Read more
Thiền về những dòng này của Rilke:
Tôi là điểm dừng giữa hai nốt
Rơi vào chỗ hiếm hoi lắm phù hợp thực
Vì nốt chết có xu hướng chi phối
Cả hai được hoà giải
Trong khoảng tối rung rinh
Và bài ca vẫn còn tinh khiết.
Các dòng cực kì có ý nghĩa. Tôi là điểm dừng giữa
hai nốt... chết và sinh. Đây là hai nốt được cái không biết chơi trên bạn. Và
tôi là điểm dừng giữa hai nốt - bạn là điểm dừng, khoảng giữa, lỗ hổng, giữa
sinh và chết. Rất tinh tế...
Tôi là điểm dừng giữa hai nốt
Rơi vào chỗ hiếm hoi lắm phù hợp thực
Vì nốt chết có xu hướng chi phối
Sống đã xảy ra, sinh đã xảy ra, bây giờ chết sắp xảy
ra. Cho nên cuộc sống đã bị cái chết chiếm ưu thế quá nhiều - do đó mọi người đều
trong tìm kiếm an ninh, an toàn, bảo hiểm: Làm sao tránh cái chết? Làm sao kéo
dài cuộc sống lâu thêm chút nữa? Làm sao ở đây thêm chút nữa? Làm sao không chết?
Làm sao thoát khỏi cái chết? Cái chết chiếm ưu thế - do đó tiền trở thành quan trọng
thế.
Tôi là điểm dừng giữa hai nốt
Rơi vào chỗ hiếm hoi lắm phù hợp thực
Vì nốt chết có xu hướng chi phối
Cả hai được hoà giải
Trong khoảng tối rung rinh
Và khoảng tối đó là tình yêu - nơi chết và sống gặp
gỡ, nơi chết và sống ôm choàng lấy nhau, nơi sống và chết có chuyện tình, nơi sống
và chết đi tới cực thích. Do đó, có sự hấp dẫn vô cùng trong yêu, bởi vì nó là
cuộc sống... và cũng có cả sợ, bởi vì nó là chết nữa. Khi bạn làm tình với người
đàn bà hay người đàn ông, bạn không bao giờ đi toàn bộ vào trong điều đó. Bạn
đi xa thế, bởi vì nó là cuộc sống - thế rồi bạn bắt đầu ngần ngại, thế rồi bạn
không đi xa thêm nữa, bởi vì thế thì cái chết cũng có đó. Nó là điểm dừng giữa
hai nốt, và nó tối - khoảng tối giữa hai nốt.
Tại sao Rilke gọi nó là tối? Tình yêu mang tính tối.
Không phải ngẫu nhiên mà mọi người đã chọn ban đêm để làm tình - điều đó không
phải là ngẫu nhiên: có sự giống nhau nào đó giữa bóng tối và tình yêu. Làm tình
trong sáng chói có vẻ thô lỗ, thô tục, xấu xí chút ít. Làm tình ở bãi chợ nơi
người khác có thể nhìn thấy chỉ là điên rồ. Người ta cần riêng tư - và bóng tối
cho bạn riêng tư tuyệt đối, bởi vì trong bóng tối bạn không thể thấy người yêu,
người yêu không thể thấy bạn. Bạn tuyệt đối một mình; người khác không can nhiễu
vào.
Tình yêu có phẩm chất của bóng tối trong nó, bởi vì
nó có chiều sâu. Bóng tối bao giờ cũng sâu, ánh sáng thì nông. Nhớ lấy, dù ánh
sáng nhiều bao nhiêu, ánh sáng bao giờ cũng nông cạn. Nhìn mà xem: ngày là nông
- đêm sâu thế, vô hạn. Cái chết cũng tối: trên khắp thế giới, cái chết đã từng
được vẽ như bóng tối. Tình yêu tối, cái chết cũng tối - có sự giống nhau giữa
tình yêu và cái chết nữa. Nhiều người tới tôi và họ nói, "Sao chúng tôi sợ
tình yêu thế? Tại sao? Chúng tôi khao khát nó, và vậy mà chúng tôi lại sợ, và
khi cơ hội nảy sinh chúng tôi bị mắc kẹt; chúng tôi không thể buông bỏ được."
Bởi vì yêu là một nửa chết và một nửa sống - đó mới là điều khó xử. Đó là dừng
giữa hai nốt.
Cả hai được hoà giải
Trong khoảng tối rung rinh
Bạn trong yêu, và bạn chết nữa. Hay - bạn chết, đó
là lí do tại sao bạn sống. Việc đóng đinh và phục sinh...
Và bài ca vẫn còn tinh khiết.
Chừng nào bạn còn chưa biết yêu là gì, bạn vẫn
không biết giai điệu là gì. Nó là việc gặp gỡ, gặp gỡ cực thích, của chết và sống.
Chừng nào yêu còn chưa được biết tới, bạn đã bỏ lỡ. Bạn đã được sinh, bạn đã sống,
và bạn đã chết - nhưng bạn đã bỏ lỡ. Bạn bỏ lỡ vô cùng, bạn bỏ lỡ hoàn toàn, bạn
bỏ lỡ tuyệt đối - bạn bỏ lỡ khoảng ở giữa. Khoảng đó là cực đỉnh cao nhất, kinh
nghiệm đỉnh. Kabir gọi nó là giai điệu thiêng liêng.
Để đạt tới nó, có bốn bước cần được nhớ. Bước đầu
tiên: ở đây bây giờ - bởi vì yêu là có thể trong ở đây bây giờ. Bạn không thể
yêu trong quá khứ được. Nhiều người làm điều đó, nhưng bạn không thể thực sự
yêu trong quá khứ được. Nhiều người đơn giản sống trong kí ức - họ yêu trong
quá khứ. Và có những người khác yêu trong tương lai - điều đó nữa cũng không thể
được làm. Có những cách né tránh yêu: quá khứ và tương lai là những cách để né
tránh yêu. Cho nên hoặc bạn yêu trong quá khứ, hoặc bạn yêu trong tương lai -
và yêu là có thể chỉ trong hiện tại, bởi vì chỉ trong khoảnh khắc này chết và sống
mới gặp gỡ... trong khoảng tối ở bên trong bạn. Khoảng tối đó bao giờ cũng hiện
tại, bao giờ cũng hiện tại, bao giờ cũng hiện tại. Nó không bao giờ là quá khứ
và nó không bao giờ là tương lai.
Nếu bạn nghĩ quá nhiều - và suy nghĩ bao giờ cũng
là về quá khứ hay về tương lai - năng lượng của bạn sẽ bị phân tán khỏi việc cảm.
Cảm là ở đây bây giờ. Nếu năng lượng của bạn đi vào hình mẫu của suy nghĩ thì bạn
sẽ không có đủ năng lượng để đi vào trong cảm giác - và yêu sẽ không là không
thể được. Cho nên bước đầu tiên là: ở đây bây giờ. Tương lai và quá khứ đem suy
nghĩ tới; suy nghĩ phá huỷ cảm. Và người quá bị ám ảnh bởi suy nghĩ, dần dần
hoàn toàn quên mất rằng mình có trái tim nữa. Người quá nhiều suy nghĩ, dần dần
bắt đầu đi theo cách mà, bắt đầu sống theo cách mà việc cảm không lên tiếng được.
Không nghe thấy việc cảm, dần dần việc cảm bắt đầu rơi rụng đi khỏi người đó.
Có cả triệu người ở trạng thái này, người không biết trái tim là gì. Họ nghĩ
trái tim chỉ là cái bơm.
Toàn thể sự tập trung là vào cái đầu. Đầu là kẻ cực
đoan; nó được cần tới, nó là công cụ tốt, nhưng nó phải được dùng như nô lệ. Nó
không nên là người chủ. Một khi cái đầu trở thành người chủ và trái tim bị bỏ lại
đằng sau, bạn sẽ sống, bạn sẽ chết, nhưng bạn sẽ không biết Thượng đế là gì bởi
vì bạn sẽ không biết yêu là gì. Cùng khoảng tối đó, trước hết được tiếp xúc như
tình yêu... và khi bạn mất hút trong nó toàn bộ, nó trở thành Thượng đế. Tình
yêu là bắt đầu của Thượng đế - hay Thượng đế là đỉnh tối thượng của tình yêu.
Bước thứ hai hướng tới tình yêu, và tới giai điệu
thiêng liêng, là: Học biến đổi chất độc của bạn thành mật ong. Bởi vì nhiều người
yêu đấy, nhưng thế rồi tình yêu của họ bị nhiễm bẩn nhiều lắm bởi chất độc - bởi
ghét, bởi ghen tị, bởi giận dữ, bởi sở hữu... cả nghìn lẻ một chất độc bao
quanh tình yêu của bạn. Tình yêu là điều tinh tế. Cứ nghĩ về giận dữ, hận thù,
sở hữu, ghen tị mà xem: làm sao tình yêu có thể sống sót được?
Trước hết, mọi người đi vào cái đầu và quên mất
trái tim - họ là đa số. Thế rồi một thiểu số vẫn sống chút ít trong trái tim,
nhưng thế rồi thiểu số đó làm điều sai khác; ánh sáng nhỏ của tình yêu đó bị
bao quanh bởi ghen tị, hận thù, giận dữ, cả nghìn lử một chất độc. Thế rồi toàn
thể cuộc hành trình trở thành cay đắng. Tôi đã nói với bạn, tình yêu là chiếc
thang giữa cõi trời và địa ngục, nhưng thang bao giờ cũng là một thứ hai chiều:
bạn có thể đi lên, bạn có thể đi xuống. Nếu có chất độc, chiếc thang sẽ đưa bạn
đi xuống - bạn sẽ đi vào trong địa ngục và không vào cõi trời. Và thay vì đạt tới
giai điệu, cuộc sống của bạn sẽ trở thành tiếng ồn buồn nôn - tiếng ồn giao
thông, xung đột; chỉ là tiếng ồn điên khùng – đám đông nhiều tiếng ồn chẳng hài
hoà gì. Bạn sẽ vẫn còn trên bờ điên khùng.
Cho nên điều thứ hai cần nhớ là: học cách biến đổi
chất độc của bạn thành mật ong. Chúng được biến đổi thế nào? Có quá trình rất
đơn giản. Thực tế, gọi nó là biến đổi cũng không đúng, bởi vì bạn không làm gì
cả; bạn chỉ cần kiên nhẫn. Đây là một trong những bí mật lớn lao nhất tôi đang
nói cho bạn. Thử nó mà xem: khi giận dữ tới bạn không làm gì cả; chỉ ngồi im lặng
và ngắm nhìn nó. Đừng chống lại nó, đừng ủng hộ nó. Đừng hợp tác với nó, đừng
kìm nén nó. Chỉ ngắm nhìn nó, kiên nhẫn, chỉ xem điều xảy ra... để cho nó nổi
lên.
Nhớ một điều: đừng làm gì trong khoảnh khắc giận -
đợi đấy. Chỉ cho nó một chút thời gian và chờ đợi... và bạn sẽ ngạc nhiên. Và một
ngày nào đó bạn sẽ hiểu rằng nếu bạn có thể chờ đợi đủ, bản thân giận dữ trở
thành từ bi. Nó là cái bánh xe; nó cứ chuyển động theo cách riêng của nó - bạn
mới vội vàng. Cũng như đêm thành ngày nếu bạn có thể đợi một chút, theo cùng
cách đó, giận dữ trở thành từ bi nếu bạn có thể chờ đợi một chút. Cùng năng lượng
đó - chỉ kiên nhẫn là phải được thêm vào cho nó, không cái gì khác. Bạn thử điều
đó mà xem.
Nhớ một điều: đừng bao giờ làm gì trong tâm trạng
khi chất độc đang sở hữu bạn; cứ đợi đấy. Khi chất độc đã bắt đầu đổi thành cái
khác... Đây là một trong những luật cơ bản của cuộc sống: rằng mọi thứ liên tục
biến đổi thành thứ khác. Có thay đổi đều đặn trong bạn - người tốt thành người
xấu, người xấu thành người tốt; thánh nhân có những khoảnh khắc của tội đồ và tội
đồ có những khoảnh khắc thánh nhân... người ta chỉ phải đợi.
Hành động khi thánh nhân chiếm ưu thế - có vậy
thôi. Đừng hành động khi tội đồ chiếm ưu thế, đừng hành động khi giận dữ chiếm
ưu thế, bằng không bạn sẽ ăn năn và bạn sẽ tạo ra dây chuyền các phản ứng và bạn
sẽ bị mắc nghiệp. Đó là toàn thể nghĩa của việc mắc nghiệp. Làm bất kì cái gì
khi bạn đang trong khoảnh khắc tiêu cực và bạn sẽ ở trong xiềng xích, và không
có tận cùng cho nó. Khi bạn tiêu cực bạn làm cái gì đó, người khác trở nên tiêu
cực, người khác sẵn sàng làm cái gì đó - tiêu cực tạo ra nhiều tiêu cực hơn.
Tiêu cực khêu gợi tiêu cực thêm, giận dữ mang tới giận dữ thêm, thù địch mang tới
thù địch hơn, và mọi sự cứ diễn ra mãi... và mọi người đã bị mắc vào với nhau
trong nhiều kiếp sống. Và họ cứ tiếp tục thế!
Chờ đợi. Khi bạn giận, đây là khoảnh khắc để thiền.
Đừng phí hoài khoảnh khắc này - giận dữ đang tạo ra năng lượng lớn thế trong bạn,
nó có thể phá huỷ. Nhưng năng lượng là trung lập - cùng năng lượng có thể phá
huỷ, cũng có thể có tính sáng tạo. Chờ đợi. Cùng năng lượng có thể phá vỡ, cũng
có thể mưa rào lên cuộc sống - chỉ đợi. Chờ đợi và không làm gì trong vội vã, một
ngày nào đó bạn sẽ ngạc nhiên, khi thấy sự thay đổi bên trong. Bạn đã từng đầy
giận dữ, và thế rồi giận dữ cứ tiếp diễn và đi tới đỉnh ... và thế rồi bánh xe
quay đi. Và bạn có thể thấy bánh xe quay, và giận dữ thành thảnh thơi, và năng
lượng được thoát ra, và bây giờ bạn đang trong tâm trạng tích cực - tâm trạng
sáng tạo. Bây giờ bạn có thể làm cái gì đó. Bây giờ bạn làm. Bao giờ cũng chờ đợi
điều tích cực.
Và điều tôi đang nói không phải là kìm nén. Tôi
không nói kìm nén tiêu cực, tôi nói quan sát tiêu cực. Nhớ sự khác biệt, khác
vô cùng có đó. Tôi không nói ngồi lên đỉnh của tiêu cực, quên tiêu cực, làm cái
gì đó chống lại nó - không. Tôi không nói điều đó. Tôi không nói khi bạn giận dữ
hãy mỉm cười - không; nụ cười đó là giả dối, xấu xí, rởm. Đừng mỉm cười khi bạn
giận. Thế thì đóng cửa phòng lại, để tấm gương ngay trước bạn, tự mình nhìn
khuôn mặt giận dữ của mình. Không cần biểu lộ nó cho bất kì ai khác. Nó là việc
của bạn, nó là năng lượng của bạn, nó là cuộc sống của bạn, và bạn phải chờ đến
đúng khoảnh khắc. Cứ nhìn vào tấm gương đó: nhìn khuôn mặt đỏ, mắt đỏ, kẻ sát
nhân có đó.
Bạn có bao giờ nghĩ rằng mọi người đều mang một kẻ
sát nhân bên trong không? Bạn cũng mang một kẻ sát nhân bên trong. Đừng nghĩ rằng
kẻ sát nhân tồn tại ở đâu đó khác - ai đó khác mới là kẻ sát nhân, người phạm tội
giết người - không: mọi người đều có khả năng phạm tội giết người. Bạn mang bản
năng giết người bên trong mình. Cứ nhìn vào bên trong tấm gương này: đây là những
tâm trạng của bạn - bạn phải đã quen với chúng. Đây là một phần của sự trưởng
thành hướng tới tự biết. Bạn đã nghe nói nhiều thế, từ Socrates cho tới ngày
nay: "Biết bản thân mình" - nhưng đây là cách biết bản thân mình đấy.
"Biết bản thân mình" không có nghĩa là ngồi im lặng và lẩm nhẩm,
"Ta là Brahma, ta là linh hồn, ta là Thượng đế, ta là cái này" - toàn
thứ vô nghĩa. "Biết bản thân mình" nghĩa là biết tất cả tâm trạng của
mình, mọi khả năng - kẻ sát nhân, tội đồ, Thượng đế, quỉ - biết tất cả những
tâm trạng, toàn thể miền của nó, và bằng việc biết nó bạn sẽ khám phá ra bí mật,
chìa khoá.
Bạn sẽ thấy rằng giận dữ không thể có đó mãi mãi được
- hay nó có thể? Bạn đã không thử điều đó! Thử điều đó mà xem - nó không thể có
đó mãi mãi được. Nếu bạn không làm gì, cái gì sẽ xảy ra? Giận dữ có thể treo đó
mãi mãi được không? Chẳng cái gì treo đó mãi được. Hạnh phúc tới và đi, bất hạnh
tới và đi. Bạn không thể thấy ra luật đơn giản sao? - rằng mọi thứ đều thay đổi,
không cái gì còn lại thường hằng. Cho nên sao lại vội vàng? Giận dữ đã tới - nó
sẽ đi thôi. Bạn chỉ đợi, có chút ít kiên nhẫn. Cứ nhìn vào trong tấm gương và
chờ đợi. Để giận dữ ở đó, để khuôn mặt bạn thành xấu và có tính sát nhân -
nhưng chờ đợi, quan sát.
Đừng kìm nén và đừng hành động theo giận dữ, và chẳng
mấy chốc bạn sẽ thấy rằng khuôn mặt này đang trở nên mềm mại hơn, mắt đang trở
nên bình thản hơn, năng lượng đang thay đổi - nam tính biến thành nữ tính... và
chẳng mấy chốc bạn sẽ đầy rạng ngời. Cùng cái đỏ đã trong giận dữ nay là sự rạng
ngời nào đó - cái đẹp trên khuôn mặt bạn, trong mắt bạn. Bây giờ đi ra: thời
gian đã tới để hành động. Hành động khi bạn đang tích cực. Đừng ép buộc tích cực,
chờ đợi tích cực tới theo cách riêng của nó. Đây là bí mật - khi tôi nói,
"Học biến đổi chất độc của bạn thành mật ong," đây là điều tôi ngụ ý.
Và điều thứ ba: chia sẻ. Bất kì khi nào có tiêu cực,
giữ nó lại cho bản thân bạn. Bất kì khi nào có tích cực, chia sẻ. Thông thường,
mọi người chia sẻ các tiêu cực của họ; họ không chia sẻ cái tích cực của họ.
Nhân loại đơn giản ngu xuẩn. Khi họ hạnh phúc họ không chia sẻ, họ rất keo kiệt.
Khi họ bất hạnh họ rất, rất hoang phí - thế thì họ rất sẵn sàng chia sẻ. Khi mọi
người mỉm cười họ mỉm cười rất tiết kiệm - chỉ chừng chừng vậy thôi. Nhưng khi
họ giận dữ họ giận toàn bộ. Bước thứ ba là chia sẻ cái tích cực. Điều đó sẽ đem
tình yêu của bạn tuôn chảy như dòng sông, nảy sinh từ trái tim bạn. Thế khó xử
của bạn với trái tim sẽ bắt đầu chuyển động khi bạn chia sẻ.
Tôi đã nghe nói về một câu ngạn ngữ rất kì lạ của
Jorge Luis Borges.
Nghe nó này...
Đem cái linh thiêng cho chó
Ném ngọc trước lợn
Vì điều thành vấn đề là cho.
Bạn đã nghe câu ngạn ngữ ngược lại: đừng đổ nước
thiêng lên chó, và đừng ném ngọc trước lợn,
bởi vì họ sẽ không hiểu. Borges lại nói:
Đem cái linh thiêng cho chó
Ném ngọc trước lợn
Vì điều thành vấn đề là cho.
Điều thực không phải là cái bạn cho - ngọc và điều
linh thiêng và tình yêu - và bạn đang cho ai; cái đó không phải là vấn đề. Vấn
đề là ở chỗ bạn cho. Khi bạn có, cho nó đi. Gurdjieff thường nói, "Mọi thứ
tôi tích trữ đều bị mất, và mọi thứ tôi cho đều là của tôi. Mọi thứ tôi cho vẫn
cùng tôi, còn mọi thứ tôi tích trữ đều mất, đều đi." Đúng: bạn chỉ có cái
bạn đã chia sẻ. Bạn chỉ có tình yêu như bạn đã chia sẻ. Tình yêu không phải là
tài sản để tích trữ, nó là sự rạng ngời, là hương thơm để chia sẻ. Bạn càng
chia sẻ nhiều, bạn càng có nhiều; bạn càng chia sẻ ít, bạn càng có ít. Bạn chia
sẻ càng nhiều, càng nhiều thứ sẽ nảy sinh từ cốt lõi bên trong nhất của bạn -
nó là vô hạn: nhiều thứ sẽ trào lên nữa. Kéo nước lên từ giếng, nhiều nước lại
tới làm tươi mới trong giếng. Không kéo nước lên, đóng giếng lại, trở thành kẻ
keo kiệt, và không dòng nước thêm nào sẽ vận hành. Dần dần, dòng nước sẽ trở
thành chết, bị chẹn lại; và nước vốn ở trong giếng sẽ chết, sẽ trở thành tanh
tưởi, bẩn thỉu. Nước tuôn chảy là tươi mới... tình yêu tuôn chảy là tươi mới.
Cho nên bước thứ ba hướng tới tình yêu là: chia sẻ
cái tích cực của bạn, chia sẻ cuộc sống của bạn, chia sẻ mọi thứ bạn có. Bất kì
cái gì đẹp với bạn, đừng bao giờ tích trữ nó. Trí huệ của bạn, chia sẻ đi; lời
cầu nguyện của bạn, chia sẻ đi; tình yêu của bạn, hạnh phúc của bạn, vui sướng
của bạn, chia sẻ đi. Vâng, nếu bạn không thể tìm được người nào, chia sẻ nó với
chó vậy - nhưng chia sẻ. Chia sẻ nó với đá - nhưng chia sẻ. Khi bạn có ngọc,
ném chúng đi - đừng bận tâm liệu người nhận là lợn hay thánh nhân, cứ ném chúng
ra. Điều thành vấn đề là cho.
Tích trữ đầu độc trái tim. Mọi tích trữ đều độc hại.
Nếu bạn chia sẻ, hệ thống của bạn sẽ thoát khỏi chất độc. Và khi bạn cho, đừng
bận tâm liệu điều đó được đáp lại hay không. Thậm chí đừng chờ đợi lời cảm ơn.
Cảm thấy biết ơn người đã cho phép bạn chia sẻ cái gì đó với người đó. Không có
việc ngược lại - đừng chờ đợi, nói sâu bên trong tim mình rằng người đó đáng phải
được cảm ơn là người đó đã sẵn sàng nghe bạn, chia sẻ năng lượng nào đó với bạn...
rằng người đó sẵn sàng nghe bài ca của bạn... rằng người đó sẵn sàng xem điệu
vũ của bạn... rằng khi bạn bạn đã tới để cho người đó, người đó đã không bác bỏ
- người đó có thể bác bỏ chứ. Chia sẻ là một trong những đức hạnh tâm linh nhất,
một trong những đức hạnh tâm linh lớn lao nhất.
Và điều thứ tư: là cái không. Một khi bạn bắt đầu
nghĩ rằng bạn là ai đó, bạn dừng lại; thế thì tình yêu không tuôn chảy. Tình
yêu tuôn chảy chỉ từ ai đó là không ai cả. Tình yêu trú ngụ chỉ trong cái
không. Khi bạn trống rỗng, có tình yêu. Khi bạn đầy bản ngã, tình yêu biến mất.
Tình yêu và bản ngã không thể cùng tồn tại được. Tình yêu có thể tồn tại với
Thượng đế nhưng không thể tồn tại cùng bản ngã, bởi vì tình yêu và Thượng đế là
đồng nghĩa. Tình yêu và bản ngã là không thể ở cùng nhau được. Cho nên hãy là
cái không. Đó là nghĩa của việc thành khiêm tốn, nhu mì. Jesus nói: Được ân huệ
là người nhu mì, vì nhu mì của họ là vương quốc của Thượng đế.
0 Đánh giá