Thiền Osho - Bạn có thực sự nghỉ ngơi với sở thích riêng của mình không?

Thiền Osho - Bạn có thực sự nghỉ ngơi với sở thích riêng của mình không?

Price:

Read more

Thiền Osho - Bạn có thực sự nghỉ ngơi với sở thích riêng của mình không?

Câu hỏi thứ ba:
Thưa thầy kính yêu,
Sở thích riêng của thầy là gì?
Anando, tôi không có sở thích riêng nào. Tôi không cần sở thích riêng nào. Sở thích riêng là cần thiết để giữ cho bạn bận bịu. Khi bạn mệt mỏi về những bận bịu thường của bạn - và một cách tự nhiên người ta mệt mỏi về việc kiếm bánh mì và bơ - khi bạn mệt mỏi về mối bận bịu thường ngày của bạn chỉ có hai phương án. Hoặc là được nhàn rỗi... điều tạo ra nỗi sợ lớn trong bạn, bởi vì nhàn rỗi có nghĩa là ở với bản thân mình, hoàn toàn một mình với bản thân mình. Nó là đối diện với chiều sâu vực thẳm của riêng người ta - điều đó gây kinh hoàng, điều đó gây hoảng sợ. Nó có nghĩa là đối diện với cuộc sống của người ta và cái chết của người ta, nó có nghĩa là đối diện với nội tâm riêng của người ta - cái vô hạn, bao la đến mức bạn không thể nào hiểu được nó. Và chính cái bao la này gây kinh hoàng. Run rẩy lớn nảy sinh trong bạn.
Một phương án là: thiền khi bạn nhàn rỗi với công việc thường của bạn. Phương án khác là: lại kiếm bận bịu trong hoạt động ngu xuẩn nào đó, và gọi nó là sở thích riêng.
Vài người sưu tầm tem bưu điện - bây giờ, xem cái ngu xuẩn của nó - và họ gọi đó là sở thích riêng. Mọi sở thích riêng đều giống điều đó. Đây là cách thức và phương tiện để giữ cho bạn thoát khỏi bản thân mình.
Tôi hoàn toàn phúc lạc với bản thân mình. Ở một mình, hiện hữu, không làm gì, là một kinh nghiệm sâu lắng đến mức là nếu một khi bạn đã nếm trải nó, bạn sẽ vứt bỏ tất cả những hoạt động ngu xuẩn này mà vẫn được gọi là sở thích riêng. Sở thích riêng là bận bịu giả. Khi bận bịu thực không có đó, bạn lâm vào bận bịu giả. Bây giờ, thấy cái xuẩn ngốc của nó đi. Sáu ngày trong tuần bạn chờ đợi tới chủ nhật - để cho bạn có thể thảnh thơi, để cho bạn có thể nghỉ ngơi, để cho bạn có thể ở với bản thân mình. Bạn mệt mỏi về thế giới; thế giới thành quá nhiều với bạn. Bạn mệt mỏi về mọi người, bạn mệt mỏi với mọi thứ. Và bạn hi vọng chủ nhật sẽ sớm tới, và khi chủ nhật tới bạn lại bận bịu nữa - bây giờ đấy là sở thích riêng của bạn. Bạn không thể nào còn nhàn rỗi được; đó là vấn đề của bạn.
Và điều thường xảy ra là người ta mệt mỏi sau chủ nhật còn hơn sau các ngày khác, bởi vì biết bao nhiêu là sở thích riêng, nào là đi cắm trại, lái xe, và cả nghìn lẻ một thứ mà bạn chờ đợi suốt trong sáu ngày. Và bạn nghĩ rằng bạn định nghỉ ngơi sao?
Bạn không thể nghỉ được! Bạn không biết cách nghỉ. Bạn không thể thảnh thơi được - bạn không biết cách thảnh thơi. Ngay cả nhân danh thảnh thơi bạn sẽ đi vào việc nào đó, loại công việc nào đó; ngay cả nhân danh nghỉ ngơi bạn sẽ bắt đầu một loại việc nào đó. Đơn giản bởi vì bạn không được trả tiền cho việc đó, nó có thành nghỉ ngơi không? Bạn sẽ chơi bài hay chơi cờ. Bạn không được trả tiền cho việc đó, điều đó đúng, nhưng điều đó cũng chẳng tạo ra khác biệt gì mấy; nó chỉ là công việc không được trả tiền mà thôi.
Thay vì tìm kiếm sở thích riêng, dùng cơ hội ấy đi. Bất kì khi nào bạn có khả năng có thời gian trống, hoàn toàn nhàn rỗi, với bản thân mình, vẫn còn... vẫn còn trong nó, đừng đi ra khỏi nó. Đừng bắt đầu sưu tầm tem.
Hai người Do Thái đang ngồi trên ghế dài công viên. “Này, bác có làm gì khi về hưu không?” một người hỏi.
“Tôi có sở thích riêng: tôi nuôi chim bồ câu,” người kia đáp.
“Chim bồ câu à? Thế bác để chúng ở đâu? Bác sống trong khu nhà tập thể cơ mà!”
“Tôi để chúng trong nhà vệ sinh.”
“Trong nhà vệ sinh à? Chúng không ỉa vãi ra giầy và quần áo bác sao?”
“Không,” người này nói, “Tôi để chúng trong hộp.” “Trong hộp à? Chúng thở sao được?”
“Thở à? Chúng đâu có thở,” người này nói, “Chúng chết mà.”
“Chết à?” ông bạn kêu lên, bị choáng. “Bác nuôi chim bồ câu chết sao?”
“Thứ chết tiệt, đấy chỉ là sở thích riêng thôi!”
Câu hỏi thứ tư
Thưa Thầy kính yêu,
Sáng nay khi Thầy nói với chúng tôi “Các bồ tát yêu mến của tôi ơi,” có cảm giác là vào khoảnh khắc đó dường như điều đó thực tế đúng. Nhưng về sau, ngay cả khả năng mà chúng tôi một ngày nào đó sẽ trở thành bồ tát dường như giống giấc mơ...
Sheela, điều đó là chân lí - đó là lí do tại sao khi được thốt ra với sự tin cậy, với tình yêu, nó lập tức dội điều gì đó sâu vào trái tim bạn, nó rung chuông. Nhưng đấy là bởi sự tin cậy của tôi mà nó rung chuông. Tôi nói lại: các bạn là bồ tát - chư phật trong bản chất, trong hạt mầm, trong tiềm năng.
Khi tôi nói điều đó, tôi ngụ ý điều đó. Khi tôi nói điều đó, tôi nói điều đó bởi vì nó là như vậy. Và trong khoảnh khắc đó bạn hoà điệu với tôi đến mức điều đó dường như tuyệt đối đúng; chẳng cần bằng chứng gì, chẳng cần biện minh gì.
Tôi không cần tranh cãi về những chân lí tôi thốt ra. Thực ra, không chân lí nào đã bao giờ cần bất kì biện luận nào; nó là đơn giản, nhưng nó lập tức rung chuông. Điều duy nhất được cần là ở chỗ nó phải tới từ trái tim, thế thì nó đạt tới trái tim bạn.
Tôi không nói từ đầu tôi. Tôi rót bản thể tôi vào bản thể bạn. Đấy là gặp gỡ của các năng lượng. Đấy là gặp gỡ của các linh hồn. Do đó, khi bạn ở cùng tôi, điều đó dường như tuyệt đối đúng - bạn không thể hoài nghi nó được, đấy là điều không thể được. Nhưng khi bạn một mình và tôi không có đó, nghi ngờ nảy sinh. Tâm trí cũ của bạn trở lại, với báo thù, và nói, “Sheela, mình mà là bồ tát sao? Và tình yêu của mình với Veetrag thì sao? - và mình, một bồ tát sao? Và ghen tị của mình thì sao, và giận dữ của mình thì sao, tất cả những cái mình đang là thì sao? Mình mà là bồ tát sao? Ông ta phải đã đùa rồi; ông ta chơi xỏ mình!” Nghi ngờ lớn nảy sinh bởi vì chúng bao giờ cũng có đó trong tâm trí bạn.
Có thể là bạn đến với tôi, chúng ta đi cùng nhau, chúng ta bước bên nhau trong một thời gian. Tôi có đèn trong tay, nhưng bởi vì ánh sáng của tôi, con đường của bạn cũng được chiếu sáng. Thế rồi một khoảnh khắc tới khi chúng ta tách ra - chúng ta phải tách ra; ngã ba đường đã tới, con đường của chúng ta tách ra. Tôi đi theo một hướng, bạn đi theo hướng khác. Bỗng nhiên bạn bị trong bóng tối và bạn phân vân ghê lắm “Cái gì xảy ra cho chiếc đèn?”
Chiếc đèn đó không phải là của bạn. Tất nhiên, con đường của bạn được chiếu sáng, nhưng ánh sáng không phải là của bạn. Cho nên khi bạn ở cùng tôi, có ánh sáng bao quanh bạn. Trong ánh sáng đó, mọi thứ là rất rõ ràng. Khi bạn không ở cùng tôi đột nhiên có bóng tối, và trong bóng tối đó bạn sẽ nghi ngờ mọi điều mà bạn đã tin cậy, và trong bóng tối đó bạn sẽ nghi ngờ ngay cả khả năng của ánh sáng. Bạn sẽ nghi ngờ ngay cả thực tại của ánh sáng mà bạn vừa mới sống vài khoảnh khắc trước đó. Tâm trí bạn sẽ nói, “Mình phải đã mơ rồi. Mình chắc đã bị ảo giác. Ánh sáng nào? Ánh sáng đâu? Nếu nó có đó nó đã đi đâu mất rồi?”
Và điều này cứ xảy ra đi xảy ra lại. Điều này có ý nghĩa sâu sắc cần phải được hiểu. Khi bạn ở cùng tôi, tại đây, lắng nghe tôi, ngồi cạnh tôi, tình huống có thể vẫn còn như vậy khi bạn không hiện hữu về mặt vật lí với tôi. Bạn sẽ phải đi sâu thêm một chút vào tình yêu của bạn, để cho ngay cả về mặt vật lí bạn có thể xa xôi, về mặt tâm linh bạn không xa.
Thế thì chân lí sẽ tiếp tục. Thế thì nghi ngờ sẽ không dám tới.
Ngay bây giờ nghi ngờ tới bởi vì bạn có tình yêu nào đó với tôi nhưng nó vẫn còn chưa toàn bộ. Có những khoảng trống bên trong bản thể bạn, bạn đã chưa cho phép tôi thâm nhập tới. Và điều này không phải chỉ như vậy đối  với Sheela, nó là như vậy với nhiều người trong các bạn. Các bạn đang giữ kín một vài góc, tách biệt, riêng tư, riêng của bạn. Bạn vẫn còn chưa cởi mở trái tim bạn một cách toàn bộ, bạn vẫn còn chưa trần trụi hoàn toàn. Và nếu bạn đang che giấu điều gì đó, thế thì bất kì cái gì bạn che giấu sẽ vẫn còn là khoảng cách giữa tôi và bạn.
Cho nên khi bạn ở đây, dưới tác động của tôi, khi bạn ở đây về mặt vật lí với tôi, thì sự hiện diện của tôi có thể gạt tâm trí bạn sang bên. Nhưng khi bạn không hiện diện về vật lí với tôi, tâm trí bạn sẽ quay lại - bạn đã không gạt nó sang bên! Học bài học: khi bạn đi xa khỏi tôi, khi bạn không thể nào thấy tôi, cố vẫn ở cùng tôi đi. Hấp thu tinh thần của sự gần gũi này, thân mật này - thế thì ngay cả cái chết cũng không thể nào tách biệt được chúng ta. Thế thì không có vấn đề không gian và thời gian. Thế thì bạn ở cùng tôi mãi mãi. Và tin cậy sẽ bền vững, và tin cậy sẽ tiếp tục; nó sẽ trở thành sự tố thường hằng trong bạn. Điều duy nhất sẽ là thường hằng sẽ là tin cậy của bạn. Mọi thứ khác sẽ thay đổi, nhưng tin cậy thì không.
Bạn sẽ tìm thấy trung tâm của bản thể bạn. Và việc tìm ra đó là về tới nhà.

0 Đánh giá

Ads Belove Post