Read more
Trong tình trạng tuyệt vọng về tinh thần
này, làm cách nào chúng ta có thể nhận được sự trợ giúp từ những linh hồn cao cả của thế giới thiên thể? Làm cách nào chúng ta có thể cởi mở với điều cao cả?
Có một câu nói cổ: “Khi môn đệ
sẵn sàng, người thầy xuất hiện.” Môn đệ không thể tìm được người thầy; điều đó
là không thể. Chỉ người thầy mới có thể tìm ra môn đệ.Chỉ người biết chính họ
thì mới có thể biết người khác. Lúc đó lại là dễ dàng.
Khi bạn sẵn sàng, toàn bộ vũ trụ bắt đầu
giúp bạn. Không cần thiết phải yêu cầu bất kỳ sự trợ giúp thiên thể
nào, không cần thiết phải đi đâu cả, sự trợ giúp luôn sẵn sàng để trao tặng -
nhu cầu luôn được thỏa mãn. Nhưng con người phải sẵn sàng, con người phải ở
trong trạng thái tâm lý, nơi mà sức mạnh vũ trụ có thể giúp bạn. Cho nên đó
không phải là sự tìm kiếm chủ động, bởi vì bạn không thể tìm kiếm sự trợ giúp
thiên thể; sự trợ giúp phụ thuộc vào tính cởi mở của bạn, vào sự sẵn lòng của bạn.
Sức mạnh cao cả hiện diện ở mọi
nơi, mọi thời điểm.Chính thời điểm này, bạn đang được vây quanh bởi cả sức mạnh
cao cả và trở lực tầm thường, nhưng bạn chỉ cởi mở với trở lực tầm thường.
Bạn chỉ có thể cởi mở với sức mạnh
cao cả hoặc với trở lực tầm thường; bạn không thể cởi mở với cả hai. Cơ cấu
chính của ý thức là ở chỗ, nếu bạn cởi mở với điều tầm thường, bạn sẽ đóng kín
với điều cao cả, và nếu bạn cởi mở với điều cao cả thì bạn sẽ tự động khép kín
với điều tầm thường.,Chúng ta chỉ duy nhất mở ra, cho nên di chuyển về hướng
nào, đó chính là sự lựa chọn của bạn.
Điều đầu tiên cần phải hiểu là
làm cách nào khép kín với trở lực tầm thường, và làm cách nào cởi mở với sức mạnh
cao cả. Sức mạnh cao cả luôn có đó, nhưng chúng không thể tác động trừ khi bạn
hợp tác với chúng, bạn tự dâng bạn cho chúng. Thời điểm bạn mở ra với chúng,
thì cũng là lúc sự tác động bắt đầu - khi những ô cửa mở ra, mặt trời có thể
vào. Những ô cửa của bạn đang đóng. Mặt trời có đó, chính thời điểm này nó đang
gõ cửa, nhưng bạn vẫn trong bóng tối. Bạn sẽ vẫn trong bóng tối không phải vì mặt
trời không có đó, mà bởi những ô cửa của bạn đang khép lại. Bạn đã không mời mặt
trời, bạn không đón nhận nó. Bạn vẫn không chuẩn bị làm người chủ nhà - lời mời
vẫn không được gửi đi.
Làm thế nào con người trở nên khép kín đối với những trở lực tầm thường
và cởi mở với sức mạnh cao cả? Thậm chí chúng ta không nhận biết rằng chúng
ta đang mở ra với những trở lực tầm thường, và chúng ta cũng đang tìm kiếm những
quyền năng cao cả mà chúng có thể tác động trong chúng ta...
Ví dụ, khi một người nào đó yêu
bạn, bạn luôn nghi ngờ, luôn ngờ vực về điều đó. Tình yêu đó có thực lòng
không? Bạn có thực sự được yêu hay không? Con người đó có thực lòng hay lừa dối?
Khi một người nào đó giận dữ thì bạn không bao giờ nghi ngờ xem người đó có thực
sự giận dữ hay chỉ là giả vờ, xem người đó có đóng kịch hay thực sự vậy. Không
có sự nghi ngờ. Giận dữ hiển nhiên là đích thực, nhưng tình yêu không bao giờ
hiển nhiên như vậy. Bạn cứ luôn tin vào điều tầm thường; niềm tin của bạn đã bắt
rễ sâu vào điều tầm thường.
Nên nhớ, tin tưởng luôn là cởi
mở. Tin tưởng có nghĩa là giao phó, và bất kỳ khi nào bạn tin tưởng, bạn cũng cởi
mở. Tâm trí không tin tưởng là khép kín bởi vì nó sợ. Nhưng nếu bạn không tin
tưởng, bạn sẽ vẫn khép kín.
Điều đầu tiên cần phải cân nhắc:
điều gì bạn dễ dàng tin tưởng hơn, những điều tầm thường hay những điều cao cả?
Bạn tin vào những điều tầm thường mà không có lý do nào, không nghi ngờ nào,
không nghĩ xem điều đó là như thế nào. Bạn tin vào điều tầm thường: tầm thường
là thực tại của bạn.
Khi Gurdjieff chín tuổi, người cha của ông ấy đã nói với
ông lúc đang hấp hối, “Cha không thể cho con bất kỳ thứ gì trừ một điều sâu sắc
mà cha đã trải nghiệm suốt cuộc đời cha. Chỉ duy nhất một điều mà cha đã thu được,
cha có thể tặng nó cho con như là di sản của cha: bất kỳ khi nào một ai đó tức giận với con,
con đừng phản ứng tức thì. Chờ đợi trong hai mươi bốn giờ và sau đó hãy trả lời.”
Sau đó Gurdjieff đã nói rằng, lời
căn dặn giản dị này đã biến đổi toàn bộ cuộc đời ông - ông ấy đã hứa với người
cha đang hấp hối của mình rằng lời căn dặn như là luật này sẽ gắn bó với ông suốt
cuộc đời. Nếu một ai đó khiêu khích ông, chửi ông, xúc phạm ông thì ông hẳn vẫn
là người chứng kiến mà không phản ứng tức thì - không chỉ bên ngoài mà cả ở bên
trong. Ông ấy kiên nhẫn lắng nghe bất kỳ điều gì được nói hoặc được làm đối với
ông. Sau đó ông ấy nói, “Tôi không thể phản ứng ngay lập tức. Tôi sẽ quay trở lại
sau hai mươi bốn giờ. Đây là lời hứa mà tôi đã hứa với cha tôi. Cho nên tôi sẽ
trở lại sau hai mươi bốn giờ và tôi sẽ đáp lại.”
Rõ ràng, ông ấy chưa bao giờ phản
ứng. Chính ông ấy quay lại sau hai mươi bốn giờ và nói, “Tại thời điểm đó, tôi
đã không thể phản ứng vì lời hứa của tôi. Bây giờ tôi cũng không thể phản ứng.”
Toàn bộ cuộc đời của ông đã
thay đổi bởi điều đó, bởi vì trạng thái cởi mở với điều tầm thường đã bị đóng lại.
Hai mươi bốn giờ là thời gian quá dài đến nỗi không thể chờ đợi được.Tâm trí chỉ
mở ra khi có một áp lực nào đó - và chỉ trong thời điểm. Nếu bạn chờ, tâm trí sẽ
lại đóng lại. Nếu bạn không cho phép áp lực ảnh hưởng lên bạn, vậy thì sau hai
mươi bốn giờ, tình trạng sẽ trở nên nguội lạnh và vô nghĩa. Chỉ trong thời điểm
nóng bỏng thì tâm trí mới sẵn sàng phản ứng.
Bởi vì giận dữ đã trở thành điều
không thể, Guedjieff cũng đã thử kỹ thuật này trong nhiều lĩnh vực khác. Ví dụ,
dục. Bất kỳ khi nào có nhu cầu đòi hỏi thì ông ấy sẽ chờ. Sau hai mươi bốn giờ,
nhu cầu sẽ không còn nữa: tâm trí không còn bị lôi kéo bởi điều tầm thường.
Sau khi thực hành điều này
trong nhiều năm, bỗng nhiên Gurdjieff trở nên nhận biết những ô cửa khác trong
tâm trí mình. Bởi vì năng lượng phải tuôn chảy, và ngõ ra của điều tầm thường
đã đóng lại, phải tìm ra ngõ mới.
Ví dụ, khi đi ngang qua nhà thờ,
nơi đám đông xuất hiện, ông ấy chỉ nhìn vào người đang cầu nguyện trong im lặng,
và bỗng nhiên ô cửa của tâm trí ông mở ra đối với điều gì đó cao cả hơn.
Thế rồi ông ấy trở nên nhận biết
hiện tượng sâu sắc khác. Một người bình thường đi ngang qua ông ấy trong khi
ông đang bước trên phố, bỗng nhiên Gurdjieff nhận ra rằng người đó không bình
thường; ông ta là một nhà huyền môn. Ông ấy hẳn muốn theo người đó. Ông ấy trăm
phần trăm đúng ở mọi thời điểm!
Những nhà huyền môn Sufi hoạt động
rất bí truyền, cho nên họ đã khám ra những cách bí mật để không bị phát hiện. Những
nhà huyền môn Ấn Độ muốn cách ly, họ muốn xa khỏi đám đông. Họ di chuyển vào rừng,
lên núi. Nhưng thậm chí họ có vào tu viện hoặc lên rừng thì mọi người vẫn nhận
ra họ, bởi vì họ đã trở nên nổi tiếng từ lâu. Im lặng có thông điệp riêng:
thông điệp của riêng nó chuyển tải rất nhiều điều.
Các vị Sufi đã thử phương pháp
khác. Họ không vào tu viện, họ không lên rừng hay họ không tới nơi xa xôi hẻo
lánh; đúng hơn là họ trở thành một phần của cuộc sống đời thường. Ví dụ, một
nhà huyền môn Sufi có thể chỉ là một người thợ chữa giầy. Ông ta quá bình dị tới
mức không ai có khả năng nhận thấy ông ta biết một cái gì đó, hay ông ta là một
cái gì đó. Nhưng người nào mà cởi mở với sức mạnh cao cả sẽ trở nên nhận ra điều
đó.
Sự cởi mở này bên trong
Gurdjieff đã trở thành nền tảng cho việc tìm kiếm những điều kỳ diệu. Ông ấy đã
theo - không bởi bất kỳ bản đồ nào, không bởi bất kỳ kiến thức nào - cuối cùng
ông ấy đến Ấn độ, Ai Cập và Tây Tạng. Ông ấy vẫn tiếp tục - chỉ cảm nhận con đường
của mình mà không biết mình sẽ đi đâu - khi đó bỗng nhiên ông ấy cảm nhận rằng
một con đường nhỏ nào đó là tốt. Ông ấy sẽ theo nó. Đôi khi con đường nhỏ dẫn đến
trước túp lều, và người sống ở bên trong lại là một nhà huyền môn!
Khi bạn trở nên cởi mở với điều cao cả thì
nhiều điều bắt đầu xuất hiện theo cách rất khác. Nhưng nếu bạn chỉ cởi
mở với điều tầm thường thì bạn phải mò mẫm trong bóng tối để tìm ra điều cao cả.
Sự mò mẫm đó là ngẫu nhiên, tình cờ. Đôi khi bạn có thể tình cờ biết một người
nào đó hoặc một cái gì đó, nhưng điều đó là rất hiếm. Thậm chí nếu bạn vấp phải
ai đó hoặc cái gì đó thì điều đó có thể thay đổi và chuyển hóa toàn bộ cuộc đời
bạn, bạn không nhận biết điều đó.
Thậm chí nếu bạn có gặp Phật
thì bạn sẽ không nhận ra rằng bạn đang đối diện với một vị phật. Làm cách nào bạn
nhận ra điều đó? Bạn không cởi mở với điều cao cả, cho nên thậm chí nếu bạn có
gặp vị phật thì bạn sẽ chỉ cởi mở với những khả năng tầm thường của vị phật đó.
Bạn sẽ bắt đầu nhận thấy nhiều điều trong vị phật quấy nhiễu bạn: Tạo sao Phật
lại ăn như thế này? Tại sao Người lại ngủ như vậy? Tại sao Người lại như vậy? Sự
cởi mở tầm thường của bạn sẽ cho bạn nhiều thứ để nghĩ về, nhưng những thứ đó
không bao giờ liên quan đến phật tính cả, và điều cao cả sẽ bị bỏ lỡ. Điều duy
nhất bạn sẽ làm là nhìn theo hướng của cái tầm thường: đó là thói quen từ quá
lâu rồi.
Chúng ta tin vào những trở lực
tầm thường, chúng ta trung thành với điều tầm thường, bởi vì chỉ ô cửa của điều
tầm thường mở ra trong chúng ta. Nếu ai đó kết án một ai đó khác thì chúng ta
hoàn toàn tin người đó; không cần bằng chứng. Chính vì vậy mà lời đồn đại trở
thành sự thật: bạn có thể tạo ra lời đồn đại tuyệt đối giả và sau đó chính bạn
cũng có thể bắt đầu tin, bởi vì có quá nhiều người tin. Chúng ta bị dẫn dắt bởi
những người khác. Nếu quá nhiều người đang nói một cái gì đó thì nó phải là thật.
Cởi mở với điều tầm thường là thói quen của chúng ta. Hãy nhận biết khi một trở lực tầm thường đang lôi bạn. Hãy là người chứng kiến điều đó. Đừng cho phép tâm trí bạn cởi mở với điều đó. Mọi thứ mà bạn cởi mở trở nên hằn sâu trong bạn và cuối cùng bắt đầu hoạt động trong bạn.
Cho nên hãy không ngừng nhận biết,
từ thời điểm tới thời điểm. Thậm chí nếu một cái gì đó hợp lý, nhưng tầm thường,
thì đừng cởi mở với nó. Thậm chí nếu bạn biết một ai đó là kẻ trộm thì bạn vẫn
nói: đừng cởi mở với nó, bởi vì trong khi bạn tập trung vào nó thì nó hằn sâu
vào bạn. Thói quen tập trung chú ý vào điều tầm thường là không tốt, bởi vì nó
trở thành rào cản đối với việc cởi mở với điều cao cả.
Phật đã nói, “Đừng tin bất kỳ
điều gì mà tâm trí bình thường của bạn nghĩ là có thể tin được.” Nếu tôi nói rằng
một người nào đó là một vị thánh vĩ đại, nếu tôi nói rằng người đó là hoàn toàn
thanh khiết thì tâm trí bình thường của bạn sẽ do dự để tin điều đó. Làm sao có
thể như vậy? Ông ta ở trong cơ thể ông ta như bạn trong cơ thể bạn - làm sao mà
ông ta có thể là thanh khiết? Bản ngã cảm thấy bị tổn thương, cho nên bạn cố hợp
lý hóa điều đó bằng mọi cách. Bạn không thể hình dung một người nào đó thanh
khiết hơn bạn, cho nên bạn cố không tin điều đó. Nhưng nếu bạn không thể hình dung một người nào
đó thanh khiết hơn bạn thì bạn sẽ không thể phát triển tới sự thanh khiết sâu sắc
hơn; vậy thì sẽ không có khả năng phát triển.
Tertullian, một nhà huyền môn
Cơ đốc giáo đã nói, “Tôi tin vào Thượng Đế, bởi vì chỉ có vậy thì tôi mới trưởng
thành.” Đối với Tertullian thì Thượng Đế không phải là vấn đề thực hay hư cấu
mà là sự phát triển bên trong.
Ví dụ, Nietzsche có thể đã phát
triển để trở thành một vị phật. Một tiềm năng lớn lao, một thiên tài vĩ đại, một
khả năng vô hạn! Nhưng ông ấy đã không phát triển thành một vị phật; đúng hơn
là ông ấy phát triển thành một người điên. Khi ông ấy nói, “Thượng Đế đã chết”,
đó không phải là tuyên bố về Thượng Đế; với ông ấy, điều đó dẫn đến việc đóng
kín cửa với điều cao cả. Nếu không có Thượng Đế thì sẽ không có khả năng đạt tới
điều cao cả. Thế thì bạn không thể phát triển tới Thượng Đế.
Bạn không thể dễ dàng tin rằng
một người nào đó có thể là thanh khiết. Phật quá thanh khiết đến mức bạn không
thể tin vào điều đó - ngay cả cha của Phật cũng không thể tin vào điều đó. Khi
những tin tức đến với ông ấy rằng con trai của ông đã trở thành người chứng ngộ,
ông ấy nói, “Ta biết nó quá rõ - nó là con trai ta, máu của ta, xương của ta.
Ta biết rõ nó hơn ông. Nó không phải là người như ông nói.”
Sau hai mươi năm đi khắp nơi,
Phật đã quay trở về quê hương mình. Hàng nghìn, hàng nghìn cá nhân đã trở thành
môn đệ của người: người trở thành ánh sáng bên trong họ. Người cha hoàn toàn
không nhận biết toàn bộ vấn đề, và khi đến gặp con trai mình, ông ấy đã giận dữ.
Ông giận dữ bởi vì Phật là con trai duy nhất của ông - Người là niềm hy vọng
duy nhất của ông ấy - và Người đã bỏ mặc ông ấy cùng tuổi già của mình. Cho nên
khi Phật đứng trước mặt ông, ông ấy nói, “Ta vẫn ngăn cấm con những điều con
đang làm. Ta là cha của con! Ta yêu con đến mức bất kỳ điều gì con đã làm, ta
có thể tha thứ - những cánh cửa của ta vẫn mở rộng - nhưng hãy từ bỏ tất cả những
điều vô nghĩa đó đi! Ta không thể chịu đựng khi nhìn con trai mình đi ăn xin
trên đường phố.”
Đối với ông ấy, Phật chỉ là một
kẻ ăn xin - trong ngôn ngữ hiện đại chỉ là hippie, là kẻ nổi loạn. Phật đứng
đó, im lặng. Cuối cùng người cha bắt đầu nhận ra rằng con trai mình đã không phản
ứng. Người cha nói, “Ta biết tại sao con không trả lời. Con không đủ can đảm.”
Phật cười lớn. Người nói, “Cha
đang nói chuyện với ai? Người con trai rời ngôi nhà của cha không còn nữa. Con
là người hoàn toàn khác.”
Người cha trở nên tức giận hơn
- rõ ràng như vậy. Ông ấy nói, “Con đang cố để nói với ta rằng ta không biết
con là ai ư? Ta đã sinh ra con!”
Phật nói, “Cha đã sinh ra con,
nhưng con không thuộc về cha, con không phải là sở hữu của cha. Cha chỉ là lối
dẫn. Con biết ơn về điều đó nhưng đừng nói rằng cha biết con. Thậm chí cha
không biết chính mình thì làm sao cha có thể biết con?”
Người cha vẫn liên tục nói theo
cách như vậy. Ông ấy đã không cởi mở với điều cao cả như Phật, ông ấy không cởi
mở với sự thực trước mặt mình, mà chỉ với ký ức về Siddhartha, người con trai của
ông. Sức mạnh cao cả mở ra với ông ấy, nhưng ông chỉ cởi mở với điều tầm thường.
Ông ấy hành xử giống như người cha trong những hồi ức, mà không nhìn thấy thực
tại trước mặt mình.
Toàn bộ vấn đề phụ thuộc vào bạn.
Phật không phải là sự độc quyền của bất kỳ thời đại nào hoặc bất kỳ giai đoạn
nào; năng lượng của Phật luôn có đó, ở mọi nơi. Con người chỉ phải cởi mở.
Việc đầu tiên phải làm là khép
kín với điều tầm thường. Bất kỳ khi nào tâm trí bạn mở ra với điều tầm thường
thì cũng chỉ bởi thói quen như là trở lực, hãy liên tục nhớ rằng bạn là người
chứng kiến đối với nó và nó sẽ dừng, nó sẽ đóng lại. Đừng lãng phí năng lượng về
điều tầm thường. Thế thì bạn sẽ không bị tiêu hao năng lượng, bạn sẽ tích lũy
năng lượng, và năng lượng được tích lũy sẽ giúp bạn mở ra với điều cao cả. Khi
bạn bắt đầu cảm nhận những khả năng cao cả tồn tại thì không có bất kỳ nhu cầu
nào để nghĩ về điều tầm thường. Điều tầm thường đã biến mất: bạn đã vào thế giới
khác, tầm mức khác, tồn tại mới. Và rồi bạn bắt đầu nhận sự trợ giúp từ những
linh hồn cao cả.
Bạn hỏi: Trong trạng thái tinh thần tuyệt vọng này,
làm sao chúng ta có thể nhận được sự hỗ trợ của những linh hồn cao cả trong thế
giới thiên thể?
Bạn có thể nhận được sự trợ
giúp tại chính thời điểm này! Sự trợ giúp luôn có đó, nhưng mắt bạn lại nhắm.
Và không chỉ mắt bạn nhắm lại, mà rõ ràng bạn vẫn thích thú với điều đã khép lại.
Nếu một người nào đó cố mở mắt bạn ra thì bạn lại sử dụng mọi lý lẽ để chống lại
điều đó. Bạn nói, “Đây là điều tự nhiên – tăm tối, tội lỗi và xấu xa là những
điều tự nhiên.”
Ví dụ: Freud đã mang đến một cuộc
cách mạng vĩ đại. Ông ấy đã thực hiện một việc quan trọng là làm cho loài người
nhận biết rằng, bất chấp tiềm năng của con người là gì, thì chín mươi chín phần
trăm hành động của họ, hành vi của họ, suy nghĩ của họ, đều về tình dục. Đó là
bước đi vĩ đại, nhưng vì tâm trí của chúng ta chỉ mở ra với điều tầm thường,
cho nên toàn bộ cuộc cách mạng đã dẫn đến sai lầm. Cho nên, khi Freud nói rằng
toàn bộ cuộc sống của con người có vẻ như là xu hướng-dục thì mọi tôn giáo lại
đấu tranh chống lại ông.
Đó là cuộc đấu tranh sống còn,
bởi vì ông ấy đã chỉ ra thực tại. Nhưng bây giờ chúng ta đang sử dụng thực tại
đó theo cách rất sai lầm. Bây giờ chúng ta nói, “Đúng, con người có xu hướng-dục,
định tâm-dục, nhưng đó là bản chất tự nhiên của họ - nó phải là như vậy”. Cho
nên không chỉ chín mươi phần trăm cuộc sống loài người được chấp nhận như là xu
hướng-dục mà mười phần trăm còn lại cũng được bổ sung vào số đó.
Có hai khả năng tầm thường: hoặc
là con người bắt đầu đấu tranh với dục và trong cuộc đấu tranh này năng lượng
trở nên đồi bại và lạc lối, hoặc là trở thành một con mồi đối với những bản
năng của con người, và nó bắt đầu tuôn chảy tới dục mà không có bất kỳ khả năng
biến đổi nào.
Phật và Mahavira và Jesus đã cố
gắng biến đổi năng lượng dục. Nên nhớ, để biến đổi nó thì không được kìm nén
nó. Nhưng đối với những người chỉ cởi mở với điều tầm thường mà không phải với
điều cao cả, thì lại coi đó như là sự kìm nén mà không phải là sự biến đổi. Thế
rồi tâm trí tầm thường bắt đầu kìm nén và hậu quả sẽ là sự đồi bại - Freud sinh
ra đời để mang con người ra khỏi tình trạng đó. Ông ấy nhấn mạnh rằng dục tính
là bản năng tự nhiên: nó không nên bị kìm nén mà nên được chấp nhận. Thế mà mọi
người lại bắt đầu hướng vào cực đối nghịch.
Tâm trí tầm thường đi vào cực
khác rất dễ dàng, bởi vì ô cửa tới điều tầm thường chỉ hoạt động theo hai cách:
kìm nén hoặc đam mê. Chúng biểu hiện là những đối cực, nhưng không phải như vậy.
Chúng hỗ trợ lẫn nhau rất huyền bí, giống như những người bạn đang thông đồng
nhau một cách khó hiểu.
Nếu bạn quá đam mê thì bạn sẽ bị hút tới
cái gọi là đối nghịch - kìm nén - một cách tự động, và ngược lại. Thế rồi cực
thứ ba vẫn giữ nguyên khép kín với bạn - đó là sự biến đổi năng lượng.
Cả hai cực đỉnh đều là đường nằm
ngang; và sự biến đổi năng lượng, khả năng thứ ba là đường thẳng đứng. Nếu bạn
không kìm nén hoặc không đam mê thì năng lượng sẽ không có khả năng di chuyển
theo mặt phẳng ngang; nó sẽ bắt đầu di chuyển thẳng đứng. Sự di chuyển thẳng đứng
đó là sự chuyển hóa, sự di chuyển thẳng đứng đó bắt đầu đưa bạn tới sức mạnh
cao cả.
Khi tôi nói hãy khép kín với những
trở lực tầm thường, tôi không nói là phải chiến tranh với chúng, ý tôi nói là
phải nhận biết. Nếu bạn bắt đầu chiến tranh, bạn vẫn chỉ ở mức tầm thường và trở
nên lầm lạc, điều này thậm chí còn tệ hơn. Thế rồi bạn không còn là tự nhiên; bạn
trở nên bị ám ảnh.
Nếu một người nào đó tức giận bạn,
hãy giữ nguyên khép kín: đừng phản ứng. Tôi không muốn nói là phải đấu tranh chống
lại những gì bạn đang cảm thấy. Tôi muốn nói chỉ nhận biết, chờ đợi; xem xét
toàn bộ tình trạng và phân tích nó một cách khách quan; xem xét mọi quan điểm.
Nếu một người nào đó tức giận với bạn, đầu tiên hãy bắt đầu bằng việc nhìn xem
là anh ta đúng hay sai. Nếu anh ta đúng thì hãy biết ơn anh ta. Nếu bạn phân
tích một cách khách quan rằng anh ta sai, thì cũng không cần phải phản ứng, bởi
đó sẽ là vấn đề của anh ta; bạn sẽ không bao giờ liên quan đến chuyện đó.
Đây là một sự sáng suốt tâm lý
rất sâu sắc: nếu một người nào đó ngược đãi bạn, bạn bắt đầu phản ứng chỉ nếu bạn
cảm thấy anh ta đúng một cách vô thức. Nếu bạn cảm thấy rằng anh ta tuyệt đối
sai thì bạn có thể cười. Nếu một người nào đó đến với bạn và nói, “Bạn là người
bất lực”, bạn sẽ trở nên tức giận chỉ nếu bạn cảm nhận một dạng bất lực ở đâu
đó, ngược lại là không thể. Nếu điều được nói đánh mạnh vào một cái gì đó ẩn
sâu bên trong bạn thì sẽ có phản ứng. Cho nên hãy phân tích toàn bộ vấn đề, và
nếu anh ta đúng thì hãy cám ơn anh ta.
Tâm lý hiện đại nói rằng, tâm
lý con người được chia thành hai phần: phần thứ yếu là ý thức và phần chủ yếu
là vô thức. Có thể tôi không nhận biết phần vô thức của mình, nhưng mọi người
xuất hiện trong mối liên hệ với tôi sẽ bắt đầu nhận thấy phần vô thức đó, bởi
vì nó biểu lộ trong hành vi của tôi, trong tư thế của tôi, trong ngôn ngữ của
tôi. Vô thức biểu hiện ở mọi điều tôi thực hiện.
Điều này trở thành một rắc rối,
một vấn đề nghiêm trọng. Bạn không nhận biết những thái độ sâu kín hơn, những
ham muốn thầm kín hơn, những kìm nén sâu xa hơn, nhưng những người khác bắt đầu
nhận ra chúng. Cho nên hãy học cách phân tích những gì đang diễn ra. Nếu một
người nào đó tức giận bạn thì hãy phân tích tình trạng đó. Có thể anh ta đúng.
Vậy thì bạn sẽ trở nên nhận ra một phần vô thức của bạn mà bạn không nhận ra
trước đó. Hoặc có thể anh ta đúng một phần và sai một phần - đây là lựa chọn thứ
ba. Nếu anh ta đúng một phần thì hãy biết ơn anh ta về phần đó và đừng bận tâm
về những gì anh ta sai. Nếu anh ta sai hoàn toàn thì câu nói đó không phải với
bạn; đó là vấn đề của anh ta.
Khi tôi nói đừng cởi mở với điều
tầm thường, tôi không ngụ ý là kìm nén, tôi ngụ ý đến phân tích, quan sát, nhận
biết, tỉnh táo. Nếu bạn kìm nén... Nếu bạn kìm nén thì bạn sẽ không bao giờ có
khả năng cởi mở với điều cao cả. Tâm trí kìm nén đã bám rễ sâu vào điều tầm thường,
bởi vì bất kỳ điều gì bạn kìm nén thì bạn cũng phải kìm nén liên tục. Nếu một
người nào đó đang kìm nén dục, người đó sẽ không thể nghỉ ngơi vì sự kìm nén
đó.
Một thời điểm nghỉ ngơi và kẻ
nham hiểm lại ngóc đầu trở lại, sống động hơn, mạnh mẽ hơn. Với kìm nén, không
có gì chết. Ngược lại, vấn đề bị kìm nén trở nên mạnh mẽ hơn. Hãy nhận biết rõ
ràng về sự phân biệt giữa kìm nén và không cởi mở với điều tầm thường. Giữ
nguyên khép kín với điều tầm thường. Bạn phải bắt đầu từ đó, bởi vì như bây giờ
thì trạng thái tâm trí của bạn chỉ mở ra với điều tầm thường.
Có nhiều người cố mở tâm trí của họ với điều
cao cả mà quên điều đầu tiên là khép kín với ô cửa tầm thường. Thế rồi họ tạo
ra căng thẳng và xung đột vô thức trong chính họ, bởi vì nếu điều tầm thường
không bị đóng lại thì điều cao cả không thể mở ra; đó là điều không thể.
Đầu tiên hãy tạo ra mọi nỗ lực tỉnh táo để
khép kín với điều tầm thường và thế rồi không cần bất kỳ nỗ lực nào từ phía bạn,
bạn cũng sẽ bắt đầu nhận biết khía cạnh khác. Chỉ ngồi dưới cây, bạn sẽ được
đưa tới thế giới khác.
Chắc bạn đã xem những bức tranh
Phật ngồi dưới cây. Bạn đã bao giờ nghĩ về những gì Người đang làm không? Người
đang không làm gì; Người đang chờ đợi. Điều tầm thường đã bị khép kín, năng lượng
được tích lũy vẫn còn đó, và bấy giờ Người đang chờ thời điểm phù hợp khi năng
lượng mạnh mẽ đó mở ô cửa của điều cao cả. Nhiều kỹ thuật thiền cũ chỉ liên
quan đến điều này.
Phật đã lưu ý nhiều điều phải
được thực hiện để khép kín với điều tầm thường, nhưng kỹ thuật cơ bản mà người
gọi là lưu tâm-đúng mức, samyak smriti.
Điều đó cũng tương tự điều tôi đã nói: nhận biết, tỉnh táo, quan sát, phân
tích. Câu nói của Phật cũng là lưu
tâm-đúng mức. Người nói, “Khi bạn tức giận, nên nhớ rằng bạn đang tức giận. Hãy
lưu tâm. Hãy ý thức đối với hành động.” Và đây là chân lý giả kim thuật bên
trong: rằng nếu
bạn lưu tâm, bạn không thể giận dữ. Bạn có thể giận dữ hoặc bạn có
thể lưu tâm. Bạn không thể giận dữ một cách ý thức bởi vì vô thức là yêu cầu cơ
bản để giận dữ xảy ra: bạn chỉ có thể giận dữ nếu bạn không nhận biết.
Nếu bạn khép kín với điều tầm
thường thì điều cao cả sẽ mở ra. Và với ô cửa mở của điều cao cả, bạn sẽ liên
quan với nhiều hiện tượng kỳ diệu. Bạn sẽ trong trạng thái mà bạn đã yêu cầu:
giao cảm sâu sắc với những linh hồn cao cả. Không gì trong tồn tại lại có thể mất
đi. Phật luôn có đó, Jesus luôn có đó - không có gì bị mất. Cho nên đối với người
mở ra với điều cao cả thì Jesus không phải là một nhân vật lịch sử; ông ấy vẫn
có đó. Hai mươi thế kỷ đã qua đi và bạn vẫn trong mối liên hệ với sự hiện diện
sống động.
Phật vẫn ở đây - không có gì bị
mất, không gì có thể bị mất. Phật, Mahavira hay Krishna không chỉ là những cái
tên và những hình dạng cơ thể; họ trở thành Phật, Krishna và Mahavira bởi vì họ
nhận ra cái vô hình tướng. Bây giờ họ là vô hình, họ là bất tử, cho nên bạn có
thể cùng họ ở bất kỳ thời điểm nào; sự mở ra với điều cao cả là duy nhất cần
thiết, bởi vì sau đó, thời gian sẽ biến mất. Cả hai, không gian và thời gian là
hiện tượng của ô cửa tầm thường.
Các nhà khoa học đã nói rằng thế
giới này bao gồm không gian và thời gian. Einstein đã biến thành điều duy nhất:
ông ấy nói rằng thời gian là khía cạnh thứ tư của không gian. Ông ấy gọi đó là
không-thời gian - thế giới này không là gì mà chính là không-thời gian. Nhưng
khi bạn mở ra với điều cao cả, bạn di chuyển vào thế giới phi-thời gian, phi-không gian.
Khi bạn mở ra với điều đó, thế
giới hoàn toàn khác biểu lộ với bạn. Bạn không những trong mối liên hệ với điều
cao cả mà còn trong mối giao cảm sâu sắc với nó. Thế rồi bạn không là bạn nữa.
Với điều cao cả, bạn tan biến; chỉ với điều tầm thường, bạn có thể vẫn chỉ là bạn.
Chính vì vậy, bạn cương quyết gắn bó với điều tầm thường - bởi vì với điều cao
cả, bạn sẽ không còn là bạn nữa. Chính sự tồn tại của bản ngã, của cái tôi, cái
ta đều thuộc về điều tầm thường. Khi bạn mở ra với điều cao cả, bạn không là bạn.
Và sau đó, khi bạn không là bạn, bạn đơn giản được hướng dẫn bởi những sức mạnh
cao cả; bạn trở thành chỉ là một công cụ.
Khi Mohammed trong thiền sâu ở
núi Hira, bỗng nhiên ông ấy nghe thấy giọng nói, “Hãy đọc!”
Vì hoàn toàn mù chữ nên ông ấy
nói, “Làm sao tôi đọc? Tôi không biết làm cách nào để đọc, tôi là người mù chữ.”
Giọng nói lại lặp lại, “Hãy đọc!”
– nhưng quyết liệt hơn. Mohammed đã do dự. Ông ấy bắt đầu run rẩy trong sợ hãi.
Làm sao ông có thể đọc? Sau đó, lần thứ ba giọng nói lại lặp lại, “Hãy đọc!”
Mohammed đang đứng ở đường biên giữa điều tầm thường và điều cao cả. Về điều tầm
thường, ông ấy đã biết quá rõ, ông ấy không thể đọc. Nhưng giọng nói từ địa hạt
khác. Giọng nói cương quyết: “Hãy đọc!” Ông ấy mở mắt ra và nhận ra mình đang ở
trong một thế giới khác. Ông ấy có thể đọc, có thể nhìn thấy.
Điều này đã tiếp diễn trong nhiều
năm. Không phải kinh Koran được gửi đến cho Mohammed trong một ngày, nó không
ngừng được gửi đến cho ông ấy suốt cả cuộc đời ông. Trước đó Mohammed là con
người bình thường, tuyệt đối bình dị. Bỗng nhiên ông ấy trở nên khác.
Chính vì vậy mà Mohammed không
bao giờ nói, “Tôi là một người thông minh. Tôi là một vị phật.” Chưa bao giờ,
ông ấy chưa bao giờ nói, “Tôi là con trai của Thượng Đế.” Ông ấy chỉ nói, “Tôi
là một con người bình thường - chỉ là một bầy tôi, là một sứ giả giữa hai thế
giới.” Ông ấy là một con người giản dị, trong sáng. Chính vì vậy mà điều tầm
thường khép lại và điều cao cả mở ra. Ông ấy không tạo ra bất kỳ nỗ lực nào để
điều cao cả mở ra, nó tự động mở ra.
Khi lần đầu tiên điều đó xuất
hiện, ông ấy trở nên quá sợ hãi đến mức ông không nói với bất kỳ ai. Khi về tới
nhà, ông ấy bị sốt cao. Điều đó quá kỳ lạ! Làm sao ông có thể đọc? Và những gì
ông ấy nhìn thấy là quá khác lạ, không phải của thế giới này. Chính ông không
thể tin vào điều đó - mọi thứ đều đảo ngược. Ông ấy bị sốt và cầu nguyện liên tục
trong ba ngày. Sau đó, mặc dù rất ngần ngại nhưng ông vẫn thổ lộ với vợ mình những
gì đã xảy ra. “Anh đã ở trong một thế giới hoàn toàn khác,” ông ấy nói, “nhưng
đừng nói với bất kỳ ai, họ sẽ nghĩ anh bị điên.”
Bắt đầu từ hôm đó, Mohammed
không những được hướng dẫn bởi nhận thức của mình mà còn bởi những sức mạnh bên
ngoài ông: ông ấy trở thành công cụ.
Khi điều cao cả mở ra, mọi thứ đều đảo lộn.
Logic của bạn sẽ không được áp dụng, lý lẽ của bạn sẽ không được áp dụng. Bất kỳ
điều gì bạn đã biết thì lại trở thành không liên quan; bất kỳ điều gì là bạn
thì cũng trở thành không liên quan.
Bạn hỏi: Làm cách nào chúng ta trở nên cởi mở với điều
cao cả?
Chỉ có thể bởi việc khép kín với ô cửa tầm
thường. Cái xảy ra này là điều cốt lõi đối với sự sống sót của chủng tộc loài
người.
Đã luôn là vậy: chủng tộc loài
người đã sống sót chỉ bởi mối liên hệ với điều cao cả. Bạn có thể kể ra hai
mươi cái tên của lịch sử loài người - Phật, Jesus, Mahavira, Lão Tử... hai mươi
cái tên, và bạn sẽ không có khả năng hình dung làm sao loài người có thể sống
sót mà không có họ. Có thể Darwin đã nói rằng chúng ta sống sót bởi cuộc đấu
tranh vật lộn của thế giới động vật, và ông ấy có lý đối với vấn đề sống sót của
thế giới động vật. Nhưng đối với sự sống sót của loài người thì lại bo những sức
mạnh cao cả đã xuyên thấm vào chúng ta ở mọi thời điểm.
Bất kỳ khi nào có một vị Phật
thì điều cao cả xuyên thấm vào điều tầm thường; thông qua vị đó mà toàn bộ loài
người tiếp cận được mối liên hệ sâu sắc với một cái gì đó cao cả hơn. Vị Phật
trở thành một phương tiện, một đường dẫn, một cây cầu. Có nhiều cây cầu; và do
những cây cầu đó mà con người không như con vật, con người là một cái gì đó cao
hơn.
Nếu con người tồn tại chỉ như
con vật thì sự tồn tại đó không có ý nghĩa gì. Và đó chính là điều đang diễn ra
ở mọi nơi, trên toàn thế giới. Những người suy ngẫm về tình trạng đó đều nhận
biết rằng, những cuộc đời của chúng ta chỉ là vô nghĩa, chỉ là sự lặp lại ngu
ngốc của điều tầm thường. Chúng ta chỉ tham gia vào, chứ chúng ta không sống.
Chỉ những người không bao giờ
nhận biết mới nghĩ rằng đây là cuộc sống. Chỉ những tâm trí rất xoàng xĩnh mới
có thể nghĩ rằng đây là cuộc sống. Nếu bạn nghĩ rằng đây là tất cả thì cuộc sống
vô nghĩa làm sao. Nó là vô nghĩa bởi vì, như là một con thú thì con người không
thể có bất kỳ ý nghĩa nào. Con người là sự phát triển, là sự vượt lên khỏi tính
thú vật.
Phật nói rằng cuộc đời là một sự
kỳ diệu, là một ơn phước, một ân huệ. Krishna có thể nhảy múa và ca hát và vui
mừng lễ hội. Chúng ta quá buồn - ngồi và nhìn cuộc sống trôi qua như là hành
trình vô nghĩa, không tới đâu cả. Nỗi buồn chán, sự đơn điệu... nhưng đối với
Krishna thì cuộc sống là lễ hội, là nhảy múa, là nở hoa. Tại sao? Bởi vì ông ấy
trong mối liên hệ với điều cao cả.
Khi bạn trong mối liên hệ với điều tầm thường
thì cuộc sống chỉ là một sự tầm thường, vô nghĩa, nghi lễ đơn điệu.
Thế giới sẽ không kết thúc
trong một vài vụ nổ nguyên tử, nhưng nó có thể kết thúc bởi điều vô nghĩa này.
Bất kỳ khi nào tôi nghĩ về sự kết thúc của thế giới thì trong tâm trí tôi, thế
giới chưa bao giờ bị tàn sát nhưng lại là sự tự sát. Nếu điều vô nghĩa này không
ngừng chồng chất thì loài người có thể dẫn tới tự sát. Có thể tự sát bởi một vụ
nổ nguyên tử, nhưng đó vẫn là tự sát.
Điều cao cả luôn luôn cần thiết.
Đó là sức mạnh bảo vệ an toàn duy nhất. Nhưng chúng ta lại càng khép kín nhiều
hơn với điều đó, chúng ta đã hoàn toàn từ chối nó.
Điều này thật kỳ lạ: những nhà
tư tưởng đó, họ đã từ chối điều cao cả thì bây giờ lại nói rằng cuộc đời là vô
nghĩa. Nếu bạn chỉ cho họ bất kỳ ý nghĩa nào thì họ cũng từ chối. Nếu bạn nói với
họ rằng thiền có thể dẫn họ tìm ra ý nghĩa của cuộc sống thì họ nói, “Làm cách
nào? Không thể như vậy – thiền chỉ là hư cấu. Thiền này ở đâu? Hãy chỉ cho
chúng tôi nó là gì.” Họ yêu cầu chứng cứ khoa học; họ nói, “Chúng tôi sẽ thử
nghiệm.”
Bây giờ họ đang cố gắng thử
nghiệm thiền một cách khoa học. Những kết luận của họ là gì? Những kết luận của
họ cơ bản là: khi một người nào đó trong thiền sâu, người đó không tới đâu cả
mà chỉ là trong giấc ngủ không mơ - những sóng tâm trí là như nhau. Khi một người
nào đó trong ngủ sâu thì tâm trí tạo ra những sóng alpha - bây giờ có thể ghi lại
được - nếu một người nào đó trong thiền
sâu, thì sóng alpha tương tự cũng xuất hiện. Cho nên thiền không là gì mà là ngủ
sâu.
Đối với những biểu hiện bên
ngoài thì điều đó là đúng. Bạn không thể từ chối bởi vì có bằng chứng khoa học
về điều đó. Nếu bạn vào thiền sâu, những sóng xuất hiện trong tâm trí cũng
tương tự như sóng trong giấc ngủ không mơ. Cho nên thiền chỉ là giấc ngủ không
mơ - vấn đề chỉ có vậy!
Không phải như vậy! Thiền sâu
là giai đoạn bên trên ngủ không mơ. Đó là trạng thái không có sóng, nơi mà sóng
dừng hoàn toàn. Khi một người nào đó di chuyển sâu vào thiền thì người đó trải
qua trạng thái ngủ sâu và sau đó vượt lên trên nó. Máy ghi chỉ có thể ghi tới
điểm, nơi mà sóng biến mất; nó không thể ghi lại những gì xuất hiện trong trạng
thái không có sóng.
Nếu trạng thái phật chỉ như giấc
ngủ không mơ thì tại sao lại lãng phí thời gian thiền trong nhiều năm làm gì? Nếu
những sóng alpha tương tự xuất hiện thì việc lấy sự trợ giúp của hóa chất có gì
là sai? Điều đó có thể dễ dàng hơn, đường tắt hơn. Sự khác biệt là, con người
có thể dùng thuốc trong nhiều năm và người đó sẽ không cảm nhận rằng cuộc đời
là ý nghĩa. Người đó có thể có khả năng ngủ sâu, sóng alpha tương tự sẽ xuất hiện,
nhưng người đó vẫn vậy, vẫn những thói quen nhàm chán. Người đó sẽ không trở
nên thông thái, người đó sẽ không trở thành một vị phật. Người đó sẽ không có
khả năng đón chào cuộc sống, người đó sẽ không có khả năng nói, “Tôi hạnh phúc
vì tôi đã được sinh ra, tôi hạnh phúc vì tôi là tôi.” Người đó không có khả
năng dâng hiến lòng biết ơn đối với tồn tại.
Phật thì khác – nhưng các nhà
khoa học nói rằng họ cần bằng chứng khoa học. Ngay cả nếu bạn có thể quan sát
tâm trí Phật, bạn sẽ không có khả năng ghi lại những gì xảy ra. Khi vị phật
trong ngủ sâu vị đó nhận biết. Nhưng nhận biết đó không thể ghi lại bởi vì nó
không phải là sóng. Nếu bạn nói rằng trạng thái của Phật chỉ giống như ngủ sâu
thì bạn có thể vẫn còn hỏi ý nghĩa của cuộc đời là gì. Cuộc đời vẫn giữ nguyên là
vô nghĩa.
Cuộc đời trở nên ý nghĩa nếu bạn cảm nhận sự
tồn tại của điều linh thiêng, nếu có một Thượng Đế nào đó. Ý nghĩa là có thể,
chỉ nếu tồn tại điều cao cả. Ý nghĩa luôn xuất hiện từ chiều bên kia; nó không
thể xuất hiện từ bạn. Chỉ nếu bạn có thể tới bên kia thì lúc đó mới có thể có ý
nghĩa của cuộc đời.
Nhưng những nhà tư tưởng đó lại
muốn bằng chứng, họ không ngừng từ chối: “Không có Thượng Đế. Không có trạng
thái khác của ý thức.” Thế rồi họ lại hỏi ý nghĩa của cuộc đời là gì!
Cuộc đời là vô nghĩa nếu bạn chỉ
cởi mở với điều tầm thường. Với điều tầm thường thì chỉ có lặp lại về cùng một
vấn đề. Với điều cao cả thì không có sự lặp lại. Có sự tươi trẻ, sự thanh khiết
vĩnh hằng. Mọi thời điểm chính là vĩnh hằng. Thế rồi có ý nghĩa trong cuộc đời, thế rồi cuộc đời bạn
trở nên đầy ý nghĩa.
Mối liên hệ với điều cao cả là nhu cầu sâu
sắc để loài người tồn tại như là loài người. Nếu không, loài người chỉ có thể tồn
tại như các loài thú vật - tất nhiên có sự khác biệt, nhưng không phải là duy
nhất.
Điều này đã trở thành rắc rối.
Chúng ta đang vật lộn như những con thú: các hệ thống chính trị của chúng ta,
các quốc gia của chúng ta, các chủng tộc của chúng ta, các tôn giáo của chúng
ta, tất cả đều là thú tính. Khi chúng ta nói “quốc gia”, điều đó không là gì mà
chỉ là lòng tham đối với lãnh thổ. Khi chúng ta nói "chủng tộc", điều
đó không là gì mà chỉ là sự tôn thờ bầy đàn. Chúng ta đặt ra những cái tên hay,
chúng ta dán những cái nhãn đẹp, và chúng ta giấu điều xấu xa phía sau chúng.
Tất cả chính trị là gì? Điều đó
giống như một cái gì đó mà những con thú thực hiện. Bạn có thể nhìn thấy toàn bộ
cấu trúc chính trị, tương tự như đời sống chính trị của bất kỳ thủ đô nào trên
thế giới, thậm chí là với một đàn khỉ đầu chó. Có một con tổng thống, con thủ
trưởng. Thế rồi có những thuộc cấp và những bầy tôi trung thành, có những tầng
lớp thấp và cao - mọi thứ.
Thủ trưởng là con khỉ đầu chó
siêu hạng. Không ai khác có thể đến gần nó; nó có không gian riêng. Thậm chí
khi cả đàn di chuyển thì con thủ trưởng cũng di chuyển một mình: có một không
gian nào đó quanh nó. Những con nào mà bước qua lằn ranh giới đó thì sẽ gặp rủi
ro.
Có một trật tự phân thứ hạng.
Con khỉ đầu chó đẳng cấp cao hơn đàn áp những con đẳng cấp thấp hơn, và chúng
không thể nổi dậy. Đây là chính trị nội tại; chúng vẫn diễn ra mọi thời điểm. Bất
kỳ khi nào một con khỉ đầu chó mới cố trở thành một con thủ trưởng, thì lại có
chiến tranh và bạo lực. Thế rồi một trật tự phân thứ hạng được thay đổi, được cải
tổ.
Thế rồi cũng có nhiều đàn khỉ đầu
chó trong một khu rừng, mỗi một đàn có lãnh địa riêng và không đàn nào có thể
xâm nhập vào đàn nào, nếu không thì sẽ có chiến tranh, bạo lực. Điều tương tự
cũng đã xảy ra với con người. Đây là đường biên: Trung Quốc bắt đầu ở đây và Ấn
Độ kết thúc ở đây. Vấn đề biên giới là một rắc rối ghê gớm và cuối cùng chỉ có
sức mạnh mới có thể quyết định biên giới sẽ ở đâu. Nếu bạn đi sâu vào chính trị
và nếu bạn so sánh với một đàn khỉ đầu chó hay với bất kỳ bầy súc vật nào, bạn
sẽ thấy những điều tuyệt đối tương tự. Với chính trị, con người giống như một con thú.
Chỉ với lòng mộ đạo, chỉ với tâm thức tôn
giáo, lần đầu tiên bạn trở thành con người. Ngược lại mọi thứ đều giống như con
thú.
Với tôn giáo, bạn phải mở ra với
điều cao cả. Đó chính là tâm thức tôn giáo: mở ra với điều cao cả và khép kín với
điều tầm thường. Chính vì vậy mà người tôn giáo không thuộc về bất kỳ quốc gia hay tôn
giáo nào. Họ chỉ có thể thuộc về tồn tại, bởi vì đó là khả năng cao
cả - nơi không có những đường biên và không có những nhà chính trị, nơi chỉ có
tôn giáo là cần đến.
Lần đầu tiên tôn giáo đã trở
thành phương tiện sống sót duy nhất. Trừ khi có nhiều, rất nhiều tâm thức trở
nên cởi mở với suối nguồn linh thiêng, nếu không, chúng ta không có tương lai.
Bây giờ chúng ta cần những Phật, những Jesus hơn bao giờ hết.
Bạn có thể làm được gì? Bạn chỉ có thể làm
được một điều: khép kín với ô cửa tầm thường. Đó là điều cốt lõi duy nhất.
Nhưng những khó khăn mà bạn gần như phải đối mặt là gì? Chỉ một khó khăn duy nhất:
những thói quen cũ của bạn.
Những thói quen cũ trở nên tự động.
Một người nào đó tức giận và bạn biết điều tiếp theo là sự giận dữ của bạn bị
kích động. Điều đó đã trở nên quá tự động - cứ như ai đó nhấn nút và đèn bật
sáng. Điều đó giống như nhấn vào công tắc đèn. Bạn không cần phải làm bất kỳ điều
gì về nó, giận dữ xuất hiện quá tự động.
Các nhà tâm lý nói rằng tâm trí
của chúng ta giống như robot, như cỗ máy tự động - bạn không cần phải nhận biết
về nó. Bất kỳ điều gì bạn đã học được, bạn nạp vào robot và nó sẽ thực hiện.
Tâm trí bạn giống như máy tính: khi nào bạn cho nó ăn, nó sẽ làm việc. Bạn có
thể nghỉ ngơi; bạn là không cần thiết nữa.
Đối với cuộc sống bình thường
thì robot rất hữu ích, bởi vì không có nó, bạn không có khả năng làm nhiều thứ;
nó là sự trợ giúp cần thiết. Nhưng đối với những điều cao cả thì robot trở
thành rắc rối.
Robot biết khi nào thì tức giận.
Bạn không cần nhận biết khi nào một ai đó lạm dụng bạn hoặc giận dữ nhìn bạn;
robot sẽ có trách nhiệm. Nó bắt đầu nhồi điều độc hại vào máu bạn, nó làm cho bạn
sẵn sàng nhảy vào cuộc chiến. Đây là cơ cấu máy móc. Bạn phải chịu trách nhiệm
về robot - ít nhất đối với những ô cửa tầm thường. Cho phép robot vận hành là tốt,
nhưng đừng cho phép nó yêu và trở nên giận dữ.
Robot của bạn đang làm mọi thứ
vì bạn. Nó đã thực hiện cùng một việc quá nhiều lần đến mức đã trở thành chuyên
gia; không cần đến bạn nữa. Khi người vợ và người chồng yêu nhau thì hiện tượng
đó trở thành giống như robot; nhận biết là không cần thiết. Robot liên tục lặp
lại nhiều thứ. Đừng để những điều tinh tế như vậy điều khiển robot.
Sự phát triển tinh thần là khó
khăn duy nhất đối với robot. Hãy nhận trách nhiệm. Hãy tỉnh táo với những điều
đã trở nên tự động. Thế rồi, dần dần, khi bạn trở nên nhận biết nhiều hơn, ô cửa
tầm thường sẽ bị đóng lại. Và khi điều cao cả mở ra, bạn không cần làm bất kỳ
điều gì: thế rồi điều cao cả thực hiện mọi điều thông qua bạn.
Bạn phải làm một cái gì đó với
điều tầm thường. Với điều cao cả thì chỉ có sự buông bỏ - bạn không là bạn. Khi
chúng ta nói Bhagwan, Phật, điều đó chỉ có nghĩa rằng bây giờ Phật không còn là
Gautam Siddhartha nữa - Siddhartha, con người, đã biến mất - sức mạnh cao cả đã
nhận trách nhiệm.
Thậm chí những người không tin
vào Thượng Đế, những người nói không có Bhagwan, không có Thượng Đế như là người
sáng tạo, thì vẫn còn gọi Mahavira Bhagwan vì lý do này: bởi vì họ không thể gọi
ông ấy bằng tên cũ của ông. Con người như Vardhaman đã hoàn toàn biến mất. Bây
giờ không có bản ngã hoạt động; bây giờ không có Vardhaman, người đang sống -
nó ở bên kia. Bây giờ bên kia đã hướng vào, cái vô hạn đã xuất hiện bên trong,
và mọi thứ xuất hiện theo cái vô hạn. Một lúc nào đó, khi bạn mở ra với điều
cao cả, bạn tan biến: bạn không còn là bạn, và chỉ còn lại điều cao cả. Thế rồi
điều kỳ diệu xuất hiện.
Với một cuộc đấu tranh,
Mohammed lại trở thành một rắc rối đối với chúng ta. Làm cách nào mà con người
đã trở thành điều cao cả lại có thể đấu tranh? Nhưng đó không phải là quyết định
của Mohammed. Mohammed không còn nữa; điều linh thiêng đã nhận trách nhiệm. Bấy
giờ, điều cao cả đang hành động, và bất
kỳ khi nào nó dẫn đi thì Mohammed theo như cái bóng. Nếu điều cao cả dẫn ông ấy
tới đấu tranh thì Mohammed cũng sẵn sàng.
Chính vì vậy mà Krishna cố hình
dung Arjuna buông bỏ. “Buông bỏ với ta”, ông ấy nói, “và sẽ không có rắc rối
nào với ông đâu. Sau đó ta sẽ chịu trách nhiệm - ta sẽ đấu tranh thông qua
ông.”
Nhưng sau đó, bạn không còn là
bạn nữa. Toàn bộ cuộc xung đột trong kinh Gita giữa Arjuna và Krishna là vì
Arjuna cố giữ chính mình: ông ấy muốn tự mình quyết định xem là có chiến tranh
hay không. Khép kín đối với điều cao cả, ông ấy muốn quyết định theo điều tầm
thường. Ông ấy kháng cự lại việc mở ra đối với điều cao cả và Krishna thì lại
cương quyết, “Khép kín với điều tầm thường và buông bỏ với điều cao cả. Thế rồi
về phần bạn, sẽ không cần đến quyết định. Từ bỏ với điều đó.”
Đầu tiên hãy khép kín với điều
tầm thường và sau đó, bất kỳ khi nào bạn cảm nhận điều cao cả thì hãy buông bỏ
với nó. Bất kỳ khi nào bạn cảm nhận điều cao cả thì hãy trung thành với nó. Bất
kỳ khi nào bạn cảm nhận điều tầm thường thì đừng tin nó, đừng kỳ vọng nó; hãy
giữ nguyên khép kín với nó. Thế thì chính bạn sẽ trở thành một cây cầu kết nối với
điều cao cả.
0 Đánh giá