Read more
Osho – Tantra: Minh Triết Tối Ưu
Chương 1. Trải Nghiệm Tối Ưu
Trong tiếng hát Mahamudra,
Tilopa diễn đạt:
Mahamudra vượt ngoài từ ngữ;
và những biểu tượng,
Nhưng đối với bạn, liêm khiết và trung thực
Naropa, hãy nghe điều này:
Cái không không cần bất cứ điểm tựa nào,
Mahamudra không đặt trên gì cả.
Nhưng khi thư giản và hồn nhiên,
Bản thể có thể giải thoát những dây xích
ràng buộc,
Và như thế đạt đến giải thoát.
Trải nghiệm tối ưu không có
nghĩa đơn thuần là trải nghiệm. Vì người trải nghiệm đã biến mất. Khi người trải
nghiệm không còn, thế thì có thể nói được gì; và nói với ai? Ai có thể diễn tả?
Khi không còn chủ đề và vật thể
biến đi - bờ lề đã xoá; và chỉ hiện hữu trên chiều hướng trôi chảy của trải
nghiệm. Thế là sự rõ biết hiện hành nhưng không còn người hiểu biết.
Vì thế, trở thành vấn đề với những nhà huyền học. Tuy có thể đạt
đến tối ưu nhưng không biết thế nào để trao truyền. Họ không thể phản ảnh trải
nghiệm với người muốn lãnh hội bằng tri thức. Vì họ trở thành một với nó. Tổng
thể bản thể lúc nào cũng tỏa ra nhưng
không thể giao lưu bằng tri thức.
Họ chỉ có thể cống hiến nếu bạn
sẵn sàng đón nhận. Họ có thể cho phép trải nghiệm xảy ra. Nếu bạn có thể chấp
nhận. Có nghĩa bạn thọ nhận trong sự rộng mở toàn diện. Không một từ ngữ hay bất
cứ biểu tượng được thể hiện; cũng không có những lý thuyết và tín điều nào được
rao giảng và nhất là không có hình tướng nào xuất hiện truyền trao.
Vậy, trải nghiệm như nó là... cần
hiển hiện hơn với sức sống đầy tiến hóa để nhận lãnh sự trải nghiệm đơn giản.
Đây là quá trình có khởi đầu nhưng không kết thúc. Bạn có thể đi vào nhưng
không thể sở hữu. Có thể so sánh với giọt nước hòa vào đại dương hay đại dương
hòa vào giọt nước. Một sự sát nhập hoàn toàn vào tổng thể; và thật đơn giản bạn
sẽ tan hòa vào tất cả.
Không gì để lại sau lưng, không
một mảy may dấu vết. Vậy, ai có thể giao lưu? Ai sẽ trở lại thế giới thung
lũng? Và ai sẽ trở lại đêm tối để có thể nói chuyện? Tất cả những nhà huyền thuật
trên thế giới; mãi mãi cảm nhận sự bất lực về những điều này trong giao lưu.
Sự hợp nhất thì có thể nhưng
không thể giao lưu. Vì sự hợp nhất chỉ có thể thể hiện trên chiều hướng khác.
Đó là sự gặp gở của hai trái tim như một câu chuyện tình. Sự giao lưu được thực
hiện giữa đầu với đầu; và sự hợp nhất lại thực hiện giữa trái tim với trái tim.
Ðây là một cảm nhận hoàn toàn trực diện.
Giao lưu đồng nghĩa với hiểu biết;
chỉ định những từ ngữ về sự cho đi, chỉ định những từ ngữ được tuyên bố, những
từ ngữ được sử dụng và thông cảm. Từ ngữ thì như thế, và bản chất thật sự của từ
ngữ lại vắng bặt sức sống. Và không có gì sống động để có thể trao truyền.
Trong cuộc sống hằng ngày đơn
giản hãy bỏ rơi khía cạnh “Tối Ưu ” của giây phút dâng cao - Giây phút của sự
ngây ngất. Khi chúng ta cảm thấy thật sự cái gì đó và khi thấy mình trở thành
khác biệt và những từ ngữ thì không thể diễn dịch.
Khi còn nhỏ, tôi có thói quen
ra bờ sông thật sớm. Đây là một ngôi làng nhỏ, bờ sông thản nhiên chảy và hình
như đang dừng lại. Sáng tin sương, khi mặt trời chưa trở mình thức dậy. Quả thật,
không thể biết dòng sông có chảy hay không; vì nó chỉ uể oải trong luời nhát của
sự yên lặng.
Buổi sáng sớm, khi chưa ai đi đến
và không một ai tắm. Tất cả đều yên lặng tuyệt vời. Chim chóc cũng chưa cất tiếng
hót chào mừng buổi sáng. Trời thật sớm, không một tiếng động và tất cả thẫm thấu
sự yên lặng tuyệt vời.
Hương xoài lơ lửng trên sông.
Tôi thường hay đến đây, nơi dòng nước chảy mạnh nhất. Chỉ ngồi và đơn giản hiện
diện. Không cần làm bất cứ điều gì, chỉ đơn giản ngồi và hiện diện.
Đây là một trải nghiệm khá đẹp
vì chỉ cần hiện diện. Tôi tắm, lội và khi mặt trời rơi xuống những vệt sáng đầu
tiên . Tôi lội qua bên bờ cát tỏa rộng và thả mình nằm dài tắm nắng. Đôi khi,
tôi thiu thiu trong giấc ngủ êm đềm.
Về nhà, mẹ tôi luôn hỏi: “Con
làm gì suốt buổi sáng?” Tôi đáp: “Không gì cả” Vì thực sự tôi chẳng làm gì cả.
Và bà nói: “Làm sao được? Con đã vắng mặt đến bốn giờ, làm sao không làm gì?
Con phải làm cái gì đó.” Bà có lý và tôi
cũng không sai.
Thực sự tôi không làm gì cả. Chỉ
đơn giản hiện diện với dòng sông, tuyệt đối không làm gì. Nếu cảm thấy muốn ngủ
thì ngủ, thế thôi. Sự việc tự dấy lên nhưng không có diễn viên. Thế là, tôi trải
nghiệm lần đầu về Satori bên bờ sông; khi không làm gì cả. Chỉ đơn giản hiện diện
cho dù hàng ngàn sự việc đã trôi qua.
Dù vậy, mẹ tôi vẫn khẳng định
tôi phải làm cái gì đó; và tôi nói: “Con tắm, rồi phơi nắng,” thế là bà hài lòng.
Nhưng sự thực không đơn thuần như thế. Vì những gì xảy ra ở dòng sông không thể
diễn tả bằng ngôn ngữ. “Tôi đã tắm và ngủ bên dòng sông” và điều này thực sự
quá nghèo nàn và vô vị đối.
Sự trải nghiệm vui đùa và bơi lội
bị đẩy khỏi hiện thực. Và tôi tuyên bố: “Tôi đã tắm,” nhưng thật sự không có
nghĩa gì cả. Nếu nói đơn giản: “Tôi đã ở đây, dạo chơi, và ngồi giờ lâu bên bờ
sông,” cũng không thể truyền đạt gì. Cũng thế thôi. Cho nên trong cuộc sống bạn
có thể cảm nhận sự phù phiếm của từ ngữ.
Nếu không cảm nhận được sự phù
phiếm. Chứng tỏ bạn chưa sống được gì;
cũng chứng tỏ bạn rất hời hợt; cho dù đã sống. Và nếu có thể truyền đạt
cái đã sống qua ngôn ngữ, vẫn có nghĩa là bạn chưa thực sự sống với hiện thực.
Lần đầu tiên, trải nghiệm cái
gì đó vượt ngoài ngôn ngữ. Có nghĩa đang sống thực sự hiện hữu. Nó đã gọi cửa.
Vậy, khi cái “Tối Ưu ” gỏ cửa, đơn giản bạn vượt qua thế giới ngôn từ và trở
thành câm - điếc.
Bạn không còn muốn nói; không một
từ ngữ nào được phát ra. Và, tất cả những gì có thể nói hình như thật tẻ nhạt.
Vì nó đã chết, nghĩa ngữ trống vắng, ý nghĩa không tồn tại. Hãy nhớ, vì
Mahamudra là trải nghiệm tối ưu và tối thượng .
Mahamudra là niềm vui cực điểm
của hỉ lạc (orgasme) và toàn vẹn với vũ trụ. Nếu bạn thương ai đó, và
cảm nhận sự hòa hợp như không còn hai cá thể. Tuy thân thể giữ cách ly nhưng đã có chiếc cầu nối liền
hai hiện hữu.
Chiếc cầu bằng vàng ròng và
tính nhị nguyên bên trong hoàn toàn biến mất. Năng lượng sống động rung chuyển
đang trao đổi giữa hai cực. Nếu điều này xảy ra, bạn có thể hiểu thế nào là
Mahamudra.
Mahamudra là hàng triệu hàng
triệu lần sâu sắc, hàng triệu và hàng triệu lần cao cấp hơn tất cả. Và là niềm
vui cực điểm với “Cái tất cả”, với vũ trụ. Cũng là sự hòa hợp của nguồn gốc “bản
thể”
Đây là bài hát của Mahamudra.
Tuyệt vời hơn; Tilopa đã thể hiện thành bài ca. Bạn có thể hát, nhưng không thể
hát về nó. Bạn có thể nhảy múa; vì không thể diễn đạt bằng lời.
Đây là một hiện tượng với cường
độ dao động qua bài hát - không phải bằng những gì bạn hát, nhưngđang thể hiện
cách hát - và có một chút gì cực nhỏ nào trong đó có thể được trao truyền.
Nhiều nhà huyền thuật bắt đầu
nhảy múa sau trải nghiệm tối ưu này. Vì không thể làm gì khác hơn và họ nói rằng:
“Có cái gì đó xuyên qua thân và trọn vẹn trong bản thể” Thân, thức và tâm đều hội
tụ trong hành động này.
Họ nhảy múa và điệu nhảy không
phải là điệu nhảy của thế nhân. Tất cả điệu nhảy được phát sinh nhờ vào những
điều kỳ diệu. Và đây là cách duy nhất có thể diễn tả niềm ngây ngất hay nội hỉ
ngút cao.
Có cái gì đó xa lạ xâm nhập vào
thế giới đã biết và cái gì đó ở vòng ngoài rơi xuống mặt đất. Bạn còn có thể
làm gì khác hơn khi có thể nhảy múa và cất tiếng hát. Vì đây là tiếng hát của
Mahamudra.
Và ai sẽ hát âm điệu Mahamudra?
Tilopa thì không. Chính tình cảm cực kỳ hoan hỉ cất lên âm điệu - Không phải vì
Tilopa. Tilopa không thể hát dù một lần. Chính sự trải nghiệm tự rung động và cất
tiếng hát và hát là những xung động tạo thành âm điệu Mahamudra.
Tiếng hát cất lên từ ngây ngất,
và từ ngây ngất cất lên tiếng hát. Tilopa không làm gì cả, Tilopa thì không thể
vì Tilopa đã tự hòa tan. Người đi tìm tự biến mất ngay giây phút này. Mục đích
được đạt đến và trải nghiệm chỉ hiện diện khi người trải nghiệm không còn.
Hãy tìm kiếm và xuyên qua sự
tìm kiếm. Thế là, người tìm kiếm được hỗ trợ. Khi không còn đi tìm sẽ nhận thấy.
Tìm kiếm hay nỗ lực đều trở thành chướng ngại. Càng tìm kiếm, bản ngã - người
tìm kiếm càng được tăng sức. Thế nên đừng bao giờ tìm kiếm .
Và đây là thông điệp sâu sắc nhất
của điệu hát Mahamudra: “Đừng tìm kiếm hãy ở đúng vị trí, đừng đi đâu hết
“Không ai có thể đến gần Thượng đế, vì không một ai biết được địa chỉ và bạn sẽ
đi đâu?
Bạn tìm thấy Đấng Tối Cao ở
đâu. Khi không có bất cứ bản đồ hay con đường nào và không ai có thể nói ngài
đang ở đâu. Không, không một ai có thể chạm vào. Tự thượng đế sẽ đến khi bạn đã
sẵn sàng, và thế là ngài gỏ cửa nhà bạn. Ngài sẽ tự tìm đến khi bạn sẵn sàng. Sẵn
sàng có nghĩa được chấp nhận. Khi được chấp nhận bản ngã sẽ không còn. Vì bạn
là ngôi đền trống rỗng không có gì ở bên trong.
Trong bài hát, Tilopa mô phỏng:
“Hãy như thân tre rỗng không gì bên trong “Ðột nhiên ngay giây phút là thân tre
rỗng. Đôi môi Đấng Tối Cao trên môi bạn. Thân tre rổng bổng dưng trở thành cây
sáo thần và điệu hát tự thể hiện. Ðây là điệu hát Mahamudra.
Tilopa đã trở thành thân tre rỗng;
Thế là đấng tối cao xuất hiện;
và điệu hát bắt đầu.
Đây không còn là điệu hát của Tilopa;
mà là điệu hát của trải nghiệm tối ưu.
Vài điều nên biết về chủ đề
Tilopa, trước khi đi sâu hơn vào hiện tượng tuyệt vời. Chúng ta biết rất ít về
Tilopa. Thật ra, không gì có thể được biết về những người như thế. Họ không để
lại dấu tích và không trở thành nhân vật lịch sử.
Lặng lẽ sống ngoài lề; không
tham gia vào bất cứ dao động nào của toàn thế thế giới đang chuyển động. Vì
không tiến hóa theo chiều hướng này. Toàn thể nhân loại hành động dưới sự xung
động của dục vọng. Và những con người như Tilopa tiến hóa trong hành động vô dục.
Ðơn giản tiến hóa ra ngoài sự dao động của nhân loại chỉ để nuôi dưỡng lịch sử.
Khi xa lánh dao động, họ càng
trở thành huyền thoại. Họ hiện hữu như những huyền thoại và chỉ là những biến cố
nhất thời. Đây là dòng chảy bình thường của những sự việc. Vì họ tiến hóa vượt
ngoài thời gian, sống vượt thời gian và hoàn toàn trong sự vĩnh hằng.
Đơn giản biến mất theo chiều hướng
nhân loại, có nghĩa tự bốc hơi. Chúng ta chỉ biết về giây phút họ bốc hơi. Như
thế, họ để lại một ít dấu vết. Vì thế chúng ta biết rất ít về Tilopa nhưng
không thể biết ông là ai.
Duy chỉ điệu hát hiện hữu. Đây
là món quà Tilopa tặng cho học trò - Naropa. Và món quà này không thể tặng cho
bất cứ ai - vì nó cần thiết thể hiện tình yêu sâu đậm và thân mật cho người đủ
khả năng kế thừa.
Phải có khả năng lớn để đón nhận
món quà như thế. Điệu hát đã trao tặng cho học trò Naropa. Và trước khi trao tặng,
Naropa được trắc nghiệm bằng ngàn lẽ một cách: “Trong đức tin, tình yêu và sự
xác tín “
Thật hiển nhiên, không mãi mai
nghi ngờ nào còn hiện hữu nơi ông cho dù một thoáng. Khi trái tim đã tràn đầy
xác và yêu thương. Nên điệu hát này là sự cho đi không cần đáp lại.
Tôi cũng đã hát lên bài ca.
Nhưng không thể cho khi bạn chưa sẵn sàng. Điều này đơn giản có nghĩa: “Tâm
nghi cần biến mất trong tâm thức “Nó không được dồn nén và đừng cố thử chiến thắng.
Vì khi chiến thắng vẫn còn lại nơi bạn cái gì đó cộng thêm sự dồn nén.
Dù nó tồn tại mảng nhỏ trong vô
thức và vẫn ảnh hưởng bạn. Đừng cố tranh đấu với tâm nghi, đừng dồn nén. Ngược
lại nên đơn giản; để có thể mang càng nhiều năng lượng vào sự xác tín. Ðơn giản
lãnh đạm với tâm nghi. Đây là việc duy nhất bạn có thể thực hiện.
Sự lãnh đạm là chìa khóa. Hãy
đơn giản lãnh đạm. Nếu sự nghi ngờ hiện diện - hãy đón nhận. Hãy tập trung những
năng lượng (nghi ngờ) vào xác tín và tình thương. Vì năng lượng tâm nghi tương
tự với năng lượng xác tín. Thế nên hãy để nó chuyển hóa trong đức tin.
Hãy lãnh đạm với tâm nghi. Ở
giây phút lãnh đạm, đối tác sẽ đứt đoạn. Bạn không còn nuôi dưỡng - Vì tất cả sự
việc đã được nuôi dưỡng. Nếu còn quan tâm đến tâm nghi, kể cả chống đối. Thái độ
này rất nguy hiểm vì sự chú ý chính là thực phẩm. Và nên nhớ tất cả chỉ là
tương tác.
Thế nên; chỉ cần lãnh đạm.
Không theo đuổi cũng đừng chống trả. Đừng cố thích nghi và cũng đừng chống đối.
Bây giờ, chỉ cần hiểu rõ ba từ ngữ : “Tâm nghi ” - “Tín ngưỡng ” và “Lòng xác
tín “Ở Á đông thường gọi là “Shraddha “
Nghi ngờ là thái độ tiêu cực đối
với mọi sự việc. Dù thế nào đi nữa, trước tiên nên xem nó với thái độ hoàn toàn
tiêu cực. Vì bạn chỉ chống đối và tìm ra lý lẽ tự hợp lý hóa để chứng minh sự
chống đối.
Và thế là tâm thức của niềm xác
tín. Đơn giản tâm nghi vận hành ngược lại và không còn sự khác biệt. Tâm thức
mang dấu ấn tích cực trên những sự việc và những lý lẽ, những hợp lý khẳng định
trạng thái và những phương thức thích nghi.
Tâm nghi dồn nén đức tin; tâm
thức dồn nén nghi ngờ. Cả hai tiến trình đều từ một tính chất. Vì thế phẩm chất
nó không khác biệt.
Còn có dạng tâm thức, đơn giản
vì tâm nghi biến mất. Khi tâm nghi biến mất, niềm tin (croyance) biến mất. Ðức
tin (la foi) không phải niềm tin
(croyance) mà là tình thương. Vì phải trọn vẹn và đó là sự thật.
Ðức tin (la foi) không phải là
niềm tin (croyance) vì bên trong tâm nghi không còn tồn tại. Vậy làm sao có thể
tin. Tín ngưỡng không hợp lý; vì không thân cũng không chống cũng không điều
này hay điều nọ. Ðức tin là xác tín (confiance). Sự xác tín (confiance) sâu sắc
là tình thương rộng mở không cần hợp lý hóa hay giải thích. Chỉ đơn giản như thế.
Vậy phải làm sao?
Ðừng tạo ra niềm tin nào khác
chống lại đức tin (tình thương). Ðơn giản lãnh đạm với niềm tin cũng như tâm
nghi và tập trung năng lượng gần tình thương hơn; để được thương yêu nhiều hơn.
Yêu thương trong trạng thái vô điều kiện.
Đừng cố gắng yêu thương duy chỉ
tôi. Vì không thể. Nếu bạn thương yêu, chỉ cần thương yêu nhiều hơn. Nếu yêu
thương, đơn giản có nghĩa sống nhiều tình thương hơn. Không phải chỉ vị thầy,
nhưng với tất cả những gì quanh bạn như: Cây cối, viên đá, trời và đất... Có
nghĩa không đối tượng duy nhất.
Bạn, bản thể bạn là những phẩm
chất thật sự hiện hữu. Và tất cả đều trở thành hiện tượng yêu thương. Vậy lòng
xác tín được đánh thức và duy chỉ lòng xác tín như món quà - điệu hát Mahamudra
được trao cho. Và khi Naropa đã sẵn sàng, Tilopa trao tặng ông món quà tuyệt vời
.
Hãy nhớ vị thầy không còn tồn tại
trong thức. Tâm nghi và sự niềm tin là thành phần của thức. Vị thầy lạI ở trong
trái tim và trái tim thì không biết nghi ngờ, kể cả niền tin (croyance) - Trái
tim chỉ biết lòng xác tín (confiance).
Trái tim như trẻ thơ. Đứa trẻ nắm
lấy tay cha. Khi cha đi đâu đứa trẻ theo đó không cần tin tưởng hay nghi ngờ. Đứa
trẻ không bao giờ chia chẻ. Tâm nghi là một phần và niềm tín lại là phần khác.
Nên trẻ thơ thì hoàn toàn trọn
vẹn; đơn giản chỉ theo người cha. Vì thế khi môn đệ trở thành trẻ thơ; những
món quà của trình độ rõ biết cao nhất mới có thể được trao tặng.
Khi bạn trở thành thung lũng
sâu nhận lãnh. Những đỉnh cao của rõ biết mới tuôn chảy xuống bạn.Có vực sâu mới
có đỉnh cao. Môn đồ cần có nữ tính, có nghĩa lúc nào cũng nhận lấy như tử cung
ngườI nữ. Như thế duy chỉ có thể xuất hiện những hiện tượng tương đồng với điệu
hát:
Tilopa là vị thầy.
Naropa là môn đồ.
Thế nên Tilopa hát:
Mahamudra vượt qua từ ngữ;
và những biểu tượng.
Nhưng đối với anh,
liêm khiết và trung thực Naropa,
Hãy nghe điều này...
Điều này vượt qua từ ngữ và biểu
tượng. Tất cả từ ngữ và những biểu tượng. Như vậy làm sao có thể biểu lộ? Nếu
thật sự ra ngoài từ ngữ và biểu tượng, làm sao có thể trao truyền? Có chăng
phương cách nào khác để biểu lộ?
Vâng, nếu Naropa hiện hữu,
phương cách này cũng hiện hữu. Nếu thật sự môn đồ hiện hữu - con đường cũng hiện
hữu. Nó tùy thuộc vào môn đồ và con đường sẽ được tìm thấy hay không.
Nếu môn đồ thật cảm nhận thức
không còn làm chủ - Có nghĩa không còn
phê phán đúng, sai. Có nghĩa đã buông bỏ và không còn bị ràng buộc bởi thức. Sự
việc này có thể được hiểu những gì ẩn kín sau từ ngữ, hay đọc được giữa những
hàng chử. Vì vậy không còn từ ngữ là có lý do. Vì sự thật sẽ dấy lên bên cạnh
ngữ nghĩa.
Từ ngữ chỉ là một mưu mẹo hay một
chiến thuật. Từ ngữ chỉ là chiếc bóng của sự việc. Vì thế, nếu bám quá chặt vào
thức, bạn sẽ nhận ngữ nghĩa và tinh túy hay thực chất vấn đề không thể giao lưu
với bạn bằng ký hiệu ngôn ngữ.
Ngược lại, nếu không đồng hành
với thức. Những chiếc bóng tế nhị ẩn sau từ ngữ sẽ xuất hiện. Nó tế nhị vì chỉ
có trái tim mới có thể nhìn thấy những chiếc bóng vô hình. Những làn sóng vô
hình của rõ biết và những chấn động đi vào tâm thức cho bạn sự rõ biết về thực
nghĩa.
... Nhưng đối với anh,
liêm khiết và trung thực Naropa.
Hãy nghe điều này...
Những gì không thể diễn tả,
nhưng cần phải nói cho học trò. Những gì không thể nói, những gì còn lẫn khuất,
cần phải làm sáng tỏ . Điều này không chỉ do vị thầy, mà đúng hơn một nữa là ở học trò.
Tilopa có may mắn gặp Naropa.
Vài vị thầy ít may mắn hơn, vì không thể lúc nào cũng tìm thấy học trò như
Naropa. Tất cả những gì họ sẵn có đành phải mất vì không ai tiếp nhận. Thế là
những vị thầy đôi khi đã vượt hàng ngàn cây số để tìm học trò. Tilopa đã phải
đi từ Ấn độ đến Tây tạng để tìm Naropa.
Có nghĩa chỉ để tìm một học trò
, Tilopa lang thang khắp Ấn độ; nhưng không tìm ra người đầy đủ phẩm chất để có
thể đón nhận món quà, thưởng thức, sát nhập và được tái sinh qua nó.
Khi Naropa đón nhận món quà,
ông hoàn toàn được chuyển hóa. Sau đó, Tilopa nói với Naropa: “Bây giờ hãy đi
và tìm chính anh – Naropa “Và Naropa may mắn, ông thành công vì tìm được
Milarepa.
Nhưng sau đó truyền thống mất
đi, không học trò nào có đầy đủ phẩm chất để được tìm ra. Thường thì tôn giáo
xuất hiện trên trái đất; rồi biến đi. Tiếp tục xuất hiện rồi lại biến mất.
Con đường của Naropa đã tồn tại
suốt bốn thế hệ rồi biến mất. Con đường không thể trở thành nhà thờ. Chân lý
không thể trở thành giáo phái. Chân lý tùy vào
giao lưu giữa cá nhân với cá nhân trong sự thống nhất rất là cá nhân.
Tôn giáo giống như một ốc đảo.
Sa mạc thì bao la với những thiện xảo nho nhỏ đôi khi xuất hiện một ốc đảo. Vậy,
khi nó hiện hữu - Hãy đi tìm. Khi nó hiện diện - Bạn cứ giải khát. Vì điều này
rất... rất ư là hiếm hoi.
Jesus thường nói với môn đồ:
“Ta còn rất ít thời gian để ở đây. Khi ta còn ở đây nên tự nuôi dưỡng từ ta.
Hãy giải khát từ ta. đừng để lỡ cơ hội “Sự việc sẽ xảy ra có thể đến hàng ngàn năm... Và không một người
như Jesus hiện diện, còn sa mạc thì bao la. Ốc đảo đôi khi xuất hiện rồi biến mất;
và ốc đảo đến từ chốn xa lạ nên cần chiếc neo trên trái đất này !.
Không có chiếc neo, ốc đảo
không thể tồn tại. Và Naropa là một chiếc neo. Và tôi muốn nói với bạn một điều:
“Trong khi tôi còn ở đây, chỉ thời gian ngắn, đừng để lở may mắn này “
Bạn có thể mất vì những bận rộn
hàng ngày. Bạn có thể bận rộn với những việc ít ý nghĩa vì sự bề bộn của tâm thức.
Sau đó cứng đầu để suy nghĩ theo hay chống. Nhưng giờ cứ uống đi đã; sau đó sẽ
có nhiều đời để cân nhấc phải trái đúng sai. Không có gì để khẩn cấp hơn. Và
khi còn ở đây, hãy thoải mái và thản nhiên giải khát đi nhé !.
Một khi đã say sưa với Jésus
hay Naropa, sự chuyển hóa sẽ hoàn hảo. Sự chuyển hóa thực sự rất dễ dàng và đơn
giản. Vì đó là quá trình tự nhiên. Chỉ cần trở thành đất và đón nhận hạt. Trở
thành tử cung và đón nhận hạt giống tái sinh Mahamudra vượt ra ngoài những từ
và biểu tượng.
Nhưng đối với anh,
liêm khiết và trung thực Naropa.
Hãy nghe điều này...
Điều này không thể kêu thét khắp
bốn phương. Thật sự không thể, nhưng vẫn cần bật mí với Naropa. Khi học trò đã
sẵn sàng - vị thầy phải xuất hiện . Ông phải xuất hiện; vì đó là điều cần thiết.
Những nhu cầu sâu sắc cần phải
lắp đầy. Phải hiện hữu trọn vẹn để đáp lại nhu cầu sâu thẳm nhất của bạn. Nhưng
nhu cầu này phải thực sự hiện hữu và cần thiết. Nếu không, có thể bạn sẽ chia
lìa hay phân ly với Tilopa, đức Phật, Jésus... Cũng không thể nhận ra bạn đang
song hành với các ngài...
Tilopa đã sống ở đất nước này.
Nhưng không ai nghe; khi ông sẵn sàng cho đi món quà tối hậu. Cái gì đã xảy ra?
Và điều này đã xảy ra nhiều lần ở xứ sở này. Như vậy phải có gì đó phía sau?
Và điều này xảy ra thường ở nước
này hơn bất cứ đâu. Vì có rất nhiều Tilopa đã thấy ngày hôm nay. Thế nên tại
sao Tilopa phải đến Tây tạng? Và tại sao Bồ đề đạt ma phải đến Trung quốc?
Vì nước này có quá nhiều tri thức,
quá nhiều lý trí. Nên thật khó để tìm ra một trái tim - Ðây là quốc gia thuộc
Bà la môn và những nhà thông thái. Quốc gia của những nhà trí thức và triết gia
lớn. Họ biết tất cả Vệ đà, những Áo nghĩa thư...
Và họ có thể nói lưu loát tất cả
những kinh điển - Đây là một nước đầy lý trí. Vì thế điều này phải xảy ra. Tôi
thường cảm nhận như vậy. Quả thật quá khó khăn để giao lưu với tín đồ Bà la
môn. Những người biết quá nhiều và gần như đã trở thành không thể, chỉ vì hiểu
biết mà không sáng tỏ.
Họ đã sưu tập quá nhiều quan niệm,
lý thuyết, giáo điều, kinh điển... Ðúng ra là một gánh nặng hơn là rõ biết, và
không thể là sự phát triển của tâm thức. Sự việc này không thể xảy ra. Vì tất cả
đều là vay mượn, và những gì vay mượn quả thật không thể thú vị. Cho nên hãy
buông bỏ khi còn có thể.
Chỉ những gì từ bạn mới được
xem là thật sự. Chỉ những gì chớm nở từ nơi bạn mới được xem là thật sự. Luôn
nhớ điều này: “Hãy tránh xa tri thức vay mượn “Tri thức vay mượn là sự trí trá
của tri thức.
Nó che dấu vô minh, và không
bao giờ muốn xóa bỏ vô minh; khi tận cùng bản thể bị bao phủ bởi tri thức. Vô minh và bóng tối ngày càng
bám chặt. Người sống trong tri thức vay mượn bị giam hãm trong hiểu biết; và
không thể tiếp cận. Vì thật khó để họ có thể tìm thấy trái tim mình.
Tự họ đã làm mất tất cả quan hệ
với trái tim. Vì thế, không phải ngẫu nhiên Tilopa đến Tây Tạng, và Bồ Đề Đạt
Ma đến Trung quốc. “Một hạt mầm cần phải làm chuyến du hành xa hơn khi không
tìm thấy đất để ươm giống.”
Hãy nhớ đến điều này: “Rất dễ
dàng bị ngộ độc mạnh với hiểu biết.” - Ðó là sự lệ thuộc và như là nghiện ngập
thuốc phiện. LSD hay Marijuana thật sự không nguy hiểm bằng.
Theo chiều hướng nào đó, tất cả
nghiện ngập như nhau: Marijuana để bạn thoáng nhìn cái gì đó không hiện diện,
nó làm bạn mơ mộng đến cái gì đó tuyệt đối chủ quan. Nó tạo ra ảo tưởng ma
quái.
Những hiểu biết cũng tương tự với
những ảo tưởng về sự hiểu biết. Bạn bắt đầu cảm thấy mình biết, đơn giản vì có
khả năng trả thuộc lòng kinh Vệ đà và có thể biện luận. Thực sự tri thức sẵn có
những lý luận rất hợp lý và sắc bén; nhưng đừng để bị lừa. Lý luận không thể dẫn
đến sự thật. Và tri thức lý luận chỉ là trò chơi ảo hóa. Có nghĩa tất cả biện
luận hoàn ấu trĩ và huyển hoặc.
Cuộc sống hiện hữu ra ngoài tất
cả mọi biện luận, và sự thật không cần bất cứ bằng chứng nào - Nó chỉ cần trái
tim; không cần sử dụng biện luận để minh chứng tình thương. Và lòng xác tín và
sự rộng mở lúc nào sẵn sàng để đón nhận.
Hư không không cần bất cứ điểm tựa nào,
Và Mahamudra không đặt trên gì cả.
Mahamudra vượt ngoài từ ngữ và biểu tượng,
Nhưng đối với anh;
Liêm khiết và trung thực Naropa.
Hãy nghe điều này:
Ðừng cố gắng,
Chỉ đơn giản giữ thư giản và tự nhiên.
Hư không không cần bất cứ điểm tựa nào,
Và Mahamudra không đặt trên bất cứ điều gì.
Không cần cố gắng,
Chỉ đơn giản thư giản và tự nhiên.
Con người có thể;
Tự mình giải thoát khỏi những gông cùm trói
buộc.
Và như thế đạt đến giải thoát toàn diện.
Bạn không thể tìm thấy bản văn
nào có ý nghĩa hơn chỉ với vài từ ngữ. Vì vậy hãy cố hiểu từng sắc thái trong
những lời của Tilopa. Nếu cái gì đó hiện hữu, có nghĩa sự việc cần điểm tựa như
là sự nâng đỡ.
Nếu không có gì cả - Chỉ như hư
không, có nghĩa không sự nâng đỡ nào cần thiết. Như thế những bậc hiền triết thấu
hiểu rất sâu sắc: “Bản thể không hiện hữu” Vì thế cho rằng: “Ðây là bản thể” là
sai. Nó không là gì cả, và điều này không giống bất cứ sự việc nào trong thế giới
hiện tượng.
Nó giống như - Cái không gì cả.
Sư trống không bao la không những biên giới. Đây là một “Anatman - Vô –ngã ”;
có nghĩa không hình thành bản ngã trong bạn. Tất cả sự đồng hóa: “Tôi là cái
này hay cái nọ ” đều sai.
Khi đạt đến cái “Tối Ưu,” khi đạt
đến tinh túy sâu sắc nhất. Đột nhiên rõ biết bạn không phải là cái này hay cái
nọ và không là ai cả. Không là bản ngã mà chỉ là khoảng hư không bao la rộng mở.
Nếu ngồi, nhắm mắt vừa cảm thấy
bạn là ai, đang ở đâu? Hãy sâu hơn nữa và có thể bạn sẽ hoảng sợ. Vì càng đi
sâu vào trong, càng rõ biết bạn không là gì cả. Chỉ là một khoảng hư không.
Chính vì thế nhiều người sợ hãi thiền định. Vì đây là cái chết, cái chết của bản
ngã, và bản ngã chỉ là những quan niệm đầy lầm lẫn.
Ngày nay, những vật lý gia đã
đi đến cùng sự thật do những công cuộc tìm tòi khoa học và thăm dò sự ngự trị của
vật chất. Những gì đức Phật, Tilopa và Bồ đề đạt ma đạt đến khi đã xâm nhập vào
tận bên trong.
Khoa học cũng đã khám phá ra từ
thế giới bên ngoài. Ngày nay, họ biết không có thực thể - khái niệm về thực thể
là quan niệm song song với quan niệm về bản ngã. Một viên đá hiện hữu, có thể cảm
nhận cá tính thực thể của nó. Bạn có thể dùng để đập vào đầu ai đó, máu sẽ chảy
và người đó có thể chết. Điều này rất là thực tế.
Nhưng thử hỏi những vật lý gia.
Nếu nói đây là vô vật chất, thật sự chẳng có gì. Ngoại trừ là hiện tượng của
năng lượng chuyển động; nhiều dòng năng lượng bắt chéo trên viên đá và mạo danh
vật chất hiện hữu.
Cùng cách này, khi gạch nhiều
đường thẳng trên tờ giấy, nhiều đường thẳng bắt tréo và một điểm xuất hiện. Điểm
này không từng hiện diện; nhưng khi hai đường thẳng cắt nhau cùng một điểm sẽ
xuất hiện.
Nhiều đường thẳng gặp nhau cùng
một điểm và điểm quan trọng nhất được tạo ra. Điểm này hiện diện thật chăng?
Hay đơn giản do những đường thẳng cắt nhau cho ta cảm tưởng có một điểm? Hay nó
sẵn có nhưng chưa đủ điều kiện xuất hiện?
Những vật lý gia nói: “Do những
dòng năng lượng bắt chéo tạo nên vật chất “Và nếu bạn hỏi: “Dòng năng lượng là
gì?” Họ sẽ đáp: “Chúng hoàn toàn không vất
chất, không thể họp thành khối vì vô vật chất.
Nhưng khi những đường thẳng vô vật chất bắt chéo nhau cho cảm tưởng: Có
cái gì đó là vật chất, rất thực thế . Thí dụ một viên đá chẳng hạn. Nó có thể
làm chúng ta chảy máu.”
Đức Phật đạt đến tỉnh thức hai
mươi lăm thế kỷ trước Einstein: “Không có gì ở bên trong; chỉ là những dòng
năng lượng đan xen, giao thoa cho cảm tưởng có cái gọi là bản ngã.”
Đức Phật thường so sánh bản ngã
với củ hành: “Bạn lột bỏ từng lớp vỏ và cái gì còn lại sau cùng? “Củ hành hoàn
toàn lột vỏ và không có gì ở bên trong. Con người giống như một củ hành. Bạn lột
bỏ những lớp tư tưởng, những cảm xúc và cuối cùng tìm thấy gì? - Một khoảng hư
không toàn diện.
Khoảng hư không không cần sự
nâng đỡ. Hư không hiện hữu tự chính nó. Vì thế đức Phật nói: “Không có Thượng đế, vì Thượng đế là sự nâng đỡ. Không có người
sáng tạo, vì không cần thiết để tạo ra khoảng không “Điều này là một trong những
khái niệm khó hiểu nhất - trừ khi thực hiện từ chính mình.
Vì thế Tilopa nói:
Mahamudra không đặt trên không gì cả,
Không cố gắng.
Nhưng giữ thư giản và tự nhiên,
Con người có thể được giải thoát những gông
cùm,
Và như thế đạt đến giải thoát.
Điều thứ nhất để hiểu là khái
niệm bản ngã tạo ra thức - Nhưng thực sự không có bản ngã. Thế thì tại sao
chúng ta lại bám theo thức?
Một Phật tử lỗi lạc. Một người
đã tỉnh thức được mời đến thăm nhà vua đang mong mõi đón nhận những giáo huấn.
Nhà sư này là Nagasen, và vị vua là người nối ngôi Alexandre. Khi Alexandre rời
khỏi Ấn độ, ông xem Minander như là một phó vương; tên Ấn độ của ông là Milanda.
Milanda mời Nagasen đến để trao
truyền giáo huấn. Ông rất quan tâm và nghe nhiều giai thoại về Nagasen. Tiếng đồn
đến với hoàng gia: “Đây là một sự kiện rất hiếm hoi về một người đạt đến tỉnh
thức. Một hương vị lạ kỳ từ ông tỏa ra - Một năng lượng bí mật. Ông đi trên mặt
đất, nhưng hình như không đến từ trái đất “
Vua chú ý và cho mời ông đến
truyền pháp. Sứ giả đến nhà Nagasen và hoàn toàn bối rối; khi Nagasen nói: “Nếu
Nagasen được mời, ông ấy sẽ đến - nhưng hãy nói với vua không có ai là Nagasen.
Nếu ngài mời tôi, tôi sẽ đến. Nhưng hãy giải thích thật chính xác: Không có ai
là ... Vì tôi không hiện hữu “
Sứ giả bối rối, vì nếu Nagasen
không còn nữa, vậy ai sẽ đến? Trong cuộc sống có hai dạng tâm thức: Tâm thức Ấn
độ và Tâm thức Hy lạp. Tâm thức Ấn độ dường như không hợp lý, trong khi tâm thức
Hy lạp lại hoàn toàn hợp lý (Hợp lý theo hiện tượng và không hợp lý theo hiện
lượng) .
Milanda cũng vậy, ông bối rối:
“Người này nói bằng ẩn ngữ. Nhưng cứ để
hắn đến “Milanda là người Hy lạp và tâm thức Hy lạp chủ yếu là lý luận. Tâm thức
Ấn độ chuyển động trong những hố thẳm, trong những chiều sâu hoang dại; không
hiện hữu bất cứ biên giới nào.
Tất cả mơ hồ như sương khói.
Tâm thức Hy lạp vận hành trên căn bản hợp lý của lý luận. Nơi tất cả đều khẳng
định và được phân loại. Nó chuyển động trong giới hạn của cái đã biết. Tâm thức
Ấn độ lại chuyển động trong cái xa lạ; hơn nữa, trong cái không thể biết.
Tâm thức Hy lạp tuyệt đối dùng
lý luận. Tâm thức Ấn độ hoàn toàn mâu thuẩn với hiện tượng. Nếu cảm nhận quá
nhiều mâu thuẩn với bản ngã, xin đừng lo âu. Vì ở Á đông, sự mâu thuẩn thường
là phương cách dùng để kể chuyện.
Milanda nói: “Người này hình
như không hợp lý, và điên loạn. Nếu không, làm sao hắn có thể đến? Nhưng cứ để
hắn đến. Ðơn giản tôi sẽ chứng minh sự hiện hữu của hắn ” .
Nagasen đến Milanda ra đón và
nói là: “Tôi hơi bối rối vì anh đã đến. Vì tôi nghe nói anh không hiện hữu
“Nagasen: “Tôi đã lặp lại điều này. Vậy chúng ta hãy sáng tỏ ngay tại đây “Đám
đông tụ họp lại chung quanh cùng tất cả triều thần.
Nagasen nói: “Hãy đặt những câu
hỏi “Thế là Milanda tấn công: “Trước tiên, cho tôi biết: Nếu một sự kiện không
hiện hữu, làm sao có thể đi đến? Vì nếu không hiện hữu; tất cả chuyển di thì
không thể. Hôm nay anh đã đến, quả thật hợp lý cho rằng anh hiện hữu “
Nagasen cười và nói: “Hãy nhìn
ratha (sự đóng vào) để hình thành cổ xe. Vì sự đóng vào mà hắn đến “Ông tiếp:
“Hãy nhìn xem. Ông gọi điều này là ratha - sự đóng vào? “Milanda nói: “Vâng “
Nagasen gọi những người đi theo
tháo ngựa khỏi xe. khi tất cả được tháo ra, ông hỏi: “Những con ngựa phải chăng
là cỗ xe?- Chắc chắn không . Những bánh xe này phải chăng là cỗ xe?- chắc chắn
không. Cỗ xe dẫn ta đến đâu? Chúng ta không bỏ cỗ xe, và anh đã khẳng định là tất
cả những gì đã tháo ra thì không phải là cỗ xe. Bây giờ cỗ xe ở đâu? Nếu bỏ đi
một thành phần nó sẽ biến mất. Nagasen cũng hiện hữu như vậy.
“Những con ngựa này còn được
đóng vào không? “Nagasen tiếp: “Vì sự đóng vào dẫn tôi tới đây? Chúng ta không
thể bỏ sự đóng vào. Và bạn khẳng định những gì tháo ra thì không phải đóng vào.
Vậy đâu là sự đóng vào? Nagasen cũng hiện hữu như vậy. Bỏ đi một thành phần nó
sẽ biến mất “
Đây là do những năng lượng bắt
chéo, và khi bỏ những đường thẳng - điểm sẽ biến mất. Sự đóng vào là tập họp của
những thành phần. Bạn cũng là tổ hợp của những thành phần. “Cái tôi ” hay bản ngã cũng là hỗn hợp những thành phần.
Hãy từ bỏ chúng và “cái tôi ” tự
biến mất. Vì thế, khi tư tưởng được rời bỏ vì đã rõ biết. Bạn không thể nói:
“tôi,” vì không có “tôi ” - chỉ còn lại một khoảng không. Khi những cảm xúc được
xóa tan, bản ngã sẽ biến mất hoàn toàn. Bạn hiện hữu đồng thời không hiện hữu;
Chỉ vắng mặt trong cái không biên giới, không
khoảng không.
Đây là kết quả cuối cùng, trạng thái này là Mahamudra - duy chỉ trạng
thái này có thể có niềm hoan hỉ với “tất cả ” và bây giờ. Không giới hạn nào hiện
hữu, không bản ngã hiện hữu. Cái bây giờ không giới hạn bởi hiện hữu cho phép tự
chia chẻ.
“Cái Tất Cả ” không có biên giới.
Bạn cần là “Cái Tất Cả ” - Vậy duy chỉ
là gặp gở, một sự sát nhập có thể dấy lên. Khi đã trống rỗng, bạn không còn giới
hạn và đột nhiên trở thành “Cái Tất Cả “
Khi hiện hữu, bạn trở thành một
bản ngã khó chịu - Khi không hiện hữu, bạn sẵn có tất cả những chiều hướng hiện
hữu cho bản thể . Dù vậy những mâu thuẩn vẫn hiện diện. Hãy thử đặt mình vào địa
vị Naropa, nếu không có những từ ngữ và biểu tượng sẽ không thể đánh thức được
gì nơi bạn. Có thể nói về cái gì đó không cần sự kiện này hiện hữu.
Hãy nghe tôi với tất cả niềm
tin. Khi tôi nói với bạn, bạn nghe với tất cả niềm tin. Tôi muốn nói đã hiểu biết
về điều này, như thế đó. Tôi là một nhân chứng và tôi đứng làm nhân chứng, thế
đấy. Một sự việc có thể không diễn tả bằng ngôn ngữ. Nhưng điều này không có
nghĩa sự việc không hiện hữu.
Bạn có thể có khả năng diễn tả
cái gì đó không hiện hữu, và không có khả năng diễn tả cái gì đó hiện hữu. Tôi
đã là nhân chứng nhưng bạn sẽ hiểu chỉ khi nào bạn là Naropa và nghe tôi với tất
cả niềm tin.
Tôi không giảng tín điều mà chỉ
tập trung vào Tilopa. Có thể cho đây không phải là trải nghiệm của tôi; nhưng
Tilopa nói rất đúng điều này: “Cái không; không cần bất cứ nâng đỡ nào, và
Mahamudra không đặt trên gì cả ” .
Mahamudra không đặt trên gì cả.
Nghĩa đen Mahamudra là: Ðộng tác lớn hay động tác tối ưu, là động tác cuối cùng
bạn có thể có. Không có gì có thể vượt ra ngoài và Mahamudra không đặt trên gì
cả và hãy là khoảng không trung tính.
Vậy “Cái Tất Cả ” được đạt đến.
Vậy hãy chết đi và trở thành thượng đế. Hãy biến mất và trở thành “Cái Tất Cả “Ở
đây, giọt nước biến mất vì đã hòa tan vào biển cả để trở về hiện hữu.
Đừng bám vào chính mình - bạn
đã thực hiện tất cả cuộc sống của quá khứ bằng cách bám dính vào. Sợ hãi về nhận
định nếu không bám vào bản ngã với con mắt nhìn xuống, bạn sẽ đương đầu với một
hồ thẳm không đáy...
Vì lý do này chúng ta bám vào
những sự kiện nhỏ nhoi và vô nghĩa. Chúng ta cứ mãi tiến cho đến khi bám dính.
Sự bám víu chứng minh cũng có rõ biết về
một cái trống không bao laẩn chứa bên trong. Bạn cần đến cái gì đó để bám víu.
Nhưng sự bám víu chính là luân hồi, là đau khổ. Vậy hãy buông mình vào vực thẳm;
và khi rơi xuống vực thẳm, bạn sẽ trở thành vực thẳm.
Vậy cái chết không còn hiện hữu.
Vì vực thẳm làm sao có thể chết? Vực thẳm thì vô cùng, vì làm sao khoảng không
có thể có kết thúc? Sự kiện có thể kết thúc, cần thiết tự nó sẽ kết thúc. Chỉ
khoảng không mới có thể vĩnh hằng. Vì thế Mahamudra không đặt trên bất cứ điểm
tựa nào.
Hãy cho phép tôi giải thích điều
này qua những trải nghiệm bạn đang sống. Khi yêu ai - bạn trở thành trống
không. Khi thực sự yêu ai - bạn trở về vô-ngã. Vì thế tình yêu thực sự để thể
hiện rất khó khăn.
Cùng lý do này, Jésus nói về
Thượng đế: “Ngài giống như tình yêu tuyệt đối “Có nghĩa người đã biết vài sự kiện
về Mahamudra - Trước khi nói về giáo huấn ở Jérusalem. Ông đã từng sống ở Ấn độ;
cũng đã đến Tây tạng gặp gở những người như Tilopa và Naropa và đã từng ở trong những tu viện của Phật giáo.
Ông đã học ý nghĩa về những gì
gọi là khoảng không. Và thử diễn dịch sự lãnh hội bằng thuật ngữ Do thái. Thế
là tất cả rối tung lên. Vì sự lãnh hội Phật giáo không thể diễn dịch sang thuật
ngữ Do thái.
Quả thật không thể, vì thuật ngữ
Do thái đặt trên những từ ngữ quá tích cực. Trong khi thuật ngữ Phật học đặt
trên những từ ngữ thuộc về hư không. Cái hư không trống rỗng không thể khẳng định
hay phủ định.
Rải rác đâu đó, người ta luồn
vào lời Jesus vài cái nháy mắt như: “Thượng đế là tình thương “Ông muốn chỉ định
điều gì và cái gì là sự chỉ định? Vì khi yêu, không cần thiết trở thành ai cả.
Nếu là ai, tình thương sẽ không bao giờ đến.
Khi bạn yêu ai, ngay giây phút
ngắn ngủi giữa hai người tình thương nở rộ. Không còn là hai mà lại là hai sự
trống rỗng. Nếu bạn đã trải nghiệm yêu đương mới có thể hiểu được điều này.
Khi hai người yêu nhau ngồi kề
vai; hay hai khoảng không ngồi cùng nhau. Sự gặp gỡ không còn quan trọng, vì
hàng rào không tồn tại, những biên giới đã xóa bỏ. Năng lượng có thể di chuyển
từ người này đến người kia không còn chướng ngại. Và chỉ trong giây phút yêu
đương sâu thẳm này niềm hoan hỉ có thể xuất hiện.
Khi hai người yêu nhau làm tình
trong trạng thái vô-ngã, có nghĩa hai khoảng không hòa điệu, niềm hoan hỉ sẽ xảy
ra. Năng lượng thân vật lý và con người toàn diện không còn lý lịch; họ không
là họ nữa - Vì đã rơi vào vực thẳm.
Nhưng tiếc thay điều này chỉ
kéo dài trong phút chốc. Sau đó họ lấy lại tri thức và tiếp tục bám vào thân vật
lý. Trong tình yêu sâu thẳm nhiều người sợ trở thành điên loại hay chết đi. Họ
sợ hãi về những gì khác có thể xảy ra.
Hố thẳm mở rộng, hiện hữu trở
thành há hốc và đột ngột bạn hiện diện trong lực rơi đầy đe dọa. Vì thế nhiều
người sợ hãi tình yêu thực sự, nên tự thỏa mãn trong tính dục và định nghĩa đó
là “tình yêu “
Tình yêu không phải là tính dục.
Quan hệ tính dục có thể đến trong tình yêu. Có thể là một bộ phận của tình yêu,
nhưng chính tính dục không phải là tình yêu; mà chỉ là hình thức thay thế.
Trong quan hệ tính dục, bạn
tránh né tình yêu. Bạn có cảm tưởng đắm đuối trong yêu đương, nhưng không có
yêu thương. Tính dục như sự hiểu biết lấn sân và cho cảm tưởng như biết mà lại
không biết. Gây ra cảm giác đang yêu đương, đang say đắm. Nhưng không phải là
tình yêu.
Trong tình thương bạn không thể
hiện hữu và người kia cũng vậy. Chỉ trong điều kiện này, đột ngột, cả hai đều
biến mất.Tương tự như thế với Mahamudra. Mahamudra là niềm hoan hỉ toàn diện với toàn thể hiện hữu.
Chính vì thế trong Tantra - mà Tilopa là
vị thầy Mật tông - Trong quan hệ tính dục mãnh liệt, quan hệ đến cực điểm niềm
vui giữa hai người cũng được gọi là Mahamudra.
Trong thánh điện Mật tông, cũng
như trong sách nói về Mật tông, người ta luôn trình bày hai người tình quan hệ
trong niềm hoan hỉ sâu đậm. Điều này trở thành biểu tượng của hỉ lạc tối ưu.
Mahamudra không đặt trên gì cả.
Không cố gắng,
Nhưng vẫn giữ thư giản và tự
nhiên...
Ðây là phương pháp của Tilopa,
và là tất cả phương pháp của Tantra: Không cần cố gắng... Vì nếu cố gắng, bản
ngã sẽ có cơ hội củng cố. Cố gắng đồng nghĩa với tác động để tạo thành.
Vậy trong tình thương không cần
cố gắng . Bạn không thể cố gắng để yêu thương. Nếu cố gắng đương nhiên đó không
phải là yêu thương. Bạn thản nhiên để mình cuốn theo dòng, không cần cố gắng.
Như đơn giản để nó tự xảy ra.
Đây không phải là hành động mà
là sự kiện nhưng không cần cố gắng... Tương tự thế với tất cả và “Cái Tối Ưu”
Không cố gắng, chỉ đơn giản theo dòng... nhưng vẫn giữ thư giản và tự nhiên...
Yoga nói phải cố gắng. Còn
Tantra nói không cố gắng gì cả. Yoga đặt nặng trên bản ngã ngay cả mục đích cuối
cùng được đạt đến. Nhưng Tantra hướng về vô-ngã và quay trở về nguyên thủy nên
không có mức đến hay không có đích để đến.
Cuối cùng, Yoga có một ảnh hưởng,
ý nghĩa và độ sâu nào đó. Cuối cùng nó nói với người đi tìm: “Bây giờ, hãy
buông bỏ bản ngã” - nhưng chỉ vào đoạn kết. Còn Tantra nói vào lúc ban đầu,
ngay bước đầu tiên của hành trình.
Tôi có thể diễn tả điều này :
“Nơi Yoga kết thúc là sự khởi đầu của Tantra. Tuyệt đỉnh của Yoga là khởi đầu
Tantra - và Tantra dẫn đến mục đích tối ưu. Yoga chỉ có thể chuẩn bị cho Tantra
khởi đầu, thế thôi. Vì giai đoạn cuối cùng là hiện hữu trong trạng thái không cố
gắng – Thư giản và tự nhiên “
Tilopa muốn nói gì về “Thư giản
và tự nhiên? “Đừng chiến đấu hay gây hấn với mình - Hãy thư giản. Đừng thử tạo
những cấu trúc như: cá tính, đạo đức... Đừng quá kỷ luật, nếu không kỷ luật sẽ
trở thành sự giới hạn. Nhất là đừng tự giam hãm mình vào trong ngục tù của lề lối.
Hãy giữ thư giản và thả nổi.
Hãy tiến hóa với những gì bạn là.... Hãy trả lời cho hoàn cảnh. Đừng tự giam
hãm trong sự gò bó của cá tính. Ðừng tiến hóa với thái độ quyết định sẽ là gì.
Ðể tự trôi chảy như nước, không cứng ngắt như đá băng.
Ðể cho tự chuyển dịch và trôi
chảy. Hãy hướng đến nơi nào thiên nhiên đưa bạn đi. Đừng đối kháng bằng bất cứ
sự kháng cự nào. Cũng đừng thử áp đặt cái gì đó cho chính mình hay cho bản thể.
Toàn thể xã hội đã dạy bạn áp đặt
mình với những điều này hay điều nọ như: tử tế, đạo đức hay nên là điều này, điều
nọ... Tantra hoàn toàn đứng ngoài những câu thúc của xã hội, văn hóa và văn
minh.
Tantra nói: “Nếu quá văn minh,
bạn sẽ mất quan hệ với tất cả những gì gọi là tự nhiên và trở thành máy móc “Bạn
không còn chuyển dịch hay trôi chảy. Vậy, đừng bó buộc mình vào bất cứ cấu trúc
nào - Hãy sống ngay giây phút hiện tại, sống với rõ biết. Đây là một sự kiện rất
sâu sắc để hiểu biết.
Tại sao con người cố tạo những
cấu trúc bao quanh họ? Như thế họ sẽ không cần rõ biết. Vì nếu không có cá tính
với những cấu trúc bao quanh. Bạn phải cần
sự rõ biết và cần quyết định trong từng giây phút.
Và những quyết định tiền chế
không cần thiết. Bạn không cần có thái độ riêng biệt nào mà chỉ đơn giản trả lời cho hoàn cảnh. Không chuẩn
bị gì cho những gì sẽ xảy ra - Nhưng tực sự cần phải đầy đủ sự rõ biết.
Nhưng để tránh rõ biết, nhiều
người đã tạo ra lắm mưu mẹo như: Cá
tính... hay tự buộc vào kỷ luật nào đó cho dù có hiểu hay không. Vì tin rằng với
kỷ luật sẽ bảo vệ cho những gì bất trắc sẽ xảy ra !.
Hãy có thói quen luôn nhìn và
nói sự thật. Nên xem đó là một nguyên tắc và sau đó sẽ không còn lo âu. Ai đó
yêu cầu bạn điều gì; bạn nên nói thật. Nhưng do thói quen, sự thật không được
nói ra trong cuộc sống. Vì cuộc sống không đơn giản. Và cuộc sống là hiện tượng
rất phức tạp.
Đôi khi, lời nói dối có thể cần
thiết,đôi khi sự thật lại có thể nguy hiễm - Vì thế cần phải thật rõ biết. Ví dụ,
nếu ai đó được cứu sống nhờ vào lời nói dối. Nếu không phiền đến ai và một cuộc
sống sẽ được cứu vớt, bạn sẽ làm gì?
Nếu tâm thức bám chặt với nhận
định phải nói sự thật, có nghĩa sẽ phá hủy một cuộc sống. Không gì có giá trị
như cuộc sống, không một sự thật nào quí báu như cuộc sống. Điều này đôi khi sự
thật có thể giết người. Vậy phải làm sao?
Mục đích duy nhất để tránh thói
quen cá nhân quá lâu năm của tư tưởng: “Tôi là con người của sự thật “Có nghĩa
bạn đồng ý hy sinh một mạng sống chỉ vì niềm tự hào là con người của sự thật. Nếu
chỉ vì thế thì quả thật quá chua xót.
Thật quá lố, vì hoàn toàn vô
nghĩa. Nếu một cuộc sống có thể được cứu, tuy bị xem như mình là người nói dóc.
Nhưng đâu phải là vấn đề? Thế thì tại sao lại lo lắng nhiều về những gì người
khác sẽ nói về bạn?
Điều này thật khó khăn và không
đơn giản; để tạo ra cấu trúc cứng ngắt vì cuộc sống không ngừng thay đổi. Ở mỗi
giây phút, ở mỗi hoàn cảnh mới chúng ta cần phải trả lời. Chỉ cần trả lời với đầy
đủ rõ biết - Thế thôi. Hãy quyết định thể hiện hoàn cảnh chính nó, không cần tiền
chế hay áp đặt.
Đừng chồng chất trong tâm thức
đầy những cấu trúc. Hãy đơn giản thư giản trong rõ biết và tự nhiên. Như thế mà
tất cả con người tôn giáo chân chính hiện hữu. Nếu không, họ sẽ chết. Vì hành động
theo thói quen, chỉ hành động theo thói quen. Ðây là sự hợp cách hóa không phải
là tự do. Và sự rõ biết thì cần tự do tuyệt đối.
Hãy thư giản. Nên nhớ, có thể
những từ này rất mãnh liệt. Hãy để chúng xâm nhập vào bạn: “Từ bỏ cho đến khi
có thể tự hòa vào mọi hoàn cảnh dễ dàng như nước - tương tự như nước đổ vào ly
sẽ trở thành dạng thức cái ly.”
Nó không chống đối, cũng không
nói: Ðây không phải là dạng thức nguyên thủy. Nếu được đổ vào bình - nó sẽ mang
hình dáng chiếc bình. Nước không bao giờ chống đối, vì nó trôi chảy. Thế nên
hãy giữ sự trôi chảy như tính nước.
Ðôi khi cần đi về hướng Nam hay
Bắc. Có nghĩa cần thay đổi phương hướng; cần phải thích nghi với hoàn cảnh.
Nhưng nếu bạn biết làm sao để thích nghi, như thế cũng quá đủ.
Biển cả thật sự không xa vời vì
biết để tự trôi nổi. Vậy, đừng tạo ra mô hình- nhưng xã hội để cố tạo ra nó,
cũng như tất cả tôn giáo. Vậy đừng tạo ra mô hình - nhưng xã hội hay tất cả tôn
giáo lại cố tạo ra một hình thức theo quy chế.
Chỉ vài người, những người đã tỉnh
thức đủ dũng cảm nói lên sự thật. Và sự thật có nghĩa: “Chúng ta cần thư giản
và tự nhiên” Và nếu biết thư giản sẽ tự nhiên. Chắc chắn như thế.
Tilopa không nói: “Hãy đạo đức”;
mà ông nói: “Hãy tự nhiên” Ðây là chiếu hướng hoàn toàn đối kháng. Ðồng nghĩa:
Người đạo đức không thể tự nhiên. Họ không thể tự nhiên.
Nếu cảm thấy giận dữ, họ không
thể buông thả theo cơn giận vì khuôn khổ đạo đức không cho phép như thế. Nếu cảm
thấy yêu thương, họ không thể buông thả theo yêu thương. Chỉ vì lớp đạo đức !.
Có nghĩa luôn phải vận hành theo đạo đức; vì thế họ không thể hài hòa với bản
chất chính mình.
Tôi nói với bạn điều này: “Nếu
bắt đầu sống theo mô hình luân lý và không theo đúng bản chất. Bạn không bao giờ
đạt đến trạng thái Mahamudra. Vì đây là trạng thái tự nhiên, trạng thái tư
nhiên cao nhất của con người”
Tôi nói với bạn: “Nếu cảm thấy
giận dữ hãy giận dữ - Nhưng trong trạng thái hoàn toàn rõ biết. Vì giận dữ
không thể chinh phục sự rõ biết, thế thôi” Hãy để cơn giận dữ hiện hữu. Ðể nó đến
nhưng hoàn toàn rõ biết về những gì đang xảy ra.
Thư giản tự nhiên đầy rõ biết,
hãy là quan sát viên với những gì đang xảy ra. Từ từ bạn nhận thức đơn giản hơn
nhiều vì sự việc đã biến mất. Nó không xảy ra nữa, và bạn không cần chút cố gắng
nào. Bạn không hủy diệt vì đơn giản chúng đã trở về nơi xuất phát.
Khi sự rõ biết hiện diện, giận
dữ từ từ biến mất. Vì giận dữ là hoàn toàn ngu xuẩn - Không phải xấu, hãy nhớ từ
“xấu” nghĩa rất nặng nề. Ðơn giản nó trở thành ngu xuẩn. Không phải vì xấu nên
bạn không thể tiếp cận. Nó chỉ vô nghĩa; nhưng không phải là tội lỗi mà là ngu
xuẩn .
Khi lòng tham biến mất, bản chất ngu xuẩn tự lộ diện. Lòng ganh tỵ
biến mất, nó trở lại hình dạng hoàn toàn ngu xuẩn. Hãy nhớ sự đánh giá
này. Trong đạo đức, phải có những gì là
tốt và những gì là xấu. Nhưng trong phương cách tự nhiên, chỉ có minh triết và
ngu xuẩn.
Con người tự nhiên thì minh triết
cũng không tốt . Một người không tự nhiên thì ngu xuẩn cũng không xấu. Thật
không có gì xấu hay tốt, chỉ những sự kiện minh triết và ngu xuẩn.
Nếu ngu xuẩn, có nghĩa tự gây
đau khổ cho mình và người khác. Nếu minh triết sẽ không làm thương tổn người
khác hay chính bạn. Tội lỗi hay đức hạnh không hề hiện hữu. Vì minh triết đã là
tất cả những gì đang hiện hữu.
Nếu muốn gọi đức hạnh, cứ gọi.
Chẳng gì phải e dè. Sự vô minh chỉ hiện diện, khi bạn muốn chỉ định thế nào là
tội lỗi - Và đây chính là tội lỗi duy nhất. Như vậy làm sao chuyển hoá vô minh
thành minh triết? Vì đây là sự chuyển hóa duy nhất – và bạn không thể cưỡng
bách. Nó sẽ xảy ra khi bạn thư giản và tự nhiên.
... Khi giữ thư giản và tự nhiên,
Có thể thoát khỏi những gông cùm -
Và đạt giải thoát.
Như thế con hoàn toàn tự do. Điều
này tuy khó lúc ban đầu, vì những thói quen củ không ngừng hiện diện; bức bách
bạn thực hiện cái gì đó như: Giận dữ... và những thói quen củ muốn phơi bày.
Có người khi cười lại giận dữ,
bạn có thể tin chắc về điều này. Ngay trong nụ cười vẫn chứa đựng sự giận dữ. Họ
che dấu sự giậh dữ bằng nụ cười giả tạo trên môi. Đây là những người hoàn toàn
đạo đức giả.
Người đạo đức giả là một người
giả tạo. Nếu cơn giận dữ hiện diện họ sẽ tươi cười. Nếu thù hận họ sẽ chứng tỏ
đang yêu thương. Nếu muốn chém giết, họ giả bộ nhân từ. Người đạo đức giả là một
nhà luân lý hoàn toàn tuyệt đối nhân tạo. Một đóa hoa bằng plastique, xấu xí
hoàn toàn vô ích. Nhưng không hề là đóa hoa mà là sự bắt chước hay sao chép vụng
về.
Tantra là con đường tự nhiên. Vậy
hãy thư giản và tự nhiên. Điều này tuy khó khăn vì những thói quen củ cần phải
phá vở. Điều này rất khó khăn vì bạn đang sống trong xã hội đạo đức giả toàn diện.
Quả thật là khó khăn vì bạn sẽ đương đầu với những gương mặt đạo đức giả khắp
nơi.
Phải vượt qua điều này. Tuy thật
gian nan vì quá nhiều những giá trị giả tạo. Ðầy rẫy những vật giả mạo do nhân
tạo. Có thể bạn cảm thấy hoàn toàn đơn độc. Nhưng chỉ cần bước qua và sẽ có người
cảm nhận sự chân chính nơi bạn.
Cũng đừng quên cơn giận chân
chính tuyệt vời hơn ngàn nụ cười giả tạo. Vì nó đã chân chính. Và người không
thể giận dữ chân chính thì không thể chân chính. Ít ra họ đã chân chính vì dám
sống thật với bản thể. Dù điều gì xảy ra, bạn vẫn có thể đảm bảo tất cả sự kiện
hoàn toàn chân thật.
Đây là sự quan sát chính mình.
Cơn giận thật sự thì tuyệt vời và một nụ cười giả tạo lại hoàn toàn xấu xí. Sự
thù hận chân chính có sắc đẹp riêng của nó; cũng như tình thương thật sự. Vì vẻ
đẹp dính liền với sự thật.
Vẻ đẹp không liên quan đến thù
hận hay tình thương; mà vẻ đẹp bắt nguồn từ sự thật. Sự thật thì tuyệt vời dù
cho hình tướng nó thế nào. Người chết thực sự thì đẹp hơn người sống dật dờ hay
giả tạo. Vì ít ra đã thể hiện rõ phẩm chất chân chính.
Vợ Mulla Nasrudin chết. Hàng
xóm chạy tới, nhưng Mulla Narusdin vẫn đứng yên lặng như không gì xảy ra. Hàng
xóm bắt đầu rên xiết, khóc lóc và nói: “Làm gì đứng đó, Narusdin? Vợ anh chết rồi”
. Nasrudin đáp: “Hãy chờ !. Bà ấy láo cho đến nổi, phải chờ ít ra thêm ba ngày
trước khi biết thật hay không”
Nên nhớ vẻ đẹp hình thành từ sự
thật chân chính. Hãy chân chính, chắc chắn bạn sẽ nẩy nở. Hãy chân chính hơn nữa,
bạn sẽ cảm nhận: Từ từ, nhiều sự việc bổng dưng biến mất. Nhưng không quá cố gắng.
Tự chúng sẽ xuất hiện. Khi biết về nghệ thuật này, bạn luôn thư giản, tự nhiên
và đầy chân chính.
Và Tilopa nói: “Con người có thể
tự giải thoát khỏi gông cùm. Và như thế đạt được giải thoát” Sự giải thoát
không xa vời; đơn giản nó đang ẩn mình sau lưng bạn. Ngay giây phút bạn chân
chính. Cánh cửa tự mở ra - nhưng nếu láo khoét, tự phụ, đạo đức giả. Bạn giả tạo
một cách tinh vi sẽ thấy giải thoát thật xa vời.
Không bao giờ xa vời! Đối với
người chân chính, sự giải thoát hoàn toàn đơn giản và tự nhiên. Tự nhiên hơn tất
cả những gì còn lại. Như nước chảy về biển cả, như sương hướng lên trời, như mặt
trời thì nóng và mặt trăng tươi mát. Như thế, sự giải thoát chỉ thuộc về con
người chân chính. Không gì để khoe khoang. Không gì để đạt đến và bạn có thể tự
duy trì sự thật với mọi người.
Khi người ta hỏi Lin chi: “Điều
gì xảy ra cho anh? Nhiều người nói rằng anh đã đạt tỉnh thức” Ông nhún vai và
đáp: “Xảy đến? Không gì cả, tôi đốn củi trong rừng và xách nước đến tu viện.
Gánh nước từ nguồn và dự trữ củi cho mùa đông sắp đến” Ông đã nhún vai - đây là
một trong vài động tác đầy ý nghĩa.
Những gì muốn nói là: “Không gì
xảy ra. Bạn đã đặt ra câu hỏi vô nghĩa !. Thật tự nhiên khi đi lấy nước từ nguồn
và đốn củi trong rừng. Cuộc sống tuyệt đối tự nhiên như thế” Linh chi nói: “Khi
thèm ngủ - tôi ngủ và khi đói - tôi ăn”
Cuộc sống hoàn toàn tự nhiên. Sự
giải thoát, là phong cách hoàn toàn tự nhiên của bạn. Không gì để huyên hoang rằng
đã đạt đến cái gì đó vĩ đại. Vì thật sự không có gì vĩ đại và tuyệt diệu. Ở đây
chỉ đơn giản và tự nhiên là chính mình.
Nhưng làm sao để thể hiện? Hãy
từ bỏ tham vọng đạo đức giả với tất cả những gì bạn cố vun trồng quanh bản thể
tự nhiên - Ðơn giản hãy trở về tự nhiên. Ban đầu, thật sự rất khó khăn, nhưng
chỉ lúc đầu. Khi đã hài hòa với điều này,
người khác sẽ cảm thấy cái gì đó đã xảy ra nơi bạn.
Vì một người chân chính có sức
mạnh và tính thu hút thật sự. Từ từ họ sẽ hiểu, có cái gì đó đã xảy ra: “Người
này không còn thuộc về thế giới này, vì hoàn toàn khác với những gì chúng ta biết”
Bạn không còn lạc hướng,
vì những sự việc nhân tạo sẽ tự rơi rụng.
Và khi sự trống không hình thành do sự nhân tạo đã rơi rụng. Những giả dối, những
chiếc mặt nạ không thể tồn tại.
Con người tự nhiên bắt đầu chớm
nở. Nhưng cũng cần thời gian và không gian. Thế hãy tự nhiên, trống rỗng và thư
giản. Và nhất là đừng chờ đợi; để trở về nguyên lý nền tảng nhất của cuộc sống
chính bạn.