Read more
Osho – Con đường
Thiền
Chương 1. Nền tảng
cho Thiền
Các bạn yêu dấu,
Trước tiên, tôi muốn chào mừng
các bạn, bởi các bạn có khao khát với thiêng liêng; bởi các bạn mong mỏi vượt
lên cuộc sống bình thường hướng tới cuộc sống của người tìm kiếm và bởi, bất chấp
những ước muốn đời thường của bạn, bạn vẫn có khát khao cho sự thật.
Những ai cảm thấy khao khát cho
sự thật là diễm phúc; bởi trong hàng triệu người được sinh ra, chỉ rất ít người
cảm thấy ham muốn mãnh liệt với sự thật. Biết sự thật là may mắn lớn lao -
nhưng dẫu chỉ có mong mỏi cho nó thôi cũng là phúc lành lớn lao rồi. Thậm chí nếu
bạn không đạt được nó thì cũng được, nhưng chưa bao giờ kinh nghiệm chút nào
khát khao này thì thật là một bất hạnh vô cùng.
Tôi muốn nói rằng biết sự thật
không quan trọng. Điều quan trọng là bạn có mong mỏi mãnh liệt với nó, rằng bạn
thực hiện tất cả nỗ lực để trải nghiệm nó, rằng bạn làm việc chăm chỉ vì nó và
ao ước vì nó, và rằng bạn quyết tâm làm mọi điều bạn có thể làm để hướng tới
cái đích này. Kể cả nếu bạn không đạt tới nó thì cũng không sao cả. Nhưng chưa
từng kinh nghiệm chút nào khát khao này - đó là một thảm kịch tồi tệ nhất.
Tôi cũng muốn nói rằng biết sự
thật không quan trọng bằng có khát khao đích thực với sự thật. Khát khao đó là
niềm vui trong chính bản thân nó. Nếu khát khao vì cái gì đó tầm thường, sẽ
không có niềm vui ngay cả nếu bạn nhận được nó; nhưng nếu bạn mong chờ điều
quan trọng, điều tối thượng và bạn không nhận được nó, thế thì bạn sẽ được tràn
ngập trong niềm vui ngay cả khi bạn không nhận được nó. Tôi nhắc lại: Nếu bạn
mong ước một điều nhỏ bé và bạn đạt được nó, bạn sẽ vẫn không hạnh phúc như khi
bạn mong mỏi tời điềi tối thượng và bạn không đạt tới nó… vì bạn sẽ vẫn được
tràn ngập trong niềm vui và hạnh phúc.
Thiêng liêng sẽ được sinh ra
trong bạn tùy theo mức độ mãnh liệt mà bạn tìm kiếm thiêng liêng. Điều đó không
có nghĩa rằng linh hồn hay năng lượng tối cao từ bên ngoài sẽ đi vào thực thể bạn.
Hạt giống ở đó trong bạn rồi, và nó sẽ bắt đầu phát triển. Nhưng nó sẽ chỉ phát
triển nếu bạn có thể trao chút ấm áp cho khát khao của bạn. Hãy giữ hơi nóng và
ngọn lửa khát khao của bạn.
Bạn càng mong mỏi thiêng liêng
bao nhiêu, thì việc hạt giống ẩn trong trái tim bạn có thể nẩy mầm sẽ càng có
thể xẩy ra bấy nhiêu, nó sẽ càng có thể nảy mầm và phá vỡ lớp vỏ, để nở hoa để
trở thành thiêng liêng; Nếu bạn từng nghĩ về kinh nghiệm thiêng liêng, nếu bạn
từng kinh nghiệm khát khao cho im lặng, cho sự thật, thế thì hãy biết rằng hạt
giống trong bạn đang mong đợi nảy mầm. Có nghĩa rằng khát khao ẩn dấu trong bạn
muốn được hoàn thành. Hãy thử hiểu rằng có một mong mỏi rất quan trọng đang diễn
ra trong bạn; bạn sẽ phải giúp đỡ và hỗ trợ cho nó. Bạn sẽ phải hỗ trợ nó bởi
vì việc nó nẩy mầm vẫn chưa đủ, nó cần một môi trường hỗ trợ giàu chất dinh dưỡng.
Và ngay cả nếu hạt giống đã nảy mầm, không có nghĩa rằng nó cũng sẽ nở hoa. Cho
điều đó, cần nhiều hơn thế nữa.
Trong rất nhiều hạt giống rải
rác trên mặt đất, chỉ rất ít sẽ phát triển thành cây. Có khả năng này trong tất
cả các hạt giống: chúng tất cả đều nảy mầm và phát triển thành cây và mỗi cây tới
lượt nó lại tạo nên nhiều hạt giống hơn nữa. Một hạt giống nhỏ có sức mạnh, tiềm
năng tạo nên toàn bộ khu rừng; nó bao chứa tiềm năng bao phủ cây trên toàn trái
đất này. Nhưng cũng có khả năng hạt giống với sức mạnh và tiềm năng to lớn này
sẽ bị phá hủy và không gì sẽ xuất hiện từ nó. Và đây chỉ là khả năng của một hạt
giống - con người có khả năng hơn thế rất nhiều. Một hạt giống có thể tạo nên
cái gì đó rất to lớn… Nếu một viên đá nhỏ có thể được sử dụng để tạo nên vụ nổ
nguyên tử… năng lượng lớn có thể được tạo ra từ nó. Khi ai đó kinh nghiệm sự hợp
nhất này trong bản thể, trong tâm thức của người ấy, kinh nghiệm việc nở hoa
này, bùng nổ này, thế thì năng lượng và ánh sáng là kinh nghiệm của thiêng
liêng. Chúng ta không kinh nghiệm thiêng liêng từ bên ngoài. Năng lượng mà
chúng ta tạo nên qua bùng nổ này của tâm thức, của tăng trưởng, việc nở hoa của
thực thể chúng ta, năng lượng đó tự thân nó chính là thiêng liêng. Và bạn có
khao khát cho năng lượng này: đây là lý do tại sao tôi chào đón bạn.
Nhưng nó không nhất thiết đi
theo rằng chỉ bởi bạn đã tới đây mà bạn có cơn khát này. Có thể bạn ở đây đơn
thuần như một khán giả. Có thể rằng bạn ở đây vì đôi chút tò mò chưa hiểu rõ
nào đó - nhưng không cánh cửa nào có thể được mở ra qua tò mò hời hợt, và không
bí mật nào sẽ được hé lộ chỉ với những ai là khán giả. Trong cuộc sống, người
ta phải trả cho mọi thứ mà người ta nhận được, và nhiều thứ phải bị hy sinh.
Tò mò là vô giá trị; đó là lý
do tại sao tò mò sẽ không đưa bạn tới bất cứ đâu. Tò mò sẽ không giúp bạn đi
vào thiền. Điều cần thiết là khao khát thực sự cho tự do, không phải sự tò mò.
Tối qua tôi nói với ai đó rằng
nếu bạn đang ở gần một ốc đảo và bạn đang chết khát, nếu cơn khát của bạn là
mãnh liệt và bạn đã tới trạng thái mà bạn cảm thấy rằng chẳng mấy nữa bạn sẽ chết
nếu bạn không có nước, và nếu vào lúc đó ai đó đưa nước tới cho bạn nhưng với
điều kiện rằng sau khi uống bạn sẽ chết - rằng giá của nước sẽ là cuộc sống của
bạn - bạn sẽ thậm chí sẵn sàng chấp nhận điều kiện này. Khi cái chết là chắc chắn,
thế thì tại sao không chết với cơn khát đã được xóa dịu?
Nếu bạn mang khát khao và hy vọng
cháy bỏng này trong bạn, thế thì dưới áp lực dữ dội này hạt giống trong bạn sẽ
phá vỡ vỏ ngoài và bắt đầu phát triển. Hạt giống sẽ không tự nó nhú lên, nó cần
những điều kiện nhất định. Nó cần áp lực nhiều, ấm áp nhiều cho lớp vỏ bên
ngoài cứng rắn nứt ra và chồi non mỏng manh bên trong phát triển. Mỗi người
chúng ta đều có lớp vỏ cứng, và nếu chúng ta muốn ra khỏi nó, chỉ tò mò sẽ
không làm được gì. Vì thế hãy nhớ điều này: nếu bạn ở đây đơn giản vì tò mò bạn
sẽ rời đi với tò mò đó, và không gì có thể được làm để giúp bạn. Và nếu bạn ở
đây như một khán giả bạn sẽ rời đi như một khán giả, và không gì có thể được
làm cho bạn. Vì thế, mỗi người trong các bạn cần nhìn vào trong bản thân mình
xem liệu mình có hay không khát khao đích thực cho thiêng liêng. Mỗi người các
bạn nên hỏi bản thân mình câu hỏi này: “Tôi muốn biết sự thật không?” Hãy rất
rõ ràng xem khát khao của bạn với thiêng liêng là đích thực, liệu bạn có khao
khát cho sự thật, cho thiêng liêng, cho hân hoan. Nếu không, thế thì hiểu rằng
bất kể bạn làm gì ở đây sẽ đều không có ý nghĩa gì; sẽ là vô nghĩa, không có mục
đích nào. Nếu những nỗ lực vô nghĩa của bạn không mang chút hoa trái nào, thiền
sẽ không chịu trách nhiệm - bạn sẽ chịu trách nhiệm cho điều đó.
Vì vậy để bắt đầu, bạn cần tìm
thấy người tìm kiếm đích thực trong bạn. Và rõ ràng về nó: bạn thật sự tìm kiếm
gì đó không? Và nếu bạn có, thế thì có một cách để tìm nó.
Phật từng tới thăm một ngôi
làng. Người đàn ông hỏi ông ấy, “Mỗi ngày bạn nói rằng mọi người có thể trở nên
chứng ngộ. Thế thì tại sao mọi người không trở nên chứng ngộ?”
“Hỡi người bạn”, Phật đáp, “hãy
làm điều này nhé: vào buổi tối hãy lập danh sách tất cả những người trong làng
và viết ra mong muốn của họ cạnh tên của họ”.
Người đàn ông đi vào làng và
anh ta hỏi mọi người; nó là một ngôi làng nhỏ với chỉ vài người, và họ đưa cho
anh ta câu trả lời. Anh ta quay trở lại vào buổi tối và trao danh sách cho Phật.
Phật hỏi, “Bao nhiêu trong số những người này tìm kiếm chứng ngộ?”
Người đàn ông ngạc nhiên bởi
không có tới một người đã viết rằng họ muốn chứng ngộ. Và Phật nói, “Ta nói rằng
mọi người đều có khả năng cho chứng ngộ, ta không nói rằng mọi người đều muốn
chứng ngộ”. Mọi người đều có khả năng cho chứng ngộ thì rất khác với việc mọi
người đều muốn được chứng ngộ. Nếu bạn muốn nó, thế thì cân nhắc nó là có thể.
Nếu truy tìm của bạn là cho sự thật, không có sức mạnh nào trên trái đất này có
thể ngừng bạn được. Nhưng nếu bạn không mong mỏi sự thật, thế thì cũng không có
sức mạnh nào có thể trao nó cho bạn.
Vì thế trước tiên bạn cần hỏi
liệu khát khao của bạn là khát khao thật sự chăng. Nếu là có, thế thì phần còn
lại được bảo đảm rằng con đường là sẵn đấy. Nếu là không, thế thì không có con
đường - khát khao của bạn sẽ là con đường của bạn với sự thật.
Điều thứ hai tôi muốn nói nhân
phần giới thiệu là bạn thường có khao khát cho cái gì đó, nhưng bạn không hy vọng
đạt được điều bạn mong mỏi. Bạn có mong mỏi, nhưng bạn không lạc quan về nó. Có
mong mỏi, nhưng với cảm giác vô vọng.
Bây giờ nếu bước đầu tiên được
thực hiện một cách lạc quan, thế thì bước cuối cùng cũng sẽ kết thúc một cách lạc
quan. Điều này cũng nên được hiểu; nếu bước đầu tiên được thực hiện mà không có
chút lạc quan nào, thế thì bước cuối cùng sẽ kết thúc trong tuyệt vọng. Nếu bạn
muốn bước cuối cùng là một bước thành công và vừa ý, thế thì bước đầu tiền nên
được thực hiện với lạc quan.
Tôi sẽ nói suốt trong ba ngày
này - và tôi sẽ tiếp tục nói điều này chừng nào tôi còn sống - bạn nên có thái
độ rất lạc quan. Bạn có nhận thấy rằng về phần gắn liền với trạng thái ý thức của
bạn, phụ thuộc rất nhiều vào hành động của bạn được bắt rễ trong tích cực hay
tiêu cực không? Nếu bạn bi quan vào lúc bắt đầu, thế thì sẽ như thể bạn đang ngồi
lên một cành cây, và đang cưa đi chính cành cây đó.
Vì thế tôi nói với bạn rằng cởi
mở là rất quan trọng trong tìm kiếm này. Lạc quan có nghĩa bạn cảm thấy rằng nếu
còn dù chỉ một người trên trái đất này hiểu được sự thật, nếu còn dù chỉ một
người trong lịch sử nhân loại kinh nghiệm hân hoan và an bình thiêng liêng, thế
thì không có lý do tại sao bạn cũng không thể kinh nghiệm nó.
Đừng nhìn tới hàng triệu người
mà cuộc sống của họ đang bị lấp đầy với bóng tối, người mà hy vọng của họ chưa
bao giờ thấy ánh sáng của ban ngày: Hãy nhìn tới những người trong lịch sử vốn
từng kinh nghiệm sự thật. Đừng nhìn tới những hạt giống vốn chưa bao giờ phát
triển thành cây, vốn đã bị thối rữa và khô héo: Hãy nhìn tới những hạt giống đã
thành công và đã kinh nghiệm thiêng liêng. Và hãy nhớ rằng, điều có thể với những
hạt giống đó cũng sẽ có thể cho mọi hạt giống. Điều một người có thể kinh nghiệm,
mọi người khác cũng đều có thể kinh nghiệm.
Năng lực của bạn như hạt giống
cũng giống như năng lực của Phật, của Mahavira, của Krishna hay Christ. Ở đâu
chứng ngộ được quan tâm ở đó tự nhiên sẽ không biểu hiện thiên vị; mỗi người đều
có khả năng ngang bằng. Nhưng nó không có vẻ như vậy bởi có nhiều người trong
chúng ta thậm chí chưa từng biến đổi khả năng này thành sự thực.
Vì thế lạc quan là cần thiết cơ
bản. Mang theo đảm bảo này cùng bạn rằng nếu ai đó từng kinh nghiệm an bình, nếu
ai đó từng kinh nghiệm hân hoan, thì nó cũng có thể đối với bạn. Đừng hạ thấp bản
thân bạn bởi bi quan. Cảm thấy bi quan là sỉ nhục cho bản thân bạn. Nó có nghĩa
rằng bạn không thấy bản thân bạn xứng đáng kinh nghiệm sự thật. Và tôi nói với
các bạn, các bạn những người yêu quý của tôi, các bạn xứng đáng và các bạn chắc
chắn sẽ đạt tới điều đó.
Thử nó đi và thấy! Bạn đã sống
cả đời mình với cảm giác vô vọng; bây giờ với ba ngày của trại thiền này hãy
làm giàu cảm giác lạc quan. Lạc quan nhiều tới mức tối thượng sẽ xảy ra, tới mức
nó sẽ chắc chắn xảy ra. Tại sao ư? Trong thế giới bên ngoài có thể tiếp cận cái
gì đó với lạc quan và không thành công. Nhưng với thế giới bên trong lạc quan
là phương kế rất hữu dụng. Khi bạn đầy lạc quan, từng tế bào của cơ thể bạn sẽ
được đổ đầy với lạc quan, từng hơi thở được đổ đầy với lạc quan, từng ý nghĩ được
thắp sáng với lạc quan, sức sống của bạn rộn ràng với lạc quan và nhịp tim của
bạn tràn ngập với lạc quan. Khi toàn bộ thưc thể bạn được đổ đầy với lạc quan,
thế thì điều này sẽ tạo nên môi trường trong đó tối thượng có thể xảy ra.
Bi quan cũng tạo nên một cá
tính, một tính cách nơi mà từng tế bào đang kêu khóc, buồn bã, thổn thức, trong
tuyệt vọng, tẻ nhạt, như thể một người đang sống chỉ trên danh nghĩa còn thực
đã chết từ tận linh hồn. Nếu người này khởi hành hành trình để tìm kiếm gì đó…
Và hành trình trên con đường tâm linh là hành trình vĩ đại nhất - không người
nào từng leo lên đỉnh núi cao hơn điều này, không người nào từng lặn xuống đại
dương sâu hơn. Chiều sâu của cái ngã là sâu nhất, và chiều cao của nó là cao nhất.
Người nào muốn đi trên con đường này phải rất lạc quan.
Vì thế tôi nói với bạn rằng cởi
mở là rất quan trọng trong tìm kiếm này. Lạc quan có nghĩa bạn cảm thấy rằng nếu
có chỉ một người trên trái đất này hiểu sự thật, nếu có chỉ một người trong lịch
sử nhân loại kinh nghiệm hân hoan và an bình thiêng liêng, thế thì không có lý
do tại sao nào mà bạn lại không thể kinh nghiệm nó.
Đừng nhìn vào hàng triệu người
mà cuộc sống đang tràn ngập trong bóng tối, với hy vọng chưa bao giờ được sưởi ấm
bởi ánh sáng ban ngày: hãy nhìn vào những người trong lịch sử đã kinh nghiệm sự
thật. Đừng nhìn vào những hạt giống mà chưa bao giờ phát triển thành cây, vốn
đã mục nát và héo mòn: hãy nhìn vào vài hạt giống đã thành công và đã kinh nghiệm
thiêng liêng. Và nhớ rằng, cái có thể với những hạt giống này thì có thể với mọi
hạt giống. Cái một người có thể kinh nghiệm, mọi người khác cũng có thể kinh
nghiệm.
Khả năng của bạn như một hạt giống
cũng giống như khả năng của Phật, của Mahavira, của Krisna hay Christ. Ở đâu chứng
ngộ được quan tâm ở đó tự nhiên biểu lộ không thiên vị; mọi người có khả năng
ngang bằng. Nhưng không có vẻ như vậy bởi nhiều người trong chúng ta thậm chí
chưa từng thử biến khả năng này thành thực tế.
Vì thế lạc quan là cần thiết cơ
bản. Mang đảm bảo này cùng bạn rằng bất kỳ ai từng kinh nghiệm an bình an, nếu
ai đó từng kinh nghiêm hân hoan, nó cũng có thể với bạn. Đừng hạ thấp bản thân
bản bởi bi quan. Cảm thấy bi quan là lăng mạ với bản thân bạn. Nó có nghĩa rằng
bạn không thấy bản thân bạn xứng đáng kinh nghiệm sự thật. Và tôi nói với các bạn,
các bạn những người yêu quý của tôi, các bạn xứng đáng và các bạn sẽ chắc chắn
đạt được nó.
Thử nó và thấy! Bạn đã sống cả
đời với cảm giác tuyệt vọng; bây giờ với ba ngày của trại thiền này hãy nuôi dưỡng
cảm giác lạc quan. Càng lạc quan càng tốt tới mức tối thượng sẽ xảy ra, tới mức
nó sẽ chắc chắn xảy ra. Tại sao ư? Trong thế giới bên ngoài có thể tiếp cận một
cái gì đó với lạc quan và rồi không thành công. Nhưng lạc quan trong thế giới
bên trong là phương tiện rất hữu dụng. Khi bạn đầy lạc quan, từng tế bào của cơ
thể bạn được đổ đầy với lạc quan, Khi toàn bộ thân thể của bạn tràn đầy lạc
quan, thì điều này sẽ tạo ra một môi trường để điều tuyệt đối có thể xảy ra.
Bi quan cũng tạo ra một nhân
cách, một tính cách khiến cho từng tế bào khóc, buồn, mệt mỏi, tuyệt vọng,
không có sự sống, như thể người đó sống trên danh nghĩa mà chết rồi ở tinh thần.
Nếu người này bước chân vào hành trình tìm kiếm cái gì đó… Và hành trình trên
con đường tâm linh là hành trình lớn nhất - không người nào từng trèo lên đỉnh
núi cao hơn đỉnh này, không ai lặn vào một đại dương sâu hơn. Chiều sâu của tự
ngã là sâu nhất, và chiều cao là cao nhất. Một người muốn đi con đường này phải
rất lạc quan.
Vì vậy, tôi nói với các bạn,
trong ba ngày này hãy duy trì tình trạng rất lạc quan của tâm trí. Đêm nay, khi
bạn đi ngủ, hãy ngủ trong lạc quan. Và ngủ với sự đảm bảo rằng buổi sáng hôm
sau khi bạn tỉnh giấc cái gì đó sẽ xảy ra, cái gì đó có thể xảy ra, cái gì đó
có thể được thực hiện.
Có thái độ lạc quan, và cùng với
nó tôi cũng muốn nói điều này: sau nhiều năm kinh nghiệm tôi đi tới kết luận rằng
tiêu cực của con người có thể mạnh tới mức ngay cả nếu người ta bắt đầu đạt tới
gì đó, người đó cũng không thể thấy nó bởi sự tiêu cực của mình.
Cách đây không lâu một người
đàn ông thường hay tới tôi, và anh ta đưa vợ đi cùng. Lần đầu chúng tôi gặp
nhau anh ta nói với tôi rằng vợ anh ta không thể ngủ được. Anh ta mô tả tình trạng
của cô ấy với tôi: “Cô ấy không thể ngủ được chút nào nếu không có thuốc, và
ngay cả có thuốc cô ấy cũng chỉ có thể ngủ ba hay bốn giờ. Và vợ tôi sợ; những
sợ hãi kỳ lạ dường như làm cô ấy phiền muộn. Cô ấy sợ bước ra khỏi nhà, và nếu
cô ấy trong nhà cô ấy sợ rằng ngôi nhà sẽ sụp đổ. Nếu không có ai xung quanh cô
ấy sợ rằng nếu cô ấy ở một mình cô ấy sẽ chết, vì thế cô ấy liên tục cần ai đó
xung quanh. Ban đêm cô ấy giữ tất cả thuốc bên mình chỉ phòng trường hợp khẩn cấp”.
Tôi đã gợi ý cô ấy bắt đầu thực
hiện một kiểu thiền nhỏ vốn sẽ giúp ích. Cô ấy bắt đầu làm thử. Sau bảy ngày
tôi gặp anh ta và tôi hỏi anh ta, “Cái gì đã diễn ra? Vợ anh sao rồi?”
Anh ta nói, “Không có nhiều tiến
bộ - cô ấy chỉ ngủ tốt hơn”.
Sau một tuần tôi gặp lại anh ta
và hỏi anh ta, “Có thay đổi gì không?”
Và anh ta nói, “Tình trạng của
cô ấy đã thay đổi rất nhiều, nhưng cô ấy sợ hãi đôi chút”.
Tôi gặp lại anh ta vào bảy ngày
sau và hỏi anh ta, “Có bât kỳ gì xảy ra không?”
“Không có gì quan trọng”, anh
ta nói. “Cô ấy nỗ lực ngủ thêm được bây giờ, ít sợ hãi hơn và không giữ thuốc
bên mình thêm nữa - không có gì nhiều”.
Tôi gọi điều này là cách nhìn
tiêu cực. Thậm chí nếu người đàn ông này sắp kinh nghiệm gì đó anh ta cũng sẽ
không thể thấy nó, không thể nhận ra nó. Và cách nhìn này được gắn vào con người
này. Nó có nghĩa rằng người tiêu cực sẽ không kinh nghiệm được gì, và ngay cả nếu
người đó kinh nghiệm gì đó người đấy sẽ không thể nhận ra nó - và rất nhiều thứ
vốn có lẽ nếu khác đi là có thể thì sẽ bị nghẽn tắc.
Ngoài việc có cách tiếp cận
tích cực, tôi cũng gợi ý rằng suốt ba ngày này bạn chỉ nên nghĩ về điều đang xảy
ra cho bạn - đừng cố nghĩ về điều đang không xảy ra. Trong ba ngày này bất kể
cái gì xảy ra, quan sát. Và quên điều không xảy ra, điều không thể xảy ra. Chỉ
nhớ điều bạn đã kinh nghiệm. Nếu bạn có dẫu chỉ một hương vị nhỏ của an bình,
tĩnh lặng, nuôi dưỡng cái đó. Nó sẽ mang tới cho bạn hy vọng và nó cũng sẽ đẩy
bạn về phía trước. Bởi nếu bạn nuôi dưỡng cái gì đó mà không xảy ra động lực của
bạn sẽ bị mất, và cái thực sự đã xảy ra cũng sẽ bị phá hủy.
Vì thế trong ba ngày này, trong
thử nghiệm của bạn với thiền, chú tâm tới từng điều nhỏ bạn kinh nghiệm và khiến
cái đó thành nền tảng cho tiến bộ của bạn. Đừng trao chút năng lượng nào cho
cái không xảy ra.
Con người luôn luôn không hạnh
phúc bởi anh ta quên cái anh ta có và cố gắng có được cái anh ta không thể có
được. Cứ đưa dạng nền tảng này vào cuộc sống là tuyệt đối sai. Hãy là người hiểu
cái mình có và sống trên nền tảng của cái đó.
Tôi đọc đâu đó rằng một người
đang phàn nàn với người khác, “tôi là người rất nghèo, tôi không có gì cả”.
Vì thế người thứ hai nói, “Nếu
anh nghèo như thế anh có thể làm một điều: Tôi muốn mắt phải của anh. Tôi sẽ trả
anh năm nghìn rupi cho nó. Cầm lấy năm nghìn rupi này và đưa cho tôi mắt phải của
anh”.
Và người đầu tiên nói, “Điều đấy
rất khó. Tôi không thể trao đi mắt phải của tôi”. Thế thì người kia đề nghị,
“Tôi sẽ trả anh mười nghìn rupi cho cả hai mắt”.
Lần nữa người thứ nhất đáp, “Mười
nghìn rupi! Nhưng vẫn vậy, tôi không thể trao đi mắt của mình”.
Lúc đấy người kia đề nghị, “Tôi
sẽ trả anh năm mươi nghìn rupi nếu anh trao cho tôi cuộc sống của anh”.
Với điều này người thứ nhất nói,
“Nhưng điều đó là không thể! Tôi không thể trao đi cuộc sống của mình”.
Người thứ nhất nói, “Điều này
cho thấy anh có nhiều thứ giá trị. Anh có hai con mắt mà anh sẽ không bán với
giá mười nghìn rupi, và anh có cuộc sống của anh - và anh đang nói rằng anh
không có gì cả!”
Tôi đang nói về loại người này
và loại suy nghĩ này. Quý trọng cái bạn có, và cũng như cái bạn kinh nghiêm
thông qua thiền, ngay cả những điều nhỏ bé. Nghĩ về nó, nói về nó, bởi bạn sẽ
kinh nghiệm thêm nữa hay không phụ thuộc vào cách nghĩ này - và lạc quan của bạn
sẽ tạo thêm nữa. Và cái gì mà bạn không có nào…
Một phụ nữ từng tới tôi - cô ấy
là giáo sư được giáo dục tốt tại một trường đại học, trường Sanskrit. Cô ấy
đang tham gia trại thiền bảy ngày, và vào ngày đầu tiên của trại thiền sau buổi
thiền cô ấy tới và nói với tôi, “Xin thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi không có sự đồng
cảm nào với thiêng liêng”.
Mới chỉ là ngày đầu tiên của thử
nghiệm và cô ấy đã nói cô ấy không gặp gỡ với thiêng liêng!
Vì vậy tôi nói, “Nếu bạn đã gặp
thiêng liêng rồi thì sẽ là nguy hiểm, bởi nếu bạn có thể gặp gỡ thiêng liêng dễ
thế bạn sẽ không quý trọng nó”. Và tôi cũng nói, “Bằng cách ngồi tĩnh lặng với
mắt nhắm trong mười phút, rồi sẽ sẵn sàng biết tới thiêng liêng, người nào nghĩ
như vậy sẽ phải là thật sự ngu ngốc”.
Vì vậy nếu bạn kinh nghiệm dù
chỉ tia tĩnh lặng nhỏ nhất, cân nhắc rằng bạn rồi sẽ thấy toàn thể mặt trời bởi
ngay cả kinh nghiệm ánh sáng nhỏ nhất cũng sẽ giúp bạn đạt tới mặt trời. Nếu
tôi đang ngồi trong phòng tối và tôi thấy một tia sáng mỏng, có hai cách tôi có
thể liên tưởng tới nó. Một cách sẽ là nói, “Tia sáng nhỏ này là gì so với bóng
tối sâu thẳm xung quanh tôi? Một tia sáng nhỏ có thể làm được gì? - có nhiều
bóng tối thế xung quanh tôi”.
Cách khác sẽ là nghĩ, “Bất chấp
mọi bóng tối này, vẫn có ít nhất một tia sáng có đó với tôi, và nếu tôi đi xa
hơn tia sáng đó tôi sẽ có thể chạm tới nguồn nơi mặt trời có đó”. Đây là lý do
tại sao tôi đang nói với bạn không nghĩ về tất cả bóng tối đó; nếu có dù chỉ một
tia sáng nhỏ bé nhất, yếu ớt nhất, tập trung vào ánh sáng đó. Nó sẽ mang tới
tăng trưởng cho tầm nhìn tích cực trong bạn.
Thường thì, cuộc sống của bạn
chỉ là cái đối lập. Nếu tôi chỉ cho bạn một bụi hồng bạn có thể nói, “Có gì mà
xem? Tồn tại quá bất công, chỉ có ba hay bốn bông hồng và hàng nghìn gai”. Có một
cách tiếp cận: Thấy bụi hồng và nói, “Tồn tại thật bất công! Có hàng nghìn gai
và chỉ một vài bông hồng”. Đây là một cách nhìn nhận, một cách tiếp cận. Cách
khác sẽ là nói, “Tồn tại thât kỳ diệu: giữa hàng nghìn gai này vẫn tạo ra một bông
hồng”. Bạn cũng có thể thấy nó giống thế này và nói, “Một bông hồng giữa tất cả
những gai này… Chẳng phải là một thế giới nhiệm màu hay sao! Thật sự cứ như là
một phép màu, khả năng một bông hồng nở hoa giữa muôn gai này”.
Vì thế tôi muốn đề nghị bạn thực
hiện cách nhìn thứ hai. Trong ba ngày này làm cho nền tảng của bạn từ tia hy vọng
mỏng manh nhất mà bạn thấy trong thiền của mình, và để nó trở thành mạnh mẽ
hơn.
Điều thứ ba là suốt ba ngày của
thiền này bạn sẽ không sống theo cùng cách bạn vốn đang sống tới tận tối nay.
Con người là một robot, đầy thói quen, và nếu vẫn còn trong ranh giới của những
thói quen của mình, con đường mới tới thiền sẽ rất khó khăn. Vì vậy, tôi gợi ý
rằng bạn nên thực hiện vài thay đổi.
Một thay đổi sẽ là suốt ba ngày
này bạn sẽ nói ít chừng nào tốt chừng ấy. Nói là tai họa lớn nhất của thế kỷ
này! Và bạn thậm chí không ý thức được bạn nói nhiều như thế nào. Từ sáng tới tối,
tới khi bạn đi ngủ, bạn tiếp tục nói. Hoặc bạn nói với ai đó, hoặc nếu không có
ai để nói chuyện, bạn nói với chính bản thân mình.
Suốt ba ngày này ý thức về việc
ngừng thói quen nói liên tục của bạn. Và nó chỉ là một thói quen. Với một thiền
giả, đây là sự sống còn. Suốt ba ngày này tôi muốn bạn nói càng ít càng tốt, và
khi bạn nói, nên tinh khiết, không nên chuyện phiếm thông thường như bạn làm
hàng ngày. Điều thực tế bạn vẫn nói mỗi ngày là gì? Nó có chút giá trị nào
không? Nó sẽ là có hại cho bạn nếu bạn không nói không? Bạn đơn giản huyên
thuyên; không có gì nhiều đáng giá. Và nếu bạn không nói nó sẽ có hại cho người
khác không? Người khác sẽ cảm thấy cái gì đó đang thiếu bởi không nghe những gì
bạn phải nói không? Suốt ba ngày này nhớ rằng bạn sẽ không nói nhiều với bất kỳ
ai. Điều này sẽ giúp ích lớn. Và nếu bạn nói, sẽ tốt hơn nếu nó được kết nối với
thiền và không gì khác cả. Nhưng sẽ tốt hơn nhiều nếu bạn không nói gì cả: ở
trong im lặng càng nhiều càng tốt. Tôi không ngụ ý nên quá nghiêm trang tới mức
bạn buộc mình ở trong im lặng, rằng bạn viết điều bạn muốn nói. Bạn tự do nói,
nhưng đừng chuyện phiếm. Nói một cách có ý thức, và chỉ khi cần thiết.
Điều này sẽ giúp bạn theo hai
phương diện. Một lợi ích sẽ là bạn sẽ tiết kiệm được tất cả năng lượng vốn bị
lãng phí bởi nói. Rồi năng lượng đó có thể được sử dụng cho thiền. Và lợi ích
thứ hai sẽ là nó sẽ ngắt bạn khỏi những người khác và bạn sẽ ở trong cô độc suốt
thời gian này. Chúng ta tới nơi núi non này, và sẽ lãng phí nếu tất cả hai trăm
người được tụ tập ở đây chỉ chực nói chuyện với nhau, chuyện phiếm với nhau. Rồi
thì bạn sẽ vẫn là trong đám đông, như bạn đã là trước đây, và bạn sẽ không thể
kinh nghiệm im lặng.
Kinh nghiệm im lặng chỉ ở trong
núi vẫn chưa đủ. Còn cần tách bản thân bạn khỏi những người khác và ở một mình.
Bạn nên liên lạc chỉ nếu tuyệt đối cần thiết. Tưởng tượng rằng bạn chỉ là người
trên núi này và không ai khác xung quanh. Bạn phải sống như thể bạn tới đây một
mình, bạn đang ở một mình và di chuyển xung quanh một mình. Ngồi dưới cây, một
mình. Đừng đi chỗ này chỗ kia trong những nhóm người. Sống riêng biệt và một
mình trong ba ngày này. Sự thật của cuộc sống chưa bao giờ được biết qua việc sống
trong đám đông, và nó không thể được kinh nghiệm giống như vậy. Không kinh nghiệm
của bất kỳ ý nghĩa nào từng xảy ra trong đám đông. Bất cứ ai từng nếm im lặng
đã nếm nó trong cô độc tuyệt đối, trong đơn độc.
Khi bạn ngừng nói với người
khác và khi tất cả huyên thuyên bên trong và bên ngoài của bạn ngừng lại, tự
nhiên bắt đầu giao tiếp với bạn theo một cách huyền bí. Tự nhiên giao tiếp liên
tục với bạn, nhưng bạn quá mê mải trong huyên thuyên của bạn tới mức bạn không
nghe thấy giọng nói mềm mại của người. Bạn sẽ phải làm bản thân mình lắng xuống
để bạn có thể nghe thấy giọng đang nói với bạn.
Vì vậy trong ba ngày này, nói
chuyện phải được giảm xuống một cách có ý thức. Nếu bạn quên và bắt đầu nói
theo thói quen và rồi thì lại nhớ lại, ngừng ngay lại khi đó và xin lỗi. Ở một
mình. Bạn sẽ làm thí nghiệm với điều này ở đây, nhưng bạn cũng sẽ phải thử nó một
mình.
Đi tới bất cứ đâu bạn thích, ngồi
dưới cây; bạn quên hoàn toàn rằng bạn là một phần của tự nhiên. Bạn cũng không
biết rằng ở gần tự nhiên làm cho kinh nghiệm tối thượng dễ hơn; không nơi đâu dễ
hơn.
Vì vậy sử dụng ba ngày lạ thường
này hoàn toàn. Ở trong một mình, cô độc, và không nói trừ phi cần thiết. Và thậm
chí nếu tất cả mọi người im lặng, tiếp tục ở một mình. Một thiền giả phải ở một
mình. Có rất nhiều người ở đây, vì vậy khi tất cả chúng ta ngồi thiền có thể
trông như thể có một cuộc tụ tập của những người thiền. Nhưng tất cả thiền đều
là cá nhân, một nhóm không thể thiền. Ngồi đây bạn ở trong một nhóm lớn, nhưng
khi bạn đi vào bên trong bản thân bạn sẽ cảm thấy một mình hoàn toàn.
Khi bạn nhắm mắt mình bạn sẽ cảm
thấy một mình, và khi bạn im lặng sẽ không còn nhóm nào cả. Sẽ có hai trăm người
ở đây, nhưng mỗi người sẽ chỉ với chính mình và không với một trăm chín mươi
chín thiền giả khác. Thiền không thể được thực hiện một cách tập thể. Mọi lời cầu
nguyện, mọi thiền đều là cá nhân, là riêng tư.
Ở một mình ở đây, và cả khi bạn
rời nơi này. Và dành phần lớn thời gian của bạn trong im lặng. Không nói. Nhưng
đơn giản ngừng nói sẽ là chưa đủ, bạn cũng sẽ cần thực hiện nỗ lực ý thức để ngừng
huyên thuyên liên tục vốn cứ tiếp diễn trong bạn. Bạn nói với bản thân, bạn trả
lời bản thân - làm bản thân im lặng và buông bỏ cả điều đó. Nếu ngừng huyên
thuyên bên trong khó khăn, thế thì nghiêm khắc nói bản thân mình ngừng ồn ào
này, nói bản thân bạn rằng bạn không thích ồn ào.
Nói với tự thân bên trong bạn.
Là một thiền giả, đưa ra gợi ý cho bản thân là quan trọng. Thỉnh thoảng thử điều
này. Ngồi một mình đâu đó, nói tâm trí bạn ngừng việc huyên thuyên của nó, nói
tâm trí bạn rằng bạn không thích nó, và bạn sẽ ngạc nhiên khi thấy rằng một
phút huyên thuyên bên trong bạn sẽ ngừng.
Ba ngày đưa ra gợi ý cho bản
thân bạn rằng bạn sẽ không nói chuyện. Trong ba ngày bạn sẽ nhận ra khác biệt…
từng bước một, chầm chậm, chầm chậm huyên thuyên sẽ giảm dần.
Điểm thứ tư: bạn có thể có đôi
chút phàn nàn, vài vướng mắc - bạn sẽ không để tâm chút nào tới chúng. Nếu bạn
kinh nghiệm vấn đề hoặc khó khăn nhỏ, đừng cho nó chút chú ý nào. Chúng ta
không ở đây vì giải trí.
Gần đây, tôi đọc câu chuyện về
một nữ tu Trung Quốc. Cô ấy đang thăm ngôi làng nơi chỉ có vài ngôi nhà, và bởi
trời đang tối dần và cô ấy chỉ một mình cô ấy đi tới khoảng sân trống trước các
nhà và hỏi dân làng, “Xin cho tôi ở trong một trong những ngôi nhà của các bạn”.
Cô ấy là người lạ với họ, và thứ
đến cô ấy thuộc tôn giáo khác, vì thế dân làng đóng cửa trước cô ấy.
Ngôi làng kế tiếp rất xa, và trời
thì tối và cô ấy một mình. Vì vậy cô ấy phải ngủ đêm tại cánh đồng và cô ấy ngủ
dưới cây anh đào. Giữa đêm cô ấy tỉnh giấc - trời lạnh, và bởi vậy cô ấy không
thể ngủ. Cô ấy nhìn lên và thấy rằng hoa tất cả đã nở; cây được phủ trùm hoa.
Và trăng đã mọc, và ánh trăng rất đẹp. Cô ấy kinh nghiệm thời khắc vui sướng
mênh mông.
Buổi sáng cô ấy quay lại ngôi
làng và cảm ơn tất cả mọi người đã từ chối trao chỗ nghỉ chân ban đêm cho cô ấy.
Khi họ hỏi cô ấy, “Vì cái gì?” cô ấy nói, “Vì tình yêu của các bạn, vì lòng từ
bi và lòng tốt của các bạn trong việc đóng cửa trước tôi tối qua. Bởi vậy mà
tôi có thể kinh nghiệm thời khắc vui sướng không thể tin được. Tôi thấy hoa anh
đào nở và trăng trong huy hoàng của nó, và tôi thấy cái gì đó mà tôi chưa từng
thấy trước đây. Nếu bạn đã cho tôi chỗ trú chân tôi hẳn sẽ không thấy nó. Đấy
là khi tôi nhận ra lòng tốt của các bạn, lý do của các bạn với việc đóng mọi
cánh cửa trước tôi”.
Đây là một cách nhìn sự việc.
Có thể rằng bạn đã bị đuổi khỏi từ mỗi cánh cửa đêm đó, và rằng bạn đã cảm thấy
tức giận cả đêm. Bạn đã cảm thấy nhiều căm ghét, quá nhiều tức giận hơn với những
người đó tới mức có lẽ bạn đã không nhận thấy hoa đang nở trên cây anh đào và bạn
sẽ không thấy trăng đang mọc, để lại một mình kinh nghiệm cảm giác biết ơn. Bạn
sẽ không kinh nghiệm bất cứ cái gì trong những điều này.
Có một cách khác tương tác với
cuộc sống - và đấy là khi bạn được đổ đầy với lòng biết ơn với mọi điều trong
cuộc sống. Và bạn phải nhớ rằng suốt ba ngày này, cảm thấy biết ơn với mọi thứ.
Cảm thấy biết ơn với điều bạn nhận được và đừng bị quấy rầy về điều bạn không nhận
được. Đây là nền tảng của lòng biết ơn. Chính trên cơ sở này mà vô ưu và giản dị
được sinh ra bên trong bạn.
Tóm lại, tôi muốn nói rằng
trong ba ngày này bạn sẽ không ngừng cố gắng đi vào bên trong, thiền và đi vào
im lặng. Trong hành trình này, một quyết tâm rất vững chắc là cần tới. Tâm trí
ý thức nơi mọi quá trình suy nghĩ diễn ra chỉ là một phần nhỏ; phần còn lại của
tâm trí vẫn còn sâu hơn. Nếu chúng ta chia tâm trí thành mười phần, tâm trí ý
thức sẽ chỉ là một phần, chín phần khác là tâm trí vô thức. Suy nghĩ và lập luận
của chúng ta diễn ra chỉ trong một phần, nhưng phần còn lại của não chưa ý thức
về phần này. Phần còn lại của não không có cảm giác gì về nó. Khi chúng ta thực
hiện quyết tâm có ý thức để thiền, để đi vào samadhi, hân hoan tối thượng, phần
chính của não bạn vẫn còn không biết tới quyết tâm này. Phần vô thức đây sẽ
không hỗ trợ chúng ta trong quyết tâm này. Nhưng nếu chúng ta không nhận được hỗ
trợ từ nó chúng ta không thể thành công. Để nhận được hỗ trợ, một nỗ lực có ý
thức, kiên quyết là cần tới. Bây giờ tôi sẽ lý giải cách thực hiện nỗ lực ý thức
này.
Khi bạn tỉnh dậy, ở cùng với
quyết tâm, và ban đêm khi bạn đi ngủ, khi bạn nằm xuống giường, nghĩ về quyết
tâm của bạn trong năm phút và lặp lại nó với bản thân bạn khi bạn đi ngủ.
Tôi muốn lý giải bài tập cho việc
trở nên quyết tâm này, và bạn sẽ luyện tập nó ở đây cũng như trong cuộc sống
bình thường của bạn. Như tôi đã giải thích, với quyết tâm này toàn bộ tâm trí,
cả vô thức và có ý thức của bạn, sẽ quyết định rằng, “Tôi sẽ im lặng, tôi quyết
tâm kinh nghiệm thiền”.
Đêm Phật Gautam chứng ngộ, ông ấy
đang ngồi dưới cây bồ đề và ông ấy nói, “Tôi sẽ không rời nơi này tới khi tôi
chứng ngộ”. Bạn có thể nghĩ, “Thế thì có liên hệ gì? Làm sao việc không đứng
lên lại giúp ông ấy chứng ngộ? Nhưng quyết tâm, “Tôi sẽ không…” trải ra khắp cơ
thể - và ông ấy sẽ không đứng dậy tới khi ông ấy trở nên chứng ngộ! Kinh ngạc,
ông ấy bắt đầu chứng ngộ cùng đêm đó. Và ông ấy đã thử sáu năm, nhưng chưa bao
giờ ông ấy có sự mãnh liệt tới mức đó trước đây.
Tôi sẽ trao cho bạn một bài tập
nhỏ để làm mãnh liệt quyết tâm của bạn. Chúng ta sẽ thực hiện bài tập này ở đây
và cả vào ban đêm trước khi ngủ.
Nếu bạn thở ra hoàn toàn và rồi
ngừng bản thân mình hít vào, chuyện gì sẽ xảy ra? Nếu tôi thở ra hoàn toàn và rồi
bịt mũi ngậm miệng và không hít vào, cái gì sẽ xảy ra? Chỉ một lúc toàn bộ thực
thể tôi sẽ nỗ lực để hít vào. Chẳng phải từng lỗ chân lông của cơ thể tôi và
hàng triệu tế bào kia sẽ gào thét vì không khí sao? Tôi càng cố nhịn thở lâu
hơn, khát khao hít thở sẽ lan truyền khắp trong tâm trí vô thức tôi càng sâu bấy
nhiêu. Tôi càng ngưng hít thở của mình lâu chừng nào, phần bên trong của thực
thể tôi sẽ càng đòi hỏi không khí nhiều chừng ý. Và nếu tôi ngưng thở tới phút
cuối cùng, toàn bộ thực thể tôi sẽ đòi hỏi không khí. Bây giờ nó không đơn giản
là khao khát nữa; lớp trên cùng không phải là lớp duy nhất chịu ảnh hưởng. Bây
giờ trở thành một câu hỏi về sống và chết; bây giờ những lớp sâu hơn, những lớp
phía dưới, cũng sẽ đòi hỏi không khí hơn nữa.
Giây phút đó, khi bạn chạm tới
trạng thái mà toàn bộ thực thể bạn đang chết khát vì không khí, bạn sẽ lặp lại
với bản thân bạn, “Tôi sẽ kinh nghiệm thiền”. Trong giây phút đó, khi cuộc sống
của bạn đang đòi hỏi không khí, bạn nên lặp lại ý nghĩ, “Tôi sẽ đi vào trong trạng
thái của im lặng. Đây là quyết tâm của tôi: Tôi sẽ kinh ngiệm thiền”. Trong trạng
thái này, tâm trí bạn nên lặp lại ý nghĩ này; cơ thể của bạn sẽ đòi hỏi không
khí và tâm trí bạn sẽ lặp lại ý nghĩ này. Đòi hỏi không khí càng mạnh, quyết
tâm của bạn sẽ đi vào trong càng sâu sắc. Và nếu toàn bộ thực thể bạn nỗ lực và
bạn lặp lại câu này, thế thì sức mạnh của quyết tâm sẽ tăng lên nhiều lần nữa.
Theo cách này nó sẽ chạm tới tâm trí vô thức của bạn.
Bạn sẽ thực hiện quyết tâm này
hàng ngày trước khi thiền mỗi ngày, và vào ban đêm bạn sẽ làm việc này trước
khi đi ngủ. Lặp lại câu này, và rồi đi ngủ. Khi bạn chìm vào giấc ngủ, lúc đó
cũng liên tục để nó rung lên trông tâm trí bạn: “Tôi sẽ kinh nghiệm thiền. Đây
là quyết tâm của tôi. Tôi sẽ đi vào im lặng”.
Quyết tâm này nên tiếp tục rung
lên trong tâm trí bạn để bạn thậm chí không nhận ra khi bạn chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ tâm trí có ý thức của bạn ngừng hoạt động và những cánh cửa mở ra
cho tâm trí vô thức. Nếu tâm trí bạn lặp lại ý tưởng này hết lần này tới lần
khác trong khi tâm trí có ý thức ngừng hoạt động, thế thì nó có thể đi vào tâm
trí siêu thức. Và đến lúc nào đó bạn sẽ quan sát thay đổi quan trọng - bạn sẽ
thấy nó thậm chí ngay cả trong ba ngày này. Vì vậy bây giờ hãy cố hiểu phương
pháp mà bởi nó bạn có thể tăng cường quyết tâm.
Đây là cách để làm nó: Trước
tiên hít vào sâu, chậm, đổ đầy bản thân bạn, đổ đầy phổi bạn sâu chừng nào bạn
có thể. Khi bạn đã hít vào nhiều hết mức bạn có thể, tiếp tục giữ ý nghĩ, “Tôi
sẽ kinh nghiệm thiền”, và tiếp tục lặp lại câu này. Sau đó thở ra, và tới một
điểm bạn sẽ cảm thấy rằng không còn không khí nào để thở ra. Nhưng vẫn có - vì
thế cứ thở ra và lặp lại câu trên. Bây giờ bạn sẽ cảm thấy rằng chắc chắn không
còn chút không khí nào - nhưng vẫn có, vì thế thở hết ra. Đừng sợ: bạn sẽ không
bao giờ thở ra hoàn toàn. Đấy là lý do tại sao, khi bạn cảm thấy rằng không còn
chút hơi thở nào trong bạn, thì vẫn luôn có đó - vì thế cứ cố gắng thở ra. Thở
ra toàn bộ hết mức bạn có thể, và tiếp tục lặp lại, “Tôi sẽ kinh nghiệm thiền”.
Đây là một hiện tượng lạ thường:
thông qua nó quá trình suy nghĩ được kích hoạt trong tâm trí vô thức của bạn. Một
quyết tâm mãnh liệt sẽ nảy sinh và bạn hẳn sẽ thấy tác dụng của nó ngày mai, vì
thế bạn phải thực hiện quyết tâm của bạn thật mạnh mẽ. Chúng ta sẽ bắt đầu thử
nghiệm trước khi chúng ta rời nơi này buổi tối nay. Bạn sẽ thực hiện nó năm lần,
đó là, bạn hít vào và thở ra năm lần và lặp lại ý nghĩ này bên trong năm lần. Nếu
ai có vấn đề về tim, hoặc bất cứ vấn đề gì khác, đừng gắng sức thực hiện quá,
thực hiện một cách nhẹ nhàng thôi. Thực hiện nó nhẹ nhàng hết mức có thể, đừng
gây phiền phức cho bản thân bạn.
Tôi đã nói về quyết tâm để kinh
nghiệm. Bạn phải thực hành nó hàng tối suốt ba ngày này, trước khi ngủ. Nằm
trên giường, lặp lại ý nghĩ khi bạn dần chìm vào giấc ngủ. Nếu bạn theo quá
trình này một cách cần cù và giọng nói của bạn chạm tới vô thức, kết quả là dễ
tới và đáng tin cậy.
Tôi muốn nói về vài điều này
hôm nay, và tôi hy vọng bạn đã hiểu những điểm quan trọng liên quan. Khi tôi
nói, không nên có việc nói chuyện. Tự nhiên, bạn sẽ đọc báo hoặc nghe đài, bởi
điều đấy cũng sẽ là một loại nói.
Hoặc khi tôi nói bạn sẽ im lặng
và một mình… điều này có nghĩa rằng bạn tránh bầu bạn với mọi người nhiều chừng
nào bạn có thể. Ngoại trừ thời gian khi chúng ta tập họp ở đây, hoặc khi chúng
ta ăn… nhưng sau đó bạn sẽ yên lặng và ở trong im lặng. Nên có im lặng toàn bộ,
như thể bạn không ở đó chút nào. Khi bạn tới đây để thiền, thế thì bạn cũng sẽ
tới trong im lặng. Bạn sẽ thấy kết quả của ba ngày im lặng. Khi bạn bước đi
trên phố hãy im lặng; khi ngồi, đứng, đi vòng vòng, hãy im lặng. Và hầu hết thời
gian hãy cố ở một mình. Lựa một nơi đẹp và ngồi ở đó một cách yên lặng. Và nếu
có ai đó với bạn, họ cũng nên ngồi một cách yên lặng; đừng nói, nếu không những
ngọn núi sẽ bị phí hoài, đẹp sẽ bị phí hoài. Bạn sẽ không thấy cái đang ở ngay
trước mặt bạn. Bạn sẽ phá hủy mọi thứ với việc nói của bạn. Ở một mình đi.
Tôi muốn đề cập tới vài điều vốn
quan trọng cho mọi người này. Nếu không có khát khao trong bạn, và dường như
không có cách để thức tỉnh khát khao này, thế thì hãy nói cho tôi về điều này
ngày mai. Cho tôi biết nếu bạn không chút hy vọng nào về bản thân mình và bạn
không cảm thấy có thể có chút hy vọng nào, hoặc nếu bạn thấy khó làm mạnh quyết
tâm của bạn và cảm thấy với bạn thì không thể thiền được. Vì vậy ngày mai bạn
có thể hỏi tôi về những khó khăn mà bạn nghĩ bạn sẽ đối mặt trong ba ngày tới,
để không có thời gian nào bị lãng phí sau đó.
Nếu bạn có bất kỳ vấn đề nào, bất
kỳ đau đớn hay buồn phiền nào bạn muốn được giải tỏa mà đang ngăn cản bạn thiền,
hoặc nếu bạn đang gặp bất kỳ khó khăn nào khi đang thiền, nhớ lấy điều này: bạn
có thể hỏi câu hỏi của bạn một cách riêng rẽ. Nó sẽ không dành cho tất cả mọi
người; nó sẽ là cho riêng mình bạn, vậy nên bạn đi theo một thủ tục riêng. Và bất
cứ vấn đề nào bạn có thể gặp, rõ ràng về nó vào sáng mai để chúng ta được chuẩn
bị cho ba ngày tiếp theo. Tôi muốn nói vài điều này. Bạn phải duy trì cách nhìn
riêng của mình. Và rồi từ ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu với cái sẽ được làm,
chúng ta sẽ bắt đầu công việc thật sự vào ngày mai.
Bây giờ chúng ta sẽ ngồi hơi
tách nhau một chút - hội trường đủ rộng để mọi người có thể dàn ra - và chúng
ta sẽ thực hiện quyết tâm của chúng ta trước khi chúng ta rời nơi này… đừng
nhát gừng quá, rất chậm, chầm chậm đổ vào phổi bạn hoàn toàn. Khi bạn đổ đầy phổi
bạn, lặp lại với bản thân, “Tôi sẽ kinh nghiệm thiền”. Lặp lại ý nghĩ này. Rồi,
khi phổi được đổ đầy tới mức tối đa, ngưng hơi thở của bạn trong một lát, lặp lại
ý nghĩ. Bạn có thể hồi hộp, bạn sẽ cảm thấy như thể thích thở ra, nhưng tiếp tục
ngưng hơi thở của bạn và lặp lại ý nghĩ. Sau đó bắt đầu chầm chậm thở ra, lại lặp
lại ý nghĩ. Tiếp tục thở ra cho tới khi bạn cảm thấy bạn trống rỗng, và sau đó
tiếp tục thở ra và lặp lại ý nghĩ. Khi bạn cảm thấy hoàn toàn trống rỗng, giữ sự
trống rỗng đó. Đừng hít vào vội, và tiếp tục lặp lại ý nghĩ lâu tới chừng bạn
có thể. Và sau đó, bắt đầu chầm chậm hít vào. Một lượt thở vào và một lượt thở
ra là một vòng. Mọi người nên đi theo thủ tục này chầm chậm, từng bước một.
Sau khi thực hiện nó năm lần
hãy giãn thẳng lưng của bạn, hít vào chậm, ngồi im lặng và thư giãn trong năm
phút. Chúng ta sẽ thực hiện bài tập này mười phút và sau đó mọi người sẽ rời
nơi này một cách im lặng. Nhớ lấy, bạn sẽ không nói, và điều này là kể từ bây
giờ trở đi. Với ý thức đó trại thiền bắt đầu ngay bây giờ. Khi bạn đi ngủ lặp lại
bài tập này từ năm tới bảy lần, miễn là bạn cảm thấy thoải mái, rồi thì tắt đèn
và đi vào giấc ngủ. Chìm vào giấc ngủ với ý nghĩ, “Tôi sẽ trong im lặng, đây là
mục tiêu của tôi”. Và khi giấc ngủ bao trùm bạn ý nghĩ này sẽ ở cùng bạn.
Khi bạn đã hoàn thành thực hiện
bài tập năm lần, nghỉ ngơi yên lặng một lát và hít thở nhẹ nhàng. Bây giờ giữ
cho lưng bạn thẳng. Để cho cơ thể bạn thả lỏng. Lưng bạn thẳng và cơ thể bạn được
thư giãn. Nhắm mắt lại. Hít vào sâu một cách yên lặng và thực hiện như tôi vừa
nói năm lần: “Tôi sẽ kinh nghiệm im lặng. Tôi sẽ kinh nghiệm thiền. Tôi quyết
tâm rằng tôi sẽ kinh nghiệm thiền”. Để cho toàn thể thực thể bạn thực hiện lời
thề rằng bạn sẽ đi vào thiền. Để toàn bộ thực thể bạn cộng hưởng với nó. Điều
này nên chạm tới lớp tâm thức sâu nhất của bạn.
Sau khi làm vậy năm lần, rất nhẹ
nhàng, rất thư giãn, ngồi xuống, thẳng lưng và làm chậm việc hít thở của bạn.
Thở ra chậm và tiếp tục quan sát việc hít thở của bạn. Nghỉ ngơi năm phút. Suốt
thời gian nghỉ ngơi này quyết tâm mà bạn đã thực hiện sẽ chìm sâu hơn trong bạn.
Thực hiện quyết tâm năm lần, sau đó, ngồi yên lặng, quan sát hít thở của bạn
năm phút và hít thở chậm.