Chương 9. Ông đã gặt

Chương 9. Ông đã gặt

Price:

Read more

Thuật giả kim mới hướng bạn vào trong
Bài giảng về Thiền
Chương 9. Ông đã gặt

Tìm kiến tâm linh bắt đầu như việc tìm kiếm phúc lạc vĩnh hằng, như việc tìm kiếm giải thoát vĩnh hằng, như việc tìm kiếm ánh sáng thiêng liêng và sự sống thiêng liêng. Nhưng trung tâm vẫn còn lại với bạn. Lúc ban đầu nó là việc tìm kiếm lấy cái ta làm trung tâm. Bất kì cái gì bạn tìm kiếm bạn đều đang tìm kiếm cho bản thân bạn.
Việc định tâm vào cái ta này chung cuộc sẽ chứng tỏ là rào chắn, vì bạn không thể ở trong cực lạc toàn bộ được nếu bạn định tâm vào cái ta. Việc định tâm vào cái ta này là cản trở sâu sắc, nhưng lúc ban đầu nó nhất định là vậy. Điều tự nhiên là người ta phải bắt đầu đi tìm bản thân người ta. Không có cách khác. Bạn không thể bắt đầu vì ai đó khác được.
Nó phải được định tâm vào cái ta lúc đầu, nhưng nó phải không là vậy ở lúc cuối. Lúc đầu nó là được. Đến cuối nó là nguy hiểm. Một điểm sẽ tới khi việc định tâm vào cái ta của bạn phải dừng lại. Chỉ thế thì bản thể của bạn sẽ nở hoa trong phúc lạc toàn bộ.
Điều đó cũng giống điều này: Bạn hít vào, bạn thở vào. Đây là một nửa việc thở. Bạn cũng phải thở ra. Đó là nửa kia. Và cả hai việc thở này - hít vào và thở ra - tạo thành vòng tròn, việc thở toàn bộ. Nếu bạn chỉ nghĩ tới thở vào, và bạn không thấy vấn đề trong thở ra - "Hữu dụng gì?" - bạn sẽ chết. Thở vào, điều cần cho sự sống, sẽ trở thành nguy hiểm cho sự sống nếu không có thở ra. Việc thở phải được xả ra.
Cùng điều đó xảy ra khi bạn bắt đầu nhận những khoảnh khắc phúc lạc, khi bạn bắt đầu nhận các khoảnh khắc cực lạc, khi vĩnh hằng bắt đầu rót vào trong bạn. Điều đầu tiên là thở vào - bạn sẽ hít vào phúc lạc - nhưng thế rồi, thở ra nó chứ. Bằng không, bạn sẽ chết vì phúc lạc riêng của bạn. Phúc lạc đó sẽ trở thành độc. Thở nó ra, phân phối nó, đem nó cho người khác.
Khi bạn thấy rằng bạn được rót đầy với phúc lạc, diễn đạt nó đi. Chia sẻ nó đi; đừng cố giữ nó lại bên trong bạn. Đừng ép buộc nó, đừng làm nó thành vấn đề rằng nó là của riêng bạn. Đừng cố gắng sở hữu nó; cho phép nó được chia sẻ với mọi người. Thực sự, mở hội nó theo cách mà toàn thể sự tồn tại chia sẻ nó. Hoa nở và hương lan toả. Gió đem hương đi, đi xa, tới những góc xa xôi của trái đất. Cho phép hương thơm của bạn, phúc lạc của bạn, được đem đi xa từ bạn, được chia sẻ, được chia sẻ bởi bản thân sự tồn tại.
Tại sao? Vì thế thì phúc lạc đã trở thành toàn bộ: thở vào và thở ra cả hai. Nó trở thành vòng tròn. Và bạn càng phân phối nó, bạn càng có nhiều nó. Bạn càng ném nó đi xa, bạn càng nhận nó nhiều, vì bây giờ bạn đang trong tiếp xúc với cội nguồn vô hạn.
Đừng là kẻ keo kiệt. Bằng không bạn sẽ giết chết toàn thể quá trình này. Lúc ban đầu điều đó là được nếubạn đặt trung tâm vào cái ta, nhưng khi phúc lạc bắt đầu xảy ra, nó là nguy hiểm. Lời kinh này liên quan tới thở ra.
Từ im lặng mà là an bình, tiếng nói vang vọng sẽ nảy sinh. Và tiếng nói này sẽ nói, điều đó là không tốt; ngươi đã gặt, giờ ngươi phải gieo. Và biết tiếng nói này là bản thân im lặng ông sẽ vâng lời.
Bạn đã gặt về. Bạn đã gặt về phúc lạc, bạn đã gặt về cực lạc. Bây giờ gieo nó cho người khác đi. Trong thế giới này, bạn gieo trước và thế rồi bạn gặt. Trong chiều hướng tâm linh, mọi thứ chính là điều đảo ngược lại. Đầu tiên bạn gặt, và thế rồi bạn gieo.
Bạn đã gặt điều Phật đã gieo, điều Jesus, Krishna và Mohammed đã gieo. Họ đã gieo hạt mầm và bạn đã gặt chúng. Bây giờ, gieo hạt mầm cho người khác đi. Và nhớ cho rõ rằng việc gieo chính là thở ra. Nó là một phần của toàn thể quá trình. Bạn sẽ vẫn còn là một nửa, không đầy đủ, không hoàn hảo, chừng nào phúc lạc còn chưa bắt đầu tuôn chảy từ bạn hướng tới mọi thứ.
Đây là luật rất cần thiết. Khi bạn trở nên im lặng, bạn nghe thấy nó. Không ai khác đang nói nó cho bạn. Tâm riêng của bạn, bản thể bên trong nhất của riêng bạn, nói cho bạn điều này. Chỉ báo này, lời dạy này, thông điệp này không từ bên ngoài. Nó là từ cái ta bên trong nhất của riêng bạn. Đó là lí do tại sao ngươi sẽ vâng lời. Không có khả năng nào của không vâng theo nó; nó là của riêng bạn. Nhưng nếu bạn biết rõ nó, nó sẽ dễ dàng.
Nó sẽ dễ dàng nếu bạn biết rằng nó là một phần của quá trình: phúc lạc đó phải được phân bố và chia sẻ; chỉ thế nó sẽ phát triển nhiều hơn. Nếu bạn không biết luậtnày, tính keo kiệt của bạn, việc định tâm vào cái ta của bạn có thể làm trễ việc hoàn thành quá trình này.
Nó chỉ có thể bị làm trễ; nó không thể không được vâng theo mãi mãi. Nhưng tại sao làm trễ nó? Cho nên nhớ điều này: bất kì khi nào bạn cảm thấy phúc lạc xảy ra vào bất kì khoảnh khắc nào, chia sẻ nó.
Đó là lí do tại sao có nhấn mạnh của tôi, nhấn mạnh nhiều thế, rằng sau thiền bạn phải diễn đạt phúc lạc của bạn; bạn phải mở hội nó. Bạn phải làm cho nó thành một điểm là bất kì cái gì xảy ra cho bạn - cho phép nó được chia sẻ. Múa và hát. Đây chỉ là biểu tượng; chúng chỉ để phục vụ cho việc nhớ lại liên tục.
Khi bạn đã đi từ đây, nhiều điều sẽ xảy ra cho bạn nếu bạn tiếp tục thiền. Nhưng bất kì khi nào cái gì đó xảy ra cho bạn, đừng giữ nó cho bản thân bạn. Chia sẻ nó đi. Cho dù bạn không thể làm được cái gì khác, cứ mỉm cười, mỉm cười với người lạ nào đó, có thể là đủ. Chỉ cầm tay người lạ nào đó trong tay bạn và cảm thấy người bạn bên trong người đó sẽ làm được điều đó. Hay chia sẻ bất kì cái gì, chỉ như một vật kỉ niệm. Hay nếu không có ai ở đó và bạn đang ngồi dưới cây, thì nhảy múa và cảm thấy rằng bạn đang nhảy múa cùng chim. Và chẳng chóng thì chầy bạn sẽ đi tới hiểu rằng khi bạn chia sẻ, ngay cả cây cũng sẵn sàng chia sẻ lại với bạn.
Họ đã làm nghiên cứu nào đó ở một đại học Nga. Qua nhiều thực nghiệm, một nhà phân tâm học, Pushkin, đã đi tới kết luận rằng cây có xúc động tương tự như người. Không chỉ điều đó - cây có thể bị thôi miên. Không chỉ điều đó - nếu một người bị thôi miên dưới cây và dưới thôi miên người đó được gợi ý rằng "anh rất buồn," người đó sẽ trở nên buồn và, đồng thời, cây sẽ trở nên buồn.
Đây là những kết luận thực nghiệm. Bây giờ có các thiết bị ghi máy móc mà có thể ghi lại liệu bạn buồn hay vui, liệu bạn có chán không, liệu bạn có giận không, liệu bạn có đang muốn dục không. Với mọi xúc động, các sóng điện khác nhau được phát ra từ đầu bạn. Sóng điện đó có thể được ghi lại.
Nhưng điều này đã là một kết luận rất kì lạ: rằng cùng sóng đó được ghi từ cây nữa. Bạn nhảy múa dưới cây, hạnh phúc. Tâm trí bạn sẽ cho chỉ dẫn rằng bạn hạnh phúc và điều đó sẽ được ghi lại. Nếu thiết bị này được nối với cây nữa, cây cũng ghi cùng sóng. Cho nên Pushkin nói rằng nếu bạn nhảy múa dưới cây, rất hạnh phúc, cây chia sẻ điều đó. Nó rất hạnh phúc, cùng bạn.
Và nếu cây có thể chia sẻ, sao chim không? Chúng sống động hơn. Sao không con vật? Chúng còn sống động hơn. Và sao không toàn thể sự tồn tại? Sớm hay muộn chúng ta sẽ thấy rằng ngay cả đá cũng chia sẻ. Linh hồn của chúng có thể ẩn rất sâu, nhưng có đó; và một ngày nào đó chúng ta sẽ tìm ra công cụ mà sẽ cho chúng ta chỉ dẫn rằng ngay cả đá sỏi, đá tảng cũng có xúc động.
Cho nên dù bạn ở bất kì chỗ nào, bất kì khi nào bạn cảm thấy rằng xúc động cực lạc nào đó đã xảy ra cho bạn, nhảy múa theo giai điệu của nó, hát theo giai điệu của nó, và chia sẻ hạnh phúc của bạn theo bất kì cách nào nó xảy ra cho bạn, theo bất kì cách nào bạn cảm thấy chia sẻ nó. Nhưng chia sẻ nó! Nó sẽ phát triển thêm nữa. Với chia sẻ, nó phát triển. Với keo kiệt - với không chia sẻ - nó chết đi, nó co lại.
Chết là việc co lại. Co lại là chết; sống là mở rộng ra. Cho phép nó mở rộng ra đi. Và một khi bạn biết cảm giác về mở rộng bạn sẽ cho phép nó xảy ra, vì nó là cái ta bên trong nhất riêng của bạn ra lệnh.
Những người bây giờ là đệ tử, có khả năng đứng, có khả năng nghe, có khả năng nhìn, có khả năng nói; người đã chinh phục ham muốn và đạt tới tự biết mình, người đã thấy linh hồn của mình trong việc nở hoa của nó và đã nhận ra nó, và đã nghe tiếng nói của im lặng, đi tới phòng học và đọc điều được viết ở đó cho ngươi.
"...nghe thấy tiếng nói của im lặng là hiểu rằng từ bên trong đưa tới hướng dẫn đúng duy nhất; đi tới phòng học là đi vào trạng thái mà việc học trở thành có thể. Thế thì nhiều từ sẽ được viết ở đó cho ngươi, và được viết theo chữ của ngươi để cho ngươi dễ đọc. Vì khi đệ tử sẵn sàng thầy cũng sẵn sàng."
"Nghe tiếng nói của im lặng là hiểu rằng từ bên trong đưa tới hướng dẫn đúng duy nhất." Khi bạn im lặng, thực sự im lặng - sau khi cơn bão đã đi qua, khi bạn đã rơi vào trong im lặng tự phát - bạn đã không trau dồi nó; nó đã tới với bạn, nó đã nảy sinh trong bạn một cách tự phát - trong im lặng này bạn sẽ đi tới cảm và hiểu và nhận ra rằng bây giờ hướng dẫn đúng là có thể từ bản thể bên trong nhất riêng của bạn. Bây giờ thầy, thầy bên trong sẽ xuất hiện cho bạn.
Trung tâm bên trong nhất riêng của bạn là thầy thực của bạn. Các thầy bên ngoài có thể giúp, nhưng giúp đỡ của họ về căn bản hướng tới việc tìm ra thầy bên trong. Và khi thầy bên trong được tìm ra, không có nhu cầu về thầy bên ngoài. Bạn đã trở thành thầy theo quyền riêng của bạn.
Nhưng điều này xảy ra chỉ khi bạn đã đi tới nhận ra im lặng bên trong toàn bộ, không có bất kì ý nghĩ nào, không có bất kì lời nào, không có bất kì tưởng tượng nào, không có bất kì gợn sóng nào thuộc bất kì kiểu gì. Khi bạn đã đi tới hiểu và cảm thấy im lặng không gợn sóng, vô ý nghĩ, im lặng không chuyển động - im lặng này trở thành người thầy bên trong của bạn. Bây giờ, từ im lặng này, hướng dẫn sẽ được trao cho bạn.
"Vì khi đệ tử sẵn sàng thầy cũng sẵn sàng." Khi bạn sẵn sàng nhận hướng dẫn bên trong, hướng dẫn bên trong tới một cách tự nhiên, tự động. Nhưng đệ tử phải sẵn sàng.
Đệ tử sẵn sàng ngụ ý điều gì? Nó ngụ ý trở thành cảm nhận toàn bộ, khiêm tốn, vô ngã, buông xuôi, trong buông bỏ sâu sắc. Khi bạn không nói bất kì cái gì mà chỉ cảm nhận để lắng nghe, khi bạn không áp đặt bất kì lí thuyết nào lên chân lí - bạn trần trụi, trống vắng và sẵn sàng cho phép chân lí hiển lộ bản thân nó theo cách riêng của nó; theo bất kì cách nào, có ý thức hay vô ý thức, bạn không áp đặt bất kì cái gì lên chân lí; bạn đã chấm dứt việc áp đặt; bạn sẵn sàng được mang đi xa tới bất kì chỗ nào chân lí dẫn bạn tới - thế thì, bạn là đệ tử.
Có khác biệt giữa học sinh và đệ tử. Học sinh khao khát thông tin. Đệ tử không khao khát thông tin. Việc tìm của người đó là về tri thức, kinh nghiệm đích thực. Người đó không quan tâm tới điều người khác nói. Người đó quan tâm tới điều người đó có thể cảm. Học sinh sẽ thu thập thông tin; anh ta sẽ huấn luyện trí nhớ của mình. Và trí nhớ của anh ta càng được huấn luyện, thông tin càng được tích luỹ, anh ta sẽ càng trở nên bản ngã hơn. Học sinh không bao giờ có thể khiêm tốn, học giả không bao giờ có thể khiêm tốn. Việc tìm cơ bản của người đó có tính bản ngã.
Ai đó tích luỹ của cải và ai đó khác tích luỹ tri thức. Không có khác biệt. Mọi tích luỹ đều nuôi dưỡng bản ngã. Bất kì cái gì bạn tích luỹ - số lượng càng lớn, bạn sẽ càng cảm thấy bản ngã hơn. Cho nên học sinh hay học giả không phải là đệ tử. Chính chiều hướng là khác. Đệ tử không tìm kiếm việc tích luỹ. Thay vì thế, ngược lại, người đó sẵn sàng vứt đi mọi tích luỹ. Nếu chân lí xảy ra chỉ trong trống rỗng đó, người đó sẵn sàng vứt mọi tích luỹ, mọi tri thức.
Trong tuổi già của mình, Socrates tương truyền đã nói, "Bây giờ tôi có thể nói rằng tôi không biết gì. Tôi là người dốt nát." Ông ấy là đệ tử.
Chuyện xảy ra rằng một nhà tiên tri đã tuyên bố Socrates là người trí huệ nhất ở Athens. Những người đã nghe nhà tiên tri này chạy tới Socrates. Họ nói, "Socrates, ông có nghe hay không? Nhà tiên tri đã nói rằng ông là người trí huệ nhất ở Athens."
Socrates nói, "Phải có sai sót gì đó rồi. Quay lại và nói với nhà tiên tri rằng Socrates nói ông ấy chả biết gì. Ông ấy tuyệt đối dốt nát."
Mọi người quay lại gặp nhà tiên tri và kể cho ông ấy, "Lời tiên tri của ông đã bị đích thân Socrates phủ nhận. Ông ấy nói, 'Tôi không biết gì. Tôi là người dốt nát.'"
Nhà tiên tri cười. Ông ấy nói, "Vì điều này mà tôi nói ông ấy là người trí huệ nhất" - vì chỉ người trí huệ hoàn hảo mới có thể nói, "Tôi không biết."
Người dốt nát bao giờ cũng tuyên bố tri thức. Càng dốt họ càng tuyên bố họ biết. Đây là một phần của dốt nát. Học sinh, bác học, học giả - tất cả họ đều tuyên bố tri thức.
Và nhớ lấy, nếu bạn là học sinh bạn có thể trở thành thầy giáo nhưng không bao giờ là thầy. Chỉ đệ tử mới có thể trở thành thầy. Nếu bạn là học sinh, học giả, bạn có thể trở thành thầy giáo - không bao giờ là thầy. Chỉ đệ tử mới có thể trở thành thầy. Tính đệ tử nghĩa là buông xuôi vô ngã. Và một khi bạn buông xuôi, cái ta bên trong nhất của bạn được hiển lộ cho bạn. Đó là thầy đang đợi bạn. Thầy đã từng chờ đợi bạn trong hết kiếp nọ tới kiếp kia.
Trong bất kì khoảnh khắc nào của buông xuôi, thầy sẽ được hiển lộ ra cho bạn. Và thầy đó không phải là người. Nó là cái ta bên trong nhất riêng của bạn, nó là atman riêng của bạn. Cho nên thực sự, điều này có thể được nói: khi bạn là đệ tử hoàn hảo bạn đã trở thành thầy. Bạn không còn là đệ tử chút nào. Tính đệ tử được đạt tới, bạn bây giờ được biến đổi thành thầy.
Xem tiếp Chương 10Quay về Mục lục

Ads Belove Post