Read more
Thực Hành Vô Ngã by Vô Ngã
Thiền – Con Đường Của Nghịch Lý – Osho
Bài nói về Thiền
Tập 2
Chương 5. Ngọn lửa trắng của sự sống
Một chiến binh lớn
người Nhật Bản có tên Nobunaga quyết định tấn công kẻ thù mặc dù anh ta chỉ có
một phần mười quân số so với đối thủ. Anh ta biết rằng anh ta sẽ thắng, nhưng
lính của anh ta nghi ngờ.
Trên đường anh ta dừng
tại đền thờ Shinto và nói với lính của mình: 'Sau khi ta tới thăm điện thờ ta sẽ
tung một đồng tiền. Nếu mặt ngửa xuất hiện, chúng ta sẽ thắng; nếu mặt sấp xuất
hiện, chúng ta sẽ thua. Định mệnh nắm giữ chúng ta trong tay của nó.'
Nobunaga đi vào đền
thờ và nói lời cầu nguyện im lặng. Anh ta bước tới và tung đồng tiền. Mặt ngửa
xuất hiện. Lính của anh ta hang hái chiến đầu tới mức họ thắng trận chiến dễ
dàng.
'Không ai có thể thay
đổi được bàn tay của định mệnh,' người hầu của anh ta nói với anh ta sau trận
chiến.
'Quả thực không,'
Nobunaga nói, chìa ra đồng tiền mà cả hai mặt đều là mặt ngửa.
Đây là một trong những
điều nền tảng của Thiền - rằng mọi sự đều là kết cấu tâm trí, rằng bất kì cái
gì chúng ta biết đều không là gì ngoài phóng chiếu của tâm trí. Cái gọi là thực
tại đó không thực sự là thực. Nó có vẻ là thực vì chúng ta tin rằng nó là thực
- chính tin tưởng tạo ra thực tại. Tại cội nguồn của mọi cái gọi là thực tại đều
không là gì ngoài tin tưởng của bạn. Nếu bạn tin, nó là vậy. Nếu bạn không tin,
nó không còn là vậy nữa.
Thiền nói tâm trí là
sansar, thế giới, và tâm trí là niết bàn nữa. Nó toàn là trò chơi tâm trí. Và
nhớ, ngay cả nói nó toàn là trò chơi tâm trí - không có ngoại lệ. Ngay cả Thượng
đế của bạn cũng là trò chơi tâm trí tối thượng, siêu trò chơi. Đây là chỗ Thiền
rất cao so với các tôn giáo khác.
Các tôn giáo khác nói
thế giới là trò chơi tâm trí, nhưng họ không nói moksha là trò chơi tâm trí.
Các tôn giáo khác nói thế giới vật chất, thế giới của tiền và quyền và danh, là
trò chơi tâm trí - nhưng họ không nói rằng Thượng đế, cõi trời, đức hạnh cũng
là trò chơi tâm trí. Chính ở đây mà Thiền là tôn giáo tối thượng. Nó nói mọi thứ
đều là trò chơi tâm trí. 'Mọi' là mọi - bất kì cái gì Thiền nói, nó ngụ ý vậy.
Tâm trí bao gồm mọi thứ mà bạn có thể biết, tâm trí bao gồm mọi thứ mà bạn có
thể trải nghiệm, tâm trí bao gồm mọi thứ mà là có thể.
Thế thì có cách nào để
biết cái thực mà không phải là trò chơi tâm trí không? Có một cách, và đó là bỏ
bản thân tâm trí. Khi tâm trí bị bỏ đi, thực tại có đó. Khi tâm trí còn dai dẳng,
nó liên tục tạo ra thực tại riêng của nó. Và thực tại đó, cái mà có đó khi tâm
trí bị bỏ đi, không thể được diễn đạt qua tâm trí.
Đó là lí do tại sao
Thiền là tuyệt đối im lặng về Thượng đế. Không phải là Thượng đế không hiện hữu
- nhưng Thượng đế mà chúng ta nói tới sẽ là trò chơi tâm trí, nó sẽ là phóng
chiếu của chúng ta. Meera phóng chiếu Krishna, Theresa phóng chiếu Christ,
Ramakrishna phóng chiếu Mẹ Kali - nhưng đây toàn là những phóng chiếu. Những
phóng chiếu đẹp. Hiển nhiên, khi Meera thấy Krishna thổi sáo đó là mơ đẹp -
nhưng nó là mơ, Thiền nói vậy. Nó là tưởng tượng. Bạn có thể để nhiều tưởng tượng
vào trong nó tới mức nó có thể trở thành thực hơn với bạn. Nhưng thực tại này
do bạn tạo ra, nó được bạn bịa ra.
Meera sẽ không thấy
Christ, đó không phải là đầu tư của cô ta. Và Theresa sẽ không thấy Krishna, đó
không phải là đầu tư của bà ấy. Người Ki tô giáo liên tục thấy Christ, và Phật
tử liên tục thấy Phật. Bất kì cái gì bạn tin, bạn có thể thấy. Nếu bạn tin đủ mạnh,
nó trở thành thực. Nhưng thực tại này chỉ là thực tại tương đối, và thực tại được
bịa ra. Không có mấy khác biệt giữa nó và việc mơ.
Mọi đêm bạn đều phát
minh ra thực tại, trong khi bạn mơ nó có vẻ thực thế, thực một cách đích thực
thế. Mọi sáng bạn thấy nó là giả. Hàng triệu lần bạn đã thấy nó là giả - nhưng
lần nữa bạn sẽ đi ngủ đêm nay và lần nữa nó sẽ là thực. Tâm trí sẽ lại chơi trò
chơi này.
Ngay cả những giấc mơ
ngớ ngẩn cũng có vẻ thực, điều là không thể được, không thể được chút nào. Tảng
đá bỗng nhiên trở thành con chó... con chó bắt đầu nói với bạn... nhưng trong
mơ điều đó là thực. Logic của bạn ở đâu? Suy luận của bạn ở đâu? Mọi kinh nghiệm
quá khứ của bạn đã đi đâu rồi? Bạn lại bị lừa.
Thiền nói cùng điều
này đang xảy ra ngay cả khi bạn thức. Cái gọi là thức của bạn không mấy là của
nhận biết, thế thì điều đó đang xảy ra nữa. Bạn thấy người đàn bà và bạn gọi cô
ấy là đẹp. Có thể bạn đơn giản đang phóng chiếu cái đẹp. Có thể bạn đang thấy
những thứ mà không có đó. Đó là điều Phật nói - vì làm sao có thể có cái đẹp
trong thân thể? Và làm sao có thể có cái đẹp trong xương, thịt, máu? Mọi loại bệnh
đang ẩn nấp ở đó. Chết đang tăng lên ở đó... nhưng bạn thấy cái đẹp. Bạn tin.
Khi bạn tin, nó có đó; khi tin tưởng biến mất, mọi cái đẹp biến mất.
Quan sát điều đó đi.
Bạn thường xuyên tạo ra thế giới riêng của bạn. Chúng ta sống trong các thế giới
khác nhau vì chúng ta sống trong mơ khác nhau, và chúng ta sống trong các thế
giới khác nhau vì chúng ta sống trong các hệ thống niềm tin khác nhau. Người
Hindu có hệ thống niềm tin khác, thực tại tới với người đó theo cách khác. Người
Mô ha mét giáo có hệ thống niềm tin khác, thực tại tới với người đó theo cách
khác. Cái là thực cho người Hindu là ngớ ngẩn cho người Mô ha mét giáo, và cái
là thực cho người Mô ha mét giáo là ngớ ngẩn cho người Hindu. Họ có thể là hàng
xóm, họ có thể là bạn bè, nhưng họ thuộc vào các hệ thống niềm tin khác nhau.
Cho nên có cách để biết
cái thực không? Có, có cách. Thiền nói: Bỏ mọi hệ thống niềm tin đi. Đó là điều
Krishnamurti liên tục nhấn mạnh - bỏ mọi hệ thống niềm tin, thế thì bạn có thể
biết. Nhưng không có cách nào để nói cái bạn sẽ biết ở đó, vì ở đó cái biết và
người biết không còn tách rời. Ở đó người trải nghiệm và cái được trải nghiệm
không còn tách rời.
Do đó, Thiền nói,
samadhi không phải là kinh nghiệm. Thượng đế không phải là kinh nghiệm, chứng
ngộ không phải là kinh nghiệm - vì kinh nghiệm xảy ra trong tâm trí, và những
điều này xảy ra bên ngoài tâm trí. Nếu chúng là kinh nghiệm thế thì chúng lại
là một phần của tin tưởng của bạn.
Nghe tôi, bạn có thể
bắt đầu có trải nghiệm về satori. Nghe tôi liên tục, bạn có thể tạo ra hệ thống
niềm tin - máy chiếu mạnh. Mọi ngày nghe, thiền, nghe, thiền, một điều lặp đi lặp
lại trở thành việc lặp lại thường xuyên trong tâm trí - tạo ra nếp sống đều đều,
đường mòn, trở nên sâu hơn mọi ngày. Một ngày nào đó đột nhiên bạn trải nghiệm
tỏ ngộ đã xảy ra. Nhưng nếu nó là kinh nghiệm nó không phải là tỏ ngộ thực. Nếu
bạn có thể trải nghiệm nó, nếu bạn có thể thấy nó xảy ra, thế thì nó không phải
là satori - vì bạn có đó tách rời. Bất kì chỗ nào bạn tách rời khỏi kinh nghiệm
của bạn, cái tách rời bạn ra là tâm trí.
Cho nên Thượng đế có
thể là kinh nghiệm và samadhi không thể là kinh nghiệm và chân lí không thể là
kinh nghiệm. Tâm trí biến mất, mọi kinh nghiệm biến mất. Đột nhiên thực tại có
đó - nhưng bạn không còn tách rời khỏi nó để biết nó. Bạn là nó.
Đây là chuyện ngụ
ngôn hay. Trước khi chúng ta đi vào trong nó, vài điều phải được hiểu.
Thầy Takan sắp chết -
một Thiền sư lớn, được các đệ tử của ông ấy yêu mến lắm. Đệ tử của ông đã đề
nghị rằng ông ấy nên viết ra một bài thơ chết. Trong Thiền đó là truyền thống,
bất kì khi nào một thầy chết, xem như lời thốt ra cuối cùng của ông ấy, ông ấy
viết bài thơ chết. Nó là hay, rất có tính chỉ dẫn. Chết nên là bài thơ, chết
nên là mở hội, bài ca. Và khi thầy sắp lên đường, khi thầy nói lời tạm biệt với
tất cả những người đã từng ở cùng thầy và những người đã từng làm việc cùng thầy
và những người đã từng trưởng thành qua thầy - với mọi người còn chưa trưởng
thành của thầy - thầy để lại di sản cuối cùng trong một bài ca. Có thể hai
dòng, bốn dòng - một bài haiku nhỏ. Nhưng đó là món quà của thầy.
Cho nên họ viết bài
thơ chết. Và các đệ tử yêu cầu - khi họ thấy rằng thầy sắp rời khỏi họ, họ nói,
'Điều cuối cùng là, cho chúng tôi bài thơ.' Chết sẽ xảy ra cùng bài thơ này -
đó là nghĩa. Chết không nên là chuyện buồn, nó nên là niềm vui. Và các thầy đã
hát những bài ca hay. Chúng phải là tự phát vì thầy có thể không là nhà thơ
chút nào, thầy có thể đã không làm thơ bao giờ. Nhưng khi một hiện tượng lớn như
vậy như chết có đó, mọi người trở thành nhà thơ, nếu bạn tỉnh táo.
Đó là một kinh nghiệm
hay thế. Đi qua chết là đi qua việc thảnh thơi hoàn toàn, đi vào trong chết là
đi vào trong nghỉ ngơi không căng thẳng. Mọi thứ bắt đầu trở nên lỏng ra, mọi
thứ bắt đầu rơi rụng đi. Và người ta sẵn sàng cho cuộc hành trình, và con thuyền
đã tới bờ... và cái không biết bao quanh... và điều huyền bí ở khắp xung quanh.
Ngay cả người chưa bao giờ là nhà thơ và chưa bao giờ làm thơ, sẽ thốt ra cái
gì đó.
Cho nên họ đã yêu cầu
Thầy Takan viết bài thơ chết. Ông ấy đã từ chối. Nhưng khi họ nài nỉ, ông ấy đã
viết chữ yume - nó ngụ ý 'mơ' - và chết.
Nhiều bài thơ chết đã
được viết ra, nhưng không cái gì so sánh được với Thầy Takan: yume - mơ. Sống
và chết cả hai đều là mơ: đó là lời phán quyết cuối cùng của ông ấy. Nó rất dứt
khoát. Đó là điều các nhà huyền bí Hindu bao giờ cũng nói - maya. Nó không có
đó; nó có đó vì bạn muốn nó có đó. Tâm trí là cực kì sáng tạo, tâm trí là đấng
sáng tạo thực. Nó liên tục sáng tạo - nó liên tục tạo ra bất kì cái gì bạn muốn
tạo ra, nó làm mọi thứ thành sẵn có cho bạn. Bạn chỉ phải mơ, và thực tại bắt đầu
thay đổi quanh bạn.
Nhưng nó toàn là mơ.
Sống là mơ, chết là mơ, Thượng đế là mơ. Mọi thứ đều là mơ. Chỉ một thứ không
là mơ - đó là tâm thức mà trên nó mơ này xảy ra, mà với nó mơ này xảy ra.
Bạn đi xem phim và bạn
thấy mơ được phóng chiếu lên màn ảnh. Màn ảnh là trống rỗng và chẳng có gì - chỉ
ánh sáng và bóng tối. Nhưng bạn bị tham gia vào, bạn trở nên bị tham gia vào rất
nhiều. Lúc thì bạn khóc, lúc thì tim bạn bắt đầu đập nhanh. Lúc thì bạn cười,
lúc thì bạn trở nên rất căng thẳng, lúc thì bạn thảnh thơi. Bạn xúc động với
câu chuyện, bạn trở thành một phần của câu chuyện. Và bạn biết - việc biết ngầm
ẩn có đó, rằng nó toàn là mơ. Nhưng dầu vậy bạn liên tục quên. Bạn quên đi quên
lại - thật ra bạn gọi bộ phim đó là hay nhất trong đó bạn hoàn toàn quên rằng
nó chỉ là phim. Phim hay nhất là phim không cho phép bạn có bất kì việc nhớ lại
nào rằng nó là không thực. Nhà viết chuyện hay nhất, người kể chuyện hay nhất,
là người có toàn thể câu chuyện, khi người đó kể nó, trở thành thực - bạn bắt đầu
sống nó.
Phim làm bạn xúc động.
Nó làm cho xúc cảm của bạn thay đổi, bạn trở nên bị tham gia vào. Nước mắt trào
ra, tiếng cười tới, bạn trở nên bị ảnh hưởng. Nó không còn là không thực - bằng
không làm sao bạn bị xúc động? Nếu nó là không thực, bạn chắc đã không khóc. Bạn
đã quên sự thực, rằng nó là phóng chiếu.
Việc quên này là điều
chúng ta gọi là sống. Bạn đã trả tiền cho bộ phim này - để thấy cái gì đó không
thực trở thành thực. Và có những người sẽ thậm chí trả tiền để thấy thảm kịch rất
kinh khủng, người sẽ đi xem câu chuyện kinh khủng mà sẽ chỉ là tra tấn và không
gì khác. Và họ trả tiền cho điều đó, và họ bị xúc động bởi nó. Họ sống trong địa
ngục trong ba giờ. Và họ nói câu chuyện là hay, nó cực kì thực. Theo cùng tỉ lệ
như họ bị xúc động bởi nó, nó trở thành thực. Nếu bạn không bị xúc động bởi nó
chút nào, nó vẫn còn không thực.
Khi bạn bị xúc động,
cái gì xảy ra? Bạn không còn là khán giả, bạn đã trở thành một phần của nó. Mọi
người bắt đầu bị đồng nhất với diễn viên. Lần sau bạn đi xem phim, chỉ xem thôi
- bạn chắc phải đã trở nên bị đồng nhất với ai đó. Bây giờ thành công của người
đó là thành công của bạn, thất bại của người đó là thất bại của bạn. Yêu của
người đó là yêu của bạn, thảm kịch của người đó là thảm kịch của bạn. Khi người
đó cười bạn cười, khi người đó khóc bạn khóc - bạn trở nên bị đồng nhất với một
phần nào đó của bộ phim. Nó trở thành câu chuyện của bạn. Trong vài khoảnh khắc
bạn bỏ cuộc sống của bạn và bạn trở thành một phần của cuộc sống của những người
lạ này, người đang chuyển động trên màn ảnh.
Sau ba giờ, khi bạn về
lại nhà, đột nhiên bạn nhớ lại nó đã chỉ là câu chuyện - bạn không cần lo nghĩ
về nó. Bạn không cần mang mối lo nghĩ về nhà bạn, bạn không cần làm rối giấc ngủ
của bạn. Bạn bắt đầu cười lại - bạn thoát ra khỏi nó. Nhưng ba giờ này trong
khi bạn ở bên trong rạp chiếu phim, bạn đã không chỉ ở bên trong rạp chiếu, bạn
đã ở bên trong bộ phim. Bạn đã trở thành một phần của nó. Bạn đã không là khán
giả, bạn đã trở thành người tham gia.
Lần sau bạn đi, quan
sát. Nếu bạn vẫn còn là khán giả bạn sẽ vẫn còn không bị xúc động, vì khán giả
sẽ liên tục biết rằng đây không cái gì. Không cái gì đang xảy ra. Khoảnh khắc bạn
trở thành người tham gia, nó không chỉ còn là không cái gì, nó đã trở thành mọi
thứ. Ở đây bạn làm mất nhận biết, và ở đó mơ trở thành thực. Ở đây bạn thu lấy
nhận biết, và mơ trở thành mơ.
Cho nên toàn thể vấn
đề là: Bạn đang làm gì trong thế giới? Bạn có là người tham gia trong nó không?
Hay là người quan sát? Nếu bạn là người tham gia bạn đã trở thành không thực và
thế giới đã trở thành thực. Chính bạn đặt thực tại của bạn vào trong thế giới,
và thế thì thế giới trở thành thực. Điều đó là tùy ở bạn: bạn có thể rút nó lại.
Một khi bạn rút nó lại, bạn trở thành nhận biết, thế giới bắt đầu trở thành
không thực. Thực tại của thế giới tùy thuộc vào bạn tham gia vào bao nhiều và bạn
chứng kiến bao nhiêu. Những khoảnh khắc hiếm hoi đó của việc chứng kiến, và bạn
sẽ thấy người Hindu là đúng khi họ nói thế giới là maya - ảo vọng.
Takan là đúng khi ông
ấy nói nó toàn là mơ - sống và chết. Phát biểu cuối cùng của ông ấy phải là điều
thứ nhất nữa - đây là toàn thể câu chuyện.
Nhưng chúng ta đã bỏ
nhiều đầu tư vào hệ thống niềm tin của chúng ta. Bạn phải nhận biết về điều đó
- nếu bạn không được tham gia, bạn trở nên nhận biết. Ai đó đã rơi vào yêu người
nào đó khác - bạn cười. Mọi người yêu đều có vẻ buồn cười với những người đang
không trong yêu. Mọi người yêu đều có vẻ ngu, xuẩn, điên. Đó là lí do tại sao
chúng ta nói rằng ai đã đã rơi vào yêu. Rơi vào - anh ta không còn đứng thẳng nữa,
anh ta không còn tỉnh táo với điều anh ta đang làm. Đó là lí do tại sao chúng
ta nói những người yêu là mù, yêu là mù. Nó là vậy, với những người không là
người tham gia. Nhưng với người đang tham gia trong nó, nó không còn là mơ, nó
là thực tại duy nhất có đó. Mọi thực tại khác đã biến mất; chỉ một thực tại có
đó.
Khi hai người yêu
nhau đang đi tay trong tay, thế giới mà bạn thấy họ không thấy. Họ có thế giới
riêng của họ, thế giới riêng tư. Đó là lí do tại sao những người yêu nhau không
bao giờ được những người khác thích - vì những người yêu nhau không sống trong
thế giới chung, họ sống trong thế giới riêng tư riêng của họ. Họ có ngôn ngữ
riêng. Họ cảm thấy đủ; cùng nhau họ là đủ. Nếu toàn thế giới biến mất họ không
quan tâm, họ càng không thể quan tâm. Thật ra thế giới chỉ dường như là cản trở.
Những người yêu muốn được một mình, họ không muốn được quan tâm tới. Họ đang đi
vào trong một thực tại khác.
Khi yêu biến mất ngay
cả những người yêu này sẽ cười về quá khứ riêng của họ, và họ sẽ nói, 'Mình ngu
làm sao!' Đó là điều mọi người già nói - họ nói họ đã ngu làm sao khi họ còn trẻ.
Điều đó không nhất thiết có nghĩa là họ đã trở nên khôn. Nếu họ trẻ lại, nếu
phép màu nào đó xảy ra và họ lại trở thành thanh niên, họ sẽ lại là ngu như bao
giờ.
Thật ra, người già bắt
đầu đi tới đền chùa hay nhà thờ hồi giáo hay giáo đường guruduwara hay nhà thờ
- bây giờ người đó đã bắt đầu sống trong mơ khác, mơ tôn giáo. Bây giờ người đó
nói chuyện với Krishna. Ban đầu, người đó thường nói với người yêu của mình -
người yêu có thể ở cách xa cả nghìn dặm, và người đó thường nói với cô ấy, và
người đó thường được tràn ngập với hình ảnh của cô ấy. Bây giờ người đó nghĩ về
Krishna, Christ, Thượng đế, và nói, cầu nguyện. Điều này là lại đi vào trong mơ
khác.
Dễ bỏ mơ này và đi
vào mơ khác. Rất khó bỏ mọi mơ - và đó là điều Thiền tất cả là gì. Nó nói: Chỉ
đổi từ mơ này sang mơ khác là không có nghĩa. Điều cơ bản vẫn còn lại, rằng bạn
liên tục tạo ra mơ mới. Và nếu bạn mơ mạnh mẽ, nếu bạn mơ với tin cậy sâu sắc,
không hoài nghi, không nghi ngờ nào nảy sinh trong bạn, bạn có thể biến đổi bất
kì ý nghĩ nào thành sự việc.
Đây là một trong những
ngạn ngữ cổ nhất trong Kinh Thánh: 'Khi con người nghĩ, con người trở thành vậy.'
Vâng, bạn tạo ra thế giới của bạn, bạn tạo ra bản thân bạn nữa. Ý nghĩ trở
thành sự vật. Được tin một cách sâu sắc, ý nghĩ trở thành sự vật - sự vật không
là gì ngoài ý nghĩ được cô đặc. Mọi thực tại trong sự sống nảy sinh trước hết
như ý nghĩ.
Quan sát mà xem: máy
bay đã có thời là ý nghĩ trong tâm trí của ai đó. Có thể ý nghĩ này vẫn còn lại
và dai dẳng trong nhiều tâm trí. Phải mất hàng nghìn năm để trở thành thực tại,
nhưng điều đó không thành vấn đề. Con người muốn bay. Từ chính lúc bắt đầu, con
người đã muốn bay - và ý tưởng này còn dai dẳng và dai dẳng và dai dẳng. Và một
ngày nào đó ý tưởng này trở thành thực tại. Anh em nhà Wright đã đi vào trong
không trung, mơ này đã trở thành thực tại.
Mọi khám phá khoa học
đều không là gì ngoài mơ được mơ dai dẳng bởi nhân loại. Nếu bạn liên tục, nếu
bạn liên tục - nếu bạn liên tục rơi vào trong mơ đó lặp đi lặp lại và để năng
lượng của bạn vào đó, đầu tư cuộc sống của bạn vào trong nó, nó sẽ trở thành thực
tại. Không thể có chuyện nó thoát khỏi bạn; điều duy nhất được cần là sự kiên
trì.
Và đó là điều vật lí
hiện đại nói nữa - từ một góc độ rất khác. Albert Einstein đã không chủ ý mang
Thiền tới vật lí hiện đại. Vật lí hiện đại nói vật chất và năng lượng là chuyển
đổi được. Các nhà tâm lí học bao giờ cũng khẳng định rằng ý nghĩ có thể được
chuyển đổi thành vật, và mọi vật có thời đã từng chỉ là ý nghĩ. Một ý nghĩ được
cô đặc lại trở thành vật; nó trở thành việc vật chất hóa. Bây giờ vật lí hiện đại
nói năng lượng và vật chất là chuyển đổi được. Ý nghĩ là năng lượng, vật là vật
chất. Công thức vĩ đại của Einstein: e = mc2 có tầm quan trọng lớn. Bất kì cái
gì bạn gọi là vật chất đều không là vật chất, nó phần nhiều là ý nghĩ như bất
kì ý nghĩ nào khác.
Eddington tương truyền
đã nói: 'Tôi càng nhìn vào trong thực tại, tôi càng cảm thấy rằng nó dường như
giống với ý nghĩ nhiều hơn là giống với vật.' Và bây giờ trong giới khoa học có
nói chuyện lớn về các thực tại khác. Hình học Euclid tạo ra một loại thực tại.
Hình học phi Euclid tạo ra một loại thực tại khác, chính loại thực tại đối lập.
Bây giờ có việc nói về nhiều loại toán học, và có việc nói về nhiều loại hệ thống
logic. Và điều đó còn tùy. Nếu bạn tin vào một hệ thống logic, bạn sẽ bắt gặp một
loại thực tại. Nếu bạn không tin vào nó, bạn sẽ không bao giờ bắt gặp nó, vì bạn
sẽ không bao giờ đi vào chiều đó.
Cho nên thực tại
không phải là một, thực tại là nhiều. Và bạn không sống trong một vũ trụ, bạn sống
trong đa vũ trụ. Và điều đó xảy ra mọi ngày - nếu bạn quan sát, bạn sẽ thấy nó
mọi ngày.
Đứa trẻ sống trong một
loại thế giới khác - phân biệt giữa mơ và thực còn chưa nảy sinh. Có thể đó là
lí do tại sao tất cả chúng ta đều nhớ tới thời thơ ấu của mình với sự hoài niệm.
Tất cả chúng ta đều nghĩ nó đã là đẹp, nó đã là lạ thường, nó đã là kì diệu. Điều
ngạc nhiên về nó tất cả là gì? Điều ngạc nhiên đã là, không có phân biệt giữa
thực tại và mơ - bạn có thể dễ dàng trượt từ mơ này vào mơ khác. Đã dễ dàng
thoát ra khỏi mơ này và đi vào mơ khác; đã không có cản trở nào.
Đứa trẻ không có vấn
đề gì vì nó không có những tin tưởng cố định. Những tin tưởng linh động... và
không tin tưởng nào đã là hiện tượng được lắng đọng, không tin tưởng nào đã trở
thành một vật cụ thể. Mọi thứ đã là linh động, tuôn chảy - và đứa trẻ và tâm thức
của nó là như vậy.
Đàn ông sống trong một
loại thực tại khác với đàn bà, vì họ sống trong hệ thống ý nghĩ khác và hệ thống
niềm tin khác. Đàn ông sống trong tin tưởng năng nổ, đàn bà sống trong tin tưởng
cảm nhận. Mọi điều họ làm, mọi điều họ nghĩ, mọi điều họ tin, sâu bên dưới là rất
khác.
Khi đàn ông nghĩ về
đàn bà, anh ta nghĩ về yêu, anh ta không bao giờ nghĩ về hôn nhân. Khi đàn bà
nghĩ về đàn ông, cô ấy nghĩ về hôn nhân. Yêu là phụ, an ninh là thứ nhất. Cô ấy
sống trong một loại thế giới khác - có thể trong tương lai cô ấy có thể không
thế, nhưng trong quá khứ vấn đề duy nhất cho đàn bà đã là làm sao được an ninh.
Cô ấy mảnh mai, cô ấy mềm mại, cô ấy yếu hơn, cô ấy sợ. Mọi thứ xung quanh là
thế giới do đàn ông tạo ra, và cô ấy là người lạ trong nó. Cô ấy cần an ninh.
Cho nên khi cô ấy rơi vào yêu, quan niệm đầu tiên, ý tưởng đầu tiên, là làm sao
an ninh, an toàn. Cô ấy sẽ không thích làm tình với người đàn ông chừng nào hôn
nhân chưa được giải quyết. Hôn nhân phải là điều đầu tiên, thế thì bất kì cái
gì khác có thể theo sau.
Đàn ông ít quan tâm tới
hôn nhân, rất ít quan tâm. Thật ra không quan tâm chút nào. Nếu anh ta đồng ý,
anh ta chỉ đồng ý một cách miễn cưỡng - vì hôn nhân có nghĩa trách nhiệm. Hôn
nhân có nghĩa lệ thuộc, hôn nhân có nghĩa bây giờ bạn bị cầm tù. Bây giờ bạn
không còn tự do đi với đàn bà khác. Với đàn ông, hôn nhân có vẻ giống như nhà
tù. Với đàn bà, hôn nhân có vẻ giống an toàn, an ninh, gia đình. Với đàn bà hôn
nhân có nghĩa là gia đình, và với đàn ông hôn nhân có nghĩa sự nô lệ. Những tin
tưởng khác biệt toàn bộ, cho nên họ hành động khác. Những tin tưởng xung đột.
Với thanh niên thế giới
là khác, với người già nó là khác. Với thanh niên, chết không tồn tại. Chết còn
chưa phủ bóng lên hệ thống niềm tin của anh ta chút nào; anh ta sống dường như
anh ta sẽ sống mãi. Anh ta tham vọng, anh ta muốn làm cái gì đó, anh ta muốn chỉ
cho thế giới: 'Tôi ở đây. Thế giới phải biết rằng tôi đã tới thế giới này.'
Một cậu bé nói với mẹ
nó, 'Thế giới đã thay đổi nhiều.' Người mẹ ngạc nhiên bởi phát biểu này, vì cậu
bé mới chỉ năm tuổi. Thế giới này nó đã thấy, để nói rằng thế giới đã thay đổi
nhiều? Và cô ấy hỏi, 'Con ngụ ý gì, thế giới đã thay đổi nhiều? Mẹ chẳng thấy mấy
thay đổi từ khi con tới thế giới này. Năm năm không phải là thời gian dài. Và
làm sao con biết? Con còn chưa sống đủ lâu để nói điều như vậy.'
Và cậu bé nói, 'Vâng,
thế giới đã thay đổi nhiều. Bây giờ con ở trong nó.' Thế giới không còn cùng thế
giới đó, chắc chắn. Và mọi người đều muốn phô ra khí khái của mình, khi người
đó còn trẻ. Chết chưa thành vấn đề, sống là tất cả.
Khi một người trở nên
già, cuộc sống đang rút lại. Chết trở thành cái bóng lớn - nó che tối mọi thứ.
Bây giờ người đó không còn tham vọng, bây giờ người đó không muốn chứng minh bất
kì cái gì. Bây giờ người đó muốn người đó sẽ biến mất trong vài ngày, vài tháng
hay vài năm - ngày khởi hành đang tới gần hơn. Bây giờ không có đủ thời gian để
chứng minh bất kì cái gì. Và bây giờ người đó biết rằng bất kì cái gì người đó
làm, chẳng cái gì có thể được chứng minh, chẳng ai bận tâm.
Người đó đã sống cuộc
sống của mình, và bây giờ thất vọng đã lắng đọng. Người đó không còn tham vọng
nữa. Mắt người đó không còn đầy mơ - mắt đầy nước mắt, mắt đầy chết. Người đó
có thể nghe tiếng bước chân của chết khắp xung quanh. Bây giờ người đó không thể
chạy được. Không - khi người đó đi lên cầu thang người đó trở nên mệt, người đó
không thể thở đúng. Người đó không thể tận hưởng thức ăn mà người đó bao giờ
cũng thích, người đó không thể yêu người đàn bà. Mọi sự đang biến đi... từng phần
một, người đó đang chết. Chết đang tới, và chết phải được coi là quan trọng.
Bây giờ người đó nghĩ
về Thượng đế. Bây giờ ngôi đền lần đầu tiên bắt đầu trở nên có ý nghĩa. Người
đó đã đi qua những ngôi đền đó trước đây, nhưng chúng đã không có đó.
Điều tôi đang nói là,
chúng ta đang đi theo những đường khác nhau. Người đó đã đi qua phố nhiều lần,
và ngôi đền đã có đó - nhưng nó đã không hề có trước đây với người đó. Với người
đó nó không có đó, nó đã không là một phần của thực tại của người đó. Những đền
đó đã rung chuông mà người đó đã không hề nghe thấy trước đây, người đó đầy các
thứ khác thế. Âm thanh của tiền đã là quá nhiều, người đó đã quá quan tâm tới
tham vọng và bản ngã, người đó đã quá quan tâm tới việc trở nên quyền lực -
ngôi đền chưa tồn tại cho người đó. Nó đã là hiện tượng xa xăm - có thể nó đã
có đó, có thể nó đã không có đó, nhưng nó đã không thành vấn đề chút nào.
Bây giờ đột nhiên tiền
không thành vấn đề, quyền không thành vấn đề. Người đó không còn đi tới quyền,
danh. Đột nhiên ngôi đền đứng đó, quá lớn. Rạp chiếu phim biến mất, đàn bà biến
mất, tiền bạc biến mất, bạn bè, câu lạc bộ - tất cả chúng biến mất. Đột nhiên
ngôi đền có đó, rất thực. Chết đã trở thành một phần của tin tưởng của người
đó, và thực tại của người đó đã thay đổi.
Bây giờ, Thiền nói,
đây là cách chúng ta liên tục đổi từ hệ thống niềm tin này sang hệ thống niềm
tin khác. Chút ít được thay đổi ở đây, chút ít được thay đổi ở kia - nhưng hệ
thống niềm tin vẫn còn rào quanh chúng ta. Có cách bỏ mọi hệ thống niềm tin
không? Có, có cách bỏ mọi hệ thống niềm tin - và chỉ khi bạn bỏ mọi hệ thống niềm
tin bạn mới biết cái gì thực sự là thực. Cho nên cái gọi là thực tại thì không
là thực tại, cái gọi là thực tại chỉ là được gọi tương đối như vậy. Cái thực
thì thực sự không thể được biết bởi bất kì tin tưởng nào - hệ thống niềm tin của
bạn làm ô nhiễm nó, hệ thống niềm tin của bạn đi vào trong nó, làm cho nó khác
đi.
Đi trần trụi, đi khỏa
thân, tới thực tại. Đi mà không có quần áo, và không có lí thuyết và không có
triết lí. Đó là lí do tại sao Thiền chống lại kinh sách, chống lại Thượng đế học
nhiều thế. Nó chống lại suy nghĩ. Đừng tới với tâm trí để nhìn thực tại. Bằng
không bạn sẽ thấy cái gì đó mà không có đó. Bạn sẽ thấy cái gì đó - và nếu bạn
muốn thấy nó bạn sẽ thậm chí tìm thấy nó. Đó là cái đẹp - rằng nếu bạn tin, bạn
sẽ tìm thấy nó. Bạn sẽ tạo ra nó. Tâm trí của bạn có tính bịa đặt: cảnh giác với
tâm trí.
Và điều này không chỉ
là vật lí hiện đại mà điều này là toàn thể triết lí đằng sau khoa học thôi
miên, suốt nhiều thời đại từ Mesmer tới Coue. Đây là toàn thể triết lí của việc
thôi miên, thuật thôi miên: Tin nó, và nó sẽ là vậy. Coue thường dạy bệnh nhân
của ông ấy, 'Cứ tin rằng ông đang khá lên mọi ngày, rằng ông đang mạnh khỏe hơn
mọi ngày. Tin vào nó đi.' Và nếu bạn tin đúng, nếu bạn thực sự tin mà không có
hoài nghi nào, nó xảy ra. Bệnh có thể biến mất - bạn có thể làm cho nó biến mất.
Nếu bạn tin đúng, bệnh nhất định biến mất. Nếu bạn bắt đầu tin vào bệnh thế thì
bệnh sẽ ở lại đó, và sẽ liên tục tăng lên.
Đó là lí do tại sao
thôi miên cực kì có giá trị, vì mọi người sống trong tâm trí của họ. Vì mọi người
sống trong tâm trí của họ, thôi miên có thể là giúp đỡ lớn. Nó có thể cho bạn
tin tưởng tốt hơn. Nó không thể cho bạn thực tại, nhớ lấy, nhưng nó có thể cho
bạn tin tưởng tốt hơn. Tin rằng bạn khỏe là tốt hơn tin rằng bạn yếu. Nếu bạn
tin bạn ốm, bạn trở nên ốm.
Tôi đã là sinh viên
trong đại học, và một trong các giáo sư của tôi đã rất chống lại thôi miên. Và
tôi bao giờ cũng là người yêu nó - vì theo cả hai cách thôi miên là rất quan trọng.
Thứ nhất, nó có thể giúp bạn sống trong hệ thống niềm tin tốt hơn. Thứ hai, nó
có thể làm cho bạn nhận biết rằng nó toàn là hệ thống niềm tin thôi - ốm và khỏe,
mạnh và yếu, hạnh phúc và bất hạnh, cõi trời và địa ngục, tất cả đều là các hệ
thống niềm tin. Thôi miên sẽ chỉ cho bạn điều đó nữa.
Cho nên thôi miên có
thể giúp bạn sống trong mơ tốt hơn, một điều. Và thôi miên có thể giúp bạn nhận
biết rằng tất cả là việc mơ. Và thế thì bạn lấy bước khác vào trong thôi miên
cao hơn - và thôi miên cao hơn này trở thành giải thôi miên. Thôi miên cao hơn
này ngụ ý bỏ thôi miên. Viết rõ điều đó, rằng bạn có thể đổi tin tưởng của bạn
và bạn có thể đổi thực tại của bạn, một ngày nào đó bạn đi tới nhận ra ra rằng bây
giờ bạn có thể bỏ mọi tin tưởng - và mọi thực tại tương đối biến mất. Thôi miên
đã không lấy bước tối thượng của giải thôi miên. Thật ra, các nhà thôi miên
nghĩ rằng giải thôi miên là cái gì đó chống lại khoa học của họ. Nó không phải
vậy. Nó là trưởng thành tối thượng của nó. Bắt đầu qua thôi miên, đạt tới giải
thôi miên.
Thiền là giải thôi
miên. Mọi tôn giáo khác đều là thôi miên, cho nên mọi tôn giáo khác chỉ là bắt
đầu. Thiền là mục đích tối thượng. Không tôn giáo khác nào sẽ hoàn thành cho bạn;
nó sẽ cho bạn hệ thống niềm tin tốt hơn, nó sẽ làm cho bạn hạnh phúc hơn. Và bạn
có thể thấy điều đó - ở Mĩ bây giờ có mọi thứ, và mọi người không hạnh phúc. Họ
có thôi miên sai.
Ở Ấn Độ, mọi người
không có bất kì cái gì để hài lòng, và dầu vậy họ vẫn hài lòng. Họ có một loại
thôi miên tốt hơn - khác biệt chỉ là về thôi miên. Mĩ có mọi thứ để hài lòng,
móc nối bị thiếu phải là ở chỗ thôi miên tốt hơn không có đó - thật ra, một
thái độ rất sai. Cho nên bạn có tất cả. Xã hội là sung túc, giầu có, khoa học
đã cho bạn cả nghìn lẻ một vật dụng để sống. Nhưng dầu vậy vẫn khổ. Vì một thứ
bị thiếu - chỉ khoa học sẽ không giúp được gì mấy, chừng nào bạn chưa thay đổi
hệ thống niềm tin của bạn.
Ở Ấn Độ bạn có thể thấy
người ăn xin, và hài lòng như hoàng đế. Người đó không có gì để hài lòng, nhưng
một điều người đó có - người đó có tin tưởng thôi miên. Người đó tin rằng đây
là cách Thượng đế đã làm ra nó. 'Đây là cách Thượng đế muốn tôi là vậy, và Thượng
đế chăm nom. Đây là số phận của tôi.' Người đó đã cam chịu với nó. Người đó
nghĩ, 'Mình đã làm nghiệp xấu trong quá khứ, đó là lí do tại sao mình là người
ăn xin. Không thêm nghiệp xấu nữa, kiếp sau mình sẽ là hoàng đế.' Được kết
thúc. Đơn giản. Điều duy nhất là, bây giờ người đó sẽ không làm bất kì nghiệp xấu
nào. Và quá khứ là quá khứ - bạn có thể làm được gì? Bạn không thể làm được bất
kì cái gì về nó, cho nên tại sao lâm vào khổ một cách không cần thiết?
Khổ tới khi bạn nghĩ
bạn có thể làm cái gì đó về nó. Thế thì có bác bỏ, thế thì có không chấp nhận
thực tại như nó vậy. Ở Ấn Độ mọi người chấp nhận - họ đành cam chịu với số phận,
và họ hài lòng. Họ chẳng có gì để hài lòng - chỉ là tin tưởng, hệ thống niềm
tin. Một hệ thống niềm tin tốt hơn nhiều so với cách sống của người Mĩ.
Cách sống của người
Mĩ được bắt rễ trong thôi miên sai, rằng bạn không thể hài lòng - điều đó được
bắt rễ sâu ở đó. Bạn không thể hài lòng nếu ai đó khác có xe to hơn xe của bạn
- làm sao bạn có thể hài lòng được? Làm sao bạn có thể hài lòng nếu ai đó khác
có nhà to hơn nhà của bạn? Làm sao bạn có thể hài lòng? - ai đó khác là tổng thống,
còn bạn không là tổng thống. Làm sao bạn có thể hài lòng? - ai đó đã lấy một
người đàn bà đẹp, bạn bỏ lỡ. Làm sao bạn có thể hài lòng? Cho nên bất kì cái gì
bạn có không bao giờ là đủ, vì người khác có nhiều vui hơn, nhiều sống hơn -
nhiều cực lạc hơn có đó. Bạn liên tục so sánh.
Ở phương Đông, bất kì
cái gì bạn có đều là món quà của Thượng đế. Đây là điều ngài muốn bạn nhận: nhận
nó với lòng biết ơn đi. Điều đó không có tính so sánh, điều đó không trong so
sánh với người khác. Đó là việc chấp nhận đơn giản. Hệ thống niềm tin này cho
thái độ lành mạnh hơn. Thôi miên có thể dạy bạn cách có thái độ lành mạnh hơn,
cách có thái độ tích cực hơn, cách được nghiện với những tin tưởng khẳng định -
mọi người bị nghiện với những tin tưởng phủ định. Đó là điều các tôn giáo khác
làm; đó là một nửa công việc. Tốt - vì có tin tưởng khẳng định là tốt hơn có
tin tưởng phủ định. Thay vì tạo ra khổ bằng việc có tin tưởng phủ định, tốt hơn
cả là tạo ra niềm vui bằng việc có tin tưởng khẳng định.
Nhưng nhớ, Thiền nói,
cả hai đều là các tin tưởng. Khổ và sướng, cả hai đều là những kết cấu tâm trí
của bạn. Nó không là thực, nó không thực sự là thực.
Có trạng thái thứ ba
của việc hiện hữu nơi mọi tin tưởng bị bỏ đi - phủ định và khẳng định, tất cả,
toàn thể. Khi mọi tin tưởng bị bỏ đi, thế thì nó là thực. Và thực tại đó không
là khổ không là sướng. Khổ bắt nguồn từ hệ thống niềm tin nào đó, sướng bắt nguồn
từ hệ thống niềm tin đối lập. Và khi bạn bỏ mọi hệ thống niềm tin, nó là tính
hiện hữu thuần khiết. Không có hạnh phúc, không có bất hạnh. Không có cõi trời,
không có địa ngục.
Cõi trời là tin tưởng,
địa ngục là tin tưởng. Và có mọi khả năng rằng những người tin rằng họ đã phạm
tội sẽ đi xuống địa ngục. Có mọi khả năng - họ đang tạo ra nó. Bằng việc tin
nó, họ đang tạo ra nó. Bạn có quan sát không? Một ngày nào đó bạn đi ngủ với nỗi
sợ trong tâm trí, đau khổ, lo âu - và ban đêm bạn thấy những giấc mơ địa ngục.
Bạn bị tra tấn, bạn đã bị tống vào trại tập trung bởi Adolf Hitler, và người của
ông ta đang tra tấn bạn, giết bạn. Bạn bị ném từ đỉnh núi, và đá đang rơi lên
ngực bạn... và bạn có thể tạo ra.
Đi ngủ với những ý tưởng,
mơ đẹp và bạn sẽ có mơ dịu ngọt. Bạn tạo ra mơ của bạn. Cõi trời và địa ngục là
những hiện tượng được tạo ra. Người tin người đó là tội nhân sẽ đi vào địa ngục,
và người tin rằng người đó là thánh nhân và người đó đã không bao giờ làm bất
kì hại nào cho bất kì ai, sẽ đi lên cõi trời.
Nhưng Thiền nói cả
hai đều là những hệ thống niềm tin. Cả hai là bịa đặt của bạn, cả hai là không
thực. Nếu bạn phải chọn giữa hai cái không thực, tốt hơn cả là chọn cái không
thực mà khẳng định hơn là chọn cái không thực mà phủ định. Đó là bước đầu tiên
của thôi miên - và thôi miên vẫn còn lẩn quất quanh nó. Thôi miên cần chút ít
hiểu biết thêm, chút ít sáng suốt thêm. Thôi miên cần việc trút xuống của Thiền.
Nếu Thiền trút xuống
thôi miên, thôi miên sẽ có dũng cảm lấy bước khác, bước xa hơn, vào trong giải
thôi miên. Thứ nhất, giúp mọi người thay đổi hệ thống niềm tin của họ. Đó là điều
Santosh liên tục làm ở đây - anh ấy cố kéo bạn ra khỏi sự phủ định của bạn để
sang khẳng định. Và một khi anh ấy đã kéo bạn ra, tôi kéo bạn ra khỏi tính khẳng
định của bạn nữa. Cho nên bất kì cái gì Santosh làm, tôi liên tục hoàn tác lại
- tôi phải làm điều đó.
Nhớ, dễ đem bạn ra khỏi
tính khẳng định hơn là đem bạn ra khỏi tính phủ định của bạn. Điều đó nữa cũng
là cái gì đó cần được hiểu. Mọi người bám lấy khổ nhiều hơn. Mọi người đã được
huấn luyện để là khổ lâu tới mức họ bám lấy khổ nhiều hơn. Và có lí do nào đó nữa:
trong khổ bản ngã tồn tại. Cho nên bạn bám nhiều hơn, vì khổ cho bạn cơ hội hiện
hữu. Khi bạn khổ, bản ngã có đó rất rất nhiều. Khi bạn sướng, bản ngã thảnh
thơi.
Mọi người sẵn sàng
thoát ra khỏi sướng của họ hơn là họ sẵn sàng thoát ra khỏi khổ của họ. Điều
này là lạ, nhưng đây là quan sát của tôi, khi làm việc với hàng nghìn người.
Người sướng dễ dàng sẵn sàng bỏ tin tưởng của mình; với người bất hạnh rất khó
bỏ tin tưởng của người đó. Người bất hạnh bám víu. Người đó chẳng có cái gì
khác, chỉ có mỗi khổ, nhưng dầu vậy người đó vẫn bám. Người đó nói, 'Nếu tôi
làm mất khổ của tôi thế thì cái gì có đó? Ngay cả khổ cũng mất rồi! Ít nhất khổ
là quen thuộc. Và tôi đã sống cùng nó lâu thế, chúng tôi đã trở thành bè bạn.'
Người sướng sẵn sàng,
vì nhiều lí do. Một, người sướng có thể tin rằng nhiều sướng hơn là có thể. Người
bất hạnh không thể tin được điều đó. Người bất hạnh nghĩ, 'Nếu mình làm mất bất
hạnh này mình có thể rơi vào trong bất hạnh thậm chí sâu hơn.' Người bất hạnh
là rất phủ định, bi quan. Người đó biết rằng sống không bao giờ cho bất kì hạnh
phúc nào. Cho nên dù là bất kì cái gì, bám lấy nó, không làm mất nó - bằng
không bạn có thể trở nên thậm chí bất hạnh hơn. Và khổ mới là tệ hơn khổ cũ nhiều.
Với khổ cũ bạn đã trở nên được điều chỉnh, với khổ mới bạn phải trở nên được điều
chỉnh.
Nhưng người hạnh phúc
cảm thấy lạc quan hơn. Người đó đã thấy hạnh phúc, người đó có thể tin cậy nhiều
hơn. Người đó có thể cố gắng - người đó có thể liên tục đi trong cuộc phiêu
lưu. Người đó có thể đi ra bên ngoài chút ít giới hạn của cái đã biết, để xem -
'Có thể cũng có nhiều hạnh phúc hơn. Có thể vẫn có trạng thái tâm thức cao
hơn.'
Đó là lí do tại sao
tôi nói bất kì khi nào một nước đang trong khổ sâu nó mất tiếp xúc với tôn
giáo. Bất kì khi nào một nước là hạnh phúc nó giữ tiếp xúc nhiều hơn với tôn
giáo. Người hạnh phúc có thể trở thành có tính tôn giáo dễ dàng hơn người bất hạnh.
Người bất hạnh trở thành người cộng sản, người phát xít. Người hạnh phúc có thể
đi tới những trạng thái cao hơn - họ có nhiều tự do hơn, nhiều sôi nổi hơn. Và
nhiều tin cậy hơn. Họ có thể tin cậy sự sống - nó đã cho họ cái gì đó, có thể
còn có nhiều thứ nữa tới.
Toàn thể khoa học
thôi miên là điều này, rằng chúng ta tạo ra cuộc sống riêng của chúng ta tương ứng
theo hệ thống niềm tin của chúng ta. Do đó, nếu bạn muốn biết cái thực một cách
thực sự, bạn phải bỏ mọi tin tưởng - khẳng định, phủ định, tất cả, toàn bộ.
Liên tục quan sát
cách bạn nhìn vào mọi sự. Từng cái nhìn sẽ chỉ ra cho bạn một loại tin tưởng
nào đó đằng sau nó. Từng cái nhìn lại là một cách diễn đạt của hệ thống niềm
tin. Quan sát đi. Bất kì cái gì bạn nói, bất kì cái gì bạn thấy, bất kì cái gì
bạn diễn giải, liên tục quan sát một cách im lặng về hệ thống niềm tin của bạn
được phản xạ ở mọi nơi thế nào.
'Chim trên cánh,' nhà
thơ nói. 'Nhưng điều đó là ngớ ngẩn,' nhà logic cãi lại. 'Cánh trên chim.'
Điều đó là tùy ở cách
bạn nhìn sự sống. Nhà thơ có thể nói, 'Chim trên cánh.' Nhưng nhà logic, ông ta
có cách tiếp cận khác. Ông ta không thể nói, 'Chim trên cánh' - điều đó là ngớ
ngẩn. 'Cánh trên chim' - điều đó là logic hơn, có tính sự kiện hơn, gần hơn với
thực tại mà nhà logic đang sống trong.
Là một Thiền sư lớn,
Lão sư Taji, đang sắp chết, các đệ tử cấp cao của ông ấy tụ tập bên giường. Một
người trong số họ, nhớ lão sư rất thích một loại bánh nào đó, đã bỏ ra nửa ngày
đi tìm cửa hành bánh ở Tokyo làm loại bánh này, giờ anh ta trình ra cho Lão sư
Taji. Với nụ cười nồng hậu, lão sư sắp chết nhận miếng bánh và chậm rãi bắt đầu
nhai nó. Khi lão sư mỗi lúc một yếu hơn, các đệ tử nghiêng người gần lại và hỏi
liệu ông ấy có lời cuối cùng nào dành cho họ không.
'Có,' lão sư đáp.
Các đệ tử háo hức
nghiêng người thêm. 'Xin thầy nói cho chúng tôi!'
'Lời của ta, nhưng
cái bánh này ngon tuyệt!' Và với điều đó ông ấy chết.
Thiền sư không nói về
Thượng đế, không nói về chết, không nói về cõi bên kia. Ông ấy nói về cái ngay
tức khắc. Ông ấy đã nhai miếng bánh này; giờ đây là thực tại. Tại khoảnh khắc
này, đây là điều cái thực là gì. Cái ngay tức khắc là cái thực. Câu trả lời là
rất bất ngờ: 'Lời của ta, nhưng cái bánh này ngon tuyệt!' - hiện diện với khoảnh
khắc này thế. Bạn không thể tưởng tượng Ramakrishna nói điều đó. Bạn không thể
tưởng tượng người Ki tô giáo nói điều đó, bạn không thể tưởng tượng người Mô ha
mét giáo nói điều đó - không thể được. Duy nhất Thiền sư...
Tại khoảnh khắc này,
cái ngon này trong mồm ông ấy là Thượng đế. Đây là chân lí tại khoảnh khắc này.
Chân lí của khoảnh khắc này là mọi thứ đang có đó. Ngay cả khi sắp chết, Thiền
sư sẽ không mang vào bất kì hệ thống niềm tin nào, sẽ không mang vào trong tâm
trí của ông ấy. Ông ấy sẽ vẫn còn thực với bất kì cái gì đang có.
Tôi đã đọc một giấc
mơ hay của J. B. Priestly. Suy ngẫm về nó đi.
'Tôi đã mơ tôi đang đứng
trên đỉnh của một tòa tháp rất cao, một mình, nhìn xuống vô số chim đang bay lượn
theo một hướng; mọi loại chim có đó, mọi chim trên thế giới. Đó là một cái nhìn
cao quí, dòng sông chim trong không trung bao la này.
'Nhưng bây giờ theo một
kiểu cách huyền bí nào đó bánh răng đã bị đổi, và thời gian tăng tốc, cho nên
tôi đã thấy các thế hệ chim, đã quan sát chúng mổ vỡ vỏ trứng, vẫy cánh vào đời,
yếu đi, loạng choạng và chết. Cánh trở nên xác xơ; những thân thể đã từng béo tốt
và thế rồi trong một chớp lóe, chảy máu và teo lại; và chết giáng xuống mọi nơi
và mọi giây phút. Hữu dụng gì cho mọi việc vật lộn mù quáng này hướng tới sống,
cố gắng năng nổ này của những đôi cánh, mọi nỗ lực sinh học vô nghĩa khổng lồ
này? Khi tôi bắt đầu nhìn xuống, dường như thấy chút ít lịch sử thấp bé của mọi
sinh linh gần như trong một thoáng nhìn, tôi cảm thấy đau buồn. Chắc sẽ tốt hơn
nếu không có con nào trong chúng, không có người nào trong chúng ta, đã được
sinh ra, nếu cuộc vật lộn này dừng lại mãi mãi.
'Tôi đứng trên tháp,
vẫn một mình, bất hạnh một cách ghê gớm, nhưng bây giờ bánh răng đã lại đổi và
thời gian trôi qua còn nhanh hơn, và nó xô đi với tốc độ chim không thể biểu lộ
bất kì chuyển động nào mà giống như cánh đồng rộng lớn được gieo bởi các lông
chim. Nhưng dọc theo cánh đồng này, lập loè qua bản thân các thân xác, bây giờ
một loại ngọn lửa trắng trôi qua, chập chờn, nhảy múa, rồi vội vàng trôi tiếp:
và ngay khi tôi nhìn thấy nó tôi biết ngọn lửa này đã là bản thân sự sống,
chính tinh hoa của hiện hữu.
'Và thế rồi điều xuất
hiện cho tôi, trong cực lạc tăng tốc, là không cái gì thành vấn đề, không cái
gì đã bao giờ có thể thành vấn đề, vì không cái gì khác đã là thực ngoài sự lướt
qua vội vàng run run của hiện hữu này. Chim, người hay sinh vật còn chưa thành
hình và mầu sắc, tất cả không vì lí do gì ngoại trừ ngọn lửa sự sống này đi qua
chúng. Nó không để lại cái gì để thương tiếc đằng sau nó; điều tôi đã nghĩ như
thảm kịch đã chỉ là trống rỗng việc biểu lộ cái bóng, vì bây giờ mọi cảm giác
thực đã được bắt giữ và được làm thuần khiết và được nhảy múa một cách cực lạc
cùng với ngọn lửa trắng của sự sống. Tôi chưa bao giờ cảm thấy trước đây một hạnh
phúc sâu như vậy, như tôi biết ở cuối giấc mơ của tôi.'
Đây là điều toàn thể
sự sống của chúng ta là gì. Mơ của hành triệu hình tướng, mơ của hàng triệu cái
tên, mơ của hàng triệu căn cước. Chúng ta trở thành cái này, chúng ta trở thành
cái kia. Chúng ta được sinh ra, chúng ta sống, chúng ta ta yêu, chúng ta làm cả
nghìn lẻ một thứ, và chúng ta chết. Và thật ra, mọi thứ chỉ là hình tướng. Hình
tướng trống rỗng, cái bóng trống rỗng.
Cái thực là ngọn lửa
sự sống, ngọn lửa trắng của sự sống. Để biết ngọn lửa trắng của sự sống đó người
ta phải bỏ mọi hình tướng khỏi mắt. Mắt phải trở thành trống rỗng hoàn toàn. Do
đó, Thiền nhấn mạnh vào việc là trống rỗng. Nếu bạn muốn biết, là trống rỗng
đi. Nếu bạn muốn biết, là hư không đi. Nếu bạn muốn biết, biến mất trong tính
không đi. Chỉ trong tính không đó bạn sẽ thấy ngọn lửa sự sống. Mọi hình tướng
biến mất. Cây không còn là cây và người không còn là người và chim không còn là
chim. Đó là một sự sống, một sự sống vô hạn.
Nhưng để biết sự sống
vô hạn đó, người ta phải bỏ việc sống trong hình tướng.
Bây giờ tới câu chuyện
này.
Một chiến binh lớn
người Nhật Bản có tên Nobunaga quyết định tấn công kẻ thù mặc dù anh ta chỉ có
một phần mười quân số so với đối thủ. Anh ta biết rằng anh ta sẽ thắng, nhưng
lính của anh ta nghi ngờ.
Tất nhiên, anh ta là
một chiến binh lớn. Chiến binh lớn sống với tin tưởng vào chiến thắng, và chiến
binh lớn không thể bị đánh bại, vì tin tưởng của người đó. Chừng nào người đó
chưa tới chống lại chiến binh khác có tin tưởng mạnh hơn, người đó không thể bị
đánh bại. Người đó là vững vàng, người đó là không thể bị tấn công. Tin tưởng của
người đó là áo giáp.
Ngày xưa chuyện xảy
ra, một chiến binh lớn có một người hầu. Và người hầu rơi vào yêu vợ ông ta.
Chiến binh này đã đi chinh chiến - khi ông ta quay về ông ta phát hiện ra sự kiện
này. Ông ta rất giận. Ông ta là một võ sĩ đạo lớn - ông ta trao cho người hầu một
chiếc kiếm và thách đấu tay đôi với người này.
Bây giờ người hầu này
đâm ra lúng túng. Người hầu nói, 'Thưa ông chủ, tại sao ông không giết ngay tôi
đi? Tôi là người hầu nghèo - tôi thậm chí không biết cách cầm kiếm. Và đánh
nhau với ông, một chiến binh lớn, một thầy lớn, người có hàng nghìn đệ tử trong
kiếm thuật... Không người nào có thể địch lại với ông trong cả nước - và ông
trao cho tôi chiếc kiếm này để đánh nhau với ông! Tại sao ông không giết ngay
tôi đi? Nếu ông muốn giết tôi, giết đi - nhưng phỏng có ích gì cho tôi để đánh
nhau với ông?'
Nhưng võ sĩ đạo nói,
'Đó là cách nó phải vậy. Ta không thể giết ông được, điều đó là ngược lại với
danh dự của ta. Ông sẽ phải đánh nhau. Chấp nhận thách đấu và thất bại.'
Bây giờ người hầu này
- thấy không còn cách nào có thể, không còn cách nào thoát ra khỏi nó, biết
hoàn toàn rõ rằng cái chết đã tới - trong một khoảnh khắc đã thay đổi. Khi chết
là chắc chắn thế anh ta chẳng có gì để mất. Chết là tuyệt đối, cho nên cái gì
có đó để mà mất? Anh ta nhận kiếm và nhảy lên người chủ. Và người chủ chưa bao
giờ thấy một người dữ dội đến thế trong đời mình, và ông ta đã từng chiến đấu cả
đời rồi. Và ông ta bắt đầu lui lại. Và người hầu chỉ như năng lực điên. Anh ta
không biết cách cầm kiếm, và anh ta thấy rằng anh ta không cầm nó đúng - nhưng
đúng hay sai phỏng có ích gì khi bạn sẽ chết? Và trong vòng vài giây ông chủ bị
đẩy tới sát tường - không còn đường lui thêm nữa.
Và ông chủ nói, 'Đợi
đã. Đừng giết ta ngay bây giờ. Ông có thể giết ta sau vài ngày, nhưng đầu tiên
dạy cho ta nghệ thuật của ông. Ta đã từng tranh đấu cả đời mình - ta chưa bao
giờ thấy một chiến binh vĩ đại như vậy!'
Và người hầu cười.
Anh ta nói, 'Chẳng có gì cả, không nghệ thuật nào. Nhưng khi chết là chắc chắn,
tại sao không thử? Ông chỉ là chơi đùa. Nó là vấn đề sống chết với tôi. Với ông
nó chỉ là trò chơi, ông không thể đặt nhiều tin tưởng vào trong nó. Đó là lí do
tại sao ông đã bị đánh bại.'
Và điều đó là đúng,
đôi khi điều đó xảy ra. Nếu người đó không còn cách nào để thoát ra khỏi nó, thế
thì người đó trở thành mạnh vô cùng. Thế thì người hầu bình thường có thể đánh
bại chiến binh. Nhưng chiến binh ngụ ý người đã được huấn luyện - người có tin
tưởng thôi miên đã được huấn luyện rằng người đó sẽ thắng.
Khoảnh khắc bạn nghĩ
rằng bạn sẽ bị đánh bại, bạn sẽ bị đánh bại. Điều đã xảy ra nhiều lần trong lịch
sử kiếm thuật ở Nhật Bản là hai chiến binh đã thi đấu trong nhiều năm. Họ thách
đấu lặp đi lặp lại, và không ai có khả năng đánh bại người kia vì hệ thống niềm
tin của họ là như nhau. Họ cả hai đều đã tin rằng họ sẽ thắng. Và hệ thống niềm
tin của họ là tương đương, tiềm năng là tương đương. Và nhiều năm trôi qua và
không ai có khả năng thắng người kia.
Thắng lợi tới qua tin
tưởng cao hơn, mạnh hơn, khẳng định hơn. Nếu bạn sẵn sàng chấp nhận thất bại một
cách dễ dàng, bạn sẽ bị đánh bại. Điều đó đã xảy ra, suốt chiều dài lịch sử,
nhiều lần. Nó bao giờ cũng xảy ra - xã hội giầu có hơn bị thất bại trước xã hội
nghèo hơn rất dễ dàng. Ông chủ bị đánh bại bởi người hầu.
Ở Ấn Độ điều đó đã xảy
ra, suốt nhiều thời đại, trong hai nghìn năm. Những xã hội nghèo hơn đã tới và
chinh phụ Ấn Độ rất dễ dàng. Ấn Độ đã là giầu có. Những xã hội nghèo đó chẳng
có gì để mất, họ có mọi thứ để được. Nếu họ bị giết và thất bại chẳng cái gì bị
mất, vì họ đằng nào cũng sẽ chết - họ đói, chết đói. Nhưng Ấn Độ có nhiều thứ để
mất. Khi bạn có nhiều thứ để mất bạn trở nên sợ. Khi bạn có nhiều thứ để mất bạn
muốn thoả hiệp; bạn không chắc chắn thế về thắng lợi.
Đó là lí do tại sao
Mĩ liên tục bị đánh bại bởi các nền văn hoá yếu, rất nghèo. Nó có thể là Việt Nam,
nó có thể là Hàn Quốc, nó có thể là bất kì chỗ nào khác - Mĩ sẽ bị đánh bại ở mọi
nơi, vì Mĩ có nhiều thứ để mất. Việt Nam chẳng có gì để mất. Việt Nam ở vị thế
người hầu - nước nghèo, gần chết đói. Cái gì có đó để mất? Người Mĩ sợ; anh ta
có cả nghìn lẻ một thứ để sợ. Anh ta sợ sự sống, anh ta sợ niềm vui của mình,
anh ta sợ về vợ mình, con mình, và mọi thứ như thế. Anh ta sợ - anh ta muốn về
nhà. Anh ta không muốn hiện hữu trong chiến tranh thêm nữa, bằng cách nào đó
anh ta muốn chiến tranh chấm dứt. Anh ta không quan tâm tới chiến tranh.
Những xã hội giầu bao
giờ cũng bị đánh bại bởi những xã hội nghèo. Đây là phép màu - nhưng không cái
gì là phép màu cả. Nó là logic đơn giản: người giầu không thể đánh nhau được với
người nghèo.
Karl Marx đã nói: 'Vô
sản toàn thế giới, liên hợp lại. Các bạn chẳng có gì để mất ngoài xiềng xích của
bạn.' Và ông ấy là đúng - không cái gì mất ngoài xiềng xích của bạn. Bạn có thể
cho việc tranh đấu tốt: nếu bạn mất bất kì cái gì, bạn mất xiềng xích của bạn
thôi. Và nếu bạn thực sự sẽ cho cuộc chiến đấu mạnh mẽ bạn có thể không mất bất
kì cái gì, bạn có thể thu được mọi thứ. Toàn thế giới.
'Chiến binh lớn' ngụ
ý người đã được huấn luyện từ thời thơ ấu theo một tin tưởng thôi miên nào đó rằng
người đó sẽ thắng. Đó là điều huấn luyện là gì, kỉ luật là gì. Kỉ luật của chiến
binh là gì? Về căn bản, nó không phải là kỉ luật của kiếm thuật và cung thuật
và đấu vật - đó là điều phụ. Điều bản chất cơ bản là tin tưởng thôi miên rằng
'Mình sẽ là người thắng', rằng 'không ai có thể thắng được mình'.
Thật ra không có nhu
cầu cho việc huấn luyện lớn thế và huấn luyện lâu thế; phải mất nhiều năm - hai
mươi năm, năm mươi năm. Các nhà thôi miên có thể làm điều đó rất dễ dàng, trong
vòng vài tháng - nhưng không ai đã xử trí nó. Các nhà thôi miên có thể làm điều
này rất dễ dàng, và nhiều thứ đã được làm qua nó.
Một nhà thôi miên
Trung Quốc đã thử một điều với các hoạ sĩ nghiệp dư. Ông ấy chỉ cho họ gợi ý.
Ông ấy thôi miên họ, đem họ tới giấc ngủ sâu, và thế rồi gợi ý cho họ. Một sinh
viên bình thường ở đại học nghệ thuật đang học vẽ, và ông ấy gợi ý cho anh ta:
'Anh là Picasso.' Và ông ấy liên tục nhấn mạnh ý tưởng nào vào trong tâm trí tiềm
thức của anh ta: 'Anh là Picasso.' Và như phép màu, trong vòng vài ngày việc vẽ
của anh ta đột nhiên thay đổi. Tay anh ta trở nên thành thạo hơn, và cái gì đó
nguyên bản bắt đầu xảy ra. Và anh ta không biết bất kì cái gì - vì bất kì cái
gì được nói cho anh ta đều được nói khi anh ta đang ngủ say. Anh ta không biết
rằng anh ta đã được cho ý tưởng rằng anh ta là Picasso hay một Van Gogh, nhưng
việc vẽ của anh ta bắt đầu thay đổi. Và trong vòng vài tháng, anh ta trở thành
hoạ sĩ lớn. Nếu không là Picasso, thế nữa, vẫn là hoạ sĩ lớn.
Và nếu anh ta mà được
huấn luyện bởi phương tiện truyền thống, điều chỉ mất vài tháng chắc đã phải mất
ít nhất sáu năm.
Bây giờ thôi miên có
thể trở thành một lực lớn trên thế giới - trong thế giới sắp tới nó phải vậy.
Không có nhu cầu dạy cho trẻ em trong nhiều năm những điều bình thường mà chúng
có thể được dạy rất dễ dàng qua thôi miên. Không có nhu cầu liên tục tập diễu
hành cho quân lính trong nhiều năm - hết năm nọ tới năm kia, quay phải, quay
trái, tiến lên, lùi lại, trong ba giờ, bốn giờ, năm giờ mọi ngày. Chỉ ngu xuẩn
- một phương pháp thôi miên rất cổ. Đây là thôi miên, nhưng là phương pháp xe
bò kéo. Bạn đang phá huỷ hệ thống cũ của người này và tạo ra hệ thống mới,
nhưng theo cách rất rất thô sơ. Điều này có thể được làm rất dễ dàng bởi thôi
miên.
Bạn sẽ sớm thấy, quân
lính sẽ được huấn luyện bởi thôi miên và không chỉ ở chiến trường. Và những người
sẽ dùng thôi miên đầu tiên sẽ là những người sẽ thắng.
Võ sĩ đạo được huấn
luyện tuyệt đối để thắng, anh ta được lập trình để thắng. Cho nên Nobunaga biết
rằng anh ta sẽ thắng, không có vấn đề về điều đó... nhưng lính của anh ta nghi
ngờ. Lính là lính, họ còn chưa là chiến binh.
Trên đường anh ta dừng
tại đền thờ Shinto và nói với lính của mình: 'Sau khi ta tới thăm điện thờ ta sẽ
tung một đồng tiền. Nếu mặt ngửa xuất hiện, chúng ta sẽ thắng; nếu mặt sấp xuất
hiện, chúng ta sẽ thua. Định mệnh nắm giữ chúng ta trong tay của nó.'
Nobunaga đi vào đền
thờ và nói lời cầu nguyện im lặng. Anh ta bước tới và tung đồng tiền. Mặt ngửa
xuất hiện. Lính của anh ta hăng hái chiến đầu tới mức họ thắng trận chiến dễ
dàng.
'Không ai có thể thay
đổi được bàn tay của định mệnh,' người hầu của anh ta nói với anh ta sau trận
chiến.
'Quả thực không,'
Nobunaga nói, chìa ra đồng tiền mà cả hai mặt đều là mặt ngửa.
Một thực nghiệm thuần
tuý trong thôi miên, nhưng anh ta đã thôi miên toàn thể đội quân. Và đã không
dùng bất kì phương pháp truyền thống thông thường nào để thôi miên họ - đã
không nói với họ tập trung vào một điểm trên tường, đã không nói lặp lại câu mật
chú, đã không nói 'nhắm mắt lại', đã không nói bất kì cái gì. Ông ấy đã dùng một
phương pháp thuần tuý, phương pháp rất tinh tế. Ông ấy đi vào trong đền thờ, cầu
nguyện một cách im lặng.
Lính đã đứng đầy bên
ngoài đền thờ chờ đợi kết quả - phải đã rất sợ. Kẻ thù mạnh gấp mười lần, thất
bại là chắc chắn. Những người lính đó phải đã sợ cho mạng sống của họ - họ sẽ bị
giết, bị tàn sát. Họ sẽ không trở về. Kẻ thù mười lần mạnh hơn, và mọi người đều
biết điều đó. Và Nobunaga này là điên. Đây không phải là cách đánh nhau, đây
đơn giản là đi vào chết. Điều này thậm chí không được đòi hỏi - 'Chúng ta có thể
đợi, chúng ta có thể chuẩn bị.' Nobunaga này là điên - nhưng họ phải tuân theo
tướng của họ.
Họ phải đã đợi với
con tim phấp phỏng, với run rẩy, với đau khổ lớn. Và Nobunaga tới và tung đồng
tiền, và mặt ngửa hiện ra. Bây giờ ông ấy đã đổi, trong một khoảnh khắc, toàn
thể bánh răng. Bây giờ họ biết họ sẽ thắng.
Và ở một nước phương
Đông, và hàng trăm năm trước, nơi chính tin tưởng tuyệt đối là bất kì cái gì sẽ
xảy ra, đều sẽ xảy ra, định mệnh là tất cả. Bây giờ không có vấn đề về bị thất
bại chút nào, bây giờ toàn thể bầu khí hậu đã thay đổi. Họ sẽ thắng.
Định mệnh đi cùng họ,
các thần ở cùng họ - tất nhiên, họ trở nên hăm hở chiến đấu. Mới một khoảnh khắc
trước, họ đã hăm hở chạy trốn, họ đã hăm hở trốn tránh ở đâu đó. Và thất bại là
chắc chắn - chỉ một khoảnh khắc trước, thất bạu đã là chắc chắn. Và chỉ một khoảnh
khắc sau đó, thắng lợi là chắc chắn. Họ xông vào trận chiến. Họ phải đã rất mạnh
mẽ vào ngày đó - ai có thể thắng được đội quân như vậy, người tin rằng 'định mệnh
đi cùng chúng ta'.
Đó là điều Adolf
Hitler đã cố làm. Và ông ta đã làm điều đó, ông ta gần như đã làm nó. Ông ta đã
cố thôi miên toàn thể giống nòi Đức: 'Các bạn là người Bắc Âu. Các bạn là giống
nòi Aryan thuần chủng nhất trên thế giới. Các bạn được ngụ ý để cai trị, Thượng
đế đã làm ra các bạn cho điều này. Các bạn là vài người được chọn.' Một giống
nòi nhỏ, nhưng ông ta đã gần như tiếp quản thế giới - gần như. Toàn thế giới phải
thống nhất chống lại ông ta để đánh bại một người, một nước nhỏ. Ông ta đã buộc
toàn thế giới quì gối. Bí mật là gì? Bí mật là thôi miên. Ông ta đã tạo ra bầu
khí hậu thôi miên này, ông ta đã tạo ra tin tưởng này: 'Các bạn sẽ là người chiến
thắng. Định mệnh đi cùng các bạn, Thượng đế đã quyết định rồi. Nếu các bạn
không thắng các bạn đơn giản là ngu - Thượng đế đã quyết định cho các bạn. Người
Bắc Âu, người Aryan, là giống nòi được chọn. Thượng đế đang đợi các bạn!'
Thật ra, đây đã là một
thủ đoạn Do Thái cổ mà ông ta đã lấy từ người Do Thái. Người Do Thái đã từng
suy nghĩ, suốt nhiều thời đại, rằng họ là những người được chọn của Thượng đế.
Thật ra, tin tưởng thôi miên đó đã cứu họ. Họ đã đối diện với nhiều thảm kịch
thế, họ đã từng bị tàn sát nhiều lần thế - không giống nòi nào khác đã từng bị
tàn sát nhiều lần thế, bị hành hạ nhiều thế. Nhưng dầu vậy họ vẫn sống sót. Và
không chỉ sống sót, họ sống sót với năng lực tiềm tàng vô cùng.
Lí do sao? Tin tưởng
thôi miên Moses đã tạo ra trong họ. Moses đã là một chiến binh - một chiến binh
lớn. Và điều ông ấy đã tạo ra vẫn còn dai dẳng: 'Các ông là vài người được chọn,
các ông là giống nòi được chọn của Thượng đế. Mọi giống nòi khác chỉ là người hầu;
các ông là người chủ. Các ông phải là người chủ.' Đây là thủ đoạn Do Thái cổ.
Có thể đó là lí do tại sao Adolf Hitler giận thế chống lại người Do Thái - vì chỉ
có hai giống nòi được chọn, người Do Thái và người Aryan. Và tất nhiên người Do
Thái phải bị tiêu diệt, để chứng minh rằng Thượng đế đã đổi ý.
Người Do Thái phải bị
tiêu diệt hoàn toàn. Và tại sao? Có lí do tâm lí, nếu bạn đi vào trong nó. Mỗi
lần một người Do Thái bị giết, một người Bắc Âu được sinh ra. Mỗi lần nhiều người
Do Thái bị tiêu diệt và tàn sát, đức tin của giống nòi Đức trở nên cao hơn và
cao hơn. Vì người Do Thái đã từng, suốt nhiều thời đại, là giống nòi được chọn,
và đột nhiên họ biến mất khỏi trái đất. Điều đó chứng minh giả thuyết của Adolf
Hitler. Thượng đế không bảo vệ họ, Thượng đế bảo vệ chúng ta, người Aryans. Thượng
đế chống lại họ, họ đang biến mất.
Toàn thể các thị trấn
của người Do Thái biến mất trong vài giây. Hàng nghìn người Do Thái bị thiêu
trong các trại tập trung trong vài giây - tronh lò nướng điện, hay chỉ trong một
giây, họ tất cả đã biến mất. Bây giờ đó là điều chắc chắn: 'Thượng đế ở cùng
chúng ta. Hoặc ngài đã không bao giờ ở cùng với những người Do Thái này và những
người Do Thái này đã chỉ tự lừa bản thân họ, hoặc ngài đã đổi ý. Hoặc ngài đã
phát chán với những người Do Thái này - họ đã chẳng làm bất kì cái gì. Mm? Suốt
nhiều thời đại, họ đã từng ở đây và họ đã không làm bất kì cái gì, cho nên Thượng
đế đã đổi cách giải quyết vấn đề của ngài. Bây giờ ngài nhìn tới chúng ta.'
Adolf Hitler đã tạo
ra bầu khí hậu thôi miên thế. Và trong bầu khí hậu thôi miên đó giống nòi đã trở
nên mạnh mẽ. Và giống nòi này đã bị đánh bại trong Thế chiến thứ nhất - mới mười
năm trước giống nòi này đã bị đánh bại. Trong vòng mười năm phương pháp thôi
miên của Adolf Hitler đã có tác dụng.
Nobunaga đã đánh lừa
quân đội của mình. Đồng tiền đã được làm hai mặt giống nhau, với toàn mặt ngửa.
Nhưng một khi bạn tin, bạn tạo ra thực tại. Đây là toàn thể cấu trúc của thôi
miên, và đây là toàn thể cấu trúc của thế giới của bạn - thế giới trong đó bạn
sống.
Thiền muốn bạn đi ra
ngoài nó. Thiền muốn bạn thấy rằng thất bại của bạn là tin tưởng, thắng lợi của
bạn là tin tưởng. Điểm mạnh của bạn là tin tưởng, điểm yếu của bạn là tin tưởng.
Việc là tội nhân của bạn là tin tưởng. Việc là thánh nhân của bạn là tin tưởng.
Mọi thứ đều là tin tưởng, quan niệm của tâm trí, trò chơi tâm trí. Thượng đế của
bạn là siêu trò chơi.
Bỏ mọi tin tưởng đi.
Thế thì cái tương đối biến mất và cái thực nảy sinh.
Một câu chuyện nhỏ,
chuyện của Tây Tạng.
Ngày xưa một người
hành hương thấy bản thân mình ở trong sa mạc bên ngoài Tây Tạng. Đó là đêm
không sao, trời đen như mực, gió bụi thổi bay tóc và râu anh ta, và đá lởm chởm
tung lên làm bị thương chân trượt của anh ta. Người hành hương này đã hi vọng
đi tới một thầy giáo tâm linh lớn bên ngoài vùng hoang vu, nhưng bây giờ hi vọng
đó đã mất đi rồi. Anh ta rất có thể chết khát trước buổi sáng. Một cách nhiệt
thành, người hành hương cầu nguyện tới Phật A di đà - Vô lượng quang - xin giúp
đỡ.
Ngay lập tức, chân
người đó đá phải cái gì đó mà không phải là đá. Nó là cái bát bạc chứa đầy tới
miệng bằng tuyết lạnh tan chảy thuần khiết. Người hành hương uống nhiều hết mức,
trong hoàn cảnh yếu ớt, và thế rồi, với lời cầu nguyện biết ơn nằm xuống cát.
Anh ta rơi vào giấc ngủ.
Khi bình minh đánh thức
anh ta, người hành hương lần nữa lại với tới cái bình bạc cứu sinh. Hoá ra đó
là cái sọ người. Còn chút ít thịt vẫn bám quanh xương trần, chứng tỏ rằng cái sọ
này phải đã đầy sự sống mới gần đây. Bên cạnh đó, chỗ hõm vào của nó chứa cái
dường như là chất não, với những con dòi to bơi lội như các ý nghĩ xám xịt bẩn
thỉu. Người hành hương nôn mửa khi nhìn cảnh tượng này. Khi anh ta làm như vậy,
tỏ ngộ tới với anh ta. Anh quay về nhà, không chậm trễ. Cái mà anh ta đã đi tìm
đã được hoàn thành. Anh ta đã tìm thấy thầy của mình, và cả ngôi đền của mình nữa
- ngôi đền sọ người.
Câu chuyện này là cực
kì quan trọng. Cái gì đã xảy ra? Làm sao tỏ ngộ đã xảy ra? Trong đêm anh ta đã
tin trong cơn khát rằng Phật đã cho anh ta chiếc bình bạc này. Lúc đó trời là
đêm tối, không sao - nó đã chỉ là tin tưởng của anh ta; được tạo ra bởi cơn
khát của anh ta. Anh ta sắp chết, anh ta đang trên bờ vực chết - tâm trí anh ta
phải đã mơ, phải đã phóng chiếu. Trong cái sọ người anh ta đã thấy bình bạc -
anh ta đã phóng chiếu. Và anh ta đã nghĩ chất não chính là nước băng thuần khiết
- anh ta đã uống nó. Và nó đã là vậy - khi anh ta nghĩ nó là nước băng thuần
khiết, nó đã là nước băng thuần khiết; và khi anh ta nghĩ nó là bình bạc, nó đã
là bình bạc.
Bạn sống trong phóng
chiếu của bạn.
Hạnh phúc, anh ta cám
ơn Phật và rơi vào giấc ngủ. Đến sáng khi mặt trời mọc, anh ta mở mắt ra. Anh
ta muốn nhìn bình bạc mà đã cứu mạng anh ta... và nó đã là cái sọ người. Còn
chút ít thịt vẫn bám quanh xương trần, chứng tỏ rằng cái sọ này phải đã đầy sự
sống mới gần đây. Kinh tởm. Bên cạnh đó, chỗ hõm vào của nó chứa cái dường như
là chất não… phát buồn nôn… với những con dòi to bơi lội như các ý nghĩ xám xịt
bẩn thỉu..
Bạn có thể nghĩ về
người đó, người đáng thương đó. Anh ta nôn mửa. Bây giờ nó không còn là bình bạc
nữa, và nó không còn là nước băng thuần khiết nữa. Anh ta nôn mửa. Và trong việc
nôn mửa đó, cái gì đó bừng lên trong ý thức của anh ta. Anh ta có thể thấy rằng
nó toàn là trò chơi tâm trí: nếu bạn thấy nó như bình bạc, nó trở thành bình bạc.
Trong đêm, không có
nôn mửa. Anh ta đã uống chất não cùng dòi bọ trong nó, nhưng không có nôn mửa
và không có vấn đề nôn mửa. Và anh ta đã cám ơn Thượng đế, cám ơn Phật, trong
lòng biết ơn lớn lao. Và anh ta đã rơi vào giấc ngủ, và anh ta đã ngủ cả đêm tốt
lành, và không có gì sai. Còn bây giờ, nhìn thấy nó, việc nôn mửa tới - sau nhiều
giờ.
Việc hiểu lớn đã xảy
ra - rằng đó toàn là tâm trí. Nếu nó toàn là tâm trí, thế thì không có nhu cầu
đi bất kì chỗ nào: bạn có thể bỏ tâm trí ở nhà riêng của bạn. Đó đã là tỏ ngộ,
chỉ thấy ra vấn đề của nó - đó chỉ là ý tưởng. Nếu như anh ta dậy sớm buổi sáng
và bỏ đi, thế thì chắc không bao giờ có bất kì việc nôn mửa nào. Nó chỉ là ý tưởng.
Và ai biết? - trong đêm, có thể Phật A di đà đã xoay xở để tạo ra bình bạc. Mm?
chư Phật là những người kì lạ, họ có thể làm mọi thứ như điều đó. Trong đêm anh
ta có thể đã uống từ bình bạc - ai biết? - và chẳng có gì để nôn mửa. Hay có thể
đến sáng Phật A di đà đã xoay xở để tạo ra cái sọ này đầy chất não, với dòi bọ
bơi lội, những con dòi bẩn thỉu. Ai biết?
Nhưng điều đó không
phải là vấn đề. Một điều là chắc chắn - rằng khi bạn tin vào một điều bạn sống
trong một thực tại, khi bạn tin vào điều khác bạn sống trong thực tại khác. Nó
chỉ là vấn đề về tin tưởng. Mọi thế giới của bạn đều là thế giới tin tưởng.
Do đó có tỏ ngộ. Anh
ta phải đã cười: việc nôn mửa đó đã là một kinh nghiệm lớn. Anh ta phải đã cười,
anh ta phải đã hiểu chính mọi gốc rễ của nó. Và thế thì không có nhu cầu tìm thầy
giáo, thầy giáo đã được tìm thấy. Và đã không có nhu cầu đi tới đền nơi anh ta
đang đi, ngôi đền đã được tìm thấy... trong chiếc sọ người.
Anh ta phải đã quay về
vừa nhảy múa, anh ta phải đã quay về vừa mở hội, anh ta phải đã quay về là một
người khác toàn bộ. Người không còn ngủ trong ý nghĩ, trong tâm trí - người
không còn sống trong phóng chiếu, người không còn mơ nữa. Người bâu giờ thấy -
người có tính sáng tỏ đã trở thành tuyệt đối, người có tâm thức bây giờ có sự
trong suốt.
Đây là điều tỏ ngộ là
gì.
Xem tiếp Chương 6 – Quay về Mục Lục Tập 2