Read more
Yêu
nhiều hơn hay ít hơn?
Osho ơi, câu trả lời của thầy về trái
tim mà xấp xỉ yogi nhắc tôi nhớ tới cuộc trao đổi sau: Vợ: "Cưng ơi, vì
chúng ta đã cưới nhau, anh yêu em nhiều hơn hay ít hơn?" Chồng: "nhiều
hơn hay ít hơn."
Hỏi câu hỏi về
yêu dưới dạng nhiều hay ít là ngu xuẩn, bởi vì yêu không thể nhiều hay ít được.
Hoặc nó có hoặc nó không thôi. Nó không phải là số lượng; nó là chất lượng. Nó
không thể được đo; nó là không đo được. Bạn không thể nói nhiều, bạn không thể
nói ít. Câu hỏi này là không liên quan, nhưng những người yêu cứ hỏi bởi vì họ
không biết yêu là gì. Bất kì cái gì họ biết đều phải là cái gì đó khác. Nó
không thể là yêu được bởi vì yêu không định lượng. Làm sao bạn có thể yêu nhiều
hơn được? Làm sao bạn có thể yêu ít hơn được? Hoặc bạn yêu hoặc bạn không yêu
thôi.
Yêu bao quanh bạn,
rót đầy bạn một cách toàn bộ, hay biến mất hoàn toàn và không có đó... thậm chí
không có một dấu vết bỏ lại đằng sau. Yêu có tính toàn bộ. Bạn không thể phân
chia nó; phân chia là không thể được. Yêu là không phân chia được. Nếu bạn chưa
bắt gặp tình yêu như vậy, cái không thể phân chia được thế thì hãy tỉnh táo. Thế
thì bất kì cái gì bạn đã từng nghĩ là yêu đều là đồng tiền giả. Vứt nó đi -
càng sớm càng tốt - và tìm đồng tiền thật.
Và khác biệt là
gì? Khác biệt là khi bạn yêu như đồng tiền giả, bạn đơn giản tưởng tượng rằng bạn
yêu. Đó là thủ đoạn của tâm trí. Bạn tưởng tượng là bạn yêu - cũng như trong
đêm, bạn đã đói cả ngày, nhịn ăn, và bạn đi ngủ, và bạn mơ rằng bạn ăn. Bởi vì
con người sống trong cuộc sống vô tình yêu thế, tâm trí cứ mơ về yêu và tạo ra
những giấc mơ giả, tuyệt đối giả quanh bạn. Chúng giúp bạn sống bằng cách nào đó,
và đó là lí do tại sao lặp đi lặp lại các giấc mơ đều tan vỡ, tình yên tan nát,
và bạn lại bắt đầu tạo ra giấc mơ khác - nhưng chưa bao giờ trở nên nhận biết rằng
những giấc mơ này sẽ không giúp ích gì.
Ai đó hỏi
Gurdjieff cách yêu. Ông ấy nói, "Trước hết hiện hữu
đã. Bằng không mọi tình yêu đều là giả." Nếu bạn hiện hữu một
cách đích thực ở đó, thực sự ở đó, trong nhận biết đầy đủ, trong hiện hữu cụ thể,
chỉ thế thì yêu mới là có thể.
Yêu giống như
cái bóng của hiện hữu thực. Chỉ vị Phật, một Christ, một Patanjali mới có thể
yêu. Bạn không thể yêu được. Yêu là chức năng
của hiện hữu. Bạn vẫn chưa là một hiện hữu; bạn không có đủ nhận
biết để ở trong yêu.
Yêu
cần nhận biết lớn lao nhất. Vô ý thức, ngủ, ngáy, bạn không thể
yêu được. Yêu của bạn giống nhiều với ghét hơn là giống yêu, đó là lí do tại
sao yêu của bạn có thể trở thành chua cay trong một phút. Yêu của bạn trở thành
ghen tuông bất kì khoảnh khắc nào. Yêu của bạn có thể trở thành thù hận bất kì
khoảnh khắc nào. Yêu của bạn không phải là yêu đủ nghĩa. Yêu của bạn giống nhiều
như chỗ ẩn nấp, không phải là bầu trời mở. Nó nhiều tính nhu cầu hơn, không giống
như dòng chảy độc lập. Giống nhiều với phụ thuộc - và mọi phụ thuộc đều xấu.
Tình yêu thực làm cho bạn tự do, cho bạn tự do toàn bộ. Nó là vô điều kiện. Nó
không đòi hỏi cái gì. Nó đơn giản cho và chia sẻ, và nó hạnh phúc bởi vì việc
chia sẻ là có thể. Nó là sự cám ơn bởi vì bạn đã chấp nhận. Nó không đòi hỏi
gì. Nhiều thứ tới với nó, đó là điều khác, nhưng nó không đòi hỏi gì.
Làm sao nó là
có thể cho bạn ngay bây giờ? Bạn không có đó để tuôn chảy. Cho nên bạn cứ lừa dối.
Không chỉ việc bạn lừa người khác, về căn bản bạn tự lừa mình. Và đó là lí do tại
sao nó bao giờ cũng xảy ra. Giai thoại này gần như là chuyện hàng ngày trong mọi
hôn nhân. Chồng bao giờ cũng lo liệu vợ có yêu anh ta hay không. Vợ lo liệu chồng
có yêu cô ấy hay không - nhiều hay ít; anh ấy yêu bao nhiêu.
Đừng bao giờ hỏi
câu hỏi này. Bao giờ cũng hỏi bạn có yêu không, bởi vì vấn đề không phải là ở
người khác. Anh ấy yêu bao nhiêu. Cô ấy yêu bao nhiêu, là câu hỏi sai. Bao giờ
cũng hỏi bạn có yêu không. Và nếu bạn không yêu thế thì tìm để trở nên đích thực
hơn, trở nên hiện hữu hơn, trở nên đúng.
Và hi sinh mọi
thứ cho nó! Nó đáng như vậy. Mọi điều bạn có
đều vô nghĩa chừng nào bạn chưa có tình yêu. Hi sinh mọi thứ cho
nó đi. Không cái gì có giá trị hơn. Mọi viên kim cương Kohinoor của bạn đều là
vô giá trị chừng nào bạn chưa đạt tới phẩm chất đó, cái được gọi là yêu. Thế
thì Thượng đế không được cần tới: yêu là đủ.
Thỉnh thoảng
tôi thấy rằng nếu mọi người thực sự yêu, từ "thượng đế" sẽ biến mất
khỏi thế giới: sẽ không có nhu cầu. Yêu sẽ là sự đáp ứng thế, nó sẽ thay thế
cho Thượng đế. Bây giờ mọi người cứ nói về Thượng đế bởi vì họ không được thoả
mãn thế trong các kiếp sống của họ. Yêu đã không có đó và họ đang cố với Thượng
đế, nhưng Thượng đế là thứ chết - bức tượng đá cẩm thạch, lạnh lẽo, không sống
chút nào.
Yêu là Thượng đế
thực. Yêu là Thượng đế duy nhất. Và bạn không thể có Thượng đế nhiều hay ít -
hoặc bạn có hoặc bạn không có. Nhưng tìm, việc tìm kiếm sâu sắc là cần: tỉnh
táo thường xuyên là cần. Và nhớ một điều, nếu bạn có thể yêu bạn sẽ được hoàn
thành. Nếu bạn có thể yêu bạn sẽ có khả năng mở hội, bạn sẽ có khả năng cảm thấy
biết ơn, bạn sẽ có khả năng cám ơn với trái tim tràn đầy của bạn. Nếu bạn có khả
năng yêu, chỉ sống động cũng là vui mừng vô cùng. Không cái gì nhiều hơn được cần:
nó là phúc lành.