Read more
Câu hỏi 1: Thượng Đế có tồn tại
không?
Một cái gì đó về
câu hỏi đúng... trước khi bạn hỏi một cái gì đó thì việc biết câu hỏi đúng là rất
có ý nghĩa. Mọi câu hỏi đều không phải là yêu cầu đúng, bởi vì đối với khía cạnh
bên trong thì bạn có thể hỏi nhiều, rất nhiều và các câu hỏi biểu hiện có vẻ
đúng nhưng không phải như vậy; chúng là vô nghĩa.
Những câu hỏi
trừu tượng là vô nghĩa đối với yêu cầu bên trong. Những câu hỏi trí tuệ là vô
nghĩa: trí tuệ sẽ không dẫn bạn vào bên trong, bởi vì ngay cả nếu bạn nhận được
câu trả lời đúng thì nó cũng không có bất kỳ tác dụng gì. Trí tuệ là công cụ,
là cây cầu đối với tất cả tồn tại bên ngoài; nó không có ô cửa mở vào bên
trong.
Cho nên thời điểm
bạn bắt đầu hỏi một cách trí tuệ, bạn có thể liên tục hỏi trong nhiều cuộc đời
và tích lũy nhiều câu trả lời nhưng bạn vẫn không liên hệ được với thế giới bên
trong.
Bạn có thể biết
nhiều điều về mình, nhưng biết một cái gì đó về chính bạn thì lại không phải biết
bạn. “Về” chỉ vòng quanh ở ngoại vi, và trung tâm vẫn không được chạm đến. Bạn
có thể loanh quanh với những câu hỏi và câu trả lời, và mọi câu trả lời sẽ tạo
ra nhiều câu hỏi hơn, thế rồi sẽ có nhiều câu hỏi hơn và lại sẽ có nhiều câu trả
lời hơn nữa. Bạn vẫn giữ nguyên ở ngoại vi, hỏi và được trả lời, tích lũy nhiều
kiến thức về bản thể mà không nhận biết về bản thể.
Làm thế nào để
hỏi một cái gì đó có ý nghĩa - không đơn giản là trí tuệ mà là tồn tại, không
chỉ là kiến thức của những câu nói mà là sống đích thực? Có một vài điều phải
được nhớ.
Đầu tiên: bất kỳ
điều gì bạn hỏi, đừng bao giờ hỏi câu hỏi đã được chế tạo sẵn, đừng bao giờ hỏi
câu hỏi rập khuôn. Hỏi một cái gì đó ngay lập tức liên quan đến bạn, một cái gì
đó ý nghĩa với bạn, nó mang một vài thông điệp về sự chuyển hóa đối với bạn. Hỏi
câu hỏi mà cuộc đời bạn liên quan.
Đừng hỏi những
câu hỏi sách vở, đừng hỏi những câu hỏi vay mượn. Và đừng mang nặng bất kỳ câu
hỏi nào từ quá khứ, bởi vì điều đó sẽ là ký ức của bạn mà không phải bạn. Nếu bạn
hỏi những câu hỏi vay mượn thì bạn sẽ không bao giờ có thể gặp được câu trả lời
đích thực. Thậm chí nếu câu trả lời được đưa ra, nó sẽ không đáp ứng được bạn
và bạn sẽ không nắm bắt được nó: câu hỏi vay mượn là vô nghĩa. Hỏi một cái gì
đó bạn muốn hỏi. Khi tôi nói với bạn, tôi ngụ ý bạn là bạn tại chính thời điểm
này, ở đây và bây giờ, ngay lập tức. Khi bạn hỏi một cái gì đó ngay lập tức, ở
đây và bây giờ thì nó trở thành tồn tại; nó không liên quan đến ký ức nhưng
liên quan đến bản thể bạn.
Điều thứ hai: đừng
hỏi bất kỳ câu hỏi nào có thể được trả lời vào thời điểm nào đó, nhưng nó lại
không thay đổi bạn bằng bất kỳ cách nào. Ví dụ, một người nào đó hỏi có Thượng
Đế hay không: “Thượng Đế có tồn tại không?” Hỏi câu hỏi như vậy chỉ nếu câu trả
lời sẽ thay đổi bạn, sao cho nếu có Thượng Đế thì bạn sẽ là loại người này và nếu
không có Thượng Đế thì bạn sẽ là loại người khác. Nhưng nếu nó không tạo ra bất
kỳ sự thay đổi nào trong bạn dù biết có Thượng Đế hay không, vậy thì câu hỏi là
vô nghĩa. Đó chỉ là sự tò mò mà không phải yêu cầu đòi hỏi. Cho nên hãy nhớ, hỏi
bất kỳ điều gì bạn quan tâm thực sự. Chỉ khi đó mới có câu trả lời ý nghĩa cho
bạn, ý nghĩa trong hoàn cảnh rằng bạn sẽ khác đi với câu trả lời khác. Bạn có
thực sự quan tâm đến sự tồn tại của Thượng Đế không? Điều đó sẽ tạo ra sự khác
biệt lớn lao với bạn nếu có Thượng Đế không? Bạn sẽ là dạng người khác không?
Và nếu không có Thượng Đế thì toàn bộ cuộc đời bạn sẽ có hình thái rất khác đến
độ bạn không thể như cũ không?
Khi tôi nhìn thấy
điều đó, cho dù Thượng Đế có tồn tại hay không thì mọi người vẫn giữ nguyên là
vậy. Họ chỉ quan tâm đến mục đích về kiến thức bên ngoài. Họ không thực sự quan
tâm; câu hỏi không tồn tại.
Ngay lập tức, ở
đây và bây giờ, tự nhiên, hãy cho phép câu hỏi nảy sinh trong bạn. Đừng mang một
cái gì đó từ quá khứ, đừng mang một cái gì đó từ những người khác, đừng mang một
cái gì đó từ những kinh sách.
Hãy để nó xuất
phát từ bạn. Và thậm chí nếu không có gì xuất hiện thì điều đó còn tốt hơn. Nếu
không có câu hỏi xuất hiện và bạn cảm nhận sự trống rỗng sâu sắc, vậy thì điều
đó là tốt. Sự trống rỗng đó là đích thực, nó là của bạn. Thậm chí trong sự trống
rỗng đó nhiều điều có thể xảy ra.
Nếu bạn hỏi
theo kiểu này, từ bản thể sâu thẳm của bạn thì chính câu hỏi lại trở thành quá
trình thiền. Đôi khi xảy ra rằng, chính câu hỏi của bạn trở thành câu trả lời.
Nó xuất phát từ độ sâu hơn thì nó lại gần với câu trả lời hơn. Nếu bạn hỏi từ
trung tâm bản thể bạn thì sẽ không có bất kỳ nhu cầu nào về câu trả lời; chính
câu hỏi sẽ trở thành câu trả lời. Vì vậy mà tôi nói nó trở thành quá trình thiền.
Nếu bạn có thể hỏi theo cách mà bạn liên quan toàn bộ trong nó và không có gì
giữ bên ngoài câu hỏi thì bạn đã trở thành câu hỏi.
Vậy thì không
câu trả lời nào là cần đến. Thực tế là toàn bộ câu hỏi sẽ trở thành câu trả lời.
Câu hỏi là nhu
cầu từ bên ngoài chỉ bởi vì câu hỏi của bạn không sâu sắc. Những gì tôi đang
nói là sự thực đối với sự tìm kiếm nội tại. Trong khoa học, hoặc với bất kỳ yêu
cầu bên ngoài nào thì nó sẽ không là vậy. Có câu hỏi sẽ vẫn giữ nguyên là câu hỏi
và câu trả lời sẽ phải được tìm kiếm. Nhưng với bản thể bên trong thì chính câu
hỏi có thể trở thành câu trả lời, chính sự truy tìm của bạn có thể trở thành mục
đích.
Trong việc tìm
kiếm bên trong, phương tiện và mục tiêu không phải là hai vấn đề riêng biệt.
Chính phương tiện là mục tiêu. Theo đuổi một cách đúng đắn thì khởi đầu cũng là
kết thúc, sự truy tìm là sự nhận biết. Nhưng thế thì câu hỏi phải là toàn bộ,
là đích thực. Bạn phải sâu sắc với câu hỏi của mình, nó không phải là sự tò mò
bên ngoài.
Cho nên bây giờ
hãy thư giãn. Khi tôi nói thư giãn, tôi ngụ ý thư giãn với quá khứ của bạn, thư
giãn với những câu hỏi vay mượn, thư giãn tâm trí bạn sao cho bản thể bạn có thể
hiện ra rõ nét. Thế rồi câu hỏi này có thể trở thành quá trình thiền. Thế rồi bất
kỳ điều gì xuất hiện từ tâm trí bạn, bạn đừng do dự mà hãy hỏi.
Câu hỏi 2: Tại sao lại có quá nhiều nỗi
thất vọng trên thế gian?
Bởi vì quá hy vọng.
Hy vọng và sẽ có thất vọng. Đừng hy vọng, và sẽ không có thất vọng. Thất vọng
là sản phẩm phụ: bạn càng hy vọng thì bạn càng tạo ra thất vọng cho chính mình.
Cho nên thất vọng không thực sự là rắc rối, nó là hậu quả. Hy vọng là rắc rối.
Thất vọng chỉ
là cái bóng theo sau hy vọng. Nếu bạn không hy vọng thậm chí chỉ trong thời điểm,
nếu bạn ở trong tâm trạng không hy vọng thì điều đó trở thành đơn giản. Bạn hỏi
câu hỏi và câu trả lời xuất hiện; có ngay sự thỏa mãn. Nhưng nếu bạn hỏi với bất
kỳ sự mong đợi nào thì bạn sẽ bị thất vọng bởi câu trả lời.
Mọi điều chúng
ta thực hiện, chúng ta đều thực hiện với những mong đợi. Nếu tôi yêu một người
nào đó, hy vọng xuất hiện mà thậm chí tôi không nhận biết nó. Tôi bắt đầu hy vọng
tình yêu được đáp lại. Tôi hãy còn chưa yêu, tôi hãy chưa trong tình yêu, nhưng
hy vọng đã xuất hiện và bây giờ nó sẽ hủy hoại toàn bộ vấn đề. Tình yêu tạo ra
nhiều thất vọng hơn bất kỳ điều gì khác trên đời này, bởi vì với tình yêu bạn
đang trong hy vọng không tưởng. Bạn đã không ở trong hành trình và bạn đã bắt đầu
nghĩ về việc quay trở về nhà.
Bạn càng hy vọng
tình yêu thì sẽ càng khó khăn hơn để tình yêu quay lại với bạn. Nếu bạn hy vọng
tình yêu từ một người nào đó thì người kia sẽ cảm nhận điều đó như là sự lệ thuộc;
điều đó sẽ là một bổn phận đối với anh ta, một cái gì đó anh ta phải làm. Và
khi tình yêu là một bổn phận thì nó không thể làm mãn nguyện bất kỳ ai, bởi vì
tình yêu như là một bổn phận là cái thứ vô hồn.
Tình yêu chỉ có
thể như là cuộc chơi vui mà không phải là một bổn phận. Tình yêu là tự do và bổn
phận là sự lệ thuộc, là gánh nặng mà con người phải mang. Và khi bạn phải mang
một cái gì đó thì vẻ đẹp của nó mất đi. Nét tươi trẻ, tính thi vị, mọi thứ bị mất
đi, và người kia sẽ ngay lập tức cảm nhận rằng đó là một cái gì đó chết đã được
trao. Tình yêu với hy vọng và bạn đã giết chết tình yêu. Nó chết yểu - tình yêu
của bạn sẽ là đứa trẻ chết non. Thế rồi sẽ có thất vọng.
Tình yêu như là
cuộc chơi mà không như sự mặc cả, không phải vì có một cái gì đó mà bạn muốn có
từ nó. Đúng hơn là, yêu người kia như là một mục đích của chính nó. Cám ơn Thượng
Đế rằng bạn đã yêu và hãy quên việc có được đáp trả hay không.
Đừng mặc cả về
nó và bạn sẽ không bao giờ thất vọng; cuộc đời của bạn sẽ tràn đầy tình yêu.
Khi tình yêu đã tuôn chảy trong sự toàn bộ của nó thì sẽ có phúc lạc, sẽ có nhập
định.
Tôi sử dụng
tình yêu như là một ví dụ. Quy lệ tương tự cũng được áp dụng cho mọi vấn đề. Có
quá nhiều thất vọng trên thế gian đến mức việc tìm một người nào đó không thất
vọng là điều khó khăn. Thậm chí những người được gọi là thánh của bạn cũng thất
vọng: thất vọng vì những môn đệ của họ, thất vọng bởi vì bắt đầu có những hy vọng
về họ rằng họ nên làm điều này và không nên làm điều kia; họ nên giống như thế
này và không nên giống như thế kia. Thế thì thất vọng buộc phải xuất hiện, nó
đã xuất hiện.
Cái gọi là những
người lao động của bạn, tất cả họ đều thất vọng bởi vì họ có nhiều hy vọng. Bất
kỳ ý tưởng của họ là gì thì xã hội cũng phải thích ứng; bất kỳ ý tưởng không tưởng
của họ là gì thì mọi người cũng phải tuân theo. Họ hy vọng quá nhiều. Họ nghĩ rằng
toàn bộ thế giới phải biến đổi ngay lập tức theo ý tưởng của họ. Nhưng thế giới
vẫn vận hành theo cách riêng của nó, cho nên họ thất vọng.
Tìm ra một người
không thất vọng là điều rất khó khăn. Và nếu bạn tìm ra một người như vậy thì bạn
biết rằng đó là một người tôn giáo. Mục đích là gì, nguyên nhân là gì, nguồn
cơn của thất vọng là gì thì cũng không tạo ra khác biệt nào. Con người có thể
thất vọng bởi quyền lực, bởi danh vọng, bởi giàu sang. Con người có thể thất vọng
bởi tình yêu. Thậm chí con người có thể thất vọng bởi Thượng Đế.
Bạn muốn Thượng
Đế đến với bạn. Bạn bắt đầu thiền và hy vọng xuất hiện. Tôi đã nhìn thấy nhiều
người thiền mười lăm phút mỗi ngày, họ đến với tôi và nói, “Tôi đang thiền và
tôi vẫn chưa nhận ra điều linh thiêng. Toàn bộ nỗ lực có vẻ như là vô nghĩa”. Họ
đã dâng cho thiền mỗi ngày mười lăm phút trong bảy ngày và Thượng Đế vẫn không
được nhìn thấy ở đâu. “Tôi vẫn không đến gần được Thượng Đế, vậy thì tôi nên
làm gì?” Thậm chí trong việc tìm kiếm điều linh thiêng chúng ta cũng hy vọng.
Hy vọng là độc
hại. Chính vì vậy mà có sự thất vọng; nó phải là như vậy. Phải nhận ra sự giả tạo,
sự độc hại của tâm trí hy vọng. Dần dần nếu bạn trở nên nhận biết điều đó thì
những hy vọng sẽ bị bỏ rơi và sẽ không còn thất vọng nữa.
Cho nên đừng hỏi
câu hỏi, “Tại sao có quá nhiều nỗi thất vọng trên thế gian?” mà hãy hỏi “Tại
sao mình quá thất vọng?”, thế thì toàn bộ khía cạnh sẽ thay đổi. Khi một người
nào đó tự hỏi, tại sao thế gian có quá nhiều thất vọng thì lại có hy vọng rằng
thế gian có thể ít thất vọng hơn. Nhưng cho dù thế gian có thất vọng hay không
thì bạn vẫn sẽ thất vọng.
Thế gian là thất
vọng - đó là một thực tế. Thế rồi bạn sẽ đi và cố tìm ra tại sao bạn thất vọng.
Bạn sẽ tìm ra rằng nguyên nhân là bởi những hy vọng của bạn. Đó là hạt mầm, là
nguyên nhân gốc rễ. Hãy vứt nó đi!
Đừng nghĩ về thế
gian mà hãy nghĩ về chính bạn. Bạn là thế gian và nếu bạn bắt đầu khác đi thì
thế gian cũng bắt đầu khác đi. Một phần của nó, phần bên trong của nó đã bắt đầu
khác đi: thế gian đã bắt đầu thay đổi.
Chúng ta luôn
quan tâm đến sự thay đổi của thế gian. Đó chỉ là sự trốn chạy. Tôi luôn cảm nhận
rằng mọi người quan tâm đến sự thay đổi của người khác là đang thực sự trốn chạy
khỏi sự thất vọng của chính mình, khỏi mọi xung đột của mình, họ đang làm đầy
tâm trí họ bởi điều gì đó khác, bởi vì họ không thể thay đổi chính mình. Cố
thay đổi thế gian còn dễ hơn thay đổi chính mình.
Nên nhớ hãy tìm
ra nguyên nhân của những thất vọng của chính bạn. Và bạn thực hiện càng nhanh
càng tốt. Những hoàn cảnh là khác nhau, nhưng ngọn nguồn của thất vọng luôn như
nhau: hy vọng.
Câu hỏi 3: Tôi cảm nhận nhiều sự ghét
trong tôi. Tôi có thể làm gì về điều đó?
Làm sẽ không
ích gì. Bạn không thể làm bất kỳ điều gì về nó bởi vì đó là vấn đề rất tinh tế.
Nếu bạn bắt đầu làm một cái gì đó về ghét thì điều đó có nghĩa rằng bạn sẽ bắt
đầu ghét cái sự ghét của mình. Cơ cấu rất tinh vi. Con người có thể tức giận về
sự giận dữ của người khác và con người có thể ghét sự căm thù của người khác,
và bạn có thể đấu tranh với nó nhưng bạn sẽ không chiến thắng bởi vì căn bệnh
đã thâm nhập vào rất sâu.
Đừng làm bất kỳ
điều gì. Chỉ nhận biết nó. Bất kỳ khi nào bạn cảm nhận ghét thì chỉ nhận biết
nó. Hãy cảm nhận sự ghét là gì, cảm nhận thực tại của nó. Đừng cố trốn khỏi nó.
Thậm chí việc
làm của bạn có thể trở thành sự bỏ trốn. Nếu tôi tức giận và tôi bắt đầu làm một
cái gì đó về sự giận dữ đó, thì tôi không liên quan đến giận dữ mà lại liên
quan đến việc làm một cái gì đó về nó. Nhận thức của tôi đã thay đổi: nhận biết
của tôi về giận dữ không còn nữa mà đúng hơn là nỗ lực để làm một cái gì đó về
nó đã xuất hiện. Điều này là không tốt, đây không phải là phương pháp, bởi nếu
thế thì giận dữ sẽ bị kìm nén.
Cho nên nếu bạn
cảm nhận căm tức, giận dữ, tham lam hoặc bất kỳ điều gì khác thì đừng cố làm một
cái gì đó ngay lập tức, mà chỉ nhận biết nó. Đầu tiên nhìn sự xấu xa của nó,
nhìn sự độc hại của nó, nhìn xem nó là gì. Một lúc nào đó bạn sẽ nhìn thấy ghét
là gì trong tính toàn bộ của nó, nó sẽ tự rơi. Sự ghét không thể tiếp tục chỉ nếu
bạn đã biết nó trong tính toàn bộ.
Điều đó giống
như con rắn bò qua đường. Thời điểm bạn nhận biết con rắn, bạn nhảy.
Cú nhảy đó
không phải là một cái gì đó mà bạn phải nghĩ về, phải quyết định hoặc chọn để
thực hiện; nó xảy ra. Khi bạn nhận biết con rắn thì cú nhảy xuất hiện. Cũng
tương tự như vậy, khi bạn nhận biết sự ghét của mình thì cú nhảy xuất hiện;
không sự chuẩn bị nào là cần đến.
Điều đầu tiên
phải nhớ là: đừng lên án bất kỳ điều gì; đúng hơn là trở nên nhận biết nhiều
hơn về thực tại của nó.
Bất kỳ khi nào
điều đó xảy ra, hãy nhận biết nó; thiền về nó. Điều thứ hai, thậm chí còn tinh
tế hơn, đó là ý nghĩ của bạn, “Ta cảm nhận sự căm tức bên trong ta. Ta cảm nhận
giận dữ, tham lam và bản ngã”. Đây lại là trò bịp bợm rất ma mãnh của tâm trí,
một trò lừa bịp rất ranh ma, bởi vì sau đó, theo cách rất tinh tế, bạn đã chia
rẽ chính bạn với ghét. Bạn đang nói, “Ta nhìn thấy ghét trong ta, ta nhìn thấy
tham lam trong ta. Tham lam là một cái gì đó trong ta mà không phải ta. Ta
không tham lam, ta không ghét, ta không giận dữ. Đó là một cái gì đó tình cờ, một
cái gì đó lạ trong ta”.
Đây là cách mà
tâm trí nghĩ và cách mà ngôn ngữ đánh lừa chúng ta. Ngôn ngữ nói, “Có giận giữ
trong ta”, nhưng thực tế không phải như vậy. Khi bạn giận dữ không phải là giận
dữ đang trong bạn... bạn là giận dữ. Không thể có hai thực thể ở đó, chỉ có một,
ghét có thể hiện diện hoặc bạn có thể hiện diện, nhưng cả hai không thể hiện diện.
Nếu bạn hiện diện thì ghét sẽ biến mất; nếu ghét hiện diện thì bạn không có đó.
Hãy hoạt động bởi
chính tồn tại mà không phải bởi ngôn ngữ. Ngôn ngữ tạo ra nhiều rắc rối. Vì cấu
trúc của ngôn ngữ mà chúng ta có thái độ không chân thực đối với nhiều vấn đề.
Ví dụ, khi bạn giận dữ, không có “Ta” đối với người mà bạn đang giận dữ. Chỉ có
giận dữ; bạn bị tan biến vào nó; bạn không còn là bạn.
Hãy xem xét vấn
đề bởi chính tồn tại. Khi có ghét thì hãy trở nên nhận biết xem là bạn hiện diện
hay chỉ mình ghét hiện diện. Thế rồi sự thay đổi rất tinh tế xảy ra trong ý thức
bạn. Khi bạn nhận biết “Ta là” ghét thì ý thức bạn bắt đầu lộ ra. Bạn càng ý thức
thì sự ghét sẽ càng tan biến. Cả hai không thể tồn tại đồng thời. Ghét chỉ có
thể khi con người là vô thức: không ý thức, không quan tâm, không nhận biết.
Khi ghét biến
đi, giận dữ biến đi, bạo lực biến đi và bạn nghĩ về nó như là quá khứ thì nó trở
thành một phần của ký ức bạn. Bấy giờ bạn có thể tách bạn khỏi nó.
Bạn là tách biệt
với giận dữ và giận dữ là tách biệt với bạn. Bấy giờ nó là một phần của ký ức bạn.
Đây là sự ngụy biện ngôn ngữ mà tôi đã nói đến, nó được hỗ trợ bởi kinh nghiệm
của bạn.
Bạn tức giận thời
điểm trước đó, bây giờ bạn không - tức giận đã biến mất. Bạn tách biệt khỏi giận
dữ: bạn là cái này còn giận dữ là một cái gì đó khác - giận dữ đã trở thành một
phần ký ức của bạn. Bấy giờ có hai vấn đề: ký ức về trải nghiệm quá khứ, về giận
dữ của bạn và bạn.
Nhưng trong
chính hành động giận dữ, chỉ có một thứ: bạn giận dữ. Cho nên bất kỳ khi nào có
ghét thì hãy cảm nhận nó một cách sâu sắc. Hãy nhận biết nó: bạn đã trở thành
ghét, bạn là cái sự ghét. Sự nhận biết này sẽ thay đổi toàn bộ vấn đề.
Vào ngày mà nhận
biết xuất hiện trong bạn thì ghét sẽ biến đi, bởi vì với bạn việc cùng tồn tại
với ghét hay với giận dữ hay với tham lam là điều không thể. Nhận biết có nghĩa
là tâm trí tỉnh táo. Giận dữ, ghét và tham lam là có thể chỉ khi trong vô thức
sâu, trong trạng thái ngủ của tâm trí. Hãy cảnh giác nhiều hơn - và không hồi
tưởng quá khứ, bởi vì điều đó là vô dụng, là lãng phí năng lượng. Khi sự giận dữ,
sự ghét hiện diện thì tại chính thời điểm đó hãy nhắm mắt lại và thiền, xem là
có bạn hay chỉ có giận dữ. Sự nhận biết đầu tiên của bạn sẽ chỉ là giận dữ. Bạn
ở đâu? Bạn không hiện diện. Toàn bộ năng lượng của bạn đã trở thành sự giận dữ,
toàn bộ bạn đã trở thành sự giận dữ.
Đôi khi những
người yêu cảm nhận rằng khi có tình yêu thì họ không hiện hữu. Cảm nhận điều
này trong tình yêu là điều dễ dàng bởi vì tình yêu là mãn nguyện, nhưng để cảm
nhận nó trong ghét thì lại là điều khó khăn, bởi vì ghét không phải là mãn nguyện.
Những người yêu, những người yêu sâu sắc, đã cảm nhận rằng họ không “yêu” - yêu
không phải là hành động - đúng hơn là họ đã trở thành tình yêu.
Khi bạn yêu một
người nào đó bạn trở thành tình yêu. Khi bạn ghét một người nào đó bạn trở
thành cái sự ghét. Nhưng nếu bạn chỉ vẫn là chính bạn, thì bạn không thể là yêu
hay ghét theo cách thông thường. Chính vì vậy mà chúng tôi nói rằng một người
nào đó đã bị rơi vào yêu. Hiện tượng yêu là ngã xuống, và ngã vào yêu có nghĩa
là bạn mất sự tỉnh táo của mình vì yêu. Những người yêu nhìn có vẻ điên khùng đối
với những người không yêu. Họ là như vậy! Bạn không thể giao tiếp với họ, họ
không trong những giác quan của họ.
Thực sự họ
không phải vậy; toàn bộ năng lượng đã trở thành tình yêu; họ bị đồng dạng với
nó một cách tuyệt đối. Không có sự chứng kiến đối với hiện tượng yêu.
Điều tương tự
cũng xảy ra với ghét. Yêu và ghét như nhau, bởi vì nó là cùng một năng lượng đảo
ngược. Khi bạn đang yêu bạn bị thu hút một cách điên khùng, khi bạn đang ghét bạn
bị cự tuyệt một cách cương quyết. Khi bạn yêu, khi bạn trở nên hấp dẫn đối với
một người nào đó, bạn mất trung tâm của mình, mất bản thân mình, và một người
nào đó khác trở thành trung tâm. Khi bạn ghét một người nào đó, điều tương tự
cũng xảy ra: một người náo đó cự tuyệt bạn; bạn không ở trung tâm, bạn mất ý thức
về mình, và một người nào đó khác trở thành trung tâm.
Nên nhớ điều
này - không hồi tưởng quá khứ mà ở chính thời điểm của sự kiện xảy ra. Khi bạn
cảm nhận ghét hiện diện thì hãy nhắm mắt, quên tình trạng bên ngoài, và ý thức
về điều đang xuất hiện bên trong bạn. Toàn bộ năng lượng đã trở thành ghét. Nếu
bạn quan sát nó, thì một phần năng lượng đột nhiên biến đổi chính nó thành nhận
biết. Trụ của ý thức sẽ xuất hiện từ sự náo động của ghét hoặc yêu hoặc bất kỳ
điều gì. Và trụ càng xuất hiện nhiều thì sự náo động bên trong sẽ bị bỏ rơi và
biến mất. Thế rồi, khi bạn cảm nhận bạn là bạn, bạn sẽ thấy rằng ghét không còn
nữa: bạn trở thành bản thể, thành trung tâm; người khác không thể là trung tâm
nữa, hoặc là thu hút hoặc là cự tuyệt.
Thiền này phải
được thực hiện tại chính thời điểm của sự kiện. Thế rồi bạn sẽ trở thành con
người hoàn toàn khác. Không phải là bạn đã chinh phục được ghét của mình, không
phải là bạn đã kiểm soát được tâm trí. Bấy giờ bạn thức tỉnh, bạn là ánh sáng
cho chính mình. Vì ánh sáng này mà bóng đêm sẽ trở thành điều không thể. Bây giời
bạn là con người thức tỉnh. Ghét đã trở thành điều không thể bởi vì ghét cần sự
vô thức của bạn như là một yêu cầu cơ bản.
Điều này phải
được hiểu một cách rất rành mạch và rõ ràng: ghét cần sự vô thức của bạn. Đó là
thức ăn của ghét, đó chính là nơi mà ghét lấy được sức mạnh của nó. Cho nên đừng
làm bất kỳ điều gì về ghét, chỉ làm một cái gì đó cho ý thức bạn. Trở nên tỉnh
táo hơn đối với những hành động của bạn, những ý nghĩ của bạn, những tâm trạng
của bạn - bất kỳ điều gì xuất hiện.
Một con người
thức tỉnh không ghét hoặc không ngập trong tình yêu.
Chính vì vậy mà
chúng ta đã sử dụng những câu nói khác nhau để nói về Phật. Chúng ta có thể nói
rằng Phật yêu mọi người, nhưng thế thì lời nói cũng có thể mang ý nghĩa tương tự
như chúng ta thường liên tưởng tới nó. Phật không thể yêu bạn bởi vì Người
không thể ghét bạn. Người không thể bị bạn cự tuyệt và Người cũng không thể bị
thu hút bởi bạn; trong cả hai trường hợp, người khác là trung tâm. Phật không
yêu mà giàu lòng từ bi, và sự khác biệt là rất sâu sắc.
Khi bạn cảm nhận
lòng từ bi, bạn giữ nguyên là trung tâm; bạn không thể bị cự tuyệt hoặc thu
hút. Đó là trạng thái rất trung tính. Người khác sẽ cảm nhận rất sâu sắc rằng bạn
yêu họ, nhưng...
Nếu bạn đến với
Phật, có thể bạn cảm nhận rằng Người yêu bạn. Đó là tự do của bạn. Ở bất kỳ thời
điểm nào bạn cũng có thể cảm nhận rằng Người ghét bạn. Đó cũng là tự do của bạn.
Đó là sự phóng chiếu của bạn rằng Người yêu hoặc ghét. Thực tế, Người không yêu
cũng không ghét; người giữ nguyên là chính mình, và lòng từ bi tuôn chảy.
Nhìn xem sự
khác biệt là gì? Nếu bạn không ở trong phòng này, tôi không thể yêu bạn hoặc
không thể ghét bạn. Nếu tôi muốn ghét bạn thì tôi phải có đối tượng để ghét,
cho nên nếu bạn không có đây thì tôi sẽ phải tưởng tượng rằng bạn đang ở đây.
Tình yêu dừng khi người được yêu vắng mặt và ghét dừng khi kẻ thù không hiện diện.
Nếu chúng vắng mặt thì bạn làm cho chúng có mặt bởi sự tưởng tượng của bạn.
Lòng từ bi có
nghĩa, ngay cả nếu không có ai ở đó thì Phật sẽ vẫn là người giàu lòng từ bi.
Đó không phải là sự tưởng tượng của Người; đó là trạng thái tự nhiên của Người.
Như dòng sông cuộn chảy, Phật là người giàu lòng từ bi. Không bao giờ người
khác là một phần của điều đó, người khác không là trung tâm, chính Người giữ
nguyên là trung tâm.
Khi con người
trở thành một trung tâm, khi con người trở nên được kết tinh, thì không có cự
tuyệt hoặc thu hút với bất kỳ ai khác. Điều này tạo ra vấn đề sâu sắc hơn, bởi
vì điều đó có nghĩa rằng bạn không thể vượt ra lên ghét trừ khi bạn vượt lên
yêu. Mọi người muốn vượt lên ghét, nhưng không ai muốn vượt lên yêu. Nhưng điều
đó tạo ra một tình trạng bất khả đối với bạn, bởi vì ghét là một phần của hiện
tượng cự tuyệt và thu hút.
Làm sao bạn chỉ
ở trong yêu, làm sao thu hút với mọi thứ? Chúng ta không ngừng cố gắng yêu theo
nhiều, rất nhiều cách, nhưng chỉ có duy nhất một cách dễ dàng là ghét một ai đó
và yêu một ai đó khác. Đó là cách dễ dàng. Bạn biến người này thành kẻ thù và
biến người khác thành bạn của mình.
Và thế là bạn
có thể thoải mái, bạn có thể yêu. Bạn có thể thu hút với A và cự tuyệt với B.
Đây là một cách. Cách khác thậm chí còn phức tạp hơn là ghét cùng người mà bạn
yêu. Chúng ta đã thực hiện điều này. Vào buổi sáng chúng ta yêu, vào buổi chiều
chúng ta ghét, và nửa đêm chúng ta lại yêu. Mọi người yêu liên tục di chuyển giữa
ghét và yêu, thu hút và cự tuyệt. Freud đã từng nói, và nói rất thật rằng bạn
phải ghét cùng một người bạn yêu - không thể ngược lại.
Điều này trở
nên càng thực hơn khi chúng ta rũ bỏ mọi bung xung mà chúng ta có vì sự ghét của
chúng ta. Bạn có thể yêu đất nước bạn và ghét đất nước khác; bạn có thể yêu tôn
giáo bạn và ghét tôn giáo khác bởi vì nếu bạn yêu một người nào đó hoặc một cái
gì đó, bạn phải cân bằng giữa yêu và ghét. Vậy thì một đối tượng sẽ phải trở
thành cả yêu và ghét.
Sự lưỡng cực
này là điều tự nhiên. Nếu bạn yêu bạn phải ghét. Có những người không ngừng
thuyết giảng: “Yêu toàn bộ thế gian!” Nhưng bạn không thể yêu toàn bộ thế gian
trừ khi bạn khám phá ra thế giới khác để ghét. Tôi không nghĩ hành tinh Trái Đất
này có thể trở thành duy nhất cho đến khi chúng ta khám phá ra những kẻ thù ở
hành tinh khác. Thời điểm chúng ta khám phá ra kẻ thù ở nơi nào đó - và chúng
ta đang cố hết sức để tìm ra nó - thì toàn bộ thế gian có thể trở thành một.
Toàn bộ trái đất này không thể trở thành một
trừ khi chúng ta có hành tinh khác để gây chiến. Thậm chí tin đồn cũng hẳn sẽ
có ích. Linus Pauling, một nhà bác học danh tiếng, giải thưởng Nobel, có một lần
đã đề nghị, nếu tung ra một tin đồn trên khắp thế giới thông qua Liên hiệp quốc
rằng, người sao Hỏa chuẩn bị tấn công trái đất, và tất cả các nhà khoa học trên
thế giới đều tin vào lời đồn đại đó, thì chắc sẽ không còn chiến tranh trên
trái đất, đó là một việc làm tốt. Và ông ta có lý. Với con người thì điều đó là
điều tốt. Nói dối có thể có ích. Sự thật đã không ích gì.
Với yêu thì sẽ
có ghét và bạn phải tìm ra một vài đối tượng để chú ý đến. Cho nên, nếu bạn
càng yêu thì bạn sẽ càng ghét. Đó là cái giá mà con người phải trả. Nên nhớ điều
này: yêu và ghét đồng hành cùng nhau hoặc không bao giờ có cả hai.
Ghét sẽ biến mất
không phải bởi bạn làm bất kỳ điều gì, mà bởi nhận biết nhiều hơn, tỉnh táo
hơn, cảnh giác hơn. Trở nên ý thức và bạn sẽ ở trung tâm của mình, và không ai
sẽ có khả năng mang bạn đi xa khỏi trung tâm của bạn.
Ngay bây giờ, bất
kỳ ai cũng có thể thực hiện điều đó. Một số thực hiện điều đó bởi yêu và một số
khác thực hiện điều đó bởi ghét, nhưng bất kỳ ai cũng có thể mang bạn đi xa khỏi
trung tâm của bạn. Bạn thực sự không có trung tâm, chỉ có trung tâm giả và nó
chỉ đợi bất kỳ ai đến và mang bạn đi xa khỏi nó.
Tỉnh táo có
nghĩa là trung tâm, liên tục định tâm bên trong. Vậy thì cả hai: yêu và ghét biến
mất. Chỉ khi cả hai biến mất thì bạn trong tĩnh lặng.
Thực sự, những
triệu chứng của bạn là quá giống nhau. Khi bạn ngập chìm trong ghét, bạn không
thể ngủ. Khi bạn chìm đắm trong yêu, huyết áp của bạn tăng, và khi bạn ngập
chìm trong ghét, huyết áp của bạn cũng tăng. Tất cả triệu chứng là như nhau: bạn
trở nên căng thẳng. Khi một người nào đó đang yêu, anh ta trở nên mệt mỏi, kiệt
sức, và chán nản bởi những điều tầm thường - cũng như vậy đối với ghét. Cả hai
đều căng thẳng, cả hai đều bệnh tật.
Khi tôi nói “bệnh
tật” tôi đang sử dụng nghĩa đen của từ dis-ease [không-thoải mái]. Bạn không thể
thoải mái khi yêu hoặc khi ghét, bạn chỉ có thể thoải mái nếu không có gì bên
trong bạn, không yêu hoặc không ghét. Thế rồi bạn vẫn giữ nguyên trong chính bạn,
một mình trong chính tâm thức bạn. Bạn tồn tại mà không có bất kỳ ai khác, người
khác trở nên không thích hợp: bạn định tâm.
Thế rồi lòng từ
bi sẽ xuất hiện. Đó là một hiện tượng tiếp theo khi có sự định tâm. Lòng từ bi
không phải yêu hay ghét, không phải là thu hút hay cự tuyệt, nó là khía cạnh
hoàn toàn khác. Đó chỉ là chính bạn, di chuyển bởi chính bạn, sống theo chính bạn.
Có thể có nhiều người thu hút tới bạn, có thể có nhiều người cự tuyệt bạn,
nhưng đó chỉ là những phóng chiếu của họ - đó là rắc rối của họ. Bạn có thể cười
về điều đó và giữ nguyên không liên quan.
Câu hỏi 4: Trong mười năm qua, tôi đã
có rất nhiều vấn đề rắc rối. Tôi đã có quá nhiều mối lo âu. Tâm trí tôi có vẻ
không yên. Tôi có thể làm gì về điều đó?
Tại sao lại
nghĩ về mười năm qua? Tại sao? Đó là nguyên nhân gốc rễ gây ra rắc rối của bạn.
Bạn đã có gì từ
quá khứ? Chỉ những ký ức và những ý nghĩ. Bạn không ngừng thu thập ngày càng
nhiều hồi ức, bởi vì hồi ức của bạn trở nên lớn hơn và lớn hơn hàng ngày. Quá
khứ phình lên hàng ngày, bởi vì bạn liên tục tích lũy ý nghĩ, hồi ức, kinh nghiệm.
Tâm trí ngày càng lớn hơn, còn tâm thức thì ngày càng nhỏ đi.
Tâm trí có
nghĩa là quá khứ được tích lũy, và nó liên tục tích lũy. Có thể làm được điều
gì khác nữa nếu không ngừng lặp lại ý nghĩ? Còn gì có thể được nghĩ đến ngoài
việc lặp lại quá khứ? Không có gì mới xuất hiện.
Nghĩ không bao
giờ là nguyên bản; điều đó là không thể, bởi vì bạn chỉ có thể nghĩ về cái gì
đã biết rồi. Bạn không thể nghĩ về điều chưa biết; bạn chỉ có thể đến với điều
chưa biết khi bạn không nghĩ.
Hàng ngày bạn
cho tâm trí bạn nhiều thứ để nghĩ. Tâm trí liên tục nghĩ - nó là cơ cấu rất hiệu
quả. Thậm chí nó có thể biến bạn thành điên khùng nếu bạn bắt đầu nghĩ quá
nhanh đến mức bạn không thể nối liền hai ý nghĩ. Người điên là người mà ý nghĩ
của họ đã đến cực đỉnh: ý nghĩ của họ đã tràn ngập ý nghĩ khác. Bạn nghĩ lần lượt
trong khi người điên nghĩ nhiều vấn đề đồng thời; ý nghĩ của họ quá phức tạp.
Nếu bạn không
ngừng tích lũy quá khứ, ý nghĩ của bạn sẽ phát triển nhiều hơn. Thậm chí có thể
bạn bắt đầu mất ý thức về mình hoàn toàn và thế rồi bạn sẽ trở thành máy tính,
máy nghĩ, robot.
Vậy thì phải
làm gì? Hãy để quá khứ là quá khứ. Đừng mang nó.
Hãy quên điều
đó đi. Chỉ nhớ thời điểm này. Và thật kỳ lạ là nếu bạn thực sự ở thời điểm này
thì bạn không thể nghĩ; điều đó là không thể. Nghĩ chỉ có thể trong quá khứ hay
tương lai, chưa bao giờ trong hiện tại. Giữ nguyên ở thời điểm này. Đừng rơi
vào quá khứ hay nhảy vào tương lai. Giữ nguyên ở thời điểm này, thời điểm đang
xuất hiện ngay bây giờ.
Ví dụ, tôi đã từng
nói. Tôi không nghĩ rằng bạn có thể nghe những gì tôi đã nói, bởi vì câu hỏi của
bạn phải được vận hành trong tâm trí. Bạn đã bị lỡ. Và bạn lại có thể lỡ chính
thời điểm này. Nếu bạn thực sự nghe tôi thì quá trình nghĩ của bạn dừng lại. Nếu
quá trình nghĩ tiếp tục, bạn không thể nghe tôi. Nếu bạn đang nghĩ về những gì
tôi đang nói - làm cách nào thực hành điều đó - thì bạn lại lỡ thời điểm hiện tại.
Khi bạn ăn, hãy
ăn - đừng làm bất kỳ điều gì khác. Khi bạn nghe, hãy nghe - đừng làm bất kỳ điều
gì khác. Khi bạn dạo bộ, hãy dạo bộ - đừng làm bất kỳ điều gì khác. Giữ nguyên ở
thời điểm hiện tại, giữ nguyên với hành động, và bạn sẽ nhanh chóng nhận ra quá
khứ đã trôi rất xa và không gian mới đã mở ra bên trong bạn. Trong không gian
đó, không có ý nghĩ.
Sống từ thời điểm
tới thời điểm. Chết đối với quá khứ và chết với tương lai. Sống ở đây và bây giờ,
sao cho bất kỳ điều gì bạn đang thực hiện cũng là thiền.
Thiền là thái độ
mà không phải là hành động, cho nên bất kỳ điều gì bạn làm cũng có thể trở
thành thiền. Cái gọi là thiền mà mọi người đang thực hiện không phải là thiền.
Thái độ ở hiện tại là cốt lõi, là trung tâm, là vấn đề bản chất.
Hãy thực hiện bất
kỳ điều gì bạn đang làm - dạo bộ trên phố, chạy, tắm, ăn, ngủ, nằm trên giường,
thư giãn - và giữ nguyên với hành động một cách toàn tâm, toàn ý. Không quá khứ,
không tương lai, chỉ ở hiện tại. Ở thời điểm ban đầu điều đó sẽ là khó - rất
khó khăn và rất gian khổ - nhưng dần dần bạn sẽ cảm nhận về điều đó và sau đó ô
cửa mới sẽ mở ra, một địa hạt mới. Thế rồi quá trình nghĩ sẽ không còn nữa.
Với điều đó,
tôi không có ý nói rằng bạn sẽ trở nên không có khả năng nghĩ; ngược lại, chỉ
khi đó bạn mới có khả năng nghĩ. Nghĩ là vấn đề khác đối với người điên nghĩ gấp
gáp. Những ý nghĩ lộn xộn này không bao giờ là nghĩ cả. Ý nghĩ liên tục và liên
tục, và bạn không thể làm bất kỳ điều gì về chúng. Bạn chỉ là nạn nhân mà không
phải người nghĩ - bạn phải chịu đựng, bạn cố không nghĩ về chúng.
Cố dừng nghĩ và
bạn sẽ nhìn thấy ai là bậc thầy. Bạn không thể. Nghĩ sẽ nổi loạn chống lại sự
kiểm soát của bạn và nó sẽ quay trở lại để trả thù - với sức mạnh ghê gớm, với
nhiều kỹ năng và hiệu quả hơn. Bất kỳ điều gì bạn nghĩ về không phải là nghĩ,
thực sự đó chỉ là sự gấp gáp, gấp gáp điên khùng, sự ùn tắc của ý nghĩ - bảo thủ,
vô dụng, quá khứ vô dụng được lưu giữ.
Cho nên hãy nhận
biết. Đừng lãng phí hiện tại thêm nữa. Hãy sống trong hiện tại. Sống bằng phẩm
chất thiền định của hiện tại.
Thời điểm hiện
tại không bao giờ là một phần của thời gian. Quá khứ là thời gian, tương lai là
thời gian, nhưng hiện tại không phải là thời gian. Thông thường chúng ta chia
thời gian thành ba phần: quá khứ, hiện tại và tương lai. Nhưng thực tế không phải
như vậy.
Hiện tại là cốt
lõi, là chính hiện tại. Nó luôn ở đây và bây giờ, và bây giờ là vĩnh hằng.
Trong thực tại, không quá khứ và không tương lai. Quá khứ tồn tại chỉ bởi ký ức
và tương lai tồn tại chỉ bởi tưởng tượng. Quá khứ và tương lai thuộc về tâm trí
mà không phải tồn tại. Nếu bạn có thể hiểu điều này thì bạn sẽ nhìn thấy thời
gian là tâm trí và tâm trí là thời gian. Tâm trí tan biến và sẽ không còn thời
gian, và ngược lại.
Chính vì vậy mà
mọi tôn giáo khẳng định, khi bạn chìm sâu vào chính bạn thì không còn thời
gian: đó là thời điểm phi thời gian. Phi thời gian là ở đây, tại chính thời điểm
này. Bạn có thể lỡ nó bởi vì thói quen sai lầm của bạn là tích lũy quá khứ, vì
nó có đó, và nếu bạn trở nên nhận biết nó, nó có thể tiếp tục.
Hãy nhận biết
chính thời điểm này và quá khứ sẽ trôi xa, tương lai tan biến và thời điểm hiện
tại trở nên sống động. Sống trong nó, tồn tại trong nó, và rồi những ý nghĩ gấp
gáp điên khùng này không còn nữa. Lần đầu tiên bạn sẽ có khả năng nghĩ. Việc
nghĩ mới này có nghĩa nhận biết nhiều hơn, ý thức tập trung nhiều hơn, ánh sáng
hội tụ trong con người bạn nhiều hơn. Bạn trở nên nhận biết nhiều đến mức bất kỳ
khi nào rắc rối xuất hiện trước bạn thì ý thức bạn, ánh sáng hội tụ của thực tại
bạn làm tan biến nó. Và khi rắc rối tan biến, bạn biết câu trả lời.
Cái gọi là ý
nghĩ của bạn na ná giống mối lo âu hơn là nghĩ. Trong cái gọi là ý nghĩ mà bạn
đang thực hiện bây giờ, bạn phải mò mẫm tìm câu trả lời - và mò mẫm chỉ có thể
trong bóng tối. Hôm nay bạn nghĩ bạn sẽ giải quyết được một cái gì đó và ngày
mai rắc rối tương tự lại xuất hiện, mọi thứ lại trở nên rối bời, và bạn vẫn
liên tục mò mẫm trong bóng tối. Chính vì vậy mà những nhà tư tưởng thay đổi ý
nghĩ của họ hàng ngày. Cái được coi là đúng ngày hôm qua thì hôm nay không còn
đúng nữa, và cái đúng vào ngày hôm nay sẽ không tương tự vào ngày mai. Cho nên
mọi điều chỉ là tương đối đúng - không có gì thật, không có gì giả - nó lại có
thể trở thành giả ở bất kỳ thời điểm nào.
Vị Phật là thực
ở hoàn cảnh rất khác... không có mối quan hệ thời gian. Vị Jesus là thực, không
tạm thời. Sự thật của họ không thể trở thành không-thật bởi vì nó được tìm ra
không phải thông qua nghĩ mà thông qua thiền, không phải thông qua những ý nghĩ
mà thông qua quá trình vô-nghĩ. Nên nhớ điều này: quá trình vô-nghĩ chỉ xảy ra
khi bạn đang ở chính thời điểm này.
Câu hỏi 5: Khi tôi yêu những người
khác, với tôi đó là sự căng thẳng. Chỉ tình yêu của tôi với thầy mới cho tôi sự
mãn nguyện, sự tươi trẻ. Tại sao lại như vậy?
Điều này cũng
có thể trở thành sự thất vọng ở bất kỳ thời điểm nào, bởi vì người khác vẫn giữ
là trung tâm. Bất kỳ là ai... thì người khác đó phải không được ở trung tâm.
Nếu bạn thực sự
cảm nhận thân tình với tôi, thì nên nhớ điều này: người khác phải không là
trung tâm. Thời điểm tình yêu của bạn không định tâm vào tôi, bạn sẽ hạnh phúc.
Nếu tình yêu của bạn định tâm vào tôi thì điều đó chỉ tạo ra những rắc rối.
Bạn sẽ yêu tôi
và bạn sẽ tìm ra một người nào đó khác để ghét.
Đây là những gì
đang xảy ra. Nếu bạn yêu vị guru của mình, thì bạn sẽ bắt đầu ghét và lên án những
vị guru khác. Nếu bạn yêu Ram thì ngay cả Krishna cũng trở thành kẻ thù. Bạn phải
tạo ra kẻ thù.
Nếu bạn yêu một
người nào đó - thậm chí nếu bạn yêu tôi và bạn cảm nhận một sự tươi trẻ, một sự
mãn nguyện - thì trong thâm tâm, cũng còn có khía cạnh khác. Bất kỳ thời điểm
nào cũng có thể nổ ra và trở thành hủy diệt. Bạn phải được mãn nguyện chính bên
trong bạn, bởi vì chỉ khi đó mới không có thất vọng. Bạn sẽ cảm nhận rất nhiều
điều nhưng chúng sẽ là một cái gì đó tách biệt khỏi bạn. Trung tâm sẽ giữ
nguyên. Nếu bạn có thể cùng với bạn một cách toàn bộ, thì ngay cả nếu tôi không
có đây, nếu bạn không tìm ra tôi, nếu bạn quên tôi hoàn toàn thì sự mãn nguyện
sẽ vẫn vậy, sự tươi trẻ sẽ vẫn vậy. Thế rồi khi bạn định tâm trong chính bạn, bạn
có thể cảm nhận lòng biết ơn tinh tế đối với một người nào đó, nhưng đó sẽ
không là một vấn đề khác.
Đừng quyến luyến.
Đừng nghĩ về tình yêu với những điều kiện, bởi vì chính điều kiện, như chúng ta
biết, buộc phải có đối cực của nó. Điều này có vẻ khó hiểu. Nếu bạn yêu tôi thì
việc bạn ghét tôi là điều có vẻ không hình dung nổi. Nhưng đó là hiện tượng phổ
biến. Khi một ai đó đang mơ, họ không thể biết rằng những gì họ nhìn thấy trong
mơ lại chỉ là giấc mơ. Đối với người đó, điều đó là thực; họ không thể hình
dung làm sao điều đó có thể là không thực. Điều tương tự cũng xuất hiện khi ai đó
đang yêu: anh ta không thể hình dung làm sao mà mình lại có thể ghét người mình
yêu. Nhưng sau đó, khi anh ta bắt đầu ghét, anh ta không thể tưởng tượng làm
sao mình có thể yêu.
Những người yêu
và sau đó ghét không phải là những người yêu thực sự. Nhưng tâm trí liên tục
cung cấp những lý do. Nếu bạn yêu một người nào đó và bạn không thể hình dung
làm sao bạn có thể ghét anh ấy hay cô ấy, thì tâm trí nói rằng đây là tình yêu
thực sự. Thế rồi, khi bạn bắt đầu ghét cũng con người đó thì tâm trí nói rằng,
mặc dù bạn là một người yêu thực sự, nhưng người kia không đáng để yêu. Đầu
tiên bạn tìm ra nhiều lý do và nguyên nhân và sự hợp lý hóa tình yêu của bạn,
sau đó bạn tìm ra nhiều sự hợp lý hóa đối với ghét của bạn.
Tôi đã nhìn thấy
điều này không chỉ ở một người mà ở rất nhiều người. Đôi khi xảy ra rằng, một
người nào đó yêu tôi rất sâu sắc, sau đó bắt đầu ghét tôi. Khi một người nào đó
yêu sâu sắc thì người đó chỉ có thể ghét cay ghét đắng; không còn cách nào
khác. Khi người đó yêu tôi, họ không thể hình dung rằng ghét lại là điều có thể,
và bấy giờ khi họ ghét tôi, họ không thể tưởng tượng lại có thể đã từng yêu
tôi.
Chuyển từ yêu
sang ghét là điều dễ dàng, nhưng chuyển từ ghét sang yêu lại là điều khó. Có
nhiều lý do về điều đó. Bạn không thể ghét ngay lúc ban đầu; người ta phải yêu
trước. Yêu là cần thiết cho ghét; bạn không thể ghét ngay mà không có vài lần
đã yêu. Nhưng việc làm lành lại chiếc gương vỡ là điều khó. Bạn có thể yêu trở
lại, nhưng ghét đã đến trước khi tình yêu phục hồi, và phủ bóng tối lên nó. Một
cái gì đó của ghét vẫn giữ nguyên; một phần của nó được mang theo. Sự tưởng tượng
cũ về tình yêu toàn bộ không thể được hồi sinh.
Nếu bạn yêu
tôi, thì bạn sẽ cảm nhận tổn thương khi tôi nói điều này. Đừng cảm nhận sự tổn
thương. Nếu bạn muốn hướng tới tự nhận biết, nếu bạn cố tìm ra con đường hướng
tới sự thật tối thượng, thì sẽ có nhiều lần tôi sẽ phải làm tổn thương bạn, tôi
sẽ phải chiến đấu với những tưởng tượng của bạn. Tôi biết rằng tình yêu của bạn
có thể trở thành ghét. Và cũng giống như yêu có nét tươi trẻ, ghét cũng có nét
trẻ trung, sống động.
Nhưng có tình
yêu mà tôi gọi là lòng lòng bi mẫn, nó có thể đến với bạn. Nó chỉ có thể đến với
bạn nếu bạn ở trung tâm của mình mà không ở trung tâm nào khác. Hãy trở nên định
tâm nhiều hơn trong chính bạn. Tôi chỉ có thể giúp bạn thực hiện điều này nếu
tôi có lòng từ bi. Đôi khi lòng từ bi của tôi có thể làm tổn thương bạn, nhưng
đó là điều cần thiết.
Cho nên tôi nói
với bạn: bất kỳ ai định tâm vào một ai đó khác - dù ai đó là bất kỳ người nào -
cuối cùng cũng sẽ thất vọng. Hãy trở nên tự do nhiều hơn với những người khác.
Chính vì vậy mà tôi cho phép bạn gần tôi, đó chính là mục đích của tôi cho phép
bạn thân mật với tôi - sao cho bạn có thể trở thành chính bạn! Nếu tôi có thể
giúp bạn tới trung tâm đó trong bạn, nơi không có yêu và ghét, chỉ khi đó bạn sẽ
có khả năng có mối quan hệ hoàn toàn khác với tôi. Thế thì phẩm chất của mối
quan hệ đó sẽ không tồn tại trên thế giới này - không yêu hoặc không ghét. Thế
rồi bạn sẽ không cảm nhận tôi như là người khác, bạn sẽ cảm nhận tôi như là
chính bạn.
Và không chỉ với
tôi... bạn sẽ cảm nhận toàn bộ thế gian, toàn bộ vũ trụ như là chính bạn. Khi
con người định tâm vào chính mình thì họ trở thành một với toàn bộ vũ trụ.
Nhưng nếu bạn định tâm vào người khác, thì bạn sẽ gặp rắc rối - đó là hậu quả tự
nhiên. Và quy luật tạo hóa không bao giờ cho phép bất kỳ ngoại lệ nào. Đó là điều
tuyệt đối, tuyệt đối nhẫn tâm.
0 Đánh giá