Read more
Osho - Thiền là
gì?
Thiền định không là gì khác
ngoài một thiết bị khiến bạn nhận thức được cái tôi đích thực của mình – cái
không phải do bạn tạo ra, không cần bạn tạo ra mà bạn đang là nó rồi. Bạn được
sinh ra cùng với nó. Bạn là nó! Nó cần được khám phá. Nếu điều này là không thể,
hoặc xã hội không cho phép nó xảy ra… và không xã hội nào cho phép nó xảy ra
đâu, vì cái tôi đích thực rất nguy hiểm: nguy hiểm với những giáo hội đã thành
lập lâu đời, nguy hiểm với nhà nước, nguy hiểm với đám đông, nguy hiểm với truyền
thống, bởi một khi người biết được cái tôi đích thực của mình, hắn sẽ trở thành
một cá thể riêng biệt.
Hắn không còn thuộc về tâm lý bầy
đàn; hắn không còn mê tín dị đoan, và hắn sẽ không bị bóc lột, hắn không thể bị
dắt mũi như gia súc, hắn không thể bị ra lệnh hay điều khiển. Hắn sẽ sống theo
ánh sáng của mình; hắn sẽ sống từ sự sâu thẳm của chính mình. Cuộc đời hắn sẽ
có được những điều đẹp đẽ phi thường, toàn vẹn. Nhưng đó lại là nỗi sợ hãi của
xã hội.”
Thiền là gì? Tất cả về nó là gì?
Và Phật nói mỗi một lời, ông ấy
nói: DỪNG! Đó là định nghĩa của ông ấy về thiền. Ông ấy nói, "Nếu nó dừng,
đó là thiền." Câu đầy đủ là: "Tâm trí điên khùng không dừng. Nếu nó dừng,
đó là thiền. Tâm trí điên khùng không dừng - nếu nó dừng, đó là thiền. Thiền là
trạng thái của nhận biết vô ý nghĩ. Thiền là trạng thái của nhận biết vô xúc động,
vô đa cảm, vô suy nghĩ. Khi bạn đơn giản nhận biết, khi bạn trở thành cột trụ của
nhận biết. Khi bạn đơn giản thức tỉnh, tỉnh táo, chăm chú. Khi bạn chỉ là nhận
biết thuần khiết.
Bất kì điều gì bạn đang làm, cứ
làm một điều bên trong liên tục: nhận biết về bản thân mình đang làm điều đó. Bạn
ăn - nhận biết về bản thân mình. Bạn đang bước đi - nhận biết về bản thân mình.
Bạn đang nghe, bạn đang nói - nhận biết về bản thân mình. Khi bạn giận, nhận biết
rằng bạn giận. Trong chính khoảnh khắc cơn giận có đó, nhận biết rằng bạn đang
giận...
Bước đầu tiên vào nhận biết là mang tính
quan sát về thân thể bạn. Dần dần người ta trở nên tỉnh táo về từng
cử chỉ, từng khoảnh khắc. Và khi bạn trở nên nhận biết, phép màu bắt đầu xảy
ra: nhiều thứ bạn thường làm trước đây đơn giản biến mất. Thân thể bạn trở nên
ngày một thảnh thơi hơn, thân thể bạn trở nên hoà điệu hơn, an bình sâu lắng bắt
đầu lan tràn ngay cả trong thân thể bạn, âm nhạc tinh tế rung động trong thân
thể bạn.
Thế rồi bắt đầu trở nên nhận biết về ý nghĩ
của bạn - cùng điều này phải được làm với ý nghĩ. Chúng tinh tế hơn
thân thể và tất nhiên cũng nguy hiểm hơn. Và khi bạn trở nên nhận biết về ý
nghĩ của mình, bạn sẽ ngạc nhiên về điều diễn ra bên trong bạn. Nếu bạn viết bất
kì cái gì đang diễn ra vào bất kì khoảnh khắc nào, bạn sẽ ngạc nhiên lắm. Bạn sẽ
không thể nào tin được vào nó - "Đây mà là điều diễn ra bên trong mình
sao?" Chỉ cần mười phút cứ viết ra vậy. Đóng cửa lại, khoá cửa ra vào và cửa
sổ lại để không ai có thể vào được, như vậy bạn có thể chân thực toàn bộ - và đốt
lửa lên để cho bạn có thể ném nó vào đống lửa! - để cho không ai biết được
ngoài bạn. Và thế rồi chân thành thực sự; cứ viết ra bất kì cái gì đang diễn ra
bên trong tâm trí. Đừng diễn giải nó, đừng thay đổi nó, đừng sửa đổi nó. Cứ để
nó ở trên giấy trần trụi như nó vậy, đích xác hệt như nó vậy.
Và ở bước thứ ba - tức là, trở nên nhận biết
về cảm giác, xúc động, tâm trạng của bạn. Đó là tầng tinh tế nhất và
khó nhất, nhưng nếu bạn có thể nhận biết về ý nghĩ, thế thì đó chỉ là một bước
thêm nữa. Cần có chút ít nhận biết mạnh mẽ hơn khi bạn bắt đầu suy ngẫm về tâm
trạng mình, xúc động của mình, cảm giác của mình.
Nếu bạn hút thuốc, hãy làm điều
đó thành quá trình rất chậm chạp, chậm tới mức nó trở thành được hoá giải tự động
hoá. Bằng không, mọi người không hút thuốc lá đâu - thuốc là đang hút mọi người
đấy! Họ không ý thức về điều họ đang làm. Theo một cách rất vô ý thức họ đưa
tay mình vào trong túi, lấy ra bao thuốc, lấy ra điếu thuốc và bao diêm. Họ trải
qua tất cả những cử động này nhưng họ không tỉnh táo. Họ có thể nghĩ tới cả
nghìn lẻ một thứ. Thực tế, khi họ vô ý thức hơn họ có khuynh hướng hút nhiều
hơn. Khi họ lo lắng, căng thẳng nhiều hơn... khi bị lo nghĩ, họ có khuynh hướng
hút nhiều hơn; điều đó giúp cho họ giữ khuôn mặt cứ dường như họ thảnh thơi.
Hãy làm nó thành một quá trình
chậm chạp. Hãy lấy bao thuốc ra từ túi chậm nhất có thể được, thật ý thức nhất
có thể được. Làm chậm dần các quá trình là rất có ích lợi. Thế rồi cầm bao thuốc
trong tay, hãy nhìn nó, ngửi nó, cảm thấy đường viền của nó. Thế rồi hãy mở nó
ra rất chậm, cứ dường như bạn có mọi thời gian trên thế giới.
Thế rồi lấy ra một điếu thuốc,
nhìn vào điếu thuốc đó từ mọi phía. Thế rồi ngậm nó vào mồm... hãy đợi đã! Thế
rồi lấy bao diêm ra - lại trải qua cùng những cử động chậm chạp đó. Thế rồi bắt
đầu hút thật chậm vào... hút khói vào rất từ từ, để cho nó đi ra rất chậm chạp.
Và bạn sẽ ngạc nhiên: nếu bạn
hút hai mươi bốn điếu một ngày bạn sẽ hút chỉ sáu điếu là nhiều nhất; nó sẽ giảm
xuống một phần tư. Và dần dần, dần dần chỉ còn hai, một và một hôm bỗng nhiên bạn
sẽ thấy toàn thể sự việc ngu xuẩn thế! Dầu vậy, bạn vẫn có thể mang bao thuốc
lá trong túi mình trong vài ngày, chỉ để phòng hờ - nhưng nó đã được kết thúc rồi,
được hoá giải tự động hoá rồ. Hút thuốc, nhưng hút rất chậm, với nhận biết đầy
đủ để cho bạn có thể thấy điều mình đang làm.
Nếu bạn có thể quan sát việc
hút thuốc, bỗng nhiên một ngày nào đó điếu thuốc sẽ rơi rụng khỏi ngón tay bạn
bởi vì toàn bộ cái ngớ ngẩn của nó sẽ bị bộc lộ ra cho bạn. Điều đó là ngu xuẩn;
nó đơn giản ngu xuẩn, ngốc nghếch. Khi bạn nhận ra điều đó, nó đơn giản rơi rụng
đi. Bạn không thể ném nó đi được bởi vì việc ném đi lại là một hoạt động.
Đó là lí do tại sao tôi nói nó
đơn giản rơi rụng đi, cũng giống như lá khô rụng khỏi cây... rơi xuống, hệt như
thế, nó rơi rụng đi. Nếu bạn ném nó đi, bạn sẽ nhặt lại nó theo cách khác nào
đó, dưới dạng khác nào đó. Đó là lí tại sao có quá nhiều người hút thuốc nhưng
lại có rất ít người bỏ được nó.