Toi mau thuan cho moi phat bieu

Toi mau thuan cho moi phat bieu

Price:

Read more

Đã nghe thầy nói liên tục từ hai năm nay, tôi thấy rằng thầy gần như mâu thuẫn với mọi phát biểu thầy đưa ra. Thực sự có cái gì người ta có thể làm ngoại trừ quan sát và chờ đợi không?
Vâng, tôi mâu thuẫn cho mọi phát biểu riêng, mọi lời riêng mà tôi thốt ra. Tôi không có triết học để dạy, thay vì thế, tôi có sự tồn tại để chỉ dẫn. Không học thuyết nào được dạy cho bạn ở đây. Không giáo điều nào được trao cho bạn ở đây. Tôi không là triết gia. Tôi mâu thuẫn như bản thân sự tồn tại. Tôi không có chọn lựa nào. Sự tồn tại là mâu thuẫn: nó chứa đêm và ngày, hè và đông, quỉ và điều thiêng liêng - nó chứa tất cả. Và tôi không còn nữa. Nhiều nhất, tôi chỉ là cửa sổ tới sự tồn tại. Tôi phải mâu thuẫn. Và nếu bạn cứ nghĩ về điều tôi nói, bạn sẽ trong lẫn lộn ngày càng lớn hơn mọi ngày. Đừng chú ý nhiều tới điều tôi nói, để chú ý của bạn vào điều tôi là.
Phát biểu của tôi có thể mâu thuẫn - chúng là vậy. Nếu bạn không thấy mâu thuẫn chính bởi vì bạn yêu tôi. Chúng là mâu thuẫn, nhưng tôi không mâu thuẫn. Chúng cả hai đều tồn tại trong tôi, nhưng không có không hoà hợp nào trong tôi. Đó là điều bạn phải chú ý tới, đó là điều bạn phải thấy. Tồn tại hài hoà sâu trong tôi; tôi không trong xung đột. Nếu có xung đột thế thì tôi chắc đã tuyệt đối phát điên. Với nhiều mâu thuẫn thế, làm sao người ta có thể mang nổi, làm sao người ta có thể sống, thở được?
Chúng không tạo ra bất hoà nào trong tôi. Mọi thứ đều hài hoà. Thay vì thế, ngược lại, chúng giúp cho sự hài hoà, chúng làm cho hài hoà phong phú thêm. Nếu tôi mà là con người của một nốt thôi, chỉ nhắc lại cùng một nốt lặp đi lặp lại, tôi chắc sẽ nhất quán. Nếu bạn muốn có con người nhất quán, tuyệt đối nhất quán, đi tới J. Krishnamurti đi. Ông ấy tuyệt đối nhất quán. Trong bốn mươi năm ông ấy đã không mâu thuẫn với bản thân mình cho dù một lần. Nhưng tôi thấy đó là lí do tại sao nhiều tính phong phú bị mất đi, nhiều tính phong phú mà cuộc sống có, bị mất đi. Ông ấy logic; tôi phi logic. Ông ấy giống như khu vườn: mọi thứ đều nhất quán, được trồng trọt, logic, hợp lí. Tôi thích rừng hoang: không cái gì được trồng. Nếu bạn theo logic quá nhiều, thế thì tốt hơn cả là chọn Krishnamurti hơn là tôi. Nhưng nếu bạn có bất kì tình cảm nào với cái hoang dã, với rừng hoang, chỉ thế thì bạn sẽ có khả năng được hài hoà với tôi. Tôi mở ra cho bạn mọi điều cuộc sống có. Tôi không chọn nói cái gì, tôi không chọn cái gì cần được dạy - tôi không có chọn lựa. Tôi đơn giản nói bất kì cái gì xảy ra trong khoảnh khắc đó. Tôi không biết cái gì sẽ là câu nói tiếp. Bất kì cái gì, tôi sẽ khẳng định nó. Tôi không có hình mẫu được lập sẵn. Tôi là không nhất quán như cuộc sống vậy. Và toàn thể vấn đề về không nhất quán là tới mức bạn không níu bám lấy bất kì tín điều nào. Nếu tôi nhất quán, bạn sẽ níu bám.
Có những tín đồ của Krishnamurti; họ níu bám lấy lời của ông ấy như tín điều. Tôi đã thấy những người rất thông minh, những người rất, rất thông minh đã từng nghe ông ấy trong ba mươi hay bốn mươi năm. Họ đến tôi và họ nói, 'Chẳng cái gì đã xảy ra. Chúng tôi đã nghe Krishnamurti, và bất kì cái gì ông ấy nói cũng đều cảm thấy đúng, dường như là phải, đích xác là điều đúng, nhưng thế rồi chẳng cái gì xảy ra. Về mặt trí tuệ chúng tôi hiểu ông ấy, nhưng chẳng cái gì xảy ra.' Tôi bảo họ, 'Nếu các ông đã từng nghe ông ấy trong bốn mươi năm và về mặt trí tuệ các ông cảm thấy ông ấy đúng nhưng không cái gì xảy ra, thế thì bỏ trí tuệ đó đi và tới tôi. Ở cùng với người tuyệt đối bất hợp lí. Nếu qua lí trí không cái gì đã xảy ra, may ra nó có thể xảy ra qua 'phi lí trí'. Ngay lập tức họ nói, 'Nhưng ông mâu thuẫn bỏ xừ! Lúc ông nói điều này, lúc ông nói điều nọ, và chúng tôi chẳng biết đâu mà lần.' Tôi không thực sự muốn bạn làm cái gì đó, tôi muốn bạn hiện hữu. Tôi không muốn làm bạn thành người trí thức. Họ quá nhiều; thế giới đầy họ và họ sống cuộc sống rất khổ. Bạn không thể tìm được nhiều người khổ hơn những người trí thức. Họ tự tử thậm chí ngay khi họ sống. Họ sống cuộc sống tự tử, vô nghĩa. Nghĩa là ở cái bất hợp lí, chính thơ ca của cuộc sống là mâu thuẫn. Không cái gì có thể được làm về nó. Nó là bản tính của cuộc sống, cách thức sự tồn tại là vậy.
Tôi không ở đây để truyền bá cho bạn quan điểm nào đó. Đó là lí do tại sao tôi có thể nói về Krishnamurti cho bạn. Ông ấy cũng đúng, nhưng chỉ với một quan điểm của việc là đúng. Tôi nói với bạn về Gurdjieff: ông ấy cũng đúng, nhưng chỉ với một quan điểm của việc là đúng. Và họ là mâu thuẫn: Gurdjieff tin vào phương pháp, vào nhóm, trường phái, kĩ thuật, đào tạo, kỉ luật, kỉ luật rất nghiêm khắc; Krishnamurti tin vào không phương pháp, không thiền, không nhóm, không thầy, không tính đệ tử. Tôi nói với bạn rằng cả hai đều đúng, nhưng cả hai chỉ là đúng bộ phận. Cùng nhau họ trở thành toàn thể.
Cuộc sống là bao la tới mức cả Krishnamurti lẫn Gurdjieff đều không thể điều chỉnh theo nó được. Cuộc sống là bao la tới mức không ai có thể vét cạn được nó. Mọi quan điểm đều có thể ở trong nó, ngay cả quan điểm đối lập, và họ cũng đúng. Có những người đã đạt tới qua phương pháp, qua thầy; và có những người đã đạt tới mà không có thầy, không có phương pháp. Có những người bị cản trở bởi thầy và phương pháp, và có những người bị cản trở bởi giáo huấn rằng không cần thầy và không cần thiền, không cần phương pháp luận. Có nhiều kiểu người thế, và điều đó là tốt. Có đa dạng. Cho nên không một học thuyết nào có thể là đúng. Nó có thể đúng cho vài người, nhưng cho những người khác nó sẽ là không đúng. Đó là lí do tại sao nhiều học thuyết thế tồn tại trên thế giới. Phật tồn tại, Jesus tồn tại, Mohammed tồn tại: những ngườu khác biệt toàn bộ thế, và tất cả đều đúng.
Tôi đang thử một thực nghiệm tuyệt đối mới: đem tất cả các bạn lại. Điều này trong bản thân nó sẽ là kỉ luật cho bạn - nó là vậy. Nếu bạn đã từng lắng nghe tôi trong nhiều năm, nó đã là kỉ luật. Nó đã từng là thiền. Tôi cho bạn một quan điểm: tôi sẽ nói chuyện về Patanjali. Tôi sẽ cho bạn một quan điểm và bạn sẽ tạo ra một cấu trúc trong bạn. Ngày hôm sau tôi sẽ bắt đầu nói về Tilopa và tôi sẽ phá huỷ cấu trúc này. Điều đó là đau đớn cho bạn vì bạn bắt đầu níu bám. Khi bạn làm ra cấu trúc, bạn bắt đầu níu bám lấy nó. Khoảnh khắc tôi thấy rằng bạn đã bắt đầu níu bám lấy lí thuyết, lập tức tôi phải đem cái đối lập vào để phá huỷ chúng. Nhiều lần bạn sẽ xây nhà, và nhiều lần tôi sẽ phá nó. Nhiều lần bạn sẽ cảm thấy rằng trật tự đã xảy ra, và tôi sẽ lại tạo ra mất trật tự. Vấn đề là gì? Vấn đề là ở chỗ một ngày nào đó bạn sẽ trở nên nhận biết; bạn sẽ nghe tôi nhưng bạn sẽ không tạo ra trật tự, bạn sẽ không tạo ra cấu trúc. Bởi vì bất kì cái gì phỏng có ích gì nếu tôi cứ phá huỷ nó đi vào ngày hôm sau? Bạn sẽ đơn giản nghe tôi mà không níu bám nào vào lời, lí thuyết, hay các tín điều. Ngày bạn có thể nghe tôi mà không tạo ra cấu trúc bên trong bản thân bạn và tôi thấy rằng bạn đã nghe tôi và có trống rỗng, tôi đã làm việc này. Nghe tôi trong nhiều năm sẽ đem bạn chung cuộc tới nó. Bạn sẽ phải đi tới nó, bởi vì vấn đề là gì? Bạn bắt đầu đem trật tự, kĩ thuật; đến lúc nó sẵn sàng, tôi tới và phá huỷ nó.
Có câu chuyện Tây Tạng về Marpa. Thầy của ông ấy bảo ông ấy làm ngôi nhà, một mình, không có giúp đỡ của ai. Khó đem đá và gạch từ làng lên tu viện. Khoảng cách từ bẩy tới tám kilomet. Marpa mang mọi thứ một mình; điều đó phải được làm. Và đó là ngôi nhà ba tầng, lớn nhất có thể có ở Tây Tạng vào thời đó. Ông ấy đã làm việc vất vả, cả ngày và đêm. Một mình ông ấy phải làm mọi thứ. Nhiều năm trôi qua, ngôi nhà đã sẵn sàng, và Marpa quay về hạnh phúc. Ông ấy cúi mình dưới chân thầy và nói, 'Nhà đã xong.' Thầy nói, 'Bây giờ đốt nó đi.' Marpa đi và đốt ngôi nhà. Cả đêm và cả ngày hôm sau ngôi nhày cháy tiêu. Đến tối chẳng cái gì còn lại. Marpa đi, cúi mình và nói, 'Như thầy đã ra lệnh, ngôi nhà đã được đốt xong.' Thầy nhìn ông ấy và nói, 'Bắt đầu từ sáng mai làm lại. Ngôi nhà mới phải được xây dựng.' Và chuyện kể rằng điều đó đã xảy ra bẩy lần. Marpa trở nên già, chỉ làm cùng một việc lặp đi lặp lại. Ông ấy sẽ xây nhà - và ông ấy trở nên rất, rất hiệu quả, dần dần. Ông ấy bắt đầu xây nhà sớm hơn, mất ít thời gian hơn. Mọi lần nhà làm xong, thầy lại nói, 'Đốt nó đi!' Khi ngôi nhà bị đốt tới lần thứ bẩy, thầy nói, 'Bây giờ không cần nữa.'
Đây là chuyện ngụ ngôn. Nó có thể đã không xảy ra, nhưng đây là điều tôi đang làm cho bạn. Khoảnh khắc bạn nghe tôi bạn bắt đầu tạo ra ngôi nhà bên trong: cấu trúc của các lí thuyết, toàn thể cấu thành, triết lí sống, tín điều để theo, bản kế hoạch tổng thể. Khoảnh khắc tôi thấy rằng ngôi nhà sẵn sàng tôi bắt đầu phá huỷ nó. Và điều này tôi sẽ làm bẩy lần, và nếu cần, bẩy mươi lần. Tôi đợi khoảnh khắc khi bạn lắng nghe và bạn sẽ không thu thấp lời nói. Bạn sẽ lắng nghe, nhưng bạn bạn sẽ nghe tôi, không phải điều tôi nói. Bạn sẽ nghe theo nội dung, không phải bình chứa; không phải lời mà thông điệp vô lời. Dần dần, điều này sẽ xảy ra. Bạn có thể mang việc xây nhà được bao lâu khi biết rõ ràng nó sẽ bị phá huỷ? Đó là nghĩa của mọi mâu thuẫn của tôi. Ngay cả Krishnamurti, người nói rằng không lí thuyết nào được cần, đã tạo ra lí thuyết trong mọi người, bởi vì ông ấy không mâu thuẫn. Ông ấy đã tạo ra lí thuyết bắt rễ sâu trong mọi người. Tôi đã thấy nhiều kiểu người, nhưng không cái gì giống như tín đồ của Krishnamurti. Họ níu bám, họ tuyệt đối níu bám, bởi vì người này nhất quán thế. Trong bốn mươi năm ông ấy đã nói cùng một điều, lặp đi lặp lại. Các tín đồ đã làm các nhà chọc trời. Trong bốn mươi năm, liên tục, ngày tiếp ngày, họ cứ xây dựng mãi lên.
Tôi sẽ không cho phép bạn làm điều này. Tôi muốn ban tuyệt đối trống rỗng lời. Đây là toàn thể chủ định của việc nói của tôi với bạn. Một ngày nào đó bạn sẽ nhận ra rằng tôi đang nói và bạn không tạo ra cấu trúc. Biết rõ rằng tôi sẽ phủ nhận bất kì cái gì tôi nói, bạn không níu bám. Nếu bạn không níu bám, nếu bạn vẫn còn trống rỗng, bạn sẽ có khả năng nghe tôi, không phải điều tôi nói. Và đó là khác biệt toàn bộ, lắng nghe hiện hữu mà tôi đang là, lắng nghe sự tồn tại đang xảy ra ngay bây giờ, trong khoảnh khắc này.
Tôi chỉ là cửa sổ: bạn có thể nhìn qua tôi và cõi bên kia mở ra. Đừng nhìn vào cửa sổ, nhìn qua nó đi. Đừng nhìn vào khung cửa sổ. Mọi lời của tôi đều là khung: nhìn qua chúng đi. Quên lời và khung đi... và cõi bên kia, bầu trời có đó. Nếu bạn níu bám lấy khung, làm sao, làm sao bạn sẽ tung cánh? Đó là lí do tại sao tôi cứ phá huỷ lời, để cho bạn không níu bám lấy cái khung. Bạn phải tung cánh; bạn phải đi qua tôi, nhưng bạn phải đi xa khỏi tôi. Bạn phải đi qua tôi nhưng bạn phải quên tôi hoàn toàn. Bạn phải đi qua tôi, nhưng bạn cần không nhìn lại sau.
Bầu trời bao la có đó. Tôi cho bạn chỉ hương vị của cái bao la đó khi tôi mâu thuẫn. Sẽ rất dễ dàng hơn nhiều cho bạn nếu như tôi là con người nhất quán nói cùng một điều lặp đi lặp lại, ước định bạn theo cùng lí thuyết lặp đi lặp lại. Bạn sẽ hạnh phúc mênh mông hơn, nhưng hạnh phúc đó sẽ là ngu xuẩn bởi vì thế thì bạn sẽ không bao giờ sẵn sàng tung cánh trong bầu trời.
Tôi sẽ không cho phép bạn níu bám lấy cái khung; tôi sẽ cứ phá huỷ cái khung. Đây là cách tôi đẩy bạn tới cái không biết. Mọi lời đều từ cái biết và mọi lí thuyết đều từ cái biết. Chân lí là không được biết, và chân lí không thể được nói ra. Và bất kì cái gì có thể được nói ra đều không thể là thực.


0 Đánh giá

Ads Belove Post