Read more
Thiền là gì?
Trích dẫn 4. Thiền là sở trường
Nó là nghệ thuật đơn giản nhất
trên thế giới: im lặng. Nó không phải là một việc làm, nó là cái không làm. Làm
sao nó có thể khó khăn được?
Tôi đang chỉ cho bạn cách giác
ngộ thông qua sự lười biếng! Không có gì phải được thực hiện để đạt được nó bởi
vì nó là bản chất của bạn. Bạn đã có nó rồi. Chẳng qua bạn quá bận rộn với công
việc bên ngoài đến nỗi không thể nhìn thấy bản chất riêng của bạn.
Sâu bên trong bạn chính xác giống
y như bên ngoài bạn: vẻ đẹp, sự im lặng, ngất ngây, phúc lạc. Nhưng đôi khi hãy
vui lòng đối xử tốt với bản thân bạn: hãy ngồi xuống và đừng làm bất cứ điều
gì, cả về thể chất lẫn tinh thần.
Hãy thư giãn, không phải theo kiểu
Mỹ... vì tôi đã nhìn thấy rất nhiều sách của Mỹ có tựa đề Làm thế nào để thư giãn. Chính cái tiêu đề nói rằng con người không
biết chút gì về thư giãn. Không có chuyện "làm
thế nào".
Vâng, được thôi - "Làm thế
nào để sửa một chiếc xe"; bạn sẽ phải làm một cái gì đó. Nhưng không có gì
để làm khi đề cập đến thư giãn. Chỉ cần không làm gì cả. Tôi biết bạn sẽ thấy chút
khó khăn lúc đầu. Đó không phải bởi vì thư giãn là khó khăn, đó là vì bạn đã trở
nên nghiện làm một cái gì đó. Chứng nghiện đó sẽ tốn một khoảng thời gian mới
biến mất được.
Chỉ cần có đó, và quan sát. Có
đó không phải là việc làm, và quan sát cũng là không làm. Bạn ngồi lặng lẽ không
làm gì, chứng kiến bất kì thứ gì đang xảy ra. Các ý
tưởng sẽ chuyển động trong tâm trí; cơ thể bạn có thể cảm thấy căng thẳng chỗ này chỗ nọ,
bạn có thể bị đau nửa đầu. Chỉ cần là một nhân chứng. Đừng bị đồng nhất với nó.
Quan sát, hãy là một người quan sát trên đồi, và mọi thứ khác đang xảy ra ở
thung lũng. Đó là một sở trường, không phải là một nghệ thuật.
Thiền không phải là khoa học,
nó không phải là nghệ thuật, nó là một sở trường - chỉ vậy thôi. Tất cả những
gì bạn cần chính là một chút kiên nhẫn.
Những thói quen cũ sẽ tiếp tục;
những suy tưởng sẽ cứ đổ xô. Và tâm trí của bạn luôn trong giờ cao điểm, giao
thông luôn luôn kẹt cứng. Cơ thể bạn không quen với việc ngồi lặng lẽ - bạn sẽ cứ
tung và xoay. Không có gì phải lo lắng cả. Chỉ quan sát cơ thể đang tung và xoay,
và tâm trí cứ quay cuồng, đầy ắp ý tưởng - nhất quán, không nhất quán, vô dụng
- tưởng tượng, những giấc mơ. Bạn vẫn còn ở trung tâm, chỉ quan sát.
Tất cả các tôn giáo trên thế giới
đã dạy người ta làm một cái gì đó: ngăn chặn quá trình suy nghĩ, buộc cơ thể
vào tư thế bất động. Đó là yoga - một môn thực hành buộc thân thể bất động đã
có từ lâu. Thế nhưng một cơ thể bị cưỡng bức thì không bất động. Và tất cả những
cầu nguyện, những tập trung, những trầm tư mặc tưởng của tất cả các tôn giáo đều
làm cùng điều tương tự với tâm trí: họ cưỡng bức nó, họ không cho phép các ý tưởng
di chuyển. Vâng, bạn có khả năng làm điều đó. Và nếu bạn kiên trì, bạn có thể
ngăn chặn quá trình suy nghĩ. Nhưng đây không phải là điều thật, nó tuyệt đối là
giả.
Khi sự bất động tự đến, khi im
lặng rơi xuống mà không có nỗ lực của bạn, khi bạn quan sát những suy nghĩ và một
khoảnh khắc tới khi các ý nghĩ bắt đầu biến mất và im lặng bắt đầu xảy đến; điều
đó thật đẹp. Những suy nghĩ dừng lại theo cách riêng của chúng nếu bạn không đồng
nhất, nếu bạn vẫn còn là một nhân chứng và bạn không nói, "Đây là suy nghĩ
của tôi."
Bạn không nói, 'Điều này là xấu,
điều này là tốt.' 'Cái này nên ở đằng kia...'
và 'Cái này không nên ở đó...' Lúc đó, bạn không còn là người quan sát; bạn có
thành kiến, bạn có những thái độ nhất định. Một người quan sát không có định kiến,
anh ta không phán xét. Anh ta chỉ đơn giản nhìn thấy như một tấm gương.
Khi bạn mang một cái gì đó tới
trước gương, nó phản chiếu, chỉ đơn giản phản chiếu. Không có phán quyết rằng
người này xấu, rằng người kia đẹp, rằng, "Aha! Bạn có một mũi thật là tốt."
Chiếc gương không có gì để nói. Bản chất của nó là phản chiếu; nó phản chiếu.
Đây là những gì tôi gọi là thiền: bạn chỉ đơn giản là phản ánh tất cả mọi thứ bên
trong hoặc bên ngoài.
Và tôi đảm bảo bạn... Tôi có thể
đảm bảo bởi vì nó đã xảy ra với tôi và với nhiều người của tôi; chỉ quan sát một
cách kiên nhẫn - có lẽ vài ngày sẽ qua, có thể vài tháng, có thể vài năm. Không
có cách nào để nói vì mỗi cá nhân có một sự thu thập khác nhau.
Bạn ắt đã từng thấy mọi người
thu thập đồ cổ, tem. Mọi người đều có một bộ sưu tập khác nhau: số lượng có thể
khác nhau, do đó thời gian cần có sẽ khác nhau - nhưng hãy cứ còn là nhân chứng
nhiều như bạn có thể. Và thiền này không cần thời gian đặc biệt. Bạn có thể lau
sàn nhà và vẫn âm thầm theo dõi mình đang lau sàn.
Tôi có thể di chuyển bàn tay của
tôi một cách vô thức, không có quan sát, hoặc tôi có thể di chuyển nó với đầy đủ
tỉnh thức. Và có sự khác biệt về chất lượng. Khi bạn di chuyển nó một cách vô
thức, nó là máy móc. Khi bạn di chuyển nó có ý thức, đó là ân sủng. Ngay cả
trong bàn tay, một phần của cơ thể bạn, bạn cũng sẽ cảm nhận được sự im lặng, sự
mát mẻ - nói chi đến tâm trí?
Với sự quan sát và quan sát của
bạn, dần dần sự đổ xô của những suy nghĩ bắt đầu ngày càng ít hơn. Những khoảnh
khắc tĩnh lặng bắt đầu xuất hiện; một ý nghĩ đến, và rồi có sự yên lặng trước khi
ý nghĩ khác xuất hiện. Những lỗ hổng này sẽ cho bạn cái thoáng nhìn đầu tiên về
thiền và niềm vui đầu tiên là bạn đang về tới nhà.
Trích quyển 'Từ giả tới thật' - Osho