Toi mau thuan ve chu dinh

Toi mau thuan ve chu dinh

Price:

Read more

Và bạn hỏi tôi: “Và thầy nói rằng thầy có khả năng giúp cho mọi kiểu người, nhưng thầy cũng nói rằng thầy là mâu thuẫn về chủ định, để cho một số người sẽ ra đi. Nếu thầy có khả năng giúp cho tất cả, sao ai đó phải cần ra đi?”
Vâng, đấy là cách nó vậy đấy. Tất cả đều có thể được giúp đỡ qua tôi. Khi tôi nói tất cả có thể được giúp đỡ qua tôi, tôi không ngụ ý rằng tất cả phải được giúp đỡ, bởi vì đó không chỉ là phần tôi. Điều đó còn tuỳ vào người sẽ được giúp đỡ nữa. Nó là năm mươi - năm mươi. Sông chảy và tôi có thể uống nước của nó, nhưng tất cả mọi người có phải uống không? - điều đó là không chắc; vài người sẽ bỏ đi. Có thể không phải là đúng lúc cho họ uống và không ai có thể được giúp đỡ khi nó không phải là đúng lúc. Mọi thứ xảy ra theo đúng thời của nó.
Một số có thể không được giúp đỡ bởi vì họ đóng - và bạn không thể ép buộc được, và bạn không thể bạo hành được. Hiện tượng tâm linh xảy ra trong tính thụ động sâu sắc; khi đệ tử thụ động, chỉ thế nó mới xảy ra. Nếu tôi thấy rằng bạn quá tích cực về phần bạn, hay nếu tôi thấy bạn đóng quá nhiều, hay tôi thấy rằng đây không phải là đúng lúc cho bạn, điều tốt nhất có thể xảy ra là ra đi khỏi tôi... bởi vì nếu không bạn sẽ đơn giản làm phí hoài thời gian của bạn - không của tôi, bởi vì tôi không có thời gian - đơn giản bạn sẽ làm phí hoài thời gian của bạn.
Trong khi đó, bạn bị làm sao lãng. Bạn nên ở đâu đó khác trên thế giới, trong chợ. Bạn nên ở đâu đó khác, bởi vì ở đó sự trưởng thành của bạn chắc đã xảy ra. Ở đây bạn làm phí hoài thời gian của bạn nếu đó không phải là đúng lúc cho bạn. Tốt hơn cả là bạn ra đi. Bạn phải đi vào trong thế giới thêm chút nữa. Bạn phải sống qua đau khổ thêm chút nữa. Bạn chưa sẵn sàng, chưa đủ chín, và độ chín là tất cả vì thầy không thể làm gì được; thầy không phải là người làm. Nếu bạn chín và thầy hiện diện, cái gì đó từ cái toàn thể chảy qua thầy và đạt tới bạn và quả chín rụng xuống đất. Nhưng quả xanh sẽ không rụng, và cũng tốt là nó phải không rụng. Cho nên khi tôi nói tôi mâu thuẫn, tôi ngụ ý một kiểu tình huống nào đó bao giờ cũng được tạo ra; không bởi tôi, bởi cái toàn thể qua tôi. Cho nên những người không sẵn sàng, họ không nên được phép theo bất kì cách nào làm phí hoài thời gian của họ. Họ phải đi và học bài học, trải qua đau khổ của cuộc đời, đạt tới trưởng thành nào đó, và thế rồi tới tôi.
Tôi có thể không ở đây - thế thì ai đó khác sẽ ở đây. Bởi vì vấn đề không phải là tôi và ai đó khác; mọi người đã chứng ngộ đều như nhau. Nếu tôi không ở đây, nếu thân thể này không ở đây, thân thể khác nào đó có thể vận hành cho cái toàn thể, cho nên không có vội vàng. Sự tồn tại có thể đợi tới vĩnh hằng. Nhưng chưa chín, bạn không thể được giúp. Có các thầy giáo - tôi không gọi họ là thầy bởi vì họ không thức tỉnh, họ là thầy giáo thôi - họ sẽ không cho phép thậm chí một người chưa chin được ra đi. Họ sẽ tạo ra đủ loại tình huống trong đó người này không thể thoát được. Họ là nguy hiểm, bởi vì nếu thầy giáo không chín chắn họ đang làm sao lãng người này. Và nếu một người không chín chắn và cái gì đó được trao không đúng thời vụ nó sẽ không có tính sáng tạo, nó sẽ có tính phá huỷ.
Điều đó cũng giống như một đứa trẻ nhỏ và bạn bắt đầu dạy nó về dục. Nó không biết cái đó là gì, và nó chưa có thôi thúc nảy sinh: bạn đang phá huỷ tâm trí nó. Cứ để khao khát nảy sinh đã, để thôi thúc có đó đã; thế thì nó sẽ mở, sẵn sàng để hiểu. Tính tâm linh cũng giống như dục. Dục cần trưởng thành nào đó; đến mười bốn tuổi đứa trẻ sẽ sẵn sàng. Thôi thúc riêng của nó sẽ có đó. Nó sẽ bắt đầu hỏi và nó muốn biết ngày càng nhiều về điều đó. Chỉ thế thì mới có khả năng giải thích mọi điều cho nó. Cùng điều đó xảy ra với tâm linh: đến độ trưởng thành nào đó thôi thúc nảy sinh; bạn tìm Thượng đế. Thế giới này đã kết thúc; bạn đã sống nó hoàn toàn, bạn đã thấy nó hoàn toàn. Nó được kết thúc; nó không còn hấp dẫn, nó không còn nghĩa. Bây giờ thôi thúc đã nảy sinh để biết nghĩa của bản thân sự tồn tại. Bạn đã chơi mọi trò chơi và bây giờ bạn biết chúng là trò chơi. Bây giờ không trò chơi nào hấp dẫn bạn, thế giới đã mất nghĩa của nó - thế thì bạn trưởng thành.
Bây giờ bạn sẽ cần thầy, và thầy bao giờ cũng có đó, cho nên không có vội vàng. Thầy có thể không trong hình dạng này, trong thân thể này - thân thể khác. Hình dạng không thành vấn đề, thân thể là không liên quan. Phẩm chất bên trong của thầy bao giờ cũng như nhau, là một, hệt nhau. Phật nói đi nói lại, “Ông nếm nước biển từ bất kì đâu, nó bao giờ cũng mặn.” Cũng giống điều đó, thầy bao giờ cũng có cùng vị. Vị là của nhận biết. Và bao giờ cũng có các thầy; họ bao giờ cũng có đó, cho nên không có vội gì.
Nếu bạn không được kết thúc với thế giới, nếu một ham muốn nấn ná có đó để biết dục, để biết tiền có thể đem lại cái gì, để biết quyền có thể cho bạn cái gì, thế thì bạn không sẵn sàng. Thôi thúc tâm linh không phải là một thôi thúc trong nhiều thôi thúc, không. Khi tất cả các thôi thúc đã mất nghĩa của chúng, thế thì nó nảy sinh. Thôi thúc tâm linh không thể tồn tại cùng các thôi thúc khác, điều đó là không thể được. Nó chiếm quyền sở hữu toàn thể bản thể bạn, một cách hoàn toàn. Nó trở thành một ham muốn duy nhất. Chỉ thế thì thầy mới có thể là bất kì giúp đỡ nào cho bạn. Nhưng có các thầy giáo. Họ muốn bạn bám lấy họ và họ sẽ bám lấy bạn, và họ sẽ tạo ra tình huống trong đó nếu bạn thoát ra bạn bao giờ cũng cảm thấy mặc cảm. Thầy có chỗ quanh thầy mà tại đó, nếu bạn sống ở đó, bạn sống bằng quyết định riêng của bạn. Nếu bạn ra đi, bạn ra đi theo quyết định riêng của bạn. Và khi bạn ra đi, thầy sẽ không muốn bạn cảm thấy mặc cảm về điều đó, cho nên thầy cho tình huống đó mầu sắc mà bạn cảm thấy, “Thầy này không phải là thầy,” hay, “Thầy này không dành cho chúng ta,” hay “Ông ấy mâu thuẫn tới mức ông ấy là ngớ ngẩn.” Thầy nhận toàn thể trách nhiệm cho nên bạn không cảm thấy mặc cảm. Bạn đơn giản ra đi khỏi thầy, hoàn toàn sạch sẽ và được tẩy sạch với thầy.
Đó là lí do tại sao tôi mâu thuẫn. Và khi tôi nói có chủ định, điều đó không có nghĩa là tôi đang làm nó; đấy chỉ là cách tôi vậy. Nhưng ‘có chủ định’ thường có nghĩa trong nó, và nghĩa là: tôi không thích bạn, bất kì khi nào bạn rời bỏ tôi, cảm thấy mặc cảm về điều đó đi. Tôi muốn nhận toàn thể trách nhiệm. Tôi muốn bạn cảm thấy rằng “Người này là sai,” và đó là lí do tại sao bạn ra đi. Không phải là bạn sai, bởi vì nếu cảm giác đó đi vào bản thể bạn - rằng bạn sai và điều đó là không tốt - thế thì nó sẽ lại có tính phá huỷ, hạt mầm phá huỷ ở bên trong bạn.
Thầy chưa bao giờ sở hữu bạn. Bạn có thể ở cùng với thầy, bạn có thể ra đi, nhưng không có tính sở hữu trong đó. Thầy cho phép bạn tự do toàn bộ để hiện hữu; ở cùng hay ra đi. Đó là điều tôi ngụ ý rằng bạn ở đây: mở hội cùng tôi; dù tôi là bất kì cái gì, chia sẻ cùng tôi. Nhưng nếu bạn cảm thấy trong khoảnh khắc nào đó cần ra đi, thế thì quay lưng lại và đừng bao giờ nhìn vào tôi. Đừng nghĩ về tôi, và đừng cảm thấy mặc cảm.
Có những vấn đề sâu sắc tham gia trong đó. Nếu bạn cảm thấy mặc cảm bạn có thể ra đi khỏi tôi, nhưng chỉ để làm cân bằng mặc cảm bạn sẽ cứ nói chống lại tôi. Bằng không, làm sao bạn giữ cân bằng được mặc cảm? Bạn sẽ cứ kết án tôi. Điều đó nghĩa là bạn đã ra đi và vẫn còn chưa đi. Bạn có thái độ tiêu cực với tôi, và điều đó là nguy hiểm hơn. Nếu bạn phải ở cùng tôi, có tính tích cực với tôi đi. Bằng không, đơn giản quên tôi đi, rằng “Người này không tồn tại” - sao cứ kết án? Nhưng nếu bạn cảm thấy mặc cảm, bạn sẽ phải làm cân bằng. Nếu bạn cảm thấy mặc cảm, mặc cảm là nặng nề và bạn sẽ muốn kết án tôi. Nếu bạn kết án thế thì có cân bằng, và thế thì bạn sẽ vẫn còn tiêu cực với tôi. Bạn sẽ đi cùng cái bóng của tôi. Điều đó lại làm phí thời gian của bạn và cuộc sống của bạn, năng lượng của bạn. Cho nên khi tôi nói tôi tạo ra tình huống theo chủ định... bất kì khi nào tôi cảm thấy người nào đó không sẵn sàng, người nào đó không chín, người nào đó cần chút ít chín chắn thêm trong thế giới, hay người nào đó quá trí tuệ và không thể rơi vào tin cậy được, cần thầy giáo chứ không cần thầy, hay người nào đó đã tới tôi không với bất kì tính quyết định nào về phần người đó, nhưng chỉ đã trôi giạt như điều ngẫu nhiên....
Bạn có thể trôi giạt. Một người bạn tới gặp tôi, và nhân tiện bạn cũng đi theo. Thế rồi bạn bị bắt và mắc vào và bạn chưa bao giờ ngụ ý ở đây; bạn đang đi đâu đó khác - một cách tình cờ. Khi tôi cảm thấy rằng bạn ở đây một cách tình cờ, tôi muốn bạn ra đi bởi vì đây không phải là chỗ đúng cho bạn. Tôi không muốn bất kì ai bị sao lãng khỏi con đường của người đó. Nếu bạn có thể gặp tôi trên con đường của bạn, tốt. Nếu cuộc gặp gỡ là tự nhiên, nó sẽ xảy ra, nó được định mệnh, bạn đã sẵn sàng và sẵn sàng và sẵn sàng và nó sẽ xảy ra, thế thì điều đó là đẹp. Bằng không, tôi không muốn làm phí hoài thời gian của bạn. Trong khi đó, bạn có thể đã học được nhiều điều.
Hay, khi tôi cảm thấy rằng ai đó đã tới với tôi vì lí do nào đó mà không phải là lí do đúng... nhiều người tới vì lí do sai. Ai đó có thể đã tới chỉ để cảm thấy bản ngã mới nảy sinh trong người đó, bản ngã mà tôn giáo có thể cho, bản ngã mà tính chất sannyas có thể cho. Bạn có thể cảm thấy rất đặc biệt, phi thường qua tôn giáo. Nếu tôi cảm thấy rằng ai đó đã tới vì điều đó, thế thì đó không phải là lí do đúng để ở gần tôi, vì các bản ngã không thể ở gần tôi hơn được.
Ai đó có thể đã bị hấp dẫn bởi ý tưởng của tôi - điều đó nữa cũng là lí do sai. Ý tưởng của tôi có thể hấp dẫn với trí tuệ của bạn, nhưng trí tuệ không là gì cả. Nó vẫn còn là phần tử ngoại lai với toàn thể bản thể bạn. Chừng nào bạn còn chưa được hấp dẫn tới tôi, không phải điều tôi nói, bạn ở đây vì lí do sai. Tôi không phải là triết gia và tôi không dạy bất kì học thuyết nào.
Đó là lí do tại sao tôi có tự do như vậy để không nhất quán, bởi vì nếu bạn đang thuyết giảng một học thuyết bạn không thể chịu được không nhất quán. Tôi không thuyết giảng cái gì. Tôi không có học thuyết để áp đặt lên bạn. Việc nói của tôi không phải là truyền bá. Đó là lí do tại sao tôi tự do, hoàn toàn tự do để tự mâu thuẫn với bản thân tôi. Bất kì cái gì tôi đã nói hôm qua, tôi có thể mâu thuẫn lại ngày mai. Bất kì cái gì tôi đang nói hôm nay, tôi có thể mâu thuẫn lại ngày mai. Tôi giống như nhà thơ, và nếu bạn hiểu bài ca của tôi thế thì bạn ở đây vì lí do đúng. Nếu bạn hiểu nhịp điệu của tôi, thế thì bạn ở đây vì lí do đúng. Nếu bạn hiểu tôi, không phải điều tôi nói - hiểu sự hiện diện của tôi - thế thì, chỉ vậy, ở đây mới là tốt.
Bằng không thì đi đi: thế giới rộng lớn; sao bị mắc lại? Và bao giờ cũng nhớ: nếu bạn ở đây vì lí do sai, theo bất kì cách nào, bạn bao giờ cũng sẽ cảm thấy bị mắc lại, dường như cái gì đó đã xảy ra mà đáng phải không xảy ra. Bạn bao giờ cũng cảm thấy không thoải mái. Tôi sẽ không trở thành nhà cho bạn. Tôi sẽ trở thành việc cầm tù, và tôi không muốn trở thành việc cầm tù cho bất kì ai. Nếu tôi có thể cho bạn bất kì cái gì, bất kì cái gì xứng đáng, cái đó là tự do; đó là lí do tại sao tôi nói ‘theo chủ định’. Nhưng đừng hiểu lầm tôi; không phải là tôi đang làm cái gì đó, nó là cái gì đó, - cách tôi đang vậy. Tôi không thể dừng nó lại cho dù tôi muốn, và Krishnamurti không thể làm được điều đó cho dù ông ấy muốn. Ông ấy là vậy, theo cách riêng của ông ấy, việc nở hoa - tôi là vậy, theo cách riêng của tôi.
Có lần chuyện xảy ra: một thông điệp tới từ người bạn chung, người là bạn của tôi và bạn của Krishnamurti nữa.... Một thông điệp tới từ Krishnamurti rằng ông ấy muốn gặp tôi. Tôi bảo sứ giả rằng điều đó sẽ hoàn toàn ngớ ngẩn; chúng tôi là những cực tách rời. Hoặc chúng tôi có thể ngồi im lặng - điều đó sẽ là được - hoặc chúng tôi có thể cứ thảo luận đến vĩnh hằng mà chẳng đạt tới kết luận nào. Không phải là chúng tôi chống lại nhau, chúng tôi đơn giản khác nhau. Và tôi nói Krishnamurti là một trong những người chứng ngộ vĩ đại nhất đã từng được sinh ra.
Ông ấy có tính duy nhất của riêng ông ấy. Điểm này phải được hiểu rất sâu sắc. Sẽ có hơi chút khó khăn. Người không chứng ngộ bao giờ cũng gần như nhau. Không có mấy khác biệt, không thể khác được. Bóng tối làm cho họ như nhau, dốt nát làm cho họ gần như nhau. Họ là bản sao của nhau và bạn không thể nào tìm ra nguyên bản; tất cả đều là bản sao. Trong dốt nát, mọi người là không khác mấy, không thể khác được. Dốt nát giống như chiếc chăn đen che phủ tất cả. Khác biệt gì có đó? - có thể khác về mức độ, nhưng không khác về tính duy nhất. Thông thường, người dốt nát tồn tại như đám đông bình thường.
Một khi ai đó trở nên chứng ngộ người đó tuyệt đối duy nhất. Thế thì bạn không thể tìm ra được người khác giống người đó, không ai vào khoảnh khắc này của lịch sử, không bao giờ. Không trong quá khứ, không trong tương lai, chưa bao giờ có một người như Krishnamurti lần nữa, không bao giờ có. Tôi sẽ không được lặp lại lần nữa. Phật là Phật, Mahavira là Mahavira - những việc nở hoa duy nhất.


0 Đánh giá

Ads Belove Post