Read more
Osho - Thiền - Con đường nghịch lý (Tập 1)
Chương 8. Đến từ cái bụng
Trong tiến trình Fischer-Hoffman (1), người ta khám phá
ra rằng mỗi người đều có sẵn trong mình một kẻ khải đạo. Kẻ khải đạo của tôi là
thẳng thắn, cởi mở, không làm điều quấy, không nhập nhằng.
Nàng bảo tôi rằng không nên trở thành một hành giả quy hướng
theo ngài.
Câu hỏi của tôi là: Có nên và cần thiết hay không để trở
thành một hành giả như thế? Có vết nhơ nào bám chặt vào những người không là một
hành giả? Tôi cảm thấy không có gì trong tôi mâu thuẫn với những gì trong ngài
và như thế tôi cảm thấy tôi không thể hay là không cần hoặc không nênquy hướng
trở thành một hành giả -sannyasin, của ngài.
Ðây là câu hỏi của Richard Lee.
Câu trả lời của tôi là, ông Richard Lee ạ, đừng nên hèn nhát
như thế!
Cái tâm vốn rất khôn lanh, rất thuần lý. Nó có đủ mọi phương
cách để tự vệ; nó luôn ở trong thế phòng ngự. Trở thành một hành giả
-sannyasin, là kẻ thù sinh tử của nó. Tâm sẽ làm tất cả mọi chuyện để ngăn ngừa
bạn làm một bước nhảy. Thế nên khi trông chờ sự hợp tác của tâm, bạn sẽ trông
chờ vĩnh viễn. Tâm sẽ không bao giờ cộng tác.
Quyết định để chọn con đường trở thành một hành giả
-sannyasin, không đến từ tâm mà đến từ một nơi nào khác, một nơi nào đó sâu thẳm
hơn, cao xa hơn. Nó đến từ cái bụng, từ sinh thể của bạn. Ðó không phải là một
hiện tượng thuộc về tâm. Bạn không thể nào đi vào con đường hành giả bằng quyết
định, bằng cửa ngỏ của tâm. Nếu bạn đi vào bằng cách đó bạn sẽ mất nó ngay. Cho
dù bạn có đạt được rồi bạn cũng sẽ mất. Trước tiên, tâm phải được buông bỏ, và
khi tôi nói rằng tâm phải được buông bỏ, tôi muốn nói đến tính cách toàn bộ, nhất
quán của vấn đề.
Tiến trình Fischer-Hoffman Process không giúp ích gì được
cho bạn ở đây. Cái Tiến trình này rất tốt -và cho đến bây giờ, mang đến rất nhiều
lợi ích, thế nhưng ở đây, thông qua Tiến trình này, bạn đã tạo ra một chướng ngại.
Bởi vậy trước tiên hãy để tôi giải thích Tiến Trình này thực sự là gì và nó có
thể giúp ích cho bạn đến mức nào. Bởi vì đôi lúc nó trở nên vô cùng khốc hại,
vô cùng ức chế.
Tiến trình Fischer-Hoffman Process được gắn liền với tâm thức.
Tâm có ba tầng. Cái tâm mà chúng ta thường biết đến là tâm thức. Nó cũng có hai
tầng -một tầng ở dưới và một tầng ở trên- mà chúng ta không hề biết. Tầng ở dưới
đáy là vô thức (hay tiềm thức), tầng ở trên là siêu thức. Tâm thức chỉ là một
phần rất nhỏ của tổng thể nhưng bởi vì nó là ý thức nên nó tự coi mình là đầu
não. Tâm thức được chia ra làm hai bộ phận và cả hai cái tâm kia cũng được phân
ra làm hai như thế -bởi vì để hiện hữu mọi thứ đều cần phải có hai mặt: giống đực
và giống cái, âm và dương, ngày và đêm. Tất cả mọi thứ được hiện hữu thông qua
nghịch lý, thông qua đối cực. Nhưng đối cực thực ra không phải là đối nghịch mà
chỉ là sự bù trừ bổ túc cho nhau.
Như vậy điều cần ghi nhớ đầu tiên là có tất cả ba loại tâm,
mỗi loại lại được chia ra làm hai phần, thế là ta có cả thảy sáu loại tâm.
Tâm thức được chia ra làm hai phần: tư duy và cảm thọ (tưởng
và thọ). Phần tư duy được phát triển bằng cái giá của cảm thọ. Phần lý trí được
phát triển bằng cái giá của trực giác. Nếu bạn là đàn ông thì phần nam tính của
bạn được phát triển đầy đủ nhất, phần nữ tính chẳng hề phát triển tí nào. Nhưng
thiếu phần nữ tính này bạn sẽ không bao giờ là một tổng thể.
Tiến trình Fischer-Hoffman là di chuyển cái trọng tâm của bạn
từ phần tư duy qua phần cảm thọ -một chuyển động từ luận lý sang viễn mơ, từ
ngày sang đêm. Nó rất là đơn giản. Nếu bạn trở nên thụ động, nếu bạn thư giản,
nếu bạn bắt đầu tưởng tượng, nếu bạn bắt đầu sống trong mơ mộng, thế bạn đang
thay đổi vị trí. Nó cũng chẳng khác gì bạn đang sang số xe. Phần tư duy của bạn
quá đổi mệt mỏi bởi vì nó làm việc quá mức, thế nên khi bạn muốn đổi qua phần
không tư duy, nó rất sẵn sàng. Ðó là lý do tại sao ta nằm mơ nhiều vào lúc ban
đêm để lấy lại quân bình. Ban ngày bạn sử dụng tối đa phần tư duy làm cho nó mệt
mỏi, nó đi ngủ vào ban đêm, và đây là lúc mà giấc mơ -vốn không hề mệt mỏi vì bạn
chưa dùng tới nó- bắt đầu làm việc. Những gì hiện hữu trong những giấc mơ được
sử dụng trong phương pháp trị liệu Fischer-Hoffman. Ðây là một phương pháp tuyệt
vời, rất khoa học.
Nếu bạn bắt đầu tìm kiếm một kẻ khải đạo, bạn sẽ không kiếm
thấy nó ở đâu ngoài trực giác. Richard Lee đã tìm thấy kẻ khải đạo này và gọi
nó là 'nàng'. Một điều khá tự nhiên, khi người đàn ông tìm kiếm kẻ khải đạo, nó
sẽ đến trong dạng người nữ -cũng thế khi người phụ nữ tìm kiếm kẻ khải đạo, nó
sẽ đến trong dạng người nam. Phần bị khước từ sẽ lên tiếng nói. Và như thế kẻ
khải đạo, người chỉ hướng chẳng là gì cả ngoài cái phần nữ tính của bạn.
Thế nhưng Tiến trình Fischer-Hoffman được gắn liền với tâm
thức. Từ tưởng thức bạn đổi hướng qua mộng mơ ý thức, nhưng hãy nhớ điều này,
cái ý thức đó vẫn là cái tưởng thức cũ, không có gì thay đổi. Nó chỉ hổ trợ, nó
chỉ bổ túc, nhưng cơ bản thì không có gì thay đổi. Trong tận cùng sâu thẳm nó vẫn
sẽ đi theo cùng một mẫu mực mà phần tưởng thức đã vạch ra -nó sẽ cũng bước theo
cùng một lộ trình. Có thể nhìn trên bề mặt bạn không nghĩ như thế nhưng thực ra
nó vẫn dùng chung cùng một bản đồ. Sẽ không có một bản đồ nào khác.
Phần tưởng thức của bạn lo sợ trở thành một hành giả
-sannyasin. Nỗi sợ hãi này được truyền đến cho phần cảm thức. Nhưng tưởng thức
vẫn đứng ở đàng sau hậu trường. Bất cứ những rung động nào thấm sâu vào bạn
cũng đều được chuyền đến đó. Nếu bạn đang giải một bài toán, có thể nó không
gây ra một tác động nào, nhưng nếu bạn chú tâm quá mức vào bài toán, nó sẽ được
chuyển tải đến đó. Và nếu là vấn đề sinh tử hơn, vấn nạn đó sẽ xuyên sâu hơn
vào phần trực giác và đôi khi đáp số cũng sẽ được phát xuất từ đây. Nếu bạn
đang yêu, tình yêu này sẽ lắng chìm vào phần sâu thẳm nhất trong bạn. Còn nếu bạn
đang sợ hãi, nỗi sợ hãi cũng ăn sâu vào như thế.
Richard Lee là một giáo sư, một người rất thuần lý. Nỗi sợ
hãi của ông ta đã thấm nhập vào phần nữ tính. Bây giờ ông ta đang tham vấn kẻ
khải đạo của mình. Ông ta sẽ nhắm nghiền đôi mắt lại, sẽ di chuyển từ mặt tích
cực sang thụ động, từ bán cầu não trái sang bán cầu não phải. Ông ta hình dung
ra kẻ khải đạo ngay trước mắt mình, sẽ kêu cầu, sẽ đi theo, sẽ tham vấn với y.
Nhưng kẻ khải đạo này không ai khác hơn lại chính là cái bóng của Richard Lee.
Ðấy là tình yêu, là nổi sợ, là đời sống, là cái chết của chính bạn. Một sự phản
chiếu sâu đậm nhất của hình ảnh bạn.
Chỉ có ngôn ngữ là thay đổi. Nếu cái tâm thuần lý của bạn
lên tiếng, "Ðừng có trở thành một hành giả -sannyasin", nó sẽ cung cấp
cho bạn đủ mọi lý lẽ, nó sẽ đưa ra những luận lý, sẽ cho bạn những lời tranh biện.
Thế nhưng nếu bạn hỏi phần nữ tính trong bạn, nó sẽ không đưa ra bất cứ luận lý
nào mà chỉ đơn giản kêu lên, "Không. Ðừng có làm chuyện đó," giống
như thường tình phụ nữ. Họ không cần phải tranh luận, họ chỉ đưa ra kết luận.
Tranh luận không phải là đặc tính của phái nữ, tiến trình tranh biện không hề hấp
dẫn họ. Họ chỉ việc nhảy ngay vào kết luận. Chỉ kết luận thôi. Trong khi lý trí
đi vào chi tiết, trải qua một tiến trình suy nghĩ cân nhắc lâu dài, phân tích lợi
hại rồi mới đi đến quyết định, trực giác quyết định ngay, nó chỉ đơn giản trả lời
có hoặc không.
Bạn hỏi rằng, "Tôi có nên trở thành một hành giả
-sannyasin?" và phần nữ tính trong bạn, cái mà bạn gọi là 'kẻ khải đạo',
trả lời không. Nỗi sợ hãi của bạn đã ăn sâu vào khu vực bán cầu não phải. Bạn đúng
là một kẻ chết nhát.
Phương pháp trị liệu Fischer-Hoffman chỉ đi đến được tới
đây, không thể đi xa hơn. Vâng, nó sẽ cho ta một sự cân bằng nào đó, nhưng đó
là sự cân bằng đối cực -biết lắng nghe tiếng nói của cả hai loại tâm, nhận thức
rằng cái phần kia cũng là của chính bạn, và từ đó bạn sống một cuộc sống quân
bình hơn. Cũng tốt thôi, không có gì sai lầm với chuyện này cả. Ðó là những gì
xảy ra khi bạn đang nằm mơ, đang uống rượu, đang dùng ma túy -một sự đổi hệ. Lý
trí được buông bỏ, luận lý được buông bỏ, tranh luận được buông bỏ -và bổng
dưng bạn trôi chuồi vào trong một thế giới của những cơn mơ. Thế nhưng dĩ nhiên
điều này chẳng giúp ích gì cho bạn trong hành trình tâm linh.
Bây giờ hãy nhìn vào cái thứ hai, cái tâm sâu thẳm hơn được
gọi là vô thức hay tiềm thức. Nó cũng được phân ra làm hai -tưởng thức và trực
giác. Thế nhưng phương pháp trị liệu Fischer-Hoffman chưa bao giờ đụng đến được
phần vô thức, nó chỉ quanh quẩn trong phần ý thức, vốn rất là thuần nhất. Nếu
ta xem ý thức như một thể rất rắn chắc, có một đường phân ranh giới rõ ràng giữa
phần tưởng thức và cảm thức, thì vô thức như ở trong trạng thái lỏng, phần tưởng
thức và trực giác đan quyện vào nhau, không hề có biên giới phân cách, như bất
kỳ thể lỏng nào.
Và cái thứ ba, siêu thức, được xem như ở trạng thái hơi -nó
không còn đan quyện vào nhau mà là một thể thống nhất. Cảm thức và tưởng thức
là một, không có sự phân chia. Trong siêu thức không còn có sự phân chia -cảm
thọ và lý trí là một. Cảm và nghĩ xuất hiện đồng thời, cùng nhau. Bạn suy tưởng,
bạn cảm thọ đi đôi với nhau, cùng một lúc. Không hề có nhị nguyên tính. Trong
vô thức còn có vấn đề nhị nguyên nhưng chỉ mờ nhạt, không rõ ràng. Ðây không phải
là thể rắn mà là thể lỏng. Trong tâm thức thì nhị nguyên rất rõ ràng, với đồ bản
và rào chắn đàng hoàng -có cả một bức Vạn Lý Trường Thành ngăn chia giữa tưởng
thức và cảm thức.
Phương pháp trị liệu Fischer-Hoffman chỉ đứng ở bên ngoài bức
tường vững chắc của vô thức. Muốn đi vào sâu hơn người ta sẽ phải dùng những
phương pháp khác -yoga, tài chi, tantra, thái cực đạo, hiệp khí đạo, v.v...
Chúng có khả năng đưa bạn vào sâu hơn là Fischer-Hoffman, đến tận phần vô thức.
Một khi bạn đã ở trong trạng thái vô thức, lần đầu tiên bạn sẽ có được những
cái nhìn thoáng qua về nhất thể -nhưng đây chỉ mới là những cái nhìn thoáng qua
thôi. Một sự phân cách vi tế vẫn còn hiện hữu. Cũng giống như khi bạn trộn nước
với dầu -không có một bức tường nào chia biệt chúng, vì cả hai đều là thể lỏng,
thế nhưng vẫn còn phần nào phân cách giữa nước và dầu, giữa phần hoà trộn và phần
chưa hòa trộn.
Trong phương pháp trị liệu Fischer-Hoffman người ta không phải
cần thêm gì cả. Bạn có thể thực hiện lấy một mình. Nó rất là đơn giản. Bạn có
thể ngồi một cách thư giản trên chiếc ghế và chuyển hệ. Ðối với cái thứ hai, vô
thức, bạn không thể nào làm lấy một mình, bạn cần một phương pháp quy mô hơn,
yoga chẳng hạn -và được huấn luyện thực tập trong nhiều năm. Hoặc tài chi, hiệp
khí đạo, thái cực đạo -bạn cần rất nhiều năm để luyện tập. Rất là có phương
pháp. Trong cái thứ nhất, chỉ là sự chuyển hệ từ tưởng qua thọ -tưởng thức qua
cảm thức-... Ðây là chuyện rất dễ dàng, bất cứ ai cũng làm được. Thật ra, ngay
từ khoảnh khắc bạn ngồi thư giản trên chiếc ghế, nó đã bắt đầu xảy đến, bạn đã
bắt đầu đi vào những giấc mơ của cơn mộng ngày rồi. Ðấy là Fischer-Hoffman. Cái
thứ nhất như vậy rất đơn giản -những nhà thơ luôn luôn ở trong trạng thái như
thế, những nhà họa sĩ, nghệ sĩ cũng thế, trẻ con cũng luôn ở trong tiến trình
này. Bạn có thể thực hiện dễ dàng. Và đó cũng là điều hay, tôi không có gì để
chống lại cả, nó cũng tốt thôi. Thay vì cứ mãi trói chặt mình vào phần tưởng thức
ta để cho phần cảm thức được lên tiếng nói. Như vậy cái sinh thể của bạn sẽ
phong phú hơn. Thế nhưng cái tâm thức của bạn chỉ là một mảng rất nhỏ. Nó có lớn
hơn tưởng thức nhưng vẫn chưa đủ. Trong giới hạn của nó, nó khá tốt nhưng vẫn
chưa đi đủ xa.
Trong cái thứ hai, người ta cần phương pháp. Không phương
pháp bạn sẽ không làm gì được với cái này -bởi vì sự chuyển hệ từ tưởng qua thọ
trong ý thức xảy ra trên một mặt bằng, nhưng sự chuyển hệ từ ý thức sang vô thức
diễn ra ở tận đáy tầng. Ðây là một hiện tượng phức tạp. Nó giống như là bạn
đang nhảy lao đầu lặn sâu xuống nước. Bạn sẽ cần phải biết lội, bạn sẽ cần phải
biết cách tích lũy dưỡng khí trong buồng phổi để dùng trong một khoảng thời
gian dài và đồng thời bạn cũng phải có chút can đảm. Bạn đang chấp nhận chuyện
rủi ro. Không ai có thể biết trước được những gì xảy ra ở dưới mặt nước, không
ai biết được cái gì ở đó. Bạn đang đi sâu vào bóng tối, bạn đang đi vượt ra
ngoài những biên giới của xã hội loài người, văn hoá.
Có đủ tất cả mọi khả năng tình huống sẽ xảy ra. Bạn có thể sẽ
nổi điên lên. Bạn cần đến một phương pháp tốt đẹp để bảo vệ bạn, để làm cho bạn
đủ tỉnh táo. Bạn đang di chuyển đến một vùng rất hoang dã, một sa mạc khô cằn.
Có đủ mọi hình thái áp bức ở đó, cả toàn bộ quá khứ nhân loại ở đó. Ðó là một
cái hồ chứa vĩ đại -danh từ nhà Phật gọi là ale vigyan -A lại da thức. Ðó là
cái hồ chứa ý thức. Tất cả những gì mà bạn biết được một cách có ý thức hay vô
ý thức đều được tích chứa ở đó. Bạn đang dọn vào đó cả một đại dương của thông
tin, cảm thọ, nhận thức, trực giác, dục tính, ức chế. Không ai biết được trong
cái vô thức này đã tích lũy được bao nhiêu trong đó. Bạn sẽ cần một phương pháp
tốt đẹp để đưa bạn đến đây.
Những phương pháp sẽ làm công việc này. Bạn không cần phải
có một vị Thiền sư, bạn không cần đến một bậc giác ngộ. Phương pháp sẽ làm việc.
Bạn có thể kiếm một ông thầy giáo, như vậy là đủ rồi. Người thầy giáo có thể chỉ
dạy cho bạn phương pháp và rồi bạn sẽ trông cậy vào phương pháp này. Phương
pháp sẽ giúp bạn.
Tuy nhiên trong chừng mức của cái thứ ba, nó sẽ khó khăn hơn
-bởi vì với cái thứ nhất, bạn chuyển động trên cùng một mặt bằng, trong cái thứ
hai bạn đi vào chiều sâu, nhưng đối với cái thứ ba thì bạn bắt đầu đi vào chiều
cao. Bạn bắt đầu bay lên, bạn bắt đầu tháp cánh. Chuyện này chắc chắn là khó
khăn hơn vì bạn đang leo ngược giốc. Bạn sẽ cần đến một vị Thầy, bạn cần ai đó
đã trải qua những kinh nghiệm sống động nắm lấy tay bạn dẫn đi trong cuộc hành
trình này.
Thế là trở thành một hành giả -sannyasin. Nếu bạn không muốn
đi vào siêu thức bạn không cần phải trở thành một hành giả. Nếu bạn không cần
đi vào cõi vô thức, bạn sẽ không cần đến bất cứ phương pháp nào -tài-chi hay
yoga hay tantra. Và nếu bạn không cần chuyển từ tưởng thức qua cảm thức thì bạn
cũng đâu cần đến cả phương pháp trị liệu Fischer-Hoffman. Tất cả đều tùy thuộc ở
bạn.
Vấn đề là thực sự bạn có muốn trưởng thành hay không? Như vậy
trước hết bạn có thể tự làm lấy một vài việc một mình. Bạn cũng có thể làm một
vài việc với một phương pháp nào đó. Thế nhưng bạn chỉ có thể làm được việc cuối
cùng trong tình yêu thẳm sâu nhất với ai đó đã đạt ngộ, đã nắm vững con đường
đi lên đỉnh dốc. Bạn có thể níu tay y. Sự tin cậy vô cùng cần thiết. Ðối với
cái thứ nhất, bạn chỉ cần kiến thức; với cái thứ hai, bạn cần phương pháp; còn
cái thứ ba, bạn cần một Ðạo sư.
Con đường hành giả là khoa học của synactics. Ðây là một
danh từ mới được đặt ra bởi một ít người. Tối rất thích chữ này -synactics. Nó
có nghĩa là khoa học về những kết nối. Hành giả là synatics; nó kết nối bạn với
ai đó đã đạt đạo. Bằng kết nối với ai đó đã đạt đạo, cuộc hành trình tâm linh của
bạn bắt đầu. Thật ra vị Ðạo sư sẽ chẳng làm bất cứ điều gì cho bạn cả, ông ta
chỉ là một chất xúc tác. Tuy nhiên sự hiện hữu của ông ta đã cho bạn niềm tin,
cho bạn sự can đảm, cho bạn sự tin cậy. Sự hiện diện của ông ta trở thành như một
bằng chứng cho thấy có một cái gì đó ngoài tầm hiểu biết hiện hữu -rằng cái
ngoài tầm hiện hữu.
D.T. Suzuki, một trong những nhân vật có tầm vóc nhất của thời
đại này có nói rằng: «Không hề có sự truyền thừa những bí ẩn nào từ một vị Thiền
sư đến đệ tử. Giảng dạy không phải là điều khó, lắng nghe càng không phải là việc
khó khăn, tuy nhiên điều khó khăn thực sự là bạn nhận ra được những gì tiềm ẩn ở
trong người và có khả năng sử dụng được nó như là của riêng mình. Sự thân chứng,
tức là cái nhìn thấu suốt vào sinh thể bạn, được gọi là đạt ngộ. Ðạt ngộ là sự
tỉnh thức từ một cơn mê dài.»
Thế nhưng quả thực đây là điều rất khó khăn trừ phi bạn được
thân cận với ai đó đã tỉnh thức. Bởi vì có đôi khi bạn tưởng rằng mình đã giác
ngộ -đây là phần khó khăn nhất trong hành trình tâm linh. Bạn có thể ngỡ là
mình đã giác ngộ nếu như không có một vị đã giác ngộ ở kế bên bạn. Không có
cách gì để phán đoán là mình đã thức tỉnh hay vẫn còn chìm trong cơn mơ. Bạn có
nhớ lại những giấc mơ mà khi đang mơ bạn thấy là mình đang tỉnh. Chắc là bạn đã
từng có những giấc mơ khi đang ngủ nhưng có cảm giác là mình đang thức và khi
thức dậy bạn không khỏi bật cười. Lúc ấy bạn mới biết rằng đó chỉ là một giấc
mơ.
Nhưng ai biết? Lúc bạn nghĩ rằng mình đang tỉnh thức biết
đâu lại cũng chỉ là một giấc mơ. Một người có thể nằm mơ trong một giấc mơ của
một cơn mơ và cứ tiếp diễn như thế. Bạn có thể đang mơ thấy bạn sắp sửa đi ngủ,
đang sửa soạn giường chiếu, rồi bạn ngả xuống giường và cảm thấy buồn ngủ rồi bạn
đi ngủ và nằm mơ trong giấc ngủ đó. Bạn cũng có thể nằm mơ thấy mình sắp đi ngủ,
sửa soạn lêo lên giường và rồi bị té. Khi té xuống bạn lại bắt đầu nằm mơ -đại
loại như vậy. Bạn có thể tiếp tục cho đến vô cùng, ad infinitum.
Một vị đã giác ngộ là một cần thiết cho bất cứ những ai đã
quyết định bước đi trên hành trình rốt ráo.
Tại Nhật, giới Thiền gia có câu ngạn ngữ:
Kokoro koso,
kokoka mayowasi,
kokoro nare;
kokoro ni,
kokoro,
kokoro yurusu na.
"Ðây là cái tâm đang dối gạt cái tâm rằng không có một
cái tâm nào khác. Này tâm, đừng để cho mình bị dối gạt bởi tâm."
Vâng, bạn có thể dối gạt chính mình. Chính cái tâm của bạn cứ
tiếp tục lừa dối tâm bạn. Cái tâm nhỏ của bạn lại đi gạt cái tâm lớn. Cái tâm
viết chữ thường, "t", lại đi gạt cái Tâm viết chữ hoa "T".
Ngoài ra không ai khác.
Thế nên, Richard Lee, nếu bạn đang sợ hãi, bạn đâu cần phải
trở thành một hành giả -sannyasin, nhưng hãy nên thẳng thắn với chính mình là bạn
đang sợ hãi. Ðừng có quẳng cái gánh nặng trách nhiệm lên đầu cái Tiến trình
Hoffman khốn khổ đó. Ðừng có quẳng cái gánh nặng trách nhiệm lên đầu cái cô
nàng khốn khổ ở trong bạn mà bạn gọi là kẻ khải đạo của mình.
Và bạn nói rằng: Kẻ khải đạo của tôi là trực tiếp, cởi mở,
không làm điều bậy bạ, không nhập nhằng... Chắc chắn như vậy rồi, bởi vì đó là
kẻ khải đạo của bạn -làm sao mà nó làm điều bậy bạ được? Ðó là kẻ khải đạo của
bạn mà. Bây giờ thì cái bản ngã của bạn lại trở thành một thành phần của kẻ khải
đạo nữa rồi. Nếu lý trí của bạn chấp nhận cái quấy, cái cảm thọ của bạn còn chấp
nhận nhiều hơn nữa -bởi vì lý trí trên một cách thế hạn hẹp nào đó có thể phán
đoán cái gì là quấy cái gì là không. Còn cảm thọ thì không có cách gì để phán
đoán. Cảm thọ chỉ là một kẻ mù. Nếu luận lý của bạn có thể trở thành một nạn
nhân, hãy nhớ cho, tình yêu của bạn còn mù quáng hơn nữa. Nếu bộ phận hợp lý của
bạn mà không thể tin cậy được thì làm sao lại có thể tin vào cái không hợp lý của
bạn.
Trở thành một hành giả -sannyasin mang một ý nghĩa khá đơn
giản rằng, bạn đã đi đến một nhận định tối thiểu là -chỉ một mình, bạn có thể dễ
dàng tiếp tục tự dối gạt mình. Thế nên nếu bạn có thể kiếm được ai đó mà với
người này bạn không thể nào tự lừa dối mình được nữa, tức là bạn đã tìm ra một
vị Ðạo sư.
Tuy nhiên tôi không nói rằng bạn hãy trở thành một hành giả
-sannyasin, của tôi. Ðây không hề là chuyện ép buộc. Tôi cũng không làm công việc
thuyết phục bạn. Tôi chỉ nói với bạn một cách đơn giản rằng hãy thẳng thắn với
chính mình. Ðừng chơi trò gian lận với mình nữa.
Bạn nói rằng: Nàng bảo tôi rằng không nên trở thành một hành
giả quy hướng theo ngài.
Câu hỏi của tôi là: Có nên và cần thiết hay không để trở
thành một hành giả như thế? Có vết nhơ nào bám chặt vào những người không là một
hành giả? Vâng, có một số ít người không nên là một hành giả, những người mà
tôi gọi là những kẻ chết nhát. Họ không nên vì đó là một hành trình nguy hiểm;
nó không hề mang một ý nghĩa nào đối với họ cả. Họ sẽ vô cùng hối hận khi bước
vào đó. Nó vô cùng gian khó. Tôi chỉ có thể hứa hẹn được một điều: Nó rất là cực
kỳ nguy hiểm.
Mới đây tôi có đọc tài liệu của một chuyên viên khải đạo nêu
đề nghị đến chính phủ của một số quốc gia rằng trẻ em nên được cho đi đến những
vùng núi non để tập leo núi, trượt tuyết. Chúng cũng nên được cho đi đến những
vùng biển để tập lặn, tập bơi, và nên cần có một chương trình quy mô toàn quốc
-để cho những đứa trẻ được hướng dẫn đến đây có thể trở nên quen thuộc với những
cuộc phiêu lưu như thế.
Ông ta đã được mời đến nói chuyện trước một ủy ban gồm những
bậc phụ huynh và họ đã chất vấn một điểm duy nhất: Ông có thể bảo đảm là con em
chúng tôi được an toàn không? Ông có thể bảo đảm rằng sẽ không có đứa trẻ nào bị
mất mạng vì những chuyện nguy hiểm này? Vị khải đạo đã nhìn thẳng vào mặt họ và
trả lời rằng, "Không.
Tôi không hề bảo đảm rằng sẽ không có đứa trẻ nào bị chết
chóc khi tham dự chương trình nguy hiểm này, nhưng tôi có thể bảo đảm một điều
rằng", với ánh mắt đầy từ ái ông ta tiếp, "Nếu quý vị cứ tiếp tục bảo
vệ con cái theo cái kiểu của quý vị, chắc chắn là chúng sẽ sống, nhưng chúng sẽ
sống những đời sống của một xác chết, chúng sẽ không bao giờ có được một cuộc sống
tâm linh phong phú cả. Nhìn bề ngoài thì chúng đang sống, nhưng trong thẳm sâu
nhất sẽ không hề có một mạch sống nào tuôn chảy trong chúng, sẽ không có một
nguồn mật ngọt nào tuôn chảy trong chúng. Như vậy, thà là để cho chúng có một
cái chết trong ngập tràn ánh sáng tâm linh."
Ðó cũng là tất cả những gì mà tôi có thể hứa hẹn với bạn.
Tôi chỉ có thể bảo đảm một điều duy nhất: Nếu bạn theo tôi thì rồi bạn cũng sẽ
chết; chắc chắn là sẽ có những mối hiểm nguy. Ðiều mà tôi có thể hứa hẹn với bạn
là sự rủi ro. Tôi không ở đây để hứa hẹn với bạn bất cứ chuyện an ninh, an toàn
nào -chỉ một điều duy nhất: con người của bạn hôm nay sẽ chết, một cái gì đó mới
mẻ sẽ khai sanh. Bạn sẽ được sinh ra hai lần. Tôi không hề cố gắng thuyết phục
bạn trở thành một hành giả -sannyasin. Một cách đơn giản, tôi đang cố gắng để
làm sáng tỏ vấn đề và tùy bạn muốn trở thành một hành giả hay không mà khỏi cần
phải mang theo bên người những kẻ khải đạo của bạn. Tất cả chúng đều là những
chuyện bậy bạ. Ðừng lẫn tránh. Ðừng trốn trách nhiệm bằng những cách thế tế vi
như vậy.
Tôi cảm thấy không có gì trong tôi mâu thuẫn với những gì
trong ngài thế nhưng tôi cảm thấy tôi không thể hay là không cần hoặc không nên
quy hướng trở thành một hành giả -sannyasin, của ngài.
Cái "thế nhưng" đó mâu thuẫn với tất cả những gì
trong tôi.
Richard Lee là một người nhiều kiến thức -ông ta là một giáo
sư, một chuyên gia trị liệu, hiểu biết nhiều chuyện. Thế nên trên mặt tri thức
ông ta có thể đồng ý với tôi, nhưng đó không hề là một sự thỏa thuận, thưa ông,
không bao giờ. Còn nếu bạn đồng ý với tôi bằng tâm cảm của một sinh thể thì lúc
đó mới là chuyện đồng tình. Tri thức không mang một ý nghĩa nào cả vì tôi không
phải là con người của kiến thức.
Nếu bạn muốn học một cái gì đó ở đây, cái đó không hề là kiến
thức, mà là đời sống. Thế nên trên mặt tri thức bạn có thể gật đầu đồng ý và trả
lời 'Vâng' -bởi vì bạn đã biết nó là cái gì rồi nên bạn đồng ý với tôi- tuy
nhiên điều đó sẽ không ổn, sẽ không giúp ích gì cả. Chọn con đường hành giả là
những gì thuộc về tâm cảm. Nếu bạn đồng thuận trong tâm cảm, lúc đó tức là bạn
đã đồng tình với tôi, nếu không, cái "thế nhưng" sẽ hủy bỏ hết mọi
chuyện.
Câu hỏi thứ hai:
Khi một người hành động một cách tự phát, có phải là họ
đang đi trên đạo lộ hay chỉ nhằm để thỏa mãn cái dục vọng thầm kín của mình?
Không có gì mâu thuẫn cả. Dục vọng cũng là đạo lộ. Ðó là con
đường mà bạn phải đi ngang qua, phải đi vào đó, một cách sâu sắc, hoàn toàn. Chỉ
có cách đi vào đó, xuống đến tận đáy cuả nó, bạn mới có thể vượt qua khỏi nó. Dục
là con đường dẫn đến vô dục.
Thế nên một chuyện mâu thuẫn như thế không hề hiện hữu trong
tôi. Bạn hỏi tôi: Khi một người hành động một cách tự phát, có phải là họ đang
đi trên đạo lộ hay chỉ nhằm để thỏa mãn cái dục vọng thầm kín của mình? Ðối với
tôi chẳng có gì khác biệt cả. Dục vọng là đạo lộ. Ði vào dục tức là bước trên đạo
lộ. Ðó là cuộc cách mạng mà tôi mang đến cho bạn, đó là quan điểm tiến bộ mà
tôi muốn bạn phải thấu hiểu. Khi đi theo cái dục của bạn, bạn không hề lạc lối
mà là đang đi về hướng Thượng Ðế. Dục đến từ Thượng Ðế, bạn không phải là người
tạo ra nó. Bạn chỉ là người phát hiện ra. Nó là một tặng phẩm, một món quà. Nó
hàm chứa nhiều ý nghĩa quan trọng -hãy đi vào nó và tìm hiểu ý nghĩa. Cái khoảnh
khắc mà bạn khám phá ra được ý nghĩa của nó rồi, dục biến mất, và bỗng dưng bạn
sẽ thấy được rằng dục đã mang bạn đến trạng thái vô dục.
Yagyu, một vị Thiền sư nói rằng, "Bạn hãy cứ để cho
mình đi với dục. Sống với nó, làm bạn đồng hành với nó. Ðó cũng là một cách thế
để loại trừ nó."
Câu hỏi thứ ba:
Tôi muốn trở thành một bậc phạm hạnh và một đời sống
thanh khiết thế nhưng hễ bất cứ lúc nào tỉnh tọa, những tưởng tượng về tình dục
lại bắt đầu vây bủa lấy tôi. Thật là tồi tệ. Tôi muốn loại trừ cái ám ảnh tình
dục này nhưng hình như không cách gì làm được. Tôi nên làm gì bây giờ?
Ðấy không phải là ám ảnh tình dục đâu, thưa ngài, đấy là ám ảnh
phạm hạnh.
Thế nhưng ai đã bảo bạn rằng tình dục là điều dơ dáy? Tất cả
mọi hình thái đời sống đều hiện hữu thông qua tình dục, tất cả mọi hình thái đời
sống đều trưởng dưỡng cũng từ tình dục. Tất cả những gì đẹp đẽ đều hàm chứa dục
tính. Con chim kêu "cúc cu" không phải thốt ra một lời cầu nguyện mà
là để gọi tình. Những đóa hoa nở ra không phải để dành cho nhũng thây ma mà bạn
gọi là thượng đế trong các đền thờ mà là một tình dục đơm hoa . Tất cả những gì
tươi đẹp trong hiện hữu đều hàm chứa tình dục.
Mà hình như ngay cả bạn cũng chưa từng nghe đến tên tôi. Thế
nên mới có một câu hỏi như vậy! Hình như bạn có vẻ là một người lạ ở đây. Bạn
đã từng nghe đến tên tôi chưa nhỉ?
Bạn nói rằng, Tôi muốn trở thành một bậc phạm hạnh. Thế
nhưng tại sao bạn lại muốn trở thành một bậc phạm hạnh? Tốt hơn là bạn nên cố gắng
để hiểu biết về tính dục của bạn. Phạm hạnh sẽ đến như là một hệ quả đương
nhiên. Ðấy không phải là một cái gì đó để đạt đến hay có thể đạt đến. Cái ám ảnh
tình dục được cấu thành là do nơi bạn, bởi vì bạn muốn trở nên một bậc phạm hạnh.
Thế nên bạn cứ mãi làm công việc ức chế dục tình.
Một điều hiển nhiên là bạn đang ức chế tình dục -bởi vì bạn
cho nó là dơ dáy, là bất tịnh. Bạn nghĩ rằng một khi bạn vượt ra khỏi nó thế là
bạn trở nên tinh khiết. Bạn hoàn toàn tinh khiết. Tôi tuyên bố rằng bạn hoàn
toàn tinh khiết. Bạn như thế nào thì cứ như vậy là tuyệt hảo nhất. Từ tuyệt hảo
đến tối hảo... cuộc hành trình không phải được bắt đầu từ khiếm khuyết đến tuyệt
hảo mà là từ tuyệt hảo đến tối hảo. Cuộc hành trình không phải bắt đầu từ Qủy Sứ
đến Thượng Ðế mà là bắt đầu từ Thượng Ðế đến một Thượng Ðế phong phú hơn. Bạn vẫn
luôn tuyệt hảo, thánh thiện, tinh khiết.
Sự thực là không có gì tinh khiết hơn tình dục. Tình dục là
một trong những kinh nghiệm thanh khiết nhất. Nếu nó có vẻ dơ dáy tục tỉu là do
bạn diễn giải ra. Bạn làm cho nó trở nên dơ dáy bằng cách diễn giải nó. Vấn nạn
này được tạo ra do chính những ông đại thánh của bạn đang quanh quẩn chung
quanh bạn, không phải là do tình dục tạo ra. Thế nên một khi bạn ức chế nó, một
cách tự nhiên, nó sẽ ẩn nhẫn chờ thời đợi đúng thời điểm lại trồi lên. Và bất cứ
lúc nào mà bạn bắt đầu ngồi thiền, cảm thấy là mình đang thư giản, đang ở trong
tình trạng khoan khoái dễ chịu, thế là nó bắt đầu xâm nhập vào những tưởng huống
của bạn. Nhận thấy rằng một người hành thiền có thể sẽ là người biết điều hơn,
nó tự khẳng định mình trước mặt bạn. Cảm thấy rằng có thể bạn bây giờ có một
chút gì đó dễ thương hơn, từ ái hơn, những tưởng huống trổi dậy.
Ðây chính là phần vô thức đang kêu gào trước bạn -"Ðừng
tiêu diệt tôi, đừng đầu độc tôi. Tôi không phải là kẻ thù. Tôi là người bạn.
Hãy thân thiện với tôi. Và rồi tôi sẽ dẫn đưa bạn đến chỗ rốt ráo."
Phải thấu hiểu chứ không phải bác khước tình dục, người ta mới
có thể đạt đến phạm hạnh. Hãy lắng nghe nó. Những tưởng huống của bạn rất tràn
đầy ý nghĩa. Hãy lắng nghe những thông điệp đó bằng không bạn sẽ mãi hoài cứ bị
ám ảnh.
Con người thường cứ bị ám ảnh. Họ bị ám ảnh là do đã bị điều
kiện hoá quá mức bởi những kẻ tín ngưỡng, bởi những ông giáo sĩ. Những ông giáo
sĩ này đã tìm ra một trong những kỹ thuật lợi hại nhất để kiềm chế con người
-làm cho họ cảm thấy tội lỗi trước tình dục. Một khi bạn bắt đầu cảm thấy tội lỗi
trước tình dục bạn sẽ luôn cảm thấy tội lỗi trước mọi chuyện. Một khi bạn bắt đầu
cảm thấy tội lỗi trước tình dục -cho đó là một cái gì sai quấy- bạn sẽ không
bao giờ trở thành được một vị Thầy, bạn vẫn sẽ mãi hoài là tên nô lệ. Một kẻ tội
lỗi thường có khuynh hướng biến thành một tên nô lệ; một kẻ tội lỗi luôn luôn cảm
thấy bất an giao động, luôn luôn cảm thấy mình đang làm một cái gì đó sai trái.
Và một khi bạn sai trái, làm sao bạn có thể thương yêu chính
mình? Làm sao bạn có thể tự khẳng định chính mình? Làm sao bạn có thể có được
cuộc sống tự do? Làm sao bạn có thể ứng xử như một người tự do? Không cách nào.
Bạn cứ mãi luôn sống trong sợ hãi. Nếu bạn cho đi tự do... Hãy nhìn xem. Bạn
đang tĩnh tọa -đang tận hưởng một chút tự do -thế rồi cơn dục tình trổi dậy,
làm sao bạn có thể có tự do được? Ức chế tạo nên sợ hãi. Sợ hãi tạo nên nô lệ.
Và khi nỗi sợ hải trổi dậy cùng những tưởng huống về tình dục
bắt đầu nổi lên, bạn sẽ chạy đi đâu bây giờ? Bạn chạy đến tìm một ông giáo sĩ để
tham vấn xem phải nên làm gì. Thoạt tiên, ông ta chính là người tạo ra bệnh
thái này; bây giờ bạn chạy đến kiếm ông ta để nhờ định bệnh và giúp đỡ. Và rồi
bất cứ sự trợ giúp nào của ông ta cũng sẽ tạo thêm bệnh mà thôi. Thế là bạn
đang bị cầm tù; trong tận cùng sâu thẳm nhất, bạn là một tù nhân.
Hai vợ chồng đang nằm trên giường cùng nhau. "Hễ ông mở
miệng ra là chỉ nói chuyện về tình dục," người vợ phàn nàn. "Trời đất
ơi, ông không có chuyện gì khác để nói sao? Thế mà ông cũng là giáo sĩ!"
"Ví dụ như cái gì?" ông chồng cũng là một vị mục
sư hỏi lại.
"Sao ông không đổi đề tài qua chuyện chính trị chẳng hạn!"
Bà ta chắc cũng đang chán ngấy về chuyện tôn giáo. Tôn giáo,
chính trị và tình dục là ba đề tài mà người ta thường hay nói đến -hoặc giả nếu
bạn là người Anh, thì có thêm chuyện thời tiết!
"Sao ông không đổi đề tài qua chuyện chính trị chẳng hạn!"
"OK," người chồng trả lời, "Vậy thì bà nghĩ
là ông tổng thống bao lâu mới làm tình một lần?"
Thì là ông ta đang nói chuyện chính trị!
Nếu bạn cứ ức chế, nó sẽ tìm cách khẳng định. Không có bản
năng bị ức chế nào lại biến đi. Nó sẽ trở nên ngày càng sa đọa hơn, nguy hiểm
hơn, khùng điên hơn. Bạn đang ngồi trên một ngọn núi lửa -và khi mà bạn đang
thư giản trong thiền định, ngọn núi lửa phun khói.
Một vị giáo sư hỏi cô nữ sinh viên trong lớp học về cơ thể học,
"Phần nào trong cơ thể con người thường tăng gấp mười lần kích thước của
nó khi bị tình cảm tác động?"
Cô gái đỏ mặt, "Tôi không muốn trả lời một câu hỏi như
thế."
Vị giáo sư quay qua hỏi một cậu nam sinh viên ngồi cạnh và
được trả lời một cách nhanh chóng, "Thưa, đó là con ngươi trong mắt."
Vị giáo sư quay lại cô gái, "Sự bối rối của cô cho thấy:
thứ nhất, cô đã không học bài; thứ hai, cô có một cái đầu óc dơ dáy; và thứ ba,
cô sẽ luôn luôn thất vọng ê chề, thê thảm."
Như vậy hãy làm ơn buông bỏ cái ám ảnh về phạm hạnh đi. Nếu
bạn buông bỏ cái ám ảnh về phạm hạnh, cái ám ảnh về tình dục cũng sẽ biến mất.
Nó chỉ là một phó sản.
Khi cho rằng tình dục là cái gì dơ dáy bạn đã làm cho nó trở
nên dơ dáy; khi cho rằng tình dục là dơ dáy, bạn đang làm cho nó trở nên quyến
rũ hơn. Và tâm của bạn sẽ tìm những phương cách để ứng xử bởi vì trên căn bản
nó đem đến phúc lợi cho bạn. Nó cố gắng để trợ giúp bạn. Thấy rằng bạn đang hủy
diệt những năng lực tự nhiên của chính mình, nó mang đến cho bạn những tưởng huống
-những thông điệp đến từ vô thức.
Ðôi vợ chống mới cưới bị ở trong tình trạng suy nhược và sau
khi chẩn bệnh, bác sĩ đưa ra lời khuyên, "Chẳng có gì là bất thường đối với
người trẻ thường hay bị mất sức trong những tuần lễ đầu tiên sau khi kết hôn.
Ðiều mà hai người cần chỉ là nghỉ ngơi. Tháng tới, tôi muốn hạn chế chuyện làm
tình của các bạn chỉ nên diễn ra vào những ngày nào trong tuần có chữ 'r' trong
đó. Tức là Thứ Năm, Thứ Sáu và Thứ Bảy (Thursday, Friday, Saturday)."
Với ngày cuối tuần đang đến, đôi vợ chồng trẻ không cảm thấy
có gì khó khăn khi tuân thủ lời dặn của bác sĩ. Thế nhưng vào đêm đầu tiên theo
lịch phải nghỉ ngơi, người vợ trẻ cảm thấy bị thúc dục đòi hỏi. Anh chồng thì
đang ngủ khì, nhưng người vợ cứ lật qua lật lại anh ta và cuối cùng thúc cùi chỏ
khiến anh chồng tỉnh dậy trong tình trạng còn đang ngái ngủ.
Cứ ngỡ rằng đã sáng, nhưng thấy chung quanh còn tối đen, anh
ta hỏi vợ: "Hôm nay là ngày thứ mấy rồi vậy?"
"Mondray," cô vợ vừa trả lời vừa vuốt ve chồng.
Thế là Monday đã biến thành Mondray ! Chữ 'r' đã tự động nhảy
vào lúc nào không hay. Thiền định của bạn bổng biến thành một tưởng huống tình
dục -chữ 'r' đã nhảy vào ! Cái bị chối bỏ đã lên tiếng nói, đã khẳng định như một
sự phục thù. Ðừng bao giờ chối bỏ bất cứ cái gì của chính bạn. Ðừng trở nên tàn
nhẫn với chính mình.
Tất cả đều tuyệt diệu, tất cả đều thánh thiện. Không có gì
có thể sai lầm cả, không bao giờ có cái gì sai lầm cả. Sai lầm là tất cả những
ông đại thánh của bạn đã cố nhồi nhét vào đầu bạn rằng chuyện này là sai, chuyện
kia là quấy. Không bao giờ có cái gì sai lầm cả. Không bao giờ có cái gì có thể
sai lầm cả. Thế giới này là một thế giới tuyệt hảo -bạn không thể hình dung ra
một nơi nào tốt hơn, cái tốt hơn không bao giờ có. Bạn không thể nào áp đặt lên
nó một sự cải thiện. Ðây là điều mà tôi gọi là tin cậy, đây là điều mà tôi gọi
là shraddha vào đời sống -tin cậy vào đời sống, tin cậy vào Thượng Ðế.
Bạn không hề tin cậy. Bạn không tin vào cơn giận của bạn, bạn
không hề tin cậy ở tình dục, bạn không hề tin cậy cái này cái kia, và bất cứ
nơi đâu bạn không tin cậy, bạn tạo nên tình trạng thù địch. Và tình trạng thù địch
đẻ ra những vấn nạn.
Tình dục có quyền được sống, có quyền được cảm thông, trở
thành bậc phạm hạnh là trở thành kẻ độc thân. Tình dục đến một cách rất tự
nhiên, rất yên lặng, không một tiếng động báo trước. Như một đoá hoa hé nở. Như
một vì sao hiện ra trên bầu trời, không ồn ào, không ầm vang sấm chớp. Chỉ mới
một giây phút trước đây nó không hề có mặt, chỉ một khoảnh khắc sau đó, nó bỗng
hiện ra lóng lánh trên bầu trời như một vì sao.
Phạm hạnh không hình thành bởi nỗ lực mà là bởi cảm thông,
hiểu biết. Nếu bạn thấu hiểu được cơn giận của mình và đi sâu vào nó một cách tỉnh
thức, cơn giận sẽ toả ra những năng lượng biến thành lòng từ. Nếu bạn chối bỏ
cơn giận bạn sẽ không bao giờ trở nên từ bi và nếu bạn chối bỏ tình dục, bạn sẽ
không bao giờ đạt đến phạm hạnh.
Thế nên làm ơn đừng nói đến chuyện đạt đến phạm hạnh. Hãy
quên nó đi, bởi vì ngay chính lúc này, bạn chưa chín mùi cho chuyện đó -cứ xem
chuyện thiền định của bạn thì biết. Nó đã chỉ ra cho bạn một con đường đúng đắn.
Bạn hãy sống với tình dục của bạn cho đến tận cùng. Rồi thì bạn sẽ vượt khỏi nó
ngay. Nhưng vượt khỏi ở đây không bao hàm ý nghĩa chống lại, mà chỉ là đến bờ
bên kia của một vấn đề. Ðó chỉ là sự chín mùi của cùng một hiện tượng.
Có thể bạn sẽ ngạc nhiên trước điều phát biểu của tôi: Phạm
hạnh chỉ là sự chín mùi tính dục của bạn, một sự trưởng thành rốt ráo nhất. Phạm
hạnh không hề chống lại tình dục, mà chính là tình dục tỏa mùi hương. Như một
bông hoa nở và tàn lụi, những gì còn lại là mùi hương thoảng đưa.
Ðó là lý do mà những người bất lực không thể trở thành phạm
hạnh. Lẽ ra những người bất lực có thể trở thành bậc phạm hạnh ngay lập tức -vì
không có đời sống tình dục- thế nhưng họ không thể đạt đến bởi vì đời họ không
thể nở hoa. Bất cứ lúc nào tôi đi ngang qua một người bất lực... Có rất nhiều
người cứ tưởng là mình bất lực nhưng sự thực là rất hiếm -rất hiếm khi có tình trạng
này xảy ra. Ðối với y, tôi thật tình thương xót -bởi vì y đã mất hết nguồn năng
lực để thăng hoa mình. Một cái gì đó mất mát. Y sẽ không bao giờ toả được mùi
hương mà tôi gọi là phạm hạnh. Y hoàn toàn đánh mất niềm vui sống. Y đánh mất
niềm vui từ dục tình mang lại và niềm vui vượt ra khỏi nó. Y thật là đáng
thương.
Nhưng như tôi đã nói, đây là chuyện hiếm hoi. Trong số một
trăm người bất lực có đến chín mươi chín phần trăm tin rằng mình đã bị bất lực.
Một vài sự việc gì đó đã là nguyên nhân tạo ra niềm tin này. Rất có thể là họ
đã chống lại dục tình, đã ức chế nó quá mức. Sự ức chế thường đi sâu vào toàn bộ
cơ cấu không cho nó xúc cảm trước tình dục. Thể xác của họ đã bị cắt đứt liên lạc
với năng lượng của họ, thế nên họ trở thành người bất lực. Hoặc giả họ có thể bị
bất lực vì sống chung với một người chồng hay người vợ mà họ không yêu. Thế rồi
ngày qua ngày họ bắt đầu cảm thấy không hứng thú, trở nên chán chường và thể
xác không còn phản ứng nữa. Nhiều cặp vợ chồng đã trở thành bất lực. Chính hôn
nhân đã tạo ra tình trạng này. Và cũng không thiếu những người bị bất lực do ức
chế. Thế nhưng đây chỉ là những bất lực giả hiệu, chúng có thể được chuyển hoá,
và dễ dàng thay đổi. Và họ nên thay đổi ngay trước khi thời gian qua mất.
Ngày hôm trước tôi có đề cập đến ba chiều kích: Lý trí, tình
cảm và dục tính. Ðây là ba chiều kích nội tại trong sinh thể bạn. Và bây giờ có
thêm một chiều kích thứ tư -phạm hạnh, brahmacharya. Cái danh từ 'brahmacharya'
này rất là sâu sắc nên khó diễn dịch sang Anh ngữ. Nó không phải chỉ có ý nghĩa
đơn thuần như là một kẻ sống độc thân; độc thân là một tiếng rất nghèo nàn. Ðộc
thân rất là tiêu cực, nó chỉ một trạng thái đơn giản là không tình dục. Còn phạm
hạnh thì rất tích cực; nó nói đến một đời sống thánh thiện. Phạm hạnh có ý nghĩa
là ứng xử như một thượng đế, sống như một thượng đế. Brahma có nghĩa là thượng
đế, phạm thiên còn charya có nghĩa là sống -sống như môt thượng đế, một bậc phạm
thiên, hiện hữu như một thượng đế, ứng xử như thượng đế. Trở nên ngoan đạo là
phạm hạnh, brahmacharya.
Brahmacharya là chiều kích thứ tư của sinh thể bạn. Ba chiều
kích kia đều có đủ ở mọi người. Khi cả bộ ba này hoạt động hòa điệu cùng nhau,
trong từng nhịp đi, trong cùng điệu nhảy, cái chiều kích thứ tư hiện khởi. Cái
thứ tư này chính là lời ca trỗi lên khi bộ ba quyện vào nhau trong khúc luân vũ
tuyệt vời, ôm lấy nhau, tan chảy và hoà nhập vào nhau. Lúc đó cái thứ tư hiện
khởi -cái thứ tư chính là cái vượt ra ngoài, cái thăng hoa.
Bây giờ là một câu hỏi khác cùng loại đến từ một ông cực
đoan khác:
Tôi chỉ mới sáu mươi lăm mà đã mất hết mọi hứng thú trong
chuyện tình dục. Tôi nên làm gì bây giờ?
Câu hỏi này còn khó hơn cả câu hỏi trước. Khi lắng nghe tôi
nói chắc là ông ta đã hiểu lầm tôi. Nghe tôi tán tụng chuyện tính dục chắc là
ông ta bắt đầu cảm thấy một chút bồn chồn. Ông ta nói rằng, « Tôi chỉ mới sáu
mươi lăm ». Chỉ mới sáu mươi lăm? Ðến tuổi nào thì bạn nghỉ là bạn sẽ buông bỏ
tình dục -sáu trăm năm chục chắc? Khi nào bạn thấy đủ là đủ. Chuyện xuẩn động
hãy để cho đám trẻ. Ðã tới thời điểm rồi.
Hãy nhớ rằng, một bí quyết cực kỳ bí mật của yoga là bất cứ
lúc nào mọi điều hứng thú trong bạn biến mất một cách tự nhiên, không hề bị ức
chế, khi mà tất cả mọi ham muốn tình dục cũng biến đi một cách tự nhiên, đó
cũng là lúc mà bạn được báo động rằng bạn chỉ có thể sống thêm nhiều lắm là mười
bốn năm nữa trên trái đất này, không hơn không kém.
Tình dục bắt đầu trưởng thành lúc bạn lên mười bốn. Từ sinh
đến dục phải trải qua mười bốn năm. Và tình trạng này cũng xảy ra y như thế ở
giai đoạn cuối đời, nó sẽ trải qua mười bốn năm từ dục đến tử. Thế nên nếu bạn
bây giờ sáu mươi lăm và những hứng thú về chuyện tình dục biến mất -đó là điều
tuyệt vời, quá tốt ! Bây giờ là lúc mà bạn chuẩn bị cho mình một chuyến hành
trình khác để đến bờ bên kia. Có thể là bạn chỉ còn lại mười bốn hay mười lăm
năm nữa. Ðến cái tuổi tám mươi bạn sẽ ra đi vĩnh viễn.
Khi tình dục biến mất, nó cho ta một gợi ý -rằng đây là lúc
mà bạn phải chuẩn bị cho cái chết. Ðây là một chu kỳ. Ðời sống là một chu kỳ.
Tình dục xuất hiện ở một cái tuổi nào đó, nó cũng lại sẽ biến mất ở một cái tuổi
nào đó, và nếu con người sống theo luật tự nhiên, sẽ không có gì để phải thắc mắc
cả. Thực ra, một người đàn ông có thể biết được y còn sống thêm bao lâu nữa khi
biết rằng lòng ham muốn tình dục đã biến mất.
Tuy nhiên chúng ta băn khoăn vì không biết rằng tình dục đã
biến đi một cách tự nhiên hay là bị ức chế -Cơ Ðốc, Ấn giáo, cái này cái nọ- đã
làm công việc này. Chúng ta bối rối mơ hồ vì chúng ta đã mất dấu thiên nhiên
-trong khi thiên nhiên thì rất rõ ràng, sáng tỏ.
Sáu mươi lăm đã là quá đủ. Bây giờ bạn hãy để yên cho tình dục
ra đi. Có rất nhiều việc khác phải làm.
Một trường đại học làm lễ mừng kỷ niệm năm mươi năm ngày lễ
ra trường đã mời một vị thượng nghị sĩ, một sinh viên xuất thân của trường đã
làm nên sự nghiệp, đến đọc diễn văn.
«Năm mươi năm trước đây lớp học chúng ta đã làm lễ tốt nghiệp,
» ông ta bắt đầu. «Năm mươi năm đó đã bay đi trên những cánh chim bằng. Thế
nhưng trong dịp này, với bạn bè cũ tụ tập quanh tôi, kim đồng hồ như quay ngược
lại thời gian cũ, và tôi lại thấy tôi của một đêm trăng nào đó, ngồi dựa vào bức
tường ở phía xa kia, cũng cùng bức tường mà các bạn đang thấy bây giờ. Cũng là
cây táo của năm nào còn đó, tôi tin như vậy, cũng giống như tôi, nay già thêm một
chút. Cái đêm của năm mươi năm trước đây, tôi ngồi tựa vào bức tường bên cạnh một
cô gái xinh xắn dễ thương, dưới ánh trăng rằm mát dịu và trên đầu cây táo đang
nở hoa tỏa mùi hương. Trước khung cảnh gợi tình như thế, tôi đã hôn nàng đắm đuối.
Nếu cô gái trẻ này, bây giờ có thể đã già đi một chút với tháng năm, đã có mặt
trong số những thính giả hôm nay, và nếu cô ấy không mắc cở hơn tôi trong dịp
này, tôi ao ước được mời cô ấy đứng dậy. »
Mười chín bà tóc muối tiêu đồng đứng lên cái một!
Và một giai thoại khác...
Sau một buổi hội nghị tại một thành phố của vùng Trung Tây,
một bà trông thấy Alexander Woolcott (2) đang đứng thơ thẩn một mình ở ngoài
hành lang. Như có sức đẩy, bà ta liền tiến đến để bày tỏ lòng hâm mộ về bài nói
chuyện của ông vừa rồi -bà này cháu chắt đã lớn và cho biết là đã quá tuổi bảy
mươi- "Tôi thấy có can đảm để nói chuyện với ông bởi vì ông bảo rằng ông
thích những bà lớn tuổi."
"Vâng, " Woolcott trả lời, "Ðúng thế, nhưng đồng
thời tôi cũng thích họ ở tuổi của bà!"
Bạn nói rằng bạn mới chỉ sáu mươi lăm. Và Woolcott cho biết,
"Ðúng thế, nhưng đồng thời tôi cũng thích họ ở tuổi của bà!" Bởi vì
có rất nhiều người không bao giờ nghĩ rằng mình đã già. Bảy mươi ư? Mới chỉ bảy
mươi thôi hà! Tám mươi ư? Cũng mới chỉ tám mươi thôi! Chúng ta cứ tiếp tục triển
hạn cái chết. Chúng ta cứ tiếp tục quên rằng cái chết đang đến gần, đang đi tới.
Và rồi bạn hỏi tôi: Tôi nên làm gì bây giờ? Thưa Ngài, hãy để
cho nó ra đi. Tới lúc rồi.
Hãy thiền quán về câu chuyện tiếu lâm sau đây.
Một cặp vợ chồng già ở New Mexico đang lắng nghe chương
trình của một trong những người chữa bệnh bằng đức tin trên làn sóng phát
thanh. "Tôi sẽ chữa lành bạn," y ngân nga. "Hỡi các bạn đang lắng
nghe luồng sóng phát thanh này, Tôi sẽ chữa lành cho tất cả các bạn. Cứ tiếp tục
gởi check và tiền về cho tôi. Và tiếp theo, đây là giai đoạn trị bịnh... Qúy vị
hãy để một tay lên cái ra-dô còn một tay hãy để lên trên bộ phận cơ thể nào cần
chữa trị, và tôi sẽ chữa lành căn bệnh ở tại chỗ đó."
Bà già liền đặt một tay lên cái ra-dô còn tay kia lên trái
tim mình. Ông già liền đặt một tay lên cái ra dô còn tay kia vào giữa háng.
"Ủa!" Bà già càm ràm, "người ta bảo là chữa lành
bệnh... chứ người ta đâu có bảo dựng kẻ chết sống lại đâu!"
Câu hỏi thứ tư:
Tôi vô cùng vui thích
Khi thấy bạn vui thích
những hành động 'như những con chim non trong tổ' của bạn.
Nhưng những con chim non đều dễ dãi.
Bạn cũng có thể làm
một con hải sư?
Câu hỏi này là của Satprem.
Ðó là những gì mà tôi đang làm ở đây. Tôi không hề thấy bất
kỳ con chim non nào ở đây cả -tất cả đều là những hải sư. Thế nhưng khó khăn đều
như nhau, cho dù là những con chim non hay những hải sư.
Nỗi khó khăn giống nhau bởi vì nỗi sợ hãi đều giống nhau - nỗi
sợ hãi cái chưa hề được biết. Một con chim nhỏ cũng sợ hãi như là một con hải
sư. To con lớn xác cũng không có gì khác biệt. Nỗi sợ hãi vẫn tồn tại ở đó.
Tất cả mọi người đều sợ hãi bước vào nơi chưa hề biết trưóc.
Ðó là điều rất tự nhiên. Tôi không cho rằng chuyện đó có điều gì sái quấy hay bất
thường cả -ta thường cảm thấy bất an trước một cái gì chưa biết trước bởi vì ta
không biết rằng mình đang đi đến đâu, đó là chuyện rất bình thường.
Ðứa bé cảm thấy sợ hãi khi ra khỏi bụng mẹ bởi vì suốt chín
tháng nó đã sống trong một nơi rất an ổn bình yên, và bây giờ làm sao mà biết
được nó sẽ đi đâu, đến chốn nào. Ðối với đứa hài nhi, nếu nó có thể suy nghĩ
hay cảm nhận được trong một cách thế nào đó, sự ra đời của nó cũng giống như
cái chết. Nó đang đi vào cõi chết. Nó đang bị bứng cả gốc rễ ra khỏi ngôi nhà của
mình nơi nó đã từng sống an vui hạnh phúc, được che chở bảo vệ, và thoải mái
làm sao. Các nhà khoa học cho rằng chúng ta đã không thể sáng tạo ra được một
cái gì đó dễ chịu thoải mái như cái bào thai của người mẹ. Chín tháng đó là cả
một thiên đường. Ðứa trẻ nay sắp bị mất cái thiên đường đó -nơi mà nó không cần
phải có trách nhiệm, không cần phải lo nghĩ, kể cả lo nghĩ về chuyện thở. Người
mẹ đã làm tất cả mọi chuyện. Người mẹ thở và nó có đầy đủ dưỡng khí, người mẹ
ăn uống và nó có đầy đủ thực phẩm. Không có nơi cần phải đến, không có việc gì
cần phải làm -chỉ có mặt ở đó.
Sigmund Freud đã đưa ra ý tưởng rằng ý niệm về niết bàn đã bắt
nguồn từ kinh nghiệm có gốc rễ sâu xa từ trong bào thai của người mẹ với tất cả
những thoải mái, an vui, cực lạc của nó. Và con người đã có một vài kinh nghiệm
ở đó. Bây giờ người ta dành suốt đời mình đi tìm kiếm cái kinh nghiệm cực lạc
này -và y sẽ không bao giờ tìm ra ở bất cứ nơi đâu trừ phi y trở thành một cái
bào thai cho chính mình.
Ðứa bé rất sợ hãi, chắc chắn là phải sợ hãi. Cái gì sẽ xảy đến
cho y? Nếu đứa trẻ cứ mải đeo cứng vào cái bào thai thì đó là điều tự nhiên. Nếu
hạt giống lo sợ chuyện nẩy mầm thì cũng là chuyện tự nhiên -bởi vì hạt giống
không thể biết trước được cái gì sẽ xảy ra cho cái mầm tương lai. Hạt giống
đang chết và không thể nào gặp lại được cái mầm của mình. Hạt giống sẽ chết cho
cái mầm nẩy sinh và chúng chẳng bao giờ còn gặp gỡ nhau. Sẽ không bao giờ có một
cái mầm nào nói chuyện với cái hạt giống cũ của mình rằng, «Này, không có gì để
phải sợ hãi cả.» Hạt giống đã lìa đời. Tuyệt đối không có hạt giống nào có thể
tin vào điều bạn nói vì nó đang đi vào cỏi chết.
Khi giòng sông sắp tuôn vào biển cả, nó dừng lại với đôi
chút ngại ngần. Nó sẽ tan biến vào đại dương mênh mông, sẽ không còn là con
sông Hằng ngày nào, sẽ không còn căn cước của riêng mình. Chắc chắn là nó sẽ
thoáng chút lưỡng lự, sẽ nhìn lại phía sau, sẽ nghĩ đến những thung lũng trải
dài, dãy Hy Mã Lạp Sơn hùng vĩ, những con người, chợ búa dọc ven sông, những đền
chùa soi mình trên bóng nước, những hội hè và tất cả những gì nó đã trải qua.
Chắc chắn là nó sẽ nhìn lại đàng sau với đôi chút chần chờ nấn ná. Cái bao la,
cái vô tận của đại dương đã làm nó sợ hãi. Làm thế nào mà một giòng sông nhỏ khốn
khổ này biết trước được khi tuôn vào biển cả, tan biến vào đó, nó sẽ không bao
giờ chết, nó sẽ sống một cuộc sống triệu lần vĩ đại hơn. Nó sẽ sống giàu có
phong phú hơn. Nó sẽ trở thành biển cả. Làm sao mà nó biết được? Làm sao mà
giòng sông nhỏ khốn khổ này có thể nhận thức được điều này? Ðó là điều quá sức
tưởng tượng, thế là nó sợ hãi.
Cho dù bạn là con chim non hay một hải sư cũng chẳng có gì
khác nhau -vẫn có mầm phản kháng.
Tuy nhiên trên căn bản, tôi chỉ làm việc vói những con hải
sư.
Câu hỏi thứ năm:
Thế nào gọi là 'đạt ngộ'? Khi nào thì hết mê? Thế nào gọi
là tiểu ngộ, thế nào là đại ngộ? Và thế nào là đại định? Có phải tất cả những
cái này là một phần của cùng đạo lộ?
Ðây là câu hỏi của Somendra.
'Ðạt ngộ' là có nghĩa bắt đầu hiểu được rằng không có gì để
đạt. 'Ðạt ngộ' có nghĩa là loại trừ được mọi tham ái, mọi khát vọng, mọi chủ
đích. Ngày mà bạn nắm bắt được rằng vạn hữu đang ở trong một cách thế tuyệt hảo,
là bạn đã đạt đến. Cái ngày mà bạn nhận thức được rằng vạn hữu không thể nào tốt
đẹp hơn hiện trạng, thế là bỗng nhiên bạn bùng vỡ trong một nguồn sáng mới,
trong một sinh thể mới, trong một tâm thức mới. 'Ðạt ngộ' là đạt được rằng sẽ
không có một nơi nào để đạt đến. Thế là ta sống trong từng khoảnh khắc này đến
khoảnh khắc khác. Ðấy là đại định.
Tuy nhiên rất nhiều lần bạn đã đạt đến và rồi nó mất đi. Bạn
đạt đến lần nữa và bạn cũng lại mất đi lần nữa. Ðó là tiểu ngộ. Tiểu ngộ có
nghĩa là chỉ mới thoáng qua. Có khả năng là bạn có thể sẽ mất nó.
Somendra đã có một thoáng chợt ngộ như thế vài ngày trước
đây, do đó mới có câu hỏi này. Khi anh ta đến hỏi tôi và tôi bảo rằng đó là tiểu
ngộ, thế nên chắc là anh ta muốn biết thế nào là tiểu ngộ, thế nào là đại ngộ
và thế nào là đại định.
Tiểu ngộ là một phát biểu cẩn trọng về đạt ngộ, có nghĩa rằng,
Somendra, bạn có thể mất nó. Nếu bạn không tuyệt đối tỉnh thức, bạn sẽ mất nó.
Nếu bạn tuyệt đối tỉnh thức, nó sẽ chuyển thành đại ngộ. Ðại ngộ là một kinh
nghiệm thân chứng đã trở nên thiết định và không cách gì có thể mất được. Tiểu
ngộ chỉ là một kinh nghiệm đến với bạn như một thoáng hiện, như một làn gió thoảng
qua. Bỗng dưng bạn thấy rằng mọi tri giác đều sẵn sàng, mọi biên độ đều rộng mở.
Nhưng nó sẽ đóng lại ngay như một cái máy thu hình. Trước khi đạt ngộ, có thể sẽ
xảy ra nhiều tiểu ngộ, cái đó cũng còn tùy, có khi hàng ngàn, có khi hàng trăm,
có khi một vài, có khi chỉ một lần duy nhất. Tùy thuộc vào mỗi người. Có khi
cái tiểu ngộ đầu tiên có thể biến thành đại ngộ, không nhất thiết luôn luôn lúc
nào cũng phải bắt đầu bằng một tiểu ngộ -nó tùy thuộc ở bạn.
Tuy nhiên bất cứ lúc nào nó xảy đến cho bất cứ ai trong các
bạn, tôi sẽ vẫn gọi đó là một tiểu ngộ bởi một lý do quan trọng. Ðó là tôi muốn
làm cho các bạn trở nên cảnh giác để không bị mất nó. Nó có thể là một đại ngộ,
nhưng nếu tôi gọi đích danh như thế lập tức bạn sẽ mất nó và nó có thể biến
thành một tiểu ngộ. Bạn hiểu điều tôi nói không? Tôi gọi là tiểu ngộ để nó có
thể biến thành đại ngộ. Ðôi lúc bạn sẽ nghĩ rằng cái ông Baghwan này thật là khổ
sở quá. Tại sao cứ phải gọi đó là tiểu ngộ mà không gọi là đại ngộ. Ðây là trạng
thái canh thức. Tôi phải bảo vệ bạn bằng nhiều cách thế khác nhau trước những
gì có thể gây nguy hại đến bạn. Ngay cả khi bạn đạt đến đại ngộ, tôi vẫn gọi đó
là tiểu ngộ -hãy nhớ kỹ điều đó. Thật ra cái chữ « tiểu ngộ » này là do tôi
sáng tác ra. Thiền gia không bao giờ gọi ngộ là tiểu ngộ.
Tôi gọi là tiểu ngộ với lý do rất đầy ý nghĩa. Tôi muốn các
bạn phải rất cảnh giác, rất thận trọng. Một người đạt được tình trạng tiểu ngộ
cũng giống như người đang mang thai. Y đang mang theo trong người một cái gì đó
vô giá. Sẽ có khả năng bị sẩy thai. Ðể tránh tình trạng sẩy thai này, tôi gọi
đó là tiểu ngộ. Còn nếu tôi gọi là đại ngộ, có thể bạn trở nên quá tự tin, trở
nên ngã mạn. Trong tình trạng tự tin và ngã mạn như vậy, nó sẽ mất.
Tiểu ngộ chỉ là một thoáng hiện. Nó sẽ hoàn toàn tùy thuộc ở
bạn. Nếu bạn nuôi dưỡng nó, bảo vệ nó, quan tâm đến nó, nó sẽ phát triển thành
đại ngộ. Thế nhưng đây là một cái mầm rất là yếu ớt, mỏng manh, dễ vỡ. Nó có thể
bị hủy diệt một cách rất dễ dàng. Bất cứ rủi ro nào cũng có thể làm nó tan biến
đi. Hãy nhớ rằng, tất cả những gì cao qúy đều rất dễ vỡ. Những hiện thể cấp thấp
thì cứng chắc hơn, những hiện thể cấp cao thì mỏng manh hơn. Một viên đá thì rất
cứng, một đoá hồng thì mềm mại. Hòn đá cho dù bạn không săn sóc nó vẫn tồn tại
thế nhưng một đoá hoa hồng đòi hỏi sự chăm sóc lớn lao. Nếu không chăm sóc, có
khả năng là nó sẽ tan biến. Ðại ngộ cũng thế, giống như một đoá hoa hồng.
Vào cái ngày mà kinh nghiệm thoáng hiện xảy ra, bạn phải rất
là có ý thức trách nhiệm ngay từ giây phút đó. Bạn đã được đáp ứng. Bây giờ bạn
là người đang mắc nợ. Bạn đã nhận được tặng vật từ hiện hữu, bạn không có quyền
quẳng nó đi. Quẳng nó đi là chuyện quá dễ dàng. Ðạt được nó thì rất khó, mất nó
thì rất dễ. Nhũng phẩm vật cao quý thường là như thế. Chúng rất là vi tế. Thế
nên tôi gọi nó là tiểu ngộ.
Ðôi khi có đến hàng trăm tiểu ngộ như vậy xảy ra. Theo với
thời gian dần dần bạn trở nên tỉnh thức và rồi nó được thiết định ở trong bạn.
Tiểu ngộ như là một thị kiến, với đại ngộ thị kiến đó đã biến thành cốt cách của
chính bạn.
Thế còn đại định thì sao? Ðại ngộ xảy ra khi nội tâm bạn
chan hoà ánh sáng thế nhưng vẫn còn sự chia cách giữa bạn và tổng thể. Ðại ngộ
là một người đã giác ngộ; đại định là khi tất cả vạn hữu cũng đếu trở nên giác
ngộ thông qua người đó. Bây giờ thì không còn sự chia cách nữa. Ðó chính là ý
nghĩa câu tuyên bố có vẻ rất khác thường của Ðức Phật, rằng vào ngày mà Ngài đạt
thành giác ngộ cả vạn hữu cũng trở nên giác ngộ. Nó rất khác thường bởi vì
chúng ta biết rằng mình chưa hề giác ngộ trong khi Ngài lại nói rằng cả vạn hữu
đều đã giác ngộ vào ngày hôm đó. Ðức Phật đã hoàn toàn đúng. Trong chừng mức mà
Ngài quán chiếu, tất cả vạn hữu đều đạt thành giác ngộ vào ngày hôm đó. Tôi muốn
lập lại câu nói này một lần nữa: ngày mà ta đạt thành giác ngộ cả vạn hữu cũng
đạt thành giác ngộ.
Ðại định như thế có nghĩa là bạn đã không còn là một cá thể
nữa. Ðại ngộ cho bạn một sự cá tính hoá lớn lao. Hãy lắng nghe nó... Trước khi
đại ngộ bạn là một con người -person, không phải là một cá thể. Từ 'person' gốc
của nó có nghĩa là người (persona), một cái mặt nạ. Trước khi đại ngộ, bạn là một
con người, một nhân cách, chứ không phải là một cá thể.
Và thật ra, một con người không bao giờ là một con người
đích thực, một con người thường mang nhiều khuôn mặt khác nhau -bởi vì bạn
không thể giữ một cái mặt nạ duy nhất, bạn phải giữ nhiều cái mặt nạ. Trong những
tình huống khác nhau bạn sử dụng những mặt nạ khác nhau. Với vợ nhà bạn mang một
khuôn mặt khác, với người tình bạn lại có khuôn mặt khác, và với kẻ ăn người ở,
với cấp trên, chủ nhân,... luôn luôn thay đổi. Bạn cứ phải luôn thay đổi khuôn
mặt mình như thế. Bạn mang rất nhiều nhân cách khác biệt -đa nhân cách. Nhân
cách không bao giờ số ít, nhân cách luôn luôn là số nhiều. Bạn là cái đám đông.
Khi là một con người, bạn là cái đám đông, cái tập thể. Ðại ngộ làm cho bạn trở
thành nhất thể. Nó mang đến sự hợp nhất trong sinh thể bạn. Con người nhiều mặt
của bạn biến mất, khuôn mặt nguyên thủy của bạn xuất hiện - bản lai diện mục, bạn
trở thành một cá thể -individuality. Cái từ 'individuality' này có nghĩa là
không thể chia cắt được -indivisible, không thể được chia ra. Bạn trở thành một
nguyên khối.
Ðại ngộ làm cho bạn trở thành cá thể và đại định làm cho bạn
trở thành phổ quát. Lúc đó ngay cả bạn cũng không còn là cá thể. Như vậy, đầu
tiên bạn không hề là một cá thể bởi vì bạn là cái đám đông, bây giờ bạn cũng
không còn là cá thể bởi vì bạn đã là tổng thể. Ðây là ba cấp độ: nhân cách, cá
thể và phổ quát.
Tiểu ngộ là sự thoáng hiện tính cách thống nhất của bạn
trong một khoảnh khắc và rồi nó biến mất, bạn lại trở thành con người đa nhân
cách cũ. Ðúng vậy, khuôn mặt nguyên thủy của bạn hiện ra như trong một giấc mơ.
Bạn trông thấy nó, bạn nhận ra nó, vâng, nó ở đó, bạn cảm thấy hân hoan, bạn cảm
thấy như ngập tràn trong ân sủng -rồi bỗng nhiên nó biến mất, nó chỉ là một ảo
tượng. Bạn rơi ngược trở lại với đời sống cũ. Cái cơ cấu cũ lại phủ vây quanh bạn.
Những gì còn lại sẽ là những hồi ức, những mùi hương, bạn sẽ nhớ mãi đến nó -thế
nhưng nó đã không còn là một thực tại nữa, nó chỉ là một phần của hồi ức.
Nhưng một khi đại ngộ đã được thiết định, nó sẽ không bao giờ
lìa bỏ bạn, nó luôn luôn có mặt ở đó; nó như là cái bóng của chính bạn. Và bạn
trở thành một cá thể. Và rồi tính cách cá thể cũng biến mất đi. Bạn trở thành một
từ cái số đông và rồi trở thành con số không từ cái một. Ðây là toàn bộ hệ thống
toán học của tâm linh -từ đa nguyên thành nhất thể và từ nhất thể đến tánh
không.
Plotinus (3), một trong những bậc thánh quan trọng của Tây
phương có thể so sánh với một vị Phật, đã nói về kinh nghiệm đại định của ngài
như sau: «Ðã không còn nhị nguyên đối đãi; người xem và đối tượng được xem là một;
đó không phải là một ảo tượng vây quanh mà là một nắm bắt nhất thể. Y trở nên một
nhất thể, không có gì ở nội tại hay ngoại tại gây ra sự phân tán. Cũng không
còn chuyển động nữa. Tất cả đều trở nên tịch lặng, y không còn nhảy từ chỗ này
đến chỗ khác, ngay cả quay ra ngoài hay vào trong. Trong lắng yên y trở nên
ngưng nghỉ hoàn toàn. »
Cái ngưng nghỉ của Plotinian chính là đại định. Kẻ đã biến
thành sự ngưng nghỉ.
Thông thường, khi bạn còn là một con người bạn không bao giờ
được yên nghỉ. Bạn là kẻ hiếu động. Khi bạn đạt đại ngộ bạn trở nên vô cùng lắng
yên. Bạn yên nghỉ, hoàn toàn yên nghỉ. Trong đại định, bạn biến mất, chỉ còn một
khối tỉnh lặng, không có cả người đang yên nghỉ... đó là sự yên nghỉ vĩnh cửu.
Câu hỏi thứ sáu:
Tôi luôn luôn có mặc cảm phạm tội mặc dù chẳng có nguyên
cớ nào rõ ràng cả. Tại sao như vậy?
Thế là ngài rất may mắn. Chắc là bạn được nuôi dưỡng bởi những
bậc cha mẹ rất tốt, và từ đó mặc cảm phạm tội phát sinh. Chắc là bạn đã có cơ hội
rất gần gũi với những bậc cha mẹ đầy tín ngưỡng, với nhà thờ, đến chùa, giáo sĩ
-từ đó mặc cảm phạm tội phát sinh. Bạn đang là nạn nhân của những ông đại
thánh. Bạn đang khổ sở do những kẻ được gọi là những ông thánh.
Họ đã tạo ra vô số mặc cảm tội lỗi trong mọi con người -và với
sự sáng tạo ra đủ thứ tội lỗi như thế cho nên bây giờ bạn nhìn đi đâu cũng thấy
tội lỗi, bạn trở thành kẻ phạm tội không cần bất cứ một nguyên nhân nào cả. Mọi
chuyện đều bị lên án, không có cái gì là được cảm kích. Và đặc biệt là những
khi mà bạn vui vẻ nhất, phấn khởi nhất, hạnh phúc nhất, bạn lại càng bị mặc cảm
phạm tội dày vò nhất. Ở trong tình trạng khốn nạn bạn có thể ít cảm thấy tội lỗi
hơn là lúc hạnh phúc.
Và điều này đã xảy ra cho rất nhiều người có mặt ở đây bởi
vì toàn bộ sự tiếp cận của tôi là khẳng định hạnh phúc như một thánh thiện và
khổ đau như một tội lỗi. Quan niệm tổng quát của tôi là một người tín ngưỡng phải
như là một người tham dự tiệc vui. Thế nhưng khi bạn bắt đầu nâng ly chúc tụng,
cả một quá khứ níu tay bạn lại. Nó không ngừng khóc than, nó lớn tiếng với bạn,
nó rầy la bạn, nó chữi mắng bạn, nó khiển trách bạn -'Này, mày đang làm gì đó?
Ai cho mày được hạnh phúc? Phải ở trong khổ đau."
Bằng cách nào đó mà quan niệm cho rằng những ông thánh luôn
luôn đau khổ còn những kẻ tội lỗi thì luôn luôn hạnh phúc đã đi vào tâm trí con
người. Ðó là lý do tại sao bạn không thể tìm thấy những ông thánh biết cười.
Người Cơ Ðốc nói rằng Chúa Giêsu không bao giờ cười. Ðiều này hoàn toàn sai lầm
vì tôi biết Ngài. Thế nhưng người Cơ Ðốc cứ nói rằng Ngài không bao giờ cười. Bạn
cũng không thể tin được là Mahavir (4) đang cười -ngay cả một cái nhếch mép
cũng đã là quá mức. Bạn không thể nào quan niệm được những ông thánh của bạn
đang nở nụ cười, tất cả họ đều được xem như rất điềm đạm, nghiêm chỉnh, trì độn,
những xác chết.
Một hôm Chủ Nhật TT Coolidge trở lại toà Bạch Ốc sau khi dự
thánh lễ tại nhà thờ mà không có bà Coolidge đi theo. Bà ta hỏi ông -cũng nên
biết rằng TT Coolidge nổi tiếng là một vị TT ít nói nhất trong lịch sử Hoa Kỳ,
người chuyên môn nói nhát gừng.
Bà Coolidge hỏi, "Buổi thánh lễ có gì hay ho
không?"
"Vâng," Ông trả lời.
"Nói về chủ đề gì vậy?"
"Tội lỗi."
"Vị mục sư đã nói gì vậy?"
"Ông ta chống lại nó."
Ðó là tất cả những gì mà ông nói. Ðó cũng là tất cả những gì
mà các vị được gọi là giáo sĩ của bạn, và các ông mục sư, giám mục và giáo
hoàng đang làm. Toàn bộ những giảng thuyết của họ đều chỉ có một điểm duy nhất:
những niềm vui đều phải được lên án. Và như thế họ đã tiếp tay tạo nên cái thế
giới khốn nạn, cái thế giới thống khổ, điên khùng này. Họ đã hủy diệt tất cả mọi
tiềm năng trong mỗi con người. Họ đã tạo nên một nhân loại vô cùng bệnh hoạn.
Cái mặc cảm tội lỗi này tạo ra bệnh hoạn. Hãy buông bỏ cái mặc cảm tội lỗi đó.
Và cũng không cần quan tâm đến những nguyên nhân.
Tuy nhiên nếu bạn thực sự muốn buông bỏ cái mặc cảm tội lỗi
này, bạn đồng thời cũng phải buông bỏ luôn những tiếng nói của cha mẹ, của những
ông giáo sĩ đã ăn sâu trong bạn. Bạn sẽ phải loại bỏ những ảnh hưởng của cha mẹ,
những điều kiện hoá bạn.
Ðời sống cho đến bây giờ vẫn quanh quẩn trong một cái bẩy
như thế đến độ ngay cả một đứa bé con cũng bắt đầu cảm thấy mặc cảm tội lỗi.
Chúng ta vẫn chưa đủ khả năng để phát triển một hệ thống giáo dục có thể giúp
cho con người trưởng thành mà không hề mang mặc cảm tội lỗi. Trừ phi có một nền
giáo dục như thế được hình thành, con người vẫn mãi còn ở trong vòng bệnh hoạn,
bệnh hoạn một cách dễ dàng.
Có khi cái mặc cảm tội lỗi được tạo ra do bởi những lý do
không đâu. Có khi hoàn toàn vô nghĩa. Khi đứa trẻ hỏi người mẹ, «Con có thể chạy
ra ngoài chơi được không?» Ðó là một ngày đẹp trời với nắng vàng, hoa nở và
chim hót líu lo và đứa trẻ yêu cầu «Con có thể chạy ra ngoài chơi được không?»
để được nghe người mẹ trả lời bằng tiếng không cụt ngủn. Các bà mẹ thường cảm
thấy rất dễ dàng khi trả lời không. Trả lời 'vâng' có vẻ nó khó khăn làm sao!
Bạn có nhận thấy điều đó không? Tiếng 'vâng' thường là rất
khó để nói. Tôi đã từng để ý đến chuyện này. Tôi đã từng sống trong nhiều gia
đình đông người và đã liên tục để ý đến chuyện này. Người ta rất thiện nghệ
trong việc sử dụng tiếng không, người ta sẽ tìm ra đủ mọi cách để nói không. Nếu
chẳng đặng đừng phải trả lời 'Vâng', họ đã nói ra một cách rất miễn cưỡng, rất
là không thoải mái. Lý do tại sao? Khi bạn trả lời không bạn sẽ thấy mình có
nhiều quyền lực hơn - đó là lý do giải thích tại sao. Khi trả lời 'không' bạn cảm
thấy mình có nhiều quyền lực, bạn có quyền lực trong tay, và bạn có thể hành xử
quyền lực ấy.
Có thể là đứa trẻ chỉ muốn ra ngoài để chạy đi bắt bướm, hái
hoa hay chỉ là đi ra ngoài để giỡn chơi với khí trời, với mưa, với nắng, thế
thôi. Nó có đòi hỏi gì nhiều đâu. Thế nhưng người mẹ trả lời không bởi vì chỉ
trả lời như vậy bà ta cảm thấy mình có quyền lực. Bà ta đang ở trong một hành
trình quyền lực.
Và bà ta đã tạo nên mặc cảm tội lỗi nơi đứa trẻ. Ðứa trẻ rồi
sẽ vẫn chạy ra ngoài nhưng bà đã tạo nên một mặc cảm tội lỗi ở trong nó. Hãy
nhìn xem, đứa trẻ sẽ chạy ra ngoài chơi thôi, và tôi tán đồng chuyện đó, nó nên
được chạy ra ngoài chơi, không nên nghe theo những bà mẹ như thế -tuy nhiên bây
giờ một vấn nạn đã được tạo ra. Ðứa trẻ sẽ chạy ra ngoài như một kẻ trộm, đầy mặc
cảm tội lỗi, với trái tim hồi hộp, mình toát mồ hôi ra, và luôn lo sợ là ai đó
có thể đã trông thấy nó. Mà nó thì chẳng có làm điều gì tội lỗi, chỉ chạy giỡn
dưới ánh nắng mặt trời.
Với thời gian cái mặc cảm phạm tội này sẽ được định vị. Bất
cứ lúc nào đứa trẻ xin đi ra ngoài chơi nó đều bị trả lời không và bất cứ lúc
nào chơi đùa ở bên ngoài, đối với nó đều như là một tội ác chống lại người mẹ.
Bây giờ thì mặc cảm phạm tội đã được định vị. Bây giờ bạn đã bốn mươi, một ngày
đẹp trời nào đó bạn đang ngồi ngoài vườn, bỗng dưng bạn cảm thấy mình tội lỗi một
cách vô duyên cớ -không có một lý do nào hiển nhiên cả. Mặt trời vẫn rực rỡ và
đàn bướm bay lượn chung quanh, khu vườn mới cắt xong còn thơm mùi cỏ -chính cái
mùi này, cái màu xanh đó, những âm thanh kia, và ánh nắng mặt trời ấm áp đã gợi
nhớ đến những ký ức cũ của thời thơ ấu. Có rất nhiều cảm giác phạm tội đến với
bạn mà không do một nguyên nhân nào cả -bạn không hề làm điều gì sai trái với bất
cứ ai. Lúc này, nếu bạn đứng dậy đi vào nhà, bạn sẽ có cảm giác nhẹ nhàng thoải
mái hơn.
Phải quăng bỏ những gánh nặng này nếu không bạn sẽ không bao
giờ vui thú với bất cứ điều gì. Bạn đã không còn là một đứa trẻ nữa.
Một lần bà vợ bảo Mulla dẫn đứa con nhỏ đi dạo một vòng
trong công viên. Trên đường đi Mulla gặp một số bạn bè và họ muốn ông cùng chơi
bài với họ. Mulla từ chối, cho biết là đã hứa với vợ dắt đứa nhỏ đi chơi.
Những người bạn Mulla nhìn thằng bé và góp ý, «Hy vọng là nó
sẽ được thoả mãn.» Một người bạn khác nói, «Cướp mất của bọn ta một tay chơi
trước ván bài quyết định này chỉ vì cái cậu nhỏ này cần phải đi dạo trong cái
xe đẩy thổ tả đó. Hy vọng là nó sẽ được thoả mãn.»
Thằng bé Mulla buồn rầu nhìn lên trời thầm nghĩ, «Chỉ mới
năm đầu tiên trên thế giới này mà mình đã cảm thấy phạm tội rồi.»
Mặc cảm phạm tội đã được hình thành như thế đó. Những sự việc
rất nhỏ nhặt cứ tiếp tục được tích tụ lại, dần dần mặc cảm phạm tội biến thành
một cái gì đó rất tự nhiên trong lối sống bạn. Con người trở nên tội lỗi một
cách rất đơn giản. Ðừng hỏi tại sao. Cái tại sao đó chính là toàn bộ quá khứ của
bạn. Và bạn phải quẳng bỏ cái gánh nặng quá khứ này nếu không, không bao giờ bạn
có thể loại bỏ được cái mặc cảm phạm tội. Và trừ phi bạn loại bỏ được cái mặccảm
phạm tội này, bạn sẽ không bao giờ tìm thấy Thượng Ðế. Một trái tim tội lỗi
không thể cùng rung một nhịp đập với Thượng Ðế.
Ðây chính là những gì mà các giáo sĩ của bạn đã lên tiếng
bài bác. Họ luôn luôn nói rằng một người tội lỗi, một người ăn năn sám hối, một
người thú nhận tội lỗi của mình, đại loại như thế, sẽ được gần gũi với Thượng Ðế
hơn. Không bao giờ, một người quẳng bỏ tất cả những ý niệm về tội lỗi và bắt đầu
hưởng thụ đời sống như là chính nó, một người không hề có cái lương tâm tội lỗi
cắn rứt mới có thể đến gần được Thượng Ðế. Không có chuyện xưng tội. Hãy quẳng
bỏ cái ý tưởng về tội lỗi và bắt đầu sống.
Lúc mới ban đầu có thể là bạn rất sợ hãi. Lúc mới ban đầu
cha mẹ bạn sẽ cố gắng lôi kéo bạn, nhưng nếu bạn cưỡng lại bạn có thể được tự
do. Cái tự do này là điều bắt buộc. Nếu bạn thật sự muốn trở thành con người
tín ngưỡng, bạn không thể thiếu được cái tự do căn bản này.
Một bà lớn tuổi ế chồng nuôi một con vẹt. Nó rất là bê bối,
chữi thề nói tục đủ thứ. Khi vị Cha sở đến thăm bà ta liền bao cái lồng chim lại
vì mắc cỡ. Vị Cha sở liền hỏi lý do.
«Tôi không thể nào lập lại được những điều nó nói,» bà ta trả
lời, nhưng ông cha liền tháo bỏ cái bao ra và con vẹt hư đốn kia lập tức tuôn
ra một tràng những thứ ngôn ngữ tục tỉu nhất.
«Chắc là tôi phải vặn cổ nó mất, đồ quỷ quái ! » Bà ta kêu
lên.
Vị Cha sở an ủi: «Ðừng làm vậy, cô Tavvinitt ạ. Tôi có một
con vẹt cái rất quý phái. Nó rất là đức hạnh, chỉ biết cầu kinh cả ngày lẫn đêm
thôi. Tôi nghĩ là khi nhốt chung chúng với nhau, nó sẽ cải đổi cái anh chàng vẹt
này.»
Sau khi hai bên đồng ý, hôm sau cô Tavvinitt mang con vẹt của
mình đến nhà Cha sở và ông ta liền bỏ nó vào cái lồng của con vẹt quý phái
ngoan đạo kia.
Vừa vào lồng là con vẹt đực liền trổ cái giọng du côn của nó
ra, la lên, «Này, mày cong cái đuôi của mày lên nhé. Ta sắp làm tình với mày đấy,
mày còn chờ đợi gì nữa ! »
Trước khi vị Cha sở và bà kia kịp thời can thiệp, con vẹt
cái quý phái ngoan đạo đã trả lời, «Lạy Chúa tôi, đó là điều mà tôi đã cầu nguyện
suốt cả bao năm nay. »
Ðừng cầu nguyện nữa -hãy sống. Sống một đời sống như Thượng
Ðế đã ban cho bạn, sống một đời sống không mặc cảm tội lỗi, sống một cách can đảm.
Và câu hỏi cuối cùng:
Bhagwan, ngài có dùng rượu không?
Làm sao tôi có thể trả lời câu hỏi này được? - bởi vì trước
khi trả lời tôi phải biết rằng đây là một câu hỏi hay là một lời mời!
Xem tiếp Chương 9 - Quay về Mục lục
Tập 1 – Quay về Mục lục Toàn tập