Chương 9. Với trống rỗng, vấn đề được giải quyết

Chương 9. Với trống rỗng, vấn đề được giải quyết

Price:

Read more

Osho - Bí mật của những bí mật (Tập 2)
Chương 9. Với trống rỗng, vấn đề được giải quyết
Ngày 4 tháng 9 năm 1978, buổi sáng tại thính đường Phật

Osho ơi,
Thầy Lữ Tử nói:
Khi im lặng tới, không một ý nghĩ nảy sinh; người đang nhìn vào bên trong đột nhiên quên mất rằng mình đang nhìn. Vào lúc này, thân thể và trái tim phải được để hoàn toàn xả ra. Mọi dính líu đã biến mất không còn dấu vết. Thế thì tôi không còn biết ngôi nhà tâm linh của tôi và cuộc thử thách của tôi ở chỗ nào. Nếu một người muốn chắc chắn về thân thể mình, người đó không thể có được điều đó. Điều kiện này là việc xuyên thấu của thiên vào trong địa, lúc mà mọi ngạc nhiên trở về gốc rễ của chúng.
Khi người ta tiến xa tới mức mọi cái bóng và mọi tiếng vọng đã biến mất, vậy thì người ta là hoàn toàn tĩnh lặng và vững chãi, đây là chỗ nương náu bên trong dạng của năng lượng, nơi mọi điều huyền bí trở về gốc rễ của nó. Người ta không thay đổi chỗ này, nhưng chỗ này tự nó thay đổi: Đây là không gian vô hình nơi hàng nghìn và hàng chục nghìn chỗ là một chỗ. Người ta không thay đổi thời gian, nhưng thời gian tự nó thay đổi. Đây là thời gian không đo được nơi tất cả các thời gian vô tận là giống như một khoảnh khắc.
Chừng nào mà trái tim còn chưa đạt tới tĩnh lặng tuyệt đối, nó không thể tự chuyển được. Người ta gây ra chuyển động và quên chuyến động đó; đây không phải là chuyển động trong bản thân nó. Do đó nó được nói: Nếu, khi bị kích thích bởi ngoại vật, người ta chuyển, đó là thôi thúc của hiện hữu. Nếu khi không bị kích thích bởi ngoại vật, người ta chuyển, đó là việc chuyển của trời. Nhưng khi không ý tưởng nào nảy sinh, ý tưởng đúng tới. Đó là ý tưởng đúng. Khi mọi sự yên tĩnh và người ta hoàn toàn vững chãi, và việc xả ra của trời đột nhiên chuyển, đây chẳng phải là chuyển động mà không chủ định sao? Hành động qua vô hành động chính là nghĩa này.
Bí mật sâu sắc nhất không thể bị miễn trừ khỏi bắt đầu cho tới cuối cùng. Đây là việc tẩy rửa trái tim và làm thuần khiết ý nghĩ; đây là việc tắm. Bắt đầu của nó ở bên ngoài các cực và nó lại làm trống rỗng bên ngoài tính cực.
Phật nói về vô thường, người tạo ra ý thức, là chân lí nền tảng của tôn giáo. Và toàn thể công việc hoàn thành cuộc sống và bản tính con người nằm trong cách diễn đạt 'đem về trống rỗng'. Mọi tôn giáo đều đồng ý trong một lời xác nhận, việc phát hiện ra Kim đan tâm linh để đi từ chết tới sống. Kim đan tâm linh này bao gồm cái gì? Nó nghĩa là cư ngụ mãi mãi trong vô chủ định. Bí mật sâu sắc nhất của việc tắm được thấy trong giáo huấn của chúng ta vậy được giới hạn trong công việc làm cho tâm thành trống rỗng. Với điều đó vấn đề được giải quyết.
Hôm đó là đêm trăng tròn. Đất trông như cô dâu. Tia sáng chiếu như mưa, và có ánh sáng lớn trên trời, và có vui mừng lớn trên trời, trong đại dương, trong gió. Cây lay động theo gió dường như say sưa, ngất ngây, mất hút, và những ngọn núi xa xa với đỉnh phủ tuyết trông như chư phật đang trong thiền sâu. Gió luồn qua rặng thông cổ mang nhạc thuần khiết, và đặc trưng của vũ trụ nhảy múa thành rắn chắc và sờ thấy được tới mức người ta gần như có thể chạm vào nó. Và trong đêm của niềm vui và phúc lành vô cùng như thế, cái gì đó của cõi bên kia giáng xuống đất: một người đàn bà hiếm hoi, Chiyono, đã trở nên chứng ngộ - cô ấy đã lấy lại thiên đường, cô ấy đã về nhà. Một khoảnh khắc làm sao để chết đi trong thời gian, và của thời gian, và được sinh ra trong vĩnh hằng, như vĩnh hằng! Một khoảnh khắc làm sao để biến mất hoàn toàn, và hiện hữu lần đầu tiên.
Ni cô Chiyono đã học hành trong nhiều năm, nhưng vẫn không thể nào tìm ra chứng ngộ. Một đêm cô ấy mang một thùng đầy nước. Khi cô ấy đang bước đi, cô ấy quan sát trăng tròn được phản xạ trong thùng nước. Đột nhiên, quai tre đỡ thùng gẫy ra và thùng rơi xuống vỡ tan. Nước chảy đi hết, phản xạ của trăng biến mất, và Chiyono trở nên chứng ngộ.
Cô ấy viết vần thơ này:
Theo cách này cách nọ
Tôi đã cố giữ thùng,
Mong tre yếu không gẫy.
Đột nhiên đáy thùng rơi...
Nước không còn đó nữa,
Trăng không còn trong nước,
Trống rỗng trong tay tôi.
Chứng ngộ xảy ra khi nó nó xảy ra: bạn không thể ra lệnh cho nó, bạn không thể tạo nguyên nhân cho nó xảy ra. Tuy nhiên, bạn có thể làm nhiều điều để cho nó xảy ra, nhưng bất kì cái gì bạn làm cũng sẽ không vận hành như một nguyên nhân. Bất kì cái gì bạn làm cũng sẽ không đem chứng ngộ cho bạn, nhưng nó chuẩn bị cho bạn đón nhận nó. Nó tới khi nó tới. Bất kì cái gì bạn làm đơn giản chuẩn cho bạn để nhận nó - để xem nó khi nào tới, để nhận ra nó khi nó tới.
Nó xảy ra... nhưng nếu bạn không sẵn sàng bạn cứ bỏ lỡ nó. Nó đang xảy ra mọi khoảnh khắc. Mọi hơi thở vẫn đi vào và đi ra đem chứng ngộ tới bạn, bởi vì chứng ngộ là chính chất liệu mà sự tồn tại được làm ra. Nhưng để nhận ra nó là vấn đề, để thấy rằng nó có đó là vấn đề.
Thượng đế hiện hữu. Không có vấn đề về hiện hữu của Thượng đế. Vấn đề là: chúng ta không thể nhìn thấy Ngài được, chúng ta không có mắt. Mọi thiền và lời nguyện và việc làm thuần khiết chỉ giúp bạn, làm cho bạn có khả năng thấy. Một khi bạn có thể thấy, bạn sẽ ngạc nhiên - nó bao giờ cũng có đó rồi. Hết ngày nọ tới ngày kia, hết năm nọ tới năm kia, nó đang trút lên bạn, nhưng bạn đã không đủ nhạy cảm để bắt giữ nó, bạn đã không đủ trống rỗng để được nó rót đầy. Bạn quá đầy bản ngã riêng của bạn.
Nếu người ta đi tới những điều nền tảng thế thì đây là điều nền tảng nhất: khoảnh khắc bạn không có, chứng ngộ có. Với trống rỗng, vấn đề được giải quyết.
Nếu bạn tiếp tục bạn sẽ vẫn còn dốt nát và đầy bóng tối. Bạn là tối, sự hiện diện của bạn là 'đêm tối của linh hồn’. Khi bạn có, bạn là tách rời khỏi sự tồn tại. Đó là điều tối bao gồm cái gì - ý tưởng về tách rời - rằng “Có khe hở giữa tôi và cái toàn thể. Thế thì tôi bị bỏ lại một mình, thế thì có khổ bởi vì sợ bao quanh tôi: tôi một mình thế, và tôi tí hon thế, và sớm hay muộn cái chết sẽ tới và phá huỷ tôi, và tôi không có cách nào để bảo vệ bản thân tôi chống lại cái chết.” Do đó người ta sống trong run rẩy và sợ hãi. Nhưng chúng ta tạo ra run rẩy và sợ hãi, chúng ta gây ra nó - bởi chính ý tưởng về việc tách rời khỏi sự tồn tại.
Khoảnh khắc bạn bỏ sự phân tách này, khoảnh khắc bạn thấy rằng bạn không tách rời, rằng bạn không thể tách rời được, rằng không có cách nào để tách rời, rằng bạn là một phần của cái toàn thể, cố hữu của cái toàn thể, rằng bạn ở trong cái toàn thể và cái toàn thể ở trong bạn, vấn đề được giải quyết, và được giải quyết vĩnh viễn. Chết biến mất, sợ biến mất, phiền não biến mất, và toàn thể năng lượng tham gia vào sợ, vào lo âu, vào phiền não, đều được xả ra. Cùng năng lượng đó trở thành việc mở hội của linh hồn.
Chứng ngộ là gì? - năng lực để thấy bản thân người ta như cái một thực sự hiện hữu. Chúng ta hoàn toàn trống rỗng bản ngã. Bản ngã chỉ là sự giả vờ. Chúng ta đã tạo ra nó, chúng ta đã phóng chiếu nó, nó là ảo tưởng của chúng ta, giấc mơ của chúng ta - nó không tồn tại, trong bản thân nó, nó không có đó. Cho nên người ta càng trở nên nhận biết và nhìn vào bên trong, người ta càng thấy bản thân mình không có. Bạn càng trở nên nhận biết, bạn càng ít có. Và một khoảnh khắc nhận biết là đầy đủ, bạn đã biến mất - không còn nước, không còn phản xạ của trăng trong nước, trống rỗng ở trong tay bạn. Và chính cái trống rỗng... “với cái đó vấn đề được giải quyết.”
Điều này đã xảy ra cho Chiyono: cô ấy đã học hành nhiều năm, cô ấy đã thực hành đủ mọi loại thiền, cô ấy đã trau dồi đủ mọi loại kĩ thuật nhưng không thể nào tìm ra chứng ngộ.
Bạn không thể gây ra nó được. Nó ở bên ngoài bạn. Nếu bạn có thể gây ra nó, nó sẽ thấp hơn bạn. Nếu bạn có thể gây ra nó, thế thì nó sẽ lại không là gì ngoài trang điểm mới cho bản ngã bạn. Bạn không thể dùng được nó. Bạn không thể làm cho nó xảy ra được. Bạn phải biến mất để nó hiện hữu.
Cho nên bạn có thể học đủ mọi kinh sách của thế giới: bạn sẽ trở thành rất có học, thông thái, nhưng bạn sẽ vẫn còn không chứng ngộ. Thực ra, bạn sẽ trở nên không chứng ngộ nhiều hơn bạn đã vậy trước đây vì bạn càng có nhiều tri thức bạn càng có nhiều bản ngã hơn, bạn càng thực hành nhiều kĩ thuật khổ hạnh, bản ngã của bạn càng được làm mạnh thêm: “Tôi đang làm cái này và tôi đang làm cái kia, và tôi đã làm nhiều thế - nhiều việc nhịn ăn thế, nhiều cúi lạy thế.” Bạn càng làm nhiều, bạn càng cảm thấy rằng bây giờ bạn xứng đáng và bạn có thể tuyên bố chứng ngộ.
Chứng ngộ không thể được tuyên bố ra. Người ta phải hoàn toàn biến mất để cho nó hiện hữu. Tâm trí phải dừng lại để cho Thượng đế hiện hữu. Gọi nó là Thượng đế hay chứng ngộ - đó là cùng một điều.
“Chiyono đã học hành trong nhiều năm nhưng đã không thể nào tìm ra chứng ngộ.”
Chứng ngộ không phải là cái gì đó bạn có thể tìm được bằng tìm kiếm; nó tới với bạn khi mọi việc tìm đã chứng tỏ vô tích sự. Và nhớ lấy, tôi không nói đừng tìm, bởi vì chừng nào bạn chưa tìm bạn sẽ không bao giờ đi tới biết việc tìm đó là vô tích sự. Và tôi không nói đừng thiền; nếu bạn không thiền bạn sẽ không bao giờ đi tới hiểu rằng có thiền mà bạn không thể làm được mà nó tới với bạn.
Thiền của bạn sẽ đơn giản lau sạch mắt bạn, sẽ làm cho bạn cảm nhận nhiều hơn. Trái tim bạn sẽ trở nên tỉnh táo, nhận biết, đáng yêu, nhạy cảm hơn. Bản thể bạn sẽ bắt đầu thấy mọi thứ mà bạn chưa từng thấy trước đây. Bạn sẽ bắt đầu thám hiểm những không gian mới bên trong bản thể bạn. Cái gì đó mới sẽ xảy ra mọi ngày, mọi khoảnh khắc. Thiền của bạn giống như việc tắm: chúng sẽ cho bạn sự tươi tắn - nhưng tươi tắn đó không phải là chứng ngộ. Điều đó chỉ chuẩn bị con đường. Bạn chưa bao giờ đạt tới chứng ngộ. Nó bao giờ cũng là đường vòng khác: chứng ngộ đạt tới bạn.
Chuẩn bị con đường cho Thượng đế để cho Ngài có thể đạt tới bạn đi. Bạn không thể tìm thấy Ngài đâu. Bạn chỉ có thể chờ đợi, trong tin cậy sâu sắc, để cho Ngài có thể tìm thấy bạn.
Đó là cách mà Chiyono đã bỏ lỡ: cô ấy đi tìm, kiếm, cô ấy quá tham gia vào trong việc truy hỏi này. Nhưng truy hỏi này cũng sẽ nuôi dưỡng bản ngã của bạn, rằng “Mình là người tìm kiếm,” rằng “Mình không phải là người thường,” rằng “Mình là tâm linh,” rằng “Mình là tôn giáo,” rằng “Mình là linh thiêng.” Và nếu thái độ đó về 'linh thiêng hơn ngươi' nảy sinh, bạn bị lạc vĩnh viễn. Đó là tội lỗi lớn nhất mà bạn có thể phạm phải trong đời bạn, sa ngã lớn nhất. Nếu ý tưởng này nảy sinh trong bạn rằng, “Mình linh thiêng hơn người khác’” rằng “Mình là thánh nhân và những người khác là tội nhân,” rằng “Nhìn cuộc sống đức hạnh của tôi đây này,” nếu bạn trở thành người thiện, bạn bị lạc, bởi vì bản ngã thiện này sẽ là bản ngã tinh vi nhất và sẽ rất khó cho bạn bỏ nó. Dễ bỏ xiềng xích sắt hơn. Nhưng nếu bạn có thể có xiềng xích bằng vàng nạm kim cương, sẽ ngày càng khó bỏ chúng hơn bởi vì chúng sẽ không có vẻ giống xiềng xích, chúng sẽ có vẻ như đồ trang sức có giá trị.
Dễ thoát ra khỏi xà lim nhà tù bẩn thỉu, nhưng nếu đó là lâu đài, ai muốn thoát ra khỏi nó? Thực sự người ta muốn chui vào nó, không muốn thoát ra khỏi nó. Tội nhân ở gần Thượng đế hơn là thánh nhân, bởi vì tội nhân muốn thoát ra khỏi tù túng của anh ta và thánh nhân đang tận hưởng trò bản ngã.
Chiyono là một ni cô. Cô ấy phải đã từng tận hưởng thái độ thánh thiện, tinh tế - thông thái, đức hạnh - việc từ bỏ của cô ấy là lớn lao. Người ta nói rằng cô ấy là một trong những đàn bà đẹp nhất, đẹp tới mức khi cô ấy đi tới một tu viện họ đã từ chối nhận cô ấy, vì có người đàn bà đẹp thế trong tu viện sẽ tạo ra rắc rối cho các sư. Thế rồi cô ấy phải làm xấu xí khuôn mặt của mình để vào tu viện khác. Cô ấy phải đã là một người đàn bà rất đẹp, nhưng cứ nghĩ mà xem... cô ấy đã phải làm xấu khuôn mặt mình, làm cho nó xấu đi, nhưng sâu bên dưới cô ấy phải đã từng nghĩ, “Nhìn vào từ bỏ của tôi đi. Tôi là một trong những người đàn bà đẹp nhất, tôi đã làm xấu mặt tôi - không ai đã từng làm điều này trước đây, hay kể từ nay. Nhìn vào từ bỏ của tôi đi, nhìn vào việc tách rời của tôi với thân thể: tôi không chăm nom chút xíu gì về sắc đẹp, tôi dồn vào tìm chứng ngộ, bằng bất kì giá nào.” Và cô ấy liên tục bỏ lỡ.
Nhưng một đêm đầy trăng điều đó đã xảy ra. Nó đã xảy ra từ trời xanh, bất thần. Nó bao giờ cũng xảy ra từ trời xanh, nó bao giờ cũng xảy ra bất thần. Nhưng tôi không nói rằng nó có thể đã xảy ra cho bất kì ai khác - nó đã xảy ra cho Chiyono. Mọi điều cô ấy đã làm đã không gây ra nó, nhưng mọi điều cô ấy đã làm đã gây ra một điều trong cô ấy: hiểu biết rằng bất kì cái gì bạn làm bạn đều thất bại, rằng con người không thể thành công được.
Cô ấy phải đã đi tới trạng thái của vô vọng hoàn toàn. Vô vọng đó có thể được cảm thấy chỉ khi bạn đã làm mọi điều bạn có thể làm. Và khi vô vọng đó đến, hi vọng đã tới - bởi vì trong vô vọng đó bản ngã bị tan tành tới đất. Người ta không còn tuyên bố nữa.
Bản ngã biến mất chỉ từ trên đỉnh, khi nó đã đi tới cao trào của nó. Bạn không thể bỏ một bản ngã hờ hững. Không, điều đó là không thể được, bởi vì nó vẫn còn hi vọng. Nó nói, “Ai biết được? - vài nỗ lực nữa, vài thực hành nữa, chút ít từ bỏ nữa... Ai biết được? Chúng ta đã chưa nhìn vào mọi chiều, vẫn còn một khả năng” - và bản ngã nấn ná. Nhưng khi bạn đã thăm dò, đã tìm kiếm - trong mọi chiều hướng có thể - và bạn bao giờ cũng thất bại, không cái gì ngoài thất bại đã từng là kinh nghiệm của bạn, bạn có thể liên tục tìm, kiếm bao lâu? Một ngày nào đó, việc tìm và kiếm bị bỏ.
Cho nên nhớ điều ngược đời này: chứng ngộ là có thể chỉ cho những người dừng tìm kiếm. Nhưng ai có thể dừng tìm kiếm? - chỉ người đã tìm đủ sâu. Đây là điều ngược đời. Đây là một trong những bí mật lớn cần được hiểu. Để điều đó chìm vào trong tim bạn.
Có mọi khả năng của việc chọn một. Có những người nói, “Tìm, và ông sẽ thấy” - điều đó chỉ là một nửa chân lí. Chỉ bằng tìm không ai đã bao giờ thấy. Thế rồi có những người nói, “Nếu bằng tìm, Thượng đế không thể được tìm thấy, thế thì sao tìm làm chi? Đợi đi. Nó sẽ xảy ra qua ân huệ của Ngài.” Nó không bao giờ xảy ra theo cách đó nữa. Bạn đã từng chờ đợi nhiều thế kỉ, nhiều kiếp rồi, và nó đã không xảy ra: điều đó là đủ để chứng minh rằng nó không xảy ra theo cách đó. Thế thì làm sao nó xảy ra được? Nó xảy ra cho người tìm kiếm khi người đó bỏ việc tìm kiếm của mình.
Nó xảy ra cho người đã tìm với toàn bộ tiềm năng của mình và đã thất bại, hoàn toàn thất bại. Trong thất bại đó, tia sáng đầu tiên, và thế rồi nó đem bạn đi bằng ngạc nhiên! Khi bạn hoàn toàn tuyệt vọng, khi bạn đang nghĩ để quên tất cả về chứng ngộ, khi việc tìm đã dừng lại, khi ngay cả ham muốn được chứng ngộ đã rời bỏ bạn, đột nhiên nó có đó... và “với cái đó vấn đề được giải quyết.”
Đó là cách nó xảy ra cho Chiyono, đó là cách nó đã xảy ra cho Phật, đó là cách nó bao giờ cũng xảy ra.
Phật đã làm việc trong sáu năm - làm việc vất vả. Tôi nghĩ không ai khác đã làm công việc vất vả thế. Ông ấy đã làm bất kì cái gì ông ấy được bảo làm, bất kì cái gì ông ấy đã nghe mà có thể được làm, bất kì cái gì ông ấy có thể thu thập được từ bất kì đâu. Ông ấy đi tới mọi loại Thầy và ông ấy đã làm công việc thực, gian nan - chân thành, nghiêm chỉnh. Nhưng thế rồi một hôm, sau sáu năm phí hoài, ông ấy nhận ra sự kiện là điều đó sẽ không xảy ra theo cách đó, rằng “Mình càng làm việc nhiều cho nó, mình càng có nhiều hơn.”
Ngày hôm đó ông ấy thảnh thơi. Ông ấy bỏ toàn thể việc tìm kiếm. Và chính đêm hôm đó... và lần nữa đó lại là đêm trăng tròn. Trăng tròn có cái gì đó liên quan tới nó: trăng tròn ảnh hưởng tới trái tim bạn sâu như nó ảnh hưởng tới đại dương. Trăng tròn khuấy động bạn hướng tới cái đẹp và phúc lành. Nó tạo ra cái gì đó trong bạn... tiên đan. Nó làm cho bạn nhạy cảm tới mức bạn có thể thấy mọi sự mà bạn chưa bao giờ thấy trước đây.
Đó đã là đêm trăng tròn. Phật đã thảnh thơi, hoàn toàn thảnh thơi, ngủ lần đầu tiên - bởi vì khi bạn tìm cái gì đó làm sao bạn có thể ngủ được? Ngay cả trong ngủ việc tìm vẫn tiếp tục, ham muốn vẫn liên tục tạo ra mơ. Bây giờ tất cả đã thất bại. Ông ấy đã thấy thế giới này, vương quốc này, vui và khổ của yêu và mối quan hệ, đau đớn và cực lạc của thân thể, của tâm trí; và thế rồi ông ấy đã từng là một người khổ hạnh, một sư, đi theo nhiều con đường - điều đó nữa ông ấy đã thấy. Ông ấy đã thấy cái gọi là thế giới và ông ấy đã thấy cái gọi là thế giới trần tục khác, và cả hai đã thất bại. Bây giờ không có đâu mà đi, thậm chí không có một li mà di chuyển. Mọi ham muốn đã biến mất. Khi người ta tuyệt vọng thế, làm sao người ta có thể ham muốn được? Ham muốn nghĩa là hi vọng. Ham muốn nghĩa là cái gì đó vẫn có thể được làm.
Đêm đó Phật đã đi tới biết rằng chẳng cái gì có thể được làm, chẳng cái gì hết cả. Chỉ thấy ra vấn đề này, nó là cực kì hay: không cái gì có thể được làm, không cái gì chút nào. Ông ấy thảnh thơi. Thân thể ông ấy phải đã trong buông bỏ, trái tim ông ấy trong buông bỏ. Không ham muốn, không tương lai - khoảnh khắc này là tất cả.
Và đó đã là đêm trăng tròn, và ông ấy đã ngủ say, và đến sáng khi ông ấy thức dậy ông ấy không chỉ thức dậy từ giấc ngủ bình thường của mình, ông ấy đã thức dậy từ giấc ngủ siêu hình mà tất cả chúng ta đang sống trong. Ông ấy trở nên thức tỉnh.
Ông ấy thường nói với các đệ tử của mình, “Ta làm việc vất vả và đã không thể đạt tới được, và khi ta đã bỏ chính ý tưởng làm việc, thế thì ta đạt tới.”
Đó là lí do tại sao tôi gọi công việc của tôi là 'trò chơi'. Bạn phải ở trong trạng thái ngược đời. Đó là nghĩa của từ 'chơi. Bạn đã rất nghiêm chỉnh, dường như qua làm việc cái gì đó sẽ xảy ra, nhưng nó không bao giờ xảy ra qua công việc. Nó xảy ra chỉ khi công việc biến mất và chơi đùa nảy sinh, thảnh thơi nảy sinh; và không phải là thảnh thơi được trau dồi, mà là thảnh thơi tới từ hiểu biết rằng: “Trong mọi điều mình có thể làm, cái 'tôi' của mình sẽ cứ còn dai dẳng; mọi điều mình có thể làm sẽ tiếp tục nuôi dưỡng bản ngã mình, và bản ngã là rào chắn. Cho nên việc làm của mình thực sự là việc không làm của mình.” Thấy điều này, việc làm bay hơi. Và khi không có việc làm, làm sao người làm có thể tồn tại được? Việc làm mất đi, người làm đi theo nó hệt như cái bóng. Và thế thì bạn được bỏ lại - toàn bộ, toàn thể, trong cái toàn thể, một phần của trò chơi vũ trụ này. Đó là chứng ngộ.
Những lời kinh này là có giá trị vô cùng. Suy ngẫm về chúng đi.
Thầy Lữ Tử nói:
Khi im lặng tới, không một ý nghĩ nảy sinh; người đang nhìn vào bên trong đột nhiên quên mất rằng mình đang nhìn.
Có hai loại im lặng: một là loại mà bạn trau dồi, loại kia là loại tự nó tới. Im lặng được trau dồi của bạn không là gì ngoài tiếng ồn bị kìm nén. Bạn có thể ngồi im lặng, và nếu bạn ngồi lâu và bạn tiếp tục thực hành trong nhiều tháng và nhiều năm cùng nhau, dần dần, dần dần bạn sẽ trở nên có khả năng kìm nén mọi tiếng ồn bên trong. Nhưng dầu vậy bạn sẽ ngồi trên núi lửa - nó có thể bùng phát bất kì khoảnh khắc nào, bất kì cái cớ nhỏ nào cũng sẽ có tác dụng. Đây không phải là im lặng thực, đây chỉ là im lặng bị áp đặt.
Đây là điều đang xảy ra trên khắp thế giới: những người cố thiền, những người cố trở nên im lặng, chỉ là đang áp đặt im lặng lên bản thân họ. Nó có thể được áp đặt. Bạn có thể có một tầng im lặng quanh bản thân bạn, nhưng điều đó chỉ là lừa dối bản thân bạn và không gì khác. Tầng đó sẽ không giúp ích gì.
Trừ phi im lặng nảy sinh từ chính bản thể bạn - không bị áp đặt từ bên ngoài lên bên trong mà tới theo cách đi vòng khác, đi tới, trào lên từ bên trong hướng tới bên ngoài, nảy sinh từ trung tâm hướng tới chu vi... điều đó là hiện tượng khác toàn bộ.
Lữ Tử nói, “Khi im lặng tới.” Nhớ lấy, không được mang, không bị ép buộc, mà khi nó tới - “không một ý nghĩ nào nảy sinh.” Thế thì bạn không ngồi trên núi lửa. Đó là lí do tại sao toàn thể cách tiếp cận của tôi là: thay vì trau dồi im lặng, làm thanh tẩy tiếng ồn bên trong của bạn, tống nó ra.
Mọi người trở nên rất phân vân khi họ tới tôi lần đầu tiên. Nếu họ đã ở cùng một thầy Phật giáo nào đó, thế thì họ đã làm vipassana, ngồi, ép buộc bản thân họ vào tư thế tĩnh tại nào đó. Tại sao lại tư thế tĩnh tại? - bởi vì khi thân thể bị ép buộc vẫn còn trong một tư thế, tâm trí cũng bị ép buộc vẫn còn trong một tư thế. Thân thể và tâm trí vận hành cùng nhau.
Tâm trí là mặt bên trong của thân thể. Nó là hiện tượng vật chất, nó chẳng liên quan gì tới bản thể bạn. Nó cũng nhiều vật chất như thân thể bạn. Cho nên nếu bạn làm cái gì đó với thân thể điều đó tự động xảy ra cho tâm trí. Do đó trong nhiều thời đại mọi người đã từng trau dồi các tư thế - ngồi trong tư thế hoa sen, ép buộc thân thể bạn giống như tượng, tượng đá cẩm thạch. Nếu thân thể bạn thực sự tĩnh lặng, bị ép buộc, bạn sẽ thấy tâm trí bạn rơi vào trong một loại im lặng, mà là giả, mà là không thực. Người đó chỉ bị ép buộc để im lặng bởi tư thế thân thể. Bạn thử nó mà xem: cứ làm tư thế của giận dữ - với nắm đấm, mặt bạn, răng bạn, đi vào trong tư thế của giận - và bạn sẽ ngạc nhiên, bạn bắt đầu cảm thấy giận. Đó là điều diễn viên làm: người đó đi vào thân thể trong tư thế nào đó, và đi theo nó, tâm trí bước vào.
Hai nhà tâm lí lớn, James và Lange, khám phá ra một lí thuyết rất kì lạ lúc đầu thế kỉ này. Nó được biết tới là lí thuyết James-Lange. Họ nói cái gì đó rất không thông thường mà đi ngược lại toàn thể hiểu biết chung của các thời đại. Bình thường chúng ta nghĩ rằng khi một người sợ người đó chạy đi, trong sợ người đó bắt đầu chạy. James và Lange nói điều đó không đúng - bởi vì người đó chạy, đó là lí do tại sao người đó cảm thấy sợ.
Điều đó có vẻ ngớ ngẩn, nhưng nó có chân lí nào đó trong nó - một nửa. Chân lí theo nghĩa thông thường là một nửa, điều này nữa cũng là nửa khác của cùng một toàn thể. Nếu bạn bắt đầu cười, bạn sẽ thấy bản thân bạn ít buồn hơn bạn đã vậy trước đây. Bạn đi và ngồi cùng vài người bạn đang cười, kể chuyện cười, và bạn quên mất nỗi buồn của bạn, khổ của bạn - bạn bắt đầu cười và một khi bạn bắt đầu cười bạn cảm thấy thoải mái. Bạn bắt đầu với thân thể...
Thử nó đi! Nếu bạn cảm thấy buồn, bắt đầu chạy, cứ chạy quanh khối nhà bẩy lần, thở hơi thở sâu, trong mặt trời, trong gió, và sau vài vòng, đứng lại và nhìn liệu tâm trí bạn có như cũ không. Không, nó không thể là như cũ được. Thân thể thay đổi đã làm thay đổi tâm trí. Hoá chất thân thể làm thay đổi tâm trí. Do đó mới có tư thế yoga: chúng là mọi tư thế để ép buộc tâm trí vào hình mẫu nào đó. Đó không phải là im lặng thực.
Im lặng thực phải là im lặng tới theo cách riêng của nó. Gợi ý của tôi là: đừng ép buộc thân thể bạn. Thay vì thế, nhảy múa, ca hát, di chuyển, chạy, chạy lùi, bơi. Để cho thân thể có mọi loại chuyển động để cho tâm trí bạn cũng có mọi loại chuyển động, và qua tất cả các loại chuyển động bên trong, tâm trí bắt đầu thanh tẩy, xả ra chất độc của nó.
Gào thét, giận dữ, đánh gối và bạn sẽ ngạc nhiên - sau khi đánh gối bạn cảm thấy rất thoải mái: cái gì đó trong tâm trí đã được xả ra. Không thành vấn đề liệu bạn đánh vợ, đánh chồng, hay đánh gối. Gối sẽ có tác dụng hoàn toàn tốt như đánh vợ hay đánh chồng, bởi vì thân thể không biết bạn đang đánh. Chỉ chính tư thế đánh và tâm trí bắt đầu xả ra giận dữ của nó. Tâm trí và thân thể cộng tác.
Bắt đầu với thanh tẩy, để cho bạn trở nên trống rỗng mọi rác rưởi đã từng tích luỹ trong bạn từ chính thời thơ ấu của bạn. Bạn giận nhưng bạn không thể giận được bởi vì mẹ trở nên điên nếu bạn trở nên giận - cho nên bạn kìm nén nó. Bạn giận, bạn muốn hét lên, nhưng bạn không thể hét được, thay vì thế, ngược lại, bạn mỉm cười - mọi thứ được tích luỹ trong bạn. Nó phải được tống ra, và thế rồi chờ đợi... và im lặng bắt đầu hạ xuống trong bạn. Im lặng đó có cái đẹp của riêng nó. Nó là khác toàn bộ - phẩm chất của nó là khác, chiều sâu của nó là khác.
“Khi im lặng tới, không một ý nghĩ nảy sinh” - không phải là bạn ép buộc suy nghĩ của bạn không được nảy sinh, không phải là bạn giữ quan sát, không phải là bạn trở thành rất chặt và bạn sẽ không cho phép một ý nghĩ nào đi qua. Bạn không vật lộn, bạn trong buông bỏ, nhưng không cái gì nảy sinh - điều đó là đẹp, khi không ý nghĩ nào nảy sinh, khi ý nghĩ biến mất theo cách riêng của nó. Thế thì bạn hoàn toàn im lặng. Và im lặng này là tích cực, im lặng bị ép buộc là tiêu cực.
Người đang nhìn vào bên trong đột nhiên quên mất rằng mình đang nhìn.
Và trong kinh nghiệm này điều này sẽ xảy ra:
Người đang nhìn vào bên trong đột nhiên quên mất rằng mình đang nhìn.
Đây là nhìn vào bên trong thực sự - khi bạn quên mất rằng bạn đang nhìn vào bên trong. Nếu bạn nhớ rằng bạn đang nhìn vào trong, điều đó lại là một ý nghĩ và không gì khác. Đầu tiên bạn nhìn ra ngoài, bây giờ bạn nhìn vào trong, nhưng bản ngã có đó. Đầu tiên nó là hướng ngoại, bây giờ nó là hướng nội, nhưng bản ngã có đó. Đầu tiên bạn đã nhìn vào cây, bây giờ bạn đang nhìn vào ý nghĩ; đầu tiên bạn đã nhìn vào các đối thể, bây giờ bạn đang nhìn vào chủ thể - nhưng toàn thể sự việc vẫn còn là một: bạn vẫn bị phân chia thành hai - người nhìn và cái được nhìn, người quan sát và cái được quan sát, chủ thể và đối thể. Nhị nguyên còn dai dẳng.
Đây không phải là im lặng thực, bởi vì khi có hai nhất định có xung đột. Hai không thể im lặng được. Khi bạn là một, thế thì có im lặng bởi vì không có khả năng của bất kì xung đột nào.
Cho phép im lặng giáng xuống bạn thay vì ép buộc nó. Im lặng bị ép buộc là nhân tạo, tuỳ tiện. Đó là một trong những thách thức lớn nhất mà tôi đang cố làm ở đây với bạn, với người của tôi.
Mọi phương pháp cũ về căn bản đều là ép buộc cái gì đó. Hiểu biết riêng của tôi là: đừng bao giờ ép buộc bất kì cái gì. Thay vì thế, vứt mọi đồ đồng nát mà bạn đã từng mang, trở nên ngày càng trống rỗng hơn, trở nên ngày càng nhiều chỗ thoáng hơn, tạo ra chút ít không gian nữa trong bạn. Và trong không gian đó im lặng tới.
Tự nhiên ghét cay ghét đắng trống rỗng, và nếu bạn có thể ném mọi đồ đồng nát ra và bạn trống rỗng, bạn sẽ thấy cái gì đó từ cõi bên kia giáng xuống trong bạn: một năng lượng nhảy múa đi vào trong bạn, trong mọi tế bào của bạn, bạn đầy bài ca - vô lời, vô âm thanh - âm nhạc thiêng liêng. Trong âm nhạc này không có ai đang nhìn cả. Trong âm nhạc này không có ai được nhìn cả. Người quan sát là cái được quan sát, vũ công đã trở thành điệu vũ, và mọi nhị nguyên đã biến mất.
Cái bất nhị này là im lặng thực.
Vào lúc này, thân thể và trái tim phải được để hoàn toàn xả ra.
Và trong những khoảnh khắc như thế bạn nên vẫn còn trong buông bỏ. Quên mọi tư thế của bạn đi. Quên mọi thứ mà bạn cố làm. Đừng cố làm gì, ở trong trạng thái không làm thôi - chỉ thảnh thơi, hoàn toàn thảnh thơi, không làm gì cả - bởi vì bạn càng thảnh thơi, im lặng càng có thể xuyên thấu vào trong bản thể bạn - chỉ cởi mở, mong manh, được thảnh thơi.
Mọi dính líu đã biến mất không còn dấu vết.
Và thế thì bạn sẽ ngạc nhiên - tất cả những ham muốn đó mà bạn đã từng cố loại bỏ và đã không thể nào loại bỏ được đã biến mất theo cách riêng của nó. Mọi dính líu, mọi bận tâm của tâm trí, mọi ý nghĩ đó, mọi lưu thông của tâm trí không còn đó nữa. Bạn sẽ ngạc nhiên - tất cả những người đó đã đi đâu rồi? Bạn đã cố gắng vất vả, và thậm chí không một ý nghĩ nào có thể bị ép buộc khi bạn cố. Bạn có thể làm điều đó: nếu bạn muốn ném đi một ý nghĩ, bạn sẽ là một thất bại hoàn toàn. Bạn sẽ không có khả năng ném nó ra. Bạn càng ném nó ra, nó sẽ càng đâm sầm vào, càng bật vào.
Chỉ ngồi im lặng và thử không nghĩ về con khỉ, và bạn sẽ thấy - nó là một thực nghiệm đơn giản - không chỉ một, mà nhiều con khỉ sẽ bắt đầu tới, và chúng sẽ chìa các bộ mặt vào bạn. Và bạn càng đẩy chúng đi chúng sẽ càng gõ cửa nhà bạn nhiều hơn, và chúng sẽ nói, “Chúng tôi muốn vào.” Và khỉ không lễ phép thế đâu: chúng thậm chí có thể không hỏi, chúng có thể đơn giản nhảy vào - bạn sẽ bị bao quanh bởi toàn khỉ là khỉ. Bạn càng cố quên chúng, chúng lại càng có đó nhiều hơn, bởi vì cố quên cái gì đó không là gì ngoài việc nhớ nó. Đó là cách khác của việc nhớ. Bạn không thể quên được bằng việc làm nỗ lực.
Khi im lặng giáng xuống, thế thì đột nhiên mọi dính líu biến mất - và không có dấu vết nào! Chúng thậm chí không để lại dấu vết nào đằng sau. Bạn không thể tin được rằng mọi tiếng ồn đó... nó đã đi đâu mất? Bạn không thể tin được rằng nó đã bao giờ tồn tại trong bạn. Bạn không thể tin được rằng nó vẫn tồn tại trong người khác. Đây là một trong những vấn đề cơ sở mà mọi người đã nhận ra đều phải đối diện.
Khi bạn tới tôi với mọi vấn đề của bạn, bạn không hiểu khó khăn của tôi. Khó khăn của tôi về căn bản là: làm sao bạn có thể xoay xở được nhiều vấn đề thế, làm sao bạn liên tục xoay xở được? Bạn đang làm cái gì đó thực sự không thể nào tin được, cái gì đó không thể được! - bởi vì cho dù tôi cố gắng bắt giữ một ý nghĩ, nó trượt đi. Tôi không thể giữ được nó, nó muốn thoát ra. Còn bạn nói rằng bạn muốn dừng các ý nghĩ của bạn và bạn không thể dừng được, và bạn mệt mỏi và bạn mòn mỏi và bạn chán và ngán. Bạn thực sự làm cái gì đó không thể được!
Và cái ngày im lặng sẽ giáng xuống bạn, bạn sẽ hiểu... thậm chí không một dấu vết. Bạn không thể tin được rằng chúng đã bao giờ tồn tại trong bạn. Chúng đã đơn giản biến mất. Chúng chỉ là cái bóng. Ý nghĩ không phải là chất liệu, chỉ là cái bóng. Khi cái bóng biến mất nó không để lại dấu vết nào. Bạn không thể tìm thấy được dấu chân của cái bóng, bởi vì ngay chỗ đầu tiên nó là không chất liệu. Ý nghĩ của bạn cũng vậy, tâm trí của bạn cũng vậy.
Thế thì tôi không còn biết ngôi nhà tâm linh của tôi và cuộc thử thách của tôi ở chỗ nào.
Và khi trạng thái này xảy ra, im lặng giáng xuống trong bạn và bạn được tràn ngập bởi nó, và bạn không biết bạn đang nhìn vào hay nhìn ra, bạn không biết ai là người nhìn và ai là người được nhìn.
Thế thì tôi không còn biết ngôi nhà tâm linh của tôi và cuộc thử thách của tôi ở chỗ nào.
Thế thì bạn không thể nói bạn là ai. Bạn hiện hữu, thực ra lần đầu tiên bạn hiện hữu - nhưng ai, cái gì? Không câu trả lời nào sẽ tới.
Khi Lương Vũ đế hỏi Bồ đề đạt ma, ở Trung Quốc... bởi vì Bồ đề đạt ma đã làm hoàng đế bực mình nhiều lắm... Bồ đề đạt ma là một người mãnh liệt, thẳng thừng, nói toạc móng heo và không gì khác. Hoàng đế đã hỏi, “Ta đã làm nhiều hành vi đức hạnh. Phần thưởng của ta ở cõi trời sẽ là gì?”
Bồ đề đạt ma nhìn hoàng đế với vẻ khinh thường lớn và nói, “Thưởng sao? Ông sẽ bị sa vào địa ngục! Ông đang nói tới cõi trời nào vậy?”
Hoàng đế nói, “Với những hành vi đức hạnh của ta mà ta sẽ sa vào địa ngục sao? Và ta đã làm nhiều đền chùa và hàng nghìn tượng Phật, và hàng nghìn sư Phật giáo được nuôi dưỡng, các tu viện được duy trì nhờ kho bạc, và ta đang làm phục vụ nhiều thế cho Phật pháp, thông điệp của ông ấy. Cả nước đang trở thành Phật tử. Mọi người đang thiền, tôn thờ, kinh sách được dịch ra, hàng nghìn học sĩ đang làm việc dịch đó, và ông nghĩ sẽ không có phần thưởng nào sao? Hàng động của ta không linh thiêng sao?”
Và Bồ đề đạt ma nói, “Linh thiêng? Chẳng có gì linh thiêng trong thế giới cả. Không cái gì linh thiêng, không cái gì không linh thiêng. Nhưng ta nhắc ông,” ông ấy nói, “vứt ý tưởng này về việc là người đức hạnh đi, vứt ý tưởng này về làm những điều lớn lao đi, bằng không ông sẽ sa vào địa ngục thứ bẩy đấy.”
Một cách tự nhiên hoàng đế bực mình, tức tối... phải là người rất lịch sự và văn hoá, bằng không thì ông ấy chắc đã bạo hành với Bồ đề đạt ma. Nhưng thậm chí ông ấy cũng không thể cưỡng lại được cám dỗ này: bực mình, giận dữ, ông ấy hỏi, “Thế thì ông là ai đang đứng trước ta? Không cái gì linh thiêng, không cái gì không linh thiêng, không đức hạnh sao? Ông là ai đang đứng trước ta?”
Bồ đề đạt ma cười và nói, “Ta không biết, thưa bệ hạ.”
Nhưng hoàng đế không thể nào hiểu nổi. Bạn chắc cũng đã bỏ lỡ.
Bình thường mọi người nghĩ rằng một người đã đạt tới phải biết người đó là ai - chúng ta gọi người đó là con người của tự biết - và Bồ đề đạt ma nói, “Ta không biết.” Đây là đỉnh cao nhất của tự biết, đây là tự biết thực. Người ta đã biến mất: ai có đó để mà biết? Việc biết nghĩa là người biết và cái được biết, không còn nhị nguyên nào nữa: ai có đó mà biết? Chỉ có im lặng, im lặng vô cùng, không phân chia, không thể nào phân chia nổi: làm sao Bồ đề đạt ma có thể nói “Ta biết”?
Nếu như ông ấy đã nói, “Vâng, ta biết rằng ta là linh hồn vĩnh hằng,” điều đó chắc đã là rất bình thường. Có thể Vũ chắc đã được thuyết phục hơn, nhưng Bồ đề đạt ma chắc đã mất mặt. Ông ấy đúng. Ông ấy nói, “Ta không biết.” Ai theo một người nói “Ta không biết ta là ai”?
Vũ đã vứt bỏ ý tưởng đi theo người này. Và khi hoàng đế Vũ không thể hiểu được Bồ đề đạt ma, Bồ đề đạt ma nói, “Nếu ngay cả hoàng đế cũng không thể hiểu được ta, thế thì người khác thì sao?”
Thế là ông ấy đi lên núi và ngồi trong chín năm, đối diện với tường. Khi mọi người tới và hỏi, “Sao thầy cứ đối diện tường thế?” ông ấy nói, “Vì nếu ta đối diện mọi người họ cũng có vẻ như những bức tường thôi. Tốt hơn cả là đối diện với tường. Ta sẽ đối diện với một người chỉ khi ta thấy rằng người đó không là tường, rằng người đó có thể đáp ứng, rằng người đó có thể hiểu.”
Phát biểu của ông ấy rằng “Ta không biết” có cái đẹp mênh mông, có sự vĩ đại.
Thế thì tôi không còn biết ngôi nhà tâm linh của tôi và cuộc thử thách của tôi ở chỗ nào. Nếu một người muốn chắc chắn về thân thể mình, người đó không thể có được điều đó.
Trong khoảnh khắc này, khi im lặng tràn ngập bạn, bao trùm bạn, nếu bạn muốn chắc về thân thể bạn, bạn sẽ không có khả năng biết được nó. Không có người nào nữa, hay, toàn thể sự tồn tại là thân thể bạn bởi vì bạn không bị tách rời chút nào nữa. Bạn không thể xác định, bạn không thể vẽ ra một đường rằng “Đây là thân thể tôi.” Toàn thể sự tồn tại là thân thể bạn, hay, không có thân thể chút nào.
Điều này thỉnh thoảng có thể làm cho bạn phát khùng. Thận trọng vào. Đừng lo nghĩ nếu thỉnh thoảng điều đó xảy ra rằng bạn mở mắt ra và bạn không thể thấy được thân thể bạn, bạn không thể nhìn thấy nó.
Mới đêm hôm nọ một sannyasin đã hỏi tôi, “Khi tôi đứng trước gương tôi cảm thấy rất phân vân, vì tôi không thể thấy được rằng phản xạ này là của tôi.” Bây giờ điều đó gây ra phân vân. Người đó né tránh gương vì bất kì khi nào người đó nhìn vào gương vấn đề này lại nảy sinh: “Người này là ai?” Người đó không thể cảm thấy rằng "Đây là mình." Bây giờ điều đó có thể làm cho bạn phát rồ, và người đó rất bị rối loạn vì điều đó.
Nhưng đây là dấu hiệu phúc lành, dấu hiệu xác nhận. Cái gì đó thực sự tốt đang xảy ra: người đó đang trở nên không bị đồng nhất với thân thể. Điều đó là tốt, người đó đang trên đường đúng. Tôi bảo anh ta nhìn vào trong gương nhiều nhất có thể được: bất kì khi nào anh ta có thời gian ngồi trước gương, nhìn thân thể được phản xạ trong gương và liên tục cảm thấy rằng “Đây không phải là mình.” Không cần lặp lại “Đây không phải là mình” bởi vì điều đó sẽ là giả. Chỉ cảm thôi! Và điều đó đang xảy ra cho người đó theo cách riêng của nó, cho nên không có vấn đề gì. Điều này sẽ là thiền tự nhiên. Đây là đủ. Dần dần, dần dần, một ngày nào đó, một khoảnh khắc sẽ tới khi người đó sẽ không có khả năng thấy sự phản xạ trong gương. Điều đó thậm chí còn mất trật tự hơn.
Điều đó đã xảy ra cho Swabhava. Tôi đã cho anh ấy cách thiền này. Trong nhiều tháng anh ấy đã làm điều đó, và thế rồi một ngày anh ấy đứng trước gương và sự phản xạ biến mất. Anh ấy dụi mắt: cái gì đang xảy ra? Anh ấy có phát điên không? Gương có đó, anh ấy đang đứng trước gương, và sự phản xạ đã biến mất. Và ngày hôm đó trở thành ngày lớn lao của biến đổi cho bản thể anh ấy.
Bây giờ Swabhava là người khác toàn bộ, hoàn toàn khác. Khi anh ấy tới tôi lần đầu tiên, anh ấy chỉ là bản ngã và không cái gì khác - và một bản ngã Punjabi, điều nguy hiểm nhất ở Ấn Độ. Thực ra anh ấy đã bị mắc bẫy bởi vì bản ngã Punjabi của mình. Anh ấy muốn biết về chân lí, và tôi đã hỏi anh ấy “Bạn có sẵn sàng cho mạo hiểm không?” Bây giờ đó là thách thức cho bản ngã của anh ấy: “Bạn có đủ dũng cảm để mạo hiểm tất cả không?” Anh ấy không thể nói không, anh ấy không thể rút lui. Anh ấy nói, “Có.” Anh ấy có vẻ hơi hoảng - ai biết cái gì sẽ được mong đợi về anh ấy? - nhưng anh ấy lấy cú nhảy. Và cái ngày điều đó xảy ra trong tấm gương rằng phản xạ của anh ấy biến mất, cái gì đó rất sâu trong anh ấy đã thay đổi, chuyển động.
Bây giờ bạn có thể thấy Swabhava theo một cách khác toàn bộ. Anh ta đã trở thành đơn giản thế, khiêm tốn thế, liên tục làm việc trong nhà kho Vipassana. Anh ấy là người giầu, triệu phú. Anh ấy là ông chủ trong một cơ xưởng lớn, cơ xưởng riêng của anh ấy. Hàng trăm người đang làm việc dưới anh ấy. Bây giờ anh ấy đang làm việc như người lao động trong đạo tràng nhưng chưa bao giờ hạnh phúc thế như anh ấy hạnh phúc bây giờ, chưa bao giờ phúc lạc thế như anh ấy đang phúc lạc bây giờ.
Khoảnh khắc này có thể xảy tới cho bạn một ngày nào đó: việc thiền đó, im lặng giáng xuống và bạn không thể thấy được thân thể bạn, nếu bạn muốn nhìn vào gương, bạn không thể thấy được mặt của bạn. Đừng lo lắng. Coi nó như một dấu hiệu rất xác nhận. Cái gì đó đẹp đang trên đường: căn cước cũ của bạn đang bị xói mòn, ý tưởng cũ của bạn về bản thân bạn đang biến mất, và bạn phải biến mất toàn bộ trước khi Thượng đế có thể chiếm quyền sở hữu bạn.
Nếu một người muốn chắc chắn về thân thể mình, người đó không thể có được điều đó. Điều kiện này là việc xuyên thấu của thiên vào trong địa…
Khi bạn không thể thấy được thân thể bạn, khi bạn không thể cảm được thân thể bạn, bạn không thể chạm được vào thân thể bạn, đây là “việc xuyên thấu của thiên vào trong địa” - thiên đường đang giáng xuống, Thượng đế đang tới với bạn - Thượng đế đã đạt tới! Tim của Ngài là cùng với tim bạn, tay của Ngài là trong tay bạn. Đó là lí do tại sao bạn đã biến mất: bộ phận đã trở thành cái toàn thể.
… lúc mà mọi ngạc nhiên trở về gốc rễ của chúng.
Và bây giờ toàn thể cuộc sống của bạn sẽ không là gì ngoài ngạc nhiên. Từng khoảnh khắc sẽ là khoảnh khắc duy nhất. Từng kinh nghiệm sẽ là không thể nào tin được, rất kì lạ. Cuộc sống của bạn từ giờ trở đi sẽ là thơ ca vô cùng. Từ giờ trở đi bạn sẽ không bao giờ bị chán, bởi vì từng khoảnh khắc cuộc sống đều mới thế, làm sao người ta có thể chán được? Mọi người chán bởi vì họ liên tục mang bản ngã cũ, chết, đờ đẫn của họ. Đó là lí do tại sao họ bị chán. Khi không có bản ngã, không có chán. Thế thì cuộc sống là vui mừng! Thế thì từng thứ xảy ra đều là món quà từ Thượng đế. Người ta cảm thấy thường xuyên thích cúi mình, người ta cảm thấy thường xuyên trong lòng biết ơn...
… lúc mà mọi ngạc nhiên trở về gốc rễ của chúng.
Khi người ta tiến xa tới mức mọi cái bóng và mọi tiếng vọng đã biến mất,
Bạn phải nhớ rằng đầu tiên Lữ Tử nói: Một khoảnh khắc tới khi các thần ở trong thung lũng. Bạn cảm thấy bản thân bạn ngồi trên đỉnh núi và toàn thế giới ở trong thung lũng, bạn có thể nghe thấy âm thanh - và rất rõ ràng, và rất phân biệt - nhưng chúng ở xa xăm, khoảng cách, như tiếng vọng trong thung lũng. Bây giờ ngay cả những tiếng vọng đó cũng biến mất. Mọi cái bóng đều đã mất.
Có nhớ Chiyono không? Cô ấy đã viết những lời này trong khi mở hội cho chứng ngộ của cô ấy:
Theo cách này cách nọ
Tôi đã cố giữ thùng,
Mong tre yếu không gẫy.
Đột nhiên đáy thùng rơi...
Nước không còn đó nữa,
Trăng không còn trong nước,
Trống rỗng trong tay tôi.
Mọi phản xạ, cái bóng, tiếng vọng đều mất rồi. Duy nhất cái hiện hữu là còn lại, và cái đẹp vô cùng của nó.
… vậy thì người ta là hoàn toàn tĩnh lặng và vững chãi, đây là chỗ nương náu bên trong dạng của năng lượng, nơi mọi điều huyền bí trở về gốc rễ của nó.
Toàn thể cuộc sống bên ngoài trở thành việc ngạc nhiên thường xuyên. Bạn lại là đứa trẻ trên bãi biển, chạy trong gió và trong mặt trời, và nhặt vỏ sò và đá mầu dường như bạn đã tìm thấy mỏ kim cương. Toàn thể sự tồn tại bên ngoài mang phẩm chất của ngạc nhiên. Và cái gì xảy ra bên trong?
... điều huyền bí trở về gốc rễ của nó.
Và trong sáng suốt sâu, song song với điều ngạc nhiên bên ngoài, "điều huyền bí trở về gốc rễ của nó.”
Phép màu là gì? Hiện hữu là phép màu lớn nhất, chỉ hiện hữu. Bạn không cần giầu có để cảm nó, bạn không cần được giáo dục để cảm nó, bạn không cần nổi tiếng để cảm nó. Chỉ hiện hữu thôi! Điều bạn hiện hữu là phép màu lớn nhất có đó, bí ẩn lớn nhất. Tại sao bạn hiện hữu? Không có lí do. Bạn đã không kiếm nó, bạn thậm chí đã không hỏi về nó. Nó đơn giản xảy ra.
Cho nên bên ngoài có ngạc nhiên, bên trong có thế giới của phép màu - đây là cách người chứng ngộ sống. Và bây giờ những điều này bắt đầu xảy ra.
Người ta không thay đổi chỗ này, nhưng chỗ này tự nó thay đổi:
Bây giờ bạn không cần đi tới Himalayas, bạn không cần từ bỏ bãi chợ. Bạn ở trong bãi chợ, nhưng chỗ này không còn như cũ - chỗ này thay đổi bản thân nó. Ngay cả bãi chợ cũng trở nên đẹp tới mức Himalayas không là gì khi so sánh với nó. Thực tại bình thường trở nên được tràn ngập với cái đẹp phi thường. Cùng phố đó mà bạn đã từng đi qua mọi ngày và chưa bao giờ nhìn vào nó, bao giờ cũng quên lãng nó, đột nhiên bùng ra trong nở hoa, đột nhiên bùng ra trong tâm thức bạn với mọi hoa và hương thơm của chúng. Cuộc sống trở thành rất màu sắc, phiêu diêu, và mọi thứ tự bản thân chúng thay đổi - chỉ bởi vì bạn đã đi tới im lặng bên trong này, tính vô ngã này.
Người ta không thay đổi chỗ này, nhưng chỗ này tự nó thay đổi:
Đó là lí do tại sao tôi nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại rằn các sannyasin của tôi không rời bỏ thế giới này. Để điều này là tiêu chí của chứng ngộ của bạn: rằng thế giới phải thay đổi bản thân nó khi bạn được chứng ngộ - nó phải thay đổi.
Và bằng việc trốn chạy khỏi thế giới bạn sẽ không đi đâu cả: bất kì chỗ nào bạn đi, bạn sẽ tạo ra cùng thế giới lần nữa, bởi vì bản kế hoạch tổng thể cho việc tạo ra nó là ở bên trong bạn. Bạn có thể rời bỏ người đàn bà bạn nghĩ rằng vì người đàn bà này mà vấn đề nảy sinh - con cái có đó, và nhà cửa, và trách nhiệm. Bạn có thể rời bỏ người đàn bà này và những đứa con đáng thương này và bạn có thể trốn đi - nhiều người đã làm điều đó trong nhiều thời đại - nhưng bạn đã rơi vào tình yêu với người đàn bà này, khả năng đó để rơi vào trong tình yêu lần nữa là ở bên trong bạn. Bạn sẽ rơi vào tình yêu lần nữa... với người đàn bà nào đó. Và sớm hay muộn - và điều đó sẽ là sớm chứ không muộn - một gia đình khác sẽ nảy sinh, người đàn bà khác, con cái, trách nhiệm.
Bạn không thể thay đổi cuộc sống được dễ dàng thế, rẻ thế. Bạn chỉ thay đổi hoàn cảnh, nhưng sâu bên dưới bạn vẫn mang bản kế hoạch tổng thể. Hoàn cảnh được tạo ra bởi bản kế hoạch tổng thể, bản kế hoạch tổng thể sẽ lại tạo ra hoàn cảnh. Nó giống như hạt mầm: bạn phá huỷ cây nhưng bạn mang hạt mầm; bất kì chỗ nào hạt mầm sẽ lại rơi vào đất lần nữa, cây sẽ trở lại. Hạt mầm này phải bị thiêu cháy.
Thế thì bất kì chỗ nào bạn ở phép màu này sẽ được cảm thấy.
Người ta không thay đổi chỗ này, nhưng chỗ này tự nó thay đổi: Chính thế giới này trở thành thiên đường, chính thế giới này là niết bàn, chính thân thể này là thân Phật.
Đây là không gian vô hình nơi hàng nghìn và hàng chục nghìn chỗ là một chỗ. Người ta không thay đổi thời gian, nhưng thời gian tự nó thay đổi. Đây là thời gian không đo được nơi tất cả các thời gian vô tận là giống như một khoảnh khắc.
Bạn không làm thay đổi cái gì. Và hai điều này là thành tố của thế giới. Nhìn mà xem, điều Lữ Tử đang nói bây giờ hoàn toàn được vật lí học hiện đại cộng tác. Albert Einstein nói rằng thế giới chỉ bao gồm hai điều, thời gian và không gian. Và thực ra chúng không phải là hai, mà là một, cho nên ông ấy đã làm ra một từ mới. Ông ấy không gọi nó là thời gian và không gian, ông ấy gọi nó là ‘không thời gian’: một từ thậm chí không cần dấu gạch nối giữa hai điều này, bởi vì thời gian là chiều thứ tư của không gian. Bạn không cần thay đổi không gian, bạn không cần thay đổi thời gian. Chúng thay đổi theo cách riêng của chúng. Chỉ thay đổi bản thân bạn thôi. Với thay đổi trong tim, toàn thể sự tồn tại thay đổi.
Cõi trời không phải là chỗ nào đó khác, địa ngục cũng không phải là chỗ nào đó khác. Nó ở bên trong bạn, cả hai đều ở bên trong bạn. Bạn tạo ra chúng. Nhưng mọi người cứ làm những điều ngu xuẩn.
Mới vài ngày trước đây một người đã viết cho tôi một bức thư: “Cái gì đang xảy ra?” Anh ấy đã đổi vợ bốn lần. Bây giờ đây là lần thứ tư anh ấy lấy vợ, đây là người đàn bà thứ tư anh ấy sống cùng. Và bây giờ anh ấy nói, “Cái gì bao giờ cũng xảy ra?" Lúc ban đầu mọi thứ dường như đẹp, và trong sáu tháng nó lại là như cũ với mọi lặp lại, bởi vì bạn vẫn như cũ. Và có những phức tạp.
Chẳng hạn, bạn chán với vợ bạn - tâm trí bao giờ cũng khao khát cái mới, cái gì đó mới, xúc động mạnh. Bạn đã thấy người đàn bà này, bạn làm quen với toàn thể địa hình của cô ấy. Bây giờ bạn biết địa lí của cô ấy, chẳng cái gì hơn còn lại để khám phá. Bạn trở nên quan tâm tới người đàn bà khác nào đó. Khi bạn trở nên quan tâm tới người đàn bà khác nào đó, người đàn bà của bạn bắt đầu tạo ra nhiều rắc rối hơn cho bạn. Thấy rằng bạn không quan tâm tới cô ấy mà quan tâm tới ai đó khác, ghen tuông sẽ nảy sinh. Cô ấy sẽ tạo ra nhiều rắc rối - cô ấy sẽ đay nghiến bạn, cô ấy sẽ trở nên cáu bẳn, và cô ấy càng đay nghiến, bạn sẽ càng bị cô ấy đẩy ra.
Bây giờ nhìn cái vòng luẩn quẩn này: cô ấy muốn bạn ở cùng cô ấy, nhưng bất kì cái gì cô ấy làm cũng đều đẩy bạn ra. Cô ấy sẽ trở nên ngày một sở hữu hơn và ngày một ghen tuông hơn, và cuộc sống trong nhà sẽ trở thành không thể sống được. Nó sẽ là địa ngục. Bạn sẽ né tránh cô ấy nhiều nhất có thể được. Bạn sẽ làm việc muộn ở văn phòng, thậm chí nếu chẳng có việc gì bạn sẽ cứ ngồi ở văn phòng, vì về nhà nghĩa là đối diện với người đàn bà của bạn, và lại cùng cái khổ đó. Và cô ấy thực tế muốn gì? Cô ấy muốn bạn ở cùng cô ấy. Nhưng bất kì cái gì cô ấy làm cũng chỉ là điều đối lập: cô ấy dồn bạn ra xa. Và cô ấy càng dồn bạn ra xa, người đàn bà khác sẽ càng có vẻ đẹp hơn, tuyệt vời hơn. Người đàn bà khác càng có vẻ tuyệt vời và đẹp hơn, bạn càng muốn ở cùng cô ta và cô ta muốn ở cùng với bạn. Và chẳng mấy chốc cô ta sẽ bắt đầu nói, “Để người đàn bà kia ra đi nếu anh muốn ở với em.”
Bây giờ cô ấy không biết rằng cái đẹp mà người đàn ông đang tìm trong cô ấy sẽ biến mất vào khoảnh khắc anh ta rời bỏ người đàn bà kia, bởi vì chín mươi phần trăm của cái đẹp mà anh ta đang thấy trong người đàn bà này phụ thuộc vào người đàn bà kia. Cô ấy tưởng người đàn bà kia là kẻ thù của mình, cô kia không phải vậy đâu. Thực ra chính bởi vì người đàn bà kia mà người đàn ông này đã rơi vào trong tình yêu với cô ấy. Đây là những cách thức vô ý thức. Hạt mầm mà bạn không thấy và chúng liên tục làm việc. Và cô ấy sẽ cảm thấy rất hạnh phúc. Và cô ấy càng cảm thấy hạnh phúc và bạn càng muốn ở cùng cô ấy, người đàn bà của bạn sẽ càng trông xấu hơn trong so sánh. Chẳng mấy chốc bạn sẽ muốn sống với người đàn bà này mãi mãi. Bạn bỏ người đàn bà kia, bạn bắt đầu sống với người đàn bà này. Cái ngày bạn bỏ người đàn bà kia toàn thể hoàn cảnh đã thay đổi: bây giờ bạn sẽ ở cùng với người đàn bà mới này nhưng cô ấy sẽ không có vẻ đẹp thế, không quyến rũ thế. Thôi miên sẽ bắt đầu biến mất bởi vì không có ai khác để đẩy bạn ra.
Trong vòng sáu tháng thôi miên đã biến mất: người đàn bà này cũng như người kia thôi. Bây giờ địa lí được thám hiểm rồi, bạn được kết thúc. Và người đàn bà này không thể tin được vào điều đã xảy ra - “Người đàn ông này đã yêu nhiều thế cơ mà. Cái gì đã xảy ra?” Cô ấy đã tự mình phá huỷ nó. Và người đàn ông này không thể tin được vào điều đã xảy ra - “Người đàn bà này không thể nào tin được thế, và đã chứng tỏ là bình thường thế.” Lần nữa lại chuyển động, cùng chuyển động, cùng cái vòng luẩn quẩn với cùng hạt mầm sâu trong vô thức, anh ấy sẽ bắt đầu rơi vào trong yêu với ai đó khác. Mọi người rơi vào trong yêu và rơi ra khỏi yêu một cách vô ý thức. Họ liên tục thay đổi bạn tình nhưng họ không thay đổi bản thân họ. Họ liên tục thay đổi cái bên ngoài nhưng họ vẫn còn y nguyên.
Bạn có thể liên tục thay đổi - đó là điều bạn đã từng làm trong nhiều kiếp, cùng việc lặp lại. Nó là cái vòng luẩn quẩn liên tục chuyển động. Nó là cái bánh xe: cùng nan hoa đi lên và đi xuống, lại đi lên đỉnh và đi xuống. Nó là cái bánh xe liên tục chuyển động, và bạn bị mắc vào trong bánh xe này.
Trở nên nhận biết đi. Bạn không cần đổi chỗ, bạn không cần đổi thời gian, bạn không cần thay đổi cái gì ở bên ngoài. Bên ngoài là hoàn hảo như nó có thể vậy. Chỉ có một điều bạn phải làm - bạn phải trở nên ý thức hơn, tỉnh táo hơn, nhận biết hơn, trống rỗng hơn, cho nên không có gì để phóng chiếu ra bên ngoài. Bạn phải thiêu cháy mọi hạt mầm bên trong, bạn phải thiêu cháy toàn thể bản kế hoạch tổng thể bên trong. Một khi bản kế hoạch tổng thể đó bị thiêu cháy, và bạn đã ném mọi thứ ở bên trong bạn đi và bạn chỉ là trống rỗng, cái gì đó từ cõi bên kia đi vào trong bạn - thiên đường xuyên thấu vào thế gian - và đó là khoảnh khắc của biến đổi.
Với thay đổi này, toàn thể sự tồn tại khác toàn bộ. Cùng người đàn bà đó, cùng trẻ con đó, cùng mọi người, cùng văn phòng, cùng bãi chợ, nhưng nó không còn như cũ nữa vì bạn không còn như cũ nữa. Đây là cách đúng của biến đổi: không bao giờ bắt đầu từ bên ngoài, bắt đầu từ bên trong.
Chừng nào mà trái tim còn chưa đạt tới tĩnh lặng tuyệt đối, nó không thể tự chuyển được. Người ta gây ra chuyển động và quên chuyến động đó; đây không phải là chuyển động trong bản thân nó. Do đó nó được nói: Nếu, khi bị kích thích bởi ngoại vật, người ta chuyển, đó là thôi thúc của hiện hữu. Nếu khi không bị kích thích bởi ngoại vật, người ta chuyển, đó là việc chuyển của trời.
Nhớ lấy, để trời chuyển bạn, cho phép Thượng đế chuyển bạn, buông xuôi theo cái toàn thể. Bằng không bạn sẽ cứ phản ứng với tình huống, và tình huống sẽ liên tục vận hành trên bạn, trên vô thức của bạn, và bạn sẽ vẫn còn như cũ. Bạn có thể đổi đàn bà, bạn có thể đổi đàn ông, bạn có thể đổi việc làm, bạn có thể đổi nhà, bạn có thể liên tục đổi mọi thứ nhưng không cái gì đã bao giờ thực sự thay đổi. Trừ phi cái toàn thể chiếm quyền sở hữu bạn và trái tim bạn không còn bị chuyển bởi ngoại vật, nhưng bị chuyển bởi cốt lõi bên trong nhất của bản thể bạn - gọi nó là Thượng đế, trời, Đạo - khi bạn không chuyển nó, khi bạn chỉ là một công cụ trong tay của cái toàn bộ, đây là điều Jesus ngụ ý khi ông ấy nói, “Vương quốc của ngài tới, ý chí của ngài được thực hiện.” Đó là cách nói của ông ấy, cách nói Do Thái cho cùng một chân lí. Đây là cách thức Trung Quốc về nói nó: Để trời chuyển tâm bạn.
Nhưng khi không ý tưởng nào nảy sinh, ý tưởng đúng tới.
Và đây là phép màu: khi không ý tưởng nào nảy sinh thế thì bất kì cái gì bạn làm cũng đều là điều đúng. Không có vấn đề về quyết định cái gì là đúng và cái gì là sai. Khi tâm trí im lặng và trái tim được chuyển bởi Thượng đế, bất kì cái gì xảy ra cũng đều là đúng.
Không phải là nếu bạn làm những điều đúng bạn sẽ trở thành thánh nhân đâu. Nếu bạn là thánh nhân, thế thì bất kì cái gì bạn làm cũng đều là đúng. Nếu bạn cố trở thành một thánh nhân bằng việc làm đúng bạn sẽ đơn giản trở nên bị kìm nén và không cái gì khác. Bạn sẽ liên tục kìm nén cái sai và bạn sẽ liên tục giả vờ cái đúng. Bạn sẽ là kẻ đạo đức giả.
Đừng cố trở thành thánh nhân. Để Thượng đế nắm quyền sở hữu bạn đi. Bạn chỉ là trống rỗng, được buông xuôi, trong trạng thái của buông bỏ: để Ngài làm chuyển tâm bạn, và thế thì mọi thứ đều đẹp. Thế thì bất kì cái gì xảy ra đều đức hạnh, thế thì cái sai là không thể được. Nói tóm lại, bất kì cái gì bắt nguồn từ bản ngã đều sai. Đó là lí do tại sao Bồ đề đạt ma nói, “Ông sẽ sa vào địa ngục. Mặc dầu ông đã từng làm mọi sự có vẻ rõ ràng đức hạnh, tôn giáo, nhưng sâu bên dưới ông đang cảm thấy hài lòng rất sâu trong bản ngã.” Bất kì cái gì bắt nguồn từ bản ngã đều sẽ đưa bạn vào địa ngục, vào khổ.
Vứt bỏ bản ngã, và thế rồi để cho mọi sự xảy ra. Cũng như khi gió tới và cây lay động và mặt trời lên và chim hót, để cái toàn thể sở hữu bạn, đừng sống cuộc sống riêng tư, của riêng bạn. Để Thượng đế sống qua bạn, thế thì mọi sự đều tốt. Mọi cái bắt nguồn từ Thượng đế đều tốt.
Đó là ý tưởng đúng. Khi mọi sự yên tĩnh và người ta hoàn toàn vững chãi, và việc xả ra của trời đột nhiên chuyển, đây chẳng phải là chuyển động mà không chủ định sao?
Bây giờ không có chủ định nào trong cuộc sống của bạn vì không có mục đích riêng tư.
Hành động qua vô hành động chính là nghĩa này.
Người ta sống bởi vì Thượng đế muốn sống qua người ta, người ta làm bởi vì Thượng đế muốn làm cái gì đó qua người ta, nhưng người ta không quan tâm theo cách này hay cách nó. Bất kì vai trò nào được trao cho bạn, bạn liên tục chơi nó. Nó là pháp của Ngài, Ngài là tác giả của nó và đạo diễn của nó - bạn làm hành động của bạn hoàn hảo nhất có thể được. Bất kì hành động nào được trao cho bạn, bạn thực hiện nó.
Nếu bạn là chủ hộ thế thì là chủ hộ đi, nếu bạn là doanh nhân thế thì vẫn còn là doanh nhân đi. Không cần đổi những điều này. Mọi điều được cần là vứt bỏ ý tưởng rằng bạn là người làm, vứt bỏ ý tưởng rằng bạn phải đạt tới mục đích nào đó, vứt bỏ ý tưởng rằng bạn phải đạt tới đâu đó. Để cho Ngài đưa bạn tới bất kì chỗ nào Ngài muốn - bạn chỉ là chiếc lá khô trong gió - và thế thì mọi sự đều tốt, và thế thì cuộc sống là phúc lạc.
Không thể có bất kì căng thẳng nào bây giờ, không thể có bất kì lo âu nào. Bạn không thể thất bại được, bạn không bao giờ có thể cảm thấy thất vọng, bởi vì ngay chỗ đầu tiên bạn đã không mong đợi điều gì. Đây là sống cuộc sống vô chủ định.
Hành động qua vô hành động chính là nghĩa này.
Bí mật sâu sắc nhất không thể bị miễn trừ khỏi bắt đầu cho tới cuối cùng. Đây là việc tẩy rửa trái tim và làm thuần khiết ý nghĩ; đây là việc tắm.
Lữ Tử nói: Điều này chúng ta gọi là ‘tắm’ - Thượng đế mưa rào lên bạn và bạn được lau sạch, hoàn toàn được lau sạch. Thượng đế làm ngập lụt bạn, và bạn không bị bỏ lại ở bất kì đâu, thậm chí không trong một góc đâu đó trong vô thức. Không góc nào bị bỏ lại mà không có Thượng đế: Ngài rót đầy bạn toàn bộ. Thượng đế là ánh sáng, và khi Ngài rót đầy bạn một cách toàn bộ điều này được gọi là chứng ngộ: bạn đầy ánh sáng.
Bắt đầu của nó ở bên ngoài các cực và nó lại làm trống rỗng bên ngoài tính cực.
Và bây giờ bạn đã về tới nhà. Bây giờ lần nữa bạn là một như bạn đã là vậy trước khi bạn được sinh ra, như bạn đã vậy trước khi bắt đầu. Thiền nhân gọi nó là ‘mặt nguyên thuỷ’. Mặt nguyên thuỷ là một, duy nhất - không đàn ông không đàn bà, không khẳng định không phủ định. Khoảnh khắc bạn được sinh ra, khoảnh khắc bạn đi vào trong thế giới được biểu lộ, bạn trở thành hai.
Khi bạn đi vào thiền lần nữa im lặng sâu sắc giáng xuống, đột nhiên hai đã biến mất - bạn đã trở thành một lần nữa. Lúc ban đầu bạn ở bên ngoài tính cực, đến cuối cùng bạn lại ở bên ngoài tính cực. Chỉ ở giữa cái hai bạn mới bị phân chia. Ở giữa là thế giới. Lúc ban đầu là Thượng đế, lúc cuối cùng là Thượng đế. Cội nguồn là mục đích. Hoặc rơi lại vào trong cội nguồn hoặc biến mất trong mục đích; đó là việc nói cùng một thứ theo những cách khác nhau.
Phật nói về vô thường, kẻ tạo ra ý thức, là chân lí nền tảng của tôn giáo. Và toàn thể công việc hoàn thành cuộc sống và bản tính con người nằm trong cách diễn đạt 'đem về trống rỗng'.
Cái toàn thể của tôn giáo có thể được thu về hiện tượng đơn giản, “đem về trống rống” - là trống rỗng và bạn sẽ là đầy, vẫn còn đầy và bạn sẽ vẫn còn trống rỗng. Là vắng mặt hoàn toàn và sự hiện diện của cõi bên kia sẽ xuyên thấu vào bạn. Liên tục giữ lại bản thân bạn, níu bám lấy bản thân bạn, và bạn sẽ vẫn còn chỉ là cái trống rỗng, cái bóng, sự phản xạ, không phải là thực tại.
Mọi tôn giáo đều đồng ý trong một lời xác nhận, việc phát hiện ra Kim đan tâm linh để đi từ chết tới sống.
Và đây là Kim đan mà mọi tôn giáo đã từng tìm kiếm: bí mật của việc là trống rỗng hoàn toàn. Thế thì bạn không thể chết được bởi vì không có ai để chết cả, bạn đã biến mất. Bây giờ không có khả năng nào của chết, bạn đã chết rồi! Người đã chết như bản ngã đều đã đạt tới cuộc sống vĩnh hằng.
Kim đan tâm linh này bao gồm cái gì? Nó nghĩa là cư ngụ mãi mãi trong vô chủ định.
Bây giờ khi bản ngã không còn đó và bạn là trống rỗng, và im lặng đã giáng xuống trong bạn, làm sao bạn sẽ sống được? Bạn sẽ sống vĩnh hằng trong vô chủ động.
Có mục đích nào khi bụi hồng nở hoa không? Có chủ định nào khi chim bắt đầu hót vào buổi sáng không? Có chủ định nào khi mặt trời mọc không? Có chủ định nào trong sự tồn tại này chút nào không?
Sự tồn tại này không phải là kinh doanh, do đó không có chủ định nào. Nó là niềm vui vô cùng, chơi đùa, điều người Hindus gọi là leela. Nó chỉ là vui mừng trong năng lượng. Năng lượng có đó và năng lượng đang nhảy múa và vui mừng. Khi bạn có năng lượng bạn vui mừng trong nó: bạn chạy, bạn hát, bạn múa, bạn bơi, bạn chơi. Năng lượng vui mừng trong diễn đạt. Bạn trở nên sáng tạo - bạn vẽ, bạn viết thơ ca, bạn soạn nhạc - từ năng lượng vô cùng. Sự tồn tại là năng lượng và năng lượng muốn nhảy múa, không vì chủ định nào hết cả. Nhảy múa vì nhảy múa thôi, nghệ thuật vị nghệ thuật, yêu chỉ vì yêu... sự tồn tại chỉ vì sự tồn tại.
Nó nghĩa là cư ngụ mãi mãi trong vô chủ định. Bí mật sâu sắc nhất của việc tắm mà được thấy trong giáo huấn của chúng ta vậy được giới hạn trong công việc làm cho tâm thành trống rỗng.
Làm chỉ một điều: rót ra mọi điều bạn đang mang trong tim - ném nó ra - và bạn đã làm một điều nền tảng duy nhất, điều được cần để được thực hiện.
Với điều đó vấn đề được giải quyết.
Một phát biểu cực kì hay: “Với điều đó vấn đề được giải quyết.” Không cái gì khác được cần. Không kinh sách nào được cần, không đền chùa nào được cần, không tu sĩ nào được cần - “với điều đó vấn đề được giải quyết.” Chỉ một điều được cần: trở thành trống rỗng để cho Thượng đế có thể tuôn chảy trong bạn. Tạo ra không gian cho Ngài đi. Là cây trúc hổng để cho Ngài có thể làm ra chiếc sáo từ bạn. Và khi Ngài hát có cái đẹp, khi Ngài hát có cực lạc, khi Ngài hát có tiếng cười.
Khi bạn hát chỉ có khổ, và nước mắt, và đau đớn, bởi vì bản ngã là thứ rất nhỏ nhoi. Nó không thể chứa được cực lạc, nó chỉ có thể chứa đau đớn. Để chứa cực lạc bạn sẽ phải trở thành vô hạn bởi vì cực lạc là vô hạn. Nếu bạn muốn chứa đại dương bạn sẽ phải trở thành bao la.
Bằng việc là trống rỗng người ta trở thành bao la, bằng việc là trống rỗng người ta trở thành không gian, bằng việc là trống rỗng người ta trở nên sẵn sàng.
Thượng đế có thể trở thành khách nếu chủ sẵn sàng. Bằng việc là trống rỗng bạn trở thành người chủ. Trở thành người chủ đi: Thượng đế đã từng chờ đợi tại cửa nhà bạn lâu rồi, gõ cửa, nhưng bạn không nghe.
Có nhiều ồn ào thế bên trong bạn - làm sao bạn có thể lắng nghe tiếng gõ cửa được? Bạn bận bịu thế với những thứ ngu xuẩn riêng của bạn, làm sao bạn có thể thấy được cái đẹp vô cùng của sự vô chủ định? Bạn lo nghĩ về làm sao có số dư ngân hàng lớn hơn, bạn lo nghĩ về cách thành công trong chính trị, bạn lo nghĩ về cách trở nên nổi tiếng thêm chút nữa, và Thượng đế cứ gõ lên cửa nhà bạn. Ngài sẵn sàng để rót bản thân mình vào bạn nhưng bạn không sẵn sàng đón nhận Ngài.
Vâng, Lữ Tử là đúng: điều nền tảng nhất của mọi tôn giáo là đem tới trống rỗng. Toàn thể công việc của mọi yoga, mật tông, của mọi hệ thống giả kim thuật - Đạo, Sufi, Hassid - đều bao gồm trong chỉ một điều: làm cho trái tim trống rỗng.
Với điều đó vấn đề được giải quyết.
Tôi sẽ nhắc lại câu chuyện hay này:
Ni cô Chiyono đã học hành trong nhiều năm nhưng không thể nào tìm ra chứng ngộ. Một đêm, cô ấy đang mang thùng cũ đầy nước. Khi cô ấy đang bước đi dọc đường, cô ấy quan sát trăng tròn được phản chiếu trong thùng nước. Đột nhiên dây tre buộc giữ thùng đứt ra và thùng rơi vỡ tan. Nước chảy ra hết, phản xạ của trăng biến mất, và Chiyono trở nên chứng ngộ.
Cô ấy viết lời thơ này:
Theo cách này cách nọ
Tôi đã cố giữ thùng,
Mong tre yếu không gẫy.
Đột nhiên đáy thùng rơi...
Nước không còn đó nữa,
Trăng không còn trong nước,
Trống rỗng trong tay tôi.
Và “Với điều đó vấn đề được giải quyết...”
Đủ cho hôm nay.

Ads Belove Post