Read more
Thực Hành Vô Ngã by Vô Ngã
Thiền – Con Đường Của Nghịch Lý – Osho
Bài nói về Thiền
Tập 2
Chương 7. Bùng nổ hiểu thấu
Một số trẻ đang chơi
bên sông. Chúng làm lâu đài cát, và từng đứa trẻ bảo vệ lâu đài của mình và
nói, 'Cái này là của tao.' Chúng giữ các lâu đài của chúng tách rời và sẽ không
cho phép bất kì sai lầm nào về cái nào là của ai. Khi các lâu đài tất cả đã
hoàn thành, một đứa trẻ đạp lên lâu đài của ai đó khác và phá huỷ nó hoàn toàn.
Đứa trẻ chủ lâu đài này nổi khùng, kéo tóc của đứa trẻ kia, đánh nó bằng nắm đấm
và hét toáng lên, 'Nó đã làm hỏng lâu đài của tao! Tất cả chúng mày tới đây và
giúp tao trừng phạt nó vì nó xứng đáng phạt.' Tất cả những đứa trẻ khác tới
giúp nó. Chúng đánh đứa trẻ này bằng gậy và rồi giậm chân lên nó khi nó nằm
trên đất.
Thế rồi chúng tiếp tục
chơi trong lâu đài cát của chúng, từng đứa đều nói, 'Cái này là của tao; không
ai khác có thể có nó. Tránh xa ra! Đừng chạm vào lâu đài của tao.'
Nhưng buổi tối kéo tới;
trời trở nên tối và tất cả chúng nghĩ chúng phải về nhà. Bây giờ không ai quan
tâm lâu đài của mình trở thành cái gì. Một đứa trẻ dẫm lên lâu đài của nó, đứa
khác xô lâu đài của nó bằng cả hai tay. Thế rồi chúng quay đi và trở về, từng đứa
về nhà mình.
Sống là nghịch lí. Nó
tồn tại qua nghịch lí; đó là chính cách thức tồn tại của nó. Bánh xe chuyển động
liên tục và trục bất động, và tại chính trung tâm của cơn xoáy lốc có im lặng.
Tại chính cốt lõi của sống có chết. Đây là cách mọi sự là vậy, sự tồn tại là
qua mâu thuẫn.
Sự tồn tại liên tục
mâu thuẫn với bản thân nó, và từ mâu thuẫn này năng lượng cho sống được sinh
ra. Từ căng thẳng giữa các mâu thuẫn là toàn thể trò chơi này, trò chơi đùa
này. Đây là biện chứng - chính đề và phản đề. Và xung đột thường xuyên giữa
chính đề và phản đề tạo ra năng lượng, sinh ra năng lượng. Từ ma sát năng lượng
được tạo ra.
Bạn có thể nhìn
quanh, và ở mọi nơi bạn sẽ thấy mâu thuẫn vận hành - giữa đàn ông và đàn bà, giữa
ngày và đêm, giữa mùa hè và mùa đông, giữa thành công và thất bại, giữa sinh
sôi và suy tàn. Một cách liên tục, ở mọi nơi, trò chơi này dựa trên chính nền tảng
của nghịch lí. Nếu bạn không hiểu điều này, bạn sẽ sống cuộc sống của khổ. Nếu
bạn không hiểu điều này, nếu nó không đi sâu vào trong tim bạn và trở thành hiểu
biết chói sáng cho bạn, bạn sẽ sống cuộc sống của phiền não. Vì bạn sẽ không
bao giờ có khả năng chấp nhận mâu thuẫn này - bạn sẽ không bao giờ có khả năng
thấy rằng mâu thuẫn này không thực sự là mâu thuẫn; cái đối lập vận hành như phần
bù.
Một khi được thấy
trong ánh sáng đó, sống trở nên được chiếu sáng. Thế thì bạn đầy nhận biết. Thế
thì bạn biết rằng không có sai trong chết - không chỉ điều đó, bạn biết rằng
không có chết, sống sẽ là không thể được chút nào.
Cho nên sống mang nợ
tất cả với chết. Thế thì chết không chống lại sống; nó không phải là thù, nó là
bạn. Thấy điều này, sợ chết biến mất. Thấy điều này, phiền não biến mất, lo âu
biến mất. Thấy điều này, hân hoan lớn nảy sinh trong con người bạn. Không thấy
điều này, có xung đột. Hiểu sai là điều khổ của bạn là gì. Hiểu biết là phúc lạc,
hiểu sai là nguyên nhân của khổ.
Bây giờ cố xuyên thấu
vào trong cốt lõi bên trong nhất của bạn và xem cách mọi sự có đó, và điều bạn
đang làm với chúng. Nếu con người nhìn vào bên trong, con người thấy ở đó, tại
chính cốt lõi, chỉ hư không thuần khiết. Đó là lí do tại sao mọi người không
nhìn vào bên trong.
Socrates liên tục
nói, 'Biết bản thân ông.' Upanishads liên tục hô lên, 'Đi vào bên trong! Hướng
vào trong là cuộc hành trình.' Chư phật liên tục thuyết phục bạn đi vào trong,
và bạn liên tục đi ra ngoài. Bạn không bận tâm điều Phật nói. Cho dù bạn lắng
nghe, bạn lắng nghe chỉ với nửa tai bạn - bạn lắng nghe khoảnh khắc này, bạn
quên khoảnh khắc tiếp. Vì sâu bên dưới bạn biết rằng nhìn vào bên trong là nhìn
vào hư không. Chẳng có gì cả. Và điều đó là kinh sợ, điều đó là kinh hoàng.
Tại chính cốt lõi có
hư không. Bánh xe của mọi thứ chuyển động trên cái trục hư không đó. Cho nên, sợ
hư không bên trong, chúng ta liên tục xô vào trong thế giới. Sợ vô hiện hữu
riêng của người ta đưa bạn tới cả nghìn lẻ một cuộc hành trình. Đó là điều Thiền
nhân gọi là 'thế giới của nghìn lẻ một thứ'. Bạn liên tục chạy xô theo hướng
này, hướng nọ. Bạn phải chạy xô vào, vì nếu bạn không xô vào bạn sẽ tình cờ gặp
hư không của bạn... và có sợ. Bạn kinh hoàng về nó - bạn không muốn thấy rằng bạn
không hiện hữu.
Hiện hữu của bạn là
vô hiện hữu: bạn không sẵn sàng nhìn vào trong nó, chấp nhận nó. Bạn là chết
đang sống. Chết có đó, và tại chính cốt lõi của con người bạn chỉ có trống rỗng
- điều Phật gọi là anatta. Không có cái ngã, không có người, không có ‘tôi’. Và
bằng cách nào đó mọi người đều biết điều đó - do đó không ai đi vào bên trong, mọi
người đi ra ngoài. Ra ngoài bạn có thể tự phỉnh bản thân bạn, bạn có thể tự lừa
bản thân bạn. Bạn có thể tạo ra cả nghìn lẻ một trò chơi, bạn có thể chơi với
những trò chơi đó - chúng sẽ không giúp đỡ, nhưng dầu vậy bạn có thể để thời
gian trôi qua với những trò chơi đó. Bạn có thể trở nên bị mê mải trong chúng tới
mức với những khoảnh khắc mê mải đó bạn có thể quên hư không bên trong của bạn.
Nhưng hư không bên
trong này không giống như sự tình cờ. Nó không phải là tình cờ, nó là chính hiện
hữu của bạn. Cho nên bạn không thể thoát khỏi nó được, dù bạn muốn làm bất kì
cái gì. Không ai đã từng có khả năng thoát khỏi nó. Bạn có thể liên tục trì
hoãn, bạn có thể liên tục để trễ kinh nghiệm đó, nhưng ngày này hay ngày khác,
kinh nghiệm đó phải được trải qua.
Và ngày đó là ngày của
phúc lành lớn, khi bạn đi tới biết vô hiện hữu bên trong của bạn. Vì với kinh
nghiệm đó mọi sợ biến mất. Khi bạn biết bạn không hiện hữu, làm sao bạn có thể
sợ - về cái gì? để làm gì? Và ai có thể sợ? Khi bạn biết bạn không hiện hữu,
ham muốn có thể tồn tại ở đâu? với ai? cho ai? từ ai? Tanha (ham muốn) biến mất,
trở nên biến mất.
Khi bạn không hiện hữu,
làm sao bạn có thể trở thành ai đó? Khi biết cái vô hiện hữu của người ta, có
nghỉ ngơi lớn. Người tìm kiếm đã biến mất, ham muốn không còn nữa, người trở
thành đã không được tìm thấy. Cho nên nền tảng đã biến mất - và toàn thể cung
điện được làm bằng bìa đơn giản tan nát trên đất.
Chừng nào bạn chưa đi
tới biết cái vô hiện hữu bên trong này - anatta, vô tồn tại, hay chết... Thiền
nhân gọi nó là 'cái chết lớn'. Nó không phải là chết thường. Chết thường không
tạo ra mấy khác biệt - ở đây bạn chết, ở kia bạn lập tức được sinh ra. Bạn bỏ
thân thể này - bạn thậm chí còn chưa rời khỏi nó, và bạn đã đi vào trong bụng mẹ
khác. Điều đó không tạo ra khác biệt gì mấy.
Chết thực là khi bạn
đi tới đối diện với vô hiện hữu bên trong của bạn, vực thẳm. Người ta bị kinh
hoàng, người ta muốn chạy khỏi nó. Người ta muốn để nó ở sau lưng, người ta muốn
lấp đầy nó. Đó là điều mọi người liên tục làm.
Sansara, thế giới,
không là gì ngoài nỗ lực rót đầy chân không bên trong này. Rót đầy nó bằng tiền,
rót đầy nó bằng đàn bà, rót đầy nó bằng đàn ông, rót đầy nó bằng quyền lực, rót
đầy nó bằng bất kì cái gì - nhà lớn, rót đầy nó bằng danh vọng - nhưng rót đầy
nó. Liên tục ném mọi thứ vào trong nó - để cho một ngày nào đó bạn có thể cảm
thấy bạn không chỉ là hư không, bạn là ai đó, bạn là cái gì đó. Nhưng cái đó
không bao giờ xảy ra, nó không thể xảy ra được. Vì vực thẳm là không đáy - bạn
có thể liên tục ném mọi thứ vào trong nó, chúng liên tục biến mất.
Có một câu chuyện
Sufi rất nổi tiếng. Một người ăn xin tới một hoàng đế. Chỉ bởi tình cờ, hoàng đế
đi ra khỏi cung điện để đi dạo buổi sáng. Và người ăn xin đã đứng đó, cho nên
hoàng đế hỏi, 'Ông muốn gì?' Người ăn xin cười. Ông ấy nói, 'Ông đang hỏi dường
như ông có thể hoàn thành ham muốn của tôi! "Ông muốn gì?" ông nói
đi!'
Nhà vua bị xúc phạm,
thách thức. Ông ta nói, 'Có chứ, ta có thể hoàn thành ham muốn của ông. Ham muốn
của ông là gì? ông cứ nói cho ta xem sao.' Và người này nói, 'Nghĩ hai lần trước
khi ông hứa bất kì cái gì.'
Người ăn xin này
không phải là người ăn xin thường, người ăn xin này đã là thầy trong kiếp quá
khứ của hoàng đế. Và thầy đã hứa, 'Ta sẽ tới và cố đánh thức ông lần nữa trong
kiếp sau của ông. Kiếp này, ông đã bỏ lỡ - nhưng ta sẽ tới lần nữa.'
Nhưng nhà vua đã quên
hoàn toàn - ai nhớ về các kiếp quá khứ? Cho nên ông ta khăng khăng, 'Ông cứ nói
cho ta đi, và ta sẽ hoàn thành nó. Ông cứ nói cho ta. Ta là hoàng đế lớn thế -
ông có thể ham muốn cái gì mà ta không thể cho ông được?'
Và người ăn xin nói,
'Nó là ham muốn rất đơn giản. Ông thấy bình bát ăn xin này không? Ông có thể
rót đầy nó bằng cái gì đó không? Bất kì cái gì cũng được. Ta không đòi hỏi kim
cương, và ta không đòi hỏi vàng - bất kì cái gì! Ông có thể rót đầy nó được
không?'
Và hoàng đế nói, 'Có
chứ! Ông dường như điên! Tại sao nó không thể được rót đầy?' Ông ta triệu một
trong các tể tướng của mình và bảo tể tướng, 'Ngươi rót đầy bình bát ăn xin của
người này bằng tiền.' Và tể tướng đi làm. Nó là bình bát nhỏ, nhưng nhà vua sớm
bị hoảng sợ. Tiền được rót vào, và khoảnh khắc bạn rót vào nó, tiền biến mất.
Và bình bát vẫn còn trống rỗng, và vẫn còn trống rỗng, và vẫn còn trống rỗng.
Toàn thể cung điện tụ
tập lại. Dần dần, tin đồn lan đi khắp kinh thành; mọi người bắt đầu kéo tới từ
khắp mọi ngả. Đã có đám đông khổng lồ, và danh giá của hoàng đế bị lâm nguy. Và
ông ta là con người giữ lời. Ông ta nói với tể tướng của mình, 'Nếu toàn thể
vương quốc có bị mất ta vẫn sẵn sàng để mất nó, nhưng ta không thế bị thất bại
bởi người ăn xin này. Bình bát này là cái gì đó ma thuật - nhưng ta sẽ phải chứng
minh cho ông ta rằng ta cũng có cái gì đó để làm đầy nó.'
Kho báu của ông ta bắt
đầu trở nên trống rỗng. Và mọi người chạy và xô ra khỏi cung điện, cố rót vào
trong cái bình bát ăn xin đó - và cái bình bát ăn xin đó dường như là không
đáy, mọi thứ lập tức biến mất trong nó. Bạn không thể nhìn thấy vật đó lần nữa;
một khi nó đã mất ở trong, nó đã mất khỏi sự tồn tại. Nó đơn giản mất tính vật
chất - hay cái gì?
Thế rồi kim cương và
ngọc trai và ngọc lục bảo... và chúng bắt đầu biến mất. Chẳng mấy chốc tể tướng
báo cho nhà vua, 'Điều này dường như là không thể được. Bệ hạ phải chấp nhận thất
bại. Và người này dường như không phải là người ăn xin thường, ông ấy không thể
vậy. Có thông điệp trong nó. Bệ hạ buông xuôi theo người này đi!'
Lúc đó là buổi tối, và
toàn thể kinh thành đã tụ tập ở đó, và mọi người đang đứng đó trong im lặng
hoàn toàn. Đã có kích động lớn thế: 'Cái gì đang xảy ra?' Chung cuộc, nhà vua
phục xuống dưới chân người ăn xin và nói, 'Thưa thầy, tôi xin lỗi. Cái sai của
tôi là giả vờ rằng tôi có bất kì cái gì. Tôi chẳng có gì để rót đầy bình bát ăn
xin của thầy. Chỉ một điều - bí mật của bình bát ăn xin này là gì? Xin nói cho
tôi một điều. Tôi thua, thầy thắng - trước khi thầy rời khỏi tôi, chỉ xin hoàn
thành tò mò này của tôi. Bình bát ăn xin này đã được làm thế nào, hay cái gì?'
Và người ăn xin cười.
Và người ăn xin nói, 'Ông không nhớ ta chút nào sao? Ông đã quên ta hoàn toàn rồi
sao? Nhìn vào mắt ta đây! Ta là thầy cũ của ông. Và đây là điều ta đã dạy cho
ông trong kiếp quá khứ nữa, nhưng ông đã không nghe. Bình bát ăn xin này chẳng
có ma thuật nào! Nó đơn giản được làm từ tim của người. Không có bí mật nào
trong nó; đây là cách tim con người là vậy.'
Bình bát ăn xin huyền
bí. Liên tục ném mọi thứ vào trong nó - bạn liên tục ném thế giới vào trong nó,
và chúng bị phân giải vật chất và chúng biến mất. Và người ta không bao giờ được
thoả mãn, không bao giờ, không bao giờ.
Bạn đã bao giờ thấy một
người được thoả mãn chưa? Nếu bạn đã thấy một người được thoả mãn, thế thì người
đó sẽ là người đã chấp nhận hư không của mình. Đó là điều chúng ta ngụ ý bởi phật.
Đó là điều chúng ta ngụ ý bởi chứng ngộ - người có trống rỗng đã trở thành chói
sáng, đầy ánh sáng. Người đó biết, 'Nó là mình, nó là hiện hữu của mình. Vô hiện
hữu này là hiện hữu của mình.' Và người đó đã chấp nhận nó. Và bây giờ không có
nỗ lực để phá huỷ nó, không nỗ lực nào để làm đầy nó. Nó là đẹp như nó vậy.
Việc hiểu này biến đổi
cuộc sống. Bằng không chúng ta liên tục xô đẩy. Đi vào trong một ham muốn mà
xem: cơ chế của ham muốn là gì? Khi bạn đi vào trong một ham muốn, háo hức lớn
tới trong con người bạn, xúc động lớn, phiêu lưu. Bạn cảm thấy thích thú lớn.
Cái gì đó sắp xảy ra, bạn ở trên bờ của nó. Bạn sẽ có ngôi nhà lớn này, khu vườn
lớn này, người đàn bà đẹp này, du thuyền này, xe hơi này - Bạn sẽ có cái này,
và có háo hức lớn. Và thế rồi bạn có chiếc xe, và bạn có du thuyền, và bạn có
nhà, và bạn có người đàn bà... thế rồi đột nhiên mọi thứ lại trở thành vô
nghĩa.
Cái gì xảy ra? Tim bạn
đã hoá giải tính vật chất của nó. Chiếc xe đứng trong hành lang, và đột nhiên
không có háo hức nào thêm nữa. Háo hức chỉ hiện hữu trong việc kiếm được nó, vì
trong việc kiếm được nó bạn trở nên bị cuốn hút. Bạn trở nên bị cuốn hút, bạn
quên hư không của bạn. Bạn trở nên bị cuốn hút nhiều tới mức tâm trí bạn trở
thành bị mê mẩn bởi ham muốn này. Bạn trở nên ngất ngây với ham muốn này tới mức
bạn quên mất hư không bên trong của bạn. Bây giờ, ham muốn này được đáp ứng,
chiếc xe ở hành lang, người đàn bà ở trong giường của bạn, tiền trong số dư
ngân hàng của bạn - lần nữa, háo hức biến mất. Lần nữa trống rỗng có đó, ngáp
bên trong bạn, sẵn sàng ăn sạch bạn.
Lần nữa bạn phải tạo
ra ham muốn khác, để trốn thoát khỏi vực thẳm đang ngáp này, khỏi cái chết này
đang đợi bạn ở đó. Nó có thể nuốt bạn trong một khoảnh khắc - nếu bạn không bám
vào cái gì đó, nó sẽ nuốt bạn. Cho nên bạn lại bắt đầu. Bạn bắt đầu nghĩ về nhà
khác, về đàn bà khác, về chỗ khác, về thị trấn khác... Đó là cách thức, từ ham muốn
này tới ham muốn khác, người ta liên tục di chuyển. Đó là cách người ta vẫn còn
là người ăn xin. Từ ham muốn này sang ham muốn khác, người ta liên tục gõ cả
nghìn lẻ một cửa. Và không cái gì đã bao giờ được hoàn thành.
Bạn đã không thấy
sao, người giầu là người bị chán nhất trên thế giới? Tại sao? Ham muốn của họ
được hoàn thành - và không cái gì được hoàn thành. Họ có nhà đẹp nhất mà họ muốn
- bây giờ thì sao? Bây giờ họ không thể nghĩ được bất kì cái gì đẹp hơn. Tôi biết
vài người giầu, người có mọi thứ mà họ có thể có. Giờ thì sao? Giờ đột nhiên họ
đi tới ngõ cụt.
Có lần một nhà chiêm
tinh đã nói với Alexander Đại Đế: 'Thưa ngài, ngài sẽ chiếm được toàn thế giới.
Điều đó là ở trong số mệnh của ngài, ngài sẽ chiếm được. Nhưng để tôi nhắc ngài
một điều: khi ngài đã chiếm toàn thế giới, ngài sẽ làm gì? Vì không có thế giới
khác.'
Và tương truyền,
Alexander trở nên buồn trong đời ông ấy lần đầu tiên. Đột nhiên, ý tưởng này,
chính ý tưởng này gây kinh hoàng - 'Ngài sẽ chiếm được toàn thế giới, thế rồi
sao?' Bạn có thể hiểu, trong khoảnh khắc đó đột nhiên ông ấy bị ném trở lại trống
rỗng của ông ấy.
Vâng, bạn có thể chiếm
toàn thế giới, nhưng tim bạn là như vậy; toàn thế giới sẽ trở thành vô nghĩa.
Khoảnh khắc bạn có nó, nó trở thành vô nghĩa. Thấy logic này: khoảnh khắc bạn
có cái gì đó, nó lập tức trở thành vô nghĩa. Nếu bạn có đủ thông minh bạn sẽ thấy
điều đó ngay lập tức. Xe ở hàng lang, và vô nghĩa. Người đàn bà ở trong giường
của bạn, và nghĩa đã biến mất.
Tôi đã nghe nói về
công tước Byron, một trong những nhà thơ lớn nhất trong tiếng Anh, rằng ông ấy
rơi vào yêu với nhiều đàn bà - quãng sáu mươi người trong cả đời ông ấy. Ông ấy
sẽ rơi vào yêu ngày này, và ngày hôm sau ông ấy được kết thúc - ông ấy sẽ làm
tình với người đàn bà một lần, và được kết thúc. Phải đã là người đàn ông có
thông minh lớn. Làm tình với cùng người đàn bà lần nữa, cần một loại ngu xuẩn
nào đó. Ông ấy phải đã là một người đàn ông của thông minh lớn - nếu như ông ấy
mà ở Ấn Độ, ông ấy chắc đã đạt tới Phật tính.
Một người đàn bà
chung cuộc đã thuyết phục ông ấy vào hôn nhân, vì cô ấy sẽ không cho phép ông ấy
làm tình với cô ấy chừng nào ông ấy chưa lấy cô ấy. Cô ấy biết rằng nhiều đàn
bà đã tới trong đời ông ấy: một khi ông ấy làm tình với người đàn bà đó, người
đàn bà đó trở thành vô nghĩa. Ông ấy quay đi, dường như ông ấy đã không biết
người đàn bà này chút nào. Mọi năng lượng của ông ấy và mọi yêu của ông ấy và mọi
lãng mạn của ông ấy đơn giản biến mất, dường như nó chưa bao giờ có đó.
Nghe mọi câu chuyện
này, một người đàn bà khăng khăng rằng cô ấy sẽ không cho phép ông ấy chạm tới
thân thể cô ấy chừng nào ông ấy chưa lấy cô ấy. Và ông ấy trở nên ngày càng bị
háo hức hơn - ông ấy càng bị từ chối, một cách tự nhiên, ông ấy càng ham muốn
hơn. Ông ấy trở nên gần điên dại về người đàn bà đó. Chung cuộc ông ấy đã đồng
ý lấy cô ấy.
Người ta phải rất
điên dại để có hôn nhân - điên thực, dại thực. Và đàn bà có hiểu biết trực giác
nào đó về điều này. Họ không cho phép bất kì người nào tới quá gần chừng nào họ
chưa cảm thấy họ chưa được lắng đọng trong hôn nhân, chừng nào luật pháp chưa bảo
vệ họ. Bằng không yêu biến mất như giọt sương trong ánh mặt trời buổi sáng, chừng
nào luật pháp vững chắc chưa có đó. Hôn nhân là luật vững chắc, bạn có thể phụ
thuộc vào nó. Nó có toà án và cảnh sát và quan toà - mọi thứ đằng sau nó.
Chỉ yêu là giọt sương
rất mong manh - trong ánh mặt trời buổi sáng nó có thể biến mất bất kì khoảnh
khắc nào. Khoảnh khắc này nó có đó, khoảnh khắc khác nó mất rồi; bạn không thể
phụ thuộc vào nó. Đàn bà là rất trần tục, họ có cảm giác trực giác rằng yêu sẽ
không kéo dài lâu. Trước khi nó biến mất, để luật pháp vững chắc giúp bạn.
Người đàn bà này thực
sự thông minh, cô ấy ép buộc hôn nhân. Byron lấy vợ. Khi họ đang đi ra khỏi nhà
thờ - chuông nhà thờ vẫn đang ngân vang, khách khứa đang chào mừng, chúc mừng...
Tay trong tay, Byron bước ra khỏi nhà thờ, bước xuống bậc thềm - và đột nhiên
người đàn bà cảm thấy ông ấy không có đó. Ông ấy nhìn thấy một người đàn bà đẹp
đi ngang qua đường. Ông ấy đã di chuyển, năng lượng của ông ấy không còn đó.
Tay ông ấy có đó, nhưng chết - cái đập rộn ràng của yêu không còn đó nữa, tim
ông ấy không còn đó trong tay. Và người đàn bà này nói, 'Anh đang nghĩ gì vậy?
Anh đã đi đâu?'
Byron là người rất
chân thực theo cách đó. Ông ấy nói, 'Xin lỗi em, nhưng dường như hôn nhân được
kết thúc rồi. Người đàn bà kia đã lấy đi mọi trái tim anh. Và anh biết rằng chỉ
vài giờ trước, anh đã khao khát về em, anh đã sẵn sàng làm bất kì cái gì. Anh
đã sẵn sàng chết, nếu điều đó sẽ giải quyết sự việc. Nhưng đột nhiên, biết rằng
em là của anh, điều đó không cho cảm giác về phiêu lưu gì mấy. Bây giờ tay em
đang trong tay anh; đột nhiên anh sở hữu em. Và bất kì ham muốn nào để sở hữu
em đã biến mất.'
Đây là thông minh lớn.
Tôi thích con người Byron này. Ông ấy đã bị kết án bởi đất nước riêng của ông ấy
rất nhiều - ông ấy đã bị trục xuất khỏi nước ông ấy, vì mọi người trở nên rất sợ
ông ấy. Người ta nói rằng khi Byron đi vào khách sạn, vào nhà hàng, mọi người sẽ
trốn đi cùng vợ họ khỏi đó. Ông ấy thực sự là đàn ông đáng yêu! Thế thì mọi ông
chồng tụ tập cùng nhau chống lại ông ấy, và mọi người bố tụ tập với nhau chống
lại ông ấy, và chung cuộc ông ấy bị buộc phải rời khỏi England. Và người ta
nói, khi ông ấy ra đi và nói lời chia tay đất nước của ông ấy, hàng nghìn người
tụ tập để nhìn ông ấy. Và trong hàng nghìn người đó có hàng trăm đàn bà giả vờ
là đàn ông, trong bộ quần áo đàn ông - ngay cả từ gia đình hoàng gia, từ những
gia đình giầu có - để nhìn Byron lần cuối cùng.
Ông ấy thực sự là người
đàn ông đẹp - rất rất thông minh, rất rất đẹp trai. Ông ấy đã thực sự là nhà
thơ; thơ ca đập rộn ràng trong chính con người ông ấy. Nhưng ông ấy đã bị trục
xuất - nước này không thể dung thứ được ông ấy, ông ấy là quá nguy hiểm. Nhưng
sáng suốt của ông ấy là rất rất có ý nghĩa. Nhìn vào sáng suốt này: ông ấy nói
với người đàn bà này... phải đã có dũng cảm lớn để nói điều đó cho người đàn bà
này - và ngay lúc họ vừa mới lấy nhau! Và chuông vẫn còn đang rung và khách thậm
chí còn chưa về, và họ đang đi ra khỏi nhà thờ và ông ấy nói, 'Xin lỗi em,
nhưng anh không còn quan tâm tới em.'
Chân thực thế, chân
thành thế, là phẩm chất của người tôn giáo. Byron đã không may rằng ông ấy đã
được sinh ra ở England, ông ấy đáng phải chọn Ấn Độ. Ông ấy chắc đã trở thành
phật - chính việc hiểu này làm cho một người là phật. Nếu một người có thông
minh như vậy tìm ra con đường đúng, người đó sẽ đơn giản nhảy vào trong ngọn lửa,
sẽ trở thành ngọn lửa của Phật tính.
Bất kì khi nào bạn đạt
tới cái gì đó, bạn lập tức bắt đầu mất quan tâm tới nó. Tất cả các bạn đều biết
điều đó, nó đã xảy ra cho mọi người theo cách này cách khác. Bạn có thể không
nói điều đó, bạn thậm chí có thể không nói điều đó cho bản thân bạn, bạn có thể
không chấp nhận điều đó. Vì điều đó là kinh hoàng thế, rằng bạn đã từng làm việc
trong bẩy năm để làm ra đủ tiền mua nhà - giờ bạn đã mua được ngôi nhà đẹp trên
núi, và đột nhiên, khoảnh khắc ngôi nhà là của bạn và bạn có giấy tờ trong tay
bạn, bạn không còn quan tâm nữa.
Nhưng đây là cách mọi
sự là vậy - người thông minh sẽ thấy điều đó ngay lập tức. Người ngu sẽ mất vài
tháng, vài năm, nhưng điều đó không phải là vấn đề - người đó cũng sẽ thấy ra một
ngày nào đó rằng chẳng có gì cả. Nó đã chứng tỏ là ảo vọng. Cả đời bạn chứng
minh điều đó lặp đi lặp lại - mọi ham muốn đều gây thất vọng, mọi ham muốn đều
đưa bạn vào thất vọng. Và cách duy nhất bạn biết làm sao thoát ra khỏi thất vọng
đó là tạo ra ham muốn lớn hơn.
Bây giờ, điều này là
ngu xuẩn. Đây là điều Phật gọi là avidya - dốt nát. Khi thấy mọi ham muốn đều
thất bại, bạn không thấy rằng ham muốn như vậy là đi tới thất bại. Ngày bạn hiểu
rằng ham muốn như vậy là đi tới thất bại, một điểm ngoặt tới trong đời bạn - điểm
ngoặt một trăm tám mươi độ. Đó là điều người Ki tô giáo gọi là 'chuyển biến' -
nó ngụ ý 'quay vào bên trong'.
Phật có từ đúng cho
điều đó, ông ấy gọi nó là paravritti - quay lại. Paravritti - quay một trăm tám
mươi độ: thấy rằng mọi ham muốn đều sẽ đi tới thất bại, không ham muốn nào có
thể thành công - nó không thể thành công được, bởi chính bản chất của nó. Ham
muốn chính là việc trì hoãn; khi bạn có một thứ nó trở thành vô nghĩa. Nó tồn tại
chỉ trong khi bạn đang chờ đợi, nó tồn tại chỉ trong khi bạn đang tìm kiếm, nó
tồn tại chỉ trên đường. Khi mục đích được đạt tới bạn được kết thúc - bạn sẽ cần
ham muốn khác.
Tôi đã nghe một chuyện
ngụ ngôn rất cổ đại. Có thung lũng trong Himalaya, một thung lũng rất giầu có.
Mọi người đều sung túc, có nhiều hơn họ cần - nhiều quả hơn họ cần, nhiều cây
trồng hơn họ cần, nhiều sữa hơn, nhiều bơ hơn họ cần - mọi thứ đều nhiều hơn.
Và thung lũng này là màu mỡ tới mức một người làm việc và cả gia đình sẽ nghỉ
ngơi. Điều đó là đủ, một người làm việc là đủ cho cả gia đình.
Họ sớm thấy rất chán.
Chẳng có gì mấy để làm - mọi người có mọi thứ sẵn có, mọi thứ được cần. Họ phát
chán thế, họ bắt đầu nghĩ phải làm gì với cuộc sống; cuộc sống dường như là vô
nghĩa. Nhớ, bất kì khi nào xã hội trở thành giầu có, bạn sẽ lập tức thấy các
trường phái của các triết gia nảy sinh, người sẽ nói cuộc sống là vô nghĩa.
Đó là điều đang xảy
ra ở phương Tây; những người hiện sinh nói cuộc sống là vô nghĩa. Sartre,
Kafka, Camus - họ nói cuộc sống là vô nghĩa, cuộc sống không có nghĩa. Điều đó
chỉ xảy ra khi xã hội là giầu, điều đó là biểu tượng của xã hội giầu có - ngay
lập tức, các triết gia mọc ra, người nói cuộc sống là vô nghĩa.
Trong xã hội nghèo,
không ai đã bao giờ nói cuộc sống là vô nghĩa; cuộc sống có nghĩa vô hạn. Những
thứ nhỏ bé có nghĩa - có chỗ cư ngụ, có thức ăn cho con bạn, có quần áo cho vợ
bạn, có bộ sari mới cho người đàn bà của bạn, hay đồ trang sức mới, là đủ có
nghĩa rồi. Có nhiều thứ thế mà bạn không có, và vì bạn không có chúng, có nhiều
nghĩa quanh bạn - bạn có thể có cái này, bạn có thể có cái nọ, bạn có thể có cả
nghìn thứ, và bạn không có chúng. Cho nên bạn liên tục đi từ ham muốn này sang
ham muốn khác, và nghĩa liên tục tồn tại.
Khi bạn có tất cả,
nghĩa rơi tẹt xuống đất. Điều đó xảy ra trong thung lũng đó, đó là điều đang xảy
ra ở Mĩ; mọi người đã trở nên rất chán. Chán đã lắng đọng ở Mĩ.
Trong thung lũng đó,
mọi người trở nên rất chán. Và tất nhiên nhà vua là người bị chán nhiều nhất.
Và nhà vua yêu cầu mọi người: 'Tìm ra cách nào đó, tìm ra phiêu lưu nào đó, tìm
ra cách nào đó mà thung lũng này có thể bắt đầu làm việc vì nó. Bất kì cái gì
cũng được.'
Nhiều đề xuất đưa tới.
Một thanh niên đứng dậy và anh ta nói, 'Trông kìa, đỉnh kia của Himalayas, vươn
cao trên trời trên các đám mây - chúng ta nên trèo lên đó.' Mọi người cười. Họ
nói, 'Không ai đã bao giờ nghe nói về điều đó. Và làm sao chúng ta có thể trèo
lên nó? Điều đó là nguy hiểm. Và các thần sẽ rất giận.' Và tu sĩ rất chống lại
điều đó. Ông ta nói, 'Chúng ta tôn thờ đỉnh núi đó. Làm sao chúng ta có thể
trèo lên nó được? Điều đó sẽ là báng bổ.'
Nhưng nhà vua rất
quan tâm. Ông ta nói, 'Điều này hấp dẫn ta.' Điều đó là vô nghĩa - nhưng khi bạn
chán, bất kì cái gì cũng là tốt. Đó là cách con người đang lên tới mặt trăng,
điều đó là vô nghĩa, hoàn toàn vô nghĩa, nhưng... bất kì cái gì cho bạn xúc động,
đều cho bạn thích thú.
Bạn đã không thấy điều
đó sao? Khi người đầu tiên bước trên mặt trăng, toàn thể nhân loại đã bị xúc động.
Mọi người dính vào ghế trước ti vi. Nhưng bạn có biết không? - trong vòng nửa
giờ họ được kết thúc nữa. Trong vòng nửa giờ họ bị mệt mỏi, được kết thúc! Chẳng
có gì mấy trên mặt trăng. Và bây giờ không ai nói về mặt trăng mấy - bây giờ họ
nói về sao Hoả, và các thứ khác.
Nhà vua quan tâm, và
ông ta nói, 'Anh thu xếp điều đó đi. Thu xếp một nhóm, và ta sẽ cho các anh mọi
tiền cần thiết. Được, đỉnh núi này phải được chinh phục. Đứng đó, ngay trước
chúng ta, nó là thách thức.'
Tu sĩ cố thuyết phục
nhà vua rằng điều đó là vô tích sự - 'Cho dù chúng ta có leo lên nó, cái gì sẽ
xảy ra?' Nhà vua nói, 'Điều đó không phải là vấn đề. Ai bận tâm về cái gì sẽ xảy
ra? Bản thân việc trèo lên sẽ là hay.' Và thung lũng này nóng lòng. Và mọi người
bắt đầu làm việc chăm chỉ, làm các thứ để đi lên đỉnh núi này - vì không ai đã
thử điều đó trước đây, cho nên không công cụ nào tồn tại.
Nhiều năm trôi qua, mọi
người dần dần bắt đầu thành công trong việc đi lên. Một thế hệ qua đi, thế hệ nữa
qua đi, thế hệ thứ ba xoay xở để lên tới. Khi họ đã lên chỉ mới gần tới đỉnh, một
ông già, người đã sống qua cả ba thế hệ này và đã giúp họ, và đã là một trong
những người dẫn đường lỗi lạc nhất - ông ấy nói, 'Đợi đã, tôi sợ. Nếu chúng ta
lên tới đỉnh - và bây giờ nó ở trong tầm với, trong một giờ nữa chúng ta sẽ tới
- chúng ta sẽ làm gì tiếp?'
Và tất cả họ rơi vào
im lặng và buồn. Và chán trở lại. Với ba thế hệ họ đã không biết bất kì loại
chán nào. Với ba thế hệ họ đã thực sự trong nhiệt tình lớn - tinh thần phiêu
lưu đã lang thang khắp nơi, họ đã được tràn ngập bởi ý tưởng này. Nó đã là vô
nghĩa, nó đã là vô tích sự, nhưng nó đã giữ cho chán của họ ra xa. Đột nhiên...
Và câu chuyện này nói
đây đã là cùng người đó, người đã trở nên già - đây đã là cùng người đã đề nghị
ngay chỗ đầu tiên: 'Chúng ta phải đi và chinh phục đỉnh Himalaya.' Ông ta nói,
'Các con ta, tốt hơn cả là chúng ta nên quay lại và thử lại lần nữa. Vì không
còn đỉnh nào xung quanh; đây là đỉnh lớn nhất. Một khi các con đã chinh phục
nó, các con sẽ làm gì, nói cho ta?'
Và chuyện kể rằng họ
đã nghĩ về điều đó, họ đã suy tư - và dần dần, họ quay lại thung lũng và bắt đầu
cố trèo lên đỉnh này lần nữa.
Đó là cách nó diễn
ra, đó là cách nó là vậy. Bạn phải đã nghe nói huyền thoại Hi Lạp về Sisyphus,
rằng các thần trừng phạt anh ta. Và trừng phạt này là rất kì lạ - anh ta phải
mang một tảng đá lên đỉnh núi. Tảng đá này nặng, và khi anh ta đi lên nó trở
nên mỗi lúc một nặng hơn. Đó là một nhiệm vụ rất vất vả, mang nó lên đỉnh núi,
phải mất nhiều năm. Đến lúc anh ta lên tới đỉnh, tảng đá lăn xuống. Đó là trừng
phạt - anh ta phải quay lại thung lũng, nhặt tảng đá đó lần nữa, và đem nó lên.
Trong huyền thoại Hi
Lạp, người ta nói các thần rất giận và họ đã trừng phạt Sisyphus. Với tôi, nó
không có vẻ như vậy. Thật ra, việc trừng phạt tốt hơn chắc phải là tảng đá
không bao giờ quay lại thung lũng. Thế thì Sisyphus sẽ làm gì, bạn có biết
không? Anh ta chắc sẽ tự tử trên tảng đá đó.
Các thần Hi Lạp dường
như không thật thông minh. Bạn phải học từ các thần Ấn Độ. Nếu như nó là huyền
thoại Ấn Độ, việc trừng phạt chắc đã là thế này - rằng anh ta trèo lên, khi anh
ta lên càng cao hơn tảng đá càng trở nên nhẹ hơn, mọi sự trở nên dễ dàng hơn -
dễ hơn và dễ hơn và dễ hơn. Vì khi mọi sự là khó khăn, có niềm vui. Khi mọi sự
trở thành dễ dàng, bản ngã của bạn không được thách thức, không còn niềm vui nữa.
Khi anh ta lên tới đỉnh, bị kết thúc. Sisyphus sẽ làm gì bây giờ? Các thần Ấn Độ
chắc để cho anh ta ở đó cùng với tảng đá trên đỉnh núi. Anh ta sẽ làm gì? Anh
ta sẽ đập đầu mình vào tảng đá và chết.
Huyền thoại Hi Lạp dường
như không giống như trừng phạt, nó dường như là phần thưởng. Nó có vẻ giống trừng
phạt vì chúng ta không hiểu cuộc sống. Khoảnh khắc anh ta lên tới, khoảnh khắc
anh ta vừa tới, tảng đá đã trượt trở lại, lăn xuống thung lũng. Sisyphus phải
chạy xuống, lại tìm tảng đá này - đó là trừng phạt của anh ta. Lần nữa anh ta bắt
đầu mang nó.
Đây là cách nó đang xảy
ra trong cuộc sống. Mọi lúc bạn đem một ham muốn tới hoàn thành, nó trượt lại
trong thung lũng, bạn phải quay lại. Bạn phải ham muốn lần nữa, bạn phải ham muốn
tươi mới. Lần nữa cuộc sống có xúc động, bạn lại có thể né tránh hư không bên
trong của bạn. Điều này được gọi là sansara - thế giới. Né tránh bản thân bạn
là điều sansara tất cả là gì - thoát khỏi bản thân bạn, giữ cho cốt lõi bên
trong nhất của bạn ở đằng sau. Mất hút trong cơn xoáy lốc và không bao giờ nhìn
vào trung tâm im lặng. Bị mắc vào trong bánh xe và nan hoa, không bao giờ được
định tâm vào trục bất động.
Nhưng bánh xe chuyển
động trên phần bất động, và cơn xoáy lốc tồn tại trên trung tâm im lặng. Sống
là vậy, sống giống như bánh xe. Và sâu ở cốt lõi bên trong nhất là vô hiện hữu
- anatta, vô ngã. Shunyata, hư không. Và nhớ, 'hư không' không chỉ ngụ ý đơn
thuần là hư không; nó là cội nguồn của tất cả. Tất cả đã bắt nguồn từ nó, nó là
hạt mầm của tất cả. 'Hư không' đơn giản ngụ ý tính không vật nào - không có
tính vật ở đó. Nó là không gian vô hình tướng, nó không có biên giới.
Một khi bạn bắt đầu
được hoà hợp với cái trống rỗng vô hình tướng này, một khi bạn bắt đầu được ở
trong hài hoà với nó, một khi bạn dừng chạy trốn khỏi nó, cuộc hành trình về
nhà đã bắt đầu. Ngày bạn đi tới không gian trống rỗng này... Và bạn hân hoan
trong nó - bạn không cảm thấy bên ngoài, xa lạ với nó, bạn hân hoan trong nó.
Và nó là phúc lành.
Tâm trí phương Tây cảm
thấy rất rất lúng túng với ý tưởng này - 'Làm sao hư không có thể là niềm vui?'
Bạn bao giờ cũng cố để hiện hữu; hư không dường như giống chết, triệt tiêu. Làm
sao hư không có thể là niềm vui được? Đó là lí do tại sao các triết gia phương
Tây nghĩ rằng Phật là người yếm thế vĩ đại nhất trên thế giới. Ông ấy không phải
vậy; đây là diễn giải. Tâm trí phương Tây nghĩ, 'Đi vào trong hư không, niềm
vui nào có thể có đó?'
Nhưng bạn không hiểu.
Khi bạn thấy bạn không hiện hữu, không thể có bất kì lo âu nào. Bây giờ thậm
chí chết cũng không thể làm cho bạn sợ được. Bạn đã không hiện hữu rồi, cho nên
chết không thể phá huỷ được bất kì cái gì. Bạn là tự do khỏi chết. Khi bạn thấy
bạn không hiện hữu, bạn không còn bị bận tâm với thành công hay thất bại; không
có người nào để thành công, không có người nào để thất bại. Thanh thản nảy
sinh, mọi thứ là bình đẳng. Khi bạn đi tới thấy hư không này, làm sao bạn có thể
căng thẳng được? Làm sao có thể có căng thẳng và dồn nén? Không có gì để tạo ra
bất kì căng thẳng nào; không gợn sóng nào nảy sinh trong hư không. Bạn trở
thành không căng thẳng, bạn thảnh thơi.
Hư không này là nghỉ
ngơi lớn, nghỉ ngơi hoàn toàn. Mọi thứ đã dừng lại, mọi thứ đã đi tới chỗ dừng
lại. Bây giờ bất kì cái gì xảy ra đều không tạo ra khác biệt, bạn không bị khuấy
động bởi nó. Bạn trở thành giầu, bạn không bị khuấy động. Bạn trở thành nghèo,
bạn không bị rối loạn. Bạn thành công, điều đó là được. Bạn thất bại, điều đó
là hoàn toàn được. Mọi thứ vẫn còn tốt - trạng thái cân bằng đã nảy sinh trong
con người bạn. Bây giờ bạn được cân bằng, hoàn toàn cân bằng. Cuộc sống đi sang
trái, được. Cuộc sống đi sang phải, được. Không thành vấn đề; không cái gì
thành vấn đề thêm nữa.
Đây là điều chúng ta
gọi là niềm vui. Niềm vui không đồng nghĩa với hạnh phúc, niềm vui là siêu việt
xa. Niềm vui không là bất hạnh không là hạnh phúc. Niềm vui là trạng thái hiện
hữu mà vẫn còn không xáo trộn, không rối loạn, dù bất kì cái gì xảy ra xung
quanh. Cơn xoáy lốc liên tục ầm ầm tiếng sấm, nhưng ở cốt lõi bên trong nhất mọi
thứ là im lặng. Bình thản đã nảy sinh.
Đây là điều chúng ta
gọi là samadhi. Và chỉ có hai cách trên thế giới: một cách là đi xa khỏi bản
thân bạn, một cách là đi tới bản thân bạn. Để đi xa, có hàng nghìn đường hẻm hẻo
lánh. Ai đó có thể đi xa qua tiền, ai đó có thể đi qua quyền, ai đó có thể đi
qua dục, ai đó có thể đi qua rượu, ma tuý - cả nghìn con đường, đường hẻm.
Nhưng chúng về căn bản thuộc vào một hướng - đi ra ngoài, đi hướng ra ngoài, đi
bên ngoài. Đi ngày càng xa hơn khỏi trung tâm hướng tới ngoại vi. Và ngoại vi
đó không tồn tại.
Cho nên bạn đi mãi đi
mãi - mỗi lúc thêm bất mãn, mỗi lúc thêm không thoả mãn, mỗi lúc thêm phiền
não. Kết quả chung cuộc là điên. Nếu phương Tây đi tới kết luận logic của nó,
toàn thể xã hội phương Tây sẽ là điên. Nếu tâm trí đi ra ngoài này bị kéo căng
tới chính cực đoan của nó, thế thì chỉ điên có thể xảy ra, không gì khác. Kết
quả chung cuộc là điên.
Cuộc hành trình khác
là đi vào trong. Đi trở về nhà, đi vào bên trong. Khi bạn bắt đầu đi vào bên
trong, im lặng nhiều hơn, bình thản nhiều hơn, cân bằng nhiều hơn, định tâm nhiều
hơn, tiếp đất nhiều hơn - chúng bắt đầu xảy ra theo cách riêng của chúng. Ngày
bạn đã về tới nhà, đột nhiên có niềm vui.
Lắng nghe những lời
này. Christmas Humphreys nói:
'Thế rồi tới cú nhảy...
Nhưng vực thẳm trong đó chúng ta rơi vào được thấy là tràn đầy/trống rỗng. Cú
nhảy là từ ý nghĩ sang vô ý nghĩ - từ nhị nguyên tối thượng của ảo vọng/thực tại
sang việc bùng ra tiếng cười và cốc trà. Nhưng với đôi mắt mới làm sao chúng ta
nhìn đĩa đựng cốc! và trong sự thanh thản làm sao của tâm trí chúng ta làm tan
biến cái bàn!'
Mọi thứ vẫn còn như
nó vậy. Bạn uống trà, và bạn phải dọn bàn nữa. Nhưng với sự thanh thản làm sao!
Với im lặng làm sao, với duyên dáng làm sao!
Điệu vũ tiếp tục,
nhưng bây giờ không còn bất kì vũ công nào. Và khi vũ công không có, điệu vũ có
duyên dáng. Khi vũ công không có, mọi ý thức tới cái ngã biến mất, vì không có
cái ngã. Khi mọi ý thức tới cái ngã biến mất, điệu vũ trở thành toàn bộ, hoàn
toàn toàn bộ. Thế thì chỉ có điệu vũ - không có vũ công. Sự hiện diện của vũ
công bao giờ cũng là cái gây rối trong điệu vũ. Bạn càng ý thức tới cái ngã, cuộc
sống của bạn sẽ càng ít niềm vui, vì nó sẽ càng bị phân mảnh, phân chia - nó sẽ
là tinh thần phân liệt nhiều hơn, nó sẽ chia chẻ nhiều hơn.
Khi bạn là toàn bộ -
toàn bộ tới mức hành động là tất cả, và không có người hành động đằng sau nó -
thế thì duyên dáng, thế thì cái đẹp mới, phúc lành mới, đi vào trong cuộc sống
của bạn.
Bạn liên tục sống
theo cùng cách - đó là điều Thiền liên tục nhấn mạnh. Bạn vẫn mang nước từ giếng,
bạn vẫn chẻ củi, bạn vẫn nấu ăn - nhưng với thanh thản làm sao, với duyên dáng
làm sao! Kì diệu làm sao! Vẫn tiếp tục trong thế giới tươi đẹp này mà không có
cái ngã. Thế thì cây liên lạc với bạn, thế thì chim chóc liên lạc với bạn, thế
thì đá liên lạc với bạn.
Chính cái ngã bao giờ
cũng chống lại liên lạc, chính cái ngã bao giờ cũng chen vào giữa. Chính cái
ngã không cho phép bạn tuôn chảy; nó giữ bạn bị giới hạn.
Tay trống và mong manh
chúng ta tới thế giới này, tay trống và mong manh chúng ta sẽ rời khỏi nó. Tay
trống và mong manh chúng ta phải ở trong nó nữa. Và thế thì cuộc sống là có
tính tôn giáo. Tay trống chúng ta tới, điều đó là đúng. Tay trống chúng ta sẽ
phải ra đi, điều đó là đúng. Thế thì tại sao, chỉ ở giữa hai điều này, chúng ta
phải bắt đầu có tính sở hữu? Khi tay trống chúng ta tới và tay trống chúng ta
đi, tại sao tay vẫn còn không trống ở giữa nữa? Nếu bạn có thể vẫn còn tay trống
ở giữa nữa, hư không - không sở hữu, không thu nhận, không tham vọng, không có
cái ngã khao khát trở thành - cuộc sống của bạn có tính tôn giáo.
Người tôn giáo không
phải là người muốn trở thành tâm linh, không. Tính tâm linh của người đó vẫn là
một phần của thế giới - nó là ham muốn mới. Người tôn giáo là người đã hiểu bản
chất của ham muốn - và trong chính việc hiểu đó, ham muốn đã biến mất. Người
tôn giáo là người vô ham muốn.
Và nhớ, để tôi nhắc bạn
lần nữa: Đừng bắt đầu ham muốn cái vô ham muốn.
Người tôn giáo là người
đã biết ‘Tôi không hiện hữu'. Khi 'Tôi không hiện hữu', thế thì phỏng có ích gì
mà đi thu thập những thứ được gọi là của tôi? Chính cái 'tôi' đó liên tục thu
thập các thứ là của tôi - 'nhà của tôi, vợ của tôi, chồng của tôi, tiền của
tôi, danh giá của tôi, kính trọng của tôi, nhà thờ của tôi, đất nước của tôi,
tôn giáo của tôi, Thượng đế của tôi, kinh sách của tôi...' Chúng ta liên tục: của
tôi.
Cái 'của tôi' này nảy
sinh từ ý tưởng về 'tôi'. Và cái 'tôi' không tồn tại - nó là giả định, bạn đã
đơn giản giả định. Toàn thể trò chơi này là mờ ảo, rất giả tạo; cái cơ bản
không tồn tại. Trước khi bạn bắt đầu đi vào trong thế giới của cái 'của tôi',
ít nhất có cái nhìn để xem liệu bạn có hiện hữu không. Bằng không toàn thể nỗ lực
của bạn sẽ là vô tích sự. Nó sẽ là việc làm lâu đài trong cát... những lâu đài
Tây Ban Nha.
Đó là lí do tại sao
Thiền nói - lời của Huệ Năng: 'Mọi thuyết bởi bản tính đều là tối. Ngay cả toạ
thiền cũng có thể là cái bẫy. Tốt nhất là không theo đuổi kỉ luật nào cả. Thói
quen làm u mê. Như với các văn bản linh thiêng, chúng nên bị phá huỷ.'
Huệ Năng này, ông ấy
đang nói gì? Ông ấy đang nói: 'Mọi thuyết bởi bản tính đều là tối.' Nếu bạn làm
ra một thuyết về vô ham muốn, như các Phật tử đã làm, nếu bạn làm ra một thuyết
từ khái niệm về không gắn bó, như người Jaina đã làm, thế thì bạn sẽ bị mắc vào
trong bẫy mới. Không gắn bó không phải là chống lại gắn bó, vô ham muốn không
phải là chống lại ham muốn. Vô ham muốn không thể được ham muốn, và không gắn
bó hay tách rời không thể được thực hành - vì nếu bạn thực hành nó, bạn sẽ bị gắn
vào nó.
Tách rời hay không gắn
bó nảy sinh từ việc hiểu về gắn bó. Chỉ nhìn vào trong chính quá trình gắn bó
này, bạn thấy nó là vô nghĩa, vô tích sự. Khi nó là vô nghĩa, vô tích sự, nó mất
đi. Không phải là bạn bỏ nó, không - nếu bạn bỏ nó, bạn vẫn có đó. Bây giờ bạn
trở thành người từ bỏ - bạn bắt đầu tuyên bố: 'Tôi là người từ bỏ lớn, tôi là
thánh nhân lớn, tôi đã từ bỏ toàn thế giới.'
Nếu bạn đã từ bỏ toàn
thế giới, Phật nói, bạn đã không từ bỏ bất kì cái gì. Vì bệnh cơ bản vẫn tồn tại.
Nó thường tuyên bố về tiền trước đây, giờ nó tuyên bố từ bỏ. Nhưng cái 'tôi', bản
ngã, vẫn có đó.
Do đó, Huệ Năng là
đúng: 'Mọi thuyết bởi bản tính đều là tối.' Đừng tạo ra thuyết; Thiền chống lại
mọi thuyết. Thiền nói: Chỉ nhìn vào trong thực tại, thế là đủ. Đó là lí do tại
sao không kinh sách nào được cần. Thiền nói: Đốt mọi kinh sách - vì kinh sách sẽ
chỉ đặt ý tưởng mới vào trong đầu bạn, vì những đỉnh núi mới phải được trèo
lên. Kinh sách sẽ cho bạn ham muốn mới, đối thể mới, cho việc trở thành của bạn,
cho tanha. Ở đây bạn được kết thúc - một ngày nào đó bạn hiểu rằng chạy xô theo
tiền là vô nghĩa - nhưng thế rồi bạn bắt đầu chạy xô theo thiền.
Một ngày nào đó bạn bắt
đầu thấy ra cái vô dụng của thế giới này. Thế rồi bạn bắt đầu nghĩ về Thượng đế.
Ham muốn đã di chuyển, nhưng không biến mất. Ham muốn đã lấy hình tướng mới,
nhưng đã không mất đi. Ham muốn bây giờ nắm lấy đối thể mới, lãnh thổ mới, chiều
hướng mới - nhưng ham muốn vẫn còn lại. Và nếu ham muốn còn lại, thế giới còn lại.
Lời của Huệ Năng là:
'Hiểu thấu là tự do.' Hàm chứa vô cùng là những lời này. Hiểu thấu là tự do: bạn
không cần làm bất kì cái gì, bạn đơn giản cần việc hiểu thấu. Bạn đơn giản phải
nhìn vào trong mọi sự - cách chúng là vậy, cách chúng vận hành, cách ham muốn vận
hành - có vậy thôi. Để điều này là rất rất rõ ràng, rằng hiểu thấu là tự do. Bạn
không phải phấn đấu vì tự do, bạn chỉ phải nhìn vào trong mọi sự, cách chúng vận
hành. Cách bạn đã sống mãi cho tới giờ, nhìn vào trong nó đi. Cách bạn vẫn đang
sống khoảnh khắc này, nhìn vào trong nó đi!
Chẳng hạn, bạn đang
nghe tôi. Bạn có thể nghe với ham muốn, và thế thì bạn sẽ bỏ lỡ vấn đề. Thế
thì, nghe tôi, bên trong bạn sẽ tập hợp ý tưởng nào đó, cách tìm ra đỉnh núi mới
để trèo lên. Bạn sẽ nghe tôi để thực hành; thế thì bạn sẽ bỏ lỡ. Bạn đang nghe
tôi, và cạnh đó bạn đang ghi chép lại trong tâm trí bạn: 'Điều này dường như là
đúng. Vâng, tôi phải thực hành nó.' Bây giờ một ham muốn mới đang nảy sinh, bây
giờ một ý tưởng mới đang bắt giữ bạn. Bạn đang lại đi vào trong thế giới - thế
giới của cả nghìn lẻ một thứ.
Không, chỉ nghe tôi với
hiểu thấu thôi. Không cái gì phải được thực hành. Để điều đó được quyết định
mãi mãi với tôi: không cái gì phải được thực hành, thực hành không phải là vấn
đề. Hiểu, hiểu thấu - chỉ nhìn vào trong nó. Trong khi tôi đang nói với bạn,
quên mọi thứ về thực hành đi, quên mọi thứ về ghi chép đi. Quên rằng bạn định
làm bất kì cái gì với những lời này mà tôi đang nói cho bạn. Bạn không định làm
bất kì cái gì, bạn chỉ phải nhìn vào trong những lời này sâu nhất có thể được,
ngay bây giờ! Nếu bạn nhìn vào trong những lời này ngay bây giờ, cái gì đó sẽ bắt
đầu thay đổi trong bạn. Bạn sẽ thấy rằng 'Vâng, điều này là đúng' - không phải
là bạn phải thực hành nó, nhưng 'điều này là đúng.'
Và khi chân lí bừng
lên trên bạn, nó biến đổi bạn. Đó là điều Jesus ngụ ý khi ông ấy nói: Chân lí
giải thoát, không cái gì khác - không học thuyết, không lí thuyết, không giáo
điều, không kinh sách. Duy nhất chân lí giải thoát.
Nhưng đừng hỏi làm
sao có được chân lí. Nếu bạn mang 'làm sao' vào, bạn đã mang ham muốn vào. Cái
'làm sao' là người quản lí tâm trí ham muốn của bạn. Nó bao giờ cũng nói, 'Làm
sao? Làm sao làm nó?' Vấn đề không phải là làm chút nào. Chỉ thấy nó, chỉ thấy
cách nó là vậy. Thấy cách tâm trí bạn liên tục vận hành, cách bạn đã vận hành
mãi cho tới giờ. Không có động cơ nào, có cái nhìn vào trong nó - không có động
cơ nào.
'Hiểu thấu là tự do.
Sáng tỏ mang tới vô chọn lựa.' Những lời hay vô cùng của Huệ Năng: Sáng tỏ mang
tới vô chọn lựa. Khi bạn sáng tỏ, bạn không cần chọn; bạn chọn chỉ vì bạn bị lẫn
lộn. Chọn là từ lẫn lộn - chọn ngụ ý, 'Mình phải đi theo đường này, hay đường
kia?' Bạn bị lẫn lộn, bạn không thể thấy được, cho nên bạn vẩn vơ - 'Mình phải
nhận tính chất sannyas, mình phải không nhận tính chất sannyas? Mình phải thiền,
mình phải không thiền? Mình phải yêu người đàn bà này, mình phải không yêu người
đàn bà này? Mình phải làm theo hướng này, mình phải làm theo hướng kia?'
Nhưng điều này tồn tại
vì bạn không rõ ràng. Và cái gọi là các thầy giáo tôn giáo, cái gọi là các tu
sĩ tôn giáo, liên tục cho bạn điều bạn phải làm. Điều đó không phải là công việc
của thầy thực; đây là những thầy rởm. Bạn đi tới họ với tâm trí lẫn lộn, và bạn
nói, 'Tôi có hai phương án, a và b. Tôi nên làm gì?' Và họ nói, 'Bạn làm a đi -
a là đúng, b là sai.' Họ không giúp bạn được rõ ràng, họ không cho bạn sáng tỏ.
Họ đơn giản cho bạn ý tưởng về đúng và sai.
Bây giờ, sống là rất
huyền bí - cái gì đó là đúng vào buổi sáng, đến trưa nó trở thành sai. Thế rồi
đi tới tu sĩ lần nữa; thế rồi liên tục đi theo tu sĩ.
Thầy thực không bao
giờ cho bạn ý tưởng về đúng và sai, thầy đơn giản cho bạn việc hiểu thấu. Vì buổi
trưa tôi có thể không cùng với bạn...
Mới hôm nọ, Chinmaya
đã ở cùng tôi. Anh ấy đã trở nên sợ chết. Tốt, rất tốt. Các bác sĩ đã bảo anh ấy
rằng có nguy hiểm nào đó cho cuộc sống của anh ấy, cho nên anh ấy run, run rẩy,
trong ba ngày anh ấy đã không có khả năng ngủ. Một cơ hội hiếm hoi - vì chết sẽ
tới với mọi người, nhưng nó không bao giờ tới với thông tin báo trước.
Cho nên anh ấy đã ở
đó đêm cuối cùng, và anh ấy rất sợ. Và tôi bảo anh ấy, 'Nhìn vào trong nó đi: Bạn
có gì để mất? Bạn đã thu được gì trong sống của bạn? Sợ ngụ ý rằng bạn có nhiều
trong sống của bạn, và chết sẽ lấy nó đi. Bạn đã có cái gì? Nếu bạn nhìn sâu,
và bạn thấy rằng bạn không có bất kì cái gì, thế thì sợ là gì? Bạn sẽ không mất
bất kì cái gì.'
Tôi bảo anh ấy nhìn
vào trong sợ chết và đi vào trong nó sâu nhất có thể được, đừng né tránh nó. Mọi
người đều bảo anh ấy, 'Quên nó đi, nó không là gì cả, đừng lo nghĩ. Thuốc nào
đó, việc mổ nào đó, cái gì đó sẽ được làm.' Mọi người đều an ủi anh ấy, anh ấy
đang an ủi bản thân anh ấy - tìm các cách thức và cách hợp lí hoá.
Tôi bảo anh ấy nhìn
vào mặt của chết. Chết tồn tại ở chính trung tâm của con người chúng ta; nó
không là gì chống lại chúng ta. Chúng ta ở gần chết hơn chúng ta ở gần sống. Chết
là gần chúng ta hơn sống gần, vì sống là bánh xe đang quay, và chết là cái trục
xe.
Và tôi bảo anh ấy, 'Bạn
là may mắn rằng chết đang tới với thông điệp, rằng chết có ngày hẹn với bạn. Và
bạn cũng may mắn vì tôi ở đây, và tôi có thể giúp bạn nhìn vào trong chết.'
Trong khi tôi đang
nói những điều này, tôi có thể thấy anh ấy đang đợi an ủi nào đó. Anh ấy đã
không muốn nghe những điều này, nhìn vào trong chết. Anh ấy muốn tôi nói cái gì
đó cho anh ấy, hứa hẹn anh ấy cái gì đó. Tôi phải nói, 'Đừng lo nghĩ, tôi sẽ bảo
vệ bạn.' Anh ấy đang đợi, ở khoé mắt, để tôi nói cái gì đó an ủi.
Nhưng thầy không định
an ủi bạn, thầy định đánh thức bạn. Nếu chết đang tới, chết đang tới. Chấp nhận
nó đi, đi vào trong nó đi, có cái hiểu thấu lớn trong nó đi. Nó có thể không tới
- vì các bác sĩ là không tin được - nhưng tại sao bỏ lỡ cơ hội này? Nó có thể
không tới - nhưng nếu ý tưởng này đã nảy sinh, thế thì tại sao không đi vào
trong nó? Và tại sao không có nếm trải về nó? Nếu nó không tới, tốt. Nếu nó tới,
tốt - nhưng bạn sẵn sàng cho nó. Bạn đi vào trong nó, bạn đi với chấp nhận và cảm
nhận sâu sắc. Và trong chấp nhận và cảm nhận đó, cái gì đó sẽ được khải lộ cho
bạn: cốt lõi bên trong nhất của bạn.
Và khi cảm thấy hoà
điệu với cốt lõi bên trong nhất này, mọi sợ biến mất.
Và tôi bảo anh ấy, 'Bạn
có thể không chết lần này - ngày nào đó bạn sẽ chết. Lần sau tôi có thể không ở
đây để nói cho bạn, lần sau tôi có thể không ở đây để an ủi bạn. Cho nên nếu
tôi thực sự yêu bạn, tôi sẽ không an ủi bạn - vì lần sau bạn sẽ làm gì khi tôi
không ở đây và bạn chết? Thế thì bạn sẽ không có khả năng tìm ra cách thức.'
An ủi không phải là
cách thức. Hiểu thấu - điều Phật gọi là vipassana, nhìn vào trong. Thầy cho bạn
sự sáng tỏ để nhìn vào bên trong mọi sự. Và khi bạn nhìn vào bên trong mọi sự,
điều hiển nhiên là hiển nhiên tới mức không có vấn đề về chọn lựa. Thế thì bạn
không chọn, sáng tỏ của bạn dẫn bạn đi - nó trở thành chiếc đèn, nó chỉ hướng
cho bạn.
Và đây là điều Phật
nói, đây là những lời cuối cùng của ông ấy khi ông ấy sắp đi khỏi thế giới. Các
sư của ông ấy bắt đầu kêu và khóc. Ông ấy nói, 'Dừng mọi điều vô nghĩa này lại!
Nghe ta đây: Là ánh sáng lên bản thân ông. Nhớ, đây là lời cuối của ta. Là ánh
sáng lên bản thân ông: appo deepo bhava.'
Ánh sáng này là gì?
Sáng tỏ này để nhìn vào trong mọi điều. Nếu nó là chết, nhìn vào trong chết. Nếu
nó là yêu, nhìn vào trong yêu. Nếu nó là sống, nhìn vào trong sống. Nếu nó là
giận, nhìn vào trong giận. Nó là một thứ: nhìn vào trong nó. Trong buổi sáng nó
là yêu, trong buổi tối nó có thể là chết. Trong buổi chiều nó có thể là cái gì
đó khác, trong buổi đêm lại cái gì đó khác. Nhưng nếu bạn có năng lực để nhìn
vào mọi thứ, bạn sẽ có khả năng nhìn thấy cái hiển nhiên. Một khi cái hiển
nhiên được biết là hiển nhiên, chọn lựa biến mất.
Đó là điều
Krishnamurti ngụ ý khi ông ấy nói, 'là vô chọn lựa.' Nhưng bạn không thể là vô
chọn lựa được, bạn không thể chọn vô chọn lựa. Bạn không thể lừa vào một ngày
nào đó: 'Bây giờ, từ giờ trở đi tôi sẽ là vô chọn lựa' - đây là chọn lựa.
Vô chọn lựa không thể
được chọn, vô ham muốn không thể được ham muốn, không gắn bó không thể được thực
hành. Đây là thông điệp của Thiền: Nhìn vào mọi thứ, và điều hiển nhiên khải lộ
bản thân nó. Và khi bạn biết đây là cửa và đây là tường, bạn không cần chọn đi
từ đâu, bạn đi qua cửa. Bạn không hỏi câu hỏi: 'Tôi phải đi qua tường hay đi
qua cửa?' - bạn đơn giản đi qua cửa.
Bây giờ tới câu chuyện
này. Câu chuyện này là đơn giản nhưng hay vô cùng; mọi thứ hay bao giờ cũng đơn
giản. Rất hiển nhiên, rất rõ ràng. Đây là chuyện ngụ ngôn Phật đã dùng nhiều lần.
Thật ra nó đã xảy ra; nó không chỉ là chuyện ngụ ngôn. Phật đã đi qua bên sông,
và ông ấy thấy những đứa trẻ này đang chơi và ông ấy thấy toàn thể điều này.
Sáng hôm sau ông ấy đã nói về nó - ông ấy đã làm ra chuyện ngụ ngôn từ nó. Nó
là chuyện ngụ ngôn lớn. Đi vào trong nó với việc hiểu thấu vào trong từng lời.
Một số trẻ đang chơi
bên sông.
Nếu bạn đang chơi, bạn
là đứa trẻ. Việc chơi của bạn có thể được gọi là yêu, việc chơi của bạn có thể
được gọi là chính trị, việc chơi của bạn có thể được gọi là tiền. Bạn có thể
chơi ở bãi chợ, hay ở New Delhi hay ở Washington - nhưng nếu bạn vẫn đang chơi
thế thì bạn còn trẻ con. Nếu bạn vẫn được tham gia vào các trò chơi và coi trò
chơi là rất nghiêm chỉnh - coi trò chơi là nghiêm chỉnh tới mức bạn sẵn sàng
tranh đấu, giết hay bị giết - thế thì bạn là rất trẻ con, bạn không là người
trưởng thành.
Một số trẻ đang chơi
bên sông.
Và sông là biểu tượng
của sự sống. Sự sống chảy như sông - và bên sông, trên bờ sông, trẻ con đang
chơi cả nghìn lẻ một trò chơi. Sự sống liên tục tuôn chảy - và chúng ta trở nên
mê mải trong trò chơi của mình tới mức chúng ta quên mất sự sống hoàn toàn. Sự
sống chảy bên trong chúng ta - nhưng chúng ta bị mê mải trong những trò chơi của
chúng ta, bị bận tâm.
Bận tâm là bệnh nền tảng
của tâm trí; nó là cách né tránh dòng sông sự sống. Tôi ngụ ý gì bởi 'bận tâm'?
Bận tâm ngụ ý hoặc bạn ở trong quá khứ hoặc bạn ở trong tương lai. Bận tâm ngụ
ý bạn có thể ở bất kì chỗ nào ngoại trừ ở đây bây giờ. Khi bạn ở đây bây giờ bạn
không bận tâm. Thế thì không có bận bịu - thế thì có sự sáng tỏ đơn giản, tính
mở mong manh.
Và tâm trí không bận
tâm là tâm trí tỉnh táo, tâm trí thông minh. Và tâm trí thông minh là trong hoà
điệu với dòng sông sự sống, chảy cùng nó. Tâm trí bận tâm đang chơi trò chơi,
và chơi chúng một cách rất nghiêm chỉnh. Bạn có thể đi vào bãi chợ và thấy mọi
người đang chơi trò chơi tiền, và rất nghiêm chỉnh. Và họ sẽ chết và mọi tiền sẽ
bị bỏ lại ở đây - và trong khi họ ở đây họ đã chơi trò chơi nghiêm chỉnh thế.
Đi vào trong thị trấn
và xem cách mọi người chơi điên cuồng trò chơi quyền lực. Từ này 'capital-thủ
đô' là rất hay, nó bắt nguồn từ từ gốc 'capita' có nghĩa là 'thủ'. Cho nên
'capital' ngụ ý thành phố đầu, hay thành phố điên. Mọi loại người điên đã tụ tập
ở thủ đô.
Nếu Thượng đế muốn cứu
thế giới này, ông ấy có thể làm một phép màu đơn giản và nó sẽ được cứu: cứ để
các thủ đô biến mất. Đột nhiên, không có New Delhi, không có Washington, không
có Moscow, không có Bắc Kinh, không có London. Đột nhiên mọi thủ đô biến mất; bạn
sẽ ngạc nhiên mà thấy rằng mọi người điên đã biến mất. Họ được thấy ở thủ đô -
nếu họ không ở thủ đô, họ đang đi hướng tới thủ đô.
Một trò chơi lớn.
Hàng triệu người bị giết trong trò chơi đó - dân tộc, và thế này và thế nọ, 'chủ
nghĩa'. Chủ nghĩa cộng sản, chủ nghĩa phát xít, chủ nghĩa quốc xã, chủ nghĩa xã
hội. Trung Quốc và Nga và Mĩ, và Ấn Độ và Pakistan và Bangladesh. Và họ liên tục
đấu tranh: và rất nghiêm chỉnh, chính cuộc sống của họ lâm nguy. Mọi trẻ con,
chưa đến tuổi thành niên; họ đã bỏ lỡ việc trưởng thành.
Và họ liên tục bỏ lỡ
dòng sông sự sống vì họ bận tâm thế. Mọi người bị hạn chế thế với trò chơi của
mình... Bạn có quan sát mọi người chơi cờ vua không? Họ quên toàn thế giới.
Trong cờ vua, mọi người bị cuốn hút thế, cho dù nhà bị cháy họ sẽ không nhận biết
về điều đó. Họ hội tụ vào những con tượng và con mã giả - chỉ các biểu tượng!
Mọi người đang chơi
trò chơi bận tâm. Nếu bạn đang nghe tôi và bạn đã tới như người Ki tô giáo, bạn
bận tâm. Hay như người Mô ha mét giáo, bạn bận tâm. Hay như Phật tử, bạn bận
tâm. Ngay cả bạn tin vào Thiền bạn cũng bận tâm. Mọi niềm tin đều tạo ra bận
tâm. Nếu bạn nghe tôi và bên trong đầu bạn liên tục nói, 'Vâng, cái này Koran
linh thiêng cũng nói,' thế thì bạn không linh thiêng chút nào. Hay, 'Vâng, cái
này là điều Jesus cũng nói trong Tân ước,' thế thì bạn đã không biết Jesus chút
nào. Bạn đã bỏ lỡ Jesus, và bạn sẽ bỏ lỡ cả tôi nữa.
'Bận tâm' ngụ ý:
trong quá khứ, trong tương lai, không bao giờ ở đây bây giờ. Khi bạn ở đây bây
giờ, không có trò chơi. Trò chơi dừng lại, thế thì bạn tuôn chảy cùng với dòng
sông sự sống. Thế thì có tự phát và có thông minh lớn và có mở hội lớn. Trò
chơi dừng lại, bạn không coi mọi sự một cách nghiêm chỉnh. Nếu bạn thắng, tốt.
Nếu bạn thua, tốt. Điều đó không tạo ra khác biệt. Đó là điều tôi ngụ ý bởi
'trò chơi biến mất' - tôi không ngụ ý rằng khi bạn trở nên tỉnh táo, thức tỉnh,
bạn không sống cuộc sống, cuộc sống bình thường. Bạn vẫn sống cuộc sống bình
thường, bạn vẫn chẻ củi, bạn vẫn mang nước - nhưng với thanh thản lớn. Bạn vẫn
cười, bạn vẫn yêu - nhưng với phẩm chất khác toàn bộ.
Bây giờ chẳng cái gì
thành vấn đề. Nếu người đàn bà bỏ bạn, bạn nói lời tạm biệt với lòng biết ơn lớn.
Nếu tiền của bạn bị đánh cắp, bạn nói, 'Được, ai đó phải đã cần nó.' Bạn không
nghiêm chỉnh chút nào nữa, có vậy thôi. Sự nghiêm chỉnh đó đã biến mất. Bạn vẫn
tiếp tục chơi, nhưng bạn biết rằng những con mã con tượng cờ vua này và con vua
và con hậu và thế này và thế nọ, chúng toàn chỉ là các biểu tượng, biểu dụ.
Một số trẻ đang chơi
bên sông. Chúng làm lâu đài cát, và từng đứa trẻ bảo vệ lâu đài của mình và
nói, 'Cái này là của tao.'
Và trò chơi nghiêm chỉnh
tới với ‘của tao’ và ‘của tôi'. Cái này là của tao - sự nghiêm chỉnh tới qua việc
sở hữu, bám víu. Qua 'của tôi' chúng ta tạo ra 'tôi'. Bạn càng có nhiều, bạn
càng có thể gọi 'của tôi' nhiều, bạn càng sẽ có cái 'tôi' lớn hơn. Lãnh thổ của
‘của tôi’ càng lớn, cái ‘tôi’ sẽ càng mạnh hơn.
Cho nên khi bạn là tổng
thống một nước, bạn có một cái ‘tôi’ như toà tháp chọc trời. Khi bạn không còn
là tổng thống một nước, bạn co lại; toà tháp đó biến mất, bạn trở thành chỉ là
gốc của cây bị chặt.
Khi bạn có tiền bạn
bước đi vênh vang với sức mạnh. Khi tiền biến mất bạn bắt đầu dụt dè. Khi bạn
có tiền trong túi bạn không cảm thấy lạnh thế, tiền cho bạn hơi ấm thế. Khi tiền
biến mất khỏi túi, đột nhiên bạn cảm thấy lạnh và run. Hơi ấm mất rồi, sức nóng
mất rồi, năng lượng mất rồi.
Những đứa trẻ đó đang
chơi, và từng đứa đều bảo vệ lâu đài của nó, và lâu đài được làm bằng cát. Mọi
lâu đài đều được làm bằng cát. Chỉ có các lâu đài cát; không có các lâu đài
khác. Lâu đài cát nhất định sụp đổ, không có cách nào bảo vệ nó. Mọi bảo vệ đều
vô nghĩa - chính bản chất của nó là sụp đổ và biến mất, nó là lâu đài cát.
Bạn đã làm bao nhiêu
lâu đài cát và chúng đã biến mất? Và dầu vậy bạn liên tục làm những lâu đài
ngày càng lớn hơn. Khi lâu đài nhỏ hơn biến mất, bạn nghĩ có thể lâu đài lớn
hơn sẽ ổn định hơn. Bao nhiêu người đã sống trên trái đất này trước bạn? Và bao
nhiêu triệu lâu đài đã biến mất? Lâu đài được làm bởi Alexander Đại đế, và lâu
đài được làm bởi Nadirshah, và lâu đài được làm bởi Akbar - tất cả đã biến mất.
Và đó là cùng cát - họ đã làm chúng trong cùng cát này, và bạn lại đang làm
chúng trong cùng cát.
Thấy điều đó, người
ta bỏ ý tưởng về ‘của tôi’ và ‘của tao’.
Chúng giữ các lâu đài
của chúng tách rời…
Hiển nhiên. Khi bạn
phụ thuộc vào lâu đài của bạn, bạn phải giữ chúng tách rời. Bạn phải đánh dấu
nó, bạn phải làm hàng rào cho nó. Bạn phải nói, 'Đừng đến đây. Lối này, cửa bị
đóng. Đây là đường riêng. Kẻ xâm phạm sẽ bị khởi tố. Cái này là của tôi.'
Chúng giữ các lâu đài
của chúng tách rời và sẽ không cho phép bất kì sai lầm nào về cái nào là của
ai.
Mọi người đều có bảng
tên riêng của mình, và bảo vệ lâu đài rất kĩ. Và cùng lâu đài này đã thuộc về
ai đó trước bạn, và cùng lâu đài này sẽ thuộc về ai đó khi bạn mất đi. Thật ra
cùng lâu đài này chẳng thuộc ai cả; nó chỉ thuộc về cát. Cát đó còn lại; người
tới và đi. Trò chơi bắt đầu và biến mất, và cát liên tục còn mãi. Cát là vĩnh hằng,
lâu đài là nhất thời.
Khi các lâu đài tất cả
đã hoàn thành, một đứa trẻ đạp lên lâu đài của ai đó khác và phá huỷ nó hoàn
toàn. Đứa trẻ chủ lâu đài này nổi khùng…
Quan sát, lần sau bạn
nổi khùng - ai đó phải đã phá huỷ lâu đài của bạn. Nhớ - lần sau bạn trong giận
dữ, nhớ tới chuyện ngụ ngôn này và đột nhiên bạn sẽ bắt đầu cười. Chẳng có vấn
đề gì trong việc giận dữ, chẳng có vấn đề gì chút nào trong việc nổi khùng.
Không có 'tôi' và không có 'của tôi'. Và nếu lâu đài cát đã sụp đổ, nó phải sụp
đổ. Nó đã là lâu đài cát.
Đứa trẻ chủ lâu đài
này nổi khùng, kéo tóc của đứa trẻ kia, đánh nó bằng nắm đấm và hét toáng lên,
'Nó đã làm hỏng lâu đài của tao! Tất cả chúng mày tới đây và giúp tao trừng phạt
nó vì nó xứng đáng phạt.'
Đó là điều luật pháp,
toà án, cảnh sát liên tục làm. Ai đó đã phá huỷ lâu đài của bạn: bạn nói, 'Lại
đây, tất cả các bạn! và giúp tôi trừng phạt người này.' Và vâng, mọi người sẽ tới
và giúp bạn, vì họ phải bảo vệ lâu đài của họ nữa.
Cho nên đây là thoả
thuận; đó là cách bạn trừng phạt kẻ tội phạm. Đó là cách hàng nghìn người trong
nhà tù bị trừng phạt bởi tất cả các bạn, vì họ quấy rối lâu đài của ai đó. Ai
đó đã ăn cắp tiền của ai đó, hay ai đó đã lấy bò của ai đó, hay ai đó đã làm điều
nhỏ bé nào đó - đã lấy cắp vài quả từ cây của bạn. Mọi cây là cây của Thượng đế.
Nhưng ai đó đã lấy cắp vài quả táo từ cây của bạn và bạn phát khùng, vì bạn
nghĩ bạn là người sở hữu.
Giận bắt nguồn từ quyền
sở hữu. Nếu bạn thực sự muốn gạt bỏ giận, bạn sẽ phải bỏ quyền sở hữu. Nhiều
người tới tôi và họ nói, 'Chúng tôi khổ lắm từ giận. Làm sao bỏ nó?' Họ nghĩ dường
như giận có thể bỏ được trực tiếp - họ không biết; nó là phức tạp. Chừng nào bạn
chưa bỏ quyền sở hữu bạn không thể bỏ giận.
Giận chỉ là lá trên
cây quyền sở hữu. Nếu bạn sở hữu, bạn không thể bỏ được giận. Bạn sở hữu vợ bạn,
và ai đó đi qua và nháy mắt với cô ấy: giận. Làm sao bạn tránh được giận? Vì bạn
sở hữu vợ, cô ấy là vợ của bạn - làm sao ai đó khác có thể dám cười với cô ấy
hay mỉm cười với cô ấy? hay ném cái hôn vào cô ấy? Cô ấy là vợ của bạn - bạn sở
hữu cô ấy, cô ấy là tài sản riêng. Vợ trở nên điên vào khoảnh khắc cô ấy thấy
đàn bà nào đó đang cố chơi bất kì trò chơi nào với chồng của cô ấy.
Chúng ta sở hữu người,
chúng ta sở hữu vật, chúng ta sở hữu. Từ quyền sở hữu giận và khùng tới. Nếu bạn
thực sự muốn ở ngoài giận và khùng - và ai mà chẳng muốn là vậy, chừng nào bạn
chưa ở trong yêu sâu sắc với chứng thần kinh của bạn? - nếu bạn thực sự muốn bỏ
chứng thần kinh của bạn, quyền sở hữu phải bị bỏ đi. Chính ý tưởng rằng 'tôi sở
hữu bất kì cái gì' là ngu xuẩn. Và thế thì người khác có đó để giúp. Họ sợ về
tài sản riêng của họ. Nếu ai đó xâm phạm tài sản của bạn và không bị trừng phạt,
thế thì mọi người sẽ bắt đầu phá huỷ tài sản của người khác rất dễ dàng.
Cho nên tất cả các bạn
đều giận - nếu bạn thấy một kẻ cắp, tất cả các bạn nhảy lên anh ta. Anh ta đã
không lấy tiền của bạn, anh ta đã lấy tiền của ai đó khác - nhưng tất cả những
người đang có đó sẽ nhảy lên anh ta, sẽ đánh anh ta, ném anh ta xuống đất và dẫm
lên anh ta. Và họ sẽ nói, 'Nó là kẻ cắp. Chúng ta phải trừng phạt nó.' Nhưng tại
sao bạn trừng phạt? - anh ta đã không lấy tiền của bạn. Không, anh ta đã không
lấy tiền của bạn, nhưng anh ta là nguy hiểm - nếu bạn cho phép anh ta lấy tiền
của ai đó khác, ngày nào đó anh ta sẽ lấy tiền của bạn nữa. Thế đấy.
Cho nên tốt hơn cả là
thận trọng, tốt hơn cả là ngăn ngừa điều đó từ chính lúc bắt đầu. Do đó luật
pháp tồn tại. Luật pháp bao giờ cũng thiên về người sở hữu, luật pháp bao giờ
cũng thiên về những người có tài sản, luật pháp bao giờ cũng có tính tư bản. Điều
đó không tạo ra khác biệt nào - dù ở Nga, nơi chủ nghĩa tư bản đã biến mất, luật
pháp ủng hộ cho nhà nước, vì bây giờ nhà nước sở hữu mọi thứ. Bất kì ai sở hữu,
luật pháp là người hầu cho người sở hữu. Nếu nhà nước sở hữu, thế thì luật pháp
phục vụ nhà nước. Quan toà, luật pháp, cảnh sát, toà án, họ đang phục vụ cho những
người có - chống lại những người không có. Luật pháp phục vụ cho ‘người có’ chống
lại ‘người không có'.
Thế giới không thể là
rất tốt, nơi bản thân luật pháp phục vụ cho ‘người có'. Làm sao luật pháp có thể
công bằng được? - không thể được. Điều đó chống lại những người không có gì, nó
ủng hộ cho những người có mọi thứ. Nó bao giờ cũng thiên về những người có - nó
được làm ra bởi người có, nó là mưu đồ của những người có chống lại những người
không có. Trong mọi xã hội nó đã từng là vậy, luật pháp bao giờ cũng bất công.
Cái gọi là công bằng của bạn chỉ là giả vờ. Thế giới nơi quyền sở hữu tồn tại
không thể là thế giới công bằng.
Do đó Thiền là rất vô
chính phủ. Tôi là người vô chính phủ: tôi tin vào một thế giới nơi luật pháp sẽ
biến mất, tôi hi vọng về một thế giới nơi luật pháp sẽ biến mất. Luật pháp có thể
biến mất chỉ khi quyền sở hữu biến mất; nó không thể biến mất bằng việc thay đổi
quyền sở hữu. Ở Nga họ đã thay đổi quyền sở hữu - bây giờ những người không có
đã trở thành người có, và người có đã trở thành người không có. Nhưng điều đó
không tạo ra bất kì khác biệt nào. Bất kì ai sở hữu sẽ sở hữu luật pháp và luật
pháp sẽ cùng với người đó. Luật pháp phục vụ. Nó phục vụ kẻ có quyền, nó không
bao giờ phục vụ người yếu.
'Nó đã làm hỏng lâu
đài của tao! Tất cả chúng mày tới đây và giúp tao trừng phạt nó vì nó xứng đáng
phạt.' Tất cả những đứa trẻ khác tới giúp nó. Chúng đánh đứa trẻ này bằng gậy
và rồi giậm chân lên nó khi nó nằm trên đất.
Thế rồi chúng tiếp tục
chơi trong lâu đài cát của chúng, từng đứa đều nói, 'Cái này là của tao; không
ai khác có thể có nó. Tránh xa ra! Đừng chạm vào lâu đài của tao.'
Bạn không thể thấy
sao? - cùng trò chơi đang được chơi theo cả nghìn lẻ một cách, trên khắp thế giới,
suốt nhiều thời đại: ''Cái này là của tao; không ai khác có thể có nó. Tránh xa
ra! Đừng chạm vào lâu đài của tao.' Đây là toàn thể trò chơi có tên là thế giới.
Nhưng buổi tối kéo tới…
Buổi tối bao giờ cũng
đến; bạn không thể tránh được buổi tối.
Nhưng buổi tối kéo tới;
trời trở nên tối và tất cả chúng nghĩ chúng phải về nhà. Bây giờ không ai quan
tâm lâu đài của mình trở thành cái gì. Một đứa trẻ dẫm lên lâu đài của nó, đứa
khác xô lâu đài của nó bằng cả hai tay. Thế rồi chúng quay đi và trở về, từng đứa
về nhà mình.
Điều này không xảy
ra, thật không may, cho cuộc sống của mọi người. Buổi tối tới, nhưng bạn liên tục
bám lấy buổi sáng. Buổi tối tới, ngay cả chết cũng tới - nhưng bạn liên tục bám
lấy sống và sinh.
Buổi tối tới cho mọi
người, nhưng có rất ít người may mắn, người dùng buổi tối và bắt đầu thấy rằng
không cái gì thuộc về chúng ta, và mọi lâu đài đều là lâu đài cát.
Và bây giờ họ không
còn quan tâm tới cái gì xảy ra cho những lâu đài này. Không chỉ họ không quan
tâm rằng không ai được làm hỏng chúng, bản thân họ nhảy lên chúng và làm hỏng
chúng. Nó được kết thúc; buổi tối đã tới. Thế giới được kết thúc. Bây giờ thời
gian đã tới để đi về nhà.
Trong Thiền, 'đi về
nhà' ngụ ý đi vào bên trong con người bạn. Dùng buổi tối bất kì khi nào nó tới
đi. Nó tới nhiều lần trong cuộc sống - đôi khi nó tới như thất bại, đôi khi nó
tới như thất vọng, đôi khi nó tới như nỗi buồn, đôi khi như chán nản. Dùng nó
đi. Đôi khi như sợ hãi, phiền não, đôi khi như chết, ốm bệnh - nhưng dùng nó. Bất
kì khi nào buổi tối tới, cố thấy rằng không cái gì thuộc vào bạn, rằng bạn
không thuộc vào bất kì cái gì, rằng toàn thể ý tưởng về thuộc về là ngớ ngẩn.
Thấy nó đi. Và bất kì khi nào bạn bắt đầu cảm thấy rằng thế giới bên ngoài là
vô nghĩa, đừng tạo ra nghĩa mới ở bên ngoài, bắt đầu đi vào bên trong hướng về
nhà.
Nhưng buổi tối kéo tới;
trời trở nên tối.
Bất kì khi nào bạn cảm
thấy mọi sự đang thành tối, mọi sự đang thành buồn, mọi sự đang thành xấu, bất
kì khi nào bạn cảm thấy mọi sự đang thành chuyện bất hạnh, nhớ - nó là lời gọi
từ nhà: 'Về nhà đi thôi; bạn đã chơi đủ rồi.'
… và tất cả chúng
nghĩ chúng phải về nhà. Bây giờ không ai quan tâm lâu đài của mình trở thành
cái gì. Một đứa trẻ dẫm lên lâu đài của nó, đứa khác xô lâu đài của nó bằng cả
hai tay. Thế rồi chúng quay đi và trở về, từng đứa về nhà mình.
Về nhà đi. Tìm, kiếm
nhà bên trong của bạn. Và nó là nhà của vô hiện hữu, anatta - hư không, tuyệt đối
trống rỗng. Nó là vô hình tướng, nó là vô danh, nó là điều niết bàn là gì.
Một khi bạn đã về
nhà, bạn sẽ có cái nhìn khác toàn bộ về mọi thứ. Thế thì có niềm vui, mở hội.
Và thế thì không có buổi tối. Thế thì nó bao giờ cũng là buổi sáng, vì thế thì
nó bao giờ cũng là mùa xuân. Thế thì nó bao giờ cũng là bài ca, và thế thì nó
bao giờ cũng là điệu vũ, nó bao giờ cũng là bữa tiệc.
Cho nên lần sau bạn cảm
thấy buổi tối tới và mọi sự trở nên tối hơn, dùng cơ hội này như bàn nhảy. Nhảy
vào trong con người riêng của bạn. Biến mất ở đó.
Bạn đã đi vào mọi vật
đủ rồi; bây giờ bắt đầu đi vào trong hư không đi, đi vào không vật. Bạn đã nhìn
vào người khác đủ rồi; bây giờ bắt đầu nhìn vào trong cái ngã riêng của bạn đi.
Chúng ta ngu xuẩn tới mức ngay cả khi chúng ta nhìn vào bản thân chúng ta,
chúng ta nhìn vào bản thân chúng ta, không vào trong bản thân chúng ta. Vâng,
đôi khi bạn đứng trước gương và nhìn vào bản thân bạn, nhưng điều đó nữa là
đang nhìn vào bản thân bạn, dường như bạn là ai đó khác - nhìn từ bên ngoài,
nhìn vào mặt, vào da, vào cái bên ngoài.
Bạn đã nhìn vào người
khác đủ rồi, và bạn đã nhìn vào bản thân bạn như người khác đủ rồi. Bây giờ thời
gian đã tới - buổi tối đã tới, bóng tối đang lắng xuống. Bắt đầu nhìn vào trong
đi. Để có bùng nổ ánh sáng của hiểu thấu. Việc bùng nổ của hiểu thấu đó sẽ biến
đổi bạn... từ sâu bướm thành bướm.
Xem tiếp Chương 8 – Quay về Mục Lục Tập 2