Read more
Bản ngã là thế
tiến thoái lưỡng nan lớn nhất, và nó phải được hiểu. Bằng không bạn có thể tiếp
tục mãi đến vô hạn tạo ra bản ngã mới tranh đấu với bản ngã cũ.
Bản ngã đích
xác là gì? Nó là tôn cao bản thân bạn. Nó tạo ra phân chia trong bản thân bạn -
phân chia của phần trên và phần dưới, phân chiacủa cao siêu và thấp kém, phân
chia của thánh nhân và tội nhân, phân chia của tốt và xấu, phân chia, về căn bản,
của Thượng đế và quỉ. Và bạn cứ bị đồng nhất với cái đẹp, với cái cao hơn, với
cái siêu cao, và bạn cứ kết án cái thấp hơn.
Nếu phân chia
này tồn tại, bất kì cái gì bạn làm đều có bản ngã: bạn có thể bỏ nó, và bằng việc
bỏ nó bạn có thể tạo ra siêu bản ngã. Thế thì dần dần siêu bản ngã sẽ bắt đầu tạo
ra rắc rối cho bạn, bởi vì mọi phân chia đều là khổ. Không phân chia là phúc lạc:
phân chia là khổ. Nó sẽ tạo ra vấn đề mới, lo âu mới. Thế thì lần nữa bạn có thể
bỏ siêu bản ngã và bạn có thể tạo ra siêu siêu bản ngã - bạn có thể tiếp diễn tới
vô hạn. Và điều này sẽ không giải quyết được vấn đề. Bạn đơn giản dịch chuyển
nó. Bạn đơn giản ép buộc nó quay lại. Bạn đang cố né tránh vấn đề.
Tôi nghe nói về
một người Cơ đốc giáo, là một người tin tưởng cuồng tín vào Đức Mẹ đồng trinh
Mary và Thượng đế và thượng đế học Cơ đốc giáo. Thế rồi người đó phát chán, và
thế rồi người đó vứt bỏ nó và người đó trở thành người vô thần; và thế rồi người
đó bắt đầu nói, "Không có Thượng đế, và Mary là mẹ ông ấy." Bây giờ
cùng điều cũ, và nó thậm chí đã trở thành ngớ ngẩn hơn.
Tôi đã nghe về
một người Do Thái, một người rất giản dị, thợ may trong một thị trấn nhỏ. Một
hôm người ta không tìm thấy ông ấy trong đền. Hôm đó là ngày tôn giáo, và ông ấy
bao giờ cũng ở đó, nhưng về sau tin đồn lan rộng trong thị trấn rằng ông ấy đã
trở thành người vô thần. Cho nên cả thị trấn xôn xao. Đó là biến cố lớn ông thợ
may đã biến thành người vô thần. Điều đó chưa bao giờ xảy ra trong thị trấn đó;
không ai đã bao giờ biến thanh người vô thần. Cho nên toàn thị trấn đi tới cửa
hàng của ông thợ may này. Họ hỏi ông ấy, nhưng ông ấy chẳng nói gì cả. Ông ấy vẫn
còn im lặng.
Một hôm khác họ
lại tiếp cận ông ấy, bởi vì gần như không thể làm được gì trong thị trấn này. Cả
thị trấn đều quan tâm tới ông thợ may này - Sao ông ấy đã trở thành người vô thần?
Cho nên họ cử đại biểu, và ông thợ giầy của thị trấn, người có chút ít năng nổ,
trở thành người lãnh đạo. Họ tới cửa hàng của ông thợ may, và người làm giầy đi
tới ông ấy và hỏi, "Ông đã trở thành người vô thần à?" Thợ may đơn giản
đáp. "Vâng, tôi đã trở thành người vô thần." Họ không thể tin được
vào tai mình. Họ không hi vọng rằng ông ấy sẽ cho câu trả lời thẳng toẹt ra thế,
cho nên họ nói, "Thế thì sao ông vẫn còn im lặng hôm qua?" Ông ấy
nói, "Cái gì! Các ông ngụ ý gì! Tôi phải chấp nhận rằng tôi đã trở thành
người vô thần vào ngày sabbath, ngày nghỉ ngơi và thờ phụng chúa sao?"
Cho dù bạn trở
thành người vô thần, hình mẫu cũ của bạn vẫn tiếp tục. Tôi đã nghe về một người
vô thần sắp chết. Linh mục đã tới, và linh mục nói với người vô thần, "Bây
giờ đến lúc rồi. Lập hoà bình với Thượng đế của ông đi." Người vô thần mở
mắt ra, nói, "Cám ơn Thượng đế rằng tôi là người vô thần."
Nó tiếp tục. Bạn
vẫn còn gần như cũ; chỉ cái nhãn thay đổi. Xin bạn, cố hiểu bản ngã đi. Đừng tạo
ra siêu bản ngã. Chỉ cố hiểu bản ngã này là gì. Bản ngã là tách rời khỏi cái
toàn thể: nghĩ về bản thân bạn rằng bạn là tách biệt khỏi cái toàn thể. Nó chỉ
là một ý nghĩ, không phải là thực tại. Chỉ là hư cấu, không phải là chân lí. Nó
chỉ là mơ mà bạn đã tạo ra quanh bản thân bạn. Bạn không tách rời khỏi cái toàn
thể. Bạn không thể thế được, bởi vì một khi bạn tách rời bạn không thể tồn tại
được. Thế thì năng lượng sống cứ tuôn chảy trong bạn dù bạn nghĩ bạn là tách biệt
hay không. Cái toàn thể không bận tâm về điều đó. Nó cứ nuôi dưỡng và chăm sóc
bạn. Nó cứ "tiếp nhiên liệu" cho bạn. Nhưng ý tưởng của bạn rằng bạn
là tách rời tạo ra nhiều lo âu trong việc thức của nó. Một khi bạn nghĩ bạn
tách rời khỏi cái toàn thể, ngay lập tức, bạn tạo ra phân chia bên trong nữa. Mọi
cái là tự nhiên trong bạn trở thành thấp kém - bởi vì dường như nó thuộc vào
cái toàn thể. Dục trở thành thấp kém bởi vì nó dường như thuộc vào sự thống nhất
hữu cơ của cái toàn thể.
Đó là lí do tại
sao mọi tôn giáo cứ kết án dục. Và tôi nói với bạn chừng nào dục còn chưa được
chấp nhận toàn bộ không ai có thể trở thành tôn giáo một cách thực sự, bởi vì
tôn giáo là biến đổi của cùng năng lượng. Nó không phải là phủ nhận; nó là chấp
nhận sâu sắc. Vâng, nó là biến đổi. Nhưng biến đổi tới qua chấp nhận sâu sắc. Tự
nhiên được chấp nhận trở thành khác toàn bộ. Tự nhiên bị phủ nhận, và mọi thứ
trở nên cay đắng trong bạn; và thế thì bạn tạo ra địa ngục.
Bản ngã bao giờ
cũng hạnh phúc để kết án cái gì đó bởi vì chỉ bằng kết án mà bạn mới có thể cảm
thấy cao siêu. Tôi đã đọc, chuyện xảy ra:
Một lần trong
nhà thờ, cha sở trong bục giảng kinh nói, "Tất cả những người phạm tội tuần
trước, đứng dậy." Một nửa giáo đoàn đứng dậy. Thế rồi ông ấy nói, "Những
người sẽ phạm tội nếu như họ có cơ hội, đứng dậy." Phần còn lại của giáo
đoàn đứng dậy. Một người đàn bà thì thào với chồng cô ấy, "Có vẻ như cha sở
là người tốt duy nhất ở đây." Chàng ta nói, "Em đừng tin điều đó. Ông
ấy đã đứng lên trước mọi người chúng ta rồi."
Siêu bản ngã,
cái cứ kết án: siêu bản ngã, cái cứ bảo bạn đây là tội lỗi, đây là quỉ, đây là
sai, đây là xấu: bản thân nó là quỉ duy nhất trên thế giới, tội lỗi duy nhất.
Cho nên phải làm gì? Bạn có thể bắt đầu kết án bản thân bản ngã: thế thì bạn sẽ
tạo ra siêu bản ngã. Vứt kết án đi - mọi kết án - và bản ngã biến mất mà không
tạo ra bất kì siêu bản ngã nào trong lúc thức. Vứt mọi kết án đi. Bạn là ai mà
phán xét? Bạn là ai mà nói cái gì là đúng và cái gì là sai? Bạn là ai mà phân
chia sự tồn tại ra làm đôi? Sự tồn tại là một - một sự thống nhất hữu cơ. Nó tất
cả là một, ngày và đêm - một, tốt và xấu - một. Những phân chia này là của bản
ngã, của con người, chúng là do con người tạo ra. Chỉ đừng kết án.
Nếu bạn kết án
bạn sẽ cứ tạo ra cái gì đó này khác. Dừng kết án và nhìn,bạn sẽ thấy không bản
ngã nào còn lại. Cho nên bản ngã không phải là vấn đề thực. Vấn đề thực là kết
án, phán xét, phân chia. Quên bản ngã đi, bởi vì bất kì cái gì bạn sẽ làm với bản
ngã đều tạo ra bản ngã khác. Có nhiều bản ngã như có nhiều người. Ai đó có bản
ngã rất trần tục, và thế rồi ai đó có bản ngã rất tôn giáo. Ai đó cứ nói người
đó sở hữu nhiều làm sao, và thế rồi ai đó nói người đó đã từ bỏ nhiều làm sao.
Một cái gọi là
thánh nhân sắp chết, và các đệ tử đã tụ tập lại. Đó là những khoảnh khắc cuối
cùng, và họ nói chuyện gần giường, nói về thầycủa họ. Ai đó nói, "Không
bao giờ sẽ có một người đạo đức thế nữa đâu." Thế rồi ai đó khác nói,
"Tôi đã học được nhiều. Tôi chưa bao giờ bắt gặp một người biết nhiều thế.
Chúng ta sẽ mất thầy mãi mãi." Thế rồi ai đó khác nói cái gì đó khác; ai
đó nói rằng thầy đã từ bỏ toàn thế giới; và theo cách này họ cứ nói, nói mãi về
thầy của họ, người sắp chết. Họ nói về tri thức của thầy, họ nói về từ bỏ của
thầy, họ nói về cách thức khổ hạnh của thầy, họ nói về tính cách có kỉ luật của
thầy; và thế rồi thầy sắp chết mở mắt ra và thầy nói, "Không ai nói gì về
khiêm tốn của ta à?" Thế thì khiêm tốn trở thành bản ngã. Thế thì khiêm tốn
trở thành quần áo của bản ngã. Thế thì bản ngã trở thành đạo đức giả. Và khi bất
kì chất độc nào trở thành đạo đức giả nó trở thành độc hơn.
Cho nên nếu bạn
hiểu tôi đúng, xin đừng bắt đầu kết án bản ngã. Bằng không bạn sẽ tạo ra siêu bản
ngã, và thế thì bạn sẽ cảm thấy băn khoăn lo lắng vì bị phân chia, liên tục đề
cao bản thân bạn, làm sao bạn có thể thoải mái được? Vứt kết án đi. Dừng đề cao
bản thân bạn. Chấp nhận như bạn vậy. Không chỉ chấp nhận, đón chào. Không chỉ
đón chào, hân hoan trong nó. Và đột nhiên bạn sẽ thấy không có bản ngã, không
có siêu bản ngã. Chúng chưa bao giờ có đó. Bạn đã tạo ra chúng, bạn là người
sáng tạo ra chúng. Con người đã tạo ra chỉ một thứ, và đó là bản ngã. Mọi thứ
khác đều được Thượng đế tạo ra.
0 Đánh giá