Osho - Thiền - Tự do đầu tiên và cuối cùng - Trích dẫn

Osho - Thiền - Tự do đầu tiên và cuối cùng - Trích dẫn

Price:

Read more

Osho - Thiền - Tự do đầu tiên và cuối cùng - Trích dẫn


...Bất kỳ khi nào bạn có thể tìm ra thời gian chỉ để mình có đấy thì hãy loại bỏ việc làm. Nghĩ cũng là làm, tập trung tư tưởng cũng là làm, suy tư cũng là làm. Cho dù một khoảnh khắc bạn không làm gì và bạn chỉ ở trung tâm của mình, hoàn toàn thư thái- thì đó là THIỀN. Và một khi bạn đã biết về cái mẹo của nó thì bạn có thể còn lại trong trạng thái đó lâu tùy ý, cuối cùng bạn có thể còn lại trong trạng thái đó 24 tiếng một ngày.  Một khi bạn đã trở nên nhận thức được cách thức con người mà bạn có thể còn lại không bị xáo động, thì dần dần bạn có thể làm mọi việc mà vẫn giữ  tỉnh táo, rằng con người bạn không bị xáo động. Trước hết bạn hãy học có đấy, và rồi hãy học một chút hành động: Lau sàn, tắm giặt, nhưng vẫn giữ bản thân mình được định tâm. Thế rồi bạn có thể làm những điều phức tạp hơn. Nhưng bạn không là tác nhân, bạn là người quan sát. Đó là bí mật của THIỀN. Nhận biết đó, cái quan sát đó nên còn lại tuyệt đối thanh thản, yên tĩnh.  Khi đó toàn bộ tâm thức mình được định tâm vào bên trong thì bạn sẽ biết, bởi vì bạn là người biết, nhận biết. Bạn chưa bao giờ mất nó cả. Bạn chỉ đơn thuần thu được nhận biết của mình rối trong cả ngàn lẻ một thứ. Bạn hãy rút ra nhận biết của mình từ mọi nơi và hãy để cho nó nghỉ lại bên trong bạn, thế là bạn đã về nhà.

...Cốt lõi bản chất, tinh thần của thiền là học cách chứng kiến. Bước đầu tiên trong nhận biết là phải quan sát thân thể bạn. Dần dần người ta trở nên ngày càng tỉnh táo về từng cử chỉ, từng chuyển động. Khi bạn bắt đầu nhận biết đến ý nghĩ của mình, chúng còn tinh tế hơn thân thể. Chính hiện tượng quan sát nó làm thay đổi nó. Dần dần các ý nghĩ bắt đầu rơi rụng, không còn hỗn loạn và trở nên hài hòa hơn. Trong cả hai lần sự yên bình bắt đầu lan tỏa, rồi bạn thấy thân thể và tâm trí cũng hài hòa với nhau nữa. Lần đầu tiên một sự hòa hợp, nó giúp cho công việc ở bước thứ ba- tức là trở nên nhận biết về tình cảm, xúc động, tâm trạng của bạn. Một khi bạn đã nhận biết về tất cả ba điều này thì chúng sẽ trở nên gắn với nhau trong một hiện tượng hài hòa- thế thì điều thứ tư xảy ra. Đó là sự nhận biết tối thượng làm cho người ta được thức tỉnh. Người ta trở nên nhận biết về nhận biết của mình. Điều đó tạo nên một vị phật, một người thức tỉnh. Mà chỉ trong sự thức tỉnh đó mà người ta mới nhận ra phúc lạc là gì. Thân thể biết tới hoan lạc, tâm trí biết tới hạnh phúc, trái tim biết tới niềm vui sướng, cái thứ tư biết tới phúc lạc. Phúc lạc là mục tiêu của người tìm kiếm, và nhận biết là con đường hướng tới nó.

...Điều quan trọng là ở chỗ bạn mang tính quan sát, ở chỗ bạn không quên quan sát, ở chỗ bạn đang quan sát, quan sát,…, quan sát,… Và dần dần khi người quan sát trở nên ngày càng vững chắc, ổn định, không dao động thì việc biến đổi xảy ra. Những cái bạn đã quan sát bây giờ biến mất. Lần đầu tiên bản thân người quan sát trở thành được quan sát. Bạn đã về nhà.

...Quan sát là thiền. Điều bạn quan sát thì không liên quan. Bạn có thể quan sát cây cối, con sông, đám mây, trẻ con đang nô đùa xung quanh… Phẩm chất của quan sát, của nhận biết và tỉnh táo- đó chính là thiền là gì. Bạn nhìn lên cây, bạn đấy, cây đấy, nhưng bạn không tìm thấy một điều nữa sao? Rằng bạn đang thấy cây, rằng có một nhân chứng trong bạn, người thấy bạn đang thấy cây.

...Khi bạn đã thoát ra khỏi tâm trí, quan sát nó, nhận biết nó, chỉ là một nhân chứng thì bạn là thông minh. Bạn đã hoàn tác lại điều xã hội đã làm cho bạn. Bạn đã thoát ra khỏi nó, bạn là người tự do. Trong thực tế lần đầu tiên bạn là con người đích thực. Bây giờ toàn bộ bầu trời là của bạn. Thông minh đem tới tự do, đem tới sự hồn nhiên.

... Thiền định là phúc lạc trong khi cô độc. Người ta thực sự sống động khi người ta trở nên có khả năng về nó, khi không còn phụ thuộc thêm nữa vào bất kỳ ai, vào bất kỳ tình huống nào, vào bất kỳ điều kiện nào. Và bởi vì nó là của riêng người ta nên nó có thể còn lại vào buổi sáng, buổi tối, ngày, đêm, trong tuổi thanh xuân hay tuổi già, trong khi mạnh khỏe hay lúc ốm đau, trong cuộc sống, cả trong cái chết nữa. Nó có thể còn lại bởi vì nó không phải là cái gì đó xảy ra cho bạn từ bên ngoài. Nó là cái gì đó tuôn ra trong bạn. Nó chính là bản tính của bạn, nó là tự tính.

...Thiền định là một phương cách làm cho bạn nhận biết về cái ta thực sự của bạn- cái không do bạn tạo ra, cái không cần bạn tạo ra, cái mà bạn đã là như vậy rồi. Bạn được sinh ra với nó. Bạn là nó! Nó cần được khám phá ra. Khi con người biết được cái ta thực sự của mình thì anh ta trở thành một cá nhân. Anh ta không còn thuộc về tâm lý đám đông nữa. Anh ta sẽ không mê tín, không thể bị khai thác, không thể bị dắt đi như gia súc, không thể bị ra lệnh và chỉ huy. Anh ta sẽ sống theo ánh sáng của mình. Cuộc sống của anh ta sẽ cực kỳ đẹp đẽ và toàn vẹn.

...Thiền có vài điều căn bản, bản chất. Đó là thư thái, quan sát, không phán xét và dần dần, dần dần,… cái im lặng vĩ đại sẽ choàng lên bạn. Bạn có đấy, nhưng không có nghĩa “Tôi đây”- chỉ là không gian thuần khiết.

...Một thiền nhân thực sự thì vui đùa. Với anh ta, cuộc sống là vui tươi, cuộc sống là leela, một trò chơi. Anh ta tận hưởng nó trọn vẹn. Anh ta không nghiêm trang. Anh ta thư thái.

...Thiền xảy ra chỉ cho những người không hám kết quả. Thiền là trạng thái không hướng mục tiêu.

...Khi hạnh phúc, bạn tận hưởng. Khi hạnh phúc trôi qua thì bạn trở nên buồn bã, có gì sai trong đó nào? Hãy tận hưởng nó đi. Một khi bạn có khả năng tận hưởng cả nỗi buồn, thì bạn không là cả hai. Và nếu bạn tận hưởng cả nỗi buồn thì nó cũng có cái đẹp riêng đấy. Hạnh phúc có đôi chút nông cạn, còn nỗi buồn thì rất sâu. Ngồi im lặng và tận hưởng nỗi buồn, rồi bất chợt, nỗi buồn không còn là nỗi buồn nữa; nó đã trở thành một khoảnh khắc im lặng, an bình, đẹp đẽ. Và bỗng nhiên bạn hiểu ra rằng bạn chẳng là cả hai- chẳng hạnh phúc mà cũng chẳng buồn bã, bạn là người quan sát, bạn quan sát đỉnh núi, bạn quan sát thung lũng, nhưng bạn không là cả hai. Một khi bạn đạt tới điểm này thì bạn có thể cứ tôn vinh mọi thứ. Bạn tôn vinh cuộc sống; bạn tôn vinh cái chết.

...Bất kỳ cái gì bạn trải qua trong cuộc hành trình bên trong của mình, bạn đều không phải là nó. Bạn là người quan sát nó. Nó có thể là cái không, là phúc lạc, là im lặng. Nhưng bạn cần phải nhớ: Dù bạn có trải qua chứng nghiệm đẹp đẽ đến đâu, say mê đến đâu thì bạn vẫn không phải là nó; bạn là người chứng nghiệm nó. Và nếu bạn cứ tiếp tục mãi như thế thì điều tối thượng trong cuộc hành trình là điểm mà không còn một chứng nghiệm nào nữa- chẳng còn im lặng, chẳng còn phúc lạc, chẳng cái không. Chẳng có gì còn như một đối tượng đối với bạn mà chỉ có chủ thể bạn thôi. Tấm gương thì rỗng không. Nó không phải là cái đang phản xạ. Nó là bạn. Khi người quan sát là cái được quan sát, khi người thấy là cái được thấy thì bạn đã về nhà. Người quan sát và cái được quan sát là hai khía cạnh của nhân chứng. Khi chúng tan biến vào nhau, khi chúng là một, thì lần đầu tiên nhân chứng nảy sinh trong sự toàn bộ của nó.

...Hãy làm nhiều, nhưng chớ có là tác nhân- thế thì bạn đạt được cả hai. Hãy đi vào trong thế giới nhưng chớ có là một phần của nó. Hãy sống trong thế giới nhưng đừng để thế giới sống trong bạn.

...Bước, hãy bước chậm rãi, có quan sát. Nhìn, hãy nhìn có quan sát. Và bạn sẽ thấy cây còn xanh hơn chúng đã từng thế, còn hoa hồng thì lại hồng hơn là chúng từng thế. Hãy lắng nghe, lắng nghe một cách chăm chú. Khi bạn đang nói, hãy nói một cách chăm chú. Hãy để toàn bộ hoạt động tỉnh thức của bạn trở thành hết tự động hóa.

...Nếu bạn có thể làm điều gì đó với việc thở, thế thì bạn sẽ bất thần quay trở về hiện tại, thế thì bạn sẽ đạt tới ngọn nguồn của cuộc sống, thế thì bạn có thể siêu việt lên thời gian và không gian, thế thì bạn trong thế giới này và cũng vượt ra ngoài nó nữa.

...Bất kỳ ý nghĩ nào thoáng qua màn ảnh tâm trí bạn, hãy chỉ là người quan sát. Bất kỳ xúc động nào trôi qua màn ảnh trái tim bạn, hãy vẫn còn là một nhân chứng- chớ tham dự vào, đừng bị đồng nhất, đừng đánh giá cái gì tốt, cái gì xấu; đấy không phải là phần thiền của bạn.

...Bất kỳ cái gì bạn đang làm, bạn hãy giữ sự chú ý của mình vào lỗ hổng giữa hai hơi thở. Nhưng nó phải dược thực hành trong hoạt động. Tại sao phải hoạt động? Vì hoạt động làm rối trí. Hãy cố định vào lỗ hổng và không dừng hoạt động; hãy để cho hoạt động tiếp tục. Bạn sẽ có hai tầng tồn tại- việc làm và con người. Nếu phương pháp này được thực hành thì toàn bộ cuộc sống của bạn sẽ trở thành một vở kịch dài, bạn sẽ là nghệ sỹ đóng vai. Nếu bạn quên mất lỗ hổng thì bạn không đóng vai, bạn trở thành vai diễn. Và đấy không phải là vở kịch nữa. Bạn đã lầm nó thành cuộc sống. Để phá vỡ cái đồng nhất đó, bạn hãy dùng kỹ thuật này. Khi đó toàn bộ cuộc sống dường như không xảy ra cho bạn- dường như nó xảy ra cho một ai đó khác.

...Bất kỳ khi nào bạn cảm thấy rằng tâm trí không lặng lẽ- căng thẳng, lo âu, huyên thuyên triền miên, ưu phiền hay mơ mộng- thì hãy làm một việc: thở thật sâu. Thở ra thật sâu, nén bụng, duy trì trong vài dây. Rồi cho phép thân thể hít vào thật sâu, lại dừng trong vài dây. Thở ra hoàn toàn và hít vào hoàn toàn, tạo thành một nhịp điệu. Hít vào, giữ lại, thở ra, giữ lại. Lập tức bạn sẽ cảm thấy một sự thay đổi đang tới trong toàn bộ con người bạn. Tâm trạng sẽ ra đi. Một khí hậu mới sẽ đi vào trong bạn.

...Hãy cố gắng thành không có đầu. Hãy quán tưởng bạn không có đầu, di chuyển không đầu. Và khi bạn cảm thấy đầu bạn đã biến mất thì trung tâm của bạn sẽ tụt xuống tim- ngay lập tức. Bạn sẽ nhìn thế giới qua con tim chứ không qua đầu. Và thứ hai, hãy yêu mến nhiều hơn! Khi yêu thì đương nhiên cái đầu phải bị mất đi. Khi bạn nhìn qua trái tim thì toàn bộ vũ trụ trông có vẻ thống nhất, như cái Một, như Thượng đế. Cái tổng thể không thể nào nhìn thấy được thông qua cái đầu, vì cái đầu chỉ biết phân tích, không biết tổng hợp.

...Bất kỳ khi nào bạn nghĩ tới tình yêu là bạn nghĩ tới trái tim. Sự thực, bất kỳ khi nào bạn đang yêu thì bạn đều thư thái, và bởi vì bạn thư thái nên bạn tràn ngập an bình. Và sự an bình đó nảy sinh từ trái tim. Cho nên an bình và tình yêu đã trở nên gắn bó, liên kết với nhau. Bất kỳ khi nào bạn đang yêu thì bạn đều an bình; bất kỳ khi nào bạn không yêu thì bạn đều xáo đông. Bởi an bình và trái tim đã trở nên được gắn với tình yêu.

...Bất kỳ khi nào bạn cảm thấy sự an bình giữa hai nách tràn ngập trong bạn, lan tỏa đến trung tâm trái tim riêng của bạn, thì thế giới có vẻ như ảo tưởng. Đây là một dấu hiệu bạn đã đi vào thiền. Nếu thế giới trở nên không thật thì bạn đã định tâm vào con người mình. Bây giờ bề mặt và bạn trở nên xa xôi tới mức bạn có thể nhìn vào bề mặt như một cái gì đó khách quan, một cái gì đó khác với bạn. Bạn không còn đồng nhất nữa. Và nếu thế giới là không thật thì bạn hoàn toàn thư thái, nếu không thì thực tại thế giới cứ đụng chạm vào bạn, cứ nện vào bạn.

...Shiva nói: “Người được ân huệ, khi các giác quan bị hấp thụ vào tim, đạt tới trung tâm hoa sen”. Tim là hoa sen. Mọi giác quan đều là việc mở ra của hoa sen, là cánh hoa sen. Đóa hoa sen này của trái tim sẽ cho bạn việc định tâm. Một khi bạn biết về trung tâm trái tim thì rất dễ dàng tụt xuống trung tâm rốn.

...Atisha nói: “Hãy là chính mình!” Dù nỗi đau khổ là gì thì cứ để nó như thế. Hãy chứng nghiệm nó trong sự mạnh mẽ toàn bộ của nó. Điều ấy sẽ khó khăn, nó sẽ đau lòng. Bạn có thể bỗng nhiên nhận biết rằng nỗi đau không chỉ trong tim, mà ở khắp trên thân thể. Nếu bạn kinh nghiệm nó thì hãy hấp thu nó. Nó là một năng lượng quí giá, đừng ném nó đi. Hãy hấp thu nó, uống nó, chấp nhận nó, đón chào nó, biết ơn nó. Có thể mất vài ngày để tiêu hóa được nó, nhưng cái ngày mà nó xảy ra thì bạn tình cờ gặp cánh cửa mà thực sự sẽ mang bạn đi xa, xa hẳn. Một cuộc hành trình mới đã bắt đầu trong cuộc đời bạn. Ngay lập tức, khoảnh khắc bạn chấp nhận nỗi đau thì năng lượng của nó, phẩm chất của nó đã thay đổi. Nó không còn là nỗi đau nữa. Người ta không thể nào tin được rằng đau khổ có thể được chuyển hóa thành cực lạc, rằng nỗi đau có thể trở thành niềm vui.

...Cứ mỗi sáng, khi thức dậy, điều đầu tiên bạn cần quyết định trước khi mở mắt: “Hôm nay ta muốn gì nào? Khốn khổ? Vui sướng? Ta định chọn gì cho ngày hôm nay?” Và điều xảy ra là bao giờ bạn cũng chọn vui sướng.

...Bất kỳ khi nào có niềm vui thì bạn đều cảm thấy rằng nó đang đến từ bên ngoài. Bạn đã gặp một người bạn- tất nhiên dường như niềm vui đến từ người bạn, từ việc thấy anh ta. Thế mà thực chất đấy lại không phải là cảnh ngộ thực tại. Niềm vui bao giờ cũng bên trong bạn. Người bạn chỉ là một tình huống. Người bạn đã giúp cho niềm vui ló ra. Và điều này thì không chỉ xảy ra cho niềm vui, mà cho mọi thứ: với giận dữ, với buồn rầu, với khốn khổ, với hạnh phúc, với mọi thứ… Người khác chỉ là tình huống, trong đó mọi thứ ẩn kín trong bạn được bầy tỏ. Họ không phải là nguyên nhân, họ không gây ra điều gì đó trong bạn. Bất kỳ cái gì xảy ra , nó đều đang xảy ra cho bạn. Bất kỳ khi nào điều này xảy ra thì hãy cứ duy trì việc định tâm trong cảm giác bên trong, và thế thì bạn sẽ có một thái độ khác về mọi thứ trong cuộc sống. Ngay cả với những xúc động tiêu cực, bạn cũng cứ làm như thế này. Khi bạn giận, đừng có định tâm vào người đã làm phát sinh nó. Hãy để cho anh ta ở phần ngoại vi. Bạn chỉ trở nên giận dữ. Đừng hợp lý hóa, đừng cho rằng con người này đã tạo ra nó. Đừng lên án người đó. Anh ta chỉ là một tình huống. Và hãy cảm thấy biết ơn anh ta, rằng anh ta đã giúp một cái gì đó vốn ẩn chứa được ra công khai. Anh ta đã đập vào bạn ở đâu đó, vào vết thương đã ẩn kín ở đó. Nếu xúc động là tiêu cực thì bạn sẽ được tự do khỏi nó, bởi việc nhận biết rằng nó ở bên trong bạn. Nếu xúc động là tích cực thì bạn sẽ trở thành bản thân niềm xúc động đó. Nếu nó là niềm vui thì bạn sẽ trở thành niềm vui. Nếu nó là giận dữ thì giận dữ sẽ tan biến.

...Shiva nói: “Trong tâm trạng cực kỳ ham muốn, hãy đừng bị xáo động”. Khi ham muốn cuốn hút bạn, bạn bị xáo động. Ham muốn là căn bệnh. Nhưng làm sao mà yên tĩnh được? Bạn đang giận dữ, cơn giận đang cuốn hút bạn. Bạn nhất thời điên lên, bị nó ám ảnh: bạn không còn ý thức nữa. Bỗng nhiên hãy nhớ: đừng xáo động. Cơn giận sẽ có đó, nhưng bây giờ bạn có một điểm bên trong bạn còn không bị xáo động. Cơn giận ở phần ngoại vi, nó xáo động, nhưng bạn có thể nhìn vào nó, và thế thì bạn sẽ không bị xáo động, bởi vì bạn chỉ là nhân chứng. Điểm yên tĩnh này là tâm trí nguyên thủy của bạn, nó chưa bao giờ bị xáo động cả. Giận dữ không thể tồn tại mà không có cái gì đó bên trong bạn vượt ra ngoài cơn giận. Nhận thức về trung tâm yên tĩnh này làm cho bạn trở thành ông chủ. Ngoài ra, bạn là một nô lệ, và nô lệ cho biết bao người. Mọi thứ đều thành ông chủ, còn bạn trở thành nô lệ cho toàn bộ vũ trụ. Hiển nhiên bạn sẽ trong rắc rối. Với biết bao ông chủ như thế, kéo bạn đi theo biết bao hướng, bạn chẳng bao giờ thống nhất được, bạn không phải là một đơn vị, bạn sẽ trong đau khổ. Chỉ người chủ của chính mình mới có thể siêu việt lên trên đau khổ.

...Hãy nhớ tới bản thân bạn, dù bạn đang làm bất kỳ cái gì. Hãy cảm thấy “Tôi đây”. Đừng có nghĩ gì. Chỉ cảm thấy rằng bạn có đấy. Cảm giác không thành lời này, cho dù chỉ có trong một khoảnh khắc, cũng sẽ cho bạn một thoáng nhìn- một thoáng nhìn của cái thực. Chỉ một khoảnh khắc thôi bạn được ném trở lại với trung tâm con người mình. Bạn đang ở ngoài tấm gương, bạn đã siêu việt trên thế giới của phản xạ, bạn là sự tồn tại. Và bạn có thể làm điều đó bất kỳ lúc nào, bất kỳ ở đâu, bất kỳ khi bạn đang làm gì, bạn có thể bỗng nhiên nhớ lại chính mình. Chỉ nỗ lực là cần thiết- một nỗ lực liên tục là cần thiết.

...Bất kỳ khi nào bạn biết một điều gì đấy thì bao giờ cũng nên nhớ đến người biết. Đừng quên điều đó trong khách thể. Hãy nhớ đến chủ thể. Khi lắng nghe, bạn hãy biết tới diễn giả và cũng biết tới cả thính giả nữa. Tri thức của bạn phải là mũi tên hai đầu, trỏ tới hai điểm- người biết và cái được biết. Điều này gọi là tự nhớ hay chính tâm. Và thế thì điều kỳ diệu xảy ra, bạn chẳng là hai cái đó nữa, bạn trở thành cái thứ ba, bạn trở thành một nhân chứng. Trong tự nhớ bạn dịch chuyển khỏi điểm cố định của người biết. Thế thì người biết là tâm trí bạn và cái được biết là thế giới, và bạn trở thành điểm thứ ba, tâm thức, cái ta chứng kiến. Điểm thứ ba này không thể được siêu việt lên nữa- và cái đó là cái tối thượng. Cái mà còn có thể được siêu việt lên thì chẳng đáng giá gì, nó không phải là bản tính của bạn- bạn có thể siêu việt lên trên nó. Một khi bạn biết được điều đó thì bạn trở thành cả hai. Thế thì cái được biết và người biết chỉ còn là đôi cánh của bạn. Chúng là sự mở rộng của bạn. Thế thì thế giới và điều thiêng liêng, cả hai đều là sự mở rộng của bạn. Bạn đã đi đến chính trung tâm của con người. Và trung tâm này chính là nhân chứng.

...Bạn có thể nhìn chăm chăm vào một chấm trên tường, bạn có thể dừng mắt bạn. Nhưng chuyển động là bản tính của mắt, nên một hiện tượng rất lạ xảy ra, chúng sẽ bắt đầu chuyển vào bên trong. Thế thì mắt nhẩy từ bên ngoài vào tâm thức bên trong. Mắt là điểm hội ngộ của bạn và thân thể bạn. Không còn chỗ nào khác trên thân thể lại là điểm gặp gỡ sâu sắc như vậy.

...Shiva nói: “Mắt nhắm, hãy thấy chi tiết con người bên trong của bạn- thấy bản tính của bạn”. Hãy nhắm mắt lại và dừng chuyển động của chúng. Hãy cảm thấy dường như chúng đã trở thành đá, và rồi hãy duy trì trạng thái “mắt đá” đó. Đừng làm bất cứ điều gì; chỉ còn ở đó thôi. Rồi bỗng nhiên một hôm bạn trở nên nhận biết rằng bạn đang nhìn vào bên trong bạn. Hãy quên toàn bộ thân thể; hãy chuyển tới ngón chân cái. Hãy đứng ở đó và nhìn. Rồi chuyển lên qua cẳng chân, đi ngược lên, đi tới mọi chi. Thế thì nhiều điều sẽ xảy ra! Thế thì thân thể bạn trở thành một phương tiện nhạy cảm lắm, bạn không thể nào tưởng tượng nổi. Thế thì nếu bạn chạm vào ai đó, bạn có thể đi vào trong tay của bạn một cách hoàn toàn và cái chạm đó sẽ trở thành việc biến đổi. Nếu bạn có thể chuyển vào bất kỳ phần nào của thân thể bạn một cách hoàn toàn, thì phần đó trở thành sống động, sống động một cách kỳ lạ. Thế thì bạn có thể chuyển vào mắt một cách hoàn toàn. Nếu bạn có thể chuyển vào mắt mình một cách hoàn toàn và rồi nhìn vào mắt ai đó thì bạn sẽ thấm sâu vào anh ta. Nếu bạn có thể thấy thân thể mình một cách hoàn toàn từ bên trong thì bạn sẽ chẳng bao giờ rơi vào ảo tưởng rằng bạn là thân thể. Thế thì bạn sẽ vẫn còn khác biệt: bên trong, nhưng không phải là nó, trong thân thể nhưng không phải là thân thể. Bây giờ bạn có thể di chuyển tự do vào trong tâm trí mình, sâu xuống dưới, cái hang bên trong của tâm trí. Thế thì bạn sẽ trở nên tách biệt với cả tâm trí nữa. Thân thể và tâm trí đã được đi vào và được nhìn từ bên trong. Thế thì bạn đơn thuần là một nhân chứng và nhân chứng này không thể được thấm nhuần vào. Đó là cốt lõi bên trong nhất của bạn, cái ta của bạn. Hãy nhớ: bạn không thể chứng kiến ngọn nguồn chứng kiến!

...Shiva nói: “Hãy nhìn vào cái bát mà không thấy ranh giới hay vật liệu. Trong thoáng chốc hãy trở nên nhận biết”. Hãy nhìn vào bất kỳ cái gì nhưng với phẩm chất khác hẳn. Không nhìn vào ranh giới, hãy nhìn vào đối tượng như một tổng thể. Khi bạn nhìn vào một vật như một tổng thể, thì mắt không cần chuyển động nữa. Điều thứ hai, hãy nhìn vào nó như một hình dạng, không phải là một chất liệu. Điều gì sẽ xảy ra? Bạn bỗng nhiên trở nên nhận biết về cái ta của mình. Hãy duy trì với cái tổng thể và hình dạng, bây giờ mắt không chuyển động. Và chúng thì cần chuyển đông theo bản tính của chúng, cho nên chúng chuyển hướng vào bạn. Nó sẽ quay lại. Nó sẽ trở về nhà. Và bỗng nhiên bạn sẽ trở nên nhận biết về cái ta của mình. Khi lần đầu tiên bạn trở nên nhận biết về cái ta của mình thì nó có cái đẹp và phúc lạc chưa từng thấy bao giờ.

...Hãy nhìn vào một bông hoa hồng, trước hết hãy nhìn nó chăm chú trong vài phút, và rồi hãy đảo ngược tiến trình: hoa hồng đang nhìn vào bạn. Bạn sẽ ngạc nhiên,  biết bao nhiêu năng lượng hoa hồng có thể  trao cho bạn. Cũng như vậy có thể thực hiện với cây cối, các vì sao và với mọi người, nhất là người mà bạn yêu. Hãy nhìn vào mắt nhau. Trước hết hãy nhìn vào người kia và rồi bắt đầu cảm thấy người kia quay năng lượng vào bạn, bạn sẽ cảm thấy được cung cấp thêm năng lượng. Khi đi ra từ nó, bạn sẽ được trẻ trung lại, sống động lại.

...Trước khi ra khỏi giường, vào sáng sớm, bạn hãy nằm ngửa, mắt nhắm lại. Khi hít vào, bạn hãy quán tưởng ánh sáng vàng trút vào đầu bạn, dường như mặt trời mọc ngay trên đầu bạn. Ánh sáng này cứ đi vào, đi vào, đến tận các ngón chân. Và khi bạn thở ra, hãy quán tưởng bóng tối đi vào từ ngón chân bạn, đi lên, và đi qua đầu. Và hãy làm như vậy khi sắp đi ngủ.

...Shiva nói: “Tỉnh, ngủ, mơ, hãy biết bạn là ánh sáng”. Trong khi “tỉnh”, di chuyển, ăn, làm việc, hãy nhớ bản thân bạn là ánh sáng, dường như trong tim bạn có một ngọn lửa đang bùng cháy, và thân thể bạn chẳng là gì khác hơn là vầng hào quang quanh ngọn lửa đó. Kiên trì điều này trong 3 tháng. Sau đó bạn có thể đưa nó vào trong mơ. Nó đã trở thành một thực tại. Mọi thứ đều là ánh sáng, bạn là ánh sáng. Trong khi chìm vào giấc ngủ, bạn hãy nghĩ về ngọn lửa. Nhớ nó…nhớ… bạn chìm vào giấc ngủ, và rồi việc nhớ vẫn tiếp tục. Và cảm giác này sẽ đi vào trong các giấc mơ, giấc mơ sẽ bắt đầu biến mất. Sẽ ngày càng ít giấc mơ hơn và ngày càng ngủ say hơn. Và một khi bạn đi vào giấc ngủ với cảm giác rằng bạn là ngọn lửa thì bạn sẽ nhận biết trong nó- giấc ngủ chỉ xảy ra cho thân thể, không phải cho bạn. Thân thể cần nghỉ ngơi, tâm thức không cần nghỉ ngơi, vì thân thể là máy móc, nó cần nhiện liệu, nó cần nghỉ ngơi. Đó là lý do tại sao khi được sinh ra nó chúng lại trẻ trung, rồi nó trở nên già đi, và nó chết. Tâm thức thì chẳng bao giờ sinh, chẳng bao giờ già, chẳng bao giờ chết. Nó không cần nhiên liệu, không cần nghỉ ngơi. Nó là năng lượng thuần khiết, năng lượng vĩnh hằng bất diệt.

...Shiva nói: “Hãy cảm thấy vũ trụ như sự hiện diện sống trong mờ”. Và tâm trí bạn sẽ trở nên hoàn toàn im lặng và bạn cảm thấy sự hiện diện của sự tồn tại sống mãi. Bạn sẽ chỉ là một phần trong nó, không nặng gánh, không căng thẳng… giọt nước đã rơi vào đại dương. Hãy thử nhiều cách. Hãy cầm tay ai đó, nhắm mắt lại và cảm thấy cuộc sống trong người khác. Hãy cảm thấy nó, cho phép nó đi vào bạn. Hãy cảm thấy cuộc sống riêng của bạn và cho phép nó đi vào người khác. Hãy ngồi gần cây cối và chạm vào vỏ cây. Hãy nhắm mắt lại và cảm thấy cuộc sống đang nảy sinh trong cây, và rồi bạn sẽ lập tức được thay đổi.

...Hãy nhìn vào bóng tối. Hãy cảm thấy thoải mái và nhìn vào nó. Nó sẽ bắt đầu đi vào mắt bạn, và bạn cũng đang đi vào trong nó., điều đó sẽ làm sạch mọi bóng tối âm bản (của ánh sáng) của bạn. Ở đấy, sống với bóng tối trong 3 tháng, mỗi ngày một giờ, bạn sẽ mất mọi cảm giác về cá nhân, về phân tích. Thế thì bạn sẽ không còn là một hòn đảo nữa, bạn sẽ trở thành đại dương. Bạn sẽ là một với bóng tối. Và bóng tối thì là một đại dương bao la; chẳng có gì mênh mông, chẳng có gì vĩnh cửu đến như vậy. Và tiếp theo đó, bạn hãy nằm ra và cảm thấy dường như bạn đang gần mẹ mình. Bóng tối là mẹ, người mẹ của tất cả chúng ta. Bước thứ ba: Di chuyển, đi làm, nói chuyện, ăn uống hay làm bất cứ việc gì, hãy mang một mảng bóng tối bên trong bạn. Bóng tối đã đi vào trong bạn, hãy mang nó theo. Nếu bạn mang bóng tối theo bên mình, bạn sẽ thư thái, bình tĩnh lạ thường. Giấc ngủ của bạn sẽ trở nên sâu đến mức giấc mơ sẽ biến mất. Khi bạn thiền về bóng tối trong đêm thì bóng tối bên trong mà bạn vẫn đang mang cả ngày sẽ giúp bạn gặp gỡ- bóng tối bên trong sẽ gặp gỡ bóng tối bên ngoài.

...Shiva nói: “Trong đêm mưa không trăng, hãy nhắm mắt lại và thấy cái đen tối trước mắt bạn. Mở mắt ra thấy cái đen tối. Thế là sai lầm sẽ biến mất mãi mãi”. Bởi vì, nếu bóng tối bên trong được cảm thấy thì bạn trở thành trầm tĩnh, im lặng, không xáo động đến mức mà cái sai lầm không thể nào còn lại với bạn được. Bóng tối bên trong đã hấp thu nó. Bạn đã trở thành một chân không vô hạn, trong đó mọi thứ có thể bị rơi vào và sẽ không trở lại. Bạn bây giờ giống như một vực thẳm.

...Shiva nói: “Hãy tắm trong trung tâm của âm thanh, như trong âm thanh liên tục của thác nước, hay bằng cách lấy ngón tay bịt tai, hãy nghe âm thanh của các âm thanh”. Hãy nhắm mắt lại và cảm thấy toàn bộ vũ trụ tràn ngập âm thanh. Hãy cảm thấy dường như mọi âm thanh đều đang hướng về bạn và bạn là trung tâm. Khi đó âm thanh bỗng nhiên sẽ biến mất và bạn sẽ đi vào cái vô âm, trung tâm cuộc sống. Khi đó chẳng có âm thanh nào quấy rầy được bạn. Có một điểm mà không âm thanh nào đi vào được- đó là bạn. Với âm thanh, bạn liên lạc với người khác; với vô âm, bạn rơi vào vực thẳm của riêng mình. Một phần là nghe thấy âm thanh dồn tới trung tâm bạn, phần kia là dừng mọi âm thanh và cảm thấy trung tâm vô âm. Cả hai điều này cần thực hành để bạn có thể chuyển từ cực nọ sang cực kia. Và thế thì bạn sẽ trẻ trung mãi mãi.

...Hãy đi vào đền. Chuông hay khánh đang có đó. Trước hết hãy trở nên hoàn toàn tỉnh táo. Và nếu có ý nghĩ thì hãy đợi. Với ý nghĩ, bạn không thể tỉnh táo. Khi bạn không có ý nghĩ và bạn tỉnh táo thì hãy đi với âm thanh. Hãy nhìn khi âm thanh không có đó rồi nhắm mắt lại. Rồi hãy nhìn âm thanh khi được tạo ra, rồi hãy di chuyển với âm thanh. Âm thanh sẽ trở nên chậm dần, tinh tế hơn,… và rồi nó không còn nữa. Hãy tỉnh táo di chuyển cùng với âm thanh đến chính ngọn nguồn. Hãy thấy cả hai cực của âm thanh, cả cái bắt đầu và cái kết thúc. Bạn sẽ trở thành một con người hoàn toàn khác.

...Hãy nhìn vào sự sáng tỏ của bầu trời và trở thành một với nó. Trức hết, không chớp mắt, hãy nhìn thẳng. Thứ hai: đừng nghĩ về bầu trời. Hãy là bầu trời. Hãy chỉ nhìn và di chuyển vào trong bầu trời, và hãy cho phép bầu trời di chuyển vào trong bạn. Khi bầu trời đã đi vào trong bạn, thì bạn có thể nhắm mắt. Bạn sẽ thấy nó cũng ở bên trong nữa. Hãy duy trì bầu trời bên trong. Tâm trí sẽ chậm dần và trong vài phút sẽ không còn ý nghĩ nữa, không còn mây nữa, khi đó bầu trời bên ngoài và bên trong trở thành một. Chỉ vì ý nghĩ mà bên ngoài mới là bên ngoài và bên trong mới là bên trong. Khi ý nghĩ không có đó thì bên ngoài và bên trong mất biên giới, chúng trở thành một.

...Hãy nhắm mắt và hãy bao hàm mọi thứ tồn tại trong bạn, đừng loại trừ cái gì cả: cây cối, bầu trời, mặt trời lên,… Hãy cố gắng bao hàm ngày càng nhiều hơn, mở rộng nhiều hơn… thế thì bạn càng lùi xa chính các góc của sự tồn tại. Rồi một ngày nào đó, bạn là điều duy nhất; toàn bộ sự tồn tại đều được bao hàm vào. Đây là điều tối thượng của các chứng nghiệm tôn giáo.

...Cuộc sống là cuộc hành hương tới cái chết. Từ ngay lúc sinh ra, cái chết đã bắt đầu tiến tới bạn: bạn đã bắt đầu đi dần về cái chết. Và tai họa lớn nhất xảy ra cho tâm trí con người là ở chỗ nó chống lại cái chết. Điều đó có nghĩa là bạn đã bỏ lỡ điều bí ẩn lớn nhất và cũng có nghĩa là bạn đã bỏ lỡ chính bản thân cuộc sống- vì chúng gắn bó sâu sắc với nhau, chúng không phải là hai. Cuộc sống là sự trưởng thành; còn cái chết là việc nở hoa của nó. Cuộc hành trình và mục tiêu là không tách rời- cuộc hành trình kết thúc trong mục tiêu.

...Shiva nói: “Hãy tập trung vào ngọn lửa đang nảy sinh qua hình dạng bạn, từ ngón chân lên, cho tới khi thân thể bùng cháy thành tro nhưng không phải bạn”. Trong cuộc sống chẳng có gì chắc chắn ngoại trừ cái chết. Chỉ cái chết mới không là ngẫu nhiên. Mọi thứ khác đều là sự ngẫu nhiên. Bạn đã chết, nửa chết, vì một khi người ta được sinh ra thì người ta phải đi đến cảnh giới của cái chết, đi vào trong nó. Bây giờ thì không có cách gì thay đổi được nó nữa! Cái chết đang xảy ra. Đó là một tiến trình. Khi bạn hít vào là cuộc sống, khi bạn thở ra là cái chết. Điều đầu tiên mà đứa trẻ làm là hít vào. Và người già, khi sắp chết sẽ thực hiện hành động cuối cùng, việc thở ra. Thân thể cần hít vào và thở ra, cần cả hai: sống và chết. Bạn hãy thở ra thật sâu và không hít vào bất kỳ khi nào mà bạn nhớ tới. Bạn sẽ cảm thấy một sự an bình sâu sắc, vì cái chết là an bình, là im lặng, bạn sẽ cảm thấy vô ngã. Điều đó dẫn tới sự sẵn sàng chết của bạn. Nó là đẹp đẽ. Cái chết là đẹp và chẳng cái gì giống cái chết cả- im lặng thế, thư thái thế, bình tĩnh thế, không rối loạn thế! Nhưng chúng ta hay sợ chết. Và tại sao chúng ta lại sợ chết? Làm sao chúng ta lại sợ điều mà chúng ta không biết? Bạn chưa bao giờ thực sự sống- điều đó tạo ra việc sợ cái chết. Nếu bạn sống động bạn sẽ đón mừng cái chết. Bạn đã biết cuộc sống; bây giờ bạn muốn biết luôn cả cái chết nữa. Bạn có thể làm sâu sắc hơn cảm giác này nếu bạn thở ra thật sâu 15 phút mỗi ngày trong khi bạn nhắm mắt. Và rồi hãy cho phép thân thể hít vào, và khi không khí đi vào thì bạn sẽ mở mắt, bạn đi ra. Khi không khí đi ra thì bạn đi vào. và không khí đi vào thì bạn lại đi ra. Sẽ không còn nỗi sợ chết, vì bây giờ cái chết dường như giống với thư thái, giống việc nghỉ ngơi sâu sắc.

...Hãy nằm xuống, trước hết hãy quan niệm bản thân bạn như một cái xác chết. Hãy đem sự chú ý của bạn tới ngón chân. với mắt nhắm bạn hãy di chuyển vào bên trong. Hãy cảm thấy ngọn lửa đang bốc cháy từ ngón chân. Khi ngọn lửa đi lên thân thể,… dần dần rồi bạn sẽ biến mất. Bạn chỉ còn lại là người quan sát trên đồi, là nhân chứng và không có bản ngã. Và khi bạn biết điều này thì bạn có thể vẫn còn trong trạng thái này liên tục. Một khi bạn biết rằng, bạn có thể tách mình ra khỏi thân thể, thì bạn có thể vẫn còn trong thân thể, mà bạn lại sẽ không trong thân thể. Trong quan sát đó, bạn sẽ nhận ra một hiện tượng sâu sắc, rằng bản ngã là một thực thể sai lầm. Nó có đó bởi vì bạn đã đồng nhất nó với thân thể, với ý nghĩ, với tâm trí. Bạn chẳng là chúng. Bạn khác biệt với tất cả những thứ bao quanh mình, bạn khác biệt với phần ngoại vi của mình.

...Bất kỳ lúc nào trong ngày, bạn hãy thư thái trên ghế, nhắm mắt lại, đặt hai lòng bàn tay lên hai mắt bạn. Nhưng đừng ấn. Chỉ chạm nhẹ. Cái chạm nhẹ này giữa hai mắt bắt đầu nhỏ giọt vào trong trái tim, và trái tim sẽ mở ra để đón nhận nó. Khi năng lượng rơi xuống này thành một luồng, rồi thành dòng sông, rồi thành trận lụt thì bạn sẽ bị cuốn đi hoàn toàn, cuốn đi xa mãi… Bạn sẽ không cảm thấy bạn có đấy. Bạn sẽ chỉ cảm thấy bạn đã trở thành vũ trụ. Vũ trụ tới rồi vũ trụ đi… Thực thể mà bạn đã từng là, bản ngã, sẽ không có đó.

...Bạn hãy nhắm mắt, rồi tập trung cả hai mắt bạn vào giữa đôi lông mày. Giữa hai lông mày là tuyến yên, là con mắt thứ ba. Kỹ thuật này để khai mở con mắt thứ ba.  Nếu bạn chú ý đến nó thì cả hai mắt bạn sẽ bị thôi miên bởi con mắt thứ ba. Và lần đầu tiên bạn sẽ cảm thấy ý nghĩ chạy trước bạn, bạn sẽ trở thành nhân chứng.

...Tử Lộ nói: “Người ta nên nhìn vào chỏm mũi mình”. Sao vậy? Điều này làm bạn thẳng hàng với con mắt thứ ba. Nhưng bạn phải rất nhẹ, không có bất kỳ căng thẳng nào. Bạn đơn thuần có đấy, hiện hữu, buông bỏ,… Điều chính yếu là hạ thấp tròng mắt và rồi cho phép ánh sáng chảy vào chính nó. Ngồi thẳng và trong tư thế thoải mái. Và khi bạn đã đạt đến điểm con mắt thứ ba thì bạn đã đạt đến điểm mà từ đó toàn bộ sự sáng tạo nảy sinh. Bạn đã đạt đến cái vô hình, cái không hiển lộ. Đây chính là không gian, là hạt mầm của toàn bộ sự tồn tại. Nó là toàn năng, toàn diện và vĩnh cửu.

...Con người bên trong nhất của bạn có bản chất ánh sáng. Tâm thức là ánh sáng, là ánh sáng duy nhất. Bạn đang tồn tại rất vô ý thức, làm mọi việc mà chẳng biết tại sao. Ham muốn mọi thứ, đòi hỏi mọi thứ chẳng biết tại sao. Bạn là người ngủ đang bước. Mộng du là bệnh tâm linh duy nhất- bước đi và sống trong mê ngủ. Hãy trở nên ý thức hơn đi. Hãy bắt đầu ý thức với các đối tượng. Hãy nhìn vào mọi vật với nhiều tỉnh táo hơn. Khi bạn đi qua một cái cây, hãy nhìn vào cây với nhiều tỉnh táo hơn. Bỗng nhiên nó xanh hơn, sống động hơn, đẹp hơn. Cây thì vẫn thế, chỉ có bạn đã thay đổi. Rồi một con chim hót trên cây: Hãy tỉnh táo! Dường như trong khoảnh khắc đó, bạn và tiếng chim hót đó cùng tồn tại. Và khi tiếng chim dừng lại, hãy lắng nghe sự thiếu vắng của tiếng chim. Thế thì tiếng chim đã trở thành tinh tế. Toàn bộ sự tồn tại tràn ngập bởi sự thiếu vắng của tiếng chim. Nó là tiếng ca của im lặng. Hãy thực hành với mùi hương, bông hoa,… Khi đối tượng hoàn toàn biến mất và sự thiếu vắng của đối tượng biến đi, ý nghĩ biến đi, và ý tưởng về vô trí biến đi. Bây giờ là khoảnh khắc ân huệ hạ xuống bạn, hoa đã trút xuống; đây là khoảnh khắc khi bạn được nối với ngọn nguồn cuộc sống. Đây là khoảnh khắc bạn không còn là kẻ ăn mày nữa, bạn đã trở thành hoàng đế.

...Cuộc tìm kiếm tôn giáo là cuộc tìm kiếm để làm cho toàn bộ sự tồn tại là bụng mẹ.

...Hãy trở thành phi sở hữu, vì với sở hữu thì địa ngục bắt đầu. Nó là chất độc cơ bản. Một khi cái “cuả tôi” đi vào thì bạn là một kẻ cạnh tranh với mọi người. Cuộc đời của bạn là cuộc đời của cạnh tranh, vật lộn, xung khắc, bạo hành, gây gổ. Bước tiếp sau cái “của tôi” là cái “tôi”. Khi bạn đã lắng xuống với “tôi” thì bạn có thể thấy rõ ràng bạn có một biên giới, và những người ngoài biên giới đó là “anh”, là “người khác”.

...Vũ trụ là một. Chẳng cái gì bị phân chia cả. Mọi thứ đều được nối với mọi thứ khác; đó là việc nối chằng chịt nhau. bạn được nối với đất, với cây cối, với các vì sao, các con sông, các rặng núi,… Mỗi khoảnh khắc bạn đều đang thở- môt cách liên tục có một cây cầu với sự tồn tại. Bạn ăn, sự tồn tại đi vào trong bạn; bạn ỉa, nó trở thành phân bón- táo trên cây sẽ trở thành một phần trong thân thể bạn trong ngày mai, và một phần trong thân thể bạn sẽ chết đi và trở thành phân bón cho cây cối,… một sự cho và nhận liên tục. Không một khoảnh khắc nào nó dừng lại cả. Khi nó dừng thì bạn chết. Được trong sự thống nhất là sống; bị ra ngoài sự thống nhất là chết. Cho nên bạn càng nghĩ “Ta là tách biệt” thì bạn sẽ càng ít nhạy cảm, yếu đi, đờ đẫn hơn. Một khi bạn hiểu rằng chúng ta là thành viên của lẫn nhau, toàn bộ sự tồn tại này là một phần của bạn và bạn là một phần của toàn bộ sự tồn tại. Thế thì bỗng nhiên cái nhìn thay đổi. Chúng ta trong hòa hợp. Thực tại là một thể thống nhất; còn với ý tưởng “tôi”, “anh” thì chúng ta bị gạt ra ngoài lề thực tại. Bây giờ bạn sẽ liên tục trong cuộc chiến với thực tại. Bạn sẽ đánh nhau với gốc rễ của riêng mình; bạn sẽ đánh nhau với chính mình. Nếu tôi chỉ ngồi im lặng thì bạn không thể làm được điều đó- một việc đơn giản đến thế!… Bạn không thể ngồi yên lặng được vì cái “tôi” không cho phép bạn có lấy một khoảnh khắc thư thái. Một khi khoảnh khắc thư thái là được phép thì bạn sẽ có thể thấy được thực tại. Cái “tôi” là trung tâm sai lầm được bạn tạo ra. Trung tâm của bạn là trung tâm của tất cả. Cái ta đích thực của bạn là cái ta của tất cả. Tại trung tâm, toàn bộ sự tồn tại là một- hệt như nguồn gốc của ánh sáng, mặt trời, mọi tia đều là một.

...Chướng ngại lớn nhất trên con đường thiền định là bản ngã sai lầm. Chướng ngại thứ hai là tâm trí huyên thuyên thường xuyên của bạn. Hãy thấy sự vật, đừng diễn đạt thành lời. Thiền nghĩa là sống không lời, phi ngôn ngữ. Thiền là cực điểm của tình yêu, tình yêu không cho riêng một người, mà là cho toàn bộ sự tồn tại. Thiền là mội quan hệ sống với toàn bộ sự tồn tại bao quanh bạn. Khi bạn tồn tại như một con người xã hội thì ngôn ngữ là cần. Nhưng khi bạn một mình với sự tồn tại thì cơ chế này phải được tắt đi. Nếu bạn không thể tắt được nó đi thì thì bạn sẽ trở thành nô lệ cho nó. Tâm trí phải là một công cụ, không phải là ông chủ. Nhưng nó đã trở thành ông chủ. Cho nên, thiền có nghiã là làm chủ cơ chế. Muốn vậy, bạn hãy quan sát tâm trí, cho phép nó hoàn toàn tự do. Bạn chỉ là một nhân chứng. Khi việc quan sát của bạn trở thành sâu sắc hơn thì nhận biết của bạn trở nên sâu sắc hơn, lỗ hổng bắt đầu nảy sinh. Một ý nghĩ trôi qua, ý nghĩ khác còn chưa tới, có một lỗ hổng. Một đám mây khác bay qua, đám mây khác còn đang tới, có một lỗ hổng. Trong những lỗ hổng đó, lần đầu tiên bạn sẽ có những thoáng nhìn về vô trí, bạn sẽ có hương vị của vô trí. Hãy gọi nó là hương vị của Thiền, của Đạo, hay Yoga. Trong khoảng hở ngắn ngủi đó, bỗng nhiên bầu trời sáng tỏ và mặt trời tỏa nắng. Màn ảnh trên mắt bạn không còn đó nữa. Bạn thấy rõ ràng, bạn thấy thấu suốt; toàn bộ sự tồn tại trở thành trong suốt.

...Thiền là thư thái, thư thái trong chính mình. Bạn càng thư thái nhiều thì bạn càng thấy chính mình cởi mở, mong manh, bạn càng ít cứng nhắc. Bạn càng nhiều linh hoạt thì bỗng nhiên sự tồn tại thấm nhuần vào bạn. Thư thái nghĩa là cho phép bản thân bạn được rơi vào trong một trạng thái mà bạn không phải làm gì cả, vì nếu bạn đang làm điều gì đó thì căng thẳng sẽ tiếp tục. Hãy tận hưởng sự thư thái. Hãy nhắm mắt và lắng nghe tất cả những gì xảy ra xung quanh. Hãy chấp nhận tất cả những gì đang xảy ra xung quanh, hãy để cho nó thành một tổng thể hữu cơ. Chim chóc này, cây cối này, bầu trời này, mặt đất này, mặt trời này, bạn này, tôi này, tất cả đều có quan hệ với nhau. Đấy là một đơn vị hữu cơ. Nếu mặt trời biến mất thì cây cối cũng biến theo; nếu cây cối biến mất thì chim chóc cũng biến theo; nếu chim chóc hoặc cây cối biến mất thì bạn cũng biến mất. Đây là môi trường sinh thái. Mọi thứ đều có quan hệ sâu sắc với nhau. Cho nên bạn đừng chối bỏ cái gì. Nếu bạn chối bỏ những con chim đang hót này thì một cái gì đó bên trong bạn cũng bị chối bỏ. Hãy chấp nhận, thư thái và bỗng nhiên bạn sẽ cảm thấy năng lượng mênh mông đang dâng lên trong bạn.

...Nhân chứng không phải là khán giả. Nhân chứng là người tham dự nhưng vẫn còn tỉnh táo. Nhân chứng là trong trạng thái vô vi. Đó là lời của Lão tử. Nhân chứng không phải người thoát ly cuộc sống. Anh ta vẫn sống trong cuộc đời, còn sống đầy đủ hơn nhiều, còn sống say mê hơn nhiều, nhưng vẫn là người quan sát bên trong, liên tục nhớ “Ta là tâm thức”.

...Phật nói: “Đi qua con sông nhưng không để nước dính vào chân”. Đó là ý nghĩa biểu tượng phương Đông về hoa sen. Hoa sen là hoa sống trong nước, thế mà nước không thể nào dính được vào nó. Sống trong phố chợ nhưng không cho phép phố chợ đi vào con người bạn; sống trong thế giới nhưng không thuộc vào thế giới. Đó là điều được ngụ ý bởi “tâm thức chứng kiến”.

...Một ai đó xúc phạm bạn và bạn phản ứng lại. Bạn xúc phạm Phật xem- Người không phản ứng,Người hành động. Phản ứng phụ thuộc vào người khác: anh ta nhấn vào một nút và bạn chỉ là một nạn nhân, một nô lệ; bạn hành xử như một cái máy. Người nhận biết thì chẳng bao giờ phản ứng lại, anh ta hành động theo nhận biết của riêng mình. Hành động không đến từ hành động của người khác. Không ai có thể nhấn phím cho anh ta được. Nếu anh ta tự phát cảm thấy rằng đây là điều phải, nên làm, thì anh ta làm nó; nếu anh ta cảm thấy chẳng cần làm thì anh ta giữ yên tĩnh. Anh ta không kìm nén, mà bao giờ cũng cởi mở, bầy tỏ.

... Toàn bộ nỗi lo âu của con người là, anh ta muốn chọn cái có vẻ đẹp đẽ, sáng sủa. Anh ta muốn chọn tất cả những cái may, bỏ lại những cái rủi. Nhưng anh ta không biết rằng cái may không thể tồn tại mà lại không có cái rủi. Cái rủi là nền tảng, tuyệt đối cần thiết để cái may biểu lộ. Lựa chọn là lo âu, là tạo ra rắc rối cho chính bạn. Nhận biết là bất nhị, còn tâm trí là nhị nguyên. Cho nên hãy quan sát. Muốn thế, hãy lùi một chút để tạo ra khoảng cách giữa bạn và tâm trí bạn. Bạn đồng nhất với mọi thứ. Người ta đồng nhất với người khác và thế rồi họ tạo ra khốn khổ cho chính mình. Họ đồng nhất với mọi vật, rồi họ nhận lấy khốn khổ nếu những vật đó mất đi. Và mọi sự đồng nhất đều là đồng nhất với tâm trí. Hãy bước sang bên để vượt qua tâm trí.

...Bất kỳ cái gì bạn chấp nhận cũng đều trở thành thiên đường, và bất kỳ cái gì bạn chối từ cũng đều trở thành địa ngục. Bất kỳ chỗ nào vị Thánh tới, họ cũng tạo ra thiên đường, họ mang thiên đường theo mình, bên trong mình. Bất kỳ nơi đâu kẻ tội lỗi đến, họ cũng đều tạo ra địa ngục. Họ không thể làm được điều khác. Đừng cố là cái gì khác. Đừng cố ở nơi nào đó khác. Đó là bệnh tật: bao giờ cũng cố trở thành ai đó khác, muốn ở nơi nào đó khác, bao giờ cũng loại bỏ cái đang có, và bao giờ cũng khát khao cái không có đó. Bạn không phải là việc trở thành; bạn là một con người, một sản phẩm đã hoàn thành của Thượng đế. Nhưng bạn lại cố gắng cải tiến Thượng đế. Bạn không thể cải tiến được. Bạn chỉ có khốn khổ thôi, khốn khổ không cần thiết. Cây cối hạnh phúc, chim chóc hạnh phúc và đám mây hạnh phúc- vì chúng không có chuyện trở thành. Chúng chỉ đơn thuần là bất kỳ cái gì chúng đang là. Hoa hồng không cố gắng trở thành hoa sen. Không, hoa hồng tuyệt đối hạnh phúc là hoa hồng. Hãy loại bỏ ham muốn. Hãy vui sướng trong con người bạn. Dù bạn là bất kỳ cái gì hãy cứ tận hưởng nó. Và bỗng nhiên thời gian biến mất, vì thời gian chỉ tồn tại với ham muốn, tương lai tồn tại với ham muốn. Việc hiểu cái vô ích của ham muốn là trở thành giác ngộ. Hãy thức tỉnh.

...Cách dùng thời gian tốt nhất mà bạn có được là những thoáng nhìn nhỏ bé này- vì chung cuộc bạn chỉ thấy những khoảnh khắc chứng kiến này là được tiết kiệm, còn tất cả các khoảnh khắc khác đã trôi mất tăm mất tích. Tiền bạn kiếm được, danh vọng bạn thu được, sự kính trọng bạn thu được, tất cả đều trôi mất tăm. Chỉ những khoảnh khắc chớp lóe đó sẽ đi với bạn khi bạn rời bỏ cuộc sống này, bởi vì chúng thuộc về vĩnh hằng, chúng không thuộc về thời gian. Hãy cảm thấy hạnh phúc khi nó đang xảy ra, chậm rãi, từ từ, giọt nọ tới giọt kia và một đại dương vĩ đại có thể được tràn đầy.

...Hãy tôn vinh, nhảy múa với cái im lặng của bạn. Khoảnh khắc này có đấy, thế là đủ. Sao phải đòi hỏi hơn nữa? Ngày mai sẽ chăm sóc cho chính nó. Khoảnh khắc này là quá nhiều rồi, tại sao không sống với nó, tôn vinh nó, chia sẻ nó, tận hưởng nó? Hãy để cho nó thành một bài ca, một điệu múa, một bài thơ, hãy để nó mang tính sáng tạo. Khoảnh khắc tiếp bao giờ cũng sinh ra từ khoảnh khắc này, vậy tại sao bạn phải lo lắng về nó? Nếu khoảnh khắc này là im lặng thì làm sao khoảng khắc tiếp theo lại hỗn loạn được? Nếu tôi hạnh phúc trong khoảnh khắc này thì làm sao tôi có thể bất hạnh trong khoảnh khắc tiếp được? Bạn là đấng sáng tạo của toàn bộ thế giới bao quanh bạn.

...Cuộc sống là thiêng liêng; bạn không cần ép buộc bất kỳ cái gì lên nó, bạn không cần tạo khuôn nó, bạn không cần cho nó một hình mẫu, một kỷ luật hay trật tự. Cuộc sống có trật tự và kỷ luật riêng của nó. Bạn đơn thuần đơn di chuyển với nó, bạn nổi với nó, bạn không cố gắng thúc đẩy dòng sông. Dòng sông vẫn tuôn chảy- bạn trở thành một với nó và dòng sông đưa bạn ra đại dương. Đây là cuộc đời của điều xảy ra, không phải là của việc làm. Thế thì con người bạn vượt lên và bỗng nhiên bạn được tự do khỏi xung khắc. Trong cái mất trật tự của cuộc sống bạn tìm ra một trật tự mới, một trật tự có phẩm chất hoàn toàn khác. Nó chẳng có gì do bạn ép buộc cả. Nó thuộc vào bản chất của chính cuộc sống. Khi bạn được hoàn toàn tự do khỏi bản ngã thì một kỷ luật bên trong sẽ tới với bạn. Nó không có động cơ nào. Nó đơn thuần xảy ra như khi bạn thở, như khi bạn cảm thấy đói thì bạn ăn, như khi bạn buồn ngủ thì bạn lên giường.

...Hãy bắt đầu bằng những hành động nhỏ của cuộc sống đời thường. khi bạn trở nên ngày một quen thuộc với nhận biết, khi nhận biết trở thành hệt như hơi thở, thế thì bất kỳ trong công việc nào, hành động nào bạn cũng có thể nhận biết. Cứ ăn và vẫn còn tỉnh táo rằng bạn đang ăn. Cứ bước, nhưng hãy thay thế việc suy nghĩ thành nhận biết. Nhưng nhận biết là có thể đối với những hành động nhỏ này. Và khi bạn có thói quen rồi thì hãy sử dụng việc nhận biết trong những hành động phức tạp hơn. Một ngày sẽ tới khi chỉ có mọi hoạt động trong thế giới, mà trong đó bạn luôn tỉnh táo và đồng thời thực hiện các hành động đó một cách toàn bộ. Và việc nhận biết trở thành tự phát, bạn không còn nhớ tới nó, không phải ép buộc nó.

...Mặc cảm là một trong những ung thư của linh hồn. Không cần phải mặc cảm, điều đó là tự nhiên. Toàn bộ sự tồn tại là không mặc cảm và khoảnh khắc một người trở nên không mặc cảm thì anh ta trở thành một phần của luồng chảy cuộc đời vũ trụ. Đó là giác ngộ, đó là tâm thức không mặc cảm, hớn hở trong mọi thứ mà cuộc sống làm ra: ánh sáng là đẹp và bóng tối cũng đẹp như vậy.

...Lầm lỗi là con người và tha thứ cũng là con người. Và tha thứ cho chính mình là một trong những đức hạnh lớn lao nhất, vì nếu bạn không thể tha thứ cho chính mình, thì bạn cũng không thể tha thứ cho bất kỳ ai khác trên thế gian nàyđược. Bạn đầy ắp những vết thương và mặc cảm làm sao bạn có thể tha thứ cho ai được? Bạn không nên cảm thấy mặc cảm. Nếu bạn làm điều gì mà bạn thấy không phải hoặc có thể làm tổn thương ai đó thì bạn đừng có làm lại nữa. Nhưng không cần phải mặc cảm, không cần phải ăn năn, không cần phải hối lỗi và tra tấn mình làm gì.

...Người ta phải bắt đầu quan sát thân thể: bước, ngồi đi, ngủ ăn. Và rồi người ta nên chuyển sang các chứng nghiệm tinh tế hơn. Người ta nên bắt đầu quan sát ý nghĩ. Khi đã trở thành chuyên gia quan sát ý nghĩ thì người ta nên bắt đầu quan sát cảm giác. Sau khi bạn có thề thấy rằng bạn có thể quan sát cảm giác của mình được thì bạn nên quan sát tâm trạng của mình. Việc quan sát ngày một trở nên mạnh hơn. Khi quan sát tâm trạng của mình, người quan sát mạnh đến mức như quan sát chính mình, hệt như ngọn nến trong đêm tối không chỉ chiếu sáng mọi thứ quanh nó, mà còn chiếu sáng chính bản thân nó nữa. Việc tìm ra người quan sát trong sự thuần khiết của nó là thành tựu lớn nhất về tâm linh, vì người quan sát trong bạn chính là linh hồn bạn, là cái bất tử của bạn.

...Thiền bao quát một cuộc hành hương rất dài. Chứng kiến là cái mở đầu, còn vô trí là cái hoàn thành. Chứng kiến là phương pháp để đạt tới vô trí. Chứng kiến là con đường mà bạn đang bắt đầu cảm thấy một khoảnh khắc vô ý nghĩ trong thoáng chốc. Cái có thể chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc thì cũng có thể trở thành vĩnh hằng. Và nếu bạn có thể biến đổi một khoảnh khắc thành trạng thái vô ý nghĩ thì bạn học được một điều bí mật đấy, cái chìa khó chính có thể mở mọi khoảnh khắc vào một thoáng nhìn vô trí. Vô trí là giai đoạn cuối cùng, khi tâm trí biến mất mãi mãi, và lỗ hổng vô ý nghĩ trở thành thực tại thực chất của bạn. Nhưng đừng nóng vội. Những bí ẩn tối hậu chỉ mở ra cho những người có lòng kiên nhẫn bao la. Một khi con người vào trạng thái vô trí thì chẳng có gì có thể làm phân tán được anh ta khỏi con người mình. Không có sức mạnh nào lớn hơn sức mạnh của vô trí. Bây giờ không còn tác hại nào có thể gây ra cho người đó. Không gắn bó nào, không tham lam nào, không ghen tỵ nào, không giận dữ nào có thể nảy sinh trong anh ta. Vô tâm là bầu trời tuyệt đối thuần khiết không một gợn mây.

...Vô trí không có nghĩa là bạn không thể dùng tâm trí được. Nó có nghĩa là tâm trí không thể nào sử dụng được bạn mà nó bị đẩy sang bên. Bạn có thể đem nó vào trong hành động bất kỳ lúc nào bạn cần để trao đổi với thế giới. Nó như một người hầu, một công cụ vĩ đại. Nếu nó như một ông chủ thì thì là không may, là nguy hiểm. Nó sẽ phá hủy toàn bộ cuộc đời của bạn. Một khi tâm trí không vận hành thì bạn trở thành một phần của tâm trí vũ trụ, tâm trí phổ quát, lúc này tâm trí cá nhân của bạn vận hành như một người hầu đẹp đẽ. Nó đã nhận ra người chủ. Và nó đem lại những cái mới từ tâm trí vũ trụ cho những người vẫn còn bị xiềng xích bởi tâm trí cá nhân.

...Chỉ có một cách thiền. Đó là nghệ thuật chứng kiến. Tâm điểm của tất cả các phương pháp thiền là chứng kiến. Nó sẽ thực hiện mọi việc cho toàn bộ sự biến đổi trong con người bạn và nó mở ra cánh cửa tới chân lý tối thượng.
Xem cả quyển "Thiền - Tự do đầu tiên và cuối cùng"

Ads Belove Post