Read more
Có ba từ ở phương Đông: tò mò
chúng ta gọi là kutuhal. Nó mang tính trẻ con, bạn không làm cái gì lâm nguy cả.
Bạn chỉ hỏi tại sao cây lại xanh và thế rồi bạn quên chuyện đó đi. Nếu không ai
trả lời điều đó thì bạn cũng không nghĩ về nó nữa. Ai tạo ra thế giới này?
Không phải là bạn thực sự quan tâm đâu - chỉ là một ý tưởng nổi lên trong tâm
trí; không phải là bạn sẵn sàng đặt cuộc sống của mình vì câu hỏi này, rằng bạn
phải tìm cho ra câu trả lời. Nó chẳng thành vấn đề gì. Thế rồi có từ truy tìm
chúng ta gọi là jigyasa. Truy tìm nghĩa là bây giờ sự tò mò của bạn không phải
chỉ là tò mò; nó bắt rễ sâu vào trong bạn, nó trở thành một phần cuộc sống của
bạn. Bạn không hỏi để mà hỏi, bạn thực sự muốn đi vào trong nó. Và thế rồi có từ
thứ ba, mumuksha, mà từ này lại không có từ tiếng Anh tương đương. Tò mò chỉ là
cho vui, truy tìm trở nên mang tính khoa học hơn, mumuksha theo đúng nghĩa từ
này là ham muốn, đam mê để biết chân lí.
Tò mò sẽ không đưa bạn tới chỗ
nào khác cả, bạn sẽ vẫn còn là người đọc báo, có vậy thôi. Mọi ngày bạn đều đọc
báo nhưng điều đó chỉ là tò mò. Thế rồi bạn vứt báo đi. Truy tìm có thể làm cho
bạn thành nhà nghiên cứu khoa học, thành triết gia, thành nhà logic, nhưng dầu
vậy nó sẽ không làm bạn thành người tôn giáo, người tâm linh.
Khi cuộc truy tìm của bạn trở
thành đam mê thế - với đam mê tôi ngụ ý khi nó trở thành vấn đề sống và chết -
khi bạn không thể nào nghỉ ngơi thoải mái chừng nào bạn còn chưa biết tới chân
lí; khi bạn còn chưa sẵn sàng chết vì nó, vì cuộc truy tìm của bạn, chỉ thế thì
bạn mới có thể tìm ra thầy thực.
Cho nên có ba kiểu thầy: người
đáp ứng cho tò mò của bạn, người đáp ứng cho cuộc truy tìm của bạn và người đáp
ứng cho mumuksha của bạn, niềm ham muốn đam mê của bạn để biết chân lí. Điều đó
tuỳ thuộc vào bạn. Các lái buôn-tò mò có thể tới Muktananda, Moon - điều đó sẽ
có tác dụng. Họ chưa bao giờ sẵn sàng cam kết, họ chỉ là khán giả. Và tất nhiên
họ lâm vào nhiều rắc rối.
Tôi đã nghe:
Một người Do Thái đang đứng
trên nắp cống cứ nhảy lên xuống và kêu lên, 'Sáu mươi chín, sáu mươi chín, sáu
mươi chín!' Một người Đức đi qua và hỏi, 'Anh làm gì thế?' Người Do Thái nhảy
ra và nắm tay người Đức. 'Lại đây,' anh ta nói, 'anh thử nó một chút nhé.' Người
Đức đứng lên nắp cống và khi anh ta bắt đầu nhảy thì người Do Thái lôi nắp cống
ra và người Đức rơi tõm xuống cống. 'Ha ha!' người Do Thái kêu lên khi anh ta đậy
nắp cống lại và bắt đầu lại nhảy. 'Bẩy mươi! Bẩy mươi! Bẩy mươi!'
Tò mò cũng giống như thế đấy.
Ai đó đang kêu, 'Sáu mươi chín! Sáu mươi chín! Sáu mươi chín!' và ngay trong
tâm trí bạn một ý tưởng nảy sinh: 'Anh ta ngụ ý gì thế nhỉ? Sáu mươi chín là
cái gì?' Bây giờ bạn không còn nữa... bạn chẳng có quan hệ gì với nó cả. Nếu bạn
thực sự có chút ít tỉnh táo bạn sẽ bỏ qua. Cứ để người đó nói 'Sáu mươi chín!
Sáu mươi chín!' Cứ để người ấy kêu. Sao bạn lại phải dính vào đó? Nhưng con người
là con khỉ. Nếu ai đó đang kêu la, bỗng nhiên bạn trở nên tò mò. Có chuyện gì
thế nhỉ? Đó là cách mọi sự đang diễn ra. Một Muktananda cứ kêu lên, 'Kundalini!
Kundalini! Kundalini!' Kundalini là gì thế nhỉ? Sáu mươi chín trở thành bẩy
mươi rồi.
Cho nên trước hết bạn bị mắc
vào và thế rồi sự việc trở thành rất khó để thoát ra, bởi vì thế thì nó trở
thành sự dính líu tới bản ngã. Đứa bé bẩy tuổi được dạy cách thức đúng để mời bạn
gái ra nhảy. Nửa giờ sau nó hỏi thầy giáo, 'Bây giờ làm sao thầy bỏ được bạn ấy
ra?' Rất dễ mời bạn gái nhảy cùng bạn; vấn đề thực nảy sinh ở cách bỏ cô ấy ra.
Rất dễ rơi vào tình yêu, vấn đề thực nảy sinh khi bạn muốn thoát ra khỏi nó. Bạn
chưa bao giờ thực sự nghĩ về tất cả mọi hậu luỵ.
Khi bạn đi tới ai đó bạn có thể
chỉ tới vì tò mò thôi. Người bạn nào đó đi tới đó, hàng xóm của bạn đi tới đó
và họ nói, 'Baba thật lạ thường!' thế là bạn phải đi - sáu mươi chín đấy! Thế rồi
bạn có tham vọng, thế rồi bạn bị bệnh tật, thế rồi bạn còn có vụ bị kiện ra toà
mà chưa xử, thế rồi bạn có cả nghìn lẻ một vấn đề. Và khi bạn đi tới Baba và có
những người nói rằng ông ấy là phép màu, ông ấy có thể tạo ra mọi thứ từ cái
không, thì ham muốn của bạn trở nên bốc lửa. 'Nếu ông ấy có thể tạo ra mọi thứ
từ cái không, thì có thể ông ấy giúp được mình ở toà án, hay ông ấy có thể giúp
mình làm hết bệnh, hay ông ấy có thể giúp mình hoàn thành tham vọng, giúp mình
thành công trong cuộc sống.'
Thế là bạn bị bắt rồi. Và thế
rồi người khác bắt đầu nói rằng bạn đang đi tới vị cứu tinh giả. Thế là bạn
phòng thủ, điều đó trở thành vấn đề bản ngã của bạn. Mình á? - làm sao mình có
thể đi tới vị cứu tinh giả được? Khi mình đi tới đó thì vị cứu tinh phải là thực
chứ. Bạn không thể đi được; bạn là người trí thức thế, thông minh thế. Làm sao
bạn có thể bị vị cứu tinh giả bắt giữ được? Không thể được. Thế thì bạn cố gắng
chứng minh rằng người đó không giả.
Bây giờ bạn đang sập vào bẫy của
riêng mình. Và một ngày nào đó sẽ rất khó thoát ra được bởi vì thế thì bạn sẽ
nuốt cái mà mình đã nôn ra. Bạn đã nói rằng ông ấy là bậc thầy vĩ đại nhất, thế
rồi một ngày nào đó bạn muốn bỏ đi. Bây giờ làm sao mà bỏ đi được? Điều đó chống
lại khẳng định riêng của bạn; bản ngã trở nên tham dự vào.
Mỗi một điều tôi muốn nói: hãy
đi tới bất kì nơi nào bạn muốn đi, đừng bị dính líu về mặt bản ngã. Hãy vẫn còn
tỉnh táo, quan sát. Nếu bạn có thể học được điều gì đó, hãy học. Nếu bạn thấy rằng
chẳng có gì để học cả, thế thì hãy sẵn sàng bỏ đi. Không có nhu cầu bỏ đi với mối
hận thù. Không có nhu cầu bỏ người đó chỉ khi bạn bắt đầu chống lại người đó.
Không có nhu cầu là kẻ thù - đơn giản bỏ đi thôi. Bởi vì quá nhiều gắn bó là xấu,
và quá đầy hận thù cũng là xấu.
Bạn đi tới một người; bất kì
điều gì bạn có thể học được thì bạn hãy học đi. Nếu bạn cảm thấy rằng đây là
nhà, bạn đã đạt tới, thế thì tốt cho bạn. Nếu bạn cảm thấy đây không phải, thế
thì hãy bỏ đi, và cám ơn người đó về bất kì điều gì người đó đã làm cho bạn. Có
thể người đó đã chẳng làm gì cả, nhưng ít nhất người đó là đã làm cho bạn nhận
biết rằng bạn có thể trở thành nạn nhân của ai đó chẳng có gì để cho. Lần sau bạn
sẽ không trở thành nạn nhân một cách dễ dàng thế. Hãy cám ơn người đó vì điều
đó.
0 Đánh giá