Read more
Thực Hành Vô Ngã by Vô Ngã
Thiền – Con Đường Của Nghịch Lý – Osho
Bài nói về Thiền
Tập 2
Chương 6. Cánh cửa tới vùng hoang vu
Câu hỏi 1
Tôi năm mươi tuổi, nhưng tôi vẫn còn chưa cảm
thấy thực sự chín chắn và trưởng thành đầy đủ. Có vấn đề gì với tôi vậy?
Có thể bạn còn chưa
giết bất kì người nà. Điều đó là điều phải có. Nếu bạn muốn trở nên chín chắn,
bạn phải trở thành kẻ sát nhân rất rất khéo léo. Chừng nào bạn chưa giết vài
người bạn sẽ không bao giờ trở nên chín chắn. Bạn phải giết bố mẹ bạn, bạn phải
giết thầy cô giáo của bạn, bạn phải giết những người lãnh đạo của bạn. Tất cả họ
đang hò hét bên trong bạn, và họ không cho phéo bạn trở thành người trưởng
thành - họ liên tục giữ bạn ấu trĩ. Họ làm cho bạn thành người lệ thuộc, họ
không cho phép bạn độc lập.
Chuyện xảy ra, một sư
xin đi khỏi Phật - ông ta định đi xa để lan truyền thông điệp của Phật. Và khi
ông ta tới chạm chân Phật, Phật ban phúc lành cho ông ta và nói với các đệ tử
khác của mình, 'Các ông có thấy sư được phúc lành này không? Ông ta đã giết mẹ
mình, ông ta đã giết bố mình, ông ta đã giết họ hàng mình, ông ta đã giết vua của
mình.' Mọi người rất sửng sốt, họ không thể tin được vào tai họ - 'Phật đang
nói cái gì vậy?'
Một đệ tử thu lấy
dũng cảm và hỏi, 'Thưa thầy, thầy ngụ ý gì? Thầy có ngụ ý kẻ sát nhân có đức hạnh
nào đó không? Thầy đang gọi ông ta là được phúc lành?' Phật cười và ông ấy nói,
'Không chỉ thế đâu, ông ta thậm chí đã giết bản thân ông ta - ông ta đã tự tử.'
Thế rồi Phật hát bài ca, nói gatha, trong đó ông ấy giải thích điều ông ấy ngụ
ý bởi nó.
Mọi người được nuôi
dưỡng như đứa trẻ. Đó là con đường đầu tiên của bạn vào thế giới; đó là cách bạn
đã được huấn luyện trong nhiều năm, vẫn còn là đứa trẻ. Mọi thứ đã được ra lệnh,
và bạn được mong đợi tuân theo. Bạn đã trở thành rất lệ thuộc - bạn bao giờ
cũng liên tục tìm hình ảnh người bố, bạn bao giờ cũng liên tục tìm những người
có thẩm quyền để nói cho bạn cái gì phải được làm, cái gì phải không được làm.
Chín chắn ngụ ý việc
hiểu để quyết định cho bản thân người ta, việc hiểu để có tính quyết định theo
cách riêng của người ta. Đứng trên chân riêng của bạn - đó là điều chín chắn là
gì. Nhưng điều đó hiếm khi xảy ra, vì bố mẹ làm hư hỏng mọi đứa trẻ, ít hay nhiều.
Và thế rồi có trường học và cao đẳng và đại học - tất cả họ sẵn sàng làm hư hỏng
bạn. Rất hiếm khi ai đó trở nên chín chắn.
Xã hội không hài lòng
với người chín chắn. Người chín chắn là người nguy hiểm, vì người chín chắn sống
tương ứng theo hiện hữu riêng của người đó. Người đó liên tục làm điều riêng của
người đó - người đó không bận tâm điều mọi người nói, ý kiến của họ là gì. Người
đó không khao khát sự kính trọng, uy tín; người đó không bận tâm về tôn kính.
Người đó sống cuộc sống riêng của mình - người đó sống nó bằng bất kì giá nào.
Người đó sẵn sàng hi sinh mọi thứ, nhưng người đó không bao giờ sẵn sàng hi
sinh tự do của mình.
Xã hội sợ những người
này; xã hội muốn mọi người vẫn còn ấu trĩ. Mọi người phải bị giữ ở độ tuổi đâu
đó giữa bẩy và mười bốn - đó là chỗ mọi người đang ở.
Trong Thế chiến thứ
nhất, lần đầu tiên, các nhà tâm lí học trở nên nhận biết về hiện tượng kì lạ
này. Lần đầu tiên trên qui mô lớn, trong quân đội, tuổi tinh thần của mọi người
đã được nghiên cứu. Và đó đã là một phát hiện kì lạ: người quân đội có tuổi
tinh thần trung bình là mười hai. Thân thể của bạn có thể năm mươi tuổi, tâm
trí của bạn vẫn còn đâu đó dưới mười bốn.
Trước mười bốn tuổi bạn
bị đè nén - vì sau mười bốn đè nén trở thành khó. Đến lúc này đứa trẻ mười bốn
tuổi, nếu nó còn chưa bị đè nén thế thì không bao giờ có khả năng nào đè nén nó
- vì một khi nó trở thành con người có tính dục, nó trở thành mạnh mẽ. Trước mười
bốn nó là yếu, mềm, nữ tính. Trước mười bốn bạn có thể đặt bất kì cái gì vào
trong tâm trí nó - nó là dễ gợi ý, bạn có thể thôi miên nó. Bạn có thể bảo nó mọi
thứ mà bạn muốn, và nó sẽ nghe theo điều đó, nó sẽ tin vào điều đó.
Sau mười bốn, logic nảy
sinh, hoài nghi nảy sinh. Sau mười bốn, tính dục nảy sinh; với tính dục nó trở
thành độc lập. Bây giờ bản thân nó có khả năng trở thành bố, bây giờ bản thân
nó có khả năng trở thành mẹ. Cho nên tự nhiên, sinh học, làm cho người ta thành
độc lập với bố mẹ ở tuổi mười bốn.
Điều này đã được thấy
từ lâu trước khi các nhà tâm lí học đi vào trong thế giới. Các tu sĩ đã thấy nó
từ lâu trước đây - trong hàng nghìn năm họ đã quan sát, và họ đã đi tới biết: nếu
bạn muốn đè nén đứa trẻ, nếu bạn muốn làm cho đứa trẻ phụ thuộc, làm điều đó sớm
nhất có thể đi - càng sớm càng tốt. Nếu điều đó có thể được làm trước bẩy tuổi,
thành công là chắc chắn hơn nhiều. Nếu nó không thể được làm trước mười bốn tuổi,
thế thì không có khả năng nào để làm nó.
Đó là lí do tại sao mọi
loại người đều quan tâm tới trẻ em và giáo dục của chúng. Mọi tôn giáo đều quan
tâm, họ nói đứa trẻ nên nhận giáo dục tôn giáo. Tại sao? Trước khi chúng trở
thành độc lập, tâm trí chúng phải được ước định.
Cho nên công việc lớn
nhất đối với một người thực sự muốn trở thành tự do, người thực sự muốn trở nên
có ý thức, người thực sự muốn trở nên được giải thôi miên - người muốn không có
giới hạn thuộc bất kì loại nào, người muốn tuôn chảy trong sự tồn tại toàn bộ -
là ở chỗ người đó cần bỏ nhiều thứ từ bên trong. Và khi tôi nói, khi Phật nói,
bạn phải giết mẹ và bố bạn, điều đó không ngụ ý rằng bạn phải đi và giết thực bố
và mẹ bạn - nhưng giết bố và mẹ mà bạn đang mang bên trong bạn, ý tưởng này.
Theo dõi, quan sát,
và bạn sẽ tìm thấy điều đó. Bạn định làm cái gì đó, và đột nhiên bạn sẽ nghe thấy
tiếng nói của mẹ bạn: 'Đừng làm điều đó!' Bạn có thể quan sát, và bạn sẽ nghe
thấy tiếng nói, tiếng nói thực - nó là băng ghi âm bên trong bạn. Bạn định ăn
quá nhiều kem: quan sát. Đột nhiên một khoảnh khắc tới khi người mẹ nói từ bên
trong: 'Đừng ăn quá nhiều - thế là đủ rồi. Dừng lại!' Và vào lúc đó bạn bắt đầu
cảm thấy mặc cảm.
Nếu bạn định làm tình
với người đàn bà hay người đàn ông, đột nhiên mọi thầy cô giáo đang đứng đó
trong hàng đợi và nói: 'Con sắp phạm tội đấy, con sắp phạm lỗi đấy. Thận trọng
vào! Đây là cái bẫy. Thoát ra đi trước khi quá muộn.' Ngay cả khi bạn đang làm
tình với vợ bạn, mẹ bạn, bố bạn, thầy cô giáo của bạn, có đó ở giữa, đang phá
huỷ nó.
Rất hiếm khi tìm ra một
người đàn ông hay đàn bà thực sự đi một cách toàn bộ vào yêu - bạn không thể đi
được.
Vì trong nhiều năm bạn
đã được dạy yêu là cái gì đó sai - làm sao bạn có thể bất thần bỏ nó được?
Trừ phi bạn rất có
năng lực giết mọi tiếng nói này... dũng cảm lớn là được cần. Và đó là điều tôi
ngụ ý bởi tính chất sannyas. Định nghĩa riêng của tôi về tính chất sannyas là:
người sẵn sàng bỏ mọi tiếng nói của bố mẹ, người sẵn sàng đi vào trong cái không
biết mà không có bất kì bản đồ này, theo cách riêng của người đó. Người sẵn
sàng nhận rủi ro.
Chuyện xảy ra,
Alexander Eliot đã học dưới một Thiền sư. Trong nhiều tháng ông ấy đã thiền, toạ
thiền, và ông ấy đã đi vào trong vùng nước sâu hơn của con người riêng của ông ấy.
Một đêm ông ấy có giấc mơ, một giấc mơ rất kì lạ. Nhưng Thiền nhân biết về mơ
này. Với Eliot nó là kì lạ - ông ấy là người phương Tây, ông ấy bị choáng. Ông ấy
kể lại giấc mơ của mình...
'Gần đây tôi có giấc
mơ trong đó Bồ đề đạt ma đã xuất hiện. Ông ấy là một đám hình người di động -
tròn, như ma, với mắt lồi ra và lông mày như củ hành.'
Cũng giống tôi... Bồ
đề đạt ma là người nguy hiểm. Và Thiền nhân đã vẽ mặt ông ấy, rất đáng yêu,
theo cách nguy hiểm. Ông ấy đã không giống điều đó - thực tại không, về mặt thể
chất thì không. Về thể chất ông ấy đã là một trong những người đàn ông đẹp nhất
từng có - nhưng nếu bạn bắt gặp bức tranh về Bồ đề đạt ma bạn sẽ bắt đầu cảm thấy
sợ. Nếu bạn nhìn vào trong mắt của Bồ đề đạt ma ông ấy có vẻ giống kẻ sát nhân,
ông ấy sẽ giết bạn. Nhưng đó là mọi điều mà một thầy làm.
Ngay cả trong mơ,
Alexander Eliot đã trở nên rất sợ và bắt đầu run.
'Ông ấy đang nhe
răng, hay nhăn mặt? Râu quai nón tua tủa như rễ tre thô làm cho điều này không
thể nói được. "Ông dường như là người trưởng thành," ông ấy thì thào
qua bộ râu, "vậy mà ông chưa bao giờ giết bất kì ai. Làm sao ông tới được?"
'
Trong mơ, Bồ đề đạt
ma hỏi, 'Ông đã không giết bất kì ai, và ông dường như là người trưởng thành.
Làm sao ông tới được?' Ông ấy đã bị choáng tới mức ông ấy thức dậy, và thấy bản
thân mình vã mồ hôi và run rẩy. 'Người kì lạ này ngụ ý cái gì? - "Làm sao
ông đã tới mà chưa giết bất kì người nào?"'
Đó là điều tôi ngụ ý
khi tôi nói nếu bạn cảm thấy bạn còn chưa là người trưởng thành, điều đó đơn giản
chỉ ra bạn đã chưa giết bất kì người nào. Năm mươi tuổi đã là quá muộn - bây giờ
đừng phí thời gian thêm nữa. Giết ngay lập tức mọi ấn tượng bên trong bạn đi.
Xoá sạch bên trong bạn mọi băng ghi âm cũ, tháo tâm trí bạn ra. Và bắt đầu sống
cuộc sống của bạn, từ khoảnh khắc này, dường như bạn không biết, dường như
không ai đã dạy cho bạn bất kì cái gì - tươi tắn, sạch sẽ, từ abc.
Và bạn sẽ thấy chín
chắn tới rất sớm - và không có cuộc sống chín chắn là không xứng đáng với bất
kì cái gì. Vì mọi thứ là đẹp chỉ xảy ra trong tâm trí chín chắn, mọi thứ là vĩ
đại chỉ xảy ra trong tâm trí chín chắn. Là người trưởng thành là phúc lành.
Nhưng mọi người đơn giản lớn lên - họ chưa bao giờ trở thành trưởng thành. Theo
tuổi họ liên tục lớn lên, nhưng trong tâm thức họ liên tục co lại. Tâm thức của
họ vẫn còn trong bào thai; nó đã không đi ra khỏi trứng, nó còn chưa được sinh
ra. Chỉ thân thể bạn được sinh ra - bạn chưa được sinh ra.
Nắm lấy sự sống của bạn
trong tay riêng của bạn đi: nó là sự sống của bạn đấy. Bạn không ở đây để hoàn
thành mong đợi của bất kì người nào khác. Đừng sống cuộc sống của mẹ bạn và đừng
sống cuộc sống của bố bạn, sống cuộc sống của bạn đi. Và khi bạn bắt đầu sống
cuộc sống của bạn, bạn đang sống cuộc sống của Thượng đế.
Câu hỏi 2
Tại sao mọi người phải kìm nén điều siêu
phàm? Cái gì đe doạ thế về thiên đường?
Có đấy. Có nhiều thứ
đe doạ về thiên đường.
Mọi người rất sợ hạnh
phúc. Bạn sẽ ngạc nhiên, vì bình thường bạn bao giờ cũng nói, 'Tôi khao khát hạnh
phúc. Tôi muốn mọi thứ là có thể trong cuộc sống.' Nhưng quan sát riêng của tôi
là... và nó không phải là của riêng một mình tôi, nó là quan sát của mọi người
quan sát, của mọi thời đại. Tôi đã từng làm việc với hàng nghìn người, nhưng
quan sát này trở nên mạnh hơn mọi ngày - rằng mọi người bám lấy khổ, họ không
muốn là hạnh phúc.
Thật ra không ai cản
trở họ khỏi việc là hạnh phúc - họ có thể hạnh phúc ngay bây giờ, không cái gì
thiếu. Nhưng họ bám vào khổ. Họ nói về hạnh phúc - vì họ khổ, cho nên một cách
tự nhiên họ nói về hạnh phúc. Họ càng khổ, họ càng nói về hạnh phúc, họ càng
tìm và kiếm và họ càng tạo ra nhiều ồn ào hơn - 'Tôi muốn hạnh phúc. Tôi muốn hạnh
phúc.' Nhưng họ không bỏ khổ mà họ đang mang - và chừng nào họ chưa bỏ nó, họ
không thể trở nên hạnh phúc được.
Bạn không thể trở nên
hạnh phúc với tâm trí khổ. Hạnh phúc không ở đâu đó chờ đợi bạn. Hạnh phúc
chính là thiếu vắng khổ, có vậy thôi - một khi bạn dừng việc tạo ra khổ, bạn hạnh
phúc. Hạnh phúc là bản tính của con người. Bạn không cần lo nghĩ về hạnh phúc
chút nào, nó đã có đó rồi. Nó là trong tim bạn - bạn chỉ phải dừng việc là bất
hạnh, bạn phải dừng sự vận hành của cơ chế này, cái tạo ra bất hạnh.
Nhưng không ai dường
như sẵn sàng cho điều đó. Mọi người nói, 'Tôi muốn hạnh phúc.' Điều đó cũng dường
như bạn liên tục nói, 'Tôi muốn mạnh khoẻ' - và bạn liên tục bám vào bệnh của bạn,
và bạn không cho phép bệnh ra đi. Nếu bác sĩ kê đơn cho thuốc, bạn vứt thuốc
đi; bạn không bao giờ cho phép bất kì đơn thuốc nào. Bạn không bao giờ đi dạo
buổi sáng, bạn không bao giờ đi bơi, bạn không bao giờ chạy trên bãi biển, bạn
không bao giờ tập bất kì thể dục nào. Bạn liên tục ăn một cách ám ảnh, bạn liên
tục phá huỷ sức khoẻ của bạn - và lặp đi lặp lại bạn liên tục hỏi chỗ để tìm ra
mạnh khoẻ. Nhưng bạn không thay đổi cơ chế tạo ra không mạnh khoẻ.
Mạnh khoẻ không phải
là cái gì đó để được đạt tới ở đâu đó, nó không phải là đối thể. Mạnh khoẻ là
cách sống khác toàn bộ. Cách bạn đang sống tạo ra bệnh, cách bạn đang sống tạo
ra khổ.
Chẳng hạn, mọi người
tới tôi và họ nói họ muốn là hạnh phúc, nhưng họ không thể bỏ ghen tị của họ. Nếu
bạn không thể bỏ được ghen tị của bạn, yêu sẽ không bao giờ tăng trưởng - cỏ dại
ghen tị sẽ phá huỷ hoa hồng của yêu. Và khi yêu không tăng trưởng, bạn sẽ không
hạnh phúc. Vì ai có thể hạnh phúc mà không có tăng trưởng của yêu? Chừng nào
hoa hồng đó chưa nở bung trong bạn, chừng nào hương thơm đó chưa được thoát ra,
bạn không thể hạnh phúc.
Bây giờ mọi người muốn
hạnh phúc - nhưng chỉ bằng việc chờ đợi, bạn không thể có được nó. Việc muốn là
không đủ. Bạn sẽ phải nhìn vào trong hiện tượng khổ của bạn, cách bạn tạo ra nó
- cách ngay chỗ đầu tiên bạn trở nên khổ, cách bạn liên tục trở thành khổ mọi
ngày - kĩ thuật của bạn là gì? Vì hạnh phúc là hiện tượng tự nhiên - nếu ai đó
hạnh phúc, không có kĩ năng trong nó, nếu ai đó hạnh phúc, điều đó không cần
tri thức chuyên gia để là hạnh phúc.
Con vật là hạnh phúc,
cây là hạnh phúc, chim là hạnh phúc. Toàn thể sự tồn tại là hạnh phúc, ngoại trừ
con người. Chỉ con người là láu lỉnh thế để tạo ra bất hạnh - không ai khác dường
như khéo thế. Cho nên khi bạn hạnh phúc điều đó là đơn giản, điều đó là hồn
nhiên, nó không là cái gì để khoe khoang. Nhưng khi bạn bất hạnh, bạn đang làm
điều lớn lao cho bản thân bạn; bạn đang làm cái gì đó thực sự khó.
Nghe phát biểu của
tôi: Là khổ cần tri thức chuyên gia lớn, là khổ cần láu lỉnh và tinh ranh lớn.
Là khổ là rất khó - tapascharya. Là khổ là rất khó - cách mọi người xoay xở được
gần như là phép màu.
Là hạnh phúc là rất
đơn giản. Nhìn vào mắt bò mà xem. Nhìn đấy, chó liên tục nghỉ ngơi. Nhìn mèo,
cách nó kêu gừ gừ. Mọi thứ dường như là hạnh phúc và không có vấn đề gì về điều
đó! Ngoại trừ con người.
Cho nên điều đầu tiên
cần được hiểu: mọi người sợ hạnh phúc. Tại sao? Có điều tinh vi cần được nhớ:
trong khổ bạn hiện hữu - đó là lí do tại sao bạn bám vào khổ. Trong hạnh phúc bạn
biến mất - đó là lí do tại sao bạn sợ hạnh phúc. Trong hạnh phúc bản ngã không
thể tồn tại. Bản ngã là phi tự nhiên, bản ngã là nhân tạo, bản ngã không thực sự
có đó, nó chỉ là tin tưởng. Khi bạn khổ, mọi khổ và mọi thứ giả tạo của khổ trở
thành cái chống đỡ cho bản ngã. Bản ngã có thể tồn tại cùng với khổ - mọi sự diễn
ra ổn thoả hoàn hảo, chúng là trong hoà điệu. Nếu khổ biến mất mọi cái chống đỡ
biến mất, và lâu đài của bản ngã bắt đầu sụp đổ.
Trong hạnh phúc,
không ai có bản ngã. Bạn đã không quan sát điều đó sao? Vì tôi nghĩ, đôi khi...
những khoảnh khắc đó là hiếm hoi, nhưng chúng vẫn có đó - đôi khi bạn hạnh phúc
bạn đã không quan sát sao? cách bạn hoàn toàn không có đó khi bạn hạnh phúc.
Đôi khi nghe nhạc, cửa sổ mở ra và bạn hạnh phúc. Trong khoảnh khắc đó bạn
không hiện hữu - âm nhạc hiện hữu, bạn không hiện hữu. Múa, một khoảnh khắc tới
như làn gió thoảng, và bạn được thấm đẫm với cái gì đó không biết... phúc lành
trút lên bạn. Điệu múa hiện hữu, người múa không còn nữa.
Đôi khi trên núi, hay
đôi khi ở bãi biển chỉ tắm nắng, bạn biến mất. Những khoảnh khắc đó của việc
thiếu vắng bạn là những khoảnh khắc của hạnh phúc, phúc lạc, của cực lạc. Không
phải là bạn có đó, và bạn hạnh phúc đâu, không. Không ai có thể là hạnh phúc và
hiện hữu. Hạnh phúc hiện hữu, thế thì bạn không hiện hữu - bạn không bao giờ gặp
hạnh phúc đâu. Bạn có thể rất rất khéo với bất hạnh, khổ. Khổ và bạn có thể
cùng tồn tại với nhau - thật ra bạn không thể tồn tại một cách tách rời khổ. Do
đó mọi người liên tục bám lấy khổ. Mọi người thực sự khao khát địa ngục.
George Bernard Shaw
tương truyền đã nói, 'Nếu tôi sẽ là người thứ hai trong hàng đợi vào cõi trời
thế thì tôi không muốn vào cõi trời đâu. Nếu tôi có thể là người đầu tiên vào địa
ngục thế thì tôi sẽ chọn địa ngục - nhưng tôi muốn là người đầu tiên.' Địa ngục
là được, chấp nhận được; nhưng là người thứ hai sau bất kì người nào là không
chấp nhận được. Và đấy không chỉ là George Bernard Shaw nói điều đó - đây là
ham muốn của mọi con người.
Bạn sẵn sàng đi vào địa
ngục, địa ngục là được - nếu bạn có thể tồn tại như bản ngã. Trong cõi trời bạn
không thể tồn tại như bản ngã.
Tại sao mọi người phải
kìm nén điều siêu phàm? Vì với điều siêu phàm bạn biến mất. Và một điều nữa: mọi
người không chỉ đè nén điều siêu phàm, họ đè nén cả điều tự nhiên nữa. Bây giờ,
điều này phải được hiểu theo cách nào đó...
Con người có ba tầng
ý thức. Ý thức thông thường được gọi là tâm trí có ý thức. Dưới nó là tâm trí
vô thức, trên nó là tâm trí siêu thức. Giữa hai tầng này, siêu thức và vô thức,
là tâm trí có ý thức nhỏ bé bị kẹp ở giữa. Nó là một mảnh rất nhỏ. Vô thức là
bao la, có tính đại dương; siêu thức cũng vậy là bao la, có tính đại dương. Giữa
hai tầng này ý thức chỉ là một thứ nhỏ bé, như hòn đảo - hòn đảo bản ngã.
Nếu bạn đi vào trong
vô thức, ý thức biến mất - hòn đảo này biến mất, dường như hòn đảo này đã không
thực sự là hòn đảo mà chỉ là tảng băng lớn. Nếu bạn đi vào trong vô thức, nó biến
mất. Do đó, mọi người sợ cái tự nhiên nữa. Họ sợ Thượng đế nhiều như họ sợ dục,
họ sợ lời cầu nguyện nhiều như họ sợ yêu. Họ sợ, nhưng lí do là cùng một - họ sợ
nếu họ rơi xuống dưới ý thức, nếu họ cho phép vô thức vận hành, thế thì họ
không còn đó nữa. Thế thì bản ngã của họ tan chảy và biến mất.
Khi làm tình, bạn
không hiện hữu - trừ phi bạn là người đạo đức và người thuần khiết đạo đức. Khi
làm tình bạn biến mất, bạn tan chảy. Có rung động lớn nhưng bạn không có đó, có
nhịp đập rộn ràng lớn nhưng bạn không hiện hữu. Có cực thích... nhưng bạn không
hiện hữu. Điệu vũ sinh lực, nhịp điệu lớn, sự hài hoà - cái gì đó không được
nghe thấy lại được nghe thấy, cái gì đó không được biết tới lại được nếm trải...
nhưng bạn không hiện hữu. Do đó có sợ cái vô thức.
Và cùng điều này xảy
ra khi bạn đi ra ngoài ý thức và bạn đi hướng tới điều siêu phàm - đi tới Thượng
đế, lời cầu nguyện, thiền. Lần nữa cùng nỗi sợ này, bạn sẽ bị tan chảy.
Với vô thức đôi khi bạn
có thời hạn. Vì với vô thức có một điều hay - bạn biến mất, nhưng bạn có thể
quay lại. Trong một điều cả vô thức và siêu thức là như nhau - rằng bạn biến mất
trong cả hai. Trong một điều chúng là khác - với vô thức bạn biến mất chỉ trong
một khoảnh khắc, thế rồi bạn lại quay lại, trở về nhà. Lần nữa hòn đảo là an
toàn và bạn là cùng người cũ. Nó chỉ là nhất thời, cuộc hành hương này chỉ mất
vài khoảnh khắc.
Cho nên đôi khi mọi
người có thời hạn với vô thức, nhưng với siêu thức họ liên tục né tránh nó. Vì
một khi bạn đi vào trong nó bạn bị mất mãi mãi. Gate gate paragate parasangate
bodhi svaha - qua rồi, qua rồi, qua mãi mãi; qua mãi mãi, không bao giờ quay lại.
Do đó có sợ, cực kì sợ hãi. Nhưng sợ này phải bị bỏ đi, bằng không bạn sống
trong địa ngục - và bạn sống ở đó từ chọn lựa riêng của bạn. Bạn sống trong khổ,
và đây là quyết định của bạn.
Toàn thể nỗ lực của
tôi ở đây là để làm cho bạn tỉnh táo thấy khổ tồn tại thế nào. Nó tồn tại cùng
với hỗ trợ của bạn, với cộng tác của bạn; nó không thể tồn tại một mình. Bạn tồn
tại với hỗ trợ của nó, nó tồn tại với hỗ trợ của bạn - đó là mưu đồ giữa bản
ngã và khổ. Bạn đã không quan sát điều đó sao? Mọi người nói nhiều về khổ của họ
hơn họ nói về hạnh phúc của họ. Thật ra họ không nói về hạnh phúc của họ. Mọi
người liên tục nói và làm cho nhau chán về khổ của họ, bệnh của họ, thế này thế
nọ.
Tôi đã nghe nói về một
người đàn bà đi tới bác sĩ, và bác sĩ nói, 'Cái gì sai với bà vậy?' Bà ấy nói,
'Đừng bận tâm về cái gì sai - cứ cắt cái gì đó đi.'
Bác sĩ nói, 'Nhưng bà
ngụ ý gì? Để làm gì? Bà đã phát điên sao?' Bà ấy nói, 'Cái gì cũng được - cắt
amidan, hay cắt ruột thừa, bất kì cái gì cũng được. Nhưng tôi mệt về nghe các
câu chuyện của người khác về việc mổ của họ. Bất kì khi nào tôi gặp một bà, bà ấy
liên tục nói về amidan của bà ấy đã được cắt ra sao, và tôi phải nghe toàn thể
câu chuyện này. Ruột thừa của ai đó đã được cắt... và toàn thể câu chuyện này.
Và tôi chẳng có gì để nói. Cắt bất kì cái gì đi, để tôi cũng có cái gì đó mà
nói tới.'
Mọi người nói về khổ
của họ và cảm thấy rất thoải mái. Vì họ càng có khổ, họ càng hiện hữu: Họ phóng
đại khổ của họ. Bạn có thể thấy điều đó trong bản thân bạn - khi bạn nói về khổ
của bạn, bạn phóng đại nó lên, bạn làm nó có vẻ lớn hơn, bạn khuếch đại nó lên.
Tôi có một bà bạn đồng
nghiệp khi tôi còn là giáo sư trong đại học. Và bà ấy thường làm cho tôi phát
chán về các ốm bệnh của bà ấy và... Một hôm tôi gọi điện thoại cho chồng bà ấy
- chồng bà ấy là một luật sư rất nổi tiếng - và tôi bảo ông ấy, 'Vợ ông đã hành
hạ tôi như bất kì cái gì. Bất kì khi nào bà ấy thấy tôi bà ấy lập tức bắt đầu -
chỉ vì lịch sự tôi phải nghe mọi thứ vô nghĩa này.'
Ông chồng cười. Ông ấy
nói, 'Đó là lí do tại sao tôi cảm thấy hơi chút được nguôi ngoai - vậy là bà ấy
đang làm điều đó cho ông! Nhưng đừng tin bà ấy! Nếu bà ấy nói 'ung thư' cứ nghĩ
rằng bà ấy phải bị đau đầu hay cái gì đó, đừng... đừng tin bà ấy! Bản thân tôi
thường tin vào bà ấy, lúc ban đầu.'
Bà ấy phóng đại nhiều
thế. Nhưng tại sao mọi người phóng đại khổ của họ? Khổ càng lớn, họ càng lớn. Họ
đang đối diện nhiều rắc rối thế, nhiều thách thức thế - họ đang tranh đấu cuộc
chiến lớn. Họ phóng đại kẻ thù vì chỉ bằng việc phóng đại kẻ thù họ trở thành lớn
hơn. Và thế thì họ chinh phục kẻ thù.
Nếu nó chỉ là đau đầu
bình thường và bạn chinh phục nó, phỏng có ích gì? Nếu nó là ung thư và bạn
chinh phục nó, thế thì bạn có cái gì đó, cái gì đó như phép màu.
Quan sát, và dừng việc
vận hành của những cơ chế này. Đừng bao giờ nói về khổ của bạn - không đáng nói
về nó chút nào, nó chỉ đáng quên lãng. Đừng bao giờ chú ý quá nhiều tới khổ của
bạn, vì nếu bạn chú ý, bạn đang nuôi nó. Chú ý là thức ăn - nếu bạn chú ý tới bất
kì cái gì, nó trở thành mạnh hơn.
Đừng bao giờ nuôi dưỡng
khổ của bạn bằng việc chú ý tới nó. Cứ vẫn còn xa cách, không quan tâm. Cho dù
nó có đó, điều đó là được, vẫn còn không quan tâm đi. Và dần dần, bạn sẽ ngạc
nhiên - khổ lớn sẽ bắt đầu trở nên nhỏ hơn, nhỏ hơn, nhỏ hơn... một ngày nào đó
đột nhiên nó đã biến mất. Bạn đã giúp nó ở đó bằng việc cho nó sự chú ý.
Nhớ, chú ý thực sự là
thức ăn, chất nuôi dưỡng. Bây giờ có những thực nghiệm khoa học chứng minh sự
kiện rằng chú ý là thức ăn. Bạn chú ý tới bất kì cái gì, và nó tăng trưởng. Bây
giờ họ thậm chí nói cây tăng trưởng nhanh hơn nếu người làm vườn chú ý tới. Nếu
người làm vườn đặc biệt chú ý tới một cây, các cây khác sẽ không tăng trưởng
nhanh như cây này sẽ tăng trưởng.
Bạn có thể tự bản
thân bạn làm thực nghiệm - nó không phải là vấn đề lớn, bạn không cần có phòng
thí nghiệm lớn cho việc đó. Bạn cứ chọn mười cây có cùng kích cỡ và chú ý tới một
cây thôi. Tưới nước cho mọi cây, bón phân cho mọi cây - nhưng chú ý tới một
cây. Đôi khi chăm nom cây đó, ôm nó, hôn nó, chú ý tới nó. Ngồi cạnh bên, chuyện
trò với nó, hát bài hát cho nó. Và bạn sẽ ngạc nhiên - các nhà khoa học đã từng
ngạc nhiên - cây đó mọc nhanh hơn. Trong vòng vài tháng nó sẽ gấp đôi kích cỡ của
mọi cây khác. Chúng đã bị bỏ mặc - không phải là bạn đã quên không tưới nước
cho chúng; mọi thứ là hệt như nhau. Chỉ một điều bị thiếu: sự chú ý đã không được
dành cho.
Đó là lí do tại sao
trẻ em lớn nhanh hơn khi chúng ở cùng mẹ chúng. Bạn có thể cho chúng một y tá,
người sẽ làm mọi chăm sóc - có thể còn tốt hơn bản thân người mẹ, vì cô ấy là
người được huấn luyện, cô ấy biết cách chăm sóc. Nhưng cái gì đó bị thiếu: y tá
không thể cho sự chú ý như người mẹ có thể cho. Người mẹ có thể là người không
được huấn luyện, nhưng đó không phải là vấn đề - đứa trẻ biết rằng mẹ liên tục
chú ý, đứa trẻ cảm thấy quan trọng. Nó biết mẹ ở quanh, nó có thể tin cậy. Cái
ôm của mẹ, hơi ấm của mẹ, và chính sự chú ý, làm cho nó cảm thấy được kính trọng.
Nó được cần tới. Ai
đó cần nó, hạnh phúc của ai đó cần nó. Nếu nó không có đó mẹ trở nên bất hạnh,
nếu nó ốm mẹ bất hạnh. Cho nên nó không phải là vô dụng trên thế giới này, ai
đó phụ thuộc vào nó. Ai đó có đầu tư vào trong nó - có ai đó sẽ bất hạnh nếu nó
không có đó, nó đang làm cho ai đó hạnh phúc. Khi bạn cảm thấy được cần, bạn cảm
thấy ấm lòng. Có nhu cầu được cần tới - sự chú ý cho nó điều chắc chắn rằng nó
được cần tới. Không có nó người mẹ chắc sẽ không là cùng người đàn bà. Cô ấy chắc
sẽ không mỉm cười, và cô ấy chắc sẽ không chạy như thế này, như cô ấy chạy
quanh nó; cô ấy sẽ buồn và khổ. Cho nên nó là có ý nghĩa; nó đã mang nghĩa tới
thế giới.
Khi bạn yêu người đàn
bà cô ấy trở nên đẹp hơn. Khi người đàn bà yêu bạn, bạn trở nên duyên dáng hơn,
đột nhiên mọi vụng về của bạn mất đi. Bạn trở nên sạch sẽ hơn - bạn tắm mọi
ngày, bạn đánh răng cẩn thận hơn, bây giờ bạn lo nghĩ liệu bạn có vã mồ hôi nhiều
quá không.
Bạn thay đổi qua đêm
nếu người đàn bà rơi vào yêu bạn. Cái gì xảy ra? Cô ấy chú ý tới bạn, bạn trở
thành quan trọng. Bây giờ đôi mắt kia đang chờ đợi bạn - bạn phải thoả mãn cho
đôi mắt kia, hạnh phúc của chúng phụ thuộc vào bạn. Bạn không chỉ là không liên
quan trong thế giới này, bạn được cần. Bạn là điều phải có ở đây - không có bạn
thế giới chắc sẽ không cùng là vậy. Đột nhiên, ý nghĩa, niềm vinh quang, nảy
sinh quanh bạn; bạn được bao quanh bởi hào quang. Bạn có thể thấy trong người
đàn ông liệu anh ta đang trong yêu hay không. Chỉ bằng việc quan sát anh ta bạn
có thể thấy liệu anh ta có đang trong yêu hay không. Khi người đàn ông không
trong yêu anh ta trở thành lờ phờ. Chân anh ta mất điệu vũ, anh ta trở thành thẫn
thờ, không có niềm vui, anh ta không sôi sục. Anh ta không còn có cánh nào,
cánh của anh bị què.
Nhưng khi người đàn
ông trong yêu, đột nhiên anh ta có cánh. Lại mơ, lại thơ nảy sinh. Không có một
người đàn ông hay đàn bà nào trên thế gian mà đã không trở nên có tính thơ ca
khi người đó trong yêu. Thật ra những người được gọi là nhà thơ là những người
đang trong yêu liên tục. Đối thể của họ có thể là bất kì cái gì - có thể là tự
nhiên, có thể là Thượng đế, có thể là đàn bà, có thể chỉ là nhân loại - nhưng
những người được biết tới là nhà thơ là những người liên tục ở trong yêu. Do
đó, họ vẫn còn có tính thơ ca. Ngoài ra mọi người đều có tính thơ ca - bạn chỉ
làm mất dấu vết của yêu, và thơ ca bị mất.
Chú ý là thức ăn, thức
ăn rất tinh tế. Nhớ điều đó: Đừng chú ý tới điều tiêu cực, đừng chú ý tới khổ của
bạn.
Đừng nói về nó, đừng
khuếch đại nó - bạn đang phá huỷ bản thân bạn đấy, nó có tính tự phá huỷ. Bỏ mặc
nó đi, và bị bỏ mặc nó chết. Là dửng dưng với nó. Dửng dưng là chất độc - nếu bạn
muốn phá huỷ nó, huấn luyện bản thân bạn vào trong dửng dưng nhiều hơn với nó.
Quan tâm nhiều hơn tới
hạnh phúc, chú ý nhiều hơn tới hạnh phúc đi. Những hạnh phúc nhỏ nên được trao
cho mọi chú ý - những khoảnh khắc nhỏ, nhưng bạn phải hội tụ toàn thể sinh lực
của bạn vào trong chúng, bạn phải rót bản thân bạn hoàn toàn vào trong chúng.
Và chúng sẽ tăng trưởng, và chúng sẽ lan toả khắp sự sống của bạn.
Thiên đường không phải
là cái gì đó mang tính địa lí, nó không ở đâu đó đằng kia - thiên đường là cách
sống, cũng như địa ngục là cách sống. Địa ngục là ở đây, và thiên đường là ở
đây. Và đôi khi có thể là bạn ở trong địa ngục và người ngồi cạnh bạn có thể ở
trong cõi trời. Cho nên cõi trời và địa ngục không phải là tách rời. Chúng là
những trạng thái tâm lí, cách sống, và điều đó là tuỳ ở bạn.
Câu hỏi 3
Tôi muốn trở thành một sannyasin nhưng tôi
đã được dạy từ chính thời thơ ấu phải lấy mọi bước đi rất cẩn thận. Và vì điều
đó, tôi đã do dự lâu. Tôi phải làm gì?
Nếu bạn liên tục do dự,
bạn sẽ bỏ lỡ mọi cái là đẹp. Vì cái đẹp chỉ tới trong những khoảnh khắc hiếm
hoi - nếu bạn không đủ sẵn sàng để nhảy vào trong nó khi khoảnh khắc này có đó,
bạn sẽ liên tục bỏ lỡ. Người liên tục do dự liên tục bỏ lỡ - vì khi khoảnh khắc
này tới, người đó do dự. Khi khoảnh khắc này đã qua người đó thậm chí có thể
quyết định, nhưng bây giờ cơ hội này không còn đó nữa. Cho nên người đó phải đợi
cơ hội này.
Người ta nói về
Immanuel Kant, một người đàn bà bảo ông ấy rằng cô ấy muốn lấy ông ấy. Đó là điều
tốt thế của người đàn bà đó - vì hiếm khi mọi người rơi vào yêu những người như
Immanuel Kant. Chỉ mắc kẹt trong đầu họ... ai muốn rơi vào yêu với những người
như vậy? Người đàn bà này phải đã là người đàn bà của từ bi lớn lao.
Immanuel Kant nói, 'Để
tôi nghĩ về điều đó.' Ông ấy nghĩ trong ba năm - ông ấy suy ngẫm về nó, mọi sự ủng
hộ và mọi sự chống đối. Nhật kí của ông ấy vẫn còn được bảo tồn; ông ấy đã viết
ba trăm lí do ủng hộ và chống đối. Chỉ có một lí do nhiều hơn cho ‘ủng hộ' -
chung cuộc, vì một lí do đó, ông ấy đã quyết định. Bây giờ, loại quyết định này
chẳng mấy là yêu. Mm? điều này là logic quá nhiều - tam đoạn luận.
Ông ấy đi tới nhà của
người đàn bà này, gõ cửa. Người bố ra mở cửa và ông này nói, 'Anh muốn gì, anh
thanh niên?' Và ông ấy nói, 'Tôi đã quyết định lấy con gái ông.'
Người bố cười. Ông
này nói, 'Anh tới hơi chậm rồi - nó đã lấy chồng, và nó có con rồi! Anh đã bỏ lỡ
cơ hội.' Và Immanuel Kant vẫn còn độc thân trong cả đời ông ấy - vì không đàn
bà nào khác đã bao giờ hỏi ông ấy, và tất nhiên bản thân ông ấy không thể hỏi bất
kì đàn bà nào khác; điều đó là không thể được cho những người như vậy. Ông ấy
chắc do dự để hỏi, ông ấy sẽ do dự trong nhiều năm.
Một cô gái thượng lưu
mới lấy chồng đã quyết tâm chứng tỏ cho chồng mình cô ấy là người nấu ăn tài
năng, và vào ngày nghỉ của người hầu, bắt đầu nấu món gà cho bữa tối của anh
ta. Cô ấy làm lông gà cẩn thận, đặt nó trong nồi, và để nó vào lò.
Hai giờ sau, cô ấy
nghe thấy một tiếng đập mạnh vào cửa lò. Khảo sát kĩ chứng tỏ rằng sự rối loạn
được gây ra bởi con gà.
'Thưa quí bà,' nó kêu
một cách thảm thương, 'hoặc là trả lại lông cho tôi hoặc bật ga lên! Tôi đang
chết cóng trong lò này.'
Bạn đã đợi đủ lâu rồi.
Hoặc làm cái gì đó hoặc chết đi! Có chút nhân từ với bản thân bạn đi. Và tại
sao sợ thế, và tại sao cẩn thận thế? Sự sống thuộc về những người dũng cảm. Và
tôi không nói đừng cẩn thận - nhưng với tôi, cẩn thận có nghĩa khác toàn bộ với
nghĩa mà nó có cho bạn.
Cẩn thận, với tôi, ngụ
ý tỉnh táo, nhận biết. Cẩn thận không ngụ ý tinh ranh, láu lỉnh; nó không ngụ ý
tính toán. Cẩn thận ngụ ý: tỉnh táo, cư xử theo cách tỉnh táo. Đừng đi mà ngủ
trong cuộc sống, đi với mắt mở. Tôi không nói, 'Cứ mù, và làm bất kì cái gì.'
Giữ mắt bạn mở. Nhưng chỉ bằng việc giữ mắt bạn mở và ngồi im lặng và không bao
giờ nhận rủi ro, bạn sẽ không đi tới đâu cả. Bạn sẽ đơn giản chết ở đó.
Bạn không sống, bạn
đang sống thực vật. Chuyển động đi! Sự sống là chuyển động, sự sống là dòng
sông. Nếu sông do dự nó sẽ trở thành ao. Và ao là thứ chết, và ao tự nhiên trở
thành bẩn. Và sớm hay muộn ao sẽ trở nên khô, nước sẽ bay hơi.
Sông chảy và đạt tới
đại dương, đi vào cái vô hạn. Và sông không có bản đồ và không có người hướng dẫn,
và không biết thực sự nơi nó sẽ tới đất. Đại dương ở xa xôi - ngay cả tiếng ồn
của đại dương cũng không thể được nghe thấy. Nhưng sông vẫn trôi, trôi dần dần,
trôi vào trong cái không biết, trôi khi dò dẫm trong cái không biết... và một
ngày nào đó đạt tới đại dương. Mọi sông đều đạt tới.
Nếu bạn muốn đạt tới,
là giống như sông đi. Người ta phải nhận biết, điều đó là đúng - nhưng cẩn thận
quá nhiều có thể là cản trở. Nó sẽ không cho phép bạn có cái không biết trong
cuộc sống của bạn. Cái biết không bao giờ là đủ - chỉ cái không biết làm thoả
mãn. Chỉ khi bạn đi vào trong cái không biết bạn là tươi tắn và trẻ trung.
Bây giờ, bạn đã sống
cuộc sống của người phi sannyasin đủ lâu rồi. Nếu bạn hạnh phúc, nếu bạn phúc lạc,
hoàn toàn được - thế thì đừng bận tâm về tính chất sannyas. Thế thì chẳng ích
gì là một sannyasin; tôi sẽ là người cuối cùng khai tâm cho bạn. Nếu bạn hạnh
phúc với cách thức bạn đang là vậy, thế thì không có nhu cầu.
Nhưng nếu bạn bất hạnh
và khổ với cách thức bạn là vậy, thế thì dũng cảm thêm chút ít đi. Lấy vài bước
ra ngoài biên giới mà bạn đã sống mãi cho tới giờ. Và tôi không nói rằng tính
chất sannyas sẽ làm cho bạn phúc lạc - mọi sự là không dễ dàng thế. Nhưng một
điều tôi có thể hứa: bạn sẽ lớn hơn, được mở rộng hơn. Các biên giới của bạn sẽ
không nhỏ thế, bạn sẽ không bị đóng trong nhà tù. Và khi bạn là lớn hơn, có những
khả năng lớn hơn - nhiều cơ hội hơn để là hạnh phúc. Chỉ bằng việc trở thành
sannyasin không cái gì xảy ra, nhưng dũng cảm này để đi vào trong cuộc phiêu
lưu mới sẽ làm cho bạn sống động hơn. Và hạnh phúc xảy ra cho những người sống
động hơn.
Đôi khi, quá nhiều
tính toán, quá nhiều tâm trí kiểu kinh doanh, tạo ra những rắc rối không cần
thiết điều không được yêu cầu.
Đôi mới lấy nhau đi tới
Washington D.C. trong tuần trăng mật của họ và quyết định đăng kí vào khách sạn
Watergate. Cô dâu vào trong giường và nói, 'Cưng ơi, em cảm thấy bất tiện thế,
có thể phòng này bị nghe trộm.'
Thế là chú rể bắt đầu
tìm đằng sau các bức tranh, trong các bóng đèn, giữa các đồ đạc. Thế rồi anh ta
nhấc thảm trải giường lên và thấy một chiếc đĩa kim loại trên sàn. Anh ta vặn ốc
và kéo chiếc đĩa lên. Đôi mới cưới thảnh thơi bây giờ qua đêm tân hôn theo
phong cách lớn lao.
Sáng hôm sau ở tiền sảnh
nhân viên đứng quầy hỏi họ, 'Anh chị có một đêm thoải mái chứ?'
'Ồ, vâng,' chú rể
đáp.
'Tôi lấy làm mừng,'
nhân viên nói. 'Đôi ở phòng bên dưới phòng anh chị bị chùm đèn rơi lên người họ!'
Cho nên tính toán của
bạn có thể gây hại cho bạn và có thể gây hại cho người khác nữa. Nó là có hại.
Dũng cảm thêm chút nữa đi - chút ít liều lĩnh là phẩm chất tốt.
Và câu chuyện cuối
cùng này dành cho bạn...
Một cô gái đẹp xin việc
ở rạp xiếc làm người dạy sư tử. 'Tôi đã có một người dạy sư tử rồi,' người chủ
nói. 'Nhưng tôi có thể nhận cô làm người cưỡi ngựa hay nghệ sĩ đu nhào lộn.'
'Không,' cô ấy phản đối,
'Tôi muốn làm việc như người dạy sư tử.'
Vừa lúc đó người dạy
sư tử bước vào với họ với máu rỉ ra từ cánh tay anh ta. 'Con sư tử vồ tôi,' anh
ta rên rỉ. 'Tôi sẽ không diễn tối nay.'
'Được,' người chủ nói
với cô gái, 'việc này là của cô.'
Cô gái bước vào chuồng
sư tử, cởi giầy và tất ra, rồi cởi quần áo, cái nịt vú và váy lót. Cô ấy cuộn
quần áo gọn gàng ngăn nắp. Thế rồi, trần truồng, cô ấy nằm xuống sàn của chuồng,
dùng quần áo của mình làm gối.
Hai sư tử bước tới cô
ấy liếm mặt, cổ, vú cô ấy.
Người chủ quay sang
người dạy sư tử của mình vẫn đang dưỡng thương cánh tay và hỏi, 'Tại sao anh
không thể làm được điều đó?'
'Tôi có thể chứ,' người
đàn ông trả lời, 'nếu ông bỏ các con sư tử ra.'
Tại sao bạn chờ đợi?
Bạn có đang đợi sư tử được bỏ ra không? Thế rồi bạn sẽ nhận tính chất sannyas
sao? Thế thì điều đó sẽ là vô dụng. Vâng, nó là rủi ro, trở thành sannyasin là
rủi ro. Nó không phải là việc mặc cả, nó là đánh bạc - người ta chẳng bao giờ
biết cái gì sẽ xảy ra. Và tôi không thể đảm bảo cho bạn bất kì cái gì, và tôi
không thể cho bạn bất kì lời hứa nào bằng văn bản. Tính chất sannyas không phải
là lời ghi chép hứa hẹn.
Tôi đơn giản mở cánh
cửa tới chốn hoang vu, tới tính đại dương, tới tính cực thích. Tôi đơn giản mở
ra cánh cửa. Khi cửa là sẵn có, đi vào đi, đừng do dự quá nhiều. Do dự là thói
quen cũ. Vì do dự của bạn, tôi có thể nói bạn phải đã bỏ lỡ nhiều cơ hội nữa
cũng có trong sự sống - vì cơ hội tới, và nó mất đi. Nó không đợi, nó không bận
tâm về bạn. Nó tới, và trong một khoảnh khắc nó mất đi. Nếu bạn không sẵn sàng
nhận nó khi nó có đó... Và nó có đó chỉ cho một khoảnh khắc - cửa sổ mở trong một
khoảnh khắc, và thế rồi nó bị đóng lại và có thể vẫn còn đóng mãi mãi... người
ta chẳng bao giờ biết.
Cho nên khi cửa sổ mở,
lấy cú nhảy đi - đi vào trong cái không biết. Bạn sẽ không mất bất kì cái gì, bởi
vì bạn không có bất kì cái gì. Tại sao bạn lo nghĩ về mất cái gì đó? Tại sai bạn
do dự? Bạn đã mất cái gì?
Điều đó giống như người
trần truồng, người sẽ không tắm trong sông vì người đó sợ - người đó sẽ đi đâu
để làm khô quần áo của mình? Và người đó không có quần áo, người đó là người
khoả thân, nhưng người đó sẽ không tắm vì thế thì điều đó sẽ tạo ra những phức
tạp không cần thiết - người đó sẽ đi đâu để làm khô quần áo của mình?
Cứ nhìn đi: bạn có gì
để sợ? Bạn có gì để mất? Chỉ mỗi khổ của bạn!
Câu hỏi 4
Xin thầy giải thích. Sống là người quan sát
và chết là được quan sát phải không?
Không, cả hai đều là
cái được quan sát - sống và chết. Bên ngoài cả hai điều này là người quan sát.
Bạn không thể gọi người quan sát đó là ‘sống’ vì sống chứa chết trong nó. Bạn
không thể gọi người quan sát đó là ‘chết’ vì chết hàm ý sống. Người quan sát đó
chính là siêu việt.
Cái mà bạn là thì
không là sống không là chết. Bạn trải qua sống, bạn trải qua chết, nhưng bạn
không là cả hai. Bạn chỉ là nhân chứng cho tất cả nó. Bạn trải qua sướng, bạn
trải qua khổ, bạn trải qua bệnh, bạn trải qua khoẻ, bạn trải qua thành công, bạn
trải qua thất bại - nhưng bạn không là cái nào trong những điều này. Bạn vẫn
còn là người quan sát, bạn vẫn còn là nhân chứng.
Việc chứng kiến đó là
ở bên ngoài mọi nhị nguyên. Cho nên đừng cố làm cho nó bị đồng nhất với một phần
của tính cực. Sống là một phần của cùng một vòng tròn trong đó nửa kia, chết, tồn
tại. Chết và sống không phải là tách rời, chúng là cùng nhau. Chết và sống là
hai mặt của cùng một sinh lực, hai mặt của cùng một đồng tiền - trên mặt này là
sống, trên mặt kia là chết. Bạn có thể nghĩ được về sống mà không có chết
không? Hay bạn có thể nghĩ về chết mà không có sống không? Cho nên chúng không
thực sự là đối lập mà là phần bù. Chúng là bạn bè chứ không là kẻ thù; chúng là
các đối tác kinh doanh.
Tôi có thể hiểu được
câu hỏi của bạn. Bạn muốn được đồng nhất với sống, để cho bạn có thể nói, 'Tôi
là bất tử. Không chết nào dành cho tôi.' Đó là khao khát của bạn. Và tôi không
nói rằng bạn không bất tử, nhưng từ ‘bất tử’ là không đúng. Bạn là vĩnh hằng,
không bất tử. 'Bất tử' ngụ ý bạn không có chết - bao giờ cũng sống. 'Vĩnh hằng'
ngụ ý bạn không có cả hai điều này. Bạn là một phần của tính toàn bộ này đang
diễn ra mãi - qua sống, qua chết, lên và xuống, thung lũng và đỉnh núi - và
liên tục chuyển. Bạn là cái đang sống và là cái đang chết, và vậy mà vẫn còn xa
tách... hoa sen trong ao, không bị chạm tới.
Chuyện xảy ra,
Maharshi Raman sắp chết. Vào thứ năm ngày 13 tháng 4, một bác sĩ mang tới cho
Maharshi thuốc giảm đau để làm giảm tắc nghẽn trong phổi, nhưng ông ấy từ chối
điều đó. 'Không cần đâu, mọi thứ sẽ tới đúng trong hai ngày,' ông ấy nói. Và
sau hai ngày ông ấy chết.
Vào lúc mặt trời lặn,
Maharshi bảo người phục vụ đỡ ông ấy ngồi dậy. Họ đã biết rằng mọi cử động, mọi
cái chạm, đều đau đớn, nhưng ông ấy bảo họ đừng lo nghĩ về điều đó. Ông ấy đau
do ung thư - ông ấy bị ung thư họng, rất đau. Ngay cả uống nước đã là không thể
được, ăn bất kì cái gì đã là không thể được, cử động đầu đã là không thể được.
Ngay cả nói vài lời đã là rất khó khăn.
Ông ấy đã ngồi với đầu
được một người phục vụ đỡ cho. Bác sĩ bắt đầu cho ông ấy ô xi, nhưng với cái vẫy
tay phải, ông ấy ra hiệu cho bác sĩ đi.
Bất ngờ, một nhóm những
người thành tâm ngồi trên hành lang bên ngoài phòng bắt đầu hát
'Arunachala-Siva' - bài bhajan mà Maharshi rất thích. Ông ấy thích chỗ đó,
Arunachala, thích lắm; ngọn núi ông ấy thường sống ở đó - ngọn núi đó có tên
'Arunachala'. Và bhajan đã là lời ca ngợi, lời ca ngợi ngọn núi này.
Khi nghe thấy nó, mắt
của Maharshi mở ra và sáng lên. Ông ấy nở nụ cười nhẹ nhàng hiền dịu không thể
tả được. Từ khoé mắt ông ấy nước mắt phúc lạc chảy ra.
Ai đó hỏi ông ấy, 'Maharshi,
thầy có thực sự rời bỏ chúng tôi không?'
Thật khó cho ông ấy
nói, nhưng dầu vậy ông ấy đã thốt ra vài lời này: 'Họ nói rằng tôi sắp chết -
nhưng tôi không đi đâu. Tôi có thể đi đâu được? Tôi bao giờ cũng ở đây.'
Thêm một hơi thở nữa,
và không thêm nữa. Không có vật lộn, không co thắt, không dấu hiệu khác của chết:
chỉ hơi thở tiếp đã không tới.
Điều ông ấy nói có ý
nghĩa mênh mông - 'Tôi có thể đi đâu được? Tôi bao giờ cũng ở đây.' Không có
đâu mà đi. Đây là sự tồn tại duy nhất có đó, đây là điệu vũ duy nhất có đó -
người ta có thể đi đâu được? Sống tới và đi, chết tới và đi - nhưng người ta có
thể đi đâu? Bạn đã ở đó trước sống.
Đó là lí do tại sao
các Thiền sư liên tục nói với đệ tử của họ: Đi thiền đi, và cố nhìn mặt mà ông
đã có trước khi ông được sinh ra - hay đôi khi thậm chí trước khi bố mẹ ông được
sinh ra, hay trước khi ông bà của ông được sinh ra. Tìm mặt nguyên bản mà ông
đã có trước khi ông được sinh ra.
Bạn đã ở đó trước khi
sinh và bạn sẽ ở đó sau khi chết. Sống là ở giữa sinh và chết. Bạn không là sống.
Bạn là vĩnh hằng, bạn là vô thời gian. Bạn sẽ ở đây và bây giờ, bao giờ và bao
giờ cũng vậy. Nhưng đừng gọi nó là bất tử, vì từ ‘tử’ bắt nguồn từ 'chết'. Nó
không phải là bất tử - nó là không sống, nó là không chết.
Bao giờ cũng nhớ, bất
kì khi nào bạn bỏ nhị nguyên, bỏ cái toàn thể của nó. Nếu bạn giữ lại một nửa,
nửa kia tự động được giữ lại. Nếu bạn nghĩ rằng bạn là sống, thế thì bạn sẽ vẫn
còn sợ chết. Thế thì bạn có thể liên tục thuyết phục bản thân bạn rằng bạn sẽ
không chết - nhưng bạn bị đồng nhất với sống, và bạn biết sự sống chết đi.
Sống là việc diễn đạt,
việc biểu lộ. Chết là sinh lực lại chuyển vào vô biểu lộ. Sống là một hành động
của sinh lực, chết là hành động khác, nhưng sinh lực ở bên ngoài hành động: nó
là việc hiện hữu.
Cách chết của Dược
Sơn đã là một bộ phận cùng với sống của ông ấy - Thiền sư Dược Sơn. Khi ông ấy
sắp chết, ông ấy hét lên, 'Sảnh sụp! Sảnh sụp!' Các sư mang nhiều thứ tới và bắt
đầu chống đỡ cho nó. Dược Sơn xua tay và nói, 'Chẳng ai trong các ông hiểu điều
ta ngụ ý!' Và chết.
'Sảnh' dựa trên nhị
nguyên sống-và-chết. Nhị nguyên là nhà, đại sảnh. Nhị nguyên sụp đổ - đó là điều
Dược Sơn ngụ ý khi ông ấy nói, 'Sảnh sụp.' Nhị nguyên đang biến mất và bất nhị
đang nảy sinh... mây đang biến mất và chỉ bầu trời thuần khiết còn lại. Bầu trời
thuần khiết đó không thể được định danh bởi bất kì lời nào mà tới từ bất kì cặp
nhị nguyên nào. Bạn không thể gọi nó là sáng, vì sáng là một phần của tối, đối
tác cùng tối. Bạn không thể gọi nó là yêu, vì yêu là đối tác cùng ghét. Bạn
không thể gọi nó là đàn ông, vì đàn ông là đối tác cùng đàn bà. Bạn không thể gọi
nó là bất kì cái tên nào, vì mọi cái tên đều là một phần của các nhị nguyên.
Do đó, Phật im lặng về
nó. Bất kì khi nào ai đó hỏi ông ấy, 'Cái gì sẽ xảy ra cho thầy, thưa thầy, khi
thầy rời khỏi thân thể?' ông ấy mỉm cười. Ông ấy không nói lấy một lời - vì mọi
lời sẽ là sai, không thích hợp. Mọi lời sẽ là giả, không thực - vì mọi lời đều
bắt nguồn từ ngôn ngữ nhị nguyên. Ngôn ngữ của chúng ta là nhị nguyên; cái bất nhị
không thể được diễn đạt. Đó là lí do tại sao Phật giữ im lặng về Thượng đế, về
cái vĩnh hằng, về cái tối thượng - ông ấy sẽ không nói ra một lời.
Câu chuyện Thiền mô tả
cách Trưởng tăng Huệ Minh tiếp cận thầy, Huệ Năng. Huệ Năng là cái tên lớn thứ hai
trong lịch sử Thiền. Cái tên thứ nhất là Bồ đề đạt ma, cái tên thứ hai là Huệ
Năng - đây là hai hòn đá tảng của toàn thể câu chuyện về Thiền. Họ đã đặt ra
toàn thể cấu trúc.
Bồ đề đạt ma đã cho
kĩ thuật, kĩ thuật Thiền về việc thiền, toạ thiền - ngồi im lặng không làm gì,
và cỏ tự nó mọc lên. Không làm gì, chỉ chứng kiến. Vi vô vi - hành động qua bất
hành. Trong chín năm ông ấy đã chỉ ngồi quay mặt vào tường, Bồ đề đạt ma này -
đó đã là kĩ thuật của ông ấy mà ông ấy đã trao cho thế giới, một trong những kĩ
thuật vĩ đại nhất. Mọi cách thiền khác có vẻ trẻ con trước kĩ thuật của Bồ đề đạt
ma.
Huệ Năng đã cho công
án - một kĩ thuật lớn khác mà rất đặc biệt của Thiền. Kĩ thuật của Bồ đề đạt ma
không phải rất đặc biệt của Thiền, nó tới từ Phật. Theo cách đó Huệ Năng là nhà
tư tưởng nguyên bản hơn Bồ đề đạt ma; ngay cả Bồ đề đạt ma cũng không nguyên bản
thế - Huệ Năng đã cho công án. 'Công án' ngụ ý vấn đề ngớ ngẩn không thể được
trả lời, dù bạn cố gắng theo bất kì cách nào. Nó là không thể trả lời được. Và
người ta phải suy ngẫm trên vấn đề không thể trả lời được đó: 'Tiếng vỗ tay của
một bàn tay là gì?' Bây giờ, một bàn tay không thể vỗ được. Cho nên câu trả lời,
từ chính lúc ban đầu, là không thể được. Nhưng người ta phải nghĩ về nó.
Và Huệ Năng nói khi bạn
nghĩ về cái mà không thể được nghĩ, dần dần, từ từ, việc suy nghĩ trở thành
không thể được. Một hôm, đột nhiên toàn thể cấu trúc suy nghĩ sụp xuống đất,
tan tành. Đột nhiên bạn ở trong trạng thái vô ý nghĩ. Đó là điều thiền là gì.
Câu chuyện thiền mô tả
cách Trưởng tăng Huệ Minh tiếp cận Huệ Năng, tổ thứ sáu, cầu xin học pháp. Tổ
nói: 'Ngay lúc này, tập trung tâm trí, không để ý nghĩ trụ vào lành hay ác.'
Huệ Năng, chỉ đang ngồi
đó với cây quyền trượng, sẵn sàng đánh. Và ông ấy nói với Huệ Minh, 'Chỉ nhắm mắt
lại. Ngay lúc này, tập trung tâm trí, không để ý nghĩ trụ vào lành hay ác.'
Lành và ác chỉ là một loại nhị nguyên. Bạn có thể gọi nó là sống và chết, bạn
có thể gọi nó là ghét và yêu, hay tốt và xấu - chỉ là một loại nhị nguyên.
Và Huệ Năng nói: Ta đang
ngồi đây. Ông chỉ giữ cho tâm trí ông tỉnh táo, để cho nó không rơi thành nạn
nhân của nhị nguyên tốt và xấu. Không nói bất kì cái gì tốt, và không nói bất
kì cái gì xấu. Không phán xét. Nếu các ý nghĩ đi qua, để chúng qua. Nếu Phật đi
qua, không nói, 'Tốt, mình được phúc lành, mình đã thấy Phật trong ý nghĩ.' Hay
nếu gái mãi dâm đi qua, quyến rũ bạn, đừng nói điều này là xấu - 'Tại sao ý
nghĩ này phải xuất hiện cho mình? Tại sao gái mãi dâm này đi theo mình?' Không
gọi nó bằng bất kì cái tên nào. Phật đi qua, để ông ấy đi qua, vẫn còn không
quan tâm. Gái mãi dâm đi qua, để cô ấy đi qua. Vẫn còn không quan tâm, chỉ vẫn
là bản thân bạn. Khi bạn không trong nhị nguyên, bạn là bản thân bạn.
Sau khi Trưởng tăng
nói rằng ông ấy đã được chuẩn bị, Tổ tiếp tục: 'Giờ ông không còn nghĩ về lành
hay ác, nhớ lại diện mạo của Trưởng tăng Minh khi ông ấy đã vậy trước khi bố mẹ
ông ấy mang ông ấy vào sự sống.'
Bây giờ vấn đề thứ
hai - khi Minh nói, 'Giờ tôi sẵn sàng. Giờ tôi không nói tốt hay xấu, tôi sạch
bách việc phán xét.'
Phải đã là một người
hiếm hoi, bản thân Minh này - phải đã từng thiền. Ông ấy đã là sư, là
sannyasin, có thể đã thiền trong nhiều năm - bằng không nó không dễ dàng thế.
Và bạn không thể quyết định được Thiền sư; bạn không thể chỉ giả vờ, 'Vâng, tôi
đã đạt tới.' Ngay lập tức đầu bạn sẽ bị đánh mạnh.
Thiền sư không tin
vào lễ phép, Thiền sư không tin vào xã giao, Thiền sư là thầy rất hoang dã. Và
khi Trưởng tăng nói, 'Bây giờ tôi được chuẩn bị,' Huệ Năng nói...
'Giờ ông không còn
nghĩ về lành hay ác, nhớ lại diện mạo của Trưởng tăng Minh khi ông ấy đã vậy
trước khi bố mẹ ông ấy mang ông ấy vào sự sống.'
Bây giờ đi ngược trở
lại. Tìm ra bản thân bạn, bạn đã là ai trước khi bạn được sinh ra, bạn đã là gì
trước khi bạn được sinh ra. Nghĩ về tâm thức đó, đi vào trong nó.
Ông Trưởng tăng, dưới
tác động của những lời này, đột ngột đi vào trạng thái đồng nhất im lặng. Thế rồi
ông ấy cúi rạp mình và nói: Nó giống như người uống nước. Người đó biết trong bản
thân mình liệu nước là lạnh hay ấm.'
Bây giờ ông ấy không
thể trả lời được; bản thân ông ấy không thể trả lời được. Ông ấy đã nếm trải,
ông ấy đã biết ông ấy đã là ai, và ông ấy đang là ai, và ông ấy sẽ là ai -
nhưng bây giờ ông ấy không thể nói được bất kì cái gì về nó. Nó là không thể thốt
ra được, nó là không thể nói ra được.
Ông ấy chỉ nói một điều:
'Thưa thầy, nó giống như người uống nước. Người đó biết trong bản thân người đó
liệu nước là lạnh hay ấm. Giờ tôi biết, nhưng tôi không thể nói được với thầy.'
Huệ Năng biết vậy,
nhưng ông ấy không thể nói được. Phật biết vậy, nhưng ông ấy không thể nói được.
Tôi biết vậy - nhưng tôi không thể nói đích xác nó là gì.
Một điều tôi có thể
nói, nhưng điều đó bao giờ cũng là phủ định: Nó không là sống không là chết. Nó
không là thời gian không là không gian. Nó không là thân thể không là tâm trí.
Nó không là thấy được, không là không thấy được. Nó không là tốt không là xấu.
Nó không là Thượng đế không là Quỉ. Tôi chỉ có thể phủ định, tôi chỉ có thể nói
cái mà không hiện hữu.
Nhưng nó là gì, bạn sẽ
phải uống. Chỉ khi một người uống nước, người đó biết... liệu nó là lạnh hay là
ấm.
Câu hỏi 5
Osho ơi, thầy không thích nói cái gì đó cho
tôi sao?
Câu hỏi này là từ
Anand Fareed. Fareed, tôi chẳng có gì để nói. Và mọi điều tôi nói chỉ để nói điều
này, rằng tôi chẳng có gì để nói. Và mọi điều tôi nói cho bạn chỉ là để chuẩn bị
bạn cho khoảnh khắc của im lặng vĩnh hằng khi bạn cũng dừng nói, và bạn bắt đầu
hiện hữu.
Một lần Phật đã hỏi đệ
tử của ông ấy, 'Tu Bồ Đề, ông nghĩ gì? Phật có nói Pháp không?' Tu Bồ Đề nói,
'Thưa Thế Tôn, Phật không nói bất kì cái gì.'
Và trong bốn mươi hai
năm, Phật đã nói pháp. Và Tu Bồ Đề nói, 'Thưa Thế Tôn, Như Lai không nói bất kì
cái gì.' Và Phật đã cho xác nhận của ông ấy với việc hiểu của Tu Bồ Đề - vì các
đệ tử khác, Ananda, đã ngồi đó, và Ananda nói, 'Ông ngụ ý gì? Thầy đã nói pháp
trong bốn mươi hai năm, liên tục - sáng, trưa, tối, hết năm nọ tới năm kia. Thầy
có làm cái gì khác đâu?'
Nhưng Phật đã xác nhận
việc hiểu của Tu Bồ Đề, không phải việc hiểu của Ananda. Tu Bồ Đề biết - Ananda
chỉ nghe các lời. Và Phật nói, 'Ananda, ông sẽ phải đợi để biết. Tu Bồ Đề là
đúng.'
Và điều đó đã xảy ra,
khi Phật chết, mọi sư, mọi đệ tử, tụ tập với nhau để tập hợp mọi lời của Phật.
Ananda đã không được phép vào trong phòng; Tu Bồ Đề đã là người đứng đầu. Bây
giờ, điều này dường như là kì lạ - nhưng những người được gọi là chư Phật là những
người kì lạ.
Ananda đã sống bốn
mươi hai năm liên tục cùng Phật như cái bóng. Ông ấy đã đi cùng Phật tới bất kì
chỗ nào Phật đã đi, ông ấy đã ngủ trong phòng của Phật trong bốn mươi hai năm -
ông ấy đã là người duy nhất được gần gũi thế. Ông ấy đã nghe mọi điều Phật đã
nói, và trí nhớ của ông ấy là cực kì hoàn hảo.
Bây giờ Tu Bồ Đề là
trưởng nhóm tập hợp các lời nói của Phật - và người này bao giờ cũng đã nghe Phật...
Tu Bồ Đề không phải bao giờ cũng ở cùng Phật, hiếm hoi thôi - vì Tu Bồ Đề được
phái đi truyền bá thông điệp của Phật cho các phần khác của đất nước. Cho nên
ông ấy hiếm khi ở đó; ông ấy đã nghe Phật chỉ vài lần. Ông ấy trở thành trưởng
nhóm, những người tập hợp các lời của Phật - còn Ananda, người dường như là người
đúng để làm trưởng nhóm, thậm chí không được phép vào trong phòng.
Và Tu Bồ Đề nói với
Ananda, 'Ông ngồi ở cửa như người gác đi - như ông vẫn thường ngồi cùng Phật đấy.
Ông ngồi ở bên ngoài cửa. Chừng nào ông chưa trở nên chứng ngộ, chúng tôi sẽ
không cho phép ông vào bên trong.'
Và Tu Bồ Đề, người
nói Phật đã không nói bất kì cái gì, trở thành trưởng nhóm trình bày kinh sách
pháp - mọi điều đã được tập hợp theo hướng dẫn của Tu Bồ Đề. Nhưng việc hiểu cơ
bản này có đó, việc hiểu ngầm ẩn này có đó, rằng mọi điều này là bề ngoài - vì
điều tối thượng không thể được nói. Nhưng mọi người là ngu xuẩn, cho nên ngay cả
Phật cũng phải nói điều tối thượng cho những người ngu này.
Ananda vẫn còn ở bên
ngoài phòng. Năm trăm sư ở bên trong - họ toàn là người cấp dưới với Ananda,
Ananda là cao cấp nhất. Ông ấy không chỉ là đệ tử cao cấp nhất, ông ấy còn là
anh họ của Phật - không chỉ là anh họ, ông ấy là anh họ lớn tuổi hơn Phật. Và
ông ấy đang đứng đó bên ngoài, khóc lóc.
Trong hai mươi bốn giờ,
chuyện kể vậy, ông ấy đã đứng đó mà khóc. Và sau hai mươi bốn giờ, cái gì đó
bùng nổ trong ông ấy, và ông ấy đã hiểu. Ông ấy đã hiểu tại sao Phật đã xác nhận
rằng 'Tu Bồ Đề là đúng; Ananda, ông không đúng. Ông đã chỉ nghe lời của ta - và
lời không là gì cả. Thực tại là im lặng.'
Ông ấy đã nhảy múa.
Và khoảnh khắc điều đó xảy ra bên ngoài phòng, Tu Bồ Đề đã ở bên trong, và họ
đã tập hợp các lời nói: đột nhiên ông ấy dừng lại và ông ấy nói, 'Gọi Ananda
vào đi. Giờ ông ấy xứng đáng để được mời vào.'
Các sư đi ra, họ thấy
Ananda đang nhảy múa. Họ chưa bao giờ thấy người này phúc lạc thế, chói sáng thế.
Và Ananda nói, 'Phật đã là đúng, tôi đã từng chỉ nghe các lời. Giờ tôi đã nghe
thấy âm thanh vô âm.'
Tu Bồ Đề nói, 'Giờ
ông cũng có thể kể lại bất kì cái gì ông biết, bất kì cái gì ông đã nghe từ Phật.
Giờ trí nhớ của ông có thể được tin cậy, vì việc biết đã nảy sinh. Mãi cho tới
giờ trí nhớ của ông chỉ là máy móc - nó không có ánh sáng bên trong nó.'
Cho nên tôi nói với bạn,
Fareed: tôi chẳng có gì để nói. Và nếu bạn nghe tôi một cách đúng đắn, đó là
thông điệp.
Câu hỏi 6
Tôi không thể tin được rằng bất kì cái gì
như samadhi-chứng ngộ hay tỏ ngộ tồn tại. Chừng nào bản thân tôi chưa trải nghiệm
nó, làm sao tôi có thể tin thầy là phật hay là bất kì người nào khác?
Đúng. Không ai nói rằng
bạn phải tin. Làm sao bạn có thể tin được? Chính mong đợi này là ngu xuẩn.
Ai bảo bạn tin? Tin
tưởng không được dạy ở đây. Tin tưởng là cách thức của dốt nát, và với tin tưởng
người ta vẫn còn dốt nát. Tin tưởng là cái thay thế giả tạo - nếu bạn bắt đầu
tin, thế thì bạn không bao giờ sẽ biết. Nhắc bạn: nếu bạn bắt đầu tin, bạn đã dừng
trưởng thành. Không có nhu cầu tin.
Nhưng không có nhu cầu
hoài nghi nữa - điều đó phải được hiểu. Đó là điều tin cậy là gì - nó không là
tin tưởng không là hoài nghi. Điều này sẽ có vẻ kì lạ, vì bình thường bạn nghĩ
rằng tin cậy là tin tưởng. Nó không là vậy - tin cậy không là tin tưởng không
là hoài nghi.
Bạn không cần tin
tôi, bạn không cần nghi tôi. Bạn chỉ có thể ở đây qua thực nghiệm, theo giả thiết
- 'Có thể người này là sai, có thể người này là đúng.' Bạn không cần quyết định.
Làm sao bạn có thể quyết định được? Bạn phải thực nghiệm bằng tâm thức của bạn
- quyết định sẽ tới từ đó.
Nếu tôi nói về cái gì
đó mà bạn đã không biết, không có cách nào để tin nó. Và mọi tin tưởng sẽ là việc
đè nén, đè nén hoài nghi của bạn. Tôi không nói tin tôi. Chỉ có một điều bạn có
thể làm, nếu bạn có thể làm nó; không hoài nghi nó, vẫn còn mở. Vì khoảnh khắc
bạn hoài nghi, bạn đã rơi vào trong phản-tin tưởng.
Đừng nói, 'Điều Phật
nói là đúng, hay sai' - đừng nói bất kì cái gì, không có nhu cầu. Làm sao bạn
có thể nói ‘đúng’ và làm sao bạn có thể nói ‘sai’? - vì bạn đã chưa nếm trải
nó. Cho nên vẫn còn mở đi, đừng lấy bất kì ý tưởng nào về đúng hay sai. Tính mở
đó là tin cậy. Và nếu bạn là mở bạn sẽ dần dần bắt đầu cảm thấy cái gì đó đang
lớn lên trong bạn.
Nếu bạn ở quanh một
người có samadhi, và bạn là mở, samadhi sẽ trở nên lây nhiễm. Nếu bạn là mở,
samadhi sẽ bắt đầu tràn ngập bạn. Nếu bạn là mở và các cánh cửa của bạn là mở,
ánh sáng không thể ở bên ngoài, nó sẽ đi vào trong.
Cho nên tôi không nói
tin tôi, vì người tin là đóng. Và tôi không nói hoài nghi, vì người hoài nghi
là đóng. Thế thì ai là con người của tin cậy? Con người của tin cậy là người mở,
mong manh. Là mong manh là ở trong tin cậy.
Hoài nghi hay tin tưởng,
cả hai là nhị nguyên của một năng lượng. Bỏ cả hai đi. Hiện hữu ở đây. Và đừng
sợ và đừng có tính phòng thủ. Hoài nghi là phòng thủ. Hoài nghi nói, 'Mình sợ.
Người này có thể dẫn mình tới đâu đó mà mình không muốn đi.' Không ai có thể
đem bạn đi bất kì chỗ nào nơi bạn không muốn đi. Và tôi không cố đem bạn đi bất
kì đâu, tôi đơn giản cố mang bạn về ở đây. Vấn đề không phải là ở kia - không
có ở kia. Vấn đề chỉ là ở đây, hiện tại.
Sự hiện diện đó - sự
hiện diện đó tới mà không có bất kì tin tưởng nào, sự hiện diện đó tới mà không
có bất kì hoài nghi nào. Bạn nghe tôi như bạn nghe chim buổi sáng, bạn nghe tôi
như bạn nghe nhạc. Ai đó đang chơi đàn sitar - bạn không tin cậy, theo cách của
tin tưởng; bạn không hoài nghi, theo cách của không tin cậy. Bạn đơn giản mở,
cách tôi muốn bạn là tin cậy. Bạn đơn giản tin cậy. Người này đang chơi nhạc,
cái gì đó có thể xảy ra, bạn mở. Bạn sẵn có - đó là điều tin cậy là gì. Bạn lắng
nghe. Và bạn không tranh cãi bên trong bản thân bạn là liệu người này đang chơi
nhạc hay hay không. Cái hiển nhiên làm lộ ra bản thân nó - không có nhu cầu
tranh cãi, theo mọi cách.
Nếu chân lí là ở đây
nó sẽ tự làm lộ bản thân nó. Chân lí là thuyết phục thế, chính tự bản thân nó
là rõ ràng; nó không cần đòi hỏi về bất kì tin tưởng nào. Chỉ cái không thực mới
đòi hỏi tin tưởng. Chân lí chỉ nói đừng bị vướng víu bởi tin tưởng hay hoài
nghi; vẫn còn mở và sẵn có và mọi sự sẽ bắt đầu xảy ra.
Và làm sao bạn có thể
tin tôi được? Tôi đang nói một ngôn ngữ khác, bạn đang nghe một ngôn ngữ khác.
Tôi nói cái gì đó, bạn nghe cái gì đó khác - làm sao bạn có thể tin tôi được?
Tôi đang nói về thế giới khác, bạn sống trong thế giới khác. Tôi mang sự đầy đủ
khác tới cho bạn, nơi bạn chưa bao giờ ở - làm sao bạn có thể tin được? Nhưng
làm sao bạn có thể không tin được nữa?
Hai con rết đi vào rạp
chiếu phim. Brigitte Bardot là ngôi sao. Buổi chiếu kết thúc.
'Phim hay,' một con rết
nói.
'Và Bardot này có chân
- loại thực,' con rết kia đáp một cách hồ hởi. Với điều đó con rết thứ nhất gật
đầu và nói: 'Vâng, nhưng ít chân thế.'
Bây giờ, rết là rết.
Chừng nào Bardot còn chưa có một trăm chân, có thành vấn đề gì với rết? Có thể
chân là loại chẵn - nhưng ít thế...
Ông giám mục đi về
vùng quê. Ông ấy có cuộc chuyện trò thân mật với một người chăn cừu. 'Đám của
ông lớn thế nào?' ông ta hỏi. 'Năm trăm năm mươi con,' người chăn cừu trả lời,
anh ta không biết ông giám mục.
'Vậy, theo cách nào
đó, chúng ta là bạn đồng nghiệp - tôi cũng có một đám lớn,' ông giám mục bắt đầu,
nói bóng gió về chức vụ tâm linh của mình.
'Ồ?' người chăn cừu
nói. 'Và ông có bao nhiêu con cừu?'
Ông giám mục ngẫm
nghĩ, 'Thế này, phải từ một trăm hai mươi tới một trăm năm mươi nghìn.'
Với điều này anh chăn
cừu ôm đầu trong tay. 'Trời, ông phải bận rộn khi tới lúc cho chúng giao phối!'
Bây giờ, người chăn cừu
là người chăn cừu - ngôn ngữ của anh ta là ngôn ngữ của anh ta. Khi ông giám mục
nói, 'Tôi cũng là người chăn chiên,' ông ấy đang dùng một từ cho cái gì đó hoàn
toàn không được biết với người chăn cừu nghèo này. Anh ta không thể hiểu được
biểu tượng này, anh ta không thể hiểu được biểu dụ này.
Khi tôi nói với bạn,
nó toàn là biểu dụ. Biểu dụ phải được dùng, bằng không bạn sẽ không hiểu chút nào.
Làm sao bạn có thể tin được tôi? - những biểu dụ đó chỉ là biểu dụ cho bạn. Chừng
nào chúng chưa trở thành kinh nghiệm riêng của bạn, làm sao bạn có thể tin tôi
được?
Và tôi không ở đây để
giúp bạn tin tôi, tôi ở đây để giúp bạn biết. Tin tưởng không phải là cách thức
của tôi. Đừng đồng ý với tin tưởng - chừng nào bạn chưa biết, tin tưởng là vô
nghĩa. Và khi bạn biết, tin tưởng không được cần tới. Khi bạn biết, bạn biết;
thế thì không có cách nào để tin. Và khi bạn không biết, bạn không biết; lại không
có cách nào để tin.
Cho nên cái gì cần được
làm? Tin cậy. Tin cậy chẳng liên quan gì tới tin tưởng, và tin cậy chẳng liên
quan gì tới hoài nghi. Nó là chuyện tình. Nếu bạn đã rơi vào yêu tôi, nếu bạn cảm
thấy rằng 'Dù người này ở bất kì chỗ nào, chỗ đó xứng đáng thám hiểm' - có vậy
thôi. 'Chỗ đó đáng thám hiểm, bất kì chỗ nào người này đang ở. Trong bất kì
không gian nào người này tồn tại, nó là đáng thám hiểm.' Điều đó là tất cả -
thôi thúc thám hiểm đó là đủ.
Để tôi là cuộc phiêu
lưu của bạn. Không neo đậu, nhưng phiêu lưu. Tôi không muốn trở thành nhà tù
cho bạn, tôi muốn trở thành tự do của bạn.
Câu hỏi 7
Tôi đã đi vào chỗ ẩn dật và im lặng trong
hai mươi mốt ngày, như thầy đã bảo tôi. Kể từ đó, tôi cảm thấy quyền năng lớn
trong tôi. Hôm nọ một con chó sủa tôi một cách dữ tợn. Tôi nói bên trong bản
thân mình, 'Dừng lại!' và nó lập tức dừng sủa. Thế rồi tôi thử điều đó lên một
người đang bước đi về nhà anh ta. Tôi nói bên trong bản thân mình, 'Chạy đi!'
và lập tức anh ta bắt đầu chạy. Và thế rồi tôi nói một cách im lặng với một người
đàn bà đang bước đi ngay trước tôi, 'Nhìn lại sau và nháy mắt với tôi.' Và chắc
chắn, cô ấy đã làm điều đó. Nhưng kể từ đó tôi cảm thấy rất yếu. Cái gì đã xảy
ra? Tôi đã thử điều đó trong nhiều tình huống khác từ lúc đó, nhưng chẳng cái
gì xảy ra. Cái gì đã đi sai?
Bạn đã chỉ chạy hết
xăng thôi. Và trong những ngày này của khan hiếm quyền năng bạn nên cẩn thận
hơn một chút!
Nhưng điều đó xảy ra.
Từ im lặng nó xảy ra, người ta cảm thấy quyền năng - vì trong hai mươi mốt ngày
đó, năng lượng liên tục tích tụ, nó trở thành kho chứa. Bạn làm phí hoài năng
lượng của bạn bằng việc nói. Bạn làm phí hoài năng lượng của bạn một cách không
cần thiết, chẳng vì chủ định nào. Bạn liên tục tiêu tán năng lượng - bạn có cả
nghìn lẻ một chỗ rò rỉ trong thuyền của bạn.
Khi bạn đã im lặng
trong hai mươi mốt ngày, bạn đã bảo tồn, bạn đã bảo quản. Thế thì đột nhiên bạn
có cảm giác đó về quyền năng. Nếu nó tới lần khác, đừng dùng nó - nếu bạn dùng
nó, điều đó lại là việc phí hoài. Chỉ bằng việc dừng con chó khỏi sủa... và phỏng
có ích gì về điều đó? Bạn có muốn trở thành một Satya Sai Baba? Đừng ngu xuẩn
thế. Bạn làm phí hoài nó.
Nhưng lần đầu tiên,
nó xảy ra. Việc phí hoài này cũng xảy ra, vì lần thứ nhất bạn không nhận biết về
điều sắp xảy ra - năng lượng này là mới thế. Và trong kinh sách cổ có nói rằng
nó bị cạn kiệt khi được dùng cho ba lần. Cho nên bạn đã đi một cách rất truyền
thống trong câu chuyện của bạn. Lần thứ nhất khi bạn cảm thấy quyền năng,
shakti, nó chỉ là vô ý thức - vô nhận biết bạn dùng nó. Con chó đang sủa, bạn đột
nhiên nói, 'Dừng lại!' Không phải là bạn đã chủ định nghĩ về điều đó - chỉ là
quyền năng đã có đó, và quyền năng này buộc bạn nói điều đó. Và bạn đã không
mong đợi rằng con chó sẽ dừng sủa - chó không nghe theo dễ dàng thế. Nhưng khi
con chó dừng lại, bạn phân vân. Bạn phải đã nghĩ có thể đó chỉ là trùng hợp ngẫu
nhiên.
Do đó, bạn đã thử lần
tiếp - để xem liệu nó có chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên không. Nhưng lần tiếp bạn
đã ý thức nhiều hơn, có chủ định hơn. Dầu vậy, có thể nó đã chỉ là trùng hợp ngẫu
nhiên, bạn chưa tự tin, cho nên bạn nói cho người đang bước về nhà: 'Chạy đi!'
Và anh ta bắt đầu chạy. Bây giờ điều này không thể lại là trùng hợp ngẫu nhiên
được. Một lần, điều đó là được - nhưng hai lần, nó là quá nhiều.
Lần thứ ba bạn thử, bạn
đã trở nên gần như kẻ bản ngã. Bạn biết nó xảy ra; bạn biết bây giờ bạn có thể
làm cái gì đó. Bây giờ bạn thử với một người đàn bà - cô ấy phải quay lại và
nháy mắt với bạn. Và cô ấy đã làm điều đó. Và bây giờ bản ngã phải đã soải cánh
bay cao; nó phải đã lên đỉnh. Và khi bản ngã bước vào, người ta lại trở nên yếu.
Quyền năng có thể trở
thành rất rất đáp ứng bản ngã nếu bạn dùng nó. Cho nên mọi kinh sách bí mật của
thế giới đều nói: Khi quyền năng này xảy ra cho bạn, xin nhận biết, đừng dùng
nó.
Tôi sẽ kể cho bạn một
câu chuyện, nó hay. Suy ngẫm về nó đi.
Có một gã này, xem đấy,
và gã đã không có khả năng có được bonk...
Bây giờ, tôi sẽ không
nói cho bạn ‘bonk’ là gì đâu. Bạn sẽ hiểu nó khi câu chuyện này tiến triển.
Cho nên đã có gã này,
xem đấy, và gã đã không có khả năng có được bonk trong một năm. Anh ta hơi khó
chịu về điều đó, xem đấy, và tất nhiên vợ anh ta cũng thế - tôi ngụ ý, thời
gian khá dài một năm. Anh ta đã đi tới vài bác sĩ, và không người nào trong họ
có thể làm được việc gì. Chung cuộc, trong thất vọng, anh ta tìm sự giúp đỡ của
một pháp sư già lão, nhỏ bé, quắt queo mà anh ta nghe nói, dưới Soho xác xơ.
Và pháp sư nói được,
ông ta có thể giúp - và đưa cho anh ta một viên thuốc đen đen, bé tí, quắt
queo, bẩn thỉu. 'Uống cái này đi,' pháp sư nói, 'và rồi dùng công thức ma thuật
này. Anh la to từ đỉnh ngực: 'Rrrraaaarrrraaaarrrraaaa!' và anh sẽ nhận được một
bonk đẹp. Khi anh muốn nó giảm xuống anh lại nói: 'Shhhhhh...' và nó sẽ đi mất.
Nhưng nhớ, nó chỉ có tác dụng ba lần thôi.'
Đầy lòng biết ơn và
mong đợi, anh chàng này ra về. Và anh ta đứng ở trạm đợi xe bus để đợi xe, thì
anh ta nghĩ, 'Ta thử một cái xem sao.' Thế là anh ta mở mồm và nói:
'Rrrraaaar-maaaarrrraaaa!' Và ngay lập tức, nó có đó. Nhưng hai bà già nhỏ bé bắt
đầu la lên gọi cảnh sát, cho nên anh ta phải nói: 'Shhhhhh...' Và chắc chắn, nó
biến mất trong một giây.
Anh ta tiếp tục đi về
nhà, và thế rồi anh ta nghĩ, 'Mình sẽ dừng cạnh quán rượu và trình diễn cho mấy
gã.' Thế là anh ta đi vào quán rượu, nói 'Này, các bạn, các bạn tới xem điều
này.' Và tất cả họ quay lại người hào hoa này và xúm đông quanh anh ta, và anh
ta nói: 'Rrrraaaarrrraaaarrrraaaa!' và chắc chắn, nó lại có đó. Những anh chàng
này bị chưng hửng. 'Ấy, các anh chưa thấy gì à,' anh ta nói. 'Quan sát cái
này.' Và anh ta nói 'Shhhhhh...' và nó biến mất trong một phút.
Rất hài lòng, anh ta
khởi hành về nhà. Anh ta đi vào bên trong, bò lên cầu thang trong bóng tối, run
run với việc đề phòng, lấy hơi thở sâu, mở cửa phòng ngủ, và nói: 'Rrrraaaarrrraaaa-rrrraaaa!'
'Shhhhhh!' vợ anh ta
nói. 'Anh sẽ làm tụi trẻ thức dậy!'
Cho nên đây là điều
đã xảy ra cho bạn. Lần sau, xin nhận biết thêm một chút. Bất kì khi nào bạn cảm
thấy quyền năng, nhớ: quyền năng này có thể bị mất rất dễ dàng. Và bạn có mọi
cơ chế để làm mất nó - toàn thể quá khứ của bạn là quá khứ làm rò rỉ. Chính quá
khứ của bạn đã giở trò với bạn, chính quá khứ của bạn đã xoay xở lừa bạn. Bằng
việc dừng con chó khỏi sủa, hay làm người đàn ông chạy, chính quá khứ của bạn
đã lừa bạn.
Bạn đã chạy hết xăng
rồi. Lần sau bạn lại cảm thấy quyền năng, vẫn còn giữ quyền năng đi - đừng dùng
nó chút nào. Nếu bạn vẫn còn quyền năng, không dùng nó... Thôi thúc sẽ có đó;
thôi thúc có thể trở thành rất lớn, bạn có thể trở nên rất bồn chồn - vì quyền
năng có đó, và bạn có thể làm cái gì đó ngu xuẩn với nó. Và mọi điều bạn có thể
làm đều là ngu xuẩn, chẳng thành vấn đề nó là gì.
Nếu bạn có thể giữ bản
thân bạn bình thản và bình tĩnh, và quyền năng vẫn còn và vẫn còn lại, và thôi
thúc dùng nó - thế thì bạn thực sự trở thành quyền năng. Và thế thì quyền năng
đó không còn trong tay của bản ngã; nó trượt vào sâu hơn. Thế thì bản ngã không
được làm mạnh bởi nó. Thật ra bây giờ nó trở thành khiêm tốn của bạn, vô ngã của
bạn.
Và khi quyền năng trở
thành khiêm tốn - khi nó trở thành đơn giản, vô ngã - thế thì Thượng đế bắt đầu
vận hành qua bạn. Khi bạn có quyền năng, chỉ thế thì bạn có thể trở thành trung
gian của Thượng đế. Bạn có thể trở thành phương tiện.
Nhiều hoa sen đang đợi
nở bung trong bạn, nhưng chúng cần quyền năng. Thay vì dừng chó sủa, để quyền năng
đi vào bên trong bạn, để nó thấm đẫm toàn thể con người bạn. Nhiều hoa sen, cả
nghìn lẻ một hoa sen, sẽ nở hoa trong bạn. Đừng ngu xuẩn nữa. Nếu nó đã xảy ra
một lần, nó sẽ xảy ra lần nữa - không có vấn đề trong nó. Lần sau tỉnh táo, nhận
biết hơn chút nữa đi. Và đừng chơi trong tay của vô thức.
Xem tiếp Chương 7 – Quay về Mục Lục Tập 2