Read more
Osho - Hiểu biết là chìa khóa
4.
Bố mẹ bạo hành với con cái bởi vì bố mẹ có sự đầu tư nào đó trong chúng
Các
bố mẹ bạo hành với con cái họ bởi vì bố mẹ có sự đầu tư nào đó trong chúng. Bố
mẹ có tham vọng nào đó họ muốn hoàn thành qua con cái họ - đó là lý do tại sao
họ bạo hành. Họ muốn sử dụng những đứa trẻ. Khoảnh khắc bạn muốn sử dụng ai đó,
bạn chắc chắn bạo hành. Trong chính cái ý tưởng của việc sử dụng ai đó như một
phương tiện, bạo hành đã đi vào, bạo lực đã đi vào.
Đừng
bao giờ xem người khác như một phương tiện! – bởi vì mỗi người đều là mục đích
lên chính bản thân người đó. Các bố mẹ bạo hành bởi vì họ có những ý tưởng: họ
muốn con cái họ là thế này và thế khác. Họ muốn con cái họ giàu có, nổi tiếng,
được tôn trọng; họ muốn con cái họ hoàn thành những bản ngã chưa được hoàn
thành của họ. Con cái họ là những cuộc hành trình của họ.
Người
bố có thể đã từng muốn giàu có nhưng đã không thể thành công, và bây giờ cái chết
đang đến gần; chẳng sớm thì muộn ông ấy sẽ bị cắt biệt khỏi cuộc sống. Ông ấy cảm
thấy nản lòng: ông ấy đã chưa đạt được. Ông ấy vẫn đang lục soát và tìm kiếm…
và bây giờ cái chết đến – điều này có vẻ quá bất công. Ông ấy muốn con trai
mình tiếp tục công việc, bởi vì con trai ông ấy đại diện cho ông ấy. Nó là giọt
máu của ông ấy, nó là sự phóng chiếu của ông ấy, bộ phận của ông ấy – nó là
danh tiếng đời đời của ông ấy. Ai biết về linh hồn?
Ai
biết về Thượng đế và ai biết về linh hồn? Chúng có thể không là vậy. Duy nhất
danh tiếng được biết tới con người là qua con cái – đó là thực tế. Người bố biết,
“Tôi sẽ sống trong con trai tôi. Tôi sẽ chết, chẳng mấy chốc tôi sẽ ở dưới đất,
nhưng con trai tôi sẽ ở đây. Và những ham muốn của tôi vẫn còn chưa được hoàn
thành.” Ông ấy áp đặt những ham muốn đó, khắc sâu những ham muốn đó vào trong
tâm thức của con trai ông ấy: “Con phải hoàn thành chúng. Nếu con hoàn thành
chúng, bố sẽ hạnh phúc. Nếu con hoàn thành chúng, con đã thể hiện sự biết ơn của
con đối với bố. Nếu con không hoàn thành chúng, con đã phụ bạc bố.” Đây là nơi
bạo hành đi vào. Bây giờ, người bố bắt đầu nhào nặn đứa con tùytheo ham muốn của
ông ấy. Ông ấy quên rằng đứa trẻ có linh hồn riêng của nó, rằng đứa trẻ có cá
nhân riêng của nó, rằng đứa trẻ có trưởng thành bên trong riêng của nó để mở
ra. Người bố áp đặt những ý tưởng của ông ấy. Ông ấy bắt đầu phá hủy đứa trẻ.
Và
ông ta nghĩ ông ta yêu: ông ta yêu chỉ tham vọng của mình. Ông ta cũng yêu đứa
con trai bởi vì nó sẽ trở thành công cụ; nó sẽ trở thành một phương tiện. Đây
là bạo hành. Bạn hỏi tôi: tại sao các bố mẹ quá bạo hành với con cái họ? Họ
không thể giúp đỡ nó, bởi vì họ có những ý tưởng, những tham vọng, những ham muốn
– chưa được hoàn thành. Họ muốn hoàn thành chúng, họ muốn tiếp tục sống qua con
cái họ. Tất nhiên, họ sửa đổi, họ cắt tỉa, họ nhào nặn, họ đưa một hình mẫu cho
những đứa trẻ. Và bọn trẻ bị phá hủy.
Sự
phá hủy đó chắc chắn xảy ra – trừ khi một bản thể con người mới sinh ra trên
trái đất này, ai yêu vì mục đích lên chính việc yêu; trừ khi một tư cách làm
cha mẹ mới được quan niệm: bạn yêu đứa trẻ chỉ vì hoàn toàn niềm vui của nó, bạn
yêu đứa trẻ như một món quà từ Thượng đế. Bạn yêu đứa trẻ bởi vì Thượng đế quá…
là phúc lành cho bạn. Bạn yêu đứa trẻ bởi vì đứa trẻ là cuộc sống, một vị khách
từ cái không biết đã náu mình trong nhà bạn, trong bản thể của bạn, ai đã chọn
bạn như một nơi ẩn náu. Bạn biết ơn và bạn yêu đứa trẻ.
Nếu
bạn thực sự yêu đứa trẻ, bạn sẽ không trao những ý tưởng của bạn cho nó. Tình
yêu không bao giờ trao bất cứ ý tưởng nào, không bao giờ bất cứ ý thức hệ nào.
Tình yêu cho tự do. Bạn sẽ không nhào nặn. Nếu con bạn muốn trở thành một nhạc
sỹ, bạn sẽ không cố gắng để làm sao lãng nó. Và bạn biết hoàn toàn rõ rằng việc
là một nhạc sỹ không là loại nghề nghiệp phù hợp để làm, rằng nó sẽ nghèo, rằng
nó sẽ không bao giờ trở nên giàu có, rằng nó sẽ không bao giờ trở thành một
Henry Ford. Hay đứa bé này muốn là một nhà thơ và bạn biết nó sẽ vẫn còn là một
kẻ ăn xin. Bạn biết điều đó! Nhưng bạn chấp nhận nó bởi vì bạn tôn trọng đứa
bé.
Tình
yêu luôn luôn đầy sự tôn trọng. Tình yêu là sự tôn kính. Bạn tôn trọng! Bởi vì
nếu đây là mong muốn của Thượng đế để được hoàn thành qua đứa bé, thế thì hãy để
nó là vậy. Bạn không can thiệp, bạn đừng xen vào cách thức đó. Bạn đừng nói,
“Điều này là không đúng. Bố biết cuộc sống hơn, bố đã sống cuộc sống – con còn
dốt về cuộc sống và những kinh nghiệm của nó. Bố biết tiền nghĩa là gì. Thơ ca
sẽ không cho con tiền. Trở thành một chính khách, tốt hơn! Hay ít nhất trở
thành một kỹ sư hay một bác sỹ.” Và đứa trẻ muốn trở thành một thợ khắc gỗ, hay
đứa trẻ muốn trở thành một thợ chữa dày, hay đứa trẻ đơn giản muốn trở thành một
kẻ lang thang lêu lổng, và nó muốn tận hưởng cuộc sống… nghỉ ngơi dưới những
cái cây, và trên những bãi biển, và đi lang thang quanh thế giới.
Bạn
đừng can thiệp nếu bạn yêu; bạn nói, “Thôi được, với phúc lành của bố con cứ
đi. Con truy đuổi và tìm kiếm chân lý của con. Con là bất cứ cái gì con muốn
là. Bố sẽ không đại diện cho cách thức của con. Và bố sẽ không quấy rối con bằng
những kinh nghiệm của bố - bởi vì kinh nghiệm của bố là kinh nghiệm của bố. Con
có thể đã đến qua bố, nhưng con không phải là bố. Bố đã sống cuộc sống của bố -
con hãy sống cuộc sống của con. Bố sẽ không làm nặng gánh con bằng những kinh
nghiệm chưa được sống của bố. Bố sẽ giữ cho con sự soi sáng. Và bố sẽ giúp con
– bất cứ cái gì con muốn là, hãy là! với tất cả phúc lành của bố và với tất cả
sự giúp đỡ của bố.”
Xem
tiếp: Tôn giáo – sự xa hoa cuối cùng
0 Đánh giá