Read more
Một số người có ngu hơn người khác
không?
Tâm trí là ngu.
Chừng nào bạn còn chưa đi ra ngoài tâm trí, bạn không đi ra ngoài ngu; tâm trí
chừng nấy, là ngu. Và tâm trí có hai kiểu: thông thái và không thông thái.
Nhưng cả hai đều ngu. Tâm trí thông thái được coi là thông minh. Nó không phải
vậy. Tâm trí ít thông thái bị coi là ngu, nhưng cả hai đều ngu. Trong ngu xuẩn
của mình bạn có thể biết nhiều - bạn có thể thu thập nhiều thông tin; bạn có thể
mang tải trọng kinh sách theo bạn; bạn có thể huấn luyện tâm trí, ước định tâm
trí; bạn có thể ghi nhớ; bạn có thể gần như trở thành cuốn từ điển bách khoa
toàn thư Britannica - nhưng điều đó không tạo ra khác biệt nào trong cái ngu của
bạn. Thực ra nếu bạn bắt gặp một người không còn tâm trí nào, cái ngu của bạn sẽ
là nhiều hơn cái ngu của những người không có thông tin, người đơn giản dốt
nát. Biết nhiều hơn không phải là trở thành việc biết, và biết ít hơn không phải
là ngu xuẩn.
Ngu xuẩn là một
loại ngủ, vô nhận biết sâu. Bạn cứ làm các thứ mà chẳng biết tại sao. Bạn cứ
tham gia vào cả nghìn lẻ một tình huống mà chẳng biết tại sao. Bạn đi qua cuộc
sống mà ngủ say. Việc ngủ đó là ngu xuẩn. Bị đồng nhất với tâm trí là ngu xuẩn.
Nếu bạn nhớ, nếu bạn trở nên nhận biết và sự đồng nhất với tâm trí bị mất, nếu
bạn không còn là tâm trí, nếu bạn cảm thấy siêu việt lên trên tâm trí; thông
minh nảy sinh.
Thông minh là một
loại thức tỉnh. Ngủ, bạn ngu. Thức, ngu xuẩn đã biến mất: lần đầu tiên, thông
minh đi vào. Có thể biết nhiều mà không biết tới bản thân bạn; thế thì biết đó
toàn là ngu xuẩn. Chính điều đảo lại cũng là có thể: biết bản thân mình – và
không biết cái gì khác. Nhưng biết bản thân mình là đủ để là thông minh; và người
biết tới bản thân mình sẽ cư xử thông minh trong bất kì và mọi tình huống. Người
đó sẽ đáp ứng một cách thông minh. Đáp ứng của người đó sẽ không là phản ứng;
người đó sẽ không hành động từ quá khứ. Người đó sẽ hành động trong hiện tại;
người đó sẽ ở đây-bây giờ.
Tâm trí ngu bao
giờ cũng hành động từ quá khứ. Thông minh không cần phải bận tâm tới quá khứ.
Thông minh bao giờ cũng trong hiện tại: tôi hỏi bạn một câu hỏi - thông minh của
bạn trả lời nó, không từ kí ức của bạn. Thế thì bạn không ngu. Nhưng nếu chỉ kí
ức trả lời nó, không thông minh - thế thì bạn không nhìn vào câu hỏi. Thực ra bạn
không bận tâm về câu hỏi; bạn đơn giản mang câu trả lời làm sẵn.
Chuyện kể về
Mulla Nasruddin là hoàng đế định tới thăm thị trấn của ông ấy. Dân làng sợ đối
diện với hoàng đế lắm, cho nên tất cả họ đều đề nghị Nasruddin, "Xin ông đại
diện cho chúng tôi. Chúng tôi là người ngu, dốt. Ông là người khôn ngoan duy nhất
ở đây, cho nên xin ông xử trí cho tình huống này bởi vì chúng tôi không biết
cung cách của triều đình, và hoàng đế lần đầu tiên tới." Nasruddin nói,
"Dĩ nhiên rồi. Tôi đã gặp nhiều hoàng đế rồi và tôi đã tới thăm nhiều triều
đình rồi. Đừng lo." Nhưng người ở triều đỉnh bản thân họ cũng lo về làng
này, cho nên họ tới chỉ để chuẩn bị cho toàn thể tình huống. Khi họ hỏi ai sẽ đại
diện cho dân làng, dân làng nói, "Mulla Nasruddin sẽ đại diện cho chúng
tôi. Ông ấy là người lãnh đạo của chúng tôi, người hướng dẫn của chúng tôi, triết
gia của chúng tôi."
Thế là họ huấn
luyện cho Mulla Nasruddin, nói, "Ông không cần phải lo lắng nhiều quá. Nhà
vua sẽ hỏi chỉ ba câu hỏi thôi. Câu hỏi thứ nhất sẽ là về tuổi của ông. Ông bao
nhiêu tuổi?" Nasruddin nói, "Bẩy mươi." "Vậy nhớ điều đó. Đừng
kinh sợ quá bởi hoàng đế và triều đình. Khi ngài hỏi ông bao nhiêu tuổi, nói,
'Bẩy mươi' - không một lời thêm hay bớt; bằng không thì ông có thể bị khó khăn
đấy. Thế rồi ngài sẽ hỏi ông đã phụng sự cho đền thờ làng được bao lâu rồi, ông
đã là thầy giáo tôn giáo ở đây được bao lâu rồi. Vậy nói đích xác số năm ra.
Ông đã phụng sự được bao lâu rồi?" Ông ấy nói, "Trong ba mươi
năm." Những câu hỏi đại loại thế này. Thế rồi hoàng đế tới. Những người đã
huấn luyện cho Nasruddin, họ cũng đã huấn luyện cho hoàng đế nữa, nói,
"Người ở làng này rất giản dị, và người lãnh đạo của họ có vẻ hơi ngu, cho
nên xin bệ hạ rủ lòng thương và không hỏi cái gì khác. Đây là những câu hỏi...."
Nhưng nhà vua quên khuấy. Cho nê trước khi hỏi, "Ông bao nhiêu tuổi rồi?"
nhà vua lại hỏi, "Ông đã hướng dẫn tâm linh cho thị trấn này được bao lâu
rồi?"
Bây giờ,
Nasruddin có câu trả lời cố định. Ông ấy nói, "Bẩy mươi năm." Nhà vua
nhìn với chút phân vân bởi vì người này trông không quá bẩy mươi, vậy mà ông ta
đã là thầy giáo tôn giáo từ chính lúc lọt lòng sao? Thế rồi nhà vua nói,
"Ta rất lấy làm ngạc nhiên. Vậy thế ông bao nhiêu tuổi?" Nasruddin
nói, "Ba mươi." Bởi vì đây là điều đã cố định: rằng đầu tiên ông ấy
phải nói "bẩy mươi," thế rồi ông ấy phải nói "ba mươi." Nhà
vua nói, "Ông điên sao?" Nasruddin nói, "Thưa ngài, cả hai ta
cùng điên - theo cách riêng của chúng ta! Ngài hỏi câu hỏi sai - và tôi phải trả
lời câu trả lời đúng! Đây là vấn đề. Tôi không thể thay đổi được, bởi vì những
người kia ở đây, những người đã huấn luyện cho tôi. Họ đang nhìn tôi. Tôi không
thể thay đổi được, và ngài đang hỏi câu hỏi sai. Cả hai ta đều điên theo cách
riêng của chúng ta. Tôi bị buộc phải trả lời câu hỏi đúng - đó là cái điên của
tôi. Giá mà không có câu trả lời làm sẵn tôi chắc đã trả lời ngài đúng rồi,
nhưng bây giờ có rắc rối. Và ngài đang hỏi câu hỏi sai, theo trình tự
sai."
Điều này xảy ra
cho tâm trí ngu xuẩn. Liên tục, quan sát trong bản thân bạn đi: Mulla Nasruddin
là một phần của bạn đấy. Bất kì khi nào bạn trả lời một câu hỏi vì bạn có câu
trả lời làm sẵn, bạn hành xử ngu xuẩn. Tình huống có thể thay đổi, tham chiếu
có thể đã thay đổi, hoàn cảnh có thể đã thay đổi - và bạn hành động từ quá khứ.
Hành động từ hiện tại đi. Hành động từ việc không chuẩn bị đi. Hành động từ nhận
biết của hiện tại; đừng hành động từ quá khứ. Thế thì bạn không ngu.
Bây giờ bạn có
thể hiểu tại sao tôi nói tâm trí là ngu: bởi vì tâm trí chỉ là quá khứ. Tâm trí
là quá khứ được tích luỹ, mọi điều bạn đã biết trong quá khứ. Cuộc sống liên tục
thay đổi. Tâm trí vẫn còn như cũ - nó mang kí ức chết, thông tin chết. Hoàn cảnh
thay đổi mọi khoảnh khắc, câu hỏi thay đổi mọi khoảnh khắc, hoàng đế thay đổi mọi
khoảnh khắc - và bạn mang những câu trả lời cố định. Bạn bao giờ cũng sẽ trong
rắc rối. Tâm trí ngu xuẩn là trong rắc rối, khổ sở. Chẳng vì cái gì. Duy nhất
chỉ lí do này: rằng người đó quá sẵn sàng, quá được chuẩn bị.
Mọi khoảnh khắc
vẫn còn không được chuẩn bị đi. Thế thì bạn vẫn còn hồn nhiên. Thế thì bạn
không mang cái gì đó. Bất kì khi nào bạn có câu trả lời làm sẵn, bạn đều không
nghe câu hỏi đích xác như nó vậy. Trước khi bạn nghe câu hỏi, câu trả lời đã bật
ra trong tâm trí rồi; câu trả lời đã đứng giữa bạn và câu hỏi rồi. Trước khi bạn
nhìn quanh và quan sát tình huống, bạn đã phản ứng. Tâm trí là quá khứ, tâm trí
là kí ức - đó là lí do tại sao tâm trí là ngu, mọi tâm trí. Bạn có thể là một
dân làng, chẳng biết gì mấy về thế giới. Bạn có thể là giáo sư ở Đại học Pune,
biết nhiều. Điều đó không tạo ra khác biệt gì. Thực ra thỉnh thoảng chuyện xảy
ra là dân làng thông minh hơn - vì họ chẳng biết gì. Họ phải dựa vào thông
minh. Họ không thể dựa vào thông tin của họ, họ chẳng có gì. Nếu bạn tỉnh táo bạn
có thể thấy phẩm chất của hồn nhiên trong dân làng. Người đó như trẻ con.
Trẻ con thông
minh hơn người lớn, thông minh hơn người già. Đó là lí do tại sao trẻ con có thể
học dễ dàng thế. Chúng thông minh hơn. Tâm trí còn chưa có đó. Chúng là vô tâm
trí. Chúng không mang quá khứ nào; chúng không có. Chúng đang di chuyển, vẩn
vơ, ngạc nhiên với mọi thứ. Chúng bao giờ cũng nhìn vào tình huống. Thực ra
chúng chẳng có gì khác để nhìn - không câu trả lời làm sẵn. Thỉnh thoảng trẻ
con trả lời theo cách hay và sống động thế mà người già không thể trả lời được.
Người già bao
giờ cũng có tâm trí ở đó để trả lời cho chúng. Họ có kẻ phục vụ, cái máy, cái
máy tính sinh học; và họ dựa trên nó. Bạn càng trở nên già, bạn càng trở nên
ngu hơn. Tất nhiên, người già nghĩ họ đã trở nên rất khôn ngoan, bởi vì họ biết
nhiều câu trả lời. Nếu đây là khôn ngoan thì máy tính sẽ là kẻ khôn ngoan nhất.
Thế thì không cần bạn nghĩ về Phật và Jesus và Zarathustra, không. Máy tính sẽ
khôn ngoan hơn bởi vì chúng biết nhiều hơn. Chúng có thể biết tuốt; chúng có thể
được nạp cho mọi thông tin. Và chúng sẽ vận hành tốt hơn vì chúng là máy.
Không, trí huệ không liên quan chút nào tới tri thức. Nó liên quan tới nhận biết,
thông minh, hiểu biết. Tỉnh táo hơn đi. Thế thì bạn không trong nắm bắt của tâm
trí. Thế thì bạn có thể dùng tâm trí bất kì khi nào được cần nhưng bạn không bị
tâm trí dùng. Thế thì tâm trí không còn là người chủ - bạn là chủ và tâm trí là
tớ. Bất kì khi nào bạn cần đầy tớ bạn hỏi, nhưng bạn không bị cai trị, bạn
không bị tâm trí thao túng.
Tình huống bình
thường của tâm trí là tới mức dường như chiếc xe thao túng người lái. Chiếc xe
nói, "Đi theo đường này," và người lái xe phải tuân theo. Thỉnh thoảng
chuyện xảy ra: phanh hỏng, bánh xe không chạy tốt, bạn muốn đi xuống nam còn xe
đi lên bắc. Máy đã hỏng; điều đó là ngẫu nhiên. Nhưng ngẫu nhiên đó đã trở
thành bình thường với tâm trí con người. Một cách liên tục bạn muốn đi đâu đó
và tâm trí muốn đi đâu đó khác. Bạn muốn đi tới đền chùa và tâm trí nghĩ tới rạp
hát, và bạn thấy bản thân bạn ở rạp hát. Có thể bạn đã ra khỏi nhà để đi tới đền
chùa để cầu nguyện... bạn đang ngồi ở rạp hát - bởi vì xe muốn đi theo đường đó
và bạn không có khả năng điều khiển.
Thông minh là
tính làm chủ - làm chủ mọi cái máy bên trong bạn. Thân thể là cái máy, tâm trí
là cái máy: bạn trở thành người chủ. Không ai thao túng bạn; tâm trí đơn giản
nhận lệnh của bạn. Đây là thông minh. Cho nên nếu bạn hỏi, "Một số người
có ngu hơn người khác không?" - điều đó còn tuỳ. Như tôi thấy, mọi người
thông thái đều là người ngu thông thái, người ngu không thông thái. Đây là hai
phân loại bình thường, bởi vì phân loại thứ ba là duy nhất tới mức bạn không thể
làm cho nó thành phân loại được. Hãn hữu, thỉnh thoảng, vị Phật xảy ra: vị Phật
là thông minh. Nhưng thế thì ông ấy có vẻ như nổi dậy vì ông ấy không cho bạn
câu trả lời quá khứ, câu trả lời cố định. Ông ấy đi xa khỏi đường cao tốc; ông ấy
có con đường riêng của mình. Ông ấy làm ra con đường riêng của mình. Thông minh
bao giờ cũng đi theo bản thân nó. Nó không theo bất kì ai. Thông minh làm ra
con đường riêng của nó. Chỉ người ngu mới đi theo.
Nếu bạn ở đây với
tôi bạn có thể ở đây theo hai cách. Bạn có thể ở đây một cách thông minh với
tôi: thế thì bạn sẽ học từ tôi, nhưng bạn sẽ không đi theo. Bạn sẽ theo thông
minh riêng của bạn. Nhưng nếu bạn ngu bạn không bận tâm về việc học: bạn đơn giản
theo tôi. Điều đó có vẻ đơn giản, ít rủi ro, ít nguy hiểm, an ninh hơn, an
toàn, bởi vì bạn bao giờ cũng có thể đổ trách nhiệm lên tôi; nhưng nếu bạn chọn
cách thức an toàn an ninh, bạn đã chọn chết. Bạn đã không chọn sống. Sống là
nguy hiểm và rủi ro. Thông minh bao giờ cũng sẽ chọn sống - với bất kì giá nào,
bất kì cái gì rủi ro - bởi vì đó là cách duy nhất để sống động. Thông minh là
phẩm chất của nhận biết. Người thông minh không ngu.
0 Đánh giá