Read more
Một người tới gặp
luật sư của mình bàn về việc li hôn. "Ông lấy giá bao nhiêu để giải quyết
vụ như của tôi?" ông ta hỏi. "Tôi thực sự không thích giải quyết các
vụ li hôn," viên luật sư của ông ta đáp. "Sao ông muốn được li
hôn?" "Bởi vì tôi muốn lấy em vợ tôi." "Này, vụ giống như
thế có thể khá om sòm đấy. Nó có thể tốn cho ông hàng nghìn đô la đấy. Sao ông
không về nhà và nghĩ kĩ về nó đi." Thế là người này về nhà, và hôm sau anh
ta gọi điện cho luật sư của mình. "Tôi đã nói toàn thể sự việc cho anh bạn
tốt nhất của tôi," anh ta nói. "Tôi đã quyết định không li hôn chút
nào." "Điều đó là tốt," luật sư của anh ta nói. "Kể cho tôi
đi, anh bạn anh đã nói gì mà làm anh đổi ý thế?" "Thế này, anh ấy bảo
tôi anh ấy đã đi chơi với vợ tôi và cô em vợ tôi nữa, và chẳng có gì khác biệt
giữa họ cả."
Mọi ham muốn đều
như nhau. Các đối tượng khác nhau, nhưng tính chất của ham muốn thì không khác.
Bạn ham muốn tiền, ai đó khác ham muốn Thượng đế; bạn ham muốn quyền, ai đó
khác ham muốn thiên đường. Nó tất cả đều là một. Do đó không có ham muốn mang
tính tôn giáo, nhớ lấy. Vô ham muốn mới là tôn giáo. Ham muốn là trần tục, ham
muốn là thế giới. Vô ham muốn là siêu việt. Nhưng khi người ta đang chịu tác động
của ham muốn, tác động này mang tính thôi miên. Mọi ham muốn đều thôi miên bạn.
Nó làm cho bạn mù quáng, đó là lí do tại sao chúng ta nói... chúng ta dùng các
cụm từ như đổ vì tình. Điều đó là có ý nghĩa. Tình yêu mà bạn biết chắc chắc là
việc ngã đổ - ngã đổ từ ý thức, đổ từ hiểu biết. Bạn bắt đầu bò trên đất; bạn
không còn khôn ngoan nữa, bạn mất thông minh của mình, bạn trở thành ngu xuẩn.
Bạn càng đầy
ham muốn, bạn càng ngu hơn. Câu châm ngôn của Murphy... Murphy nói: Tôi tin vào
tình yêu từ cái nhìn đầu tiên bởi vì nó tiết kiệm thời gian. Khi bạn sắp đổ, thế
thì sao lại chờ đợi? Đổ ngay từ cái nhìn đầu tiên đi. Ít nhất thời gian cũng được
tiết kiệm nếu không cái gì khác. Khi một người trong tình yêu với ai đó - và với
tình yêu tôi không ngụ ý tình yêu của chư phật; tình yêu của họ là hoàn toàn
khác. Họ đang nói về lời cầu nguyện, họ đang nói về từ bi, họ đang nói về cách
diễn đạt vô ham muốn của bản thể họ. Họ đang chia sẻ phúc lạc của họ.
Tôi đang nói về
tình yêu của bạn. Nó là thèm khát, nó là hiện tượng năng lượng thấp nhất có thể
có. Bạn gần như ở trong trạng thái thôi miên. Đàn ông đang yêu đàn bà, hay đàn
bà đang yêu đàn ông không còn có khả năng thấy rõ ràng. Tâm trí trở nên bị che
mờ, ham muốn tạo ra nhiều khói thế, nó khuấy nhiều bụi lên tới mức bạn không thể
thấy được rõ ràng. Và bất kì cái gì bạn thấy cũng đều là phóng chiếu riêng của
bạn.
Một trung sĩ
quân đội trẻ được đội quân lê dương ngoại quốc Pháp cử tới sa mạc A rập. Sau vài
ngafyanh ta trở nên bất ổn và hỏi viên sĩ quan xem trong trại có dạng giải trí
nào đang diễn ra không - nơi có đàn đàn bà và quán rượu đại loại như vậy. Viên
sĩ quan đáp, "Cứ kiên nhẫn và đợi con lạc đà tới đã." Thế là chàng
trung sĩ trẻ kiên nhẫn chờ đợi trong bẩy ngày nữa và lại hỏi và viên sĩ quan
đáp, "Vì trời, hãy đợi cho tới khi lạc đà tới." Đêm hôm sau có xô đẩy
dữ dội, mọi lính chạy ra khỏi lều la hét kêu gào. Viên trung sĩ trẻ vồ lấy viên
sĩ quan và hỏi, "Cái gì xảy ra thế?" "Lạc đà đang tới!" viên
sĩ quan đáp. "Nhưng sao có xô đẩy dữ thế?" "Này, anh không muốn
lấy con xấu, phải không?"
Nếu bạn thèm
khát trong sa mạc, ngay cả lạc đà cũng sẽ bắt đầu trông đẹp; bằng không bạn chẳng
thế thấy cái gì khác biệt giữa lạc đà này và lạc đà nọ. Nhưng ham muốn của bạn
càng bị bỏ đói, bạn càng trở nên mù quáng. Cho nên nhớ lấy, Phật không nói về bỏ
đói ham muốn của bạn. Ông ấy đã bị mọi người hiểu lầm, bởi các đệ tử của riêng
ông ấy cũng nhiều như bởi kẻ thù của ông ấy. Đó là số mệnh của chư phật: bị hiểu
lầm bởi bạn bè và kẻ thù cả hai. Khi ông ấy nói rằng ham muốn làm bạn mù, ông ấy
không nói kìm nén ham muốn, bởi vì ham muốn bị kìm nén còn nguy hiểm hơn nhiều.
Ông ấy nói, "Hiểu ham muốn, thiền về toàn thể hiện tượng của nó, và qua hiểu
biết vượt ra ngoài nó, không qua kìm nén. Qua thiền, siêu việt lên trên ham muốn.
Thấy rằng ham muốn là khổ, thấy rằng ham muốn là tù túng, thấy rằng ham muốn
lôi bạn xuống địa ngục, người ta đơn giản được giải thoát mà không có kìm nén
nào."
Và được thoát
khỏi ham muốn là thành vị phật, là thành christ. Điều huyền bí lớn nhất là ở chỗ
những người có ham muốn sống như kẻ ăn xin. Họ sống trong tù túng, nhất định sống
như kẻ ăn xin. Còn người đã siêu việt lên trên ham muốn sống như hoàng đế. Dường
như sự tồn tại tuân theo luật rất nghịch lí.
Già Murphy nói:
Để có được khoản vay trước hết ông phải chứng minh ông không cần nó. Nếu bạn vay nợ ngân hàng, hãy chứng minh rằng
bạn không cần nó. Nếu ngân hàng nghi ngờ bạn cần nó, bạn sẽ không có được nó.
Đích xác đó là trường hợp với pháp, với luật vĩnh hằng của sự tồn tại. Khi bạn
không cần cái gì, toàn tể sự tồn tại là của bạn, toàn thể vương quốc của Thượng
đế là của bạn. Và khi bạn cần bất kì cái gì, chẳng cái gì là của bạn - chỉ nhu
cầu và vết thương và ham muốn và tù túng. Và ham muốn đang nhảy lên bạn từ mọi
hướng, toàn những ham muốn và ham muốn. Vấn đề không phải là một ham muốn; việc
ham muốn là như nhau, nhưng có cả triệu ham muốn. Cho nên bạn sống đồng thời
trong cả triệu nhà tù, và chúng cứ phá huỷ bạn, chúng cứ áp đặt mọi thứ lên bạn
điều bạn không phải chấp nhận nếu đã có khoảnh khắc của sáng suốt, của sáng tỏ.
Bạn sẽ không chấp nhận những sự nhục nhã như thế như bạn chấp nhận bởi vì ham
muốn. Bạn sẽ không chấp nhận trạng thái bò lê này. Bạn được ngụ ý bay trong bầu
trời. Bạn có cánh - cánh có thể đem bạn tới điều tối thượng. Nhưng ham muốn nặng
như đá; chúng nghiền nát bạn. Và bạn có bao nhiêu ham muốn? Một hôm nào đó đơn
giản ngồi viết chúng ra và đếm chúng, và bạn sẽ ngạc nhiên: chúng cứ mọc ra hết
cái nọ tới cái kia. Và từng ham muốn được hoàn thành lại đem tới thêm mười ham
muốn nữa vào. Ham muốn không tin vào kiểm soát sinh đẻ; từng ham muốn đều cho
sinh ra nhiều ham muốn nhất có thể được. Ham muốn chưa bao giờ không sinh sôi cả,
chúng không bao giờ không có con cái.
Bobbie Jo, một
cô gái thực sự chất phác, về nhà từ khu trường Georgia để nghỉ hè. Một tối cô
ta bình thản thú tội với mẹ rằng cô ấy đã mất trinh học kì vừa rồi. "Chuyện
đó xảy ra thế nào?" cha mẹ cô ấy hổn hển. "Thế này, không dễ dàng
đâu," Bobbie Jo thú nhận, "nhưng ba bà xơ đã giúp để lôi anh ấy xuống!"
Nhìn quanh xem
bao nhiêu ham muốn đang lôi bạn xuống và bạn đang bị khai thác, bị bòn rút thế
nào. Và nếu bạn nhìn khổ sở, buồn rầu, thất vọng, nếu bạn nhìn yếu đuối, nếu bạn
nhìn dường như cuộc sống không có ý nghĩa, điều đó không phải là ngẫu nhiên, nó
là việc làm riêng của bạn đấy. Bạn đã không hiểu cách bạn cứ tạo ra nỗi khổ
riêng của mình, cách bạn cứ tạo ra, nuôi dưỡng kẻ thù riêng của mình. Vâng, Phật
đúng: Khi một người ham muốn, tâm trí người đó bị kết sít lại như con bê gắn với
mẹ nó.
Một người sao
Hoả hạ xuống đất tại điểm giao đông đúc trong thành phố New York và để hai giờ
tiếp đó đi qua phố. Anh ta cứ đi tới đi lui giữa hai đèn báo chuyển từ
"Đi" sang "Không đi " và rồi quay lại. Cuối cùng người sao
Hoả nhỏ bé mệt mỏi dừng lại ở một trong các cột báo và đưa tay ôm quanh nó.
"Bé ơi," anh ta nói, "Ta thực sự yêu bé, nhưng bé hãy dừng chì
chiết đi." Mọi ham muốn đều chì chiết, chúng cứ chì chiết bạn, chúng cứ ép
buộc bạn, chúng cứ dằn vặt bạn. Bạn không thể có một khoảnh khắc nghỉ ngơi, bạn
không thể được thảnh thơi - tất cả những ham muốn đó đều có đó. Nghỉ ngơi, thảnh
thơi chỉ được biết tới bởi những người đã hiểu nghệ thuật của việc là vô ham muốn.
Đó là điều Phật đang chỉ ra:
Như ông hái hoa
loa kèn mùa thu,
nhổ cả mũi tên
ham muốn.
Nó là mũi tên,
nó làm bạn bị thương, nó gây vết thương cho bạn, nó là nỗi đau lớn, nó không là
gì ngoài khổ sở. Nhưng thế thì tại sao mọi người cứ ham muốn? Tại sao họ không
nghe lời chư phật? - vì một lẽ đơn giản là ham muốn rất tinh ranh. Chúng cứ hứa
hẹn bạn. Ham muốn là chính khách; chúng hứa hẹn với bạn về những điều đẹp đẽ. Tất
nhiên, những điều đó sẽ xảy ra ngày mai, không phải hôm nay. Và điều dường như
logic là thời gian sẽ được cần tới - kế hoạch năm năm. Trong năm năm mọi thứ sẽ
hoàn hảo như bạn muốn nó vậy. Đợi đi! Hi vọng! Để ngày mai tới! - và ngày mai
chẳng bao giờ tới cả. Lại ngàu mai cùng những ham muốn ấy sẽ có đó, hứa hẹn bạn.
Điều này đã là như vậy trong nhiều kiếp thế.
Bạn có thể
không nhớ các kiếp quá khứ của mình, nhưng ít nhất bạn cũng có thể nhớ quá khứ
của mình trong kiếp này. Đây bao giờ cũng đã là trường hợp đó rồi. Ham muốn cứ
bảo bạn, "Ngày mai, ngày mai, đợi đấy, kiên nhẫn." Và mọi hứa hẹn chỉ
là đồ chơi để giữ bạn bận bịu; hàng chẳng bao giờ được giao cả. Ngày bạn trở
nên nhận biết về trò chơi tinh ranh này đang được chơi lên bạn bởi tâm trí
riêng của bạn, bạn vứt tất cả những đồ chơi đó đi. Bạn chấm dứt nghe những lời
hứa hẹn liên tục. Bạn bắt đầu cười vào cái ngu xuẩn của riêng mình, vào cái lố
bịch của riêng mình, làm sao mà bạn đã ngu lâu thế. Và ham muốn bắt đầu biến mất,
nó không thể lừa bạn thêm được nữa. Nó là mũi tên, nó gây đau, nhưng bạn sẵn
sàng chịu đựng cái đau trong hi vọng rằng ngày mai bạn sẽ được trả tiền, được
thưởng. Và tất nhiên người ta phải trả tiền cho mọi thứ. Ham muốn là rất logic,
nó cố gắng thuyết phục bạn.
0 Đánh giá