Read more
Osho – Con đường
Thiền
Chương 7. Ánh
sáng tâm thức
Tôi đã nói về những lĩnh vực
bên ngoài vốn là nền tảng cho thiền. Bây giờ tôi sẽ nói về bản chất cốt lõi của
thiền.
Nền tảng trung tâm của thiền là
thanh lọc và trải nghiệm bản chất thật sự của cơ thể, suy nghĩ và cảm xúc. Nếu
chỉ chừng đó xảy ra thì cuộc sống của bạn cũng sẽ trở nên rất hân hoan. Nếu chỉ
chừng đó xảy ra thì cuộc sống của bạn cũng trở nên thiêng liêng. Nếu chỉ chừng
đó xảy ra bạn cũng sẽ trở nên kết nối với thế giới bên kia. Nhưng nó chỉ là một
cuộc gặp với thế giới bên kia, bạn vẫn chưa hòa nhập với nó. Bạn trở nên kết nối
với thế giới bên kia nhưng chưa trở thành một với nó. Bạn làm quen với thiêng
liêng nhưng bạn không là nó. Nền tảng của thanh lọc sẽ đưa bạn hướng tới thiêng
liêng và tập trung mắt bạn vào nó, nhưng nó là một trạng thái trống rỗng duy nhất
cho phép bạn hòa cùng thiêng liêng và trở thành một với nó.
Ban đầu, ở ngoại vi bạn đi tới
biết sự thật, ở trung tâm bạn trở thành sự thật. Vì thế bây giờ tôi sẽ nói về
giai đoạn thứ hai này. Tôi đã gọi giai đoạn thứ nhất là thanh lọc; tôi sẽ gọi
trạng thái thứ hai này là tính không. Tính không này cũng có ba giai đoạn: cấp
độ cơ thể, cấp độ tâm trí và cấp độ cảm xúc.
Vô thể xác là cái đối lập của sự
đồng nhất với cơ thể. Bạn đồng nhất với cơ thể. Bạn không cảm thấy “Nó là cơ thể
của tôi”; trái lại, ở mức độ nào đó bạn tiếp tục cảm thấy rằng “Tôi là cơ thể”.
Nếu cảm giác rằng bạn là cơ thể biến mất, thế thì bạn sẽ trở thành vô thể xác.
Nếu sự đồng nhất của bạn với cơ thể bị phá vỡ, vô thể xác sẽ xảy ra.
Khi Alexander trở về từ Ấn Độ
ông ấy muốn mang một sannyasin về cùng để ông ấy có thể cho mọi người ở Hy Lạp
biết một sannyasin Ấn Độ thì như thế nào. Có nhiều sannyasin sẵn sàng và háo hức
tới. Ai lại không muốn tới khi Alexander mời và chào đón họ với những nghi thức
hoàng gia? Thế nhưng Alexander không muốn mang theo chỉ những người háo hức, bởi
người háo hức sẽ không là một sannyasin thực sự. Ông ấy tìm một sannyasin có
đôi chút phẩm chất xác thực.
Khi đang đi ngang khu vực biên
giới, ông ấy tìm biết về một sannyasin đặc biệt. Người ta nói với ông ấy, “Có một
sannyasin sống ven bờ sông trong rừng. Ngài nên mang ông ấy theo ngài”.
Ông ấy đã đi tới đó. Trước tiên
ông ấy cử binh sĩ tới để mang sannyasin về cho ông ấy. Binh sĩ tới chỗ
sannyasin và nói, “Ông diễm phúc đấy! Hàng nghìn sannyasins khác đã cầu xin
Alexander mang họ theo nhưng ngài không chọn ai trong số họ. Bây giờ Alexander
đại đế ban phát ân huệ của ngài tới ông và ngài muốn ông đi cùng ngài. Ông sẽ
được đưa tới Hy lạp theo nghi thức hoàng gia”.
Sannyasin nói, “Không ai có quyền
lực hay can đảm ép buộc sannyasin đi tới bất kỳ đâu”.
Các binh sĩ đã bị sốc. Họ là những
binh sỹ của Alexander uy quyền, và một sannyasin không mảnh vải nào lại dám nói
với họ như vậy ư? Họ nói, “Đừng nói điều đấy lần nữa, hoặc ông sẽ chết”.
Nhưng sannyasin nói, “Không ai
có thể lấy đi cuộc sống mà ta đã tự mình từ bỏ. Đi và nói với Alexander của các
người rằng sức mạnh của ông ấy có thể chinh phục tất cả, nhưng không thể chinh
phục được những người đã chinh phục chính bản thân họ”.
Alexander sửng sốt! Lời nói lạ
lùng, nhưng cũng quan trọng bởi ông ấy cảm thấy rằng ông ấy đã tìm thấy
sannyasin bấy lâu đang tìm kiếm. Alexander tự mình đi tới, gươm tuốt trần trong
tay, và ông ấy nói với sannyasin, “Nếu ông không đi, ta sẽ cắt đầu ông”.
Và sannyasin trả lời, “Cứ làm
đi! Và ngay khi ông thấy ông đã cắt lìa đầu khỏi cơ thể này, ta cũng sẽ thấy
cái đầu được cắt lìa khỏi cơ thể. Ta cũng sẽ thấy nó, ta cũng sẽ đang quan sát
điều đang diễn ra. Nhưng ông sẽ không thể giết tai, bởi ta là người quan sát”.
Và ông ấy tiếp tục, “ta cũng sẽ thấy rằng cái đầu được cắt lìa - vì thế đừng ấn
tượng sai rằng ông có thể làm ta tổn thương theo cách nào đó. Ta vượt thoát khỏi
điểm mà bất kỳ ai có thể làm tổn thương ta.
Đây là lý dó Krishna đã nói,
“Cái mà lửa không thể đốt cháy, mũi tên không thể xuyên thủng, gươm không thể cắt
lìa, những thứ đó, thực thể đó vốn ở trong chúng ta. Thực thể hợp nhất mà lửa
không thể đốt cháy và tên không thể xuyên qua ở trong chúng ta”.
Ý thức về thực thể đó và buông
bỏ sự đồng nhất với cơ thể, buông bỏ cảm giác rằng bạn là cơ thể, chính là vô
thể xác. Nhưng bạn sẽ phải làm vài điều để buông bỏ sự đồng nhất. Bạn sẽ phải học
cách buông bỏ nó. Và cơ thể càng tinh khiết, sẽ càng dễ để buông bỏ sự đồng nhất
với cơ thể. Cơ thể càng ở trong trạng thái tinh khiết, bạn càng có thể nhanh
chóng ý thức rằng bạn không là cơ thể. Đấy là lý do tại sao sự tinh khiết cơ thể
là nền tảng và vô thể xác là hoa trái tối thượng của nó.
Làm sao bạn có thể thấy được rằng
bạn không là cơ thể? Bạn sẽ phải kinh nghiệm nó. Nếu đang đứng, đang ngồi, đang
nằm và đang đi bạn cố gắng nhớ, nếu có một ít lưu tâm đúng, nếu có một ít ý thức
về những chức năng của cơ thể, bạn sẽ thực hiện bước đầu tiên hướng tới sáng tạo
tính không.
Khi bạn đang đi dọc theo con đường,
nhìn sâu sắc vào trong bản thân bạn và bạn sẽ thấy rằng có ai đó ở đấy đang
không đi. Bạn đang đi, tay và chân bạn đang chuyển động, nhưng có gì đó trong bạn
là đang không đi chút nào, nó chỉ đang quan sát bạn đi.
Khi bạn bị đau ở tay hoặc chân,
khi bạn làm thương chân bạn, thế thì nhìn vào bên trong với ý thức - bạn bị
thương, hay đấy là cơ thể bạn bị thương và bạn đang đồng nhất với đau đớn?Khi bị
đau đâu đó trên người, trở nên ý thức xem đau đớn đang xảy đến với bạn hay bạn
đơn giản đang chứng kiến đau đớn, liệu bạn có là nhân chứng trước đau đớn.
Khi bạn cảm thấy đói, nhìn với
ý thức để thấy liệu bạn đói, hay cơ thể bạn đói và bạn đơn giản đang chứng kiến
điều đó. Và khi có hạnh phúc, cũng quan sát và cảm nhận xem hạnh phúc thực tế
đang diễn ra ở đâu.
Với tất cả những gì đang xảy ra
trong cuộc sống của bạn, trong khi bạn đang đứng, đang ngồi, đang đi, đang ngủ
và đang tỉnh dậy, điều cần được nhớ là ý thức thực hiện nỗ lực thường xuyên nhằm
thấy được điểm mọi điều thực tế đang diễn ra. Chúng có thực tế đang xảy ra cho
bạn hay bạn chỉ là một nhân chứng? Thói quen đồng nhất của bạn là sâu xa. Bạn
thậm chí có thể bắt đầu khóc khi bạn đang xem một bộ phim hay một vở kịch, bạn
có thể bắt đầu cười. Khi ánh sáng trong nhà hát bật sáng bạn kín đáo lau nước mắt
để không ai thấy chúng. Bạn khóc, bạn trở nên đồng nhất với bộ phim. Bạn trở
nên đồng nhất với anh hùng, với nhân vật - cái gì đó đau đớn có thể đã xảy đến
cho anh ta, và bạn đồng nhất với nỗi đau này và bắt đầu khóc.
Một tâm trí nghĩ bất kỳ cái gì
đang diễn ra với cơ thể tức đang diễn ra với bạn là đang trong khốn khổ và đau
đớn, và đấy là sự đồng nhất của bạn với cơ thể. Và cũng chỉ có một nguyên nhân
cho hạnh phúc, và đấy là sự đồng nhất của bạn với cơ thể gãy vỡ và bạn trở nên
ý thức rằng bạn không là cơ thể.
Để được như vậy, cần ghi nhớ
đúng. Cần ghi nhớ đúng về những hoạt động của cơ thể, ý thức đúng, quan sát
đúng về những hoạt động của cơ thể. Nó là một quá trình: Vô thể xác sẽ diễn ra
thông qua quan sát đúng về cơ thể.
Cần quan sát cơ thể. Khi bạn đi
ngủ vào buổi tối, sẽ quan trọng khi ý thức rằng cơ thể bạn đang đi ngủ đấy,
không phải bạn. Và khi trời sáng lúc bạn rời khỏi giường, sẽ quan trọng khi ý
thức rằng cơ thể bạn đang rời khỏi giường, không phải bạn. Không phải bạn đã đi
ngủ, chỉ là cơ thể bạn đã ngủ. Khi bạn ăn, ý thức rằng cơ thể bạn đang ăn, và
khi bạn mặc quần áo ý thức rằng những quần áo đó chỉ phủ lên cơ thể bạn, không
phải bạn. Thế thì khi ai đó làm tổn thương bạn, với ý thức này bạn sẽ có thể nhớ
được rằng cơ thể này đang bị tổn thương, không phải bạn. Theo cách này, với những
nhắc nhở liên tục, sẽ tới một điểm có sự bùng nổ và đồng nhất sẽ bị phá vỡ.
Bạn có biết rằng khi bạn đang
mơ bạn không ý thức về cơ thể bạn? Và bạn có biết rằng khi bạn đang ngủ say bạn
không còn ý thức gì về cơ thể bạn? Bạn có nhớ khuôn mặt bạn? Bạn càng đi sâu
vào bản thân, bạn càng quên cơ thể bạn. Trong giấc mơ, bạn không ý thức về cơ
thể; và trong giấc ngủ sâu, trong một trạng thái vô thức, bạn không ý thức về
cơ thể chút nào. Khi ý thức bắt đầu trở lại, sự đồng nhất của bạn với cơ thể dần
dần bắt đầu trở lại. Vào buổi sáng, khi bạn chợt tỉnh dậy, nhìn vào bên trong,
và bạn sẽ có thể thấy rõ ràng rằng sự gắn kết của bạn với cơ thể cũng đang tỉnh
dậy.
Có một thí nghiệm để phá vỡ sự
gắn kết này với cơ thể. Nếu bạn tiếp tục thực hiện nó một hoặc hai lần trong một
tháng, nó sẽ giúp bạn phá vỡ sự đồng nhất. Bây giờ hãy cố hiểu thí nghiệm này.
Thư giãn cơ thể theo cùng cách
chúng ta đã làm cho thiền buổi tối: bằng cách để phòng tối, trao gợi ý cho mỗi
luân xa, thư giãn cơ thể, và đi vào trong thiền. Khi cơ thể được thư giãn - khi
hít thở của bạn trở nên thư giãn và thực thể bạn trở nên tĩnh lặng - cảm thấy
như bạn đã chết. Và trở nên ý thức trong bản thân, bởi bạn chết, những người
yêu quý nào của bạn sẽ tập hợp xung quanh bạn. Quan sát hình ảnh của họ đang tụ
về xung quanh bạn - điều họ làm, ai đó trong họ khóc, ai đó gào thét, ai đó thổn
thức - quan sát họ thật rõ ràng; họ sẽ hiển hiện trước bạn.
Thế rồi thấy rằng tất cả những
người từ hàng xóm, trong vùng, cũng như những người yêu quý của bạn tập hợp và
buộc cơ thể đã chết của bạn vào quan tài. Quan sát cả điều đó nữa. Nhìn những
người đó khiêng quan tài đi, và để nó xuống khu vực hỏa táng; rồi để họ đặt nó
lên giàn hỏa thiêu tang lễ.
Quan sát tất cả điều này. Tất cả
điều này là tưởng tượng, nhưng nếu bạn thực nghiệm cùng tất cả điều này trong
tưởng tượng của bạn, bạn sẽ có thể thấy nó rất rõ ràng. Và rồi thấy rằng họ đặt
cơ thể đã chết của bạn lên giàn hỏa thiêu tang lễ; những ngọn lửa đã bốc lên và
cơ thể đã chết của bạn biến mất.
Khi tưởng tượng của bạn đạt tới
điểm mà cơ thể đã chết biến mất và khói bốc lên trời, những ngọn lửa biến vào
không khí và chỉ còn lại tro tàn, ngay lập tức, với tất cả ý thức, nhìn bên
trong bản thân bạn vào điều đang diễn ra. Lúc đó bạn sẽ bất ngờ thấy rằng bạn
không là cơ thể; lúc đó sự đồng nhất sẽ hoàn toàn bị gãy vỡ.
Sau khi thực hiện thí nghiệm
này nhiều lần, khi bạn tỉnh dậy sau lúc thực hiện nó, khi bạn đi, khi bạn nói,
bạn sẽ biết rằng bạn không là cơ thể. Chúng ta gọi trạng thái này là trạng thái
vô thể xác. Người nào đi tới biết bản thân mình thông qua quá trình này sẽ trở
nên vô thể xác.
Nếu bạn làm điều này mọi lúc,
hai mươi bốn giờ một ngày - đi, tỉnh dậy, ngồi xuống, nói và vẫn ý thức rằng bạn
không là cơ thể - thế thì cơ thể sẽ chỉ là một sự trống rỗng. Và để biết rằng bạn
không là cơ thể thì thật hiếm hoi. Tuyệt đối hiếm hoi, không gì quý giá hơn điều
này. Trở nên không đồng nhất với cơ thể là tuyệt đối hiếm hoi.
Sau cơ thể bạn, những suy nghĩ
và cảm xúc của bạn sẽ được thanh lọc, nếu bạn làm thí nghiệm này với vô thể
xác, nó sẽ xảy ra. Và thế thì nhiều thay đổi sẽ bắt đầu xảy ra trong cuộc sống
của bạn. Tất cả những lỗi lầm của bạn, tất cả những hành động vô thức của bạn
được kết nối với cơ thể. Bạn không làm ra lầm lỗi hay thực hiện hành động sai
nào mà không kết nối với cơ thể. Và nếu bạn trở nên ý thức rằng bạn không là cơ
thể, sẽ không còn bất kỳ khả năng nào cho đau khổ trong cuộc sống của bạn.
Thế thì nếu ai đó làm bạn đau đớn
với một thanh gươm bạn sẽ thấy rằng người đó đã chém cơ thể bạn bằng gươm, và bạn
sẽ ý thức rằng không có gì đã xảy ra với bạn. Bạn sẽ vẫn còn không bị chạm tới.
Lúc đó bạn sẽ giống một đài sen trong nước. Lúc bạn trở nên ý thức về vô thể
xác của bạn cuộc sống của bạn sẽ trở nên an bình, không bị khuấy động. Thế thì
bất kỳ sự kiện bên ngoài nào, bất kỳ sấm hay bão tố nào cũng sẽ không chạm tới
bạn bởi chúng chỉ có thể chạm tới cơ thể bạn. Tác động của chúng chỉ là lên cơ
thể; chúng chỉ ảnh hưởng lên cơ thể. Nhưng bạn nghĩ, một cách sai lầm, rằng tác
động là lên bạn - đây là lý do tại sao bạn chịu đứng và cảm thấy đau đớn hay bất
hạnh.
Đây là giai đoạn đầu tiên của kỷ
luật tâm linh: bạn học để trở nên tự do khỏi cơ thể. Nó không khó học, và người
nào nỗ lực chắc chắn sẽ trải nghiệm nó.
Yếu tố thứ hai của kỷ luật tâm
linh là tự do khỏi những ý nghĩ. Như tôi đã nói rằng vô thể xác xảy ra thông
qua quan sát đúng về cơ thể, tự do khỏi ý nghĩ xảy ra thông qua quan sát đúng về
ý nghĩ của bạn. Yếu tố cơ bản của kỷ luật tâm linh là quan sát đúng. Trong ba
giai đoạn này bạn phải nhìn với ý thức đúng và quan sát đúng với cơ thể, tâm
trí và cảm xúc.
Trở thành người quan sát về những
dòng ý nghĩ trôi qua tâm thức bạn. Cũng giống người đang ngồi bên bờ sông quan
sát dòng chảy con sông, ngồi bên bờ tâm trí bạn và quan sát. Hoặc giống như người
ngồi trong rừng và quan sát đàn chim bay ngang qua, chỉ ngồi và quan sát. Hoặc
cách người ta quan sát trời mưa và những đám mây chuyển động, bạn chỉ quan sát
đám mây ý nghĩ trong bầu trời tâm trí của bạn. Những con chim của ý nghĩ đang
bay, dòng sông ý nghĩ đang trôi… cùng cách như vậy, ngồi yên lặng bên bờ sông,
bạn đơn giản ngồi và quan sát. Nó cũng giống như bạn đang ngồi bên bờ sông,
quan sát những ý nghĩ trôi qua. Không làm gì, không can thiệp, không dừng chúng
theo bất kỳ cách nào. Không ngăn chặn theo bất kỳ cách nào. Nếu một ý nghĩ tới
đừng dừng nó lại, nếu nó không tới đừng cố buộc nó tới. Bạn đơn giản là người
quan sát.
Trong sự quan sát đơn giản đó bạn
sẽ thấy và kinh nghiệm rằng những ý nghĩ của bạn và bạn là tách rời - bởi bạn
có thể thấy rằng người đang quan sát ý nghĩ là tách rời khỏi ý nghĩ, là khác biệt
với chúng. Và khi bạn trở nên ý thức về điều này, một sự bình an lạ lùng sẽ bao
phủ bạn bởi bạn sẽ không có bất kỳ lo lắng nào nữa. Bạn có thể đang ở giữa tất
cả các loại lo lắng nhưng lo lắng sẽ không là của bạn. Bạn có thể đang ở giữa
bao rắc rối nhưng rắc rồi sẽ không là của bạn. Bạn có thể được bao quanh bởi những
ý nghĩ nhưng bạn sẽ không là những ý nghĩ đó.
Và nếu bạn trở nên ý thức rằng
bạn không là ý nghĩ của bạn, cuộc sống của những ý nghĩ đó sẽ bắt đầu đi tới
suy yếu hơn, chúng sẽ bắt đầu trở nên ngày một không còn sức sống. Sức mạnh của
ý nghĩ bạn nằm trong thực tế rằng bạn nghĩ chúng là của bạn. Khi bạn tranh luận
với ai đó bạn nói, “Ý kiến của tôi là…” Không ý nghĩ nào là của bạn. Tất cả những
ý nghĩ là khác biệt với bạn, tách biệt với bạn. Bạn chỉ là một nhân chứng trước
chúng.
Tôi sẽ kể các bạn nghe một câu
chuyện để bạn hiểu điều này sâu sắc hơn. Nó đã xảy đến với Phật…
Một hoàng tử được thụ giáo, và
vào ngày đầu tiên anh ta đi khất thực. Anh ta khất thực trước cửa ngôi nhà Phật
đã bảo anh ta tới. Anh ta nhận được thức ăn, ăn và trở lại. Nhưng khi anh ta trở
về anh ta nói với Phật, “Xin thứ lỗi cho con, nhưng con sẽ không thể đi tới đó
nữa”.
Phật hỏi, “Điều gì đã xảy ra?”
Anh ta nói, “Khi con tới, con
phải đi hai dặm, và trên đường con nghĩ về thức ăn con sẽ ăn. Và khi con tới
trước cửa nhà, Shravika, một đệ tử theo Phật tại gia đã chuẩn bị thức ăn này.
Con rất ngạc nhiên. Tuy thế, con nghĩ đó là sự tình cờ. Nhưng rồi chuyện xảy ra
là khi con ngồi xuống ăn, ý nghĩ tới trong tâm trí con rằng khi con ở nhà con từng
nghỉ ngơi vài phút mỗi ngày. Và con nghĩ: Mình sẽ hỏi ai bây giờ nếu mình muốn
nghĩ ngơi hôm nay? Và ngay khi con còn đang suy nghĩ điều này, Shravika nói,
'Người anh em, nếu ông muốn ở lại một lát sau khi ăn và nghỉ ngơi, tôi sẽ được
làm ơn và biết ơn, và ngôi nhà của tôi sẽ được thanh tẩy. ' “Con rất ngạc nhiên
- nhưng rồi con lại nghĩ nó hẳn là một sự tình cờ khi ý nghĩ tới tâm trí con và
người ấy cũng đề cập tới nó. Vì thế con nằm xuống và sẵn sàng nghỉ ngơi khi ý
nghĩ tới tâm trí con: hôm nay mình không có giường của chính mình và không nơi
trú ngụ của chính mình; hôm nay mình ở dưới mái nhà của ai đó khác, nằm trên
chiếu của ai đó khác. Và lúc đó shravika đã nói từ phía sau con, 'Ôi thưa sư,
chiếc giường không là của ông cũng không là của tôi; và mái nhà này không là của
ông cũng không là của tôi. ' Thế rồi con trở nên sợ hãi!
“Khó tin rằng những sự tình cờ
có thể xảy ra lập đi lập lại, vì vậy con đã nói với shravika, 'Những ý nghĩ của
tôi chạm tới thí chủ ư?Thí chủ ý thức về những sóng ý nghĩ đang nảy sinh trong
tôi ư? Và shravika trả lời, “Thiền liên tục, ý nghĩ của tôi đã biến mất, và bây
giờ tôi có thể nhìn thấy những ý nghĩ của người khác”. Sau đó, con đã thực sự sợ
hãi và chạy tới thầy ở đây. Xin thứ lỗi cho con, nhưng con sẽ không thể đến đó
một lần nữa vào ngày mai. “ Phật hỏi: “Nhưng tại sao không?”
Và anh ta trả lời: “Bởi vì… con
có thể nói như thế nào đây? Thứ lỗi cho con, chỉ xin đừng bảo con đi tới đó nữa”.
Nhưng Phật muốn nghe vì thế anh
ta phải đã nói với ông ấy: “Nhìn thấy người phụ nữ đẹp này, vài ý nghĩ dâm đãng
nảy sinh trong con - và cô ấy hẳn cũng có thể đọc được những suy nghĩ này. Giờ
làm sao con có thể đối mặt với cô ấy? Làm sao con có thể đứng trước cửa nhà cô ấy?
Con không thể đi tới đó nữa”.
Nhưng Phật nói, “Con đơn giản sẽ
phải đi tới đó. Nó là một phần thiền của con. Chỉ trong cách này con sẽ trở nên
ý thức về những ý nghĩ của con.
Anh ta bất lực… anh ta phải đi
tới đó ngày hôm sau. Nhưng ngày hôm sau không phải cùng người đàn ông đã tới đó
nữa. Lần đầu tiên anh ta đi dọc con đường khi còn ngủ: anh ta chưa ý thức những
ý nghĩ đang di chuyển trong tâm trí anh ta là gì. Ngày hôm sau anh ta tới với tỉnh
táo, bởi bây giờ có nỗi sợ.
Anh ta đi tới đó một cách tỉnh
thức. Và khi anh ta tới trước cửa nhà cô gái, anh ta đợi một lát trước khi bước
lên bậc. Anh ấy làm mình ý thức và anh ấy tập trung nhận thức từ bên trong. Phật
đã nói, “Chỉ nhìn bên trong và đừng làm bất kỳ điều gì - đơn giản ý thức rằng
không có ý nghĩ nào là không bị nhìn thấy. Đơn giản ý thức rằng không ý nghĩ
nào trôi qua con mà không bị con nhìn thấy”.
Anh ta bước lên bậu cửa, quan
sát trong bản thân mình. Anh ấy hầu như có thể thấy hơi thở của mình. Anh ấy thậm
chí có thể thấy chuyển động của bàn tay và đôi chân mình. Và khi anh ta ăn, anh
ta ý thức từng miếng một. Như thể ai đó khác đang ăn thức ăn và anh ta đơn giản
đang quan sát.
Khi bạn bắt đầu quan sát bản
thân bạn sẽ có hai chiều hướng trong mình: một là cái đang làm và một là cái chỉ
đang quan sát. Sẽ có hai phần trong bạn: Một là người làm và một chỉ là người
quan sát.
Anh ta đang ăn thức ăn, nhưng
có một người đang ăn thức ăn và người nào đó khác đang quan sát. Ở Ấn Độ chúng
tôi nói - và tất cả những ai trên thế giới đã biết đều nói - “Người đang quan
sát là bạn, và người đang làm không là bạn”.
Anh ta quan sát. Anh ta ngạc
nhiên! Anh ta trở lại Phật nhảy múa và anh ta nói với ngài, “Điều này thật tuyệt
vời! Con đã khám phá điều gì đó. Con có hai trải nghiệm: Một trải nghiệm là khi
con hoàn toàn ý thức, những ý nghĩ dừng lại. Khi con nhìn vào trong với toàn bộ
tỉnh thức, những ý nghĩ dừng lại. Trải nghiệm thứ hai là khi những ý nghĩ chấm
dứt con thấy rằng người làm là khác với người quan sát”.
Phật nói, “Đấy là điểm mấu chốt.
Và người nào tìm thấy nó sẽ tìm thấy tất cả”.
Trở thành người quan sát những
ý nghĩ của bạn, nhưng không phải người nghĩ - hãy nhớ, không là người nghĩ
nhưng là người quan sát ý nghĩ của bạn.
Đây là lý do tại sao chúng tôi
gọi những vị thánh của mình là người thấy, không phải người nghĩ. Mahavira
không là người nghĩ, Phật không là người nghĩ; họ là người thấy, người quan
sát. Người nghĩ là người ốm yếu. Những người không biết, suy nghĩ. Những người
biết không nghĩ, họ quan sát. Họ có thể thấy nó, nó rõ ràng trước họ. Và cách để
thấy là bằng việc quan sát những ý nghĩ trong bạn. Đứng, ngồi, ngủ hay thức dậy,
quan sát bất kỳ dòng suy nghĩ nào đang trôi trong bạn và đừng gắn kết với bất kỳ
ý nghĩ nào như thể bạn là nó. Để ý nghĩ của bạn trôi tách biệt khỏi bạn và bạn
tách biệt khỏi chúng.
Nên có hai chiều hướng trong bạn.
Người bình thường vốn chỉ nghĩ có một chiều. Thiền giả có hai chiều trong mình,
ý nghĩ và quan sát. Thiền giả có hai dòng chảy song song trong mình, ý nghĩ và
chứng kiến.
Người bình thường có một dòng
chảy trong mình, đó là của ý nghĩ. Một người chứng ngộ cũng chỉ có một dòng chảy
trong mình, đó là của quan sát giản đơn. Cố hiểu điều này: một người bình thường
có một dòng chảy suy nghĩ trong mình, người quan sát ngủ; thiền giả có hai dòng
chảy song song trong mình, ý nghĩ và quan sát. Với người đã chứng ngộ chỉ một
dòng chảy còn lại, đó là quan sát. Nghĩ đã chết.
Nhưng bởi bạn phải học quan sát
từ trạng thái nghĩ, bạn sẽ phải thiền với ý nghĩ và quan sát song song với nó.
Nếu chúng ta phải dịch chuyển từ ý nghĩ sang quan sát, chúng ta sẽ phải thiền với
ý nghĩ và quan sát cùng một lúc. Đây là cái tôi gọi là quan sát đúng; đây là
cái tôi gọi là ghi nhớ đúng. Mahavira đã gọi nó là 'thông minh đầy tỉnh thức';
lưu tâm và thông minh đầy tỉnh thức. Quan sát những ý nghĩ là thông minh tỉnh
thức của bạn. Rất dễ thấy người nghĩ, nhưng khó thấy ai đó có thông minh thức tỉnh.
Đánh thức thông minh của bạn.
Tôi đã nói bạn cách thức tỉnh nó - bằng cách quan sát ý nghĩ của bạn với nhận
thức. Nếu bạn quan sát hành động của cơ thể, cơ thể sẽ biến mất; nếu bạn quan
sát những ý nghĩ dồn dập của bạn, quá trình suy nghĩ, thế thì những suy nghĩ sẽ
biến mất; và nếu bạn quan sát cảm xúc của bạn sát sao, thế thì cảm xúc sẽ biến
mất.
Tôi đã nói rằng thanh lọc cảm
xúc cho phép tình yêu tới thay cho thù hận và tình bạn tới thay cho kẻ thù. Bây
giờ tôi nói để các bạn cũng ý thức về sự thật này: Có một chiều phía sau người
yêu thương và người thù ghét, đó chỉ là nhận thức, nhận thức này vốn không là
yêu thương cũng không là thù hận. Nó đơn giản là nhân chứng. Nó đôi khi quan
sát thù hận và đôi khi quan sát yêu thương xảy ra, nhưng nó đơn giản là sự chứng
kiến, nó đơn giản là sự quan sát.
Khi tôi thù ghét ai đó, chẳng
phải lúc nào đó tôi trở nên ý thức thực tế rằng tôi đang thù ghét? Và khi tôi
yêu ai đó, chẳng phải cách nào đó tôi biết được bên trong rằng tôi đang yêu
thương ai đó? Cái vốn là nhận biết đấy ở phía sau yêu thương và thù hận. Chính
nhận biết của bạn là cái phía sau cơ thể, ý nghĩ và cảm xúc của bạn - phía sau
tất cả. Đây là lý do những kinh sách cổ gọi nó là neti-neti, không là cái này
cũng không là cái kia. Nó không là cơ thể cũng không là ý nghĩ cũng không là cảm
xúc. Nó không phải cái nào trong những cái đó. Và ở đâu có cái không, ở đó có
người quan sát, người nhìn, tâm thức chứng kiến, linh hồn.
Vì thế hãy nhớ còn là người
quan sát cảm xúc của bạn. Cuối cùng thì bạn sẽ phải tới cái vốn chỉ là thấy thuần
khiết. Chính cái thấy thuần khiết đó phải được giữ lại. Cái thấy thuần khiết đó
là thông minh. Chúng ta gọi cái thấy thuần khiết đó là sự khôn ngoan. Chúng ta
gọi cái thấy thuần khiết đó là tâm thức. Đấy là mục tiêu chính của yoga và tất
cả các tôn giáo.
Phẩm chất chính của kỷ luật tâm
linh bên trong là quan sát đúng, quan sát đúng của những hành động của cơ thể,
của quá trình suy nghĩ và của những dòng cảm xúc bên trong. Người nào trở thành
nhân chứng sau khi đi qua ba lớp này sẽ đạt tới bờ bên kia. Và tới được bờ bên
kia là gần như tới đích. Người nào vẫn còn dính mắc ở bất kỳ đâu trong ba lớp
này sẽ vẫn còn trói buộc với bờ bên này. Người đó vẫn chưa đạt tới đích.
Tôi đã nghe một câu chuyện: Vào
một đêm trăng sáng… giống như tối nay. Trăng tròn và là một tối rất đẹp, vì thế
vài người bạn cảm thấy thích chèo thuyền vào giữa đêm. Họ muốn có đôi chút vui
vẻ, vì thế trước khi xuống thuyền họ đã uống rượu. Sau đó họ xuống thuyền, cầm
lấy mái chèo và bắt đầu chèo thuyền. Họ chèo thuyền một lúc lâu.
Khi trời hửng sáng và gió lạnh
bắt đầu thổi, họ sực tỉnh và nghĩ, “Chúng ta đã đi bao xa rồi? Chúng ta đã chèo
thuyền cả đêm”.
Nhưng khi họ nhìn kỹ lại họ thấy
rằng họ vẫn đang dừng ven bên bờ sông nơi họ đã ở tối trước đó. Thế rồi họ nhận
ra điều họ đã quên làm: họ đã chèo thuyền trong thời gian dài, nhưng họ đã quên
không tháo dây neo thuyền.
Và người không tháo dây neo
thuyền khỏi bờ dẫu có thể phải đau khổ và than khóc nhiều, trong đại dương vô tận
của thiêng liêng này, người đó vẫn sẽ chẳng đi tới bất kỳ đâu.
Con thuyền tâm thức bạn được buộc
vào cái gì? - nó được buộc vào cơ thể bạn, suy nghĩ của bạn và cảm xúc của bạn.
Cơ thể, suy nghĩ và cảm xúc - đấy là bờ của bạn. Trong trạng thái say bạn có thể
tiếp tục chèo thuyền qua các kiếp sống, suốt các kiếp sống bất tận. Và sau các
kiếp sống vô tận khi cơn gió thoảng của suy nghĩ được thức tỉnh, của vài sự
khôn ngoan nào đó chạm tới bạn, khi vài tia sáng chạm tới bạn và bạn thức tỉnh
và thấy, bạn sẽ thấy rằng bạn đã lãng phí các kiếp sống chèo thuyền và rằng bạn
đã bị buộc vào cùng một bờ nơi bạn xuất phát. Và rồi thì bạn sẽ thấy thực tế
đơn giản rằng bạn đã quên tháo dây neo thuyền.
Học cách tháo dây neo thuyền
đi. Chèo thuyền là dễ dàng, nhưng để tháo dây buộc thuyền thì rất khó. Bình thường
thì tháo dây neo thuyền là rất dễ dàng và chèo thuyền thì khó hơn. Nhưng ở đâu
dòng suối cuộc đời còn có dính mắc, ở đó rất khó tháo dây buộc thuyền mà chèo
thuyền lại rất dễ. Ramakrishna đã từng nói, “Tháo dây buộc thuyền của bạn, căng
buồm của bạn lên và những cơn gió của thiêng liêng sẽ đưa bạn đi - bạn sẽ thậm
chí không cần chèo thuyền”.
Điều ông ấy nói là sự thật - nếu
bạn tháo dây buộc thuyền bạn sẽ thấy rằng những cơn gió của thiêng liêng vốn
đang thổi rồi và chúng sẽ đưa bạn tới những bờ bến xa xôi. Và ngoại trừ bạn chạm
tới những bờ xa hơn nếu không bạn sẽ không biết hân hoan là gì. Nhưng trước
tiên bạn phải tháo dây buộc thuyền của bạn.
Thiền nghĩa là bạn tháo dây buộc
thuyền. Tại sao những người này không thể tháo dây buộc thuyền của họ? Họ đang
say, họ không tỉnh thức. Và vào buổi sáng khi họ cảm thấy những cơn gió lạnh và
trở lại với cảm giác của họ, họ nhận ra con thuyền vẫn được buộc vào bờ sông.
Tôi đã nói về quan sát đúng.
Quan sát đúng là đối lập với vô thức. Bạn đang trong trạng thái vô thức, và đó
là lý do tại sao bạn lại buộc thuyền vào cơ thể bạn, suy nghĩ của bạn và những
cảm xúc của bạn. Nếu bằng cách cảm nhận những cơn gió lạnh của quan sát đúng bạn
trở nên cảnh giác, thế thì nó sẽ không khó khăn để tháo dây buộc thuyền. Vô thức
giữ chặt con thuyền, tỉnh thức sẽ giải phóng con thuyền. Và quan sát đúng trong
mọi hành động là con đường tới tỉnh thức.
Chỉ có một kỷ luật tâm linh bên
trong và đấy là ghi nhớ đúng - ghi nhớ đúng hay thông minh đúng hay ý thức
đúng. Nhớ điều này đi, bởi sẽ rất quan trọng khi sử dụng nó thường xuyên, liên
tục.
Nếu ba sự thanh lọc và ba trống
rỗng có thể xảy ra… ba sự thanh lọc sẽ giúp mang tới ba sự trống rỗng. Nếu ba
cái trống rỗng được kinh nghiệm thế thì có samadhi, chứng ngộ. Samadhi là cánh
cửa tới chân lý, tới cái ngã, tới thiêng liêng. Với người thức tỉnh trong
samadhi, thế giới biến mất. Biến mất không có nghĩa rằng những bức tường này sẽ
biến mất và rằng bạn sẽ biến mất. Biến mất có nghĩa rằng những bức tường này sẽ
không còn là tường và bạn sẽ không còn là bạn. Khi một chiếc lá chuyển động, bạn
sẽ không chỉ thấy chiếc lá mà còn thấy cả lực sống lay động nó; và khi gió thổi
bạn sẽ không chỉ cảm thấy gió mà còn cả những sức mạnh làm cho chúng thổi; và rồi
thì thậm chí trong từng hạt bụi bạn sẽ không những thấy cái chết mà còn thấy cả
sự bất tử. Thế giới sẽ biến mất và rồi thiêng liêng xuất hiện.
Thượng đế không là người sáng tạo
nên thế giới. Hôm nay ai đó đã hỏi tôi, “Ai đã tạo nên thế giới?”
Bạn ở gần những ngọn núi, bạn
đang ở trong những thung lũng và bạn đang hỏi, “Ai đã tạo nên thung lũng và những
cái cây này? Ai đã tạo ra chúng?” Bạn sẽ tiếp tục hỏi điều này tới khi chính bản
thân bạn kinh nghiệm được. Và một khi bạn trở nên biết bạn sẽ không còn hỏi ai
đã tạo nên chúng, bạn sẽ biết - nó tự thân là sự tồn tại. Không có người sáng tạo.
Sự tồn tại tự nó là đấng sáng tạo. Khi bạn có mắt bạn sẽ có thể thấy, bạn sẽ thấy
rằng sự sáng tạo tự nó là đấng sáng tạo. Và thế giới rộng lớn bao quanh bạn này
sẽ trở nên thiêng liêng. Thiêng liêng không được kinh nghiệm trong đối lập với
thế giới: khi thái độ trần tục biến mất, thiêng liêng xuất hiện.
Trong trạng thái samadhi đó bạn
sẽ biết chân lý - chân lý bị che phủ đó, chân lý thường bị che dấu đó. Và nó bị
che dấu bởi cái gì? Nó chỉ bị che dấu bởi vô thức của bạn. Không có tấm mạng
nào bao phủ chân lý, tấm mạng là phía trên chính mắt bạn. Đây là lý do tại sao
khi buông bỏ những tấm mạng khỏi mắt mình người đó sẽ biết chân lý.
Và tôi đã nói cho bạn cách gỡ bỏ
đi những tấm mạng trước mắt mình - ba sự thanh lọc và ba sự trống rỗng sẽ giúp
bạn gỡ bỏ những tấm mạng khỏi mắt bạn. Và khi mắt không còn tấm mạng nào, nó được
gọi là samadhi. Cái nhìn tinh khiết không có bất kỳ tấm mạng nào là samadhi.
Samadhi là mục tiêu tối thượng
của tôn giáo - của mọi tôn giáo, của mọi yoga. Tôi đã nói về nó rồi. Suy ngẫm về
nó, chiêm nghiệm về nó và thiền với nó đi. Nghĩ về nó, trao cho nó vài ý nghĩ
và để nó chìm vào thực thể của bạn đi. Cũng giống như người làm vườn, người nào
gieo hạt thì tới một ngày sẽ thấy hoa hé nở. Người nào chăm chỉ đào mỏ một ngày
sẽ thấy kim cương và đá quý. Người nào lặn xuống nước và đi thật sâu một ngày sẽ
thấy mình nhặt được ngọc trai.
Ai có mong mỏi và can đảm người
đó sẽ thấy cuộc sống mình được chuyển hóa, người đó sẽ tiến bộ. Leo núi không
phải là một thử thách vĩ đại nếu so với biết bản thân. Và sẽ là sự sỉ nhục cho
người thông minh nào có sức mạnh và năng lượng mà không biết bản thân mình. Từng
người một đều có thể có quyết tâm biết chân lý, biết bản thân và biết chứng ngộ.
Với quyết tâm này và bằng cách sử dụng những nền tảng này thành công là có thể
với bất kỳ ai. Nghĩ về điều này đi.
Bây giờ bạn sẽ ngồi thiền tối.
Một lần nữa, tôi sẽ nói với bạn điều gì đó về thiền tối. Hôm qua tôi đã nói với
bạn về năm luân xa trong cơ thể: Những phần cơ thể bạn kết nối với những luân
xa này. Nếu bạn thư giãn những luân xa này, nếu bạn tiếp tục gợi ý cho chúng rằng
chúng đang thư giãn, thế thì những phần đặc biệt này của cơ thể sẽ đồng thời trở
nên thư giãn.
Luân xa đầu tiên là muladhar.
Luân xa đầu tiên có thể được cảm thấy gần cơ quan sinh dục. Bạn sẽ chỉ thị cho
luân xa này trở nên thư giãn. Tập trung chú ý của bạn vào nó toàn bộ, nói nó trở
nên thư giãn.
Bạn sẽ nghĩ, “Nhưng cái gì sẽ
diễn ra chỉ bằng cách nói như thế? Làm sao chân tôi trở nên thư giãn chỉ bởi
tôi nói chúng thư giãn đi? Nếu tôi nói cơ thể đóng băng đi, làm sao nó đóng
băng được?”
Không cần nhiều thông minh để
hiểu một điều nhỏ như vậy. Khi bạn nói với bản thân bạn, “Tay, nhặt khăn tay
lên!” - làm sao tay nhặt khăn tay lên được? Và khi bạn nói chân của bạn bước
đi, làm sao chúng lại đi? Và khi bạn nói đôi chân bạn không đi nữa, làm sao
chúng lại dừng lại? Mỗi một nguyên tử cơ thể bạn tuân theo mệnh lệnh của bạn. Nếu
nó không tuân theo mệnh lệnh của bạn, cơ thể có thể không vận hành. Bạn nói mắt
bạn đóng lại và chúng đóng lại. Chỉ một suy nghĩ, và đôi mắt nhắm lại. Tại sao?
Bạn có nghĩ có sự liên hệ nào giữa ý nghĩ và đôi mắt? Nếu không có bạn có thể
ngồi bên trong nghĩ rằng mắt của bạn nên khép lại, và chúng có thể không khép.
Và bạn có thể đang nghĩ rằng chân của bạn nên đi, và chúng có thể không cử động.
Bất kể tâm trí nói gì, nó đồng
thời chạm tới cơ thể. Nếu bạn chỉ thông minh chút ít, bạn có thể khiến cơ thể bạn
làm bất kỳ thứ gì. Điều bạn đang khiến nó làm hàng ngày chỉ là tự nhiên. Nhưng
bạn có biết rằng ngay cả với cái tuyệt đối không tự nhiên, thì sức mạnh của gợi
ý vẫn làm việc không. Bạn có biết nếu một đứa trẻ được nuôi giữa muông thú, nó
sẽ không thể đứng thẳng không? Sự cố như vậy đã xảy ra.
Cách đây ít lâu, trong những
khu rừng ở Lucknow, đã có một sự cố như vậy. Người ta tìm thấy một cậu bé đang
được sói nuôi nấng. Những con sói thích mang trẻ em khỏi làng, và đôi khi sói
cũng nuôi nấng chúng. Nhiều việc tình cờ như vậy đã diễn ra. Vì vậy cách nay
khoảng bốn năm một cậu bé mười bốn tuổi vốn được nuôi bởi sói đã được đưa về từ
rừng. Sói đã mang cậu bé khỏi làng khi còn là trẻ nhỏ, và chúng đã cho cậu bé
ăn sữa và nuôi nấng cậu bé.
Cậu bé mười bốn tuổi đó là một
con sói hoàn toàn: cậu đi bằng hai chân hai tay, không thể đứng thẳng. Cậu tạo
nên những âm thanh giống như sói, và dữ tợn, nguy hiểm. Nếu cậu ta bắt gặp một
con người cậu ta sẽ ăn tươi người đó, nhưng cậu ta không thể nói. Bây giờ tại
sao một cậu bé mười bốn tuổi không thể nói? Và nếu bạn bảo cậu ta nói, cố gắng
nói, cậu ta sẽ nói gì? Và tại sao một cậu bé mười bốn tuổi lại không đứng thẳng?
- bởi cậu ta chưa bao giờ được gợi ý đứng thẳng, vì thế làm việc đó đã chưa bao
giờ xảy ra với cậu ta.
Khi một đứa trẻ nhỏ được sinh
ra trong nhà bạn, khi thấy tất cả mọi người bước đi nó cho đưa trẻ ý tưởng. Thấy
mọi người bước đi xung quanh mình, lòng can đảm của đứa trẻ gia tăng và từ từ,
từ từ đứa trẻ nhận lấy ý tưởng rằng có thể đứng lên bằng hai chân và bước đi. Đứa
trẻ nhận lấy ý tưởng, và nó đi sâu hơn vào tâm thức của đứa trẻ. Rồi thì đứa trẻ
có lòng can đảm để bước và làm nên nỗ lực. Khi đứa trẻ thấy những người khác
nói, nó có ý tưởng rằng có thể nói; rồi thì đứa trẻ nỗ lực nói. Dây thanh làm
cho đứa trẻ có thể nói trở nên được kích hoạt.
Có rất nhiều tuyến trong chúng
ta vẫn chưa hoạt động. Nhớ là, sự phát triển toàn bộ của con người vẫn chưa xảy
ra. Những ai biết khoa học cơ thể nói rằng chỉ một phần rất nhỏ não người là hoạt
động. Phần còn lại là hoàn toàn chưa hoạt động, nó không có vẻ có bất kỳ chức
năng gì. Và các nhà khoa học chưa thể phát hiện ra chức năng của chúng. Cho đến
nay, những phần đó có vẻ không có chức năng gì. Một phần lớn của não đang nằm
đó hoàn toàn chưa được sử dụng. Nhưng yoga nói rằng tất cả những phần này có thể
trở nên hoạt động. Và thấp hơn con người, ở động vật cũng mới sử dụng một phần
thậm chí còn nhỏ hơn - phần lớn hơn của não động vật chưa được sử dụng. Khi bạn
hạ xuống bậc còn thấp hơn, một phần thậm chí lớn hơn của bộ não loài động vật bậc
thấp hơn vẫn chưa được sử dụng.
Nếu chúng ta có thể kiểm tra những
bộ não của Phật và Mahavira, chúng ta sẽ tìm thấy rằng toàn bộ não của họ đã được
sử dụng; không phần nào nằm im lìm. Năng lực toàn bộ não của họ đã được sử dụng,
và trong bạn chỉ một phần nhỏ là được sử dụng.
Bây giờ để cho phần vốn còn
chưa được sử dụng trở nên kích hoạt, bạn sẽ phải trao cho chính bản thân bạn những
gợi ý; bạn sẽ phải thực hiện nỗ lực. Yoga đã cố làm cho những phần này của não
kích hoạt bằng cách làm việc với các luân xa.
Yoga là một khoa học, và sẽ tới
thời điểm mà yoga trở nên khoa học lớn nhất trên thế giới.
Như tôi đã nói, bằng cách tập
trung chú ý của bạn vào năm luân xa này và bằng cách làm ra những gợi ý với những
phần riêng biệt của cơ thể này, những luân xa này sẽ trở nên thư giãn ngay lập
tức. Bạn sẽ trao cho luân xa đầu tiên một gợi ý thư giãn và đồng thời bạn sẽ tưởng
tượng rằng đôi chân đang thư giãn - và đôi chân sẽ trở nên thư giãn. Rồi thì bạn
sẽ dịch chuyển lên trên. Bạn sẽ gợi ý tới luân xa thứ hai gần rốn trở nên thư
giãn, và tất cả các cơ quan xung quanh rốn sẽ thư giãn. Rồi thì bạn sẽ dịch chuyển
lên trên, và bạn sẽ gợi ý luân xa thứ ba gần tim rằng nó nên thư giãn, và toàn
bộ tổ hợp của tim sẽ trở nên thư giãn. Và lần nữa dịch chuyển lên trên và gợi ý
cho luân xa thứ tư giữa hai con mắt rằng nó nên thư giãn, và tất cả các cơ của
khuôn mặt bạn sẽ thư giãn. Dịch chuyển lên trên xa hơn và gợi ý cho luân xa thứ
năm rằng nó nên thư giãn, và mọi thứ bên trong não sẽ trở nên được thư giãn và
yên lặng.
Bạn càng thực hiện những gợi ý
toàn bộ, việc xảy ra sẽ càng toàn bộ. Sau khi thực hành nó liên tục trong vài
ngày bạn sẽ bắt đầu cảm thấy kết quả.
Đừng sợ nếu bạn không cảm thấy
kết quả ngay. Nếu không có gì xảy ra một cách nhanh chóng, không cần cảm thấy hồi
hộp. Ngay cả nếu cần nhiều kiếp sống cho ai đó vốn khát khao khám phá linh hồn,
thì như thế cũng không phải là quá nhiều thời gian. Chúng ta cần nhiều năm để học
những điều bình thường. Vì vậy bằng cách thực hiện thí nghiệm này với quyết
tâm, kiên nhẫn và yên lặng toàn bộ, kết quả là chắc chắn.
Bạn sẽ thư giãn cơ thể bằng
cách đưa ra gợi ý cho năm luân xa này. Sau đó, khi tôi nói các bạn thư giãn
hít-thở, hãy để nó thư giãn. Và tôi sẽ nói bạn rằng hít-thở đang trở nên tĩnh lặng…
rồi thì đưa ra gợi ý. Cuối cùng
tôi sẽ bảo các bạn rằng suy nghĩ của các bạn đang biến mất và tâm trí đang trở
nên trống rỗng.
Đây sẽ là thử nghiệm thiền của
chúng ta. Nhưng trước thiền này, chúng ta sẽ thực hiện những gợi ý trong hai
phút, và trước khi thực hiện gợi ý trong hai phút này, chúng ta sẽ thực hiện
chuyển đổi trạng thái năm lần.
Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu thiền
buổi tối. Tất cả mọi người phải nằm xuống với kiểu thiền này. Nó chỉ được làm với
tư thế nằm. Vì vậy hãy tạo không gian cho bản thân bạn. Chúng ta sẽ ngồi và
chuyển trạng thái, thực hiện gợi ý và rồi nằm xuống.Xem tiếp Chương 8 - Quay về Mục lục