NGHE OSHO LÀ THIỀN - Thầy có cho rằng nuông chiều những đam mê là cách cư xử đúng không?

NGHE OSHO LÀ THIỀN - Thầy có cho rằng nuông chiều những đam mê là cách cư xử đúng không?

Price:

Read more

Osho - Thầy có cho rằng nuông chiều những đam mê là cách cư xử đúng không?


Tôi không thuyết giảng kìm nén hoặc nuông chiều. Tôi thuyết giảng nhận biết về kìm nén và nuông chiều. Kìm nén và nuông chiều đều là ngu ngốc, cả hai đều có hại. Kìm nén chỉ là phản ứng đối với nuông chiều. Đó chỉ là sự biến dạng của nhau. Đó chỉ là mặt trên của nuông chiều được đặt úp xuống. Nó không quá khác biệt đối với kìm nén. Nó là cùng một thứ phía trên đầu nó.
Một ai đó đã nói với tôi về vị sadhu này thường quay mặt đi khỏi tiền. Mặt của con người quay đi có khác biệt nhiều với cái mồm đang ngốn nhiều tiền không? điều tương tự sẽ xuất hiện nếu bạn cố chạy khỏi sự tham lam. Tham lam sẽ không dừng là chính nó, nó sẽ biến thành dạng khác. Vấn đề rắc rối nhất là trong dạng khác này nó sẽ còn mạnh mẽ hơn bao giờ - và nó càng an toàn hơn bởi vì bấy giờ với bạn nó là vô hình. Và vì vậy nó vẫn giữ nguyên vẹn. Hơn nữa, ảo ảnh của không tham lam sẽ thâm nhập vào. Điều này giống như việc mời hai kẻ thù để đuổi một kẻ thù đi.
Tôi muốn tất cả các bạn ở đây nhận biết được lòng tham và sự giận dữ. Bạn không phải đấu tranh với chúng hoặc không phải theo chúng một cách mù quáng. Bạn nên thận trọng. Bạn nên quan sát chúng và trở nên quen biết hơn với tất cả hình dạng của chúng, sức mạnh của chúng, kỹ năng của chúng.
Bạn đã bao giờ chú ý rằng giận dữ biến mất khi bạn quan sát nó không? bạn sẽ ngay lập tức chiều chuộng nó hoặc kìm nén nó. Trong bất kỳ trường hợp nào thì bạn cũng không quan sát nó. Bạn vẫn giữ nguyên không nhìn thấy và không biết. Đây chính là nơi chúng ta tạo ra sai lầm của mình, cả hai, chiều chuộng và kìm nén đều góp sức cho sai lầm này.
Riêng biệt từ hai điều này cũng còn có lựa chọn thứ ba, và tôi muốn giới thiệu nó cho bạn. Đó là nhìn và quan sát những khuynh hướng của bạn - không làm bất kỳ điều gì với chúng, chỉ đơn giản là quan sát chúng. Một lúc nào đó, khi bắt đầu nhìn thấy chúng rõ ràng và ổn định, lúc đó bạn sẽ nhận ra chúng bị bỏ rơi và biến mất. Chúng không thể đứng đó để nhìn bạn. Sự tồn tại của chúng chỉ có thể trong trạng thái ảo ảnh, và với sự quan sát tỉnh táo của con người thì nó trở thành không sống động, trở thành tê liệt. Ảo giác của chúng ta, việc không quan sát của chúng ta đối với chúng là tồn tại của chúng. Chúng giống như côn trùng chỉ sống trong bóng tối. Ngay khi có ánh sáng chúng sẽ chết.
Tôi cũng muốn nói với bạn rằng, làm thế nào để những người khác mình là điều không quan trọng. Làm thế nào để mình nhìn thấy chính mình mới là điều quan trọng. Nhưng chúng ta có thói quen nhìn chính mình thông qua con mắt của người khác, và chúng ta quên còn có cách nhìn chính mình một cách trực tiếp. Đây là cách nhìn thực sự. Nó là trực tiếp. Tuy nhiên, chúng ta tạo ra những hình ảnh giả của chính mình, chúng ta đeo những mặt nạ để đánh lừa người khác, và thế rồi cái nhìn của chúng ta lại căn cứ vào việc người khác nhìn chúng ta như thế nào!
Quá trình tự lừa dối này tồn tại cùng chúng ta suốt nhiều cuộc đời. Nó trở thành sự cản trở đầu tiên trên con đường tự nhận biết. Chúng ta phải phá vỡ rào cản này. Ngay từ lúc bắt đầu, việc phá vỡ mọi sự tự lừa dối là điều cần thiết để biết bạn là gì, để biết chính bạn trong sự trần trụi toàn bộ của mình, bởi vì chỉ sau khi điều này được thực hiện thì những bước đi thực sự mới dẫn vào con đường tự nhận biết.
Con người không thể thâm nhập vào địa hạt của sự thật chừng nào họ vẫn còn những quan niệm sai lầm về chính mình, và chừng nào ảo giác vẫn khăng khăng tính cách sắm vai cái tôi thực sự. Trước khi chúng ta có thể biết Thượng đế toàn năng, biết sự thật hoặc bản thể thực sự của chúng ta, chúng ta phải biết tính cách tưởng tượng - đã bao phủ chính chúng ta - thành tro tàn. Mặt nạ của sự lừa dối này không cho phép chúng ta sống những cuộc đời thực sự; nó không cho phép chúng ta vượt lên những cuộc sống giả tạo mà chúng ta đang sắm vai. Những người ước mong bước đi trên con đường đời phải thức tỉnh khỏi những giấc mơ giả mà họ đang sống.
Bạn không cảm thấy bạn đang sắm vai, đang diễn kịch sao? Bạn chưa bao giờ cảm thấy bạn là một cái gì đó bên trong, là một cái gì đó quá khác biệt với bên ngoài sao? trong những thời điểm lành mạnh tỉnh táo, khi bạn là chính mình, việc nhận ra sự lừa dối này có làm bạn bị quấy rầy không? nếu những câu hỏi đó xuất hiện trong bạn và quấy nhiễu bạn thì thực tại này có thể mang bạn ra khỏi vở diễn, có thể mang bạn từ sàn diễn tới mặt đất vững chãi, nơi mà bạn không sắm vai diễn mà bạn là chính mình.
Con người phải hỏi chính mình câu hỏi này: “Có phải ta là người mà ta đã từng nghĩ ta là vậy không?” Câu hỏi này phải vọng lại trong sâu thẳm bản thể bạn. Nó phải xuất hiện trong sâu thẳm bạn với sự nhận biết sâu sắc đến mức, sẽ không có không gian cho bạn nghĩ xem đó có phải là ảo ảnh không.
Câu hỏi này, sự thẩm vấn này, sự tự xem xét nội tâm này mang đến sự thức tỉnh tươi tắn về tâm thức trong chúng ta, làm cho chúng ta cảm nhận chúng ta bị đánh thức khỏi giấc ngủ. Thế rồi chúng ta bắt đầu nhìn thấy những lâu đài mà chúng ta đã xây dựng bởi những giấc mơ, rằng con thuyền mà chúng ta du hành lại được làm bằng giấy. Toàn bộ cuộc đời bạn bắt đầu có vẻ như là hão huyền, cứ như nó không phải là của bạn mà của một người nào đó khác. Thực tế nó không phải của bạn mà là một phần của vở kịch nào đó bạn đã sắm vai - vở kịch mà trong đó, giáo dục, đào tạo, văn hóa, truyền thống và xã hội đã loại bạn. Nhưng vở kịch này không bám rễ trong bạn.
Chúng ta hầu như không là con người. Chúng ta là những kẻ bù nhìn, không gốc rễ, không nền tảng, giống như những nhân vật trong câu chuyện hư cấu, không tồn tại trong thực tại. Tôi nhìn thấy bạn lạc lối và loanh quanh trong giấc mơ này. Tất cả mọi hành vi của bạn được thực hiện trong giấc ngủ. Tất cả mọi hoạt động của bạn là trong giấc ngủ. Nhưng bạn có thể luôn thức dậy từ giấc ngủ này. Đây là sự khác biệt giữa ngủ và chết. Bạn có thể thức dậy từ điều trước chứ không thể từ điều sau. Giấc ngủ của bạn dù có sâu thế nào cũng không thành vấn đề, vẫn luôn có sự tỉnh giấc. Giấc ngủ có tiềm năng như vậy ẩn dấu bên trong nó.
Nếu bạn mặt đối mặt với chính mình thì nhiều ảo ảnh sẽ bị phá vỡ tan tành, giống như con người tự coi mình là rất đẹp trai bị vỡ mộng khi lần đầu tiên anh ta đứng trước gương. Nếu như có một cái gương để nhìn vào cơ thể thì cũng có một cái gương nhìn vào bản thể. Tôi đang nói về cái gương này. Tự quan sát là cái gương này.
Bạn có thực sự muốn nhìn sự thật của chính bạn không? Bạn có muốn gặp con người thực sự của bạn không? Và khi biết có cơ hội để nhìn thấy chính mình ở trạng thái hoàn toàn trần trụi bạn có cảm thấy sợ hãi không?
Nỗi sợ hãi đó là điều rất tự nhiên. Vì nỗi sợ hãi này mà chúng ta gợi lên những giấc mơ mới về chính chúng ta, và cố quên chúng ta thực sự là ai. Nhưng những giấc mơ này không thể là bầu bạn của bạn; bạn không thể tới bất kỳ đâu với sự giúp đỡ của chúng. Chúng chỉ đơn giản là sự lãng phí thời gian, và bạn sẽ lỡ mất cơ hội vô giá có thể dẫn bạn về nhà.
Bạn hẳn tự hỏi, tại sao tôi yêu cầu bạn quá nhiều về việc phải nhìn thấy sự trần trụi, sự xấu xa, sự trống rỗng của bản thể bạn. Sẽ là tốt hơn nếu để lại điều vô hình, cái thứ không thích hợp để nhì? Trang hoàng những gì xấu xa bởi đồ trang sức, và che phủ những gì giá trị bởi những bức màn có phải là ý tưởng tốt không? Nói chung đây chính xác là những gì chúng ta thực hiện. Đây là thói quen phổ biến. Nhưng thói quen này rất nguy hiểm, bởi vì chúng ta giấu giếm những vết thương hoặc không thể làm lành chúng. Ngược lại chúng trở nên bị tiêm nhiễm hơn và nguy hiểm hơn. Vậy thì điều xấu xa mà chúng ta đã giấu giếm không bị lấy đi mà lại thâm nhập vào tính cách chúng ta. Chúng ta liên tục rắc nước hoa nhân tạo lên bề mặt trong khi mùi hôi thối lại lan tỏa khắp bên trong. Và thời điểm xuất hiện khi mùi thơm không còn tác dụng, khi mùi hôi thối bên trong hoặc bệnh tật bắt đầu được cảm thấy, khi đồ trang sức không còn tác dụng nữa thì điều xấu xa bên trong bắt đầu nổi lên.
Tôi không phải là người rắc nước hoa; tôi là người trừ tiệt những mùi hôi thối. Tôi không phải là người che giấu điều xấu xa bởi đồ trang sức và những bông hoa; tôi là người thủ tiêu điều xấu xa, đánh thức vẻ đẹp và âm nhạc bên trong. Vì sự vắng mặt của chúng và mọi thứ khác là vô nghĩa. Mọi nỗ lực của chúng ta là vô dụng. Giống như là ép cát để lấy dầu.
Tôi cũng yêu cầu bạn hãy khám phá những gì ẩn dấu bên trong mình. Hãy khám phá chính bạn và nhận biết chính mình. Đừng chạy khỏi bản thân mình. Và chạy trốn khỏi bản thân mình là điều không thể. Bạn sẽ đi đâu? Bạn sẽ đạt được gì bằng việc bỏ chạy? Chẳng thành vấn đề cho dù bạn đi đâu hoặc bạn sẽ cùng tôi. Bạn sẽ biến đổi chính mình nhưng bạn không thể chạy khỏi bạn.
Mắt xích đầu tiên trong chuỗi xích của sự biến đổi này là tự quan sát. Và điều kỳ diệu của những điều kỳ diệu là, khi con người biết điều xấu xa thì cũng là lúc thoát khỏi nó! Biết nỗi sợ của chính mình là tự do khỏi nỗi sợ đó; biết sự căm ghét là tự do khỏi sự căm ghét. Chúng có đó bởi vì chúng ta không nhìn vào chúng. Chúng sau chúng ta bởi vì chúng ta đang cố chạy khỏi chúng. Thời điểm chúng ta dừng thì chúng cũng sẽ dừng - giống như cái bóng của chúng ta chạy cùng chúng ta và dừng khi chúng ta dừng.
Và nếu chúng ta nhìn vào những điều này thì toàn bộ tình trạng sẽ ngay lập tức biến đổi. Những gì chúng ta nghĩ là vong hồn và ma quỷ thì lại chỉ là những cái bóng! Bởi vì chúng ta chạy cho nên những ma quỷ và vong hồn chạy theo sau chúng ta - và điều này lại làm chúng ta chạy nhiều hơn! Thời điểm chúng ta dừng thì chúng trở thành chết; ngay khi chúng ta nhìn chúng, chúng dừng tồn tại. Chúng chỉ là những cái bóng. Và chắc chắn rằng những cái bóng không thể làm bất kỳ điều gì! Có cái bóng của điều xấu xa, cho nên để che giấu, chúng ta mặc trang phục cho nó và trang hoàng nó bởi những bông hoa. Và vì vậy mà chúng ta tạo ra ảo ảnh. Bây giờ, khi chúng ta nhìn thấy nó như là cái bóng và không là gì khác thì không cần phải trang phục cho nó nữa, chúng ta tự do khỏi cái bóng và nhận ra rằng cái bóng luôn có đó. Và sự nhận biết quan trọng này cho chúng ta cái nhìn về vẻ đẹp, vẻ đẹp tuyệt vời nhất.
Tôi cũng đã có cái nhìn này. Tôi dừng chạy khỏi những cái bóng và điều đó cho tôi sức mạnh để nhìn qua bên kia chúng. Và những gì tôi nhìn thấy ở đó, đó là sự thật, mọi thứ được biến đổi. Sự thật biến đổi mọi điều. Chính sự hiện diện của nó là cách mạng. Do vậy mà tôi nói với bạn đừng sợ hãi. Nhìn những gì thực sự đều có đó, đừng tìm kiếm nơi trú ẩn trong những giấc mơ và sự tưởng tượng. Con người dám từ bỏ những nơi trú ẩn này sẽ lại được cư ngụ trong sự thật.
Buổi sáng hôm nay, một người nào đó đã hỏi tôi, nhận biết trực tiếp chính mình là gì. Nhận biết trực tiếp chính bạn có nghĩa không chấp nhận quan niêm của người khác về mình. Nhìn chính bạn xem có gì bên trong, có gì ẩn dấu bên trong những ý nghĩ của bạn, trong những ham muốn của bạn, trong những hành vi của bạn, trong những hy vọng của bạn, trong những ước mong của bạn. Tìm kiếm những vấn đề này một cách trực tiếp, giống như con người tìm kiếm nơi ở mới sau khi họ tới nơi dừng chân mới của họ. Tìm kiếm chính bạn cứ như là tìm kiếm người chưa quen, người xa lạ. Điều này sẽ cho bạn nhiều điều tốt lành. Nhiều hơn bất kỳ điều gì khác, nó sẽ làm tan vỡ hình ảnh khắc sâu trong tâm trí bạn thành từng mảnh. Thần tượng này đã bị đập tan thành nhiều mảnh, và bạn sẽ vượt qua mảnh đất của những giấc mơ để tới vùng đất của thực tại.
Trước khi chúng ta trở thành người tốt và thành thực, đầu tiên, chúng ta phải xua đuổi những ảo ảnh về sự thật và lòng tốt, mà chúng ta đã tạo ra để che giấu điều không thật và xấu xa bên trong chúng ta. Dù sao chăng nữa thì những ảo ảnh này cũng là tự lừa dối. Không ai tạo ra hình ảnh và tính cách hư cấu cho chính mình mà không được gì. Nó được thực hiện bởi một nhu cầu bức thiết. Nó được thực hiện để bảo vệ con người khỏi bị bẽ mặt trong con mắt của mọi người. Khi con người thoáng nhận ra con thú có ở trong mình thì chính sự hiện diện của nó đã dày vò họ, và họ tự cảm thấy bẽ mặt.
Có hai cách để bảo vệ bạn khỏi sự bẽ mặt này: hoặc là con thú phải biến đi, hoặc là bạn phải quên điều đó. Để làm cho nó biến đi, bạn phải trải qua Sadhana, thực hành kỷ luật. Nhưng việc quên con thú là điều dễ dàng. Đó là điều rất đơn giản. Một mình sự tưởng tượng có thể tạo ra trò gian trá. Chúng ta tạo ra hình ảnh giả của chính chúng ta, và với sự giúp sức của hình ảnh này mà con thú bị kìm nén. Nhưng nó không biến đi. Nó trở nên năng động phía sau hình ảnh này. Hình ảnh này chỉ là sự biểu hiện bên ngoài, bởi vì phía sau lưng nó là con thú đang nằm. Bạn không nhìn thấy rằng, trong cuộc sống thực sự thì hình ảnh này bị mất đi, bị đánh bại hàng ngày sao? đây là điều tự nhiên. Con thú bên trong mới là điều thực sự, cho nên nó đánh bại mọi nỗ lực của chúng ta. Hàng ngày sự tưởng tượng này bị đánh bại bởi chính nó.
Mặc dù điều này, bạn vẫn giữ cho những hình ảnh đó sống động và chăm sóc chúng chu đáo. Bạn quá bận rộn để cố chứng minh cho những người khác và cho chính bạn rằng, chúng là thực - thông qua những hoạt động từ thiện của bạn, những sự hy sinh của bạn, nhưng hoạt động tỏ lòng thương cảm và sự phục vụ của bạn, thông qua tất cả những cái gọi là những hành vi đạo đức của bạn. Không phải tất cả những điều đó chỉ để tìm kiếm bằng chứng thôi sao? không phải tất cả điều đó chỉ là những nỗ lực để chứng minh những hình ảnh là thực sao? Nhưng tất cả những điều này đều không hiệu quả. Hình ảnh mà bạn tự tạo dựng về mình vẫn chỉ là thứ tê liệt, vô hồn. Nó vẫn còn nguyên là không sự sống; không có khả năng nào để sự sống vào nó.
Tôi yêu cầu bạn phải giải phóng chính mình khỏi gánh nặng vô nghĩa này. Hãy để cho người bạn đồng hành giả tạo và vô nghĩa này biến đi, hãy nhận biết và hiểu điều gì là thực. Việc thiết lập hình ảnh giả sẽ cản trở hành trình, còn sự quan sát con thú bên trong bạn sẽ giải phóng bạn khỏi sự lừa dối này, sẽ chỉ ra con đường cho bạn.
Tối qua tôi đã đi qua cánh đồng, ở đó tôi nhìn thấy những hình nộm người. Những hình nộm cứng đờ đã được dựng lên và đã được mặc những chiếc áo. Ở phía trên cái đầu có những cái bình bằng đất. Trong bóng đêm, chim muông và thú vật coi chúng như những người canh gác và đã sợ hãi bỏ đi. Tôi nhìn vào những bù nhìn này và cũng nhìn vào những người cùng tôi. Sau đó tôi nói, “Chúng ta hãy nhìn vào bên trong chúng ta để nhận ra chúng ta không phải là những bù nhìn”. Những người đồng hành cùng tôi bắt đầu cười vang. Nhưng tôi nhìn thấy rằng điệu cười của họ là hoàn toàn giả tạo.
Mọi thứ về chúng ta đã trở nên giả tạo - toàn bộ cuộc sống của chúng ta, cách cư xử của chúng ta, điệu cười của chúng ta, những giọt nước mắt của chúng ta. Mọi thứ đã trở nên giả tạo. Chúng ta bị kiệt sức bởi những gánh nặng của những điều giả dối này. Và mặc dù những điều giả dối này quá nặng nề nhưng chúng ta vẫn không quẳng nó đi, bởi vì thậm chí chúng ta còn sợ hãi nhiều hơn những gì nằm phía sau sự giả dối này. Chúng ta sợ tới đó, vì không có nơi nào chúng ta luôn nghĩ đến chỉ khi chính chúng ta được nhận ra. Ngược lại, sự hiện diện của con người mà chúng ta luôn coi thường sẽ được nhận ra trong sự nở hoa toàn bộ. Nỗi sợ hãi của chúng ta không cho phép chúng ta khám phá bản chất chúng ta.
Đối với Sadhana của con người, đối với sự tự nhận biết, không sợ hãi là mệnh lệnh đàu tiên của thời đại. Con người không dám thì cũng không có khả năng đi vào chính mình. Đi vào chính mình cần nhiều táo bạo hơn, mãnh liệt hơn so với khi bước đi trên con đường đơn độc đầy khó khăn trong đêm tối, bởi vì ngay khi con người đi vào chính mình thì tất cả các giấc mơ ngọt ngào về họ, mà họ đã ấp ủ trong thời gian lâu dài, cũng bị phá vỡ, và người đó tìm ra chính mình bằng việc mặt đối mặt với điều xấu xa nhất, tội lỗi hèn hạ nhất - vì tội lỗi đó mà họ nghĩ rằng họ hoàn toàn tự do.
Nhưng khi người đó dám khám phá chính mình thì lại di chuyển vào những con hẻm tối, vào những thung lũng bên trong họ, vào những nơi chốn đã bỏ hoang từ lâu, người đó nhận ra rằng mình đã cập bến cuộc đời mới. Với quyết tâm dám lao vào bóng đêm này, con người tham gia vào hành trình và cuối cùng họ đạt được ánh sáng - mục tiêu mà người đó đã tìm kiếm trong nhiều đời, mục tiêu luôn né tránh họ bởi vì họ không dám đi vào bóng đêm.
Bóng tối đã bao phủ và che dấu ánh sáng giống như đống tro che dấu tia lửa. Ngay khi chúng ta thấm đẫm bóng đêm thì ánh sáng cũng được nhìn thấy. Vì vậy mà tôi nói với bạn: nếu bạn muốn ánh sáng thì đừng sợ hãi bóng tối. Con người luôn sợ hãi bóng tối sẽ không bao giờ tìm được ánh sáng. Con đường của ánh sáng thông qua bóng tối. Như là vấn đề thực tế, sự táo bạo đi vào bóng tối này được biến đổi thành ánh sáng bên trong. Cám ơn sự táo bạo này, người đó dã ngủ và bây giờ người đó vừa thức.
Tôi nhận thấy rằng, bạn không muốn đạt được tự nhận biết vì bạn sợ chính mình như là mình thự sự. Bạn muốn nghe thấy câu như “sat-chit-anand - bản thể-tâm thức-phúc lạc”, những từ như là “vĩnh hằng” và “đức hạnh”. Bởi vì chúng giúp bạn quên những gì thực sự là bạn - là sự tương phản hoàn toàn đối với sat-chit-anand. Nhưng bạn muốn nuôi dưỡng bản ngã mình. Chính vì vậy những kẻ phạm tội tụ tập xung quanh các sadhu, bởi vì câu chuyện họ nghe ở đó là về sự thanh khiết của linh hồn và được là một với brahma, điều đó thật dễ chịu với họ. Họ cảm thấy hối lỗi khi nghe những bài thuyết pháp. Họ bắt đầu cảm nhận rằng phạm tội là điều quá dễ dàng và quá vô hại, vì vậy mà linh hồn là tinh khiết và không bị ảnh hưởng bởi điều đó! Tin rằng linh hồn bạn là tinh khiết và không điên cũng không làm cho tội lỗi chấm dứt. Đó chỉ là sự tự lừa dối quá tuyệt. Đó là trò bịp bợm cuối cùng của tâm trí con người. Nếu chỉ tin rằng không có bóng tối thì bạn không thể có ánh sáng.
Hệ tư tưởng dạy con người tin rằng, tội ác không tồn tại và linh hồn không dính dáng đến tội ác là điều rất nguy hiểm. Đó chỉ là phương tiện để quên tình trạng phạm tội của con người. Nó không dẫn đến việc dập tắt tội lỗi mà chỉ để quên đi tội lỗi. Quên tội lỗi còn xấu xa hơn sự tồn tại của nó. Bạn có khả năng nhìn thấy những tội lỗi của mình không? nhận biết chúng là điều tốt, là điều có lợi. Nhưng không có khả năng nhìn thấy chúng, làm ngơ chúng thì lại là điều tệ hại, bởi vì khi chúng được nhìn thấy thì chúng bắt đầu thúc dục chúng ta, châm chọc chúng ta để chúng ta tự biến đổi. Nhận biết tội lỗi sẽ mang đến sự thay đổi, và hoàn toàn ý thức về tội lỗi sẽ ngay lập tức mang đến sự biến đổi.
Vì vậy, xin đừng dính líu đến câu chuyện về sự thanh khiết của linh hồn, sự chứng ngộ và những thứ khác. Linh hồn không có gì liên quan đến niềm tin. Nó là một cái gì đó được nhận ra trực tiếp khi tính cách đầy tội lỗi bị đánh gục, và khi người tìm kiếm phá vỡ những lớp của bóng đêm để đi vào những bí mật của chính mình, vào bản thể sâu thẳm, vào trung tâm ánh sáng. Đó là sự nhận biết trực tiếp. Đó không phải là thứ có thể tưởng tượng.
Bất kỳ khái niệm tưởng tượng nào về nó cũng có thể trở nên rất tai hại. Tôi có thể trở thành rào cản và có thể đứng trên con đường nhận ra ánh sáng, bởi vì nếu bạn tin rằng không có bóng tối, thế thì không có khả năng bạn dịch chuyển một cái gì đó mà bạn tin là không tồn tại. Và nếu linh hồn không phạm điều tốt hoặc điều xấu, vậy thì ý nghĩ của việc vượt lên trên nó là gì? có những lời phát biểu và những câu hỏi vô nghĩa của cái gọi là là những triết lý của chúng ta, chính họ đã đẩy nhiều người vào những thế giới ảo giác. Sự độc hại này đã lan rộng, vì điều này mà chúng ta nghĩ về chúng ta như là Thượng đế. Và ở cùng một thời điểm đó việc tìm ra những tội phạm tầm cỡ hơn chúng ta trên trái đất này là điều khó khăn.
Đừng quên rằng, tự ca ngợi và câu chuyện về sự tinh khiết của linh hồn đã làm lãng quên tội lỗi. Những người đã rợi vào cái bẫy của câu chuyện này rồi thì việc thoát ra khỏi nó là điều rất khó khăn. Trở nên tự do khỏi tội lỗi là điều dễ dàng, nhưng việc trốn thoát khỏi sự hỗn loạn của loại triết gia nguy hiểm này là rất khó khăn.
Thực tế rằng, linh hồn là tinh khiết thì cũng không phải là lý thuyết hoặc cũng không phải là nguyên lý, đó là sự nhận biết trực tiếp. Và bất kỳ sự bạn luận nào về nó cũng là vô dụng. nó giống như việc tự tạo ra ảo ảnh trong tâm trí của người bệnh tật rằng, bệnh của họ không tồn tại. Nếu con người bệnh tật chấp nhận điều này như cẩm nang thì hậu quả là, thay vì bình phục lại là cái chết thực sự.
Những người biết không bao giờ bàn luận về sự nhận biết. Họ nói về Sadhana, về con đường dẫn tới sự nhận biết. Không phải nên cân nhắc sự nhận biết mà Sadhana nên được cân nhắc. Sự nhận biết buộc phải theo sau Sadhana. Nghĩ về nó là điều vô nghĩa. Và nếu một người nào đó coi sự nhận biết là hiển nhiên thì Sadhana của họ là điều không thể.
Việc coi nhận biết-không-Sadhana là điều hiển nhiên nhìn mới dễ dàng là sao! bằng cách này, con người bắt đầu cảm thấy niềm vui tự do khỏi tội lỗi, nhưng thực chất là không rũ bỏ được khỏi nó, với sự hấp dẫn mãnh liệt của ảo ảnh, những kẻ ăn xin được nói rằng họ là hoàng đế chắc hẳn phải vui sướng vô bờ! Không có gì ngạc nhiên khi những người nói với họ như vậy lại được kính trọng, và họ tôn thờ những người đó bằng việc phủ phục dưới chân họ. Không gì có thể dễ dàng hơn và ít tốn kém hơn so với việc giải thoát khỏi nghèo đói và tội lỗi! triết lý giả tạo này cho bạn sự tự do rất dễ dàng, nhưng Sadhana lại đòi hỏi bạn nỗ lực lớn lao.
Tôi hy vọng bạn không bị mắc vào cái bẫy của bất kỳ triết lý nào hoặc của nhà tư tưởng nào. Tôi hy vọng bạn không phải viện đến bất kỳ kiểu đường tắt nào như vậy. Cách dễ dàng nhất và ít tốn kém nhất là tin rằng linh hồn và tinh khiết và khai sáng, rằng linh hồn chính là là Brahma và bạn không phải thực hiện điều gì - và tất nhiên, bất kỳ điều gì xảy ra thì cũng là tốt nhất, bởi vì không có gì cần phải từ bỏ.
Đừng quên rằng, thậm chí sự thật cũng có thể bị lạm dụng, và thậm chí sự thật cao quý nhất cũng có thể bị sử dụng để che dấu những điều lầm thường nhất. Điều này đã xảy ra trong quá khứ và nó đang xảy ra hàng ngày. Sự hèn nhát có thể được che dấu bởi không bạo lực, tội lỗi có thể được che dấu dưới triết lý của sự tinh khiết và khai sáng của linh hồn, và không-hành động dưới trang phục của sannyas.
Tôi muốn cảnh báo bạn chống lại những điều nguy hiểm này. Nếu bạn không đề phòng chúng thì bạn không thể tạo ra quá trình mạnh mẽ theo hướng dẫn của bản thể bạn. Đừng tìm kiếm nơi ẩn nấp dưới bất kỳ mái che triết lý nào, cố mà thoát khỏi tội lỗi và bóng đêm đã che phủ bạn. Nhận biết chúng. Trở nên quen biết chúng, chúng có đó. Đừng quên rằng chúng tồn tại. Thậm chí mặc dù chúng giống những giấc mơ thì chúng vẫn có đó. Và đừng nghĩ rằng những giấc mơ không tồn tại. Thậm chí những giấc mơ cũng có sự tồn tại. Nó cũng có thể che lấp chúng ta, quấy nhiễu chúng ta. Nói rằng, “đó chỉ là giấc mơ”, sẽ không dẫn bạn tới đâu. Không có giải pháp nào khác ngoài việc thức tỉnh. Nhưng nếu người đó thích thì họ thậm chí có thể mơ khi đã được đánh thức. Triết lý giả tạo, triết lý-không-Sadhana cũng thực hiện điều tương tự. Nó không đánh thức bạn, nó chỉ đơn giản gây ra giấc mơ của thức tỉnh. Đây là giấc mơ bên trong giấc mơ. Bạn đã không có những giấc mơ nơi bạn đã nhìn thấy chính bạn như là người thức tỉnh sao?
Tin và nói một cách đơn thuần rằng, không có tội lỗi, không bóng tối, không mục đích phụng sự. Đó chỉ là biểu cảm ước mong của bạn mà không phải sự thật. Đó là ước mong của chúng ta rằng không nên có tội lỗi, không bóng tối, mà chỉ một mình ước mong là đủ. Đó là điều quan trọng. Dần dần những nhà triết học đó bắt đầu tin những giấc mơ về sự hoàn thiện, giống như người ăn xin muốn là vua chúa, cuối cùng sẽ bắt đầu mơ mình trở thành vua. Họ luôn ước mong điều đó và cuối cùng họ tưởng tượng họ đã đạt được những gì họ muốn, nhưng thực tế họ không đạt được bất kỳ điều gì. Và vì vậy việc quên thất bại là điều dễ dàng. Và họ đã thở dài mãn nguyện trong giấc ngủ của mình, bởi vì trong giấc mơ họ đã đạt được những gì họ không thể có trong thực tại.
Tôi hy vọng bạn đang không tìm kiếm sự mãn nguyện đó ở đây. Nếu như vậy thì bạn đã đến với người không phù hợp. Tôi không thể cho bạn bất kỳ nền tảng nào của sự tự lừa dối. Tôi là người phá vỡ giấc mơ và tôi muốn đánh thức bạn từ giấc ngủ của bạn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, thức dậy là đau khổ, nhưng đó là sự tự hành xác duy nhất để hối lỗi. Sự tự hối lỗi này, sự đau khổ này bắt đầu với nhận biết của bạn về tình trạng hối lỗi, nhận biết về trạng thái hối hận thực của bạn. Bạn không thể che dấu thêm bất kỳ ảo ảnh nào nữa. Bạn biết sự thực là gì, bạn biết như là nó vậy. Điều này sẽ gây ra nỗi bất hạnh và điều này sẽ gây ra đau khổ, bởi vì nó sẽ hủy diệt những giấc mơ ngọt ngào mà trong những giấc mơ đó bạn thấy mình như là hoàng đế. Hoàng đế sẽ biến mất à kẻ ăn xin sẽ tồn tại trong ánh sáng, vẻ đẹp sẽ biến mất và điều xấu xí sẽ xuất hiện; điều thiện sẽ tan biến và điều ác sẽ trở thành hiện thực; con thú trong bạn sẽ đối diện bạn trong toàn bộ sự trần trụi của nó.
Điều này là hoàn toàn cần thiết, là rất cần thiết. Đó là điều bắt buộc để vượt qua sự đau đớn về thể xác và tinh thần này. Đó là điều không thể tránh bởi vì đó là nỗi đau sinh nở khi đứa trẻ ra đời. Sau khi chúng ta nhìn thấy con thú mặt-đối-mặt, chúng ta sẽ bắt đầu biết con người không phải là con thú, và đó là điều duy nhất.
Con người nhìn thấy con thú mặt-đối-mặt trở nên khác với con thú. Sự nhận ra con thú bên trong này phá vỡ sự đồng dạng với nó. Sự quan sát tách biệt người quan sát với đối tượng quan sát. Và thế là hạt mầm thức tỉnh đã được gieo, khi nó hoàn toàn phát triển, nó sẽ nở hoa thành tự nhận biết.
Bỏ chạy khỏi tội lỗi, khỏi bóng tối và khỏi con thú thì không phải là Sadhana mà là bỏ trốn khỏi nó. Đó là sự trốn chạy khỏi sự thật. Giống như con đà điểu dấu đầu trong cát và cảm thấy an toàn bằng việc nghĩ rằng, kể từ đó nó sẽ không thể nhìn thấy kẻ thù nữa, kẻ thù không tồn tại nữa. Nếu điều này là thật thì mới tuyệt vời làm sao! nhưng không phải như vậy. Không nhìn thấy kẻ thù không có nghĩa là nó không tồn tại. Ngược lại, nó trở nên nguy hiểm hơn. Với đôi mắt nhắm bạn sẽ là con mồi ngoan ngoãn. Với sự hiện diện của kẻ thù mắt bạn nên rộng mở hết cỡ, kể từ đó sự nhận biết kẻ thù là trong sâu thẳm bạn.
Sự ngu dốt có thể không động chạm gì đến chúng ta nhưng lại là điều tai hại. Vì lý do này mà tôi yêu cầu bạn khám phá và quan sát phần bóng tối của bạn một cách toàn bộ. Trút bỏ mọi trang phục và nhìn xem bạn là gì. Hãy nhấc đầu bạn khỏi đống cát và nhìn xem.
Nhìn với đôi mắt mở rộng nhất của bạn, chính việc nhìn này là sự chuyển hóa, là sự khởi đầu của cuộc đời mới. Với đôi mắt mở rộng của bạn, sự thay đổi bắt đầu và bất kỳ điều gì bạn làm thì sau đó cũng mang bạn tới thẳng sự thật. Phá vỡ mọi lớp của bóng tối, bạn bước đi trong ánh sáng; quét đi mọi tội lỗi, bạn đạt được chúa trời; đánh đòn chí từ vào sự ngu dốt, bạn đạt tới linh hồn.
Đây là con đường đúng đắn đối với Sadhana của con người, đối với hành trình tới tự nhận biết. Và trước điều này thì không ước mơ nào cần được mơ - không ước mơ về linh hồn và Thượng đế, không ước mơ về sat-chit-anand và brahma. Điều này giống như sống trong thiên đường lừa dối trong khi thiên đường thực sự lại bị thất lạc. Bạn cũng có thể đạt tới trạng thái hoàn hảo đó, sat-chit-anand, bởi con đường của hành động, bởi nghiệp chướng, bởi việc xua tan ngu dốt và bóng tối.
Tối hôm qua một người nào đó đã hỏi tôi satsang là gì. Tôi đã trả lời rằng, satsang có nghĩa là sự có mặt của bản thể con người, của sự thật, và rằng sự thật đó không thể được tìm ra ở bên ngoài. Không guru hoặc không người thuyết giảng, hoặc không sách giáo huấn nào có thể cho bạn điều đó. Nó ở bên trong bạn, và nếu bạn ước mong đạt được nó thì hãy tìm kiếm người đồng hành của chính bạn.
Hãy cùng với chính bạn. Nhưng chúng ta luôn đồng hành với một người nào đó khác, và chưa bao giờ cùng với chính chúng ta.
Có một lần Echart ngồi dưới lùm cây trên cánh đồng đồng hiu quạnh. Có một người bạn đi ngang qua và nhìn thấy ông ta đang ngồi đó. Người đó đi tới chỗ ông ta và nói, “Tôi nhìn thấy ông đang ngồi một mình, và tôi nghĩ tôi sẽ đến chỗ ông”. Bạn có biết Eckhart trả lời như thế nào không? Ông ta nói, “Tôi đã cùng với chính mình, nhưng ông đã đến và bây giờ tôi hoàn toàn đơn độc”.
Bạn đã bao giờ là bạn đồng hành với chính mình như vậy chưa? Đây là satsang. Đây là sự cầu nguyện. Đây là thiền. Khi tôi hoàn toàn đơn độc bên trong chính mình và khi không ý nghĩ, không nghĩ về bất kỳ ai, tôi đang đồng hành với chính bản thể mình. Khi mà thế giới bên ngoài vắng mặt thì bên trong sẽ có sự đồng hành với chính bản thể của con người. Trong trạng thái không người đồng hành và đơn độc đó, trong bản thể tinh khiết của bạn, sự thật được nhận ra bởi vì trong bản thể sâu thẳm của mình thì chính bạn là sự thật đó.
Vì vậy mà đó là vấn đề của lòng mộ đạo mà không phải là vẻ bề ngoài mộ đạo. Bất kỳ khi nào có bất kỳ ai hỏi tôi về lòng mộ đạo thì câu hỏi đầu tiên tôi hỏi người đó là, “Bạn muốn biểu hiện là mộ đạo hay trở thành mộ đạo?” Hai con đường là hoàn toàn khác nhau. Trở nên mộ đạo là Sadhana, là quá trình của tự nhận biết; biểu hiện là mộ đạo chỉ là tự trang điểm. Trang phục của sadhu và các thánh, sự rập khuôn của họ, những chiếc áo choàng truyền thống, những quyển sách cua rhoj, những dấu hiệu trên trán họ và ở cơ thể họ - tất cả những thứ đó chỉ để biểu hiện là mộ đạo. Nếu bạn cũng muốn biểu hiện là mộ đạo theo kiểu như vậy thì điều đó dễ dàng.
Nhưng nên nhớ, việc biểu hiện là cho người khác, việc trở thành là cho chính mình. Tôi không như những người khác biết mình từ bên ngoài. Tôi là người biết mình từ bên trong. Nếu tôi xuất hiện để bạn cùng hàng vơi sự thật một cách tự chủ, thì điều đó có chứa đựng bất kỳ giá trị gì cho bạn không? Sự thực, giá trị chỉ liên quan đến chính bản thể tôi.
Những phẩm chất mộ đạo cũng có thể bị bào mòn giống mộ đạo của giới thầy tu. Mọi người mặc nó giống như đồ trang sức chỉ để trang trí. Và toàn bộ điều này lại còn nguy hiểm hơn. Hành vi của con người có thể là hai dạng, giống như những bông hoa thật và những bông hoa bằng giấy. Loại đầu tiên xuất hiện từ sự sống đích thực và là nhựa cây; loại thứ hai không có sự sống trong chúng. Chúng không nở thành những bông hoa và cánh hoa của chúng được dán lại cùng nhau.
Khi chúng ta bị sốt, cơ thể của chúng ta chạy đua với nhiệt độ, chúng ta không cố gạt bỏ cơn sốt bằng việc hạ nhiệt độ xuống. Chúng ta cố hạ cơn sốt và điều này làm cho nhiệt độ trở lại bình thường. Nhiệt độ không là gì mà là triệu chứng của sốt, nó không phải là bệnh tật. Nó chỉ là dấu hiệu mà không phải là kẻ thù. Hẳn bạn muốn gọi thầy thuốc để ông ta có thể chiến đấu với nhiệt độ chăng?
Thiếu thốn tương tự về sự lành mạnh có thể được tìm ra ở cuộc sống tôn giáo. Những dấu hiệu bề ngoài bị nhầm lẫn và coi những triệu chứng đó là căn bệnh, thế là chúng ta bắt đầu đấu tranh. Điều này không ích gì cho việc loại bỏ bệnh tật. Ngược lại, bệnh nhân, người nhiễm bệnh sẽ chắc chắn bị loại bỏ.
Tính ích kỷ, sự giả dối, bạo lực, thói dâm ô, thói tham lam, thói ham muốn, tất cả đều là biểu hiện, là triệu chứng. Chúng là nhiệt độ. Chúng không phải là bệnh tật. Cuộc đấu tranh của chúng ta không trực tiếp chống lại chúng mà thông qua chúng, chúng ta chỉ cần nhận ra rằng có thủ phạm bên trong. Thủ phạm này là sự ngu dốt của bản thể ta. Đây là sự ngu dốt của bản thể được biểu hiện bằng nhiều cách khác nhau, giống như tính ích kỷ, thói dâm ô, nỗi sợ hãi, sự giận dữ, bạo lực, dối trá và vân vân. Và vì chúng chỉ là biểu hiện, chỉ là dấu hiệu cho nên chúng không thể bị đánh bật.
Vậy thì chúng ta phải làm gì? chúng ta phải đấu tranh bằng việc triển lãm những bông hoa nhân tạo về sự thật, không bạo lực, lòng nhân từ, sự can đảm chăng? Bạn cũng đã tự trang điểm mình với những bông hoa như vậy. Hãy nhận biết,  hãy bảo đảm rằng bạn không bị đánh lừa bởi chúng, thậm chí bạn có thể thành công trong việc làm cho người khác lầm đường lạc lối.
Vấn đề không phải là rũ bỏ sự giả dối, bạo lực và nỗi sợ hãi mà là vượt lên trên sự ngu dốt của bản thể ta. Tất cả chúng có đó vì sự ngu dốt này. Không có nó, chúng không thể tồn tại. Nếu không có sự ngu dốt của bản thể ta thì tất cả những điều này sẽ tự động biến đi, và khoảng không của chúng sẽ tự động được điền đầy bởi sự thật, bởi sự khiêm nhường, bởi không ước mong, bởi tự do khỏi giận dữ, bởi không bạo lực, bởi không sở hữu. Chúng cũng là những tín hiệu. Chúng là những dấu hiệu của tự nhận biết.

Trích 'Con đường hoàn hảo'

Ads Belove Post