Osho - Tôi một mình là đủ

Osho - Tôi một mình là đủ

Price:

Read more

Osho - Tôi một mình là đủ

Osho kính yêu, thầy có cái gì mà tôi không có? (Và tôi không nói về đạo tràng, ô tô, bàn viết và mọi loại chất liệu đó.)
Bạn phải đang nói về 'mọi loại chất liệu đó', bằng không tại sao bạn ngụ ý nó là tất cả? Chính việc nói tới nó chỉ ra tâm trí. Bạn phải đã lo sợ, ý tưởng này phải thoáng qua tâm trí bạn... và tôi chẳng có đạo tràng, chẳng có ô tô, chẳng có bàn viết; trong thực tế tôi chẳng có gì cả. Việc có không phải là vấn đề duy nhất. Hiện hữu... tôi chỉ ở đây; hiện hữu là của cải của tôi, không phải là việc có. Nếu đạo tràng là ở đây, nó là để dành cho bạn chứ không phải cho tôi. Nếu có bàn viết thì cũng là để dành cho bạn, không phải cho tôi. Tất cả những cái tồn tại ở đây là để dành cho bạn. Nó chẳng liên quan gì tới tôi cả.
Tôi một mình là đủ.
Nhưng ở đâu đó, sâu trong tâm trí bạn, bạn phải quá gắn bó với mọi thứ. Khi bạn hình thành nên một câu hỏi, bạn hãy nhớ, nó biểu lộ rất nhiều điều về bạn. Câu hỏi không chỉ là câu hỏi, nó cũng chính là biểu tượng nữa.
Một số người trong phòng hút thuốc lá đang tranh luận xem ai là nhà phát minh vĩ đại nhất. Một người bằng lòng với Stevenson, người đã phát minh ra đường sắt, người khác thì nói tới Edison, người nữa thì nói tới Marconi, còn một người nữa thì cho là anh em nhà Wright. Cuối cùng một người trong số họ quay sang một người đàn ông nhỏ bé, người vẫn đang lắng nghe mà chẳng nói gì cả. "Ông nghĩ thế nào, ông bạn?"
"Này," câu trả lời đưa ra với một nụ cười hiểu biết, "người đã phát minh ra 'lợi tức' là kẻ khôn hơn cả.”
Và người Do Thái đang ẩn trong mọi người; người Do thái cứ chỉ nghĩ đến tiền, đến lợi tức, đến mọi thứ... đến việc có.
Điều thứ nhất: Thay đổi tập trung của bạn từ việc có sang việc hiện hữu đi. Bạn có thể có cả thế giới mà điều đó cũng chẳng ích gì; bạn vẫn còn là kẻ ăn mày. Và tôi không nói tới việc từ bỏ thế giới, tôi nhắc bạn. Tôi không nói từ bỏ thế giới - bạn đừng nhảy sang kết luận đối lập. Tôi đang nói bạn có thể có cả thế giới mà bạn sẽ chẳng có gì cả, đấy là tất cả những gì tôi đang nói. Tôi không nói từ bỏ nó... bởi vì những người từ bỏ, tâm trí họ vẫn còn tập trung vào việc có. Bạn đếm tiền, họ cũng đếm tiền. Bạn nói, "Tôi đã kiếm được nhiều nghìn đô la này"; họ nói "Tôi đã từ bỏ nhiều nghìn đô la kia" - nhưng việc đếm vẫn tiếp tục. Bạn là kế toán viên họ cũng là kế toán viên. Và việc ghi sổ sách là thế giới.
Biết được bạn là ai chính là trở thành hoàng đế. Hiện hữu là trở thành hoàng đế. Việc có chỉ là nghèo khó.
Có hai loại người nghèo trên thế giới: những người có và những người không có. Nhưng cả hai đều nghèo, bởi vì những người có thì họ không có gì, còn những người không có, tất nhiên họ cũng chẳng kiếm được gì. Nhưng cả hai đều nghèo. Những người có, họ phân vân: "Phải làm gì với nó đây?" Họ bị mắc kẹt với nó; họ đã phí cả đời để có nó, bây giờ nó có đấy và họ chẳng biết phải làm gì với nó cả. Nó không thoả mãn cho bất kì cái gì, nó không đem lại bất kì hoàn thành nào, nó không đem lại bất kì nở hoa nào. Họ vẫn chưa đi đến mở hội cuộc sống. Thượng đế còn chưa xảy ra qua điều đó. Điều đó chưa bao giờ xảy ra qua việc có cả.
Bạn hỏi: "Thầy có gì mà tôi không có...?"
Nếu bạn cứ khăng khăng nói dưới dạng có thì bạn còn có nhiều hơn là tôi có. Bạn có vô hạn thứ nhiều hơn: tham lam, giận dữ, thèm khát, tham vọng, bản ngã - và cả nghìn lẻ một thứ nữa.
Tôi đã có gì? - chỉ cái không. Chính xác, chỉ cái không. Nếu bạn nghĩ theo quan điểm về việc có, thì tôi là người nghèo nhất, bởi vì tôi chỉ có cái không. Nhưng nếu bạn nghĩ theo quan điểm của hiện hữu, thì tôi là người giầu có nhất - bởi vì một khi bạn vứt bỏ được bản ngã, bạn không mất cái gì, bạn chỉ mất đi tật bệnh. Khi bạn vứt bỏ tham lam, bạn không mất cái gì nữa, bạn chỉ mất tật bệnh. Khi bạn vứt bỏ giận dữ, bạn không mất gì, bạn được. Mỗi lần bạn vứt bỏ những thứ như thế mà bạn có, bạn trở nên giầu hơn.
Khi tham lam biến mất việc chia sẻ đi vào sự tồn tại. Khi giận dữ biến mất từ bi đi vào sự tồn tại. Khi ghen ghét, ghen tị, sở hữu biến mất tình yêu đi vào hiện hữu.
Tôi chỉ có bản thân tôi. Nhưng cái ta đó diễn tả chính nó theo nhiều, nhiều chiều hướng - trong chia sẻ, trong tình yêu, trong từ bi. Cho nên tôi có thể nói bạn còn có nhiều, nhiều hơn, vậy mà tôi sẽ nói bạn chưa hiện hữu. Tôi hiện hữu, còn bạn không hiện hữu.

Ads Belove Post