Read more
"Người có
khả năng duy trì trạng thái thường xuyên vô ham muốn ngay cả hướng tới trạng
thái chứng ngộ cao quí nhất..." Patanjali gọi nó là paravairagya: từ bỏ tối
thượng. Bạn đã từ bỏ thế giới: bạn đã từ bỏ tham, bạn đã từ bỏ tiền, bạn đã từ
bỏ quyền, bạn đã từ bỏ mọi thứ của bên ngoài. Bạn thậm chí đã từ bỏ thân thể bạn,
bạn thậm chí đã từ bỏ tâm trí bạn, nhưng từ bỏ cuối cùng là từ bỏ kaivalya, từ
bỏ bản thân kaivalya, từ bỏ bản thân moksha, từ bỏ bản thân niết bàn. Bây giờ bạn
từ bỏ ngay cả ý tưởng về giải thoát, bởi vì điều đó nữa lại là một ham muốn. Và
ham muốn, dù đối thể của nó là bất kì cái gì, đều là như nhau. Bạn ham muốn tiền,
tôi ham muốn moksha. Tất nhiên, đối thể của tôi là tốt hơn đối thể của bạn,
nhưng dầu vậy ham muốn của tôi là hệt như ham muốn của bạn.
Ham muốn nói,
"Tôi không hài lòng như tôi đang vậy. Nhiều tiền hơn được cần, thế thì tôi
sẽ được hài lòng. Nhiều giải thoát hơn được cần tới, thế thì tôi sẽ được hài
lòng." Phẩm chất của ham muốn là như nhau, vấn đề của ham muốn là như
nhau. Vấn đề là ở chỗ tương lai được cần tới: "Như tôi đang vậy, nó là
không đủ, cái gì đó thêm nữa được cần tới. Bất kì cái gì đã xảy ra cho tôi đều
là không đủ. Cái gì đó vẫn phải xảy ra cho tôi, chỉ thế thì tôi mới có thể hạnh
phúc." Đây là bản chất của ham muốn: bạn cần nhiều tiền hơn, ai đó cần
ngôi nhà lớn hơn, ai đó nghĩ nhiều hơn về quyền lực, chính trị, ai đó nghĩ về vợ
tốt hơn hay chồng tốt hơn, ai đó nghĩ về nhiều giáo dục hơn, nhiều tri thức
hơn, ai đó nghĩ về nhiều quyền năng huyền bí hơn, nhưng điều đó không tạo ra
khác biệt.
Ham muốn là ham
muốn, và vô ham muốn là được cần. Bây giờ điều ngược đời: Nếu bạn tuyệt đối vô
ham muốn - và trong vô ham muốn tuyệt đối, bao hàm cả ham muốn về moksha - một
khoảnh khắc tới khi bạn không ham muốn ngay cả moksha, bạn không ham muốn ngay
cả Thượng đế. Bạn đơn giản không ham muốn, bạn hiện hữu, và không có ham muốn.
Đây là trạng thái vô ham muốn. Moksha xảy ra trong trạng thái này. Moksha không
thể được ham muốn, bởi chính bản chất của nó, bởi vì nó tới chỉ trong vô ham muốn.
Giải thoát không thể có được với ham muốn. Nó không thể trở thành động cơ vì nó
xảy ra chỉ khi mọi động cơ đã biến mất. Bạn không thể làm Thượng đế thành đối
thể của ham muốn của bạn được bởi vì tâm trí ham muốn vẫn còn lại một cách tệ hại.
Tâm trí ham muốn vẫn còn lại một cách không linh thiêng, tâm trí ham muốn vẫn
còn lại một cách trần tục. Khi không có ham muốn, thậm chí không có ham muốn về
Thượng đế, đột nhiên Ngài bao giờ cũng đã có đó rồi. Mắt bạn mở ra và bạn nhận
ra Ngài. Ham muốn vận hành như rào chắn. Và ham muốn cuối cùng, ham muốn tinh
vi nhất, là ham muốn được giải thoát. Ham muốn cuối cùng, tinh vi là ham muốn
được vô ham muốn.
0 Đánh giá