Chương 18. Bản chất ngôn ngữ âm thanh trong sáng

Chương 18. Bản chất ngôn ngữ âm thanh trong sáng

Price:

Read more

Osho - Thế giới những Mật Điển
Chương 18. Bản chất ngôn ngữ âm thanh trong sáng




Mật điển:
Devi mô phỏng bằng ngôn ngữ Sankrit trong cốt tủy mật ngọt.
Điểm trọng tâm của ý thức đầu tiên là "nghĩa ngữ";
vi tế hơn là "âm thanh". Thế rồi vi tế hơn nữa là "cảm xúc".
Cuối cùng buông bỏ tất cả.
Đó là tự do thoát khỏi mọi ràng buộc.
Tắm mình trong âm thanh như nước từ thác;
phủ xuống khắp thân thể thấm sâu vào tâm thức.
Hay bịt tai lại;
chỉ còn nghe âm thanh của tiếng vang.
Jean, Paul-Satre viết tiểu sử, ông gọi "ngôn ngữ" nghe rất  có ý nghĩa vì ngôn ngữ là tiểu sử của con người. Trong chúng ta, chứa đầy những ngôn từ và ngữ nghĩa. Đó là quá trình tiếp diễn trong ngày và ngay cả trong tri thức các bạn. Khi đi ngủ, nó vẫn tích chứa và tồn đọng những ý nghĩa ngôn từ trong tư tưởng.
Tri thức chuyên lượm lặt, gom góp và tích lũy ý nghĩa ngôn ngữ thành những mớ rác rưỡi. Và mọi người bị tri thức ám ảnh dưới hình thức được gọi là quỷ ám. Đó là lí do tại sao nên rõ biết về chính mình; tuy là điều rất khó.
Tự bản thân vượt khỏi nghĩa ngữ vì những gì ẩn kín phía sau chẳng bao giờ xuất hiện trong nghĩa ngữ. Bạn hiện hữu không phải trong tri thức. Có thể bạn hiện hữu dưới hình thức tri thức, phía sau thức hay vượt khỏi tri thức, nhưng chẳng bao giờ trong tri thức.
Bạn tập trung vào tri thức, nhưng không thể sống bằng tri thức. Nên đặt mình ra ngoài tri thức. Vì nếu còn tập trung hay nhận tri thức đang tiếp diễn liên tục trong những trò ảo hóa là mình; bạn sẽ tự đồng hóa và ngộ nhận tri thức là thực thể tồn tại miên viễn. Đó là hình thức tạo thành bản ngã.
Bạn cho rằng tư tưởng là mình, hay tâm thức là mình. Đó là vấn đề. Ngoại trừ bạn ý thức mình không bao giờ là tri thức hay tâm thức; nếu không, ý nghĩa cuộc sống sẽ không còn thú vị mà chứa đầy những phiền muộn và rắc rối... Bạn không thể phát hiện chân hạnh phúc hay niềm hoan hỉ vô biên sẵn trong mỗi người.
Đồng hóa có nghĩa là đi vào sự đau khổ và phiền não. Giống như đồng hóa mình là bóng đêm. Toàn bộ cuộc sống trở thành vô nghĩa và dối trá. Tiến trình cuộc sống rơi vào sự nhầm lẫn và lệch lạc chỉ vì ngộ nhận và đồng hóa mình là tri thức.
Đó là vô minh và ngu xuẩn. Bạn có thể mở mang tri thức, nhưng nền tảng vô minh không hề tan biến; mà đó là dạng thức vô minh tri thức. Bạn có thể rất thông minh, rất lỗi lạc và là con người ưu tú. Cũng có thể bạn trở thành thiên tài. Nhưng nếu đồng hóa tri thức là chính mình. Bạn vẫn tồn tại trong địa ngục vì bạn vẫn còn thích sự che ám của bóng đêm. Ngoại trừ sáng tỏ cách vận hành quá máy móc của tri thức; bằng không, bạn không thể thoát khỏi bức màn dầy đặc của tri thức. Và kỹ thuật không gì quan trọng, kỹ thuật chỉ là sự hỗ trợ trong quá trình giúp bạn vượt khỏi sự ràng buộc của tri thức.
Kỹ thuật thiền định không phải dùng để giúp bạn chống lại thế giới hay làm bạn trở thành một thượng đế đầy quyền năng. Nó chỉ phản kháng và giúp bạn vượt qua khỏi tri thức, một thứ tri thức mù sương. Thực sự cũng chẳng phải áp đặt hay tạo sức ép... Chính xác hơn là phản đối sự đồng hóa hay thỏa hiệp.
Bạn đã đồng hóa mình với tri thức như thế nào và sự vận hành máy móc là gì? Nhưng tri thức thực sự rất cần thiết cho nhân loại. Do đó có sự khác biệt giữa con người và thú vật.
Con người biết suy nghĩ và sử dụng xảo trí như vũ khí để bảo tồn sự sống. Nhưng nếu lệ thuộc vào xảo trí con người lại đau khổ vì ác tâm. Chúng ta vẫn có thể tồn tại mà không cần xảo trí. Đừng sai lầm với nhận định: "Nếu không suy nghĩ con người trở nên yếu đuối và qua tư tưởng, có thể ta sẽ làm chủ cả thế giới."
Nhưng chúng ta làm chủ thế giới để làm gì khi cuộc sống trở thành địa ngục của chiến tranh và tranh chấp tiếp diễn không ngừng? Vì thế, không cần đến xảo trí chúng ta vẫn tồn tại. Và trí năng trong sáng sẽ mang lại hạnh phúc cho muôn loài. Chính sự vận hành của lòng tử tế nguyên thủy đã là sự sinh hóa miên viễn.
Vấn đề vẫn là không bao giờ đồng hóa mình là tri thức. Không bao giờ đồng hóa mình với thân vật lý và tri thức. Nên nhớ như thế. Tantra thường nhắc nhở đừng đồng hoá thân vật lý là mình. Nhưng bạn vẫn cho rằng mình là tri thức và có một linh hồn ẩn chứa bên trong thân vật lý.
Trong thế giới hiện tượng, thân vật lý thực tế hiện hữu, gần gũi hơn và có liên quan với cuộc sống hơn. Tri thức chỉ là bóng. Cho nên đồng hóa với tri thức vi tế hơn, và chính tri thức hỗ trợ để tồn tại. Thế là xảo trí hình thành để chống đối và hủy diệt muôn loài; kể cả thiên nhiên và con người.
Nếu bạn thông minh và xảo quyệt, bạn sẽ giết người bằng đủ mọi hình thức để đi đến thành công, giàu có... Vì càng tính toán, phân tích lại càng đánh mất sự sáng trong. Con người xử dụng xảo trí chỉ để tiêu diệt lẫn nhau. Vì ngộ nhận và đồng hóa mình là tri thức.
Chống cái chết, bệnh tật, thiên nhiên, thú dữ và chống luôn cả con người. Tri thức là người bảo vệ và là sự an toàn của bạn. Thử quan sát điều này, nếu ai đó nói thân bạn bệnh, bạn không phản kháng. Nhưng nếu nói tâm trí bạn có vấn đề; chắc chắn bạn sẽ phản đối.
Vì bạn không đồng hóa thân vật lý bằng trí thức. Nếu ai nói bạn bệnh tâm thần, bạn cảm thấy mình bị sỉ nhục. Bạn đối xử thân như chiếc xe, thỉnh thoảng bạn sở hữu, nhưng không mạnh bằng tri thức. Đối với tri thức bạn đồng hóa mình là nó. Với thân, bạn là chủ nhân, thân trở thành nô lệ, bạn chiếm hữu thân vật lý làm tài sản riêng tư.
Tri thức hình thành nhị nguyên tính trong tâm thức bạn. Tri thức tạo sự gây hấn trong bạn. Sự gây hấn này tạo ra sự chia chẻ giữa bạn và thân. Thực sự bạn bắt đầu nghĩ thân vật lý không phải là người bạn thân thiện. Vì thân vật lý hành động với những điều tri thức gây hấn. Nhưng thân không hoàn toàn lắng nghe thức chỉ đạo. Vì thế tri thức cảm thấy bị bại trận. Nên mãi gây hấn với thân; nên sự phân chia lúc nào cũng xảy ra. Còn bạn lúc nào cũng là đồng minh của tri thức.
Tri thức là một dạng của vô minh còn gọi là vô minh tri thức. Đó chính là bản ngã của bạn. Nếu thân vật lý cảm nhận tính dục, bạn có thể chạy trốn và lên giọng phản đối: "Thân này không phải tôi, tôi chống đối tính dục, vì đã thệ nguyện sống độc thân." Thế thì bạn là ai?
Bằng tri thức bạn thề giữ gìn giới luật. Nhưng nó lại vô minh. Bạn chống thân vật lý để hủy diệt vô minh. Nhưng bất cứ điều gì bạn quyết định, thân chẳng bao giờ lưu ý và tuân thủ.
Thân vật lý là tự nhiên. Nó là một phần của toàn thể vũ trụ. Thân có sự vận hành riêng của nó. Tất cả được vận hành từ vô thức và vận hành theo bản năng. Còn tri thức cố gắng hình thành sự vận hành riêng vượt khỏi thân vật lý. Đó là sự sáng lập nhị nguyên đầy mâu thuẫn. Thế rồi tri thức bắt đầu gây hấn với thân vật lý và tri thức dùng đủ mọi cách để hủy diệt thân vật lý.
Bạn quyết định không giận dữ. Nhưng cơn giận vẫn xảy đến. Có nghĩa là tri thức buộc phải đầu hàng vô điều kiện. Sự quyết định của bạn là không màng đến cơn giận và thản nhiên. Nhưng cơn giận vẫn xảy ra.
Khi sự tức giận ập đến bạn có cảm giác nó phát sinh từ thân vật lý. Như quyết định chống lại khi tính dục nổi lên. Bạn cảm thấy mình cố phòng thủ và trừng phạt thân vật lý bằng cách lên án nó là tội lỗi. Đó là mục đích bạn cần dùng sức mạnh để thúc đẩy thân vật lý phải tuân thủ theo tri thức chỉ đạo. Nhưng bạn hoàn toàn bất lực
Tri thức là tiến trình vô minh của tâm thức. Nó là mảnh vụn của tổng thể sự sống. Nhưng mảnh vụn này lại muốn làm chủ tổng thể và cho nó là tổng thể. Đó là điều không thể, mảnh vụn không bao giờ là tổng thể, không thể là đấng tối cao. Nó hoàn toàn thất bại. Đó là yếu tố đương nhiên.
Đó là lý do tại sao cuộc sống chúng ta quá khủng hoảng và đầy sợ hãi.Bạn không thể nào thành công bằng sự mong muốn. Bạn cố gắng vùng vẫy để cho là mình đã thống trị là điều bất khả. Tổng thể thì bao la và rộng lớn và sự nguyên vẹn của nó chứa đựng một sức mạnh không gì sánh được.
Tri thức chỉ là cành lá cây cố gắng làm chủ thân cây và gốc rễ, quả là điều phi lý. Bất cứ điều gì tri thức muốn đều là điên loạn, là sự phô diễn. Thức luôn luôn suy diễn, mơ mộng, tự dối mình. Ngày nào đó cây sẽ nghe theo mệnh lệnh của nó.
Hoàn toàn hoang tưởng. Vì cành lá lúc nào cũng tuân thủ theo vận hành của cây. Cành lá còn tồn tại và sống là từ cây và gốc rễ nuôi dưỡng. Rễ là nguồn gốc đầu tiên hình thành trước khi cây lộ diện. Có nghĩa là gốc rễ là nguồn của sức sống cho tất cả toàn thân.
Tri thức bạn chỉ là một bộ phận trang bị cho thân tâm. Vì thế nó không thể chỉ đạo thân. Cho nên bất cứ nỗ lực nào cũng gây khủng hoảng và rối loạn. Toàn thể nhân loại đã thất bại cũng vì nguyên nhân này.
Tất cả mọi người đều đau khổ trong sự mâu thuẫn, trong đau đớn tâm thần và thể chất, trong khủng hoảng và sợ hãi vì không thể gắng sức thúc đẩy theo sự mong muốn của tri thức và vô minh luôn hứng thú trong những vấn đề không thể xảy ra.
Điều có thể là không có sự thử thách và điều không thể thì phát sinh tranh chấp và thử thách. Và nếu điều không thể có thể thực hiện thì tri thức vui thích và cảm thấy thỏa mãn. Nhưng điều đó không thể thực hiện. Bạn có thể cố gắng thực hiện nhưng chỉ lãng phí toàn bộ cuộc đời cho điều bất khả.
Vì sự nỗ lực để trở thành chủ nhân, bạn đã tự đồng hóa mình với tri thức. Có ai muốn mình là tên nô lệ. Có ai muốn đồng hóa với vô ý thức. Nó hoàn toàn vô dụng. Vô thức là sự phủ định, không thể thừa nhận. Vì nó không tham lam, bám víu. Với vô thức (vô minh bẩm sinh) không có sự hiện diện của vô minh tri thức. Bạn không cảm nhận tự ngã, "Cái Tôi".
Khi tính dục chiếm phần mạnh hơn bạn. Lúc ấy, bạn không thể nói: "Tôi". Nó như có điều gì mạnh hơn cưỡng bách hơn. Trong lòng bạn như có dòng điện mạnh đang vận hành. Bạn không còn nữa. Có điều gì đó đang hoạt động, lèo lái trong bạn. Đó là lý do người chống tính dục cho rằng: "Tính dục ám ảnh như quỷ dữ."
Sự tức giận áp đặt lên bạn, đói khát chiếm hữu bạn, năng lượng chúng mạnh hơn, và bạn chỉ cảm nhận dòng điện đó. Đó là điều làm bạn sợ hãi vì bạn không còn tồn tại. Nó là dạng thức cái chết của tri thức.
Đó là tại sao tôn giáo chống đối và phản kháng tình dục. Những ai chống lại tính dục là những người sợ chết và những ai không phản kháng tính dục dễ dàng tuôn chảy theo cuộc sống; đồng thời họ không sợ chết.
Những ai sợ chết luôn luôn sáng tạo phương pháp về đức hạnh, đạo đức. Họ lúc nào cũng nghĩ rằng sống với sự dồn nén thân xác sẽ vượt khỏi bàn tay của thần chết. Những ai thường nghĩ về đạo đức luôn luôn phản kháng tính dục. Tính dục làm cho họ sợ hãi. Nhưng sợ hãi cái gì? Trong tính dục, bạn không tồn tại mà điều gì đó rất mãnh liệt chiếm lấy bạn.
Bạn bị vất ra khỏi sự bám chặt vào bản ngã. Thực sự những người không chống đối tính dục, họ chưa bao giờ đi sâu vào tính dục. Có nghĩa là họ chẳng hiểu gì về vấn đề này. Họ chẳng bao giờ dấn thân mà dừng lại. Cố gắng duy trì tại chỗ, không tuôn chảy. Trong tính dục sâu sắc hay sự kết hợp toàn diện; có nghĩa là có điều gì đó vĩ đại hay mạnh hơn hiện diện, và sống ngay nơi đó nhưng vô minh không hề hiện hữu.
Vô minh tri thức đang tranh đấu để thống trị mọi việc, và tri thức là đồng minh ủng hộ. Trong nỗ lực bạn đồng hóa mình với tri thức, và với sự đồng hóa lầm lẫn này bạn sống trong phiền não và đau khổ.
Thức là dụng cụ rất thực tế và hoàn toàn hữu ích. Nhưng bạn nên sử dụng tri thức và đừng đồng hóa mình là nó. Tri thức là dụng cụ rất tốt đẹp và tối cần thiết. Nên sử dụng nó nhưng đừng bao giờ cho tri thức là mình. Khi xác định tâm thức là mình, chắc chắc bạn sẽ rơi vào xảo trí.
Như thế, tất cả những kỹ thuật về thiền định là tạo cho bạn có cái thoáng nhìn: mình không phải là tri thức, và làm thế nào để vượt qua khỏi tri thức. Làm sao buông bỏ và ngắm nhìn nó dù chỉ thoáng giây.
Vượt khỏi nghĩa ngữ và âm thanh.
Ngôn ngữ là âm thanh. Tư tưởng kết hợp nối tiếp với ngôn ngữ được thiết lập riêng biệt. Âm thanh là căn bản, từ âm thanh thì ngôn ngữ hình thành. Ngôn ngữ hình thành từ tư tưởng. Tư tưởng diễn tiến thì tôn giáo và triết học được sáng tạo và đẻ ra tất cả mọi thứ rắc rối... Nhưng sâu sắc hơn vẫn là âm thanh.
Chúng ta sống trong một mớ triết học. Có người là Hindu, Mohammedan, Christian... hay bất cứ thứ gì khác. Chúng ta sống trong hệ thống tư tưởng và chúng đã trở thành quan trọng. Thế là chúng ta có thể hy sinh và chết vì tư tưởng. Người ta có thể chết vì những lời nói. Lời nói trở nên có tầm mức quan trọng. Đó là điều vô nghĩa, nhưng lại là sự thực và đến nay chúng ta vẫn còn cư xử với nhau như thế.
Dù một chữ, một lời hay một tiếng nói đều có thể hình thành sự nhiễu loạn trong tâm thức. Bạn sống trong hệ thống triết học. Nhưng triết học là gì? Những dòng tư tưởng sắp đặt hợp lý lẽ trong khuôn khổ nhất định. Tư tưởng là gì? Là lời nói hay những từ ngữ hệ thống cho có ý nghĩa. Và từ ngữ là gì? Là ký hiệu âm thanh quy định nghĩa này và nghĩa khác.
Vậy âm thanh là nền tảng căn bản, làm cấu trúc nền tảng cho tâm thức. Triết học đi đến đỉnh cao của lý luận. Nhưng những viên gạch dùng để cấu trúc toàn bộ hệ thống triết học được nâng đỡ bởi âm thanh.
Vậy có điều gì sai? Tiếng nói chỉ là âm thanh vô nghĩa và chúng ta quy định nghĩa cho nó. Ý nghĩa là do chúng ta quy ước từ tri thức phóng xuất. Từ đó, con người có thể sống hay chết vì lời nói.
Nếu bị sĩ nhục hay chế nhạo, bạn tức điên lên. Cái gì vậy? Tất cả chỉ là sự thỏa thuận trong tính chất ước lệ âm thanh đó có nghĩa gì. Thực ra ngôn ngữ hay tiếng nói hoàn toàn vô nghĩa. Có thể nói nó chỉ là tiếng vang hay âm thanh trầm bổng.
Mật điển giúp bạn quay trở về căn bản của âm thanh để đi đến cảm xúc. Cảm xúc ẩn núp ở một nơi nào đó. Con người dùng tiếng nói và tiếng nói chỉ là âm thanh có thể là hoàn toàn vô nghĩa.
Các loài động vật khác sử dụng âm thanh không có nghĩa quy định như ngôn ngữ. Chúng không cần ngôn ngữ. Chúng dụng âm thanh từ cảm giác. Chim hót vì nó có cảm giác cần phát tiết ra âm thanh. Nó cần biểu lộ điều gì đó như âm thanh kêu gọi bạn, kêu gọi giới tính hay chim non kêu đói. Tất cả là ký hiệu của cảm giác.
Vượt lên âm thanh là tiếng nói, tư tưởng và triết học. Đứng dưới âm thanh là cảm giác hay cảm xúc. Toàn thế giới tràn ngập âm thanh, và thế giới con người tràn ngập tiếng nói.
Đứa trẻ không có ngôn ngữ, nó chỉ sử dụng âm thanh. Ngôn ngữ thực sự phát triển từ tổng thể, bằng âm thanh riêng biệt mà tất cả những đứa bé trên thế giới đều đang sử dụng.
Thí dụ: Trong bất cứ ngôn ngữ nào trên thế giới. Từ "mẹ" có sự liên hệ nào đó với "ma". Cũng có thể là "mutter", là "mata" hay là "ma". Nói chung, liên quan với âm"ma".
Thông thường, "ma" dễ phát âm nhất và âm thanh đầu tiên đứa trẻ thường dùng là "ma". Thế thì toàn bộ cấu trúc đặt trên nền tảng âm "ma". Đó là trường hợp dùng chung cho tất cả mọi nơi trên thế giới cho dù trong bất cứ thời điểm nào. Bởi vì nó dễ phát âm nhất trong cấu trúc hệ thống phát âm của thân vật lý.
Người mẹ rất gần gũi và quan trọng nhất đối với đứa trẻ. Âm thanh đầu tiên được phát ra phải kết hợp với người đầu tiên có ý nghĩa với nó. Thế là từ âm "ma" mở rộng ra những từ khác. Khi đứa trẻ phát âm "ma"; không phải là ngôn ngữ mà ký hiệu biểu lộ cảm giác. Có nghĩa là cảm giác thì cơ bản hơn âm thanh.
Do đó, đầu tiên Mật điển được mô phỏng từ tiếng Sanskrit. Sự thực có thể bất cứ ngôn ngữ nào cũng được. Bởi vì vào thời đó Shiva nói với người Parvati, và ông sử dụng tiếng Sanskrit.
Riêng các bạn có thể sử dụng tiếng English- Latin- Arabic... hay gì gì đi nữa, miễn là nó phù hợp với bạn. Đầu tiên bạn có cảm giác trong tâm thức rõ biết. Sau đó, tập trung tất cả tinh túy ý thức vào chữ A, B, C, D... Đây là cách thực tập rất dễ thương. Nếu muốn thực hành, bạn chỉ cần nhắm mắt lại và nhìn tâm thức đang tràn ngập với những chữ A, B, C, D...
Tư duy tâm thức là tấm bảng và bạn mô phỏng chữ đầu tiên A: Nhìn và viết chữ A bằng tâm thức. Từ từ, quên chữ A chỉ nhớ âm A. Có nghĩa là chỉ còn âm thanh hiện diện. Đầu tiên bạn mô phỏng, mắt hướng vào trong và nhìn chữ A, B...
Từ ngữ liên hệ với lỗ tai nhiều hơn mắt vì nó là âm thanh nhưng vì chúng ta thường đọc và đọc nên từ ngữ có vẻ liên quan đến mắt nhiều hơn. Căn bản vẫn là kết hợp với lỗ tai trước tiên vì tự bản thể nó là âm thanh.
Vì thế, chúng ta cần khởi đầu bằng mắt, sau quên mắt; bằng cách chuyển động từ mắt về tai. Có nghĩa là đầu tiên mô phỏng hình tướng của chữ, bằng cách nhìn, sau đó là lắng nghe và cuối cùng nhận thức cảm giác của âm thanh.
Khi bạn nói A, có cảm giác gì xảy ra. Có thể bạn không bao giờ ý thức về điều này. Bất cứ sử dụng âm thanh nào, một dạng cảm thức nào đó sẽ hiện hữu. Giờ đây, chúng ta không còn nhạy bén và đã lãng quên.
Khi nhìn thấy ký hiệu của âm thanh, cái gì xảy ra trong bạn. Nếu tôi nói A, bạn sẽ nhìn thấy ký hiệu và hiểu ý nghĩa của A. Trong tâm trí bạn A, hiện hữu và bạn tự động mô phỏng hình dạng và ý nghĩa của ký hiệu A.
Khi tôi nói A, và bạn đừng mô phỏng mà chỉ nghe thuần túy nó là âm thanh không có nghĩa. Thế rồi bạn thử khám phá cảm giác gì xuất hiện ở trung tâm. Chắc chắn không gì xảy ra cả.
Shiva nói:
"Chuyển lời hay ngôn ngữ sang âm thanh,
Phát hiện âm thanh qua chữ.
Sau khi phát hiện âm thanh qua âm thanh.
Khám phá cảm giác.
Ý thức bạn cảm giác như thế nào.
Có thể nói, hiện nay con người đánh mất tính nhạy cảm.
Tôi có đọc bài thơ của một người Đức. Ông có những mối liên hệ sâu sắc ở thời thơ ấu. Cha ông là người rất yêu ngựa và có một chuồng ngựa rất lớn nhưng không cho phép những đứa trẻ vào. Cha ông sợ vì chúng còn quá bé. Vì thế, khi bố đi vắng, chúng lẽn vào chuồng ngựa. Lúc ấy, những con ngựa phát ra âm thanh.
Và tác giả viết: "Tôi cũng dùng âm thanh. Vì chúng tôi không thể giao tiếp bằng ngôn ngữ. Vì muốn truyền thông với nhau, chúng tôi dùng âm thanh. Thế là lần đầu tiên, tôi ý thức âm thanh vượt khỏi quy ước rất đẹp và đầy mẫn cảm."
Bạn không thể như thế với con người, bởi vì họ đã chết. Loài vật thì sống động hơn. Chỉ vì nó không lệ thuộc vào quy ước nghĩa ngữ trong ngôn ngữ. Nó chỉ có âm thanh thuần khiết tràn ngập trong tim chứ không phải trong tâm trí.
Đó không phải ý nghĩa của âm thanh, lời nói hay tư tưởng. Nhưng ý nghĩa của nó tràn đầy cảm giác. Nếu có người lớn nào ở đó, ngựa không phát ra âm thanh hàm chứa cảm xúc với mấy đứa trẻ như: "Đừng vào khi có người ở đây, cha chúng mày sẽ nổi giận."
Khi không có ai, con ngựa không tạo âm thanh: "Vô đi, không ai cả." Và nhà thơ nhớ lại: "Đó là sự thông đồng và giúp tôi rất nhiều. Khi tôi muốn đi đến chuồng ngựa để yêu thương, tức thì con ngựa chuyển động cái đầu một cách đặc biệt chỉ khi nó cảm thấy thích thú. Khi nó không hứng thú, nó không biểu lộ phong cách riêng biệt như vậy."
Bất ngờ, lần đầu tiên tôi ý thức bàn tay tôi đang vuốt ve. Con ngựa dừng hẳn sự biểu lộ. Tức thì, nó dừng hẳn mọi chuyển động. Qua nhiều năm cố gắng nhưng nó vẫn không đáp ứng lại. Khi tôi bắt đầu ý thức bàn tay mình đang ve vuốt, có nghĩa là vô minh tri thức nhảy vào can thiệp và sự truyền thông hoàn toàn bị cắt đứt."
Sự việc gì xảy ra? Đó là cảm thức về sự trao đổi. Giây phút vô minh xen vào, từ ngữ quy ước bắt đầu xuất hiện. Ngôn ngữ hình thành tư tưởng nhận thức ý nghĩa. Thế là tất cả thay đổi ngay lập tức.
Bây giờ, bạn có thể vượt khỏi âm thanh hay vẫn dưới sự lệ thuộc âm thanh hữu nghĩa. Tất cả âm thanh là sự biểu lộ cảm giác. Con ngựa chỉ có thể hiểu về cảm giác. Nên nó không thể hiểu ngôn ngữ lập trình do quy ước.
Thế nên, mọi sự giao tiếp trong lãnh vực truyền thông đều dừng lại. Tuy ông cố gắng rất nhiều lần, nhưng vẫn không thành công. Vì mỗi một cố gắng hay nỗ lực đều làm cho vô minh tri thức có cơ hội xuất hiện.
Ông cố quên bàn tay nhưng không thể. Làm sao có thể quên, đó là điều không thể. Càng cố gắng càng làm tăng trưởng sự gợi nhớ. Bạn không thể quên bằng sự nỗ lực hay gắng sức, vì mỗi một cố gắng là sự nhấn mạnh thêm cường độ nhớ lại.
Nhà thơ nói: "Tôi đã quy ước bàn tay, tôi không thể làm cho con ngựa chuyển động vì năng lượng yêu thương không thể tuôn chảy về con ngựa trong tính chất quy ước của tri thức và nó cảm nhận được điều này."
Làm sao con ngựa ý thức được? Nếu bất ngờ tôi nói bằng ngôn ngữ khác; thế thì sự giao lưu bị cắt đứt, bạn không thể nào hiểu được tôi. Và nếu ngôn ngữ không được nhận thức, lập tức bạn dừng lại. Mỗi đứa trẻ đều sống trong cảm tính, không cần nghĩa ngữ.
Đầu tiên đến với âm thanh, tiếp theo âm thanh tràn ngập cảm xúc. Rồi hình thành ngôn ngữ, tư tưởng, hệ thống tôn giáo và triết học. Thế rồi con người càng ngày càng rời xa trung tâm cảm tính.
Mật điển nói:
"Trở lại,
trạng thái của cảm giác.
Cảm xúc không phải là thức,
Đó là lí do tại sao bạn sợ hãi cảm xúc.
Không nên sợ hãi những lý luận hay bất cứ nguyên nhân nào.
Bạn luôn luôn sợ hãi cảm xúc;
Vì nó lèo lái bạn đi vào sự khủng hoảng và hỗn loạn.
Bạn không có khả năng làm chủ.
Với lý lẽ thì bạn có thể kiểm soát với cái đầu,
Bạn là ký ức và đầu óc.
Với cái đầu, bạn mất sự điều khiển của cảm xúc.
Bạn không còn chủ động thao tác.
Cảm xúc của tri thức là sự kết hợp giữa bạn và tâm thức"
Shiva nói:
Sau đó buông bỏ cảm xúc;
Thế là tự do.
Nên nhớ,
Chỉ đến khi nào chạm vào tầng lớp tâm thức sâu sắc nhất;
của cảm xúc lúc đó bạn mới có thể rời bỏ.
Bây giờ chưa thể rời bỏ được,
Vì chưa đến cực điểm tận cùng.
Đầu tiên phải khước từ hệ thống triết học Hinduism, Christian, Mohammedanism. Tiếp theo, buông bỏ tư tưởng, rồi buông bỏ ngôn ngữ, sau đó buông bỏ âm thanh. Cuối cùng, khước từ cảm xúc. Bạn buông bỏ cảm xúc khi nó hiện hữu sau đó.
Bạn có thể đi từng bước nhỏ vững vàng trên nền tảng mình đang ở. Bạn không thể nhảy vọt khi chưa trải nghiệm qua giai đoạn đang có. Hiện giờ, bạn đang đứng trên nền tảng triết học và tôn giáo, đó là điểm còn rất xa. Đó là điều tôi nhấn mạnh và lặp đi lặp lại rất nhiều lần, ngoại trừ các bạn buông bỏ tôn giáo, nếu không các bạn không bao giờ là con người thuộc về tôn giáo.
Thực ra, Mật điển hay kỹ thuật ứng dụng rất dễ dàng vì vấn đề không phải là cảm giác mà vấn đề ở lời nói. Bạn buông bỏ cảm giác như cởi quần áo; như bạn bước ra khỏi tấm vải. Bạn buông bỏ cảm giác dễ dàng như thế; nhưng bạn chưa thể làm được. Nếu cố gắng, đó là điều không thể. Vì thế các bạn nên đi từng bước nhỏ một cách vững vàng.
Mô phỏng chữ A, B, C... Rồi chuyển đổi từ lời nói trở về âm thanh của trái tim. Bạn sẽ chuyển vận sâu hơn. Những gì phiến diện bên ngoài đều bỏ lại phía sau. Bạn thấm nhuần một cách sâu sắc; cho đến khi chạm vào tầng lớp của cảm giác để cảm nhận có cảm giác gì đó xuyên qua âm thanh riêng biệt.
Ấn độ khám phá rất nhiều điều qua âm thanh liên hệ với cảm giác để hình thành môi trường chung quanh bạn và chính âm thanh đã sáng tạo và thiết lập không gian tràn ngập bởi những cảm giác riêng biệt.
Đừng sử dụng thần chú, điều đó không tốt và mang lại nguy hiểm cho bạn. Ngoại trừ bạn nhận biết hay có vị thầy nào đó hoàn toàn rõ biết cho bạn. Chính vì âm thanh của thần chú sẽ sáng tạo môi trường không gian dung chứa cảm giác chung quanh vây bọc. Thần chú được biết như là thần chú của thần chết. Nếu bạn trì tụng, bạn sẽ chết vào một giờ đặc biệt nào đó. Bởi vì nó sáng tạo cho bạn sự khát khao môi trường của tử thần.
Có những âm thanh cho bạn cảm giác bình an và yên lặng. Có những âm thanh sáng tạo sự giận dữ. Cho nên không nên tùy tiện sử dụng âm thanh hay thần chú. Ngoại trừ được chính vị thầy của bạn ban cho thần chú hay âm thanh. Vì người hoàn toàn rõ biết và am hiểu điều gì sẽ xảy ra qua âm thanh thần chú.
Khi đi sâu hơn nữa vào vùng âm thanh, bạn sẽ ý thức bên trong mỗi âm thanh đều có sự tương ứng trong cảm giác. Mỗi một âm thanh đều có cảm giác đồng vị ẩn núp phía sau.
Tiếp theo là đi sâu vào cảm giác buông bỏ âm thanh. Điều này rất khó giải thích nên các bạn cứ thử thực hành rồi sẽ trực nhận nó là thế nào. Đặc biệt trong Zen có vị thầy qua nét mặt học trò biết ngay là, đã thực hành đúng hay sai.
Vì cảm thức riêng biệt sẽ xuất hiện trên khuôn mặt. Nếu âm thanh tự tạo, cảm giác bao bọc xung quanh chắc chắn nó thể hiện trên nét mặt. Bạn không thể nào dối gạt vị thầy. Vì ông biết tất cả những chuyện gì xảy ra từ bên trong bạn.
Dogo là vị thầy vĩ đaị, nhưng ông ta đã lúng túng khi còn là học trò và không thể hiểu làm sao vị thầy biết rõ những gì ông trải nghiệm. Và vị thầy đi đến nhóm người tu tập và đập bạn một phát khi có điều gì sai lầm với âm thanh bên trong đang xảy ra.
Vì thế Dogo hỏi: "Làm sao thầy biết được và đập đúng vào giây phút đó. Làm sao thầy nhận rõ được như vậy?" Chính gương mặt các bạn đã thể hiện cảm giác không phải là âm thanh.
Âm thanh không biểu lộ trên nét mặt. Nhưng khi lắng sâu hơn nữa bạn trở nên linh động và mềm mại. Bạn tự thể hiện trôi chảy tất cả mọi việc. Tất cả những điều này lập tức biểu lộ trên gương mặt những gì đang xảy ra từ bên trong.
Gương mặt hiện giờ bạn đang có chỉ là chiếc mặt nạ. Bạn cần buông bỏ, vì nó không phải là gương mặt thực của bạn. Bạn càng lắng sâu chiếc mặt nạ sẽ tự rơi rụng vì không còn cần thiết nữa. Mặt nạ chỉ cần thiết cho những người không thấy sự giải thoát khổ.
Các vị thầy xưa thường nhấn mạnh. Nên rời xa khỏi thế giới dung tục. Như thế bạn có thể dễ dàng buông bỏ những chiếc mặt nạ. Vì còn những người khác nên bạn phải mang mặt nạ để cố hòa hợp với họ.
Như khi không yêu chồng hay vợ, bạn phải mang chiếc mặt nạ tình yêu giả tạo. Giây phút bước vào nhà, bạn chuẩn bị nở một nụ cười thật dễ thương. Đó không phải là gương mặt bạn.
Đầu tiên, vị thần Zen nhấn mạnh nên trở về gương mặt nguyên thủy. Vì với gương mặt thực, điều gì cũng trở nên dễ dàng. Vì vậy, vị thầy biết những gì xảy ra đối với học trò. Nhưng sự tỉnh thức không bao giờ có thể tự trình bày.
Nếu đệ tử đạt đến tỉnh thức, họ không cần nói với vị thầy. Chính vị thầy nhận ra và ông làm một động thái nào đó để minh chứng. Không một đệ tử nào được chấp thuận khi trình với với thầy: "Con đạt được." Điều đó là bất khả và hoàn toàn sai lầm. Khuôn mặt tự thể hiện - cặp mắt tự biểu lộ, và tất cả đều tự minh chứng trong từng giây phút chuyển động: Đi, đứng, nằm, ngồi.
Bạn không chuyển động theo âm thanh và cảm giác, mà bạn chuyển động trong thế giới ngây ngất và hiện hữu. Bạn đã rời bỏ thế giới tâm thức. Tất cả chỉ còn lại sự sống động toàn diện của vũ trụ.
Ý nghĩa ngôn ngữ là gì? Khi bạn cảm nhận mà không thể thấy và không thể nghe. Đơn giản bạn chỉ có thể cảm nhận. Khi đến điểm này, bạn có thể nhảy, múa, ca hát, hét to vang dội khắp hư không... Đây là bước cuối cùng và giờ đây bạn đang đứng bên bờ vực thẳm và bạn có thể nhảy vào hố sâu vô tận.
Nếu từ cảm xúc bạn nhảy, có nghĩa là bạn nhảy thẳng vào bản thể chính mình. Vực sâu chính là bạn, không phải là tâm trí và trong bản thể không còn lưu trữ quá khứ, chỉ còn hiện tại, ở đây và ngay bây giờ.
Bạn chuyển động từ tri thức về bản thể và cây cầu nối kết chính là cảm xúc. Nhưng để đến trạng thái trải nghiệm sâu sắc. Bạn cần buông bỏ rất nhiều thứ như: Ngôn ngữ, tiếng vang, âm thanh... Đó là toàn bộ tiến trình trí trá của tri thức.
Bạn tự do, nhưng không có nghĩa là phải làm điều gì đó để được tự do. Chân tính bản thể vốn tự do. Tri thức chỉ là sự quy ước. Đó là lý do cho rằng tri thức là thế gian trí. Nhưng đừng rời bỏ thế giới. Bạn không thể. Nếu tri thức có mặt tại đó, bạn sẽ sáng tạo thế giới khác. Vì chính nó đã là hạt giống tuy còn lầm lẫn.
Bạn đi lên núi tu tập nhưng lại đi cùng tri thức; vì không thể rời bỏ. Vì lúc nào thế giới cũng chuyển động cùng bạn. Từ đó, bạn sẽ hình thành thế giới mới. Bạn có mối liên hệ rộng mở với cây cối, chim, thú... và hình thành thêm lần nữa những quan hệ. Bạn khao khát và mong đợi, bạn sẽ lan rộng mạng lưới yêu thương. Vì hạt giống tâm thức vẫn còn đó. Có nghĩa là bạn sẽ tái tạo thế giới thêm lần nữa.
Tâm thức sáng tạo ra thế giới. Vì thế, bạn không thể buông bỏ tâm thức. Cho dù đi đến chân trời góc biển hay ẩn trú vào bất cứ nơi đâu. Bạn chỉ có thể chuyển hướng tâm thức trở về bên trong.
Đỉnh Himalaya chính là đây và không có núi Himalaya nào khác có thể làm được. Nếu chuyển di vào trong từ lời nói đến cảm xúc, từ cảm xúc đến bản chất nội tại, có nghĩa là bạn xa rời khỏi thế giới dung tục của thế gian trí.
Khi đã nhận biết vực thẳm nội tại, bản chất thực tại, bạn có thể đi khắp mọi nơi, ngay cả địa ngục. Không có gì khác biệt. Khi không còn thức phô diễn, địa ngục chính là Niết bàn. Chỉ khi nào tri thức còn tồn đọng mới có thể đưa Niết bàn thành địa ngục, vì chính tri thức là cánh cửa của địa ngục.
"Buông bỏ tri thức qua một bên.
Bạn được tự do!"
Nhưng đừng quá cố gắng.
Nếu cảm xúc còn tồn đọng.
Đương nhiên bạn không thể thành công.
Đầu tiên thực hành bằng ngôn ngữ,
nhưng vẫn không thành công.
Có nghĩa LÀ bạn chưa buông bỏ toàn diện tri thức, triết học...
Vì thế, việc cần thiết là nên từ khước tất cả mọi tư tưởng đã có.
Cũng có nghĩa:
Tri thức là để sử dụng chứ không đồng hóa tri thức là mình.
Ngôn ngữ chỉ là một đơn vị trong tổng thể. Nếu tin chắc lời nói có ý nghĩa hay quan trọng hóa nó, Bạn không thể từ bỏ. Nên biết rõ ngôn ngữ do con người sáng tạo với tính chất ước lệ vì cần thiết và vị lợi. Vì thế, đừng nên bám vào ý nghĩa quy ước của âm thanh và tin nó là thực thể.
Nếu hiểu, chắc chắn bạn có thể thực hành một các rất dễ dàng. Bạn có thể tự hỏi: Nếu ai nói điều gì chống lại Koran, Vedas, Christ, Rama..., Bạn có cảm giác như thế nào? Bạn có thể cười về điều đó hay có điều gì đang nhói buốt bên trong có thể làm bạn nổi nóng?
Bạn có thể nhìn xuyên suốt ngôn ngữ và đó chỉ là những âm thanh. Không, bạn đau đớn, bạn bị tổn thương. Vì rất khó buông bỏ ý nghĩa quy định của ngôn ngữ. Hãy nhìn thật rõ ngôn ngữ chỉ là những âm thanh vô nghĩa.
Thế nên ồn ào với những ý nghĩa đặt để có lợi gì. Nên nhận thức sự sai lầm. Vì nó là như thế. Đầu tiên, cần phải tách rời nghĩa khỏi âm thanh. Nếu đã tách rời bạn sẽ nhận ra ngôn ngữ chỉ là những âm vang như tiếng vọng của hư không.
Giống như trong quân đội, người ta sử dụng số quân cho từng người. Ví dụ: Số 101. Nếu ai nói điều gì xúc phạm đến số 101; tất nhiên người lính mang 101 cảm thấy bị sĩ nhục và bắt đầu gây hấn. 101 đơn giản chỉ là con số và ông ta đồng hóa nó là mình. Như tên của bạn cũng vậy, nó cũng như con số được biểu thị.
Vấn đề sẽ rất khó khăn. Vì khi dán cho bạn một nhãn hiệu hay bất cứ nhãn hiệu nào khác gắn lên cho bạn đều như nhau. Nó không thể nói lên tính chất của bạn. Như thế, nếu bám chặt vào nghĩa ngữ quy ước của danh tự, bạn sẽ trở thành trung tâm của vô minh.
Những người được gọi là thông minh cho rằng: "Sống vì danh tiếng. Nhìn thấy tên bạn tồn tại trong sạch. Người ta sẽ tôn trọng tên bạn dù bạn đã qua đời. Tên tuổi bạn vẫn còn sống mãi đến ngàn sau."
Bạn chết nhưng tên bạn vẫn sống. Nhưng bản thân bạn không tồn tại, làm sao danh hiệu vẫn tiếp tục tồn tại. Hãy nhìn những dòng chữ. Nó hoàn toàn vô nghĩa. Đừng bao giờ bám chặt bất cứ dòng chữ nào... Có như thế bạn mới có thể thực hành kỹ thuật một cách tuyệt vời.
Cảm nhận bạn
Ngay tại trung tâm âm thanh.
Kỹ thuật này có thể thực hành bằng nhiều cách. Bạn có thể ngồi bất cứ ở nơi đâu. Có thể ở chợ búa hay đỉnh Hymalaya tu tập. Vì âm thanh lúc nào cũng có mặt khắp mọi nơi. Ngồi yên lặng lắng nghe âm thanh, bạn sẽ thấy có điều gì đó rất đặc biệt. Bất cứ khi nào cho dù âm thanh có xuất hiện hay không, bạn vẫn bám chặt trung tâm. Tất cả sẽ đến với bạn từ đủ mọi chiều hướng.
Với cái nhìn bằng nhãn quan, điều này lại không thể. Cái nhìn chỉ là một đường thẳng. Tôi nhìn bạn, có nghĩa là thiết lập một đường thẳng hướng cái nhìn về bạn. Trong khi âm thanh là vòng xoắn. Tất cả âm thanh đều hiện diện với vòng xoắn ốc và bạn ở ngay tại trung tâm.
Bất cứ nơi nào, bạn cũng ở ngay tại trung tâm âm thanh. Đối với âm thanh, bạn là chân lý, là God, là trung tâm vũ trụ. Mỗi âm thanh đến với bạn, đều di chuyển phía về bạn với vòng xoắn ốc.
Kỹ thuật nói:
"Tắm mình trong trung tâm âm thanh."
Bất cứ đang ở đâu, nếu thực hành kỹ thuật này, bạn chỉ cần nhắm mắt lại và cảm nhận toàn thể vũ trụ tràn ngập những âm thanh. Cảm nhận từng thanh âm đang chuyển hướng về bạn và bạn ở ngay trung tâm của âm thanh.
Khi cảm nhận bạn tại trung tâm, tức thì bạn cảm nhận sự bình an sâu lắng. Toàn thể vũ trụ đang bao bọc chung quanh trở thành chu vi vòng ngoài và bạn là tâm điểm. Mỗi sự việc đang chuyển hướng và có chiều hướng rơi về bạn.
Như âm thanh thác nước; nếu bạn ngồi bên cạnh thác, nhắm mắt lại và cảm nhận âm thanh đang rơi xuống bạn từ mọi chiều hướng và sáng tạo bạn chính là trung tâm của âm thanh.
Tại sao phải nhấn mạnh cảm nhận bạn ở tại trung tâm. Vì tại trung tâm không có âm thanh. Ngay trung tâm vắng bặt âm thanh. Âm thanh không thể nghe âm thanh. Bạn nên là sự vô thanh tại trung tâm. Như thế mới nghe được âm thanh. Chỉ trong trạng thái không thanh âm mới có thể cảm nhận âm thanh. Vì thế trung tâm hoàn toàn yên lặng. Chỉ trong yên lặng âm thanh mới có thể đến và thấm nhuần trong bạn.
Nếu đã khám phá đâu là trung tâm. Đâu là cánh đồng xanh trong bạn. Tại nơi đó tất cả âm thanh đều có thể đến trong bạn. Bất ngờ, âm thanh tan biến và bạn bước vào cõi rực sáng của vô thanh.
Nếu bạn có thể cảm nhận trung tâm. Nơi đó từng âm thanh đều được nghe rõ ràng và sự chuyển hóa bất ngờ của tâm thức chợt xuất hiện. Giây phút bạn nghe toàn thể vũ trụ tràn ngập âm thanh, và giây phút ý thức bất ngờ chuyển đổi về trạng thái vô thanh; đó chính là trung tâm của toàn thể vũ trụ.
Khi nghe được như thế, không một âm thanh nào có thể khuấy động hay làm lay chuyển tâm thức bạn được. Âm thanh đến nhưng không va chạm bạn. Nó luôn luôn đến nhưng chẳng bao giờ tới đích. Có một cứ điểm; nơi đó không một âm thanh nào có thể xâm nhập. Điểm đó chính là bạn. Vì bạn là trung tâm; là khoảng lặng.
Thực hành trong những nơi chốn ồn ào. Không nơi nào ồn ào như nơi buôn bán hay phố thị. Môi trường tràn ngập đầy âm thanh, một thứ âm thanh điên loạn. Đừng nghĩ về ý nghĩa âm thanh là tốt lành hay tồi tệ.
Ý nghĩa là sự nhiễu loạn. Bạn không cần đề nghị mình nên tư duy hay suy nghĩ về âm thanh. Chỉ đơn giản bám chặt khoảng lặng. Không cần thiết nghĩ âm thanh hướng về bạn tốt hay xấu. Chỉ bám chặt vào bạn ở tại trung tâm (khoảng lặng), và tất cả âm thanh đang hướng về bạn và chẳng cần biết nó trong dạng thức nào.
Lúc đầu bạn hơi choáng váng; vì không thể nghe bất cứ điều gì xảy ra ở chung quanh. Sự nghe là sự chọn, và cái nhìn cũng được chọn lựa. Đến ngày hôm nay, khoa học nghiên cứu khoảng 98% âm thanh bạn không nghe, chỉ khoảng 2% âm thanh chung quanh được bạn nghe.
Nếu bạn nghe hoàn toàn 100% những gì xảy ra chung quanh, bạn sẽ rơi vào điên loạn. Như những gì đã nói từ trước : Âm thanh là tư tưởng mà giác quan là cánh cửa. Và nghe là sự mở cửa cho những gì bên ngoài bước vào trong.
Chỉ có 2% âm thanh được thỏa thuận cho đi vào. Như thế bạn có thể chỉ điên loạn 2% mà thôi. Với 100%, nếu hoàn toàn mở tung, mọi việc sẽ đón chào. Mỗi giác quan đều mở cửa vận hành và tất cả trạng thái đều được chấp nhuận. Thế thì bạn sẽ điên loạn. Vậy khi thực hành kỹ thuật; bước đầu tiên, bạn có cảm giác như bị chóng mặt. Đừng sợ hãi, cứ tiếp tục cảm nhận trung tâm và bằng lòng tất cả điều gì xảy ra nơi thân vật lý. Bạn cứ chuyển hướng về trung tâm.
Thư giãn,
thư giãn giác quan.
Thư giãn trong mọi vấn đề.
Hãy để tất cả bước vào trong bạn
Bạn trở nên mềm mại, uyễn chuyễn hơn và hoàn toàn mở rộng.
Tất cả những âm thanh chuyển hướng về bạn.
Tiếp theo là cùng âm thanh đi đến trung tâm.
Tại đó bạn lắng nghe âm thanh.
Âm thanh không nghe bằng lỗ tai. Lỗ tai không thể nghe. Lỗ tai chỉ làm công việc chuyển vận, trong khi chuyển vận nó loại bỏ rất nhiều thứ. Những gì không lợi ích cho bạn. Sau khi tuyển lựa âm thanh sẽ đến với bạn.
Bây giờ, chúng ta khám phá đâu là trung tâm của bạn. Không phải là lỗ tai, bạn nghe từ nơi nào đó rất sâu lắng. Lỗ tai chỉ đơn giản gởi đến bạn những âm thanh chọn lọc. Thế thì bạn ở đâu và trung tâm ở đâu.
Nếu đang làm việc với âm thanh, sớm hay muộn bạn rất ngạc nhiên. Vì trung tâm cũng không phải ở đầu. Nó xuất hiện trong đầu vì bạn không nghe âm thanh mà bạn chỉ nghe nghĩa ngữ.
Với tiếng nói, đầu là trung tâm. Nhưng với âm thanh đầu không phải là trung tâm. Đó là tại sao nước Nhật họ nhận định con người suy nghĩ không bằng đầu mà thông qua lỗ rún. Vì họ đã trải nghiệm âm thanh trong một thời gian dài.
Bạn thấy mỗi ngôi chùa đều có cái chuông to. Đó là dụng cụ sáng tạo âm thanh cho mọi người lắng nghe. Người nào đó đang thiền định. Tiếng chuông vang lên. Sự náo động hình thành qua tiếng chuông và âm thanh có thể làm mất sự yên tịnh.
Trong chùa, mỗi người viếng chùa đều đến đánh chuông. Với người thiền định, hình như là sự náo động và quấy rối. Không, không phải thế. Vì họ chờ đợi những âm thanh này.
Vậy mỗi người viếng chùa là một sự hỗ trợ. Chuông sẽ rung liên tục. Âm thanh tiếp tục hình thành và sự thiền định tiến dần trong hành giả. Ông ta ngắm nhìn từ trung tâm, nơi mà âm thanh lắng sâu vào. Tiếng chuông vừa vang lên. Bây giờ tiếng chuông thứ hai từ nơi nào đó bên trong người thiền định xuất hiện.
Nó ở đâu? Âm thanh lúc nào cũng vang tại lỗ rún, không bao giờ ở đầu. Nếu vang ở đầu. Chắc chắn, đó không phải là âm thanh mà chỉ là những dòng chữ và nghĩa ngữ. Khi bắt đầu suy nghĩ về âm thanh, sự thuần khiết bị đánh mất.
Hiện nay, có rất nhiều nghiên cứu về những đứa bé còn trong bào thai. Họ cho vang lên một âm thanh. Đứa bé lập tức phản ứng lại. Chúng không bị tác động bởi ngôn ngữ vì chưa hình thành trọn vẹn bộ não. Nó chưa được huân tập về lý luận và chưa biết gì về ngôn ngữ.
Tuy không biết ngôn ngữ nhưng chúng cảm nhận âm thanh; và âm thanh ảnh hưởng đến đứa bé nhiều hơn mẹ. Vì người mẹ không nghe âm thanh mà nghe nghĩa ngữ. Chúng ta đón nhận những âm thanh nhiễu loạn và đầy sự hỗn loạn; và những âm thanh này vang đến những đứa trẻ chưa ra đời. Như thế, nó được sinh ra trong sự xáo trộn vì những tác động của âm thanh nhiễu loạn và căng thẳng.
Ngay cả cây cối cũng ảnh hưởng âm thanh. Chúng nó phát triển rất nhanh nếu có những âm thanh sáng tạo chung quanh; và sẽ phát triển chậm nếu chung quanh đầy những âm thanh nhiễu loạn. Như thế, chúng ta có thể giúp thực vật phát triển qua nhiều phương tiện bằng âm thanh.
Có người cho rằng:
"Vì giao thông trên đường quá ồn ào và ô nhiễm nên con người không còn hài hòa và đi đến tâm thức cuồng loạn." Điều này hình như chỉ là một giới hạn nhỏ trong cuộc sống. Nếu nó phát triển quá nhanh và đúng như thế; có nghĩa là không còn hy vọng nào cho nhân loại sinh tồn.
Những âm thanh thường xuyên đập liên tục đến bạn. Nhưng nếu thường xuyên suy nghĩ về nghĩa ngữ nó sẽ đi vào đầu bạn. Đó không phải là trung tâm. Như thế đừng bao giờ suy nghĩ về nghĩa ngữ mà chỉ nên cảm nhận âm thanh. Đó là bí mật của Mantra (Mantra chỉ là những âm vang và hoàn toàn vô nghĩa).
Tất cả thần chú đều là âm thanh và hoàn toàn vô nghĩa. Nếu vị thầy nói: "Đây là ý nghĩa của Mantra." Đó không phải là Mantra. Mantra không có một ý nghĩa nào chứa đựng bên trong. Nó có sự vận hành nhưng không có nghĩa.
Nó tác động điều gì đó bên trong bạn nhưng vẫn không có nghĩa. Nó chỉ thuần túy là âm thanh. Đó là lý do chúng ta thường khai triển Mantra "Aum". Âm "Aum" hoàn toàn vô nghĩa mà chỉ là âm thanh thuần khiết, và là âm thanh trong sáng hình thành từ bên trong. Nếu có thể sử dụng âm thanh từ bên trong, có nghĩa là bạn cùng sử dụng kỹ thuật như sự lắng nghe âm thanh.
Bạn có thể nghe âm thanh khi sử dụng ngón tay hay bất cứ cái gì khác bịt lổ tai lại. Thế thì các bạn nghe âm thanh. Nhưng là âm thanh gì; và tại sao có thể nghe được khi đóng kín hai lỗ tai?
Chuyện xảy ra tại nước Mỹ, chiếc xe lửa theo lịch trình xuyên qua vùng lân cận gần vào khoảng hai giờ sáng. Khi con đường mới được thành lập và xe lửa không còn theo lộ trình cũ. Thế là một hiện tượng kỳ lạ xảy ra.
Những người sống trong vùng lân cận, nơi lộ trình xe lửa không còn hoạt động, tất cả mọi người nghe thấy một thứ âm thanh huyền bí nào đó. Thế mới phiền hà cho cảnh sát. Có rất nhiều người báo với cảnh sát hiện tượng lạ lùng này.
Thế là một cuộc điều tra được mở ra và vấn đề gì đã xảy ra? Âm thanh lạ lùng gì được nghe vào lúc hai giờ sáng? Họ chưa bao giờ nghe khi chuyến xe lửa còn chạy ngang qua và vì họ quá quen thuộc.
Bây giờ, bất ngờ xe lửa không còn ngang qua nữa. Và họ lúc nào cũng chờ đợi âm thanh trong giấc ngủ. Âm thanh vào lúc 2 giờ sáng đã trở thành điều kiện hiển nhiên hiện hữu. Họ chờ đợi nhưng âm thanh không thể vang lên.
Vắng mặt cái được nghe và vắng mặt được nghe làm xuất hiện điều kỳ lạ. Họ cảm thấy không còn bình an và không thể yên giấc. Và lần đầu tiên phát hiện về âm thanh: "Nếu thường xuyên nghe điều gì đó; cho đến khi nó không tồn tại, bạn sẽ nghe được sự "Vắng mặt âm thanh", và sẽ được nghe phần cực âm của âm thanh (thanh âm vô thanh)"
Nếu nhìn bạn, sau đó nhắm mắt lại. Hay nếu nhìn cửa sổ, sau đó nhắm mắt lại. Bạn sẽ nhìn thấy âm bản của cửa sổ, và âm bản này rất mạnh. Nếu bất ngờ sau đó bạn nhìn vào tường, âm bản sẽ phóng chiếu. Bạn nhìn thấy một cánh cửa ảo. Như phim chụp ảnh, nó cũng có âm bản. Mắt không thể nhìn thấy âm bản. Nhưng lỗ tai có thể nghe tầng thanh âm vô thanh. Khi đóng kín lỗ tai, bạn sẽ nghe thanh âm của vũ trụ. Với điều kiện, tất cả âm thanh thô phải dừng ngay lại. Bất ngờ bạn nghe và cảm nhận âm thanh vi tế. Âm thanh vắng mặt âm thanh khi khoảng cách hình thành để thiếu vắng cái gì đó và bạn nghe được sự vắng mặt thanh âm. Thế là...
Sự nhận biết như tiếng vang của âm thanh, vì thực sự nó không phải là âm thanh mà chỉ là sự vắng mặt. Có thể nói: "Nó là âm thanh tự nhiên chưa được thể hiện thành tiếng vang."
Nếu toàn thế giới yên lặng, bạn sẽ nghe được sự yên lặng. Pascal nói: "Giây phút tôi nghĩ đến sự vô định của vũ trụ. Đó là sự yên lặng làm tôi sợ hãi." Vì tiếng vang chỉ có trên trái đất. Âm thanh cần khí quyển để vang dội.
Giây phút vượt ra khỏi bầu khí quyển của trái đất, sẽ không có một tiếng động. Tất cả là "Thanh âm vô thanh". Tất cả là sự yên lặng tuyệt đối và sự yên lặng này bạn có thể cảm nhận ngay trên mặt đất nếu bịt kín hai tai hoàn toàn.
Các phi hành gia được huấn luyện rất nhiều vấn đề, một trong những chương trình được huấn luyện là: Sống trong yên lặng. Họ ở biệt lập trong căn phòng hoàn toàn yên lặng để quen thuộc. Nếu không, có thể sẽ điên loạn trong môi trường không âm thanh. Có rất nhiều vấn đề xảy ra cho họ; và đây là một trong những vấn đề sâu sắc nhất: "Làm sao có thể thoát khỏi sự ràng buộc của âm thanh trong thế giới." Vì thế, bạn cần thể hiện cuộc sống đơn độc.
Nếu lạc đường trong rừng, bạn nghe tiếng vang. Tuy không biết đích xác nó phát ra từ đâu nhưng bạn không sợ hãi lắm. Vì bạn tin rằng có người nào đó cùng hiện diện. Có nghĩa là bạn không cô độc hay chỉ một mình.
Trong đám đông, nếu bít hai lổ tai hoàn toàn và chuyển sự lắng nghe vào trong. Bạn hoàn toàn đơn độc. Tất cả những ồn ào náo nhiệt đều tan biến. Sự nhiễu loạn qua âm thanh được khép kín ngay vào lúc đó.
Sự vắng mặt âm thanh là một trải nghiệm rất vi tế. Nhưng nó sẽ ban thưởng cho bạn điều gì? Giây phút cảm nhận thanh âm vô thanh, bạn trở về chính mình. Âm thanh còn tồn tại trong sự nghe. Có nghĩa là bạn còn hướng ngoại. Nên hiểu rõ vấn đề này. Bằng âm thanh chúng ta liên hệ với đối tượng, chúng ta trao đổi và nhận lại những thông tin với người khác.
Chúng ta quan sát người đần độn, họ không giống mọi người. Người mù không bao giờ khác mọi người. Nhưng người đần độn thể hiện gương mặt; cho bạn cảm giác có cái gì đó không giống mọi người.
Họ gặp nhiều khó khăn hơn người mù. Đối với người mù, vấn đề chỉ là không nhìn thấy, nhưng họ có thể giao tiếp. Họ trở thành một phần tử trong nhân loại, là một thành phần của xã hội, gia đình. Họ có thể yêu đương và giao tiếp bằng ngôn ngữ. Nhưng người đần độn bước ra khỏi thế giới con người. Họ không thể giao tiếp, không thể trò chuyện vì không thể biểu lộ chính xác những quy ước.
Thử mô phỏng bạn trong phòng lạnh bằng kiếng cách âm. Không một âm thanh nào có thể xâm nhập. Bạn không thể la, hét. Không thể làm bất cứ điều gì để thể hiện chính mình.
Âm thanh không thoát ra ngoài. Trong phòng kiếng, bạn có thể nhìn thấy toàn thể đang chuyển động chung quanh. Nhưng không một ai nói chuyện được với bạn và ngược lại. Bạn rơi vào cơn khủng hoảng đầy tuyệt vọng và tất cả mọi sự việc trở thành ác mộng.
Người đần độn lúc nào cũng trong cơn điên loạn, không thể tương tác trong quan hệ. Có nghĩa là họ không còn là phần tử của xã hội và nhân loại. Họ không thể biểu lộ cảm xúc, không thể đến với bất ai và cũng chẳng ai đến với họ. Khoảng cách không có sự nối kết quan hệ làm cầu nối.
Nếu tiếng động là chiếc xe chuyển di với người khác. Thế thì thanh âm vô thanh trở thành chiếc xe chuyển di về bản thể. Với âm thanh bạn giao tiếp với mọi người. Và với thanh âm vô thanh, bạn rơi vào vực thẳm của chính mình. Đó là lý do có rất nhiều kỹ thuật sử dụng thanh âm vô thanh để chuyển di về nội tại.
Nên trở thành người ngu và hoàn toàn câm điếc cho dù chỉ khoảnh khắc. Bạn không thể đi đâu hơn là trở về chính mình. Bất ngờ, bạn nhận thấy mình đang đứng ở trong. Không có sự chuyển động nào có thể xảy ra. Đó là tại sao người ta thường tu tập trong yên lặng. Trong bản thể nội tại, tất cả những chiếc cầu nối liền để trao đổi thông tin với người khác phải bị sụp đổ.
Gurdjeff thường để thời gian yên lặng thật dài đối với cho học trò. Và ông nhấn mạnh không phải ngôn ngữ mới có thể sử dụng. Vấn đề chính là không còn sự trao đổi thông tin. Không tín hiệu, không cử chỉ ra dấu. Vì đó cũng là sự trao đổi thông tin. Ngay cả ánh mắt hay tay chân, hay những biểu lộ trên gương mặt.
Không có bất cứ dấu hiệu truyền thông nào được sử dụng. Yên lặng, yên lặng hoàn toàn có nghĩa là không còn bất cứ giao tiếp nào với con người hay ngoại cảnh. Tuyệt đối nhìn vào trong.
Tiếp theo, ông bắt buộc nhóm khoảng 40 người sống chung trong căn nhà gỗ một tầng và ông nói: "Nên sống trong căn nhà này như bạn chỉ có một mình. Bạn không nên ra ngoài."
Bốn mươi học trò ở đó và ông nói tiếp : "Đi vào và sống trong căn nhà giống như bạn sống trong sự đơn độc. Không có bất cứ truyền thông hay liên lạc nào. Không nhận diện ai là người quen biết hay không. Dù chỉ là ánh mắt. Chuyển hướng vào trong và như chỉ một mình cư ngụ. Tất cả phải biến mất. Sống như thế ba tháng. Hoàn toàn đần độn và câm điếc, cũng không rời khỏi căn nhà"
Tôi không biết các bạn có quan sát hay không. Nhưng trong xã hội, những ai nói nhiều sẽ trở thành nổi tiếng và như là người xuất chúng. Những ai giao tiếp với tư tưởng họ trở thành người lãnh đạo tôn giáo, chính trị, nhà văn... Tại sao vậy? Vì phạm vi họ hoạt động liên quan đến số đông. Có nghĩa là họ muốn mình nổi bật giữa số đông.
Bạn có bao giờ nghe người đần độn và ngu xuẩn trở thành người lãnh đạo không? Nhưng có thể bạn nhìn thấy người mù trở thành lãnh đạo, không có vấn đề gì. Rất có thể ông ta trở thành nhà lãnh tụ xuất chúng. Tuy mắt không hoạt động, nhưng tất cả năng lượng chuyển hóa về lổ tai. Như thế có nghĩa người đần độn không thể trở thành lãnh tụ. Vì họ không thể truyền thông nên không thể không thể là con người của tập thể hay quần chúng trong xã hội.
Xã hội là tập hợp được truyền thông bằng ngôn ngữ. Ngôn ngữ làm nền tảng căn bản để xã hội tồn tại trong những mối quan hệ và giao tiếp. Vì thế, nếu rời bỏ ngôn ngữ, bạn sẽ đơn độc. Tuy thế giới tràn ngập bao nhiêu là con người; nhưng khi bạn buông bỏ ngôn ngữ, có nghĩa là bạn đi vào sự cô độc.
Meher Baba sống 40 năm hoàn toàn yên lặng. Ông ta làm gì trong yên lặng. Thực sự bạn không làm gì cả trong yên lặng. Mỗi một hành động cho dù như thế nào đều là sự truyền thông với người khác.
Ngay trong tư tưởng, nếu hành động có nghĩa là tư tưởng phải dao động về một đối tượng. Nên không còn hành động, tất cả còn lại chỉ là sự đơn độc. Nếu hoàn đơn độc trong yên lặng; tức thì hành động không tồn tại.
Cho dù quán tưởng làm điều gì đó cũng không thể. Hành động phải có sự tương tác... Nếu đã buông bỏ ngôn ngữ từ bên trong. Tất cả hoạt động đều rơi rụng. Bạn vẫn chính là bạn. Nhưng bạn không làm gì cả.
Baba nói với học trò bằng cách viết trên giấy: "Vào một ngày đặc biệt, tôi sẽ phá vỡ sự yên lặng." Nhưng sau đó, ông không thể; và tiếp tục yên lặng đến bốn mươi năm. Cuối cùng, ông chết trong yên lặng. Vấn đề gì đã xảy ra? Và tại sao ông lại nói: "Bây giờ vào ngày này... năm này... Tôi sẽ nói?" Tại sao ông ta dời hoãn lại. Chuyện gì xảy ra bên trong. Và tại sao ông không giữ lời hứa?
Khi yên lặng trong thời gian dài, bạn không thể quay về tiếng nói. Đó là điều không thể. Có một quy luật nhưng ông không tuân theo. Vì thế, ông không thể trở lại. Có một quy luật trong trò chơi cuộc đời là: "Con người không nên duy trì sự yên lặng quá ba năm."
Một khi vượt qua khỏi quy luật, bạn không thể quay về thế giới âm thanh. Có thể bạn rất cố gắng nhưng vẫn không thể. Rất dễ dàng từ thế giới âm thanh trở về yên lặng. Nhưng rất khó khăn từ yên lặng để quay về thế giới âm thanh.
Vượt quá ba năm, sự vận hành của guồng máy không còn giống như xưa. Nó cần được sử dụng thường xuyên. Thông thường, người ta có thể sống yên lặng khoảng ba năm. Khi vượt quá ba năm vẫn sống trong yên lặng, cỗ máy vận hành vẫn có thể phát ra âm thanh nhưng không còn là lời nói hay ngôn ngữ.
Khi trở nên yên lặng, họ trở thành đơn độc. Và nó trở thành vô vị, tẻ nhạt khi giao tiếp. Nói chuyện với người khác giống như nói chuyện với vách tường. Vì người sống trong yên lặng trong thời gian dài. Nhận biết, người khác không thể hiểu bất cứ điều gì ông ta nói và sau thời gian yên lặng kéo dài, ông ta không thể trở lại thế giới âm thanh.
Baba cố gắng nhưng không thể. Ông muốn nói lên điều gì có giá trị. Nhưng sự vận hành chuyển động cần thiết không thể trở lại thanh âm dung tục. Do đó, ông ta chết trong sự yên lặng.
Tuy nó rất hữu ích cho bất cứ kỹ thuật nào bạn đang thể hiện. Nhưng sau một thời gian, bạn cần làm ngược lại. Cần thay đổi đối cực. Như bạn có thể giữ yên lặng vài giờ, rồi nói chuyện trở lại. Đừng rơi vào quy ước một chiều. Bạn sẽ ngập tràn sức sống trong chuyển động. Có thể bạn thiền định vài ngày. Bất ngờ bạn dừng lại và làm điều gì đó như sáng tạo ra sự căng thẳng trong bạn. Rồi quay lại thiền định.
Liên tục chuyển động giữa hai cực. Bạn sẽ rất nhạy bén và tinh anh. Đừng bám cứng một cực. Một khi bạn rơi vào quy ước, tất nhiên bạn không thể chuyển di sang cực khác.
Nếu không thể chuyển di sang cực khác, đồng nghĩa rơi vào cực đoan và bạn sẽ chết. Sự chuyển động liên tục tính và linh hoạt là một điều hoàn toàn tuyệt vời. Bạn cứ thử xem.
Gurdjieff khuyên các học trò phải thay đổi bất ngờ. Ông nhấn mạnh về tuyệt thực. Sau đó, ông nói: "Bạn nên ăn nhiều nếu có thể." Bất ngờ ông lại nói: "Bây giờ nhịn ăn; sau đó lại tiếp tục ăn."
Ông cũng thường nói: "Thức cả ngày lẫn đêm trong vài hôm, sau đó sẽ ngủ vài đêm" Sự dao động giữa hai cực sẽ tặng cho bạn sức sống thật linh động.
Một phần là: "Nghe âm thanh tận trung tâm." Phần khác là: "Dừng tất cả âm thanh và cảm nhận "thanh âm vô thanh" tại trung tâm". Cả hai đều cùng một kỹ thuật. Vậy, bạn có thể chuyển di cái này sang cái khác. Cái này hay cái kia không phải là lựa chọn mà là cần thực hành cả hai trong liên tục tính.
Đầu tiên thực hành phần một vài tháng. Sau đó, chuyển sang phần hai vài tháng. Bạn sẽ rõ biết về hai cực. Nếu có thể chuyển di dễ dàng giữa hai cực, chắc chắn bạn luôn luôn tươi trẻ. Chỉ những ai rơi vào quy ước cứng ngắt và cực đoan, phải trở nên già nua và tàn lụi.
Như thế, tôi nghĩ quá đủ cho ngày hôm nay.

Ads Belove Post