Read more
Osho ơi,
Thỉnh thoảng tôi cảm thấy nhận biết và
thỉnh thoảng không. Nhận biết dường như là dao động theo nhịp. Việc dao động
theo nhịp này có dần biến đi không hay nó cứ diễn ra bất thần?
Trong cuộc sống
mọi thứ đều là nhịp điệu. Bạn hạnh phúc và thế rồi tiếp đó là bất hạnh. Đêm và
ngày, mùa hè và mùa đông; cuộc sống là nhịp điệu giữa hai cực đối lập. Khi bạn
cố gắng trở nên nhận biết, cùng nhịp điệu sẽ có đó: lúc thì bạn nhận biết và
lúc thì không. Cho nên đừng tạo ra vấn đề, bởi vì bạn là chuyên gia thế trong
việc tạo ra vấn đề từ trời xanh, bạn có thể tạo ra vấn đề, và một khi bạn đã tạo
ra vấn đề thế thì bạn muốn giải quyết nó. Thế thì có những người sẽ cung cấp
cho bạn câu trả lời. Vấn đề sai bao giờ cũng được trả lời bằng câu trả lời sai.
Thế thì nó có thể tiếp diễn tới vô hạn; thế thì câu trả lời sai lại tạo ra câu
hỏi sai. Cho nên từ chính lúc ban đầu, người ta phải nhận biết không tạo ra vấn
đề sai. Bằng không, toàn thể cuộc sống cứ diễn ra và theo hướng sai. Bao giờ
cũng cố hiểu đừng tạo ra vấn đề. Mọi thứ đều dao động theo nhịp, và khi tôi nói
mọi thứ, tôi ngụ ý mọi thứ. Yêu, và có ghét; nhận biết, và có vô nhận biết. Đừng
tạo ra vấn đề nào: tận hưởng cả hai.
Trong khi nhận
biết, tận hưởng việc nhận biết, và trong khi vô nhận biết, tận hưởng việc vô nhận
biết - không cái gì là sai, bởi vì vô nhận biết giống như nghỉ ngơi. Bằng
không, nhận biết sẽ trở thành căng thẳng. Nếu bạn thức hai mươi bốn giờ, bạn
nghĩ bạn có thể sống được bao nhiêu ngày? Không có thức ăn người ta có thể sống
được ba tháng; không ngủ, trong vòng ba tuần người đó sẽ phát điên và người đó
sẽ cố tự tử. Ban ngày bạn tỉnh táo; ban đêm bạn thảnh thơi, và thảnh thơi đó
giúp bạn ban ngày lại được tỉnh táo hơn, tươi tắn. Các năng lượng đã được trải
qua một thời kì nghỉ ngơi; chúng lại sống động hơn vào buổi sáng.
Cùng điều này sẽ
xảy ra trong thiền: vài khoảnh khắc bạn hoàn toàn nhận biết, tại đỉnh núi; vài
khoảnh khắc bạn ở trong thung lũng, nghỉ ngơi - nhận biết đã biến mất, bạn đã
quên. Nhưng cái gì sai trong nó?
Điều đó là đơn
giản. Qua vô nhận biết, nhận biết sẽ nảy sinh trở lại, tươi tắn, trẻ trung; và
điều này sẽ tiếp diễn. Nếu bạn có thể tận hưởng cả hai bạn trở thành cái thứ
ba, và đó là điểm cần được hiểu. Nếu bạn có thể tận hưởng cả hai điều đó nghĩa
là bạn không là cả hai - không là nhận biết, không là không nhận biết - bạn là
người tận hưởng cả hai. Cái gì đó của cõi bên kia đi vào. Thực ra, đây là nhân
chứng thực. Hạnh phúc bạn tận hưởng - cái gì sai khi hạnh phúc đã qua và bạn đã
trở nên buồn? Cái gì sai trong nỗi buồn? Tận hưởng nó đi. Một khi bạn trở nên
có khả năng tận hưởng nỗi buồn, thế thì bạn không là cả hai.
Và điều này tôi
bảo bạn: rằng nếu bạn tận hưởng, nỗi buồn có cái đẹp riêng của nó. Hạnh phúc có
chút ít nông cạn; nỗi buồn là rất sâu, nó có chiều sâu trong nó. Người chưa bao
giờ buồn sẽ nông cạn, chỉ ngay trên bề mặt. Buồn giống như đêm tối - rất sâu.
Bóng tối có im lặng trong nó, buồn cũng có. Hạnh phúc lục bục, có âm thanh
trong nó. Nó giống như dòng sông trong vùng núi non; âm thanh được tạo ra.
Nhưng trong vùng núi sông không bao giờ có thể rất sâu; nó bao giờ cũng nông.
Khi sông tới đồng bằng nó trở nên sâu, nhưng âm thanh dừng lại. Nó di chuyển dường
như không di chuyển. Nỗi buồn có chiều sâu.
Tại sao tạo ra
rắc rối? Trong khi hạnh phúc, cứ hạnh phúc đi, tận hưởng nó. Đừng bị đồng nhất
với nó. Khi tôi nói hạnh phúc, tôi ngụ ý tận hưởng nó. Để cho nó là bầu khí hậu
mà sẽ di chuyển và thay đổi. Sáng đổi thành trưa, trưa đổi thành chiều tối, và
thế rồi đêm tới. Để hạnh phúc là bầu khí hậu quanh bạn. Tận hưởng nó, và thế rồi
buồn tới... tận hưởng điều đó nữa. Tôi dạy bạn tận hưởng, bất kì cái gì là hoàn
cảnh. Ngồi im lặng và tận hưởng nỗi buồn, và đột nhiên nỗi buồn không còn là buồn
nữa, nó đã trở thành khoảnh khắc an bình im lặng, đẹp trong bản thân nó, không
gì sai trong nó. Và thế rồi giả kim thuật tối thượng tới, điểm mà đột nhiên bạn
nhận ra bạn không là cả hai - không hạnh phúc không buồn rầu. Bạn là người quan
sát - bạn quan sát đỉnh núi, bạn quan sát thung lũng; bạn không là cả hai.
Một khi điểm
này được đạt tới bạn có thể cứ mở hội mọi thứ. Bạn mở hội sống và bạn mở hội chết.
Bạn mở hội hạnh phúc, bạn mở hội bất hạnh. Bạn mở hội mọi thứ. Thế thì bạn
không bị đồng nhất với bất kì cực nào. Cả hai cực đã trở thành sẵn có cho bạn
cùng nhau, và bạn có thể di chuyển từ cực nọ sang cực kia một cách dễ dàng. Bạn
đã trở thành tựa chất lỏng, bạn tuôn chảy. Thế thì bạn có thể dùng cả hai, và cả
hai có thể trở thành sự giúp đỡ trong trưởng thành của bạn.
Nhớ điều này: đừng
tạo ra vấn đề. Cố hiểu tình huống này, cố hiểu tính cực của cuộc sống. Mùa hè
trời nóng, mùa đông trời lạnh - vậy vấn đề là ở đâu? Mùa đông tận hưởng lạnh
đi, mùa hè tận hưởng nóng đi. Mùa hè tận hưởng mặt trời. Ban đêm tận hưởng sao
và bóng tối, ban ngày tận hưởng mặt trời và ánh sáng. Bạn làm việc tận hưởng
thành sự liên tục của bạn, bất kì cái gì xảy ra. Mặc cho nó thế nào bạn cứ tận
hưởng. Bạn thử nó, và đột nhiên mọi thứ được tôn lên và được biến đổi.
0 Đánh giá