Read more
Thuật giả kim mới hướng bạn vào trong
Bài giảng về Thiền
Chương 16. Bí mật
chung cuộc
Hỏi cái bên trong nhất, cái một,
bí mật chung cuộc của nó mà nó giữ cho ông qua nhiều năm.
Thắng lợi lớn lao và khó khăn,
việc chinh phục các ham muốn của riêng linh hồn, là công việc của nhiều năm; do
đó đừng mong đợi thu được phần thưởng của nó chừng nào các năm kinh nghiệm còn
chưa được tích luỹ. Khi thời gian học qui tắc này được đạt tới, con người ở
trên ngưỡng của việc trở nên nhiều hơn con người.
Tri thức bây giờ là của ông chỉ
là của ông vì linh hồn ông đã trở thành một với mọi linh hồn thuần khiết và với
cái bên trong nhất. Nó là tin cậy được đầu tư vào trong ông bởi cái cao nhất.
Phản bội nó, dùng nhầm tri thức của ông, hay quên lãng nó, và điều có thể là
ông thậm chí bây giờ rơi xuống từ tình trạng cao mà ông đã đạt tới. Người vĩ đại
rơi trở lại, thậm chí từ ngưỡng cửa, không có khả năng duy trì trọng lượng của
trách nhiệm của họ, không thể nào đi qua tiếp. Do đó bao giờ cũng nhìn tới với
kính nể và run rẩy cho khoảnh khắc này, và được chuẩn bị cho trận chiến.
Hỏi cái bên trong nhất, cái một,
bí mật chung cuộc của nó mà nó giữ cho ông qua nhiều năm. Chỉ ở ngoại vi chúng
ta mới là nhiều; chỉ ở chu vi tính nhiều mới tồn tại. Chúng ta càng đi hướng tới
trung tâm, chúng ta càng đi tới cái một. Ở trung tâm chúng ta là một.
Trên ngoại vi chúng ta tồn tại
như nhiều người. Nhân cách của bạn là khác với nhân cách của láng giềng bạn.
Tính cá nhân của bạn là khác với bất kì ai khác. Nhưng trung tâm bên trong nhất
của bạn là không khác. Trung tâm bên trong nhất của bạn là trung tâm bên trong
nhất của tất cả. Khi bạn đạt tới cái bên trong nhất, bạn đạt tới cái một.
Toàn thế giới chỉ là chu vi.
Trung tâm - bạn có thể gọi nó là Thượng đế hay bạn có thể gọi nó là linh hồn tối
cao hay bất kì cái gì bạn thích gọi - nhưng khi bạn đạt tới trung tâm bên trong
nhất của bạn, bạn đã đạt tới trung tâm bên trong nhất của tất cả. Và ở đó, mọi
bí mật được ẩn kín, trong cái một đó. Và ở đó, mọi điều huyền bí có thể được hiển
lộ cho bạn.
Bạn không thể biết được chúng sớm
hơn. Chừng nào bạn chưa đi vào ngôi đền bên trong nhất của cái một, những điều
huyền bí sẽ vẫn còn là huyền bí. Bạn có thể tạo ra nhiều lí thuyết về chúng và
nhiều triết lí nhưng nó là vô dụng, vô tích sự, vô nghĩa. Bạn có thể triết lí
hoá nhiều, nhưng chẳng cái gì có thể được kết luận. Nó đã xảy ra cho nhiều thời
gian. Hàng thế kỉ đã trôi qua và con người đã từng triết lí, tạo ra hàng nghìn
và hàng nghìn triết lí, lí thuyết và hệ thống mà không có kết quả gì. Bạn có thể
tạo ra chúng, nhưng nó là của tâm trí. Bạn không biết.
Bạn có thể tưởng tượng. Bạn có
thể tạo ra một hệ thống ý nghĩ rất cố kết, nhưng nó chỉ trong ý nghĩ của bạn,
trong mơ của bạn. Các triết gia có tính sáng tạo, nhưng sáng tạo là của mơ, tưởng
tượng. Họ tạo ra hệ thống logic, họ tranh cãi vì chúng, nhưng chân lí không thể
được tạo ra qua hệ thống logic; chân lí không thể được đạt tới qua biện luận. Bất
kì cái gì bạn đạt tới sẽ chỉ là giả thuyết. Chân lí có thể được đạt tới chỉ qua
kinh nghiệm.
Đó là khác biệt giữa triết học
và tôn giáo. Tôn giáo nói rằng chân lí là không được biết tới, vì bạn không có
năng lực biết nó. Chừng nào bạn chưa được biến đổi một cách toàn bộ - chừng nào
bạn chưa trở thành cái một khác, chừng nào bạn còn chưa thay đổi cảnh quan,
chưa thay đổi cái nhìn ra của bạn, chưa nhìn ra mắt bạn thay đổi, tâm của bạn
chưa thay đổi - bạn sẽ không biết chân lí đâu. Chân lí không thể được biết qua
suy tư; nó chỉ có thể được biết qua biến đổi bên trong của bạn.
Suy tư là có thể, nhưng bạn vẫn
còn như cũ; bạn chỉ liên tục nghĩ trong đầu. Bạn có thể tạo ra nhiều thứ trong
đầu. Bạn có thể tin vào chúng, nhưng bạn biết chúng là việc bịa ra của bạn.
Chân lí không phải là việc bịa ra; bạn không thể bịa ra được nó. Bạn chỉ có thể
khám phá nó, phát hiện nó - nó bị ẩn kín. Không biện luận nào sẽ giúp ích. Chỉ
việc du hành thực vào bên trong mới là hữu dụng.
Tôn giáo là phản triết lí. Nó
nói rằng triết lí là vô dụng; đó chỉ là tập thể dục trí tuệ. Bạn có thể tận hưởng
nó, nó là trò chơi bằng lời, logic, biện luận, nhưng nó sẽ không cho bạn bất kì
cái gì; bạn sẽ không đạt tới bất kì chỗ nào. Bạn chỉ ngồi trong ghế thoải mái của
bạn với đôi mắt nhắm, suy nghĩ và suy nghĩ và suy nghĩ. Bạn có thể liên tục suy
nghĩ trong thời gian lâu. Bạn có thể suy nghĩmột cách cố kết, nhất quán, nhưng
bạn sẽ vẫn không đi tới bất kì chỗ nào gần hơn tới chân lí.
Bạn thậm chí còn đi xa hơn, vì
chân lí không phải là kết cấu tâm trí. Nó đã ở đó rồi; nó không phải là kết cấu
tâm trí. Ngược lại, vì tâm trạng của bạn, vì có quá nhiều hoạt động trong tâm
trí bạn, nó bị ẩn kín. Tâm trí bạn tạo ra mây. Bạn liên tục đi trong mây và bầu
trời bị ẩn kín. Xua tan mây, xua tan ý nghĩ, xua tan luận cứ, logic, triết lí,
và đột nhiên nó được hiển lộ ra. Nó bao giờ cũng ở đó; nó đã là hoàn cảnh rồi.
Bạn không phải làm bất kì cái gì để tạo ra nó. Bạn đơn giản phải khiêm nhường,
buông xuôi theo nó, vô ý nghĩ, tỉnh táo, nhận biết, và nó có đó. Nó bao giờ
cũng ở đó rồi. Chân lí được ẩn kín bên trong bạn, cho nên bạn không cần đi bất
kì đâu khác. Không cần đi lên Himalayas. Điều cần duy nhất là đi vào bên trong.
Kinh này nói Hỏi cái bên trong
nhất, cái một, bí mật chung cuộc của nó mà nó giữ cho ông qua nhiều năm. Nhưng
chỉ qua vô suy nghĩ bạn mới có thể hỏi được. Điều này dường như là mâu thuẫn,
vì bất kì khi nào chúng ta hỏi chúng ta dùng suy nghĩ. Phương pháp bình thường
của chúng ta về hỏi ngụ ý suy nghĩ và nhiều suy nghĩ hơn. Nhưng việc hỏi này,
việc hỏi của tôn giáo, là không suy nghĩ. Việc hỏi của tôn giáo có thể được thực
hiện chỉ khi bạn tỉnh táo và vô suy nghĩ.
Nhớ điều này: tôi nhấn mạnh vô
suy nghĩ tỉnh táo vì trong vô suy nghĩ bạn có thể đi vào giấc ngủ nếu bạn không
tỉnh táo. Thế thì nó là vô dụng. Bạn tỉnh táo khi bạn nghĩ nhưng điều đó là vô
dụng, vì suy nghĩ tạo ra mây. Hay, bạn có thể vô suy nghĩ và ngủ. Điều đó nữa
cũng là vô dụng vì bầu trời có đó nhưng bạn ngủ cho nên bạn không thể nhìn thấy
nó được. Cho nên hai điều được cần: vô suy nghĩ và tỉnh táo. Tâm thức vô ý
nghĩ. Nhậnbiết vô trí. Nếu bạn có thể tạo ra hiện tượng này bên trong bạn
(không tâm trí ở một bên và nhận biết ở bên kia), đây là điều thiền là gì; đây
là điều tôi gọi là dhyana.
Trong tình huống này, chân lí
trở nên được hiển lộ. Và chân lí đó là một, cái một bên trong nhất. Nó không phải
là của bạn. Trung tâm đó là trung tâm của toàn thể sự tồn tại.
Bạn tồn tại chỉ trên ngoại vi,
chu vi. Bạn càng đi vào bên trong, bạn càng ít trở thành bạn. Khi bạn đạt tới
trung tâm bên trong nhất, bạn không còn nữa. Theo một nghĩa nào đó, bạn không
còn nữa; người cũ chết đi. Nhưng theo nghĩa khác, lần đầu tiên bạn hiện hữu, vì
bây giờ thực tại bên trong nhất được hiển lộ cho bạn, cái vĩnh hằng được hiển lộ
cho bạn. Bây giờ bạn đã đạt tới cái không bao giờ thay đổi.
Thắng lợi lớn lao và khó khăn,
việc chinh phục các ham muốn của riêng linh hồn, là công việc của nhiều năm; do
đó đừng mong đợi thu được phần thưởng của nó chừng nào các năm kinh nghiệm còn
chưa được tích luỹ. Khi thời gian học qui tắc này được đạt tới, con người ở
trên ngưỡng của việc trở nên nhiều hơn con người.
Khi bạn đi vào bên trong, hướng
tới cái một, bạn đang đạt tới trạng thái mới của sự tồn tại và bản thể. Bạn
đang trở thành con người nhiều hơn; bạn đang trở thành siêu nhân. Bạn đã đạt tới
cao hơn nhân loại; con vật người được siêu việt lên.
Con vật người sống trong giấc
ngủ, ngủ say, vô ý thức. Bạn liên tục làm các thứ trong khi bạn ngủ say. Bạn đi
trên phố và bạn ngủ. Bạn ăn thức ăn và bạn ngủ. Bạnlắng nghe tôi và bạn ngủ. Bạn
không tỉnh táo, bạn không nhận biết. Tâm trí liên tục thêu dệt các thứ bên
trong, mơ tiếp tục.
Bạn có thể ở đây về mặt vật lí.
Về mặt tâm lí, bạn có thể không ở đây chút nào. Thế thì bạn ngủ. Trong tâm trí
bạn, bạn có thể đã đi đâu đó khác. Nếu bạn đã đi đâu đó khác thế thì bạn không ở
đây với tâm thức. Chỉ thân thể vật lí của bạn ở đây.
Nhớ điều này: bất kì cái gì bạn
làm, làm nó tỉnh táo, với đầy nhận biết, tới mức tâm thức bạn có đó; nó không
được phép di chuyển. Chỉ thế thì bạn sẽ đi tới biết nhận biết là gì. Từ khoảnh
khắc sang khoảnh khắc, đi vào trong hiện tại. Không đi xa khỏi hiện tại bằng
không bạn đã đi vào mơ đấy. Nhận biết này làm cho bạn khác toàn bộ với nhân loại
bình thường. Bạn tỉnh táo. Bạn đã trở thành người nhiều hơn.
Tri thức bây giờ là của ông chỉ
là của ông vì linh hồn ông đã trở thành một với mọi linh hồn thuần khiết và với
cái bên trong nhất. Cho nên đừng có tính bản ngã về điều đó theo bất kì cách
nào, đừng nghĩ rằng bạn bây giờ đã thu được trạng thái siêu nhân vì bạn tỉnh
táo. Bạn chỉ là tỉnh táo, bạn chỉ là nhận biết, bạn chỉ siêu việt lên trên nhân
loại, vì bây giờ bạn đang trở thành một với mọi linh hồn vĩ đại. Bạn đang trở
thành một với bản thân sự tồn tại.
Đừng có tính bản ngã về điều
đó, vì nếu bạn mang tính bản ngã cuộc hành trình dừng lại. Bạn có thể rơi trở lại.
Trọng bản ngã là điểm cuối cùng từ đó giấc ngủ có thể vào lại. Trọng bản ngã là
điểm cuối cùng từ đó vô thức có thể lại tới với bạn. Bạn có thể lại rơi trở lại
trong bẫy, bạn có thể lại bắt đầu mơ.
Nó là tin cậy được đầu tư vào
trong ông bởi cái cao nhất. Nhận biết này là tin cậy được đầu tư vào bạn bởi
cái Cao Nhất, cái một bên trong nhất.
Phản bội nó... Bạn vẫn có thể
phản bội nó; bạn có thể rơi trở lại lần nữa. Bạn vẫn còn hay thay đổi; bạn vẫn
chưa kết tinh. Trạng thái cũ đã mất rồi, trạng thái mới vẫn đang hình thành -
nó ở trong trạng thái hay thay đổi. Bạn có thể quay lui, bạn có thể rơi lại. Biến
đổi đã không xảy ra trong tính toàn bộ của nó. Chỉ trong một phần bạn mới khác.
Một phần của bạn vẫn còn là cái cũ.
Nó là tin cậy. Phản bội nó,
dùng nhầm tri thức của ông... Bạn có thể phản bội nó. Nếu bạn trở nên bản ngã -
nếu bạn nói, "Đây là tri thức của tôi," nếu bạn nói, "Tôi đã đi
tới biết rồi. Tôi đã nhận ra rồi. Tôi đã biết Thượng đế. Tôi đã trở thành cái
này và cái nọ," - nếu bạn tuyên bố, bạn đã phản bội. Lời tuyên bố chỉ ra rằng
bản ngã vẫn còn dai dẳng trong bạn; bản ngã có đó đằng sau nó. Bạn đã rơi vào
trong bẫy lần nữa. Người đã biết sẽ không tuyên bố rằng người đó đã biết. Không
có nhu cầu để tuyên bố. Bất kì lời tuyên bố nào cũng đều tới từ bản ngã; tuyên
bố có nghĩa bản ngã. Nếu bạn tuyên bố, bạn đang phản bội nó.
Dùng nhầm tri thức của ông... Bạn
có thể dùng nhầm nó. Bạn có thể dùng nó để khai thác người khác, bạn có thể
dùng nó để chi phối người khác, bạn có thể dùng nó với các mục đích không phải
là tâm linh, nhưng thế thì bạn sẽ rơi trở lại. Tri thức là nguy hiểm vì tri thức
là quyền lực, và nếu bạn dùng nó vì các mục đích không đúng, bạn sẽ đánh mất hiểu
thấu; bạn sẽ rơi trở lại. Cái đã được trao cho bạn có thể bị lấy lại. Không ai
lấy nó lại từ bạn - bạn, bản thân bạn, đánh mất nó.
Hay, quên lãng nó. Bạn có thể
quên lãng nó. Nếu bạn quên lãng nó, nó sẽ dừng phát triển. Và nhớ lấy, nếu cái
gì đó không phát triển, bạn đang đi lùi lại. Trong sự tồn tại, không cái gì
tĩnh tại. Hoặc bạn trưởng thành hoặc bạn rơi trở lại; hoặc bạn tiến lên hoặc bạn
lùi lại. Bạn không thể vẫn còn nghỉ ngơi. Eddington đã nói ở đâu đó rằng từ
'nghỉ ngơi' là từ sai nhất. Không cái gì giống như nghỉ ngơi tồn tại trong thế
giới. Hoặc mọi thứ đang tiến lên hoặc lùi lại. Hoặc bạn đang tăng lên trong cái
gì đó hoặc đang giảm đi. Không có gì giống như nghỉ ngơi; bạn không thể nghỉ
ngơi, không thành vấn đề bạn ở đâu, không. Nếu bạn cố nghỉ ngơi bạn sẽ rơi lại.
Cho dù bạn muốn nghỉ ngơi ở điểm bạn đang vậy, bạn vẫn phải phát triển hơn. Chỉ
qua phát triển bạn mới có thể nghỉ ngơi. Bằng không, bạn sẽ rơi trở lại.
… quên lãng nó - bạn có thể
quên lãng nó - và điều có thể là ông thậm chí bây giờ rơi xuống từ tình trạng
cao mà ông đã đạt tới. Người vĩ đại rơi trở lại, thậm chí từ ngưỡng cửa, không
có khả năng duy trì trọng lượng của trách nhiệm của họ, không thể nào đi qua tiếp.
Do đó bao giờ cũng nhìn tới với kính nể và run rẩy cho khoảnh khắc này, và được
chuẩn bị cho trận chiến.
Thậm chí từ chính ngưỡng cửa
ngôi đền của điều thiêng liêng, bạn có thể đi xa. Chỉ gõ cửa và cửa chắc sẽ mở
ra, nhưng không gõ cửa bạn có thể đi xa. Bạn càng ở gần, càng có nhiều khả năng
để đi xa, vì bạn trở nên tự tin hơn rằng bạn đã đạt tới. Điều này thậm chí còn
nguy hiểm hơn. Chừng nào bạn chưa đạt tới và chưa trở thành một với ngọn lửa, đừng
quá tự tin. Bạn có thể đánh mất nó vào bất kì khoảnh khắc nào. Tự tin có thể là
nguy hiểm.
Điều bao giờ cũng xảy ra là khi
bạn đã đi tới gần mục đích hơn, bạn cảm thấy mệt mỏi hơn. Bạn muốn nghỉ. Bây giờ
bạn biết rằng ngôi đền ở ngay bên cạnh và bạn có thể đạt tới vào bất kì khoảnh
khắc nào; không có khó khăn gì. "Mình có thể buông lơi một chút, mình có
thể nghỉ một chút." Thế thì bạn có thể đánh mất chính cái đang ở gần đó.
Nó có thể đi xa xôi. Buông lơi gần mục đích là nguy hiểm vì khoảnh khắc bạn
buông lơi bạn có thể rơi trở lại. Và khi bạn trở nên nhận biết lại, bạn sẽ thấy
rằng ngôi đền đã biến mất.
Khi mục đích ở gần, đừng buông
lơi nỗ lực của bạn. Thay vì thế, bây giờ đem toàn bộ năng lượng của bạn cho nó;
trở nên bị hấp thu toàn bộ trong nó. Đây là khoảnh khắc mà lời kinh này đang
nói tới về khi nào nó nói do đó bao giờ cũng nhìn tới với kính nể và run rẩy
cho khoảnh khắc này. Đừng buông lơi. Không có buông lơi chừng nào bạn chưa trở
thành một với Thượng đế. Trước điều đó, không buông lơi nào là có thể được.
Xem tiếp Chương 17 - Quay về Mục lục