Quá khứ - Hiện tại - Tương lai

Quá khứ - Hiện tại - Tương lai

Price:

Read more


Bạn có quá khứ và bạn có hiện tại và bạn có tương lai. Bản năng là cái thuộc vào quá khứ con vật của bạn. Nó rất cổ đại, cứng nhắc; nó là việc kế thừa của hàng triệu năm. Và khi tôi nói nó là giống con vật, tôi không kết án điều đó đâu. Với từ con vật các tu sĩ của mọi tôn giáo đều đã liên kết với sự kết án nào đó - nhưng tôi đơn giản phát biểu một sự kiện, không có kết án chút nào. Quá khứ của chúng ta là quá khứ của con vật. Chúng ta đã trải qua tất cả các loại con vật; tiến hoá của chúng ta đã là từ cá cho tới người, đi qua tất cả các loài của con vật. Đó đã là cuộc hành trình dài, rất dài để đạt tới loài người.
Trí tuệ là của con người. Nó là hiện tại của chúng ta. Đó là cách chúng ta vận hành, qua trí tuệ. Tất cả các khoa học của chúng ta, tất cả các kinh doanh của chúng ta, tất cả các nghề nghiệp của chúng ta, bất kì cái gì đang diễn ra trên thế giới - chính trị, tôn giáo, triết học - chúng tất cả đều dựa trên trí tuệ. Trí tuệ là của con người.
Bản năng gần như không thể sai được bởi vì nó cổ thế, chín chắn, chin muồi thế. Mắt bạn nháy - bạn có làm điều đó không? Tự chúng cứ làm điều đó chứ - đây là bản năng. Tim bạn đập, việc thở của bạn cứ đi vào đi ra; không phải là trí tuệ bạn phải chăm nom tới tất cả những điền bản chất này của cuộc sống đâu. Chúng là ở trong tay của bản năng bởi vì bản năng là tuyệt đối không thể sai được. Nó không bao giờ quên thở, nó không bao giờ quên bất kì cái gì.
Trí tuệ có thể sai bởi vì nó là mới, kẻ mới tới. Nó đang dò dẫm trong bóng tối, vẫn cố gắng tìm ra nó là gì và nó thuộc vào đâu. Và bởi vì nó không có gốc rễ trong kinh nghiệm, nó thay thế kinh nghiệm bằng tin tưởng, triết lí, ý thức hệ. Chúng trở thành sự hội tụ của trí tuệ. Nhưng chúng tất cả đều có thể sai bởi vì chúng đều do con người làm ra, được anh chàng láu lỉnh nào đó chế tạo ra. Và chúng không áp dụng được trong mọi tình huống. Chúng có thể đúng trong tình huống này, và trong tình huống khác chúng có thể không đúng. Nhưng trí tuệ là mù quáng, nó không biết cách xử trí với cái mới. Nó bao giờ cũng đem lại câu trả lời cũ cho câu hỏi mới.
Paddy và Sean đang ngồi đối diện với nhà thổ địa phương ở Dublin, thảo luận về đức hạnh của đức tin Cơ đốc giáo. Bỗng nhiên, Gideon Greenberg, viên giáo sĩ địa phương, đi tới cửa nhà thổ, ngó nghiêng bên trái bên phải, rồi vội vã lên cầu thang. "Mày thấy điều đó không?" Paddy gầm lên, "Tao sướng tao là người Cơ đốc giáo." Mười phút sau, một tu sĩ Anh giáo lại gần cái cửa đó, liếc nhanh xung quanh, rồi xông lên cầu thang. "Một kẻ đạo đức giả khác," Paddy nói vừa cười, "Ơn trời tao là người Cơ đốc giáo." Vài phút sau Sean huých khuỷu tay vào Paddy nói, "Này, anh bạn, trông kìa! Có Cha O'Murphy tới theo đường này."
Hai người đàn ông quan sát trong im lặng sững sờ khi một linh mục Cơ đốc giáo biến mất trên cầu thang vào nhà thổ. Bỗng nhiên Paddy nhảy tưng tưng trên chân, làm dấu chữ thập trên mình, và hét vào Sean, "Sự kính trọng của mày ở đâu? Hãy đứng dậy và bỏ mũ ra! Chắc phải có ai chết trong nhà này rồi!"
Trí tuệ sống qua định kiến; nó chưa bao giờ công bằng cả. Bởi chính bản chất của mình nó không thể thế được, bởi vì nó không có kinh nghiệm. Bản năng bao giờ cũng công bằng và chỉ cho bạn đích xác cách thức tự nhiên, cách thức thảnh thơi, và cách mà vũ trụ tuân theo. Nhưng điều kì lạ là bản năng lại bị kết án bởi mọi tôn giáo, và trí tuệ được ca ngợi. Tất nhiên, nếu mọi người tuân theo bản năng, thì chẳng có nhu cầu về tôn giáo, không cần Thượng đế nào, không cần tu sĩ nào. Con vật không cần Thượng đế nào và chúng hoàn toàn hạnh phúc - tôi không thấy rằng chúng thiếu Thượng đế. Không một con vật nào, không một con chim nào, không một cái cây nào, là thiếu Thượng đế. Chúng tất cả đều tận hưởng cuộc sống trong cái đẹp và tính đơn giản cực kì mà không sợ địa ngục và không tham thiên đường, không khác biệt triết lí. Không có sư tử Cơ đốc giáo, không có sư tử Tin Lành hay Hindu.
Toàn thể sự tồn tại phải cười vào con người, vào điều đã xảy ra cho con người. Nếu chim có thể sống mà không có tôn giáo và nhà thờ và tu viện và đền chùa, sao con người lại không thể sống được? Chim chưa bao giờ đánh nhau trong các cuộc chiến tôn giáo; con vật cũng chẳng bao giờ đánh nhau mà cây cối cũng không. Nhưng bạn là người Mô ha mét giáo và tôi là người Hindu và chúng ta không thể cùng tồn tại được - hoặc là bạn phải trở nên được cải đạo theo tôn giáo của tôi hoặc hãy sẵn sàng đi; tôi sẽ cho bạn lên trời ngay lập tức! Nếu bản năng được ca ngợi, những tôn giáo này mất mọi sự hợp lí, mọi lí do tồn tại, cho nên họ ca ngợi trí tuệ.
Và điều thứ ba, cái là tương lai của bạn, là trực giác. Cho nên ba từ này phải được hiểu.
Bản năng mang tính vật lí - quá khứ của bạn, dựa trên kinh nghiệm của hàng triệu năm, không thể sai được, chưa bao giờ phạm phải bất kì sai lầm nào và làm những điều kì diệu trong bạn mà bạn thậm chí còn không biết tới. Thức ăn của bạn biến thành máu thế nào? Làm sao việc thở của bạn cứ vận hành ngay cả khi bạn ngủ? Thân thể bạn tách ô xi ra khỏi ni tơ thế nào? Làm sao thế giới bản năng của bạn cứ cho mọi phần thân thể bạn cái nó cần? Bao nhiêu ô xi được cần tới trong đầu bạn để tâm trí vận hành? Khối lượng đích xác máu được gửi đi khắp quanh thân thể, phân phối ô xi tươi, lấy đi tế bào già, đã dùng rồi, chết rồi, thay thế chúng bằng tế bào mới và đưa chúng trở lại chỗ mà chúng có thể bị phế bỏ đi.
Các nhà khoa học nói rằng điều bản năng làm cho con người, chúng ta còn chưa có khả năng làm được. Và trong thân thể nhỏ bé bản năng cứ làm nhiều phép màu. Nếu một ngày nào đó khoa học muốn làm công việc của một thân thể người thôi, nó sẽ cần ít nhất một dặm vuông nhà máy cho một người thôi. Cái máy to khủng khiếp! Và dầu vậy nó vẫn không thể nào không sai được; máy có thể hỏng, có thể dừng, điện có thể bị cắt
Nhưng trong bẩy mươi năm liên tục, hay thậm chí một trăm năm với một vài người, bản năng cứ vận hành hoàn hảo. Điện không bao giờ bị cắt. Không một sai lầm bị mắc phải; mọi thứ đều đi đúng theo kế hoạch, và kế hoạch ở trong mọi tế bào thân thể bạn. Ngày chúng ta có thể đọc được mã của tế bào con người, chúng ta sẽ có khả năng tiên đoán mọi thứ về đứa trẻ trước khi nó được sinh ra, thậm chí trước khi nó ở trong bụng mẹ. Các tế bào của cha mẹ có một chương trình, và trong đó lập trình cho tuổi của bạn, sức khoẻ của bạn, loại bệnh tật bạn sẽ mắc, thiên tài của bạn, thông minh của bạn, tài năng của bạn, toàn thể số mệnh của bạn đều được hàm chứa.
Giống như bản năng, tại cực kia của bản thể bạn - bên ngoài tâm trí, cái là thế giới của trí tuệ - là thế giới của trực giác. Trực giác mở ra cánh cửa của nó qua thiền. Thiền đơn giản là việc gõ cửa của trực giác. Trực giác cũng hoàn toàn sẵn sàng. Nó không phát triển; bạn đã kế thừa điều đó nữa từ sự tồn tại. Trực giác là tâm thức của bạn, bản thể bạn.
Trí tuệ là tâm trí bạn. Bản năng là thân thể bạn. Và cũng như bản năng vận hành hoàn hảo nhân danh thân thể, trực giác vận hành hoàn hảo chừng nào có liên quan tới tâm thức bạn. Trí tuệ là ở giữa hai điều này - bước chuyển cần được đi qua, cây cầu cần được vắt qua. Nhưng có nhiều người, nhiều triệu người chưa bao giờ đi qua cây cầu này. Họ đơn giản ngồi trên cầu cứ nghĩ họ đã về nhà.
Nhà là ở bờ xa hơn, bên ngoài cây cầu. Cây cầu nối bản năng và trực giác. Nhưng điều đó tất cả đều phụ thuộc vào bạn. Bạn có thể bắt đầu làm nhà trên cầu - thế thì bạn đã đi lạc lối. Trí tuệ sẽ không là nhà của bạn đâu. Nó là một công cụ nhỏ, được dùng chỉ để chuyển từ bản năng sang trực giác. Cho nên chỉ người dùng trí tuệ của mình để vượt ra ngoài nó mới có thể được gọi là người thông minh.
Trực giác mang tính tồn tại. Bản năng mang tính tự nhiên. Trí tuệ chỉ là việc dò dẫm trong bóng tối. Bạn càng vượt nhanh bao nhiêu ra ngoài trí tuệ càng tốt bấy nhiêu; trí tuệ có thể là rào chắn với những người không nghĩ gì ở bên ngoài nó. Trí tuệ có thể là bước chuyển đẹp cho những người hiểu rằng chắc chắn có cái gì đó bên ngoài nó.
Khoa học đã dừng lại ở trí tuệ - đó là lí do tại sao nó không thể hình dung được cái gì về tâm thức. Trí tuệ mà không có thức tỉnh trực giác của bạn là một trong những điều nguy hiểm nhất trên thế giới. Và chúng ta đang sống dưới nguy hiểm của trí tuệ bởi vì trí tuệ đã cho khoa học quyền năng mênh mông. Nhưng quyền năng này lại ở trong tay của trẻ con, không trong tay của người trí huệ.
Trực giác làm cho con người thành trí huệ - gọi nó là chứng ngộ, gọi nó là thức tỉnh; đây đơn giản là những cái tên khác cho trí huệ. Chỉ trong tay của người trí huệ thì tri thức mới có thể được dùng như kẻ phục vụ tốt.
Và bản năng với trực giác vận hành cùng nhau hoàn hảo lắm - một đằng ở mức độ vật lí, đằng kia ở mức độ tâm linh. Toàn thể vấn đề của nhân loại là đang bị mắc kẹt ở giữa, trong tâm trí, trong trí tuệ. Thế thì bạn sẽ bị khổ và bạn sẽ bị lo âu và bạn sẽ bị đau đớn và bạn sẽ có cái vô nghĩa và bạn sẽ có đủ mọi loại căng thẳng mà không thấy được giải pháp nào ở đâu cả.
Trí tuệ làm mọi thứ thành vấn đề và chẳng biết giải pháp nào cả. Bản năng chưa bao giờ tạo ra vấn đề gì và không cần giải pháp nào; nó đơn giản vận hành một cách tự nhiên. Trực giác là giải pháp thuần khiết, nó không có vấn đề. Trí tuệ là vấn đề duy nhất, nó không có giải pháp. Nếu bạn nhìn đúng sự phân chia này, thì đó là điều dễ hiểu: chừng nào bản năng còn chưa sẵn đấy, bạn sẽ chết. Và chừng nào trực giác còn chưa sẵn có, cuộc sống của bạn không có nghĩa - bạn chỉ kéo lê. Đó là một loại sống thực vật.
Trực giác mang tới ý nghĩa, sự huy hoàng, niềm vui, phúc lạc. Trực giác cho bạn bí mật của sự tồn tại, đem tới im lặng vô cùng, sự chân thành, điều không thể bị quấy rối và điều không thể bị lấy đi khỏi bạn. Với bản năng và trực giác vận hành cùng nhau, bạn cũng có thể dùng trí tuệ của mình cho chủ định đúng. Bằng không bạn chỉ có phương tiện mà không có mục đích. Trí tuệ không có ý tưởng gì về bất kì mục đích nào.
Điều này đã tạo nên tình huống ngày nay trên thế giới - khoa học cứ tạo ra nhiều thứ nhưng nó không biết tại sao. Các chính khách cứ dùng những thứ đó mà chẳng biết rằng họ mang tính huỷ diệt, rằng họ đang chuẩn bị cho tự tử toàn cầu. Thế giới cần sự nổi dậy vô cùng điều có thể đem nó ra ngoài trí tuệ vào trong im lặng của trực giác.
Chính từ trực giác- intution phải được hiểu rõ. Bạn biết từ tuition (dạy học - giác) - dạy học tới từ bên ngoài, ai đó dạy cho bạn, thầy dạy. Trực giác - intuition nghĩa là cái gì đó nảy sinh bên trong bản thể bạn; nó là tiềm năng của bạn, đó là lí do tại sao nó lại được gọi là trực giác - intuition. Trí huệ không bao giờ được vay mượn, và cái được vay mượn không bao giờ là trí huệ. Chừng nào bạn còn chưa có trí huệ riêng của mình, tầm nhìn riêng của mình, sự sáng tỏ riêng của mình, con mắt riêng của mình để thấy, bạn sẽ không có khả năng hiểu điều huyền bí của sự tồn tại đâu.
Khi có liên quan tới tôi, tôi tuyệt đối đồng ý với bản năng. Đừng quấy rối nó. Mọi tôn giáo đều đã dạy bạn quấy rối nó - nhịn ăn là gì nếu không là việc quấy rối bản năng của bạn? Thân thể bạn đói và yêu cầu thức ăn, còn bạn bỏ đói nói vì các lí do tâm linh. Một loại tính tâm linh kì lạ đã sở hữu bản thể bạn rồi. Nó đáng phải gọi đơn giản là ngu xuẩn, không phải là tâm linh. Bản năng của bạn đang yêu cầu nước, nó khát; thân thể bạn cần nó. Nhưng tôn giáo của bạn... Jaina giáo không cho phép ai uống nước ban đêm. Bây giờ khi có liên quan tới thân thể, nó có thể cảm thấy khát, đặc biệt vào mùa hè ở nước nóng như Ấn Độ - và người Jaina chỉ sống ở Ấn Độ. Trong thời thơ ấu của mình, tôi hay cảm thấy mặc cảm bởi vì tôi phải lấy trộm nước trong đêm. Tôi không thể ngủ được nếu không uống ít nhất một lần trong đêm trong mùa hè nóng bức, nhưng tôi hay cảm thấy rằng tôi đang làm điều gì đó không nên được làm, rằng tôi đang phạm tội. Những ý tưởng kì lạ và ngu xuẩn này đang bị áp đặt lên mọi người.
Tôi thiên về bản năng. Và đây là một trong những bí mật tôi muốn tiết lộ cho các bạn: nếu bạn thiên về bản năng một cách toàn bộ, sẽ dễ dàng tìm ra con đường đi tới trực giác. Bởi vì chúng cả hai đều là một - cho dù vận hành ở các mức khác nhau - cái này vận hành ở mức vật chất, cái kia vận hành ở mức tâm linh. Việc chấp nhận cuộc sống bản năng của bạn với niềm vui tuyệt đối, không mặc cảm nào, sẽ giúp cho bạn mở ra cánh cửa của trực giác - bởi vì chúng là không khác nhau, chỉ các bình diện của chúng là khác nhau. Và cũng như bản năng vận hành tốt đẹp, im lặng, không tiếng động nào, trực giác cũng vận hành như vậy - và thậm chí còn im lặng hơn, tốt đẹp hơn nhiều.
Trí tuệ là sự nhiễu loạn. Nhưng điều đó phụ thuộc vào chúng ta, liệu chúng ta có làm nó thành nhiễu loạn hay dùng nó như bậc đá. Khi bạn bắt gặp một tảng đá trên phố, bạn có thể nghĩ về nó như cái cản trở hay dùng nó như bậc đá đi lên bình diện cao hơn. Những người thực sự hiểu thì dùng trí tuệ như bậc đá. Nhưng quần chúng thì lại ở dưới sự kiểm soát của tôn giáo, nơi dạy cho họ rằng, "Hãy dùng trí tuệ của bạn như một lực kìm nén bản năng." Mọi người bị dính vào việc tranh đấu với bản năng và quên tất cả về trực giác. Toàn thể năng lượng của họ trở nên bị thu hút vào tranh đấu với sinh lực riêng của họ. Và khi bạn liên tục tranh đấu với bản năng của mình...
Sư Jaina được cho là phải ở trần cả năm ròng, ngay cả trong các tháng mưa, ngay cả trong đêm lạnh. Ông ấy không thể dùng đệm được, ông ấy không thể dùng chăn được, ông ấy không thể dùng bất kì thứ nào để che thân thể mình, cả ngày lẫn đêm. Ông ấy phải nhịn ăn. Ông ấy càng nhịn lâu, ông ấy càng trở thành thánh nhân hơn trong con mắt của cùng loại người đã bị ước định - ba mươi ngày, bốn mươi ngày... Đây là việc tranh đấu chống lại thân thể. Đây là việc chinh phục thân thể và vật chất, đây là tâm linh chinh phục thân thể. Đó cũng là cùng tình huống trong mọi tôn giáo, với những điều mê tín khác nhau. Họ biến trí tuệ của bạn thành năng lượng chống lại bản năng của bạn, và điều đó phá hỏng mọi khả năng nở hoa của trực giác của bạn.
Trực giác là hoa hồng huyền bí sẽ đưa bạn tới niềm cực lạc tối thượng và tới cuộc sống bất tử. Nhưng mọi người dường như tuyệt đối nằm trong tay của quá khứ chết. Bất kì cái gì kinh sách cổ đã nói cho họ, họ cứ làm nó, mà thậm chí chẳng xem xét toàn thể khoa học của con người.
Đây là ba tầng của toàn thể khoa học về con người. Bản năng nên được phép là một luồng chảy thảnh thơi. Đừng bao giờ quấy rối nó, bằng trí tuệ bởi bất kì lí do nào. Và trí tuệ nên được dùng như lối mở cho trực giác. Nó phải nhường đường cho trực giác tiếp quản cuộc sống của bạn. Thế thì cuộc sống của bạn là cuộc sống của ánh sáng vô cùng, của sự chói sáng. Nó trở thành lễ hội thường xuyên.

0 Đánh giá

Ads Belove Post