Read more
Trong sự tồn tại,
mọi khoảnh khắc đều quan trọng như nhau
Cho dù bạn ốm và bạn nằm trên
giường, bạn sẽ làm cho những khoảnh khắc nằm trên giường đó thành những khoảnh
khắc của cái đẹp và niềm vui, khoảnh khắc của thảnh thơi và nghỉ ngơi, khoảnh
khắc của thiền, khoảnh khắc của việc nghe nhạc hay thơ.
Không có nhu cầu phải buồn rằng
bạn ốm. Bạn nên sung sướng rằng mọi người đều ở văn phòng còn bạn nằm trên giường
như vua, thảnh thơi - ai đó chuẩn bị trà cho bạn, một người bạn tỏ ý muốn tới
thăm và hát cho bạn nghe.
Bạn đã bao giờ nghĩ tại sao,
trên khắp thế giới, trong mọi nền văn hóa, trong mọi xã hội, có vài ngày trong
năm lại dành cho tết và lễ hội? Vài ngày này dành cho tết chỉ là việc bù lại -
bởi vì xã hội đã lấy đi tất cả mọi lễ hội của cuộc sống của bạn, và nếu không
cái gì được trao bù lại cho bạn, cuộc sống của bạn có thể trở thành nguy hiểm
cho nền văn hóa. Mọi nền văn hóa đều phải cho bạn cái bù gì đó để bạn không cảm
thấy bị mất hoàn toàn trong khổ, trong buồn...
Nhưng những cái bù lại đó là giả.
Bao giờ cũng nhớ rằng xã hội bù lại cho bạn khi nó thấy rằng cái bị kìm nén có
thể bùng nổ thành tình huống nguy hiểm nếu điều đó không được bù lại. Xã hội
tìm ra cách nào đó để cho phép bạn xả ra cái bị kìm nén. Nhưng đây không phải
là lễ hội đúng, và nó không thể đúng được. Lễ hội đúng phải tới từ cuộc sống của
bạn, trong cuộc sống của bạn.
Và lễ hội đúng không thể tương ứng
theo lịch được, rằng vào ngày mùng 1 tháng 1 âm lịch hàng năm bạn sẽ làm lễ hội.
Kì lạ thay, cả năm bạn khổ và vào ngày mồng 1/1 bỗng nhiên bạn thoát ra khỏi khổ,
nhảy múa. Hoặc khổ là giả hoặc ngày mồng 1/1 là giả, cả hai không thể đúng được.
Và khi ngày mồng 1/1 qua rồi, bạn trở lại trong cái hố tối tăm của mình, mọi
người đều trong khổ của mình, mọi người đều trong lo âu của mình...
Cuộc sống nhẽ ra phải là lễ hội
liên tục,chỉ thế thì bạn mới có thể trưởng thành. Biến đổi những cái nhỏ bé
thành lễ hội đi!