Chương 11. Bài ca của sự sống

Chương 11. Bài ca của sự sống

Price:

Read more

Thuật giả kim mới hướng bạn vào trong
Bài giảng về Thiền
Chương 11. Bài ca của sự sống

Lắng nghe bài ca của sự sống.
"Tìm nó và lắng nghe nó trước hết trong tâm riêng của ông. Ban đầu ông có thể nói không chắc nó có đó; khi tôi tìm tôi chỉ thấy chỉ sự chói tai. Nhìn sâu hơn đi. Nếu ông lại thất bại, dừng lại và lại nhìn sâu hơn. Có giai điệu tự nhiên, chỗ mờ tối được thấy trong mọi tâm con người. Nó có thể bị che kín và hoàn toàn bị che giấu và bị làm cho im lặng - nhưng nó có đó."
Lắng nghe bài ca của sự sống. Sự sống là giai điệu; sự tồn tại là âm nhạc - bởi nhiều lí do thế.
Sự tồn tại là hài hoà; nó không hỗn loạn. Nó không hỗn độn; nó là trật tự hài hoà, sự thống nhất. Phức tạp thế, bao la thế, nhưng dầu vậy vẫn được thống nhất. Và sự sống rung động - từ nguyên tử thấp nhất tới ngôi sao cao nhất. Chiều dài sóng khác nhau, dao động ở các tần số khác nhau, nhưng cái toàn thể rung động trong sự thống nhất sâu sắc, trong hài hoà. Plotinus đã gọi điều này là 'âm nhạc của thiên cầu'. Toàn thể sự tồn tại là âm nhạc.
Nó là âm nhạc theo nghĩa khác nữa. Yoga, mật tông và mọi trường phái đã từng làm việc một cách bí truyền cho cuộc hành trình bên trong của tâm thức con người nói rằng sự sống bao gồm âm thanh; sự tồn tại bao gồm âm thanh.
Khoa học nói khác, nhưng không khác nhiều. Khoa học nói rằng hạt cơ bản là điện chứ không là âm thanh. Nhưng khoa học cũng nói rằng âm thanh là một phương thức của điện, một cách diễn đạt của điện - rằng âm thanh bao gồm các hạt điện.
Yoga nói rằng yếu tố cơ bản, đơn vị cơ bản của sự tồn tại, là âm thanh, và điện là phương thức của âm thanh. Đó là lí do tại sao chúng ta có huyền thoại rằng, qua âm nhạc, lửa có thể được tạo ra. Nếu lửa (nếu điện) không là gì ngoài tổ hợp của âm thanh, thế thì lửa có thể được tạo ra.
Khác biệt này giữa thái độ khoa học và thái độ yoga là đáng để hiểu. Tại sao khoa học nói rằng âm thanh không là gì ngoài điện và yoga nói rằng điện không là gì ngoài âm thanh? Vì khoa học tiếp cận tới sự tồn tại qua vật chất, và yoga tiếp cận tới nó qua sự sống.
Bạn càng thấm sâu vào bên trong bản thân bạn, bạn sẽ càng tìm thấy thế giới mới của âm thanh và im lặng. Khi bạn đạt tới cốt lõi bên trong nhất của bản thể bạn, bạn sẽ thấy âm thanh vô âm. Đó là điều người Hindus đã gọi là nad: anahat nad - âm thanh không được tạo ra, cái là chính sự sống của bạn. Nó không được tạo ra bởi bất kì cái gì, nó không được chế tạo ra. Nó chỉ có đó. Nó có tính vũ trụ.
Aum là âm thanh của âm đó. Nếu bạn đi sâu vào bên trong, khi cốt lõi tối thượng được đạt tới bạn nghethấy âm thanh aum. Không phải là bạn tạo ra nó. Nó đơn giản có đó, rung động. Nó là phần tử cơ bản của sự sống
Lời kinh này nói Lắng nghe bài ca của sự sống. Nhưng bạn không thể lắng nghe nó chừng nào bạn chưa nghe nó bên trong tâm riêng của bạn. Bất kì cái gì bạn có thể thấy đều phải được thấy trước hết bên trong tâm riêng của bạn bằng không bạn không thể thấy được nó, bạn không thể nghe được nó. Kinh nghiệm cơ bản phải là bên trong. Chỉ thế thì cái bên ngoài mới có thể được trải nghiệm.
Bất kì cái gì bạn biết trong thế giới bên ngoài đều không là gì ngoài việc phản xạ hay phóng chiếu. Nếu bạn được rót đầy bằng yêu, toàn thể sự sống dường như được rót đầy bằng yêu. Nếu bạn đang ngồi cùng người yêu của bạn, toàn thể sự tồn tại là tốt lành. Không cái gì sai, không có khổ. Toàn thể sự tồn tại được rót đầy bằng âm nhạc sâu sắc, vì bạn được rót đầy bằng âm nhạc sâu sắc. Không có nốt chói tai trong bạn; tâm bạn cảm thấy hài hoà sâu sắc. Bạn là một với người yêu của bạn hay bạn của bạn tới mức tính một này lan toả khắp nơi.
Nếu bạn trong đau khổ sâu sắc - khổ, buồn, phiền muộn - toàn thể sự tồn tại dường như bị phiền muộn. Chính là bạn, không phải sự tồn tại. Sự tồn tại vẫn còn như cũ, nhưng bầu khí hậu của tâm trí bạn thay đổi. Trong bầu khí hậu này sự tồn tại có vẻ buồn. Trong bầu khí hậu khác sự tồn tại dường như mở hội. Nó không phải vậy; sự tồn tại bao giờ cũng là vậy. Nhưng bạn liên tục thay đổi, và tâm trí bạn liên tục được phóng chiếu. Sự tồn tại vận hành như chiếc gương. Bạn được soi gương trong nó.
Nếu bạn nghĩ rằng bất kì cái gì bạn đã diễn giải là sự kiện và không chỉ là phóng chiếu, bạn sẽ rơi vào ảo tưởngngày càng sâu hơn. Nhưng nếu bạn có thể hiểu rằng nó không phải là sự kiện mà là hư cấu của tâm trí - điều đó tuỳ thuộc vào bạn, không vào bản thân sự tồn tại - thế thì bạn có thể thay đổi. Bạn có thể đi qua chuyển hoá, cuộc cách mạng bên trong có thể xảy ra, vì bây giờ điều đó là tuỳ ở bạn.
Thế giới có thể là hỗn độn nếu bạn hỗn độn. Thế giới có thể là trật tự nếu bạn là trật tự. Thế giới có thể chết nếu bạn chết bên trong; thế giới có thể sống động, sống động thừa thãi, nếu bạn sống động bên trong. Điều đó tuỳ ở bạn. Bạn là thế giới. Chỉ bạn mới tồn tại thực, không cái gì khác. Mọi thứ khác chỉ là gương. Tôi nhớ tới một giai thoại.
Một hoàng đế, một hoàng đế rất hùng mạnh, đã làm ra một cung điện, một cung điện gương. Khắp xung quanh, khắp cung điện, toàn là gương. Hoàng đế là người rất đẹp và ông ấy bị mê mẩn với cái đẹp riêng của ông ấy tới mức ông ấy không bao giờ bị hấp dẫn theo bất kì cách nào tới bất kì ai khác. Ông ấy là một Narcissus. Ông ấy chỉ yêu bản thân ông ấy và ông ấy nghĩ rằng mọi người khác đều xấu. Cuối cùng, ông ấy ngăn cấm mọi người khác không được vào cung điện của ông ấy. Ông ấy sống một mình ở đó, nhìn vào mặt riêng của mình ở mọi nơi trong cung điện. Có những tấm gương ở mọi nơi, hàng nghìn và hàng nghìn phản xạ của mặt riêng của ông ấy.
Nhưng thế rồi dần dần ông ấy phát chán, chán ngán. Ông ấy bắt đầu không thích bản thân mình. Ông ấy gặp gỡ bản thân mình cả ngày, đương đầu với bản thân mình. Ông ấy trở nên ốm; ông ấy trở nên buồn và chán chường. Ông ấy trở nên đờ đẫn tới mức ông ấy gần như trên bờ chờ chết. Ông ấy đơn giản chán ngán với bản thân ông ấy.
Thế rồi đột nhiên ông ấy nhớ ra: "Cung điện này là sáng tạo riêng của mình. Mình không cần ở đây. Không có ai ép buộc mình ở đây."
Thế là ông ấy phá vỡ một bức tường gương - ông ấy ném chiếc ghế qua nó. Và lần đầu tiên trong nhiều năm, bầu trời nhìn vào bên trong. Lúc đó là đêm trăng tròn và ánh trăng xuyên vào bên trong. Một thế giới tươi tắn, một thế giới mới, sống động. Ông ấy đi vào tiếp xúc với nó.
Ông ấy nhảy ra khỏi đáy địa ngục, ra khỏi nhà tù này. Bây giờ ông ấy không chết, không đờ đẫn, không ở điểm chết. Ông ấy bắt đầu nhảy múa, ông ấy bắt đầu mở hội. Ông ấy quên mất mặt mình hoàn toàn. Và tương truyền ông ấy không bao giờ nhìn vào gương lần nữa.
Đây là điều đang xảy ra cho từng người trong chúng ta. Nó không phải là giai thoại về hoàng đế vô danh nào đó đâu. Nó là về bạn đấy. Bạn sống trong ngôi nhà bằng gương. Khi bạn nhìn vào mặt vợ bạn đó không phải là mặt thật của cô ấy mà bạn thấy đâu. Nó là phóng chiếu. Nó là mặt riêng của bạn được phản xạ trong mặt vợ bạn. Khi bạn nhìn vào hoa đó không phải là đoá hoa bạn đang nhìn vào đâu. Nó là đoá hoa tâm trí riêng của bạn được phóng chiếu lên đoá hoa thực mà bạn đang nhìn vào.
Mọi nơi, bạn đi cùng các tấm gương riêng của bạn, hình ảnh riêng của bạn. Và thế thì, tất nhiên, bạn phát chán, bạn ngán với toàn thể sự việc, và bạn nói, "Cuộc sống là khổ." Bạn nói, "Dường như là chẳng có nghĩa nào cho nó." Bạn nói, "Tốt hơn cả là tự tử đi cho rồi. Dường như không có chủ định nào cho cuộc sống. Mình chẳng đi đâu cả, cứ đi lòng vòng trong vòng tròn. Nó chẳng dẫn tới đâu cả. Mọi ngày đều như nhau, cùng việc lặp lại."
Nhưng điều đó không là vậy vì sự tồn tại, điều đó là vì bạn. Vứt các tấm gương đó đi, đập các tấm gương đóra. Bước ra khỏi cung điện của bạn, bước ra khỏi giam cầm của bạn, và nhìn vào thế giới không qua các ý nghĩ, không qua các tâm trạng. Nhìn vào thế giới bằng con mắt trần, lắng nghe nó bằng tai trần. Không cho phép bất kì trạng thái tâm trí nào tới giữa bạn và thế giới.
Đây là điều tôi gọi là thiền: nhìn vào thế giới mà không có tâm trí. Thế thì mọi thứ là mới, tươi tắn. Mọi thứ là sống động, sống động vĩnh hằng; mọi thứ là thiêng liêng. Nhưng để đi tới điểm này bạn sẽ phải làm tiếp xúc sâu, xuyên thấu sâu, vào trong tâm riêng của bạn; vì ở đó, nhựa sống đang chờ đợi bạn. Bạn có thể gọi nó là 'nước cam lồ'. Nó đang đợi bạn. Lời kinh này nói:
Lắng nghe bài ca của sự sống.
"Tìm nó và lắng nghe nó trước hết trong tâm riêng của ông. Ban đầu ông có thể nói không chắc nó có đó; khi tôi tìm tôi chỉ thấy chỉ sự chói tai. Nhìn sâu hơn đi. Nếu ông lại thất bại, dừng lại và lại nhìn sâu hơn. Có giai điệu tự nhiên, chỗ mờ tối được thấy trong mọi tâm con người. Nó có thể bị che kín và hoàn toàn bị che giấu và bị làm cho im lặng - nhưng nó có đó."
Khi, lần đầu tiên, người ta thử đi vào bên trong, người ta đương đầu với tiếng ồn: đám đông, các ý nghĩ, sự điên khùng; mọi thứ nhưng trừ im lặng. Nhưng đừng bị ngã lòng. Cứ dửng dưng với tất cả những tiếng ồn này mà bạn đương đầu ở bên trong.
Khi tôi nói, "Dửng dưng," tôi ngụ ý không làm gì về nó; chỉ dửng dưng. Không nói, "Cái này xấu." Không nói, "Làm sao tôi có thể dừng nó lại được?" Không cố dừng nó lại; bạn không thể làm được đâu. Cho phép nó tuônchảy đi - hệt như mây đang trôi nổi trên trời và bạn ngắm nhìn chúng. Hay dường như giao thông đang diễn ra trên phố và bạn đang quan sát. Chỉ đứng sang bên và quan sát giao thông di chuyển, hay đứng trên bờ và nhìn dòng sông đang chảy. Không làm gì cả; chỉ đứng đó. Dửng dưng, không quan tâm, không tham gia theo bất kì cách nào.
Nếu bạn có thể làm điều này - đây là điều việc chứng kiến là gì. Nếu bạn có thể làm điều này, dần dần bạn sẽ xuyên thấu ngày càng sâu hơn. Đừng bị ngã lòng, vì chung cuộc, cuối cùng, nguồn âm nhạc sâu sắc, hài hoà sâu sắc, sự tồn tại với nhịp điệu sâu sắc đang chờ đợi bên trong bạn. Xuyên thấu qua đám đông này và bạn sẽ đạt tới nó.
"Tại chính cơ sở của bản tính của ông, ông sẽ thấy đức tin, hi vọng và tình yêu. Người mà chọn cái ác từ chối nhìn vào bên trong bản thân mình, bịt tai lại với giai điệu của tâm mình, như người đó làm mù mắt mình với ánh sáng của linh hồn mình. Người đó làm điều này là vì người đó thấy dễ sống hơn trong ham muốn. Nhưng bên dưới mọi sự sống là dòng chảy mạnh mà không thể nào được kiểm; nước lớn có đó trong thực tế. Tìm chúng..."
"Tại chính cơ sở của bản tính của ông, ông sẽ thấy đức tin, hi vọng và tình yêu" - ba điều này. Nếu bạn có thể làm ra tiếp xúc với âm nhạc bên trong, ba điều này sẽ nở hoa một cách tự phát bên trong bạn: đức tin, hi vọng và tình yêu. Nhưng những từ này có các nghĩa rất khác nhau. Chúng không ngụ ý những điều bình thường mà chúng ta ngụ ý qua chúng.
Khi chúng ta nói đức tin, điều chúng ta ngụ ý là niềm tin. Niềm tin không phải là đức tin. Niềm tin nghĩa là một thứ bị ép buộc. Hoài nghi ẩn kín ở đó, nhưng bạn đã bao bọc bản thân bạn trong niềm tin và đẩy hoài nghi vào bên trong.
Chẳng hạn, bạn nói, "Tôi tin vào Thượng đế." Bạn ngụ ý gì? Có thực là không có hoài nghi không? Hoài nghi có đó. Niềm tin không thể cắt bỏ được hoài nghi; nó chỉ có thể che giấu hoài nghi. Thực sự, vì hoài nghi mà bạn tin. Bạn sợ hoài nghi. Nếu bạn không tin, nếu bạn hoài nghi, bạn sẽ cảm thấy rất bất tiện. Niềm tin cho bạn thuận tiện, thoải mái, khuây khoả, an ủi. Bạn cảm thấy dễ dàng. Nhưng niềm tin chỉ là mẽ ngoài trí tuệ, tâm trí. Đằng sau nó, hoài nghi bao giờ cũng lẩn khuất.
Bạn sẽ tìm thấy hoài nghi được ẩn kín bên trong mọi niềm tin. Nếu bạn nói, "Tôi tin tưởng mạnh mẽ," điều đó có nghĩa là bạn có hoài nghi rất mạnh mẽ đằng sau nó. Những người nói, "Tôi tin tưởng tuyệt đối," có hoài nghi tuyệt đối bên trong họ. Nhu cầu về niềm tin là gì? Nhu cầu là vì hoài nghi có đó và bạn cảm thấy bất tiện bởi nó.
Đó là lí do tại sao nhiều người thế là hữu thần và ít người thế là vô thần. Nhưng trong thực tế, thế giới đầy những người vô thần và tìm ra người hữu thần là rất khó; điều đó là không thể được. Toàn thể sự việc chỉ là giả. Mọi người nói rằng họ tin vào Thượng đế vì dường như khó mà không tin, và bất tiện. Về mặt xã hội, về mặt chính thức, điều đó là không tốt.
Không phải là họ tin đâu. Họ hoài nghi, họ biết họ hoài nghi, nhưng họ tự lừa bản thân họ. Cuộc sống của họ vẫn còn không bị động tới bởi niềm tin của họ; tôn giáo của họ vẫn còn là tôn giáo chủ nhật. Cuộc sống của họ không bị đụng chạm chút nào. Vào chủ nhật họ tới nhàthờ và cầu nguyện như một nghi thức xã hội, như cách xử sự tốt. Thế rồi, ngoài nhà thờ, họ lại là như cũ. Trong sáu ngày họ vẫn còn phi tôn giáo; trong một ngày họ trở thành có tính tôn giáo. Điều đó là có thể được không? Sáu ngày bạn vẫn còn xấu và một ngày bạn trở nên đẹp sao? Sáu ngày bạn vẫn còn tệ và một ngày bạn trở thành tốt sao? Sáu ngày bạn vẫn còn ác và đột nhiên một ngày bạn trở thành thánh thiện sao? Điều đó có thể được không?
Điều đó là không thể được. Ngày thứ bẩy phải là ngày giả; sáu ngày là thực. Ngày thứ bẩy chỉ là thủ đoạn để lừa bản thân mình và người khác.
Niềm tin là giả. Nó giúp ích, tiện dụng, nhưng không thực. Đức tin là khác toàn bộ. Niềm tin nghĩa là hoài nghi bị ẩn kín ở đó; đức tin nghĩa là hoài nghi đã biến mất. Đây là khác biệt.
Đức tin nghĩa là hoài nghi đã biến mất. Niềm tin nghĩa là hoài nghi có đó và bạn đã tạo ra niềm tin chống lại nó. Bạn hoài nghi liệu Thượng đế có tồn tại hay không, nhưng bạn nói, "Tôi tin," vì vợ bạn ốm và nếu bạn không tin, ai mà biết được? Thượng đế có thể có đó. Hay việc làm của bạn đang có nguy cơ bị mất. Ai biết được? Thượng đế có thể giúp. Và nếu bạn không tin, thế thì ngài sẽ không giúp. Tiện lợi; nó có tiện ích nào đó cho bạn. Nhưng, hoài nghi có đó.
Đức tin nghĩa là hoài nghi đã biến mất. Nó là việc thiếu vắng hoài nghi. Nhưng nó có thể biến mất chỉ khi bạn đã biết cái gì đó bên trong; khi niềm tin đã không được trao cho bạn, việc biết đã nảy sinh trong bạn. Khi bạn đã đi tới biết, nhận ra, thế thì đức tin nảy sinh.
Và hi vọng. Hi vọng này không phải là hi vọng của ham muốn. Hi vọng này không có nghĩa hi vọng về tương lai. Nó không liên quan theo bất kì nghĩa nào với tươnglai. Hi vọng này đơn giản nghĩa là thái độ hi vọng về mọi thứ. Về mọi thứ. Cái nhìn lạc quan, thái độ hi vọng. Nhìn vào phía vàng của mọi thứ. Bất kì cái gì xảy ra bạn vẫn còn hi vọng, bạn không bị chán nản.
Chán nản tới chỉ nếu bạn nhìn vào phía sai của mọi thứ. Mọi vật đều có hai phía: phía sai và phía đúng. Bạn có thể nhìn vào phía sai và thế thì bạn sẽ bị chán nản, hay bạn có thể nhìn vào phía đúng, phía vàng và bạn sẽ hạnh phúc. Cho nên, nó là tuỳ.
Người vô vọng bao giờ cũng nhìn vào cái sai. Điều đầu tiên người đó cố tìm là cái sai. Nếu tôi bảo người đó, "Người này là người thổi sáo hay," người đó đầu tiên sẽ nhìn vào người này và nói, "Không, tôi không thể tin được rằng anh ta thổi sáo vì anh ta là kẻ cắp." Mối quan tâm là gì? Một người có thể là kẻ cắp và người thổi sáo giỏi chứ. Nhưng người đó sẽ phủ nhận khả năng này. Người đó sẽ nói, "Không, anh ta không thể vậy được. Anh ta là kẻ cắp, kẻ cắp nổi tiếng. Làm sao anh ta có thể là người thổi sáo giỏi được?"
Đây là tâm trí vô vọng. Với một tâm trí đầy hi vọng, nếu tôi nói, "Người này là kẻ cắp," người đó sẽ nói, "Nhưng làm sao anh ta có thể là kẻ cắp được? Anh ta là người thổi sáo giỏi thế?"
Bạn nhìn vào mọi sự như thế nào? Với hi vọng hay với vô vọng? Bình thường, chừng nào bạn chưa chạm tới âm nhạc bên trong, bạn sẽ nhìn thế giới với thái độ vô vọng. Thế thì mọi thứ là sai và bất kì cái gì được làm cũng đều sai. Và từ mọi nơi, bạn sẽ suy diễn ra khổ. Bạn sẽ trở thành chuyên gia về là khổ. Bất kì cái gì sẽ giúp cho bạn khổ, bất kì cái gì.
Khi bạn chạm tới im lặng bên trong này, âm nhạc bên trong này, bạn trở thành có tính hi vọng; bạn trởthành hi vọng. Bất kì cái gì hiện hữu, bạn đều thấy. Bạn bao giờ cũng chạm tới cốt lõi bên trong nhất của nó, tâm của nó. Và thế thì, không có chán nản.
Và yêu. Bình thường, yêu là mối quan hệ. Nhưng khi bạn chạm tới bản thể bên trong nhất, yêu trở thành trạng thái của bạn chứ không là mối quan hệ. Nó không phải là giữa bạn và ai đó khác. Bây giờ nó là điều bạn đã trở thành yêu, bạn đã trở thành việc yêu. Nó không phải là mối quan hệ. Cho dù bạn một mình, ngồi dưới cây, bạn sẽ vẫn là việc yêu. Đơn độc, một mình, không ai có đó, bạn vẫn sẽ là việc yêu.
Điều đó giống hệt đoá hoa đơn độc mọc trên con đường không ai biết. Không ai đi qua đó, nhưng hoa vẫn cứ lan toả hương thơm của nó. Đó là trạng thái của nó. Không phải là khi vua nào đó đi qua thì hoa sẽ cho hương thơm của nó. Không phải là nếu người ăn xin nào đó đi qua hoa sẽ không cho hương thơm của nó. Nếu người ăn xin đia qua, hoa cho hương thơm của nó. Nếu nhà vua đi qua, hoa cho hương thơm của nó. Nếu không ai đi qua, thế nữa hoa vẫn lan toả hương thơm của nó. Hương thơm là chính trạng thái bản thể của hoa. Nó không phải là mối quan hệ.
Yêu của chúng ta là mối quan hệ. Và khi yêu là mối quan hệ, nó tạo ra khổ. Khi yêu là trạng thái của bản thể, nó tạo ra phúc lạc. Phật cũng ở trong yêu, nhưng ông ấy không cố yêu bạn. Đơn giản vì cách thức ông ấy hiện hữu, yêu lan toả. Yêu trở thành hương thơm và lan tới góc xa nhất của trái đất.
Đây là ba phẩm chất sẽ tiến hoá: đức tin, hi vọng và yêu. Và nếu ba phẩm chất này có đó, bạn không cần cái gì khác. Ba phẩm chất này sẽ dẫn bạn tới đỉnh tối thượng của sự sống và sự tồn tại.
"...biết rằng chắc chắn nó ở bên trong bản thân ông. Tìm nó ở đó, và một khi đã nghe thấy nó ông sẽ sẵn sàng hơn nhận ra nó quanh ông."
Nếu bạn có thể cảm thấy âm nhạc bên trong của bạn, chân lí bên trong, đức tin bên trong, yêu bên trong, hi vọng bên trong, bạn sẽ bắt đầu nhận ra nó quanh bạn. Toàn thể vũ trụ sẽ thay đổi với bạn vì bạn đã thay đổi. Và bất kì cái gì bạn cảm thấy bên trong, bây giờ sẽ được cảm thấy khắp xung quanh.
Thế giới vẫn còn như cũ; nhưng khi bạn thay đổi, mọi thứ thay đổi. Với bạn, vũ trụ của bạn trở thành khác. Nếu bạn được bắt rễ trong điều thiêng liêng, toàn thể sự tồn tại được bắt rễ trong điều thiêng liêng. Nếu bạn được bắt rễ trong cái ác, toàn thể vũ trụ là địa ngục. Điều đó tuỳ ở bạn. Nó là bạn, được khuếch đại lên.

Ads Belove Post