Chương 10. Vâng theo chiến binh bên trong

Chương 10. Vâng theo chiến binh bên trong

Price:

Read more

Thuật giả kim mới hướng bạn vào trong
Bài giảng về Thiền
Chương 10. Vâng theo chiến binh bên trong

Đây là những lời kinh được đạt tới bởi trí huệ tối thượng. Chúng là sâu sắc và đôi khi rất phức tạp, thậm chí mâu thuẫn, nhưng chúng là việc nở hoa tối thượng của trí huệ. Khi vị phật trở thành vị phật hay một Christ trở thành một Christ, những lời kinh này được hiển lộ. Nếu bạn có thể hiểu chúng, ngay việc hiểu sẽ biến đổi bạn. Nếu bạn có thể cảm thấy thực tại ẩn trong chúng, bạn sẽ là người khác hoàn toàn. Cho nên cố hiểu chúng rất sâu.
Đứng sang bên trong trận chiến đang tới, và mặc dù ngươi, kẻ tranh đấu mạnh nhất không phải là ngươi, chiến binh.
... Ngài là ngươi, vậy mà ngươi hiện hữu nhưng hữu hạn và có khả năng sai sót. Ngài là vĩnh hằng và là chắc chắn. Ngài là chân lí vĩnh hằng. Khi ngài đã đi vào ngươi và trở thành chiến binh của ngươi, ngàisẽ không bao giờ hoàn toàn bỏ ngươi, và vào ngày của an bình lớn lao ngài sẽ trở thành một với ngươi.
Đứng sang bên trong trận chiến đang tới, và mặc dù ngươi, kẻ tranh đấu mạnh nhất không phải là ngươi, chiến binh. Chúng ta đang trong cuộc chiến thường xuyên với bản thân chúng ta. Cuộc vật lộn tiếp diễn ngày và đêm. Toàn thể sự sống là chiến trường, nhưng bạn không đạt tới đâu cả. Bạn không thua toàn bộ mà bạn cũng không thắng. Cuộc vật lộn tiếp tục, và sinh lực bị tiêu tán một cách không cần thiết. Bạn chỉ làm phí hoài bản thân bạn và sự tồn tại của bạn. Nguyên nhân là gì? Tại sao bạn không bao giờ thắng? Tại sao cuộc vật lộn không bao giờ kết thúc?
Bạn tranh đấu với dục, bạn tranh đấu với giận, bạn tranh đấu với tham. Bạn tranh đấu với mọi thứ, nhưng bạn vẫn còn trong kìm kẹp của các thứ mà bạn đang tranh đấu. Bạn càng tranh đấu với dục, bạn càng ở trong nắm giữ của nó và bạn càng cảm thấy bạn phải tranh đấu nhiều hơn. Đó là cái vòng luẩn quẩn. Bạn tranh đấu nhiều hơn và thế rồi dục trở nên hấp dẫn hơn, dục trở thành nam châm mạnh hơn. Bạn làm quyết định không giận, nhưng mọi quyết định đều là một thất bại. Và kết quả toàn bộ là thế này: rằng đến cuối bạn cảm thấy mặc cảm, kém cỏi; đến cuối bạn cảm thấy rằng bạn không có khả năng làm bất kì cái gì, bạn cảm thấy thất bại bên trong.
Điều này đã xảy ra cho toàn thể nhân loại. Nhân loại buồn thế không phải bởi vì bất kì cái gì khác mà đã xảy ra trong thời đại này mà chỉ vì nhiều thời đại của tranh đấu tôn giáo thế, nhiều thế kỉ của vật lộn tôn giáo liên tục, đã chứng minh cho tâm trí con người rằng không cái gì có thể được đạt tới. Tâm trí con người cảm thấy thất bại sâu sắc. Điều này tạo ra buồn và chán nản.
Hi vọng đã trở thành vô hi vọng. Dường như không có cách nào thoát ra khỏi nó. Bạn có thể vật lộn, nhưng mọi thứ đều vô tích sự, phí hoài; không ai đạt tới bất kì cái gì. Điều này đã xảy ra không phải bởi vì tâm trí con người không có khả năng thắng lợi. Điều này đã xảy ra bởi vì cơ sở của vật lộn là sai, toàn thể nỗ lực vật lộn là sai. Tại sao? Vì bạn đang tranh đấu với bản thân bạn. Làm sao bạn có thể thắng được?
Nếu tôi tạo ra xung đột giữa hai tay tôi, tay trái và tay phải, tôi có thể liên tục tranh đấu nhưng sẽ không có thắng lợi và không có thất bại, vì cả hai tay đều thuộc vào tôi. Thôi thúc dục thuộc về tôi và thôi thúc đi ra ngoài dục cũng thuộc về tôi; chúng là cả hai tay tôi. Tôi có thể liên tục tranh đấu, tôi có thể liên tục đổi từ bên này sang bên kia - khi thì về phe với tay phải, khi thì về phe với tay trái - nhưng không cái gì sẽ xảy ra vì tôi ở trong cả hai. Làm sao có thể có thất bại hay thắng lợi được? Để thất bại và thắng lợi ít nhất cần có hai người và tôi có một mình, đánh nhau với bản thân tôi. Toàn thể việc đánh nhau này là cuộc đánh nhau hỗn độn, vô nghĩa.
Thế thì phải làm gì? Kinh này cho bạn chìa khoá: Đứng sang bên trong trận chiến đang tới, và mặc dù ngươi, kẻ tranh đấu mạnh nhất không phải là ngươi, chiến binh. Đứng sang bên đi. Là nhân chứng đi.
Nhớ từ này 'nhân chứng'. Đây là một trong những từ khoá trong việc tìm kiếm tâm linh. Nếu bạn có thể hiểu từ này và thực hành nó, bạn không cần bất kì cái gì khác. Thậm chí một chìa khoá này sẽ mở mọi cánh cửa của thiên đường. Đây là chìa khoá chủ. Bất kì ổ khoá nào cũng có thể mở được bằng nó.
Đứng sang bên có nghĩa gì? Khi dục nảy sinh trong bạn, bạn bị đồng nhất với nó. Thế rồi, khi bạn đã đi quahành động dục, chán nản bắt đầu, vì bạn đã hi vọng nhiều thế và chẳng cái gì đã xảy ra. Bạn khao khát quá nhiều, bạn mong đợi quá nhiều, và không cái gì đã xảy ra. Toàn thể sự việc đã chỉ là sự lừa gạt. Bạn cảm thấy bị phản bội, bị lừa. Thế rồi ăn năn bắt đầu và bạn bắt đầu nghĩ dưới dạng chống lại dục. Bạn bắt đầu nghĩ làm sao là brahmacharya, làm sao là người vô dục. Bạn nghĩ dưới dạng làm sao là sư; bạn chống lại dục. Thế rồi bạn bị đồng nhất với thái độ 'chống đối' đó.
Việc chứng kiến nghĩa là khi dục nảy sinh, đứng sang bên và nhìn vào nó. Không bị đồng nhất. Không nói, "Mình đã trở thành dục." Nói, "Ham muốn dục đã nảy sinh trong mình. Giờ mình phải quan sát nó." Không ủng hộ nó và không chống đối nó. Vẫn còn yên tĩnh và bình thản - chỉ là người quan sát.
Điều đó không có nghĩa là kìm nén nó, vì kìm nén sẽ không cho phép bạn biết nó là gì. Không kìm nén nó. Kìm nén nghĩa là bạn bị đồng nhất với thái độ 'chống đối'. Nhớ điều này: nếu bạn kìm nén, bạn bị đồng nhất với thái độ 'chống đối'. Không kìm nén, không bị đồng nhất. Cho phép nó xảy ra. Không sợ; chỉ đợi và quan sát.
Đi vào trong hành động dục nhưng với con mắt quan sát, biết rõ cái gì đang xảy ra và cho phép nó xảy ra. Không làm rối loạn nó, không kìm nén nó - cho phép nó trở nên biểu lộ trong tính toàn bộ của nó, nhưng đứng sang bên dường như bạn đang quan sát ai đó khác.
Hành động này sẽ đi tới đỉnh của nó. Đi cùng nó, nhưng bao giờ cũng đứng sang bên. Biết bất kì cái gì đang xảy ra thật chi tiết. Tỉnh táo, không mất nhận biết. Thế rồi, từ đỉnh, bạn sẽ bắt đầu rơi xuống và thái độ 'chống đối' sẽ bắt đầu. Lại tỉnh táo. Không bị đồng nhất với thái độ 'chống đối'. Nhìn vào điều đang xảy ra: sóngđã đi lên tới đỉnh; giờ sóng đang rơi xuống. Dục là con sóng đang dâng lên, brahmacharya, thái độ 'chống đối' với dục, là sóng đang rơi xuống.
Nhận biết, tỉnh táo. Không ủng hộ hay chống đối; không kết án; không làm bất kì đánh giá nào. Không là người phán xét; chỉ là nhân chứng. Không nói, "Điều này là tốt. Điều kia là xấu." Không nói bất kì cái gì. Chỉ tỉnh táo và quan sát điều đang xảy ra. Là thực với các sự kiện; không cho bất kì diễn giải nào. Đó là điều việc chứng kiến ngụ ý.
Nếu bạn có thể là nhân chứng cho dục, và thái độ chống dục, bạn sẽ đi tới hiểu biết lớn. Hiểu biết đó sẽ cho bạn biết rằng dục và chống dục là hai cực của một con sóng. Chúng không thực sự đối lập lẫn nhau. Chúng chỉ là việc nảy sinh và việc rơi xuống của cùng con sóng. Chúng là một, cho nên không có gì để chọn. Nếu bạn chọn cái này bạn đã chọn cái kia, vì nó là một phần của nó, phần ẩn của nó. Nếu bạn chọn cái này bạn đã chọn cái kia vì cái kia không thể bị tách rời khỏi nó. Chúng là một, cho nên không có chọn lựa. Thế thì việc vô chọn lựa xảy ra cho bạn.
Việc vô chọn lựa đó là con được của thắng lợi. Bây giờ bạn không chọn; không có gì để chọn. Và phép màu xảy ra: khi bạn không chọn, cả hai sụp đổ. Dục và brahmacharya cả hai biến mất và lần đầu tiên bạn không trong việc nắm giữ của chúng, lần đầu tiên bạn không trong việc nắm giữ của các cái đối lập.
Việc chứng kiến là chỗ bắt đầu, và việc chứng kiến là chỗ kết thúc. Bước đầu tiên và bước cuối cùng là một. Việc chứng kiến là phương tiện và việc chứng kiến là mục đích. Thế thì tranh đấu tiếp diễn, nhưng bạn không làchiến binh. Bây giờ tranh đấu diễn ra trên mức độ khác. Mức độ đó là gì?
Bây giờ, dục và chống dục cả hai đều hiện diện cho bạn đồng thời. Sự hiện diện đồng thời này của các cái đối lập là cuộc tranh đấu. Chúng tranh đấu với nhau, và bạn vẫn còn là nhân chứng. Vì chúng là các đối lập, các đối cực, chúng phá huỷ lẫn nhau hoàn toàn và cả hai biến mất. Chúng có cùng sức mạnh và cùng năng lượng. Chúng cắt lẫn nhau, chúng phủ định nhau.
Đây là tranh đấu. Nhưng bạn không là chiến binh; bạn chỉ là nhân chứng. Bạn chỉ nhìn từ bên ngoài: người quan sát trên núi. Phía dưới trong thung lũng cuộc đấu tranh sẽ diễn ra nhưng bây giờ bạn chỉ là người quan sát trên tháp. Bạn nhìn xuống và bạn biết chúng đang đánh nhau; các cực đối lập đang đánh nhau. Nhưng chúng phủ định lẫn nhau, vì chúng có cùng sức mạnh.
Nhớ điều này: chỉ người có dục rất nhiều mới có thể trở thành một brahmacharya. Nhiều ham muốn dục có thể được chuyển đổi vào trong brahmacharya. Nếu bạn chỉ có dục bình thường bạn không thể trở thành một brahmacharya được vì để trở thành một brahmacharya nhiều năng lượng được cần tới. Và năng lượng đối lập bao giờ cũng tương đương, cho nên chỉ những người có dục rất nhiều mới trở thành brahmacharyas. Người bình thường, với dục tự nhiên, bình thường, không bao giờ đi tới cực đoan đó. Họ không thể đi được. Năng lượng để đi tới từ dục. Các năng lượng đối lập là tương đương.
Bạn không cần tranh đấu; bạn không cần tham gia từ bên này hay bên kia. Đó là cách thức của thất bại. Vẫn còn ở bên, thoát ra khỏi vòng tròn - là nhân chứng.
Điều đó là khó, vì tâm trí muốn chọn; tâm trí bao giờ cũng chọn. Tâm trí là kẻ chọn lựa vì, không chọn, sẽkhông có tâm trí; bạn sẽ rơi ra khỏi tâm trí. Đó là lí do tại sao khó không chọn thế.
Ngay cả điều tôi đang nói... Nhiều người trong các bạn có thể chọn đi theo điều tôi đang nói, nhưng bạn sẽ chọn làm như vậy vì một lí do. Mọi người tới tôi và khi tôi nói, "Là nhân chứng đi," họ lập tức hỏi, "Nếu tôi là nhân chứng dâm dục có biến mất không?" Thế thì họ không thể trở thành nhân chứng được vì họ đã chọn rồi. Họ hỏi, "Dâm dục có biến mất không nếu tôi trở thành nhân chứng?" Họ thậm chí sẵn sàng trở thành nhân chứng nếu dâm dục sẽ biến mất!
Nhưng họ đã làm chọn lựa rồi. Họ đã quyết định rằng dâm dục là xấu và vô dục brahmacharya là tốt. Họ hỏi tôi, "Nếu tôi trở thành nhân chứng tôi sẽ trở thành brahmacharya chứ, tôi sẽ trở thành vô dục chứ?" Họ đang bỏ lỡ toàn thể vấn đề.
Tôi đang nói, "Không chọn lựa," và họ đã chọn rồi. Họ muốn dùng việc chứng kiến như một công cụ cho chọn lựa của họ. Nhưng bạn không thể dùng việc chứng kiến theo cách đó được.
Một người tới tôi. Người đó là người tìm kiếm, người tìm kiếm nghiêm chỉnh, nhưng ngu xuẩn. Có nhiều người tìm kiếm ngu xuẩn: nghiêm chỉnh. Và khi tôi nói ngu xuẩn tôi ngụ ý điều này: họ không thể hiểu được điều họ đang làm. Người này đang khổ từ dục. Mọi người đều khổ vì dục. Khổ đã đi sâu tới mức bạn không chỉ khổ vì dâm dục riêng của bạn; bạn khổ vì dâm dục của người khác nữa. Điều này dường như là điên. Bạn khổ vì dâm dục riêng của bạn và bạn khổ vì dâm dục của người khác nữa, vì điều người khác đang làm.
Đủ khổ có thể được tạo ra bởi dâm dục riêng của bạn. Tại sao quan tâm tới người khác? Nhưng khổ đódường như không đủ cho bạn cho nên bạn liên tục thu thập điều người khác đang làm: ai đang làm điều sai và ai đang là người tốt. Bạn là ai để quyết định? Từ đâu bạn đã được cho quyền này? Bạn là ai để trở thành cảnh sát?
Người đã tới gặp tôi là cảnh sát. Anh ta khổ vì điều mọi người khác làm. Nhưng tôi bảo anh ta, "Đừng lo nghĩ về người khác. Vấn đề thực phải ở bên trong bạn. Bạn chưa đi tới quan hệ với dâm dục riêng của bạn, đó là vấn đề. Tại sao khổ vì người khác? Tại sao tạo ra vấn đề khác? Chỉ để trốn khỏi vấn đề riêng của bạn sao? Chỉ để bận bịu sao? Ai đã bổ nhiệm bạn là cảnh sát? Tại sao làm phí hoài đời bạn? Bạn phải bị ám ảnh dục sâu sắc; đó là lí do tại sao bạn quan tâm tới người khác."
Thế là anh ta nói, "Thầy đã chạm tới đúng vết thương. Tôi bây giờ sáu mươi nhăm, và tôi vẫn còn khổ. Khi tôi trở nên già hơn, tôi khổ nhiều hơn. Dường như là dâm dục đang phát triển cùng tuổi tôi. Năng lượng ít đi, nhưng dâm dục nhiều hơn. Khi chết đang tới gần tôi cảm thấy ngày càng nhiều dục hơn. Toàn thể tâm trí tôi, trong hai mươi bốn giờ, đều bị ám ảnh với dục."
Tôi bảo anh ta, "Bạn đã từng tranh đấu với dục liên tục." Anh ta là người tìm kiếm lớn. Anh ta vẫn ở với nhiều thánh nhân thế, nhiều guru thế. Tôi bảo anh ta, "Họ đã phá huỷ bạn. Bạn đã chẳng đạt tới đâu cả. Bất kì cái gì bạn đã từng làm đều sai. Giờ đừng tranh đấu với dục nữa."
Người này trở nên sợ. Anh ta nói, "Tôi đã từng tranh đấu với dục. Và đây là lí do: ngay cả với tranh đấu tôi vẫn nhiều dục thế. Giờ thầy nói, 'Không tranh đấu với nó!' Thế thì tôi sẽ trở thành điên hoàn toàn."
Tôi bảo anh ta, "Bạn đã thử tranh đấu rồi. Giờ thử cách khác đi. Bạn đã không đạt tới đâu cả. Giờ không tranh đấu nữa!"
"Thế thì," anh ta hỏi, "tôi phải làm gì?"
Tôi bảo anh ta, "Là nhân chứng đi."
Anh ta hỏi, "Thế thì dâm dục sẽ biến mất chứ?"
Tôi bảo anh ta, "Nếu bạn trở thành nhân chứng với cái nhìn một phía - vì brahmacharya, chống dục - bạn không thể trở thành nhân chứng được. Và nếu bạn không thể trở thành nhân chứng được, dâm dục không thể biến mất được. Trở thành nhân chứng đi. Dâm dục sẽ biến mất, nhưng nhớ, brahmacharya cũng sẽ biến mất cùng nó." Không có nhu cầu về brahmacharya khi dâm dục biến mất. Nó là một phần của cùng một trò chơi. Khi bệnh đã biến mất, phỏng có ích gì mà dùng thuốc? Bạn sẽ vứt thuốc đi cùng bệnh. Cho nên tôi bảo anh ta, "Brahmacharya cũng sẽ biến mất. Nhưng nhớ không chọn lựa." Anh ta nói, "Tôi sẽ cố."
Sau ba tháng - tôi bảo anh ta quay lại sau ba tháng - anh ta đến và anh ta nói, "Nhưng dục vẫn chưa biến mất." Đây là điều tôi gọi là tính ngu xuẩn. "Dục vẫn chưa biến mất, và tôi đã thực hành việc chứng kiến trong ba tháng."
Chọn lựa vô ý thức còn lại: dục phải biến mất. Thế thì bạn không thể là nhân chứng được. Việc chứng kiến có nghĩa là không chọn lựa, nhận biết vô chọn lựa. Đây là một trong những chìa khoá nền tảng nhất cho mọi bệnh của tâm trí con người. Nếu bạn có thể trở thành nhân chứng, các cái đối lập đấu tranh lẫn nhau, giết lẫn nhau, và cả hai cùng chết, cả hai biến mất. Nhưng nếu bạn chọn thứ này so với thứ kia, bạn không thể là nhân chứng được.
Tìm chiến binh và để người đó tranh đấu trong ngươi.
...Tìm người đó, bằng không trong cơn sốt và vội vàng của việc đánh nhau ông có thể bỏ qua người đó; và người đó sẽ không biết ngươi chừng nào ông chưa biết người đó. Nếu tiếng kêu than của ông đáp ứng tai nghe của người đó, thế thì người đó sẽ tranh đấu trong ngươi và rót trống rỗng tăm tối vào bên trong.
Tìm chiến binh và để người đó tranh đấu trong ngươi. Không là chiến binh; không có nhu cầu. Chiến binh là hiện tượng này: trình hiện cả hai cái đối lập đồng thời cho tâm thức của bạn.
Bình thường, chỉ một cái đối lập hiện diện. Khi dục hiện diện, bạn không nghĩ tới vô dục. Khi vô dục hiện diện, bạn không nghĩ tới dục. Cái này hiện diện, cái kia bị ẩn đi. Đây là khổ.
Đem cái kia ra đồng thời và việc này sẽ trở thành chiến binh cho bạn. Đem chúng ra đồng thời. Khi bạn bị chất đầy với giận, đem hối hận ra ngay lập tức. Bạn bao giờ cũng hối hận - nhưng về sau. Khi bạn giận, bạn giận. Khi cơn giận đã làm xong việc tàn phá của nó rồi, thế thì hối hận bước vào và bạn bắt đầu lấy lời thề rằng bạn sẽ không giận nữa. Nhưng giận và hối hận không bao giờ gặp gỡ. Cho phép các cái đối lập gặp gỡ đi. Chúng sẽ phủ định lẫn nhau.
Nếu bạn liên tục chuyển từ đối lập này sang đối lập kia, bạn sẽ không bao giờ thắng lợi. Bạn đã làm phí hoài nhiều kiếp sống như thế này, và bạn có thể làm phí hoài vô hạn kiếp. Nhưng đây là bí mật: đem các cái đối lập rađồng thời; cho phép chúng hiện diện trước bạn đồng thời. Không đi theo một cái. Nếu bạn cho phép cái này, cái kia đang đợi bạn. Khi bạn chán, khi bạn ngán với cái này, cái kia sẽ bắt giữ bạn.
Nếu các cái đối lập không thể gặp gỡ, chúng không thể phủ định lẫn nhau được. Bạn cần không làm bất kì cái gì. Đây là phép màu, đây là hoá học bên trong. Đem các cái đối lập lại với nhau và chỉ quan sát chúng. Chúng sẽ tranh đấu; cho phép chúng tranh đấu. Bạn không cần bị dính líu vào trong nó; cứ vẫn còn ở bên cạnh. Chúng sẽ biến mất cùng nhau. Một khi chúng hiện diện cùng nhau chúng sẽ không còn dai dẳng; cả hai sẽ biến mất.
Cho nên một Mahavira không phải là người vô dục. Dục và vô dục cả hai đã biến mất. Người đó chỉ hồn nhiên; người đó chỉ như đứa trẻ. Phật đã không trở thành không giận; giận và không giận cả hai đã biến mất. Ông ấy hồn nhiên; cả hai không có đó. Một Krishna không là người trần tục không là sannyasin; ông ấy không thuộc vào thế giới này cũng không thuộc vào phản thế giới khác của việc từ bỏ. Cả hai đã biến mất; ông ấy hồn nhiên.
Sự hoàn hảo, tính toàn thể của tâm thức, là trong hồn nhiên. Và khi tôi dùng từ 'hồn nhiên' tôi ngụ ý thiếu vắng các cái đối lập. Thiếu vắng các cái đối lập là thuần khiết. Nếu bạn đã chọn một cái, bạn không thuần khiết. Cái kia đang bị ẩn trong vô thức; cả hai đều có đó.
Cả hai sẽ có đó nếu một cái có đó. Cái kia không thể bị tách rời ra; nó chỉ có thể bị ẩn kín. Và nếu cái này không có đó, cái kia không thể có đó. Cả hai sẽ biến mất; toàn thể trường những cái đối lập biến mất. Thế thì bạn là hồn nhiên. Hồn nhiên đó là giải thoát, hồn nhiên đó là thiêng liêng, hồn nhiên đó là niết bàn.
Nhận mệnh lệnh của người đó vào trận chiến và tuân theo các mệnh lệnh đó. Vâng lời người đó không dường như người đó là tướng mà dường như người đó là bản thân ông, và lời được nói của người đó là việc thốt ra của ham muốn bí mật của người đó; vì người đó là bản thân người đó, vậy mà trí huệ hơn và mạnh hơn vô hạn so với bản thân người đó.
Tìm ra nhân chứng và thế rồi vâng theo người đó. Đầu tiên tìm ra nhân chứng và thế rồi vâng theo người đó, vì tìm ra nhân chứng có nghĩa là tìm ra cốt lõi bên trong nhất riêng của người ta.
Chúng ta sống trên hai tầng, hai mức. Một là ngoại vi: thế giới của hành động. Tầng kia là bản thể bên trong, thế giới của vô hành động: thế giới của sự tồn tại, không làm. Mọi điều chúng ta làm đều ở trên ngoại vi và mọi điều chúng ta hiện hữu đều ở trung tâm. Chúng ta phải liên tục chuyển từ trung tâm sang ngoại vi để làm cái gì đó. Bất kì khi nào bạn làm cái gì đó, bạn đều ở ngoại vi. Bất kì cái gì bạn làm, bạn đều ở ngoại vi. Khi bạn không làm, không làm bất kì cái gì, thế thì bạn ở trung tâm. Việc chứng kiến là vô hành động. Thiền là vô hành động.
Chúng ta đang hành thiền ở đây. Trong ba mươi phút bạn ở ngoại vi làm cái gì đó: thở, tẩy rửa, mật chú hoo. Bạn đang làm cái gì đó; bạn ở trên ngoại vi. Khi tôi đột nhiên nói, "Dừng lại!" tôi ngụ ý: bây giờ ở trong vô hành động, trong không làm. Khi bạn đột nhiên dừng lại bạn bị ném từ ngoại vi vào bản thể, vào trung tâm bên trong nhất, vì khi bạn không làm bất kì cái gì bạn không được cần ở ngoại vi. Bạn cần ở ngoại vi chỉ khi bạn đang làm cái gì đó. Bây giờ bạn bị ném trở lại trung tâm của bạn. Trung tâm đó là nhân chứng của bạn.
Một khi bạn biết trung tâm này, một khi bạn nhận ra trung tâm này, một khi bạn đã cảm thấy trung tâm này - đi theo các mệnh lệnh đi. Bạn sẽ được chỉ đạo; bạn đã tìm ra thầy của bạn. Bây giờ đi theo bất kì cái gì được nói cho bạn từ trung tâm này và không nghe theo ngoại vi. Ngoại vi được nuôi dưỡng bởi người khác và trung tâm của bạn không bị chạm tới, trinh nguyên; nó là từ điều thiêng liêng.
Ngoại vi tới từ xã hội. Đó là lí to tại sao chúng ta nói rằng sannyasin đi ra ngoài xã hội. Không chống lại xã hội, đi ra ngoài xã hội. Bây giờ người đó đi theo trung tâm bên trong nhất của riêng mình; người đó không đi theo bất kì ai khác. Mọi mệnh lệnh từ người khác đều vô nghĩa bây giờ.
Bạn đã tìm ra bản thể bên trong nhất riêng của bạn, và bây giờ bản thể đó có thể chỉ đạo bạn. Bản thể đó là mạnh hơn và trí huệ hơn vô hạn lần so với bản thân bạn. Cái 'bạn' ở ngoại vi là yếu ớt; cái 'bạn' ở trung tâm có uy lực vô hạn. Cái 'bạn' ở ngoại vi chỉ là thứ trần tục; cái 'bạn' ở trung tâm là bản thân Thượng đế.
Nhưng trước hết, tìm ra nhân chứng đi. Jesus đã nói, "Trước hết tìn vương quốc của Thượng đế. Thế rồi mọi việc khác sẽ theo sau." Đừng bận tâm về các thứ khác. Trước hết tìm ra cốt lõi bên trong nhất của vương quốc của Thượng đế. Thế thì bạn không lo nghĩ về bất kì cái gì; mọi cái khác sẽ theo sau.
Cứ đi theo tiếng nói bên trong. Nhưng làm sao? Bạn không biết tiếng nói bên trong là gì, bạn không biết cái bên trong là gì. Xã hội đã làm bạn lẫn lộn sâu sắc. Nó liên tục nói rằng tiếng nói riêng của nó là tiếng nói bên trong của bạn. Nó đã đặt nhiều tiếng nói vào trong bạn chỉ để kiểm soát bạn từ bên trong.
Đó là nhu cầu của xã hội. Xã hội kiểm soát bạn theo hai cách. Một cách, bằng các thu xếp bên ngoài: cảnh sát trên phố, toà án, chánh án, luật pháp, chính phủ. Đây là thu xếp bên ngoài, nhưng nó là không đủ. Bạn có thể lách luật, bạn có thể thao túng toà án. Và cảnh sát, tất nhiên, chỉ là người khác. Cho nên thu xếp đó là không đủ.
Điều là tốt cho người Hindu có thể không tốt cho người Jaina. Không thành vấn đề điều bạn nói là đúng, điều ngược lại cũng đúng ở đâu đó; nó không phải là tuyệt đối. Bây giờ vì chúng ta đã trở nên nhận biết về toàn thể sự phức tạp của lương tâm con người, chúng ta biết rằng lương tâm của bạn chỉ là sản phẩm xã hội. Nhiều xã hội tồn tại cùng nhau tới mức cảnh sát bên trong đã trở nên yếu ớt. Các xã hội con người bây giờ ít tính đạo đức hơn vì cảnh sát bên trong cũng chết. Bạn biết rằng điều nó nói chả ngụ ý gì: không bận tâm về nó. Chỉ quan sát luật bên ngoài... và cố tìm cách lách qua nó.
Điều tôi đang nói là ở chỗ tiếng nói đó của cảnh sát bên trong không phải là tiếng nói của bạn. Tìm ra nhân chứng đi. Chỉ thế thì bạn sẽ tìm ra tiếng nói bên trong này.
Tiếng nói bên trong sẽ chỉ đạo bạn. Chỉ đạo của nó sẽ là tuyệt đối khác với điều xã hội nói - tuyệt đối khác. Nhưng lần đầu tiên bạn sẽ trở thành có tính tôn giáo, không đơn giản tính đạo đức. Bạn sẽ có đạo đức theo nghĩa sâu sắc hơn nhiều. Đạo đức sẽ không phải là nghĩa vụ, nó sẽ không phải là cái gì đó bị áp đặt lên bạn. Nó sẽ không phải là gánh nặng; nó sẽ là tự phát. Bạn sẽ tốt, tốt một cách tự nhiên. Bạn sẽ không trở thành kẻ cắp - không phải bởi vì xã hội nói, "Không là kẻ cắp," mà vì bạn không thể là vậy được. Bạn sẽ không giết người vì điều đó là không thể được. Bạn yêu sự sống nhiều tới mức bâygiờ bạo hành trở thành không thể được. Nó không còn là bộ luật đạo đức; nó là chỉ đạo bên trong.
Bạn khẳng định sự sống, bạn tôn kính sự sống. Tôn kính sâu sắc tới với bạn, và qua tôn kính đó mọi thứ tuôn chảy. Đó là điều Jesus nói. "Tìm ra vương quốc của Thượng đế trước hết, và thế thì mọi thứ sẽ đi theo." Tìm ra tiếng nói bên trong đi, và thế thì mọi thứ sẽ đi theo.
Xem tiếp Chương 11Quay về Mục lục

Ads Belove Post