Read more
Osho – Con đường
Thiền
Chương 2. Bắt đầu
từ cơ thể
Tối qua tôi đã nói về cách làm
sao để tạo nên nền tảng cho thiền trong bản thân bạn. Tiếp cận của tôi với thiền
không dựa trên bất kỳ kinh sách, bất kỳ sách thiêng hay trường phái tư tưởng đặc
biệt nào. Tôi chỉ đang nói về con đường tôi đã đi và biết được thông qua việc
đi cùng chính bản thân mình. Đây là lý do điều tôi đang nói không chỉ là một học
thuyết. Và khi tôi mời bạn thử nó, tôi không nghi ngờ rằng bạn cũng sẽ thành
công trong việc tìm thấy điều các bạn đang mong đợi. Yên tâm rằng tôi sẽ chỉ
nói về những điều mà tôi đã từng kinh nghiệm.
Tôi đã phải trải qua giai đoạn
cực kỳ thống khổ và đau đớn. Tôi đã phải trải qua giai đoạn của thử và sai, và
suốt giai đoạn đó tôi đã nỗ lực đi vào trong chính bản thân mình. Tôi đã thực
hiện nỗ lực không ngừng để thử mọi phương pháp, mọi con đường theo hướng này.
Những ngày đó rất khó nhọc, đầy
thống khổ và đau đớn. Nhưng có nỗ lực kiên định, và chính vì nỗ lực này - giống
như khi một thác nước lớn đổ từ rất cao xuống và dòng chảy không ngừng xói mòn
đi cả những viên đá lớn - giống như thác nước đó, với nỗ lực liên tục, đâu đó
tôi đã tìm thấy một khởi đầu. Và tôi sẽ chỉ nói về những phương pháp mà thông
qua đó tôi đã tìm thấy khởi đầu này.
Vì thế tôi có thể nói với bạn với
tự tin và chắc chắn tuyệt đối rằng nếu bạn thử phương pháp này kết quả được đảm
bảo chắc chắn. Lúc đó, đã có nỗi đau và buồn phiền, nhưng bây giờ không còn đau
đớn hay buồn phiền trong tôi.
Hôm qua ai đó đã hỏi tôi, “Mọi
người hỏi thầy về rất nhiều vấn đề của họ. Thấy có bị phiền hà bởi chúng
không?”
Tôi đã nói với người đó, “Nếu vấn
đề không là của bạn, thế thì bạn không thể bị phiền hà bởi nó. Nếu vần đề thuộc
về ai đó khác thế thì không có phiền muộn gì trong nó. Phiền muộn bắt đầu nếu bạn
xem vấn đề đó như của chính bạn”.
Theo nghĩa này tôi không có bất
kỳ vấn đề gì. Nhưng tôi kinh nghiệm một loại buồn phiền khác, và đó là tôi thấy
nhiều người xung quanh tôi xem ra đang trong nhiều đau đớn thế, họ có rất nhiều
vấn đề, và tôi cảm thấy rằng nỗi đau và phiền muộn của họ có thể được tháo gỡ dễ
dàng thế bởi có những giải pháp đơn giản đến vậy cho họ. Tôi cảm thấy rằng giá
như họ sẵn sàng gõ cửa, thế thì cửa sẽ mở ra rất dễ dàng. Và thế mà họ vẫn đang
đứng ngay trước nó, kêu khóc. Đó là khi tôi kinh nghiệm một dạng thống khổ và
đau đớn rất khác.
Có một câu chuyện Parsi ngắn: Một
người mù và bạn của anh ta đang đi ngang sa mạc. Họ đang đi những hành trình
khác nhau nhưng họ hẳn đã gặp nhau trên đường, và người kia hẳn đã đề nghị người
mù đi cùng anh ta. Họ ở bên nhau vài ngày và tình bạn của họ sâu sắc theo thời
gian. Một buổi sáng người mù tỉnh dậy sớm hơn người bạn và dò dẫm xung quanh
tìm cây gậy của mình. Đó là một đêm sa mạc và rất lạnh, tiết trời mùa đông. Anh
ta không tìm thấy cây gậy, nhưng có một con rắn đã cứng đi vì lạnh cho nên người
mù đã nhặt nó lên và cảm ơn Thượng đế nên nói, “Con đã mất đi cây gậy nhưng giờ
người đã trao cho con một cây gậy nhẵn hơn, tốt hơn”. Anh ta cảm ơn Thượng đế
và nói, “Ngài rất từ bi”.
Thế rồi anh ta dùng gậy đó
huých người bạn để đánh thức người đó, nói, “Tỉnh dậy nào, sáng rồi”.
Khi người bạn tỉnh dậy và nhìn
thấy con rắn, anh ta trở nên sợ hãi và nói, “Anh đang cầm cái gì trong tay vậy?
Bỏ nó xuống ngay! Nó là một con rắn, nguy hiểm!” Người mù trả lời, “Anh bạn, bởi
ghét tị mà anh đang gọi cây gậy đẹp của tôi là con rắn. Anh muốn tôi vứt nó đi
để rồi anh có thể lấy nó - tôi có thể mù, nhưng tôi không ngu ngốc”.
Người bạn đáp, “Anh điên à? Anh
phát điên rồi ư? Ném nó đi ngay! Nó là một con rắn và nó nguy hiểm!” Nhưng người
mù nói, “Anh đã ở cùng tôi quá lâu và anh vẫn chưa hiểu tôi thông minh như thế
nào. Tôi đã mất cây gậy của mình và bây giờ đấng Toàn năng đã trao cho tôi một
cây gậy đẹp hơn, và anh chỉ đang cố lừa tôi bằng cách gọi nó là con rắn”.
Người mù, trong cơn giận dữ của
mình, đã nghĩ rằng người bạn ghen tị và đố kị, và vì thế anh ta tự mình khởi
hành. Một lát sau khi mặt trời xuất hiện và con rắn ấm lên và sống động trở lại.
Nó không còn lạnh cóng và nó cắn người mù.
Đau đớn mà tôi đang nói về là
cùng nỗi đau mà bạn của người mù đó hẳn đã cảm thấy với bạn của mình. Cũng giống
như anh ta, tôi cũng cảm thấy đau đớn cho mọi người xung quanh. Họ đang mang một
con rắn trong tay, không phải cây gậy, nhưng nếu tôi nói với họ, họ sẽ tự hỏi
ghen tị gì đang kích động tôi nói điều này. Và tôi đang không nói về ai khác,
tôi đang nói về bạn.
Đừng nghĩ tôi đang nói về người
ngồi cạnh bạn, tôi tuyệt đối đang nói với bạn. Và tôi có thể thấy những con rắn
trong tay tất cả các bạn; nhưng bất kỳ cái gì nhìn giống như cây gậy đều không
giúp gì được, nó không là cây gậy. Nhưng tôi không muốn bạn rời lối đi. Và tôi
không muốn bạn nghĩ rằng trong trạng thái ghen tị tôi đang cố giật lấy cây gậy
đẹp của bạn, vì thế tôi không trực tiếp gọi nó là con rắn. Từ từ, từ từ tôi
đang cố làm các bạn hiểu rằng cái bạn đang dựa vào là sai.
Và thực tế tôi thậm chí không
nói rằng cái bạn đang dựa vào là sai. Tất cả những gì tôi đang nói là có gì đó
cao hơn cái đang dựa vào đó. Có niềm vui lớn hơn cần được trải nghiệm, có những
sự thật lớn hơn trong cuộc sống cần được hiểu. Cái bạn bây giờ đang dựa vào chỉ
có thể dẫn tới hủy diệt của bạn.
Cái chúng ta dành cả cuộc sống
để làm cuối cùng hủy diệt chúng ta, hủy diệt toàn bộ cuộc sống của chúng ta. Và
khi toàn bộ cuộc sống của chúng ta bị hủy diệt, khi toàn bộ cuộc sống của chúng
ta kết thúc, chỉ còn nỗi đau và buồn khổ mà con người gánh chịu vào lúc chết -
và đó là hối tiếc của người đó lúc mất đi cuộc sống rất quý giá.
Vì vậy hôm nay, điều đầu tiên
tôi muốn nói là nỗi khát khao tôi đã đề cập tới tối qua sẽ trỗi dậy chỉ khi bạn
thấy, khi bạn nhận ra được cuộc sống bạn đang sống bây giờ là sai. Khao khát đó
sẽ trỗi dậy chỉ khi bạn nhận thấy rằng cách bạn đang sống cuộc sống của mình hiện
tại là hoàn toàn sai, vô nghĩa. Hiểu điều đó, có khó khăn tới vậy không? Và bạn
có biết với mức độ chắc chắn nào đó rằng cái bạn tích lũy cho tới lúc này có được
giá trị gì chăng? Bạn có biết chắc chắn rằng bạn sẽ có thể biết tới bất tử với
cái bạn đã tích lũy không? Với tất cả nỗ lực bạn đang thực hiện theo mọi hướng,
bạn có thật sự biết rằng bạn chỉ đang không xây dựng những lâu đài cát, hay có
vài nền tảng vững chắc nào cho nó? Nghĩ về điều đó, suy ngẫm về nó đi.
Khi bạn bắt đầu suy ngẫm và đặt
câu hỏi về cuộc sống, khát khao bắt đầu sống lại trong bạn. Khát khao sự thật
xuất phát từ suy tư. Có rất ít người nghĩ về cuộc sống, rất ít. Hầu hết mọi người
sống cuộc sống như khúc củi trôi dạt trên sông: nó chỉ tiếp tục trôi nổi và đi
tới bất kỳ đâu dòng sông đưa nó tới. Nếu dòng sông đưa nó về phía bờ, nó trôi nổi
về phía bờ; nếu dòng sông đưa nó tới giữa dòng, nó trôi nổi giữa dòng sông như
thể nó không có cuộc sống, đích tới của chính nó. Hầu hết chúng ta sống cuộc sống
của mẩu gỗ trôi nổi trên sông - chúng ta đi bất kỳ đâu thời gian và hoàn cảnh
xô ta tới.
Nghĩ về cuộc sống và mục đích của
nó sẽ giúp bạn tìm ra định hướng: Liệu bạn nên sống cuộc sống của mẩu gỗ nổi
trôi trên sông, liệu bạn nên sống giống như chiếc lá khô dạt tới bất kỳ đâu mà
gió thổi nó tới, hay bạn nên là một cá nhân, một người, một người nghĩ, người
có định hướng trong cuộc sống, người quyết định điều mình muốn trở thành và điều
mình nên là, người nắm lấy cuộc sống và sự khai mở của mình trong chính bàn
tay.
Sáng tạo vĩ đại nhất của con
người là chính bản thân mình; sáng tạo vĩ đại nhất của con người sẽ là nhận ra
tự ngã của chính mình. Bất kỳ cái gì khác mà con người sáng tạo ra không giá trị
nhiều. Nó sẽ giống như vẽ một đường thẳng trên nước. Nhưng điều người đó sáng tạo
bên trong bản thân mình, việc người đó tạo nên bản thân, sẽ giống như một việc
khắc vào đá: nó không thể bị xóa đi, nó sẽ cùng với người đó mãi mãi.
Vì thế nghĩ về cuộc sống của bạn
đi - bạn có là mẩu gỗ trôi nổi trên sông không? Bạn có là chiếc lá không còn sự
sống bị gió bốc lên và thổi đi khắp nơi không? Nếu bạn nghĩ về điều này, bạn sẽ
thấy rằng bạn chỉ đang trôi nổi giống mẩu gỗ, và bạn sẽ thấy rằng bạn đang bị
thổi vòng vòng giống như một trong những chiếc lá chết trên mặt đất, bị gió thổi
đi bất kỳ đâu. Ngay bây giờ đường phố đầy những lá này. Bạn từng thực hiện bất
kỳ quá trình nhận biết nào trong cuộc sống của bạn chưa, hay bạn chỉ bị gió đẩy
đi khắp nơi? Và nếu bạn từng bị gió đẩy đi khắp chốn, thế thì bạn đã tới được
nơi nào chưa? Có ai đã từng tới được nơi nào đó giống như nơi đây chưa? Nếu
không có mục tiêu được lựa chọn một cách có ý thức trong cuộc sống, con người sẽ
chẳng tới được đâu cả. Khát khao cho mục tiêu nhận biết sẽ nổi lên trong bạn chỉ
nếu bạn nghĩ về nó, suy ngẫm về nó, thiền về nó.
Bạn hẳn đã nghe câu chuyện về
Phật này. Câu chuyện này là về cách Phật đã từ bỏ cuộc sống của mình như thế
nào, về cách ông ấy trở thành khất sỹ như thế nào và làm sao mong mỏi vì sự thật
nổi lên trong ông ấy. Nó là một câu chuyện rất nổi tiếng, và rất có ý nghĩa.
Khi Phật còn là một đứa trẻ cha
mẹ ông ấy đã được bảo rằng con trai họ một ngày sẽ trở thành hoặc là một vị vua
vĩ đại, một hoàng đế, hoặc một tu sỹ vĩ đại. Vì vậy người cha đã sắp xếp mọi thứ
để Phật sẽ không bao giờ trải nghiệm bất kỳ nỗi buồn nào và không bao giờ cảm
thấy thích từ bỏ cuộc sống của mình. Nhà vua đã xây một cung điện cho ông ấy sử
dụng mọi nghệ thuật và khéo léo của thời kỳ đó và với mọi loại xa hoa, thượng
uyển…
Và có những cung điện khác
nhau, một cái cho mỗi mùa, và vua ra lệnh cho tất cả người hầu rằng Phật không
được nhìn thấy dù chỉ một bông hoa héo; vì thế Phật sẽ không đi tới biết rằng
hoa có thể chết và câu hỏi, “Tôi có lẽ cũng sẽ chết ư?” sẽ không bao giờ nảy
sinh ở ông ấy. Do đó suốt đêm tất cả hoa héo được gỡ bỏ khỏi vườn. Bất kỳ cây ốm
yếu nào cũng sẽ bị nhổ lên và dời đi. Chỉ những người trẻ tuổi được phép ở xung
quanh ông ấy; những người già không được phép vào trong bởi Phật có thể nghĩ,
“Con người trở nên già lão… một ngày có lẽ ta cũng sẽ trở nên già lão”.
Cho tới khi ông ấy lớn lên
thành một thanh niên, ông ấy không biết chút gì về cái chết. Ông ấy chưa từng
nghe nói về cái chết. Ông ấy được giữ cho hoàn toàn không biết về những người
đang dần đi tới cái chết trong làng mình để cho ông ấy không nghĩ, “Nếu người
ta chết, thế thì có lẽ ta cũng sẽ chết một ngày nào đó”.
Tôi đang cố giải thích ý nghĩa
của việc suy tư. Suy tư có nghĩa suy nghĩ về bất kỳ cái gì đang diễn ra xung
quanh bạn. Nếu cái chết đang diễn ra ngay trước mặt bạn, thế thì suy ngẫm về việc
liệu nó cũng sẽ xảy đến cho bạn. Nếu bạn thấy ai đó già lão, thế thì suy ngẫm về
việc liệu điều này cũng sẽ xảy đến với bạn.
Cha của Phật đã cố gắng mọi
cách để ngăn loại suy ngẫm này khỏi xảy ra trong ông ấy - tôi muốn bạn làm mọi
điều để suy ngẫm này trỗi lên trong bạn. Người cha đã làm mọi thứ ông ấy có thể
để ngăn Phật khỏi suy nghĩ, nhưng thế rồi nó vẫn xảy ra.
Một ngày Phật đi ra ngoài và
nhìn thấy một người già đang đi trên đường. Ông ấy hỏi người tùy tùng, “Điều gì
đã xảy ra cho người đàn ông này? Những người khác cũng trông giống như thế
không?”
Người tùy tùng nói, “Con không
thể nói dối ngài - tất cả mọi người đều phải trở nên già giống như người đàn
ông này một ngày nào đó”.
Phật ngay lập tức hỏi, “Cả ta
cũng thế ư?”
Người tùy tùng nói, “Thưa đức
ngài, con không thể nói dối ngài, không ai là ngoại lệ”.
Phật nói, “Đưa ta trở lại cung
điện! Bây giờ ta hiểu rằng ta cũng có thể trở nên già lão. Nếu điều này sẽ xảy
đến ngày mai, thế thì chẳng gì còn lại”.
Đây là điều tôi gọi là suy ngẫm.
Nhưng người tùy tùng nói, “Chúng ta đang đi tới lễ hội tuổi trẻ, cả làng đang
chờ đợi chúng ta. Xin hãy tiếp tục”.
Phật nói, “Ta chẳng còn mong muốn
đi nữa. Lễ hội tuổi trẻ chẳng có ý nghĩa gì bởi tất cả mọi người sẽ trở nên già
lão một ngày nào đó”.
Họ đi tiếp một chút nữa và thấy
một lễ rước đám tang. Phật hỏi, “Đây là gì? Những người này đang làm gì? Họ
đang mang cái gì trên vai vậy?”
Người tùy tùng lưỡng lự trả lời.
Anh ta nói, “Con không nên nói với ngài, nhưng con không thể nói dối ngài. Người
này đã chết, ông ta đã chết và những người này đang đưa tiễn ông ta”.
Phật hỏi, “Cái gì sẽ chết?” Lần
đầu tiên ông ấy đi tới biết rằng con người chết.
Phật nói, “Bây giờ ta không còn
mong muốn đi nữa, đưa ta về ngay lập tức! Không phải là chuyện người đàn ông đã
chết này - đúng hơn là, ta đã chết”.
Đây là điều tôi gọi là suy tư.
Một người thành công trong suy tư nếu người đó hiểu rằng điều đã xảy đến cho ai
đó khác cũng có thể xảy đến cho mình một ngày nào đó. Những ai không hiểu điều
đang diễn ra khắp xung quanh họ là mù, và theo một cách thì chúng ta tất cả đều
mù. Đây là lý do tại sao tôi kể câu chuyện về người mù cầm con rắn trong tay
cho các bạn.
Do đó với các bạn điều đầu tiên
cần làm - và nó rất quan trọng - là quan sát tất cả những gì đang diễn ra xung
quanh bạn, và thông qua đó hiểu biết sẽ nổi lên trong bạn. Vì thế với các bạn
điều đầu tiên, quan trọng nhất cần làm, sẽ là quan sát mọi thứ xung quanh bạn.
Thông qua quan sát này truy tìm sẽ nổi lên trong bạn, câu hỏi sẽ nổi lên, và điều
này đến lượt sẽ đưa tới sự nổi lên khát khao cho sự thật cao hơn. Tôi đã chịu đựng
nhiều đau đớn. Khi đau đớn đó lắng đi, ở nơi của nó tôi bắt đầu thấy những bước
đi trên con đường. Bây giờ tôi muốn nói về bước đi đầu tiên trên con đường này.
Tôi đã đi tới biết rằng cần có
hai điều thiết yếu nếu bạn muốn đạt tới tâm thức tối thượng, tới thiêng liêng,
tới thực thể bên trong của bạn. Một là chu vi, chu vi của thiền. Điều quan trọng
khác là trung tâm của thiền - chu vi của thiền và trung tâm của thiền; hoặc bạn
có thể gọi nó là cơ thể của thiền và linh hồn của thiền. Hôm nay tôi sẽ nói về
chu vi của thiền, ngày mai tôi sẽ nói về linh hồn hay trung tâm, và ngày kia sẽ
về hoa trái của thiền. Chỉ ba điều này: chu vi của thiền, trung tâm và hoa trái
của thiền. Nói cách khác, đó là nền tảng của thiền, bản thân thiền và hoàn
thành của nó.
Nền tảng của thiền chỉ liên
quan tới ngoại vi của bạn, và ngoại vi của tính cách bạn là cơ thể. Do đó phần
ngoại vi của thiền chỉ liên quan đến cơ thể. Vì vậy, bước đầu tiên hướng đến
thiền bắt đầu với cơ thể của bạn. Vì vậy nhớ lấy, bất kỳ cảm giác tiêu cực nào
bạn có thể có về cơ thể mình mà có lẽ được những người khác ấn định lên bạn,
thì buông bỏ chúng đi. Cơ thể chỉ là một công cụ trong thế giới vật chất cũng
như trong thế giới tâm linh.
Cơ thể hoặc là kẻ thù hoặc là
người bạn, nó chỉ là một công cụ bạn có thể sử dụng sai hoặc bạn có thể sử dụng
đúng. Thông qua nó bạn có thể hoặc gắn kết vào cuộc sống vật chất hoặc bạn có
thể gắn kết vào tối thượng. Cơ thể chỉ là một công cụ. Đừng nắm giữ bất kỳ quan
niệm sai lầm nào về nó. Người ta thường tin rằng cơ thể là đối lập với chúng
ta, rằng nó là tội lỗi, rằng nó là kẻ thù của chúng ta và rằng nó cần được kìm
nén. Tôi bảo bạn rằng đó là sai - cơ thể không là kẻ thù cũng không là bạn; nó
là cái bạn tạo dựng nên. Đấy là lý do tại sao cơ thể lại bí ẩn thế, lạ thường
thế.
Trong thế giới, bất kỳ khi nào cái
gì đó sai xảy ra nó xảy ra thông qua cơ thể, và bất kỳ khi nào cái gì đó đúng xảy
ra nó xảy ra qua cơ thể. Cơ thể chỉ là phương tiện, công cụ.
Vì thế với thiền cần bắt đầu với
việc chú ý tới cơ thể, bởi bạn không thể tiến bộ mà không đặt công cụ này lên
trước nhất. Nếu cơ thể không trong điều kiện đúng bạn không thể tiến bộ. Vì vậy
bước đầu tiên là thanh lọc cơ thể; cơ thể càng tinh khiết, sẽ càng dễ đi sâu
hơn vào bên trong. Thanh lọc cơ thể nghĩa là gì? Ý nghĩa đầu tiên là không nên
có xáo trộn, ngăn chặn, mặc cảm trong cơ thể, trong hệ thống của cơ thể - thế
thì cơ thể tinh khiết.
Cố hiểu cách những mặc cảm và
khối chắn này đi vào cơ thể. Nếu cơ thể không có bất kỳ khối chắn nào, nếu nó
không có bất kì xáo trộn và nếu không có vấn đề nào, không can thiệp nào, thế
thì cơ thể tinh khiết và giúp bạn đi vào bên trong. Nhưng nếu bạn rất tức giận,
nếu bạn tức giận và bạn không biểu lộ nó, độ nóng mà điều này tạo ra sẽ tích tụ
ở vài dạng trong cơ thể và nó sẽ trở thành khối chắn. Bạn hẳn đã thấy giận dữ
có thể dẫn tới cuồng loạn như thế nào, nó có thể dẫn tới ốm yếu ra sao. Những
thí nghiệm gần đây được tiến hành trên cơ thể người cho thấy trong số một trăm
căn bệnh, năm mươi trong số đó là không của cơ thể mà là của tâm trí. Nhưng những
ốm yếu tinh thần trở thành rối loạn trong cơ thể, và nếu có xáo trộn trong cơ
thể, nếu cơ thể không mạnh khỏe, thế thì toàn bộ hệ thống của cơ thể trở nên cứng
nhắc và nhiễm bẩn.
Tất cả những trường phái kỷ luật
tâm linh khác nhau và những tôn giáo khác nhau đã thử nhiều thí nghiệm cách mạng
và lạ thường để thanh lọc cơ thể, và sẽ rất tốt nếu hiểu những thí nghiệm này.
Nếu bạn thử những thí nghiệm này, trong vài ngày bạn sẽ khám phá cơ thể bạn huyền
bí như thế nào. Cơ thể bạn sẽ không có vẻ là kẻ thù, nó sẽ là đền đài nơi
thiêng liêng cư ngụ. Thế thì nó sẽ không là kẻ thù mà là người bạn, và bạn sẽ cảm
thấy biết ơn nó. Cơ thể không là bạn. Nó được tạo nên từ vật chất. Bạn và cơ thể
bạn là khác nhau. Nhưng bạn có thể tận dụng nó vô kể, và thế thì bạn sẽ cảm thấy
lòng biết ơn với nó, bạn sẽ cảm thấy mang nợ nó bởi nó mang lại nhiều giúp đỡ
thế.
Giữ cơ thể tự do khỏi khối chắn
là bước đầu tiên hướng tới thanh lọc cơ thể. Và có nhiều khối chắn trong cơ thể
chúng ta. Ví dụ, cách đây vài ngày một người đã tới và nói với tôi, “Vài ngày gần
đây tôi thực hiện đôi chút thiền của một tôn giáo đặc biệt, và tâm trí đã trở
nên rất tĩnh lặng”.
Tôi đã nói với anh ta, “Tôi
không nghĩ tâm trí bạn tĩnh lặng”.
Anh ta nói, “Sao thầy có thể
nói như vậy?”
Tôi đáp, “Từ lúc bạn tới bạn
rung rung cả hai chân”. Anh ta đang ngồi và đang rung chân. Tôi nói, “Tâm trí
không thể tĩnh lặng khi chân đang đung đưa nhiều như thế”.
Tâm trạng bối rối của cơ thể tới
từ lo âu của tâm trí. Khi cử động của tâm trí chậm lại, cơ thể cũng chậm lại.
Cơ thể của Phật và Mahavira hiện ra như đá mà tượng của họ được tạc thành; họ hẳn
có vẻ ngoài giống như đá vậy. Không phải ngẫu nhiên mà tượng của họ được tạo
nên từ đá. Lý do cho điều đó là họ đã bắt đầu trông giống như đá, mọi cử động
bên trong họ đã dừng lại. Đó là, họ đã chỉ cử động khi cần thiết; nếu không thì
họ vẫn mãi hoàn toàn phẳng lặng.
Khi chân của bạn đung đưa, nó
chính là năng lượng được tạo nên bởi sự không thỏa mãn của bạn không tìm được lối
ra nào và bạn làm hao mòn nó bằng cách đung đưa chân bạn. Khi một người giận dữ
người đó nghiến răng và siết chặt tay - tại sao? Mắt người đó đỏ lên - tại sao?
Tại sao có nắm đấm? Ngay cả khi bạn một mình và tức giận ai đó bạn sẽ siết chặt
tay lại. Không có ai để đấm, nhưng năng lượng được tạo nên bởi giận dữ của bạn
phải được giải phóng cách nào đó. Cơ bắp trong tay bạn trở nên căng thẳng và vì
thế năng lượng được giải phóng.
Những khó khăn này được tạo nên
bởi ước định xã hội. Một người không mang ước định có thân thể tinh khiết hơn của
những người khác. Cơ thể của người tự do tinh khiết hơn cơ thể của các bạn; nó
không có bất kỳ khối chắn nào bởi đâu đó bạn kìm nén cảm xúc của bạn, còn người
tự do bộc lộ cảm xúc của mình rất dễ dàng và tự phát.
Tưởng tượng rằng bạn đang ở nơi
làm việc và ông chủ của bạn nói gì đó với bạn và bạn trở nên tức giận, nhưng bạn
không thể siết chặt nắm tay mình. Bây giờ điều gì sẽ xảy ra với toàn bộ năng lượng
vốn vừa được tạo nên trong bạn này? Và nhớ lấy điều này: năng lượng không đơn
giản bốc hơi. Năng lượng không bao giờ bị phá hủy, năng lượng không bao giờ đi
tới kết thúc. Nếu bạn nói gì đó với tôi khiến tôi tức giận, tôi sẽ không thể bộc
lộ cơn giận của tôi trước toàn thể những người này. Tôi có thể nghiến răng hoặc
nắm chặt tay lại; tôi không thể gọi tên bạn hoặc nhảy lên đâu đó trong giận dữ
hoặc nhặt một hòn đá lên. Điều gì xảy ra với năng lượng được tập hợp trong tôi?
- năng lượng này sẽ phá hỏng một phần cơ thể tôi. Nó sẽ được sử dụng để tạo nên
một khối chắn trong phần nào đó của thân thể tôi; sự không hòa hợp sẽ hình
thành. Theo cách này tôi ngụ ý rằng hầu hết những cái hài hòa nảy sinh trong cơ
thể.
Bạn có thể ngạc nhiên, và bạn
có thể nói rằng bạn không thấy bất kỳ khối chắn nào như vậy. Nhưng tôi đề nghị
bạn thử một thí nghiệm; rồi thì bạn sẽ khám phá có bao nhiêu khối chắn trong cơ
thể bạn. Bạn từng bao giờ nhận thấy rằng nếu bạn ở trong phòng một mình bạn có
thể nghiến răng, hoặc khi bạn nhìn vào gương bạn có thể thè lưỡi hoặc trợn mắt
trong giận dữ chưa? Bạn có thể thậm chí cười bản thân bạn khi làm điều này. Đôi
khi có thể xảy ra rằng khi bạn đang tắm bạn sẽ bất chợt nhảy dựng lên, và bạn sẽ
tự hỏi, “Tại sao tôi lại nhảy lên thế? Tại sao tôi nghiến răng trước hình phản
chiếu của tôi trong gương? Tại sao tôi cảm thấy thích ngân nga bài hát nào đó?”
Đề nghị của tôi với bạn là một
lần một tuần, trong nửa giờ, bạn tự khóa mình trong phòng và để cơ thể bạn làm
bất kỳ cái gì nó thích làm. Bạn sẽ ngạc nhiên! Cơ thể bạn có thể bắt đầu nhảy
múa - để nó làm bất kỳ cái gì nó thích, đừng dừng nó lại. Nó có thể nhảy múa,
nó có thể nhảy lên hoặc thậm chí gào lên. Hoặc nó có thể nhảy lên một kẻ thù tưởng
tượng, nó là có thể. Rồi thì bạn sẽ tự hỏi, “Cái gì đang xảy ra vậy?” Tất cả điều
đó là những không hài hòa của cơ thể vốn bị đè nén nhưng vẫn cứ còn đó và muốn
được biểu lộ, nhưng ước định xã hội của bạn không cho phép nó. Bạn cũng không
cho phép chúng được biểu lộ, vì thế theo cách này nhiều mâu thuẫn tìm chỗ trú
ngụ trong cơ thể bạn. Và nếu cơ thể đầy khối chắn nó sẽ không khỏe mạnh và bạn
không thể đi vào bên trong.
Vì thế bước đầu tiên trong thiền
sẽ là thanh lọc cơ thể, và bước đầu tiên trong thanh lọc cơ thể sẽ là đặt dấu
chấm hết cho mọi rối loạn trong cơ thể. Vì thế bạn sẽ phải chấm dứt tích lũy những
rối loạn mới và cũng tìm ra cách để giải phóng những rối loạn cũ. Một giải pháp
là một hoặc hai lần trong một tháng bạn tự khóa mình trong phòng và để cho cơ
thể bạn làm bất kỳ cái gì nó cảm thấy thích làm. Nếu bạn cảm thấy thích cởi bỏ
tất cả quần áo của bạn và nhảy múa trần truồng, thế thì cứ làm vậy, thế thì quẳng
hết quần áo của bạn đi. Bạn sẽ ngạc nhiên rằng sau nửa giờ của tất cả những nhảy
múa đó bạn sẽ cảm thấy thật thư giãn, thật yên tĩnh và tươi mới. Dường như lạ
lùng nhưng bạn sẽ cảm thấy rất tĩnh lặng, và bạn sẽ tự hỏi tĩnh lặng này tới từ
đâu. Khi bạn tập thể dục hoặc đi bộ bạn cảm thấy nhẹ nhàng - tại sao lại thế?
Đó là bởi nhiều khối chắn trong cơ thể được giải phóng.
Bạn có biết tại sao đôi khi bạn
tìm ai đó chỉ để đánh nhau với họ không? Tại sao bạn lại sẵn sàng đánh nhau tới
mức bạn nhảy ngay lên người đầu tiên đi tới? Đó là vì bạn đã tích tụ quá nhiều
khối chắn năng lượng và chúng tất cả đều đang đợi được giải phóng. Bất kỳ khi
nào có chiến tranh - đã từng có hai cuộc chiến tranh thế giới - suốt những cuộc
chiến tranh thế giới này mọi người thật sự cứ mắc vào việc đọc báo hàng ngày
như việc đầu tiên trong buổi sáng của họ. Và nhiều điều tò mò xảy ra trong thời
kỳ chiến tranh. Bạn có thể không biết rằng suốt hai cuộc chiến tranh này những
điều rất lạ lùng đã xảy ra: một trong số đó là số lượng vụ tự tử trên khắp thế
giới suy giảm.
Suốt thế chiến thứ nhất và thứ
hai, các nhà tâm lý học ngạc nhiên trước hiện tượng này. Suốt thời gian chiến
tranh chỉ có vài vụ tự tử, khắp thế giới có sự suy giảm trong số lượng vụ tự tử,
và nhà tâm lý bối rối. Suốt giai đoạn đó cũng có ít vụ ám sát hơn. Và một điều
lạ nữa, cũng có sự suy giảm về ốm yếu tinh thần suốt thời kỳ chiến tranh. Sau
đó họ nhận ra rằng tất cả những tin tức về chiến tranh và sự dữ dội của tin tức
này đã giúp giải phóng những khối chắn nào đó trong con người.
Cách này hay cách khác, khi bạn
nghe thấy tin tức nào đó về chiến tranh bạn dính mắc vào nó. Ví dụ, giận dữ của
bạn… Bây giờ tượng tưởng bạn giận dữ với Hitler, do đó bạn xây nên một hình nộm
của Hitler và đốt nó, hét lên những khẩu hiệu và gào vào ông ta. Bạn có thể ngồi
trong phòng khách của mình và lăng mạ ông ta. Hitler không ở đấy trước mặt bạn,
ông ta là một kẻ thù ảo. Nhưng theo cách này nhiều khối chắn của bạn được xả bỏ
và kết quả sẽ là lành mạnh tâm lý hơn. Bạn sẽ ngạc nhiên: một cách ý thức bạn
không muốn có chiến tranh, nhưng sâu trong bạn muốn nó diễn ra. Suốt thời kỳ
chiến tranh người ta dường như rất vui mừng. Dù nguy hiểm có thể rất gần kề,
người ta dường như vẫn vui mừng.
Cách đây ít lâu Ấn Độ bị Trung
Quốc tấn công: thật là sự nổ tung năng lượng bất ngờ trong tất cả các bạn lúc
đó. Bạn có biết tại sao không? Lý do là nhiều khối chắn trong cơ thể bạn được
giải phóng thông qua giận dữ của bạn và điều đó khiến bạn cảm thấy rất nhẹ
nhàng. Người ta sẽ luôn lao vào chiến tranh; sẽ còn những cuộc chiến tới chừng
nào vẫn có người với cơ thể không lành mạnh. Chiến tranh sẽ kết thúc tới chừng
cơ thể của mọi người trở nên tinh khiết tới mức không có khối chắn nào trong họ
cần đến chiến tranh để được giải phóng. Điều tôi đang nói với bạn ngay lúc này
sẽ nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng chừng nào cơ thể con người còn chưa lành mạnh thì chứng
đó vẫn sẽ có chiến tranh trên thế giới này. Bất chấp bao nỗ lực được thực hiện
để chấm dứt chiến tranh, bạn sẽ vẫn tìm thấy vui thích nào đó từ nó.
Và bạn cũng kinh nghiệm vui
thích từ việc đánh nhau. Nghĩ về nó đi: bạn chẳng thấy vài dạng vui thích nào
đó từ đánh nhau ư? Đánh nhau có thể ở nhiều cấp độ - nó có thể ở giữa một tôn
giáo này với tôn giáo khác, giữa một người Hindu và một người Mohammed - và bạn
sẽ ngạc nhiên rằng nó không có cơ sở. Chỉ cần xem, bất kỳ khi nào một tôn giáo
ra đời nó được phân chia thành hai mươi giáo phái khác, và rồi mỗi giáo phái đó
lại được chia thành những nhánh phụ. Tại sao? bởi cơ thể con người là rất không
lành mạnh, nó bị đổ đầy với những không hài hòa tới mức người ta chỉ đang tìm
kiếm bất kỳ lý do nào. Người ta chộp lấy dù chỉ lý do nhỏ nhất để đánh nhau, bởi
đánh nhau cho họ đôi chút giải thoát và khiến họ cảm thấy thư giãn hơn.
Bước đầu tiên tiến tới thiền là
thanh lọc cơ thể.
Tôi cũng muốn nói thêm hai điều
nữa. Để giải phóng tất cả rối loạn cũ, một phương pháp là để bản thân bạn đi lại
tự do hoàn toàn trong một căn phòng khép kín, buông bỏ tất cả những ý tưởng mà
bạn đã ép buộc lên bản thân bạn. Buông bỏ chúng! Sau đó để nó diễn ra toàn bộ
và quan sát cơ thể bạn và thấy điều nó làm. Nó múa, nó nhảy, nó rơi xuống sàn
nhà và nằm đó. Nó đập kẻ thù tưởng tượng. Nó giả vờ tát ai đó, bắn ai đó. Quan
sát mọi thứ nó làm và để nó xảy ra. Một hoặc hai tháng của thử nghiệm này và bạn
sẽ ngạc nhiên trước kết quả. Bạn sẽ nhận thấy rằng cơ thể của bạn trở nên rất
thoải mái, lành mạnh và tinh khiết. Nó đã tìm ra sự giải tỏa; những khối chắn
cũ tìm thấy lối thoát.
Trước đây, những người tìm kiếm
từng đi vào rừng. Họ thích ở nơi tĩnh mịch và không muốn ở trong đám đông. Một
trong những lý do chính cho điều này là vì sự thanh lọc. Bạn nghĩ Phật hoặc Mohammed
đã làm gì khi họ đi vào cô độc; không có một cuốn sách nào kể với bạn điều họ
đã làm khi họ ở trong rừng. Vậy thì bạn cho rằng họ đã làm gì? Tôi nói với bạn
không chút nghi ngờ rằng họ hẳn phải đã thanh lọc cơ thể họ. Từ mahavira có
nghĩa ai đó mà khối chắn của họ đã bị phá hủy - và bước đầu tiên về hướng phá hủy
những khối chắn này là ở cơ thể.
Vì vậy trước tiên những khối chắn
mà bạn đã tích lũy phải được giải phóng. Ban đầu bạn sẽ thấy nó lạ lùng, và nếu
bạn cảm thấy thích cười bản thân bạn trước lối cư xử như kẻ điên, nhảy lên xung
quanh, thế thì cho phép tiếng cười xảy ra. Nếu bạn cảm thấy thích khóc thế thì
cứ để nó xảy ra. Nếu tôi bảo bạn ngay lúc này để nó xảy ra, thế thì vài người
trong các bạn sẽ bắt đầu cười. Có nỗi đau trong bạn vốn chưa thể được bộc lộ, vốn
bị đè nén, và nó sẽ thoát ra. Hay có tiếng cười đang đợi được phát ra lại bị dừng
lại; nó bị khóa lại trong cơ thể bạn dưới dạng một khối chắn. Bây giờ nó sẽ được
phát ra. Bạn sẽ cảm thấy rằng điều đang diễn ra là ngớ ngẩn, nhưng cứ để nó xảy
ra. Thử phương pháp thanh lọc cơ thể này lên chính bản thân bạn, và tầng phía
trên của khối chắn trong bạn sẽ được tháo dỡ và bạn sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Điều thứ hai: bạn phải để mắt tới
việc không để khối chắn mới phát triển. Tôi đã nói về cách giải phóng khối chắn
cũ như thế nào, nhưng bạn tiếp tục tích lũy khối chắn mới mỗi ngày. Tôi có thể
nói gì đó khiến bạn rất tức giận, nhưng bạn sẽ không bộc lộ nó bởi ước định xã
hội và nghi thức xã hội của bạn. Quả cầu lửa năng lượng sẽ di chuyển trong cơ
thể bạn. Nó sẽ đi đâu? Nó có thể tạo nên căng thẳng ở vài dây thần kinh, phá vỡ
chúng, tự trú ngụ tại đó. Đây là lý do tại sao có khác biệt giữa mắt và khuôn mặt
của người đang giận dữ và người thanh thản: xúc động của giận dữ không bóp méo
bất kì cái gì trên khuôn mặt của người thanh thản. Cơ thể nở hoa trong vẻ đẹp
thật sự của nó chỉ khi không có sự bất hài hòa trong nó. Theo nghĩa này, cơ thể
đẹp đơn giản là dấu hiệu rằng không có sự bất hài hòa. Đó là khi đôi mắt trở
nên đẹp, và thậm chí cơ thể xấu nhất cũng có vẻ như đẹp.
Cơ thể của Gandhi rất xấu khi
ông ấy trẻ, nhưng khi ông ấy có tuổi ông ấy bắt đầu trông đẹp hơn. Nó rất kỳ lạ.
Vẻ đẹp không là của cơ thể, nó là kết quả của việc giải phóng mọi khối chắn
trong cơ thể. Rất ít người hiểu khi họ thấy điều này. Không có nghi ngờ rằng
Gandhi xấu; nếu chúng ta đo bằng bất kỳ tiêu chuẩn cái đẹp nào, ông ấy không thể
được xem là đẹp. Nếu bạn thấy ảnh của ông ấy khi còn là một cậu bé và khi là
thanh niên bạn sẽ thấy rằng ông ấy xấu, nhưng khi ông ấy lớn tuổi hơn ông ấy bắt
đầu trông ngày một đẹp hơn. Nếu bạn sống cuộc sống của mình tốt đẹp, thế thì tuổi
trẻ của bạn sẽ không đẹp bằng tuổi già của bạn. Bởi thời tuổi trẻ có nhiều lực
vận hành trong bạn, ở tuổi già mọi cuồng nhiệt biến mất. Nếu bạn sống cuộc sống
đẹp thế thì tuổi già là phần đẹp nhất cuộc sống của bạn, bởi khi đó mọi cuồng
nhiệt đi hết. Mọi xáo trộn sẽ biến mất nếu bạn phát triển đúng và sống cuộc sống
của bạn hoàn toàn.
Bạn đã bao giờ tự hỏi làm cách
nào mà mọi khối chắn này tích tụ trong cơ thể bạn chưa? Nếu tôi lăng mạ bạn và
bạn tức giận, điều này tạo nên lớp dâng trào năng lượng trong bạn. Và năng lượng
không thể bị phá hủy, năng lượng chưa bao giờ bị phá hủy. Năng lượng phải được
sử dụng, và nếu nó không được sử dụng nó sẽ trở nên đồi bại và tự nó mang tính
phá hủy. Bạn phải sử dụng nó - nhưng làm sao để sử dụng năng lượng này? Tưởng
tượng rằng bạn đang ở nơi làm việc và bạn tức giận - có cảm giác tức giận mạnh
mẽ trong bạn và bạn không thể bộc lộ nó. Tôi gợi ý bạn thử cái này: chuyển hóa
năng lượng đấy một cách sáng tạo. Co rút cơ chân của bạn - không ai có thể nhìn
thấy chân của bạn - có rút nhiều chừng nào bạn có thể. Làm cho chúng cứng lại,
kéo chúng căng tới chừng bạn có thể. Khi bạn cảm thấy rằng bạn không thể làm vậy
thêm được nữa, bất ngờ thư giãn chúng. Bạn sẽ ngạc nhiên khi thấy rằng giận dữ
của bạn đã đi rồi, và bạn cũng vừa tập luyện cơ bắp của bạn và kéo giãn gân cốt
cho chúng. Và sự bốc lên của giận dữ vốn có thể trở nên phá hủy được giải
phóng, và đổi lại chân của bạn đã được kéo giãn. Bạn có thể kéo giãn và cải thiện
bất cứ phần nào cơ thể bị tắc nghẽn bởi giận dữ, và năng lượng được tạo ra đó sẽ
được sử dụng theo một cách sáng tạo. Nếu tay của bạn bị tắc nghẽn, siết chặt cơ
của cả hai tay và tất cả năng lượng của giận dữ sẽ được sử dụng. Nếu dạ dày của
bạn bị tắc nghẽn, kéo mọi cơ dạ dày của bạn lại và tưởng tượng rằng mọi năng lượng
giận dữ của bạn đang được sử dụng để co rút các cơ này. Bạn sẽ thấy rằng trong
một hoặc hai phút giận dữ sẽ biến mất và năng lượng hẳn sẽ được sử dụng một
cách sáng tạo.
Năng lượng luôn trung tính.
Năng lượng vốn được tạo nên bởi giận dữ tự thân nó không mang tính hủy diệt; nó
chỉ mang tính hủy diệt bởi nó bị sử dụng dưới dạng của giận dữ. Tận dụng nó tốt
hơn đi. Và nếu nó không được sử dung theo một cách tốt hơn nó sẽ tiếp tục tồn tại
theo dạng phá hủy. Nó không thể biến mất trừ phi bạn là gì đó. Nếu bạn có thể học
tận dụng nó, nó có thể mang lại cuộc cách mạng trong cuộc sống của bạn.
Vì thế để thanh lọc cơ thể những
khối chắn cũ phải được giải phóng và những khối chắn mới phải được biến đổi một
cách sáng tạo. Có hai bước dẫn nhập và chúng rất quan trọng. Hầu hết những tư
thế trong yoga - các asana, đều ngụ ý sử dụng cơ thể một cách sáng tạo. Luyện tập
thể chất tận dụng sáng tạo cơ thể. Nếu bạn không sử dụng cơ thể bạn một cách
sáng tạo, thế thì mọi năng lượng vốn có thể là phúc lành sẽ trở thành tai họa.
Bạn chịu đựng tất cả từ chính năng lượng của bạn; nói cách khác, chỉ việc có
năng lượng thôi cũng trở thành vấn đề, một gánh nặng.
Có một lần trong đời của Jesus
đã xẩy ra việc này. Khi đang rời khỏi ngôi làng thì ông ấy nhìn thấy một người
đàn ông trên nóc nhà đang la hét và gào lên những lời tục tĩu. Jesus trèo lên
thang và hỏi người nọ, “Hỡi ông bạn, ông đang làm gì thế? Tại sao ông lại lãng
phí cuộc sống theo cách xấu xí này? Ông có vẻ say rượu”.
Người đó mở mắt và nhận ra
Jesus. Ông ấy tỉnh lại và cúi chào Jesus và nói, “Thưa đức ông, tôi đã rất yếu,
gần chết rồi. Ông đã ban phúc cho tôi và làm cho tôi khỏe mạnh. Ông quên rồi ư?
Bây giờ tôi hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng tôi làm gì với tất cả sức khỏe tốt này?
Đây là lý do tôi uống rượu”.
Jesus ngạc nhiên. Người đàn ông
nói, “Bây giờ tôi khỏe mạnh, tôi nên làm gì với sức khỏe này? Vì vậy tôi uống
và cách nào đó tôi xoay sở được”. Nghe vậy, Jesus cảm thấy buồn và ông ấy leo
xuống thang.
Rồi thì ông ấy đi vào làng nơi
mà ông ấy nhìn thấy một người đàn ông đang đuổi theo một gái điếm. Ông ấy ngăn
người đàn ông lại và hỏi ông ta, “Ông bạn, tại sao ông sử dụng sai cặp mắt của
mình theo cách này vậy?”
Người đó nhận ra Jesus và nói,
“Ngài đã quên tôi rồi ư? Tôi bị mù và ngài đã chạm vào tôi, rồi thì tôi có thể
nhìn thấy trở lại. Bây giờ tôi làm gì với mắt mình đây?”
Jesus rất buồn khi ông rời ngôi
làng. Bên ngoài ngôi làng một người đàn ông đang đập vào ngực và khóc. Jesus chạm
vào đầu ông ấy và hỏi, “Tại sao ông lại khóc? Có nhiều cái đẹp thế trên thế giới
này. Cuộc sống không phải để khóc”. Người đàn ông nhận ra Jesus và nói, “Ngài
quên tôi rồi ư! Tôi đã chết và mọi người sắp sửa chôn tôi, và rồi với phép màu
của ngài ngài đã mang tôi lại với cuộc sống. Bây giờ tôi nên làm gì với cuộc sống
của tôi?”
Câu chuyện này dường như hoàn
toàn hư cấu, không thật - nhưng bạn đang làm gì thế? Bạn đang làm gì với cuộc sống
của bạn? Bất kể năng lượng nào bạn tích lũy trong cuộc sống của mình, bạn đang
chỉ sử dụng nó để phá hủy chính bản thân bạn.
Cuộc sống chỉ có hai con đường:
Nếu năng lượng chúng ta có sẵn trong mình ở tâm trí và cơ thể được sử dụng một
cách phá hủy, thế thì đây là con đường đi tới địa ngục; nếu cùng năng lượng đó
có thể được sử dụng một cách sáng tạo, thế thì đây là con đường tới thiên đường.
Sáng tạo là thiên đường và hủy diệt là địa ngục. Nếu bạn tận dụng sáng tạo năng
lượng của bạn bạn sẽ bắt đầu di chuyển gần hơn tới thiên đường, và nếu bạn sử dụng
năng lượng của bạn một cách phá hủy bạn sẽ đi về phía địa ngục - không có ý
nghĩa nào khác của thiên đường và địa ngục.
Cân nhắc điều bạn đang làm đi.
Bạn biết có bao nhiêu năng lượng được khởi động trong một người khi họ tức giận
không? Bạn biết rằng trong cơn thịnh nộ dù chỉ một người yếu đuối cũng có thể
nhấc cả tảng đá mà người đó có mơ cũng không nhấc nổi khi họ điềm tĩnh không?
Trong một giây một người giận dữ có thể áp đảo một người mạnh mẽ nhưng điềm
tĩnh.
Ở Nhật Bản đã từng xảy ra… Có một
nhóm người được gọi là samurai, chiến binh của đất nước vốn tạo nên cuộc sống của
họ bằng gươm. Sống và chết là một trò chơi với họ. Một trong những samurai là một
chiến binh vĩ đại và anh ta là người đứng đầu nhóm chiến binh. Khi đó vợ anh ta
đem lòng yêu một trong những người hầu trong nhà họ. Phong tục là nếu người vợ
yêu người nào khác người chồng sẽ thách đấu kiếm tay đôi. Điều này có nghĩa rằng
một trong hai sẽ bị giết, và bất kể ai chiến thắng cuộc đấu kiếm cũng sẽ có được
người vợ.
Vì vậy người hầu yêu người vợ
chiến binh samurai vĩ đại và chiến binh này đã nói với anh ta, “Anh thật ngu ngốc,
bây giờ không còn cách nào ngoại trừ đấu kiếm tới chết. Bây giờ chúng ta phải
chiến đấu. Sáng mai, hãy tới đây với một thanh gươm”.
Người đầy tớ rất hoảng sợ. Ông
chủ của anh ta là người đàn ông rất mạnh mẽ và anh ta chỉ là một người hầu,
quét dọn và lau chùi; làm sao anh ta có thể đấu kiếm được? Anh ta thậm chí chưa
bao giờ chạm tới thanh kiếm. Anh ta nói, “Làm sao tôi có thể nhấc một thanh
gươm lên được?”
Vị samurai trả lời, “Bây giờ
không có lối thoát nào. Ngày mai anh sẽ phải đấu kiếm”.
Anh ta về nhà và nghĩ về việc
này suốt đêm dài. Không có lối thoát. Anh ta cầm lấy một thanh gươm sáng hôm
sau - anh ta chưa từng chạm tới một thanh gươm - và rồi rời nhà. Mọi người bị sốc
khi thấy anh ta, bởi khi anh ta tới nơi đấu kiếm anh ta trông như thể một ngọn
lửa đang bốc cháy. Vị samurai trở nên hồi hộp khi ông ta thấy anh ta, và ông ấy
hỏi người hầu, “Anh mà cũng biết cách nhấc gươm lên ư? - anh ta thậm chí không
cầm gươm theo đúng cách”.
Người hầu nói, “Bây giờ không
có câu hỏi gì cả, cái chết của tôi là chắc chắn. Và bởi nó chắc chắn tới mức
tôi sẽ bị giết, thế thì tôi sẽ cố gắng để chiến thắng. Cái chết là chắc chắn,
vì thế tôi sẽ cố để giết ông”.
Và nó là một cuộc đấu kiếm bất
thường: chiến binh bị giết và người hầu chiến thắng! Khi người hầu nhận ra rằng
cái chết của anh ta là chắc chắn và rằng không có lối thoát, nó tạo ra sự bùng
nổ mãnh liệt về năng lượng trong anh ta. Anh ta không biết cách chiến đấu với
gươm và anh ta đã làm đối lập với cái được mong đợi, và nó đặt anh ta vào mối
nguy hiểm hơn nhiều. Nhưng khi anh ta thấy sức mạnh của sự tấn công của mình,
cơn giận dữ, sự hiện diện của anh ta, người chiến binh rút lui. Tất cả những
tinh thông của chiến binh này là vô dụng bởi anh ta đang chiến đấu rất điềm
tĩnh. Với anh ta nó không là gì, với anh ta chiến đấu là điều rất bình thường.
Anh ta tiếp tục thoái lui cho tới khi anh ta bị giết bởi lực dữ dội từ năng lượng
của người hầu. Anh ta chết, và người đàn ông vốn hoàn toàn ngu dốt, người hoàn
toàn không quen thuộc với nghệ thuật này đã chiến thắng.
Giận dữ hay bất kỳ cảm xúc nào
khác cho bạn năng lượng lớn này. Từng tế bào sống trong cơ thể tập hợp năng lượng,
và có nhiều vùng năng lượng dự trữ trong cơ thể. Chúng là dành cho trường hợp
khẩn cấp, như những biện pháp an toàn, và chúng không được sử dụng hàng ngày.
Nếu tôi đề nghị bạn tham gia
vào một cuộc đua, bất kể bạn nỗ lực thế nào bạn vẫn sẽ chạy không nhanh bằng
chính bạn nếu ai đó đang đuổi bạn với một khẩu súng. Vấn đề là vào các thời điểm
như vậy, năng lượng được dự trữ cho trường hợp khẩn cấp được giải phóng trong
máu. Những lúc như thế cơ thể được tắm trong năng lượng. Nếu năng lượng này
không được sử dụng một cách sáng tạo, thế thì nó sẽ làm hại bạn, nó sẽ phá hủy
bạn.
Trong thế giới này không phải
người yếu đuối gây nên tội ác, mà là chính những người mãnh mẽ; họ bị buộc làm
vậy bởi họ có quá nhiều năng lượng. Sự thật là người yếu đuối không thể làm hại
nhiều, nhưng người nào mạnh mẽ có thể gây hại bởi họ không biết làm cách nào để
sử dụng năng lượng của họ một cách sáng tạo. Vì thế mọi tội ác có thể được xem
là nguồn của nhiều năng lượng. Nếu họ nhận được hỗ trợ năng lượng của họ có thể
được biến đổi một cách kinh ngạc. Bạn phải ý thức rằng trong lịch sử có nhiều
hiện tượng mà tội phạm bất ngờ chuyển hóa thành thánh nhân. Đơn giản là nhiều
năng lượng cần được chuyển hóa và rồi thì mọi thứ sẽ thay đổi.
Angulimal đã giết nhiều người.
Anh ta đã thề giết một nghìn người. Anh ta đã giết được 999 người, và anh ta
đeo vòng cổ được làm từ những ngón tay của họ. Anh ta chỉ cần thêm một người nữa.
Bất kì khi nào ai đó nghe nói rằng Angulimal đang ở xung quanh họ sẽ rời đi, bởi
không ai muốn ở gần anh ta.
Anh ta sẽ không nhìn tới người
đó, anh ta sẽ không nghĩ dù chỉ một giây - anh ta đơn giản sẽ giết bất kỳ ai
anh ta có thể thấy. Ngay cả vua Prasanjit của Bihar cũng sợ anh ta; ông ta sẽ
rùng mình ngay cả khi nhắc tới tên anh ta. Ông ấy đã gửi đi nhiều binh sỹ truy
đuổi anh ta nhưng không thể bắt được Angulimal.
Một hôm Phật đi ngang qua vùng
đồi đó. Người làng đã bảo ông ấy, “Đừng đi tới đó! Ông là một nhà sư hiền lành
và Angulimal sẽ giết ông”.
Phật nói, “Ta đã chọn con đường
để đi, và ta sẽ không thay đổi nó vì bất kì lý do gì. Nếu Angulimal ở đó thế
thì thậm chí ta còn có nhu cầu lớn hơn đi tới đó. Còn phải xem liệu Angulimal sẽ
giết ta hay ta sẽ giết anh ta”.
Nhưng mọi người nói, “Đây là
điên rồ hoàn toàn! Ông không có tới một tấc sắt, làm sao ông đi tới giết được
Angulimal?”
Phật không là người đàn ông bạo
lực, và Angulimal thì to lớn, một người gần giống như quỷ dữ. Nhưng Phật nói,
“Bây giờ chúng ta phải xem xem liệu Angulimal giết Phật, hay Phật giết
Angulimal. Và ta sẽ đi chỉ trên con đường được chọn của mình. Một khi ta chọn
đường ta sẽ không thay đổi nó. Và may mắn hơn tất cả bởi ta sẽ có cơ hội để gặp
Angulimal. Nó là một cơ hội bất ngờ”.
Vì thế Phật tới nơi mà
Angulimal đang quan sát từ nơi ẩn náu bí mật của anh ta - một nhà sư vô hại
đang lặng lẽ bước đi trên đường. Từ nơi ẩn nấp của mình Angulimal hét, “Nghe
đây, đừng đi tới nữa! Chỉ bởi mi là một sannyasin nên ta cảnh báo người. Quay lại
đi! Ta cảm thấy tội nghiệp cho người - nhìn ngươi bước đi mới yên lặng, chậm
rãi làm sao. Quay lại đi, đừng bước tới gần thêm nữa, bởi ta không quen cảm thấy
thương hại cho bất kì ai. Ta sẽ giết ngươi”.
Phật nói với anh ta, “Ta cũng
không quen cảm thấy hối tiếc cho bất kì ai. Và khi nó là một thử thách như thế,
làm sao một sannyasin có thể lùi lại? Vì thế ta sẽ đi tiếp, và người nên đi ra
khỏi nơi ngươi đang ẩn nấp đi”.
Angulimal rất ngạc nhiên: “Người
đàn ông này hẳn là điên!” Anh ta nhấc rìu lên và đi xuống. Khi anh ta tới gần
Phật và nói, “Người đang mời chào cái chết một cách không cần thiết”.
Phật nói, “Trước khi người giết
ta, chỉ làm một điều nhỏ thôi. Thấy cây kia không? - hãy lấy ra bốn lá từ nó”.
Angulimal nhấc rìu lên và chặt
một cành cây xuống và anh ta nói, “Đây là bốn nghìn lá thay vì bốn lá”.
Đức Phật nói, “Làm thêm một điều
nữa. Trước khi người giết ta, kết nối cành đó lại cây”.
Và Angulimal nói, “Điều đó thì
khó”.
Phật nói, “Ngay cả một đứa trẻ
cũng có thể phá hủy cái gì đó, nhưng chỉ ai có thể làm gì đó quay lại cuộc sống
mới là con người đích thực, một người mạnh mẽ. Người là một kẻ yếu đuối - người
chỉ có thể phá hủy! Ngừng nghĩ về bản thân mình như một người mạnh mẽ đi: Người
thậm chí không thể kết nối một lá nhỏ trở lại cành”.
Angulimal nghĩ thật nung một
lúc và nói, “Đó là sự thật. Thật sự có cách nối liền cành đó sao?”
Phật nói, “Có! Đó là con đường
ta đang đi đây”.
Angulimal nghĩ, và tâm trí ích
kỷ nhận ra lần đầu tiên rằng trong giết chóc không có sức mạnh; thậm chí một
người yếu đuối cũng có thể giết người. Vì thế anh ta nói, “Ta không yếu đuối,
nhưng ta có thể làm gì?”
Phật nói, “Hãy theo ta”.
Angulimal trở thành sư! Anh ta
đi vào làng khất thực ngày hôm đó, vì thế mọi người trở nên sợ hãi. Họ trèo lên
nóc nhà mình và bắt đầu ném đá vào anh ta. Anh ta ngã xuống, đổ máu; anh ta
đang bị đập bởi đá từ khắp nơi. Và Phật đi tới gần anh ta và nói, “Angulimal,
brahmin Angulimal, đứng lên nào! Hôm nay con đã chứng minh lòng can đảm của
con. Khi những viên đá của họ đập vào, tim con không bị đổ đầy với giận dữ. Và
ngay cả khi cơ thể con bắt đầu đổ máu và con bị thương, trái tim con vẫn tràn đầy
yêu thương với họ. Con đã chứng minh con là một con người. Con đã trở thành một
brahmin, người đã đi tới biết được thiêng liêng”.
Khi Prasanjit nghe tới sự thay
đổi của Angulimal ông ấy đi tới gặp Phật. Ông ấy ngồi xuống và nói, “Ta đã nghe
nói rằng Angulimal đã trở thành sư. Ta có thể gặp hắn không?”
Phật nói, “Vị sư đang ngồi cạnh
ta đây là Angulimal”.
Nghe thấy vậy, tay và chân của
Prasanjit bắt đầu run. Vị sư vẫn đang được gọi cùng một cái tên, và nỗi sợ mà
ông ta cảm thấy vẫn còn chưa thay đổi.
Nhưng Angulimal nói, “Đừng sợ.
Người đó đi rồi! Năng lượng của anh ta đã được biến đổi. Bây giờ tôi ở trên một
con đường khác. Bây giờ ngay cả nếu ông giết tôi, tôi sẽ không nghĩ xấu về
ông”.
Mọi người hỏi Phật làm sao một
người tàn ác tới vậy có thể biến đổi như thế. Phật nói với họ, “Không phải là
chuyện của tốt hay xấu, chỉ là vấn đề chuyển hóa năng lượng”.
Không ai trên thế giới này là tội
đồ và không ai là thánh nhân. Chỉ là con đường đi của năng lượng. Có nhiều năng
lượng tích trữ bên trong cơ thể chúng ta, và năng lượng này phải được sử dụng một
cách sáng tạo.
Vì thế trước tiên, khi một cảm
xúc nổi lên, giải phóng nó qua cơ thể của bạn dưới dạng của bất kỳ động tác
nào. Thứ đến, học sáng tạo. Bạn là tất cả ngoại trừ sáng tạo.
Tối quá tôi đang nói về việc
làm cách nào mà ngày trước trong mỗi ngôi làng lại có một thợ sửa giày, và bất
kì khi nào ai đó mang giày của mình tới, thợ sửa giày sẽ nói với niềm tự hào,
“Tôi đã làm chúng”. Nó là một niềm tự hào nghệ thuật. Người khác sẽ làm bánh xe
cho xe ngựa, và với niềm tự hào anh ta cũng sẽ nói, “Chúng được làm bởi tôi”.
Trong những ngày này bạn đã mất
đi sự hài lòng từ sáng tạo - không còn nhiều thứ còn lại được tạo nên bởi bàn
tay con người. Bạn không sáng tạo bất kì cái gì. Với cách thế giới hiện đang
là, sẽ nhanh chóng không còn lại gì được tạo nên bởi bàn tay con người. Và niềm
vui một người từng có từ việc sáng tạo nên cái gì đó đã biến mất. Nếu điều đấy
bị phá hủy, điều gì sẽ xảy ra cho toàn bộ năng lượng này? - nó sẽ trở nên mang
tính hủy diệt. Một cách tự nhiên, năng lượng phải dịch chuyển theo vài hướng,
hoặc theo hướng hủy diệt hoặc theo hướng sáng tạo.
Học sống cuộc sống sáng tạo đi.
Sáng tạo có nghĩa là bạn làm gì đó duy nhất chỉ vì niềm vui nó mang lại cho bạn.
Bạn có thể điêu khắc, soạn bài hát, hát một bài hát, chơi đàn xita - không quan
trọng là bạn làm gì mà quan trọng là bạn làm nó chỉ vì niềm vui và không như một
công việc. Làm gì đó trong cuộc sống vốn chỉ vì niềm vui thích, cái gì đó không
phải là công việc của bạn. Thế thì mọi năng lượng hủy diệt sẽ được chuyển hóa
và sẽ trở thành sáng tạo.
Tôi đã đề nghị các bạn định hướng
lại cảm xúc của mình, và trao cho cuộc sống bình thường này một định hướng sáng
tạo. Đừng lo lắng, bạn có thể chỉ làm vườn xung quanh nhà mình và yêu thương
cây cối và nhận lấy niềm vui thích trong chúng. Bạn không phải đánh bóng quá
nhiều một hòn đá và tạo nên bức tượng từ nó! Mỗi người thông minh đều cần làm
gì đó sáng tạo bên cạnh phương kế sinh nhai của mình. Ai không dành thời gian
cho sáng tạo sẽ gặp rắc rối, và người đó sẽ phá hủy cuộc sống của chính mình.
Bạn có thể viết một bài hát nhỏ
- bạn không phải làm nhiều. Đi tới bệnh viện và tặng hoa cho người ốm. Nếu bạn
thấy người ăn xin trên đường, ôm lấy người ấy. Làm gì đó sáng tạo vốn chỉ vì niềm
vui thích của bạn, trong đó bạn không phải trao bất kì cái gì và bạn không phải
nhận bất kì cái gì; hành động tự nó là niềm vui sướng của bạn.
Vì thế lựa chọn một hoạt động
trong cuộc sống vốn chỉ vì niềm vui thích của bạn. Định hướng mọi năng lượng của
bạn về phía nó, và thế thì sẽ không có năng lượng hủy diệt nào còn lại. Bạn
càng sáng tạo, giận dữ của bạn sẽ càng biến mất. Giận dữ là dấu hiệu của một
người không sáng tạo. Bạn mang quá nhiều giận dữ trong bản thân - nó sẽ đi tới
đâu? Nó sẽ đi thông qua dục, thông qua ham muốn dục. Nó phải đi ra cách nào đó.
Lý do mà nhiều người sáng tạo,
nhà điêu khắc, họa sỹ hoặc nhà thơ vĩ đại vẫn còn độc thân là tất cả năng lượng
của họ đã được sử dụng cho quá trình sáng tạo của họ. Năng lượng của họ được
chuyển hóa, được thăng hoa. Nếu nó không được thăng hoa nó hẳn sẽ bị sử dụng
vào cách ít sáng tạo nhất, trong sự sáng tạo của trẻ con. Thế nên năng lượng vốn
có thể đã được sử dụng để tạo nên cái gì đó vĩ đại, bài thơ vĩ đại, bức tranh
vĩ đại, thì lại được sử dụng cho mô phỏng sao chép. Vì thế thăng hoa năng lượng,
giải phóng nó là rất quan trọng.
Vậy nên, nhớ lấy điều này, rằng
để hoàn toàn thanh lọc cơ thể, bạn phải nỗ lực sống cuộc sống một cách sáng tạo.
Chỉ người sáng tạo mới có thể mang tính tôn giáo - không ai khác có thể mang
tính tôn giáo.
Tôi đã đề cập vài chỉ dẫn cho
thanh lọc cơ thể, bây giờ thêm vài điểm nhỏ nữa. Những điểm đầu tiên này là rất
cơ bản. Nếu chúng được quan tâm, những điểm nhỏ sẽ tự động được quan tâm tới.
Một trong những điều nhỏ rất hữu
ích cho thanh lọc cơ thể là thức ăn. Cơ thể bạn là một cơ chế vật lý hoàn toàn:
Bất kì bạn đưa vào nó cái gì cái đó sẽ tự nhiên tác động đến cơ thể. Nếu bạn uống
rượu những tế bào trong cơ thể sẽ trở nên không tỉnh táo - nó là tự nhiên. Và nếu
cơ thể bạn không tỉnh táo thế thì nó sẽ có tác động lên tâm trí bạn. Cơ thể và
tâm trí không tách biệt nhau, chúng được kết nối.
Cơ thể và tâm trí không tách rời
- chúng cùng với nhau, một tâm trí - cơ thể; nó thuộc về thần kinh. Tâm trí và
cơ thể là một. Tâm trí là phần tinh tế nhất của cơ thể và cơ thể là phần thô nhất
của tâm trí. Nói cách khác, chúng không là hai phần khác biệt. Đấy là lý do tại
sao bất kì cái gì xảy ra trong cơ thể đều vọng lại trong tâm trí, và bất kì cái
gì xảy đến trong tâm trí đều có tác động lên cơ thể. Nếu tâm trí ốm yếu cơ thể
sẽ không duy trì được khỏe mạnh lâu, và nếu cơ thể ốm yếu thế thì tâm trí sẽ
không lành mạnh lâu. Thông điệp được truyền đi giữa hai bên và có ảnh hưởng lên
cả hai. Đấy là lý do tại sao người học cách giữ tâm trí lành mạnh sẽ tự động hiểu
cách giữ cho cơ thể khỏe mạnh. Họ không phải làm việc với nó, họ không phải làm
bất kì nỗ lực nào.
Cơ thể và tâm trí là kết nối. Bất
kì cái gì xảy đến cho tâm trí cũng sẽ xảy đến cho cơ thể. Đó là lý do tại sao bạn
sẽ phải cẩn thận về thực đơn của bạn và cái bạn ăn.
Trước tiên, bạn không nên ăn
quá nhiều thức ăn đến nỗi cơ thể bạn trở nên lờ phờ; lờ phờ là thiếu lành mạnh.
Thức ăn của bạn cũng không nên làm cho cơ thể bạn kích động: Kích động là không
lành mạnh bởi kích động sẽ tạo nên mất cân bằng. Bạn nên ăn vừa đủ để cơ thể
không gầy mòn, bởi điều đó sẽ chỉ tạo ra yếu đuối. Nếu năng lượng không được tạo
ra thế thì nó sẽ không thể tiến bộ theo hướng tâm thức cao hơn. Chế độ ăn uống
của bạn nên tạo ra năng lượng, nhưng nó không nên kích thích. Năng lượng nên được
tạo ra, nhưng bạn không nên ăn quá nhiều tới mức nó khiến cơ thể mụ mị. Nếu bạn
ăn quá nhiều thế thì mọi năng lượng của bạn sẽ được sử dụng cho tiêu hóa và cơ
thể sẽ được lấp đầy với trạng thái lờ phờ.
Khi cơ thể lờ phờ nó ngụ ý rằng
mọi năng lượng đang được sử dụng để tiêu hóa thức ăn của bạn. Phần còn lại của
cơ thể trở nên lờ phờ. Lờ phờ là dấu hiệu rằng bạn ăn quá nhiều. Sau khi ăn bạn
nên cảm thấy khoan khoái và được tiếp thêm sinh lực, không phải lờ phờ. Điều
này là hợp lý. Khi bạn đói, bạn ăn; thế thì bạn nên cảm thấy khoan khoái bởi
nhiên liệu mà bạn cần để sáng tạo lên năng lượng đã được cung cấp. Thay vào đó,
bạn cảm thấy uể oải. Uể oải này đơn giản ngụ ý rằng bạn đã ăn quá nhiều và bây
giờ mọi năng lượng của bạn đang được sử dụng vào việc tiêu hóa thức ăn đấy. Mọi
năng lượng của cơ thể sẽ được định hướng về phía dạ dày và thiếu năng lượng ở
phần còn lại của cơ thể sẽ khiến bạn cảm thấy lờ phờ.
Vì vậy nếu thức ăn tiếp thêm
sinh lực cho bạn, thế thì nó đúng; nếu nó không kích thích bạn, thế thì nó
đúng; nếu nó không làm bạn say sưa, thế thì nó đúng. Vì vậy nhớ ba điều này: nếu
chế độ ăn uống của bạn là lành mạnh nó sẽ không khiến bạn lờ phờ, nếu chế độ ăn
uống của bạn lành mạnh thế thì nó sẽ không kích thích bạn, nếu nó là lành mạnh
nó sẽ không khiến bạn cảm thấy say sưa. Tôi không nghĩ rằng bạn cần bất kỳ lý
giải nào chi tiết hơn điểm này. Bạn có thể hiểu điều này và có đánh giá cần thiết.
Điều thứ hai trong số những điểm
nhỏ này: tập luyện là đặc biệt quan trọng cho cơ thể, bởi mọi yếu tố mà cơ thể
được tạo thành phát triển với tập luyện. Tập luyện giúp cho sự phát triển. Khi
bạn chạy, từng tế bào, từng tế bào sống của cơ thể bạn phát triển. Và khi chúng
phát triển bạn cảm thấy rất khỏe mạnh và khi chúng bị nhiễm bệnh bạn cảm thấy ốm
yếu. Khi phổi bạn tràn đầy oxy và mọi khí cacbon dioxin được đẩy ra ngoài, áp lực
máu của bạn tăng lên và tạp chất được dọn sạch. Đây là lý do tại sao trong yoga
việc làm sạch cơ thể, thanh lọc toàn bộ cơ thể được xem là điều cần thiết sống
còn. Vì vây đôi chút tập luyện là tốt.
Nghỉ ngơi quá nhiều là có hại,
tập luyện quá nhiều cũng có hại. Đây là lý do tại sao tôi không yêu cầu bạn tập
luyện nhiều, không tập luyện quá mức: một ít tập luyện thường xuyên sẽ khiến bạn
cảm thấy mạnh khỏe. Và đừng nghỉ ngơi quá nhiều, nghỉ ngơi chút ít - nghỉ ngơi
chỉ nên nhiều như bạn tập luyện.
Trong thế kỷ này không có nhiều
nơi cho luyện tập và nghỉ ngơi. Chúng ta đang trong tình huống lạ lùng: chúng
ta không luyện tập và cũng không nghỉ ngơi. Điều chúng ta gọi là nghỉ ngơi
không là nghỉ ngơi chút nào. Bạn nằm xuống, trở mình và lật qua lật lại - điều
này không là nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi là giấc ngủ dài, sâu ở đó toàn bộ cơ thể đều
ngủ, mọi hoạt động của nó chậm lại và mọi căng thẳng bên dưới nó được giải
phóng.
Bạn từng cân nhắc rằng khi bạn
tỉnh dậy vào buổi sáng và bạn cảm thấy khoan khoái và lành mạnh, nó ảnh hưởng tới
cư xử của bạn chưa? Nếu bạn chưa ngủ và vào buổi sáng một người ăn xin tới chỗ
bạn, có lẽ bạn sẽ chẳng cho anh ta được gì cả. Nhưng nếu bạn đã có một giấc ngủ
ngon, có lẽ bạn sẽ không từ chối cho người ta gì đó. Đấy là lý do tại sao người
ăn xin tới cửa nhà bạn vào buổi sáng, bởi vào buổi sáng họ sẽ dễ nhận được gì
đó hơn là vào buổi tối. Điều này hoàn toàn hợp lý. Đây là lý do tại sao người
ăn xin tới xin vào buổi sáng mà không vào buổi tối; vào buổi tối sẽ là vô ích.
Khi đó bạn quá mệt và cơ thể trong điều kiện mà bạn sẽ có lẽ không muốn cho bất
kì cái gì. Đấy là lý do tại sao họ tới vào buổi sáng. Mặt trời mọc, bạn có thể
đi tắm, ai đó trong nhà cầu nguyện và người ăn xin đang đứng bên ngoài. Sẽ rất
khó từ chối anh ta.
Nếu cơ thể đã nghỉ ngơi thoải
mái, cư xử của bạn sẽ thay đổi tương ứng. Đấy là lý do tại sao thức ăn và nghỉ
ngơi lại luôn có mối liên hệ với nhau. Chế độ ăn uống của bạn nên gắn liền với
lối sống của bạn. Nếu có sự tinh khiết trong cả hai, thế thì bạn có thể đi tới
dịch chuyển lớn trong cuộc sống của bạn, và nó sẽ dễ dàng hơn cho bạn bước vào
thế giới bên trong.
Cùng cách đó mà bạn cần hiểu
cách làm sao luyện tập, vài hiểu biết về cách nghỉ ngơi ra sao cũng cần thiết. Để
nghỉ ngơi bạn cần biết cách thư giãn cơ thể như thế nào. Bạn sẽ hiểu điều này
khi chúng ta thiền tối nay. Khi bạn nghỉ ngơi sau thiền bạn sẽ thật sự nghỉ
ngơi.
Có thể các bạn ở đây có người
không thể thực hành luyện tập thường xuyên, người không thể đi rừng, người sẽ
không thể leo núi. Với họ tôi sẽ gợi ý cách thiền khác.
Vào buổi sáng, sau khi tắm, họ
nên nằm xuống giường trong phòng khép kín khoảng mười lăm phút và tưởng tượng rằng
họ đang leo núi hoặc họ đang chạy bộ. Chỉ tưởng tượng và không làm gì cả. Người
già thực tế có thể không đi núi được. Sau đó nằm xuống trong phòng kín với mắt
khép và vẽ lên hình ảnh của bạn đang leo núi hoặc đang chạy. Mặt trời đang chiếu
sáng và bạn đang chạy; bạn đã bắt đầu thở dốc. Bạn sẽ ngạc nhiên nhận thấy rằng
bạn sẽ thực tế bắt đầu hít thở dồn dập. Và nếu tưởng tượng của bạn đủ mạnh, thế
thì trong mười lăm phút bạn sẽ thấy rằng bạn có kinh nghiệm của đi thực tế ở
bên ngoài. Trong mười lăm phút bạn sẽ cảm thấy tươi mới như thể bạn vừa luyện tập.
Bạn không cần thực tế luyện tập bởi những tế bào trong cơ thể mà bạn luyện tập
đang được khuấy động. Nói cách khác, chúng sẽ đi tới trạng thái mà chúng sẽ là
nếu bạn thực tế đã tập luyện.
Bạn từng tự hỏi tại sao khi bạn
trở nên sợ hãi trong mơ bạn choàng tỉnh, trái tim bạn sẽ vẫn đập nhanh chưa? Sợ
hãi trong mơ, nó là không thật - thế thì tại sao tim lại đập nhanh? Tại sao nó
đập nhanh ngay cả sau khi bạn tỉnh? Tim đập nhanh bởi nó không biết liệu sợ hãi
là trong mơ hay là thật. Tim chỉ biết rằng có nỗi sợ. Cũng giống như vậy, nếu bạn
tưởng tượng rằng bạn đang tập luyện nó sẽ hữu ích như bạn đã thật sự tập luyện
vậy; không có khác biệt. Đấy là lý do tại sao những người đã am hiểu về những
điều này tạo nên những kỹ năng như vậy. Nếu bạn đặt họ vào phòng nhỏ nó sẽ
không gây hại sức khỏe của họ bởi họ sẽ nghỉ ngơi khoảng mười lăm phút và rồi tập
luyện theo cách này.
Thử điều này đi. Bất kì ai
không thể đi ra ngoài có thể sử dụng kỹ năng này cũng như thiền cho ngủ vốn được
thực hiện vào buổi tối vậy. Bạn có thể thực hiện cả hai ngay trước khi ngủ. Cơ
thể có thể được thanh lọc theo cách này. Và nếu cơ thể tinh khiết, điều này tự
nó sẽ là một niềm vui tuyệt vời, và trong niềm vui này bạn có thể đi sâu hơn
vào bên trong. Đây là bước đầu tiên.
Có hai bước khác: thanh lọc ý
nghĩ và thanh lọc tâm hồn. Tôi sẽ lý giải những điều này.
Ở ngoại vi có ba bước: thanh lọc
cơ thể, thanh lọc tâm trí và thanh lọc cảm xúc; và sau đó có ba bước cho trung
tâm: vô thể xác, vô ý nghĩ và tự do khỏi cảm xúc. Khi sáu cổng này được hoàn chỉnh,
samadhi xảy ra. Vì thế, từng bước một, chúng ta sẽ nói về chúng suốt ba ngày
này và thế sẽ là đủ. Bạn sẽ nghĩ về chúng, hiểu chúng và thử chúng, bởi bất kì
tôi nói về cái gì thì đều là cho các bạn thử nghiệm với chúng. Ý nghĩ sẽ chỉ rõ
ràng với bạn nếu bạn thử nó; nếu không thì những buổi nói chuyện của tôi không
hé lộ bất kì bí mật nào cho các bạn.
Bây giờ chúng ta sẽ thực hiện
thiền buổi sáng. Về thiền buổi sáng, tôi muốn nói rằng bước đầu tiên sẽ giống
như điều chúng ta đã tập luyện tối qua: đưa ra quyết tâm. Chúng ta sẽ đặt quyết
tâm năm lần. Sau đó chúng ta sẽ nghỉ ngơi hai phút, hít thở sâu. Sau đó chúng
ta thiền một cách im lặng một lát.
Trước tiên chúng ta đặt ra quyết
tâm, sau đó chúng ta nghỉ ngơi, và bước cuối cùng là thiền. Đây sẽ là ba bước của
thiền cho những buổi sáng. Quyết tâm sẽ giống như điều tôi đã gợi ý tối qua:
hít sâu, và trong khi không khí đang đi vào hãy giữ ý nghĩ trong tâm trí, “Tôi
sẽ tạo nỗ lực ý thức để đi vào thiền. Tôi sẽ kinh nghiệm thiền”. Giữ cho ý nghĩ
này tiếp tục diễn ra trong khi hít thở đang đi vào và phổi căng đầy. Hít vào đầy
lồng ngực nhiều tới chừng bạn có thể, rồi thì giữ hơi thở một giây, hai giây,
lâu tới chừng bạn có thể. Khi bạn hít vào hãy lấy nhiều không khí chừng nào bạn
có thể, sau đó ngừng hít thở một lát. Trong yoga những luyện tập này được gọi
là purak, rumbhak, rechak. Hít vào và giữ nó cùng lúc bạn đưa ra quyết tâm, để
nó cuốn vào suốt ý nghĩ của bạn; rồi thở ra và để ý nghĩ vẫn còn được cuốn kết
trong tâm trí bạn; sau đó đợi, để cho ý nghĩ tiếp tục cuốn vào suốt ý nghĩ của
bạn. Theo cách này quyết tâm sẽ chạm tới tâm trí vô thức trong bạn, sâu bên
trong. Toàn bộ thực thể bạn sẽ biết rằng bạn đã quyết định đi vào thiền. Thế rồi
toàn thực thể bạn sẽ giúp bạn; nếu không thì bạn sẽ chỉ lang thang loanh quanh
đây đó và sẽ chẳng có thay đổi gì.
Vì thế trước tiên, đưa ra quyết
tâm, sau đó tập trung vào trạng thái cảm xúc. Sau khi bạn tạo quyết tâm, trong
hai phút bạn nên thức tỉnh cảm giác của hy vọng và vui sướng mà tôi đã nói ngày
hôm qua. Trong hai phút xem cơ thể bạn đang trong điều kiện rất khỏe mạnh; tưởng
tượng rằng bạn đang kinh nghiệm niềm vui sướng lớn lao, tới mức mỗi tế bào cơ
thể bạn sẽ sống động và bạn được lấp đầy với hy vọng. Mọi điều sẽ xảy ra - chỉ
cần đưa ra quyết định. Sau đó cảm nhận rằng có bình an khắp xung quanh bạn, rằng
có niềm hân hoan lớn lao bên trong bạn, rằng bạn tràn đầy hy vọng và mỗi tế bào
cơ thể bạn sống động và vui sướng. Sau điều này chúng ta sẽ thực hành thiền buổi
sáng.
Suốt thiền buổi sáng giữ cho
lưng của bạn được thẳng, thư giãn và tĩnh tại. Mọi cử động của cơ thể phải dừng
lại và lưng của bạn phải thẳng. Nhắm mắt và hít thở sâu, hít vào rất châm và thở
ra rất chậm. Quan sát hơi thở của bạn. Giữ mắt nhắm và quan sát hơi thở đang đi
vào và đang đi ra.
Có hai cách để quan sát hơi thở
của bạn: một là quan sát bụng bạn, nơi dạ dạy di chuyển lên và xuống; và thứ
hai là phần gần mũi, nơi hơi thở đi ra. Làm bất kỳ cách nào dễ hơn cho bạn. Hầu
hết mọi người thấy quan sát phần mũi sẽ dễ hơn. Khi không khí đi vào nó chạm
vào mũi và khi nó đi ra nó lại chạm vào mũi. Quan sát điểm đó nơi hơi thở xúc
chạm, đi vào, đi ra. Những ai từng thử tập trung vào rốn trước đây sẽ thấy dễ
hơn khi quan sát rốn. Người đó nên quan sát rốn, bụng phồng lên và xẹp xuống. Tập
trung nơi bạn cảm thấy thuận tiện nhất. Quan sát hơi thở trong mười phút.
Bây giờ chúng ta sẽ ổn định cho
thiền buổi sáng. Ngồi cách nhau một quãng. Ngồi cách nhau đủ xa để bạn không chạm
hoặc nghe thấy người khác nào.