Read more
Osho - Thượng đế
là sự tương thuộc
Thầy nói rằng chỉ ở trong sự hiện hữu của bậc
thầy đã chứng ngộ sẽ làm biến đổi. Trước khi tới thầy, tôi cảm thấy ít nhiều độc
lập. Từ khi ở với thầy, tôi dường như đã trở nên hoàn toàn phụ thuộc vào thầy.
Thầy là ánh sáng trong cuộc đời tôi. Khi tôi nghĩ thầy sẽ ra đi, tôi bị lâm vào
kinh hoàng. Đây có phải là giai đoạn tự nhiên sẽ tự nó trôi qua hay cái gì đó
sai?
Đấy là giai đoạn tự nhiên nếu bạn
cho phép nó trôi qua. Nếu bạn níu bám lấy nó, thế thì cái gì đó đi sai.
Có ba bước trong trưởng thành
tâm linh - bước hay giai đoạn. Chúng có thể khác nhau cho từng cá nhân nhưng
bao giờ cũng có ba. Một là độc lập. Đó là trạng thái bản ngã: bạn muốn độc lập
với tất cả những cái giả, là không thể được bởi vì bạn không độc lập, bạn không
thể thế được. Bạn là một phần của cái toàn thể bao la này, của vũ trụ này. Làm
sao bạn có thể độc lập được? Bạn phải phụ thuộc vào hàng triệu, hàng triệu thứ.
Bạn phải phụ thuộc vào ánh sáng mặt trời, vào cuộc sống theo mặt trời, bạn phải
phụ thuộc vào cuộc sống theo không khí, theo ô xi, bạn phải phụ thuộc vào cây cối
để lấy làm thức ăn. Làm sao bạn có thể độc lập được? Bạn không thể thế được. Đó
là nỗ lực bản ngã và nhất định thất bại.
Khi độc lập thất bại, bỗng
nhiên phụ thuộc nảy sinh; bạn chuyển sang cực bên kia. Bởi vì bạn không biết
cách ở giữa và cách tạo ra hài hoà, nên bạn chuyển sang cực bên kia. Thế thì bạn
trở thành bị phụ thuộc. Thế thì bạn trở nên sợ hãi rằng nếu đối tượng của sự phụ
thuộc của bạn bị mất đi, điều gì sẽ xảy ra cho bạn? Thế thì có hoảng hốt. Nhưng
đây là trạng thái thứ hai: độc lập là giả, phụ thuộc cũng là giả.
Thế rồi có điểm thứ ba phải được
đạt tới, điều tôi gọi là hài hoà. Đó là tương thuộc - cảm giác về tương thuộc -
bạn phụ thuộc vào cái toàn thể, và không chỉ điều đó, cái toàn thể phụ thuộc
vào bạn. Tôi nhớ tới một nhà huyền môn Do Thái, nhà huyền môn Hassid, Zusiya,
người hay nói với Thượng đế trong mọi lời cầu nguyện: "Con biết Thượng đế,
rằng con phụ thuộc vào ngài, nhưng ngài cũng phải biết rằng ngài phụ thuộc vào
con. Con biết rằng không có ngài con, không thể tồn tại được, nhưng xin để con
nhắc ngài rằng không có con thì ngài cũng không thể hiện hữu được."
Làm sao Thượng đế có thể có đó
mà không có bạn? - không thể được.
Các nhà khoa học nói rằng cây cỏ,
cây cối, toàn bộ thực vật trên trái đất, đều phụ thuộc vào mặt trời, không có mặt
trời, chúng không thể hiện hữu. Nhưng bây giờ họ đã bắt đầu hoài nghi rằng ý tưởng
này về lưu thông một chiều phải sai ở đâu đó, bởi vì trong cuộc sống bao giờ
cũng là lưu thông hai chiều, chưa bao giờ là lưu thông một chiều. Nếu cây cỏ phụ
thuộc vào mặt trời, bằng cách nào đó mặt trời phải phụ thuộc vào cây cỏ, bởi vì
đấy là việc cho và nhận lẫn nhau. Họ đã bắt đầu hoài nghi, và chẳng chóng thì
chầy, họ sẽ phát hiện ra cách mặt trời phụ thuộc vào cây cỏ.
Mọi thứ đều phụ thuộc vào mọi
thứ khác. Bạn cảm thấy hạnh phúc khi bạn nhìn vào một đoá hoa, bông hồng - hạnh
phúc của bạn được tạo ra bởi hoa hồng. Bây giờ các nhà khoa học đã chứng minh rằng
khi bạn hạnh phúc thì hoa hồng cũng cảm thấy hạnh phúc. Nó phụ thuộc vào bạn,
nó chờ đợi bạn tới và nếu bạn không tới thì nó cũng giống hệt người yêu, cảm thấy
rất buồn. Không, đấy là một sự kiện khoa học chứ không phải thơ ca. Bây giờ điều
đó đã được chứng minh hoàn toàn rằng khi một người yêu tới một bụi hồng thì cả
bụi hồng xúc động, mở hội; điều đó phụ thuộc vào bạn. Bây giờ họ nói rằng nếu bạn
yêu bụi hồng thì nó sẽ lớn nhanh hơn, nó sẽ tạo ra hoa to hơn bởi vì ai đó có
đó để chăm sóc và yêu và nhìn. Và ai đó chờ đợi. Làm sao bụi hồng có thể phản bội
bạn được? Nó phải tạo ra đoá hoa lớn hơn. Nếu không ai yêu, và vườn bị quên
lãng, và không ai bận tâm, chỉ người hầu tới và tưới nước cho cây cỏ mà không
có chăm sóc gì, thế thì bụi hồng đem tới hoa to hơn để làm gì, cho ai? Thế thì
hoa nhỏ cũng đủ; thậm chí không có hoa cũng chẳng hại gì. Ra hoa cho ai? Nở hoa
cho ai? Bụi hồng phụ thuộc vào bạn.
Đừng bao giờ đi qua cây mà
không nói lời chào trong tim bạn; đừng bao giờ đi qua cây mà không nhìn vào nó
với chăm nom và quan tâm sâu sắc. Điều đó chẳng tốn phí gì. Và nhớ: nếu bạn có
thể làm cho cây hạnh phúc, cây sẽ làm cho bạn hạnh phúc. Bạn có thể thử thực
nghiệm này, nó là đơn giản - chẳng cần gì tới những dụng cụ thí nghiệm to lớn
cho nó. Đấy đơn giản chỉ là một thực nghiệm. Bạn chọn một cây, một cây trong vườn
nhà bạn hay trong vườn cây công cộng. Tới cây đó hàng ngày, nói với nó, trở nên
thân thiết.
Khó thuyết phục cây bởi vì con
người đã đối xử với cây tồi tệ tới mức chúng đã trở nên sợ hãi tất cả con người.
Khoảnh khắc bạn đi vào, tất cả các cây đều nói: Con người đang tới kia - con vật
nguy hiểm nhất trên trái đất. Nó có thể gây hại chẳng có nguyên nhân gì. Không
con vật nào làm điều đó. Nếu con bò đói, nó sẽ ăn cỏ, nhưng con người có thể
đơn giản ngồi và cứ bứt cỏ, chẳng có lí do nào cả. Người đó không đói, người đó
không định ăn nó. Tại sao bạn bứt nó? Tại sao bạn phá huỷ nó? Tính phá huỷ bên
trong của tâm trí, tâm trí phá huỷ bên trong, mang tính phá huỷ. Bạn đi qua
cây, bạn bẻ cành nó - và thế rồi bạn quẳng cành đi. Bạn có hoàn toàn ngủ không
đấy? Nếu bạn cần lấy làm thức ăn... thế thì nữa... Toàn bộ truyền thống trong mọi
xã hội nguyên thuỷ, các tri thức truyền thống cổ ở Mexico, trong các bộ tộc thổ
dân ở Ấn Độ, ở Thái Lan, ở nhiều nước, đều nói: Đi tới cây. Nếu bạn cần điều gì
đó, xin cây. Nếu bạn cần vài cái lá, năm cái lá cho việc tôn thờ của mình, xin
cây, xin phép, rồi bứt lá một cách cẩn thận hết sức. Đừng làm đau cây. Thế thì
cây bao giờ cũng sẵn sàng cho và sẽ không có cảm giác đau để lại sau. Và cám ơn
cây: Cây đã cho tôi năm cái lá khi tôi cần tới chúng. Bất kì khi nào cây cần
cái gì đó, đừng xấu hổ, nói với tôi.
Đi ra cây, nói chuyện với cây,
chạm vào cây, ôm lấy cây, cảm lấy cây. Chỉ ngồi bên cạnh cây, cứ để cho cây cảm
thấy bạn, rằng bạn là người tốt và bạn không trong tâm trạng gây hại. Dần dần
tình bạn nảy sinh và bạn sẽ bắt đầu cảm thấy rằng khi bạn đi tới, đặc tính của
cây lập tức thay đổi. Bạn sẽ cảm thấy điều đó. Trên vỏ cây, bạn sẽ cảm thấy
năng lượng mãnh liệt chuyển động khi bạn tới; khi bạn chạm vào cây, nó hạnh
phúc như đứa trẻ, như người yêu; khi bạn ngồi bên cạnh cây, bạn sẽ cảm thấy nhiều
điều. Chẳng mấy chốc bạn sẽ có khả năng nếu bạn buồn mà tới cây, và chỉ trong sự
hiện diện của cây, nỗi buồn của bạn sẽ biến mất. Chỉ thế thì bạn mới có khả
năng hiểu rằng bạn mang tính tương thuộc - bạn có thể làm cho cây hạnh phúc và
cây có thể làm cho bạn hạnh phúc. Và toàn thể cuộc sống là tương thuộc. Tương
thuộc này tôi gọi là Thượng đế, Lão Tử gọi là Đạo - tương thuộc toàn thể này.
Thượng đế không phải là người
ngồi ở đâu đó, toàn thể tương thuộc này là Thượng đế, Đạo, dharma. Kinh Vedas gọi
nó là rit, luật. Dù bạn muốn gọi nó là bất kì cái gì, cứ gọi nó, nhưng tương
thuộc này là cái toàn thể. Và nếu ở gần tôi, bạn có thể học tương thuộc, bạn đã
học được tất cả.
Trước hết độc lập của bạn sẽ bị
vứt bỏ - điều đó không phải rất khó, bởi vì độc lập bạn cảm thấy đó nặng gánh
thế, bạn bao giờ cũng sẵn sàng vứt bỏ gánh nặng đó. Điều đó không phải rất khó.
Thế rồi bạn trở thành phụ thuộc. Điều đó có thể khó hơn, bởi vì khi gánh nặng
được quẳng vào ai đó khác, bạn cảm thấy tốt, nhẹ gánh, vô trọng lượng. Thế rồi
hoảng hốt tới: Nếu người này rời bỏ thế giới này, không còn nữa trong thân thể,
thế thì cái gì sẽ xảy ra? Thế thì bạn sợ hãi, thế thì - kinh hoàng.
Đừng níu bám vào điều đó. Đây
là một pha - cũng hệt như pha đầu tiên, đây cũng là một pha, đây là mặt đảo ngược
của pha đầu. Cố cảm thấy ngày một tương thuộc nhiều hơn.
Tôi đang nói với bạn ở đây. Nếu
bạn mà không ở đây và ai đó khác ở đây, nếu thậm chí một người khác mà ở đây,
tôi sẽ không nói cùng một điều. Điều đó là không thể được, bởi vì tôi không có
tâm trí để nói. Tôi đơn giản đáp ứng với bạn. Bạn tạo ra tình huống, bạn ở đây
- và tôi nói. Nếu ai đó không hiện diện ở đây hôm nay mà đã từng hiện diện thì
tôi sẽ không nói cùng điều. Điều đó sẽ là không thể được, bởi vì sự hiện diện của
người đó sẽ tạo ra một tình huống khác. Tôi không nói trong chân không, tôi
đang nói với bạn. Và tôi không nói từ tâm trí, bởi vì khi bạn nói từ tâm trí
thì bạn không bận tâm ai có đó, bạn có điều gì đó để nói và bạn nói chúng.
Tôi có một thầy giáo, ông ấy thực
sự là một triết gia. Và ông ấy là người khùng - như mọi triết gia đều thế - đến
mức trong nhiều năm chẳng ai tham gia vào chủ đề của ông ấy. Ông ấy là người lập
dị và không thể nào cho qua được chủ đề của ông ấy bởi vì ông ấy hoặc đưa ra một
trăm phần trăm hoặc ông ấy sẽ cho số không. Không có nửa đường cho ông ấy - hoặc
có hoặc không. Ông ấy hoàn toàn là người theo Aristote. "Hoặc anh đúng hoặc
anh sai," ông ấy hay nói, "không có gì ở giữa." Cho nên sinh
viên sợ lắm. Nhưng tôi thích con người này. Ông ấy thực đáng quan sát, và chỉ
có một cách quan sát ông ấy: tham gia vào chủ đề của ông ấy. Cho nên tôi là
sinh viên duy nhất.
Và đây là cách thức của ông ấy
- ngày đầu tiên ông ấy bảo tôi, "Nhớ đấy, tôi có thể bắt đầu vào lúc
chuông của trường đại học nhưng tôi không thể nào dừng được. Chừng nào mà tôi
chưa kết thúc bất kì điều gì tôi đang nói thì tôi không thể dừng được. Cho nên
thời gian học sẽ bắt đầu với tiếng chuông, nhưng chúng sẽ không bao giờ dừng với
tiếng chuông. Đôi khi tôi sẽ nói chỉ hai mươi phút rồi kết thúc, đôi khi tôi
nói hai hay ba tiếng. Cho nên nếu anh cảm thấy rất chán hay ngán, hay nếu anh
muốn đi tắm hay làm cái gì đó thì anh có thể đi, nhưng đừng có quấy rầy
tôi." Và tôi là sinh viên duy nhất! "Anh có thể đi và anh có thể tới,
nhưng đi và tới theo cách mà tôi không bị quấy rối; tôi sẽ tiếp tục."
Ngày đầu tiên tôi thử. Tôi tò
mò để xem liệu ông ấy có thực làm điều đó hay không. Ông ấy ngụ ý điều đó
chăng? Ông ấy ngụ ý điều đó. Khi tôi rời khỏi phòng, ông ấy vẫn tiếp tục, khi
tôi trở lại ông ấy vẫn tiếp tục.
Trong hai năm tôi ở cùng ông ấy.
Đôi khi tôi đi hàng giờ, bởi vì tôi có thói quen ngủ. Sau mười một giờ ba mươi
thì khó cho tôi mà không ngủ, cho nên đến mười một giờ ba mươi tôi sẽ về phòng
kí túc xá của mình và tôi sẽ ngủ một giấc một tiếng, thế rồi tôi sẽ quay và ông
ấy vẫn cứ nói. Ông ấy đã hoàn toàn điên. Ông ấy mới thực là một triết gia.
Nhưng tôi không nói với bạn
theo cách đó. Tôi không phải là triết gia chút nào. Tôi đang nói với bạn: đấy
là sự tương - thuộc. Bất kì điều gì tôi nói, bạn đều có trách nhiệm cho nó cũng
nhiều như tôi có trách nhiệm, bởi vì bạn gợi ra nó. Bạn và tôi, đây chỉ là các
cực đối lập. Cái gì đó giữa chúng ta được tạo ra, đó là điều đang xảy ra. Khi
tôi nói với bạn, đấy không phải là tôi đang nói với bạn đâu, không phải là bạn
đang nghe tôi đâu; chúng ta đang nói cho chúng ta đấy. Chúng ta đang nói cho
chúng ta đấy - đây là sự tương thuộc.
Bạn đang nói qua tôi, tôi đang
nghe qua bạn - đây là sự tương thuộc.
Bạn đã vứt bỏ độc lập, bây giờ
vứt bỏ nốt phụ thuộc nữa - trở thành tương thuộc. Và điều này là việc học ở
đây, để cho sự tương thuộc của bạn lan toả ra toàn bộ sự tồn tại - cảm thấy sự
tương thuộc ở mọi nơi. Và bạn hiện hữu! - đó là thực tại. Phụ thuộc là giả; độc
lập là giả; chỉ tương thuộc mới là thật, chỉ Thượng đế mới là đúng. Thượng đế
là sự tương thuộc.