.
Vâng, Masta, khi tôi thấy bạn
cười, yêu, hân hoan, nhảy múa, ca hát, tôi cảm thấy thích nấn ná thêm chút nữa
trong thân thể vì bạn.
Tôi đã cho bạn cái tên Anand
Masta. Anand nghĩa là phúc lạc và Masta nghĩa là điên - phúc lạc một cách điên
khùng, hoàn toàn say trong phúc lạc. Và rất ít sannyasins hoàn thành sâu sắc
như vậy theo cái tên của họ như bạn đang làm. Tôi tuyệt đối hạnh phúc với bạn,
mọi phúc lành của tôi dành cho bạn. Ngày một say sưa hơn đi!
Thượng đế là không xa xôi. Như
khi bạn đánh mất bản thân mình trong tình yêu, ngài ở gần hơn bao giờ hết. Khi
bạn đánh mất bản thân mình trong điệu vũ, khi bạn bỏ mặc bản thân mình trong điệu
vũ, khi bản ngã biến mất trong điệu vũ của bạn, ngài chính là đối tác của bạn
trong điệu vũ - không ai khác ngoài ngài. Đối tác là bất kì ai, ngài là đối tác.
Khi trái tim bạn đập rộn ràng với vui vẻ và cực lạc trong việc hát, ngài là
trong trái tim bạn, ở chính cốt lõi của bản thể bạn. Và khi bạn cười, nếu tiếng
cười là toàn bộ, nếu mọi thớ thịt của con người bạn đều cười...
Đó là lí do tại sao tôi thích
chuyện cười. Chuyện cười rất tôn giáo, rất tâm linh! Mọi chuyện cười đều tâm
linh bởi vì chúng đột nhiên làm lẩy cò một quá trình trong bạn và bạn quên tất
cả nghiêm chỉnh của mình. Trong một khoảnh khắc bạn lại là đứa trẻ hồn nhiên, lại
đầy ngạc nhiên và kính nể. Và tiếng cười tràn ngập bạn, bạn bị nhận chìm trong
tiếng cười. Bản ngã không được tìm thấy khi bạn ở sâu trong tiếng cười. Và bất
kì khi nào bản ngã biến mất, Thượng đế hiện hữu.
Nhớ lấy đó là một trong những
luật nền tảng nhất: bất kì khi nào cái 'tôi' vắng bóng, Thượng đế hiện diện -
chúng không thể hiện diện cùng nhau. Mối quan hệ giữa bản ngã và Thượng đế cũng
giống như mối quan hệ giữa bóng tối và ánh sáng. Nếu ánh sáng hiện diện, bóng tối
không thể có đó được, bởi vì bóng tối không là gì ngoài việc thiếu vắng ánh
sáng. Làm sao có thể có hiện diện và vắng bóng đồng thời được? Nếu bóng tối có
đó thế thì ánh sáng không thể có đó.
Có một chuyện ngụ ngôn cổ đại:
Sau nhiều, nhiều triệu năm, Nữ
thần Bóng tối tới Thượng đế và nói với ngài, "Thế này thì quá thể! Tôi đã
kiên nhẫn đủ rồi, nhưng chẳng có lí do chút nào mà thần Mặt trời của ngài cứ
hành hạ tôi, săn đuổi tôi mọi sáng. Tôi thậm chí đã không được nghỉ ngơi và ông
ta quay lại và cuộc săn đuổi tiếp diễn. Và tôi phải chạy còn ông ấy cứ đuổi
theo sau tôi. Bây giờ điều đó thành mệt mỏi. Tôi đã không làm cái gì sai với Mặt
trời này. Sao ông ấy theo tôi nhiều thế? Sao ông ấy mang nhiều thù nghịch với
tôi thế?"
Thượng đế cũng nghĩ, "Điều
này là không công bằng!" Và ngài triệu Mặt trời tới. Mặt trời tới và nói,
"Tôi không biết ngài đang nói về gì. Ngài có điên hay cái gì đó không? Nữ
thần Bóng tối nào? Tôi chưa bao giờ bắt gặp thần Bóng tối nào cả. Tôi chưa bao
giờ thấy nữ thần đó, tôi chưa bao giờ gặp bà ấy, cho nên tất nhiên, tại sao tôi
phải săn đuổi thần Bóng tối của ngài? Tôi thậm chí không biết bà ấy! Bà ấy ở
đâu? Ngài đem bà ấy ra trước tôi đi! Và chừng nào ngài còn chưa đem bà ấy ra
trước tôi, làm sao tôi có thể trả lời được? Cả hai bên phải hiện diện trước triều
đình chứ. Đầu tiên tôi phải thấy thần Bóng tối này là ai, người đã phàn nàn chống
lại tôi và người mà tôi thậm chí không quen thuộc. Cả triệu năm nay kể từ khi
ngài làm ra tôi, tôi chưa bao giờ thấy bà ấy, tôi chưa bao giờ gặp bà ấy. Tôi
thậm chí không biết chỗ ở của bà ấy."
Và Thượng đế nói, "Điều đó
là đúng. Ta sẽ triệu bà ấy."
Và kể từ đó, hàng triệu năm đã
trôi qua và Thượng đế đã cố gắng. Bạn đã nghe nói rằng Thượng đế là đấng toàn
quyền - ngài không phải vậy, bởi vì ngài chưa có khả năng triệu cả hai tới cùng
nhau. Vâng, đôi khi Bóng tối tới và phàn nàn và đôi khi Mặt trời tới và nói,
"Điều này là không công bằng - để chúng tôi cả hai cùng hiện diện."
Nhưng ngay cả Thượng đế cũng không có khả năng làm cho điều đó xảy ra. Cho nên
điều đó cứ treo đấy, nó giống như trong tủ hồ sơ. Một ngày nào đó, nhìn vào
trong tủ hồ sơ tôi bắt gặp nó, và tôi nghĩ nó sẽ còn lại mãi mãi trong tủ hồ
sơ.
Bóng tối và ánh sáng không thể
đồng thời hiện hữu. Bản ngã chỉ là bóng tối; thiếu vắng tâm thức là bản ngã.
Khi bạn trở nên có ý thức, bản ngã biến mất. Khi tâm thức là toàn bộ, bản ngã
không được tìm thấy chút nào. Và tính toàn bộ của tâm thức là cái tên khác cho
kinh nghiệm về Thượng đế.
Thượng đế không phải là người,
để tôi nhắc bạn lặp đi lặp lại - Thượng đế chỉ là kinh nghiệm về nhận biết tuyệt
đối, về cực lại tối thượng. Do đó tôi nói cười sâu, yêu sâu, sống sâu. Mạo hiểm
mọi thứ vì tình yêu, tiếng cười, cuộc sống. Để cuộc sống của bạn là cuộc thám
hiểu lớn và bao giờ cũng đi vào trong cái không biết và cái không thể biết.
Không ai khác đã dùng chuyện cười
trên con đường tâm linh; do đó đôi khi mọi người bị choáng. Khi họ lần đầu tiên
lắng nghe tôi, một cách tự nhiên họ bị choáng bởi vì họ muốn nghe cái gì đó rất
nghiêm chỉnh - cứ dường như họ đã không đủ nghiêm chỉnh! Họ muốn nghe cái gì đó
bí truyền, cái gì đó vô nghĩa, cái gì đó không có nghĩa với họ; thế thì họ nghĩ
phải có nghĩa lớn lao trong nó. Khi cái gì đó là không thể hiểu thấu được với họ,
họ cho đây là triết học vĩ đại! Bất kì khi nào họ bắt gặp cái gì đó được viết
theo cách nói ngu xuẩn, bí truyền, huyền bí, tâm linh, họ đều trở nên quan tâm
nhiều lắm. Họ nghĩ họ sắp tìm ra kho báu nào đó trong nó.
Kho báu không bị che giấu trong
những lời đao to búa lớn, kho báu bị giấu trong bạn. Và nó phải được khám phá
ra, không qua những lời đao to búa lớn, nó được khám phá ra qua vô lời, nó được
khám phá ra qua im lặng.
Và bạn không cảm thấy sau tiếng
cười sâu rằng một im lặng bất thần tới với bạn trong việc thức tỉnh của nó sao?
- im lặng sau cơn bão. Trong một khoảnh khắc cứ dường như tâm trí dừng vận
hành... bạn hoàn toàn thảnh thơi, trong nghỉ ngơi sâu sắc.
Đó là những khoảnh khắc, Masta
này, khi bạn bắt đầu cảm thấy sự hiện diện của Thượng đế. Đó là những thoáng
nhìn đầu tiên rằng Thượng đế có. Không có bằng chứng khác.
Do đó công xã của tôi sẽ vẫn
còn là cú sốc cho người truyền thống. Họ đã thấy nhiều công xã tâm linh, nhưng
chúng tất cả đều nghiêm chỉnh. Jesus sẽ hiểu điều tôi đang nói, nhưng không
giáo hoàng nào của Vatican hiểu được, bởi vì những kẻ ngu này cứ nói rằng Jesus
chưa bao giờ cười. Và tôi bảo bạn, theo thẩm quyền riêng của tôi, rằng ông ấy
phải đã là một trong những người hay cười nhất. Ai khác có thể cười đẹp thế như
Jesus? Ai khác có quyền này? Ông ấy không phải là loại thánh nhân chết; ông ấy
sống, và sống rất gần với đất. Ông ấy sống với đủ mọi loại người thường - với
người say và đánh bạc và người thu thuế và gái mãi dâm - và ông ấy thích ăn uống.
Những kẻ rởm tâm linh Ấn Độ rất
chống lại uống rượu. Đó là lí do tại sao họ không thể tin được rằng Jesus chứng
ngộ. Nhiều sư Jaina đã hỏi tôi, "Tại sao thầy nói rằng Jesus chứng ngộ,
như Phật và Mahavira chứng ngộ? Ông ấy thường uống rượu mà!" Chẳng có gì
sai trong điều đó, người ta chỉ phải học nghệ thuật uống rượu. Người ta không
nên uống quá nhiều; phương tiện vàng phải được tuân theo. Không ai đã bao giờ
nghe nói rằng Jesus nằm trên phố! Ông ấy phải đã biết uống bao nhiêu và khi nào
thì uống và khi nào thì không uống.
Và hơn nữa, rượu tuyệt đối là
chay; còn chay hơn cả sữa mà sư Hindu, Jaina và Phật giáo nghĩ là thức ăn thuần
khiết nhất. Đó là thức ăn động vật! Nó gần với thức ăn không chay hơn là thức
ăn chay. Nó là một phần của thân thể con người hay thân thể con vật. Rượu chẳng
có gì sai trong nó. Và nếu người ta ngu người ta có thể uống quá nhiều nước và
có thể bị lâm vào rắc rối. Cho nên vấn đề không phải là uống rượu.
Và cái gì sai với tận hưởng việc
ăn? Ông ấy phải đã tận hưởng việc ăn bởi vì chúng ta có nhiều tài liệu nói rằng
mọi đêm cùng các đệ tử đám tụ tập thường liên tục muộn về đêm, ăn, uống... Và bạn
có nghĩ ông ấy ăn và uống và họ tất cả đều ăn và uống và mọi người ngồi nghiêm
chỉnh và u sầu và như thánh nhân không? Đây có phải là cách uống và ăn và tận
hưởng nó không? Họ phải đã kể chuyện cười và họ phải đã tán gẫu và họ phải đã
nói như con người.
Ông ấy rất người theo nghĩa đó,
còn người hơn Phật và Mahavira nhiều. Những người này trừu tượng hơn, nhiều
tính trên trời và ít tính trên đất. Ông ấy rất trần tục. Ông ấy thường ở trong
nhà của gái mãi dâm, Mary Magdalene. Bây giờ, giáo hoàng Vatican của bạn sẽ
không có can đảm chừng nấy đâu! Cho dù ông ấy là người Polack, can đảm đó tôi
nghĩ ông ấy cũng chẳng có!
Nhưng khi mọi người tới đây, những
người nghĩ bản thân mình là tâm linh, họ tới với ý tưởng của họ, định kiến của
họ - rằng phải không có tiếng cười, không nhảy múa, không ca hát. Và khi họ thấy
các sannyasin ôm ghì, thế thì quá lắm - cứ dường như cái gì đó sai trong việc
ôm ghì! Khi họ thấy mọi người cầm tay nhau với tình yêu sâu sắc họ choáng. Người
tâm linh phải rất phản cuộc sống, hoàn toàn phủ định cuộc sống; họ phải không
khẳng định cuộc sống theo bất kì cách nào. Và toàn thể nỗ lực của tôi ở đây là
để khẳng định cuộc sống theo mọi cách có thể.
Masta, vài chuyện cười cho bạn:
Có một bé gái bắt gặp từ 'căn
cơ' và hỏi mẹ nó điều đó nghĩa là gì. Nói được bảo điều đó nghĩa là "save*-tiết
kiệm". Hôm sau đứa trẻ được yêu cầu viết một câu chuyện ở trường,
và nó nộp bài như sau:
"Ngày xưa một công chúa bị
lạc trong rừng và khi màn đêm buông xuống cô trở nên sợ hãi. Cô bắt đầu chạy,
kêu lên, 'Căn cơ tôi với! Căn cơ tôi với!'
"Một hoàng tử đi qua nghe
thấy tiếng kêu cứu và chạy tới cô ấy để cứu. Anh ta căn cơ cô ấy và họ sống hạnh
phúc mãi mãi về sau."
"Này, Giulio, cậu kiếm đâu
ra mắt đen thế?"
"À, tớ ở nhà của cô gái của
tớ," người yêu trẻ giải thích, "và chúng tớ nhảy-a múa cùng nhau thực-a
chặt-a thì bố cô ấy bước-a vào!"
"Thế rồi sao?"
"Thế rồi," người
Italy nói, "ông-a già đó điếc-a.
Ông ấy không-a nghe thấy âm nhạc-a!"
Một anh chàng cao bồi Texas đi
xuống phố Tijuana. Đột nhiên cậu thanh niên Pablo bước tới anh ta và kéo mạnh
tay áo anh ta.
"Này, thưa ông," cậu
bé nói, "ông có muốn làm tình với chị tôi không?"
"Podnah," người Texan
nói, "A thậm chí không uống nước ở đây!"
Câu hỏi thứ hai:
Thưa Thầy kính yêu,
Thầy đã nói rằng với vị Phật tự do là cao
nhất. Nhưng "Pháp" của ông ấy nghĩa là "luật," điều ngăn cản
tự do. Làm sao tự do và luật đi cùng nhau được? Xin thầy bình luận.
Anand Maitreya, tự do đối với
Phật Gautama là chính luật của cuộc sống. Do đó không có mâu thuẫn. Bản thân cuộc
sống được bắt rễ trong tự do. Chúng ta không phải là máy, chúng ta không được lập
trình sẵn. Chúng ta là tự do hoàn toàn - bây giờ điều đó là tuỳ ở chúng ta làm
gì từ nó. Mọi phương án đều mở, chúng ta có thể chọn bất kì phương án nào, đó
là chọn lựa của chúng ta. Chúng ta có thể trở thành bất kì ai, đó là chọn lựa của
chúng ta.
Cũng giống như bạn tìm thấy tảng
đá cẩm thạch - bây giờ mọi sự tuỳ bạn liệu bạn muốn làm ra cái gì từ nó. Bạn có
thể tạc ra một Christ, bạn cũng có thể tạc ra một Judas. Tảng đá có sẵn toàn bộ
cho bạn; bây giờ bạn phải quyết định, đó là quyết định của bạn, bạn muốn làm ra
cái gì từ nó.
Michelangelo đi ngang qua một cửa
hàng bán đá hoa. Ông ấy thấy một tảng đá hoa lớn bên ngoài cửa hàng, ông ấy đã
thấy nó nằm đó trong nhiều năm. Ông ấy hỏi người chủ cửa hàng, "Có chuyện
gì vậy? Ông có thể bán tảng đá đó được không?"
Người này nói, "Tôi đã vứt
bỏ ý tưởng dùng nó rồi. Tôi không thể bán nó được. Chẳng ai sẵn sàng mua nó, nó
vô dụng. Tôi đã vứt nó ra. Nhưng nếu ông quan tâm ông có thể lấy nó, tôi cho đấy,
để ít nhất tôi còn chỗ trống và tôi có thể để các tảng đá khác ở đó."
Michelangelo đem tảng đá về
theo mình, và sau một năm ông ấy mời người chủ hiệu tới thăm. Người chủ không
thể nào tin được vào mắt mình; ông ta chưa bao giờ thấy một Jesus đẹp thế. Ông
ta nói, "Làm sao ông có thể làm được nó? Ông thực là nhà ảo thuật! Tảng đá
đó hoàn toàn vô dụng; không thợ điêu khắc nào sẵn sàng lấy nó ngay cả được cho
không."
Và Michelangelo tương truyền đã
nói, "Nó chẳng liên quan gì tới tôi cả. Khi tôi đi ngang qua đó, Jesus đã
gọi từ tảng đá đó nói, 'Ta bị cầm tù ở đây! Giúp ta thoát ra khỏi tảng đá này
đi!' và tôi chỉ bỏ đi những mảnh không cần thiết, tôi đã giải phóng ông ấy."
Nhưng một Michelangelo được cần
tới để nghe thấy nó, để nghe Jesus bên trong tảng đá đang gọi ông ấy tới giúp
cho Jesus được tự do.
Tảng đá chỉ là tảng đá; điều phụ
thuộc vào bạn là bạn làm ra gì từ nó. Đó là điều những người hiện sinh nói: rằng
con người được sinh ra tuyệt đối tự do. Vào những ngày cổ đại đó, các triết gia
thường nghĩ rằng con người được sinh ra với tinh hoa. Các nhà hiện sinh nói con
người được sinh ra chỉ như một sự tồn tại, không có tinh hoa nào. Con người phải
tạo ra tinh hoa từ chọn lựa riêng của mình. Và tôi hoàn toàn đồng ý với cách tiếp
cận của các nhà hiện sinh.
Phật là nhà hiện sinh đầu tiên
của thế giới và còn thực sự hơn nhiều so với Martin Heidegger, Jean-Paul
Sartre, Jaspers và những người khác, bởi vì sau tất cả những nhà hiện sinh này
chỉ là các nhà tư tưởng - họ nghĩ về sự tồn tại. Phật thực sự đã biến đổi bản
thân mình. Ông ấy không nói về tinh hoa - ông ấy đã tạo ra nó, ông ấy đã chỉ
cho thế giới con người có thể làm ra được cái gì từ bản thân mình.
Gurdjieff thường nói rằng con
người không được sinh ra có linh hồn. Nghĩa cũng là một thôi. Điều đó có vẻ rất
kì lạ khi bạn lần đầu tiên nghe nói rằng con người không được sinh ra có linh hồn.
Linh hồn phải được tạo ra, con người được sinh ra trống rỗng. Và hàng triệu người
chết đi chỉ như cái trống rỗng hổng hoác. Linh hồn của họ chưa bao giờ được
sinh ra bởi vì họ chưa bao giờ làm nỗ lực nào. Ý tưởng cũ là ở chỗ mọi người được
sinh ra đều có linh hồn; nó giải phóng bạn khỏi trách nhiệm lớn lao về việc tạo
ra bản thể riêng của bạn, về việc tạo ra cái ta riêng của bạn. Khi không có
trách nhiệm tạo ra, bạn cứ sống một cách ngẫu nhiên, như mẩu gỗ trôi giạt.
Phật nói tự do chính là luật của
cuộc sống. Điều ông ấy ngụ ý bởi nó là ở chỗ không có gì cao hơn tự do. Nhưng với
từ 'luật', xin đừng hiểu nhầm ông ấy. Thực tế với pháp (dhamma), từ 'luật' chỉ
xấp xỉ đúng. Trong tiếng Anh không có đích xác từ đúng cho dhamma. Trong tiếng
Trung Quốc có từ Đạo ngụ ý đích xác dhamma. Từ gần nhất trong tiếng Anh là
logos (thần ngôn), nhưng từ đó đã không được dùng. Do đó 'luật' được dùng,
nhưng 'luật' có liên kết khác: luật thông thường của quốc gia, của chính phủ, của
xã hội. Cái đó không phải là nghĩa của Phật. Tất nhiên, các luật này là ức chế;
chúng ngăn cấm bạn, chúng cản trở bạn khỏi tự do.
Phật đang nói tự do là luật thực
duy nhất và bất kì cái gì cản trở tự do của bạn đều chống lại luật của cuộc sống.
Tự do đi. Mọi luật đó đều phải bị phá vỡ, phá hoại. Bạn phải nắm cuộc sống của
mình trong tay riêng của mình và bạn có trách nhiệm cho nó. Không số mệnh nào
chịu trách nhiệm, không định mệnh nào chịu trách nhiệm. Bạn phải tạo ra bản
thân mình bằng nỗ lực riêng của mình.
Bạn chỉ là một tabula rasa*.
Bạn có thể viết những bài thơ hay lên nó, những kiểu chữ đẹp, bạn có thể làm những
bức tranh đẹp lên nó; hay bạn có thể để nó như nó vậy. Hay bạn có thể đơn giản
ném mầu lên nó, vô nghĩa, theo cách không lành mạnh, như đứa trẻ nhỏ. Bạn có thể
phá huỷ toàn thể cái này. Và không có ai khác chịu trách nhiệm ngoại trừ bạn;
trách nhiệm toàn bộ là của bạn.
Đó là điều nhấn mạnh nhất mà Phật
muốn bạn nhớ: đừng lẩn tránh trách nhiệm của bạn. Bất kì điều gì bạn đang là
cũng đều là công trình riêng của bạn và bất kì cái gì bạn muốn là bạn đều có thể
là. Nhưng bạn có thể là cái đó chỉ nếu tự do là luật của cuộc sống. Nếu mọi thứ
đều có định mệnh, nếu có cái gì đó giống như định mệnh, nếu có cái gì đó đã được
lập trình trong bạn, thế thì bạn không là người chút nào, thế thì bạn chỉ là
cái máy tính sinh học. Bạn đơn giản cứ lặp lại chương trình này, bạn là cái máy
hát. Bạn không có tự do nào, bạn không thể thay đổi được cái gì. Bạn chỉ là đồ
chơi trong tay của các lực không biết.
Phật nói điều này là không
đúng. Do đó ông ấy thậm chí phủ nhận sự tồn tại của Thượng đế bởi lẽ đơn giản
là nếu Thượng đế có đó thế thì sẽ có rắc rối; thế thì ngài sẽ là sinh linh tối
thượng. Chính sự hiện diện của ngài sẽ trở thành điều ức chế bạn.
Điều đó đích xác là logic của
Friedrich Nietzsche. Ông ấy nói: Thượng đế chết, do đó con người bây giờ tự do.
Nhưng Nietzsche chỉ là một triết gia. Ông ấy không thể chứa được tự do ngần ấy.
Ông ấy đã phát điên.
Phật không phải là triết gia
chút nào, ông ấy là nhà huyền môn. Ông ấy dùng tự do. Ông ấy thực sự trở nên chịu
trách nhiệm cho bản thân mình. Ông ấy đã tạo ra bản thể riêng của mình và ông ấy
trở thành người đẹp nhất, người đã từng sống trên thế gian này. Ông ấy tuân
theo luật của tự do và đạt tới niềm vui tối thượng, chân lí tối thượng.
Bạn cũng có thể làm cùng điều
đó nữa. Đó là thể trở thành một Phật Gautam, một Jesus Christ, một Lão Tử, một
Zarathustra. Điều đó tất cả đều phụ thuộc vào bạn, đó là tự do của bạn. Chọn
đi!
Nhưng bạn chỉ có thể chọn khi bạn
có ý thức; bạn chỉ có thể chọn khi bạn nhận biết, tỉnh táo. Bạn càng nhận biết,
bạn càng có khả năng chọn quá trình cuộc sống của mình. Bạn càng nhận biết, bạn
càng biết, bạn càng có thể cảm thấy ý nghĩa của chiều hướng.
Tự do là nền tảng của cuộc sống
và tự do là mục đích tối thượng nữa. Tự do là cội nguồn và tự do là mục đích.
Dùng tự do để tự do khỏi mọi tù
túng. Dùng tự do để trở thành tự do tối thượng. Dùng tự do để trở thành bản
thân tự do.
Câu hỏi thứ ba:
Thưa Thầy kính yêu,
Tôi-a chưa bao giờ-a nghĩ-a sẽ-a tới-a chỗ
này-a, nhưng-a tôi ước-a tôi-a là-a người-a Italy!
Nhiều-a tình yêu-a và-a mì ống-a,
Bigga Prema.
Bigga Prema, tránh những ham muốn
như thế đi, bởi vì nếu bạn mang chúng quá lâu chúng bắt đầu trở thành thực tại.
Thế thì đừng làm tôi chịu trách nhiệm cho nó! Rất cẩn thận điều bạn muốn, bởi
vì nguy hiểm là ở chỗ ham muốn đó có thể được hoàn thành chẳng chóng thì chầy.
Tôi yêu người Italy - cũng nhiều
như yêu những người khác - nhưng một cách tự nhiên nhiều người cảm thấy ghen tị
với người Italy, bởi lẽ đơn giản là tôi đang kể nhiều chuyện cười về người
Italy. Nhưng lí do không phải là tôi yêu người Italy hơn người Hà Lan hay người
Australia; lí do đơn giản là thủ thư của tôi ngẫu nhiên là Lalita, người Italy,
cho nên cô ấy cứ tìm những chuyện cười Italy cho tôi! Cho nên thay vì bạn ham
muốn là người Italy, thì ham muốn rằng tôi có thể có một phụ tá cho Lalita từ mọi
nước. Trong công xã mới, tôi nghĩ Lalita phải có ít nhất một tá phụ tá! Nhưng cẩn
thận về việc có ham muốn này.
Bạn có biết tại sao họ treo xúc
xích Italy salami ở đám cưới của người Italy không?
Đẻ giữ cho ruồi khỏi đậu vào cô
dâu.
Và bạn có biết ai bắn đạn vào
xác của Mussolini không?
Một trăm nhà thiện xạ hàng đầu
của Italy.
Bianco, thợ cạo, làm đứt mặt
khách hàng sáu lần khi cạo râu cho ông ta. Cuối cùng người bị chảy máu hỏi liệu
anh ta có thể lấy một chiếc lưỡi dao cạo không.
"Tại sao?" người
Italy hỏi. "Anh muốn tự-a cạo mình sao?"
"Không," nạn nhân
nói, "Tôi muốn tự bảo vệ mình!"
Bị cảnh sát chặn lại sau khi
anh ta nổ máy ầm ầm trên phố một chiều và đâm chiếc xe Ford 1949 của mình và một
cửa sổ cửa hàng, người Italy say khướt muốn biết cái quỉ gì đã diễn ra.
"Ông đã đi ngược chiều
giao thông, ông là đồ con hoang câm," viên cảnh sát giận dữ nói, "Ông
không thấy mũi tên đen kia sao?"
"Mẹ-a Jesus linh
thiêng!" người say sưa nói. "Tôi thậm chí không thấy người da đỏ!"
Và nếu bạn thực sự muốn thay đổi
trong kiếp sống tiếp của mình, trong lượt tiếp khi bạn quay lại, Bigga Prema,
thay vì là người Italy, thì là người Polack đi! Bây giờ bạn thấy, người Polack
đã trở thành giáo hoàng - người đó đã đánh bại mọi người Italy! Bây giờ nếu người
Polack có thể trở thành giáo hoàng, điều tiếp là ở chỗ người đàn bà sẽ trở
thành giáo hoàng-a.
Sao chó Polack có mũi tẹt? Từ
những chiếc xe đỗ đi săn.
Và tại sao người Polack không
thể là dược sĩ?
Họ không thể khớp được chiếc
chai nâu nhỏ trong máy chữ của họ!
Và bạn biết cái gì được viết ở
đáy chai sữa Ba Lan không?
"Mở ở đầu kia."
Wojawicz bước vào trong cửa
hàng với con chó lai ghẻ lở của mình. Người hướng dẫn khác xô tới, chỉ vào biển
có viết, Cấm chó và nói, "Này, thưa ông, ông không biết đọc à?"
"Vậy," người Polack
nói, "ai hút thuốc?"
Mới hôm nọ tất cả những người
Italy da cam và những người Polack da cam tụ tập với nhau để quyết định ai thực
sự là vĩ đại nhất. Tất nhiên, không có vấn đề thảo luận trí tuệ... nó phải là
cái gì đó có tính tồn tại chứ! Cho nên họ quyết định đi ra sân bóng đá bên cạnh
ga tầu hoà và chơi bóng đá - bất kì ai thắng...
Trong hai giờ mọi thứ đã xảy ra
- ngoại trừ bóng đá. Các cú đánh karate bay ra và yoga được thực hiện và đấm bốc
và vật và Thiền Động và Thiền Kundalini. Và họ đã quên hoàn toàn rằng họ cần
vài trọng tài; đã không có trọng tài chút nào.
Sau hai giờ thậm chí quả bóng nằm
ở bên bắt đầu cười! "Có chuyện gì vậy?" Thế rồi một chiếc tầu hoả đi
qua và nghe thấy tiếng còi tàu những người Italy tưởng trận đấu kết thúc rồi,
thế là họ rời khỏi sân, nghĩ, "Chúng ta bình đẳng và trò chơi chấm dứt rồi."
Nhưng người Polack dồn nghị lựa
để thắng, và bây giờ, bởi vì mặt trời đã xuống, trò chơi thậm chí còn dữ dội
hơn. Và cuối cùng sau nỗ lực một giờ người Polack đã có khả năng ghi một bàn -
không có người Italy, nhưng điều đó không thành vấn đề!
Cho nên nếu bạn muốn là cái gì
đó thực sự vĩ đại, là người Polack tốt hơn là người Italy. Sao chọn cái gì đó hạng
hai?
Milewski cố bật diêm lên. Anh
ta quẹt que diêm đầu, không cháy, anh ta vứt nó đi. Anh ta quẹt que diêm thứ
hai. Nó cũng không cháy và anh ta vứt nó đi. Anh ta quẹt que thứ ba và nó cháy.
"Đó là que tốt," người
Polack nói, thổi tắt nó. "Mình phải cất nó đi!"
Một người Polack và một người
Do Thái bước đi trong sa mạc. Người Do Thái mang quả dưa, người Polack mang
cánh cửa ô tô.
Sau một chốc người Polack nói,
"Sao anh mang quả dưa hấu đó?"
Người Do Thái nói, "Để khi
trời quá nóng tôi cắt nó ra và ăn một miếng của nó."
Một lúc sau, người Do Thái nói,
"Vậy thế sao anh mang cánh cửa ô tô đó?"
"Vậy," người Polack
nói, "khi trời quá nóng tôi vặn cửa sổ lên!"
Câu hỏi thứ tư:
Thưa Thầy kính yêu,
Một thời gian trước đây tôi đã viết thư cho
thầy về việc bị lẫn lộn, và thầy đã nói thầy chăm nom. Bây giờ kể từ đó tôi đã
thậm chí còn lẫn lộn hơn! Thầy đang làm gì với tôi vậy?!
Prem Asang, chăm nom! Đó là
cách tôi chăm nom đấy! Bạn bị lẫn lộn bởi vì bạn đang mang ý tưởng và định kiến
nào đó trong tâm trí. Nếu bạn không mang ý tưởng nào, định kiến nào trong tâm
trí, ngay cả tôi cũng không thể làm bạn lẫn lộn được; không ai trên toàn thế giới
có thể làm bạn lẫn lộn được. Lẫn lộn nảy sinh từ nguyên nhân bên trong riêng của
bạn.
Chẳng hạn, nếu bạn tin vào ý tưởng
nào đó và tôi nói điều gì đó ngược lại nó, thế thì có lẫn lộn. Bạn không thể rời
bỏ được ý tưởng cũ; nó cổ thế, nó có bao nhiêu rễ trong bạn và bạn đã sống với
nó lâu tới mức nó đã trở thành thoải mái và ấm cúng. Bạn đã tin vào nó lâu thế,
nó đã cho bạn nhiều an ủi, tới mức bây giờ bỗng nhiên vứt bỏ nó đi sẽ có nghĩa
là đi vào trạng thái không an ninh; nó đã trở thành an ninh và an toàn của bạn.
Nhưng nghe tôi bạn không thể
níu bám vào nó được thêm chút nào. Bạn không thể vứt bỏ được nó và bạn không thể
níu bám được nó, do đó có lẫn lộn. Bạn không thể níu bám lấy nó thêm nữa bởi vì
điều tôi nói hấp dẫn bạn, trái tim bạn hiểu nó. Sâu bên dưới cái gì đó trong bản
thể bên trong của bạn nói,
"Vâng, nó là vậy." Giữa
trái tim và cái đầu bạn xung đột xảy ra; đó là lẫn lộn.
Lẫn lộn đơn giản nghĩa là bây
giờ bạn không thể nào quyết định được đi đâu: cứ níu bám lấy cái cũ, cái sẽ là
không thể được bởi vì bây giờ bạn đã thấy rằng cái đó là không đúng, rằng bạn
đã níu bám chỉ cái dối trá thoải mái. Nó là không đúng, và trái tim bạn cảm thấy
rằng nó là không đúng... mặc dầu nó cho bạn an ủi. Dối trá có thể cho bạn an ủi,
chúng là rất an ủi; bằng không, không ai tin vào dối trá. Mọi người đều tin vào
dối trá bởi một lẽ đơn giản là chúng là rẻ mạt và cho bạn an ủi lớn. Bạn không
cần làm nỗ lực nào để nhận ra chúng. Chúng được truyền cho bạn bởi người khác:
bởi bố mẹ bạn, bởi thầy giáo của bạn, bởi xã hội, bởi bầu không khí. Bạn đơn giản
cứ thu thập từ mọi nơi, từ mọi nguồn.
Bạn đang sống trong lâu đài
cát; nhưng mọi thứ diễn ra ổn thoả - trừ phi ai đó bảo bạn rằng đây là lâu đài
cát. Một khi bạn đã nghe nói rằng đây là lâu đài cát, vấn đề nảy sinh: bạn
không thể sống trong nó thêm nữa được, sống trong nó là nguy hiểm. Và bạn không
thể thoát ra khỏi nó được bởi vì bạn đã trở nên quen thuộc thế với nó. Do đó mới
có lẫn lộn. Lẫn lộn đơn giản nghĩa là bạn không thể nào quyết định được.
Trừ phi bạn trở nên quyết định,
Asang, bằng không lẫn lộn sẽ cứ phát triển. Công việc của tôi bao gồm việc tạo
ra lẫn lộn trong bạn, bởi vì không tạo ra lẫn lộn tôi không thể kéo được bạn ra
khỏi lâu đài cát của bạn, tôi không thể kéo được bạn ra khỏi con thuyền giấy của
bạn, tôi không thể kéo được bạn ra khỏi những dối trá và mơ mộng của bạn. Và
tôi biết hoàn toàn rõ rằng khi bạn đã đổ nhiều đầu tư thế vào tin tưởng nào đó
- có thể bạn đã sống ba mươi năm, bốn mươi năm trong tin tưởng nào đó - để thấy
bây giờ rằng nó là sai, rằng nó là hoàn toàn ngu xuẩn, rằng nó là lố bịch, tạo
ra vấn đề lớn cho bạn. Tự nhìn nhận của bạn về thông minh của mình bị tan tành.
Trong bốn mươi năm bạn đã mang cái gì đó lố bịch mà không nhìn thấy nó. Bạn có
loại thông minh gì vậy? Bạn trở nên nghi ngờ thông minh riêng của mình và điều
đó tạo cảm giác không thoải mái.
Đó là lí do tại sao ở cùng thầy
cần dũng cảm. Ở cùng thầy cần dũng cảm để chấp nhận rằng "Mình không biết."
Khoảnh khắc bạn chấp nhận,
Asang, rằng "Mình không biết," mọi lẫn lộn sẽ biến mất, bay hơi, đơn
giản bay hơi - cũng như giọt sương bay hơi trong ánh mặt trời buổi sáng không để
lại dấu vết nào đằng sau chúng. Lẫn lộn là bởi vì bạn níu bám lấy vài điều mà
trong quá khứ bạn nghĩ rất giá trị. Bạn đã nghĩ rằng chúng là đồ trang sức, bằng
vàng, nạm kim cương, và bây giờ tôi đã làm cho bạn nhận biết rằng chúng không
là gì ngoài xiềng xích - có thể xiềng xích vàng đấy và có thể được nạm bằng kim
cương đấy, nhưng kim cương là gì? - chúng cũng là đá thôi. Và vàng là gì? Khác
biệt tồn tại chỉ trong tâm trí con người, bằng không vàng và sắt là như nhau.
Đánh giá là của chúng ta, phóng chiếu là của chúng ta. Nhưng xiềng xích vẫn là
xiềng xích và xiềng xích phải bị phá vỡ. Bây giờ mọi thứ bạn đã từng tin đều là
đồ trang sức, trang điểm, đều được chỉ ra cho bạn một cách liên tục rằng chúng
không là gì ngoài xiềng xích.
Hoặc bạn sẽ phải trốn thoát khỏi
tôi... nhưng nhớ lấy, trốn sẽ không giúp gì cho bạn. Một khi bạn đã ở trên bàn
giải phẫu của tôi rồi thì tốt hơn cả là trải qua toàn thể cuộc mổ đi! Nếu bạn
trốn giữa chừng cuộc mổ, bạn sẽ vẫn còn bị lẫn lộn cả đời mình, bởi vì bất kì
điều gì bạn đã hiểu từ tôi đều sẽ không rời khỏi bạn, nó sẽ ám ảnh bạn. Cho nên
không có lối thoát khỏi tôi.
Một khi bạn ở cùng tôi, bạn phải
học cách biến đổi, bạn phải trải qua thay đổi triệt để. Bạn phải chết đi quá khứ
và được sinh ra mới toanh. Điều đó là khó, điều đó là đau đớn. Mọi việc sinh đều
đau đớn, và sinh thành tâm linh là rất đau đớn. Không thuốc giảm đau nào sẵn
có. Với sinh thành tâm linh người ta phải trải qua nhiều đau đớn, nhưng những
đau đớn đó là đáng giá với nó bởi vì bạn trưởng thành ra khỏi sự cầm tù của
mình; bạn trưởng thành vào tự do, bạn trưởng thành.
Và một khi bạn đã nếm trải vui
vẻ của trưởng thành, của việc trở nên chín chắn, thế thì không có vấn đề gì. Thế
thì bạn biết rằng tất cả những điều bạn đã bỏ lại đằng sau đều vô giá trị, đều
là rác rưởi.
Nhưng, Asang, khoảnh khắc này
phải được trải qua. Khoảnh khắc mấu chốt này phải tới trong cuộc đời của mọi đệ
tử khi đệ tử ở trong một loại lấp lửng, không ở đây không ở kia, nửa trong quá
khứ và nửa đi cùng tôi, nhiều lầm nghĩ tới bỏ trốn.
Mới hôm nọ Somendra đã hỏi một
câu hỏi: "Nhưng, thưa Thầy kính yêu, lối ra ở đâu?" Không có lối ra ở
đây! Đó là đường một chiều. Bạn chỉ đi vào... chúng ta không có cửa khác, chỉ
có lối vào. Thế thì bạn phải được tái sinh; đó là lối ra duy nhất. Nhưng lối ra
này không phải là lối thoát ra, nó là lối "thoát vào." Nó đi vào nội
tâm.
Asang, Tôi đang chăm sóc nhiều
như bạn có thể chịu đựng được ở khoảnh khắc này! Tôi sẽ chăm sóc thêm... Thuốc
đắng và nó phải được cho theo liều nhỏ. Và đây không phải là trị liệu vi lượng
đồng cân, nhớ lấy, đây là chữa trị đối chứng thuần khiết - nó là chất độc thuần
khiết! Nó là việc đóng đinh, bởi vì chỉ thế thì mới có phục sinh. Nhưng điều đó
nữa cũng mất ba ngày. Giữa đóng đinh và phục sinh... ba ngày. Nhớ ba ngày đó;
chúng là có ý nghĩa, rất có ý nghĩa. Ba ngày đó là những ngày khó khăn nhất.
Nghĩ về Jesus mà xem: ba ngày
trong hang, không chết không sống. Ông ấy không thể nào chết hoàn toàn được bởi
vì một khi bạn chết hoàn toàn thì bạn qua đời rồi. Ông ấy không hoàn toàn sống;
bằng không ông ấy sẽ không ở đấy trong ba ngày trong hang đâu, ông ấy chắc đã
trốn đi sớm hơn rồi. Ông ấy phải đã treo giữa hai cực này của sinh và tử.
Ba ngày đó là có ý nghĩa, chúng
là biểu tượng. Ba ngày đó đại diện cho thân, tâm, tim. Bạn phải chết đi trong
thân thể, trong tâm trí, trong trái tim; chỉ thế thì bạn mới có thể được sinh
ra như linh hồn. Bạn phải trải qua đêm tối này của linh hồn. Đây là thời kì
trong bụng mẹ, chín tháng đó trong bụng mẹ. Theo đích xác cùng cách đó, đệ tử
phải trong bụng mẹ của thầy. Phật trường này không là gì ngoài bụng mẹ. Bạn
đang trong bụng mẹ. Điều đó tuỳ ở bạn: nếu bạn cứ níu bám quá lâu sẽ mất thời
gian lâu hơn cho bạn đi ra.
Ở Ấn Độ chúng ta có nhiều câu
chuyện hay về Lucknow. Lucknow là thành phố lịch sự nhất ở Ấn Độ, rất lịch sự;
thực tế quá đáng, người ta nói vậy. Có lần chuyện xảy ra, một người đàn bà mang
thai và cô ấy mang hai đứa trẻ trong bụng mình, và họ không ra. Chín tháng trôi
qua, rồi chín năm trôi qua, rồi chín mươi năm trôi qua...
Cuối cùng người đàn bà này chết
và các bác sĩ phải mổ bụng ra. Hai ông già chín mươi tuổi vẫn đang đứng đó và họ
đang nói với nhau, "Thưa bác, mời bác ra trước!"
Đừng mất nhiều thời gian thế - ở
đây bạn không cần lịch sử kiểu đó! Nhảy ra khỏi bụng mẹ nhanh chóng nhất có thể
được đi... bởi vì bụng mẹ tâm linh không có thời gian tự nhiên - chín tháng hay
chín năm - nó tất cả đều phụ thuộc vào cá nhân. Nó có thể xảy ra trong một khoảnh
khắc hay nó có thể không xảy ra trong vĩnh hằng.
Asang, tôi đang chăm nom cho bạn,
và khi bạn trở nên sẵn có hơn chút ít cho tôi, chút ít kiên nhẫn hơn, chút ít
có khả năng hấp thu năng lượng của tôi, tôi sẽ chăm nom nhiều hơn cho bạn.
Mới vài ngày trước đây một đêm
tôi đã định gọi bạn làm khách trung gian, nhưng Arup thông báo cho tôi rằng,
"Lần đầu tiên thầy gọi Asang làm khách trung gian, trong nhiều ngày cô ấy
gần như trong trạng thái quá say mê, cho nên xin đừng gọi cô ấy sớm thế."
Cho nên tôi phải bỏ ý tưởng này.
Nếu bạn sẵn sàng, bạn có thể tới
đêm nay! Nhưng thế thì đừng bị quá điên khùng trong nhiều ngày. Cố gắng hấp thu
tôi. Bạn càng trở nên có khả năng, tôi sẽ càng làm bạn lẫn lộn hơn cho tới khi
không cái gì còn lại để lẫn lộn, cho tới khi tâm trí hoàn toàn chết và không có
ai để lẫn lộn.
Đó là điều xảy ra cho các đệ tử
của tôi, những người đã ở đây đủ lâu. Bây giờ, bất kì điều gì tôi nói, họ nghe
một cách vui vẻ không làm so sánh nào, không làm phán xét nào, không đánh giá
nào. Họ không nghĩ về điều tôi đã nói hôm qua, bởi vì nếu họ nghĩ về điều đó họ
bắt đầu trở nên bị lẫn lộn. Cho nên họ sống trong khoảnh khắc cùng tôi. Tôi sống
trong khoảnh khắc, và một khi bạn đã hiểu cách sống, bạn cũng sẽ sống theo khoảnh
khắc cùng tôi. Và thế thì không có lẫn lộn, thế thì có mọi sáng tỏ. Và sáng tỏ
là hồn nhiên và sáng tỏ là tự do.
Câu hỏi cuối cùng:
Thưa Thầy kính yêu, Giáo điều của thầy là
gì?
Peter, tôi tin bạn phải là du
khách ở đây; bằng không bạn không thể hỏi được câu hỏi ngu xuẩn thế. Tôi không
có dogma (giáo điều) nào. Ngay chỗ đầu tiên tôi không thích chó chút nào! Và
'dogma' nghĩa là chó mẹ! Tôi không thích đồ chó đẻ nào mà tôi cũng không thích
chó mẹ nào! Có những chó mẹ của người Ki tô giáo và chó mẹ của người Hinduvà
chó mẹ của người Mô ha mét giáo, và chúng làm gì? Chúng cứ sủa lẫn nhau! Tôi
không có chó mẹ chút nào. Mọi con trẻ của tôi đều hiểu nó ở đây, mọi sannyasin
nhỏ của tôi. Bạn có thể hỏi chúng.
Upachara đã thông báo cho tôi:
Nghe tiếng bước chân ở trước
văn phòng. Năm đứa trẻ sannyasin có cuộc nói chuyện nghiêm chỉnh. Một trong chúng
nói, "Osho thậm chí không phải là sannyasin đâu!"
Đủ cho hôm nay.
* save tiếng Anh có nghĩa tiết kiệm và cũng
có nghĩa là cứu. Cô bé hiểu lầm nghĩa tiết kiệm thành nghĩa cứu.
* tabula rasa là tấm bảng trắng trơn, một
thuật ngữ của nhận thức học chỉ ra mỗi cá nhân được sinh ra không có nội dung
tâm trí nào có sẵn, mọi tri thức của họ đều tới từ kinh nghiệm và cảm nhận.