Osho - Thân thể và nỗi buồn chán

Osho - Thân thể và nỗi buồn chán

Price:

Read more

Osho - Thân thể và nỗi buồn chán

Khi bạn ở trong thân thể quá nhiều bạn bao giờ cũng khao khát tiếp xúc với thân thể khác, thèm khát được trong tiếp xúc với thân thể khác - điều bạn gọi là yêu, mà lại không phải là yêu, mà chỉ là thèm khát - bởi vì thân thể không thể tồn tại một mình được. Nó tồn tại trong mạng các thân thể khác.
Đứa trẻ được sinh ra trong bụng người mẹ; trong chín tháng thân thể của mẹ nuôi thân thể của con. Thân thể của con lớn lên qua thân thể mẹ, cũng như cành mọc ra từ cây. Khi đứa trẻ sẵn sàng, tất nhiên, nó chuyển ra khỏi bụng mẹ, nhưng dầu vậy vẫn còn trong tiếp xúc sâu sắc: với vú mẹ đứa trẻ vẫn tiếp tục tiếp xúc - không chỉ uống sữa - liên tục nhận hơi ấm của thân thể, điều là nhu cầu thể chất.
Và nếu đứa trẻ mất hơi ấm của người mẹ, nó không bao giờ có thể mạnh khoẻ; thân thể bao giờ cũng sẽ khổ. Nó có thể được cho mọi thứ được cần tới - thức ăn, sữa, vitamins - nhưng nếu hơi ấm của người đàn bà không được trao cho nó.... Và điều đó nữa theo cách rất đáng yêu vì nếu bạn không yêu một người thì nhiệt là có thể, có thể truyền qua từ thân thể bạn tới người khác, nhưng không có hơi ấm. Nhiệt trở nên ấm áp qua yêu. Nó có chiều hướng khác về chất. Nó không chỉ là nhiệt; bằng không bạn có thể trao nhiệt cho đứa trẻ. Bây giờ nhiều thực nghiệm đã được tiến hành: đứa trẻ ở trong nhà có sưởi trung tâm - điều đó không ích gì. Thân thể người mẹ đang cho rung động tinh tế của tình yêu: của việc chấp nhận, của việc được yêu, của việc được cần. Điều đó cho gốc rễ.
Đó là lí do tại sao, một cách liên tục, đàn ông sẽ theo đuổi - tìm, kiếm - thân thể đàn bà cả đời; và đàn bà sẽ tìm kiếm thân thể đàn ông cả đời. Dục đối lập có tính hấp dẫn vì tính cực của thân thể giúp đỡ; nó cho năng lượng. Chính tính cực cho căng thẳng và năng lượng. Bạn được nuôi dưỡng qua nó; bạn trở nên mạnh qua nó.
Điều này là tự nhiên, không cái gì sai trong nó, nhưng khi người ta trở nên thuần khiết - qua bất bạo hành, không sở hữu, đích thực - khi người ta trở nên ngày càng thuần khiết hơn, hội tụ của tâm thức dịch chuyển từ thân thể sang bản thể. Bản thể có thể còn lại tuyệt đối một mình. Đó là lí do tại sao người được gắn bó sâu sắc với thân thể không bao giờ có thể trở nên tự do. Chính gắn bó sẽ dẫn người đó vào nhiều kiểu trói buộc, tù túng. Bạn có thể yêu người đàn bà, bạn có thể yêu người đàn ông, nhưng sâu bên dưới bạn cũng chống lại - bởi vì người yêu cũng là trói buộc. Nó làm bạn què quặt, mối quan hệ: nó cũng nuôi dưỡng bạn, nó cũng cầm tù bạn. Bạn không thể sống mà không có nó, và bạn không thể sống mà có nó. Đây là vấn đề cho mọi người yêu. Họ không thể sống một cách tách biệt và họ không thể sống cùng nhau. Khi tách biệt họ nghĩ tới nhau, khi ở cùng nhau họ tranh đấu với nhau.
Tại sao điều này xảy ra? Cơ chế này là đơn giản. Khi bạn không ở cùng người đàn bà, người bạn có thể yêu và người yêu bạn, bạn bắt đầu cảm thấy bị đói hơi ấm chảy từ thân thể người đàn bà. Khi bạn ở cùng với người đàn bà bạn không còn bị đói nữa, bạn không còn đói, bạn được nuôi dưỡng tốt. Và chẳng mấy chốc bạn trở nên chán. Chẳng mấy chốc bạn đã lấy vào quá nhiều: bây giờ bạn muốn tách ra và bạn tách rời và một mình. Mọi người yêu, khi ở cùng nhau, đều nghĩ, "Ở một mình thật hay làm sao." Và khi họ ở một mình, thế thì sớm hay muộn họ bắt đầu cảm thấy cần người kia và họ bắt đầu tưởng tượng và mơ, "Ở cùng nhau sẽ hay làm sao."
Thân thể cần ở cùng nhau; và linh hồn bên trong nhất của bạn cần sự một mình. Đó là vấn đề. Linh hồn bên trong nhất của bạn có thể vẫn trưởng thành còn một mình - nó là đỉnh Himalaya đứng một mình sừng sững giữa trời. Linh hồn bên trong nhất của bạn trưởng thành khi nó một mình, nhưng thân thể cần có quan hệ. Thân thể cần đám đông, hơi ấm, nhóm bạn bè, xã hội, tổ chức; bất kì chỗ nào bạn ở cùng với nhiều người thân thể đều cảm thấy thoải mái. Trong đám đông linh hồn bạn có thể cảm thấy bị đói vì nó được nuôi dưỡng trên sự một mình, nhưng thân thể bạn cảm thấy thoải mái. Trong sự một mình linh hồn bạn cảm thấy hoàn hảo, nhưng thân thể bạn bắt đầu cảm thấy đói về quan hệ.
Và trong cuộc sống, nếu bạn không hiểu điều này, bạn trở nên rất, rất khổ, một cách không cần thiết. Nếu bạn hiểu điều đó bạn tạo ra nhịp điệu: bạn hoàn thành nhu cầu thân thể và bạn hoàn thành nhu cầu linh hồn nữa. Thỉnh thoảng bạn đi và quan hệ, thỉnh thoảng bạn đi ra khỏi nó. Thỉnh thoảng bạn sống cùng nhau, thỉnh thoảng bạn sống một mình. Thỉnh thoảng bạn trở thành đỉnh núi - một mình tuyệt đối tới mức ngay cả ý tưởng về người khác cũng thiếu vắng. Đây là nhịp điệu.
Nhưng khi ai đó đã đạt tới sự một mình và hội tụ tâm thức đã thay đổi... Đó là điều yoga tất cả là gì: cách thay đổi hội tụ từ thân thể sang linh hồn, từ vật chất sang phi vật chất, từ cái hữu hình sang cái vô hình, từ cái biết sang cái không biết - từ thế giới sang Thượng đế. Dù bạn diễn đạt theo cách nào nó đều là phi vật chất. Đó là thay đổi hội tụ. Khi hội tụ đã thay đổi hoàn toàn, người yogi hạnh phúc thế trong sự một mình của người đó, phúc lạc tới mức khao khát bình thường kia về thân thể ở cùng với người khác dần dần biến mất.
Khi thuần khiết được đạt tới có nảy sinh trong người yogi sự vỡ mộng về thân thể riêng của người đó: bây giờ người đó biết rằng thiên đường mà người đó đã từng tìm kiếm không thể được đạt tới qua thân thể, phúc lạc mà người đó đã từng mơ tới là không thể được qua thân thể. Điều đó là không thể được cho thân thể: qua cái giới hạn bạn đang cố đạt tới cái vô giới hạn. Qua vật chất bạn đang cố đạt tới cái vĩnh hằng, cái bất tử. Không cái gì là sai trong thân thể: nỗ lực của bạn là ngớ ngẩn. Đừng giận thân thể; thân thể đã không làm gì với bạn cả. Chỉ dường như là ai đó đáng cố nghe qua mắt - bây giờ chẳng cái gì sai với mắt: mắt được làm ra để nhìn, không để nghe. Thân thể được làm từ vật chất; nó không được làm từ phi vật chất. Nó được làm từ cái chết. Nó không thể là bất tử được. Bạn đang đòi hỏi điều không thể được. Đừng đòi hỏi điều đó.
Đó là vấn đề của vỡ mộng: người yogi đơn giản hiểu cái gì là có thể và cái gì là không thể với thân thể. Cái mà là có thể thì được; cái mà là không thể người đó không đòi hỏi. Người đó không giận. Người đó không ghét thân thể. Người đó lấy mọi chăm nom về nó bởi vì thân thể có thể trở thành chiếc thang; nó có thể trở thành cánh cửa. Nó không thể trở thành mục đích, nhưng nó có thể trở thành cánh cửa.
Vỡ mộng về thân thể riêng của mình - và thế thì khi vỡ mộng này xảy ra: "... một sự miễn cưỡng tới trong tiếp xúc vật lí với người khác." Thế thì nhu cầu ở trong tiếp xúc vật lí với người khác, dần dần khô héo đi. Thực ra đây là khoảnh khắc đúng khi bạn có thể nói người này đã ra khỏi bụng mẹ, không trước nó.
Một số người chưa bao giờ ra khỏi bụng mẹ. Ngay cả khi họ chết, nhu cầu của họ về sự hiện diện của người khác, nhu cầu của họ về liên hệ, quan hệ, vẫn tiếp tục. Họ đã không ra khỏi bụng mẹ. Về mặt vật lí họ có thể đã ra từ nhiều, nhiều năm trước rồi - người này có thể tám mươi, chín mươi tuổi. Chín mươi năm trước, người đó đã ra khỏi bụng mẹ, nhưng tất cả chín mươi năm này người đó đã từng sống trong tiếp xúc - tìm kiếm, bao giờ cũng tham lam về tiếp xúc thân thể. Người đó đã sống trong bụng mẹ đã mất lặp đi lặp lại trong giấc mơ của mình.
Người ta nói rằng bất kì khi nào người đàn ông rơi vào tình yêu với người đàn bà - bất kì cái gì anh ta nghĩ, điều đó không phải là vấn đề - anh ta lại rơi vào trong bụng mẹ. Và có lẽ, điều đó gần như là chắc chắn - tôi nói "có lẽ" bởi vì nó còn chưa là một giả thuyết được chứng minh về khoa học - rằng sự thôi thúc đi vào thân thể người đàn bà, thôi thúc dục, có thể không là gì ngoài cái thay thế cho việc đi vào bụng mẹ lần nữa. Mọi hoạt động dục có thể là việc tìm cách đi vào bụng mẹ lần nữa. Và theo mọi cách mà con người đã phát minh để làm cho thân thể mình được tiện nghi, các nhà tâm lí học nói con người đang cố tạo ra bụng mẹ bên ngoài. Nhìn căn phòng tiện nghi: nếu nó thực sự tiện nghi nó phải có cái gì đó chung với bụng mẹ - hơi ấm, ấm cúng, lụa là, nhung - cái chạm bên trong vào làn da của mẹ. Gối, giường - mọi thứ cho bạn cảm giác thoải mái chỉ khi bằng cách nào đó nó có liên quan tới bụng mẹ.
Bây giờ ở phương Tây họ đã làm những cái bể nước nhỏ, như bụng mẹ. Trong những cái bể nước đó nước ấm được rót đầy, đích xác cùng nhiệt độ như bụng mẹ. Trong tối sâu sắc con người nổi trong bể nước, tuyệt đối thoải mái - trong tối đen, như trong bụng mẹ. Họ gọi chúng là bể nước thiền. Nó giúp đỡ: người ta cảm thấy rất, rất im lặng, hạnh phúc bên trong nảy sinh - bạn lại trở thành đứa trẻ. Đứa trẻ trong bụng mẹ nổi trên chất lỏng ở nhiệt độ nào đó. Chất lỏng có tất cả mọi chất liệu của biển, cùng nước mặn với cùng chất liệu. Bởi vì điều đó các nhà khoa học đã đi tới nhận ra rằng con người phải đã tiến hoá từ cá - bởi vì vẫn trong bụng mẹ đó áp suất của biển phải được duy trì.
Mọi thoải mái có đó, sâu bên dưới, như bụng mẹ. Và bất kì khi nào bạn nằm cùng người đàn bà, co tròn, bạn cảm thấy thoải mái. Mọi đàn ông, dù già thế nào, đều lại trở thành đứa trẻ; và mọi đàn bà, dù trẻ thế nào, đều lại trở thành người mẹ. Bất kì khi nào họ ở trong tình yêu người đàn bà bắt đầu đóng vai người mẹ và người đàn ông bắt đầu đóng vai đứa bé. Ngày cả đàn bà trẻ cũng trở thành người mẹ và đàn ông già trở thành đứa con.
Trong người yogi thôi thúc này biến mất - và với thôi thức này, người đó được thực sự sinh ra. Chúng ta ở Ấn Độ đã gọi người đó là "được sinh ra hai lần," dwij. Đây là lần sinh thứ hai của người đó, lần sinh thực. Bây giờ người đó không còn cần bất kì ai; người đó đã trở thành ánh sáng siêu việt. Bây giờ người đó có thể nổi trên đất; bây giờ người đó có thể bay trên trời. Người đó không còn bắt rễ vào đất bây giờ. Người đó đã trở thành hoa - không phải hoa, bởi vì ngay cả hoa cũng bắt rễ trong đất... người đó đã trở thành hương thơm của hoa. Tự do hoàn toàn. Đi vào trong bầu trời không có rễ nào trong đất. Ham muốn của người đó đi vào trong tiếp xúc với thân thể người khác biến mất.
Từ thuần khiết tinh thần có nảy sinh hân hoan, sức mạnh của tập trung, kiểm soát các giác quan, và sự thích hợp cho việc tự nhận ra. Người này phúc lạc thế, người này bây giờ không có nhu cầu ở trong tiếp xúc với người khác là phúc lạc thế trong tự do, vui đùa thế, mở hội - mọi khoảnh khắc của người đó đều là vui mừng mãnh liệt. Bạn càng được bắt rễ trong thân thể, bạn sẽ càng buồn hơn, bởi vì thân thể là thô. Nó là vật chất, nặng. Bạn càng đi ra ngoài thân thể, bạn trở nên nhẹ hơn. Jesus đã nói với tín đồ của ông ấy, "Lại đây, theo ta. Tải trọng của ta là nhẹ. Tất cả những người mang tải nặng, lại đây, theo ta. Tải trọng của ta nhẹ, vô trọng lượng." "Từ thuần khiết tinh thần có nảy sinh hân hoan...." Nếu bạn buồn, nếu bạn bao giờ cũng chán nản, nếu bạn bao giờ cũng khổ, chẳng cái gì có thể được làm trực tiếp với khổ của bạn. Và bất kì cái gì phải được làm sẽ chứng tỏ là vô tích sự. Phương Đông đã đi tới biết rằng nếu bạn buồn, khổ, chán nản, bao giờ cũng đi vào tải trọng nặng - đây không phải là bệnh; đây chỉ là triệu chứng của bệnh. Bệnh là ở chỗ bạn bị hướng sâu trong thân thể. Cho nên vấn đề không phải là cách xua tan bóng tối của bạn và cách làm cho bạn hạnh phúc; đó không phải là vấn đề. Vấn đề là làm sao giúp bạn trở nên không bị vướng mắc với thân thể; làm sao giúp bạn để cho vướng mắc của bạn với thân thể ngày càng ít dần ít dần ít dần.
Mọi người tới tôi mọi ngày. Họ nói, "Chúng tôi buồn, khổ. Mọi ngày buổi sáng dường như lại là một ngày vô vọng sắp sửa phải được đối diện. Bằng cách nào đó chúng ta mang bản thân mình ra khỏi giường - chẳng hi vọng nào. Chúng tôi, chúng tôi đã sống dài dài... cùng việc lặp lại những ngày buồn. Vậy phải làm gì? Thầy có thể cho chúng tôi cái gì đó để cho chúng tôi có thể tự kéo mình ra, ra khỏi nỗi buồn được không?" Một cách trực tiếp, chẳng cái gì có thể được làm; chỉ bằng cách gián tiếp cái gì đó mới có thể được làm. Đây là tính triệu chứng; đây không phải làn nguyên nhân. Và nếu bạn điều trị triệu chứng, bệnh sẽ không biến mất.
Tâm lí học phương Tây đã từng điều trị triệu chứng, và yoga là tâm lí, cái điều trị nguyên nhân. Tâm lí học phương Tây cứ tiếp diễn: bất kì cái gì bạn nói đều là triệu chứng của bạn, họ coi nó như đương nhiên và họ bắt đầu loại bỏ nó. Họ đã không thành công. Tâm lí học phương Tây đã chứng minh là trò đánh lừa, sự thất bại hoàn toàn, nhưng bây giờ nó là một thể chế lớn tới mức các nhà tâm lí không thể nói điều đó. Toàn thể cuộc sống của họ phụ thuộc vào nó - lương to của họ... và họ là một trong những nghề được trả lương cao nhất. Họ không thể chấp nhận được sự kiện: bây giờ họ đã trở nên nhận biết rằng họ đã không giúp được bất kì ai. Nhiều nhất họ kéo dài, nhiều nhất họ cho hi vọng, và nhiều nhất họ giúp cho bạn điều chỉnh theo khổ của bạn, nhưng không biến đổi nào xảy ra qua nó. Khi thời gian trôi qua người ta trở nên được hài hoà với khổ, người ta trở nên chấp nhận sự kiện rằng nó có đó. Người ta không lo nghĩ nhiều về nó, nhưng không cái gì đã thay đổi.
Bây giờ họ biết, nhưng bây giờ tâm lí học là nghề tăng trưởng thế, và hàng nghìn người sống theo nó - và thực sự có thể sống cuộc sống xa hoa; nhiều thứ được bịa ra trong nó - rằng ai sẽ nói nó, rằng toàn thể chuyện này chỉ là trò đánh lừa, giả dối, không ai được giúp sao? Nó phải như vậy, bởi vì các triệu chứng không thể bị thay đổi. Bạn có thể vẽ chúng, nhưng sâu bên dưới chúng vẫn còn như cũ. Bạn có thể cho chúng các cái tên mới, nhãn mới; điều đó không tạo ra khác biệt.
Nguyên nhân phải được thay đổi, và nguyên nhân là: bạn sẽ buồn theo cùng tỉ lệ mà bạn được bắt rễ trong thân thể. Bạn sẽ hớn hở theo cùng tỉ lệ như bạn không được bắt rễ trong thân thể. Càng tự do khỏi thân thể... càng hớn hở, hớn hở hơn. Khi bạn hoàn toàn tự do khỏi thân thể bạn trở thành hương thơm thoảng trên trời. Bạn trở nên phúc lạc - phúc lạc mà Jesus nói tới, phúc lành mà Jesus liên tục nói tới; niết bàn của Phật. Mahavira đã cho nó từ đích xác đúng; ông ấy gọi nó là kaivalya, sự một mình. Bạn đã trở nên độc lập toàn bộ và một mình. Bây giờ chẳng cái gì được cần; bạn là đủ cho bản thân bạn. Đây là mục đích, nhưng mục đích có thể được đạt tới chỉ nếu bạn đi rất thận trọng và bạn không bị vướng mắc với triệu chứng.

Ads Belove Post