Read more
Osho - Phật - Sự trống rỗng của trái tim –
Trích dẫn
…Sự tồn tại rất thoải mái. Bạn có một cuộc sống mà không cần
sự nỗ lực nào. Bạn đang thở hoàn toàn tốt mà không cần được nhắc nhở, nhịp đập
trái tim bạn vẫn tiếp tục thậm chí trong giấc ngủ của bạn… Sự tồn tại quá thoải
mái với bạn! Nhưng bạn lại không thoải mái với sự tồn tại. Bạn rất keo kiệt. Bạn
muốn mọi thứ trở thành sự thành tựu.
…Cuộc sống là một trò chơi. Khi bạn hiểu nó như trò chơi thì
một sự khôi hài sâu sắc tự nó nảy sinh theo. Chiến thắng không phải là vấn đề.
Vấn đề là chơi một cách toàn bộ, vui mừng, nhảy múa.
…Giải thoát bạn khỏi chính bạn. Giải thoát chính bạn khỏi mọi
sự ràng buộc của bạn chỉ là trò chơi của trẻ con. Thực tế, người tìm kiếm đích
thực không giải phóng chính mình khỏi những thứ khác mà từ chính người đó. Anh
ta bỏ cái ý tưởng “tôi là”. Sự tồn tại là thế. Vứt bỏ chính bạn một cách hoàn
toàn, biến mất vào năng lượng vũ trụ từ nơi chúng ta sinh ra. Khi bạn đơn giản
có sẵn, không bản ngã, không còn rào chắn nào nữa, thì bạn có thể thoải mái với
bất cứ điều gì. Và sự trống rỗng của bạn cũng sẽ cho phép con sóng của phúc lạc,
yên bình, vinh quang chưa từng được biết đến. Bạn là đỉnh cao nhất sẵn có cho bất
kỳ nhận biết nào. Sự biến mất của bạn làm cho bạn trở thành toàn bộ vũ trụ.
Khi ta biến mất, ta nhìn thấy các vì sao trong ta, bình
minh, hoàng hôn, những đêm trăng tròn- mọi thứ ở trong ta, không ở ngoài ta.
Chính biên giới của ta đã giữ chúng ở ngoài. Bây giờ biên giới không còn nữa; mọi
thứ đã rơi xuống. Bây giờ ta là cái toàn thể”. (Đức Phật)
…Tiếp tục quay vào trong. Bất cứ khi nào bạn tìm thấy một
khoảnh khắc quay vào, hãy quay vào. Không cần sự giúp đỡ của ai. Không cái
thang nào là cần thiết. Chỉ nhắm mắt lại và nhìn vào trong. Phải nhớ những gì bạn
tìm thấy trong thiền. Bạn sẽ lại quên, nhưng khoảng trống của những lần quên sẽ
ngắn lại, và những lần nhớ sẽ trở nên dài hơn. Rồi bạn có thể làm điều đó bất cứ
lúc nào, thậm chí không cần nhắm mắt. Khoảng trống của sự quên biến mất. Bạn là
vòng tuần hoàn của sự nhớ, hai mươi tư giờ. thậm chí trong giấc ngủ của bạn, bạn
biết bạn là một vị phật.
…Thiền nhân đích thực sẽ sống trong trong thế giới mà không
hề bị quấy rầy bởi mọi điều phiền toái. Người ấy đơn giản theo dõi, không hề bị
dao đông. Thực ra thế giới là một nơi tốt bởi vì nó cho bạn nhiều cơ hội để kiểm
tra sự yên lặng của bạn, sự thiền của bạn, sự theo dõi của bạn. Ở trong thế giới
nhưng đừng để thế giới trong bạn.
…Đừng có bất kỳ ý tưởng nào về tốt hay xấu. Tuyệt đối chỉ là
nhân chứng. Bất kỳ điều gì xảy ra với bạn đều tốt. Toàn bộ thế giới có thể lên
án nhưng không thành vấn đề. Bạn hãy chỉ lắng nghe trái tim của chính mình. Nếu
trái tim nói: “Đúng, tiếp tục đi” thì hãy tiến thẳng về phía trước. Thậm chí điều
đó chống lại đạo đức, chống lại học thuyết, chống lại tất cả các tôn giáo cũng
không thành vấn đề. Nó không nên chống lại trái tim trong trắng, giản dị của bạn.
Tiêu chuẩn duy nhất là sự tự nhiên. Tự nhiên là điều tốt. Không tự nhiên là đạo
đức giả.
…Khi bạn trong thiền sâu sắc, bạn có thể cảm thấy sự thanh
thản lớn, một niềm vui bạn chưa từng biết, một sự theo dõi của vị khách mới. Và
sự theo dõi này đã trở thành người chủ. Nó vẫn theo bạn từng giây từng phút. Bởi
sự theo dõi này, bất kể điều gì bạn làm, bạn cũng mang sự hiểu biết trong nó. Bất
kể điều gì bạn làm cũng đều biểu lộ sự trong sáng, tinh khiết, tự nhiên và
duyên dáng.
…Nếu bạn biết khoảnh khắc yên lặng khi không còn ý nghĩ nữa,
bạn sẽ thấy những ý nghĩ này là không có thật, chúng được tạo nên bởi chất liệu
cùng chất liệu của giấc mơ. Bạn không phải tranh đấu với chúng, chỉ cần quan
sát một cách yên lặng. Khi sự quan sát của bạn trở nên sâu hơn, chúng sẽ bắt đầu
biến mất. Và từ đó phát sinh kinh nghiệm của vô trí, của sự rỗng không, thực chất
không sinh không diệt và không ảo tưởng. Nếu không nhận ra điều này mà cứ nghĩ
rằng ý nghĩ tồn tại thì bạn lại lang thang trong vòng sinh tử. Chính tâm trí của
bạn đã đẩy bạn vào vòng sinh tử, đau khổ nối tiếp đau khổ. Bạn phải nhảy ra khỏi
vòng này- bằng cách duy nhất là chứng kiến. Đừng làm bất kỳ điều gì. Hãy chỉ là
tấm gương.
…Chân lý không cần niềm tin. Bạn đơn giản biết nó. Và bạn đạt
được tự do bởi việc biết nó. Cái biết này không giống như sự hiểu biết của kiến
thức. Cái biết này là một sự biến đổi. Bạn đã chuyển từ tâm trí tới vô trí. Bạn
đã chuyển từ cơ thể sang không- cơ thể.
…Bạn thức dậy hàng ngày- và khoảnh khắc bạn thức giấc, giấc
mơ biến mất. Đây không phải sự tỉnh thức tối thượng. Khi bạn tỉnh thức trong
thiền, không chỉ giấc mơ biến mất mà bạn cũng biến mất. Sự vắng bóng của bạn tạo
nên trái tim trống rỗng của Phật.
…Phật đích xác đang ở trung tâm sự nhận biết của bạn. Chúng
ta phải luôn nhìn vào trong nó để trở thành hoàn toàn tự nhiên, dòng chảy tự
nhiên. Bạn không phải làm gì cả, nó vẫn ở đó. Nó là điều đơn giản nhất và đáng
tiếc bởi nó đơn giản và hiển nhiên nhất nên nó bị lãng quên. Không ai băn khoăn
về việc mình là ai. Chính bản thân bạn cũng vậy.
…Sự chứng kiến là nhân tố duy nhất không thay đổi trong toàn
bộ sự tồn tại. Và khi bạn trở thành nhân chứng thì sự sáng tỏ hơn nảy sinh, thậm
chí thay đổi nhỏ trong bạn cũng được chú ý đến, chúng phản chiếu. Bạn không phải
quan tâm tới bất cứ sự thay đổi nào, tấm gương của bạn liên tục phản chiếu, mặc
dù bạn có già đến mức nào, bạn có thể di chuyển từ sự sống tới cái chết, từ cái
chết tới sự đầu thai mới. Tấm gương của bạn với sự trong sáng của nó sẽ cho
phép bạn biết rằng bạn là một dòng sông, không phải là thùng đựng nước, nơi
không có sự luân chuyển.
…Thiền làm cho bạn vượt lên mọi thứ, ở trên những đám mây, bạn
có thể nhìn mọi thứ trong bạn từ trên cao. Bạn không cần lặp lại bất cứ điều
gì, bây giờ bạn là nguyên thủy, là sự đáp ứng. Đó là điều duy nhất trong sự tồn
tại: đáp ứng với sự nhận biết, đáp ứng một cách tự nhiên, không qua giáo dục.
…Không có thứ gì trong toàn bộ thế giới có tự tính cả, bởi
vì nếu một vật tự tính, vậy thì chúng sẽ không bao giờ có hòa nhập vào vũ trụ.
Chúng luôn là những hòn đảo riêng biệt, nhỏ bé và sẽ bị giam cầm trong cơ thể-
tâm trí- cái tôi của chúng.
…Bạn đang tìm kiếm cái gì trong cái thế giới luôn thay đổi
này? Hãy dừng tìm kiếm, hãy chỉ ở đó. Và bạn sẽ rất ngạc nhiên: điểm dừng cuối
cùng là cái tôi. Nó chỉ là một loại cảm giác của cái tôi là- nhưng nó chỉ là điểm
dừng, chưa phải là nhà. Một bước nữa, từ cái tôi đến cái vô ngã. Chỉ biến mất
mà không có bất kỳ điều kiện nào, chỉ như hương thơm tan biến trong không khí.
Bạn đơn giản chỉ là hư không. Bạn sẽ hòa tan với cái tổng thể của sự tồn tại.
…Bạn đang tồn tại thì bạn sẽ đau khổ, bạn sẽ gặp rắc rối. Sự
tách rời với vũ trụ là ngọn nguồn của mọi đau khổ của bạn. Bạn và sự đau khổ của
bạn không phải là hai thứ. Bạn là sự đau khổ, bạn là vấn đề. Bạn sẽ gặp rắc rối
cho đến khi bạn hòa nhập vào cái toàn thể. Sự phân chia là nguyên nhân cho địa
ngục của bạn. Hãy bước vào ngưỡng cửa của hư không, của vô ngã. Hãy để toàn bộ
sự tồn tại tràn đầy với câu: “Tôi không là, sự tồn tại là”. Hãy chỉ nhận ra bạn
là vị phật. Là một vị phật chỉ là sự bắt đầu của cái kết thúc. Với không đấu
tranh, cho phép sự tồn tại tiếp tục là sự tuyệt vời lớn nhất của thế giới.
…Cơ thể đang chết, hãy nhìn cơ thể như một xác chết; chỉ như
thế tâm trí mới rời bỏ. Chỉ người theo dõi là ở bên bạn mãi mãi. Nó là điều bản
chất, nhưng người theo dõi không phải là cái tôi. Nó không là gì cả. Nó là trái
tim trống rỗng. Nó là cánh cửa vào vũ trụ. Hãy để kinh nghiệm chìm sâu trong
các tế bào của bạn, bởi nó là cách sống của bạn, nó phải có mặt trong từng hành
động của bạn. Suốt ngày đêm bạn phải hồi tưởng mình về phật tính của bạn, và điều
này sẽ biến đổi tất cả các hành động và phản ứng của bạn.
…Người đang thiền quên tất cả quá khứ, buông bỏ tương lai.
Chỉ biết hiện tại là đủ. Bằng việc này, bằng sự bước vào sự tinh vi của nó, bạn
sẽ biết toàn bộ vũ trụ. Và khi bạn đạt đến ngọn nguồn cuộc sống của bạn… điều
đó cũng là nguyên tử, một nguồn sống cá thể. Nhưng nó phải được nối với cá thể
theo cách nào đó, nếu không bạn không thể sống. Khi bạn tìm thấy nguồn sống của
mình, bạn sẽ tìm ra con đường. Chỉ trong chớp mắt, bạn đã sang bờ bên kia. Bạn
đã biết tới sự tồn tại của vũ trụ. Bạn đã tìm thấy sự hợp nhất với sự tồn tại.
Và sự hợp nhất tạo cho bạn tất cả cái đang tồn tại. Không cái gì bỏ quên khỏi
cái toàn thể, và bạn trở thành một với nó.
…Đặt toàn bộ năng lượng của bạn vào thiền trong năm phút, và
thế là đủ. Sau đó, sự hồi tưởng về nó sẽ biến đổi cuộc sống của bạn. Chúng ta
không làm mất tâm trí mà phải vượt lên trên tâm trí, và sử dụng nó từ không
gian vượt lên trên sự tồn tại đó. Tâm trí là một cơ chế tốt. Chúng ta không chống
lại tâm trí. Chúng ta đơn giản không muốn tâm trí là kẻ thống trị, là người chủ.
Chúng ta muốn sự nhận biết là người chủ và tâm trí chỉ là nhân viên, chỉ là người
hầu.
…Hãy là một vị phật, chỉ đừng là kẻ phô trương. Đừng cố gắng
chứng minh cho người khác rằng bạn là một vị phật- đó là những gì người điên
làm. Chỉ bạn biết rằng mình là một vị phật là đủ. Bạn không thể che giấu được
ngọn lửa.
…Bạn không thể thay đổi tâm trí của một người điên. Một người
thông minh thì luôn sẵn sàng để thay đổi, nếu một lý lẽ tốt hơn được đưa cho
người đó. Người đó linh hoạt, người đó không cứng nhắc và bướng bỉnh. Người đó
sẵn sàng để uốn nắn, để thay đổi, để biến đổi. Luôn luôn thay đổi. Thay đổi để
tồn tại là kinh nghiệm đẹp nhất.
…Khoảnh khắc hiện tại này bao gồm mọi thứ, toàn bộ vũ trụ,
quá khứ, hiện tại, tương lai. Khoảnh khắc này là tất cả. Nếu chúng ta có thể bước
vào khoảnh khắc thực tại này, chúng ta sẽ bước vào cái rất trung tâm của vũ trụ,
ngọn nguồn cuộc sống.
…Khoảnh khắc bạn nhận ra tính toàn bộ của bạn, tất cả những
lo lắng hàng ngày của bạn trở nên tầm thường, nhỏ bé… chỉ có sự nhận biết về sự
vĩnh hằng của bạn là làm chúng biến mất. Nói cách khác, sự lo lắng của bạn, vấn
đề của bạn, sự đau khổ của bạn là có thực nếu bạn không biết chính mình, ngọn
nguồn của mình.
…Mọi thứ đều đẹp cả. Hãy đi vào trong. Đầu tiên hãy tìm kiếm
và đạt tới ngọn nguồn sự tồn tại của bạn, cuộc sống của bạn. Khi đã đạt tới nó,
hãy đi ra và mở mắt. Thế giới sẽ không giống như cũ nữa, bởi vì bạn không còn
giống như cũ nữa. Việc biến đổi bản thân mình, bạn đã làm biến đổi toàn bộ thế
giới. “Khoảnh khắc tôi trở nên giác ngộ, toàn thế giới trở nên giác ngộ”.(Đức
Phật)
…Toàn bộ sự tồn tại đều tồn tại bởi bản chất tự nhiên của nó
không có gì ngoài sự nhận biết; và sự nhận biết này có thể có những chiều sâu
khác nhau. Phiến đá có thể đang ngủ. Bạn không thể đánh thức nó, nhưng không có
nghĩa là không có nguồn sống ẩn chứa trong phiến đá. Chỉ hãy tận hưởng. Bạn
không thể tận hưởng khi bạn đang bị cuốn vào việc đạt được điều gì đó. Khi bạn
không dồn tâm trí vào việc đạt được, khi không còn ham muốn để tới bất cứ nơi
nào, bạn có thể tận hưởng khoảnh khắc hiện tại, ở đây và bây giờ.
…Không ai trong toàn bộ lịch sử tâm thức đã từng thất bại để
tìm thấy phật, nếu người đó tìm kiếm ở bên trong. Không có bất kỳ ngoại lệ nào.
Bạn không thể là ngoại lệ, bởi chính cuộc sống, trong sự thuần khiết của nó, là
một vị phật.
…Khi năng lượng của bạn không bị dính mắc tới điều gì, bạn sẽ
không có ở đó. Bạn là năng lượng tối thượng. Toàn bộ vũ trụ là bạn. Không phải
là sự đạt được, là thành tựu. Kinh nghiệm tối thượng là khi bạn biến mất thì chỉ
còn nhận biết thuần túy. Nó sẽ không phải là sự nhận biết của bạn hay sự nhận
biết của tôi, nó đơn giản là sự nhận biết.