Giận dữ của thân, mồm và tâm trí

Giận dữ của thân, mồm và tâm trí

Price:

Read more

Hãy nhận biết về giận dữ của thân,
Hãy làm chủ thân,
Hãy để nó phục vụ cho chân lí.
Giận dữ có ba tầng. Tầng đầu tiên là giận dữ của thân thể. Hãy nhận biết về giận dữ của thân. Bạn có thể đã không quan sát nó: rằng thân thể tích luỹ giận dữ, rằng thân thể có cách riêng của nó để tích luỹ giận dữ. Khi bạn cảm thấy giận dữ bạn nghiến răng, bạn siết chặt nắm tay - tại sao? Thực tế, ở phương Đông đã từng có cách thức giúp bạn. Đó là sự giúp đỡ tạm thời, nhưng có giá trị lớn bởi vì chúng có thể làm cho bạn nhận biết về nhiều điều. Khi bạn cảm thấy giận, hãy nghiến răng, siết nắm tay và bạn sẽ ngạc nhiên: rằng khi bạn nghiến răng và siết nắm tay và chỉ đánh nhau với không khí - đấm bóng - trong vòng năm phút cơn giận qua đi. Cái gì đó đã xảy ra, cái gì đó đã được xả ra.
Bây giờ, Tích hợp tư thế, Rolfing, và các phương pháp như thế đang trở nên nhận biết rất nhiều rằng giận dữ bị kìm nén của bạn, dâm dục, tham lam và đủ mọi chất độc tích luỹ vào trong thân thể, trong cơ bắp. Bằng xoa bóp sâu những chất độc đó có thể được xả ra. Rolfing thực sự là đóng góp lớn lao. Xoa bóp sâu thân thể có thể có ích lớn lao. Nó có thể làm cho bạn nhận biết rằng thân thể mình đang mang nhiều thứ; và thân thể bạn lái bạn vào nhiều điều mà bạn có thể đã không đi vào nếu thân thể không lái bạn tới đó. Hãy nhận biết về giận dữ của thân, Phật nói, hãy làm chủ thân, hãy để nó phục vụ cho chân lí.
Làm sao làm chủ thân thể? Điều đầu tiên là học thảnh thơi. Phật dạy cho các đệ tử của mình cách thảnh thơi. Ở phương Đông, đặc biệt, trong khoa học về yoga, có tư thế đặc biệt, shavasana. Đây là tư thế đó: nằm dài xuống đất cứ dường như bạn chết rồi. Để cho thân thể dần dần chết đi. Hãy bắt đầu từ chân. Thực tế, hãy trao đổi với thân thể bạn; hãy nói với chân, "Chết đi, xin hãy chết đi." Và thế rồi đi lên. Một nhà phân tâm đã nói với bệnh nhân của mình, "Mọi điều anh cần là thảnh thơi, cho nên từ đêm nay anh hãy bắt đầu thảnh thơi đi. Hãy bắt đầu từ chân; nói với ngón chân anh, 'Ngón chân hãy thảnh thơi, bàn chân hãy thảnh thơi,' và đi lên, nói với từng chi và rồi cuối cùng hãy bảo tâm trí anh thảnh thơi."
Người này về nhà. Anh ta rất xúc động bởi ý tưởng này; cả ngày anh ta chờ đợi cho tới đêm. Đêm tới, anh ta nằng trên giường. Anh ta vừa tắm nước nóng xong như nhà tâm thần đã gợi ý, đã cảm thấy chút ít thảnh thơi khi nằm trên giường. Anh ta bắt đầu: " Ngón chân hãy thảnh thơi, bàn chân hãy thảnh thơi, cẳng chân hãy thảnh thơi, đùi hãy thảnh thơi," vân vân và vân vân. Anh ta vừa đi tới tâm trí để nói, "Tâm trí hãy thảnh thơi," thì vợ anh ta bước ra khỏi buồng tắm trần truồng, sẵn sàng đi ngủ. Bỗng nhiên người này hô lên, "Thức dậy! Mọi người thức dậy!"
Điều này sẽ không ích gì. Do đó Phật không nói thảnh thơi, đi ngủ, bởi vì thế thì bạn có thể thức dậy và bạn có thể gọi mọi người khác thức dậy. Ông ấy nói, "Hãy cảm thấy chết. Hãy để thân thể chết đi trong khoảnh khắc, cứ dường như bạn chỉ là cái xác." Bạn không thể làm được gì cả. Và kiến bắt đầu bò lên bạn; bạn không thể làm được gì cả. Và đó thực sự là một kinh nghiệm lớn, cảm thấy giống như cái xác, và kiến bò lên mặt bạn hay muỗi đốt; nhưng bạn không thể làm gì được, bạn đơn giản là người quan sát. Đó là kinh nghiệm hiếm hoi để trải qua nó. Dần dần, dần dần bạn trở thành người chủ bởi việc làm thảnh thơi thân thể mình. Thân thể bạn càng căng thẳng, nó càng là chủ của bạn. Hãy nhận biết về giận dữ của mồm... Và khi bạn đã học cách thảnh thơi giận dữ của thân thể, cuồng nộ của thân thể, thế thì hãy bắt đầu nhận biết về điều bạn nói. Thỉnh thoảng, một cách vô ý thức, bạn nói ra một lời. Bạn đã không nhận biết về hậu quả của lời này. Bạn có thể đã không nghĩ rằng nó sẽ tạo ra rắc rối cho bạn.
Một thanh niên thu xếp cho vị hôn phu của mình gặp cha mẹ mình qua buổi tiệc rượu tại một khách sạn phô trương. Sau khi gia đình anh ta ra về, cô gái hỏi liệu cô ấy có gây ấn tượng tốt cho họ không. "Ồ, nói thẳng nhé, em yêu," anh ta nói, "mẹ anh bảo anh ở chỗ riêng tư rằng mẹ thấy em có chút ít thô tục." "Nhưng anh có bảo mẹ là em đã đi học ở một trong những trường cuối tốt nhất không?" cô ta hỏi. "Có chứ, tất nhiên là anh nói rồi." "Và anh có nói với mẹ về mối quan tâm của em về nghệ thuật và văn hoá không?" "Chắc chắn có." "Và anh có bảo mẹ gia đình em quan trọng thế nào trong vùng không?" "Tự nhiên là anh đã nói," anh ta đáp. "Thế thì cái cứt "thô tục" này tất cả là gì?" cô trẻ tinh tướng hỏi.
Mọi người cứ nói mọi thứ, chẳng thực sự nhận biết về điều họ đang nói. Thực tế, tâm trí họ giống như cái máy hát. Họ đơn giản lặp lại. Bây giờ khoa học đã khám phá ra rằng có thể làm các lỗ hổng trong đầu bạn và có thể đưa điện cực vào trong; những điểm nào đó có thể được đẩy vào và một điều rất kì lạ xảy ra. Chẳng hạn, điện cực được đẩy  ào
trong não bạn tại trung tâm nào đó và bạn bắt đầu nói cái gì đó chẳng bởi lí do nào cả. Không ai đã hỏi điều đó, không có hoàn cảnh cho nó, nhưng bạn bắt đầu nói nó. Thế rồi điện cực được lấy ra và bạn dừng việc nói nó. Điện cực lại được ấn vào; bạn bắt đầu cùng một điều lặp lại từ chính lúc ban đầu - lại cùng câu đó, cùng từ đó. Điều đó có thể được thực hiện hàng trăm lần và mỗi lần bạn sẽ làm điều đó lặp lại, cứ dường như điện cực không là gì ngoài cái kim của máy hát. Tâm trí bạn là cái máy ghi lớn. Bạn đã ghi lại đủ mọi thứ và bạn cứ nói chúng, nghĩ rằng bạn đang nói; điều đó không đúng. Chừng nào bạn còn chưa thực sự có tính quan sát, bạn không nói mọi sự. Tâm trí bạn cứ lặp lại những hình mẫu cũ và bạn cứ đi vào những vấn đề cũ, lặp đi lặp lại. Hãy nhận biết về giận dữ của mồm...
Hãy làm chủ lời của ông,
Hãy để chúng phục vụ chân lí.
Hãy nhận biết về giận dữ của tâm trí...
Và cuối cùng, dần dần, thân trước, rồi lời, rồi tâm trí.
Hãy làm chủ ý nghĩ của ông,
Để chúng phục vụ chân lí.
Người trí huệ đã làm chủ thân, lời và tâm trí,
Họ là người chủ thực.
Nếu bạn có thể quan sát thân, tâm và tất cả sự vận hành của chúng, bạn sẽ trở nên tách rời khỏi chúng tới mức bạn có thể làm chủ chúng. Bạn có thể làm chủ cái gì đó chỉ khi bạn có khoảng cách với nó. Nếu bạn bị đồng nhất với nó bạn không thể làm chủ nó được. Và Phật nói người là chủ cái ta riêng của mình là người chủ của toàn thể sự tồn tại; người đó đã đi vào trong bình diện khác của cuộc sống. Bạn là nô lệ, người đó là chủ; bạn là máy, người đó là người thực; bạn vận hành vô ý thức, người đó vận hành có ý thức. Và vận hành một cách có ý thức là vượt ra ngoài tất cả buồn rầu, là vượt ra ngoài tất cả khổ sở, là vượt ra ngoài tất cả phiền não, là đi vào cõi bên kia. Các tôn giáo khác gọi cõi bên kia đó là "Thượng đế"; Phật họi nó đơn giản "cõi bên kia." Hãy chuẩn bị cho cõi bên kia... Hãy trở thành người chủ của bản thể riêng của mình.


Ads Belove Post