Osho - Làm sao tôi có thể vẫn còn lại bản thân mình khi tôi sẵn sàng gần mọi người?

Osho - Làm sao tôi có thể vẫn còn lại bản thân mình khi tôi sẵn sàng gần mọi người?

Price:

Read more

Làm sao tôi có thể vẫn còn lại bản thân mình khi tôi sẵn sàng gần mọi người?

Mọi người đều muốn trở thành phi thường. Đó là tìm kiếm của bản ngã: là ai đó đặc biệt, là ai đó duy nhất, vô song. Và đây là ngược đời: Bạn càng cố gắng là ngoại lệ, bạn càng trông có vẻ bình thường bởi vì mọi người đều theo đuổi cái phi thường. Nó là ham muốn bình thường thế. Nếu bạn trở thành bình thường, chính tìm kiếm là bình thường lại là phi thường bởi vì hiếm khi ai đó muốn chỉ là không ai cả, hiếm khi ai đó muốn chỉ là sự hổng hoác, không gian trống rỗng.
Đây mới thực sự là phi thường theo cách nào đó bởi vì không ai muốn điều đó cả. Và khi bạn trở thành bình thường, bạn trở thành phi thường, và tất nhiên, bỗng nhiên bạn khám phá ra rằng không có tìm kiếm bạn đã trở thành duy nhất.
Thực tế, mọi người đều duy nhất. Nếu bạn có thể chấm dứt việc thường xuyên chạy theo các mục đích cho dù một khoảnh khắc thôi, bạn sẽ nhận ra rằng bạn là duy nhất. Chẳng có cái gì để được khám phá cả; nó đã có đó rồi. Nó đã là hoàn cảnh rồi: Hiện hữu là duy nhất rồi. Không có cách khác của hiện hữu. Mọi chiếc lá trên cây đều duy nhất, mọi hòn sỏi trên bãi biển đều duy nhất; không có cách khác của hiện hữu. Bạn không thể tìm ra hòn đá tương tự ở bất kì đâu trên toàn thể trái đất này.
Hai vật giống nhau không tồn tại chút nào, cho nên không cần là ai đó. Bạn chỉ là chính bản thân mình, và bỗng nhiên bạn là duy nhất, vô song. Đó là lí do tại sao tôi nói rằng điều này là ngược đời: Những người tìm kiếm đều thất bại, và những người không bận tâm, bỗng nhiên đạt tới.
Nhưng đừng bị lẫn lộn trong lời. Để tôi nhắc lại: Ham muốn là phi thường là rất bình thường bởi vì mọi người đều có nó. Và có hiểu biết là bình thường thì lại rất phi thường bởi vì điều đó hiếm khi xảy ra. Một Phật, một Lão Tử, một Jesus có nó. Cố gắng là duy nhất đều có ở tâm trí mọi người và tất cả những người này đều thất bại và thất bại hoàn toàn.
Làm sao bạn có thể là duy nhất hơn bạn đã là vậy? Tính duy nhất đã có đó rồi; bạn phải khám phá ra nó thôi. Bạn không phát minh ra nó đâu; nó bị giấu kín bên trong bạn. Bạn phải làm lộ nó ra cho sự tồn tại, có vậy thôi. Tính duy nhất này không phải là được trau dồi. Nó là kho báu của bạn. Bạn đã từng mang nó mãi mãi rồi. Nó là chính bản thể của bạn, chính cốt lõi của bản thể của bạn. Bạn chỉ phải nhắm mắt lại và nhìn vào bản thân mình. Bạn chỉ phải dừng lại một chốc và nghỉ ngơi và nhìn. Nhưng bạn đang chạy nhanh thế, bạn đang trong vội vàng thế để đạt tới nó, tới mức bạn sẽ bỏ lỡ nó.
Một trong những đại đệ tử của Lão Tử, Liệt Tử, nói rằng có lần một kẻ ngốc đi kiếm lửa với chiếc nến trong tay anh ta. Liệt Tử nói, "Anh ta không biết lửa là gì, anh ta đáng ra có thể đã nấu cơm sớm hơn. Anh ta vẫn còn đói cả đêm bởi vì anh ta đã đi kiếm lửa nhưng không thể tìm thấy nó, và anh ta cầm cây nến trong tay. Làm sao anh ta có thể tìm kiếm trong bóng tối mà không có nến?"
Bạn đang tìm kiếm tính duy nhất, và bạn có nó trong tay mình. Nếu bạn hiểu điều này, bạn có thể nấu cơm sớm hơn. Tôi đã nấu cơm và tôi biết chứ. Bạn đang đói không cần thiết - cơm có đó, nến có đó, nến là lửa. Không cần cầm nến và đi tìm. Nếu bạn cầm nến trong tay, và bạn cứ đi tìm khắp thế giới, bạn sẽ không thấy lửa bởi vì bạn không hiểu lửa là gì. Bằng không bạn đã hiểu bởi vì cây nến ở ngay trước bạn, bạn đang cầm nó trong tay mình.
Thỉnh thoảng điều đó xảy ra cho những người đeo kính. Họ đeo kính rồi, và họ đi tìm kính. Họ có thể vội vàng, và khi họ đang vội, họ tìm mọi nơi và hoàn toàn quên mất rằng họ đã đeo kính rồi. Người ta có thể lâm vào kinh hoàng. Bạn có thể đã có kinh nghiệm nào đó giống thế này trong cuộc sống của mình - bởi vì chính tìm kiếm mà bạn trở nên kinh hoàng và lo nghĩ và rối loạn tới mức tầm nhìn của bạn không còn sáng tỏ, và cái gì đó ở ngay trước bạn, bạn không thể thấy được nó.
Đây là hoàn cảnh này. Bạn không cần tìm tính duy nhất; bạn đã là duy nhất rồi. Không có cách nào để làm một thứ thành duy nhất hơn. Từ "duy nhất hơn" là ngớ ngẩn. Duy nhất là đủ, không tồn tại cái gì như "duy nhất hơn." Nó cũng giống như từ vòng tròn. Vòng tròn tồn tại - không tồn tại cái gì như "vòng tròn hơn." Điều đó là ngớ ngẩn. Vòng tròn bao giờ cũng hoàn hảo; nhiều hơn là không cần. Không có mức độ của vòng tròn. Vòng tròn là vòng tròn; ít hơn và nhiều hơn đều vô dụng.
Tính duy nhất là tính duy nhất; ít hơn và nhiều hơn không áp dụng cho nó. Bạn đã là duy nhất rồi. Người ta nhận ra điều này chỉ khi người ta sẵn sàng trở thành bình thường. Đây là ngược đời. Nhưng nếu bạn hiểu, không có vấn đề - ngược đời có đó, và là điều hay, và không có vấn đề gì. Ngược đời không phải là vấn đề. Nó có vẻ như vấn đề nếu bạn không hiểu; nếu bạn hiểu, nó là hay, là bí ẩn.
Trở thành bình thường, và bạn sẽ trở thành phi thường. Cố gắng trở thành phi thường và bạn sẽ vẫn còn bình thường.

Ads Belove Post