Read more
Osho - Bí mật của
những bí mật (Tập 1)
Chương 5. Lại là Một
Ngày 15 tháng 8
năm 1978, buổi sáng tại thính đường Phật
Osho ơi,
Trong thân thể là phần cái. Phần cái mang nữ
tính, âm; nó là chất liệu của tâm thức.
Nhưng, kế điều này, có phần đực mà tâm linh
cư ngụ trong đó. Phần đực ngụ trong mắt: nó nhìn, nó mơ. Nhưng bất kì ai trong
tâm trạng tăm tối và lãnh đạm, và bị trói buộc vào hình dạng thân thể, đều bị cầm
tù bởi phần cái. Do đó tập trung của phần đực được mang tới bằng luân quang và
theo đó tâm linh được duy trì, phần cái được chinh phục. Pháp được cổ nhân dùng
để thoát li thế gian bao gồm làm tan chảy hoàn toàn cặn tối để trở lại sáng tạo
thuần khiết. Điều không gì nhiều hơn thu phần cái và làm đầy phần đực. Và luân
quang là chước thần để giảm tối, và được làm chủ phần cái. Nếu chước này được
tuân theo, nhiều tinh dịch tự hiện diện; linh hoả được khuấy động, và tưởng địa
được chắc và kết tinh. Và do vậy quả thiêng chín.
Cái một tự nhiên, khi nó giáng xuống nhà của
Sáng tạo, phân chia thành phần đực và phần cái. Phần đực là thiên tâm. Nó có bản
chất ánh sáng; nó là sức mạnh của tính sáng và thuần khiết. Nó là điều chúng ta
nhận được từ trống rỗng lớn lao, điều đồng nhất trong hình dạng với việc bắt đầu
nguyên thuỷ. Phần cái có chung bản chất của tối. Nó là năng lượng của cái nặng
và đục; nó gắn với trái tim nhục thể. Phần đực yêu sống. Phần cái tìm chết. Mọi
ham muốn nhục dục và thôi thúc của giận đều là hiệu quả của phần cái. Nhưng học
trò hiểu cách chưng cất phần cái tối một cách hoàn toàn tới mức nó biến đổi bản
thân nó thành ánh sáng thuần khiết.
Ngày xưa Nữ hoàng Võ Tắc Thiên
xin Thầy Pháp Minh giảng giải đơn giản và thực hành về nguyên lí của tính tương
liên vũ trụ, của mối quan hệ giữa một và nhiều, của Trời và các sinh linh, và của
các sinh linh với nhau.
Pháp Minh đi tới chỗ xây dựng
và chọn một trong các buồng của cung điện để đặt tám gương lớn vào tám điểm
theo la bàn. Thế rồi ông ấy đặt thêm hai gương nữa, một cái trên trần và một
cái trên sàn. Một cây nến được treo từ trần ở chính giữa căn buồng.
Khi nữ hoàng bước vào, Pháp
Minh thắp sáng cây nến. Nữ hoàng thốt lên, “Tuyệt quá. Đẹp quá.”
Pháp Minh chỉ vào bóng phản xạ
của ngọn lửa trong mỗi một trong mười chiếc gương và nói, “Tâu bệ hạ, ngài thấy
đây là minh chứng mối quan hệ của một và nhiều, của Trời với từng sinh linh của
ngài.”
Nữ hoàng nói, “Đúng, quả vậy,
thưa Thầy. Và mối quan hệ của từng sinh linh với nhau là gì?”
Pháp Minh trả lời, “Bệ hạ quan
sát xem, cách từng chiếc gương không chỉ phản xạ một ngọn lửa ở trung tâm, từng
gương cũng phản xạ ngọn lửa trong tất cả các gương khác, mãi tới số vô hạn ngọn
lửa chất đầy tất cả chúng. Tất cả những phản xạ này đều hệt như nhau; theo một
nghĩa nào đó chúng là trao đổi được cho nhau, theo nghĩa khác từng phản xạ tồn
tại một cách riêng biệt. Điều này chỉ ra mối quan hệ thực của từng sinh linh với
kẻ lân cận của nó, với mọi cái đang hiện hữu. Tất nhiên, thần phải chỉ ra, muôn
tâu bệ hạ,” Pháp Minh tiếp tục, “rằng đây chỉ là chuyện ngụ ngôn xấp xỉ đại thể
và cố định về trạng thái thực của mọi sự trong vũ trụ, vì vũ trụ là vô giới hạn
và trong nó mọi thứ đều ở trong chuyển động đa chiều.” Thế rồi thầy che một
trong vô số các phản xạ của ngọn lửa chỉ ra cách từng sự can nhiễu khá nhỏ ảnh
hưởng tới toàn thể cơ cấu của thế giới của chúng ta. Kegon diễn đạt mối quan hệ
này bằng công thức: Một trong tất cả, tất cả trong một, một trong một, tất cả
trong tất cả.
Thế rồi Pháp Minh, để kết luận
việc giảng giải theo mệnh lệnh, giơ lên một quả cầu pha lê nhỏ và nói, “Bây giờ
xin bệ hạ quan sát, cách tất cả những gương lớn này và tất cả vô số hình dạng
chúng phản xạ lại được phản chiếu trong hình cầu nhỏ này. Bệ hạ thấy đấy, cách
trong thực tại tối thượng, cái nhỏ vô hạn chứa cái lớn vô hạn và cái lớn vô hạn
chứa cái nhỏ vô hạn, không có cản trở nào. Ồ, giá mà thần trình diễn được cho bệ
hạ sự xuyên thấu lẫn nhau không bị cản trở của thời gian và vĩnh hằng, của quá
khứ, hiện tại và tương lai. Nhưng hỡi ôi, đây là quá trình động mà phải được hiểu
thấu ở mức độ khác...”
Con người không là hòn đảo;
không cái gì như vậy cả. Mọi thứ đều có quan hệ tương hỗ, mọi thứ đều liên thuộc.
Độc lập - chính từ này - là sai; phụ thuộc cũng vậy. Thực tại là liên thuộc.
Mọi thứ được kết nối sâu sắc với
mọi thứ khác tới mức không cái gì có thể tồn tại tách rời. Nếu bạn có thể hiểu
được một đoá hồng nhỏ trong tính toàn bộ của nó, từ rễ và mọi thứ, bạn sẽ hiểu
toàn thể vũ trụ, vì toàn thể vũ trụ được tham gia vào trong đoá hồng nhỏ đó.
Trong nhành cỏ nhỏ nhất mọi thứ được chứa đựng. Nhưng nhớ lấy, như Pháp Minh đã
nói cho nữ hoàng: Mọi minh hoạ, mọi mô tả đều tĩnh, và sự tồn tại là luồng động.
Nó là dòng sông. Từng thứ đều di chuyển vào trong thứ khác lẫn nhau. Không thể
nào vẽ được đường ranh nơi thứ này chấm dứt và thứ khác bắt đầu; không có lằn
ranh - không thể có được. Cho nên mọi phân biệt chỉ là theo chủ định thực hành,
chúng không có giá trị tồn tại.
Đây là điều đầu tiên cần được
hiểu. Đây là chính nền tảng của thuật giả kim Đạo giáo. Một khi điều này được
hiểu, thế thì toàn thể thuật giả kim của Đạo giáo trở thành hiểu thấu được. Thế
thì cái thấp hơn có thể được biến đổi thành cái cao hơn, bởi vì cái thấp hơn đã
chứa cái cao hơn rồi. Kim loại cơ sở hơn có thể được biến đổi thành vàng bởi vì
không cái gì là tách rời - cái cơ sở hơn đã chứa vàng rồi: như cái ở trên, cái ở
dưới cũng vậy; như cái ở dưới, cái ở trên cũng vậy.
Chính ý tưởng rằng mọi thứ đều
được liên nối làm cho biến đổi trở thành có thể. Nếu mọi thứ không được liên nối
thế thì không có khả năng nào của bất kì biến đổi nào. Nếu thế giới bao gồm các
đơn tử của triết gia Liebnitz - không cửa sổ, tách rời, riêng biệt nguyên tử,
không kết nối với nhau chút nào vì chúng không có cửa sổ - thế thì không có khả
năng nào của bất kì biến đổi nào.
Biến đổi là quan niệm được chỉ
bởi vì bạn là tôi, tôi là bạn; chúng ta xuyên vào lẫn nhau. Bạn có thể nghĩ về
bản thân bạn như tách rời cho dù một khoảnh khắc được không? Bạn thậm chí không
thể hình dung được bản thân bạn là tách rời. Hoa không thể bị tách rời khỏi
cây; khoảnh khắc nó bị tách ra nó chết. Cây không thể bị tách rời khỏi đất, đất
không thể bị tách rời khỏi mặt trời, mặt trời không thể bị tách rời khỏi các vì
sao khác, vân vân và vân vân. Bạn tách lá ra và lá chết. Bạn tách hoa ra, hoa
chết. Bạn tách cây ra khỏi đất, cây chết. Bạn tách trái đất ra khỏi mặt trời và
trái đất chết.
Chết nghĩa là tách rời; sống
nghĩa là không tách rời. Do đó bản ngã nhất định chết đi bởi vì đó là ý tưởng của
bạn về tách rời. Nghĩ về bản thân người ta dưới dạng bản ngã là nguyên nhân duy
nhất của chết - bởi vì bản ngã đã chết rồi. Bạn có thể cứ phí công vô ích,
nhưng được bao lâu? Nó sẽ chết thôi. Nó đã chết rồi, đó là lí do tại sao nó sắp
chết. Cái mà sống trong bạn không thể chết được - sống là vĩnh hằng. Nhưng sống
không phải là của bạn, bạn không thể sở hữu được nó. Sống thuộc vào tất cả. Sống
có tính bao la, vô hạn. Chết là tí hon, chết có tính cá nhân; sống có tính vũ
trụ. Cho nên khi bạn sống bạn là một phần của vũ trụ, và khi bạn chết bạn chết
chỉ bởi vì bạn nghĩ bạn là tách rời. Bạn càng cảm thấy là một phần của cái toàn
thể, bạn sẽ càng có nhiều sống hơn.
Jesus nói, “Tới ta đi và ta sẽ
cho ông cuộc sống dư thừa.” Bí mật của cuộc sống dư thừa là gì? Bí mật là: chết
đi như bản ngã, biến mất như một thực thể tách rời, và toàn thể vũ trụ và mọi
thứ nó chứa đều là của bạn. Dừng sở hữu và mọi thứ là của bạn. Sở hữu, và bạn
là tí hon và bị giới hạn, và bạn sẽ chết. Bí mật của việc trở nên sống động hơn
bao gồm một hiện tượng đơn giản về bỏ đi ý tưởng về tách rời. Và bất kì khi nào
nó xảy ra, bạn cảm thấy cuộc sống trở nên bắt lửa trong bạn. Cho dù nó xảy ra
trong những phạm vi nhỏ...
Nếu bạn rơi vào trong tình yêu
với ai đó, sống là ngọn lửa trong bạn. Và nó không phải là điều nhiều nhặn gì
đã xảy ra - chỉ hai người đang cảm thấy là một. Học bài học từ yêu đi: chỉ hai
người cảm thấy một, và vui làm sao và cực lạc làm sao! Nghĩ mà xem, nếu bạn rơi
vào tình yêu với cái toàn thể thì cực lạc đến đâu và vui vẻ đến đâu sẽ xảy ra.
Đó là sống dư thừa, sống vô hạn.
Tách bản thân bạn ra... Có vài
người sống một cách bản ngã tới mức họ không thể yêu được; họ là những người khổ
nhất trên thế gian. Định nghĩa của tôi về địa ngục là: sống trong tách rời là địa
ngục. Sống trong không tách rời là cõi trời, biến mất hoàn toàn, toàn bộ trong
cái toàn thể là moksha, niết bàn - nó là tự do tối thượng.
Điều thứ hai cần được hiểu: rằng
sống là có tính cực. Điều đó cũng là rất nền tảng cho cách tiếp cận của Đạo sĩ.
Nhưng tính cực không phải là tính cực của đối lập. Tính cực ngụ ý rằng cái đối
lập là phần bù cho nhau, chúng hỗ trợ lẫn nhau. Sống không thể tồn tại mà không
có chết, do đó chết không phải là kẻ thù. Làm sao chết có thể là kẻ thù của sống
nếu sống không thể tồn tại mà không có nó? Nó phải là người bạn chứ: nó chuẩn bị
nền tảng cho sống, nó giúp cho sống, nó khêu gợi sống, nó thách thức sống.
Nghĩ mà xem: nếu thân thể bạn sẽ
sống vĩnh hằng, bạn chắc đã không sống chút nào, bởi vì bạn chắc sẽ có vô hạn
thứ để trì hoãn mọi thứ. “Sao yêu hôm nay nếu còn có ngày mai? Và nếu ngày mai
là vô hạn, thế thì sao phải bận tâm? Tại sao nhảy múa hôm nay? Chúng ta sẽ thấy
ngày mai.” Tưởng tượng mà xem: nếu cuộc sống thể xác của bạn mà sẽ là vĩnh hằng,
trì hoãn của bạn chắc sẽ trở thành vĩnh hằng.
Bạn không thể trì hoãn được bởi
vì bạn không chắc chắn liệu sẽ có ngày mai nào hay không. Chẳng ai biết liệu
hơi thở tiếp có tới hay không, do đó chỉ người khờ mới trì hoãn. Người khôn sống,
và người khôn sống ở đây bây giờ. Người đó không thể đảm đương được việc trì hoãn
bởi vì người đó biết, “Duy nhất khoảnh khắc này là của mình, duy nhất khoảnh khắc
này là của mình. Khoảnh khắc tiếp có thể có, có thể không. Làm sao mình có thể
trì hoãn được? Làm sao mình có thể nói ‘ngày mai’ được?”
Người khờ trì hoãn cho tới mai,
người khôn sống bây giờ. Người khôn không biết tới thời gian nào khác hơn bây
giờ và không gian nào khác hơn ở đây, và người khờ cứ đi vào những thứ mà có thể
đã được trì hoãn cho vĩnh hằng - người đó sống chúng ngay bây giờ. Nếu người đó
giận, người đó sống cơn giận ngay bây giờ. Nếu người đó yêu, người đó nói,
“Chúng ta sẽ xem ngày mai.” Mọi cái là ngu xuẩn người đó cứ sống, và mọi cái
chói sáng người đó liên tục trì hoãn. Người khôn cũng trì hoãn, nhưng người đó
chỉ trì hoãn điều ngu xuẩn.
Gurdjieff thường nói với đệ tử
của ông ấy, “Khi ông tôi chết tôi chỉ mới chín tuổi. Ông gọi tôi lại gần giường
chết và thì thào vào tai tôi.” Ông ấy có tình yêu nồng nàn với cậu bé này. Ông ấy
phải đã thấy tiềm năng của cậu bé. Ông ấy thì thào vào tai cậu bé, “Ông chẳng
có gì cho cháu ngoại trừ một lời khuyên đơn giản, và ông không biết liệu cháu
có khả năng hiểu được nó ngay bây giờ hay không. Nhưng nhớ lấy nó! Một ngày nào
đó cháu có thể trở nên có đủ năng lực, đủ trưởng thành để hiểu nó. Cứ nhớ lấy
nó. Và nó là lời khuyên đơn giản: Nếu cháu muốn làm bất kì cái gì sai, trì hoãn
nó lại trong hai mươi tư giờ và nếu cháu muốn làm cái gì đúng, đừng bao giờ trì
hoãn nó cho dù một khoảnh khắc. Nếu cháu muốn giận dữ, bạo hành, hung hăng, trì
hoãn nó trong hai mươi tư giờ đi. Nếu cháy muốn yêu mến, chia sẻ, đừng trì hoãn
nó cho dù một khoảnh khắc. Cứ sống ngay bây giờ, ngay lập tức!”
Và Gurdjieff thường nói với đệ
tử của ông ấy, “Lời khuyên đơn giản đó đã biến đổi toàn thể đời tôi.”
Làm sao bạn có thể giận được nếu
bạn có thể trì hoãn nó trong hai mươi bốn giờ? Điều đó là không thể được. Bình
thản và yên tĩnh trì hoãn nó trong hai mươi tư giờ là đủ đảm bảo rằng bạn sẽ
không giận. Và ai có thể giận được nếu người đó có thể trì hoãn nó trong hai
mươi tư giờ? Hai mươi tư giờ trầm tư và toàn thể cái ngớ ngẩn sẽ rõ ràng ra cho
bạn, và toàn thể sự việc sẽ có vẻ lố bịch. Và Gurdjieff đã thực sự được biến đổi
bởi thông điệp đơn giản này. Thỉnh thoảng những thông điệp rất đơn giản có thể
biến đổi bạn... nhưng bạn phải sống chúng.
Sống tồn tại vì có chết. Chết
cho sống sự mãnh liệt, chết thách thức sống. Nó khêu gợi bạn sống và sống tới mức
tối đa, ở cực đỉnh, bởi vì ai mà biết được? - có thể không có ngày mai. Chết
bao giờ cũng khêu gợi bạn, thúc giục bạn sống, và sống một cách toàn bộ. Thế
thì chết không chống lại sống mà là người bạn.
Hoàn cảnh cũng là vậy với mọi
thứ có tính cực: phủ định và khẳng định, yêu và ghét, đẹp và xấu, ngày và đêm,
hè và đông, nó cũng là vậy trong hoàn cảnh với đàn ông và đàn bà. Đàn ông không
thể hiện hữu mà thiếu đàn bà, và đàn bà không thể hiện hữu mà thiếu đàn ông. Họ
là một phần của quá trình biện chứng. Giữa hai cực này có cả hút vào và đẩy ra,
bởi vì hút vào và đẩy ra không thể bị tách rời. Do đó bạn cảm thấy bị hút tới
đàn bà hay tới đàn ông và bị đẩy ra đồng thời. Một phần của bạn muốn ở cùng người
đàn bà, một phần của bạn muốn ở một mình. Bạn bao giờ cũng do dự.
Nếu bạn ở cùng người đàn bà hay
cùng người đàn ông, bạn bắt đầu khao khát tự do - sống theo cách riêng của bạn,
ở một mình. Đột nhiên bạn trở nên rất quan tâm tới vệc ở một mình và tự do, và
bạn không biết liệu ham muốn này để được tự do tới từ đâu. Người đàn bà hay người
đàn ông, người kia, đang khêu gợi nó ra. Khoảnh khắc bạn đã rời xa người kia,
ham muốn này, khao khát này, khao khát lớn lao này để ở một mình biến mất. Và
thế thì bạn ngạc nhiên, thực sự ngạc nhiên: khi bạn một mình bạn đơn giản cảm
thấy đơn độc. Bạn không cảm thấy niềm vui kia mà bạn đã trầm tư tới, bạn không
thấy tự do nào; bạn đơn giản thấy cô đơn bao quanh bạn, và toàn thể sự tồn tại
của bạn trở nên lạnh lẽo, đông cứng, tối tăm. Lần nữa ham muốn lại nổi lên để
được ở cùng với người kia. Bây giờ bạn khao khát yêu, ở cùng nhau.
Đây là vấn đề giữa đàn ông và
đàn bà: họ hút và đẩy nhau, đồng thời. Họ muốn tới cùng nhau và họ muốn tách rời
và một mình, theo cách riêng của họ. Do đó mới có xung đột thường xuyên giữa
đàn ông và đàn bà.
Hôn nhân là chuyện yêu-ghét,
chuyện hút vào-đẩy ra. Nếu hôn nhân kéo dài nó chỉ có thể kéo dài nếu có những
li dị nhỏ xảy ra mọi ngày - chỉ thế thì nó mới có thể kéo dài lâu. Nếu đàn ông
và đàn bà đã quyết định không đánh nhau, thế thì nó là hôn nhân giả. Họ sẽ ở
cùng nhau, họ sẽ xoay xở ở cùng nhau, nhưng họ sẽ không bao giờ ở cùng nhau
trong thực tại; họ sẽ không bao giờ biết những khoảnh khắc của sự thống nhất. Họ
chỉ giả vờ. Họ lịch sự, nhưng không thực, không đích thực.
Hôn nhân là một loại thù địch
thân thiết. Nó là thù địch thân thiết, nó là đánh nhau bạn bè, nó là cuộc chiến.
Vâng, giữa hai cuộc chiến có những khoảnh khắc hoà bình nữa, và chúng là đẹp bởi
vì hai cuộc chiến.
Các đôi liên tục đánh nhau - đó
là cách họ giữ ngọn lửa tình yêu sống động. Một khi họ đánh nhau, họ đi xa khỏi
nhau. Khi họ ở xa nhau trong tâm lí của họ, họ bắt đầu khao khát người kia, họ
bắt đầu nhớ người kia. Thế rồi họ bắt đầu tìm kiếm và lần mò tìm người kia. Thế
rồi họ đi tới gần, và rất gần... bởi vì họ đã nếm trải cái gì đó của cô đơn.
Bây giờ họ muốn rất gần gũi. Một khi họ đã nếm trải tính gần gũi, họ lại muốn
tách ra lần nữa.
Cho nên đừng lo nghĩ về nó. Nó
là hiện tượng nền tảng. Bạn không thể thoát được nó. Cách duy nhất để thoát là
có hôn nhân giả vờ, không phải là hôn nhân thực: vẫn còn lịch sự với nhau. Nó
là một loại hợp đồng rằng, “Anh cần em và em cần anh,” rằng, “Anh sẽ gãi lưng
em và em gãi lưng anh” - có vậy thôi - “bởi vì anh cần em và em cần anh. Em là
an ninh của anh, anh sẽ là an ninh của em.” Nó là bản hợp đồng pháp lí, nhưng
không phải là hôn nhân.
Đây là nền tảng thứ hai cần được
hiểu trước khi bạn có thể đi vào trong lời kinh.
Và điều thứ ba và quan trọng nhất:
nền tảng thứ ba là ở chỗ không đàn ông nào chỉ là đàn ông và không đàn bà nào
chỉ là đàn bà. Đàn ông là cả hai, đàn bà là cả hai - cả hai là cả hai. Đàn ông
chứa đàn bà bên trong anh ta, và đấy cũng là trường hợp với đàn bà: đàn bà chứa
đàn ông bên trong cô ta. Cho nên đấy không chỉ là vấn đề về người đàn ông bên
ngoài hay người đàn bà bên ngoài; nó cũng là hiện tượng bên trong bởi vì bên
ngoài và bên trong tương ứng. Như tôi đã nói, “như bên dưới, bên trên cũng vậy,”
tôi có thể nói, “như bên ngoài, bên trong cũng vậy.”
Thực tại bên trong của bạn cũng
là hệt như thực tại bên ngoài của bạn: chúng tương ứng, chúng cân bằng. Bây giờ
nhiều phức tạp hơn nảy sinh bởi vì từng đàn ông đều có một đàn bà bên trong anh
ta, và anh ta phải đi tới quan hệ với cô ta. Đó không chỉ là vấn đề có người
đàn bà bên ngoài mà bạn yêu; bằng không thì mọi sự chắc đã ít phức tạp hơn rồi.
Bất kì khi nào hai người đang
trong yêu, thực sự có bốn người. Trong từng chiếc giường đều có bốn người - bạn
có thể hiểu sự phức tạp này. Bất kì khi nào hai người làm tình, có bốn người
làm tình - nó bao giờ cũng là dục theo nhóm! - bởi vì đàn ông có đàn bà bên
trong anh ta và đàn bà có đàn ông bên trong cô ta. Và điều đó nhất định là như
vậy bởi vì từng người được sinh ra từ hôn nhân của đàn ông và đàn bà. Cái gì đó
của người bố sẽ ở trong bạn - năm mươi phần trăm của người mẹ sẽ ở trong bạn -
năm mươi phần trăm. Với từng người, bố đóng góp và mẹ đóng góp. Bạn có thể là
đàn ông về mặt sinh học - điều đó đơn giản chỉ ra rằng về vật lí bạn có cơ chế
của đàn ông - nhưng sâu trong linh hồn bạn, bạn không là đàn ông không là đàn
bà, bạn là cả hai. Đó là lí do tại sao tôi nói nếu chúng ta phải dùng một từ
cho cả hai, đàn ông và đàn bà...
Mãi cho tới giờ chúng ta đã
dùng ‘man - đàn ông, con người’ - điều có nghĩa là chứa cả hai. Điều này chỉ là
vì đàn ông đã rất chi phối trong quá khứ. Nhưng trong tương lai con lắc có thể
đung đưa sang cực kia và điều đó sẽ là đúng hơn nhiều, bởi vì từ man-đàn ông
không chứa đàn bà ‘woman’, nhưng từ ‘woman’ lại chứa ‘man’. Dùng 'woman' làm từ
chung cho cả hai sẽ là tốt hơn. Và đó cũng là trường hợp cho ‘he’ và ‘she’.
‘She’ chứa ‘he’, nhưng ‘he’ không chứa ‘she’. Dùng 'she' cho cả hai sẽ tốt tốt
hơn và ‘woman’ cho cả hai sẽ tốt hơn. Dùng 'she' cho Thượng đế sẽ tốt hơn là
‘he’.
Cả hai chứa lẫn nhau. Bởi vì điều
này mà có khả năng về đồng dục - bởi vì nhị nguyên nền tảng này ở bên trong. Bạn
có thể là đàn ông ở bên ngoài, và bạn có thể trở thành hài hoà với người đàn bà
bên trong của bạn ở bên trong. Không có vấn đề gì trong nó. Linh hồn bạn vẫn
còn tự do. Bên trong nó có thể hoặc trở nên bị đồng nhất với người đàn ông bên
trong hay nó có thể trở nên bị đồng nhất với người đàn bà bên trong. Nếu bạn về
thể chất là đàn ông và bạn trở nên bị đồng nhất với người đàn bà bên trong, đồng
dục sẽ là hậu quả. Nó có thể xảy ra theo nhiều cách, nó có thể xảy ra với nhiều
lí do. Cho nên đồng dục là có thể bởi vì nhị nguyên bên trong này.
Và bây giờ khoa học thậm chí
còn có khả năng thay đổi giới tính vật lí của bạn. Điều đó nữa là có thể, bởi
vì phát kiến của Đạo nhân đã được thấy là đúng về khoa học, nữa. Bây giờ chỉ bằng
việc thay đổi hooc môn và hệ thống hoá chất của bạn chút ít, đàn ông có thể trở
thành đàn bà và đàn bà có thể trở thành đàn ông - ngay cả về vật lí. Điều đó
đơn giản chỉ ra rằng bạn là cả hai. Ngay cả khác biệt trong thân thể cũng chỉ
là về nhấn mạnh.
Và thỉnh thoảng chuyện xảy ra
theo cách riêng của nó nữa. Người ta đã thấy rằng đàn bà trở thành đàn ông hay
đàn ông trở thành đàn bà. Khác biệt này phải không nhiều mấy - có thể đã hơi,
hơi khác thôi: năm mươi mốt phần trăm đàn ông, bốn mươi chín phần trăm đàn bà;
cân bằng chỉ chút ít nghiêng về phía đàn ông. Nó có thể thay đổi trong tiến
trình sống. Những hooc môn mới, thức ăn mới, khí hậu mới, bầu không khí mới,
xúc động mới, bệnh tật, hay bất kì cái gì cũng có thể làm thay đổi cân bằng
này, và đàn ông có thể trở thành đàn bà hay đàn bà có thể trở thành đàn ông. Và
bây giờ khoa học biết rằng điều đó có thể được thực hiện rất dễ dàng.
Có mọi khả năng rằng trong
tương lai mọi người sẽ thay đổi giới tính của họ thường xuyên hơn, bởi vì nếu bạn
có thể sống cả hai cực trong một kiếp sống, thế thì sao không? Nếu bạn có thể tận
hưởng cả hai cách nhìn, thế thì sao không? Bạn sẽ có nhiều tự do hơn. Bạn đã sống
như đàn ông trong ba mươi nhăm năm, và thế là đủ rồi. Và bạn sẽ muốn xem nó thế
nào từ phía bên kia, bởi vì không có cách khác để biết nó thế nào từ phía bên
kia là ở chính phía bên kia đó.
Quan sát riêng của tôi về hàng
nghìn người đã từng là thế này: rằng nếu một người là đàn ông trong kiếp này,
trong kiếp tới anh ta được sinh ra là đàn bà và ngược lại. Và lí do là đơn giản:
anh ta trở nên mệt mỏi về việc là đàn ông hay trở nên mệt mỏi là đàn bà, và bắt
đầu khao khát sâu bên dưới về cực kia. Và một cách tự nhiên, trong kiếp sau, bởi
vì ham muốn lớn này để là người kia, anh ta được sinh ra như người kia.
Có ba điều nền tảng. Thứ nhất:
mọi thứ đều liên thuộc. Thứ hai: cuộc sống là có tính cực và các cực là không đối
lập mà bù nhau. Và thứ ba: là từng người đều là kép bên trong, không ai là đơn.
Ở Ấn Độ chúng ta có khái niệm về
ardhanarishwar. Điều đó tương ứng với cách tiếp cận của Đạo nhân. Shiva đã được
tạc tượng, được vẽ như cả hai - nửa đàn ông, nửa đàn bà. Nửa thân ông ấy là
thân đàn ông và nửa thân ông ấy là thân của đàn bà. Khi lần đầu tiên những bức
tượng đó được người phương Tây khám phá ra, người phương Tây cười - nó có vẻ ngớ
ngẩn thế. Phỏng có ích gì về nó? Bây giờ họ đã hiểu ra vấn đề của nó là gì. Nó
là một trong những điều nền tảng nhất của cuộc sống. Bạn cũng vậy, cũng giống
như Shiva thôi: nửa nọ-nửa kia.
Những lời kinh này liên quan tới
cực bên trong này, và chừng nào bạn còn chưa siêu việt lên trên cực bên trong
này bạn sẽ không đạt tới cái một, bạn sẽ vẫn còn là hai. Thiền là cách siêu việt
lên trên tính cực này bên trong bạn. Thiền đưa bạn đi xa khỏi mọi nhị nguyên.
Trong cuộc sống thường bạn vẫn
còn là nhị nguyên và trong không gian của hai mươi bốn giờ bạn thay đổi nhiều lần
từ cực này sang cực kia. Quan sát đi. Bạn có thể là đàn ông, nhưng thỉnh thoảng
bạn rất nữ tính, rất mong manh. Bạn có thể là đàn bà, nhưng thỉnh thoảng trong
lúc ban ngày bạn rất nam tính. Khi đàn bà có nam tính cô ấy trở thành rất, rất
hùng hổ - còn hùng hổ hơn bất kì đàn ông nào có thể, bởi vì hùng hổ của cô ấy
là rất tươi tắn, không được dùng, hệt như mảnh đất hoang rất mầu mỡ. Và điều đó
cũng là trường hợp với đàn ông. Nếu đàn ông mềm yếu, anh ta rất mềm yếu - còn mềm
yếu hơn đàn bà - bởi vì đó là mảnh đất hoang. Phần đó của hiện hữu anh ta đã
không được dùng tới; nó tươi tắn, rất sống động. Cho nên hiện tượng kì lạ này
được quan sát lặp đi lặp lại nếu bạn trở nên có tính quan sát chút ít.
Đàn bà nói chung yêu thương;
đàn ông nói chung không yêu thương. Đàn bà chỉ thỉnh thoảng mới cãi lộn, nhưng
khi cô ấy cãi lộn, thế thì cô ấy thực sự cãi cọ. Đàn ông chỉ thỉnh thoảng mới
yêu thương, nhưng khi anh ta yêu thương, anh ta thực sự yêu thương. Đấy là phần
không được dùng tới của hiện hữu của họ. Khi chúng được dùng chúng có sự tươi tắn.
Tính cực bên trong này giữ bạn
trong một loại phiền não, xung đột; không có nó bạn không thể tồn tại được. Cái
một vẫn còn vô hình - đó là lí do tại sao Thượng đế là vô hình. Trở thành hữu
hình cái một phải trở thành hai. Bạn phải viết phấn trắng trên bảng đen, chỉ thế
thì những từ đó mới có thể được thấy.
Để sống, người ta cần tương phản.
Đó là lí do tại sao vào ban ngày bạn không thể thấy được sao, vào ban đêm bạn
có thể thấy: bóng tối của đêm trở thành nền. Sao có đó nhiều như chúng có trong
đêm - chúng chẳng đi đâu cả, chúng không thể đi đâu được. Chúng ở chỗ chúng vẫn
ở. Chúng không bắt đầu tới trong đêm, chúng không bắt đầu trốn đi đâu đó trong
ngày - chúng ở chỗ chúng vẫn ở - nhưng ban ngày tương phản bị mất. Bạn không thể
thấy được chúng, chúng là vô hình.
Thượng đế là vô hình. Nếu ngài
muốn trở thành hữu hình ngài sẽ phải trở thành đàn ông và đàn bà, ngài sẽ phải
trở thành hai. Ngài sẽ phải trở thành vật chất và tâm linh, ngài sẽ phải trở
thành thân thể và linh hồn, ngài sẽ phải trở thành cái này và cái nọ. Chỉ hai mới
là hữu hình. Thế giới bao gồm hai, thế giới là nhị nguyên. Và khoảnh khắc bạn
có thể xoay xở làm cho tính nhị nguyên này biến mất vào trong tính một, bạn sẽ
trở thành vô hình. Đó là nghĩa của cách nói của Đạo nhân, điều dường như rất
huyền bí, rằng con người của Đạo trở thành vô hình. Nó có ý nghĩa lớn, nhưng nó
là biểu dụ. Nó không ngụ ý rằng bạn không thể thấy được Lão Tử hay bạn không thể
thấy được tôi. Bạn đã thấy tôi rồi nhưng dầu vậy bạn không thấy tôi. Phần đó đã
trở thành vô hình. Tính cực đã biến mất bên trong, nhị nguyên không còn đó nữa.
Chỉ nhị nguyên mới có thể được nhìn thấy, cái bất nhị trở thành không thấy được.
Thượng đế phải trở thành hai,
chỉ thế thì trò chơi, cuộc chơi, mới là có thể. Kinh sách Ấn Độ cổ đại nói,
“Ngài cảm thấy rất đơn độc.” ‘Ngài’ nghĩa là Thượng đế. Ngài cảm thấy rất đơn độc,
ngài khao khát về người khác, đó là lí do tại sao ngài trở thành hai. Ngài trở
thành đàn ông và đàn bà, bò cái và bò đực, vân vân và vân vân. Toàn thể sự tồn
tại là có giới tính; với 'giới tính' tôi ngụ ý nhị nguyên. Toàn thể sự tồn tại
có giới tính. Sớm hay muộn khoa học sẽ khám phá ra rằng có những hành tinh là đực
và có những hành tinh là cái. Nó phải vậy thôi. Các nhà chiêm tinh cổ đại nói vậy,
và tôi hoàn toàn đồng ý với nó: Mọi thứ đều nhị nguyên. Đó là lí do tại sao mặt
trời được đại diện là nam và mặt trăng được đại diện là nữ. Nó không phải là
thơ ca, nó là sự kiện. Khoa học có thể chưa khám phá ra điều đó, nhưng nó phải
vậy. Nếu mọi thứ là nhị nguyên, thế thì không thể có ngoại lệ nào.
Hấp dẫn của bạn với đàn bà hay
với đàn ông giữ cho bạn trong biểu lộ. Bây giờ bạn sẽ có khả năng hiểu tại sao
các nhà huyền môn lớn trong suốt nhiều thời đại đã từng dạy bạn cách đi ra
ngoài dục - bởi vì chừng nào bạn còn chưa đi ra ngoài dục bạn sẽ không đi vào
trong Thượng đế, chừng nào bạn chưa đi ra ngoài dục bạn sẽ không bao giờ đi ra
ngoài cả hai; bạn sẽ vẫn còn bị cột vào nhị nguyên của thế giới. 'Thế giới’
nghĩa là Thượng đế biểu lộ, và ‘Thượng đế’ nghĩa là thế giới biến mất vào trong
cái không biểu lộ lần nữa. Điều đó nữa là nhị nguyên: biểu lộ, không biểu lộ.
Trong thượng đế học Ki tô giáo,
mọi sự là không sâu thế, chúng rất bề ngoài. Trong thượng đế học Ki tô giáo bạn
chỉ có việc sáng tạo. Về huỷ sáng tạo thì sao? Làm sao có thể có sáng tạo mà
không có huỷ sáng tạo? Trong thượng đế học phương Đông chúng là cả hai cùng
nhau: srushti nghĩa là sáng tạo, pralaya nghĩa là huỷ sáng tạo. Có khoảnh khắc
mà Thượng đế trở thành biểu lộ, và thế rồi có khoảnh khắc mà Thượng đế lại trở
thành không biểu lộ - tất cả biến mất vào trong tính không, số không theo sau.
Cũng như bạn, như tôi đã nói với bạn lúc ban đầu: bạn ở cùng người yêu, bạn trở
nên mệt mỏi, bạn muốn thiền, bạn muốn đi lên Himalayas; Thượng đế cũng trở nên
mệt về thế giới - một cách tự nhiên thế - thế rồi ngài muốn đi vào trong nghỉ
việc, thế rồi ngài biến mất vào trong tính một. Tan biến theo sau, tất cả biến
mất. Nhưng lần nữa, bạn có thể ngồi trong hang động Himalaya được bao lâu? Ngay
cả Thượng đế cũng trở nên mệt mỏi về điều đó. Ngài bắt đầu tìm và kiếm và tạo
ra người khác lần nữa.
Và điều đó xảy ra đích xác
trong từng linh hồn cá nhân: bạn sống cuộc sống, thế rồi bạn trở nên mệt mỏi,
thế rồi bạn muốn đi ra ngoài cuộc sống; bạn đã sống thân thể bạn và bạn mệt,
bây giờ bạn muốn đi ra ngoài thân thể. Và thế thì bạn có thể hiểu việc nhấn mạnh
của tôi, tại sao tôi không sợ thế giới và không trốn khỏi thế giới, bởi vì thế
giới là chính chỗ việc từ bỏ xảy ra; nó là có tính cực. Đó là lí do tại sao tôi
không nói trốn khỏi đàn bà hay đàn ông. Nếu bạn trốn bạn có thể vẫn còn quan
tâm.
Đừng trốn. Sống nó thật thấu
đáo vào. Mê đắm trong thế giới, và rất mê đắm sẽ trở thành từ bỏ. Từ chính mê đắm
đó bạn sẽ bắt đầu cảm thấy rằng bây giờ đó là lúc để biến mất vào trong tính một
mình tuyệt đối. Và nếu bạn thực sự mệt, chỉ thế thì bạn mới có thể đi vào trong
tính một mình tuyệt đối đó.
Mọi người nhất định hiểu lầm
tôi. Ở Ấn Độ tôi là một trong những người bị hiểu lầm nhiều nhất. Họ nghĩ tôi
đang dạy mọi người mê đắm - tôi đang dạy từ bỏ. Họ nghĩ tôi đang dạy loại tính
chất sannyas trần tục. Họ không hiểu. Tôi đang dạy tính chất sannyas thực, bởi
vì tính chất sannyas thực nảy sinh chỉ từ kinh nghiệm thế gian. Tính chất
sannyas thực là không thể được trong hang động trong Himalayas. Nó sẽ là không
thực, bị áp đặt, và sâu bên dưới bạn sẽ vẫn còn trần tục và bạn sẽ tiếp tục
khao khát và mơ về thế giới.
Sống trong thế giới đi. Sống thực
trong nó để cho bạn phát mệt, mệt nhoài, được kết thúc với nó - nhiều tới mức một
ngày nào đó đột nhiên nó mất mọi ý nghĩa với bạn, và từ bỏ đã xảy ra. Với tôi,
từ bỏ thực xảy ra trong bãi chợ, và chỉ trong bãi chợ.
Bây giờ tới lời kinh.
Trong thân thể là phần cái. Phần
cái mang nữ tính, âm; nó là chất liệu của tâm thức.
Trong từng con người đều có phần
cái. ‘Phần cái’ nghĩa là nguyên lí nữ tính, nguyên lí thụ động, nguyên kí bất
hoạt, đàn bà, “...âm; nó là chất liệu của tâm thức.” Nó không phải là bản thân
tâm thức mà là chất liệu - không có nó tâm thức không thể tồn tại được. Nó là
chính vật chất. Nó là ngôi nhà trong đó tâm thức sống - không có nó tâm thức
không thể sống được. Đàn bà... và nhớ với ‘đàn bà’ tôi không ngụ ý chỉ đàn bà,
tôi ngụ ý nguyên lí đàn bà. Và điều đó bạn phải nhớ liên tục, bằng không bạn sẽ
bắt đầu cảm thấy rằng những Đạo nhân này dường như là chống lại đàn bà. Họ
không chống. Họ không nói gì chống đối hay ủng hộ; họ đơn giản mô tả. Và họ
không nói gì cho đàn ông hay đàn bà; họ đang nói về các nguyên lí tính đàn bà
và tính đàn ông.
Trong thân thể là phần cái. Phần
cái mang nữ tính... nó là chất liệu của tâm thức.
Đó là lí do tại sao, bởi vì nguyên
lí nữ tính, đàn bà vẫn còn quá bị gắn bó với thân thể họ. Đàn ông không bị gắn
bó thế với thân thể mình, thực sự anh ta không để ý về thân thể. Nếu không có
đàn bà xung quanh, đàn ông trở nên bẩn thỉu, bụi bặm, căn phòng trở nên bẩn thỉu
dường như anh ta không nhận biết về tất cả những điều này. Bạn có thể thấy bất
kì khi nào bạn vào phòng mà người này sống một mình hay liệu có người đàn bà
trong nhà không. Nó đơn giản thế. Bạn có thể thấy liệu người này là người độc
thân hay không chỉ bằng việc nhìn căn phòng của anh ta. Sách phủ đầy bụi nhiều
tháng. Anh ta không chăm sóc về thân thể, phần vật chất của bản thân mình.
Nhưng đàn bà rất chăm nom, chăm nom vô cùng, do đó cô ấy đứng lâu thế trước
gương.
Một hôm Mulla Nasruddin bắt ruồi.
Anh ta bắt được vài con và anh ta bảo vợ, “Anh tìm thấy hai con ruồi cái và hai
con ruồi đực.”
Người đàn bà nói, “Điều này thật
đáng ngạc nhiên. Làm sao anh khám phá ra giới tính của ruồi?”
Anh ta nói, “Hai con đậu trên
gương và hai con đang đọc báo!”
Điều đó rất đơn giản. Đàn bà bị
gắn với thân thể vô cùng, với chất liệu, với nhà cửa. Nếu đàn ông mà bị bỏ lại
một mình, nhiều nhất chắc chỉ có lều thôi, nhưng không có nhà đâu. Chính đàn bà
đã tạo ra toàn thể nền văn minh, vì không có nhà sẽ không có nền văn minh, nhớ
lấy. Không có nhà sẽ không có thành phố, và văn minh trưởng thành trong thành
phố. Chính từ ‘văn minh-civilization’ bắt nguồn từ ‘citizens-dân thành phố’ -
người sống ở thành phố. Đàn bà đã tạo ra toàn thể nền văn minh. Đàn ông chắc vẫn
còn là kẻ lang thang, kẻ vẩn vơ, khách lữ hành, thợ săn: anh ta chắc đã xô đi hết
chỗ nọ tới chỗ kia. Bạn có thể thấy điều đó theo nhiều cách. Có nhiều biểu lộ của
nó.
Phương Tây là hướng nam tính
nhiều hơn, do đó bạn thấy nhiều khách du lịch phương Tây thế đi khắp thế giới.
Bạn không thấy nhiều khách du lịch phương Đông thế. Phương Đông rất nữ tính.
Đàn bà vẫn còn bị gắn bó với
tài sản: nhà cửa, xe hơi, đất đai, đồ trang sức, quần áo. Điều này là vì nguyên
lí bên trong: cô ấy là chất liệu của tâm thức. Và nhớ lấy, không có đàn bà tâm
linh không thể soải cánh bay cao được. Thơ ca lớn được sinh ra qua đàn ông,
nhưng nguyên nhân bao giờ cũng là đàn bà.
Bạn không bắt gặp nhà thơ phụ nữ
lớn. Tôi đã nhìn vào trong thơ ca mà đàn bà viết. Họ cố gắng vất vả, nhưng chẳng
có gì mấy xảy ra. Madhuri viết thơ ca lớn, nhưng nó không thực là thơ ca. Đàn
bà không thể viết thơ được. Cô ấy có thể gây hứng khởi thơ - điều đó đúng.
Không thơ ca lớn nào tới trong thế giới mà không có đàn bà ở đâu đó trong bối cảnh.
Cô ấy gây hứng khởi. Sự hiện diện của cô ấy, tình yêu của cô ấy, chăm nom của
cô ấy tạo ra nó. Cô ấy không cần viết nó ra, đàn ông sẽ viết nó. Nhưng cô ấy là
nguồn hứng khởi, nguyên nhân - nguyên nhân rất tinh tế. Không đàn bà nào là hoạ
sĩ lớn; không phải là họ không vẽ. Đặc biệt trong thời hiện đại, họ làm mọi thứ
mà đàn ông bao giờ cũng đã từng làm... có cạnh tranh lớn. Họ nghĩ họ phải làm mọi
điều mà đàn ông đã từng làm. Họ nghĩ chính bởi vì những thứ này mà đàn ông đã
trở thành quan trọng. Logic này là sai lầm. Họ sẽ chỉ trở thành bắt chước đàn
ông; họ sẽ đánh mất linh hồn riêng của họ và họ bao giờ cũng vẫn còn là phụ.
Trong thế giới đàn ông, để cạnh tranh với đàn ông, họ sẽ vẫn còn là phụ. Họ sẽ
không bao giờ là chính. Đó không phải là cách cạnh tranh.
Nếu bạn trở thành giống như đàn
ông, bạn sẽ không bao giờ cạnh tranh được như đàn ông - làm sao bạn có thể cạnh
tranh được? nguyên lí nam tính của anh ta ở đằng sau anh ta. Bạn sẽ trở thành xấu,
bạn sẽ trở thành thô, bạn sẽ mất mọi tính dịu dàng. Đó là lí do tại sao
"Phong trào giải phóng" đã từng là một trong những điều thảm hoạ nhất
đã xảy ra cho đàn bà. Và lí do không phải là ý thức hệ của họ sai, việc thực hiện
của nó sai.
Đàn bà là bình đẳng với đàn
ông, nhưng cô ấy không là hệt như đàn ông... và cô ấy không nên thế. Cô ấy nên
theo bản tính riêng của cô ấy, cô ấy nên lắng nghe linh hồn riêng của cô ấy. Cô
ấy có rung động khác, cô ấy có chức năng khác phải hoàn thành trên thế giới, định
mệnh khác. Nếu cô ấy theo đàn ông và bắt chước, cô ấy bị thất bại. Và cô ấy
càng bị thất bại, cô ấy sẽ càng bị bật rễ khỏi hiện hữu mình. Cô ấy càng trở
nên giả, đồ nhựa, đồ tổng hợp, cô ấy sẽ càng thất vọng nhiều hơn. Đó là lí do tại
sao đàn bà "giải phóng" rất giận dữ, thường xuyên phát rồ. Cơn rồ là ở
chỗ họ cảm thấy thất vọng. Họ không như họ muốn vậy, họ không thể thế được - điều
đó đi ngược lại tự nhiên. Không có nhu cầu.
Trong thân thể là phần cái. Phần
cái mang nữ tính, nguyên lí âm; nó là chất liệu của tâm thức.
Thiền về những từ “chất liệu của
tâm thức,” chính nền tảng của tâm thức. Nó không phải là bản thân tâm thức
nhưng là ngôi nhà nơi tâm thức sống.
Nhưng, kế điều này, có phần đực
mà tâm linh cư ngụ.
Phần đực là nguyên lí nam tính,
dương.
Phần đực ngụ trong mắt: nó
nhìn, nó mơ.
Nguyên lí nữ tính sống trong
thân thể, nó là rất vật chất. Đó là lí do tại sao đàn bà bao giờ cũng vật chất.
Cân nhắc của họ là rất thực tế, họ rất thực chứng.
Mulla Nasruddin một hôm nói với
tôi rằng anh ta chưa bao giờ cãi lại vợ.
Tôi hỏi anh ta, “Làm sao anh
xoay xở được điều đó? Điều đó là gần như không thể được, hay sát bên điều không
thể được.”
Anh ta nói, “Chúng tôi đã xoay
xở điều đó một cách hoàn toàn tốt trong nhiều năm rồi. Vào đêm đầu tiên chúng
tôi đã quyết định một nguyên tắc đơn giản và chúng tôi đã tuân theo nó. Và
nguyên lí là: cô ấy quyết định về những thứ nhỏ còn tôi quyết định về những thứ
lớn.”
Tôi hỏi, “Anh ngụ ý gì bởi thứ
nhỏ và thứ lớn?”
Anh ta nói, “Chẳng hạn, mua xe
nào, sống trong nhà nào, cho con đi học ở trường nào, ăn thức ăn gì, mua quần
áo nào - tất cả những điều nhỏ bé đó cô ấy quyết định.”
Và tôi nói, “Anh quyết định cái
gì?”
Anh ta nói, “Liệu Thượng đế có
tồn tại hay không, liệu địa ngục và cõi trời có hay không. Mọi vấn đề lớn lao -
điều đó dành cho tôi. Và nguyên lí này đã có tác dụng hoàn toàn tốt. Cô ấy
không bao giờ can thiệp vào những điều lớn lao, tôi không bao giờ can thiệp vào
những vấn đề nhỏ bé. Tôi là người chủ của thế giới riêng của tôi, cô ấy là người
chủ của thế giới riêng của cô ấy. Chúng tôi không bao giờ lấn nhau.”
Nguyên lí nữ tính được bắt rễ
trong vật chất, được bắt rễ trong thân thể. Nhưng đàn ông mơ.
Đàn ông là tay mơ. Nguyên lí
nam tính là nguyên lí của việc mơ. Không đàn bà nào có thể hiểu được tại sao mọi
người lại quan tâm thế tới việc lên mặt trăng. Nó có vẻ khờ khạo thế. Để làm
gì? Bạn định được gì ở đó - mua bán gì đó sao? Tốt hơn cả là đi tới Đường M.G.
hơn là lên mặt trăng. Bạn sẽ làm gì ở đó? Để làm gì? Và mạo hiểm cuộc sống của
bạn? Không đàn bà nào có thể hiểu tại sao đàn ông muốn trèo lên đỉnh Everest. Bạn
muốn được cái gì ở đó? Nó có vẻ buồn cười thế. Và mọi đàn bà sâu bên trong đều
biết tất cả đàn ông đều trẻ con: “Cứ để cho họ chơi, để cho họ đi và làm các thứ
của họ.” Cô ấy biết hoàn toàn rõ rằng họ đang quan tâm tới những thứ khờ dại.
Trận đá bóng, trận khúc côn cầu - toàn những điều vô nghĩa, chẳng tạo ra nghĩa
gì. Bạn ném bóng sang bên kia và họ ném bóng sang bên bạn, và điều này cứ diễn
ra mãi... Ích gì ở nó?
Đàn bà thực tế, không viển
vông. Cô ấy trần tục. Nguyên lí nam tính giống như trời và nguyên lí nữ tính giống
như đất. Đàn ông mơ, lập kế hoạch, ham muốn, khao khát những điều không biết.
Đàn ông là kẻ phiêu lưu, sẵn sàng mạo hiểm đời mình vì bất kì mơ ước nào chiến
quyền sở hữu anh ta.
Đàn bà sống trong tai và đàn
ông sống trong mắt, do đó ham muốn trong đàn bà là buôn chuyện. Niềm vui mênh
mông thế trong buôn chuyện... Cứ nhìn vào hai đàn bà buôn chuyện mà xem - họ có
vẻ dường như trong cực lạc thế.
Tôi đã nghe...
Có lần có cuộc thi ở Trung Quốc
- thi để quyết định ai là kẻ dối trá lớn nhất cả nước - và nhiều người tới và kể
chuyện dối trá. Nhưng người đoạt giải thưởng là người nói, “Tôi thấy hai bà
trong công viên ngồi im lặng trên ghế dài trong nửa giờ.”
Anh ta đoạt giải nhất. Điều đó
là không thể được!
Bởi vì đàn bà, sự sa ngã, tội lỗi
nguyên thuỷ đã xảy ra. Rắn phải đã thử với Adam đầu tiên. Nhưng Adam không là
tai, anh ta là mắt; anh ta phải đã thấy con rắn thủ đoạn này, và anh ta phải đã
nói, “Giữ cho bản thân mày đi. Đừng làm tao bận tâm. Tao có mơ ước riêng của
tao.” Nhưng rắn đã thuyết phục Eve. Nó phải đã buôn chuyện với cô ấy. Đây là việc
buôn chuyện rằng “Cô đang làm gì vậy? Đây là cây tri thức và Thượng đế đã lừa
cô. Nếu cô ăn quả của cây này cô sẽ trở thành bất tử như Thượng đế. Nếu cô ăn
quả của cây này cô sẽ biết mọi điều Thượng đế biết. Cô sẽ toàn thức, toàn quyền,
toàn diện.”
Đàn bà tự nhiên trở nên tò mò -
điều thực tế như thế. Rắn đã thuyết phục cô ấy. Rắn là người bán hàng đầu tiên.
Người bán hàng không đi tới đàn ông; họ chỉ gõ cửa khi đàn ông đã đi tới văn
phòng. Đàn bà phải được thuyết phục. Chỉ đàn bà mới có tai.
Tai là phần thụ động của con
người bạn, phần đón nhận. Cái gì đó có thể đi vào qua tai. Mắt là phần năng nổ.
Bạn không thể năng nổ với tai được, nhớ lấy. Nhưng với mắt bạn có thể năng nổ.
Bạn có thể nhìn vào một người theo cách dường như mắt bạn là dao găm. Bạn có thể
xúc phạm mọi người bằng mắt của bạn hay bạn có thể yêu mọi người bằng mắt của bạn.
Bạn có thể đạt tới mọi người bằng mắt của bạn hay bạn có thể trở nên không thể
đạt tới được. Ai đó có thể nhìn vào trong mắt bạn một cách trống vắng tới mức
người đó trở thành không thể nào đạt tới được. Ai đó có thể nhìn vào bạn một
cách vắng bóng tới mức người đó là không thể đạt tới được. Hay ai đó có thể
nhìn với ham muốn, đam mê, khao khát, chăm nom tới mức mắt người đó gần như bắt
đầu vuốt ve thân thể bạn. Mắt là phần năng nổ; chúng có thể phóng chiếu, chúng
có thể đạt tới.
Ở Ấn Độ, người nhìn vào đàn bà
một cách xúc phạm được gọi là luchcha. Và bạn sẽ ngạc nhiên: từ ‘luchcha’ bắt
nguồn từ lochan. Lochan nghĩa là mắt. Người đó đang cưỡng hiếp bằng mắt; mắt
người đó gần như trở thành cơ quan sinh dục của người đó. Mắt là nguy hiểm.
Tai là rất hồn nhiên. Chúng chỉ
nhận vào. Chúng có nữ tính.
Phần đực ngụ trong mắt: nó
nhìn, nó mơ. Nhưng bất kì ai trong tâm trạng tăm tối và lãnh đạm, và bị trói buộc
vào hình dạng thân thể, đều bị cầm tù bởi phần cái.
Nhưng bất kì khi nào bạn ở
trong tâm trạng lãnh đạm, trong tâm trạng của tính thụ động, thế thì bạn bị
trói buộc vào thân thể và bạn bị trói buộc bởi phần cái. Không thành vấn đề liệu
bạn là đàn ông hay đàn bà. Nếu đàn bà đang dùng mắt cô ấy và đang cố nhìn thay
vì cố nghe, cô ấy trở thành phần đực. Nếu đàn ông đang cố gắng lắng nghe, anh
ta trở thành phần cái. Đệ tử trở thành phần cái - phải trở thành vậy - vì đệ tử
cần trở thành toàn là tai chứ không gì khác.
Thầy toàn là mắt, và đệ tử toàn
là tai. Thầy phải nhìn và phải nhìn vào chỗ sâu nhất trong bạn, thầy phải xuyên
thấu vào chính cốt lõi của bạn. Và đệ tử phải lắng nghe, chăm chú, sẵn có - cho
phép thầy đạt tới chính cốt lõi bên trong nhất của con người mình.
Đệ tử trở thành có nữ tính. Đó
là lí do tại sao đàn bà là những đệ tử tốt nhất trên thế giới. Đàn ông thấy hơi
khó trở thành đệ tử. Cho dù anh ta trở thành, anh ta trở thành đệ tử một cách
ngần ngại. Anh ta chống lại, anh ta tranh đấu, anh ta hoài nghi, anh ta tạo ra
nhiều, nhiều cách để thoát ra bằng cách nào đó. Nếu anh ta không thể thoát được,
thế thì anh ta thảnh thơi một cách bất lực - nhưng một cách bất lực. Đàn bà nhảy
nhót vui vẻ. Đệ tử lớn nhất đã từng là đàn bà, và tỉ lệ bao giờ cũng là như
nhau. Nếu có năm đệ tử một người sẽ là đàn ông, bốn người sẽ là đàn bà; điều đó
đã từng là tỉ lệ này. Nó đã là vậy với Mahavira, nó đã là vậy với Phật, nó là vậy
với tôi. Nó bao giờ cũng là vậy.
Đàn ông nghĩ đàn bà mơ mộng hão
huyền, sẵn có một cách thôi miên, dễ bị ảnh hưởng. Đây là kết án của đàn ông.
Anh ta nghĩ rằng bản thân anh ta không thể bị thôi miên. Đàn bà rất, rất sẵn
sàng bị thôi miên, anh ta nghĩ vậy. Theo một cách nào đó anh ta đúng và theo một
cách nào đó anh ta sai nữa. Nếu đàn bà đi tới rắn cô ấy sẽ bị cải tâm bởi rắn.
Nếu đàn bà đi tới vị phật cô ấy sẽ bị cải tâm bởi vị phật. Vâng, cô ấy dễ bị ảnh
hưởng, tất cả phụ thuộc vào người cô ấy tới. Nếu đàn ông nghe theo rắn, anh ta
sẽ không bị cải tâm; anh ta sẽ được cứu khỏi rắn. Nhưng nếu anh ta tới nghe Phật,
anh ta sẽ không được cải tâm ở đó nữa. Bây giờ anh ta đã bỏ lỡ việc cứu rỗi của
mình.
Do đó tập trung của phần đực được
sinh bằng luân quang và theo đó tâm linh được duy trì, phần cái được chinh phục.
Ánh sáng phải luân chuyển trong
mắt. Mắt là phần được chiếu sáng nhất của con người bạn. Đạo nhân nói mắt bạn
là tương tự như mặt trời. Nếu bạn không có mắt bạn không thể thấy được ánh
sáng, và chỉ cái tương tự mới có thể thấy được cái tương tự. Mắt bạn là ánh
sáng được cô đọng lại, đó là lí do tại sao bạn có thể thấy ánh sáng qua mắt.
Tai bạn là âm thanh được cô đọng, đó là lí do tại sao bạn có thể nghe được qua
tai.
Phần cái ở trong mọi người, dù
đàn ông hay đàn, cũng phải được chinh phục. Tại sao? - bởi vì nó là hình dạng,
nó là thân thể, nó là vật chất. Tâm linh phải là người chủ, tâm linh phải vươn
lên trên thân thể. Tâm linh phải làm cho thân thể tuân theo nó, không có chuyện
ngược lại. Cho nên việc một người là đàn ông hay đàn bà không thành vấn đề; phần
cái ở bên trong phải được làm thành kẻ đi theo phần đực bởi vì chỉ phần đực mới
có thể tìm và kiếm. Và nếu người đàn bà tới đằng sau, phần đực có thể đi hoàn hảo,
sâu vào trong thực tại.
Nếu nhà thơ biết rằng người đàn
bà ở đằng sau người đó, hỗ trợ người đó, thơ ca của người đó có thể soải cánh
bay lên rất cao. Nếu người đàn ông biết rằng người đàn bà bao giờ cũng ở cùng
mình, anh ta có sức mạnh lớn, anh ta có thể đi vào bất kì cuộc phiêu lưu nào;
khoảnh khắc anh ta cảm thấy rằng người đàn bà không ở cùng anh ta, năng lượng của
anh ta bị cắt mất. Bây giờ anh ta chỉ có các giấc mơ, nhưng chúng là bất lực -
chúng không có năng lượng thêm, chúng không thể được hiện thực hoá.
Yếu tố hiện thực là đàn bà, yếu
tố mơ là đàn ông. Trong tìm kiếm Thượng đế hay chân lí, đàn ông phải lãnh đạo
và đàn bà phải theo sau. Bên trong bạn phần đực phải trở thành thầy và phần cái
phải trở thành đệ tử - và lại nhớ, bất kể dù bạn là đàn ông hay đàn bà.
Pháp được cổ nhân dùng để thoát
li thế gian bao gồm làm tan chảy hoàn toàn cặn tối để trở lại tính sáng tạo thuần
khiết.
Đàn bà có tính trì trệ, đàn ông
có tính năng động. Đó là lí do tại sao bạn thấy đàn bà trông thư thái thế và
đàn ông trông hiếu động thế. Ngay cả khi bạn còn là đứa trẻ, chỉ là đứa trẻ nhỏ,
bé mới sinh, khác biệt đã có đó rồi. Bé trai rất hiếu động, cứ cố nắm cái này,
nắm cái nọ, cố vươn tới đâu đó; nó là mối phiền toái. Và bé gái không bao giờ
là mối phiền toái; nó ngồi im lặng ôm con búp bê. Nó cũng là một con búp bê,
thư thái vô cùng. Nguyên lí thư thái là đàn bà và nguyên lí hiếu động là đàn
ông, do đó mới có sự tròn trĩnh và cái đẹp của đàn bà và trạng thái sôi nổi thường
xuyên của đàn ông.
Nhưng để trưởng thành bạn sẽ cần
nguyên lí thư thái trong bạn, bởi vì trưởng thành nghĩa là thay đổi. Đàn bà về
căn bản là chính thống, đàn ông về căn bản là không theo qui ước. Đàn bà bao giờ
cũng hỗ trợ cho nguyên trạng và đàn ông bao giờ cũng sẵn sàng đi vì bất kì cuộc
cách mạng ngu xuẩn nào. Bất kì cái gì thay đổi và anh ta ủng hộ nó. Liệu nó là
thay đổi cho tốt hay xấu, điều đó không phải là điều quan trọng thế: thay đổi
là tốt. Đàn bà bao giờ cũng ủng hộ cái cũ, cái đã được thiết lập - liệu nó là tốt
hay xấu không phải là vấn đề: vì nó bao giờ cũng là vậy rồi, cho nên nó phải là
vậy thôi.
Trưởng thành cần nguyên lí
ngưng trệ trong bạn phải tan chảy. Người đàn bà trong bạn bị đông cứng; nó phải
được làm tan chảy để cho bạn có thể trở thành dòng sông. Nhưng sông cũng cần hỗ
trợ của đôi bờ - cái là tĩnh tại, nhớ lấy. Nếu sông không có bờ nó sẽ không bao
giờ đạt tới đại dương. Và nếu sống bị đông cứng nó sẽ không bao giờ đạt tới đại
dương. Cho nên sông phải tan chảy, trở thành nước, và dẫu vậy vẫn phải có sự hỗ
trợ của đôi bờ, cái là tĩnh tại. Người hoàn hảo là người đã dùng tính năng động
của mình như dòng sông và là người đã dùng tính ngưng trệ của mình như đôi bờ.
Điều này là hoàn toàn cân bằng. Thế thì bạn đã dùng phần đực của bạn để trưởng
thành và bạn đã dùng phần cái của bạn để làm cho trưởng thành của bạn thành sự
kiện được thiết lập, không chỉ là hiện tượng tạm thời.
Điều này không gì nhiều hơn việc
thu lại phần cái và làm đầy phần đực.
Nhưng bình thường, đàn ông, đàn
bà - mọi người đều đã trở thành tĩnh tại. Ngay cả đàn ông cũng chính thống thế.
Người Ki tô giáo, người Hindu giáo, Người Mô ha mét giáo, người Jaina - ngay cả
đàn ông cũng thành chính thống thế. Họ đã sa ngã thành nạn nhân của phần cái của
họ, phần đực của họ đã bị khuất phục. Nó phải được thả ra.
Đó là toàn thể nỗ lực của tôi ở
đây: làm cho phần đực của bạn thoát ra khỏi sự nắm giữ của phần cái. Một khi phần
đực được thoát ra khỏi nắm giữ của phần cái của bạn, thế thì chúng ta có thể
dùng phần cái nữa, nhưng không trước đó. Do đó mới có nhấn mạnh của tôi vào
phương pháp thiền động. Thỉnh thoảng tôi sẽ gợi ý rằng mọi người nên đi tới
Zazen, Vipassana - chỉ khi tôi thấy rằng phần đực của họ đang tuôn chảy, bây giờ
họ có thể dùng phần cái của họ. Vipassana, Zazen là các phương pháp với phần
cái, phương pháp nữ tính. Nhảy múa của Sufi, Thiền Động, Nataraj, chúng là
phương pháp của phần đực.
Trước hết bạn phải trở thành
dòng sông, chỉ thế thì đôi bờ của bạn mới có thể được dùng làm cái hỗ trợ.
Và luân quang là chước thần để
giảm tối, và thu được làm chủ phần cái. Nếu chước này được tuân theo, nhiều
tinh dịch tự hiện diện; linh hoả được khuấy động, và tưởng địa được chắc và kết
tinh. Và do vậy quả thiêng chín.
Quả thiêng không nam tính không
nữ tính. Quả thiêng chín chỉ trong tính toàn thể, khi phần nữ và phần nam của bạn
cùng hỗ trợ lẫn nhau như đôi cánh của chim. Thế thì thần ái tính eros được thả
ra, lời thiêng logos được thả ra, trực giác được thả ra. Thế thì bạn bắt đầu
bay vào trong bầu trời và vậy mà bạn vẫn còn được bắt rễ vào đất.
Cây, để vươn cao lên trời, sẽ cần
rễ ăn sâu trong đất. Đất là phần cái, trời là phần đực. Và cây càng vươn cao
trong bầu trời, nó càng phải đi sâu hơn vào trong đất - theo cùng tỉ lệ.
Cái một tự nhiên, khi nó giáng
xuống nhà của sáng tạo, phân chia thành phần đực và phần cái.
Thượng đế là một, nhưng khi
ngài trở thành tính sáng tạo, ngài phân chia bản thân mình thành hai: phần đực
và phần cái. Không có điều đó sẽ không có khả của biểu lộ, không có nó sẽ không
có biện chứng. Thượng đế phân chia bản thân ngài thành chính đề và phản đề, bởi
vì chỉ qua chính đề và phản đề mới có thách thức, xung đột, vật lộn. Và qua vật
lộn, ma sát, năng lượng được tạo ra. Nó cũng giống như khi bạn đánh hai hòn đá
và lửa bật ra. Nó cũng như khi bạn vỗ tay và âm thanh được tạo ra.
Các Thiền sư nói, “Tìm ra tiếng
vỗ tay của một bàn tay.” Họ ngụ ý gì? Họ ngụ ý đi ra ngoài hai để cho bạn có thể
tìm thấy Một. Nhưng cái Một đó là Thượng đế không biểu lộ, cái Một đó là chính
cội nguồn từ đó chúng ta đã tới. Và chúng ta có thể đạt tới cội nguồn chỉ khi
tính hai của chúng ta đã biến mất. Bây giờ tính hai này phải được dùng theo
cách mà chính đề và phản đề trở thành sự tổng hợp. Đó là toàn thể nghệ thuật sống
và đó là điều tôi đang dạy cho bạn.
Sannyasin của tôi phải là sự tổng
hợp của đàn ông và đàn bà, của ngày và đêm, của thế giới và từ bỏ, của vật chất
và tâm linh, của đất và trời.
Phần đực ở trong thiên tâm,
trong con mắt thứ ba. Nó có bản chất ánh sáng; nó là sức mạnh của tính sáng và
thuần khiết. Nó là điều chúng ta nhận được từ trống rỗng lớn lao, điều đồng nhất
trong hình dạng với việc bắt đầu nguyên thuỷ. Phần cái có chung bản chất của tối.
Do đó mới có điều bí ẩn của đàn
bà. Không đàn ông nào đã bao giờ có khả năng làm sáng tỏ điều bí ẩn này. Chỉ nếu
người ta đã đi ra ngoài cả hai, chỉ nếu người ta đã trở thành vị phật, người ta
mới có thể biết điều bí ẩn của cả đàn ông và đàn bà. Bằng không, không người
nào đã bao giờ có khả năng thăm dò chiều sâu của đàn bà; đàn bà vẫn còn là điều
huyền bí, tăm tối, đêm tối - bạn không thể thấy được rõ ràng, bạn có thể dò dẫm
là nhiều nhất.
Bạn không bao giờ có thể rõ
ràng một cách logic về đàn bà. Cô ấy chưa bao giờ theo logic. Con đường của cô ấy
là rất ngoằn ngoèo: cô ấy nhảy thẳng tới kết luận mà không đi qua quá trình.
Đàn ông đi từng bước một, qua quá trình; anh ta có phương pháp.
Đàn bà là nhà thơ theo nghĩa cô
ấy mang trực giác. Cô ấy có thể không tạo ra thơ ca - cô ấy là nhà thơ mà không
tạo ra thơ ca nào. Cuộc sống của cô ấy là thơ ca của cô ấy, và nó là tối như
thơ ca - huyền bí, mơ hồ, nhập nhằng. Không cái gì là rõ ràng, không cái gì đã
bao giờ có thể là rõ ràng: đàn bà không thể được làm sáng tỏ, cô ấy bao giờ
cũng vẫn còn là dấu hỏi.
Đàn ông là rõ ràng, như ánh
sáng. Do đó đàn ông có vẻ nông cạn, đàn bà có vẻ sâu sắc. Do đó đàn ông dường
như đầy đủ trên bề mặt: bạn có thể biết về anh ta. Nếu bạn biết về anh ta bạn
có thể dự đoán anh ta, nhưng bạn không bao giờ có thể dự đoán đàn bà. Cô ấy vẫn
còn là không dự đoán được, do đó mới có bóng tối. Đây là biểu dụ.
Nó là năng lượng của cái nặng
và đục…
Và người đàn bà, nguyên lí của
nữ tính, giữ bạn bị buộc vào đất; nó là lực hấp dẫn.
…nó gắn với tâm nhục thể. Phần
đực yêu sống. Phần cái tìm chết.
Đàn bà giống cái chết nhiều
hơn. Đừng cảm thấy bị xúc phạm, đây chỉ là mô tả. Nếu các từ phần cái và phần đực,
đàn ông và đàn bà tạo ra rắc rối trong bạn, bạn có thể thay chúng bằng X và Y.
Nhưng đó là điều Bí mật của Hoa Vàng đang làm. Đây chỉ là biểu dụ. Làm cho
chúng thành có tính người giúp cho chúng được hiểu rõ ràng hơn.
Đàn ông quan tâm tới cuộc sống,
đàn bà quan tâm tới an ninh. Đàn ông quan tâm tới tình yêu, đàn bà quan tâm tới
an toàn. Đàn ông quan tâm tới phiêu lưu, đàn bà quan tâm tới thoải mái, thuận
tiện. Đàn bà là cái chết. Với ‘cái chết’ không có ngụ ý hay giả định kết án, chỉ
có nghĩa là tính chất của chết là an ninh. Bạn an ninh chỉ khi bạn chết, bạn an
ninh chỉ khi bạn không có: thế thì chẳng cái gì có thể xảy ra cho bạn thêm nữa.
Nhưng đàn ông muốn tìm và kiếm,
muốn mạo hiểm. Đó là lí do tại sao chồng cứ đi tìm đàn bà khác và đàn bà cứ
quan sát chồng. Cô ấy không thể quan niệm nổi tại sao anh ta vẫn quan tâm tới
đàn bà khác - "Em đây!” Nhưng nguyên lí nam tính bao giờ cũng quan tâm tới
cái gì đó mới, trong xúc động mạnh, chấn động mới. Và thỉnh thoảng điều xảy ra
là vợ riêng của anh ta có thể đẹp và anh ta có thể bắt đầu làm chuyện ngớ ngẩn
với đàn bà xấu. Không ai có thể thấy ra vấn đề từ điều đó - cái gì đang xảy ra.
“Anh có người đàn bà đẹp thế, và anh đang làm gì vậy?”
Nhưng bạn không hiểu nguyên lí
nam tính. Nguyên lí nam tính về căn bản là đa thê và nguyên lí nữ tính là đơn
phu. Cô ấy muốn lắng đọng. Cô ấy quan tâm nhiều tới hôn nhân hơn là tới yêu. Cô
ấy quan tâm tới yêu chỉ để lấy chồng, và đàn ông lấy vợ chỉ bởi vì anh ta quan
tâm tới yêu.
Có câu ngạn ngữ cổ rằng thế giới
chắc sẽ vui vẻ mênh mông nếu mọi đàn ông vẫn còn không lấy vợ và mọi đàn bà đều
lấy chồng. Nhưng làm sao điều đó có thể được thực hiện? Điều đó là không thể được.
Phần đực yêu sống. Phần cái tìm
chết. Mọi ham muốn nhục dục và thôi thúc của giận đều là tác động của phần cái.
Nhưng học trò hiểu cách chưng cất phần cái tối một cách hoàn toàn tới mức nó biến
đổi bản thân nó thành ánh sáng thuần khiết.
Nhưng thuật giả kim này bao gồm
việc hiểu hai nguyên lí này trong từng người trong các bạn - đàn ông hay đàn bà
- và trong việc biến đổi phần cái, phần tối trong bạn, thành phần sáng; trong
việc giúp phần tối chuyển động, trong việc giúp phần tối đỡ cho phần sáng và
không tranh đấu với nó.
Nếu phần cái của bạn có thể
giúp phần đực của bạn đó là hôn nhân thực, hôn nhân bên trong. Thế thì bạn bắt
đầu trở thành được hoà hợp, thế thì ánh sáng của bạn không còn nông cạn nữa -
nó có chiều sâu của tính tối; và tính tối của bạn không còn là tối nữa - nó có
ánh sáng của tính sáng. Thế thì phần cái và phần đực tan chảy vào trong nhau.
Và khi chúng tan chảy hoàn toàn, thế giới đã biến mất, bạn lại là một. Và là một
tức là biết Thượng đế, vẫn còn hai tức là vẫn còn trong thế giới. Và bí mật
này, thực nghiệm này, phải xảy ra bên trong bạn; nó không liên quan gì tới thế
giới bên ngoài.
Bên trong bạn hai nguyên lí này
là thường xuyên trong tranh đấu. Gọi chúng là sống/chết, tối/sáng, đàn ông/đàn
bà, X/Y - bất kì cái gì bạn gọi - nhưng hai nguyên lí này có đó, liên tục trong
tranh đấu. Và đó là phiền não của bạn, khổ của bạn, địa ngục của bạn.
Để cho chúng thành bạn bè đi. Để
cho năng lượng của bạn luân chuyển trong chúng, không chống lại nhau. Để cho
chúng tới gần nhau hơn. Để cho có cực thích bên trong, giao hợp bên trong giữa
người đàn bà và người đàn ông. Đó là điều trong Mật tông được gọi là
yuganaddha, sự gặp gỡ của đàn ông và đàn bà bên trong bạn. Đó là Mật tông thực.
Sự gặp gỡ của đàn ông và đàn bà ở bên ngoài chỉ là việc giới thiệu.
Sudha lãnh đạo Nhóm Mật tông. Đấy
chỉ mới là việc giới thiệu. Mật tông thực còn phải bắt đầu. Cô ấy chỉ chuẩn bị
cho bạn. Nhóm Mật tông thực sẽ sớm bắt đầu khi tôi thấy rằng bây giờ bạn sẵn
sàng đi vào trong và gặp gỡ ở đó với người đàn bà bên trong và người đàn ông
bên trong của bạn. Khi tôi thấy mối quan tâm bên ngoài của bạn không còn mạnh
thế để giữ bạn ở ngoài, không còn ràng buộc lên bạn thế - dây xích bị phá vỡ -
thế thì nhóm Mật tông thực sẽ bắt đầu. Tôi đang đợi công xã mới xảy ra, bởi vì
nhóm Mật tông mới sẽ cần một loại khí hậu khác toàn bộ, một loại bầu không khí
khác toàn bộ.
Đây là thực nghiệm vĩ đại nhất
mà con người có thể trải qua. Và thực nghiệm này làm thoát ra trong bạn cực lạc
vũ trụ, cực thích toàn bộ.
Đủ cho hôm nay.