Chương 7. Thiền động: thanh tâm và mở hội

Chương 7. Thiền động: thanh tâm và mở hội

Price:

Read more

Osho – Thiền động
Thiền – Tự do đầu tiên và cuối cùng
Các cách Thiền
Chương 7. Thiền động: thanh tâm và mở hội

Thiền là hiện tượng năng lượng. Một điều rất cơ bản cần phải hiểu rõ về mọi kiểu năng lượng, và đây là luật cơ bản cần phải hiểu: năng lượng chuyển theo cực đối ngẫu. Đấy là cách thức chuyển vận duy nhất của nó; không có cách thức nào khác cho chuyển động của nó. Nó chuyển giữa hai cực đối ngẫu.
Để cho bất kì năng lượng nào trở nên năng động đều cần tới cực phản diện. Nó cũng tựa như điện chuyển giữa cực âm và cực dương. Nếu chỉ có cực âm điện sẽ không xảy ra; hay nếu chỉ có cực dương điện cũng không xảy ra. Cả hai cực đều cần có. Và khi cả hai cực gặp nhau, chúng tạo ra điện; thế thì tia lửa phóng ra. Và điều này cũng như vậy cho mọi kiểu hiện tượng. Cuộc sống tiếp diễn: giữa đàn ông và đàn bà, các cực. Đàn bà là năng lượng âm của cuộc sống; đàn ông là cực dương. Họ là điện - do đó mới có nhiều hấp dẫn đến thế.
Chỉ đàn ông thôi cuộc sống sẽ biến mất: riêng mình đàn bà cũng không thể có cuộc sống được, chỉ có cái chết. Giữa đàn ông và đàn bà có cân bằng. Giữa đàn ông và đàn bà - hai cực này, hai bờ sông này - dòng sông cuộc sống tuôn chảy. Bạn nhìn bất kì đâu cũng đều thấy cùng năng lượng chuyển giữa các cực, tự nó cân bằng.
Cực này là rất có ý nghĩa cho thiền bởi vì tâm trí là logic còn cuộc sống biện chứng. Khi tôi nói tâm trí là logic điều đó có nghĩa là nó chuyển theo đuờng thẳng. Khi tôi nói cuộc sống là biện chứng, điều đó có nghĩa là cuộc sống chuyển theo cái đối lập, không theo đường thẳng. Nó dích dắc từ âm sang dương - dương sang âm, âm sang dương. Nó dích dắc; nó dùng cái đối lập. Tâm trí chuyển theo đường thẳng, đường kẻ đơn giản. Nó chẳng bao giờ chuyển sang cái đối lập - nó từ chối cái đối lập. Nó tin vào một, còn cuộc sống tin vào hai.
Cho nên bất kì cái gì tâm trí tạo ra, nó bao giờ cũng chọn cái một. Nếu tâm trí chọn im lặng - nếu tâm trí đã chán chê với mọi tiếng động được tạo ra trong cuộc sống và nó quyết định phải im lặng - tâm trí đi lên Himalayas. Nó muốn được im lặng, không muốn bất kì cái gì có kèm với bất kì kiểu tiếng động nào. Ngay cả tiếng chim hót cũng quấy nhiễu nó; tiếng gió xào xạc qua cây cối cũng làm nó rối trí. Tâm trí muốn im lặng; nó đã chọn đường thẳng. Bây giờ cái đối lập phải bị chối bỏ hoàn toàn.
Nhưng con người này, người đang sống trên Himalayas - đang tìm kiếm im lặng, tránh người khác, cái đối lập - sẽ trở thành chết; người đó chắc chắn sẽ trở nên đờ đẫn. Và người đó càng chọn im lặng, người đó càng trở nên đờ đẫn hơn - bởi vì cuộc sống cần cái đối lập, thách thức của cái đối lập.
Còn có kiểu im lặng khác tồn tại giữa hai cái đối lập. Im lặng thứ nhất là im lặng chết, im lặng của nghĩa địa. Người chết im lặng, nhưng bạn không muốn giống như người chết. Người chết tuyệt đối im lặng. Chẳng ai có thể quấy rầy được người đó, tập trung của người đó là hoàn hảo. Bạn không thể làm được gì để phân tán tâm trí người đó; tâm trí người đó là tuyệt đối cố định. Cho dù toàn bộ thế giới có phát khùng tất cả xung quanh người đó vẫn còn trong tập trung của mình. Nhưng dù có như thế bạn vẫn không thích là người chết. Im lặng, tập trung, hay dù gọi nó là gì đi chăng nữa... bạn vẫn không thích là người chết - vì nếu bạn im lặng và chết thì im lặng đó vô nghĩa.
Im lặng phải xảy ra trong khi bạn tuyệt đối sinh động, sống động, sôi động với cuộc sống và năng lượng. Thế thì im lặng mới có nghĩa. Nhưng thế thì im lặng sẽ có phẩm chất khác, hoàn toàn khác hẳn. Nó sẽ không đờ đẫn. Nó sẽ sống động. Nó sẽ là cân bằng tinh tế giữa hai cực.
Người đang tìm kiếm cân bằng sinh động, im lặng sống, sẽ thích tới cả bãi chợ và Himalayas. Người đó sẽ thích tới bãi chợ để tận hưởng tiếng động, rồi người đó cũng thích cả việc lên Himalayas để tận hưởng im lặng. Và người đó sẽ tạo ra cân bằng giữa hai cực đối lập này, rồi người đó sẽ còn trong cân bằng đó. Mà cân bằng đó không thể đạt tới được qua nỗ lực tuyến tính. Đấy chính là điều được ngụ ý qua kĩ thuật thiền cố gắng vô nỗ lực. Thiền dùng các từ đối nhau chan chát - cố gắng vô nỗ lực, hay cổng vô môn, hay đường vô lộ.
Thiền bao giờ cũng dùng ngay lập tức các từ đối nhau, chỉ để cho bạn hướng dẫn rằng quá trình đang xảy ra là biện chứng, không phải tuyến tính. Cái đối lập không được chối bỏ mà phải được hấp thu. Cái đối lập không được bị gạt sang bên - nó phải được dùng. Gạt nó sang bên, nó bao giờ cũng sẽ trở thành gánh nặng cho bạn. Gạt nó sang bên, nó sẽ đeo đẳng bạn. Không sử dụng nó, bạn sẽ bị lỡ nhiều.
Năng lượng có thể được hoán chuyển và sử dụng. Và thế thì bằng cách dùng nó bạn sẽ hoạt bát hơn, sinh động hơn. Cái đối lập phải được hấp thu thế thì quá trình mới trở thành biện chứng. Vô nỗ lực nghĩa là không làm gì cả, bất hoạt - vô nghiệp akarma. Nỗ lực nghĩa là làm nhiều, hoạt động - nghiệp karma. Cả hai đều phải có đấy. Làm nhiều, nhưng đừng là tác nhân - thế thì bạn đạt được cả hai. Đi vào trong thế giới, nhưng đừng là một phần của nó. Sống trong thế giới nhưng đừng để thế giới sống trong bạn.
Thế thì mâu thuẫn đã được hấp thu... Và đó là điều tôi đang làm đây. Thiền Động là mâu thuẫn. Động nghĩa là cố gắng, nhiều cố gắng, hoàn toàn cố gắng. Còn thiền nghĩa là im lặng, không cố gắng, không hoạt động. Bạn có thể gọi nó là thiền biện chứng.46

Hướng dẫn về Thiền Động
Giai đoạn thứ nhất: 10 phút
Hít vào thở ra nhanh qua mũi, để cho hơi thở được dồn dập và hỗn độn. Hơi thở nên đi sâu vào bên trong phổi. Thở nhanh hết mức nhưng vẫn phải bảo đảm thở sâu. Làm điều này một cách toàn bộ hết mức bạn có thể; không căng cứng thân thể, phải bảo đảm cổ và vai vẫn còn thảnh thơi. Tiếp tục cho tới khi bạn trở thành đúng việc thở, cho phép việc thở được hỗn độn (điều đó nghĩa là không theo cách ổn định, dự kiến trước được). Một khi năng lượng của bạn chuyển động, nó sẽ bắt đầu làm cho thân thể bạn chuyển động. Cho phép những chuyển động thân thể được xảy ra, dùng chúng để giúp mình tạo nên nhiều năng lượng hơn. Vung vẩy tay và thân thể theo cách tự nhiên sẽ giúp cho năng lượng của bạn dâng lên. Cảm thấy năng lượng dâng lên, đừng buông bỏ trong giai đoạn đầu tiên và đừng bao giờ làm chậm đi.

Giai đoạn thứ hai: 10 phút
Tuân theo thân thể bạn. Để thân thể bạn được tự do bày tỏ bất kì cái gì nó muốn ... Bột phát!... Để cho thân bạn nắm quyền điều hành. Để cho mọi thứ cần được tung ra. Hoàn toàn phát rồ... Hát, gào thét, cười, hét, khóc, nhảy, rung lắc, múa, đá và xoay tròn người. Đừng giữ lại gì, cứ để cho toàn bộ thân bạn chuyển động. Việc tạm quyền nhỏ thường giúp cho bạn bắt đầu. Đừng bao giờ để cho tâm trí bạn can thiệp vào cái đang xảy ra. Nhớ phải toàn bộ với thân bạn.

Giai đoạn thứ ba: 10 phút
Để cho cổ và vai bạn được thảnh thơi, giơ cả hai tay lên cao hết mức nhưng không khoá khuỷu tay. Tay vẫn giơ cao, nhảy lên xuống và hô mật chú hoo!...hoo!...hoo! thật sâu hết mức, đi từ tận đáy bụng. Mỗi lần bạn tiếp sàn bằng bàn chân (phải chắc chắn gót chân chạm sàn), để cho âm thanh đập sâu vào trung tâm dục. Cho ra tất cả những cái bạn có, vét cạn bạn hoàn toàn.

Giai đoạn thứ tư: 15 phút
Dừng lại! Co cứng bản thân bạn tại bất kì tư thế nào hiện có. Đừng sắp đặt lại thân thể theo bất kì cách nào. Chỉ một cái ho, một chuyển động, bất kì cái gì cũng sẽ làm tiêu tán luồng năng lượng và cố gắng sẽ bị mất. Là nhân chứng cho mọi điều đang xảy ra cho bạn.

Giai đoạn thứ năm: 15 phút
Mở hội!... với âm nhạc và vũ điệu bầy tỏ bất kì cái gì có đó. Mang theo sinh động của bạn trong cả ngày.

Làm sinh thành bản thân bạn
Những hướng dẫn có ích
Hệ thống Thiền Động của tôi bắt đầu từ việc thở, bởi vì thở có gốc rễ sâu xa trong con người. Bạn có thể chưa từng quan sát nó, nhưng nếu bạn có thể thay đổi cách thở của mình, bạn có thể thay đổi được nhiều thứ. Nếu bạn quan sát việc thở một cách cẩn thận, bạn sẽ thấy rằng khi bạn giận bạn có nhịp thở đặc biệt. Khi bạn đang yêu, nhịp thở hoàn toàn khác đến với bạn. Khi bạn đang thảnh thơi nhịp thở bạn cũng khác; khi bạn đang căng thẳng nhịp thở bạn cũng khác. Cùng một lúc bạn không thể thở theo kiểu bạn vẫn làm khi thảnh thơi hay giận dữ. Điều ấy không thể được.
Khi bạn đang dâng lên trong dục nhịp thở của bạn thay đổi. Nếu bạn không cho phép việc thở được thay đổi việc dục dâng lên sẽ tự động bị loại bỏ. Điều này có nghĩa là việc thở có quan hệ sâu sắc tới trạng thái tinh thần bạn. Nếu bạn thay đổi cách thở bạn có thể thay đổi trạng thái của tâm trí. Hay, nếu bạn thay đổi trạng thái của tâm trí nhịp thở cũng đổi theo.
Cho nên tôi bắt đầu từ việc thở và tôi gợi ý nên có mười phút thở hỗn độn trong giai đoạn đầu tiên của kĩ thuật này. Bằng cách thở hỗn độn tôi ngụ ý thở sâu, nhanh, mạnh, không theo nhịp điệu nào cả - chỉ có hít vào và tống ra, hít vào và thở ra, thật mạnh mẽ, thật sâu, thật dồn dập nhất có thể được. Hít vào rồi lại tống ra.
Việc thở hỗn độn này dự định để tạo ra hỗn độn bên trong hệ thống bị ức chế của bạn. Dù bạn là gì, bạn cũng đang theo một kiểu thở nào đó. Đứa trẻ thở theo cách đặc biệt. Nếu bạn sợ dục bạn cũng thở theo một cách đặc biệt. Bạn không thể thở sâu bởi vì mọi nhịp thở rất sâu đều động tới trung tâm dục. Nếu bạn sợ hãi bạn không thể thở sâu được. Sợ hãi tạo ra thở nông.
Cách thở hỗn độn này được dự định để phá huỷ mọi mẫu hình quá khứ của bạn. Dù bạn đã làm cho bản thân mình thành thế nào, cách thở hỗn độn này cũng định phá huỷ nó. Thở hỗn độn tạo ra hỗn độn bên trong bạn bởi vì chừng nào hỗn độn còn chưa được tạo ra, bạn còn chưa thả lỏng được những xúc động ức chế của mình. Và những xúc động này bây giờ đi vào thân.
Bạn không phải là thân thể và tâm trí; bạn là thân thể/tâm trí, tâm lí/thân thể. Bạn là cả hai hợp lại. Cho nên bất kì cái gì được làm cho thân thể bạn cũng đều đạt tới tâm trí bạn và bất kì cái gì được làm với tâm trí cũng đều đạt tới thân thể. Thân thể và tâm trí là hai đầu của cùng một thực thể.
Mười phút thở hỗn độn thật kì diệu! Nhưng phải hỗn độn. Đấy không phải là kiểu pranayama, thở yoga. Nó chỉ đơn thuần tạo ra hỗn độn qua việc thở. Và nó tạo ra hỗn độn theo nhiều lí do. Việc thở sâu và nhanh đem cho bạn nhiều ô xi hơn. Càng nhiều ô xi trong thân thể, bạn càng trở nên sinh động hơn, càng giống con vật hơn. Con vật sinh động còn con người nửa chết nửa sống. Bạn phải được trở lại thành con vật lần nữa. Chỉ có thế thì cái gì đó cao hơn mới phát triển trong bạn.
Nếu bạn chỉ nửa sống, chẳng cái gì có thể làm được với bạn cả. Cho nên việc thở hỗn độn này sẽ làm cho bạn giống như con vật: sinh động, rung động, hoạt bát - với nhiều ô xi hơn trong máu, nhiều năng lượng hơn trong các tế bào. Các tế bào thân thể sẽ trở nên sống động hơn. Việc cung cấp ô xi này giúp để tạo ra điện thân thể - hay, bạn có thể gọi nó là năng lượng sinh học. Khi có điện trong thân thể, bạn có thể đi sâu hơn vào bên trong, vượt ra ngoài bản thân bạn. Điện sẽ làm việc bên trong bạn.
Thân thể có nguồn điện riêng của nó. Nếu bạn đập vào chúng với việc thở nhiều hơn và nhiều ô xi hơn, nó bắt đầu chảy. Và nếu bạn trở nên thực sự sống động, bạn không còn là thân thể nữa. Bạn càng trở nên sống động, năng lượng càng chạy trong hệ thống của bạn và bạn càng ít tự cảm thấy mình về mặt thể chất. Bạn sẽ cảm thấy giống năng lượng nhiều hơn, ít giống vật chất hơn.
Và bất kì khi nào xảy ra việc bạn sống động hơn, trong những khoảnh khắc đó bạn không còn hướng thân thể nữa. Nếu dục có hấp dẫn đến thế thì một trong những lí do của nó là thế này: nếu bạn thực sự trong hành động, đi vào toàn bộ, sống động toàn bộ, bạn không còn là thân thể nữa - chỉ là năng lượng. Việc cảm thấy năng lượng này, sống động với năng lượng này là rất cần thiết nếu bạn định vượt ra ngoài.
Bước thứ hai trong kĩ thuật Thiền Động của tôi là thanh tâm. Tôi bảo bạn phải điên khùng có ý thức. Dù bất kì cái gì đến với tâm trí bạn - bất kì cái gì - cho phép nó được bày tỏ chính nó; hợp tác với nó. Đừng kháng cự; chỉ là luồng xúc động.
Nếu bạn muốn hò hét, cứ hò hét. Hợp tác với nó. Hò hét sâu, hò hét toàn bộ trong đó toàn thể con người bạn đều tham gia vào, là rất có giá trị trị liệu, trị liệu sâu sắc. Nhiều thứ, nhiều bệnh tật sẽ bị đào thải chỉ bởi việc hò hét này. Nếu hò hét này là toàn bộ, toàn thể con người bạn sẽ ở trong đó. Cho nên trong mười phút tiếp (bước thứ hai này cũng kéo dài mười phút) cho phép bản thân bạn tự diễn tả qua việc kêu la, múa may, hò hét, khóc lóc, nhảy nhót, cười nói - ‘lập dị’ như người ta vẫn nói. Trong vài ngày bạn sẽ cảm thấy đó là gì.
Lúc ban đầu có thể đó là cố gắng, bị cưỡng bách, hay thậm chí chỉ là tạm quyền. Chúng ta đã trở nên sai lầm đến mức mọi thứ ta làm đều chẳng có gì chân thực hay đích thực cả. Chúng ta không cười nói, chúng ta không kêu la, chúng ta không hò hét một cách đích thực. Mọi thứ chỉ là giả tạo - mặt nạ. Cho nên khi bạn bắt đầu thực hiện kĩ thuật này - lúc đầu - có thể phải cưỡng bách. Có thể cần tới nỗ lực; có thể chỉ là tạm quyền. Nhưng chớ băn khoăn về điều đó. Cứ tiếp tục đi. Chẳng mấy chốc bạn sẽ động chạm tới những ngọn nguồn nơi bạn đã ức chế nhiều thứ. Bạn sẽ chạm tới những nguồn này, và khi chúng được khơi ra, bạn sẽ cảm thấy nhẹ gánh. Cuộc sống mới sẽ tới với bạn; sinh thành mới sẽ xảy ra.
Sự nhẹ gánh này là cơ sở và không có nó thì không thể có thiền cho con người như chính bản thân người đó. Lần nữa, tôi không nói về các ngoại lệ. Chúng chẳng liên can gì. Với bước thứ hai này - khi mọi thứ đã được tống ra - bạn trở nên vắng lặng. Và đây là điều được ngụ ý bởi tính không: được trống rỗng khỏi mọi ức chế. Trong cái trống rỗng này có thể làm điều gì đó. Biến đổi có thể xảy ra; thiền có thể xảy ra. Thế rồi trong bước thứ ba tôi dùng âm hoo. Nhiều âm thanh đã được dùng trong quá khứ. Mỗi âm thanh đều có cái gì đó đặc biệt để dùng. Chẳng hạn người Hindu đã dùng âm aum. Âm này có thể là quen thuộc với bạn. Nhưng tôi không gợi ý âm aum. Aum đập vào trung tâm tim, nhưng con người không còn định tâm ở tim nữa. Aum gõ vào cánh cửa mà không ai có nhà.
Người Sufi đã dùng hoo, và nếu bạn nói hoo thật to thì nó sẽ đi sâu vào trung tâm dục. Cho nên âm thanh này được dùng chỉ như việc đập vào bên trong. Khi bạn trở thành trống rỗng và vắng lặng thì âm thanh này có thể đi vào bên trong bạn.
Chuyển vận của âm thanh này chỉ có thể có khi bạn trống rỗng. Nếu bạn còn đầy những kìm nén thì chẳng có gì xảy ra cả. Và đôi khi thậm chí còn nguy hiểm khi dùng bất kì mật chú hay âm thanh nào khi bạn đầy những kìm nén. Mỗi tầng kìm nén sẽ làm thay đổi con đường của âm thanh và kết quả chung cuộc có thể là cái gì đó bạn chưa hề mơ tới, chưa hề trông đợi, chưa bao giờ mong muốn. Bạn cần tâm trí vắng lặng; chỉ có thế thì mới có thể dùng được mật chú.
Cho nên tôi chưa hề gợi ý câu mật chú nào cho bất kì ai như người đó hiện thế. Trước hết phải thanh tâm. Đừng bao giờ dùng câu mật chú hoo này mà không thực hiện hai bước đầu tiên. Không bao giờ được dùng câu mật chú nếu chưa thực hiện hai bước đó. Chỉ trong bước thứ ba (trong mười phút) mới được dùng mật chú hoo này - nói thật to, đem toàn bộ năng lượng của bạn vào trong nó.
Bạn đang đập thẳng vào năng lượng của mình bằng âm thanh này. Và khi bạn trống rỗng - khi bạn đã được làm trống rỗng bởi thanh tâm của bước thứ hai - thì hoo này sẽ đi sâu xuống và đập vào trung tâm dục. Có thể đập vào trung tâm dục theo hai cách. Cách thứ nhất là tự nhiên. Bất kì khi nào bạn bị hấp dẫn bởi người khác giới, trung tâm dục đều bị đập vào từ bên ngoài. Và cái đập đó cũng là rung động tinh tế. Đàn ông bị hấp dẫn tới đàn bà hay đàn bà bị hấp dẫn tới đàn ông. Sao vậy? Có cái gì trong người đàn ông và có cái gì trong người đàn bà để gây ra điều đó vậy? Điện dương hay âm đã đập vào họ, rung động tinh tế. Thực sự đó là âm thanh. Chẳng hạn, bạn có thể đã quan sát rằng chim chóc dùng âm thanh gợi dục. Tất cả mọi tiếng hót đều có tính dục. Chúng va đập lẫn nhau bằng âm thanh đặc biệt. Những âm thanh này đập vào trung tâm dục của giới khác.
Rung động tinh tế của điện đang đập vào bạn từ bên ngoài. Khi trung tâm dục của bạn bị đập vào từ bên ngoài năng lượng của bạn bắt đầu chảy ra ngoài - hướng tới người khác. Thế thì sẽ có việc tái tạo, sinh thành. Một ai khác sẽ được sinh ra từ bạn. Hoo đập vào cùng trung tâm năng lượng, nhưng lại từ bên trong. Và khi trung tâm dục bị đập vào từ bên trong thì năng lượng bắt đầu chảy vào bên trong. Luồng năng lượng bên trong này làm thay đổi bạn hoàn toàn. Bạn trở nên được biến đổi: bạn cho sinh thành chính bạn.
Bạn được biến đổi chỉ khi năng lượng của bạn chạy hoàn toàn theo chiều đối lập. Ngay bây giờ nó đang chảy ra ngoài, nhưng rồi nó bắt đầu chảy vào trong. Bây giờ nó đang chảy xuống, nhưng rồi nó sẽ chảy lên. Luồng năng lượng chảy lên này chính là cái được biết tới như luồng kundalini. Bạn sẽ cảm thấy nó thực tế đang chảy trong xương sống mình, và nó càng đi lên cao thì bạn cũng càng đi lên cao với nó. Khi năng lượng này đạt tới brahmarandra - trung tâm cuối cùng trong bạn: trung tâm thứ bẩy, ngụ tại đỉnh đầu - bạn là người cao nhất có thể có.
Trong bước thứ ba, tôi dùng hoo như phương tiện để đem năng lượng bạn lên cao. Ba bước đầu tiên này là thanh tâm. Chúng không phải là thiền mà chỉ là chuẩn bị cho thiền. Chúng là ‘chuẩn bị sẵn sàng’ để nhảy, không phải chính việc nhảy. Bước thứ tư là cái nhảy. Trong bước thứ tư tôi bảo bạn dừng lại! Khi tôi nói “Dừng lại!” bạn phải dừng hoàn toàn. Không làm bất kì cái gì hết cả bởi vì bất kì cái gì bạn có thể làm cũng đều trở thành phân tán và bạn sẽ lỡ mất vấn đề. Bất kì cái gì - dù chỉ ho hay sổ mũi - bạn cũng sẽ lỡ toàn bộ sự việc bởi vì tâm trí đã trở nên phân tán. Thế thì luồng đi lên sẽ dừng lại ngay lập tức bởi vì chú ý của bạn đã chuyển đi.
Không làm bất kì cái gì. Bạn chẳng chết được. Cho dù sổ mũi có tới và bạn không sổ mũi trong mười phút bạn cũng chẳng chết. Nếu bạn cảm thấy muốn ho, nếu bạn cảm thấy ngứa cổ và bạn không làm gì cả, bạn cũng chẳng chết. Cứ để thân thể còn như chết sao cho năng lượng có thể chuyển theo luồng đi lên.
Khi năng lượng đã chuyển theo luồng đi lên, bạn trở thành ngày một im lặng hơn. Im lặng là sản phẩm phụ của việc chuyển năng lượng lên trên và căng thẳng là sản phẩm phụ của việc năng lượng chuyển xuống dưới. Bây giờ toàn bộ cơ thể bạn sẽ trở thành im lặng đến thế - dường như nó đã tan biến. Bạn sẽ không thể nào cảm thấy nó. Bạn sẽ trở thành phi thân thể. Và khi bạn im lặng, toàn bộ sự tồn tại cũng im lặng bởi vì sự tồn tại không gì khác hơn tấm gương. Nó phản chiếu bạn. Trong hàng nghìn hàng nghìn tấm gương, nó đều phản chiếu bạn. Khi bạn im lặng, toàn bộ sự tồn tại cũng trở thành im lặng.
Trong im lặng của bạn tôi sẽ bảo chỉ là nhân chứng - tỉnh táo thường trực: không làm bất kì điều gì, nhưng chỉ còn là nhân chứng, chỉ duy trì với chính bạn; không làm bất kì điều gì - không chuyển động, không ham muốn, không trở thành - nhưng chỉ còn lại đó, im lặng chứng kiến điều xảy ra. Việc còn lại trong trung tâm, trong bản thân bạn là có thể được bởi vì có ba bước đầu tiên. Chừng nào mà ba bước này còn chưa được hoàn thành, bạn không thể nào còn lại với bản thân mình được. Bạn có thể cứ nói về nó, nghĩ về nó, mơ về nó nhưng nó sẽ không xảy ra bởi vì bạn không sẵn sàng.
Ba bước đầu tiên này sẽ làm cho bạn sẵn sàng còn lại với khoảnh khắc đó. Chúng sẽ làm cho bạn nhận biết. Đó là thiền. Trong việc thiền đó cái gì đó xảy ra bên ngoài lời nói. Và khi nó xảy ra, bạn sẽ chẳng bao giờ như cũ nữa; điều ấy không thể được. Đấy là trưởng thành; đấy không phải đơn thuần là kinh nghiệm. Đấy là trưởng thành.47

Nhớ, vẫn còn là nhân chứng
Đây là việc thiền trong đó bạn phải liên tục tỉnh táo, có ý thức, nhận biết về bất kì cái gì bạn làm. Duy trì là nhân chứng. Đừng bỏ mất. Rất dễ bị bỏ mất. Trong khi bạn đang thở bạn có thể quên mất. Bạn có thể trở thành một với việc thở nhiều đến mức bạn có thể quên mất nhân chứng. Nhưng thế thì bạn sẽ lỡ vấn đề. Thở thật nhanh, thật sâu đem toàn bộ năng lượng của bạn vào nó, nhưng vẫn còn là nhân chứng.
Quan sát điều đang xảy ra, dường như bạn chỉ là khán giả, dường như toàn bộ mọi việc đang xảy ra cho ai đó khác, dường như toàn bộ vấn đề đang xảy ra trong thân thể còn tâm thức, chỉ tập trung và nhìn nhận. Việc chứng kiến này phải được thực hiện trong cả ba bước. Và khi mọi thứ dừng lại, và trong bước thứ tư bạn đã trở thành hoàn toàn bất hoạt, đông cứng, tỉnh táo này sẽ lên tới đỉnh của nó.48
Xem tiếp Chương 8Quay  về Mục lục

Ads Belove Post