Bản kinh cuối cùng - Chương 14

Bản kinh cuối cùng - Chương 14

Price:

Read more



Hỏi: Xin chào buổi tối, và xin rất cám ơn thầy vì đã gặp tôi. Thật là thoải mái để gặp lại thầy ở Ấn Độ. Tôi có vài câu hỏi tại đây nếu thầy có thể vui lòng trả lời chúng. Thầy đã ban cho các cuộc phỏng vấn vào cùng lúc thầy nói bài nói cho các sannyasin. Liệu có lí do gì đặc biệt cho điều đó không, Osho?
Đáp: Không có gì khác biệt với tôi khi tôi nói với các sannyasin của mình hay nói với các nhà báo, bởi vì chung cuộc lời sẽ tới các sannyasin của tôi. Qua các nhà báo, nó sẽ tới người khác nữa.
Có nhiều người muốn nghe tôi nhưng không thể tới được vì nhiều lí do. Tâm trí chính thống của họ, suy nghĩ truyền thống của họ, những dối trá họ đã nghe nói về tôi... qua báo chí lời tôi có thể tới với ngay cả những người này. Báo chí đơn giản là phương tiện và tôi dùng mọi phương tiện có thể có để lan toả hương thơm đã xảy ra cho tôi.
Đặc biệt tôi đã chọn các nhà báo bởi vì cho dù tôi không nói với họ thì họ vẫn cứ viết về tôi với đủ mọi loại ngu ngốc, dối trá... tốt hơn cả là họ nên nói với tôi, có một quan niệm rõ ràng về tôi. Chính bổn phận của họ với độc giả là ở chỗ chân lí được truyền đạt còn dối trá thì không được lan toả. Tôi kính trọng báo chí vô cùng bởi vì nó là một trong những phương tiện vĩ đại nhất để bảo vệ cá nhân, tự do bầy tỏ của người đó, tính cá nhân của người đó, chống lại những quyền lợi được đầu tư mạnh mẽ.
Tôi một mình chống lại mọi quyền lợi được đầu tư - họ có quyền lực mênh mông, nhưng nếu phương tiện báo chí cùng tôi truyền đạt chân lí cho quần chúng - một cá nhân có thể mạnh hơn chính phủ.
Và tôi đã thấy điều này xảy ra ở Mĩ. Phương tiện báo chí có uy tín đến mức chính phủ Mĩ không thể giết tôi được. Họ đã làm đủ mọi cách sắp đặt - tôi sẽ nêu cho các bạn vài ví dụ...
Trong một nhà tù họ đã yêu cầu tôi điền vào một mẫu nhưng không được viết tên tôi lên đó. Viên cảnh  sát trưởng yêu cầu tôi viết David Washington là tên tôi và bảo tôi rằng, "Trong nhà giam ông sẽ được gọi là David Washington, và ông phải đáp ứng với cái tên này."
Tôi từ chối và tôi bảo với người đó rằng, "Trước hết, ông cởi áo khoác của ông ra đi. Trên áo khoác của ông có dấu hiệu nói về Bộ tư pháp và cảm thấy xấu hổ về bản thân mình rằng ông là người có thẩm quyền cao nhất về công lí ở Mĩ, thế mà yêu cầu tôi làm điều gì đó tuyệt đối bất hợp pháp. Và lí do là gì? Nó đơn giản là tôi viết David Washington còn ông đầu độc tôi trong dêm và không ai thậm chí có khả năng tìm ra nơi tôi đã biến mất. Có lẽ trên máy bay nữa, ông đã đưa tên tôi vào là  David Washington. Cho nên David Washington vào tù và ngày mai ông có thể thả anh ta. Tôi đơn giản biến mất trong thinh không. Lừa tôi hơi bị khó đấy. Tôi sẽ viết tên tôi - nếu ông muốn về nhà bởi vì đã nửa đêm rồi, bằng không thì tự tay ông điền vào mẫu đi, viết bất kì cái gì ông muốn. Tôi sẽ kí vào nó.
Ông ta muốn về nhà. Mệt mỏi... bản thân ông ấy mệt rồi. Ông ấy điền vào mẫu là David Washington. Chiến lược của tôi là rõ ràng và tôi đã kí tên tôi mà cả thế giới đều đã biết. Ông ấy nhìn vào chữ kí của tôi và ông ấy nói, "Tôi không hiểu ông đã viết gì."
Tôi nói, "Không cần ông hiểu. Đây là chữ kí của tôi. Đây không phải là chữ kí của David Washington. Bây giờ ông có thể giết tôi. Và nhớ cho, dù ông có giết tôi hay không, thì đến sáng mọi báo chí và mọi đài truyền hình và mọi đài phát thanh sẽ phát đi tin này... toàn thể ý niệm về nền dân chủ đơn giản là từ ngữ. Thực ra, nó là đạo đức giả."
Trong khi vào tù có một người đàn bà vào cùng tôi, một tù nhân, một đàn bà da đen. Cô ta hỏi tôi liệu cô ta có thể giúp đỡ cái gì không bởi vì sáng mai cô ta sẽ được thả. Nếu có bất kì thông điệp nào cho báo chí, cho các phươmg tiện thông tin, những người đang bao quanh nhà tù, ông có thể đưa cho tôi.
Tôi bảo cô ấy nghe thật chăm chú cuộc nói chuyện giữa tôi và viên cảnh sát trưởng và bất kì cái gì xảy bạn báo cho các phương tiện thông tin.
Sáng hôm sau cả nước Mĩ nóng lòng mong mỏi rằng đây đơn giản là một chế độ phát xít giả danh dân chủ.
Dường như không có kính trọng gì với cá nhân. Họ loại tôi ra khỏi nhà tù ngay lập tức bởi vì họ muốn phá huỷ cái mẫu này.
Trong nhà tù thứ hai, họ nhốt tôi cùng xà lim với một người bị bệnh AIDS. Và người này sắp chết. Nhiều nhất là bẩy ngày nữa người này sẽ chết. Trong sáu tháng người này đã ở đó và không ai ở chung xà lim cả bởi vì bác sĩ đã bảo rằng không được đưa tù nhân khác vào đây. Bệnh này nguy hiểm và hay lây tới mức bất kì ai sống với người đó thì nhất định sẽ bị mắc bệnh.
Họ đẩy tôi vào xà lim đó. Khi họ đi, bản thân người này nói với tôi "Osho, tôi đã thấy thầy trên ti vi và điều này không là gì ngoài một chiến lược tinh ranh để giết thầy. Tôi sắp chết vì bệnh AIDS. Xin đừng chạm tới bất kì cái gì trong xà lim. Gõ cửa cho tới khi các bên tới và buộc họ phải đổi thầy từ chỗ này sang chỗ khác. Và tôi vẫn cùng với thầy. Tôi sắp chết, nhưng tôi vẫn mang tính con người. Những người kia, người đã đẩy thầy vào đây, chỉ trông như con người thôi. Ông bác sĩ đã không cho phép ngay cả kẻ giết người được vào xà lim này. Bản thân ông bác sĩ không bao giờ vào xà lim này cả. Ông ấy hỏi tôi từ bên ngoài. Thầy chưa phạm tội gì cả, thầy đã bị bắt mà không có lệnh bắt nào. Thầy đã không được phép tiếp xúc với luật sư của mình và bây giờ họ đầy thầy vào xà lim không có gì ngoài cái chết chắc chắn."
Tôi phải gõ cửa liên tục một giờ. Thế rồi viên cai tù xuất hiện, thế rồi bác sĩ xuất hiện, và tôi hỏi họ, rằng, "Các ông có biết người này bị bệnh AIDS không? Các ông có biết rằng trong sáu tháng các ông đã không đẩy ai vào xà lim này không? Thế thì tại sao các ông đã đẩy tôi vào xà lim này? Và tôi không phải là tội phạm. Các ông thậm chí còn không chứng minh được trước toà án rằng tôi đã phạm tội nào. Các ông là tội phạm bởi vì các ông đang cố gắng giết một con người mà chưa làm điều gì sai cả."
Họ trở nên sợ hãi - sợ ai? Sợ phương tiện thông tin. Bởi vì tôi bảo họ, "Khi tôi ra khỏi tù thì tôi sẽ nói cho các phương tiện thông tin điều đã xảy ra cho tôi. Vị bác sĩ này không phải là bác sĩ của hiểu biết. Ông ta nên bị trừng phạt và trừng phạt duy nhất có thể là ông ta nên bị đẩy vào trong xà lim này với người này."
Tôi được cho sang xà lim khác ngay lập tức và họ cho tôi đi sớm nhất có thể được cứ nghĩ rằng sẽ không có người của phương tiện thông tin nào ở bên ngoài cả, nhưng nước Mĩ có phương tiện thông tin rất thức tỉnh, tỉnh táo. Họ có đó hai mươi tư tiếng quanh bất kì nhà tù nào giam giữ tôi. Họ đi theo xe tù trên trực thăng riêng của mình. Người ta không thể nào xoay xở che giấu tôi ở chỗ nào đó nơi phương tiện thông tin không biết được.
Tôi kính trọng phương tiện thông tin. Nhưng tôi muốn nói rằng giới báo chí Ấn Độ vẫn còn chưa có phẩm chất lớn lao đó. Nó mới ở hạng ba.
Không hỏi gì tôi họ cứ đi nói những điều tôi chưa bao giờ nói. Đây là lí do tại sao tôi cho các cuộc phỏng vấn này.
Hỏi: Tôi có một câu hỏi phụ cho điều này nếu tôi có thể được hỏi, trước khi tôi tiếp tục sang câu hỏi mới. Thầy đã nói về cách thức rất quan trọng là có phương tiện truyền thông tự do và bạo dạn và về cách thầy trả lời cho mọi câu hỏi này sao cho các nhà báo Ấn Độ có thể viết về nó để nó có thể đi tới người khác. Tôi đã đệ trình một danh sách các câu hỏi: những câu hỏi quan trọng theo ý kiến của chúng tôi, mà sẽ rất hay nếu thầy trả lời chúng bởi vì nó sẽ xoá đi nhiều hiểu lầm. Nhưng tôi thấy rằng những câu hỏi này đã bị cắt bỏ khỏi bảng hỏi ban đầu của tôi. Thậm chí tôi đã được yêu cầu không hỏi thầy những câu hỏi này.
Đáp: Những câu hỏi đó là rác rưởi. Tôi đơn giản không muốn gọi các câu hỏi của bạn trước mọi người là ‘rác rưởi’. Đó là lí do tại sao tôi đã cắt bỏ chúng. Nhưng nếu bạn vẫn quan tâm tới rác rưởi bạn có thể hỏi. Nhưng thế thì được chuẩn bị đi.
Tôi đã chọn ra những câu hỏi hay nhất mà bạn đã hỏi - bởi vì toàn thể nỗ lực của tôi là ở chỗ bạn nên thông báo cho mọi người về những điều cơ bản. Cách tiếp cận nền tảng của tôi về cuộc sống, về tôn giáo, về triết lí, về tâm trí mọi người và cách nó có thể được biến đổi. Những câu hỏi đó mà tôi đã trả lời là xuất phát từ từ bi với bạn. Tôi đã không muốn xúc phạm một quí bà, nhưng nếu bạn không phải là quí bà, bạn có thể hỏi. Nhưng nhớ cho, thế thì tôi sẽ không phải là một quí ông.
Tôi e rằng tôi là một nhà báo trước hết rồi mới là quí bà sau cho nên về những câu hỏi này, tôi sẽ phải hỏi thầy ít nhất một câu. Một trong những câu hỏi mà thầy đã cắt bỏ là, khi được hỏi, nhiều phần mang mối quan tâm thành thật tới sự lành mạnh của thầy hơn bất kì cái gì khác. Đây là câu hỏi liên quan đến sự kiện là nhiều người trong vùng này hoàn toàn tức giận với điều họ coi là lẫn lộn và chấn động. Họ thấy rằng con cái họ sẽ không đúng, tạm nói vậy, chúng sẽ bị ảnh hưởng không đúng. Một thời gian trước đây nào đó chúng tôi cũng đã mang bài báo viết rất hay của một đệ tử của thầy về cách cô ấy cảm nhận về sự trở lại của thầy. Nhưng nhiều phản hồi mà chúng tôi đã nhận được lại rất bạo hành. Chúng cực kì bạo hành, tới điểm mà chúng tôi đã phải vứt đi mọi thứ về nó. Bây giờ nếu có một dòng chảy ngầm như vậy chống lại thầy, thầy không lo nghĩ sao?
Có những người không hiểu tôi. Và đây là những người không muốn con cái họ trưởng thành. Đây là những người không muốn giúp đất nước này đi vào trong thời hiện đại. Đây là những chướng ngại trong tiến hoá của nước này.
Họ nên tới đây cùng với con cái họ. Họ nên hỏi những câu hỏi liên quan tới sự trưởng thành của con cái họ, việc giáo dục con cái, đạo đức của con cái họ. Những câu trả lời họ không thể đưa ra được, tôi sẵn sàng đưa ra. Đó là điều làm cho họ tức giận.
Tôi nói không có Thượng đế. Bây giờ bắt giữ những người tức giận lại. Để cho họ chứng minh rằng có Thượng đế đi. Nếu họ không thể chứng minh được thế thì đơn giản chân thành chấp nhận rằng Thượng đế của chúng ta chỉ là niềm tin, không phải là kinh nghiệm. Đừng cho con bạn niềm tin. Những niềm tin đó đã giết chết đất nước này trong hàng thế kỉ. Đất nước này đã sống gần mười nghìn năm của một quá khứ rất văn minh. Vậy mà nó vẫn đói, vậy mà nó không có thái độ khoa học với cuộc sống. Không có cách tiếp cận công nghệ, điều có thể biến đổi cái nghèo nàn. Và lí do là ở chỗ mọi đứa trẻ đều được nuôi dưỡng bằng niềm tin trong khi khoa học phụ thuộc vào hoài nghi.
Tôi dạy hoài nghi... và chừng nào bạn còn chưa có dũng cảm để hoài nghi, bạn sẽ không bao giờ biết được chân lí. Chân lí của bạn bao giờ cũng được vay mượn và chân lí vay mượn không phải là chân lí.
Những người tức giận chứng tỏ qua tức giận của họ rằng họ sai. Tôi không tức giận, tôi không tức giận rằng đại đa số mọi người sẽ phá huỷ việc thiền của các sannyasins của tôi.
Họ là đại dương bao la... còn các sannyasins của tôi chỉ giống như giọt nước. Giọt nước không sợ đại dương còn đại dương nổi giận về giọt nước. Điều đó phải là quan trọng.
Niềm tin của họ là trống rỗng không có nội dung nào. Bằng không họ nên hạnh phúc là tôi đang ở đây chứ. Họ nên mang con cái họ tới. Họ nên giúp con cái họ hỏi những câu hỏi mà họ không thể trả lời được.
Đạo đức sợ thông minh không phải là đạo đức. Nó là thứ vô đạo nhất trên thế giới.
Tôn giáo sợ bị hỏi rõ ràng biểu lộ rằng nó biết sâu bên dưới không có nền móng cho ngôi đền của nó.
Và điều này không chỉ là câu hỏi của những người ở đây. Đây là câu hỏi của mọi người khắp thế giới.
Socrates bị người Hi Lạp kết án. Việc nở hoa vĩ đại nhất của riêng họ, thiên tài của riêng họ. Người Hi Lạp chưa bao giờ có thể đạt tới cao hơn Socrates - về thông minh - vậy mà họ đã kết án ông ấy. Và lí do: họ sợ rằng ảnh hưởng của ông ấy có thể làm biến chất con cái họ.
Ảnh hưởng của Socrates có thể làm biến chất con cái họ thật. Cái ngu đần của họ không thể làm biến chất con cái họ nhưng thực sự điều họ gọi là biến chất là Socrates có thể phơi bầy họ ra và đó cũng là chức năng của tôi nữa.
Tôi có thể phơi bầy mọi dối trá mà bạn đã từng nói cho con cái bạn. Đó là nỗi sợ của bạn. Bạn sợ chân lí: và bạn gọi chân lí đó có thể làm biến chất. Vâng, chân lí có thể làm biến chất dối trá.
Tôi đem thuốc tới và bạn bị ốm. Thuốc có thể phá huỷ ốm bệnh của bạn. Cho nên bất kì ai tức giận đều được mời. Hoặc tôi sẽ làm cho người đó tức giận hoàn toàn và người đó sẽ là một sannyasin, hoặc tôi sẵn sàng bị tức giận hoàn toàn và là một tín đồ của người đó.
Đây là cách con người nên cư xử với nhau. Đây là cách thông minh yêu cầu rằng mọi người nên tương tác. Tôi không nói rằng "Đồng ý với tôi đi" - tôi đang mời bạn. Cứ tới với mọi bất đồng của bạn, nhưng không hiểu tôi, không nghe tôi, nếu mọi người tức giận, điều đó đơn giản bầy tỏ cái yếu của họ, trì trệ của họ.
Tôi bỏ qua những câu hỏi đơn giản đó chỉ vì tôi không muốn gọi bất kì ai là chậm phát triển. Tôi không muốn gọi bất kì ai là ngu đần. Nhưng câu hỏi của bạn không thể trả lời được chừng nào tôi chưa nói chân lí. Chỉ những người chậm phát triển trí tuệ mới tức giận. Người thông minh không bao giờ tức giận cả. Thực ra, người thông minh bao giờ cũng tìm ai đó có thể làm cho họ tức giận, bởi vì đấy sẽ là bắt đầu của một cuộc hành trình. Việc tìm kiếm mới, theo chiều hướng mới.
Chỉ người chậm phát triển mới không muốn nghe cái gì vượt ra ngoài tâm trí họ. Họ hoàn toàn được thoả mãn như con trâu vậy, nhai cùng thứ cỏ cả đời. Chớ tức giận con trâu nhé.
Nhưng toàn thể tiến triển của con người phụ thuộc vào vài người có đủ dũng cảm để làm chúng ta nổi giận, người đã phá huỷ các niềm tin cũ của chúng ta, người đã chọc thủng các đạo đức cũ của chúng ta, người đã cho chúng ta viễn kiến về thế giới mới, về tương lai mới, người đã đưa chúng ta ra khỏi quá khứ và sự tù túng của nó để đi vào tự do của tương lai.
Hỏi: Xin cám ơn thầy về việc trả lời cho câu hỏi đó. Thầy làm gì, thầy thấy trước cái gì về tương lai của phong trào sannyasin của thầy? Thầy có thấy nó có tiền đồ không, kể cả khi thầy không có ở đây?
Đáp: Phong trào sannyasin không phải là của tôi. Nó không phải là của bạn. Nó đã ở đây khi tôi không ở đây. Nó sẽ ở đây khi tôi sẽ không ở đây nữa.
Phong trào sannyasin đơn giản nghĩa là phong trào của những người tìm kiếm chân lí. Họ bao giờ cũng ở đây.
Tất nhiên, họ bao giờ cũng bị đám đông dốt nát hành hạ: bị giết chết, bị sát hại, bị đóng đinh hay bị tôn thờ.
Nhớ lấy: Bạn bị đóng đinh hay bị tôn thờ là như nhau. Cả hai đều là cách để gạt bỏ những người đó. Một đằng là đóng đinh, đằng kia là tôn thờ. Tôn thờ có văn hoá hơn. Chúng tôi nói bạn là hoá thân của Thượng đế, chúng tôi sẽ tôn thờ bạn. Nhưng chúng tôi sẽ không làm điều bạn nói. Làm sao chúng tôi có thể làm được? Chúng tôi là những người bình thường. Bạn là người phi thường - hoặc bạn là nhà tiên tri do Thượng đế phái xuống, hay là một sứ giả, hay đứa con duy nhất của Thượng đế, hay bạn là hoá thân của Thượng đế - bạn có thể làm phép màu. Chúng ta đã tạo ra đủ mọi loại phép mầu, chỉ với một lí do. Để tạo ra khoảng cách giữa chúng ta và những người đã tìm kiếm chân lí và những người cuối cùng đã tìm ra chân lí. Chúng ta không sẵn sàng đi cùng họ. Chỉ có hai cách: hoặc giết chết họ, phá huỷ họ, để chúng ta có thể quên họ đi và tha thứ họ.
Họ là phần tử gây rối, mối phiền phức. Chúng ta đang ngủ và có những giấc mơ đẹp thế và rồi một Phật Gautam tới và bắt đầu lay bạn dậy và nói, "Dậy đi!" Một cách tự nhiên bạn đâm cáu.
Bao giờ cũng có một dòng người tìm kiếm chân lí... tôi gọi nó là sannyas. Nó là vĩnh hằng. Nó là sanatan. Nó không liên quan gì tới tôi cả.
Hàng triệu người đã đóng góp cho nó. Tôi cũng đã đóng góp phần của mình. Nó sẽ cứ ngày một trở nên phong phú hơn. Khi tôi ra đi sẽ càng ngày càng nhiều người tới và làm cho nó phong phú hơn. Tính chất sannyas cũ là nghiêm chỉnh. Tôi đã đóng góp cho nó cảm giác khôi hài. Tính chất sannyas cũ buồn bã. Tôi đã đóng góp cho nó việc ca hát, nhảy múa, cười đùa... Tôi đã làm cho nó nhân bản hơn.
Tính chất sannyas cũ bằng cách nào đó là phủ định cuộc sống. Tôi đã làm cho nó thành khẳng định cuộc sống. Nhưng nó vẫn là cùng tính chất sannyas đó. Nó vẫn là cùng cuộc tìm kiếm đó. Tôi đã làm cho nó phong phú hơn. Tôi đã làm cho nó tiếp đất vào thế giới này bởi vì toàn thể giáo huấn của tôi là 'sống trong thế giới, nhưng không thuộc vào thế giới.'
Không có nhu cầu từ bỏ thế giới này. Chỉ những kẻ hèn nhát mới từ bỏ nó. Sống trong thế giới, kinh nghiệm nó. Nó là trường học. Bạn không thể trưởng thành trên Himalayas được. Bạn chỉ có thể trưởng thành trong thế giới.
Từng bước đều là một kì kiểm tra. Từng bước bạn đều trải qua kiểm tra. Cuộc sống là một cơ hội.
Tôi rồi cũng sẽ qua đi. Điều đó không có nghĩa là phong trào sannyas sẽ qua đi. Nó không thuộc vào ai cả.
Cũng như khoa học không thuộc vào Albert Einstein. Tại sao tìm kiếm chân lí phải thuộc về ai đó? Thuộc vào Phật Gautam? Thuộc vào J. Krishnamurti? Hay vào tôi? Hay vào bạn?
Cũng như khoa học cứ trưởng thành và mọi thiên tài khoa học cứ đóng góp cho nó và sông Hằng cứ trở nên ngày một lớn và rộng mãi - thành đại dương; theo cùng cách đó thế giới bên trong cần khoa học. Thế giới khách quan có một khoa học. Thế giới bên trong cần một khoa học và tôi gọi tính chất sannyas là khoa học của thế giới bên trong. Nó đã trưởng thành nhưng bởi vì nó đi ngược lại sự gắn bó của nhân loại, dốt nát, mê tín, cái gọi là tôn giáo, nhà thờ, tu sĩ, giáo hoàng, shankaracharyas... Đây là những kẻ thù của việc tìm kiếm bên trong bởi vì tìm kiếm bên trong không cần tới tổ chức.
Phong trào sannyas không phải là một tổ chức: đó là lí do tại sao tôi gọi nó là 'phong trào'. Nó mang tính cá nhân. Mọi người tham dự vào. Tôi đã bắt đầu một mình và thế rồi mọi người bắt đầu tới và tham gia cùng tôi và dần dần, dần dần đoàn người cứ trở nên ngày một lớn hơn. Nhưng nó không phải là một tổ chức. Tôi không là người lãnh đạo ai cả. Không ai phải theo tôi. Tôi biết ơn là các bạn đã theo tôi để chia sẻ phúc lạc của tôi, tình yêu của tôi, cực lạc của tôi. Tôi biết ơn các bạn. Không ai là tín đồ của tôi cả, không ai là thấp hơn. Không có cấp bậc. Nó không phải là tôn giáo. Nó mang tính tôn giáo thuần khiết. Chính điều tinh tuý. Không phải là hoa, mà chỉ là hương thơm. Bạn không thể bắt giữ nó được.
Bạn có thể có kinh nghiệm về nó, bạn có thể được bao quanh bởi hương thơm, nhưng bạn không thể bắt giữ nó được.
Các tôn giáo giống như hoa khô bạn có thể tìm thấy trong Kinh Thánh, trong Gita... Khi chúng được đặt vào trong Kinh Thánh chúng còn sống, chúng còn hương thơm, nhưng bây giờ nó chỉ là cái xác. Mọi sách linh thiêng đều là cái xác, hoa khô và không gì khác.
Chân lí, chân lí sống, phải được tự thân từng cá nhân khám phá ra. Không ai có thể trao nó cho bạn được.
Vâng, ai đó đã đạt tới nó có thể truyền đạt sự khao khát vào bạn, ham muốn vô cùng về nó. Tôi không thể cho bạn chân lí được, nhưng tôi có thể cho bạn ham muốn về nó.
Tôi không thể cho bạn chân lí được, nhưng tôi có thể chỉ cho bạn trăng... xin đừng bị gắn bó với ngón tay của tôi đang chỉ lên trăng. Ngón tay này sẽ biến mất. Trăng sẽ vẫn còn và việc tìm kiếm sẽ tiếp tục.
Chừng nào còn một người trên trái đất hoa của tính chất sannyas sẽ vẫn nở.
Hỏi: Nhưng có cái gì đó thật đặc biệt về thầy mà gắn biết bao nhiêu sannyasin với thầy. Nó là gì vậy? Thầy sẽ mô tả nó như thế nào?
Đáp: Có nhiều điều - không chỉ một. Tại sao các sannyasin yêu mến tôi nhiều thế.
Trước hết, tôi là người duy nhất trong toàn thể lịch sử trao cho bạn tính cá nhân của mình. Cái gọi là các guru đã làm chính điều đối lập: họ lấy đi tính cá nhân của bạn. Toàn thể nỗ lực của họ là ở chỗ bạn phải buông xuôi theo họ. Chức năng của bạn chỉ là chạm vào chân họ và nhận ân huệ của họ.
Nỗ lực của tôi là hoàn toàn khác. Bạn không thể nhận được bất kì ân huệ nào bằng việc chạm chân của bất kì ai khác. Ngược lại, bạn đang làm người đó thêm bản ngã và ốm yếu.
Bản ngã là khối u của linh hồn người đó. Đừng làm cho bất kì ai thành ốm yếu. Từ bi đi. Đừng bao giờ chạm vào chân bất kì ai.
Tôi cho bạn sự tự kính trọng mình, điều chưa ai đã từng trao cho trước đây. Tôi đã làm mọi nỗ lực để làm cho bạn thành cá nhân đứng trên đôi chân riêng của mình, không phụ thuộc vào tôi.
Đấy là hiện tượng lạ bởi vì tôi cho bạn tự do, bạn yêu tôi. Bởi vì tôi làm bạn là chính bản thân bạn, bạn yêu tôi.
Nỗ lực của tôi là để lấy đi mọi truyền thống, chính thống, mê tín, khỏi tâm trí bạn để cho bạn có thể đạt tới trạng thái vô trí... trạng thái tối thượng của im lặng, nơi thậm chí không một ý nghĩ chuyển động. Thậm chí không một gợn sóng trong cái hồ tâm thức của bạn.
Và toàn thể điều đó phải được bạn làm. Tôi không nói rằng "Cứ theo tôi đi. Tôi là đấng cứu tinh. Tôi sẽ cứu bạn." Tất cả những điều đó đều là chuyện tào lao. Không ai có thể cứu bạn được, ngoại trừ bản thân bạn. Và độc lập tâm linh là độc lập duy nhất đáng gọi là độc lập. Mọi sự độc lập khác - chính trị, kinh tế, đều chỉ là sơ sơ, hời hợt.
Nhưng độc lập thực và đích thực là ở chỗ bạn không để trưởng thành bên trong của mình phụ thuộc vào bất kì ai. Những người đã tới với tôi đều đã trở nên ngày càng độc lập hơn. Ngày càng là bản thân họ hơn. Đó là lí do tại sao họ lại yêu tôi. Tôi không làm cho họ thành đám đông, tôi làm cho họ thành tuyệt đối cá nhân. Tôi thậm chí không trao cho họ ý thức hệ để được thực hành... không trao cho họ kỉ luật để được thực hành, tôi đơn giản chia sẻ kinh nghiệm riêng của tôi. Từ kinh nghiệm đó họ phải tìm ra kỉ luật riêng của họ.
Đây là một đoàn người không có thầy và đệ tử, đây là một đoàn người có thầy và các thầy tiềm năng.
Hỏi: Xin cám ơn thầy. Xin thêm một câu hỏi nữa. Thầy đã nói trong cuộc phỏng vấn trước rằng đây không phải là chỗ nghỉ cuối cùng của thầy... rằng có lẽ thầy sẽ đi đâu đó khác. Thầy có nghĩ ít nhiều về nơi thầy lập kế hoạch tới không? Bất kì chỗ đặc biệt nào... không phải Pune? Tôi nghĩ chỗ đó sẽ hết sức hạn chế... liệu Pune có bị bỏ đi không?
Đáp: Không, đạo tràng Pune sẽ tiếp tục. Tôi không định tới Pune. Tôi sẽ ở Bombay... bây giờ tôi phải làm cho Bombay nổi giận. Tôi đã làm cho Pune nổi giận đủ rồi.
Và thế rồi có nhiều chỗ khác còn bị bỏ lại và nó còn không đúng, họ cần bị chọc giận.
Cho nên tôi sẽ đi tới những chỗ mới, chọc giận mọi người. Khi họ đủ giận rồi thì tôi sẽ đi tới nơi khác. Cuộc đời còn lại của tôi sẽ là kẻ chọc giận lang thang.

Ads Belove Post